Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 06:58:19 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Thung lũng Cô Tan  (Đọc 17251 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #80 vào lúc: 25 Tháng Ba, 2020, 05:18:02 am »


        Kha dừng lại nhìn thủ trưởng Đức. Là người đang điều khiển hội nghị, thủ trường Đức thấy ý kiến của Kha có vẻ hơi chệch trọng tâm phiên họp, nên anh ngó sang phía tư lệnh như ngầm xin ý kiến của đồng chí, nhưng tư lệnh vẫn im lặng không thay đổi tư thế ngồi, và như vậy có nghĩa là không ai nên hỏi gì đồng chí vào lúc đó. Cuối cùng, thủ trưởng Đức quyết định cho Kha nói. Bằng một giọng hùng hồn khác thường. Kha vứt bỏ mọi sự dè dặt lúc đầu, anh trình bày những dự định về bản phương án « mềm » của mình trước hội nghị.

        — Chúng tôi cho rằng — Kha nói — một phương án thực tế là một phương án nhằm khôi phục con đường cũ trên khu vực Cô-Tan. Chúng ta sẽ tận dụng những đoạn đường còn lại, nối chúng lại với nhau bằng cách xử lý lầy và trượt, rất nhiên, chúng ta không thể áp dụng những biện pháp đã áp dụng ở đèo TaBua LaBui. — Nhưng chúng ta có những phương tiện mới và những biện pháp mới. Về vấn đề lầy, như các đồng chí đã biết, chúng ta mới được hậu phương chi viện cho chất ATN và tác giả của nó cũng đã trực tiếp, vào đây giúp chúng ta sử dụng. Còn vấn đề xử lý trượt, đúng là tình hình có phức tạp hơn, nhưng có thể chúng ta chỉ cần dùng đến một phần mười khối lượng chất nổ của phương án «Tầng đá mẹ» cũng đủ. Lẽ tất nhiên là theo cách đó chúng ta không tiêu diệt được sự đe dọa thường xuyên của lầy và của trượt. Chúng ta sẽ phải đối phó liên tục với sự đánh phá của địch nhưng ngay như phương án « Tầng đá mẹ» được thực hiện thì cũng không có nghĩa là địch thôi không đánh phá nữa.

        Kha dừng lại, lấy một tờ bản đồ địa hình ghim lên bảng và anh bắt đầu thuyết trình cụ thể những tính toán kỹ thuật của mình. Một lần nữa, phải công nhận cái tài diễn tả của Kha. Theo sự trình bày của anh, vùng Cô-Tan hầu như không còn là mỗi hiểm họa của tuyến đường 27. Chất ATN và những phát mìn lèn ép sẽ nhanh chóng giải quyết những đoạn lầy. Còn đối với mái trượt thì sẽ thành lập những tổ «khử trượt» thường xuyên trực chiến tại chỗ, đầt xô đến đâu hót đến đấy bằng phá nổ hoặc bằng máy ủi C100. Tóm lại, phương án «mềm» là một phương án rất gần gũi, nếu không nói là hoàn toàn giống với cách làm từ xưa đến nay trên những đoạn đường bị phá hoại, trừ chất ATN. Trong tình hình bế tắc như hiện đang diễn ra tại hội nghị, sự xuất hiện một phương án như thế rất dễ làm siêu lòng những người ít hiểu biết khoa học kỹ thuật và có thể có phần nào ngại khó. Sự khôn khéo và tài thuyết phục của Kha hầu như đã dưa họ quay trở lại điểm xuất phát mà họ không biết. Cho nên, sau khi Kha trình bày phòng họp bàn tán khá sôi nổi. Có điều, các đại biểu chỉ mới bàn tán riêng với nhau chứ chưa ai chính thức phát biểu ý kiến của mình. Họ vẫn có ý chờ đợi thái độ của tư lệnh.

        Một trong những người tỏ ra sốt ruột nhất trong sự chờ đợi này là Mai Quế. Ngồi ở một góc tối, Mai Quế nhấp nhổm liếc nhìn mọi người rồi lại chăm chú theo dõi động tĩnh của tư lệnh. Hình như tư lệnh cùng có nghe ý kiến của Kha nhưng đồng chí vẫn giữ nguyên vẻ im lặng của mình Cuối cùng, không thể chờ đợi lâu hơn được nữa, Quế đứng lên xin phát biểu. Rõ ràng là Quế chưa quen với những cuộc hội nghị có tính chất nghiêm trang như thế này. Giọng Quế run run, thỉnh thoảng lại ngắc lại một cái. Nhưng rút cuộc, Quế cùng vẫn làm cho mọi người hiểu được những ý kiến của mình, tuy có phần hơi lộn xộn. Trước hết, Quế không tán thánh quan điểm chung của phương án vì, theo Quế, quan điểm đó không xuất phát từ tính chất khoa học của vấn đề. Với cách trình bày hơi thiên về những khía cạnh chuyên môn của nghề nghiệp, Quế cho rung, về cơ bản, hiện tượng đông kết bùn do chất ATN gây ra cũng chỉ là một dạng « váng » thổ nhưỡng. Nó có thể đóng vai trò bổ sung, chèn, chắp, chứ không thể là nền móng công trình được, một khi nó, vẫn còn là « váng » vì theo sự trình bày của tác giả bản phương án, vấn đề nước ngầm vẫn chưa được sử lý. Quế cho rằng, trong điều kiện có sự tác động trực tiếp và thường xuyên của nước ngầm hoạt động mạnh, tác dụng của chất ATN rất bị hạn chế. Hơn nữa, lực lượng dự trữ của chất này hiện có trong tay cũng không nhiều, nếu để dùng cấp cứu thì có thể phát huy hiệu quả chứ mang dùng rộng rãi e không đủ và tác dụng sẽ rất hạn chế...Vì không am hiểu sâu về kỹ thuật giao thông nên vấn đề trượt, Quế không nói đến. Trong khi Quế nói, chính ủy Lâm Hồng Sơn ghi mấy chữ vào một mảnh giấy nhỏ chuyển đến trước mặt tư lệnh. Tư lệnh đọc xong, khẽ ngước nhìn Quế một cái rồi lại im lặng cúi xuống.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #81 vào lúc: 26 Tháng Ba, 2020, 10:51:13 am »


        Quế vừa dứt lời thì Đính đứng lên. Hội nghị bắt đầu xôn xao. Thủ trưởng Đức phải vỗ tay mấy lần mới lấy lại được trật tự để cho Đính phát biểu. Tuy là cán bộ trung cấp, nhưng Đính vào công tác ở Trường Sơn đi lâu và anh chính là một trong số những người đầu tiên chuẩn bị phương án đường 27 cho Bộ Tư lệnh, và sau đó lại được Bộ Tư lệnh trực tiếp giới thiệu tham gia đoàn khảo sát thiết kế mở tuyến do Kha phụ trách hồi đầu năm 1966. Từ đấy đến nay, Đính vẫn thường xuyên làm việc trên tuyến đường anh cũng đã tham gia đợt khảo sát bổ sung cùng với Quang kỳ vừa rồi và anh cũng là một trong những người đầu tiên trực tiếp nếm mùi thất bại cay đắng ở Cô-Tan. Có thể nói, về mặt thực tế, Đính là một trong số những người hiểu thấu đáo con đường hơn cả. Cho nên, trong phiên họp này, Đính là cán bộ trung cấp duy nhất của tuyến được mời tham dự. Hầu hết những người có mặt ở đây đều đã quen biết Đính và cũng quen cả cách nói thẳng thừng, cộc lốc của Đính, kể cả đồng chí lư lệnh. Và một điều làm hội nghị càng bàn tán dữ là ngay khi Đinh đứng lên xin phát biểu ý kiến, đồng chí tư lệnh cũng ngẩng lên nhìn anh, chăm chú theo dõi.

        Không rào đón gì hết, Đính xọc thẳng ngay vào vấn đề:

        — Tôi xin phát biểu ý kiến của tôi về việc đánh giá và chọn lựa hai phương án đã trình bày.

        Có lẽ Đính đã nói hộ cái điều khó nói đối với nhiều người trong hội nghị, nên anh vừa nói được câu đầu, hội nghị lại ồn ào lên một lúc, và lần này không phải thủ trưởng Đức yêu cầu trật tự mà đích thân đồng chí tư lệnh đã giơ tay yêu cầu mọi người im lặng và ra hiệu cho Đính nói tiếp. Không văn bản giấy tờ gì cả, và cũng không, cả thưa gửi lôi thôi dài dòng, Đính như một cái xe đã gài số sẵn, được lệnh là vù luôn :

        — Trước hết, tôi nói về phương án của kỹ sư Kha — Đính tiếp — Thực ra, đây không phải là một phương án, mà là một mánh khóe lợi dụng chất ATM. Để chứng minh, chỉ cần đặt một con tính trừ cấp một: loại bỏ chất ATN thì bản «phương án» đó còn lại cái gì? Đối với con nhà giao thông, tôi thấy không cần phải chứng minh thêm điều gì nữa. Nhưng đối với một người làm công tác khoa học kỹ thuật, nhất là lại trực tiếp dùng khoa học kỹ thuật phục vụ chiến đấu, thì tôi thấy cần nói thêm một tẹo: đừng dùng khoa học kỹ thuật vào việc buôn bán công danh sĩ diện như vậy. Không được đâu! Những phương án sặc mùi cơ hội chữ nghĩa như vậy, có chăng, chỉ đánh lừa được một vài người nhẹ dạ trong chúng ta thôi, chứ không lừa nổi thằng địch đâu! Công thức TaBua LaBui chưa đủ là một bài học thấm thía hay sao? Ý kiến thứ hai của tôi là nói về phương án của kỹ sư Quang. Phải nói là một người đã lăn lộn với con đường này từ khi nó còn là rừng nguyên sinh, tôi đã choáng váng khi gặp đồng chí Quang buổi trưa hôm nay, và tự thấy mình đúng là một cán bộ trung cấp (mọi người ồ lên cười, đồng chí tư lệnh cũng tủm tỉm quay sang phía chính ủy nói nhỏ một câu gì đó). Với tất cả lòng trưng thành đối với cuộc chiến đấu của ta, với tất cả những gì mà tôi có thể hiểu biết đuợc về con đường, tôi xin cam đoan phương án «Tầng đá mẹ» là biện pháp duy nhất đúng để chúng ta giải bài toán Cô-Tan. Tôi đề nghị hội nghị không nên mất thì giờ chọn lựa nữa mà nên tập trung bàn cách thực hiện bằng được phương án đó.

        — Vậy ý kiến của anh thế nào? — Đồng chí tư lệnh hỏi.

        — Báo cáo đồng chí tư lệnh — Đính nói — Ý kiến của tôi là đề nghị đồng chí chỉ thị cho các đại biểu tiếp tục suy nghĩ, nếu ngồi ở đây không tiện thì cho giải tán để suy nghĩ; bàn bạc riêng với nhau, rồi tối nay lại họp tiếp, nếu vẫn chưa ra thì xin cho cả sáng mai, chiều mai cũng được ạ !

        Cũng không ngờ ý kiến của Đính lại đúng với ý định của đồng chí tư lệnh. Cho nên nghe Đính trả lời, tư lệnh quay sang chính ủy, cười:
— Thế mà có cậu cứ bảo thằng này nó dại. Tôi cần những cái dại như thế gấp mười những cái khôn của những anh chàng khéo mồm.

        Và đồng chí đứng lên tuyên bố tạm ngưng họp trong ba tiếng đồng hồ để tiếp tục suy nghĩ.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #82 vào lúc: 27 Tháng Ba, 2020, 07:42:24 am »


*

        Như bị kiệt sức, ở hội nghi bước ra, Kha ủ rũ quay về ngách hang của mình. Người anh nôn nao, khi thì nóng rực lên, khi lại ngây ngấy rét. Kha lo lắng về một trận ốm khó tránh khỏi. Đến bờ vùng suối, gần lỗi rẽ vào ngách hang riêng của anh, Kha ngồi xuống nghỉ ,vả định vốc nước rửa mặt cho tỉnh táo một chút. Khi vừa cúi xuống. Kha bỗng dừng lại lắng nghe, có tiếng gọi khe khe ở phía sau. Quế. Kha đứng dậy và lần đầu tiên trước mặt Quế, anh thấy trong lòng trống trải hầu như không có gì đề nói với Quế nữa.

        — Anh mệt lắm à ? — Quế hơi ngạc nhiên hỏi.

        Kha khẽ gật đầu, buông một câu cụt lủn và lặng lẽ quay đi

        — Hơi khó chịu !

        Quế vừa bước theo, vừa nói;

        — Anh giận Quế phải không ?

        — Sao mà giận! — Kha vẫn lầm lũi bước đi, không ngoảnh lại.

        — Không nên thế anh Kha ạ.

        — Cô bảo tôi không nên thế nào cơ ? — Kha đứng dừng lại nhìn Quế.

        — Em bảo anh không nên... — Quế hơi ngập ngừng, nhưng cô lại dứt khoát ngay — anh không nên đối xử như vậy.

        Kha bật ra một tiếng cười mỉa mai :

        — Hừ, cô khuyên tôi không nên đối xử như vậy à ? Sao cô không khuyên tôi là đừng nên cạn tàu ráo máng với nhau có được không? Đừng nên mang nhau ra mà xỉ nhục ở chỗ đông người có được không? Hừ ATN, ATN là cái gì mà cô coi trọng nó hơn tôi ? Cô mang thí tôi trước hội nghị để giữ lấy cái uy tín hão của chất ATN phải không ?

        Và giọng Kha trở nên độc địa:

        — Tôi hiểu, tôi hiểu ! Mọi người đều «choáng váng» trước cái sức nghĩ thần kỳ đó ! Chắc là cô cùng thế. Mà có lẽ còn hơn thế nữa. Sức nghĩ đó, con người đó ha, ha, cô có quyền «choáng váng» lắm chứ!

        Có lẽ chưa bao giờ bị người khác nặng lời miệt thị quá đáng cả trong công trình nghiên cứu khoa học cả trong danh dự tình yêu như vậy, nên nghe Kha nói, Quế giận run lên, đến nỗi, cuối cùng, cô chỉ còn biết lặng lẽ quay đi.

        Còn Kha, hầu như anh không có cảm giác gì nữa. Anh rảo bước đi, vào chỗ nằm của mình. Ngả người trên chiếc võng bạt, trùm tấm chăn dù kín đầu, Kha nhắm mắt cố tìm sự thanh thản trong giấc ngủ. Lẽ tất nhiên là Kha không tài nào ngủ được. Bởi vì, sự yên tĩnh không thể tìm được ở trong một thế nằm, cũng không thể cách ly được với thế giới bên ngoài bằng một tấm chăn, và giấc ngủ cũng không bao giờ đến với một người đang bị những thất bại giày vò. Nhưng Kha vẫn nằm.  Và anh cứ nằm nguyên như thế rất lâu, phần vì mệt phần vì cũng không biết dậy làm gì nữa.

        Cho đến bữa cơm chiều; mọi người đã ăn xong cả rồi mà Kha vấn chưa dậy. Không phải anh không biết đã đến giờ ăn. Anh biết cả, nghe thấy cả, nhưng anh không muốn dậy, cũng không muốn ăn, và nhất là không muốn nhìn thấy ai, bất cứ ai.

        Bỗng Kha chú ý lắng nghe. Có tiếng chân đang nhẹ nhàng bước lại. Vùi đầu trong chăn, Kha vờ nhắm mắt ngủ. Tiếng chân sẽ sàng dừng lại bên chiếc võng. Người Kha như bị điện giật, khi anh nghe rõ tiếng Phương Thảo ghé sát tai anh gọi nho nhỏ :

        — Anh Kha! Anh Kha! Anh Kha ngủ đấy à?

        Nhưng Kha vẫn vờ ngủ say. Tiếng Phương Thảo lại vang lên, trìu mến :

        — Anh Kha, dậy ăn cơm đi anh Kha! Em mang com cho anh đây này.

        Lần này, vừa gọi, Thảo vừa nhè nhẹ kéo tấm chăn trùm kín đầu Kha ra. Kha vờ cựa mình, rồi mở mắt, ngơ ngác:

        — Ai đấy ?

        — Em đây! Dậy ăn cơm đi anh ! — Thảo âu yếm giục.

        Kha sững sờ nhìn Thảo. Trong bóng tối mờ mờ, hai giọt nước mắt lăn nhanh trên má Kha, Anh chống tay ngồi dậy:   

        — Thảo mang cơm cho mình đấy à?

        — Vâng, không thấy anh đi ăn cơm, em biết ngay là anh mệt.

        — Cảm ơn Thảo nhé! Nhưng mình không muốn ăn đâu. Thảo cứ để đấy. Thảo ngồi tạm xuống đây đi.

        — Anh phải ăn đi! Anh có ăn thì em mới ngồi. Nếu anh ăn, em sẽ kể cho anh nghe chuyện này hay lắm.

        — Chuyện gì hở Thảo?

        — Nhưng anh phải ăn đi đã.

        Rồi Thảo nhìn quanh, hỏi :

        — Đèn của anh đâu rồi?

        — Ở cạnh ba lô, để mình lấy cho.

        Kha toan đứng dậy thì Thảo đã với tay lấy được. Châm đèn xong, Thảo tháo chiếc cặp lồng, bày ra mặt đá, giục:

        — Anh ăn đi, vừa ăn, vừa nghe em kể chuyện cho mà nghe, hay lắm!

        Kha buộc phải rút chiếc thìa ở trong túi ba lô ra. Và Thảo cũng bắt đầu vào chuyện bằng một câu hỏi :

        — Vừa rồi chị Quế mới gặp anh phải không ?

        Kha đang nhai dở miếng cơm, nghe Thảo hỏi, sửng sốt dừng lại:

        — Sao, Quế nói chuyện với Thảo đấy à ?

        — Vâng, em với chị ấy cùng ăn cơm với nhau.

        — Quế nói những gì với Thảo?

        — Anh cứ ăn đi — Thảo giục — Chị Quế bảo em cái này lạ lắm!

        Kha buông cặp lồng cơm xuống, nhưng Thảo lại bắt anh bưng lên và dọa: nếu anh không ăn thì không kể nữa. Kha lại phải miễn cưỡng xúc cơm ăn. Thảo liếp:

        — Bắt đầu chị ấy kể về anh, rồi chị ấy nói về chuyện ở hội nghị vừa rồi. Cuối cùng, chị ấy bảo em...

        Thảo cúi xuống cười:

        — Ngượng lắm. Chị ấy bạo mồm bạo miệng chứ em thì em chịu.

        — Sao, Thảo cứ nói đi! — Kha sốt ruột giục.

        — Chị ấy bảo... bảo là chị ấy giả anh cho em... Thảo nói rất nhanh mấy tiếng sau cùng và ôm mặt cười rũ rượi như để che lấp sự xấu hổ đang làm má cô đỏ bừng.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #83 vào lúc: 29 Tháng Ba, 2020, 09:16:01 pm »


        Kha buông hẳn cặp lồng cơm xuống, mặc cho Thảo ép thế nào anh cũng không ăn nữa. Rồi vừa lau mồm, Kha vừa hỏi:

        — Em bảo Quế thế nào ?

        — Em bảo Quế thế nào?

        — Em chỉ bảo chị ấy là đừng đùa nữa.

        — Có thế thôi à ?

        — Dạ!

        — Sao em không nói là anh cũng sẵn sàng giả chị ấy cho phương án «Tầng đá mẹ » được không!

        — Ai lại thế, hở anh ?

        — Tại sao lại không thể thế được nhỉ ? Chúng mình cũng có quyền đối xử với người ta như người ta đã đối xử với mình được chứ!

        — Thôi, chuyện ấy hãy gác lại đã anh ạ! Em muốn bàn với anh chuyện khác cơ.

        — Chuyện gì? Em nói đi !

        — Thảo đắn đo một chút, rồi hỏi:

        — Chiền nay, hội nghị đã bác bỏ phương án của anh phải không?

        — Không hẳn là bác bỏ — Kha đáp — Nhưng cũng gần như thế. Nghĩa là họ không thảo luận gì thêm nữa sau khi thằng Đính nó đả kích anh.

        — Vậy tối nay anh có dự họp nữa không?

        — Tất nhiên là không. Vì anh còn có ý kiến gì nữa mà họp.

        Thảo lại ngập ngừng:

        — Thế ý kiến thật của anh về phương án «Tầng đá mẹ» như thế nào?

        — Tại sao em cũng quan tâm nhiều đến chuyện ấy thế?

        — Anh cứ trả lời em đi, rồi em sẽ nói. Nhưng anh phải nói thật, anh hãy nói tất cả sự thật trong ý nghĩ của anh về bản phương án đó đi, em có một ý kiến muốn bàn với anh may ra có thể giải quyết sự bế tắc mà bản phương án đó đang vấp phải. Anh nói đi, anh Kha !

        Kha rất ngạc nhiên trước những lời lẽ của Thảo. Thoạt đầu, anh tưởng Thảo muốn đặt lại vấn đề quan hệ giữa hai người. Nhưng câu chuyện nửa chừng thì Thảo lại rẽ sang phương án Tầng đá mẹ, Kha lại tưởng Thảo đi thăm dò quan điểm của anh để phục vụ cho một yêu cầu nào đấy, nhưng hóa ra là Thảo lại muốn bàn biện pháp với anh. Thật là rắc rối. Tại sao Thảo không bàn với Quang mà lại bàn với anh ? Và Kha mang máng cảm thấy việc cuối hình như lại có quan hệ với việc đầu. Nghĩ vậy, Kha quyết định nói cho Thảo biết tất cả sự thật về những suy nghĩ của mình đối với phương án của Quang. Nghĩa là, Kha cũng công nhận phương án của Quang có giá trị khoa học và trên thực tế, nó từng là phương án hay nhất để vượt qua Cô-Tan. Sau khi kể cho Thảo nghe những ý kiến thật của minh như vậy. Kha kết luận:

        — Có điều, cậu Quang «sài» thuốc nổ dữ quá Nhưng theo ý anh thì thà chịu tốn kém ở đây còn hơn là tính chuyện mở một con đường khác. Đó là chưa kể đến vấn đề thời gian, thu đông đến rồi, mặt trận không thể đợi chúng ta làm một con dường như vậy đâu, Thảo ạ.

        Kha kể xong, Thảo với chiếc bi đông, rót một bát nước đưa cho Kha. Đợi Kha uống xong, Thảo mới nói:

        — Bây giờ em bàn riêng với anh chuyện này nhớ. Được hay không anh cứ nói. Em chỉ biết bàn thế thôi, còn cụ thể thế nào anh phải chịu khó tính toán mới được. May ra có khi giải quyết được vấn đề cũng nên... Theo ý em — Thảo tiếp — liệu ta có thể tính đến việc lợi dụng sự phá hoại của địch để thay thế một phần chất nổ của ta không? Chẳng hạn như bom bảy tấn, những thảm nổ của B52 v.v... miễn là mình hướng dẫn nó bỏ theo thiết kế phá nổ của mình. Kèm vào đấy là sự điểm hỏa đúng thời cơ của ta, may ra cũng có thế lợi dụng quy luật cộng hưởng được phần nào chăng ?

        Thảo chưa nói dứt lời, Kha đã chồm dậy với lấy chiếc xà cột tài liệu để ở bên cạnh, lục tung ra. Thảo quay lại vặn to ngọn đèn bão một chút, rồi chăm chú theo dõi Kha tính toán. Không tiếc rẻ gì nữa, Kha thẳng tay khoanh từng mảng lớn trên tờ bản đồ bằng bút chì màu. Những điểm cơ bản trong phương án của Quang, lúc này hiện lên rất rõ trong trí nhớ của Kha. Vừa làm, Kha vừa nhìn đồng hồ...

        Đủng tám giờ kém mười, Kha thu xếp lài liệu đi lên chỗ họp.

        Đến chỗ rẽ, Kha nắm chặt tay Thảo:

        — Lúc tan họp đợi anh nhé! Đừng hồi hộp, chắc chắn đêm nay ý kiến của em sẽ làm lu mờ phương án « Tầng đá mẹ ».

        Nói xong, Kha vội vã quay đi. Thảo chạy theo, dặn :

        — Đừng nói gì đến em ở hội nghị đấy nhớ!

        Kha quay lai nhìn Thao :

        — Sao ? Sợ gì mà không nói ?

        — Không, em không sợ, nhưng anh đừng nói. Anh phải hứa với em là không được nói đi!

        — Được rồi, em yên tâm, anh hứa !

        Dứt lời, Kha hăm hở bước đi như chạy. Thảo đứng lặng nhìn theo một lát rồi tủm tỉm quay lại. Lòng cô cảm thấy vui vui.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #84 vào lúc: 30 Tháng Ba, 2020, 08:28:10 pm »


CHƯƠNG XII

        Gần sáng.

        Chiếc xe con chở đồng chí tư lệnh đi kiểm tra trận địa nghi binh về, từ từ dừng lại trước cửa động Chân Linh. Xuống xe, tư lệnh đi thẳng vào trong động. Đến chỉ huy sở, thấy thủ trưởng Đức đang làm việc với các cán bộ, đồng chí gật đầu chào, rồi xuống ngồi phiến đá bên cạnh, lấy chiếc khăn mặt bông quấn quanh cổ ra thấm những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Xong, đồng chí quay sang hỏi thủ trưởng Đức:

        — Quang với Kha đi đâu mà tôi không gặp ở tuyến ?

        — Báo cáo tư lệnh —thủ trưởng Đức nói — hai đồng chí đó đang đi kiểm tra lần cuối cùng các hố nổ tự động.

        — Bao giờ thì xong?

        — Báo cáo tư lệnh, cũng chỉ trong vòng nửa tiếng —  Thủ trưởng Đức vừa nói, vừa giơ tay nhìn đồng hồ.

        — Kiểm tra xong các cậu ấy ở lại tuyến hay về đây ?

        — Báo cáo tư lệnh, đồng chí Kha sẽ về trực ở chỉ huy sở, còn dồng chí Quang sẽ ở lại tuyến,

        — Quang ở lại làm gì ?

        — Báo cáo tư lệnh, đồng chí Quang đề nghị cho ở lại chỉ đạo thực hiện tuyến nghi binh trung tâm ạ!

        — Auh có đồng ý đề nghị đó không?

        — Báo cáo, tôi đã đồng ý.

        — Quan điểm của anh về vấn đề này thế nào ?

        — Báo cáo tư lệnh, tôi cho rằng hiện giờ nhiệm vụ nghi binh ở các tuyến quan trọng nhất, đặc biệt là đối với tuyến trung tâm. Vì vậy, cần phải giao cho cán bộ có năng lực chỉ đạo.

        — Thế đến lúc nhiệm vụ nghi binh xong thì quan trọng nhất là cái gì ?

        — Báo cáo, lúc ấy ta thực hiện phá nổ lớn.

        — Việc ấy ai chủ trì?

        — Báo cáo tư lệnh, việc này không ai bằng đồng chí Quang đâu ạ !

        Tư lệnh nhìn thủ trưởng Đức :

        — Lại vẫn Quang. Thế nhỡ chốc nữa chúng nó « mượn» mất cậu ấy ở tuyến thì sao?

        — Báo cáo .. tôi...

        Thủ trưởng Đức đang lúng túng chưa biết nên trình bày thế nào, tư lệnh đã nói tiếp, giọng hơi nhò đi một chút:

        — Tôi biết, không phải anh không nghĩ đến điều đó, nhưng anh hay chiều cán bộ. Cậu ấy hăng hái, nhiệt tình, có tinh thần trách nhiệm cao với công việc, nhưng nếu cậu ấy đề nghị như vậy là tốt đối với cương vị của cậu ấy, thì anh cũng phải kiên quyết không chấp nhận một đề nghị như thế mới là tốt ở cương vị của anh chứ. Nhiệm vụ nghi binh đúng là quan trọng nhất trong giai đoạn đầu kế hoạch, nhưng so với nhiệm vụ phá nổ lớn ở đoạn sau thì dù sao cũng chỉ là một biện pháp bổ sung, một đòn có tính chất hỗ trợ chứ không thể coi là biện pháp, cơ bản nhất của mình được. Cái cần nắm thật chắc là thực lực của mình. Cho nên, bất kỳ tình hình nào, cậu Quang cũng phải được bảo vệ an toàn để thực hiện nhiệm vụ cơ bản đó.

        Tư lệnh hơi ngửng lại một chút, rồi hạ giọng:

        — Sinh ra anh cán bộ lãnh đạo là để suy nghĩ và giải quyết những việc mà cấp dưới mình không có điều kiện suy nghĩ và giải quyết như mình, Nếu không thì anh và tôi, chúng ta sẽ làm gì ở đây!

        Rút điếu thuốc cầm tay, nhưng mãi đến lúc thủ trưởng Đức gọi điện xuống tuyến báo cho Quang về ngay chỉ huy sở xong, tư lệnh mới châm lửa hút. Khi thủ trưởng Đức quay lại, đồng chí chìa bao thuốc ra mời và thân mật hỏi:

        — Mấy hôm nay cậu Kha thế nào?

        — Báo cáo tư lệnh, đồng chí ấy làm việc tốt ạ !

        — Cái đó tôi biết rồi. Cậu này láu, nhanh, nhưng vốn liếng làm ăn còn mỏng lắm... Là tôi muốn hỏi cái chuyện kia cơ.

        — Dạ, về cái kế hoạch nghi binh phải không ạ?

        Tư lệnh gật đầu :

        — Chuyện ấy đấy. Không biết các anh thế nào chứ tôi thì quả thực là tôi không đoán được một tí nào về những ý kiến của cậu ta trước lúc cậu ta trinh bày.

        — Chúng tôi cũng vậy thôi ạ, nhất là đồng chí Sơn: lúc nghe cậu ấy trình bày, anh Sơn cứ lắc đầu kêu quái lạ, quái lạ! mãi. Báo cáo anh, kể ra cũng là một hiện tượng bất ngờ thật.

        — Anh bảo sao? — Tư lệnh gặng hỏi lại.

        — Báo cáo, chúng tôi cho là một hiện tượng bẩt ngờ ạ !

        — Bất ngờ à ?—Tư lệnh cau mày, lẩm bẩm — Tại sao các anh lại cho là một hiện tượng bất ngờ?
 
       
        — Báo cáo đồng chí, vì... thật là bất ngờ, chúng tôi không hiểu tại sao nó lại có thể là ý kiến của cậu ấy vào lúc ấy được.

        — Thì đấy ! Tôi cũng muốn hỏi các anh về chỗ ấy đấy. Tôi không tin kế hoạch đó là kết quá của một hiện tượng bất ngờ. Không, không bất ngờ đâu. Phải dày dạn với bom đạn lắm mới nghĩ ra được một kế hoạch như vậy. Ở Bộ Tư lệnh, các anh ấy cũng bàn nhiều về chuyện này, nhưng vẫn chưa cắt nghĩa được nguồn gốc của nó thế nào cả, vì cũng giống nhận xét của các cậu ở dây, nó lại là ý kiến của một người vốn không tiêu biểu lắm cho sự dày dạn trong bom đạn. Khó đấy. Nhưng là vấn đề lớn đấy. Nếu tìm ra nguyên nhân có thể giúp chúng ta hiểu sâu được nhiêu điều rất cơ bản trong công tác lãnh đạo của mình.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #85 vào lúc: 31 Tháng Ba, 2020, 11:49:38 am »


        Tư lệnh ngừng lại, nhìn các cán bộ đang làm việc ở chỉ huy sở một lượt, rồi hỏi thủ trưởng Đức:

        — Cậu Sơn vẫn ở tuyến chưa về à ?

        — Báo cáo, đồng chí ấy sẽ ở luôn dưới với các đơn vị làm nhiệm vụ nghi binh ạ.

        — Cậu ấy là hay xông lắm —Tư lệnh nói, giọng nói của đồng chí vừa có vẻ lo ngại, vừa có vẻ tự hào —  « Đâu khó có chỉ huy, lúc gian nguy có lãnh đạo », chính ủy của các cậu xông xáo thế thì chiến sĩ cũng được nhờ đấy. Nhưng mà — Tư lệnh nhìn thủ trưởng Đức cười — các cậu cũng phải cẩn thận, đừng để mất của tôi một chính ủy thuộc vào loại khó kiếm hiện nay đấy nhớ.

        Rồi tư lệnh đắn đo :

        — Anh Đức này !

        — Dạ.

        — Liệu có thể nhờ Sơn giúp cho việc ấy được không ?

        — Báo cáo, vẫn chuyện Kha ấy ạ?

        — Ừ ! Nhưng mà sao tôi có cảm giác các cậu hình như không chú ý mấy đến vấn đề này thì phải. Có lẽ đối với một Ban chỉ huy tuyến, đồng thời lại là Ban chỉ huy phân bộ Tiền phương như các cậu ở đây, những chuyện như vậy các cậu coi như không thuộc phạm vi chức trách của mình. Có một cái kế hay, giúp các cậu gỡ thế bí, các cậu vồ lấy thực hiện. Khi vẫn đề đó đã qua di, có lẽ các cậu chỉ cỏn mỗi một việc là làm một bản báo cáo gửi lên Bộ Tư lệnh đề nghị tặng cho cải người đã hiến kế một tấm huân chương hoặc một chiếc bằng khen gì đó. Thế là hết.

        Tư lệnh lắc đầu, xua tay:

        — Không được ! Bây giờ cái kiểu làm thế không được nữa đâu. Cán bộ lãnh đạo công nông bây giờ phải là người có tri thức và phải biết làm việc bằng trí thức mới được. Chỉ huy đánh nhau với đế quốc Mỹ mà cứ ngủ ngáy o o, chém to kho mặn thì không ổn đâu. Phải chịu khó động não. Phải biết cách động não. Động não thật dữ mới được. Mái tóc chúng mình trắng thêm một sợi sẽ có thể bớt dược bao nhiên vành khăn trắng trên đầu những mẹ già, quả phụ, con thơ... Tôi không có ý định phê bình các cậu đâu, anh Đức ạ! Nhưng các cậu cần chịu khó suy nghĩ hơn nữa.

        Thấy thủ trưởng Đức ngồi im, tu lệnh cười:

        — Này, có khi anh tưởng tôi vô tình đi lạc vấn đề đấy nhỉ? Ừ, ai lại trước giờ «nổ súng», một anh lư lệnh lại đi nói với cán bộ chỉ huy trận đánh về phương pháp suy nghĩ bao giờ nhỉ ? Nhưng không phải thế đâu! Tôi luôn luôn muốn các anh làm việc đúng chức năng của các anh. Đã là anh cán hộ chỉ huy, phải làm đúng những công việc của chỉ huy. Mà công việc chủ yếu của cán bô chỉ huy, lãnh đạo, là công việc tổ chức. Tổ chức cho người ta suy nghĩ. Tổ chức cho người ta hành động. Còn các công việc tỉ mỉ, chi tiết, thì nếu anh tổ chức khéo, tổ chức giỏi, những việc đó sẽ được giải quyết ở ngay cái chỗ nó xuất hiện.

        Dứt lời, tư lệnh đứng lên, móc túi lấy chiếc đồng hồ quả quít ra xem giờ, rồi quay sang thủ trưởng Đức:

        — Thôi nhớ ! Hẵng thế đã. Bây giờ bắt đầu làm việc. Các lực lượng cơ giới nghi binh đã xuất, phát hết chưa?

        — Báo cáo tự lệnh, tất cả các đơn vị đã bắt đầu triển khai cách đây hai tiếng rồi ạ.

        — Lúc nào họ trở lại điểm xuất phát, anh báo tòi biết nhớ,

        — Dạ. Báo cáo, có gì thay đổi không ạ?

        Tư lệnh gật đầu, bước sát lại cạnh thủ trưởng Đức:

        — Có. Thay đổi nhiều đấy!

        Rồi đồng chí hạ giọng gần như nói thầm:

        — Trên mới cho biết, bọn Mỹ vừa phóng lên quỹ đạo hai vệ tinh tình báo quân sự. Những vệ tinh này bắt đầu hoạt động vào lúc không giờ năm phút sáng nay. Chắc là do hoạt động của hai vệ tinh đó tốt nên các anh mới báo cáo là từ ba giờ sáng đến giờ không thấy có máy bay trinh sát hoạt động có tính chất đan lưới tình báo địa hình nữa. Những vệ tinh này còn có khả năng tự động hướng dẫn mục tiêu cho máy bay tầm cao của địch. Do đó, Bộ tư lệnh nhận định có nhiều khả năng chúng sẽ đánh lớn bằng B52. Nếu đúng như vậy thì nói chung là thuận lợi đối với việc thực hiện kế hoạch của ta... Nhưng — tư lệnh hơi ngập ngừng — có thể sẽ( ác liệt đấy. Anh đưa tôi xem lại kế hoạch bố trí lực lượng cắm chốt ở các tuyến xem thế nào.

        Thủ trưởng Đức lấy trong xà cột ra một tờ bản đồ trải lên phiến đá rồi lẫn lượt giới thiệu với tư lệnh những lực lượng đang làm nhiệm vụ ở các tuyến nghi binh. Tư lệnh chăm chú theo dõi, thỉnh thoảng lại hỏi lại một câu. Sau khi nghe xong, tư lệnh chống hai tay lên tờ bản đồ, cúi nhìn bao quát địa hình khu vực Cô-Tan như muốn duyệt lại cái thế trận đã bày trên đó.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #86 vào lúc: 01 Tháng Tư, 2020, 08:21:15 am »


        Tuy đứng bên cạnh, nhưng thủ trưởng Đức không thề nhận thấy được một sự cân nhắc thận trọng đến mức chi li đang diễn ra hết sức khẩn trương trong sự suy nghĩ của tư lệnh. Bởi vỉ, theo những tin tức mới nhất vừa nhận được thì tổng thống Mỹ cùng với bộ trưởng Quốc phòng Mỹ vừa chấp nhận một kế hoạch tối mật về quân sự ở chiến trường Việt Nam. Cách đây mấy ngày, chúng đã đưa thêm khá nhiều máy bay B52 sang Thái Lan. Tại đảo Guy-am, số lượng máy bay B52 cũng được tăng cường. Những hiện tượng đó cùng với hiện tượng phóng hai vệ tinh tình báo quân sự lên quỹ đạo và một số tin tức khác nữa nhận được trong suốt thời gian vừa qua, liệu có thể có liên quan gì với nhau, liệu sẽ chứa đựng âm mưu gì? Có khả năng là kế hoạch đánh hủy diệt Cô-Tan không? Chả lẽ để đánh một đoạn dường, mặc dù đó là một đoạn đường cực kỳ quan trọng, lại phải huy động những khả năng to lớn đụng chạm đến toàn bộ cơ cấu sức mạnh của nước Mỹ như vậy ư? Nếu quả thực là như vậy thì Giôn-xơn định kiếm chác những gì trong cuộc đánh phá này? Chiến trường miền Nam đang sắp sửa bước sang năm 1968. Năm 1968 cũng là năm Giôn-xơn phải chịu đựng cuộc tấn công quyết liệt của những lá phiếu bầu tổng thống. Còn cuộc chiến tranh phá hoại đối với miền Bắc cũng đã vượt qua cái đỉnh khốc liệt nhất của nó và đang tuột nhanh xuống cái dốc thất bại có tính chất cơ bản về ý đồ chiên lược. Trong một tình hình nhu vậy, bản kế hoạch tối mật đó là cái gì? và những chiếc máy bay chiến lược B52 đó sẽ đánh vào đâu? Nhìn chung tình hình các chiến trương thì hiện tại chưa có nơi nào chiến sự diễn ra mà B52 có thể phát huy tác dụng với quy mô lớn được, ngoài lĩnh vực giao thông vận tải. Mà trên mặt trận giao thông vận tải, có cửa khẩu nào đáng sợ đối với chúng nó hơn cửa khẩu Cô-Tan không? Là người đứng đầu Bộ tư lệnh tiền phương, đồng chí có thể trả lời câu hỏi đó một cách chính xác: Không? Nếu vậy, một nguy cơ lởn đang sắp sửa chụp xuống khu vực Cô-Tan. Nhưng đồng thời, nguy cơ đó cũng sẽ trở thành một thuận lợi hết sức to lớn đối với việc thực hiện kế hoạch của ta, bởi vì, ta đã chuẩn bị trước được điều này. Tình hình đó cho phép ta chỉ cần dùng một lực lượng rất nhỏ cũng có thể hoàn thành được nhiệm vụ của kế hoạch nghi binh.

        Sau mấy phút cân nhắc, tư lệnh quyết định chỉ thị cho thủ trưởng Đức rút hai phần ba lực lượng hiện đang bố trí ở các tuyến về, đồng thời, tự lệnh lại quyết định tăng thêm một số đài quan sát và thay toàn bộ hệ thống liên lạc điện thoại bằng máy bộ đàm, thủ trưởng Đức rất ngạc nhiên trước những quyết định thay đổi đột ngột của tư lệnh, nhưng anh cũng hiểu rằng: đó chính là công việc của một đồng chí tư lệnh.

        ... Trời sáng dần.

        Đứng trên đài chỉ huy tư lệnh trực tiếp dùng ống nhòm theo dõi những đơn vị làm nhiệm vụ nghi binh đang lặng lẽ tiến vào các tuyến đường bí mật. Gió núi tràn qua đỉnh Chân Linh đổ xuống sườn Cô-Prêu như một dòng thác lớn vô hình, rung ào ào những khu rừng cằn cỗi, làm tan loãng từng vạt sương mù đang quanh quất trên khu vực Cô-Tan

        Ở phía sau chỗ tư lệnh đứng vài bước, chính ủy Lâm Hồng Sơn vừa mới về, đang ngồi xổm trên một phiến đá nghe thủ trưởng Đức trình bày lại những ý kiến mà tư lệnh vừa nói với anh lúc nãy. Trong khi nghe, thỉnh thoảng chính ủy lại khe khẽ gật đầu, tủm tỉm cười, làm cho Quang và Kha đang làm việc với bộ phận tham mưu cách chỗ chính ủy ngồi chừng mươi thước, chốc chốc lại ngẩng lên nhìn có vẻ lạ lắm: kế hoạch mới bắt đầu triển khai chưa rõ kết quả thế nào, không hiểu sao hai thủ trưởng lại ung dung ngồi bàn chuyện với nhau có vẻ thú vị như thế?

        Mặt trời lên.

        Nắng sớm trải một màu vàng chanh rất dịu. Cả khu vực Cô-Tan phăng phắc nằm im dưới nắng như bức tranh phủ một lớp quang dầu.

        Lát sau, hệ thống quan sát ra-đa báo về có B52 đang bay vào trọng điểm. Trưởng ban tham mưu cũng báo cáo với tư lệnh là thủ trưởng tên lửa đề nghị tư lệnh cho bộ đội tên lửa hoại động Nhưng tu lệnh mỉm cười, xua tay: « Hãy khoan, dừng vội! Trước sau thế nào tên lửa cũng được lập công thôi. Còn bây giờ thì hãy để chúng nó giúp việc ta một tý đã ». Rồi tư lệnh quay lại, hỏi:

        — Cậu Quang đâu nhỉ ?

        Quang từ chỗ ban tham mưu chạy lại — tư lệnh đưa cho Quang cái ống nhòm.

        — Cậu thử theo dõi bọn B52 này xem chúng nó làm ăn thế nào.

        Đã quen với B52, Quang, không lắng nghe mà chăm chú nhìn lên khoảng không ở phía cuối tuyến đường.

        Mấy phút trôi qua.

        Kia rồi!
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #87 vào lúc: 02 Tháng Tư, 2020, 04:33:41 pm »


        Từ trong một tầng mây tích vũ màu ánh bạc, những quả bom nhỏ li ti đang ùn ùn rớt xuống, lặng lẽ như những chấm đen câm. Rồi nó to dần, to dần, và bắt đầu phát ra cái tiếng kim khí khô khan, nhặt nhẽo của nó. Rồi nó nổ. Những đám khói đen trộn lẫn với những tia lửa đỏ kệch, phụt liên tiếp trên một mặt sàng vẫn được mệnh danh là « hủy diệt».

        Thoạt đầu thấy bom rơi hết xuống mé ta-luy âm của tuyến Cô-Tan 1, Quang tưởng chúng bỏ trượt và anh thấy hơi tiếc vì chỗ đó không nằm trong địa bàn phá nổ của anh. Nhưng càng lâu, anh càng thấy thảm nổ cứ đan dày mãi ở chỗ đó. Quang thấy lạ. Cuối cùng, khi nhận ra ý đồ đánh phá của chúng, anh buông ống nhòm, quay sang phía tư lệnh, vẻ vui mừng:

        — Báo cáo đồng chí, có nhiều khả năng chúng nó sẽ đánh lớn vùng này.

        — Anh có thể nói rõ hơn được không? Tư lệnh ôn tồn hỏi.

        — Báo cáo tư lệnh, nếu dự đoán của tôi không sai, chúng nó sẽ tiến hành phá hoại có hệ thống các tuyến đường của chúng ta ở đây. Hiện giờ nó đang «lật đổ » Cô-Tan 1 bằng cách đánh sập chân mái trượt ở đó. Có lẽ chỉ vài tiếng nữa, Cô-Tan 1 sẽ biến mất.

        Tư lệnh hơi ngạc nhiên, nhìn Quang

        — Mất hẳn à? Có chắc không?

        — Báo cáo tư lệnh, có nhiều lý do tin rằng điều dự đoán đó khó có thế sai được ạ! Ta có bốn tuyến nghi binh. Chúng đánh bắt đầu từ tuyến một là tuyến thấp nhất, mà lại đánh theo lối «chặt chân»: như vậy, chúng có thể theo cách đó đánh lấn dần vào các tuyến cao hơn. Nếu chúng đủ sức đánh lối đó thì ta không còn khả năng sửa chữa hoặc mở tuyến tránh được nữa. Cả Cô-Tan sẽ trở thành một vùng đất mượn

        — Có chắc như vậy không ? — Tư lệnh nắm chặt tay Quang hỏi, nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

        — Báo cáo tư lệnh — Quang nói — Về phương diện khoa học kỹ thuật, tôi có nhiều cơ sở để tin rằng tình hình sẽ diễn ra như vậy.

        — Thế thì tốt lắm! — Tư lệnh siết chặt tay Quang một cái, rồi quay lại chỉ thị cho trưởng ban tham mưu:

        — Anh báo cho các đài quan sát tại chỗ thường xuyên báo cáo cho tôi biết tình hình cụ thể những chỗ dịch đánh phá.

        Rõi tư lệnh lại quay sang thủ trưởng Đức:

        — Anh có thể cho rút nốt những lực lượng còn lại ở Cô-Tan 1 và Cô-Tan 3 về đi.

        Thấy thủ trưởng Đức có vẻ chua hiểu, tư lệnh cười:

        — Giặc đánh lớn nhưng «thế giặc nhàn », Giôn-xơn trúng kế quân ta rồi...

        Lát sau, tư lệnh trao cho trưởng ban tham mưu bản mệnh lệnh đối với bộ đội tên lửa : « một tiếng nữa tên lửa sẽ hoạt động, nhưng chỉ được bắn những máy bay đã ném hết bom.

        ... Thảm nổ B52 tiến dần đến Ngà ba lùi.

        Đài chỉ huy rung lên như động đất. Các khối đá lớn chuyển mình, nghiến răng kèn kẹt. Những bụi khuynh diệp mọc um tùm trên nóc động Chận Linh, bị gió bom quật mạnh vào kẽ đá, ứa ra một mùi nhựa thơm lừng.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #88 vào lúc: 03 Tháng Tư, 2020, 08:52:48 am »


CHƯƠNG XIII

        Có lẽ thế giới vấn còn nhớ.

        Vào một đêm cuối năm, trước khi chiến trương Đông Dương xảy ra những trận đánh rung chuyển, đài BBC đưa tin pháo đài bay chiến lược B52 của Mỹ đã thực hiện một trận oanh kích lớn chưa lừng có vào một địa điểm trên con đường mòn Hồ Chí Minh trong ba ngày đêm liền. Đài BBC còn cho biết thêm, trong trận oanh kích này, không lực Hoa Kỳ đã sử dựng một số lượng thuốc nổ tương đương với ba quả bom nguyên tử mà Mỹ đã dùng để ném xuống hai hòn đảo Hirosima và Nagasaki của Nhật Bản trong đại chiến thứ hai. Đài BBC cũng không quên bình luận rằng với trận oanh kích chiến lược này, chắc tình hình chiến sự ở Đòng Dương trong những ngày sắp tới có thể tránh được những cuộc đụng độ lớn mà người ta dự đoán sẽ xảy ra...

        Có lẽ phóng viên của đài BBC chỉ giỏi săn tin chung quanh các cơ quan quân sự Mỹ ở Sài Gòn nên không có trong tay những tin tức hấp dẫn hơn vụ oanh kích này. Nến nhu đài BBC được biết rằng cuộc oanh kích lớp «chưa từng có » ấy thục ra đã không thực hiện được mục đích cản phá giao thông vận tải mà lại giúp cho đối phương thực hiện một kế hoạch mở đường có quy mô lớn, thì có lẽ lời bình luận của đài có thể có những ý kiến sắc sảo hơn... Và nếu như đài BBC lại được biết rằng, sau khi những chiếc B52 của không quân chiến lược Mỹ đã ném xuống một số lượng bom khổng lồ như vậy, thì ở cái địa điểm trên « con đường mòn » ấy còn xảy ra một vụ nổ lớn nữa, đến nỗi, sau vụ nổ này, tờ bản đồ tham mưu số 48.F của tập đoàn không quân số 7 Mỹ phải lập tức mang vẽ lại, vì không những phần địa lý cảnh quan ở đây có những thay đổi lớn, mà những công trình nhân lạo khác ở đây cũng có những nét mới đặc biệt, trong đó, có một tuyến giao thông chiến lược đã từng là mục tiêu trong cuộc oanh kích lịch sử đó của không lực Iloa Ký, đã từ một dải « đường mòn » hiểm trở — biến thành một con đường lớn có thể cho phép xe quân sự các loại chạy hết tốc độ cùng một lúc trên sáu làn đường. Còn lời bình luận của đài BBC về khả năng có thể  tránh được những cuộc giao chiến lớn trên chiến trường Đông Dương do kết quả của vụ oanh kích này mang lại thì sự thật của tình hình chiến sự ở Đông Dương vào mùa xuân năm 1968 đã phũ phàng bác bỏ lời « tiên doán » đó.

        Tất cả những sự thật này, có lẽ tổng thống Mỹ là người biết rõ hon ai hết.

        Cho nên...

        Khi con đường vượt qua Cô-Tan đã được mở trên tầng đá mẹ và đã cho phép thẳng xe một cách bình thường thì...

        Một buổi chiều.

        Không mưa, không nắng, bầu trời phủ một lớp mây xám chì. Cô quan trắc khí tượng làm việc trên đỉnh Chân Lính bình thản ghi vào sổ theo dõi « năng kiến » hai chữ: NS (lên một loại mây ở độ cao 2.000 m trở xuống). Trong khi đó thì ở cách chỗ cô khoảng vài chục thước, một tổ trực chiến gồm ba anh con trai ăn mặc đồng phục thanh niên xung phong, ngồi tán gẫu với nhau bên một khẩu súng máy đã cũ, bắn bằng đạn băng vải. Chỉ nhìn qua cũng biết mấy anh chàng thuộc loại « lính mới ». Hỏi ra thì đúng là lính được bổ sung về đây thật. Điều « không may » cho họ là khi họ vào đến nơi thì trận Cô-Tan đã kết thúc. Bọn họ chỉ còn tham gia được vài buổi làm công tác tu sửa con đường mới, sau đó bắt tay luôn vào nhiệm vụ hộ tống xe. Điều « không may » nữa đối với họ là con đường mới tốt quá, lực lượng hộ tống xe đâm ra « thất nghiệp ». Bọn họ là thanh niên Hà Nội, vốn có nhiều hoài bão trong đầu, mà tính tình cũng hiếu động, lại ưa mạo hiểm phiêu lưu, nêu cuối cùng, họ tìm ra được một việc mà họ cho là thích hợp đối với họ : trực chiến.  Thực ra, hỏa lực phòng không thì đã có lực lượng bộ đội đảm nhiệm, riêng đối với tuyến, chỉ cần một điểm hỏa lực nhỏ ở trên đỉnh Chân Linh để vừa khống chế điểm cao, vừa bảo vệ những cơ sở đặt trên ấy, đồng thời cũng làm nhiệm vụ báo động phòng không cho tuyến. Yêu cầu trực chiến chỉ có thế, mà đã có một tổ ở trên ấy rồi, nhưng họ cứ năn nỉ mãi, cuối cùng thủ trưởng Đức đành phải chiều họ (tính anh vẫn thế), và quyết định cho họ lên thay tổ trực chiến cũ mươi ngày. Thế là ba anh chàng hiên ngang tiến lên đỉnh Chân Linh. Nhưng điều « không may » hình như vẫn cứ dai dẳng bám theo họ: suốt từ hôm họ lên trực chiến đến nay, không có chiếc máy bay nào xuống vừa tầm bắn của súng máy cả. Mà cái hạn 10 ngày thì cứ đi vùn vụt. Đến nỗi, anh chàng cao, to vẫn được mệnh danh là «văn sĩ » của bọn họ, đã phải sốt ruột than thở bằng mấy câu thơ:

        ... Chân Linh ơi !
        Buồn thật.
        Vừa sáng thứ hai,
        Đã chiều chủ nhật,
        Những ngày xanh theo lịch rụng từng tờ...
        Súng lau hoài
                              mà lẽ nào
                                            lại nộp đạn vào kho !

Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #89 vào lúc: 04 Tháng Tư, 2020, 01:31:09 pm »


         Buổi chiều hôm nay cũng như những buổi chiều trước ngồi bên khẩu súng máy lúc nào cũng lên đạn sẵn, họ lại tán chuyện với nhau, lại thỉnh thoảng chõ sang chỗ cô khí tượng đang làm việc hỏi bâng quơ mây gì, gió gì, có lớp khí đoàn nào đại diện cho thời tiết thủ đô vào đây thăm anh em không? v.v...

        Nghĩa là một buối chiêu hết sức yên tĩnh.

        Bỗng anh chàng thấp béo phục phịch, có đôi mắt lúc nào cũng cử loang loáng đảo qua đảo lại khắp mọi chỗ, kêu tướng lên, không ra cái cung cách quân sự gì cả :

        — Nó, nó kìa, chúng mày !

        Hấp cái, anh chàng cao, to đã ôm choàng lấy khẩu súng, ngoắt nòng về phía chiếc may bay bay rất thấp đang vùn vụt lao tới chỗ họ như một thằng ăn trộm. Anh chàng thứ ba, người xương xương, vừa hất mái tóc xõa xuống trán, vừa gượng nhẹ nâng băng đạn, có vẻ hồi hộp lắm. Rồi một loạt đạn ngắn ngủi vang lên, nghe thòm thèm như người đói cắn chắt. Anh chàng cao, to, buông cò súng, bực bội vò đầu định văng tục một câu gì đó, bỗng ngạc nhiên thấy cô khí tượng reo lên: Cháy rồi! Cháy rồi! cả ba tay xạ thủ cùng châm chú nhìn theo chiếc máy bay kiểu rất lạ, đang mất hút giữa những mỏm núi nhọn hoắt. Đúng là nó có để lại một cái đuôi khói nhỏ trên đường bay, nhưng cháy thì không phải. Và, bộ ba ấy trở lại với nỗi tiếc rẻ về loạt đạn không được chắc tay cho lắm của mình, thậm chí, họ còn cho rằng cơ hội may mắn cuối cùng của họ đã trôi qua. Vì, trong lịch đã ghi rõ: chỉ còn hai ngày nữa là họ phải xuống núi.

        Nhưng thật trớ trêu!

        Họ đã phải xuống núi ngay chiều tối hôm đó. Người ra lệnh cho họ vẫn là thủ trưởng Đức. Cả ba anh chàng giao súng lại cho những người lên thay, lầm lũi kéo nhau về động Chân Linh. Họ đoán rằng, đây là một hình thức kỷ luật vì họ đã bỏ lỡ mất thời cơ rất thuận lợi để hạ máy bay địch. Cho nên, khi trông thấy thủ trưởng Đức đứng ở cửa động, họ ngượng nghịu không dám nhìn thẳng vào thủ trưởng của mình nữa. Nhưng thật bất ngờ, vừa trông thấy họ, thủ trưởng Đức đã chạy lại dang tay ôm chặt lấy từng người. Thì ra họ đã bắn rơi máy bay thật.

        Mà lại không phải là một chiếc máy bay như những chiếc máy bay khác. Đây là một loại máy bay đặc biệt, có trang bị hệ thống chống ra-đa và những máy móc trinh sát rất hiện đại khác. Nó lại có những hai chồ ngồi, và điều quan trong không ai có thể ngờ tới là nó lại chở một nhân vật vào loại rt kễnh » của nước Mỹ (cũng cần phải mở một cái ngoặc ở đây để nói thêm rằng chính đài BBC và nhiều hãng thông tấn khác của các nước phương Tây đã từng làm rầm rĩ lên một dạo về chuyện này). Chiếc máy bay đó đã bị hạ trong khi nó đang thực hiện một phi vụ trinh sát đặc biệt do chính tổng thống Mỹ ra lệnh. Để tránh các hỏa lực tầm cao của ta, nó đã lợi dụng ưu thế về trang bị, mở một đường bay táo bạo cực thấp ngang qua khu vực Cô-Tan, nơi mà tổng thống Mỹ buộc nó phải tiến hành quan sát tại chỗ. Quả nhiên là nó đã tránh thoát lưới lửa phòng không của bộ đội ta, nhưng vô phúc cho nó lại vớ phải tổ trực chiến của mấy anh con trai Hà Nội. Suốt dọc đường bay của nó chiều hôm ấy, cả mặt trận không có khẩu đội nào điểm xạ, nên công tích của mấy anh trực chiến trên đỉnh Chân Linh không lẫn lộn vào đâu được, mặc dầu chiếc máy bay bị cháy và rơi xuống cách nơi nổ súng khá xa.

        Được biết câu chuyện, ba anh chàng mừng lắm. Tuy thế, họ cũng vẫn không hiểu họ được gọi về đây có việc gì. Trong khi theo thủ trưởng Đức đi vào trong hang thấy quang cảnh có vẻ khang khác với mọi ngày, họ đã ngờ ngợ và đoán chắc lại sắp sửa có cán bộ ở trên về kiểm tra, thăm hỏi gì đó, cũng có thể là chuyện cái máy bay. Họ được thủ trưởng đưa vào khu vực vẫn dành riêng cho các cuộc họp quan trọng. Điều làm cho họ giật mình là nơi họp rất trang nghiêm nhưng chẳng có người nào, ngoài một đồng chí bộ đội, quân phục chỉnh tề, đứng gác ở lối ra vào.

        Sau khi dặn họ ngồi đợi ở đấy, thủ trưởng Đức quay đi; Được ngồi cùng với nhau, tất nhiên họ cũng không buồn, nhưng quả thực họ rất sốt ruột vì không sao đoán được sắp sưa có chuyện gì xảy ra đối với mình: ba anh «lính mới» vừa vào tuyến, có gì mà long trọng thế!

        ... Trong khi đó...

        Ở chỗ làm việc của mình, chính ủy Làm Hồng Sơn đang bấn lên vì những câu hỏi của đồng chi tư lệnh vừa mới đến, cứ xoáy mãi vào vẫn đề nguồn gốc của cái kế hoạch nghi binh. Tất yếu hay ngẫu nhiên ? Cuối cùng, chưa biết trả lời thế nào cho chính xác, chính ủy đành phải đề nghị tư lệnh cho xin nửa giờ để chuẩn bị thêm. Được tư lệnh đồng ý, chính ủy tạt ngay sang chỗ thủ trưởng Đức. Thấy thủ trưởng Đức đang nói chuyện với Quang và Kha, chính ủy định chen câu chuyện của mình vào thì bất ngờ Quế đến làm anh hơi lúng túng ngừng lại. Nhưng có lẽ vì thì giờ cấp bách nên chính ủy không đắn đo lâu, anh quyết định cứ nói. Sau khi kể vắn tắt yêu cầu của đồng chí tư lệnh anh đặt thẳng vấn đề:

        — ... Đấy, ý của tư lệnh là như thế — chính ủv nói —  Tôi đề nghị đồng chí Kha và cả đồng chí Quang nữa thử trả lời giúp tôi xem thế nào. Lẽ ra, chuyện này có thể ít bữa nữa ta làm với nhau cũng được, nhưng bây giờ — chính ủy liếc nhìn thủ trưởng Đức, thấy thủ trưởng gật đầu, chính ủy yên tâm nói tiếp — chỉ còn ít phút nữa chúng ta sẽ làm một việc mà anh Đức đã nói với các đồng chí rồi, nghĩa là chúng ta sẽ gặp chúng nó, sẽ cho chúng nó tận mắt thấy sức mạnh con người của chúng ta, sẽ cho chúng nó thấy sự sụp đổ không thể nào tránh khỏi của những ý đồ ngồng cuồng và man rợ của chúng. Mà muốn thế, chúng ta không thể và cũng không cần dùng đến sự khéo léo của ngôn ngữ: chúng ta sẽ nhân danh chân lý nói chuyện với chúng, bởi vì sức mạnh của chân lý vốn không có gì cưỡng nổi, mặc dầu chân lý bao giờ cũng rất giản dị. Nhưng để làm được như thế, trước hết, chúng ta phải cắt nghĩa được bản thân chúng ta, và trước khi mang sức mạnh của chân lý ra đánh gục kẻ thù thì chúng ta phải làm cho chân lý đó không còn một vết mờ nào ở trước mắt chúng ta nữa. Đồng chí tư lệnh vốn là một người rất từng trải, chính đồng chí đã nhìn thấy cái điểm mờ ấy trước chúng ta. Đây là một việc có tính chất đối chọi địch ta rõ rệt, một cuộc đối chọi bản chất với bản chất và nó có những ý nghĩa quan trọng vượt ra khỏi cái giới hạn thông thường mà chúng ta vẫn biết. Chính vì thế, tôi tự thấy không thể trả lời vấn đề này một cách chung chung với đồng chí tư lệnh, mà phải trả lời một cách sâu sắc chính xác. Do đó, tôi đề nghị các đồng chí thành thật và hết lòng giúp tôi trong vấn đề này, Thời gian thì rất gấp, chúng ta chỉ còn không đầy ba mươi phút nữa để làm việc này thôi.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM