5
Sau bữa cơm chiều. Đông nhảy vào phòng Quỳnh:
- Quà của cậu đó?
Anh vừa nói vừa ném cho Quỳnh một phong thư.
- Cậu kiếm ở đâu ra?
- Mình xin lỗi cậu. Anh nuôi đưa ra sân bay buổi trưa nhưng mình hãm lại. Bây giờ thì cậu lại phải cảm ơn mình... Nếu mình đưa ngay lúc đó, chưa chắc cậu đã đủ tỉnh táo để mách nước cho thằng Bản và thằng Hoàn buổi chiều nay. Đúng không?
- Dạo này cậu chăm sóc tư tưởng mình như một chính ủy.
- Trái lại. Mình đang có khối thắc mắc cần nhờ cậu giải quyết hộ.
Thấy Quỳnh tần ngần cầm phong thư, Đông nói:
- Cậu cần đọc thi đọc trước đi.
Quỳnh đặt phong thư xuống bàn:
- Nói chuyện với cậu đã, mình không muốn đọc khi cậu còn ở đây.
Quỳnh đổ nước sôi tráng cái ca có nắp để pha trà. Đông ngồi bắt chéo chân trên ghế, nói:
- Cho ít trà thôi.
Pha nước xong, Quỳnh mở ngăn kéo lấy bao thuốc lá Thủ Đô mời Đông. Đông xua tay:
- Vĩnh biệt rồi! Mình phải bảo vệ cái họng...
- Bây giờ cậu mới nghe lời bác sĩ Phổ?
- Không phải... còn một lý do nữa. Mình phải tiết kiệm chi tiêu.
- Lần đầu, mình nghe cậu nói chuyện tiết kiệm tiền.
- Vấn đề đó bây giờ mới đặt ra với mình. Mình báo để cậu biết một tin buồn... Bà Thùy nhà mình có mang rỗi! Bà ấy cũng mắc cái bệnh giống bà Nguyệt vợ ông Tú, rất thèm một đứa con trai. Giờ thì việc đã rồi!
- Cậu nói năng tàn nhẫn quá!
Đông liếc nhìn Quỳnh bằng một khóe mắt và hơi bĩu môi.
- Cậu chưa biết chứ... mới có một con thì còn tàm tạm ở thời kỳ cầm cự, nhưng có hai con trở đi là cuộc đời bắt đầu chuyển đoạn...
Quỳnh xì một cái rồi làm ra vẻ hiểu biết:
- Hai vợ chồng, hai đứa con, gay go cái quái gì!
- Cậu là thằng mù tịt về vấn đề này! Cậu không biết đến chuyện sơ tán, chuyện sinh nở, chuyện nuôi con mọn trong thời chiến, chuyện lỡ... rồi đấy cô ấy chỉ còn một mình... Mình không buồn nói chuyện này với cậu nữa.
Đông cầm chiếc ca, rót nước uống một hơi. Quỳnh nhìn bạn, miệng nở một nụ cười ngây thơ. Nụ cười đó như một lời thú nhận anh không hiểu lắm về chuyện này.
Đông bỏ chiếc chén xuống bàn, hỏi đột ngột:
- Cậu có nhận thấy trận đánh chiều nay đặt ra rất nhiều vấn đề hay, đúng không?
Nét mặt và giọng nói của Đông đã thay đổi hẳn. Quỳnh gật gù.
- Nếu ở tất cả những khu vực chúng mình quần nhau với địch đêu có bố trí một đài bổ trợ ở bên dưới, có người theo dõi trực tiếp bằng mắt, thông báo kịp thời tình hình cho người lái thì cuộc chiến đấu sẽ thuận lợi hơn rất nhiều...
- Cái đó thì rõ rồi. - Đông nói nhanh như muốn cắt lời bạn - Chúng mình sẽ đề nghị trên tổ chức một hệ thống những đài bổ trợ ở những nơi ta xét là sẽ có không chiến.
Đông ngồi nhìn ra khung cửa sổ, im lặng, rung rung cặp đùi dế tròn và chắc. Quỳnh nhìn bạn chờ đợi. Anh biết là phần chính của câu chuyện còn chưa tới. Đông lẩm bẩm:
- Trước đây mình đã có một quyết định sai lầm...
- Cậu nói sao?
Đông im lặng không trả lời. Rồi anh hỏi Quỳnh:
- Cậu có đồng ý với mình về tính chất ưu việt của loại Mic cũ không? Bữa trước mình bị nhiều người phản đối khi phát biểu ở hội nghị...
- Mic cũ do cơ động mặt bằng tốt, nên đánh quần khu vực tốt. Nếu đánh quần với địch ở một nơi có đài bổ trợ thì dù địch đông ta cũng không sợ.
Đông lại nhìn ra cửa sổ, im lặng, rung đùi. Anh chưa tìm được ở bạn những lời lẽ tâm đắc...
Trận đánh toàn thắng tuyệt đẹp của biên đội Bản, Hoàn ngay trên đỉnh sân bay Sao Vàng đã mang lại cho người lái ở đầy những tác động khác nhau. Sự tổn thất của đơn vị ngày hôm trước còn đè nặng tâm hồn họ. Đòn đánh trả đích đáng. Những chiếc máy bay địch bùng cháy ngay trước mắt đã đem đến cho mọi người những giây phút hả hê. Nhưng mặt khác, nó lại làm sâu sắc thêm ở mọi người nỗi buồn phiền vốn đã có sẵn về chuyện cho đến nay họ vẫn chưa làm nên trò trống gì trước kẻ địch. Những người hôm nay bắn rơi máy bay địch ngay trên đỉnh sân bay vẫn là người của đơn vị bạn.
Riêng với Đông, ngoài những tình cảm chung đó của cả đoàn bay, anh còn có thêm một ý nghĩ là lời phát biểu của mình bữa trước ở hội nghị đã được chứng minh. Ý nghĩ đó cũng được củng cố khi sau trận đánh một giờ, trung đoàn phó Xước tới sân bay bằng một chiếc trực thăng. Đông chạy ra đón đồng chí chỉ huy cũ của mình.
Trung đoàn phó nắm chặt tay Đông rung rung:
- Hết sức cảm ơn đoàn bạn đã giúp anh em của chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ.
- Mic 17 hôm nay đánh tốt quá anh ạ. Bọn tôi đứng theo dõi suốt từ đầu đến cuối rất sướng mắt. Anh em lái ở đây đã đề nghị cho lên một biên đội để phối hợp nhưng Quân chủng không cho.
Trung đoàn phó nhìn quanh không thấy ai, bảo Đông:
- Không cho cũng phải... Lên bây giờ chưa lợi đâu.
Đông nói ngay:
- Hôm nọ tôi cũng đã phát biểu ở hội nghị về vấn đề đánh gần bằng súng, nhưng ý kiến của tôi bị bác.
- Ta nói riêng với nhau, - Trung đoàn phó Xước ghé lại bên tai Đông - Ở chiến trường mình, theo ý tôi nghĩ, cái loại mới này của các anh khó làm ăn đấy! Có phải cứ nó nhanh thì mình cũng phải nhanh, cứ nó dùng tên lửa thì mình cũng dùng tên lửa mới thắng lợi đâu! Ông cha ta đã giải quyết vấn đề này từ ngày xưa rồi. "Dùng đoản binh thắng trường trận" là vấn đề ấy đấy!
Những điều Xước nói càng làm cho Đông vững tin thêm vào ý kiến của mình...
Đông quay lại Quỳnh, giọng nói bắt đầu sôi nổi:
- Qua trận đánh ban chiều, mình có ý kiến dứt khoát là: trên chiến trường của ta hiện nay chỉ có dùng loại Mic cũ là thích hợp.
- Cậu kết luận sớm quá!
- Không sớm. Mình đánh bằng Mic cũ gần chín tháng rồi, đã quần nhau có hàng chục trận với địch!
- Nhưng ta lại chưa có thời gian làm quen với máy bay mới.
- Cậu cứ tưởng tượng nếu hôm nay là hai cái Mic 21 thi liệu có xoay nổi với mấy chục thằng địch không?
- Nếu máy bay ta có tốc độ nhanh, không nhất thiết ta phải quần, ta sẽ đánh cách khác.
- Cách mô? - Đông hỏi dằn giọng.
- Cậu, mình đều đang tìm.
- Chua lắm cậu ạ.
- Lúc đầu chúng mình đi tìm cách đánh cho loại Mic cũ, cậu hãy nhớ lại xem, đâu có phải dễ!
- Mình tin mình không phải là thằng bảo thủ. Nhưng bây giờ, mình có ý kiến khác: Tại sao lại không yêu cầu trung đoàn cho chúng mình mấy cái Mic cũ ở đây? Trong khi chờ chuyển loại xong, khi địch đến như hôm nay, mình vẫn có thể đánh địch bằng máy bay cũ?
Quỳnh ngước mắt nhìn Đông, rồi kêu lên:
- Ý kiến này của cậu rất hay! Mình đồng ý.
Đông đứng lên:
- Thôi bây giở thi mình mặc cậu với nàng tiên cá.
Ra đến cửa phòng, Đông ngoái lại:
- Hôm nay, mình chịu cậu là thằng thông minh. Thế nào cũng phải yêu cầu trung đoàn cho tổ chức ngay mạng lưới những đài bổ trợ.