*
Trời vẫn còn tới mà những người phụ nữ phố Thuốc Nổ đã ra tới đại lộ Công Xã, mọi người ở các nơi khác cung kéo nhau tới hầu như cùng một lúc. — Từng dòng người ở các phố Nòng Súng, Cò Súng, Lưỡi Lê, Thanh Gươm, Báng Súng hầu như đồng thời cũng xuất hiện, rồi đến người từ các khu: Trung Tâm, Vô Sản, Giáp Ga cũng kéo tới... Đến trưa những chướng ngại vật do chính những con người này xây lên ba tháng trước đây đã được thu gọn, đường tàu điện ngập sâu dưới đống tuyết dày hàng mấy mét cùng những mảnh vỡ đã được thu dọn sạch sẽ. Trong giờ nghỉ, các đoàn viên Côm-xô-môn mang đến cho những người lao động nước chè nóng, kẹo và bánh mì. Sau giờ giải lao mọi người bắt tay vào việc tu bổ đường ray và treo dây...
Lúc đầu Na-ta-sa cùng mọi người xúc tuyết, chuyển đá, nhưng bà An-na lo lắng liệu lòng nhiệt tình này có hại cho cháu dâu không? Và bà bảo chị vào giúp Vác-va-ra phân phát và trông coi dụng cụ. Bước lên thềm ngôi nhà ở góc phố, nơi để xà beng, cuốc chim, kìm, dây cuộn, Na-ta-sa có thể quan sát gần hết đại lộ to, rộng, thẳng tắp... Từ trung tâm thành phố tới gần cửa ô, nơi tâm mắt có thể nhìn rõ được trên đại lộ đầy những người tham gia lao động, bụi tuyết bay lên trong bầu không khí lạnh lẽo, xanh lam phủ lên hàng trăm, hàng ngàn bộ lưng khom khom... Ở chỗ này chỗ khác những khẩu hiệu, cờ đỏ khẽ lung lay trước làn gió nhẹ. Rõ ràng là mọi người làm việc rất thoải mái và nhiệt tình vì lợi ích chung. Xen vào những tiếng nói ồn ào, tiếng rú của động cơ xe ô tô, tiếng xẻng va vào đá, tiếng réo của lửa hàn, bỗng nổi lên tiếng cười của phụ nữ rồi một đoạn của bài hát:
Những đoàn viên Côm-xô-môn xông ra trận,
Anh có lệnh tiến về phía Tây,
Còn em, em hãy đi về hưởng khác,
Chúng ta cùng lao vào cuộc chiến...
Đoạn cuối bị át đi bởi tiếng xủng xoảng của kim loại, trong tiếng hô của các tổ trưởng. Trời rất lạnh, nhiệt độ luôn luôn giảm xuống, đám khói màu tím nhạt bay lơ lửng và mặt trời bị mây bao phủ lúc ẩn lúc hiện tỏa ra những luồng ánh sáng đỏ. Có tin đồn là nhiệt độ đã xuống dưới hai mươi độ âm. Những người dân vừa húng hắng ho, vừa xoa má và cố gắng bước nhanh hơn.
Ngôi nhà ở góc phố cách không xa ngã tư là chỗ những người đàn ông đặt đường ray tàu diện, — Một người nào đó mặc áo bành tô có dây thắt lưng, đội mũ trùm đầu vung tay và lanh lảnh bắt nhịp :
— Một, hai — dô ta này! Đều tay nào — dô ta này!
Na-ta-sa nhìn thấy chủ tịch Hội đồng quân sự thành phố trong đám người dựng cột ngang, mặt đỏ rực, chiếc áo bành tô dầy tuyết, chiếc mũ có tai lệch sang một bên, ông đang lấy vai nâng cột lên.
— Nhìn kìa, nhìn kìa, La-tô-skin! — Từ bậc thềm vọng lên giọng nói gay gắt của Na-xchi-a. — Ôi giời, cố gắng nhiệt tình, người đỏ tấy cả lên. Hừ, cái này thậm chí là thừa do với ông ấy... — Chị nhận xét vẻ kẻ cả.
Na-ta-sa cười... Ở nhà máy mọi người nói về La-tô-skin với vẻ kính nề, như chị được biết thì đại loại là: « Không tin lời hứa, nhưng chính mình hay hứa và quyết làm bằng được, một con người vững vàng, được rèn luyện tốt về chính trị và hiểu biết về khoa học kỹ thuật », « Chính mình không biết nghỉ ngơi và cũng chẳng cho cả người khác được nghỉ ngơi ». Và lúc này nhìn La-tô-skin, Na-ta-sa hơi thất vọng: « Sinh viên chính cống » — chị nghĩ. Song ngay lúc đó chị chú ý. đến tiếng hô đang vọng lại từ xa trên đại lộ. Từ đó một đoàn bộ đội đang đi về ngã tư, mọi người dãn sang hai bên... Na-ta-sa nhận thấy La-tô-skin và các đồng chí của anh để thanh tà vẹt xuống nhìn những người chiến sĩ lạ.
... Kích đấy! Từ cửa ô vọng tại tiếng nối không rõ ràng, ... Kích đấy!... Na-xchi-a chạy lên bậc thềm và từ sau lưng ôm choàng lấy bụng Na-ta-sa.
— Hình như du kích!... — Chị đoán ra đầu tiên.
Và thật vậy, trên những chiếc mũ của các chiến sĩ đang tiến tới gần, trông thấy cả những chiếc băng đỏ.
— Họ đến đấy, đang đến! — Không kìm nổi, Na-ta-sa gào lên cùng tất cả mọi người.
Đã có lần chị không những chỉ nghe mà tự mình còn hát những bài hát — không rõ cho ai — về những du kích — những người báo thù của nhân dân. Và đây, họ đang đi tới, bước tự do nhưng có trật tự, theo hàng ba, đây là những chiến sĩ bí mật ẩn náu trong rừng đã đi ra khỏi chỗ nấp không thể nào tìm được của mình. Bây giờ có thể nhìn rõ những người đi ở hàng dầu, với tiểu liên chiến lợi phẩm ánh lên vì giá lạnh, súng các bin sau lưng và lựu đạn Đức bên hông. Sương giá bám vào làm trắng cả râu, lông mày các chiến sĩ, bám cả vào cổ áo bông cộc, áo ca pốt. Và tựa như mưa tuyết đã làm bạn với họ, làm mất dấu vết của họ, cùng đi từ cánh rừng từ đồng tuyết bao la vẫn đang quyện lấy họ ..