2
Trong khi trung úy hoạt động di ở ngoài phố thì Át- ke đang đứng cạnh xe hơi ở sân nhà máy.
Cô chạy giấy đến bảo anh:
- Ông chánh văn phòng gọi ông đấy, ông Gu-be ạ.
Át-ke mỉm cười và đáp lại; anh lau tay và thong thả đi về phía văn phòng.
Văn phòng là một tòa nhà hai tầng có thang sắt bên ngoài, bực thang hẹp bóng loáng lên vì gót giầy của nhân viên nhà máy.
Cơ-ri-ghe tiếp Át-ke trong phòng làm việc, một cái phòng nhỏ sát với chỗ làm việc của các kế toán viên. Sau khi vào phòng, Át-ke bỏ mũ và để xuống cửa sổ. Cơ-ri-ghe đưa cho anh một chiếc phong bì.
- Đồng chí cầm lấy, - Cơ-ri-ghe nói nhỏ, - trong này có một vé xe lửa đi Các-xơ-lút. - Át-ke giấu phong bì đi và bắt tay Cơ-ri-ghe:
- Cảm ơn. Đồng chí đã giúp đỡ tôi quá nhiều. Không biết đến bao giờ mới báo đáp được?
- Đồng chí đã giúp nhân dân Đức trăm ngàn lần hơn thế nàv. Nếu không có Hồng quân, nếu không có nhân dân Liên-xô thì nước Đức và cả nhân loại sẽ ra sao?
- Chúng tôi đã quy ước với Su-be là sẽ tìm nhau khi... nói vắn tắt, sau khi mọi việc đã xong, - Át-ke tiếp tục. - Còn làm thế nào để gặp đồng chí? Tôi rất muốn giới thiệu Su-be, Sta-le-ke và đồng chí với bạn bè, gia đình tôi, để mọi người biết rằng...
Át-ke không nói hết. Khi với tay lấy mũ, anh sửng sốt nhìn ra sân. Cơ-ri-ghe thấy cổ và vai anh vươn ra phía trước.
- Cái gì thế? - Cơ-ri-ghe lo lắng hỏi.
- Anh có thấy tên kia không? - Cơ-ri-ghe nhìn ra. Một người mặc thường phục, đôi mũ vừa đi qua chòi gác và đang tiến thẳng về phía tòa nhà hành chính quản trị.
- Hắn là ai? - Cơ-ri-ghe hỏi.
- Là cái tên đã theo dõi tôi! Đồng chí nhìn xem, nó đang lên đây!
- Có lẽ nó đến gặp giám đốc nhà máy?
- Quy-mét ở nhà - cách đây một tiếng tôi đã đưa hắn về. Nếu không gặp Quy-mét, tên này có thể đến gặp đồng chí!
- Có thể, - Cơ-ri-ghe lẩm bẩm. - Làm thế nào bây giờ? Đồng chí không đi đâu được - sẽ chạm trán với nó ở văn phòng hay ở lối ra... Khoan! - Cơ-ri-ghe mở cửa ra vào bằng gỗ ghép mỏng ở tường bên của phòng làm việc - Nhanh lên, vào đây!
Át-ke bước vào và thấy mình đứng trong một cái buồng nhỏ xíu bề bộn giấy tờ. cửa đóng lại và khóa chặt. Một lát sau, có tiếng gõ cửa phòng Cơ-ri-ghe.
- Mời vào, - Cơ-ri-ghe nói.
Toóc vào. Hắn gật đầu chào, ngồi xuống và cho Cơ-ri-ghe xem giấy chứng minh.
- Tôi có thể giúp ông được việc gì - Cơ-ri-ghe hỏi.
- Hình như ông là đảng viên Quốc xã ?
- Ngoài ra tôi còn là đoàn viên SS nữa.
- Tôi biết. - Toóc châm lửa hút thuốc - Tôi muốn chú ý tới những người thợ máy của ông.
- Thợ máy thì nhiều lắm. - Cơ-ri-ghe thận trọng.
- Bắt đầu từ Sta-le-ke.
- Tôi chưa rõ ông chú ý tớ anh ta làm gì.
Át-ke lắng nghe từng lời. Anh hiểu rằng Cơ-ri-ghe dùng kế để dò xem bọn phản gián đã biết gì về Sta-le-ke.
Có tiếng gõ cửa. Cô chạy giấy vào. Toóc nói:
- Xin đừng để ai quấy rầy chúng ta.
Cơ-ri-ghe gật đầu tỏ ý hiểu.
- Cô Lô-ta này, tôi đang bận. Cô đừng cho ai biết nhé.
- Tôi muốn biết về Sta-le-ke càng nhiều càng tốt, - Toóc tiếp tục nói, khi cửa đã đóng. Cơ-ri-ghe cho Toóc biết, Sta-le-ke vào làm ở nhà máy từ bao giờ, làm ở xưởng nào và làm gì. Nghĩ một lát, Cơ-ri-ghe bổ sung thêm là Sta-le-ke không có con tuy cưới vợ đã lâu.
- Chỉ có thế thôi à?
- Tôi chỉ là chánh văn phòng, mà ở nhà máy có hơn ba ngàn thợ, không kể tù binh.
- Thế ông thấy tài xế của ông giám dốc là người thế nào?
Toóc biết rõ rằng lý lịch của người tài xế mới này đã được thẩm tra kỹ lưỡng và hắn xác định rằng Hen-rích Gu-be không có vấn đề gì. Hắn đặt câu hỏi về Gu-be một cách bâng quơ thế thôi. Và khi quan sát Cơ-ri-ghe, hắn ngạc nhiên thấy Cơ-ri-ghe thoáng lộ vẻ lo âu trên nét mặt. Tại sao người ngồi trước mặt hắn lại lo âu?
Trong khi đó, đầu óc Cơ-ri-ghe đang căng thẳng. Đầu tiên hỏi về Sta-le-ke, rồi bây giờ lại hỏi về Gu-be! Bọn mật vụ còn biết thêm về ai nữa, còn biết thêm điều gì nữa?...
- Gu-be thì tôi còn biết ít hơn là Sta-le-ke, - anh thản nhiên trả lời. - Ông giám dốc mới lấy vào làm nên tôi chưa kịp...
- Hồ sơ lý lịch của Sta-le-ke và Gu-be ông giữ chứ? - Tên phản gián ngắt lời Cơ-ri-ghe - Ông cho tôi xem qua một chút. Chắc là trong hồ sơ có cả ảnh?
- Vâng.
- Đưa tôi tập hồ sơ này. Nhanh lên. - Toóc nói sẵng vì thấy Cơ-ri-ghe có ý chần chừ.
- Được. - Cơ-ri-ghe đứng dậy, trong bụng đã có ý định đối phó.
- Ông đi đâu?
- Hồ sơ công nhân viên tôi lưu trong phòng này.
- À! - Toóc gật đầu.
Cơ-ri-ghe mở cửa bên rồi vào. Át-ke đang đứng trên giá để giấy tờ. Họ nhìn nhau. Át-ke ra hiệu cho Cơ-ri-ghe biết là phải đối phó tích cực. Cơ-ri-ghe gật đầu đồng ý.
Anh rút khẩu súng ngắn ở túi quần đằng sau, đút vào trong áo trước ngực, lấy một cặp hồ sơ và đi ra. Hình như có người gõ cửa. Anh lắng nghe rồi nói:
- Lô-ta!
Cô chạy giấy hé cửa.
- Cô Lô-ta, chúng tôi đang bận, không cho ai vào nhé!
- Thưa ông chánh văn phòng, tôi đã rõ rồi đấy ạ.
Cơ-ri-ghe đặt cặp hồ sơ xuống bàn. Toóc xích lại gần và mở hồ sơ ra xem. Lúc đó Át-ke đã xuất hiện sau lưng Toóc, anh đến sát và đấm một cú như trời giáng xuống đầu làm hắn bất tỉnh.
Cơ-ri-ghe thấy Át-ke lấy tay đỡ tên phát-xít liền nói:
- Đồng chí hóa kiếp cho nó đi.
- Không làm ở đây được!... Mang nó đi đâu được bây giờ?
- Có một chỗ. - Cơ-ri-ghe gọi dây nói cho phân xưởng 3. - Cơ-ri-ghe đây. Phân xưởng 3 đấy phải không? Cho thợ máy Sta-le-ke lên gặp tôi ngay nhé!
Toóc được Át-ke đỡ, vẫn ngồi trên ghế. Hắn bắt đầu cựa quậy và rên rỉ. Cơ-ri-ghe đến bồi cho hắn một quả vào gáy.
- Cũng phải thế... - Át-ke nói, - Hắn cũng chẳng "lịch sự" gì với anh em mình.
Sta-le-ke vào. Thấy Toóc, anh cắn chặt môi vì đã nhận ra người theo dõi anh trong tiệm nhẩy.
- Sta-le-ke, - Cơ-ri-ghe nói, - đồng chí tìm ngay tài xế Vi-li, bảo anh ta đánh xe đi đón Đi-tơ-rích ở dọc đường và đưa Đi-tơ-rích về nhà.
- Ra ngoại thành?
- Đúng. - Cơ-ri-ghe đi đến bàn, viết vội mấy chữ lên mảnh giấy rồi đưa cho Sta-le-ke. - Đây, giấy ra cửa đây.