Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 05:08:48 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Thành phố hòa bình  (Đọc 17062 lần)
0 Thành viên và 2 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #140 vào lúc: 29 Tháng Năm, 2020, 05:36:38 am »


        Trong câu chuyện, lúc cô kể về công việc, lúc lại chuyển sang việc thử vũ khí, còn Pa-ven hầu như không để ý nghe xem cô nói gì mà chỉ say sưa ngắm nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô. Anh vừa mới rời khỏi chiến hào và tưởng như đang thấy trong cô tất cả mọi hạnh phúc của con người, mọi vẻ đẹp sinh động tuyệt diệu trên thế gian này. Anh không nhìn thấy chiếc bành tô nhàu nát, đôi ủng phù dãy bụi của cô, không thấy tóc cô rối bù đang lòa xòa ra ngoài chiếc mũ nổi. Bỗng nhiên, như bị một hòn đá nặng ném trúng vào tấm sắt, trên khoảng không có thể nhìn thấy được sau ngọn đồi, vang lên một tiếng nổ đanh, rồi một đám khói lẫn bụi đất, cỏ cây bốc lên cao. Ngay lúc ấy, chiếc ô tô bắt đầu nổ máy và những người chưa kịp lên vội va leo vào thùng xe. Pa-ven ôm lấy vai Na-ta-sa kéo về phía mình rồi vội vàng dắt cô chạy lại ô tô.

        — Đừng sợ! Em sẽ kịp đi... Đừng sợ! — Anh nhắc lại. — Anh đi rồi anh sẽ trở về...

        Anh xốc nách cô như một em bé, nhấc bổng cô lên rồi đặt vào thùng xe.

        — Pa-sa, hẹn gặp lại vào ngày gần đây nhé! Khi nào có dịp thì rẽ vào nhà máy... Gửi lời chào đến tất cả anh em mình! Hỏi thăm cả Bô-cốp nữa nhé! — Một giọng trong xe vang ra.

        — Tôi sẽ nói lại! Sẽ nói lại tất cả! Đi nhé! Anh sẽ trở về, sẽ về! — Pa-ven kêu lên và nhìn Na-ta-sa, lúc này anh không chỉ hứa với Na-ta-sa mà còn tự hứa với ngay chính mình nữa, và cảm thấy lo lắng sợ hãi khi phải từ biệt cô. — Anh nhất định sẽ về thăm em!

        Khi nhớ là mình còn phải tạm biệt bố nữa, anh ngoái lại. Ông A-lếc-xây Grô-mốp đang chậm rãi đi lại gần anh. Dáng ông không còn vẻ cười đùa nữa mà với vẻ âu yếm vụng về, ông trìu mến xoa xoa ngực con trai.

        — Mặc áo này không bị lạnh chứ ? — Ông hỏi, giọng thấp xuống, thì thầm vẻ bí mật. — Ồ, không đâu bố ạ! Bố về nhé! Cảm ơn bố về những khẩu súng này, — Pa-ven nói.

        — Nếu lúc nào có thể được, con hãy đến chỗ bố nhé... — A-lếc- xây Grô-móp thì thầm khe khẽ và ông đi lên xe.

        Pa-ven giúp bố trèo lên rồi anh kéo thành xe, đóng chặt lại.

        — Páp-lích ! Tha lỗi cho em... — Na-ta-sa kêu lên khi sực nhớ ra.

        Chỉ đến lúc này, khi phải từ biệt Pa-ven, cô mới nhìn kỹ, thấy anh thay đổi rất nhiều : áo ca pốt hơi chật và ngắn, cô cảm thấy anh có một cái gì đó không được bình thường. Mặt anh đen sạm lại như bị khói hun, còn vết xước mới dưới mắt làm thành một nét hằn trông đến thương. Na-ta-sa không chịu nổi khi phải tạm biệt anh lúc này.

        — Em nói sao ? Thôi em cứ về đi! — Không hiểu sao, Pa-ven lại bực tức nói như vậy.

        Chiếc xe rồ máy lên chuyển bánh, dường như người lái chỉ còn đợi mệnh lệnh này của anh thôi.

        Na-ta-sa còn nhìn thấy bóng dáng đơn độc của người chồng đang đứng ở giữ đường một lúc lâu nữa. Đúng vào lúc chiếc xe vừa rẽ sang ngang thì một tiếng nổ vang lên rất gần làm chiếc đài phun nước bằng đất rung lên sau bức tường nghĩa trang.

        — Bọn quỷ đó tức giận với khẩu súng của ta đấy! — An-ma- dốp nói.

        Lê-na Cô-lê-xnhi-cô-va quyết định ở lại đội trinh sát và Vi- chi-a Vê-rép-kin bây giờ cũng chẳng phản đối gì điều này; cả Vô-lô- đi-a Ti-khô-nốp tuy đề nghị cô gái vào thành phố ở tạm với mẹ mình, nhưng trong thâm tâm lại tán thành quyết định của cô bạn gái. Từ cái đêm trinh sát đầu tiên đáng ghi nhớ đó, cả ba người — Lê-na, Vô-lô-đi-a, Vi-chi-a — đều không rời nhau nửa bước, cả trong lúc nghỉ ngơi cũng như trong khi làm nhiệm vụ. Thật ra, mõi khi phải đi vào vùng địch chiếm, Vô-lô-đi-a đều không muốn nhận Lê-na đi theo, cậu ta lo cho cô bạn, nhưng điều trước tiên phải nhận là cô đã vật nài bằng được để tham gia vào các cuộc trinh sát và hơn nữa, « chính Vô-lô-đi-a cũng nghĩ rằng cô không thể hành động khác thế được. Trong cuộc sống cũng như trong quan hệ đối xử với mọi người cậu ta thích mọi sự đều rõ ràng, mình bạch, công bằng và hợp lý. Cậu không tìm lý do gì để buộc Lê-na phải hưởng quyền ưu tiên đặc biệt so với những chiến sĩ trinh sát khác. Sự thông thạo địa dư phong thổ, biết bắn súng khá do cô học tập được trong các buổi tập đã giúp cho Lê-na trở thành một người bạn đường có ích. Theo con mắt của Vô-lô-đi-a, Lê-na có vẻ đẹp kỳ lạ: điệu bộ duyên dáng, giọng nói, nụ cười, mái tóc xoăn nghiêng nghiêng, cặp lông mày khẽ nhướng lên một cách ngây thơ như cậu ta đang tưởng tượng lúc này, tất nhiên đã giúp họ thoát khỏi bao nhiêu khó khăn hiểm nghèo trong các cuộc trinh sát. Hơn thế nữa, giờ đây, đối với cậu, tất cả mối nguy hiểm và nỗi khó khăn đều là điều tự nhiên đối với mỗi người và né tránh nó là điều si nhục.

        Từ sau hôm ở làng Một tháng Năm bị bọn Đức thiêu hủy trở về, Vô-lô-đi-a dường như lớn hẳn lên và thực tế hơn. Từ lúc này cậu đã quyết định dứt khoát, điều đầu tiên là không nhân nhượng bản thân bất cứ một điều gì và đối với người khác cũng thế.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #141 vào lúc: 29 Tháng Năm, 2020, 05:37:40 am »


        Bây giờ cậu đang lúi húi với khẩu súng của mình, tập tháo lắp, lau sạch sẽ; còn trong các bài học của những người trinh sát lão luyện, cậu đã luyện cho mình đức tính kiên quyết cần thiết.

        Nhóm ít người của họ cách đây không lâu được bổ sung, biên chế lại và có chỉ huy mới là một trung úy do ban tham mưu khu vực cử về. Chỉ huy mới trước là vận động viên và huấn luyện viên thể dục, anh đặc biệt quan tâm đến việc rèn luyện thể lực của người trinh sát và Vô-lô-đi-a đã cố gắng chạy, nhảy, bò nhiều đến nỗi đầu gối cậu ta luôn bị đau nhức vì bị trầy da và chấn thương. Vài ngày sau, cậu ta gầy đi trông thấy, đôi mắt xanh, sắc bén trên khuôn mặt gây gò của cậu như to hơn... Được bầu làm phân đoàn trưởng, Vô-ỉô-đi-a cũng thẳng thắn đòi hỏi các bạn mình phải có sự hăng hái nhiệt tình quên mình như vậy và đã ngạc nhiên thực sự, nếu đôi khi họ không bằng lòng với cậu. Chính vì điều này mà một lần giữa cậu với Lê-na đã xảy ra va chạm, suýt nữa cãi nhau. Hôm đó, khi thấy một vệt bẩn trên nòng súng ngắn của Lê-na, cậu nhã nhặn và nghiêm túc nhắc Lê-na những quy tác giữ gìn vũ khí cá nhân, sau đó cậu đã bối rối và lúng túng khi thấy Lê-na, chẳng rõ vì sao, lại thét lên, trả lời những câu khuyên bảo đầy tình bạn của cậu ta:

        — Anh là một cậu bé chán ngắt, anh là người như vậy đấy! Anh là một người hay bắt bẻ kiếm chuyện điển hình đẩy!... Là người khô khan lạnh nhạt... không hơn không kém... Xin anh làm ơn tránh xa tôi, cùng với những nhận xét công thức ấy đi! Và nói chung không phải việc của anh xin đừng nhúng vào...

        Cuối cùng, đôi mắt cô tràn đầy những giọt nước mắt lăn dài trên hàng mi khép kín.

        — Hãy nghe đã nào, Lê-na!... Vì mỗi một phút Lê-na đều cần đến nó... mà nó sẽ bị hỏng mất vì bẩn, điều đó thật rõ ràng... — Cố giấu những cảm xúc thật của mình, Vô-lô-đi_a -nói với giọng càng dứt khoát hơn. — Tôi nói đây là có lợi cho Lê-na...

        — Không ai bắt anh phải lo lắng hộ cả! — Lê-na rầu rĩ thét lên, nước mắt vẫn chảy trên đôi má bầu bầu của cô. — Tôi chán anh một cách ghê gớm rồi. Tôi thi mệt mỏi, bị dằn vặt, có lẽ anh đã hiểu được điều này.

        Vô-lô-đi-a ngạc nhiên sửng sốt và ủ rũ đến nỗi không biết giải thích điều gì hơn nữa cho cô bạn gái. Lúc này, vì không hiểu được cô, không hiểu được bản thân mình, cậu lắp bắp một cách vội vàng, sợ hãi:

        — Sao vậy Lê-na?... Lê-na... Làm sao thế? Không được nói nữa!... Lê-na làm sao vậy? — Thấy Lê-na khóc, cậu nhăn nhỏ, dằn vặt, băn khoăn. — Thôi tôi sẽ lau khẩu súng của Lê-na thật sạch. Lena có nghe thấy không, chỉ có điều đừng khóc nữa! — Cậu hạ giọng và đỏ mặt. — Tôi sẽ luôn luôn lau sạch súng cho, được không?

        Điều đó rõ ràng là không đúng và anh rất băn khoăn ngượng ngùng khi tỏ ý muốn giúp đỡ Lê-na. Nhưng sự việc thật lạ lùng là sao cô gái lại cáu bực với cậu chỉ vỉ đã lo lắng thúc giục cô. Ngày hôm sau, sau buổi tập bắn, khi cậu lau sạch khẩu súng ngắn của cô, thì cô lại không cáu giận với cậu một chút nào cả. Nếu như có một người nào khác bảo cậu làm chính cái việc này thi dĩ nhiên cậu sẽ nổi giận, phẫn nộ ngay. Nhưng nói chung, cậu hiểu Lê-na còn ít, lúc thì cô tỏ ra lơ là với vũ khí của mình, lúc thì lại khoe tài thiện xạ, lúc cô buồn không nguôi khi nhớ đến mẹ và em gái, rồi bỗng nhiên lại cười đùa một cách vô cớ, hoặc trong giờ học cỏ lại mở mắt thao láo nhìn từ tấm bản đồ đến cái la bàn... Tất cả những hành động mâu thuẫn đó đã làm Vô-lô-đi-a thất vọng vì cậu không chịu ngả theo sự giải thích lý tính.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #142 vào lúc: 30 Tháng Năm, 2020, 09:09:24 am »


        Bản thân cậu lúc này, với lòng tận tâm hết sức đã chuẩn bị cho mình và các bạn mình đi vào cuộc chiến đấu khốc liệt hiện còn đang ở phía trước, và cậu mong muốn nhanh chóng được nhìn thấy tất cả họ sẽ trở thành những người lính thực sự, những chiến sĩ trường thành đã được tôi luyện và rất dũng cảm, điều này thật cần thiết biết nhường nào cho chiến thắng... Nhưng đáng tiếc là sự rèn luyện của một vài bạn anh trong cuộc sống cần thiết sinh động này lại quá chậm so với thực tế đang đòi hỏi, kể cả cậu bạn vừa đôi phải lứa Vi-chi-a Vê-rép-kin của cậu nữa, tuy đã được thử thách rồi. Trong hoàn cảnh mới, cậu ấy cũng nói về bản thân mình như vậy, — nhưng chính cậu cũng làm cho Vô-lô-đi-a lo lắng. Vi-chi-a bò rất khéo và nhanh, nắm vững, thành thạo cách ném lựu đạn, cải trang, trá hình rất tài, không bao giờ bị mất bình tĩnh, nhưng đôi lúc trong giờ học lại tỏ ra hơi đãng trí, và cũng như Lê-nà không thích đi trực, thoái thác các việc sinh hoạt, ngoài ra lại còn hay ngủ. Sáng nào Vô-lô-đi-a cũng phải dùng hết sức để lay anh bạn đang ngủ say như chết trên sàn, trong đống rơm có lót tấm áo mưa bạt. Rồi sau đó tự nhiên cậu lại phát hiện thấy trong sinh hoạt hàng ngày, Vi-chi-a có những lúc biểu hiện khó hiểu. Gần đây, các trinh sát viên bắt đầu đè ý đến chiếc ba lô của Vi-chi-a — nó có vẻ quá nặng — và được Vi-chi-a cất giữ rất cẩn thận đề giấu những con mắt tò mò. Trả lời các câu hỏi của mọi người là giấu gi trong đó, thì Vi-chi-a chỉ miễn cưỡng: «Ba lô của tôi, tôi muốn để cái gì thì để». Nhưng một hôm khi chỉ một mình ở nhà với Vô-lô-đi-a, cậu ta vì hiếu danh, đã lôi ba lô ra, đặt trên sàn tất cả những đồ vật trong đó. Và Vô-lô-đi-a cực kỳ ngạc nhiên, hóa ra đây là bộ sưu tầm đạn các loại thật phong phú: đạn súng ngắn, tiểu liên, súng trường, đại liên chiến lợi phẩm thu được của bọn Đức. Trên mỗi đầu nhọn viên đạn lại có một vạch tròn màu đỏ, đạn sáng thì viền xanh, những viên nặng hơn — đè bắn cự ly ngắn được đánh dấu vàng, còn đạn bắn thiết giáp thì vạch màu đen. Trời mà biết được cậu ta đã làm cách nào để gom góp tích lũy cả một kho báu thế này, một kho báu thật là quý vô giá.

        — Giỏi quá, Vi-chi-a ạ! Thật tuyệt! —Vô-lô-đi-a ngồi xồm, tay lật đi lật lại các viên đạn, miệng reo lên đầy hân hoan phấn khởi.— Bây giờ, trong trường hợp nào chúng ta cũng có thể làm quy ước và chỉ được mục tiêu. Cậu đã hỗ trợ giúp đỡ tốt quá. Bây giờ chúng ta có thể bắn được cả tăng nữa!

        — Thôi, thế là đủ rồi nhé! — Vi-chi-a nói hơi cáu kỉnh, không hiểu vì sao cậu ta lo lắng và bắt đầu thu dọn bộ sưu tầm của mình vào ba lô. — Liệu đấy, không được kể cho chúng nó đấy, — cậu nói giọng răn đe. — Dù sao thì mình cũng không đưa cho ai đâu.

        — Cậu không cho là thế nào? — Vô-lô-đi-a hỏi lại.

        — Không cho là không cho, thế thôi! Ai cần thì phải tự lo kiếm lấy...

        Vô-lô-đi-a chậm rãi đứng lên, đôi mắt ngạc nhiên của cậu chăm chăm nhìn bạn mình.

        — Cậu phải đưa, nếu tôi ra lệnh... Một ông chủ bắt đầu xuất hiện, ngài Gốp-xếch. — Vô-lô-đi-a tức giận. — Cậu phải đưa cho ai cần, cậu phải chia cho tất cả mọi người. Rõ chưa?

        — Thôi đủ rồi... Mọi người phải tự lo liệu lấy cho mình chứ, —  « Ngài Gốp-xếch» cáu kỉnh trả lời. Khuôn mặt gầy, dài, có một nốt ruồi trên má của cậu ta buồn thiu. — Mọi người đều muốn ăn sẵn như thế... Cậu thật là con người thông minh. « Phải chia cho tất cả mọi người»... Thế tôi sẽ còn lại cái gì ?

        — Không phải một mình cậu chiến đấu mà mọi người đều chiến đấu cả... Cậu hiểu không? Và đừng có nghĩ đến sự vinh quang của bản thân, hãy nghĩ đến mọi người khác nữa, rõ chưa? — Vô-Iô-đi-a nói.

        — Tôi không phải vì cái vinh quang... mặc dù ai chả muốn có vinh dự... — Vi-chi-a làu bàu. — Tôi muốn bắn những con bạch tuộc Đức...

        — Cậu hãy nghĩ lại, xem xét lại chút nào... Mọi người cũng muốn bắn chúng. — Vô-Iô-đi-a thuyết phục. Vi-chi-a ngồi xổm, xem đi xem lại chiếc ba lô của mình một hồi lâu, xếp ra xếp vào một vài thứ gì đó, sau đấy cậu hỏi bằng một giọng uề oải.

        — Có thể để lại cho mình một ít không ?

        Nhưng cũng có những giờ phút mà Vô-lô-đi-a thấy rất xúc động bồi hồi khi nhìn thấy người bạn chiến đấu của mình. Đấy là những buổi chiều tới họ quây quần trong gian nhà gỗ lớn, nơi trú quân của cả đội ở ngoại ô thành phố và cùng nhau hát vang những bài ca. Thường Lê-na hay hái bè với Giê-nhi-a Xi-nhi-xư-na, cô học sinh trường trung cấp dạy nghề, cả hai đều có giọng tốt và những người khác hòa theo. Các bài hát gợi lại hình ảnh những người du kích trên dòng sông A-mua, cô con gái xứ Ca-khốp rực cháy, anh lính thủy Giê-lê-nhi-ắc và về Xtê-pan Ra-din, Sốp-sơ và Vô-rô-si-Iốp. Trong những giờ phút đó, một điều thật kỳ lạ, nhưng dễ chịu, thích thú tưởng như những số phận quang vinh, những chiến công huyền thoại mà các bài hát ngợi ca có một phần liên quan đến chính những con người đang ngồi hát ở đây. Tất cả những cái gì đang cháy bỏng trong trái tim họ — sự gan dạ và cao thượng, lòng nhiệt tình hăng hái sôi nổi và tính vô tư hào hiệp — như đang hiện rõ trên những gương mặt sáng sủa linh lợi của các chiến sĩ trinh sát đang hát. Lê-na hất mái tóc xõa trên trán lên, đôi má ửng hồng, đôi mắt nâu sẫm của Vi- chi-a sáng long lanh, đôi lúc không kìm được, cậu lại gào lên, giọng thật khó nghe.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #143 vào lúc: 30 Tháng Năm, 2020, 09:09:59 am »


        Xi-nhi-xư-na vẻ đăm,chiêu, thể hiện một vẻ kiên quyết, còn anh bạn Va-li-a Lu-ca-sê-vich thích ngước mắt mơ màng nhìn lên không gian mông lung. Giọng hát của họ cao, đanh hơn. Bài hát vang xa rất to và đều. Có người thích chí quá, đánh nhịp lên đầu gối mình, có người nào đó đặt tay lên vai Vô-lô-đi-a và cậu cũng quàng tay thân thiết khoác vai người bên cạnh. Cậu hát to hơn mọi người khác và lúc này cậu cảm thấy thật hạnh phúc, tất cả dường như kết lại sẵn sàng lao vào bất cứ cuộc chiến đấu và thử thách nào. Và thật ra, nói một cách nghiêm túc thì trong công việc, trong những nhiệm vụ được giao, các bạn của anh chưa có gì đáng quở trách. Tất cả đều đã trải qua những công việc nguy hiểm, còn Xi-nhi-xư~na và Lu-ca-sê-vích đã có lần tài tinh tránh được cuộc săn đuổi của bọn Đức. Sau đêm ở làng Một tháng Năm, Vô-lô-đi-a cùng Vi-chi-a và Lê-ra lại được cùng nhau đi trinh sát, một lần nữa đã hoàn thành nhiệm vụ trở về an toàn, đúng thời hạn. Ông đại úy có râu, trong ban tham mưu khu vực rất hài lòng với những kết quả lần trinh sát thứ hai này, vì nhóm Vô-lô-đi-a đã bắt được liên lạc với một trong những đội du kích đang hoạt động ở vùng phụ cận thành phố. Nhưng chính Vô-lô- đi-a lại không thỏa mãn vì các bạn cũ của cậu, ở các vị trí phòng ngự thì hầu như được chiến đấu liên tục, còn cậu và các bạn khác, cho đến giờ theo ý cậu, vẫn chỉ làm những việc không đáng kể.

        Tuy nhiên, xuyên qua được vùng bọn Đức kiểm soát là một việc ngày càng khó khăn, phức tạp hơn và Vô-Iô-đi-a đã thấy được điều này khi cậu đi trinh sát đợt mới, lần thứ ba.

        Những ngày đâu tiên đi trinh sát, bọn Đức đóng quân ở những khu dân cư, không có những căn cứ dầy đặc, và có thể đi vòng qua sườn nó, hoặc rẽ vào rừng, băng qua đồng ruộng không có gì khó khăn lắm. Nhưng càng về sau, tuy các đường chiến hào không xuất hiện nhưng quãng cách giữa các đơn vị quân địch dần dần bị thu hẹp lại. Pháo binh Đức được đặt trong những cánh rừng gần ngoại vi và đã vươn tới được thành phố, còn quanh làng luôn có những đội tuần tiễu Đức cạnh gác.

        Vô-lô-đi-a, Vi-chi-a và Lê-na rất hài lòng vì luôn luôn được đi với nhau, một lần nữa lại phải gặp các đại diện của du kích, để trao cho họ bản chỉ thị của ủy ban bảo vệ thành phố và nhận những tin tức về quân Đức. Chập choạng tối, rời thành phổ và ngồi tại tuyến phòng thủ đến tối hẳn, các trinh sát viên mới ra đi và chẳng bao lâu đã tới một làng quen thuộc, nơi trước đây ba hôm họ đã tới thẳng chỗ hẹn đã định trước ở Ni-ca một cách trót lọt.

        Tuy vậy, lần này suýt nữa họ vấp phải đội tuần tiễu địch và nếu như không có một tên trong bọn hút thuốc lá để lộ sự có mặt của chúng thi có lẽ các trinh sát viên đã không tránh khỏi sự đụng độ. Nằm chờ trong lùm cây nhỏ đợi bọn tuần tiễu đi xa, Vô-lô-đi-a rẽ vào con đường nhỏ, dẫn hai bạn vào ven rừng thông. Chếch bên phải họ, dọc theo đường chân trời thình thoảng lại lóe lên những loạt pháo hiệu xanh lấp lánh, chập chờn từ làng Mư-skin, nơi đã bị bọn Đức biến thành căn cứ bàn đạp, còn trải dài bên trái và đằng trước họ là bóng tối dày đặc. Bỗng ngay gần cạnh họ, tiếng máy ô tô rộ lên và Vô-lô-đi-a vội rẽ ngoặt ngay sang trái, luồn sâu hơn vào rừng. Sau khi phải đi quãng đường vòng khá rộng như vậy, cuối cùng, nhóm trinh sát cũng đến được nơi hẹn khá muộn. Họ tìm mãi cây bạch dương bị nứt thân ở cửa rừng và từ đấy đi thẳng về hướng tây, sau đó còn phải cẩn thận bò qua đám cây gai rậm rạp cứ níu lấy chân họ. Để khỏi bị lạc hướng, thỉnh thoảng Vô-lô-đi-a cứ phải nhìn chiếc địa bàn mới trong tay. Kim la bàn hình thoi dài lấp lánh ánh sáng lân tinh xanh biếc như bị một làn hơi huyền bí nào đó thổi vào cứ nhảy nhốt rung rinh sau mặt kính và chỉ thẳng một hướng nhất định.

        — Tối mò mò thế này! — Lê-na khẽ phàn nàn, mắt căng lên nhìn, thậm chí nhức cả đầu mà vẫn chẳng thấy gì.

        Vô-Iô-đi-a suýt nữa định nhắc cô bạn là người trinh sát phải có đôi mắt tinh tường trong bóng đêm nữa, nhưng cậu ta đã kịp kìm lại được. Vài phút sau, từ trong rừng sâu khẽ vọng tới giọng nói nghiêm nghị.:

        — Đứng im!... Các anh là ai?

        — Người mình! — Lê-na hấp tấp đáp nhưng ngay lúc đố cô nghe thấy tiếng Vi-chi-a càu nhàu không hài lòng.

        — Lê-na, sao lần nào cũng lên tiếng trước thế? Sao cậu đoảng thế.

        — Khẩu lệnh ? — Người trong bóng tối lại hỏi.

        — Thuốc súng. — Vô-lô-đi-a nói. — Đáp lại?

        — Bi-cốt... đúng là các cậu rồi phải không? Tôi bị rét cóng lên vì đợi các cậu đây này!

        — Chúng tôi, chúng tôi đây! — Lê-na sung sướng reo lên và chạy lên trước.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #144 vào lúc: 30 Tháng Năm, 2020, 09:10:33 am »


        Họ còn phải xuyên rừng đi theo người du kích liên lạc độ mười phút nữa và sau đó bước xuống căn hăm nằm sâu trong lòng đất. Ở đây ấm áp và sặc mùi thuốc lá. Chiếc đèn dầu xung quanh đan « dây thép », không hiểu sao lại gọi là đèn «tổ dơi», tỏa ánh sáng khá rõ. Một người tuổi trung niên, mặc áo lông cộc tay, râu xoăn ngắn đúng như Vô-lô-đi-a tưởng tượng, đang ngồi chống tay lên trán trên chiếc bàn ghép bàng những tấm ván thô. Bước lên trước một bước, Vô-lô- đi-a đứng nghiêm như điều lệnh đã quy định báo cáo về sự có mặt của tổ. Nhưng bỗng nhiên ông ta lại nheo mắt nhấp nháy Vô-lô-đi-a một cách tinh quái làm cậu ta hơi luống cuống, nói đúng hơn là làm cậu ta hơi phật lòng.

        — Là tổ trưỏrng hả? — Người chỉ huy du kích thân mật hỏi. — Tên cậu là gì nhỉ? Vô-lô-đi-a hả? — Ông đứng dậy và lần lưụt bắt tay tất cả ba người. — Còn cậu tên gì? — Ông quay sang Vê- rép-kin, — Vi-chi-a à? Tốt... còn cô? Lê-na hả? Cũng là một cái tên dịu hiền đấy... Như thế chúng ta đã quen nhau,.., Còn chú là Ni- ki-ta Đa-nhi-lứt... Thôi, ngồi xuống đi các bạn trẻ.

        Ông hỏi các trinh sát viên đã đến được đây như thế nào. Vô-lô- đi-a trả lời vắn tắt rồi rút trong túi áo blu dông ra một tập báo và một phong bì bản mệnh lệnh từ trong túi ngực. Chỉ huy du kích xé ngay phong bì và chăm chú dọc, tay gãi gãi bộ râu mới để, rõ ràng là chưa quen với nó.

        Vô-lô-đi-a ngoái cổ lại khi nghe thấy giọng nói như bị nén lại của Lê-na

        — Thật xấu hổ Vích-to ạ! Sao lại không hỏi để nhận luôn tin tức. — Lê-na nói thì thào vì xúc động. — Cậu ấy không biết hỏi.

        — Trao đổi là phải thế. Mình đưa cho họ cái họ cần và họ sẽ phải đưa lại cho mình cái mình cần... Chẳng có gì phải tranh luận cả, — Vi-chi-a làu bàu. — Đây là sự trao đổi lẫn nhau mà, thế thôi...

        Vô-lô-đi-a nghĩ là các bạn đang nói đến quả lựu đạn nằm trên bàn người chỉ huy du kích. Cậu chưa nhìn thấy quả lựu đạn nào như thế bao giờ. Nó tròn trĩnh như quả bóng con, màu xanh biêng biếc, tay cầm màu đỏ có gắn sắt cẩn thận. Nhưng dĩ nhiên Lê-na có vẻ đúng khi định khuyên Vi-chi-a.

        — Sự trao đổi lẫn nhau ! Cô đỏ mặt lên vì bực tức. — Cậu đã trao gì cho họ nào? Tôi biết, cậu chỉ biết năn nỉ và bắt đầu vòi vĩnh thôi. Nhưng tất nhiên người ta sẽ thương xót và sẽ cho...

        — Các bạn! — Vô-lô-đi-a nghiêm khắc nhắc và họ liền im lặng.

        Đọc xong, người chỉ huy gập mảnh giấy lại, rồi cất vào trong túi ngực, cầm cuộn báo lên, nhưng liền đặt xuống, nói:

        — Bây giờ thế này nhé, cậu tổ trưởng ạ, hãy truyền đạt lại hộ cho chỉ huy trường của cậu...

        Ông cúi người và cầm chiếc cặp ở dưới đất đặt lên bàn, Vô-lô- đi-a có vẻ lạ lùng khi thấy chiếc cặp giả da bị sờn rách, các góc đệm bẵng sắt vàng khè lại nằm không đúng chỗ ở đây, trong chiếc hầm đất này. Ông lấy tấm bản đồ trong cặp trải lên bàn và bắt đầu chỉ nơi đóng quân của bọn Đức.

        — Cậu ghi nhớ nhé. cậu tổ trưởng ạ, có nhớ được không? — Ông hỏi lại. — Nhắc xem nào... Tốt nhất là cậu hãy ghi lại đi... chỉ có một điều là mảnh giấy này phải...

        — Chú cứ yên tâm, cháu sẽ thủ tiêu ngay nếu... — Vô-lô-đi-a nói.

        — Thế, thế đấy. Trông cậu biết ngay là chàng trai thông minh, cậu đã biết cầm thìa đằng nào? — Chỉ huy du kích nói và không rõ tại sao lại nháy nháy mắt tiếp.

        Vô-lô-đi-a hơi nhăn mặt... Song những tin tức mà cậu đang nhận được, quả thật rất quan trọng: hóa ra quân địch đã đưa các đơn vị lớn chiếm đóng hầu hết các khu dân cư quanh đây. Người chỉ huy du kích báo rõ tên đơn vị, quân số và trang bị vũ khí của chúng. Qua thông báo của ông, có thể thấy rõ ràng đây là những đơn vị mới được điều về đây. Bọn chúng đang tập trung lực lượng chuẩn bị cho những cuộc tiến công mới. Vô-lô-đi-a vừa lắng nghe vừa suy nghĩ là trong tay người chỉ huy du kích hơi lạ lùng và có vẻ xởi lởi này có một đội trinh sát không phải là tồi.

        Đồng thời, ông ta còn cho biết là trong khu rừng mà tổ Vô-lô- đi-a vừa vượt qua để đến đây có rất nhiều xe tăng Đức, do đó, khi quay lại phải hết sức thận trọng.

        Sau khi trao cho Vô-lô-đi-a một phong bì dán kín đựng bản báo cáo của đơn vị, ông lại cầm lấy tập báo, có lẽ ông rất muốn giờ nó ra để đọc nhưng rồi lại chậm rãi nói:

        — Còn điều nữa nhớ báo cáo lên trên hộ là đồng chí Vôn-cốp đa hy sinh rồi, — ông nói. — Do bị thương quá nặng và bất tỉnh. Tình hình là thế đấy... — vẻ rất bực bội, khó chịu, ông rứt rứt bộ râu của mình. Giá được thì nhổ quách đi cho xong.

        — Thế đồng chí Vôn-cốp là ai thế ?—Vô-lô-đi-a hỏi vẻ thương xót.

        — Một con người rất tốt, — người chỉ huy nói. — Là kế toán nông trường Xo-viết chúng tôi, chính ủy của tôi đấy.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #145 vào lúc: 30 Tháng Năm, 2020, 09:11:04 am »


        Ngả người dựa vào vách hầm, tì tay vào mép bàn, ông ngước nhìn các chiển sĩ trinh sát.

        — Định bao giờ quay về hả, các bạn trẻ. Có lẽ nên nghỉ một chút thì tốt hơn... Chà, chà chẳng có gì thết các bạn cả... — Ông phàn nàn.

        — Thôi ạ, cám ơi chú, chúng cháu sẽ đi ngay bây giờ. Chúng cháu phải trở về trước khi trời sáng. — Vô-Iô-đi-a nói.

        — Vậy thì phải lên đường thôi. Thôi nhé, tạm biệt các bạn trẻ! —  Ông đứng dậy từ biệt và lại nheo măt một cách tinh nghịch.

        «Sao chú cứ nháy mắt với chúng tôi suốt thế? — Suýt nữa thì Vô-lô-đi-a nói thành lời. — Chú vẫn coi chứng cháu còn là trẻ con hay sao ? ».

        — Chúc lên dường mạnh khỏe, may mắn nhé, Vô-lô-đi-a, cả cậu nữa, Vi-chi-a... Các cậu quả là những người khôn ngoan, láu lỉnh lắm! — Ông giữ bàn tay Lê-na trong lòng bàn tay mình lâu hơn và hỏi. — Cháu nói tên cháu là Lê-na Cô-lê-xnhi-cô-va phải không ? Khoan đã nào, — ông xoa xoa cằm, — thế cháu có phải là con gái Pi-e A-pha- rê-xê-vích không?

        — Vâng, đúng dấy ạ, — Lê-na trả lời.

        — Chà, chà cháu lớn quá rồi dấy, — ông thốt lên sung sướng. —  Bây giờ không nhận được ra cháu nữa. Chà, cháu đã thành một cô gái đẹp thực sự đấy! Thôi, nói gì với cháu ở đây được nào, — chăm chú nhìn Lê-na, ông ngoẹo đầu từ vai này sang vai kia. — Chính vì chú chỉ biết cháu khi cháu còn là cô gái bé tẹo thôi.

        — Cháu ư ? — Lê-na nhướng lông mày mỉm cười. Nụ cười thật đặc biệt, nó chỉ thoáng qua, nhưng Vô-lô-đi-a hiểu chỉ khi nào thật hài lòng, thích thú điều gì đó, Lê-na mới cười như vậy.

        — Ừ chính cháu! Vậy mà bây giờ cháu thấy đấy! — Người chỉ huy không kìm được nữa, — chú có dự một khóa huấn luyện ở làng Một tháng Năm và ở tại nhà cháu mà! Thật ra đã lâu lắm rồi, lúc đó cháu còn mặc bộ quăn áo ngắn cũn cỡn. Cháu hãy nói cho bác biết bây giờ mọi người ra sao rồi nào. Hình như bố cháu đã nhập ngũ, chú nghe nói thế, có đúng không nào? Bây giờ bố cháu thế nào? Bố cháu ở đâu?

        — Cháu cũng không rõ nữa! — Lê-na nói khẽ.

        — Khoan đã nào, khoan đa... — Ông chằm châm nhìn Lê-na. — Mọi người trong nhà cháu có kịp rời nông trang Một tháng Năm không ?

        Nụ cười tắt trên khuôn mặt cô gái, cô chỉ lắc đầu, không trả lời:

        — Không kịp à? Như thế đấy: — ông nói vẻ buồn bực. — Nhưng thôi, không sao, đừng lo lắng gì cả. — Im lặng một lát, rồi cố cao giọng. — Chúng ta sẽ giết sạch bọn Đức, đuổi cổ chúng đi, lúc đó mọi người nhà cháu sẽ tìm thấy nhau.

        — Nhưng ở đâu cơ ạ ? Chú có biết tin tức gì về họ không ? — Lê-na hỏi thì thào.

        Vô-lô-đi-a đứng dịch lại gần cô gái, như thể để bảo vệ cho cô tránh những tin dữ, và anh bực tức nhìn người chủ nhà, tuy đã lớn tuổi nhưng chẳng tế nhị và khéo léo chút nào cả.

        — Những tin chính xác thì không biết được đâu, cháu Lê-na bẻ bỏng ạ! — Ông trả lời không mạnh bạo lắm.—Sao họ lại không kịp chạy nhỉ? — Ông lại hỏi, giọng trách giận.

        — Có nghĩa là họ không thể đi được, điều đó có thể xảy ra lắm chứ sao! Có gì cản trở họ hoặc lúc định đi thì đã muộn ròi... — Vô- lô-đi-a bực tức nói.

        Không chú ý đến giọng của cậu ta, người chỉ huy lại nhìn Lê-na, ông nói vẻ khẳng định, nhưng giọng buồn buồn.

        — Mọi cái đều có thể xảy ra, có thể lắm... Biết làm gì bây giờ? Lê-na bé bỏng ạ, chúng ta hy vọng sẽ có những điều tốt đẹp hơn.

        — Vâng, nhưng chú đã biết được những gì rồi, những gì rồi ạ? —  Cô sợ hãi kêu lên.

        Người chỉ huy quay mặt đi, tay rứt mạnh những sợi râu ở cằm, có thể thấy ông đang lưỡng lự có nên nói sự thật ra không. Còn Lê-na mặt tái đi, hai tay ôm ngực, khuôn mặt cô trông đờ đại và đầy sợ hãi.

        — Bọn chúng đã đuổi mọi người ra khỏi làng Một tháng Năm và dẫn đi, — cuối cùng người chỉ huy rồi cũng phải nói. — Bọn súc vật, quỷ bắt chúng nó đi, — ông vung nắm tay đấm xuống bàn, mạnh đến nỗi ánh đèn chao đảo và bóng của mọi người cứ ngả nghiêng lay động trên vách hầm, trên những khúc gỗ tròn lát hầm, làm cho đàn dơi bất ngờ bay loạn xạ. — Bọn chúng cũng đuổi cả dân làng Đu-bi-nhi-tra đi nữa, — ông tức giận nói tiếp. — Ai đang mặc quần áo gì, cứ thế chúng cũng đuổi đi hết, còn làng thì chủng đốt trụi.

        Ông dặt tay lên vai Lê-na, khẽ lay cô:

        — Đừng buồn, con bồ câu nhỏ ạ! Chúng ta sẽ bắt bọn ác độc ấy phải đền nợ tất cả... Còn sau đó thì chưa có tin gì cả. Một số người đã chạy thoát được đấy, ví dụ như...

        — Đúng, tất nhiên rồi, nhiều người đã thoát được... Điêu đó thật rõ ràng! — Vô-lô-đi-a lập tức tiếp lời ông ngay. — Dù chúng có dẫn họ đến biên giới thì họ vẫn có tới hàng trăm khả năng chạy được...

        Nhưng Lê-na vẫn im lặng, thẫn thờ nhìn, môi run run, và Vô- lô-đi-a thấy nếu không chấm dứt câu chuyện này thì cô nhất định sẽ khóc, khóc rất to là đàng khác, cậu liền nghiêm trang hỏi:

        — Thưa đồng chí chỉ huy, cho phép chúng tôi lên đường?
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #146 vào lúc: 31 Tháng Năm, 2020, 08:55:14 am »


        Ông ta hơi ngạc nhiên nhìn Vô-lô-đi-a và gật đâu. Ông bước ra khỏi hầm cùng với các chiến sĩ trinh sát, tiễn họ một quăng. Đi bên cạnh Lê-na, thỉnh thoảng ông lại nhấc đi nhắc lại: « Đừng sốt ruột, con bồ câu nhỏ ạ, đừng lo lắng gì cả...». Rõ ràng ông thông cảm với cô gái thực sự. Nhưng Vô-lô-đi-a rất sung sướng khi ông dừng lại và chia tay với từng người. Trong khi họ ngồi trong hàm thì khu rừng già với cái tên gọi ít hấp dẫn là khu đất sét đã thay hình đổi dạng hầu như khó nhận ra. Bầu trời quang đang, mặt trăng tròn trịa chiếu sáng không trung, ánh sáng xanh nhạt của nó rải khắp, xuyên qua lá rừng. Trời không lạnh lắm như cả tuần gần đây, tuyết rơi ít, ban ngày nó tan thành nước và mặt đất trở nên mềm mại, ẩm ướt hơn, còn buổi tối thì nó lại phủ một lớp băng mỏng. Giờ đây mặt đất được đúc từ những mảnh kim loại hỗn hợp nhấp nháy, lấp loáng, cánh rừng biến thành một cảnh tượng diệu kỳ, cây cối bị tuyết phủ, trông như những tấm kính, những vệt sương sáng long lanh.

        Dáng cao cao của người chỉ huy du kích khuất đi rất nhanh trong khung cảnh lộn xộn đầy ánh trăng này. Vô-lô-đi-a dừng lại chờ Lê-na.

        — Mình muốn nói với Lê-na điều này, — cậu bắt đầu bằng một giọng nhỏ nhẹ nhưng cứng rắn. — Bạn không phải là một cô gái đơn dộc, đúng không?

        Lê-na không trả lời, đôi mắt mở to nhìn màn đêm sâu thẳm nhợt nhạt xung quanh, hơi thở nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi hé mở.

        — Tôi biết chú ấy đã làm cho Lê-na phải suy nghĩ lo buồn. — Vô-lô-đi-a nói giọng nhỏ hơn. — Ông ta cứ lặp đi lặp lại: « Đừng nóng ruột, đừng nóng ruột...». Nóng ruột cái gì chứ, chúng ta sẽ trả thù! Nhất định là thế. Già rồi mà chẳng hiểu gì cả...

        — Già là thế nào? — Lê-na mệt mỏi nói. — Chú ấy khoảng ba mươi tuổi thôi, không hơn đâu...

        — Ba mươi? Chả lẽ ít tuổi vậy sao? — Vô-lô-đi-a nói. — Thôi cũng được... Lúc nào chú ấy cũng nháy mắt, cứ như là chúng mình đang đùa với chú ấy không bằng!

        — Ôi, Vô-va! Tất cả những người lớn tuổi cậu đều cho là cụ già cả!... Cậu thật tuyệt làm sao, bạn thân mến của tôi! — Cô thốt lên, giọng buồn bã.

        Vô-lô-đi-a chưa kịp trả lời gì thì Lê-na đã bất thần đang tay ôm lấy cổ cậu ta kéo về mình. Những sợi lông ở chiếc khăn quàng của cô chạm vào môi cậu và như sợ điều gì, theo bản năng, cậu ta định lùi lại nhưng ngay lức đó, cậu cảm thấy đôi môi cô và chiếc mũi nhỏ nhắn lạnh ngât của cô áp vào má anh. Cô hôn ba lần như là cắn vào má cậu và nấc lên, úp mặt vào cổ áo lông. Chiếc khăn quàng bị tuột xuống vai như vẫn thường thấy, mái tóc của cô như một đám mây vàng trong suốt lấp lánh bay lòa xòa tỏa lên mặt cậu. Trong chốc lát, Vô-đô-đi-a đứng im không nhúc nhích thậm chí cũng không dám thở mạnh, nhưng tim thì đập dồn dập. Còn mái tóc vàng trong suốt như đám mây vàng mơn trớn lớp da trên khuôn mặt, như tỏa nhanh ra phủ khắp người và không cho cậu ta nhúc nhích, cựa quậy gì được nữa.

        — Anh bạn của tôi, anh bạn... — Lê-na thì thào nhắc đi nhắc lại qua hàng nước mắt, giọng run lên vì nghẹn ngào, mũi sụt sịt. — Anh đừng giận vì có lúc tôi đã mắng anh. Thần kinh thường hay xúc động... Cả mẹ cũng có lần bảo thế... Ôi! Mẹ thân yêu của con! “Cô nấc lên và bỏ Vô-lô-đi-a ra, hai tay ôm lấy mặt.

        Vô-lô-đi-a cũng vội vàng lùi lại một bước và thở hổn hển.

        — Bây giờ bạn lại... quỵ mất thôi. — Cậu nói điều suy nghĩ vừa thoáng qua. Lê-na lấy tay quệt những giọt nước mắt trên má.

        — Quỵ cái gì cơ? — Cô hỏi.

        — Cái gì à ? Đầu sẽ bị nhức đau. — Vô-lô-đi-a nói và biết ngay là mình đã nói một điều ngu xuẩn nên liền lặng thinh, bối rối.

        Cảm giác làm cậu nghẹt thở là Lê-na, chính cô Lê-na đang đứng ờ đây đa ôm hôn cậu. Cô là người đầu tiên ôm và đã hôn trước! Và tựa như có một làn hơi gì ấm áp dịu dàng bỗng nhiên trùm lấy người Vô-lô-đi-a. Đó chính là sự lo âu lẫn niềm hạnh phúc.

        — Ôi! Cái khăn rơi tại anh đây này! — Lê-na nhanh nhẹn trùm lại khăn quàng. — Anh có hiểu tôi bị dằn vặt bởi điều gì không? —  Cô nói giọng thì thào yếu ớt và xích lại gần Vô-lô-đi-a. — Anh có hiểu không, giá như lúc đó tôi đừng vào thành phố thì có lẽ tôi, mẹ và Li-ca đã chạy thoát rồi. Có thể tôi đã cứu được mẹ và Li-ca, có lẽ thế...

        Vô-iô-đi-a không biết đáp lại như thế nào.

        «Cô ấy, Lê-na và mình... bây giờ cô ấy là của mình... ý nghĩ đó thoáng nhanh qua. Tất cả điều đó xảy ra rồi sao?... Lê-na đẹp xinh quá!... Cả cánh rừng này nữa... cả Lê-na nữa».

        Cậu hít một hơi và muốn chạy, muốn nhảy nếu có thể sẽ trèo lên cây, trồng cây chuối hoặc thét to lên một câu nào đó.

        — Nhưng mình cần phải đi, cần phải thế. — Lê-na nói dường như cô đang thầm khẳng định với chính mình. — Còn bây giờ họ đã bị lùa đi... Mình không biết sẽ đi đâu bây giờ và để làm gì... Li-ca mới có mười hai tuổi. Mẹ mình tuy hiền lành, tốt bụng nhưng lại chậm chạp, vụng về lắm, cậu có biết không...
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #147 vào lúc: 31 Tháng Năm, 2020, 08:55:46 am »


        Những giọt nước mắt vừa khô bây giờ lại tuôn ra. Nhưng Vô- lô-đi-a chỉ thấy đôi mắt lấp lánh đang khao khát nhìn mình, như thấy từ đôi mắt ấy trào ra một ánh hào quang rực rỡ, khác thường tràn đầy rừng và tỏa khắp cả bầu trời... Lê-na vò nát đôi bạo tay rồi lau những giọt nước mắt chung quanh chiếc cằm tròn tròn.

        — Lê-na, tôi muốn nói với Lê-na lời này! — Cuối cùng, Vô-lô- đi-a mới thốt lên được, nhưng giọng anh lại lạnh lùng xa lạ.

        Cậu muốn bày tỏ nỗi lòng vui sướng hân hoan của mình, muốn nói với cô tất cả những tình cảm, suy nghĩ, những hy vọng tốt đẹp nhất của mình:   

        — Lê-na ơi! — Vô-lô-đi-a nhắc lại.

        — Gì cơ! — Cô hỏi.

        — Chứng ta sẽ cùng chiến đấu bên nhau, Lê-na nhé, bạn có nghe thấy không? Đừng khóc nữa... Chúng ta, Lê-na có biết không, chúng ta sẽ chiến đấu! Tôi... mình bây giờ có thể... đánh bộn chúng ngay được... và mình sẽ trả thù cho Lê-na... Cả Lê-na nữa... Chúng mình sẽ không chịu lùi bước trước bất cứ điều gì...

        Trong giây phút này, tuy đã cố suy nghĩ, cố tìm kiếm nhưng vẫn không có được những lời nói cần thiết mạnh mẽ, có sức thuyết phục, nhưng cậu đã tự thể với cô bạn gái của mình tà sẽ xứng đáng với cô trong bất cử hoàn cảnh nào. Vô-lô-đi-a không nhận thấy Lê-na đang nhẹ nhàng đứng nhích ra. nhăn nhăn chiếc mũi nhỏ nhẵn một cách lo lắng và cô nở nụ cười yếu ớt. Hai tiếng huýt sáo khẽ từ bìa rừng vẳng lại. Vi-chi-a đứng chờ hai bạn đã thấy cần phải nhắc họ. Vô-lô-đi-a lúc này mới nhớ ra, liền im lặng, bối rối, vẫy tay bảo Lê-na cùng chạy lên... Chờ hai người đến gần, Vi-chi-a quay lại với thái độ lịch thiệp khác thường.

        Đối với Vô-lô-đi-a, tất cả những gì vừa xảy ra trong cái đêm đáng nhớ này, đều tuyệt dẹp như anh đang sống trong một thế giới diệu kỳ, ở đó. mọi vật đều biến đổi khác lạ, những cái bình thường đều trở thành huyền diệu. Lúc vừa đi trước, dọc theo bìa rừng. Vô- lô-đi-a vừa lắng nghe bước chân Lê-na đằng sau, và cảm thấy lúc này, sự có mặt của cô và mọi vật chung quanh sao thật vừa mới mẻ, vừa xa lạ và dị thường đến thế... Những đám mây bồng bềnh trên bầu trời dưới ánh trăng vằng vặc giống như những cánh buồm căng phồng dày sức gió trên con thuyền đang vượt qua màn sương mù. Và cũng giống như những đợt sóng lay gờn gợn ở phía dưới; bên trái họ là những ngọn đồi thấp, sườn đồi cong cong, phủ đầy tuyết, long lanh dưới ánh trăng. Cành bạch dương trắng trên con đường mòn hay những gốc cây còn sót lại đều như có những ngọn lửa nhỏ nhấp nhánh sưởi ấm trời đêm và con đường mòn phủ bóng đêm chạy thẳng về phía trước cứ hun hút thăm thẳm như bờ vực. Tất cả, chung quanh như tròng trành, chao đảo, như long lanh tỏa sáng chuyển từ hình ảnh này sang hình ảnh khác; mặt đất như những hạt bụi lấp lánh, còn hạt bụi lại là ánh sáng huyền ảo. Tất cả tựa như âm nhạc hay nói đúng hơn, Vô-lô-đi-a có cảm giác như chính mình đang hòa vào thế giới âm thanh và tan theo nó cùng với hàng ngàn nhạc cụ vô hình. Thỉnh thoảng ngoái lại sau, cậu ngạc nhiên khi thấy bóng hình nhỏ nhắn, thanh mảnh, nhẹ nhàng như lướt đi của cô nữ chúa, của mọi biến ảo bất ngờ và tuyệt vời kia. Lê-na vẫn lùi lũi bước đều, tay đút vào túi áo ngoài, cẩn thận tránh những bụi gai nhỏ và cành cây khô trên đường. Trông cô vẫn thế, vẫn như mọi khi, thậm chí có phăn đăm chiêu hơn, nhưng tất cả những gì kỳ diệu xảy ra trong buổi tối này, hình như đều loát ra từ cô tất cả, bầu trời, lẫn mặt đất đều phục tùng, tuân theo cô.

        Họ an toàn vượt qua quãng trũng dẫn tới khu rừng thông, trên con đường dọc theo bìa rừng, họ nghe thấy tiếng ô tô ầm ĩ và một lát sau đã tới được khu rừng thông. Đến đây, Vô-lô-đi-a đi chậm hơn, luôn luôn dừng lại, nghe ngóng, quan sát và hai người đằng sau cũng làm theo như vậy. Nhớ kỹ lời dặn của chi huy, cậu cố nhón chân đi thật nhẹ nhàng, tránh gây tiếng động. Những cây thông thẳng tắp, lấp lánh tuyết cứ giãn ra trước họ. rồi sau đó tựa như quây tròn, khép kín lại dằng sau họ. Một cảm giác khác thường táo bạo tràn ngập trong lòng Vô-lô-đi-a, thực chất đó là cảm giác hoàn toàn không có gì đáng sợ hãi cả khi cùng với những người bạn mình đi ngang qua trước mũi kẻ địch, mà vẫn cảm thấy mình khéo léo nhanh nhẹn, dũng cảm và điều chủ yếu là để dạt được một ngày mỹ mãn tốt như hôm nay. Và như để xác nhận cho thành công bất thường này của họ, lần thứ hai vượt qua cánh rừng này, họ không gặp một ai, không gặp một trở ngại nào khác. Nhưng trước khi họ đi được khoảng hai trăm mét trên con dường làng nhỏ, chếch bên phải ngăn họ với thành phố, thì phía trước hiện ra một khoảng đất trống rộng — đó chính là cánh đồng — giới hạn từ cánh rừng này sang cánh rừng khác mờ mờ sau màn sương. Tuy vậy, đi qua con đường phân rừng này rất nguy hiểm: bọn lính Đức thường hay đi tuần và dưới ánh trăng sáng, nhóm trinh sát khó có thể bí mật vượt qua. Cúi người xuống, đẩy cái mũ trùm đâu khá chật ra sau gáy, Vô-lô-đi-a chăm chủ quan sát... Từ đây sẽ phải bò qua chỗ đó và lợi dựng khe rãnh, bụi cây, các hố để ẩn, nhưng tốt nhất là phải chờ cho trăng lặn đã. Suy nghĩ một lát, Vô-lô-đi-a ra lệnh cho các bạn mình nắm đợi ngay ở ven rừng.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #148 vào lúc: 31 Tháng Năm, 2020, 08:56:10 am »


        Lê-na liền ngoan ngoãn xoài người ngay ra đất, nằm luôn trên tuyết, duỗi thẳng chân, phủ tấm áo khoác lên và khẽ thở dài. Vô-lô- đi-a thấy vậy rất buồn, vì thực ra Lê-na đã quá mệt. Cậu cũng nằm xuống nhưng nỗi khát khao được hoạt động đang thúc giục cậu và cậu hiểu rằng không một sự hiểm nghèo nào, không một nguy cơ nào trong buổi tối này có thể bắt cậu chùn bước được. Mọi ý nghĩ bất ngờ vụt lóe ra trong đầu: phải chờ đến một tiếng rưỡi đồng hồ nữa mới tối. Trăng chỉ lặn vào lúc trước rạng đông một chút và trong thời gian đó, anh có thể đi điều tra để biết một cách chắc chắn xem trong rừng này có nhiều xe tăng không. Vô-lô-đi-a nói ý định đó cho Vi-chi-a và được cậu ta tán thành, nhưng lại đề nghị nên đi cả hai người và cho Lê-na ờ lại một mình. Sau một lúc tranh cãi giằng co và chỉ khi Vô-lô-đi-a lấy quyền hạn của người chỉ huy ra lệnh thì Vi- chi-a mới miễn cưỡng đồng ý ở lại, còn Lê-na lại làm cho Vô-lô-đi-a ngạc nhiên hơn: cô không tham gia, không nói một lời nào trong suốt thời gian cậu ta và Vi-chi-a tranh cãi nhau, mà cứ nằm im nghĩ ngợi điều gì đó của riêng mình.

        Sau khi nhắc nhở các bạn mình không được tự ý hành động làm bất cứ điều gì, Vô-lô-đi-a ra đi, lát sau cậu phải bò, cố gắng không vượt quá xa bìa rừng. Nếu có xe tăng Đức ở đây thì có lẽ chúng sẽ dỗ ở một chỗ nào đó không quá xa con đường phân rừng, bởi vì chỗ đó có thể lấp kín được dưới hàng cây... Vừa bò, Vô-lô-đi-a vừa lẩm bẩm nhẩm lại những qui tắc mà cậu đã học được cách đây không lâu.

        «Co chân phải lên ngực, đồng thời tay trái vươn tới trước... trung úy đã dạy các chiến sĩ trinh sát như vậy. Vô-lô-đi-a đặt tay và chân đúng như lời dạy. «Chuyển người dịch lên phía trước cho đến khi chân phải duỗi thẳng ra, sau đó chân trái co lên, cứ tiếp tục làm tuần tự như thế ». Vô-lô-đi-a nhớ lại là lần lượt co chân lại để tay lên phía trước, bò đi, thân người hầu như không nhô khỏi mặt đất, cậu rất sung sướng vì làm điều này thật dễ dàng và nhanh nhẹn. «Tiếp tục chuyển động, làm lần lượt như thế! Tiếp tục chuyển động... lần lượt... như thế!...». Cậu nhẩm từng lời và đếm mỗi động tác nhịp nhàng của chân và tay như bước đi : « Một hai, ba, bốn! ». Toàn thân chuyền động lên xuống nhịp nhàng đều đặn, cậu bò mỗi lúc một nhanh trên nền lá rừng phủ tuyết ẩm uớt... Đầu gối vấp phải một mô đất cứng như đá đau diếng. Vô-lô-đi-a phải cắn chặt môi để khỏi bật lên tiếng kêu, rồi anh lại nói thầm với mình: «Tiếp tục chuyển động, lần lượt như thế» và tiếp tục bò lên phía trước. Người nóng rực, cậu nhấp nhấp ở môi có vị mặn của mồ hôi, mặt cũng nhễ nhại mồ hôi, cậu nằm ép ngực xuống đất thở hổn hển. Đằng trước, trong bầu không khí lạnh đẫm hơi sương, những cành thông phủ đây tuyết. Bỗng nhiên Vô-lô-đi-a nhận thấy có một cái gì lù lù đen ngòm như ngôi nhà nhỏ. Nhìn kỹ, Vô-lô-đi-a nhận ra hình thù một chiếc xe tăng... Lát sau, bỗng cậu nghe thấy có tiếng chân bước lạo xạo của ai đó. Đưa mắt quan sát. Vô-lô-đi-a nhìn thấy, cách không xa xe tăng, một bóng xanh xanh, cao lêu đêu, lúc ẩn sau thân cây, lúc lấp sau đám rễ trồi lên mặt tuyết. Sắp đến gần Vô-lô-đi-a, nó lại quay lại và vài phút sau lại bước đến. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là thằng gác, song Vô-ỉô-đi-a quan sát nó rất khó khăn vì thỉnh thoảng cái gì đó màu xanh xám ẩn hiện trong bóng trăng mờ mờ.

        Đợi lúc tên lính gác quay đi ra xa, Vô-lô-đi-a mội thận trọng tì tay lên ngực và bò lên trước, vòng qua chiếc xe tăng. «Tiếp tục chuyền động, lần lượt như thế... ». Cậu thầm nhắc lại.

        Đàng sau chiếc xe tăng thứ nhất là chiếc thứ hai, tiếp theo sau là chiếc thứ bà, thứ tư. Tiếp tục bò ngang qua chứng và khi nhận thấy là đã tới rất sát chúng giờ đây cậu có thồ nhìn rất rõ bề mặt tăng, sờ những bánh xích nằm trên con lăn, tháp tròn, nòng pháo có thể xoay bắn ở các hướng khác nhau. Đây là lần thứ hai, cậu nhìn thấy con quái vật bằng sắt này, nhưng bây giờ chúng chẳng gây cho cậu ấn tượng gì mạnh mẽ cả. Ngược lại, Vô-lô-đi-a cảm thấy mình lại có ưu thế tuyệt đối đối với chúng, bọn chúng thì nằm im bị phủ đầy tuyết như đang thiêm thiếp ngủ, còn cậu thì lại tỉnh táo và hăng say — quan sát chúng và đường hoàng đếm từng chiếc môt. Ở một chỗ anh nhìn thấy trên tuyết, một cái gì đó không rõ tựa như hình người đang choàng áo kín, cạnh nó là một hình nữa đang tựa lưng vào thùng sắt, còn ở chỗ khác, những ống hình trụ bằng kim loại nào đó ánh bạc thấp thoáng dưới trăng. Phát hiện thấy tên lính Đức cách khoảng hai mươi bước đang co rúm người bên góc cây dồ, Vô- lô-đi-a vội bò lùi Ịại sau, vặ vô tình chạm phải một vật gì đó gây ra tiếng động. Tên lính Đưc chợt tỉnh, ngoái nhìn; dưới tà áo khoác dựng đứng, hiện rõ đôi mắt thao láo, hoảng sợ. Nhưng rồi nó lại quay về tư thế cũ, co người lại, dầu ngoẹo xuống, chắc là nó nghĩ nó bị ảo giác...   
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #149 vào lúc: 31 Tháng Năm, 2020, 08:56:49 am »


        Chiếc xe tăng cuối hàng mở toang cửa nắp, ánh trăng chiếu vào, làm nó sáng hẳn lên... Vò-lô-đi-a bò dịch sang phía bên một chút, nắm nghỉ và nhớ lại kết quả quan sát được. Chung quanh đều yên tĩnh, cơn buồn ngủ kéo đến. khó cưỡng được, hình như bày quái vật bằng thép đang tụ tập ở khu rừng chật hẹp này như bị một phép lạ làm mê hồn đi, chúng đứng lặng câm bên bìa rừng phủ tuyết, mất hết cả sức mạnh phi thường của mình... Vô-lô-đi-a xem lại chiếc địa bàn và áng chừng địa điểm trước cửa rừng. Cậu thầm vạch trên bản đồ con đường phân rừng và vị trí của từng dãy xe tăng địch. Hơn hai chục chiếc tăng đang phục kín ở đây. Có lẽ đây sẽ là vị trí xuất phát của chúng trong cuộc tiến công ngày mai. Cần nhớ một cách chính xác địa điểm tập kết của chúng và cả vị trí ban đêm nữa...

        Thầm tưởng tượng cảnh đoàn xe này bị bắn phá tan tành sau mấy loạt súng rót rất trúng đích, và rất hài lòng với kết quả trinh sát của mình, Vô-lô-đi-a lặng lẽ bò trở về chỗ cũ.

        Khi cậu quay lại chỗ các bạn đang chờ, vầng trăng đã ngả màu vàng đang lặn thấp xuống gần chân trời, bình mình sắp rạng, khu rừng trở nên tối hơn. Lúc gần tới nơi, Vô-lô-đi-a nghe thấy phía rừng đói diện với bãi đỗ xe tăng Đức có những tiếng ồn ào đứt quãng, không xác định được đó là tiếng động gì. Có lẽ ở đấy cũng đã có quân Đức... Khi nhìn thấy Vô-lô-đi-a, Vi-chi-a liền bò ngay lại và vội vàng báo rằng, khoảng mười phút trước đây, dọc ven rừng cỏ ba tên Đức đi về phía đường làng.

        — Một tên to béo như hộ pháp, cồ nó quàng khăn... Còn trước đó, từ khu rừng mà chúng ta vừa qua, đằng kia kìa, có xe kéo pháo đi qua cánh đồng... — Vi-chi-a vừa nói vừa phà hơi thở ấm áp vào Vô-lô-đi-a.

        Quả thật, chung quanh vùng này giờ đầy lính Đức. Nhưng Vô-lô- đi-a lại cảm thấy cậu vẫn vượt trên đầu chúng vì kết quả cuộc trinh sát đã đạt được và cậu rất hài lòng. Đấy thật rõ ràng cậu cùng các bạn mình đã hai lần vượt qua được khu rừng đầy lính Đức này một cách an toàn, và còn quan sát được bao nhiêu điều nữa, vậy tại sao cỏ thể nghĩ khác được?...

        Giữa các hàng cây, nơi có tiếng ồn ào không rõ ràng đó, lại lập lòe ánh lửa, có lẽ bọn nấu bếp đang chuẩn bị bữa ăn sáng. Thế có nghĩa là chỗ đó cũng có bọn Đức... Vô-lô-đi-a suy nghĩ ngay ngày hôm nay cần phải báo cáo về tình hình của bọn chúng. Tuy nhiên, giờ mà cứ chần chừ ở lại lâu hơn nữa thì rõ ràng là ngu ngốc vì đêm đã gần tàn. Bây giờ chỉ còn nhìn thấy những ánh trăng mờ mờ bị che khuất sau các đám mây mỏng và bóng tối trước rạng đông rất ngắn ngủi, nên phải lợi dụng gấp. Vừa nói chuyện với Vi-chi-a, Vô-lô-đi-a thỉnh thoảng lại nhìn sang Lê-na. Cô vẫn nằm ở chỗ cũ, không nhúc nhích, dưới gốc cây thông già, hơi ngà về phía bìa rừng. Nhưng khi Vô-lô-đi-a nhìn thấy cô gái trong lòng cậu lại dâng lên sự biết ơn, vì chính nhờ có cô mà cậu đã đạt được những két quả trong ngày hôm nay lớn lao như vậy. Cậu ngồi xuống cạnh chân cô và vẫn nghĩ là cô đang ngủ. Đây là điều thật bất ngờ với câu, vì trong một thoáng giây khi ra đi, cậu đã chợt kinh hãi khi nghĩ đến một điều gì do có thể xảy ra với cô. Trên đôi má đầy đặn của Lê-na vẫn còn rọi ánh trăng cuối cùng yếu ớt, những giọt sương đọng trên vạt áo khoác ngoài của cô.

        — Vi-chi-a này, Lê-na vẫn ngủ say sưa... — Vô-lô-đi-a bối rối thì thầm.

        — Bạn ấy đã tranh thủ đúng lúc: — Vi-chi-a nói. — Cứ để cho bạn ấy ngủ. Sẽ đánh thức ngay được thôi. — Anh ta đề nghị.

        Nhưng bỗng nhiên Lê-na bật ngồi dậy và khoác chiếc áo lên người:

        — Ôi! Mình đã hoàn toàn tỉnh rồi, — cô thì thầm và ngồi co ro.

        — Còn mình thì chưa bao giờ lại ngủ trong khi đi trinh sát cả. — Vi-chi-a nói một cách cáu kỉnh.

        — Tôi không ngủ đâu. Tôi chỉ nằm suy nghĩ thôi mà... — Lê-na nói. — Các anh đừng lo, tôi còn tỉnh táo, nhìn rõ mọi vật lắm.

        Vô-Iô-đi-a giơ tay ra hiệu im lặng, xa xa trong bóng đêm, lại có tiếng chân người bước trên cánh đồng. Đầu tiên cậu nghĩ có lẽ đây là tổ tuần tiễu mà Vi-chi-a đã báo cáo, được thay thế đang trở lại. Nhưng bước chân mỗi lúc một to, nặng nề hơn và ở phía ấy, cũng theo lời Vi-chi-a, có bọn Đức đang kéo pháo.

        Đợi một lát, Vô-lô-đi-a lôi lựu dạn trong túi ra, Vi-chi-a nhìn theo và cũng rút quả lựu dạn giấu trong túi ngực.

        Lê-na cầm súng ngấn, còn lựu dạn như Vô-lô-đi-a đoán, có lẽ cô hơi sợ, tuy không hao giờ cô tự nhận điều này. Tiếng chân bước lạo xạo, đều đều, dần dần to hơn, nghe rõ cả tiếng nói lao xao. Nấp sau hàng cây, Vô-lô-đi-a mắt nhìn phỏng doán, cuối cùng, một toán bộ binh hiện ra trên khoảng trống trong bóng tối mờ mờ.

        Bọn Đức không đi về phía nhóm trinh sát mà rẽ ngoặt sang phải bìa rừng, để vượt qua đồng, đi tiếp tới cánh rùng mờ mờ phía chân trời. Nhưng lát sau chúng bỗng dừng lại và lập tức nghe thấy nhiều giọng nói lộn xộn vang lên...
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM