Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 02:02:00 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Vùng trời  (Đọc 27043 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #30 vào lúc: 26 Tháng Sáu, 2020, 12:14:53 pm »

 
        Đông mặc quần đùi đỏ, cắp một quả bóng ở nách, từ ngoài chạy vào. Thấy Quỳnh cầm lá thư trên tay, anh phân bua:

        - Vợ mình bỏ thư Hảo trong thư gửi cho mình. Hai cái phong bì bằng nhau. Mình cho một nhát kéo là xén luôn cả hai... Vợ mình nói không biết Hảo viết chi cho anh Quỳnh mà dài dữ, nếu có chi hay hay thì tin cho cô ấy.

        Quỳnh vẫn ngồi im lặng, vẻ mơ màng, đưa cho Đông lá thư. Đông nhìn qua rồi nói:

        - Đại cà sa thế này à! Vợ mình viết thư thì chỉ được vài câu. Để đó lát nữa hết giờ thể thao mình sẽ xem. Ra sân bóng rổ đi không anh em chờ.

        - Mình vừa đi trực về đã kịp cởi giày và thay quần áo đâu. Cậu ra trước đi.

        Đông chạy vụt đi. Quỳnh nhẹ nhàng khép hai cánh cửa ra vào lại. Những người đi ngang sẽ không biết có mình trong này. Anh đang cần sự yên tĩnh. Anh ngồi náu mình trong căn buồng tối. Người anh nhẹ lâng lâng. Lần đầu trong cuộc đời anh thấy có một cảm giác ngây ngất, lạ kỳ như vậy. Anh đang bay trong một khoảng không màu tím vô cùng tĩnh mịch. Có lẽ giờ này cô ấy đang lênh đênh trên một con thuyền giữa cái vùng núi thì xanh, nước thì biếc mà cô ấy đã tả trong thư. Ngọn gió nào thổi trên những cánh buồm đưa con thuyền của cô ấy đi chiều hôm nay. Những bầy cá chuồn nào bay theo con thuyền của cô ấy. Tối nay cô ấy sẽ dừng chân ở hòn đảo nào. Trong ngày, đã có lúc nào cô ấy nghĩ đến mình. Không biết những ai cùng đi công tác với cô ấy? Họ là những người như thế nào? Có một anh chàng bẻm mép hay tài hoa nào trong đó không... Ồ, sao chưa chi mình đã có những ý nghĩ như vậy...

        Lần trước khi nghe nói Hảo gửi lời thăm, Quỳnh chỉ nghĩ đó là một câu thăm hỏi thông thường. Ít lầu nay, Quỳnh đã có một thái độ khác trước đối với việc xây dựng gia đình. Tính Quỳnh hay e thẹn. Anh biết mình không có khả năng như các bạn, như Đông chẳng hạn, có thể giải quyết vấn đề quan trọng đó trong một thời gian thật ngắn. Mặt khác, anh lại muốn, nếu chuyện đó đến với mình, nó sẽ đến một cách rất nhanh, rất tự nhiên, như thường khi nó đã đến với một số người. Anh chờ đợi một dịp tình cờ. Dịp may đó trong hoàn cảnh mới này đã trở nên hiếm. Anh tự bảo mình chuyện vợ con chưa gấp gáp gì, hãy tập trung sức lực cho cuộc chiến đấu mới bắt đầu.

        Với lá thư này, dịp may mà anh không chờ đợi nữa dường như đã tới. Cô ấy đang đến với mình. Nhưng rồi anh lại tự hỏi cái gì đã khiến cô ấy tìm đến với mình. Chỉ vì cái tiếng còi báo động cô ấy đã kể đó thôi ư? Em ơi, chắc em chưa thể nào hiểu hết những gì đang chờ đợi mỗi người, đang chờ đợi chúng ta khi đất nước nổi hồi còi báo hiệu đã bị kẻ thù đe dọa. Trước mắt bây giờ không phải là con đường đầy hương đầy hoa. Chúng ta đang đứng trước những thử thách. Em có khi nào nghĩ tới những khó khăn đó chưa?

        Tiếng reo hò, tiếng gọi, tiếng cười từ sân bóng rổ phía đầu nhà vọng lại. Có lẽ nhiêu người thắc mắc tại sao chiều hôm nay dội bóng của đại đội 1 lại vắng mình. Cậu Đông sẽ không tha mình về chuyện này. Quỳnh đứng dậy mở cửa.

        Ánh sáng của một buổi chiều vàng ập vào căn phòng. Tiếng ồn ào từ sân bóng vang lại to hơn. Quỳnh vội cởi bỏ quần áo bay. Anh vẫn nhận thấy trong người cảm giác lâng lâng. Cô gái xinh đẹp ấy đã trút bỏ đi cái dáng dấp kiêu kỳ và những câu nói kênh kiệu của mình. Tại sao cô ấy không về một phòng thí nghiệm? Cái gì đã dẫn cô ấy tới những hòn đảo nhỏ xa xôi trên biển đó? Trước kia gặp cô ấy, mình cảm thấy giữa mình và cô ấy có một tấm rào ngăn cách. Bây giờ tấm rào đó đã biến đi...

        Vừa trông thấy Quỳnh, Tú đã giơ tay xin trọng tài cho thay đấu thủ. Anh nói dõng dạc:

        - Đống chí Hoa nghỉ, đồng chí Quỳnh thay.

        Đội bóng của đại đội 1 đang bị đội bóng của đại đội 2 ép. Quỳnh bước vào sân. Quả bóng từ trong tay Tú bay về phía anh. Được bóng, Quỳnh lập tức mở một cuộc tiến công về phía rổ lưới của đội bạn. Anh nghe gió rú ào ào quanh tai mình. Người anh nhẹ nhàng như đang bay trên sân. Ngay cả vào giờ phút này, hình ảnh cô gái đã trở nên đẹp đẽ lạ thường vẫn quanh quất đâu đầy.

        Một tiếng còi xé không khí tiếp theo tiếng ồ xuýt xoa của những người xem. Quỳnh đã làm cho người gác lỡ đà, một mình dắt bóng đến trước lưới, đáng lẽ tung mình lên để đưa bóng vào rổ thì anh lại chạy thẳng làm bóng chạm vào đường biên bỏ lỡ một cơ hội dứt điểm trông thấy.

        Đông vừa chạy tới sau, kiễng chân nói vào tai anh:

        - Anh Hai tập trung tư tưởng, nghen!
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Bảy, 2020, 07:23:45 am gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #31 vào lúc: 26 Tháng Sáu, 2020, 12:20:42 pm »


CHƯƠNG VI

1

        Quỳnh đi lững thững trên một con đường nhiều cây râm mát. Một bà cụ từ phía trước đi lại. Nét mặt và dáng người của bà cụ rất quen. Cụ mặc một bộ đồ đen. Cái búi tóc củ hành sau gáy bé tẹo. Cụ có cặp mắt nheo nheo, và miệng tủm tỉm vừa như chế giễu vừa như sắp kể một câu chuyện vui.

        Bà cụ đứng dừng lại trước mặt Quỳnh. Quỳnh đã nhớ ra bà cụ rồi. Đúng là má Năm ở Khánh Hòa ngày đó. Tại sao má Năm lại ở đây?

        Má Năm nắm tay Quỳnh, hỏi.

        - Thằng nhỏ con? Mi quên tau rỗi hả?

        Quỳnh muốn thưa với má là anh không bao giờ quên má, quên bà con trong nớ. Anh có thể kể với má từng ngày các trận thắng của quân ta tại Nam Ngãi, Khánh Hòa như là trận thắng vừa rồi tại Việt An, Quảng Nam. Nhưng bây giờ đảng còn bảo anh phải ở đây. Đảng giao cho anh một công tác quan trọng. Rồi một ngày gần đây chắc là má Năm và bà con trong đó sẽ biết khi cuộc chiến đấu trên không bắt đầu.

        Quỳnh chưa biết nói thế nào thì nghe tiếng động cơ máy bay phản lực gầm xa xa. Má Năm ngơ ngác hỏi anh:

        - Tiếng rú ở mô lạ rứa? Má chưa nghe tiếng ni khi mô!

        Giá mà anh được nói thực với má cái tiếng gầm đó nhỉ! Chắc là má sẽ nhảy lên như một đứa nhỏ và ôm chẩm lấy anh.

        Tiếng gầm của động cơ máy bay mỗi lúc một to dần và Quỳnh chợt tỉnh giấc mơ.

        Thường thường mọi sáng, Quỳnh tỉnh giấc vào lúc này, khi các đồng chí thợ máy phát động động cơ máy bay để chuẩn bị. Ngoài khung cửa sổ trời vẫn tối đen. Hôm nay Quỳnh ở nhà làm kế hoạch bay, không trực, anh không cần phải dậy sớm. Anh nằm tiếc rẻ giấc mơ vừa rồi. Không biết ai là người đầu tiên nói ra câu:"ngày Bắc đêm Nam". Ngày hôm qua, Quỳnh vừa đọc báo được tin chiền thắng lớn ở Việt An, vừa rồi anh đã gặp lại má Năm. Hồi đó Quỳnh mới mười lăm tuổi. Anh còn là một chú bé trinh sát ở chiến khu Hòn Hèo. Một hôm anh theo cán bộ đi trinh sát chuẩn bị đánh đổn Thăng Bình. Tối đó, Quỳnh được các anh bảo vào nhà má Năm tuyên truyền và điều tra tình hình. Má Năm vặn nhỏ ngọn đèn xuống. Trong lúc Quỳnh nói những điều chính trị viên đã căn dặn, má ngồi im lặng, lấy tay sờ đầu, nắn xương vai, nắn cổ tay của Quỳnh. Má nói: "Bé như ri mà đã đi đánh giặc!". Má gọi con gái bằng trạc tuổi Quỳnh lại bên, nói nhỏ điều gì. Lát sau, cô gái đem lên một đĩa bánh đa cuốn. Bên trong bánh đa là những lát cá thu. Má bảo Quỳnh: "ăn đi con". Bánh đa cuốn với cá thu chấm nước mắm ngon. Đã lâu lắm mới được một bữa sướng miệng như vậy. Quỳnh vừa ăn vừa tiếp tục tuyên truyền má. Má bảo: "Ăn đi đừng nói nữa, má biết các con về gần, mai tê bọn trong đồn sẽ chết". Má nói tình hình đồn địch cho Quỳnh nghe. Lâu ngày được bữa cuốn ngon, Quỳnh lim dim mắt rồi ngủ lúc nào không biết. Tỉnh dậy anh thấy mình nằm trong một căn buồng cửa đóng kín. ánh sáng mặt trời rọi qua đầu hồi nhà. Giờ này, chắc các anh đã rút hết rồi. Làm sao mà ra ngoài được bây giờ. Vừa lúc đó, má Năm vào bảo Quỳnh: "Cứ ở yên nghen con. Không lo chi hết. Nhà má ở cách đồn có hai trăm mét, bọn chúng không nghi mô". Quỳnh ở lại nhà má Năm thêm một ngày. Từ đó, gia đình má Nam thành một cơ sở rất tốt của đơn vị anh...

        Mấy ngày hôm nay, nhiều triệu chứng báo hiệu tình hình sắp biến chuyển lớn. Địch đánh mạnh nhiều tỉnh ở miền nam Khu Bốn. Chúng đang leo một nấc thang mới, đánh vào mạch máu giao thông của ta. Cuộc chiến đấu của những người lái chắc là sắp bắt đầu. Chỉ nay mai thôi, mình sẽ đối mặt với chúng nó, sẽ góp lửa với miền Nam.

        Tiếng ủng rậm rịch ngoài hành lang. Những đồng chí đi trực đã dậy. Và những tiếng chân bước vội phía cầu thang. Có người gõ cửa. Quỳnh hỏi:

        - Ai đó?

        - Anh Quỳnh dậy rồi đấy à?

        Quỳnh nhận ra giọng nói ồm ồm của Tường, trợ lý tham mưu. Tiếng vặn quả đấm. Một bóng người nhanh nhẹn bước vào ghé đến cạnh giường của anh:

        - Đồng chí Đông bị đau bụng, bác sĩ nói phải ở nhà.

        Tham mưu trưởng muốn anh ra trực ban thay. Anh đi được không?

        - Được quá đi chớ! - Quỳnh tung chăn vùng dậy.

        - Tôi bảo xe đợi anh ở bến.

        - Xin năm phút có mặt.

        - Anh cứ chuẩn bị. Tôi sẽ bảo xe chờ anh mười lăm phút.
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Bảy, 2020, 07:24:01 am gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #32 vào lúc: 27 Tháng Sáu, 2020, 06:42:27 am »

        
2

        Quỳnh mặc đồ bay xong, xách mũ và phao bơi, đi vội ra bến xe.

        Trời nhiều mây, rất tối. Phía nam, lấp lánh mấy vì sao. Núi Tam Đảo là một đám đen sẫm trấn ngự cả một vùng trời. Một quầng sáng hửng lên ở phía đông nam như khi mặt trăng sắp mọc. Hà Nội đó! Quầng sáng màu vàng tha thiết ấy đêm đêm hiện lên trước mắt những người chiến sĩ lái máy bay sống tại hòn đảo nhỏ riêng biệt của mình giữa đất liến.

        Chiếc xe con đỗ lẻ loi, im lìm ở con đường ngã ba trước cửa nhà hội trường nằm giữa doanh trại. Anh em thợ máy, thông tin và cán bộ các cơ quan đã đi cả rồi. Chắc chỉ còn những đồng chí trong biên đội trực chiến ở lại chờ mình, Quỳnh nghĩ bụng. Anh vội vã chạy lại.

        Một chấm lửa đỏ lóe lên trong khoang xe. Tiếng của Phương khàn khàn:

        - Biên đội trưởng ra kia rồi!

        Đồng chí lái xe rú máy và mở cửa sẵn chờ Quỳnh. Anh em lái đã ngồi cả ở khoang sau, dành cho Quỳnh chỗ ngồi ở đằng trước.

        Huấn thò đầu ra ngoài khoang xe, nói:

        - Báo cáo biên đội trưởng: Râu, Gấu con và "Nhà thơ" có mặt.

        Cả xe cùng cười ồ.

        - Chào các đồng chí! - Quỳnh vừa nói vừa nhảy vội vào chỗ ngôi.

        Râu là biệt hiệu của Huấn. Huấn chưa nhiều tuổi nhưng có bộ râu quai nón ra trò. Lưỡi dao bào tốt, dù mài liếc cẩn thận cũng chi chịu được với anh ba buổi sáng là cùng.

        Gấu con là tên anh em đặt cho Phương. Tên này không đúng với dáng người lành hiền, tươi tắn của anh. Phương hút thuốc lá nhiều, mồm lúc nào cũng như một chiếc ống khói. Một hôm đơn vị xem phim hoạt họa có chuyện một chú gấu con lấy được chiếc tẩu của người đi săn đem về. Chú bắt chước người đi săn hút thuốc. Vì hút thuốc nhiều, người chú gấu gầy còm, ốm yếu và bị người đi săn bắt lột da đem bán. Từ đó, anh em đem tên Gấu con đặt cho Phương.

        Còn "Nhà thơ" là biệt hiệu anh em đã đặt cho Vị từ hồi còn học ở trường. Một thời gian Vị rất hay đãng trí. Anh em đồ là vì chuyện tình duyên trắc trở. Có lần Vị bay bỏ quên cả thùng dầu phụ. Nhưng nổi tiếng nhất là một lần... Bữa ấy, đơn vị tập bắn mục tiêu dưới mặt đất. Khi Vị lao xuống, anh quên không khép cánh cản, máy bay lệch hẳn về một bên và anh không sao điều chỉnh nổi. Vị bắn trệch ra ngoài. Khi xuống sân bay, trời rét dưới độ không, nhưng người Vị ướt đẫm mồ hôi. Vị báo cáo giáo viên là máy bay của mình xấu quá. Giáo viên chỉ vào cánh cản... Từ sau bữa đó, tính đãng trí của anh dần dần được khắc phục.

        Tuy không hay bay với biên đội của Đông, nhưng vì đã sống nhiều năm với nhau ở nhà trường nên Quỳnh rất hiểu các anh em. Anh hoàn toàn yên tâm với đội hình tác chiến.

        Ánh đèn lập lòe trên sân bay. Những chiếc xe tải lớn rì rì kéo thêm máy bay ra. Trong bóng tối nom hình như chiếc máy bay đang bò theo chiếc xe. Cả hai cùng chậm chạp và hiền lành như những thứ đồ chơi.

        Tại sân đậu, xe hơi nén đang tiếp tục bơm hơi cho các máy bay. Ánh đèn pin của các thợ máy lập lòe. Người đang kiểm tra một vết rạn ở bánh xe. Người đang dùng cái quay vít gõ nhè nhẹ vào một đường hàn ở thân máy bay để tìm một âm thanh lạ tai. Mấy đồng chí đẩy một chiếc xe nhỏ vừa đi vừa rao. "Còn đâu chưa tra đủ dưỡng khí không nào?" Quỳnh cảm thấy ấm áp với cái không khí thân thuộc mà anh đã sống nhiều năm nay.

        Thấy biên đội Quỳnh đi tới, đồng chí phân đội trưởng, một bóng người lùn và đậm đứng khuất giữa hai chiếc máy bay, nói to:

        - Các đồng chí lái đã ra nhận máy bay. Các tổ trưởng thợ máy trở về máy bay của mình.

        Anh chạy ra bắt tay Quỳnh, vui vẻ:

        - Máy bay đã chuẩn bị xong. Mọi bộ phận đều tốt.

        Quỳnh đi tới chiếc máy bay ở đằng đầu, chiếc máy bay dành cho anh. Đức, tổ trưởng thợ máy, người bé nhỏ đứng chờ anh bên cánh máy bay. Anh nhìn thấy một vệt trắng dưới vành mũ tối om, biết là Đức đang cười với mình.

        Nhìn thấy một chiến sĩ cầm cái thông nòng loay hoay ở đầu khẩu pháo, Quỳnh hỏi:

        - Các đồng chí quân giới đã kiểm tra chưa?

        Người chiến sĩ lấy cái bọc chụp vào khẩu pháo rồi quay lại phía anh, nói:

        - Xin bảo đảm với đồng chí cứ bấm cò là nổ giòn giã.

        Hai tiếng giòn giã rung lên ở đầu lưỡi anh, tạo thành một âm thanh đặc biệt như một tiếng cười. Anh có vẻ bằng lòng, thích thú với công việc của mình.

        Quỳnh đi một vòng máy bay. Anh sờ vào thân máy bay thấy có nhiều nước. Sương ư? Quỳnh gõ thử vào chiếc cánh phụ. Những giọt nước rơi xuống đường băng lộp bộp. Như vậy là đêm qua có mưa. Anh quay lại nhìn Đức đang lặng lẽ bước theo mình, nhận thấy bộ quần áo của Đức ướt đẫm. Có lẽ vì cả mưa và sương nữa. Quỳnh nghĩ.
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Bảy, 2020, 07:24:16 am gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #33 vào lúc: 27 Tháng Sáu, 2020, 06:43:07 am »

 
        Tất cả các chiến sĩ này ngày đêm lúc nào cũng lúi húi bên chiếc máy bay, cần mẫn như những con ong đang hút nhụy hoa. Họ là những người dầm dãi nắng mưa ngày đêm lo từng chiếc đinh ốc, từng giọt dầu cho chiếc máy bay, chăm sóc đến hàng ngàn chi tiết phức tạp của nó như một người kỵ sĩ chăm lo đến từng sợi lông trên mình con ngựa chiến. Nhưng họ không hề bao giờ được đặt mình lên con ngựa của họ khi nó hoạt động. Quỳnh đôi lúc vẫn bị ám ảnh bởi cái cảm giác: các đồng chí đó là những người phải hy sinh mà mình là người chịu ơn.

        Quỳnh sờ vào vai áo ướt đẫm của Đức và hỏi:

        - Đêm qua mưa ư?

        - Sơ sơ thôi! Không can gì - Hàm răng trắng lại hiện trên khuôn mặt gần như hòa vào bóng tối - Tôi biết đồng chí ra thay đồng chí Đông, tôi đã sửa lại chỗ ngồi, đồng chí kiểm tra xem có được không?

        Quỳnh và Đông vốn thuộc hai cỡ người rất khác nhau. Anh chùi giày cẩn thận rồi trèo lên thang sắt bước vào khoang máy.

        Ngồi xuống ghế, đặt chân lên bàn đạp, anh thấy hoàn toàn thoải mái. Đức thuộc thói quen của anh với lối ngồi hai chân hơi co co đã bỏ chiếc đệm, đặt ghế và kéo bàn đạp đúng những nấc mà anh thích.

        Đây là cái thế giới nho nhỏ của người lái máy bay chiến đấu phản lực. Lần đầu ngồi vào buồng lái, Quỳnh đã có cảm giác như mình chui vào trong một cái vỏ trứng gà. Sao mà tù túng, mất tự do đến thế! Bây giờ anh đã quen thuộc với cái thế giới riêng của mình. Bầu trời lúc này không phải là những đám mây mầu xám hiện lên sau vòm kính trong suốt mà là cái màn dạ quang sáng rực của mấy chục chiếc đồng hố ở trước mặt anh, những ngọn đèn xanh đỏ nhấp nháy báo hiệu các hệ thống máy móc hoạt động tốt.

        Quỳnh thông điện kiểm tra toàn bộ máy bay. Anh bấm công tắc điện thoại liên lạc với đài chỉ huy, rỗi lần lượt gọi các số hai, ba, bốn trong biên đội của mình. Vô tuyến điện rất tốt. Quỳnh mở đài hướng. Những tín hiệu đều đều rõ ràng. Quỳnh nói một cách phấn khởi:

        - 801 chuẩn bị xong.

        Anh ngẩng đầu lên mỉm cười với đồng chí tổ trưởng thợ máy. Đức vẫn đứng trên đầu chiếc thang sắt, vịn tay vào vòm kính, theo dõi sát từng cử chỉ của anh, coi nụ cười của Quỳnh là một lời cảm ơn.

        Quỳnh bước xuống máy bay. Linh tính như báo cho anh biết là nhất định hôm nay sẽ có chiến đấu. Người anh bỗng bồi hồi. Quỳnh nhớ lại lần xuất kích đầu tiên. Hôm đó, anh đã mở máy không thành công. Biên đội xuất kích vắng anh. Mặc dầu anh em không gặp địch, quay về, nhưng Quỳnh buồn mất mấy ngày. Anh đã tự kiểm tra mình rất kỹ lưỡng, thấy mình không hề lo lắng hay hoảng hốt. Nhưng đúng là lúc đó anh cảm thấy có một cái gì không bình thường. Đồng chí bác sĩ đã nói với anh đó là một sự phản ứng tự nhiên và thông thường về mặt sinh lý: người chiến sĩ bộ binh khi tập bắn đứng trước cái bia hình người không hề biết kháng cự hoặc né tránh viên đạn của mình, vẫn cảm thấy sự hồi hộp. Nhưng anh cũng nói là phản ứng này có thể chế ngự được và cần được chế ngự. Quỳnh kéo Đức về sau phía máy bay. Anh nói bằng một giọng thì thầm:

        - Khi có pháo lệnh chuyển cấp, nhớ nhanh chóng giúp mình khoác cái quai dù bên trái và cắm đầu công tắc quần kháng áp cho mình trước khi máy bay lăn ra. Nhớ nhắc cậu cắm bình điện phải cắm cho thật chặt, không được để cắt dòng điện khi mở máy.

        - Bọn tôi đã phân công nhau rất cẩn thận rồi! Hay là khi ấy anh cứ ngồi im, để tôi mở máy cho.

        - Không, mình sẽ mở máy lấy.

        Anh nói thêm:

        - Hôm nay mình sẽ mang về cho máy bay của chúng ta một ngôi sao đỏ! Các cậu phối hợp tốt với mình.

        - Chúc anh thành công.

        Ngôi sao đỏ đầu tiên của chiến thắng xuất hiện trên mình những con én bạc vẫn là niềm ước mơ chung của mọi người.

        Trên cả vòm tròi chỉ còn sót lại một vì sao. ánh sáng của nó xanh biếc và chói lòa như viên ngọc trên vầng trán nàng tiên cá. Đó là sao mai, một trong những ngôi sao lang thang hiếm hoi mà con người đã tìm thấy trên bầu trời có hàng triệu vì sao không xê dịch.
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Bảy, 2020, 07:24:29 am gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #34 vào lúc: 27 Tháng Sáu, 2020, 06:43:40 am »

        
3


        Nhà trực chiến, đèn sáng trưng.

        Trên giường của những người lái, mấy chiến sĩ cảnh vệ gác đêm qua đang ngủ say sưa. Một cậu dang hai tay hai chân, gối đầu lên chiếc báng K.50 ngáy vo vo như huýt sáo. Đồng chí trực ban chính trị chắc cũng vừa vào đây, chiếc mũ cứng còn đội sùm sụp trên đầu, đang ngồi ở thành giường hí hoáy ghi chép gì vào quyển sổ bảo mật. Nghe tiếng ủng, ngẩng đầu lên. Anh quay sang định đánh thức những chiến sĩ. Quỳnh giơ tay ngăn lại, nói nho nhỏ:

        - Anh cứ để cho anh em ngủ.

        Quỳnh trở ra nói vói các đồng chí trong biên đội:

        - Ta quay lại đường băng ngồi cho mát.

        Đúng là trong phòng trực chiến hơi nóng. Tiết trời đã có chút oi ả của mùa hè. Đồng chí trực ban chính trị nhét vội cuốn sổ vào xà cột đi theo biên đội lái. Họ thận trọng bước trên sân cỏ còn đọng những vũng nước mưa.

        Một người dáng cao cao, đầu để trần, hai cánh tay dài duỗi rất thẳng trên tay lái xe đạp, đang đi tới. Mọi người nhận ra đó là trung đoàn trưởng.

        Luân chống một chân xuống đường, dừng xe trước mặt họ. Anh hỏi giọng thân mật:

        - Quỳnh hôm nay trực thay Đông phải không?

        - Báo cáo đồng chí, phải - Quỳnh đáp.

        - Tình hình khẩn trương. Lát nữa anh Khang sẽ tới phổ biến với các cậu. Biên đội phải bàn kế hoạch hiệp đồng cho thật tỉ mỉ.

        Huấn gõ hai chiếc ủng vào nhau đánh cốp, đứng ngay ngắn, nói:

        - Báo cáo trung đoàn trưởng: hôm nay đồng chí giao cho anh em chúng tôi làm bàn chứ?

        - Có thể. - Luân ngừng lời rồi nói tiếp - Nếu các cậu hiệp đồng tốt. Làm việc đi. Mình phải về sở chỉ huy đây.

        Anh đạp xe đi. Tiếng xích xe chạm vào cái chắn quèn quẹt. Quỳnh biết sớm nay anh đã ra sân bay để kiểm tra bằng xe đạp, nhường ô tô cho biên đội mình.

        Họ vừa ngồi xuống mặt đường băng ẩm lạnh thì chính ủy Khang từ phía nhà trực chiến đi ra. Giọng nói của anh nhanh nhanh và vui vui:

        - Mình đi tìm các cậu tướt. Ra sân đậu anh em bảo là về rồi. Vào nhà trực ban thấy mấy cậu nằm, nghĩ sao lại ngủ sớm thế này, đến gần hóa ra mấy cậu cảnh vệ. Sang buồng thợ máy cũng không thấy ai. Thì ra các cậu rút ra đây. Hiệp đồng với nhau chưa?

        - Báo cáo anh, sắp làm - Quỳnh nói.

        Chính ủy ngồi phệt xuống đường băng, bên cạnh những người lái.

        Huấn khêu gợi:

        - Trung đoàn trưởng vừa nói là biên đội chúng tôi hôm nay sẽ có dịp làm bàn, đề nghị chính ủy cho biết thêm ý kiến.

        - Không những các đồng chí sẽ có dịp mà các đồng chí có nhiệm vụ phải làm bàn, phải dứt những điểm đầu tiên cho trung đoàn.

        Chính ủy bao giờ cũng có một giọng nói dứt khoát, sôi nổi như luôn luôn tiếp thêm sức mạnh cho những người ở chung quanh.

        - Tôi nói các đồng chí nghe một tin mới: Các đồng chí Quân giải phóng của chúng ta ở miền Nam vừa đánh vào tòa nhà đại sứ Mỹ ở ngay tại Sài Gòn. Bọn Mỹ chết và bị thương khá nhiều. Anh em ta đã đánh thẳng vào đầu não của bọn chúng...

        Chính ủy dừng lại một chút, nhìn mọi người bằng cặp mắt linh lợi như để đánh giá thái độ của họ trước cái tin này. Anh nói tiếp:

        - Một đồng chí của chúng ta đã lái một chiếc xe ô tô trên chứa chất nổ, lọt vào tòa nhà đại sứ Mỹ. Khi đồng chí này ra khỏi, khối thuốc nổ tung... Đánh địch giữa sào huyệt của chúng! Rất là mưu trí táo bạo! Hoàn cảnh chiến đấu của chúng ta có khác, điều đó là tất nhiên, nhưng tôi nghĩ, chúng ta vẫn có thể rút ra một số điểm để học tập. Chúng ta cũng phải làm một cái gì chứ, các đồng chí?

        Những tin chiến thắng từ miền Nam vang tới đây thường tạo nên một sự kích thích đặc biệt. Nó không chỉ đem tới sự phấn khởi. Tự nó đã trở thành một câu hỏi: Bà con trong đó với "ngựa trời" và súng tự tạo vẫn mỗi ngày là một chiến công, còn mình ở đây, mỗi người có vài khẩu pháo trong tay thì vẫn chưa làm được gì? Những người lái ngồi im lặng trước câu hỏi của chính ủy. Huấn chép miệng rồi nói thủng thỉnh:

        - Cái đó cũng còn tùy thuộc ở thằng địch...

        - Tùy thuộc như thế nào...? - Chính ủy hỏi lại.

        - Nếu nó cứ chạy hoài thì chúng tôi cũng chịu. Chúng nhanh quá, đuổi không kịp.

        Điều này là một thực tế. Cho đến nay, không quân địch tỏ ra chưa muốn đánh với không quân ta. Đánh thắng chúng là một việc khó, nhưng trước mắt, khó khăn là làm sao bắt gặp chúng trên bầu trời.

        - À... - Chính ủy cười - Nhưng không phải chúng cứ tránh ta mãi đâu! Các đồng chí đêu đã biết: Mỗi lần nó bị đánh đau ở trong kia thì nó phản ứng ra ngoài này. Chính vì vậy mà đảng ủy nhận định hôm nay các đồng chí có cơ hội dứt điểm. Đảng ủy yêu cầu thế này: Nếu biên đội các đồng chí vào trận thì phải cố giành lấy toàn thắng. "Một - không"!, "hai - không", được. Nhưng không được "hai - một" hoặc "một - hòa". Chúng ta không thể đổi một lấy một vì mỗi đồng chí của chúng ta là vốn rất quý. Nếu cần đổi thì mỗi chúng ta phải đổi lấy nhiều tên địch...

        Chính ủy ngồi dự suốt buổi thảo luận kế hoạch hiệp đồng của biên đội Quỳnh. Anh đứng dậy, đi sang một biên đội khác làm nhiệm vụ dự bị. Quỳnh đang định bảo anh em vào nhà trực chiến nghỉ thì Huấn nói:

        - Đêm qua tôi vừa nghĩ ra một tình huống này..., tôi nêu ra để các đồng chí trao đổi.

        Những trận đánh trên không chỉ diễn ra trong khoảnh khắc. Gần đây, những người lái thường nêu lên các giả định để bàn bạc trước cách ứng phó. Huấn tiếp:

        - Ta có bốn chiếc máy bay gặp hai tốp máy bay địch từ hai phía tiến lại. Một tốp ở phía bên phải, cao hơn ta, xa hơn tốp kia, nhưng chúng đang bay thẳng về phía ta. Một tốp ở phía bên trái, độ cao ngang ta, bay ở cạnh sườn của ta và đã ở tầm súng của ta. Ta nên chọn cách đánh như thế nào?

        - Dùng toàn đội hình đánh tốp bên trái trước...

        - Không được. Tốp uy hiếp ta là tốp đi cao ở phía bên phải - Huấn cãi lại Vị.

        - Tôi chưa nói hết... Sau đó, ta vòng gấp, quặt đuôi bám đánh tốp trên cao.

        - Ta có bốn người, tốt nhất chia thành hai tốp, đối phó cả hai mặt - Gấu con nói giọng trầm trầm.

        - Phân tán không lợi. Địch sẽ tập trung vào một cánh lấy số đông ép ta...

        Cuộc tranh cãi lập tức trở nên sôi nổi. Biên đội này đã chịu ảnh hưởng tính hay học hỏi, tranh cãi của Đông. Quỳnh ngồi lắng nghe mọi người trao đổi. Đây cũng là dịp để anh biết thêm chỗ mạnh và chỗ yếu của các người bạn sẽ cùng đi chiến đấu với mình hôm nay. Và anh cũng phác ra rất nhanh một cách đánh của mình. Biết đâu lát nữa biên đội anh lại sẽ gặp một trường hợp đúng như thế này.

        Bầu trời đã xanh trong từng khoảng, ánh sáng ban mai dịu nhạt. Ngôi sao mai vẫn treo lửng lơ ở lưng trời.
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Bảy, 2020, 07:24:40 am gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #35 vào lúc: 27 Tháng Sáu, 2020, 06:45:08 am »

        
4


        Khẩu phần ăn sáng của mỗi người hôm ấy có hai quả trứng gà nhúng nước sôi. Đây là một món ăn nhẹ được nhiều người mọi ngày ưa thích. Nhưng sáng nay, nó đã bị bỏ lại. Những quà trứng gà mắc tội oan vì trận đau bụng bất thần của Đông khi đêm. Bác sĩ không thuyết phục được những người lái quá lo xa, đành bảo anh nuôi mang trứng về trả nhà bếp. Anh nghĩ ra một cách để bù đắp vào số ca lo bất thần bị cắt giảm:

        - Bây giờ các đồng chí đi ngủ. Đừng nghĩ ngợi gì nữa. Sắp chiến đấu cần giữ cho tinh thần thư thái, ngủ một giấc, khi xuất kích, các đồng chí sẽ có sức khỏe gấp đôi để kéo cần lái.

        Những người lái lên giường nằm. Buồng bên, anh em thợ máy làm việc từ quá nửa đêm đã ngủ cả. Mấy đồng chí thông tin ngôi ở đầu hồi nhà, rì rầm to nhỏ chuyện gì. Chính trị viên đại đội Bút nhẹ nhàng đi ra, xua tay làm hiệu cho họ. Những tiếng rì rầm im bặt.

        Sáng hôm nay, Quỳnh thấy mình không tài nào ngủ được. Bộ đổ bay nặng nề, nhất là đôi ủng da bó lấy chân nóng hầm hập, làm cho người anh bứt rứt. Huấn nằm trước mặt anh cứ trăn trở mãi, hết xoay sang bên này, lại xoay sang bên kia. Thấy Vị nằm bên im lặng đã lâu, Quỳnh tưởng anh đã ngủ. Khi Quỳnh ghé mắt nhìn sang thì thấy Vị nằm nhắm mắt, nhưng hai ngón tay vẫn rê rê tìm những sợi râu trên cằm. Vị có hai đầu ngón tay cái và trỏ to bè bè, móng tay dày và bằng, khi anh bóp lại giống như một chiếc nhíp to. Với cái nhíp trời cho ấy, Vị có thể nhổ bật cả những sợi râu thật ngắn làm cho cằm anh lúc nào cũng nhẵn nhụi.

        Thì ra mọi người đều khó ngủ như mình. Anh em cũng giống mình ở chỗ cảm thấy trận đánh sắp đến. Mấy tháng qua, cũng có nhiều ngày báo động tới năm, bảy lần, có những buổi ngồi trực bốn giờ liến dưới cánh máy bay. Nhưng vào những ngày đó, Quỳnh vẫn không tin chắc chắn trận đánh sẽ diễn ra như hôm nay. Tại sao lại như vậy? Vì tình hình rõ ràng là đã khẩn trương hơn. Vì điều dự đoán mà chính ủy vừa nói. Còn vì sao nữa, chính anh cũng không rõ.

        Mặt trời dần dần lên cao. ánh nắng xuyên qua kẽ mây mang màu sắc lung linh. Vài tia nắng lọt qua khe liếp, chiếu xuống bàn ăn, làm vẩn lên trong khoảng không tưởng như rất tinh khiết vô vàn những hạt bụi nhỏ li ti đang nhảy múa. Thỉnh thoảng một làn gió nhẹ từ Tam Đảo thổi về.

        Từ phía đơn vị thợ máy đang làm việc ở bên kia đường băng vang lại một giọng hát rất khỏe:

                                  Vừng đông đã hửng sắng,
                                  Núi non xanh ngàn trùng xa,
                                  Tổ quốc bao la hiền hòa...

        Đất nước là gì nhỉ? Quỳnh bỗng tự hỏi mình. Điều đó dường như ta sẽ không hiểu đầy đủ, nếu chỉ hiểu nó bằng lý trí. Mình đã cảm thấy thế nào là đất nước trong những năm phải sống xa Tổ quốc. Nó cũng cần cho đời sống của con người như những tia nắng mặt trời kia cần cho sự sống của cỏ cây. Khoảng không trên kia tự nó vốn không có ranh giới. Trái đất của con người vốn đã trải qua hàng triệu năm dài không có biên giới. Biên giới là do con người chia ra từ mặt đất. Những con người đã tạo ra đất nước. Qua những khoảng thời gian tính bằng thế kỷ, đất nước đã gắn liến với những con người đã đổ mồ hôi, đổ máu, xây dựng ra nó. Ngày nay, nó đã trở thành tâm hồn của mỗi người. Và tâm hồn cũng đã hòa vào với mỗi trái núi, mỗi con sông, vào tất cả đất nước. Quỳnh cảm thấy điều đó mỗi lần máy bay anh cất cánh trên bầu trời. Có lúc anh đã nghĩ mình sẵn sàng hy sinh vì một dòng suối nhỏ, một mái nhà tranh, một áng mây trôi, một gốc xoan non kia. Đó chính là đất nước.

                                  Quên thần mình một niềm tin trong phong ba...

        Cái tiếng hát nào đó vẫn ngân xa vời vợi. Những âm thanh như đang hòa tan vào không gian. Quỳnh liếc nhìn khoảng không xanh thẳm ở cuối cánh đông ngoài hàng hiên. Bầu trời, không gian và cảnh vật sao trang nghiêm lạ lùng...

        Bụp... Một tiếng pháo lệnh từ đài chỉ huy vọng lại. Tiếp theo ngay đó là một hồi chuông kêu ran. Báo động rồi! Người nọ định ngoảnh sang đánh thức người kia... Nhưng tất cả đều đã choàng dậy.

        Chạy... Chạy...

        Thợ máy, người lái, nhân viên quân giới, vô tuyến điện, cán bộ tham mưu, chính trị... cùng lao đầu chạy về phía những chiếc máy bay.

        Quỳnh vừa chạy vừa đội mũ bay vào đầu và kéo lại chiếc quần kháng áp cho chặt. Chiếc pháo hiệu màu xanh vẫn lơ lửng trên nền trời. Mắt anh thỉnh thoảng lại nhìn về phía đài chỉ huy xem có lệnh cất cánh hay chưa.

        Đức đứng chờ anh bên chiếc thang sắt nhỏ. Chỉ ba bước, Quỳnh đã ngồi gọn trong buồng lái. Anh bật luôn công tắc điện.

        Đồng chí tổ trưởng thợ máy nhanh nhẹn khoác chiếc quai dù vào cánh tay trái anh và cắm nút ống quần kháng áp.

        Quỳnh liếc mắt nhìn quanh máy bay thấy các mảnh bạt bọc khoang ngồi và nòng pháo đã được tháo ra. Trên những chiếc máy bay đậu chênh chếch dọc đường băng, các bạn anh đã ngồi yên trong khoang lái, sẵn sàng đợi lệnh. Mọi người đều nhanh không phải chỉ có mình...

        Bụp... Pháo lệnh lại nổ. Đức thì thào bên tai anh một giọng thiết tha: “Có lệnh mở máy rồi!”.

        Không được hồi hộp nhé! Không được hồi hộp nhé! Những ngón tay của mình đừng có run, Quỳnh tự bảo. Anh mở các công tắc cần thiết và bấm nút điện. Máy gầm lên. Tiếng vòng quay rất đều và mỗi lúc một nhanh. Mở máy thành công rồi! Niềm vui sướng tràn ngập lòng anh. Các bạn anh đều đã mở máy xong. Qua vô tuyến điện, Quỳnh biết một biên đội bạn nữa cũng được lệnh chuẩn bị.

        Khoang lái đã đóng lại. Đức giơ tay chào anh rồi vội nhảy xuống kéo cái thang chạy giật lùi, tránh xa chiếc máy bay.

        Quỳnh cho máy bay lăn ra đường băng cất cánh. Anh thoáng nhìn thấy rất nhiều người đứng trên bãi cỏ, dọc đường băng phía tay trái. Mọi người đều như đang mỉm cười với anh. Người anh nhìn thấy rõ nhất đồng chí chính trị viên đại đội. Vẫn cái dáng rụt rè, cái miệng hơi mỉm cười, đôi mắt màu nâu hiền hậu nhìn anh với rất nhiều tình cảm và gửi gắm. Hình như có người vẫy tay chào anh. Điều lệnh đã cấm làm như vậy với người lái khi xuất kích. Quỳnh khẽ gật đầu chào lại.

        Quỳnh cho máy bay chạy vòng ra đường băng cất cánh và dừng lại ở phía bên trái. Liếc mắt nhìn sang phải, anh thấy Huấn đã sẵn sàng. Đội hình ra quân rất đẹp, Quỳnh mỉm cười với Huấn, rồi nới tay phanh mở cửa dầu. Người anh lâng lâng. Máy bay đã rời khỏi mặt đất. Đầu đường băng có những đám mây mỏng. Ngoái nhìn sang bên Huấn vẫn bám sát. Quỳnh gọi sở chỉ huy:

        - 801 gọi Chi Lăng!

        - Chi Lăng nghe rõ. .

        - 801 xin hướng bay.

        - Hướng bay 230.

        - Nghe rõ hướng bay 230. Hai, ba, bốn... nghe rõ trả lời.

        Những tiếng "rõ" với ầm sắc khác nhau cùng đáp lại.

        - Phân tán! - Quỳnh ra lệnh.

        - Xuyên mây!

        Một lát sau Đông đã có mặt ở sân băng với bộ đồ bay gọn gàng. Mặt anh xanh tái. Nghe tin báo động, Đông chồm dậy, mặc quần áo bay, lấy chiếc mô tô của đồng chí phó chủ nhiệm chính trị mở hết tay ga, phóng ra sân bay. Các sân đậu đều vắng tanh. Những người thợ máy đã chuyển cả về phía đằng kia để đón các máy bay khi trở về.

        Đông nghiến răng, giậm chân liền mấy cái. Rồi anh cắm đầu chạy đến đài chỉ huy, nơi tiếng nói của các đồng chí vừa xuất kích đang tiếp tục vọng về.  
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Bảy, 2020, 07:24:53 am gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #36 vào lúc: 28 Tháng Sáu, 2020, 08:12:49 pm »

   
CHƯƠNG VII

1

        Ánh sáng ập vào buồng lái. Vòm kính đục lờ lại trở nên trong suốt. Ra khỏi đám mây đen phủ cuối đường băng, Quỳnh hỏi những người bạn đồng đội đang bay sau anh:

        - Thấy chưa?

        - Thấy rồi!

        Tiếng Huấn đáp chắc và gọn. Tiếng Vị trong trẻo. Rồi tiếng gấu con lí nhí.

        - Tập hợp! - Quỳnh ra lệnh.

        Ba người cho máy bay nhích lại gần biên đội trưởng.

        Quỳnh nhìn sang hai bên. Anh em đã tự động dàn thành đội hình chiến đấu. Đã từ lâu, Quỳnh không bay với các đồng chí này. Từ đó đến nay, anh em đã tiến bộ nhiều. Anh cảm thấy giữa mọi người với mình có một sự gắn bó lạ thường. Cả bốn người đã họp lại thành một chiến lũy thép ở khoảng không. Sức mạnh mới mà anh cảm thấy lúc này là ở chỗ: Mọi người sẵn sàng hy sinh vì anh cũng như anh sẵn sàng hy sinh vì mỗi đồng chí đang quây quần quanh mình. Đội hình mũi tên nhọn của họ tiếp tục lao về phía trước.

        - 801 nghe rõ không? - Tiếng gọi ở đài chỉ huy chậm rãi.

        - 801 nghe rõ - Quỳnh đáp.

        - Độ cao: X... mét.

        - Độ cao X... mét - Quỳnh nhắc lại để đài chỉ huy biết là mình đã nhận rõ lệnh.

        Mọi việc đang diễn ra đúng như anh chờ đợi. Ở nhà đã cho biên đội anh đi ở một độ cao trung bình, tương đối thấp so với biên đội bạn. Như vậy có nghĩa là biên đội anh đã được chỉ định làm nhiệm vụ công kích chính.

        Mặt đất lấp lánh. Những cánh đồng ruộng nước mênh mông hiện ra dưới đôi cánh. Ở phía trước, có một dải mù khô nhẹ và mỏng, ánh nắng mặt trời buổi sớm rọi vào nó tạo thành những hình tròn màu cầu vồng như những bông hoa. Sông Hồng là một dải sáng đục do ảnh hưởng của lớp mù buổi sáng. Không biết dưới đó đang có những cặp mắt nào đang nhìn mình. Những người bạn không quen biết có nhận thấy đội hình hùng dũng này là một đội hình chiến đấu không? Chúng tôi đi làm nhiệm vụ đây các bạn ạ! Chúng nó đang làm vẩn đục bầu trời của chúng ta, đang vấy lên khung cảnh đẹp đẽ thanh bình những đụn khói xám và những đám lửa. Chúng tôi đi tìm chúng nó đậy.

        Phía biển Đông nhiều mây. Những mảnh “quy” cao, thấp khác nhau hạn chế tầm nhìn. Kẻ địch vẫn thường ở phía đó đến. Trên cao vẫn là mây, rải rác, nhiều tầng. Không phải lo gì trên đó vì đã có biên đội bạn.

        Một dải núi nhấp nhô đen sẫm hiện ra trước mắt. Hòa Bình kia rồi! Có lẽ hôm nay mình làm nhiệm vụ đánh chặn quân địch tiến vào Hà Nội? Chúng định đụng chạm đến Thủ đô rồi sao? Ý nghĩ đó làm cho Quỳnh bỗng thấy lòng đau nhói. Quỳnh ngó sang bên trái. Huấn bay rất gần anh, nhìn rõ cả hàng râu quai nón xanh xanh. Huấn cũng đang đưa mắt nhìn biên đội trưởng. Cậu ta cũng cùng một ý nghĩ với mình chăng?

        Đã bước vào cửa ngõ của cuộc chiến đấu rồi. Đầu óc Quỳnh căng lên. Cảnh vật trước mắt dường như trong hẳn lại. Không gian vắng lặng, yên tĩnh. Trên Biển Đông chỉ còn những đám mây quy nho nhỏ. Người lái gọi đó là những món tóc "phi-dê". Tất cả đều đứng im. Không có gì cả ngoài tiếng máy quay đều đều. Quỳnh tin chắc là không một thằng địch nào lẩn quất sau những đám mây kia, thoát khỏi cái nhìn của anh. Hay là chúng lại chuồn rồi?

        - 801 nghe rõ không? - Giọng nói từ đài chỉ huy bỗng trở nên khẩn trương.

        - 801 nghe rõ.

        - Mây đen bên trái 60 ki-lô-mét.

        - Mây đen bên trái 60 ki-lô-mét - Quỳnh nhắc lại. Anh ra lệnh cho biên đội:

        - Hai, ba, bốn! Mây đen bên trái 60 ki-lô-mét. Tăng cường sục sạo, mở hết cửa dầu.

        Tiếng động cơ máy bay rộ lên.

        Chắc vào khoảng bốn mươi ki-lô-mét sẽ nhìn thấy địch, Quỳnh nghĩ. Anh ra lệnh tiếp:

        - Tất cả "ăn kẹo". Làm xong báo cáo.

        Gần như cùng một lúc, mọi người báo cáo đã lên đạn xong.

        Vẫn chưa thấy chúng đâu. Thằng địch đầu tiên mà mình trông thấy sẽ hiện ra như thế nào, Quỳnh tự hỏi. Anh chờ nhận ra những chấm đen di động trên nền trời.

        - Số 4, chú ý gián cách không được lớn! - Quỳnh nhắc Phương vì thấy anh bay hơi xa.

        -Rõ.

        Tiếng trả lời của Gấu con, nghe sao mà buồn cười.

        - Mây đen 20 ki-lô-mét! - Tiếng của đài chỉ huy lúc này trở lại chậm rãi.

        - Mây đen 15 ki-lô-mét!

        Sao mình vẫn chưa nhìn thấy chúng nhỉ? Thế này là thế nào? Quỳnh nói như hơi gắt:

        - Tất cả tăng cường sục sạo!

        Lệnh ở đài chỉ huy:

        - Vòng trái! Vòng trái 10 độ. Tất cả chú ý! Bỏ thùng dầu phụ!

        Quỳnh cho máy bay nghiêng cánh làm theo lệnh. Các bạn đồng đội bám theo anh.

        Lệnh ở đài chi huy:

        - Tiếp tục vòng trái! Địch bên phải 15 độ - Lần đầu ở nhà không dùng mật ngữ.

        Chắc chúng đây rồi! Tuy vậy, Quỳnh vẫn chưa nhìn thấy địch đâu. Lệnh ở đài chỉ huy:

        - Tất cả chú ý! Động tác nhanh!

        - Rõ! - Quỳnh đáp lại, và anh ra lệnh tiếp: "Chú ý bám sát!"

        Tại sao mình vẫn chưa nhìn thấy địch? Hai thái dương anh nóng bừng bừng.

        - Thấy mây đen rồi! Bên phải 10 độ - Tiếng khàn khàn của Gấu con.

        - Mục tiêu!

        - Mây đen !

        - Máy bay địch!

        Quỳnh, Huấn, Vị reo lên gần như cùng một lúc.
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Bảy, 2020, 07:25:08 am gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #37 vào lúc: 28 Tháng Sáu, 2020, 08:13:42 pm »

        
2


        Cảm giác đầu tiên của Quỳnh khi nhìn thấy những chiếc máy bay địch là sự ghê tởm. Nó giống như lúc anh bắt gặp một con chuột cống rất to đang đùa nghịch trên tấm chăn bông sạch sẽ của mình.

        Chúng không giống với những mô hình Quỳnh thường nhìn hàng ngày. Không phải đó là những chiếc máy bay. Đó là những con thú rất lạ mắt vừa sổng ra khỏi rừng.

        Quỳnh ra lệnh:

        - Chú ý phía sau!

        - Rõ - Giọng Gấu con nho nhỏ, rất bình tĩnh.

        Quỳnh thét to:

        - Đánh hai chiếc đi đầu! Tất cả bám sát tôi!

        Quỳnh tăng cửa dầu, bay thẳng về phía địch. Anh đưa dần mục tiêu vào vòng ngắm. Đôi mắt anh căng ra. Chợt anh thấy một vệt sáng lao vút trong khoảng không. Huấn đã nổ súng rồi. Quỳnh vội thét:

        - Không được bắn xa! Vào gần nữa!

        Địch cũng đã nhìn thấy ta. Chúng bắt đầu bay theo những đường gấp khúc.

        Máy bay ta mở hết tốc độ, lượn theo địch như trẻ con chơi trò rồng rắn. Chợt Quỳnh nghe tiếng Phương lí nhí:

        - Báo cáo: bốn chiếc phía sau!

        Mặc kệ nó, Quỳnh nghĩ. Vị và Phương sẽ đối phó. Mình phải tiêu diệt thằng địch ở phía trước. Một chiếc chấm đen đã lọt vào vòng ngắm. Anh cố thít chặt lấy nó trong tám cái chấm sáng. Con thú rừng đã to lắm rồi. Quỳnh thét:

        - Bắn!

        Cùng lúc với tiếng hô, tay phải Quỳnh xiết chặt cò súng. Thân máy bay anh rung rung. Nghe tiếng súng nổ xa xa. Một luống đạn rất sáng bay vụt về phía trước máy bay địch. Mình bắn trượt mất rồi! Nhưng ngay lúc đó anh thấy có một luồng đạn khác bọc lấy con thú rừng. Chắc là loạt đạn của Huấn.

        Thằng địch chúi xuống. Quỳnh lập tức đẩy cần lái tiếp tục lao theo nó, cố đặt nó trở lại vào trong vòng ngắm. Anh biết là đồng tử của mình đang mở rất to. Lần này thì nó không thể nào thoát được Quỳnh siết cò bắn loạt đạn thứ hai. Những chớp sáng biến mất khi bay tới mục tiêu. Chiếc máy bay địch lật ngửa phơi bụng trông như một con cá heo. Nó còn cố xoay trở lại tư thế bình thường nhưng toàn thân nó đã rung lên trước mắt anh. Một luống khói đen tỏa ra. Quỳnh nghe nhiều tiếng ồn ào:

        - Cháy rồi!

        - Rơi rồi!

        Chiếc máy bay địch lúc lắc lao xuống, kéo theo một luồng khói đen, luống khói đen đổi nhanh sang màu trắng xanh có lẫn ánh lừa đỏ khé. Máy bay địch rơi trong khoảng không như một chiếc lá bàng.

        Thấy Huẫn vẫn say mồi lao theo bắn bồi thêm, Quỳnh vội nói:

        - Nó rơi rồi. Tiết kiệm đạn!

        Quỳnh bỗng nhận thấy một chiếc máy bay khác của địch đang vòng về phía sau lưng đội bay. Anh quát:

        - Số 2, theo tôi!

        Anh gạt mạnh cần lái sang bên, quay ngoắt trở lại để chặn đầu.

        - Báo cáo: phía sau có địch!

        - Bên phải có địch!

        Quỳnh chưa nhận ra tiếng của ai thì lại nghe tiếng khàn khàn của Gấu con:

        - Bên trái có địch!

        Mình lọt vào giữa vòng vây của chúng rồi chăng? Quỳnh nghĩ.

        - Không sao hết! Bình tĩnh!

        Nói xong, anh nhận ra đó không phải là câu nói của người chỉ huy. Tình hình đã trở lên phức tạp. Mọi người đang chờ cách giải quyết. Chợt anh thấy bóng một chiếc máy bay vừa lao qua trên đầu mình. Đoán là máy bay của ta. Quỳnh hỏi:

        - Ai đó?

        - Số 3.

        Đó là Vị. Vị vừa thấy một tốp máy bay địch tiến vào phía sườn bên trái của biên đội trưởng vòng lại đối đầu với chúng.

        - Số 2 có trông thấy số 1 không? - Quỳnh hỏi Huấn.

        - Ở phía trái có một tốp địch! - Huấn trả lời rất gấp. Huấn cũng vừa nhìn thấy những tên địch mà Vị đã phát hiện.

        - Cản nó lại! Bình tĩnh!

        Sao mình cứ nói bình tình mãi? Mình mất bình tĩnh rồi? Quỳnh tự trách mình. Anh nhìn sang trái thấy hai con én trắng của ta đang lao về phía tốp máy bay địch. Anh đoán đó là Vị và Huấn. Chợt anh nghe thấy tiếng khàn khàn, líu ríu của Phương:

        - Đằng sau số 1 có địch!

        Tốt lắm, Phương đã tự động bám đuôi để bảo vệ cho mình. Quỳnh lập tức ra lệnh:

        - Số 4, theo tôi!

        Quỳnh bay vọt lên cao để thu ngắn cự ly giữa mình và Phương.

        - Số 4, bám sát tôi chút nữa!

        Quỳnh đã nhìn thấy thằng địch vừa định bám đuôi mình. Đồng thời anh cũng nhận ra không phải là biên đội anh lọt vào giữa vòng vây của kẻ thù, mà chính là chúng nhìn thấy máy bay ta nên đã tìm cách lao nhanh từ phía đất liền ra biển.

        Thằng địch này là một chiếc F.8 của hải quân, chắc đang còn mê mải trong vòng chiến, chưa biết các đồng bọn của nó đã bắt đầu chuồn. Quỳnh lập tức lao về phía nó.

        Tên địch biết đã lộ mặt, vội vàng cơ động. Sau hai lần cắt bán kính, Quỳnh bắt được máy bay địch trong vòng ngắm.

        Quỳnh bấm cò súng hai lần, nhưng máy bay của địch vẫn cứ bay. Tại sao thế? Quỳnh nghiến răng bóp một loạt đạn thứ ba. Vừa khi đó thằng địch ngoặt trở lại. Những viên đạn của anh bay vút vào khoảng không. Luồng khí lưu do máy bay địch gây ra làm máy bay của anh tròng trành.

        - Côn Sơn! Côn Sơn!

        Tiếng của đài chỉ huy vang lên xa xa. Đó là lệnh quay về. Nhưng phải cố tiêu diệt thằng này. Quỳnh lại đẩy gấp cần lái để đuổi theo. Chắc đạn không còn nhiều. Phải tiết kiệm những viên đạn cuối cùng. Anh mở hết cửa dầu lao theo tên địch.

        Chợt Quỳnh nhận thấy chiếc F.8 tự nhiên to phình ra như một con gà đang đứng bỗng xù lông cánh. Nó đứng chắn ngay trước mũi máy bay của anh. Quỳnh vội kéo mạnh cẩn máy bay lên cao và giảm tốc độ.

        Nhìn xuống, tên địch đã ở dưới sâu. Anh thấy rõ cái đầu thằng Mỹ đang lúc lắc, nghiêng ngó. Nó vừa dùng một động tác xảo quyệt mở hết cánh cản làm cho máy bay chậm hẳn, để tìm cách lủi lại phía sau Quỳnh. Nhưng Quỳnh đã đối phó kịp và hiện thời nó chưa nhận ra anh ở đâu.

        Trong khi nhìn thấy thằng địch, Quỳnh đồng thời thấy cả màu xanh mênh mông, xao động, mát rười rượi và những ngấn trắng của sóng. Mình đã lao ra biển rồi! Biển!

        Anh bỗng cảm thấy có một cái gì rất thân thuộc, rất gắn bó với mình đang ở trước mắt. Cảm giác đó chỉ lóe lên như một ánh chớp rồi tắt ngay đi vì cái đầu thằng Mỹ còn đang lúc lắc. Tên địch đã quay lưng về phía anh.

        Quỳnh lập tức bắn theo nó một loạt đạn dài.

        Chiếc F.8 phụt ra một luồng lửa đỏ lừ. Máy bay của anh dường như vừa dừng lại. Nó đã thôi không rung nữa. Anh biết là mình đã bắn hết đạn. Và không phải máy bay anh vừa dừng lại mà chính là vì thằng địch vừa dùng một tốc độ rất lớn bỏ tụt chiếc máy bay của anh lại phía sau. Nó chúc xuống vào lần vào một táng mù ở trên mặt biển.

        Côn Sơn! Côn Sơn! Lần này không phải là tiếng của đài chỉ huy mà là giọng nói khàn khàn của Phương. Quỳnh ngó về sau. Phương vẫn bám sát trên đầu anh. Từ nãy đến giờ cậu ấy không bắn một phát súng nào. Mình hỏng quá! Cậu ấy dành phần cho mình mà mình đã để trật.
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Bảy, 2020, 07:25:19 am gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #38 vào lúc: 28 Tháng Sáu, 2020, 08:15:17 pm »

        
3


        Khắp bổn phía, trời và biển như cùng hòa làm một.

        Trời màu xanh. Biển cũng màu xanh. Tròi nhiều mây. Biển cũng nhiều mây. Biển chỉ khác ở màu xanh sẫm hơn và những gợn trắng rất nhỏ của sóng. Không thấy dấu vết đâu là đất liền. Kim dầu nhảy rất nhanh. Nhiên liệu của Quỳnh không còn nhiều vì máy bay của anh đã hoạt động với tốc độ lớn trong suốt cuộc chiến đấu. Chiếc la bàn của Quỳnh đã bị trục trặc, không chính xác nữa. Quỳnh bảo Phương:

        - Xác định hướng bay đi?

        Phương quay mũi máy bay về đất liền. Khi hướng bay của hai người đã ổn định, Phương lùi về phía sau biên đội trưởng.

        Một lát sau, họ bắt gặp dòng sông Hồng đổ ra cửa biển. Đất mẹ đây rồi! Những cánh buồm như những cánh bướm rất nhỏ đậu ở cửa sông. Quỳnh nghiêng cánh để đồng bào nhìn thấy hình cờ đỏ sao vàng bên thân máy bay. Không biết có ai dưới đó nhận ra lời chào của mình không.

        Kim la bàn của Quỳnh ổn định trở lại. Nhưng nó không còn nhiều tác dụng. Vì thấy dòng sông này rồi thì dù không có nó, Quỳnh vẫn cứ bay về tới nhà. Khó khăn bây giờ là nếu có máy bay địch đuổi theo thì xử trí ra sao. Đạn của anh đã hết. Dầu cũng không còn nhiều. Anh hỏi Phương:

        - Nhiên liệu thế nào?

        - Đủ dùng.

        Dường như đoán được điều phân vân của biên đội trưởng, Phương nói:

        - 801 tranh thủ về trước hạ cánh.

        Quỳnh biết Phương lùi lại về phía sau để yểm hộ cho mình. Một sợi dây vô hình đã siết chặt anh với người bạn đồng đội. Anh nghe tiếng Vị, rồi tiếng Huấn xin hạ cánh xuống sân bay. Toàn đội anh đã làm tròn nhiệm vụ. Họ đã mang về ít ra là hai ngôi sao đỏ đầu tiên cho toàn đoàn.

        Chúng nó cũng chỉ là như vậy thôi... Những tên ăn cướp bao giờ cũng là kẻ ham sống. Trong những phút đầu tiên, chúng bị bất ngờ. Nhưng không phải là suốt trận đánh chúng đã bị bất ngờ. Ta đã biết được một phần sức mạnh của chúng. Lòng anh tràn ngập một niềm vui. Những con đường có đôi hàng cây hiện ra dưới cánh bay, đẹp như những dải lụa thêu viền. Những mỏm núi Tam Đảo rõ dần phía trước. Anh đã nhìn thấy con đường số 3 lượn vòng vèo và đường băng của sân bay nằm trắng toát trên tấm thảm xanh của đồng ruộng và những bãi cỏ.

        Quỳnh ngó lại phía sau, không thấy Phương đâu. Gấu con đã tụt lại quá xa. Nhưng anh không thể trùng trình vì dầu của anh đã sắp hết. Quỳnh xin phép đài chỉ huy sân bay hạ cánh.

        Một chuyện bất ngờ đã đến với Gấu con trên đường về.

        Vừa qua cửa sông Hồng một lúc, Gẫu con bỗng nhận ra bốn chấm đen trên nền trời mây ở sau lưng mình.

        Máy bay địch hiện lên mỗi lúc một rõ. Như vậy là tốc độ của chúng rất lớn. Phải có một quyết định thật nhanh chóng để đối phó. Có nên báo cho Quỳnh biết không? Nếu báo cho Quỳnh biết thế nào anh cũng quay trở lại. Nhưng nhiên liệu của Quỳnh đã cạn. Chỉ sau một hai đợt quay vòng với địch, chắc chắn anh phải rời máy bay bằng cách nhảy dù.

        Mình sẽ im lặng để biên đội trưởng yên tâm về trước. Nhưng mình thì không thể tiếp tục bay về, vì kẻ địch nhanh hơn. Chúng sẽ bắt kịp anh ngay. Cả anh và sau đó là Quỳnh sẽ làm mồi ngon cho những phát tên lửa. Nhưng quay lại, anh sẽ phải một mình đương đầu với bốn tên địch Một khó khăn lớn nữa: đạn của Gấu con đã hết. Anh đã hết đạn từ khá sớm sau khi quần nhau một chặp với sáu chiếc máy bay địch. Và từ nãy đến giờ, bám sau Quỳnh, Gấu con đã xác định mình chỉ làm nhiệm vụ cảnh giới. Dầu của anh cũng chẳng còn nhiều, không cho phép anh kéo co dằng dai với chúng. Gấu con nhận thấy mình chỉ còn có một cách đối phó cuối cùng... Gấu con đẩy cần lái cho máy bay ngoặt gấp, quay đầu lao về phía địch với một tốc độ khá nhanh.

        Chỉ có một điều đáng tiếc là ngày hôm nay mình đã bắn rất kém. Mình đã đổ đi bao nhiêu đạn. Bây giờ thì nhất định mình sẽ hạ được một thằng. Mình sẽ lao thẳng vào tên đi đầu. Nó sẽ phải bỏ xác tại đây. Còn mình thì chỉ trở về với đất mẹ. Đất mẹ đang dang rộng đôi cánh tay hiền hòa dưới kia để đón mình. Mình sẽ phạm vào cái điều mà chính ủy sớm nay đã dặn là không nên: "một hòa". Trong tình thế này, mình không thể làm khác. Các đồng chí thông cảm với Gấu con nhé!

        Những chiếc máy bay địch to lên rất nhanh.

        Chúng đã thấy một chiếc máy bay của ta đơn độc quay về phía chúng.

        Mình sẽ cắm đúng vào cái miệng cá mập của nó. Đừng có trệch một chút nhé! Bọn Mỹ sẽ biết không quân ta còn có cả đòn trừng phạt này.

        Kẻ địch dường như đã nhận ra ngón đòn quyết liệt đó khi chiếc Mic bé nhỏ đơn độc lao thẳng về phía chúng không hề đổi hướng.

        Mình sẽ làm một quả pháo chui tọt vào cái ô cửa đen ngòm như miệng ống khói kia. Mọi việc chỉ diễn ra trong chớp mắt.

        Phương bỗng nhận thấy những đường nét cân đối của chiếc máy bay địch trước mắt mình bỗng méo xệch hẳn đi. Tại làm sao thế? Chúng đổi hướng? Đúng là chúng đổi hướng bay rồi! Chúng định quây lấy minh ư? Không. Tất cả bọn chúng đã quay đầu ra biển.

        Bọn chúng bỏ cuộc rồi! Giữa mình với chúng vẫn là "không - không"
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Bảy, 2020, 07:25:33 am gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #39 vào lúc: 28 Tháng Sáu, 2020, 08:16:03 pm »

 
CHƯƠNG VIII

1

        Niềm vui lớn là niềm vui mà mọi người đón nó bằng những giọt nước mắt.

        Chiếc máy bay từ từ lăn trên con đường vòng ở cuối sân bay. Từ xa, Quỳnh đã nhìn thấy những bóng người bé nhỏ, mặc bộ quần áo xanh sẫm mà anh biết là lúc nào cũng lấm lem dầu mỡ. Anh em thợ máy đã đứng đợi bên rìa bãi cỏ. Những người thân đến đón mình kia rồi... Các đồng chí ơi, các đồng chí đã chuẩn bị cho tôi một con đại bàng vô cùng ngoan ngoãn. Công lao chăm sóc nó ngày nắng đêm mưa của các đồng chí đã được đến bù. Nó đã mang về cho chúng ta một ngôi sao đỏ. Tôi đã nhận nó từ tay các đồng chí. Nó đã làm tròn nhiệm vụ sớm nay. Giờ tôi đem nó trả lại các đồng chí. Nó vẫn nguyên vẹn, lành lặn như khi ra đi. Các đồng chí hãy vỗ về nó, cho nó ăn no, cho nó nghỉ ngơi, rồi lát nữa nếu kẻ thù đến nữa, thì các đồng chí lại trao nó cho tôi, tôi cùng nó sẽ lại lên đường... Quỳnh thoáng nhớ lại những tiếng nói rung trên đầu lưỡi của đồng chí quân giới, nhớ đến cái giọng nói thì thầm và cặp mắt đầy gửi gắm của Đức trước khi máy bay anh lăn ra đường băng cất cánh... Câu nói đầu tiên của mình phải là những lời cảm ơn tất cả các đồng chí đó...

        Quỳnh vừa bước chân xuống sân bay chưa kịp nói gì thì Đức đã lao đến ôm chầm lấy anh, vít đầu anh xuống mà hôn. Những giọt nước mắt của Đức làm ướt một bên má anh. Những đồng chí thợ máy khác, những đồng chí cán bộ chính trị, tham mưu cũng ùa lại. Quỳnh không còn nhận được ra họ là những ai. Đôi mắt của anh cũng đã mờ đi vì nước mắt. Đây là lần đầu tiên anh khóc từ ngày vào bộ đội đến giờ. Ai ngờ những giọt nước mắt đầu tiên của mình lại rơi vào đúng một ngày vui...

        Chiếc xe nhỏ đưa Quỳnh từ nơi máy bay đỗ để lấy thêm dầu và đạn, trở về nhà trực ban. Nhìn vào tấm gương nhỏ trên xe, Quỳnh giật mình. Mặt anh bóng lọng như quét một lớp dầu nhờn. Anh nhận ra quần áo mình ướt đẫm mồ hôi.

        Nhà trực ban đông đặc người. Quỳnh muốn đứng lẩn vào một nơi, nhưng đó là một điều anh không thể nào làm được. Mặc dầu người đông, nhưng hễ anh xê dịch về một chỗ nào thì tất cả lại quay hướng về đó quây tròn lấy.

        Bỗng Quỳnh thấy những người đứng quanh mình giãn cả ra. Nhìn về phía cửa, Quỳnh trông thấy đồng chí tư lệnh trưởng quân chủng, vầng trán rất cao và chính ủy quân chủng có hàm râu đen từ trên xe bước xuống, vội vã đi vào. Tư lệnh trưởng chạy tới ôm chầm lấy Quỳnh làm cho người anh cứ quýnh cả lên. Quỳnh muốn nói: "Báo cáo đồng chí, tôi đang có nhiều mổ hôi". Nhưng anh không nói được và cũng không kịp nói vì cả tư lệnh trưởng và chính ủy cùng ôm lấy anh mà hôn rất lâu. Khi hai đồng chí buông anh ra, anh nhìn các đồng chí đó với vẻ lo ngại thì nhận thấy cặp mắt của hai người cùng đỏ hoe. Và ngay sau đó, chính Đông, cái thằng bạn hàng ngày thường chế giễu anh về cái "bệnh" mồ hôi dầu, vừa ở đâu chạy về, gạt mọi người ra, xông lại vít đầu anh xuống mà hôn mãi, trên mặt anh mồ hôi càng vã ra.

        Vì sao thế nhỉ? Quỳnh tự hỏi. Các đồng chí pháo cao xạ và dân quân trên miến Bắc đã hạ hơn hai trăm chiếc máy bay địch gồm hầu hết các loại rồi, có bao giờ có sự mừng rỡ đến như thế này? Anh cảm thấy sự đón tiếp của mọi người dành cho mình và các bạn hơi quá đặc biệt.

        Cả bốn người đều thuật lại trận đánh một cách lúng túng và gần như cộc lốc. Gấu con chỉ nói có một câu: "Tôi bắn hết cả đạn của các đồng chí quân giới mà không rơi được thằng nào!". Nhưng người lúng túng nhất là Quỳnh. Vì anh được trung đoàn trưởng chỉ định báo cáo lại với Bộ tư lệnh tất cả diễn biến trận đánh của biên đội. Anh nhận thấy nhưng điều mình nói ra rất lủng củng và thiếu sót. Anh càng bối rối khi thấy mọi người đứng vòng trong vòng ngoài, im phăng phắc nghe từng lời của mình. Hai má anh nóng ran.

        Trung đoàn trưởng là người nhìn thấy rõ trạng thái tinh thần của Quỳnh. Trung đoàn trưởng hỏi anh:

        - Sao đồng chí ở nhà hàng ngày lúc nào cũng nhỏ nhẻ, hỏi câu nào nói câu ấy, mà hôm nay lại hét nhiều thế? Lúc nào cũng chỉ nghe thấy đồng chí hét.

        Mọi người cười ầm. Quỳnh bỗng nhận ra ngón tay cái của mình đau đau. Chính là vì anh đã bóp mi-cơ-rô nhiều quá. Ban nãy, anh đã nghe thấy giọng nói của mình khác đi; giọng anh bị khản vì anh đã hét quá nhiều. Nhưng vào lúc đó, anh không hề nghĩ là mình đang hét.

        Trung đoàn trưởng tủm tỉm nói tiếp:

        - Hôm nay, các đồng chí đánh tốt, rất dũng cảm và khá linh hoạt. Riêng về động tác của biên đội trưởng, chúng tôi theo dõi thì thấy đồng chí Quỳnh làm công tác động viên nhiều...

        - Báo cáo anh đôi lúc bấn quá, không biết nói gì thành chỉ kêu gọi anh em bình tĩnh.

        Giọng nói thật thà của Quỳnh làm mọi người cười ồ.

        Chính ủy quân chủng chìa tay ra nắm lấy tay anh. Đồng chí đó có cái miệng cười tươi và hiền, tương phản với cặp mắt sắc sảo, với cái nhìn nghiêm. Chính ủy nói:

        - Hoan nghênh đồng chí đã chú ý nhiều đến công tác cổ động chiến trường, nhưng lần sau cần kết hợp chặt với công tác chỉ huy hơn nữa.

        Căn phòng vui rộ hẳn lên. Quỳnh đỡ bối rối. Anh báo cáo tiếp lưu loát hơn.

        Tư lệnh trưởng vẻ trầm ngâm, hỏi lại:

        - Hôm nay các đồng chi gặp những loại máy bay gì?

        - Thưa anh nhìn rõ hai loại: A4 và F8 - Gấu con nhanh nhảu đáp.

        Không ai nói gì thêm, ở đơn vị này, ai cũng chịu Phương về nhận dạng máy bay. Hai loại máy bay họ gặp hôm nay đều là của Hải quân Mỹ.

        Tư lệnh trưởng gật đầu và lại hỏi:

        - Thế là biên đội các đồng chí bắn rơi mấy máy bay địch?

        Không ai trả lời, Quỳnh phải đáp:

        - Đề nghị các anh kiểm tra trên phim.

        Mỗi loạt đạn của họ vào kẻ thù đều được máy ảnh đặt trên máy bay ghi nhận.

        - Kiểm tra trên phim... - Tư lệnh trưởng chậm rãi nhắc lại câu trả lời của Quỳnh - Điều đó là cố nhiên. Các đồng chí không nói thì cơ quan tham mưu cũng cứ làm. Nhưng đây là muốn xem các đồng chí tự đánh giá kết quả chiến đấu của mình thế nào?

        Những người lái vẫn đứng im. Tư lệnh trưởng không hỏi gặng thêm. Anh biết họ không chịu nói vì một lẽ khác chứ không phải vì không nhận rõ được kết quả công việc họ đã làm.
« Sửa lần cuối: 08 Tháng Bảy, 2020, 07:25:47 am gửi bởi Giangtvx » Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM