Khi Tam đang đứng chải tóc trong phòng khách thì Thắng bước vào. Cũng như Mẫn, Thắng rất mừng khi Tam vào chơi. Nhưng nỗi mừng vui của Thắng, là nỗi vui mừng anh gặp em, không bợn chút riêng tư nên cử chỉ của Thắng rất tự nhiên:
- Sao em vào mà không cho cháu vào cùng?
Tam cố làm ra vẻ tự nhiên:
- Cháu nó đang phải đi mẫu giáo, anh ạ.
- Bọ, chị Nhị có khoẻ không?
- Dạ... khoẻ.
Hai người nói chuyện được một lúc thì Mẫn chỉnh tề trong bộ quần áo đại cán, dép rọ còn mới đi lên. Tóc rẽ đường ngôi, râu mới cạo, rõ ràng Mẫn có sự chuẩn bị khá kỹ càng để đón Tam xuống ăn cơm. Thấy Thắng đang nói chuyện với Tam, Mẫn không vào mà đứng bên ngoài phòng lên tiếng:
- Ông đi họp chưa về, tôi phải thay mặt ông tiếp Tam! Bây giờ mời khách quý xuống ăn cơm.
- Thế ông đãi khách bằng món gì nào? - Thắng cười hỏi Mẫn.- Hay lại rau muống cá kho?
- Ông yên tâm đi. Tôi tiếp em ông với lễ nghi sang trọng nhất!
- Vậy thì tôi sẽ xung công chai rum Hiệp Hoà, hôm qua bà con mới gửi tặng.
Bữa cơm tối được dọn ra trong phòng của trung đoàn trưởng. Tam thấy mừng cho từng bước thăng tiến của Thắng và Mẫn. Từ một đại đội trưởng những ngày đầu chiến tranh phá hoại, bây giờ Thắng đã là trung đoàn trưởng và Mẫn là chính ủy trung đoàn. Hai người bạn như hình với bóng, sống chết bên nhau ngần ấy năm trời. Mỗi người một vẻ, một tính cách nhưng đó là hai người mà Tam hết sức quý trọng.
Có thêm chút rượu Rum, bữa cơm tối kéo dài, mãi khi đài tuýt chín giờ mới xong. Mẫn chần chừ muốn đưa Tam xuống chiêu đãi sở nhưng Thắng cứ mải nói chuyện sức khoẻ của Nhị khiến anh phải về phòng mình trước. Nơi ngủ của Thắng ở ngay sau chiếc tủ đứng trong phòng làm việc. Thấy Tam uống chút rượu, trong khi nói chuyện với anh cứ ngáp dài liên tục, Thắng thật thà bảo cô:
- Em mệt thì vào trong giường anh mà nghỉ. Chút nữa anh đưa về dưới nhà khách.
Tam chếnh choáng bước vào trong giường ngủ của Thắng. Anh tế nhị kéo tấm riđô lại, bước đến bên bàn, nơi có chiếc bóng điện sáu mươi oát đang toả sáng, mở tài liệu ra đọc. Nằm trong giường của Thắng, gối lên chiếc chăn màu cỏ úa được gấp vuông vắn, Tam chợt thấy tim mình rộn lên. Suốt hai đêm trước lúc đi, Nhị đã nhỏ to với cô biết bao điều. Phần lớn Tam cố làm theo để vừa lòng chị. Sứ mạng của cô thật cao cả và thành bại gì cũng phụ thuộc vào chuyến đi này.
Khuya. Bên ngoài khá vắng vẻ. Thắng thấy hơi mệt, định đi ngủ. Chợt nhớ trong giường mình, Tam đang nằm, anh định khép cửa đi sang ngủ chung với Mẫn, dành chiếc giường của mình cho cô. Tam đột ngột bước ra, đứng trước mặt anh.
- Tưởng em ngủ rồi, anh định sang ngủ chung với anh Mẫn.
- Em chưa ngủ. Và cũng không muốn ngủ. Em có chuyện này muốn nói với anh...
Tam nhìn Thắng. Ánh mắt của cô rất lạ, rất âu yếm và gần gũi, giống như trước đây Nhị vẫn nhìn anh như vậy. Tam có nhiều nét giống Nhị. Từ đôi mắt, nụ cười đến bước đi, dáng đứng. Thắng thấy bối rối, muốn nghe ngay điều Tam định nói:
- Em nói đi...!
Tam chợt bước đến bên anh, gục vào vai anh, oà khóc:
- Em... em không nói được...!
Tam đã nói rất thật lòng mình. Cô không thể nói những điều mà Nhị đã truyền lại cho mình. Nếu như có ai đó nói hộ, Tam sẽ làm theo như vậy ngay. Đằng này, Nhị lại muốn những lời tâm huyết ấy phải do cô nói ra.
Thắng mang máng hiểu được câu chuyện và hình dung ra Tam vào đây là do sự sắp đặt của Nhị. Anh đưa bàn tay gạt những giọt nước mắt trên mặt Tam, giọng lắng xuống:
- Anh hiểu em, hiểu những mong muốn của chị em. Nhưng anh không thể làm khác đựợc. Anh không bao giờ quên lời hẹn ước anh và chị Nhị đã trao cho nhau bên bờ Hiền Lương năm nào.
Thắng đỡ Tam ngồi xuống. Anh ra khỏi phòng, gõ cửa phòng Mẫn. Mẫn vẫn chưa ngủ, bước ra mở cưả. Thắng vỗ vai bạn:
- Đưa giúp cô em mình xuống nhà khách với!
Mẫn tươi cười, vội khoác áo đi ra. Tam đã lau khô nước mắt, sượng sùng hỏi Mẫn một câu chiếu lệ:
- Anh Mẫn chưa ngủ à?
Mẫn không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai anh em, hồn nhiên đáp:
- Anh đang chờ để xem ông anh cọc chèo có sai bảo gì không.
Tam và Mẫn bước ra khoảng sân vắng lặng. Thắng nhìn theo. Anh thấy lòng thanh thản. Một niềm vui đang dâng lên trong lòng, làm tim anh rạo rực.
Gió từ phía Hiền Lương thổi vào, mang theo chút lạnh của muà đông còn rớt lại...
HẾT