Hành quân vào "Cao-điểm Mê-lai" .( Mở đầu "Con đường đau khổ " nhiều tập ,do anh em trong đơn vị nói đùa thời gian 4 tháng ở Mê-lai )
Trước hết xin giới thiệu qua tình-hình và năng-lực chung của C tôi (C24 từ D5B giải tán chuyển sang E 4). Nếu ai từng sống trong quân-đội sẻ hiểu,khi chuyển qua đơn vị khác ,thường các đơn-vị gốc đưa ra những tiêu chuẩn "bất thành văn" như sau (trừ những trường hợp do điều-động trực tiếp từ cấp có thẩm quyền) là : không thể phát triển ở đơn vị ,do tư tưởng không an tâm ở đơn vị ,sức khỏe kém ,ghét hoặc thương ....Do D5B dự định là đánh địch trong dân nên mức hoạt động đánh địch ,sẻ không khổ bằng lính chuyên đánh địch ,vì vậy trong B tôi các lính củ (gốc từ D6 E 174) từng là anh nuôi có đến 3-4 người ,có 1 số là liên lạc và thành phần còn lại "bệnh tư-tưởng" ngang bướng...nói chung là sức khỏe cùng sức chiến đấu yếu hơn các đơn vị bình thường.
Do trước đây dự định là đơn vị XDCQ (Xây dựng chính-quyền),nên B quân số khá đông trên 20 người có cả y-tá B (vì theo chức năng XDCQ 1 C tác chiến độc lập 1 hay vài phum) . Và khi về E4 thì,y-tá rút về,nhưng chúng tôi vẩn còn ăn theo bếp Trung-đội ,nên khi phát gạo cho chiến dịch chúng tôi cũng trích 1 ít đổi thịt .
Sáng ngày 12-10-1979 ,(tôi vẩn cố ghi nhận ngày đó vì đây là những bước ngoặc của đời lính ngày 2-10 chuyển đơn vị và đúng 10 ngày được tham gia chiến dịch) .Tôi rất hồi hộp vì đây là lần đầu hành quân đánh địch,không biết sẻ ra sao? nhưng lại có thể biết đến "rừng" là như thế nào? và sẻ có chuyện ,chiến đấu để kể cho bạn-bè .... Xe đến chở chúng tôi vào phum Kốp cách Ni-mit khoảng 3km hơn.chúng tôi tập trung ở đây và nhiều đơn-vị khác rất đông đang chờ BCH hội ý triển khai hành quân,tác chiến...khoảng 20 phut sau Btr về triển khai nhiệm vụ ..Được biết C của chúng tôi làm nhiệm vụ chính là : Bảo vệ BCH , đội phẩu tiền phương E và hổ trợ chiến đấu với các đơn vị khác khi cần.Công việc và nhiệm vụ có vẻ rất thong-dong...
Khoảng 8 giờ chúng tôi hành quân ,Tiểu-đoàn 1.Tiểu-đoàn 3, BCH cùng phẩu tiền phương E ,chúng tôi hành quân sau cùng.... Lệnh hành quân vừa ra ,đến khi chúng tôi di chuyển khoảng 500m thì 1 tiếng "ầm..." D3 có 1 lính mới đạp trúng mìn KP2 nát cả 2 chân ,đội phẩu dừng lại xử lý tạm khoảng 20 phút sau chúng tôi đi tiếp...
Vừa ra khỏi khu vực Phum theo hướng Nam ,tôi choáng ngộp với rừng tre gai.tre vời gai dầy đặc cả 1 đoàn quân lớn đi qua vậy mà chúng tôi vẩn thấy khó khăn, Nhưng có 1 vấn đề nửa là nước....nước mênh mông cả rừng tre đều ngập nước.nước sâu tới gối....Đôi "dép râu" không thể mang trong nước,nó trơn trượt bật vào "mắt cá" đau điếng,tụt lên cả ống chân....Thế là ,tôi phải cởi đôi dép treo trên bòng,đi chân không lội giửa rừng tre gai....may mắn là nước nhiều nhưng bên dưới đất vẩn cứng,vì vậy mỏi cái đặt chân tôi khuấy nhẹ ,rồi mới đặt chân....Vì vậy cả đoàn quân di chuyển rất chậm vượt qua hơn 4km rừng tre,hơn 1 tiếng chúng tôi mới vượt qua ...tiếp đó là cánh rừng già rậm mát .... Tôi quên hết cái cực nhọc khi vượt rừng tre ,ngồi dựa lưng lên bòng nhìn tàn cây che kín,trong lòng rất thích thú "rừng đây à !...Thế là mình đã biết rừng rồi,và đang ở trong rừng..!!.".Nghỉ giải lao khoảng 20 phút,vừa cảm thấy hơi khỏe sau chuyến vượt rừng tre thì lệnh hành quân tiếp... Tuy mệt,nhưng tôi cũng hào hứng ...vừa đi vừa quan sát cảm nhận "rừng" trong tiếng chim ríu-rít khắp rừng....Đi 1 đoạn thì cảm giác rừng có vẻ quang-đãng hơn,ít lùm bụi và cây con ..nhưng bước đi có vẻ nặng hơn,nhìn rộng ra phìa trước mới nhận ra mình đang đi lên dốc,cảm giác đầu tiên là "rất phấn kjích.. A ...! mình leo núi sao?" trong lòng lẩm nhẫm lời bài hát "...Ta vượt trên triền núi cao Trường-Sơn...". Nhưng đi 1 chút thì bòng trên vai như bị "trì"nặng.rất mừng là xuống dốc...nhưng rồi lại leo lên..cự ly đội hình có vài đoạn giản-cách,lúc này tôi không còn mơ mộng cảnh rừng nửa, chỉ mơ được giải lao nằm lăn ra...Và đoàn quân vẩn đi lại lên dốc,rồi xuống...Trên núi cũng thấy toàn cây ,không như mình tưởng "được phóng rộng tầm mắt nhìn xa -xa....rừng núi chập chùng." . Trên đưởng lúc này có rải rác từng dúm đạn của ai đó lén vứt bên gốc cây,và lại nửa 1 cái mùng,rồi 1 dúm gạo.... Thấy tôi đi rớt lại phía sau Anh Btr (Anh Úy) chạy xuống hỏi "P mày đi nổi không ? đưa cái ruột tượng tao mang giúp cho 1 đoạn..." .Mệt nhưng nhìn quanh các đồng đội cũng "ẻ lưng " lầm lủi đi ...lòng tự ái nổi lên tự nghỉ "tụi nó còn chịu được ...thì mình vẩn theo được.." liền chì sang thằng N nói "Em còn mang nổi ...Anh giúp cho thằng N đi " Anh nói " Ừ...1 khi nào mệt gọi Anh mang giúp..." Phải nói Anh ta khỏe thật trên người 2 ruột tượng gạo căng cứng ,vậy mà đi như "bay" chạy trước,rồi sau đội hình đôn đốc động viên anh-em ,mà khi đi qua rừng tre Anh cũng với con dao-tông ,chặt dọn đường cho anh-em. Mà cái đáng sợ hành quân trong rừng là dây leo ....đang đi mệt mà vướng phải thì giống như sức lực ít ỏi bĩ rút hết... Mặt trời đỉnh đầu rồi,đói,mệt ....trông chờ 1 tiếng "giải lao" nhưng không thấy ...Trên báo xuống là gần hết đoạn núi này nơi đó có 1 con suối,lúc đó nghỉ giải lao ăn trưa ,bổ xung nước ....Nghe thế mấy đứa cảm thấy khỏe hơn,thật vậy khoảng 20 phút chúng tôi xuống chân núi...thế như con suối đâu

chỉ là 1 nhánh suối khô cạn....trinh sát báo lần đi điều nghiên trước họ từng ở nơi này đào hố lấy nước.nhưng bây giờ đào chẵng có...Trinh sát lại phải đi loanh-quanh gần đó tìm nước ...thì bất ngờ chạm phải 1 nhóm nhỏ Pot sau vài loạt đạn AK .Pot lủi mất dấu ,và đội hình lại phải hành quân tiếp....
Tưởng rằng thoát được ,leo núi ...nhưng lần này núi lại dốc hơn và có nhiều nơi đá lỡm-chõm,có đoạn trên vách núi gần như thẳng đứng....Đây mới thật là núi đá cheo-leo....Có 1 lần giải lao bên vách núi như thế ,Anh Sinh atr của tôi khi đứng dậy đi tiếp do mệt nên mất đà suýt rơi may nhờ anh em gần đó kéo lại kịp. Lúc đó khoảng 3-4 h chiều ,chúng tôi đang tự hỏi "tại sao?,di chuyển khoảng 20-50m lại dừng nghỉ".lúc này nước của mấy thằng lính mới chúng tôi hết sạch,chỉ mong sao xuống núi này phía dưới có nước...Khoảng 5h chiều trời muốn tối...Đội hình của chúng tôi tới được đoạn cuối của dảy núi ...Thì ra là vậy !...Nơi chúng tôi đứng là vách đá cao khoảng 2m ,ở phía dưới là triền dốc,nếu nhảy xuống thì phải chạy tiếp hơn 50m mới có thể dừng...thì ra đây là nguyên do vì sao chúng tôi di chuyển chậm....Và khi chúng tôi rời dảy núi khoảng vài trăm mét thì trời tối,chúng tôi có lệnh đóng quân,bố trí đội hình qua đêm. Nhưng "Nước...đâu..?.." ,chỉ biết nước ở phía trên mà trời quá tối nên C không cho chúng tôi đi lấy nước ...Mấy lính củ có kinh nghiệm uống nước lúc hành quân nên nước vẩn còn,chỉ có mấy thắng lính mới chúng tôi hầu như hết sạch,tôi còn 1 ngụm nhưng khi xuống chân núi cũng uống hết, Anh Úy lại 1 lần nửa tìm chặt dây rửng lấy nước...Nhưng không "đã khát".Cứ trằn trọc trên võng vì khát ,A.Nội thấy vậy cho tôi nửa chén nước...mừng quá uống 1 hơi hết...nhưng vẩn khát như củ (kinh nghiệm uống nước là khi khát chỉ ngậm nước tráng cho ướt vòm họng rồi mới uống,uống như tôi thì cả thùng uống không đả ,và có nhiều trường hợp "chết vì nhiều uống nước khi khát" ...)
Chúng tôi yên lành nơi đó,nhưng đâu biết rằng tối hôm đó Tiểu đoàn 1 và Tiểu-đoàn 3 vẩn hành quân trong đêm ,nương theo dây dù cho khỏi lạc ,vượt núi Me-lai tiền nhập vào căn cứ địch .....Sáng chúng tôi dậy hành quân 1 đoạn ,tôi thấy trên kẻ thân cây ngã có một nhúm nước ...mừng quá ...! vội bẻ lá cây làm phiểu múc uống ...ngon vô cùng. Và phía trên truyền xuống có suối...thế là mấy thằng vội bám lên ,có thằng nhảy luôn vào suối,đang đong nước vào bình thì lệnh trên "hành quân tiếp...nước không cần đóng đầy vỉ khoảng 2km là tới nơi đóng quân ...nơi đó có suối nước đầy"...Thật vậy chĩ hơn 30 phút chúng tôi tới nơi đó... Và nhận được tin ...Chúng ta đã chiến thắng....! Tôi hơi hụt hẩng 1 chút... Nhưng không sao, biết mùi hành quân,biết rừng, núi, suối đủ rồi...
Cứ tưởng...!!! Nhưng đó chỉ là mở đầu...còn 4 tháng nửa...
Dảy núi chúng tôi vượt có tên là Mo-hơn ,những ghi chú có thể không chính xác vì mô phỏng từ trong ký ức của tôi mà thôi.