Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 11:13:01 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hầm bí mật bên sông En-bơ  (Đọc 11867 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #10 vào lúc: 25 Tháng Ba, 2020, 05:13:13 am »


        Xuống được chừng ba thước anh ta liền sờ soạng đáy vực, bước mấy bước ngược dòng rồi bỗng bị thụt hẳn xuống sâu. Bây giờ dòng nước chảy ngược có vẻ mạnh hơn. Vít-bắc phải dùng hết sức mới tiến lên được. Cuối cùng anh đã lần tới cạnh bức tường thép mà tên tướng SS đã nói. Nước cứ cuốn băng anh trở lại, nhưng anh vẫn mò tới nơi được và vừa sờ soạng vừa men dọc theo bức tường. À vết nứt đây rồi! Bám chặt lấy mép tường và nằm ngang ra giữa dòng nước chảy ngược, Vít-bắc bắt đầu nghiên cứu chỗ hỏng. Hư hỏng khá nghiêm trọng. Mép hai tấm thép hàn nối nhau nay đã há ra. Vết nứt dài gần một thước. Sức ép của nước đã uốn cong hai tấm thép và mỗi lúc chúng một tách xa nhau ra. Không thể nghĩ tới cách đặt một miếng vá lên chỗ nứt rồi hàn lại bởi vì nước chảy xiết đến nỗi không thể nào đưa được miếng vá lại gần khe hở. Suy nghĩ một lát Vít-bắc đi đến kết luận rằng chỉ có mỗi một lối thoát độc nhất là hàn vào hai bên móp khe nứt hai chiếc quai sắt rồi sẽ luồn một chiếc then sắt qua hai quai này ở ngoài chỗ hở. Sau đó có thể hàn mép thanh sắt ấy vào với bức tường một cách chắc chắn mãi mãi.

        Thế là đã vạch xong kế hoạch sửa chữa. Vít-bắc mò mẫm rời khỏi bức tường và chợt đụng lưng vào một vật lồi ra. Đằng sau lưng anh là một chiếc hòm kín bằng thứ kim loại sáng. Có cái gì trăng trắng trên hòm. Vít- bắc tiến lại gần nhìn kỹ tấm nhãn . Những dòng chữ viết trên mảnh giấy trắng dày đã bị phai nhòa. Anh phải chật vật lắm mới đọc được: "Vin-nhít-xa, số 12" chiếc hòm thứ hai chồng lên chiếc hòm thứ nhất cũng dán nhãn hiệu để: "Lơ-vốp, số 5". Vít-bắc tiến sang bên mười bước và biết chắc rằng có rất nhiều hòm. Chúng được xếp thành mấy tầng.

        Té ra vấn đề là như vậy! Vít-bắc hiểu rằng mình đang đứng giữa một trong những căn hầm bí mật mà trước đây anh chỉ mới nghe nói đến mà thôi. Như người ta đã cả quyết thì trong các hầm bí mật này bọn thủ lĩnh đảng Quốc xã, cơ quan mật thám, cơ quan quân báo và phản gián quân sự cùng các cơ quan phát-xít khác đang cất giấu những bảo vật và những tài liệu hồ sơ quan trọng. Căn hầm này chứa những hòm tài liệu chở từ Liên-xô về.

        Vít-bắc ra hiệu để người ta kéo anh lên. Khi lên đến trên mặt nước anh đề nghị mời tên tướng đến để báo cáo kế hoạch. Hắn tán thành ngay.

        Thê là Vít-bắc bắt tay vào việc. Sau năm giờ mọi việc đã xong xuôi. Vít-bắc nghĩ rằng chúng khó mà để cho mình sống vì anh ta đã biết nhiều điều bí mật, nên anh bảo với tên tướng rằng:

        - Thưa ngài thiếu tướng, may mà ngài đã vớ đúng tôi. Tôi dám nói rằng trong thành phố này ngoài tôi ra thì không ai làm nổi công việc này đâu. Ngài hãy cho bơm nước ra rồi một tuần sau sẽ dẫn tôi đến đây lần nữa để xem lại xem chỗ hàn như thế nào, có cần phải hàn thêm cho chắc không.

        Như vậy là Vít-bắc đã làm cho bọn phát-xít hiểu rằng anh là một người thợ hàn rất tinh thông kỹ thuật và còn có ích nhiều. Sau đó chả hiểu vì lý do này hay vì các lý do khác mà chúng đã không đụng chạm gì đến anh, đưa về thành phố và thả ra sau khi đã dọa là phải giữ mồm giữ miệng.

        Vít-bắc nhấn mạnh rằng: sáng sớm khi anh quay về thì mặt trời ở đàng trước, tấm kính mờ đã nhuộm mầu hồng vì ánh nắng chiếu qua. Như thế có thể kết luận là xe ô-tô chạy từ Tây sang Đông, mà sông En-bơ lại nằm ở phía Tây thành phố Ốt-bua. Như thế nghĩa là căn hầm bí mật ở trên bờ sông En-bơ. Thêm vào đó lại nghe tiếng cây reo và mùi lá thông... mà trong vùng Ốt-bua rừng thông chỉ mọc ở một nơi thôi.

        Đó là tất cả những điều mà Vít-bắc đã kể cho tôi nghe. Kể xong anh im lặng giây lát rồi bỗng hỏi tôi:

        - Hô-man này, cậu là đảng viên cộng sản phải không?

        Câu hỏi này không có gì đột ngột đối với tôi. Tôi vốn thân thiết và luôn luôn cởi mở với Vít-bắc, anh ta biết rõ quan điểm của tôi. Tôi chỉ giấu anh có mỗi một điều là đảng tịch của tôi. Nhưng cố nhiên là anh đã đoán ra, tuy vậy vì tế nhị nên anh không đả động đến. Hôm dó tôi đã thổ lộ ra hết. Tôi hiểu rằng anh bạn định nhằm mục đích gì và quả tôi không nhầm. Vít-bắc nói:

        - Phải cho Bộ tư lệnh quân đội Liên-xô biết về căn hầm bí mật này. Tớ cứ suy nghĩ mãi là nên làm như thế nào. Chỉ có một cách thôi. Hô-man ạ, cần phải chạy sang hàng ngũ Nga đi. Nếu ở vào địa vị cậu thì nhất định tớ cũng sẽ làm thế. Xin thề với cậu như vậy.

        Tôi không phản đối vào đâu được nữa. Vít-bắc nói đúng. Thế rồi tôi đã chạy sang đây.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #11 vào lúc: 25 Tháng Ba, 2020, 05:14:22 am »


CHƯƠNG BỐN

1

        Đêm ấy lão già Râu bạc không sao chợp mắt được. Trằn trọc mãi đến ba giờ sáng, cuối cùng lão đành dậy bật đèn rồi ngồi trùm chăn cho tới sáng bạch. Cô con gái láng giềng đưa chai sữa tươi sang, lão lúi húi hám nóng sữa, ăn với khoai tây luộc từ hôm qua.

        Lão bồn chồn, không yên tâm vì đã thi hành nhiệm vụ một cách không chính xác. Theo điện của cấp trên thì phải giao nộp gã đội mũ trùm tai cho cơ quan an ninh quốc gia chứ không phải cho công an.

        Sự thực thì lão cũng đã thực hiện mấy biện pháp để đạt mục đích của mình nhưng nhỡ ra cơ quan công an không nắm được vấn đề lại thả tên bị bắt ra thì thế nào?

        Lão thừa hiểu là cấp trên luôn luôn tìm cách thẩm tra nguồn tin của các điệp viên. Chính lão cũng đã từng làm công việc thẩm tra đó. Nếu lần này người ta cũng tiến hành thẩm tra và phát hiện ra ràng gã đội mũ trùm tai đã thoát lưới!... Người ta sẽ sinh nghi lão già Râu bạc là định lòe bịp cấp trên, lúc ấy tất nhiên sẽ bị trừng trị. Lão đã biết rõ sự trừng phạt ấy như thế nào rồi! Phải hành động ngay lập tức! Phải thăm dò để biết rõ là mọi việc có xẩy ra đúng như dự định không.

        Lão già mở vội tủ đứng toan lấy bộ áo quần xanh mà hôm qua lão đã mặc để đi ra thành phố. Nhưng lão suy nghĩ một lát rồi lại đóng cửa tủ lại vì linh tính thầm nhắc lão rằng bây giờ nên ăn mặc kiểu khác.

        Một giờ sau lão Râu bạc đã có mặt ở thành phố. Lão mò tới cái đường phố có đồn công an, nơi đã giam tên ăn cắp hôm qua và thản nhiên di qua cửa đồn. Gần đó có một cái quán nhỏ, xa hơn là hiệu cắt tóc. Có lẽ nên ghé vào đó thăm dò xem sao nhỉ?... Không, không nên. Cái gì ở vỉa hè bên kia thế nhỉ? Lão già nheo mắt và đọc tấm biển đề: TIỆM TRÀ

        Lão tiến thêm mấy bước nữa. Hình như có lần lão đã vào tiệm trà này. Lão sực nhớ ra là người chủ tiệm rất thích tán chuyện. Có lẽ thế mà hay.

        Lão Râu bạc thong thả đi qua phố, dẩy cánh cửa tấm biển, bước vào căn phòng quét dọn sạch sẽ, tường và trần quét vôi trắng tinh, cửa sổ căng màn diêm dúa. Hai chiếc ấm Xa-mô-va lớn bằng đồng đặt trên chiếc ghê dài trong góc cuối phòng.

        Người phụ trách tiệm trà là một ông già cấn thận khoác tấm tạp dề trắng sạch sẽ. Ông ta liếc nhìn khách, rót một cốc trà, bỏ vào đĩa mấy chiếc kẹo một cách nhanh nhẹn, khéo léo. Lão Râu bạc vừa ngồi xuống bên cạnh cửa sổ là trên bàn đã có cốc nước trà rồi.

        - Chào cụ - khách vừa nói vừa gật đầu tỏ ý cám ơn.

        - Không dám, chào cụ - Người bán hàng nghiêng mình đáp lễ, dùng khăn mặt phủi những vụn bánh trên bàn và lui vào góc phòng.

        Lão Râu bạc bắt đầu uống trà. Nhấp xong mấy ngụm, lão móc trong túi ra một tờ báo và cắm cúi đọc.

        Lát sau, lão đã uống hết trà. Lão ngửng đầu lên và gật đầu ra hiệu cho người bán hàng mang thêm trà đến. Khi người này đặt trên bàn một cốc trà mới thì lão đã lại cắm đầu vào tờ báo. Lão lắc đầu một cách lo lắng, tỏ vẻ quan tâm tới một tin đăng báo nào đó. Người chủ tiệm trà theo dõi ngón tay của lão già đang lần theo những dòng chữ in trong báo, mỉm cười, rồi thốt lên:

        - Cụ thấy thế nào? Ăn trộm nhà người ta, bóp cổ bà chủ nhà suýt chết ngạt. May mà người ta đã tóm được thằng lưu manh đó. Đang chiến tranh mà cái thằng chó đẻ ấy lại đi làm những việc như vậy! Phải bắn chết chúng nó đi chứ.

        - Phải...ải...i, - lão già nói kéo dài - bắt được rồi. Bây giờ trộm cắp như rươi. Tôi vừa gặp một người quen ngoài phô. Ông ta kể chuyện là hôm qua chúng nó móc ví hành khách trên xe điện.

        - Vâng, có một vụ móc ví như vậy đấy. - Chủ tiệm nói - Chính mắt tôi trông thấy.

        - Cụ cũng trông thấy à? - Lão Râu bạc hỏi lại có ý nghi ngờ. Người bán hàng vén bức màn cửa sổ lên. hất hàm về phía đồn công an.

        - Anh em công an dẫn tên ăn cắp vào chỗ kia. Hôm qua hắn bị giam ở đó.   ,

        - Bị giam à? Thế bây giờ?...

        - Chuồn mất rồi - Người chủ tiệm thờ dài, mím môi tỏ vẻ bực tức - Cụ ạ. nó chuồn mất, nó chạy qua phố như con chuột cống. Nó trốn đêm qua. Anh em công an bắn theo.

        - Trúng không?

        - Cụ ạ, các tay súng ở đây thì quá lắm. Tay nào cừ đã ra mặt trận cả rồi. Ở đây còn lại toàn thường binh cả thôi. Loại ba mà lại.

        Người bán hàng định nói thêm điều gì nữa, nhưng một đứa bé chợt từ sau quầy hàng chui ra và nói:

        - Bác ơi, sao bác...

        Người bán hàng vội vàng mắng át nó đi một cách gay gắt:

        - Cút đi, cút đi ngay. Đồ chó đẻ!

        - Nhưng bác ơi! - thằng bé tuổi trạc lên mười chắp tay vào ngực và chồm người về phía trước - cháu muốn là...

        - Tao bảo mày thế nào! - Người chủ tiệm nổi giận thật sự và vung chiếc khăn lên. Đứa bé im lặng rồi bối rối lảng ra chỗ khác. Người kia liền quay mặt về phía khách hàng mỉm cười.

        - Thưa cụ thế là thằng khốn nạn chuồn mất. Hắn làm cho anh em công an bị hố to.

        Bỗng lão già đâm ra lo sự. Lão điệp viên này đã linh cảm thấy mối nguy hiểm đang đe dọa mình tuy chưa hiểu rằng nó từ đâu lại. Phải đi ngay lập tức. Lão đứng dậy. làm như lục tìm cái gì trong túi.

        - Thuốc - lão nói để đáp lại cái nhìn dò hỏi của người chủ tiệm - Tôi quên mất gói thuốc ở nhà rồi.

        Người kia liên móc ra một chiếc hộp sắt tây lớn và mở náp. Trong đó đựng thuốc lá mầu vàng.

        - Cụ ạ. thuốc lá của bộ đội đây. Hôm nay tôi vớ được cả một gói.

        - Không - lão Râu bạc lắc đầu - Tôi lại thích hút thuốc hạng bét cơ. Không quen hút loại nhẹ. Này, cháu ơi - lão gọi thằng bé - Đằng góc phố ta thấy có bán thuốc quấn hạng nặng đấy, cháu chạy ra mua hộ nhé!

        Lão chìa tiền cho đứa bé. Nó vớ lấy tiền rồi chạy ngay ra phố.

        Lão còn trò chuyện với người bán hàng chừng hai phút nữa. Sau đó lão liếc nhìn đồng hồ, nói ràng chậm giờ, trả tiền rồi đi ra. Cố làm ra vẻ không vội vàng, lão tiến về phía mà thằng bé chạy đi mua thuốc.

        Góc phố đây rồi. Lão Râu bạc thấy thằng bé quay về mà không có thuốc.

        - Bác ạ - đứa bé nói - Cháu không thấy đâu có...

        - Không sao, không sao - lão Râu bạc dịu dàng bảo nó - Không có thuốc bác cũng chịu được. Cháu cứ giữ lấy tiền mà đi xem chiếu bóng... Này, nhân thể bác muốn hỏi hình như lúc nãy cháu định nói chuyện gì ở trong tiệm trà ấy phải không?

        - Vâng.

        - Thế thì nói đi, nói đi, cháu ngoan nào. - Lão xoa dầu đứa bé - Nói đi, cháu ngoan của bác.

        - Tại sao bác ấy lại nói... các chú công an như vậy? - Thằng bé cau mày nắm hai tay lại - Các chú ấy bắt được thằng ăn trộm đấy chứ.

        Lão Râu bạc cảm thấy lạnh toát cả người. Lão tái mặt đi và phải vịn vào vai đứa bé rồi thều thào hỏi:

        - Hắn không chạy thoát à?

        - Bác hỏi lạ thật! Một chú trung úy đã rút súng lục bắn...

        - Bắn chết à?

        - Trúng chân thôi. Nó bị thương. Thế là các chú khác chạy đến tóm được... Bác nên hiểu là cháu chỉ nghe nói thôi đấy.

        - Tốt, tốt lắm, cháu ạ - lão già lại dịu dàng đưa tay vuốt tóc thằng bé - Bác hơi vội tí nhé, bác bận nhiều việc lam. Cháu cũng nên đi đi.

        Rồi lão đi dọc theo dường phố, phải chật vật lắm mới giữ được bình tĩnh cho khỏi ù té chạy: một nỗi kinh hoàng vô hạn đang chiếm lấy tâm trí lão.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #12 vào lúc: 25 Tháng Ba, 2020, 05:15:33 am »


2

        Chuông điện thoại reo lên một hồi ngắn. Đại tá A-di-dốp cầm lấy ống nghe. Đầu dây đằng kia là đồn trưởng công an Si-rô-cốp. Anh báo tin về người khách uống trà ở tiệm trà bên cạnh đồn. Người bán hàng đã được dặn trước cách trả lời với những ai quan tâm tới sự việc xảy ra hôm qua. Nhưng thằng cháu của người ấy đã làm hỏng hết mọi việc. Thằng bé ngây thơ đã bảo vệ uy tín cho anh em công an nên lão già đánh hơi thấy sự nguy hiểm, liền chuồn ngay.

        A-di-dốp hỏi:

        -Lão già à? Mặc bộ quần áo xanh, đội mũ da cừu nâu nhạt phải không?

        - Đúng là lão già nhưng không phải mặc bộ quần áo xanh mà mặc áo vét-tông màu xám nhạt và đội mũ lưỡi trai.

        - Đồng chí đã xử trí như thế nào?

        - Tất cả đều đã bắt tay hành động. Chúng tôi đang lục tìm.

        A-di-dốp đặt ống nghe xuống.

        Xê-min bước vào văn phòng.

        - Thưa đại tá, chúng tôi đã lục soát xong. Không có kết quả gì, ngoài cái này - Anh đặt lên bàn một chiếc phong bì lớn.

        A-di-dốp lôi trong phong bì ra một tờ báo gấp tư, mở ra và thấy một cột chữ số bên lề báo.

        - Đồng chí cho đây là bản mật mã à?

        - Có thể.

        Đại tá bấm chuông. Người thư ký đi vào.

        - Đưa vào phòng xét nghiệm - A-di-dốp hất hàm trỏ tờ báo - Đưa sang phòng xét nghiệm và phòng mật mã. Bảo họ làm nhanh lên.

        Người thư ký cầm chiếc phong bì và tờ báo đi ra.

        Xê-min nói:

        - Đã điểu tra ra rằng, hôm qua có kẻ tới nhà Su-cô.

        - Sau khi hắn bị bắt à?

        - Vâng, ngay sau khi hắn bị bắt. Một bà lão. Bà chủ nhà đã cho lão vào phòng của Su-cô. Lão loay hoay trong đó mười lăm phút, viết cho Su-cô một mẩu giấy. Nhưng sau suy nghĩ lại, lão lại thôi không để lại giấy nữa. Lão bảo ràng tối sẽ đến.

        - Và không đến nữa?

        - Không đến. Tôi cho rằng chính là lão Râu bạc.

        - Đồng chí nên chú ý chi tiết này: lão già mò đến ngay sau khi Su-cô bị bắt. Tại sao?

        - Lão có thể suy luận như thế này, Su-cô đã bị bắt nhưng chưa kịp hỏi cung. Thế thì ngay sau đó chưa thể lục soát nhà cửa được. Có thể đến đó mà không sợ chạm trán các nhân viên tác chiến.

        A-di-dốp gật đầu đồng ý. Ông lẩm bẩm:

        - Chỉ có một diều đáng ngạc nhiên là lão Râu bạc này quá chú ý tới Su-cô. Đồng chí hãy nghe đây.

        Rồi A-di-dốp kể cho người giúp việc câu chuyện trong quán trà. Xê-min nói:

        - Lão đến để thẩm tra lại.

        - Hình như thế - A-di-dốp cau mày, lắc đầu - Thế mà chúng ta không đề phòng trường hợp đó. Chuẩn bị đón lão trong nhà Su-cô nhưng lão lại mò tới cạnh đồn công an.

        ... Buổi tối phòng xét nghiệm gửi kết quả tới. Đã phát hiện ra những dấu ngón tay trên lề báo. Đem so với dấu in ngón tay của tên Su-cô bị bắt giam thì thấy không giống nhau. Phòng xét nghiệm đã nghiên cứu những chữ ghi trên lề báo. Nét bút viết gẫy góc. Đã đem so với dạng chữ của Su-cô, nhưng chưa đi đến ý kiến thông nhất bởi vì tài liệu để giám định nét chữ quá ít.

        Lát sau lại nhận được tài liệu của phòng mật mã. Những chữ số ghi trên lề báo là bản mật mã. Người ta đọc ra nó một cách không khó khăn lắm. Nội dung như sau: "Tôi đã đến một cách thuận lợi. Đợi phái viên mang hàng tới".

        - Mang hàng tới. - A-di-dốp trầm ngâm nhắc lại. Chợt ông đứng phát dậy, cất cao giọng: - Này thiếu tá, đồng chí có cho ràng tất cả câu chuyện tìm thấy tờ báo có bản tin mật mã chỉ là chuyện vớ vẩn không? Phải, phải một chuyện vớ vẩn không hơn không kém. Lão tưởng rằng chúng ta cũng sẽ ăn phải bả lần này nữa.

        - Lão nào?

        - Râu bạc.

        - Đồng chí đoán rằng tờ báo này là của lão à?

        - Hôm nay tôi lại nghiên cứu kỹ lần nữa các báo cáo của các cộng tác viên, theo dõi tên Su-cô từ chỗ hắn nhảy dù xuống đến tận thành phố này. Lúc rảnh đồng chí cứ đọc xem, thú đáo để. Đã ba lần Su-cô đánh lừa được các sĩ quan ở trạm kiểm soát giấy tờ. Mà họ đều là những người từng trải cả đấy. Thế mà bây giờ người ta lại định làm cho tôi tin rằng cái tên điệp viên già đời này lại nhét vào va-li một tờ báo có bản tin mật mã. Thật là chuyện vô lý!

        - Và chúng lại viết bản mật mã một cách không có gì hóc hiểm - Xê-min đăm chiêu nói - để cho chúng ta khỏi vất vả quá...

        Cách một ngày sau. đại tá A-di-dốp cùng thiếu tá Xê-min di vào bệnh viện, nơi tên Su-cô nằm điều trị.

        Bước vào phòng, A-di-dốp liếc nhìn quanh. Trong phòng rất sạch sẽ, bên giường có kê một chiếc bàn đêm và rải tấm thảm con, chẳng khác gì các phòng bệnh nhân khác trong cơ quan điều trị thông thường, nếu không có hai người lính gác đứng trước cửa lớn và dưới cửa sổ.

        Đại tá ngồi xuống chiếc ghế đẩu gần giường. Xê-min cũng ngồi xuống bên cạnh, thong thả mở khóa cặp da. A-di-dốp nói:

        - Chúng ta bắt đầu đi. Tội nhân Su-cô, chúng tôi đến đây để hỏi cung anh. Tôi hỏi anh câu thứ nhất...
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #13 vào lúc: 26 Tháng Ba, 2020, 10:46:05 am »


        Su-cô cựa mình trên giường, chống cùi tay nhổm dậy:

        - Nhưng người ta đã hỏi cung tôi rồi kia mà. Tôi đã nói hết rồi.

        - Tôi đặt cho anh một câu hỏi - A-di-dốp nhắc lại -  Tội nhân Su-cô, anh hãy nói xem anh có kẻ thù nào ở Ba-cu không? - Ông mỉm cười - Cố nhiên không kể tôi với đồng chí thiếu tá và tất cả những người đã bắt giam anh rồi sau đó đã phá âm mưu vượt ngục của anh. Đây tôi muốn hỏi về kẻ thù riêng của anh thôi, có không?

        - Không. - Tội nhân nhắm mắt lại, ngả người xuống gối - Tôi không có kẻ thù nào cả. Xin ông để tôi yên! Tôi đã nhận tội, đã ký giấy đúng theo sự yêu cầu. Cứ tuyên án theo quyền của các ông, cứ trừng phạt tôi theo pháp luật.

        - Về tội ăn cắp hay sao? Nói đúng hơn là về tội móc túi vặt à? - Trong giọng nói của A-di-dốp lộ rõ vẻ chế giễu khiến Su-cô im bặt và bực tức cắn môi.

        - Tôi muốn báo trước cho anh biết rằng - A-di-dôp nói tiếp - Đây là đại tá an ninh quốc gia đang hỏi cung anh.

        Tội nhân im lặng. Hắn nằm im không động đậy, mắt nhắm nghiền và chỉ có quả lộ hầu to giật giật dưới làn da mỏng tựa hồ như Su-cô muốn nuốt một cái gì mà không được.

        - Nghĩa là anh không hiểu - A-di-dốp nói vắn tắt -  Thế thì cần phải giải thích cho anh. Người ta đã gặp anh khi anh nhảy dù xuống đất.

        A-di-dốp cầm lấy tập ảnh ở tay Xê-min và bắt đầu lục tìm.

        - Xem đây. Anh đang hạ xuống đất... Anh đang chôn dù... Còn tấm ảnh này thì chụp khi anh lên xe lửa và người ta đang kiểm soát giấy tờ của anh... Tấm ảnh này thì chụp lúc anh đã đến Ba-cu.

        Vừa nói A-di-dốp vừa lần lượt trao cho Su-cô từng tấm ảnh. Tên này lặng lẽ nhìn những tấm ảnh.

        - Một vài tấm ảnh đã bắt chúng tôi phải mất công khá nhiều vì hơi thiếu ánh sáng. Nhưng chúng tôi đã cố gắng vì anh cho nên anh thấy đấy, ảnh không đến nỗi xấu.

        A-di-dốp thu nhặt mớ ảnh, ném sang một phía.

        - Nào, kể đi chứ.

        Su-cô cô quay mình trên giường.

        - Thưa thủ trưởng, tôi không hiểu ông muốn gì. Có lẽ ông nhầm lẫn đấy. Ông muốn gắn tội cho tôi, nhưng không được đâu.

        - Kể đi - A-di-dốp nhắc lại, vẫn với cái giọng ôn tồn bình thường.

        - Tôi là thằng ăn cắp - Su-cô nói - ăn cắp, ông hiểu không? Và thế là chấm hết.

        - Chúng tôi cũng có thể đặt dấu chấm hết - A-di-dốp nói có vẻ đe dọa. Ông ta cầm lấy chiếc phong bì trên tay Xê-min - Tôi báo để anh biết rằng, trong căn phòng của anh, căn phòng mà anh thuê của bà quả phụ Xu-khô-va... có phải tên bà ta thế không nhỉ.

        - Xu-khô-va, đúng đấy - Xê-min gật đầu.

        - Phải, chúng tôi đã lục soát khắp trong căn phòng đó và tìm thấy một tờ báo trong chiếc va-li của anh.

        Su-cô nhún vai:

        - Có thể như vậy. Tôi biết chữ nên có đọc báo. Còn mê xem sách nữa kia.

        - Nhưng trên báo có ghi chữ mật mã !

        Su-cô ngạc nhiên cựa mình và hiện tượng đó không thoát khỏi con mắt của hai người dự thẩm.

        - Bản ghi bằng mật mã - A-di-dốp nhắc lại - Nhìn xem đây. Ông giở tờ báo ra, chỉ cho tên tội nhân.

        - Không phải của tôi - Su-cô vội nói - Tôi mới trông thấy tờ báo này lần đầu. Và không phải chữ của tôi. Hãy so nét chữ mà xem: không phải chữ tôi.

        A-di-dốp làm như không nghe thấy, vẫn nói tiếp:

        - Chúng tôi đã mở khóa bản mật mã này. Trong đó viết: "Tôi đã đến đây một cách thuận lợi. Tôi đợi phái viên mang hàng tới". Đây, anh có thể tự xem lấy. Đây là bản tin mật mã, còn đây là chìa khóa mở các con số. Đúng thế chứ, tội nhân Su-cô.

        - Thưa ông dự thẩm - Su-cô ngồi dậy trên giường, ôm lấy đầu - tôi xin nói thật với ông rằng: mắt tôi chưa hề thấy tờ báo này.

        - Anh đến đây làm gì?

        Tội nhân im bặt.

        Có tiếng gõ cửa. A-di-dốp bực mình quay lại. Xê-min đứng dậy mở cửa. Anh ra nói chuyện với người nào đó ở cửa chừng một phút rồi quay vào nói:

        - Thưa đại tá, họ đang tìm đồng chí.

        A-di-dốp đi ra. Một cộng tác viên đang đứng ngoài hành lang.

        - Thưa đại tá, vừa mới có tin báo là: trong một làng nhỏ ở đây - người cộng tác viên mở bản đồ ra trỏ vào một điểm - đã phát hiện ra xác chết của một ông già. Chết ngay trong nhà. Chết một cách đột ngột. Hình như bị đau tim. Trong khi xem xét nhà cửa đã tìm thấy một cửa hầm. Đây là một căn hầm bí mật nhỏ trong đó có đặt một điện đài thu phát với bán kính hoạt động lớn. Đài có cắm vào pin nghĩa là vừa được sử dụng cách đó chưa lâu. Lão già là...

        A-di-dốp ngắt lời.

        - Gọi xe ô-tô đến đây. Và gọi điện thoại bảo rằng đừng ai đụng chạm đến đó. Cử các giám định viên và nhiếp ảnh viên đến đó. Chúng tôi sẽ tới ngay.

        Ông quay vào phòng bệnh, hỏi thêm tội nhân mấy câu nữa. Không thấy hắn trả lời, ông liền ngừng cuộc hỏi cung.

        Mười phút sau A-di-dôp và Xê-min đã phóng xe tới cái làng nhỏ bên bờ bể.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #14 vào lúc: 26 Tháng Ba, 2020, 10:47:02 am »


3

        Người chết nằm sấp trên nền nhà, dang hai tay chân ra tựa hồ như đang bò. Lão mặc quần áo lót. Giường chiếu rất lộn xộn, đệm lệch hẳn sang bên để lộ ra một phần giát lò xo đã rỉ, vải rải và chăn nhầu nát, chiếc gối rơi lăn lóc trên nền nhà.

        A-di-dốp và Xê-min nhận thấy ngay tất cả những điều đó. Họ quan sát kỹ căn phòng, đi đi lại lại, xem xét các then khóa cửa sổ. Đại tá hỏi người nhân viên trực nhật trong ngôi nhà.

        - Chết lúc nào?

        - Xác chết được phát hiện vào lúc hơn bảy giờ sáng. Hàng ngày, cô con gái nhà láng giềng vẫn mang sữa sáng cho lão. Sáng nay em bé cũng mang sang...

        - Hiểu rồi - A-di-dốp ngắt lời - Làm thế nào mà phát hiện ra điện đài.

        - Ông bác sĩ đến đây khám nghiệm tử thi cảm thấy là lạ: trên bàn có một quyển thánh kinh Hồi giáo mở sẵn, bên cạnh là một tờ giấy ghi một nhóm chữ số. Thế là ông ta báo cho công an biết. Anh em công an liền mời các chuyên gia đến....

        - Họ đã dùng quyển thánh kinh để mở khóa bản tin mật mã phải không?

        - Thưa đúng thế. Có lẽ lão già đang làm việc, thấy trong mình khó ở liền ngả lưng xuống giường nhưng lại càng khó chịu hơn lão định lần tới cửa sổ. Nhưng chưa tới nơi...

        - Lão chết vì nguyên nhân nào?

        - Vì bại liệt cơ tim... Sau khi thấy bản mật mã, anh em liền sục tìm phương tiện liên lạc. Thế là mò ra cửa hầm bí mật.

        A-di-dốp không nghe lời trực nhật nói hết. Xê-min đã trông thấy một vật gì trong góc và gật đầu ra hiệu mời thủ trưởng tới. Đại tá lại gần và trông thấy chiếc mũ da cừu trên mắc áo. Xê-min nói:

        - Mầu nâu.

        A-di-dốp gật đầu và liếc nhìn quanh một cách hồi hộp:

        - Thế còn... bộ quần áo xanh?

        Xê-min đi đến chiếc tủ đứng kê ở cuối phòng và mở cửa tủ ra.

        - Có không?

        - Có.

        - Xem túi xem! - A-di-dốp bảo.

        Xê-min lục túi áo và túi quần. Anh lôi từ túi trong của chiếc áo vét-tông vắt trên lưng ghế ra một chiếc ví da nai vàng và trao cho đại tá. A-di-dốp thở dài khoan khoái.

        - Được. Đồng chí hãy ra lệnh đưa bà quả phụ Xu-khô-va và ông phụ trách tiệm trà đến đây nhận mặt xác chết.

        - Rõ. - Xê-min đi ra.

        A-di-dốp tới ngồi bên cửa sổ rút thuốc lá ra châm hút. Ông trầm ngâm suy nghĩ mấy phút, vân vê que diêm cháy dở trong tay rồi hình như đã hạ quyết tâm xong, liền gọi người cộng tác viên lại:

        - Nhiếp ảnh viên đến chưa?

        - Thưa đại tá, đến rồi.

        - Đồng chí hãy nghe cho kỹ này... tốt hơn là hãy ghi vào sổ tay vì việc này rất quan trọng. Thế này nhé: mặc vào cho người chết chiếc áo ngủ, bộ quần áo xanh treo trong tủ ấy, và đội cho lão ta cả chiếc mũ da cừu treo trên giá áo kia nữa, thấy không?... Sau đó dựng lão ngồi lên ghế và chụp ảnh. Chụp mấy kiểu liền nhé. Phải chụp như là lão đang sống. Có thể tô sửa thêm nhưng phải làm thế nào thật giống đấy.

        - Thưa đại tá, rõ.

        A-di-đốp liếc nhìn đồng hồ:

        - Sau đó lại đặt lão nằm xuống nền nhà theo tư thế như cũ. Hai giờ chiều sẽ nộp ảnh cho tôi.

        - Rõ - người cộng tác viên vội vã ghi cho xong.

        ... Chiều hôm đó A-di-dốp lại cùng Xê-min vào bệnh viện lần nữa.

        A-di-dôp tiếp tục hỏi cung:

        - Tội nhân Su-cô. trong khi nghiên cứu vụ án của anh, tôi đã nhiều lần tự hỏi rằng: tại sao có kẻ lại tìm cách bám riết lấy anh trên xe điện, tố giác anh ăn cắp, làm ỏm lên để gọi công an tới?

        - Nhưng chính tôi đã móc ví cơ mà!

        - Chúng tôi tạm đồng ý như vậy. Giả dụ rằng anh nói thật và quả thực là có ăn cắp. Nhưng chả là khổ chủ lại xử sự một cách hết sức kỳ lạ. Thoạt tiên lão kêu om lên trên xe điện, túm lấy cổ anh lôi tới công an nhưng về sau bỗng lại biến mất khi anh đã bị bắt. Anh có giải thích được tại sao khổ chủ lại không đến đồn công an không?

        - Tôi không biết.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #15 vào lúc: 26 Tháng Ba, 2020, 10:47:24 am »


        A-di-dốp móc ra tấm ảnh của lão Râu bạc mà ông vừa mới nhận được rồi chìa cho tên tội nhân.

        - Có phải khổ chủ đây không?

        - Vâng - Su-cô đáp - Đây chính là cái người mà tôi đã móc ví.

        - Tôi rất mừng rằng anh đã nhận ra lão. Thế bây giờ anh có muốn rằng tôi sẽ giải thích tại sao lão này lại chuồn mất không?

        Su-cô im lặng.

        A-đi-dốp đưa mắt ra hiệu cho Xê-min. Anh ta liền lấy trong cặp da ra hàng chục tấm ảnh của nhiều người đàn ông, bày ra thành hàng trên hai chiếc ghế đẩu đặt trước giường rồi đi ra cửa.

        - Đưa bà Xu-khô-va vào đây.

        Bà chủ nhà của Su-cô vào phòng.

        - Anh có biết bà này không? - A-di-dốp hỏi.

        - Có.

        - Anh thuê nhà của bà ta à?

        - Vâng.

        - Còn bà, bà Xu-khô-va, bà có quen người này chứ?

        Xu-khô-va nhận rằng đây chính là người thuê trọ ở nhà bà.

        - Bà Xu-khô-va, có phải là có người đã đến gặp bà vào cái hôm mà ông khách thuê trọ này đi không thấy trở về chứ gì?

        - Đến gặp tôi thì không có đâu.

        - Thê thì đến hỏi ai?

        - Đến hỏi ông này - Xu-khô-va trỏ vào Su-cô.

        - Người ấy như thế nào?

        - Một ông già.

        - Đến lúc nào?

        - Buổi sáng. Khoảng mười một giờ.

        - Anh Su-cô. chú ý nhé - A-di-dốp ngừng lại một tí - Lão ta đến lúc mười một giờ nghĩa là ngay sau khi anh bị giải vào đồn công an - Đại tá lại quay sang người đàn bà - Rồi sau ra sao nữa?

        - Ông già xin vào trong phòng ông khách trọ này, nói rằng phải viết cho ông này mảnh giấy. Thế là tôi cho vào...

        - Cho vào đâu? Bà hãy nói rõ ra.

        - Cho ông già ấy vào phòng ông Su-cô.

        - Bà hãy nói rõ: có phải ông già tự ý xin phép vào phòng ông Su-cô không?

        - Vâng, chính ông ta xin vào... Thê rồi ông ta vào, ngồi xuống cạnh bàn, bắt đầu viết... Sau đó lại suy nghĩ lại...

        - Xin lỗi nhé, tôi xin ngắt lời bà. Bà vẫn đứng luôn bên ông lão đó chứ? Hay bà đã chạy ra ngoài?

        - Suýt nữa thì tôi để cháy mất nồi cháo. Thê là tôi phải chạy đảo ra ngoài một lát để hãm bớt lửa.

        - Thành ra lão già đã ngồi trong phòng Su-cô một mình khoảng chừng một phút phải không?

        - Vâng, ít nhất là một phút.

        - Tội nhân Su-cô, anh nghe hay không? Lão già đã ngồi một mình trong phòng anh những một phút.

        - Sau đó ông ta ra về - Xu-khô-va nói tiếp - Ông ta bảo là sau sẽ ghé vào.

        - Nhưng về sau không đến nữa à?

        - Không.

        - Hình dạng ông lão như thế nào?

        - Bình thường thôi... Già rồi. Đội mũ chụp bằng da cừu non mầu nâu. mặc bộ quần áo...

        - Nếu gặp lại lão thì liệu bà có nhận ra không?

        - Sao lại không.

        Xê-min đang đứng trước hai chiếc ghế đẩu có bày ảnh liền tránh sang bên, trỏ cho Xu-khô-va thấy số ảnh.

        - Bà xem thử trong số này có ảnh của lão già ấy không?

        - Ông ta đây rồi - Xu-khô-va hất hàm trỏ một tấm ảnh.

        - Bà hãy cầm lấy tấm ảnh đó và đưa cho ông khách trọ của bà xem.

        Bà ta cầm lấy ảnh của lão Râu bạc, giơ lên.

        - Cám ơn bà nhé - A-di-dốp nói - Bà có thể về được rồi, bà Xu-khô-va ạ.

        Xê-min đưa tiễn ngưòi đàn bà ra ngoài rồi quay vào, ghé ngồi xuống giường.

        A-di-dốp nói:

        - Bây giờ thì anh Su-cô, tôi hy vọng rằng anh đã hiểu tại sao khổ chủ lại không đến đồn công an. Anh vẫn chưa hiểu à? Thế thì tôi giải thích cho anh nhé. Lão ta vội vàng vào phòng anh để nhét tờ báo có ghi bản tin mật mã này vào va-li anh dấy.

        - Tại sao? - Su-cô chợt thét lên, chống cùi tay nhổm dậy, mặt đỏ gay vì hoảng hốt - Tại sao?!

        A-di-dốp nhún vai:

        - Tại vì lão già cũng là điệp viên của cơ quan do thám nước ngoài và lão đã giao nộp anh. Thoạt tiên lão bày trò mất cắp trên xe điện, làm om lên để cho anh bị bắt. Sau đó mò đến nhà anh và nhét tờ báo vào va-li. Bài tính rất đơn giản. Khi anh đã bị bắt tất nhiên sẽ bị khám nhà. Thế là người ta sẽ tìm thấy tờ báo có ghi mật mã. Người ta sẽ đọc bản mật mã đó và cơ quan phản gián Liên-xô sẽ hiểu anh là ai, rồi anh sẽ đi đời.

        Su-cô cười gằn:

        - Thưa ông dự thẩm. Ông làm việc rất thô lỗ. Các ông đã mua chuộc bà già. Mua chuộc cả lão Râu bạc kia nữa. Các ông còn nhét cả báo vào nhà tôi. Thưa các thủ trưởng, các ông bắt phải rễ thôi rồi. Tôi lại không phải là thằng thôn, dừng có úm tôi.

        - Rễ thối à? - A-di-dốp đứng phắt dậy - Thiếu tá Xê-min, gọi xe đến đây - ông quay lại Su-cô - Sửa soạn đi, chúng ta sẽ đi ngay.

        Su-cô nheo mắt lại:

        - Thủ trưởng nổi giận rồi... chả nhẽ ông lại chở tôi đến ông già kia hay sao? - Hắn hất hàm trỏ tấm ảnh của lão Râu bạc.

        - Đúng là đến gặp lão đấy. Chỉ có một điều là vị tất việc này đã làm cho anh dễ chịu đâu...
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #16 vào lúc: 26 Tháng Ba, 2020, 10:48:23 am »


4

        Đây là lần thứ hai trong ngày hôm đó chiếc xe hơi của đại tá A-di-dốp chạy qua con đường từ Ba-cu tới cái làng nhỏ ven biển. Anh tài xế cùng với người áp giải dìu Su-cô vào phòng.

        Trong phòng mọi vật đều y nguyên. Chỉ khác là cái xác chết nằm trên nền nhà đã được phủ tấm vải rải giường.

        Tội nhân được đặt ngồi trên ghế, có chiếc ghế nhỏ kê dưới chân đau. A-di-dốp ra hiệu cất tấm vải và lật ngửa xác chết lên.

        Su-cô rú lên.

        - Té ra anh đã nhận ra rồi đấy - Xê-min nói.

        A-di-dốp gọi cộng tác viên đến.

        - Mang tất cả những thứ tìm thấy dưới hầm bí mật lên đây.

        Cộng tác viên mang vào phòng một cái bọc. đặt lên bàn và mở ra. Trong đó có hai chiếc hộp sắt có núm vặn thay băng và những cột chữ số. A-di-dốp bảo:

        - Nhìn qua xem, Su-cô. Đây là một điện đài. Còn trong cái hộp nhỏ kia là bộ pin điện. Anh thấy không, dây điện đang nối vào nhau? Thê có nghĩa là máy đang cắm vào pin. - A-di-dốp mở núm. Bóng đèn bật sáng soi rõ băng của điện đài. Lát sau trong ống nghe đã có tiếng òng ọc nhè nhẹ.

        - Tốt cả, máy đang hoạt động - A-di-dốp áp ống nghe vào tai Su-cô, cho hắn nghe một lát rồi tắt máy -  Ngày hôm kia chủ nhân của điện dài này đã giao nộp anh vào tay cơ quan phản gián Liên-xô, sau đó đã mò tới nhà anh để nhét tờ báo có bản tin mật mã vào va-li. Lão trở về đây mà trong lòng khấp khởi chắc mẩm rằng có thể là anh đã đi toi. Lão mở máy ra báo tin rằng anh không còn nữa. Coi như nhiệm vụ đã hoàn thành. Nhiệm vụ ai giao cho? Hở Su-cô? Rõ ràng là do quan thầy của các anh giao cho? Còn ai vào đây mà xui lão già giao nộp anh cho chúng tôi nữa!

        Su-cô ngồi gò lưng xuông, mắt trừng trừng nhìn vào một điểm dưới chân tường. Hắn im lặng. Không ai quấy rầy hắn cả. Cứ thế kéo dài trong mấy phút. Cuối cùng hắn ngửng đầu lên và để nghị:

        - Xin ông chở tôi đi khỏi nơi này.

        ... Buổi tối thiếu tá Xê-min đến gặp A-di-dốp. Anh báo cáo rằng: bệnh viện gọi điện thoại cho biết là tội nhân Su-cô đề nghị mời đại tá A-di-dôp đến.

        - Không gan lì được nữa - Xê-min mỉm cười.

        A-di-đốp nhún vai:

        - Hắn không phải là thằng ngốc nên không muốn làm mất cái điều may mắn cuối cùng.

        ... Sáng hôm sau A-di-dốp cùng Xê-min đến chỗ tội nhân.

        Nhác thấy họ, Su-cô nhổm dậy và nói:

        - Thưa ông dự thẩm, hôm qua tôi bị gẫy xương chân.

        A-di-dốp vội vàng tới nhìn hắn. Xê-min thì quay ra cửa định gọi bác sĩ. Su-cô ngăn anh lại:

        - Hãy khoan. Các ông chưa hiểu... Bác sĩ bẻ xương ra vì chiếu điện thấy bị nối lệch. Sau đó lại nối vào cho đúng và bó bột.

        Su-cô vén mép chăn lên và giơ cái chân mỏi được bó bột ra.

        Xê-min ngồi xuống ghế đẩu. A-di-dốp thọc tay vào túi áo lấy thuốc lá và bực tức hỏi:

        - Thế anh muốn gì nào?

        - Tôi... - Su-cô hồi hộp liếm môi - Bác sĩ đã đối với tôi như vậy... Còn chiếu điện cả cho tôi...

        - Nói ngắn thôi!

        - Nghĩa là các ông sẽ không bắn tôi chứ? Su-cô nín thở, giương hai cặp mắt nhìn chòng chọc vào mặt A-di-dốp.

        - Tội nhân Su-cô, tôi không biết việc đó - Đại tá A-di-dốp đáp - Tòa án sẽ quyết định số phận của anh. Anh cũng thấy đấy, một gián điệp bị bắt quả tang trong thời gian chiến tranh...

        - Vẫn có trường hợp ngoại lệ kia mà!

        - Có trường hợp ngoại lệ thật. Nhưng anh phải biết rằng: muốn thế thì phải có những cơ sở rất chắc chắn. Cố nhiên, nếu ai biết tự thú một cách thành thật và ngoài ra lại cung cấp được những tài liệu quan trọng...

        - Tôi xin kể hết những điểu mình biết!

        - Nói tóm lại - A-di-dốp nói tiếp - Nếu tài liệu dự thẩm mà có ích cho Bộ Tư lệnh Liên-xô thì cố nhiên cơ quan dự thẩm có quyển xin giảm nhẹ. Anh hiểu tôi chứ?

        - Vâng, vâng, thưa ông dự thẩm - Su-cô nói có vẻ vội vàng, sốt ruột - Ông cứ hỏi đi, tôi xin trả lời. Tôi tin tưởng ở ông, ông...

        - Đừng có loanh quanh nữa - A-di-dốp ngắt lời hắn - Nói thật đi, nếu quả thực anh có điều gì đáng nói.

        - Thưa ông dự thẩm, ông cứ hỏi đi. Tôi xin trả lời hết.

        - Trước hết tên họ anh là gì? - Xê-min hỏi - Tên họ thật ấy.

        - Ốt-tô Li-xơ.

        - Không có tên họ khác nữa chứ?

        - Chỉ có tên họ này và... Su-cô.

        - Người Đức à?

        - Vâng.

        - Anh học nghề gián điệp ở đâu.

        - Ở Hăm-bua. Nói đúng hơn thì không phải ở Hăm-bua mà ở một thị trấn ven sông En-bơ, phía trên Hăm-bua.

        - Thị trấn nào?

        - Ốt-bua. Không phải ngay trong thị trấn, mà trong một dinh thự gần Ốt-bua. Ở phía tây nam, cách chừng mười cây số.

        Ốt-tô Li-xơ kể tỉ mỉ về nhà trường mà hắn đã học, về bọn chỉ huy trong trường, về nhiệm vụ đã được giao phó. Hắn phải tổ chức phá hoại các xí nghiệp công nghiệp, đặc biệt là phải phá hỏng một nhà máy tinh chế dầu hỏa lớn nhất. Li-xơ đã biết địa chỉ của hai đầu mối liên lạc. Nhưng cả hai nơi ấy đều đã bị lộ. Chật vật lắm hắn mới nắm được tình hình đó và trốn thoát một cách trót lọt.

        A-di-dốp cười khẩy:

        - Li-xơ ạ, người ta đã theo dõi anh đấy. Chúng tôi cũng đã biết một vài điều về trường gián điệp ở Ốt- bua. Nói tóm lại, anh chưa nói được tin gì mới cả đâu.

        Li-xơ im lặng.

        - Tại sao anh không được cung cấp ngòi nổ?

        - Họ sẽ gửi đến. Đã giao hẹn rằng hễ tìm được chỗ yên ổn là tôi sẽ bắt liên lạc ngay.

        - Chuyện hồ đồ - A-di-dốp đứng dậy - Anh không có điện đài à?

        - Ở chỗ liên lạc có.

        - Có lẽ chỗ lão Râu bạc ấy à?

        - Không, tôi chưa bao giờ nghe nói đến người này. Thưa ông dự thẩm, tôi nói thật đấy.

        - Thế mà lão ấy lại biết anh và biết rất rõ kia nữa. Sao thế nhỉ?

        - Các ông cho rằng lão ấy phản bội tôi theo lệnh của... cấp trên hay sao?

        - Chính anh cũng nghĩ như vậy.

        - Tôi được tung sang nước ngoài hai lần: một lần sang Pháp, một lần sang Ba-lan. cả hai lần đều thành công - Li-xơ lau mồ hôi trán - và bây giờ... Không, tôi không hiểu gì cả! Chả nhẽ những điều các ông nói lại đúng sự thật à? Tôi không thể tin được...

        - Đúng. Chính người của các anh đã phản anh.

        - Thế thì, thế thì... - Li-xơ bỗng ưỡn người lên, hai tay níu chặt lấy mép chăn - Tôi xin thổ lộ ra với các ông một điều bí mật. Đây là một việc rất quan trọng. Tôi biết được việc này do một sự tình cờ hoàn toàn.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #17 vào lúc: 27 Tháng Ba, 2020, 07:36:12 am »


        CÂU CHUYỆN CỦA ỐT-TÔ LI-XƠ

        Như tôi đã nói, tôi được đào tạo tại Ốt-bua. Các ông đã biết tỉ mỉ về trường này rồi. Khi học xong tôi được nghỉ phép mấy hôm. Sau đó một chiếc máy bay đặc biệt chở tôi đi.

        Ban ngày tôi không được thò mặt vào thành phố. Nhưng ban đêm lại có thể được. Tối đến tôi thường mò ra cảng. Ở đó có nhiều quán rượu, có thể giết thời gian một cách thú vị.

        Buổi tối cuối cùng trước khi lên đường tôi cũng đến cảng như thường lệ. Ở đây tôi đã chạm trán với một người mà tôi quen biết hồi còn trẻ. Nhưng đã lâu mất tăm mất tích. Đó là Các-lơ Bơ-rây-e, một nhân vật khá quan trọng của dảng Quốc xã, trước đã từng làm thủ lĩnh một huyện ở tỉnh Tu-ru-ghi. Sau đó làm trưởng phòng trong sở cảnh sát và bây giờ, như tôi biết, thì đã làm đại tá SS và nhân viên của sở an ninh quốc gia.

        Trước kia chưa bao giờ chúng tôi có cảm tình đặc biệt đối với nhau. Nhưng thường thường khi hai người đồng hương gặp nhau ở một nơi xa lạ thì vẫn cảm thấy gần gũi nhau hơn. Cả tôi và cả anh ta đều không có người quen ở Ốt-bua.

        Nửa giờ sau chúng tôi đã ngồi trong tiệm rượu. Đàn dương cầm thánh thót. Mấy cặp gái trai ôm nhau nhảy. Chúng tôi khề khà uổng rượu. Tôi khuyên anh nên tìm một cô đào để nhảy. Anh ta lặng lẽ trỏ vào cánh tay trái của mình. Lúc đó tôi mới nhận thấy là cánh tay ấy không động đậy một cách kỳ lạ. Anh bạn giải thích:

        - Tớ bị thương, bị giập nát cánh tay. Nghĩa là không thể nhảy nhót gì được.

        Tôi nhìn anh có ý dò hỏi nhưng anh ta không nói gì nữa.

        Tuy vậy lát sau anh bạn đã trở nên lắm mồm lắm miệng hơn. Tiệm rượu này có thứ rượu "rum" và "bê-nê-đíc-tin" ngon tuyệt, chúng tôi uống tha hồ nên Bơ-rây-e bắt đầu ba hoa về công tác của mình. Anh chàng trỏ tay vào ngực có đeo lủng lẳng chiếc huân chương "Chữ thập sắt" mới và nói bô bô rằng vừa nhận huân chương được ba hôm do chính tay ngài Tổng tư lệnh SS là Hen-rích Him-le trao cho.

        Tôi liền hỏi:

        - Có công trạng gì mà được thưởng?

        Bơ-rây-e cười láu lỉnh:

        - Rất nhiều công. Nhưng công chính vẫn là việc bảo quản hồ sơ lưu trữ.

        Tôi nhún vai không hiểu anh ta nói cái gì. Anh liền giải thích rằng: ở miền tây Liên-xô cũng như ở nước Ba-lan, Tiệp-khắc và các nước khác do quân Đức chiếm đóng đã thành lập nhiều phòng và sở mật thám, tình báo quân sự và an ninh quốc gia. Trong thời gian chiếm đóng, các cơ quan này đã tích lũy được nhiều tài liệu lưu trữ rất có giá trị. Khi bắt đầu rút lui về phương Tây đã có mệnh lệnh hết sức nghiêm ngặt là phải vận chuyển số hồ sơ đó về nước Đức để bảo quản trong những căn hầm được thiết bị đặc biệt.

        - Và chính cậu đã tiến hành công việc đó à?

        - Không phải toàn bộ công việc... - Bơ-rây-e lúng túng - Nói tóm lại tớ đã chở một số lớn hồ sơ từ các thành phố bên Nga về đây.

        - Thế còn chuyện cánh tay của cậu? - Tôi hỏi dồn - Cánh tay cậu thì có liên quan gì đến việc này.

        Bơ-rây-e không đáp.

        Thời gian trôi rất nhanh. Đã quá nửa đêm từ lâu rồi thế mà chúng tôi vẫn uống. Tôi không hỏi gì thêm về cánh tay bị thương của Bơ-rây-e nữa vì nói thực ra điều đó cũng chả có ý nghĩa gì đối với tôi. Tôi uống mãi  và cảm thấy trong người rất thoải mái. Tôi cứ tưởng anh bạn tôi cũng chẳng nghĩ đến việc gì khác ngoài rượu vang. Nhưng tôi đã nhầm. Khi đã say khướt cò bợ, Bơ-rây-e chợt nghiêng mình ôm choàng lấy hai vai tôi thì thầm:

        - Cậu nên nhớ rằng, tớ suýt chết đấy... Thử tưởng tượng xem, xung quanh là nước, tớ cảm thấy như mình bị sặc nước, bị chết đuối và không thể làm cách nào khác để thoát chết được.

        - Nhưng cậu vẫn còn sống nguyên vẹn kia mà -  tôi nói.

        Bơ-rây-e gật đầu, rót cho mình một cốc rượu đầy và uống cạn.

        - Cố nhiên là còn nguyên vẹn - anh ta nói - nhưng không dễ mà tớ quên được sự việc đó. Hãy hình dung xem: cậu đang ở dưới hầm ngầm cất giấu các thứ hồ sơ đó, đang chất nốt những chiếc hòm sát đậy kín cuối cùng thành từng chồng; người ta đang chở đến những tài liệu mới đựng trong hòm gỗ hay bọc giấy và phải đóng nó vào hòm sắt... thì bỗng có tiếng rú, tiếng ầm ầm. Sông En-bơ đã chơi khăm chúng tớ một vố: nước sông lọt qua bức tường thép chán ngang phía Tây căn hầm và tràn tới chỗ để các hòm tài liệu. Thế là tớ thét lên. Tớ khiếp sợ quá nên mất cả trí khôn. Hễ sực nhớ lại chuyện đó là y như thấy lạnh toát đằng sau xương sống. Bởi vì nếu nước làm hỏng mất những hồ sơ đó thì bọn tay chân của Him-le đang đứng trong hầm sẽ rút súng ra bắn chết tớ ngay. Không suy nghĩ gì nữa, tớ đâm bổ xuống nước, dùng hết sức lôi những hòm vừa mang tới lên. Nhưng dòng nước đen sủi bọt đã chảy đến những hòm đó... Vì thế nên tớ mới hỏng cánh tay.

        Bơ-rây-e còn nói nhiều về câu chuyện này, kể rất nhiều chi tiết. Anh ta nói ra cả địa điểm xây dựng của căn hầm bí mật. Các ông cũng còn nhớ là Bơ-rây-e đã nói: "Nước lọt qua bức tường thép, chắn ngang phía tây căn hầm”. Thế thì chỗ này cách Ốt-bua chừng gần mười cây số về phía tây. Đó là bờ sông En-bơ, có rừng mọc.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #18 vào lúc: 27 Tháng Ba, 2020, 07:37:31 am »


CHƯƠNG NĂM

1

        Sáng sớm một chiếc máy bay vận tải chở hai hành khách rời khỏi một sân bay ở gần Mạc-tư-khoa. Một người là đại tá Rư-bin, người kia là sĩ quan giúp việc của ông ta, thiếu tá Kê-ri-mốp Át-ke.

        Lúc học hết lớp mười Át-ke chưa đầy mười bảy tuổi. Anh đã xác định bước đường đời tương lai của mình một cách chắc chắn: vào học trường cao đẳng công nghiệp, trở thành nhà hóa học. Ngoài ra anh sẽ còn tiếp tục học thêm cho giỏi tiếng Đức, cái thứ tiếng mà anh đã học từ bé.

        Nhưng anh đã gặp một bước ngoặt đột ngột trong đời sống. Anh nhận được giấy triệu tập của úy ban quân vụ. Khi anh cầm giấy đến thì được một trung tá tiếp đón, đến mãi bây giờ Át-ke vẫn còn nhớ mái tóc đen quăn làn sóng, tương phản với đôi mắt xanh của ông ta và vầng trán cao hơi bị hói. Trung tá không phải là ủy viên quân sự mà là đại diện của cơ quan an ninh quốc gia. Trung tá đề nghị Át-ke vào học trong một trường huấn luyện đặc biệt. Anh đâm ra phân vân. Trở thành cán bộ phản gián à? Nhưng anh có khả năng gì đâu! Trung tá mỉm cười và giải thích rằng cán bộ phản gián không phải do trời sinh ra mà do sự huấn luyện, đào tạo lâu dài.

        Một điều đáng ngạc nhiên là Át-ke nhận thấy rằng trung tá biết rất nhiều điều về anh, về sự ham thích học sinh ngữ, về thú say mê bóng đá và cả việc nhảy dù của Át-ke cách đây một năm. Ông ta nói:

        - Nhưng điều chủ yếu là anh tỏ ra nghiêm túc, trung thực, học giỏi - Trung tá im lặng chốc lát - Hơn nữa cha anh lại là một trong những người đã thiết lập chính quyền Xô-viết ở Cô-ca-dơ. Ai phải bảo vệ chính quyền này nữa nếu không phải là con ông cụ!

        Khi chiến tranh bùng nổ Át-ke đã giữ chức trung úy, làm cộng tác viên của cơ quan an ninh quốc gia ở Ba-cu. Sau đó anh đến Mạc-tư-khoa làm công tác phiên dịch và dọc các tài liệu mật mã bắt được của địch. Anh cứ nằng nặc xin ra mặt trận. Cuối cùng anh được điều động sang công tác tại cơ quan quân báo và phản gián của tập đoàn quân.

        Công tác mới đã khiến cho Át-ke nghiên cứu kỹ được các thói quen của quân thù. Một lần trong khi lọt vào hậu phương gần của quân địch, Át-ke đã gặp anh em du kích. Đội du kích vừa bắt được một sĩ quan SS. Thế là Át-ke lợi dụng luôn giấy tờ của tên tù binh này, lọt sâu vào hậu phương xa của địch, lấy được một số tài liệu quan trọng giúp cho việc trừ khử những ổ điệp viên nguy hiểm của kẻ thù mai phục trên đất Liên-xô1.


        ... Bây giờ Át-ke lại về công tác ở Mạc-tư-khoa. Đại tá Rư-bin cùng anh đáp máy bay về Ba-cu để nghiên cứu tại chỗ một số vấn đề có liên quan tới lời cung khai của điệp viên Ốt-tô Li-xơ về căn hầm bí mật giấu hồ sơ lưu trữ của các cơ quan mật vụ Đức.

        Rư-bin già hơn Át-ke rất nhiều về tuổi đời cũng như về thâm niên công tác trong cơ quan an ninh quốc gia. Ông ta xin gia nhập Đảng và vào làm công tác ở cơ quan trấn áp phản cách mạng ngay sau khi Lê-nin mất. Qua hai mươi năm công tác, đại tá Rư-bin đã trở thành một trong những sĩ quan ưu tú của Cục an ninh.

        Hôm qua mãi tận hai giờ sáng hai người mới làm xong công việc và lúc ấy lại thấy rằng cần phải cấp tốc đáp máy bay tới Ba-cu. Cục an ninh rất chú ý tới lời khai của Li-xơ, một số tài liệu đã chứng tỏ rằng có thể hắn nói đúng, cần phải cấp tốc hỏi cung tên điệp viên, nghiên cứu lời khai của hắn, đối chiếu với các tài liệu, đã thu lượm được qua các nguồn tin khác. Cấp trên đã bảo Rư-bin và Át-ke:

        - Các đồng chí hãy đi đến tận nơi mà nghiên cứu. Các đồng chí biết nhiều hơn các cán bộ địa phương nên có thể giúp đỡ cho A-di-dốp được. Xe ô-tô đang đợi ngoài cửa ấy. Đi ra sân bay ngay nhé.

        Thế là họ ra đi mà không kịp ăn cơm tối.

        Bây giờ hai sĩ quan mới giở gói thức ăn ra...

        Bay được ba giờ rồi. Máy bay đã băng qua Sta-lin- gơ-rát và lao về phía A-xơ-tơ-ra-khen thì thấy người điện báo viên bước vào phòng hành khách, lặng lẽ đưa cho Rư-bin bức điện. Đại tá đọc "Thôi không đi công tác nữa. Trở về ngay. Lư-côp".

--------------------
        1. Xem cuốn "Vượt qua lưới thép" cũng của Na-xi-bôp do Nhà xuất bản Thanh niên phát hành năm 1960.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #19 vào lúc: 27 Tháng Ba, 2020, 07:38:20 am »


2

        Sau khi đánh điện, tướng Lư-cốp cầm lấy ống nghe của chiếc máy điện thoại đặt hơi xa các máy khác. Trong ống có tiếng nói:

        - Tôi nghe đây.

        - Báo cáo: tôi đã gọi đại tá Rư-bin và thiếu tá Át-ke trở lại rồi.

        - Được - trong ống im lặng chốc lát - Nếu rảnh việc thì mòi đồng chí đến đây.

        Lư-cốp thu nhặt giấy tờ trên bàn, bỏ vào tủ khóa lại rồi đi sang phòng khách bảo người sĩ quan đang ngồi đó:

        - Gọi xe ra ga đón đại tá Rư-bin và thiếu tá Át-ke.

        - Thưa thiếu tướng, rõ.

        - Tôi đi đến thủ trưởng đây.

        Một người đàn ông trạc sáu mươi tuổi, cao, gầy, mắt to, với mái tóc rậm hơi điểm bạc. Người ấy trỏ cho Lư- cốp chiếc ghế bành rồi đẩy hộp thuốc lá lại gần. Lư-côp cầm một điếu:

        - Cám ơn. Đồng chí A-lếch-xây I-lít, đồng chí đã có ý kiến gì chưa?

        - Chưa... Đồng chí đã ra lệnh đưa Ôt-tô Li-xơ tới đây chưa?

        - Rồi ạ, theo đúng như lệnh của đồng chí.

        - Được. Ngày mai có lẽ cả gã hàng binh kia cũng đến đây - Thủ trưởng liếc nhìn mẩu giấy trước mặt và đọc: - Ghê-oóc Hô-man.

        - Một câu chuyện phức tạp - Lư-cốp trầm ngâm nói.

        - Phức tạp thật. Chắc đồng chí sẽ không phản đối nếu chúng tôi giao công việc này cho Rư-bin và Át-ke chứ?

        - Tất nhiên là không ạ. - Lư-cốp kéo cái đĩa gạt tàn về phía mình, cẩn thận đập cho tàn thuốc rơi vào đó -  Tôi chỉ muốn rằng...

        - Cứ nói đi.

        - Đồng chí A-lếch-xây ạ, đồng chí có thấy rằng nên làm cho rõ vấn đề Ốt-tô Li-xơ ra không. Nên tiến hành hết mọi biện pháp.

        - Thì chính đồng chí cũng biết rằng không thể được cơ mà.

        - Tôi hiểu, nhưng...

        - Hơn nữa, dù sao chăng nữa cũng khó mà tin được hắn lắm. Thôi hãy suy nghĩ về vấn đề khác, về Hô-man.

        - Trong vấn đề này chỉ có mỗi một lối thoát.

        - Lối thoát nào?

        - Tôi đã thăm dò rồi. ở khu vực đó của mặt trận hiện nay tạm im tiếng súng. Có lẽ bộ đội ta còn im lặng trong hai tuần nữa. Chưa có tài liệu gì chứng tỏ rằng quân Đức sẽ mở cuộc hành binh trong những ngày sắp tới.

        Thủ trưởng mỉm cười rồi lẩm bẩm:

        - Lạ nhỉ?

        - Tôi không hiểu.

        - Đồng chí vẫn chưa hiểu à? Nhưng đồng chí đã đề nghị tổ chức một đội biệt kích và tung nó vào hậu tuyến của sư đoàn "Tây-phen", cái sư đoàn của Hô-man ấy kia mà?

        Lư-cốp gật đầu.

        - Đội biệt kích này phải bắt cho được tù binh thuộc cái tiểu đoàn hay tốt hơn là thuộc cái đại đội của Hô-man - Thủ trưởng nói tiếp ý nghĩ của mình - Phải thế không nhỉ?

        Lư-cốp lại gật dầu.

        - Phải làm như vậy để hỏi cung tù binh mà xác định xem Hô-man là người như thế nào. Tôi hiểu như vậy có đúng không?

        - Thưa đúng như vậy.

        - Thế thì được - Thủ trưởng mỉm cười hóm hỉnh -  Tôi có thể báo cho dồng chí biết rằng nửa giờ trước đây mệnh lệnh đó đã được gửi ra mặt trận.

        - Phải hoãn lệnh ấy lại - Lư-cốp đứng phắt dậy.

        - Tại sao thế?

        - Việc này rất phức tạp và tế nhị, cho nên nếu không có sự theo dõi của chúng tôi... Nói tóm lại tôi muốn phái thiếu tá Át-ke tới đó.

        Thủ trưởng cũng đứng dậy và nói:

        - Đồng chí nói đúng đấy.

        - Thế thi tôi sẽ ra sân bay đón anh ta, giải thích hết mọi vấn đề rồi cử đi ngay nhé?

        - Đi ngay đi. Tôi sẽ truyền lệnh cho Bộ tham mưu tập đoàn quân là nếu không có Át-ke thì không được hành động gì cả.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM