Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 05:15:45 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: 1 2 3 4 5 6 7 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Bốn năm,sáu tháng...  (Đọc 10330 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
poipet1979
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 724


« vào lúc: 30 Tháng Tư, 2020, 11:58:12 pm »

    Cũng khá lâu rồi tôi mới vào trang này.tôi không định viết nữa về những năm tháng trong quân ngũ,vì tôi đạt được ý nguyện cho mọi người hiểu và biết "Chúng tôi những người lính ở chiến trường K sống và chiến đấu như thế nào ?" .Vì sau phải vậy ? Vì rằng có 1 thời gian dài nhiều người không rỏ ý nghĩa sự thật của cuộc chiến ấy....và có một số người lại khoác lên chúng tôi là "Xâm lược"...Gần 30 năm chúng tôi lặng im ,thậm chí không muốn nhắc và kể chúng tôi đã làm gì trong cuộc chiến đó,chì thỉnh thoảng gặp những đồng đội ngày xưa nhắc nhở những kỹ niệm gian khổ,khốc liệt và ngậm ngùi kể lại những đồng đội hy sinh... Nhưng may nhờ "Công nghệ thông tin" phát triển,chúng tôi có biết được trang web này và từ đó với trang này chúng tôi tìm được kết nối với các đồng đội xưa trên khắp đất nước,và có biết thêm nhiều đồng đội ở các đơn vị bạn,và cuộc chiến được đưa ra giúp mọi người hiểu về nó. Cám ơn những người tạo trang này.
    Tôi nhớ lại ... năm 2007-2008 ,chúng tôi những " chàng trai" mới lớn năm xưa ,cùng huấn luyện ở quân trường và cùng chiến đấu ở chiến trường K gần 30 năm mới gặp lại ,nhờ có điện thoại chúng tôi quy tụ nhiều hơn ...Rồi thì thằng con lớn tôi vào cấp 3,khi đưa đón con và tôi bổng tự "giật mình" ...những học sinh cấp 3 sau to khỏe nhiều thế ,và làm tôi nhớ tới các đồng đội tôi ở lứa tuổi 18 khi vào quân trường và cầm súng chiến đấu sau mà thương quá...! một số bạn bè hy sinh khi tuổi chưa tròn 18, số ký trung bình của chúng tôi khoảng 45kg rất ít thằng được 50kg hơn (riêng tôi lúc đó chỉ 39kg hơn).Lúc đó tôi mới càng cảm nhận sự bất lực và nổi đau của cha-mẹ tiển con ra chiến trường sống-chết chỉ cận kề trong gang tấc... Và tôi lại lo sợ ngày nào đó tôi sẻ trong tâm trạng đó..! Hòa - bình tôi càng thấy quý trọng. Tôi sợ rằng lớp trẻ thế hệ này ,không hiểu rằng để có hòa-bình hôm nay,các thế hệ trước đánh đổi rất nhiều...Nhưng rất may là tôi lo sợ không đáng,vì các lớp trẻ ngày nay rất có ý thức về tinh thần dân tộc,quý trọng hòa bình.luôn mong mỏi ,muốn hiểu biết thêm về những cuộc chiến bảo vệ đất nước năm xưa... và chúng tôi chiến đấu như thế nào?
    Thật ra mà nói ,tôi không có khiếu viết,mà những ngày tháng của tôi trong quân ngũ của tôi ,tôi chưa hề kể lại cho các con tôi,người thân trong gia đình cũng vậy.Nên tôi cũng muốn viết thuật lại, để có thể sau này con cháu tôi sẻ vô tình thấy đươc  bài viết này.
      Tôi xin nói là ,do tôi là lính bộ binh nên có rất nhiều hạn chế lưu trử,hiểu biết về các chiến thuật ,địa danh, chính xác,và cái nhìn ,suy nghỉ là chính xác của tôi trong thời điểm xảy ra sự việc... (vì trong 1 trận đánh thường có nhiều cánh và nhiệm vụ khác nhau đôi lúc trong 1 đại đội cũng không rỏ nhóm khác chỉ sau khi ngồi kể cho nhau mới biết...) Nên tôi nói hạn chế của tôi là vậy, nên khi kể chuyện đôi lúc tôi phải mượn nhờ những lời kể và câu chuyện của đồng đội đơn vị khác để cho câu chuyện đầy đủ hơn,những tình tiết như trên tôi sàng lọc ,với trường hợp này trong câu chuyện sẻ kèm "nghe kể (thuật) lại"...Và điều cuối cùng là tôi "hơi lười" nên có thể bị gián đoạn ... Và tôi thường bị lổi chính tả "hỏi,ngã"
      Có thể xem đây là "hồi ức" của tôi với tiêu-đề "4 năm,6 tháng" (Tôi đã viết cách đây 1 năm trên fb và xem như đó là 1 bài nháp của tôi.)
Logged
poipet1979
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 724


« Trả lời #1 vào lúc: 01 Tháng Năm, 2020, 02:23:49 pm »

       Vài lời giới thiệu
    Tôi từ nhỏ và lớn lên ở Sài-gòn,với chiến tranh tôi chỉ biết qua tivi trong những câu chuyên của "người lớn",qua tiếng nổ,cùng ánh lửa "chớp nhoáng" đâu đó... Tôi mê thích những câu chuyện lịch sử chống ngoại xâm ,và mơ mộng "ngày nào khi mình lớn lên,chiến tranh vẩn còn mình sẻ là 1 người lính bảo vệ dất nước,quê hương" 30-4-75 đánh dấu chiến tranh kết thúc.Tôi hoang mang với chế độ mới ,với tôi 1 thằng bé  14t được sống và học với chế độ củ Sài-gòn ,nên cũng ảnh hưởng ít nhiều ,tuy các chú bộ-đội xem ra cũng hiền lành dể gần...nhưng không xóa hết những gì tôi được biết trước đó là "Bộ-đội ,với chiếc nón cối,đôi dép râu,khẩu AK là 1 hình ảnh của kẻ hung tàn,hiếu chiến... là biểu tượng phản diện" .
     Đất nước hòa-bình được vài năm,cuộc sống còn rất nhiều khó khăn,đói,khổ.Thì có được những tin chiến tranh đang ở biên giới Tây-Nam...và kế đó những hình ảnh của quân Khơ-me đỏ ,xâm lấn các vùng biên giới tản sát ,giết chóc dân ta tàn nhẫn...sang những năm 1978 là cao trào TN thành phố lủ-lượt lên đường,càng ngày càng nhiều..hàng tháng đều có đợt nhập ngũ.các thanh niên,bất kể nam-nữ ,có rất nhiều ở tuổi 16-17 đăng ký... Tôi lúc đó đã 17t  cũng nôn-nao rất muốn lên đường nhập ngũ, tuy đã là 3 năm ,nhưng trong tư tưởng vẩn chưa thiện cảm với chế độ hiện tại nhiều và chủ yếu lo sợ Ba-má buồn giận. Sang năm 1979 tin chiến thắng ờ Kam-pu-chia,mọi người dân cứ nghỉ rằng chiến tranh Tây-Nam kết thúc ...Nhưng chưa được bao lâu thì Biên-giới Phía Bắc,sau những vụ việc "nạn kiều" ,chính thức xảy ra chiến tranh với những lời hùng hồn tuyên bố của TQ "Dạy cho Việt-Nam 1 bài học.." và với 60 vạn quân họ tuyên bố "Sáng ăn cơm ở Cao-Bằng ,Lạng-Sơn ...Chiều sẻ ăn cơm tại Hà-Nội..".Lúc này ở Sài-gòn cũng sôi động với xây dựng những ụ pháo, tuyến phòng thủ phòng không. Lệnh "Tổng-Động-Viên" ban hành .Lúc này,Tôi đã tới tuổi thực hiện "Nghỉa vụ Quân-sự",và trúng-tuyển.
    Ngày 26-3-1979 là ngày tôi sẻ lên đường,chiều hôm trước khi đi ,tôi dẩn xe đạp định ra khỏi nhà ,cùng đi ăn chè,sinh tố tạm biệt với đám bạn, thì..Tiếng Ba tôi gọi tôi.Ba tôi đang nằm trên vỏng xếp với giọng buồn cố nén...Ba tôi nói "Mày tính sao? tao chạy lo cho mày nhưng không được...hay là mày về quê ở với Má mày". Lúc đó tôi ngỡ ngàng thật sự,vì bấy lâu nay tôi nghỉ rằng mình là đứa ở trong nhà "không được thương" Tôi có 7 anh chị em ,6 trai ,tôi lại là con giửa và thường bị la rầy nhiều nhất trong nhà.. Tôi cố nén cảm xúc và nói " Ba à ! Con tới tuổi nên sớm muộn gì con cũng phải đi,con không thể trốn suốt đời được...Ba-Má còn phải lo các anh chị em của con nữa." Ba tôi nói:" Tao nghe người ta nói đi bộ đội chết nhiều lắm..!"  tôi lúc đó nói " Ba à ! đi 100 cũng không có phải là chết hết...con biết đâu sẻ là trong số đó" nói xong tôi vội dẩn xe ra ,tôi không can đảm để nhìn nét buồn của Ba tôi...
    Sáng hôm sau,tôi chỉ cho mỗi  Anh-Hai của tôi đưa tôi ra Phường tập trung .Thường thì các đợt nhập ngũ trước tập trung lên phường đội tối hôm trước và được phát quân trang và địa phương tổ chức liên-hoan tiển... Nhưng đợt này, chúng tôi không được vậy ,chúng tôi vẩn mặc thường phục,tôi khoác theo túi vải trong đó gồm 1 xấp phong bì 10 cái,1 cuốn tập trắng.cây viết bi,bàn chảy kem đánh răng...chỉ thế thôi.Và khi đầy đủ chúng tôi được đưa lên nơi tập trung của quận ,là sân Hưng-phú để làm lể giao quân. kết thúc chúng tôi lên xe về quân trường và tôi lúc đó rất xúc động ..vì có 1 bà cụ tiển cháu lên đường nói vói theo xe "Các con đi mạnh khỏe...đánh cho chết mẹ hết mấy thằng Tàu." ( đây là nguyên lời của Bà cụ) lời này được tôi nhớ và mang theo suốt trong thời quân ngũ...và đến tận bây giờ vẩn không quên.
     Bốn năm,sáu tháng...chính là thời gian tôi tại ngũ 3-1979 đến 8-1983.
« Sửa lần cuối: 01 Tháng Năm, 2020, 11:35:09 pm gửi bởi poipet1979 » Logged
c16
Thành viên
*
Bài viết: 733


« Trả lời #2 vào lúc: 02 Tháng Năm, 2020, 01:25:33 pm »

Lâu quá không vô Diễn đàn, tui muốn quên cách sử dụng.
Bác PP (Poipet) tính xây nhà mới nầy cũng hay đó bác, mới vài dòng viết đầu đã thấy có sức "nam châm" hút, đang chờ bác viết tiếp.
Logged
poipet1979
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 724


« Trả lời #3 vào lúc: 02 Tháng Năm, 2020, 04:32:58 pm »

          3 tháng Quân-trường.
       Xe lăn bánh,trên xe chiếc xe khách những khuôn mặt non choẹt ,ai cũng có vẻ đâm chiêu không biết vì buồn,hay là hồi hộp... Riêng tôi thì vừa hồi hộp không biết ở quân-trường ra sao? Có giống như anh Hai tôi kể ở quân-trường chế độ củ rất khổ ...đủ thứ hình phạt,huấn- nhục để rèn tân binh... Nhưng trong lòng cũng có phần hào hứng vì "mình đã trưởng thành,mình không còn phải lo sợ Ba-Má la rầy...Mình sắp là người lính,với tính thích phiêu-lưu khám phá của mình thì đây là trải nghiệm và thử thách cho mình.." Thật sự là vậy mình nhập ngũ với tâm thái rất thoải mái ,thích thú ,để trải nghiệm,để được đi và đến nhiều nơi,thật sự cái chết không làm mình sợ chỉ mong thỏa chí mơ mộng từ nhỏ mà thôi.
       Đến quân-trường Quang-trung lúc đó khoảng 10h hơn ...chúng tôi tạm ở lán của Tiểu-đoàn 52 Sư 477  ( các ký tự tôi quen dùng A= Tiểu đội, B= Trung-đội, C= Đại-đội ,D=Tiểu-đoàn, E=Trung-đoàn, F= Sư-đoàn, trong khi tôi viết đôi khi theo dòng suy nghỉ gỏ tắt, quên sửa lại thỉ các bạn lưu ý dùm .Ví-dụ: D52.F477 nghỉa là Tiểu đoàn 52 ,sư đoàn 477)
        Tại nơi này, chúng tôi được cấp phát quân trang ,háo hức từ lâu nhưng ...hởi ôi !!! Có lẻ do tình hình chiến tranh quá khốc liệt ,nên quân trang chính quy không đủ ,"quân trang" của chúng tôi ...đúng là không giống ai... quần áo thì sợi ny-lon ,có vẻ đẹp nhẹ nhưng màu sắc dầy mỏng lung tung ,nghe nói đây là vải do Liên-xô viện trợ vậy cũng tạm đi...kế đó là Ba-lô...!!! chẳng có cái ba-lô nào ...chúng tôi được phát thay ba-lô là cái "bòng" là cái bao vải mỏng màu xanh nước biển kèm theo sợi dây quay ... sử dụng 2 dây cột vào 2 múi dưới đáy cái "bòng" và 1 sợi dây cột trên miệng túi.Lúc đầu chúng tôi chưa có kinh nghiệm cột ,nên  khi bỏ đồ vào đeo lên ,chưa kịp đi thì bị tuột mối rơi xuống đất, đồ đặc văng tung tóe ... Và tiếp theo đó là giầy...giầy phát cho chúng tôi là loại giầy thấp cổ là loại giày Ba-ta thường thấy sử dụng khi tập thể dục ,bảo hộ lao động có màu xanh dương ..Nếu vận động mang vác nặng thì giày cứ tụt ra và chúng tôi mang nó khi về đơn vị thì hành quân chỉ 1 đoạn thì bung đế... kế đó là cái chén...chúng tôi được phát cái chén nhôm mõng, loại mà khi thời đó các bà mẹ mua về cho các bé tập sử dụng tự ăn ,việc ăn uống trong quân trường thường cơm canh nóng sốt ...khi khi sới vào chén thì cầm đến là phỏng tay...nên khi ăn chúng tôi phải lấy khăn mà lót mới có thể cầm nó mà ăn.
        Ngày sau ,chúng tôi chính thức biên chế về đơn-vị huấn luyện ,chúng tôi về Tiểu-đoàn 43.1 số phân ra các đại đội khác nhau trong Tiểu-đoàn ... Tôi về Đại đội 4,khoảng 1 tháng sau từ 3 Tiểu đoàn huấn luyện ở Quang-trung D40,D45,D43...do 1 số được xét duyệt cho về (có lẻ lúc đó tình hình phía Bắc ta khống chế được),và một số đào-ngũ .Nhóm tân binh đợt chúng tôi gom lại còn 2 Tiểu-đoàn là D43 và D40.
       Những ngày đầu nhập ngũ đối với tôi có nhiều cái cãm thấy khó chịu nhất là "tiếng-kẻng" kế đó uống nước chín ,ở nhà thì thường uống nước đá,nước lạnh nên khi vào lính suốt thời gian quân ngũ cái thèm nhiều nhất là nước đá...Thời đó,đất nước ta thiếu lương thực trầm trọng,và chúng tôi phải ăn độn 70% bo-bo ,do hạt bo-bo cứng không nở nên mổi bửa ăn chỉ gần 2 chén,thức ăn thì chủ lực là nước muối,canh rau muống (chỉ le-hoe vài cọng) món kho thường thì thịt kho tàu hủ,nghe có vẻ ngon lành nhưng thịt thì chỉ được 1 miếng mõng ,và miếng tàu hủ vuông to cở đầu ngón tay cái...Chỉ tội cho mấy thằng sức ăn mạnh ,tụi nó thường lén đến bếp ăn xin chị nuôi  cơm cháy..
       Ở quân trường tuy thiếu thốn đủ thứ ,nhưng cũng khá vui.Không hiểu có phải do tình hình chiến sự Tây-Nam và Phía-Bắc ,mà đợt của chúng tôi ở quân trường hơn 3 tháng,cũng vì vậy chúng tôi thân quen nhiều hơn.Những kỷ niệm quậy phá nhau,cùng nhau trốn về nhà...Và tôi cũng nhận ra 1 điều quan hệ giửa Sỷ-quan và lính nghiêm túc trong công tác,nhưng ngoài giờ tùy theo mức độ thân mật.
        Riêng tôi trong thời gian ờ huấn-luyện chỉ có 1 lần về thăm nhà (trốn về với sự gợi ý của A trưởng) ,khi nhập ngũ được gần 3 tháng ,vì mổi tháng Anh-Hai của tôi cũng có lên thăm.Lần về đó ....khoảng 4-5 giờ sáng,chúng tôi khiều nhau dậy và chui qua hàng rào của quân trường một đám khá đông khoảng 10 người và trời vẩn tối đen,có vài thằng sụp hố té lên,té-xuống mới cắt ra "Xa lộ Đại-Hàn" và lúc này tách 2 nhóm , nhóm Q Bình Thạnh,Q Phú Nhuận ...thì đi bộ về "Chợ Cầu" lúc đó mới có xe lam,còn nhóm chúng tôi đi về "Cầu Tham-Lương "đón xe lam về "Ngã Tư Bảy-Hiền"...Tôi và Hạ tới đứng ở ngã tư đang phân vân không biết phải đón chuyến xe nào về Chợ-Lớn .thì có 1 Cô khoảng 4-5 mươi tuổi ,Cô hỏi  "về hướng  Sài-gòn có tiện đường về nhà không ?" chúng tôi trả lời "có" ,thế là  Cô gợi ý đi cùng 1 chiếc Ta-xi (ta-xi thời đó khá hiếm và không có báo tiền giá cả thỏa thuận nhưng có thể hùn trả tiền) Thế là 2 thằng đồng ý ...vì nhẩm tính đủ tiền để về..Lên xe Cô cũng hỏi chuyện 2 đứa ...tới trước rạp hát Nguyễn-Văn-Hảo xe dừng như thỏa thuận,khi tính tiền thì Cô dành trả hết ...thấy chúng tôi có vẻ ái-náy  Cô nói "Cô cũng có con đi NVQS năm ngoài.." sau đó Cô vội đi (trên đường Đề-Thám).... Sau này ,khi ra đơn vị chiến đấu,tôi mới biết lính 78 hy sinh rất nhiều và tôi nghỉ tới Cô ...không biết rằng con của Cô có bình yên không? có may mắn trở về nguyên vẹn như tôi không ? Trong lòng tôi luôn cầu mong cho Cô được mọi điều tốt đẹp.
      Khi tôi về tới nhà ,vào thăm Chú ruột của tôi và Chú tôi cũng lại nhắc chuyện "về quê" tôi cũng ậm-ờ cho qua.và Ba tôi cũng vậy khi chuẩn bị lên lại quân trường ,Ba tôi lại nhắc "mày tính sao? chừng nào về quê" ...Tôi nói "từ từ con tính.." và từ đó là lần thăm nhà duy nhất hơn 4 năm sau tôi mới gặp lại.
      
« Sửa lần cuối: 02 Tháng Năm, 2020, 04:40:49 pm gửi bởi poipet1979 » Logged
poipet1979
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 724


« Trả lời #4 vào lúc: 03 Tháng Năm, 2020, 03:57:07 pm »

          Ra trường.
    Hơn 3 tháng quân-trường,với nhiều buồn vui có đánh,chửi,trêu chọc nhau,nên cho chúng tôi rất nhiều kỷ niệm.Với tôi thì những hình ảnh "Anh bộ đội " trong tôi cũng thay đổi không như những gì đồn đãi trước đây (trước năm 1975) là :Hung tàn,hiếu chiến,máu lạnh... Tôi vẩn nhớ những lần triêu chọc cán bộ khung,thậm chí trùm mền đánh...rồi sau đó cười hề..hề... (vì xem đó là chuyện đùa). và 1 cái nhận thức về "anh Bộ-Đội" nữa là : không phải nghèo ...mà là "quá nghèo". Tiền phụ cấp chúng tôi lảnh hằng tháng chỉ có 5 đồng mà ly chè (dân gần đó bán ngoài hàng rào) 50xu ...vậy chỉ có thể ăn được 10 ly chè (thời điểm đó cafe không phổ biến,quán cà phê thường dành cho các ông trung niên trở lên). Thời gian huấn luyện kéo dài ,chương trình học hết nên suốt ngày thì ra thao trường chỉ vài thằng tập để ứng phó cấp trên kiểm tra ,còn lại thì tụm dưới tán cây "Bả-đậu" nói chuyện "trên trời,dưới đất" .Tối thì ra ngắm bắn đêm (để bảo đảm quân số ). Mấy đứa cứ đoán mò "Có lẻ cấp trên đang phân vân,đưa ra phía Bắc hay là ở lại trong này".
    Thứ sáu ,ngày 13-7-1979 đúng ngay ngày xui-xẻo theo quan niệm tây-phương .hơn 2h sáng kẻng báo động di chuyển vang lên...chúng tôi không ngạc nhiên mấy vì tối hôm đó dàn cán-bộ khung gác thay chúng tôi. Chúng tôi xếp hết đồ đạc vào "bòng" và ra tập trung trong khuôn viên sân của Tiểu đoàn điểm danh...Chúng tôi ngồi khá lâu,xa bên kia sân bóng (thao trường) nơi của Tiểu-đoàn 40 từng đoàn xe chở tân-binh ra trường.làm cho tôi cũng hồi hộp,cùng mong đợi 1 nơi mới nào đó mình sẻ được đến ,có thể thực sự mình sẻ được đến nơi xa lạ hơn (vì từ nhỏ đến ngày đi Bộ-đội tôi đi xa nhất chỉ là Vũng-Tàu,Bến-Tre). Mấy thằng cũng bớt căng thẳng,có thằng lấy giấy viết ,viết vội vài dòng thông báo cho gia đình biết là đã ra trường ,có thằng lại "vẻ" ra chuyện quậy phá...nói nhỏ với nhau hốt những viên đá nhỏ trên sân bỏ túi nêu lý-do sẻ ném vào các chốt "kiểm soát quân sự", "Công-an"...
    Khoảng 4h sáng,rồi xe cũng tới đón chúng tôi....rời khỏi quân-trường tới ngã tư An-Sương ,xe không rẻ phải mà rẻ trái hướng vào thành phố.lúc này các "ông tham-mưu con" có dịp lên tiếng :"Ra phía Bắc rồi...xe có lẻ chạy về Ga Sai-gòn ",lại có ý kiến :"Về Bộ Tư-Lệnh Thành"....Trời mờ sáng ...Những người dân đi làm sớm càng nhiều....mấy thằng viết sẵn thư ném vào đám đông và hét lên "nhờ gửi giúp theo địa chỉ".... Mấy thằng càng ngỡ-ngàng khi đoàn xe quẹo vào sân bay Tân-Sơn-Nhất. Lại có thằng nói chắc như "đinh đóng cột" : "Chắc chắn là ra phía Bắc rồi..."
     Tới sân bay thì trời cũng sáng mặt trời đang lên cao,chúng tôi được bổ xung thêm quân dụng : Vỏng,dây thắt lưng to bản,bi-đông ,ruột tượng,bao đựng cơm,băng cá nhân,lương khô... lại cũng khác những đợt trước ...Vỏng là cái vỏng vải Ka-ki dầy cộp cái màu xanh tím,cái màu xám. và lương khô thì ..."khủng khiếp"  nó giống như bột gạo ép cứng,không có mùi thơm mà lại có mùi mốc..nhưng đó là phần ăn sáng,trưa của chúng tôi.nên mấy thằng cố mà nhấm-nháp...
Lúc nầy mấy thằng cẩn thận viết thư lần cuối gửi nhờ cho cán-bộ khung,có thằng lại càng kỷ ,gửi nhờ các nhân viên ở sân bay và chúng tôi cũng không ai ngờ ,đó là giờ phút chúng tôi ở Việt-Nam ,tôi hơn 4 năm,còn có nhiều thằng vỉnh-viển không nhìn được quê hương.
     Chờ đến khoảng 9h,đến lượt chúng tôi lên máy bay...Chúng tôi hấu như hoàn toàn mới được đi máy bay lần đầu,đó là máy bay vận tải của Liên-xô  với những băng ghế gổ nằm dọc theo thân máy bay,trên trần máy bay có 1 thanh ray treo các ròng-rọc (có lẻ để cho lính nhảy dù ) Tôi dành được một chỗ ở cửa sổ,nhưng chẳng nhìn được gì ...
       Máy bay đáp xuống sân bay Xiêm-riệp ,không hiểu sao chiếc máy bay chúng tôi đi bửng sau không hạ xuống được,với chiều cao cách đất 1,5m  bình thường không làm khó tôi ,nhưng ở trường hợp này :trên vai với cái bòng,chiếu cột lủng-lẳng,hơi thổi động cơ ù..ù.. mấy thằng to khỏe nhảy xuống trước ,không khống chế được bị thổi chạy 1 đoạn xa,có nhiều thằng chiếu bị thổi  bay phất-phới ,có thằng lưỡng lự thì mấy phi công Liên-xô trợ giúp "bế" xuống.tôi thì thu hết "dủng khí" nhảy xuông,chỉ mượn nhờ tay cùa các anh Liên-xô để giử thăng bằng ...rất may là chẳng xảy ra việc gì.
       Những "chiến-binh QTN  Việt-Nam tương lai" là như thế đó...Tôi vẩn ấn tượng mải cảnh xuống máy bay.
Logged
chiecxetang
Thành viên
*
Bài viết: 298


« Trả lời #5 vào lúc: 03 Tháng Năm, 2020, 09:24:06 pm »

Lâu quá không vô Diễn đàn, tui muốn quên cách sử dụng.
Bác PP (Poipet) tính xây nhà mới nầy cũng hay đó bác, mới vài dòng viết đầu đã thấy có sức "nam châm" hút, đang chờ bác viết tiếp.
đã lâu không gặp bác, c16 dẫn ổn hả.?có về thăm lại xiêm riệp chưa?có niên áp sa ra đang mòn mỏi đợi chờ bóng hình người lính TNVN.
Chào bác Poipet chủ trang tui đang hóng chuyện của bác.
Logged
poipet1979
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 724


« Trả lời #6 vào lúc: 04 Tháng Năm, 2020, 02:09:27 am »

            Những ngày đầu trên đất K.
         Chúng tôi vừa ổn đinh đội hình thì được thông báo sẻ về Sư-đoàn 5 ,và những người nhận quân đọc tên chúng tôi phân ra từng nhóm,đa số các đồng đội cùng đại đội  được về các đơn vị trực thuộc như: D25 Công-binh,D26 Thông-tin,D27 Trinh-sát ... Số còn lại khoảng gần 20 người cùng các đại đội huấn luyện khác (có lẻ khoảng 200 quân) thì về Trung-đoàn 174 ,Chúng tôi di chuyển ra phía ngoài sân bay,lúc này nơi đây có những nhóm TNXP ,họ rối rít hỏi chúng tôi "ở quận mấy ?" để hy vọng có thể có người quen...chúng tôi cũng nhiệt tình trả lời .. và có người hỏi chúng tôi "Biết về Sư nào chưa ?" chúng tôi trả lời "Sư 5..." và các anh TNXP nói "vậy xui rồi ..." chúng tôi hỏi lại "Sao vậy ..? bộ đánh dở lắm à ?" mấy anh lắc đầu chỉ vào những chiếc vỏng treo bên ngoài và một số đông bên trong nói " Những người đó là lính Sư 5 đó... Ác liệt lắm ...!" Chì kịp nói vài chuyện như thế chúng tôi hối hả chạy theo đoàn đến nơi tập trung ,được phân về các trung dội tạm thời với các anh lính củ làm B trưởng và rồi chúng tôi móc lương khô ra nhai tạm đợi xe.Trong tâm tôi cũng có lo lắng khi thấy thương tử nhiều quá,và cũng thấy hào hứng vì  chiến-trận vẩn còn (vì mình suy nghỉ như những người còn ở quê nhà là: "Chiến tranh ở Kam đã kết thúc ") mình sẻ còn có dịp tận mắt chiến trường,chính mình hy vọng sẻ là chiến binh...
      Chúng tôi chờ cũng không lâu khoảng 20 phút thì chúng tôi lên xe ,xe trần nắng đổ lửa, bụi mù mịt,nhưng tôi vẩn háo hức ngắm nhìn xung quanh,những cây thốt-nốt,những nhà sàn,và những cánh đồng mút mắt..đường thì loang lổ ,ngược dòng xe ven đường từng tốp dân gồng gánh và những xe bò đa số họ là phụ nữ ,người già và trẻ em ,họ là những người dân tìm về quê củ,hỏi anh B trưởng anh cho biết như thế ,làm tôi nhớ lại năm 1968 Má tôi gồng gánh theo dòng người chạy nạn,lếch thếch,bụi bậm... Xe chạy chậm chúng tôi vứt mấy thanh lương khô cho họ...những em bé rất vui mừng khi nhận được những thanh lương khô đó,các em nhai ngon lành ,thế là suốt đoạn đường những thanh lương-khô chúng tôi đều hết sạch...
       Nguyên đoàn xe tới 1 đỉnh dốc ( Chúp) xe chúng tôi dừng lại,và 1 số xe vẩn chạy về phía trước,chúng tôi rất ngạc nhiên, có mấy thằng nói "vậy là mình ở phía sau may mắn quá ..!".Chúng tôi xuống xe và tập trung vào 1 lán nhà lá trống và đây cũng là lần đầu tiên trong quân ngũ chúng tôi được ăn cơm không độn bo-bo...Đêm đầu tiên nơi đất K ,mưa nhẹ ,xa xa nơi phía tây có lẻ trời đang mưa trời chóp sáng kèm theo tiếng ầm-ì .chúng tôi đứa nào trên mặt cũng hơi lo lắng ,có phải do trời mưa hay là nơi chiến trận...nhưng kệ cứ mặc cho hên xui,chuyện gì đến sẻ đến và cũng do cả ngày di chuyển mỏi mệt,tuy nằm trên nền đất cứng lồi lõm tôi cũng ngũ một giấc ngon lành.
      Sáng ra,chúng tôi lại được biết ,có 1 nhóm đào ngũ và bị bắt lại ,nghỉ lại thật buồn cười,đợt chúng tôi được các lính củ triêu là "đợt lính bòng xanh" ,thêm bộ quần áo,đôi giày không thể lẩn đâu được ....nên cả nhóm mới đi 1 đoạn thì các đơn vị nhận ra liền là nhóm tân binh mới nhận hôm trước...  Chúng tôi được biết là sẻ ở đây học chính trị,các quy định,truyền thống Trung-đoàn khoảng 3 ngày sẻ chính thức phân về các đơn vị ,mỗi buổi học chỉ khoảng 2 tiếng ,thời gian rảnh chúng tôi đi loanh quanh chơi. Bên kia đường có 1 cái chợ,do chính quyền mới chưa có tiền nên mua bán của dân chủ yếu là vàng và trao đổi hàng hóa với nhau,các lính tân binh chúng tôi biết điều này nên rủ nhau lấy quân trang đổi ... tôi không tham gia nên không rỏ giá cả tấm ny-lon ,tấm đấp,quần áo thế là biến thành thịt bò,gà...và tiếng K tôi được biết đầu tiên là "đô" với nghĩa tiếng Việt là "đổi" .Riêng tôi và mấy thằng thời gian rảnh đó rủ, "đi xem thử dân ra sao?".mới đi cách nơi ở khoảng 100m là nơi có dân thì thấy mấy người đàn ông dáng to khỏe ,bên hông giắt cái búa bén nhỏ,vai vác cái rựa ....Mấy thằng nói với nhau "thôi về thôi...lở gặp Pot thì sao 1 thằng nó vật 3 thằng mình cũng chết.." thế là lãng đi xa họ ,sau đó vội quay về.
   
Logged
linh f302
Thành viên
*
Bài viết: 259


« Trả lời #7 vào lúc: 04 Tháng Năm, 2020, 10:58:06 am »

Chào bác Poipet 1979

Rất lâu rồi không vào diễn đàn vì vào  thấy chẳng còn ai. Cứ ngỡ mọi người giờ cũng đã già hết...

Nay thấy Bác mở trang mới, đọc qua lại thấy cái máu thời trai trẻ  sôi lên.. Tôi ủng hộ Bác, mong Bác mềm tay tiếp tục cho đến hết 60 trang diễn đàn nhé… Đang hóng ôn lại những kỷ niệm xưa từ Bác.

Thời điểm Bác đến xiêm riệp 1979 đó, có để ý  thấy hai chiếc khu trục sơn màu rằn ri đậu ở bãi đậu  máy bay không nhỉ?   Máy bay của Pốt bỏ lại đấy.
Logged
poipet1979
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 724


« Trả lời #8 vào lúc: 04 Tháng Năm, 2020, 03:25:35 pm »

            Lần đầu tiên bị tập kích.
    (p/s: Trước khi viết tiếp tôi xin cảm ơn các bạn ủng hô...Do các cựu binh ta tập trung trên fb,và tôi thấy các cháu thế hệ này khi biết sự thật CTBGTN,thì các cháu tỏ ra ham thích được biết nhiều về cuộc chiến đó.Vì vậy,đó là động lực cho tôi lập chủ đề này ...tôi sẻ cố gắng gợi nhớ và viết chi tiết,trung thực những gì tôi trải qua ... Biết đâu ngày nào đó những đứa cháu "tương-lai"(hiện chưa có dâu không biết chừng nào có cháu ?) của tôi sẻ xem được những dòng này ,hy vọng vậy đi..).
      Thời gian học tập chính trị,các quy định kỷ luật  "Chiến trường K"cùng truyền thống ...Tôi không nhớ là 3 hay 5 ngày .các đồng đội cùng quân trường huấn luyện họ chính thức được phân về các đơn vị và nghe nói dến 1 nơi rất xa khoảng vài chục cây số, sát biên giới Thái-Kam. Ngày hôm sau ,chúng tôi cũng nhận lệnh hành quân cùng BCH Trung đoàn đến một nơi với địa danh là Svai-chet ,để thay thế cho 1 trung đoàn nào đó của  Sư 317.Xe chạy khoảng một chục km thì ngang qua thị trấn Si-sô-phon thị trấn bấy giờ dân cũng thưa thớt nhưng lại có những dảy nhà xây ,(sau này là nơi ao ước của chúng tôi mong được ra nơi đó).Đoàn xe chúng tôi rẻ phải ...đi được 1 đoạn thì tới đoạn đường đất ,loang lổ ,cỏ dại cao ,mọc phủ ra 2 bên đường... và  phía trong lại là những trảng với nhiều lùm cây lúp-xúp .Nhìn cảnh vật như vậy chúng tôi tự tưởng tượng "giả sử như địch trong những lùm cây ấy.." và cảm giác lo sợ tràn đến....đi hơn 20km thì chúng tôi được anh B trưởng thông báo "sắp đến nơi rồi " .Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm khi xe chạy vào con đường nhựa có 2 hàng me-tây to phủ rợp mát cả con đường,và thích thú với bầy sáo hoang rất dạn người,chúng tôi đa số là sống trong thành-phố chưa từng thấy sáo nhiều như vậy.
       Huyện Svai-chet (sa-vai-chết) ấn tượng đầu tiên với tôi là vậy...yên lành và thân thiện....Nhưng.... Chúng tôi được Btr (Trung đội trưởng) dẩn đến 1 căn nhà sàn và lúc này chúng tôi có thêm các anh A tr ...buổi chiều hôm đó lại có bửa cơm ngon lành với thịt bò ,nghe nói khi E vừa tới dân cho tặng 1 con bò chiêu đải Bộ-đội.Ăn xong trời sụp tối Anh Sinh Atr (Tiểu-đội trưởng) sau khi hội ý phân công trực gác xong ,chúng tôi nằm lúc lắc trên vỏng tán chuyện .Thì...ầm đùng ,ầm đùng...toác...toác....nghe rất gần .Anh Sinh ra lệnh "di chuyển ra khỏi nhà ,tự tìm nơi ẩn nấp...".đạn nhọn bay chéo ..chéo..trên đầu cùng những bụp..bụp.. tiếng đạn găm vào thân cây ,chúng tôi lao ra nấp dưới các thân cây thốt nốt thật sự lo sợ,và càng lo hơn khi nhìn 2 tay không (chúng tôi chưa được trang bị vủ khí ) Thằng Cử nhanh trí chạy tới đống củi gần đó cầm 1 đoạn cây,và chúng tôi bắt chước làm theo...Có đoạn cây trong tay chúng tôi tương đối an tâm,nhìn xung quanh trời tối đen mấy thằng thiều thào dặn nhau ..."nếu có địch bò vào thì tập trung đập nhe ..." Tôi tưởng tượng lại mấy người dân hôm trước chúng tôi thấy ở Chúp lại cảm thấy ớn lạnh...mấy cây này mà dập trúng người như vậy không khác gì phủi bụi... Rất may chỉ giao tranh vài phút địch rút chạy,chúng tôi thở phào nhẹ nhõm..
     Sáng hôm sau chúng tôi nhận thêm các anh lính củ và thêm 1 y-tá ,quân số trung đội lên đến hơn 20 người,chúng tôi được trang bị vủ khí ngoài B40,B41,RPD thì súng lại không phải AK mà là những khẩu K63,đây là súng trường CKC cải tiến hộp tiếp đạn 20 viên,có thể bắn liên-thanh kèm theo bao-xe túi gài vào thắt lưng , nhưng thắt lưng to bản bản thân là không chịu nổi với cái bình-tong nước rồi thì làm sao chịu được cái bao-xe đó... Thế là tất cả đều nhờ vào cái 'bòng'...Đúng số chúng tôi không giống ai đến ngay cả súng cũng ,chúng tôi cũng được trang bị cho 2 quả lựu đạn Mk3 ,đây là loại lựu đạn của Mỷ vỏ  là cac-tong ép cứng dùng cho đánh công sự ...nhưng với lính thì nó...đánh cá rất tuyệt.
     Lúc này chúng tôi mới nhận được chính thức đơn vị mới của mình .Tên của Tiểu-đoàn là D5B dàn khung lính củ là do từ 3D chính của E174 (D4,D5,D6), sau khi thành lập ổn định sẻ giao lên Sư và chuyển lên mặt trận và nhiệm vụ chủ yếu là giúp "Xây dựng chính quyền và đánh địch trong dân".Ở nơi này vài ngày ổn định tổ chức ,tân-binh chúng tôi theo lính củ tiếp xúc với dân,những người dân rất thân thiện, nhiệt tình "trao đổi ngôn ngử" và tôi biết thêm 2 câu cơ bản " Kam-pu-chia hao-ây và Kam-pu-chia tha-mách" để khi giao tiếp tay chỉ miệng nói thì dân sẻ chỉ gọi như thế nào ? (Thú thật tôi vẩn chưa rỏ nghỉa 2 câu đó,chỉ hiểu đại khái là Kam-pu-chia gọi là gì và KPC nói làm sao ? nhờ anh em hiểu giải thích dùm).
     Được vài ngày thì cả Tiểu đoàn chúng tôi hành quân về nơi đóng quân mới đó là Phum Ma-kak (ma -kạ hoặc ma-cắt)..
   
Logged
chiecxetang
Thành viên
*
Bài viết: 298


« Trả lời #9 vào lúc: 04 Tháng Năm, 2020, 08:58:12 pm »

Những người lính VN tham chiến trên chiến trường Campuchia,hầu hết ai cũng biết chút ít tiếng khmer đơn giản như là từ xom(xin) đô(đổi)hau ây( gọi gì) tha mách (nói sao).
Bác poipet 1979 bác có lần nào về thăm lại chiến trường xưa chưa?bây giờ bên đó thay đổi nhiều lắm.
Logged
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM