3
Đại tá Rư-bin ngồi cùng xe với Toóc và phải đối phó với tên địch hết sức nguy hiểm này. Át-ke đối với U-pít cũng vậy. Át-ke và Rư-bin tạm thời bị cách biệt với đồng đội. Vì vậy, công việc chỉ huy chuyển cho thiếu tá Péc-xép và thượng úy Coóc-giốp. Hai đồng chí này ngồi ở khoang xe đầu.
Đoàn xe vừa ra đến dường cái, Péc-xép liền lấy máy vô tuyến điện xách tay ra bắt liên lạc với đài của tướng Lư-cốp. Đài này trả lời ngay.
- Vé đã mua, hàng đã xếp lên xe, đã lên đường được bốn phút. - Mọi việc đều bình thường. Rất mong gặp các bạn.
- Rõ. - Péc-xép nhận ra tiếng Lư-cốp. - Bạn bè đang chờ các anh và nhất định sẽ đón tiếp.
Péc-xép tắt máy và kể lại những lời của Lư-cốp cho Coóc-giốp nghe. Coóc-giốp ngước nhìn lên trời. Péc-xép nói:
- Hãy còn sớm.
- Vâng, có lẽ còn sớm. Chẳng biết năm, sáu phút nữa họ có tối không?
- Khoảng ấy thôi.
- Làm thế nào cho nhanh lên một chút!
- Thần kinh bị mệt rồi à? - Péc-xép mỉm cười.
- Người chúng ta có phải là sắt đâu. - Coóc-giốp nhún vai.
Trăng đã lên cao. Trời sáng hơn lúc nãy.
Coóc-giốp lơ đãng nhìn xuống cuối đoàn xe bỗng thấy một chấm đen ở dưới dang vượt lên. Anh nói với Péc-xép. Péc-xép lấy ống nhòm quan sát.
- Xe "Gíp".
- Nó vượt lên làm gi?
- Có lẽ là nó tìm cấp trên có việc...
- Không, không thể thế được. Chính tôi nghe thấy U-pít ra lệnh ràng bất kỳ trường hợp nào cũng không được bỏ vị trí hậu vệ... Anh nhìn xem kìa. nó đang vội phải không?
- Hãy khoan. Trong xe Toóc có máy vô tuyến điện cơ mà?!...
Hai người đã đoán đúng. Một việc tình cờ xẩy ra làm thay đổi hoàn toàn tình huống và gây ra nhiều điều rắc rối nghiêm trọng. Trong khi Péc-xép mỏ đài để nói chuyện với tướng Lư-cốp thì Toóc cũng mở đài. Ngay từ ở Các-xơ-lút, khi thảo kế hoạch vận chuyển của đoàn xe, U-pít đã ra lệnh cho Toóc báo cáo cho cơ quan phản gián về tình hình đi đường của đoàn xe và liên lạc thường xuyên bằng vô tuyến điện với cơ quan đó. Do đó, khi mở đài, Toóc nghe được câu chuyện giữa Péc-xép và Lư-cốp. Có lẽ hắn cũng chẳng để ý tới câu chuyện đó nếu Péc-xép không nói: "đã lên đường được bốn phút". Nghe thấy câu đó, Toóc liền xem đồng hồ. Kim đồng hồ chỉ hai giờ bốn phút. Đoàn xe khởi hành - hắn còn nhớ rõ - lúc hai giờ đúng. Toóc bỗng hiểu rõ tinh thần của câu nói: "Hàng đã xếp lên xe, rất mong gặp các bạn".
Toóc không quay đầu lại mà chỉ dùng đuôi mắt liếc nhìn Rư-bin. Hai tiếng rưỡi đồng hồ trước đây, khi gặp người này ở dọc đường, hắn đã có nhận xét rằng người này nói giọng hơi nặng, hay kéo dài các nguyên âm. Toóc biết là ở vùng sông Ranh hay ở Đông Phổ, nhân dân có giọng nói đặc biệt khác xa với giọng Bá-linh. Vì vậy, hắn không chú ý tới điểu đó. Nhưng bây giờ thì hắn lại cắt nghĩa giọng nói nặng của viên chỉ huy đoàn xe bằng những nguyên nhân khác hẳn.
Người ngồi cạnh hắn có phải là tình báo Nga không? Và nếu đúng thì trong tất cả các xe khác đều có người của địch cả. Đến ba, bốn mươi người chứ không ít! Chúng ở đâu tới?...
Giả thiết này hoang đường quá, đến nỗi Toóc cũng không tin. Tuy nhiên hắn vẫn quyết định là phải báo cáo ngay cho U-pít về những nghi ngờ của hắn và sau đó sẽ bắt liên lạc bằng điện với cơ quan mật vụ. Nhưng làm thế nào bây giờ, khi bên cạnh hắn là một tình báo địch chính cống? Ngoài ra, sau khi đuổi kịp xe U-pít, hắn lại phải bảo U-pít cho dừng xe lại. Thế là cả đoàn xe sẽ phải dừng theo. Bọn địch thấy bị lộ và sẽ bắt đầu hành động. Ngay trong trường hợp bọn địch không đoán ra được, Toóc cũng không thể nói chuyện với U-pít trước mặt người ngồi cạnh Toóc và người cùng đi với U-pít. Người này có thể không phải là của ta!...
Toóc nhìn vào cái gương con ở cửa kính che gió đằng trước. Gương mặt Rư-bin mờ mờ. Hình như Rư-bin đang ngủ gật - mắt lim dim, người nửa ngồi nửa nằm trên ghế.
Toóc nói khàn khàn:
- Này thiếu tá cho tôi xin một điếu nữa.
Rư-bin ngồi thẳng dậy và rút bao thuốc trong túi ra:
- Xin mời. Ông có vẻ ưa thuốc này lắm thì phải.
- Cảm ơn. - Toóc cầm lấy điếu thuốc và châm lửa trong tay Rư-bin. - Thuốc này ngon thật.
- Tôi rất sung sướng. Nếu ông cho địa chỉ, tôi sẽ gửi biếu ông mấy bao. Tôi có để dành được một ít.
Toóc lắng nghe giọng nói của Rư-bin. Rư-bin nói lưu loát lắm, nhưng nghe vẫn hơi lơ lớ. Bây giờ thì Toóc thấy rõ hơn là lúc gặp gỡ đầu tiên.
Sự thay đổi trong vẻ mặt của Toóc không che được mắt Rư-bin. Rư-bin chột dạ, đồng chí thận trọng ngồi lại để để lấy vũ khí khi cần thiết, tay chạm vào bao súng. Đó là một thiếu sót vì Toóc đã quan sát thấy tất cả.
Chiếc "Gíp" tụt lại.
Rư-bin hỏi:
- Sao thế?
- Không biết máy làm sao bị hỏng.
Rư-bin là một tay lái già đời. Đồng chí thấy máy chạy bình thường. Toóc chỉ bớt "ga" đi thôi.
Rư-bin càng lo lắng nhiều. Vừa suy nghĩ, đồng chí vừa đưa mắt nhìn bảng đồng hồ trên xe và chú ý tới những nút bấm của diện đài. Rư-bin sực nhớ ra: Toóc vừa mới mở đài và nghe chừng một phút. Rõ ràng là hắn có nhận được một tin tức gì làm hắn lo lắng đây. Nhưng là tin gì?
Chiếc "Gíp" di ngày càng chậm lại.
Rư-bin hỏi:
- Ông muốn hãm xe lại à?
Toóc gật đầu. vẻ mặt sa sầm.
- Để làm gì?
- Thì tôi đã bảo là máy hỏng mà.
Rư-bin nhún vai:
- Nếu thế thì phải ra hiệu cho đoàn xe chờ chứ. Ông cũng biết...
Rư-bin không nói hết câu. Xe đỗ lại. Toóc bỗng rút súng ra. Rư-bin vội nắm lấy tay Toóc vặn ngược lên. nhưng Toóc dùng tay kia thoi mạnh vào mặt Rư-bin.
Rư-bin ngất đi. Toóc không muốn giết địch thủ. Hắn muốn bắt sống để mang về cơ quan mật vụ. Hắn tước vũ khí và trói chân, tay Rư-bin lại. Chiếc "Gíp" bắt đầu vượt đoàn xe. Toóc mở đài, mắc ống nghe vào tai. Bây giờ, phải liên lạc với cơ quan mật vụ, sau đó, đến chỗ U-pít để hành động cho kịp thời!...
Rư-bin dần dần tỉnh dậy. Mắt đã bớt hoa, đầu đã bớt ù, chỉ còn đau ê ẩm. Sau đó, Rư-bin nghe thấy giọng nói hổn hển vì xúc động của Toóc. Đồng chí mở mắt ra: Toóc một tay lái xe, một tay cầm mi-cơ-rô sát vào miệng.
Rư-bin trườn lên phía trước, lấy toàn thân dè lên Toóc, dùng răng cố rứt rứt dây điện của mi-cơ-rô. Toóc, hai tay đều bận, phải dùng khuỷu tay để huých địch thủ.
Hắn rền rĩ vào mi-cơ-rô:
- Nhanh lên! Có tình báo Nga!...
Rư-bin nhất định phải chặn hắn lại dù phải hy sinh tính mạng đi. Bên phải là mặt trước bàng nhôm của đài vô tuyến điện có đèn sáng. Rư-bin ngửa về đàng sau và lấy hết sức lao đầu vào. Kính bị vỡ, Rư-bin lăn xuống sàn xe, thái dương thủng lỗ chỗ.
Toóc lạnh người nhìn chiếc máy bị vỡ. Nhưng hắn hiểu ngay là việc xẩy ra không thể cứu vãn nổi. Hắn nổi giận điện cuồng, vứt mi-cơ-rô sang một bên và rút súng bắn vào người đang quằn quại dưới sàn xe.
Chiếc "Gíp" bắt đầu phóng lên. Phía trước mặt là thành sau của chiếc xe cuối cùng. Toóc lái sang hên trái để vượt đoàn xe.
Péc-xép và Coóc-giốp hết sức hồi hộp theo dõi chiếc xe. Toóc đang phóng tới chỗ U-pít. Trong xe U-pít lại có Át-ke.
Péc-xép bỗng thoáng có ý nghĩ - ném một quả lựu đạn vào xe của Toóc. Nhưng anh lại sực nhớ là Rư-bin cũng ngồi trong xe đó. Chắn ngang đường bằng cách lái ngoặt xe về bên trái cũng không được vì trong buồng lái, ngoài tài xế còn có bọn SS; nếu làm thế sẽ gây ra lộn xộn, sẽ có thương vong và có thể sẽ hỏng cả kế hoạch. Chỉ còn một cách là tin tưởng ở kinh nghiệm và tài năng của Rư-bin và sẵn sàng hành động thôi.