3
Lúc 5 giờ chiều, thợ máy Sta-le-ke lại bị gọi lên buồng riêng của chánh văn phòng.
Khi trở về xưởng, Sta-le-ke đi tìm tù binh Cơ-ních và làm như vô tình, lấy khuỷu tay huých Cơ-ních. Hai người nhìn nhau, Sta-le-ke chỉ xuống nền nhà. Cơ-ních nhân lúc không ai để ý, cúi xuống nhặt một mảnh giấy trắng...
Gần hết giờ làm việc, Sta-le-ke được báo cáo về một biến cố rất nghiêm trọng: trong phân xưởng có ba máy tự động lớn nhất và chủ yếu nhất bị hỏng... Không phải là bị hỏng bất ngờ hay là bị phá hoại vì không có ai phá máy, không có ai đổ cát vào các bộ phận máy. Nhưng không hiểu tại sao tự nhiên lại bị hỏng?
Sta-le-ke hốt hoảng đến báo cáo với chánh phó quản đốc phân xưởng. Những tên này lại báo cáo với giám đốc nhà máy. Thế là cả nhà máy xôn xao lên, vì ba cái máy sản xuất ra những bộ phận chính của đạn trái phá, nếu bị hỏng thì sẽ dẫn đến nhiều sự rắc rối phức tạp.
Quy-mét, kỹ sư của nhà máy và nhiều chuyên viên khác đã đến tận phân xưởng. Họ đi xem từng cái máy một và hết sức tức giận khi nhìn những thợ chữa máy đang loay hoay nhưng không đạt được kết quả gì. Nguyên nhân máy hỏng vẫn chưa tìm ra. Quy-mét buồn rầu khi nghĩ đến nhà máy trước kia có biết bao nhiêu thợ giỏi có thể làm bất cứ một công việc gì.
Một giờ đã qua. Máy vẫn đứng im. Quy-mét cắn môi vì tức giận.
- Thưa ngài giám đốc, - có người nào đó ở cạnh hắn nói. - hay là ta gọi tù binh Nga đến chữa?
Quy-mét quay ngoắt lại. Chánh văn phòng Cơ-ri-ghe đưa mắt về góc phân xưởng, nơi có một tốp tù binh Nga làm việc.
Tù binh! Quy-mét thở phào một cái. Lấy tù binh đến chữa máy - đó là một ý kiến rất hay. Không biết tên tù binh làm thợ máy mà mấy ngày trước điều khiển máy cho hắn xem, bây giờ ở đâu? A, nó kia.
- Ê, - Cơ-ri-ghe gọi to. - Ê, tên kia, lại đây!
Cơ-ních bỏ cái thùng anh đang lăn về góc xưởng lại, rồi thong thả đi tới.
Cơ-ri-ghe im lặng chỉ cái máy đang đứng yên. Cơ-ních lau tay, đến gần cái máy và thử cho chạy. Tất cả mọi người ngừng làm việc và chạy đến vây quanh. Xem xét máy xong, Cơ-ních đứng dậy.
- Thế nào? - Quy-mét sốt ruột hỏi.
- Sáng mai tôi bắt đầu chữa. Hai ngày nữa máy sẽ chạy...
- Một máy thôi à? - Quy-mét quát lên.
- Vâng, một máy.
Quy-mét tái người. Ba máy, mỗi máy mất hai ngày không sản xuất ra cái gì! Nhà máy sẽ hụt mức bao nhiêu đạn. Và rồi có trời biết là việc này sẽ đưa tới những hậu quả gì.
- Từ giờ đến sáng phải chữa xong, - tên giám đốc nói. - Cả ba máy, nghe không?
Cơ-ních nhún vai. Quy-mét tiến lại gần anh và nắm lấy hai vai. Mọi người đứng im phăng phắc.
- Từ giờ đến sáng mai phải chữa xong cả ba máy! - Hắn nói.
Cơ-ních lắc đầu.
- Đến sáng mai! - Quy-mét nhắc lại. - Nếu máy không chạy thì mày sẽ trở lại Au-xơ-vít, nghe chưa?
- Một mình tôi không thể làm được.
- Thế thì mày lấy thêm người giúp việc, lấy ai cùng được. Chưa xong việc thì đừng hòng ra khỏi nhà máy. Chữa xong máy, tao cho nghỉ hai ngày!
Cơ-ních đứng im, hình như đang lưỡng lự. Cuối cùng anh nói:
- Thôi được. Tôi sẽ cố.
Cơ-ních chọn năm tù binh cùng làm. Năm người này đứng ra một bên.
- Những người này sẽ ở lại, - Cơ-ních nói.
Quy-mét gọi viên chỉ huy đội bảo vệ đến. Tên này không bằng lòng để tù binh lại xưởng ban đêm. Quy-mét bèn gọi điện cho chỉ huy trại. Thế là mọi việc đều xong xuôi. Cơ-ních và năm người kia bắt tay vào làm việc.
Mười một giờ đêm, Quy-mét lại tới nhà máy xem xét. Công việc đang tiến hành khẩn trương. Cơ-ních chỉ cho hắn xem cái máy sắp chửa xong.
- Đấy ông xem, chỉ còn chút nữa thôi là máy sẽ chạy bình thường.
Quy-mét hài lòng gật đầu và cho Cơ-ních một điếu thuốc lá. Việc đích thân đến Au-xơ-vít để lấy tù binh Nga về làm quả là một việc rất cừ!
Quy-mét ra khỏi xưởng mà lòng phấn khởi. Một chiếc xe vận tải đập vào mắt hắn. Xe nào mà chạy đêm thế này? Thật là trái nguyên tắc.
- Anh đang làm gì ở đây? - Quy-mét nghiêm khắc hỏi người tài xế đang hì hục chữa máy.
Người tài xế là một thanh niên, một bên mắt buộc băng. Anh ta nói là vừa chở cát đến lò đúc xong, định về ga-ra nhưng xe bị "pan". Bây giờ anh đang xem lại hệ thống dầu.
- Giờ nào việc ấy, anh hiểu chưa? - Quy-mét nói. - Thôi làm mau lên rồi về.
- Thưa ông giám đốc, lần sau tôi không dám thế nữa ạ.
Sau đó Quy-mét về nhà.
*
* *
Vào khoảng 12 giờ đêm, hệ thống truyền thanh của nhà máy đột nhiên làm việc. Loa đặt trong các phân xưởng báo tin có máy bay địch tới.
Nhà máy đã quen với việc này lắm rồi. Tất cả máy móc đều ngừng lại. Kíp thợ làm đêm chạy ra hầm trú ẩn ở sân nhà máy. Nhưng chánh văn phòng Cơ-ri-ghe đã đứng chặn ở cửa hầm.
- Không xuống đây được vì đang sửa chữa các ống thông hơi. Nếu xuống đây sẽ bị chết ngạt. Hãy chạy ra hầm trú ẩn công cộng phía ngoài cổng nhà máy!
Đám đông công nhân ùa ra phía cổng. Đội bảo vệ nhà máy đã nhận được lệnh của Cơ-ri-ghe từ trước, nên mở cổng ngay.
Lúc đó tài xê Vi-li cũng đã chữa xong chiếc xe vận tải của mình. Anh mở máy và chuẩn bị cho xe ra ngoài.
Những người cuối cùng ra sân nhà máy là sáu tù binh có hai tiểu liên áp giải. Họ từ trong xưởng sáng chói ánh đèn điện ra, nên bị quáng mắt không nhìn thấy gì. Họ phải đi rò rẫm.
- Lối ra ở phía kia, - Cơ-ních lắng tai nghe rồi nói.
Anh dẫn năm anh em ra phía có tiếng máy ô-tô nổ.
Mọi người dần dần quen với bóng tối. Họ đã tới sau lưng chiếc xe vận tải. Nhanh như chớp, anh em tù binh vây quanh hai tên lính áp giải. Lúc đó ở sân không còn ai. Cơ-ních xuất kỳ bất ý nện mạnh thỏi sắt cầm trong tay xuống đầu một tên lính. Hắn kêu lên một tiếng yếu ót và khuỵu xuống. Tên lính kia vội lên đạn nhưng cũng bị gục xuống ngay.
Anh em tù binh khiêng hai tên lính vứt lên xe rồi trèo lên nằm rạp xuống sàn xe. Cơ-ních gõ tay vào buồng lái ra hiệu cho Vi-li. Động cơ rú lên. Chiếc xe lao ra phía cổng.
l5 phút sau, có một tiếng nổ long trời. Nhà máy ngùn ngụt cháy.