Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 02:26:19 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Những trận đánh chiến xa đẫm máu nhất lịch sử  (Đọc 11446 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #40 vào lúc: 12 Tháng Mười Hai, 2019, 11:26:43 pm »


2

        Cuộc đột kích tháng 9 đã đưa đến nhiều tưởng tượng cho Bộ Tham Mưu mới của Rommel. Nó được đón tiếp như một trò tiêu khiển đối với họ và lời yêu cầu được phép tham dự có vẻ đông đảo bất thường. Chiếc Mammoth cũng mang theo Tướng Calvi và một số sĩ quan tham mưu người Ý.

        Chúng tôi đến Capuzzo đêm trước cuộc tấn công. Von Ravenstein tường trình rằng mọi chuẩn bị đã xong, nhưng ông tỏ vẻ không hài lòng khi một số chiến xa đã trái lịnh của ông di chuyển vào sát mục tiêu giữa ban ngày và có thể đã bị phi cơ Anh phát hiện.

        Bình minh, chúng tôi vượt bãi mìn do chúng tôi thiết lập, xuyên qua một lối trống, và di chuyến về hướng đông. Rommel xem giống như một hạm trưởng của một chiếc tàu ngầm, ông đứng hẳn phía trên nóc lấp loáng ánh nắng của chiếc Mammolh, với một trạng thái vui vẻ khác thường và khác thường hơn nữa, khi ông hô to : «Chúng ta tiến đến Ai Cập».

        Ai Cập đây là danh từ dùng để chỉ một khu vực vô danh của sa mạc, nơi mà tôi, trong chuyến phiêu lưu này, đang mong đến đó cho biết. Chúng tôi di chuyển thật lâu, tiến đến một lòng chảo không xa phía tây Bud Bud mấy. Nhưng tại lòng chảo này, nơi mà chúng tôi hy vọng tìm thấy địch quân, hoàn toàn hoang vắng. Chúng tôi không thấy có dấu hiệu nào gọi là đia điểm cất dấu tiếp liệu bí mật. Không có gì hết. Chỉ một vài hộp thịt rỗng và một vài chai bia, cũng rỗng. Đây không phải là những chiến lợi phẩm mong ước của chúng tôi. Riêng tôi, tôi đã nghĩ đến các hộp trái cây và rượu Whisky Scotch. Bây giờ, thình lình miệng tôi như khô hốc.

        Một đơn vị cơ động thuộc lực lượng đột kích của chúng tôi được tung xa về phía trước, đã trở lại với một chiếc xe cam nhông của Anh bị bắt giữ. Người tài xế và một đồng đội của hắn ta trên chiếc xe trở thành tù binh. Sau khi lục soát, chúng tôi tìm thấy một số lớn tài liệu viết tay, bao gồm nhiều bản sao Mật mã quan trọng. Càng xem xét hình như càng thêm nhiều yếu tố quan trọng được tìm thấy. Rommel gởi ngay số tài liệu về Tổng Hành Dinh để nghiên cứu chi tiết. Von Ravenstein có vẻ hài lòng, ông nói với Rommel : « Thưa Đại Tướng, các tài liệu bắt được này cũng đủ vốn cho cuộc phiêu lưu rồi ». Rommel đồng ý, nhưng tôi biết không bao giờ ông đồng ý hoàn toàn việc gì cả.

        Chúng tôi tiến tới, xa hơn kế hoạch dự trù. Bộ binh cơ động và các chiến xa được lịnh nhập thành một lực lượng duy nhứt. Quân Anh đã tiếp đón chúng tôi không mấy thân mật. Sau những loạt pháo kích dữ dội bằng đại bác di động với loại đạn 25 cân Anh rất hữu hiệu, R.A.F (Royal Air Force, Không Lực Hoàng Gia Anh) xuất hiện. Phi cơ địch xà thấp trên đầu chúng tôi, và tôi nhìn thấy rõ các trái bom rời khỏi cánh phi cơ và chụp lên chiếc Mammoth của Rommel. Tôi hụp đầu vào xe trong khi Rommel và tên tài xế nhảy ra ngoài. Các quả bom rít lên và rớt nổ trên mặt cát. Miểng bom đập vào thành thép cứng của chiếc Mammoth.

        Loạt bom đầu tiên vừa dứt, tôi nhảy ra khỏi xe chạy, nhanh về phía Rommel và tên tài xế nằm ở khoảng cách khá xa chiếc xe. Tên tài xế bị thương nặng, toàn thân hắn đẫm máu. Rommel đứng vụt dậy và bước đi khập khễnh. « Đại Tướng bị... bị thương? » Tôi hỏi với nỗi khiếp đảm chưa dứt.

        « Tòi cảm thấy không sao cả », ông vừa đáp vừa đưa tay sờ mó thân thể.

        Sau đó chúng tôi tìm thấy một mảnh bom ghitn vào gót giày trái của ông.

        Tên tài xế được mang đến một chiếc xe cứu thương gần đó. Chúng tôi xem xét chiếc Maftimoth. Một vỏ trước của chiếc xe bị cắt một vết khá sâu, nhưng chưa qua khỏi lớp đầu tiên, và chúng tôi nghĩ là nó vẫn còn sử dụng được.

        Bây giờ truyền tin cửa chúng tôi báo cáo rằng quân Anh được lịnh mở các cuộc tấn công khác. Trước khi chúng tôi di chuyển, các oanh tạc cơ Anh trở lại lần thứ hai. Quân Đức được linh chỉnh đốn hàng ngũ và quay về hướng biên giới sau khi loạt bom thứ hai vừa dứt. Rommel ở lại với thành phần chánh cho đến khi các thành phần phụ rời khỏi địa điểm. Trời tối hẳn lúc chúng tôi trả hướng di chuyển về phía tây.

        Rommel lái xe, và tôi thỉnh thoảng thay thế ông. Đêm đen thẫm, chúng tôi không thế nào nhìn thấy các chiếc xe khác. Thình lình vỏ trước của chiếc Mammoth xẹp xuống. Chúng tôi không thể tiếp tục di chuyển trừ phi cái vỏ xe được thay thế hoặc vá lại.

        Tôi thầm kêu trời. Bởi vì, tôi là một tên trẻ nhứt, cấp bực nhỏ nhứt và có thể là hoạt động nhứt trong số những người ngồi trong chiếc Mammoth, đương nhiên trách nhỉệm chiếc vỏ xẹp phải về phần tôi gánh chịu.

        Chúng tôi mò mẫm dụng cụ trong bóng tối. Con đội quá ngắn, chúng tôi phải kê thêm đá và dùng tay cào cát chung quanh. Khi tôi nói chúng tôi, có nghĩa là bao gồm tôi và một sĩ quan trẻ người Ý trong Bộ tham mưu của Calvi. Những người khác đứng vây quanh, không phải để khuyến khích và giúp đỡ, nhưng để bình phâm. Trong đời tôi chưa từng vá vỏ xe bao giờ, thành thử công tảc đầu tiên này quả là vĩ đại, Công việc tới nửa đêm vẫn chưa xong. Rommel và quí vị khác bấy giờ mới giúp một tay. Có cả đến hai tướng lãnh, công tác chứng tỏ chẳng phải ngon ăn.

        Tên hiệu thính viên của chúng tôi, vẫn chăm chú với công việc riêng của báo cáo quân Anh đang theo dấu chúng tôi ráo riết, nhờ bắt được làn sóng liên lạc vô tuyến của họ. Đoàn quân đi trước có lẽ bây giờ đã về gần phòng tuyến của chúng tôi. Nếu chúng tôi xin sự giúp đỡ qua vô tuyến vào lúc này có thể xảy ra nguy hiềm cấp kỳ. Bởi vì làm như vậy chẳng khắc nào chúng tôi chỉ điểm, và cho địch biết tình trạng hiện thời của chúng tôi, để họ đổ xô đến.

        Chúng tôi mệt lả người. Mồ hôi ướt đẫm thân thể tôi. Rommel cầm đèn bấm nhỏ soi cho tôi làm việс... Tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Hai giờ nữa mặt trời sẽ mọc. Những con mồi này béo bở biết bao đối với Wavell, nếu ông ta đuổi kịp !

        Cuối cùng công việc cũng hoàn thành. Chúng tôi nhảy lẹ lên chiếc Mammoth. Rommel cầm lái, và chiếc thiết vận xa khổng lồ này lao về phía trước với tốc độ điên cuồng. Bình minh, chúng tôi tiến đến biên giới. Rommel tìm lỗ hổng trên bãi mìn do chúng tôi thiết lập và phóng xe xuyên qua như gió. Các anh chàng công binh chiến đấu há hốc miệng nhìn chiếc xe đơn độc xuất hiện, với một tốc độ kinh hồn như thể, từ vùng đất không người trở về.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #41 vào lúc: 12 Tháng Mười Hai, 2019, 11:29:00 pm »


17. XUNG KÍCH ANH MƯU BẮT SỐNG ROMMEL

1

        Thảng Chín bước sang tháng Mười, và kế hoạch đánh chiếm pháo đài Tobruk vào cuối tháng Mười Một vẫn được liên tục chuẩn bị tích cực.

        Các đơn vị tham dự vào cuộc tấn công vẫn được nghỉ ngơi, bồi dưỡng và huấn luyện căn bản cho các nhiệm vụ đặc biệt của họ. Theo kế hoạch, cuộc tấn công sẽ được phát động ở hướng E1 Duda. Công binh chiến đấu sẽ đi đầu, và phải cố thành công trong việc chọc thủng phòng tuyến của địch với sự phối hợp cận của các chiến xa. Phi cơ Đức sẽ chỉ xuất trận khi cuộc tấn công đã phát động hẳn. Cùng lúc, một cuộc tấn công giả vờ cũng được tung ra nhằm vào các vị trí phòng thủ ở phía tây, nhắm đánh lạc hướng địch quân, để họ tập trung các lực lượng phản công và trừ bị lưu động của họ vào khu vực đó. Lập tức, sau khi phòng tuyến địch bị chọc thủng bởi công binh chiến đấu, Trung đoàn 115 Bộ binh, được thiết vận xa lộ thiên chuyển vận, phối hợp với chiến xa, sẽ tràn theo các lỗ hổng, chĩa mũi dùi về hướng «Ngã Tư Hoàng Đế», tức giao điểm của các con đường đi Tobruk, Bárdia và El Duda. Từ điểm này, mục tiêu kế của Sư đoàn 21 Thiết giáp sẽ là hải cảng Tobruk.

        Mỗi trung đội đều nhận được các chỉ thị tỉ mỉ và lịnh hành quân thật chi tiết. Không ảnh được cung cấp xuống đến các toán nhỏ nhứt (tổ sáu người), vì vậy, một người lính dù kém cỏi đến đâu vẫn có hình ảnh rõ rệt về mục tiêu trách nhiệm của hắn. Những đơn vị được huấn luyện đánh chiếm công sự phòng thủ qua các mô hình được thiết lập và huấn luyện kỹ thuật tấn công những hệ thống hầm hố khác nhau của địch quân.

        Công cuộc chuẩn bị đã bị trì trệ do bịnh đau gan, kiết lỵ và bệnh trĩ phát tác mạnh mẽ trong hàng quân. Các chửng bịnh này hầu như làm giảm đi một phần mười năng lực chiến đấu của một số đơn vị.

        Tổng Hành Dinh của chúng tôi nằm gần vùng bình nguyên Gambut. Không đoàn Phi Châu thuộc Không lực Đức quốc cũng được đặt ở đây. Các sĩ quan trong Không đoàn đã thiết lập phòng ăn của họ ngầm dưới mặt đất : bề chứa nước mưa cũ được sửa sang lại, với mái lợp kiên cố có thể chống bom, và bên trong trang bị hoàn hảo bằng các vật dụng « tịch thâu » được từ các ngôi nhà bỏ hoang ở El Adem. Tôi đã từng là thực khách của họ với những món ăn huy hoàng : thức uống lạnh, trái cây tươi, và thuốc hút không giới hạn. Các sĩ quan không quân giải thích :

        « Mấy thứ xoàng xĩnh này được tậu từ Hy Lạp » Sự xa xỉ của họ đối chiếu với phòng ăn khắc khe của Rommel thật là một trời một vực.

        Wavell ra đi, giữ một chức vụ ở Ấn Độ, và Đại Tướng Sir Claude Auchinleck thay thế ông ta, làm Tổng Tư Lịnh Lực Lượng Anh ở Trung Đông.

        Theo báo cáo của Không quân Đức, thiết lộ sa mạc từ Alexandria đến Mersa Matruh được người Anh nối dài thêm đến tận khu vực Sidi Barrani. Behrendt, phụ tá Ic của Rommel, đồng ý rằng việc nầy chửng tỏ một cuộc tấn công sắp xảy ra. Tôi đánh cuộc với Tiến sĩ Hagemann, thông dịch viên của Rommel, rằng địch sẽ tấn công trong vòng năm nay.

        Quả đúng như tiên đoán của tôi, ba ngày sau ngày sinh nhựt của Rommel1, và năm ngày trước khi cuộc tấn công Tobruk của chúng tôi được phát động, Binh đoàn 8 của Anh, Tư Lịnh là Đại Tướng sir Alen Cunningham, người đã đuổi các đồng minh của chúng tôi (quân Ý) chạy có cờ ra khỏi Abyssinia, tung ra một cuộc tấn công mang danh là hành quân « Grusader » (Thập tự quân)2.

        Một đơn vị xung kích của Anh, dưới quyền Trung tá Geoffrey Keyes, con trai của một vị Đô đổc danh tiếng1, di chuyền bẵng tàu ngầm đổ bộ lên bờ biển Cyrene trong mưu định liều lĩnh để sát hại hoặc bắt sống Rommel.

        *Đô đốc Roger Keyes, người đã cầm đầu một cuộc đột kích căn cứ hải quân Đức ở Ostend thành công năm 1918. Kế hoạch « Rommel !» cũng do chính ông điều động, trong tư cách Tư Lịnh Lực lượng Xung kích và Xâm nhập của Anh lúc đó.

---------------------------
        1. Erwin Rommel, sinh ngày 15 tháng 11 năm 1891 tại Heidenheim, gần Ulm, Wurttemberg. Năm 1910, tốt nghiệp sĩ quan, ông phục vụ trong một Trung đoàn Bộ binh ở Wurttemberg, tháng giêng 1912 phục vụ tại Hàn Lâm Viện Chiến tranh ở Danzig, thăng cấp Trung úy. Đệ nhứt thế chiến, ông chiến đấu ở mặt trận Agonne, Lỗ Ma Ni và Ý Đại Lợi. Hai lần bị thương. Huy chương : Thập Tự Sắt và nhiều loại cao quí khác. Giữa hai cuộc chiến, ông giữ chức vụ Trung đoàn trưởng và Chỉ huy trưởng một quân trường Krieg... Đệ nhị thế chiến, Tư lịnh Sư đoàn 7 Thiết giáp thuộc Quân đoàn 15.

        2. Ngày 18 tháng 11 năm 1941.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #42 vào lúc: 12 Tháng Mười Hai, 2019, 11:30:54 pm »

         
        Trung tá Keyes, Trung tá Laycock, thêm năm sĩ quan và khoáng năm mươi binh sĩ được gởi đến khu vực Gyrene trong hai tiềm thủv đĩnh1. Gặp phải cơn bão, cuộc đỗ bộ thật gian nan. Cuối cùng Keyes và binh sĩ của ông trong tiềm thủy đĩnh thứ nhứt, đã đặt chân lên đất liền an toàn, ngoại trừ một binh sĩ bị thương, nhưng trong tiềm thủy đĩnh thứ hai, Laycock gặp xui xẻo, ông chỉ mang được lên bờ có bảy người. Hai binh sĩ của Laycock bị chết chìm và số còn lại bị sóng ngăn chặn phải quay trở về tàu của họ. Như vậy, lực lượng xung kích xem như đã thiệt mất phân nửa. Keyes quyết định đơn độc thi hành sứ mạng, và Laycock ở lại nơi đỗ bộ với ba binh sĩ đề lập đầu cầu trở về cho Keyes.

        Keyes, với hai sĩ quan và hai mươi lăm binh sĩ, đã gặp một sĩ quan điệp viên của Anh, quốc tịch A Rập, báo cho biết Tổng Hành Dinh của Rommel đỏng ở Beda Litteria. Ba người Ả Rập khác đã hướng dẫn Keyes và đơn vị của ông ta trên một lộ trình xa khoảng năm chục cây số dưới đêm mưa tầm tã.

        Sau đó, Keyes tiếp tục lộ trình một mình với đơn vị và đêm kế, họ đã quăng bỏ tất cả quân dụng và thực phẩm không cần thiết.

        Nhưng Keyes gặp một nhóm người A Rập khác, và những người này cho ông ta biết Tổng Hành Dinh của Rommel không còn ở Beda Littoria, nhưng trong một ngôi nhà ở Sidi Rafa’a. Keyes thay đổi các kế hoạch.

        Đêm kế, người A Rập đã hướng dẫn Keves đến ngôi nhà, và một phút trước nửa đêm, cuộc đột kích được tung ra. Họ hạ một tên lính canh ở cửa trước và ném tạc đạn vào giữa nhóm binh sĩ Đức hiện diện trong căn phòng đầu tiên mà họ gặp, nhưng căn phòng thứ hai đèn được tắt lập tức. Keyes liều lĩnh hút mạnh vào cánh cửa và hứng trọn một loạt đạn từ bên trong phòng bắn ra. Một sĩ quan theo Keyes ném hai quả tạc đạn vào phòng và Keyes được hai đồng đội mang ra ngoài, nhưng đường như ông ta đã tắt thở từ ngay lúc bị đạn.

        Đơn vị còn lại của Anh rút lui, bỏ xác Keyes lại, nhưng một sĩ quan bị thương ở chân nên không theo kịp đồng đội và đã bị bắt làm tù bịnh. Bọn sĩ quan Đức thuộc ngành quân nhu, nhân viên trong bộ tham mưu của Trung tá Otta.Ib, thiệt mạng và xác của họ được hỏa thiêu chung với xác của Keyes ở Sidi Rafa’a. Keyes được chánh phủ Anh truy tặng huy chương Victoria Cross, một loại huy chương cao quý nhứt của Anh.

        Đó là một liều lĩnh đáng nể sợ của người Anh, và sự thất bại, nếu đứng trên quan điểm của họ, quả là một thất bại đáng tiếc, vì gặp phải sai lầm trên phương diện tình báo» Rommel không hề có mặt ở Phi Châu lúc đó» Rommel cùng với Von Piavenstein đang ở La mã tham dự một buổi lễ danh dự được tổ chức nhân ngày sinh nhựt của ông2. Ngôi nhà bị tấn công chưa bao giờ được Rommel đặt Tổng Hành Dinh. Tổng Hành Dinh lúc đó ở Gambut, cách ngôi nhà này đến mấy trăm dặm».

        Ngôi nhà ở Sidi Rafa’a mà nhóm xung kích Anh đột nhập, thật ra cũng đã qua một lần tôi dùng bữa với Rommel, Gause, Cavallero và nhiều sĩ quan cao cấp khác, khi Rommel thăm viếng « Bombastico » ở Cyrene lần đầu tiên và biết được tin Panzer Gruppe Afrika được thành lập.

        Nơi này cũng được xem như là nơi tạm ngụ của Rommel, qua những lần đi lại thường xuyên trên chiến trường, hoặc những khi ông muốn quên đi Bộ tham mưu và các vấn đề mệt óc khác của ông, trong một thời gian ngắn nào đó. Cũng cần biết Rommel lúc đó đang bị bịnh đau gan hành bạ và sức khoẻ không mấy khả quan, vì bao nhiều năng lực của ông đều đổ hết ra tiền tuyến.

        Rommel từng nghỉ ngơi trong ngôi nhà ở Sidi Rafa’a một đôi lần, nhưng tình báo Anh đã lầm tưởng đêm nào ông cũng về đây —  nhứt là trong thời gian này.

--------------------
       1. Torbay và Talisman, đổ bộ đơn vị xung kích lên Cyrene vào đêm 15 tháng 11 năm 1941.

        2. Cà hai ông Tướng lúc đó đang dự khán buổi trình diễn. Sau chiến tranh, Von Ravenstein kể với tôi rằng khi nghe xong một bài hát, Rommel lập tức lôi ông vào « foyer » (phòng rộng trong rạp hát để khán giả đứng chơi trong lúc nghỉ tạm). Ông ngỡ Rommel sẽ phê bình màn trình diễn vừa qua nhưng không ngờ Rommel nói : «Von Ravenstein, chúng ta phải dùng tàu chở các tiểu đoàn vào khu vực Medawwa...   (Ghi chú của tác giả).

Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #43 vào lúc: 12 Tháng Mười Hai, 2019, 11:34:50 pm »

           
18. THẬР TỰ QUÂN

1

        Thập Tự Quân « xuất hiện » đã gây kinh ngạc cho phe Trục chúng tôi. Các cuộc không thám cho biết hầu hết những thành phần chính yếu của các lực lượng phe Anh đều di chuyển sâu vào sa mạc, phía nam Matruh. Chúng tôi không ngờ toàn thể Quân đoàn 30 của Anh, bao gồm cả thiết giáp, Tư Lịnh là Đại Tướng Willoughby Norrie và Sư đoàn 1 Nam Phi của Trung Tướng Pienaar đã quét một nhát chổi xuống đến bên dưới phía nam của pháo đài Maddalena và tiến theo con đường Trigh El Abd hướng về Bir El Gubi để nhắm đến mục tiêu của họ là E1 Adem. Cùng lúc, lực lượng Ấn Độ cũng tiến đến các pháo đài Omar1 nằm dọc theo biên giới. Quàn đoàn 13 Anh, Tư Lịnh là ĐạiTướng Godwin Austen, với Sư đoàn 2 Tân Tày Lan và Lữ đoàn 1 Thiết giáp Anh tăng cường lần lượt tiến đến Sollum và Bardia. Sư đoàn 2 Tân Tây Lan đè nặng áp lực lên phòng tuyến Trigh Capuzzo và Via Balbia, và một vài đơn vị đã đi xuyên qua khoảng trống giữa hai phòng tuyến này để tiến đến Gambut, đe dọa Tổng Hành Dinh của Rommel, và khi cuộc tấn công thật sự xảy ra, Tổng Hành Dinh trở thành lưu động. Sư đoàn 26 Bologna2 từ vòng đai phía đông Tobruk được gởi đến để chặn mũi dùi của Sư đoàn Tân Tây Lan đang hướng về Gambut. Và sau đó trận chiến trở thành cái răng lược mà mục đích tiêu diệt của cả hai lực lượng đều nhắm vào các chiến xa đối nghịch.

        Cuộc tấn công của riêng chúng tôi dự trù vào ngày 23 tháng 11, nhưng rõ ràng là nó không thể tiến hành trong tình trạng hiện thời. Nhưng Rommel lại nghĩ khác. Ông cho rằng cuộc tấn công của Binh đoàn 8 Anh3 khiến các lực lượng của họ tập trung và nổi hẳn lên một phía, khiến chúng tôi có thể có thêm dịp may đánh chiếm Tobruk mà không sợ một cuộc tấn công đến từ phía đông. Và, ông nói, có thể cũng là một điều tốt nếu phải đương đầu với cuộc tấn công của Cuninngham bằng các đơn vị được nghỉ ngơi của ông và, ngay sau đó, các đơn vị này sẽ xoay sang đánh chiếm Tobruk cho dù mệt mỏi và yếu kém hơn trước đó.

        Nhưng qua những biến cố, các kế hoạch của chúng tôi đã thay đối từ căn bản và cũng làm thay đổi đời sống của chính tôi.

        Bây giờ cuộc tấn công Tobruk đang trên đà phát động. Mọi loại quân dụng và quân số bị phân tán vào nhiều lãnh vực lặt vặt không có tính cách chiến đấu trước đây, đều được lịnh tập trung lại, trong chiều hướng tận dụng năng lực không những từ cấp đại đội, tiểu đoàn, trung đoàn, mà ngay cả cấp sư đoàn nữa. Một số đơn vị thiếu xe cộ, một số này thiếu xăng, một số kia thiếu đạn, và hầu hết khả năng tác chiến của binh sĩ và sĩ quan đều xuống thấp.

        Tôi phải đặt trước mặt Rommel một phúc trinh về Sư đoàn 15 Thiết giáp. Sư đoản này, theo tôi ghi nhận, gần như hết 50 phần trăm binh sĩ mắc bịnh. Và tôi đã tạo ra một quyết định mà tôi từng suy ngẫm. Trong những tháng vừa qua tôi mắc phải chứng bịnh nhớ quá khứ. Tôi nhớ lại những ngày vui vẻ vào năm 1940, khi tôi còn chỉ huy một đại đội, mà tôi đã trải qua, với các sĩ quan va binh sĩ cùng lứa tuổi với tôi. Tôi đã chia xẻ cay đắng, ngọt bùi cũng như các hiếm nguy lúc chiến đấu với họ. Và quan trọng hơn, lúc ấy tôi hầu như làm chủ lấy tôi. Bây giờ tôi là A.D.C (Aide de camp : tùy viên hoặc võ quan tùy tòng) của Rommel. Dĩ nhiên, tôi biết có một số lớn sĩ quan đa ganh tị với địa vị của tôi, và sự thân cận giữa tôi với Rommel. Nhưng thật sự có phải tôi sung sướng trong địa vị hiện tại ? Chắc chắn được đặc ân đứng kề cận một tướng lãnh « ngoạn mục » khi ông ta thảo сáс kế hoạch hành quân, được nhìn ngắm ông ta áp dụng các kế hoạch này và những phản ứng cấp thời của ông ta ngoài mặt trận, quả là một điều thích thú. Nhưng nếu đa số các sĩ quan có một quan kiến hoặc ý thức được những sai lầm, họ sẽ hiểu địa vị của tôi không hoàn toàn giống như việc « uống bia hay các trò chơi ».

        Từ tưng bửng sáng cho đến tối mịt; các vấn đề của riêng ông Tướng phải được sắp xếp ngăn nắp và các hoạt động сủа ông ta phải được thảo sẵn. Suốt ngày đôi chân luôn luôn phải tỉnh tảo. Tất cả lời nói của ông Tướng phải cố nhớ mà ghi cho chính xác, phải tóm tắt những điều quan trọng, và mọi chi tiết trong các mạng linh, phê bình, quan sát của ông Tướng cũng phải được ghi vào sổ tay với ngày giờ, nơi chọn và những ai liên quan đến, phòng khi bị hỏi bất thần. Mọi khẩu lịnh được ban ra ngay mặt trận cũng đều phải được ghi lại để sau đó tạo thành một bản văn mạch lạc và chuyển đến các sĩ quan tham mưu để lưu ý. Trong khi di chuyển với ông Tướng, tôi còn có bổn phận tìm hiểu trước « lai lịch » từng vị trí một trên suốt lộ trình, đề phòng bị truy bất kỳ lúc nào mà không được quyền ấp úng, ngay cả những địa điểm khó nhận trên sa mạc bao la. Tôi cũng phải trách nhiệm luôn đến vấn đề an toàn cả nhân của ông Tướng, và đặc biệt, phải sắp xếp cách nào để bảo vệ ông Tướng hữu hiệu, ở bất kỳ lúc nào đối với các biến cố bất ngờ, dù biết rằng chúng khó thể xảy ra. Chấm dứt các công việc bắt buộc phải giải quyết trong ngày, nhưng nhiều khi còn kéo cả sang đêm hoặc vùi đầu trên đống thư từ, hầu hết là riêng tư hoặc chỉ dính dáng chút ít đến chức cụ của ông Tướng. Tóm lại, không hề có đời sống riêng tư của một người mà người đó đã là cái bóng của một tướng lãnh .

-----------------------
       1. Omar Nuovo và Lybyan Omar, bị Lữ đoàn 7 Ấn của Thiếu Tướng   H.R. Brigg chiếm giữ vào ngày 22-11-1941.

        2. Bolagna là một thành phố của Ý.

        3. Binh đoàn 8 bao gồm tất cả các lực lượng của phe Anh vừa nêu trên. Tư Lịnh là Đại Tướng Cunningham.

Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #44 vào lúc: 12 Tháng Mười Hai, 2019, 11:35:26 pm »


        Nhưng đó chẳng phải là những lý do mạnh mẽ đã khiến đưa đến quyết định của tôi. Tôi ước muốn sống chung với những kẻ trang lửa và để được dịp chia xẻ những vui buồn tầm thường với họ. Quyết định chỉ đơn giản như thế. Hơn một lần, tôi cảm thấy một cách mạnh mẽ ý nghĩa của sự tự do và độc lập, cho dù phải nhận lấy một chức vụ ít phấn khởi hơn. Hồi tưởng lại, lúc ấy tôi không hề có một dã tâm nào để trở thành một quân nhân chuyên nghiệp.

        Những tư tưởng này đã nổi dậy mãnh liệt trong đầu óc tôi, khi tôi phải đắn đo trên bản phúc trình về tình trạng tồi tệ của Sư đoàn 15 Thiết giáp. Cuối cùng, với bản phúc trình trên tay, tôi hít một hơi thật dài, gõ cửa và bước vào phòng của Rommel, ông Tướng đang trả lời điện thoại với giọng mạnh mẽ đặc biệt của ông : «Đây, Rommel ». Cuộc điện đàm kéo dài và hiển nhiên quan trọng. Tôi được dip sắp xếp lại các câu nói trong đầu. Khi cuộc điện đàm chấm dứt, tôi đặt bản phúc trình trên bàn, trước mặt Rommel. Ông cầm lên và im lặng xem. Ông lắc lắc đầu, lấy một cây viết chì và phê bên lề bản phúc trình : « Ia. Cho ý kiến ! » Ông đưa trả bản phúc trình lại cho tôi và nói : « Không thể nào tin được ! » Đã đến lúc tôi lên tiếng, tôi nói : Kính thưa Đại Tướng... »

        « Còn gì khác, Schmidt ? » Rommel hôi, mắt nhìn tôi dò xét.

        « Kính thtra Đại Tướng, tôi có thể trân trọng yêu cầu Đại Tướng cho tôi trở lại một đơn vị tác chiến ? »

        Đôi mắt Rommel nheo lại, và sau đó nhìn tôi một cách nghiêm khắc. Lúc đó, một ý nghĩ thoáng qua trong trí tôi : Chắc Rommel đang nghĩ rằng sự việc vừa xảy ra không bao giờ có đối với một Aldinger trung thành, người đã từng sát cánh với ông trong thời Đệ nhị thế chiến và hiện giờ đang trải qua những ngày bịnh hoạn ở Đức ? Hoặc ồng nghĩ tôi đã cảm thấy sự vô vị của nhiệm vụ ?

        Vẫn đôi mắt nhìn như xoáy vào tôi, Rommel hỏi, có vẻ nửa đùa nửa thật : « Làm việc với tôi anh thấy đáng chán, Schmidt ? »

        « Không, không, thưa Đại Tướng », tôi đáp nhanh, khá thành thật nếu không nói là hoán toàn, « nhưng tôi là một sĩ quan trẻ, tôi thích được đưa về các đơn vị ».

        « Hoàn toàn đúng, Schmidt », lời đáp của Rommel đầy bất ngờ. « Nếu là một Trung úy, chắc chắn tôi sẽ làm giống như anh... » và ông thêm, với một cái chớp mắt bất thường : « Đời sống của một sĩ quan tham mưu cũng không hấp dẫn đối với tôi ».

        Ông cắn môi : « Chắc chắn có một khiếm khuyết các sĩ quan xứng đáng ở đây... Rẩt tốt ».

        Câu này có vẻ như ông muốn thêm vào sự thiếu sót trong phúc trình của tôi về Sư đoàn 15. Cuối cùng, ông nói : « Hãy đi, và bàn với Tham Mưu Trưởng xem ai có thế thay thế anh ».

        Tôi được giao phó nhiệm vụ chỉ dẫn công việc cho viên sĩ quan kế nhiệm và cũng được phép chọn Sư đoàn nào tôi muốn đến phục vụ với tư cách một Đại đội trưởng. Tòi đã chọn một đại đội súng nặng của Trung đoàn 115 Pháo thuộc Sư đoàn 15 Thiết giáp. Đại đội này gồm có các khẩu 50 ly chống chiến xa, một khẩu đại bác 150 ly, một trung đội bộ binh, một trung đội súng cối 87 ly và một trung đội công binh chiến đấu.

        Viên sĩ quan kế nhiệm tôi là Đại úy Graf von Schweppenburg, một cựu chiến binh trẻ tàn tật, tôi nhớ hình như hắn bị liệt cánh tay trái. Sau này tôi nghe nói hắn ở với Rommel chỉ được 3 thăng, nhưng tôi không hiểu hẳn làm gì khi rời khỏi nhiệm vụ.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #45 vào lúc: 13 Tháng Mười Hai, 2019, 10:46:44 pm »

           
3

        Tôi lập tức trình diện Sư đoàn 15 Thiết giáp, và việc lựa chọn đại đội súng nặng của tôi được chấp thuận. Lúc đó sư đoàn đóng bản doanh trên bờ biển phía đông Tobruk. Đêm trước đó các vùng gần duyên hải gặp mưa to gió lớn, nhưng các vùng ở phía nam tạnh ráo. Trận mưa gió này chắc hẳn làm cho phía quân Anh nhớ đời, với cải cảnh mặt cát biến thành bùn và quyện vào gót chân di chuyển vào ngày đầu cuộc tấn công được mệnh danh là « Crusader » (Thập Tự Quân) của họ. Khu vực trách nhiệm của Sư đoàn 15 Thiết giáp biến thành một cái hồ chứa bùn ngập tới mắt cá, khiến binh sĩ hầu nliư suốt ngày chỉ loav hoay với việc rút đôi chân của họ ra khỏi bùn lầy.

        Tư Lịnh là Trung Tướng Neumann, Sư đoàn 15 Thiết giáp tập trung ở phía nam Tobruk. Nhiều trăm phi cơ Anh bay trên đầu chúng tôi nhưng không tấn công. Chúng tôi phẫn trí nhứt là cảnh ăn không ngồi rồi. Lúc đó, phi cơ riêng của chúng tôi hoàn toàn bị chôn chân trên mặt đất, vì hầu hết các phi trường đều ngập nước.

        Tôi nghiên cứu tình hình trên bản đồ và đồng ý rằng tư thế của Rommel không hẳn hoàn toàn bất lợi. Sư đoàn 15 và 21 Thiết giáp và Sư đoàn 90 Khinh binh được triệt thoái dần dần để chuẩn bị cho kế hoạch tấn công Tobruk vào ngày 23 tháng 11. Các phòng tuyến đối diện Tobruk được giữ bởi Quân đoàn 21 Ý Đại Lợi, tăng cường một vài tiểu đoàn bộ binh Đức. Các Sư đoàn 25 Bologna, 27 Brescia, 17 Pavia và 102 Trento1 căng chung quanh vòng đai Tobruk từ tây sang đông. Ba Sư đoàn Ý, 101 Cơ động Trieste nằm ở Bir Hacheim, 132 Thiết giáp Ariete ở Bir E1 Gubi và Sư đoàn Savona Bộ binh ở các Omar, Nuovo và Libyan.

        Tuyến phòng thủ tam giác Halfaya —  Solium — Bardia hầu hết đều giao phó cho các lực lượng Ý và các đơn vị thuộc Sư đoàn 164 Bộ binh, bao gồm đa số binh sĩ lớn tuổi và tân binh chưa được huấn luyện đầy đủ.
  
        Sư đoàn 15 Thiết giáp bây giờ đã phân định hẳn lực lượng tác chiến và di chuyển về phía nam. Chúng tôi vẫn bị chiến đấu cơ của Anh bay rợp trên đầu, nhưng cũng như trước đây, chúng tôi không hề được thăm hỏi đến. Khởi đầu, chúng tôi nằm dưới cơn mưa pháo kích của địch, cường độ càng lúc càng gia tăng, đến từ hướng đông nam. Chúng tôi phân tán mỏng trên sa mạc, nhưng vẫn tiếp tục tiến quân. Lúc ấy chúng tôi đã nằm hẳn trên đất địch và sẵn sàng chờ đợi các cuộc tấn công của họ. Chúng tôi tìm thấy các đường giây điện thoại màu của người Anh căng trên sa mạc và chúng tôi đã cắt đứt. Thấp thoáng từ xa, chúng tôi nhìn thấy các chiến xa Anh mang hiệu kỳ riêng của đơn vị bay phấp phới. Chúng tôi đoán là Sư đoàn 7 Thiết giáp Anh.

        Đại đội của tôi, từ đây cho đến ngày 23 tháng 11, chỉ chạm trán qua loa với địch quân.

        Sáng hôm đó chúng tôi tiến đến một vũng cát bằng phẳng, như bàn bi da, thuộc khu vực Sidi Rezegh. Rạng đông, tôi nhìn thấy hai chiến xa đồ sộ, trong số nhiều chiến xa địch, hướng về chúng tôi. Một đến từ phía bắc, và một đến từ phía tây bắc. Đại pháo của chúng tôi bắn chặn từ xa, nhưng không kết quả. Chúng tôi nhìn thấy thấp thoáng chiến xa địch trong suốt nhiều giờ buổi sáng, nhưng chúng tôi không hề bị phá rầy. Các lần các chiến địch phát xuất từ hướng bắc chạy thẳng về phía chúng tôi. Các khẩu 50 ly chống chiến xa của tôi dàn sẵn đề chờ đợi và khai hỏa cùng lúc với các trọng pháo khác đặt ở phía sau. Các chiến xa địch đổi hướng thật nhanh và chạy đến gia nhập với một số khác, cũng ở hướng bắc.

-----------------
       1. Tất cả đều lấy tên một thành phố của Ý
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #46 vào lúc: 13 Tháng Mười Hai, 2019, 10:49:18 pm »


19. TRẬN ĐÁNH S1DIREZEGH

1

        Tôi đã cố gắng để suy đoán mục đích của các hoạt động này. Hình như một cuộc tấn công nhắm vào chúng tôi đang phát triển. Xuyên qua ống viễn kính, tôi thấy nhiều pháo khẩu của Anh nhô lên ở phía Bắc, nơi các chiến xa của họ tập trung. Tôi ra lịnh cho binh sĩ của tôi đào hố cá nhân. Đáng lẽ chúng tôi phải làm việc này sớm hơn. Mặt đất quá cứng, và tôi không thể hoàn thành hố cá nhân của tôi trước khi các quả đạn pháo kích của địch rít vang trên đầu.

        Vị Tiểu đoàn trưởng, một Thiếu tá trừ bị lớn tuổi, đang đúng cạnh tôi, và cách đó không xa là vị Đại tá Trung đoàn trưởng. Cả hai đều bình tĩnh. Nhưng ngay khi tôi muốn bắt chước họ, tôi cảm thấy rằng nhịp độ pháo kích của địch càng lúc càng gia tăng. Tôi tóm lấy vị Thiếu tá và hét lớn : « Nằm xuống, Thiếu tá ! » Không quả một giây, khi chúng tôi vừa nhảy vào một hố cá nhân chưa hoàn thành, một quả đạn rớt nổ gần chỗ chúng tôi vừa đứng. Không ai bị thương nhưng đất phủ đầy mình mẩy chúng tôi.

         Vị Trung đoàn trưởng triệu tập các sĩ quan. Chúng tôi vừa nhận các mạng lịnh của Sư đoàn Tình thế hoàn toàn đen tối. Chính Rommel không xác định được khả năng của địch quân và ông chỉ nói rằng một tình thế nguy hiểm đang phát triền ở tây nam Tobruk, trên vùng cao nguyên Sidi Rezegh. Rommel cảm thấy cần phải sớm cắt đứt các đường tiếp vận của Anh ở phía nam Sidi Omar. Nhưng cùng lúc, tình thế ở phía Sidi Rezegh cũng phải được lưu ý cẩn thận.

        « Mặt trận ở khu vực này có ý nghĩa cấp bách ». Vị Đại tá nói với chúng tôi.

        Chúng tôi đứng chờ nhận các mạng lịnh cho dù các loạt pháo kích của địch quân vẫn không ngớt rớt nổ chung quanh. Một quả đạn nổ quá gần đã gây cho một sĩ quan bị thương và nhiều sĩ quan khác, phản ứng tự nhiên, đã bò càng dưới đất.

        « Quí vị », Đại tá Trung đoàn trưởng lên tiếng quở trách, « một sĩ quan Đức không thể nằm dài trên mặt đất như thế ! »

        Trong sự huyên náo, tôi rỉ tai Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng : « Phần tôi, tôi cho rằng thái độ giữ thể diện này khó thể và không thích hợp trong một trận chiến tối tân ».

        VỊ Thiếu tá có vẽ giật mình bởi câu nói thẳng thắn của tôi, ông ra giấu cho tôi hãy xuống giọng, và nói nhỏ : « Vàng, tôi nghĩ là anh đúng ».

        Nhưng chúng tôi vẫn còn đứng đây. Những loạt pháo kích lại đến, vang dội như bị oanh tạc, và thêm nhiều quả đạn rớt nổ quanh chúng tôi. Hai sĩ quan nữa bị thương. Lập tức chúng tôi, dĩ nhiên gồm cả Đại tá, đều vọt xuống hố.

2

        Bắt đău cuộc tiến quân đến Sidi Rezegh. Các lịnh đưa ra cho chúng tôi là tấn công các đơn vị thiết giáp của Cunningham dọc theo duyên hải và tiêu diệt bộ binh tùng thiết. Sau này chúng tôi mới biết đó là Lữ đoàn 5 Nam Phi của Thiếu Tướng B.F. Armstrong.

        Các khẩu súng lớn của chúng tôi được xếp gọn trên xe để dành chỗ cho binh sĩ. Chúng tôi di chuyển phân tán trên vùng bỉnh nguyên bao la và bây giờ lại quay về hướng đông bắc.

        Lữ đoàn Nam Phi đóng ở phía chánh nam  của luống đất cao ở Sidi Rezegh. Ngày trước đó, họ đã tung ra một cuộc tấn công vô hiệu nhắm vào các vị trí phòng thủ cấp thời của chúng tôi, cách ngôi mộ của thánh Muslim khoảng hơn ba dặm, chúng tôi đã gây cho 3 trung đoàn địch quân thương vong trầm trọng, vì họ mắc phải lỗi lầm trong khi tổ chức phòng thủ đêm bằng cách cắt đặt một số đơn vị không chiến đấu ở cạnh sườn phía nam của họ. Hầu như đe doạ của chúng tôi nằm ở phía bắc của các đơn vị này, nhưng lý ra họ phải ý thức rằng trong một mặt trận bao quát ở sa mạc, Rommel — mà phép dụng binh của ông ở hiện tại thật rõ rệt, ngay cả với địch quân — sẽ chạy vòng quanh mọi phía để tìm kẻ hở của họ.

        Khoảng tám giờ rưỡi buổi sáng. Chủ nhật 23 tháng 11, một số thiết giáp của chúng tôi quần thảo với các chiến xa Anh đã đạt được thắng lợi và truy đuổi. Cuộc truy đuổi xuyên ngang cánh phải của Bộ chỉ huy Lữ đoàn 5 Nam Phi. Chiến trận trở thành lẫn lộn và các thiết giáp Đức gặp phải một vài đối kháng nhỏ. Nhưng nhờ vậy, qua báo cáo của thiết giáp, chúng tôi biết được cơ cấu phòng thủ của địch quân rất yếu kém. Một kế hoạch lập tức được đưa ra để tấn công vào mặt này. Buổi sảng đó, chúng tôi, tức Sư đoàn 5 Thiết giáp, ở phía tây của Lữ đoàn Nam Phi, di chuyển hơi chếch về phía nam ngay lúc các quả đạn 25 cân Anh quấy rầy chúng tôi. Thêm một số chiến xa Đức tiến lên từ phía đông, kết hợp với chúng tôi và đi chuyển ngang qua cạnh sườn phía nam của Lữ đoàn Nam Phi, trong tầm pháo hữu hiệu của họ.

        Nhưng điều đáng kinh ngạc là pháo kích của địch không xảy ra. Sau đó, chúng tôi biết được địch quân đã tưởng lầm chúng tôi là một đơn vị bạn, có thể là Lữ đoàn 1 của Piennar, đến từ hướng nam. Tôi biết được điều này bởi đơn vị bộ binh cơ động của Nam Phi không nhận ra các thiết giáp của chúng tôi và, hơn thế nữa, họ còn cho các thiết vận xa của họ tiến lên đề « bắt tay ». Dĩ nhiên» các thiết vận xa này đã lọt vào tầm súng thiết giáp ciía chứng tôi.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #47 vào lúc: 13 Tháng Mười Hai, 2019, 10:49:46 pm »


        Rommel đã đặt những đồn quan sát trên 206 luống đất cao nằm ở phía bắc của Lữ đoàn Nam Phi, và ngay buổi trưa, ông bắt đầu cho phi cơ oanh tạc dữ dội để giả vờ chuẩn bị cho một cuộc tấn công từ phía đó. Nhưng, dĩ nhiên, sức mạnh chiến xa của chúng tôi, có lẽ hàng trăm chiếc, đã dồn hết nỗ lực vào phía tây nam. Tôi hiểu là cuộc tấn công thật này nhắm vào Bộ chỉ huy của Lữ đoàn 5 Nam Phi, nhưng các mạng lịnh đưa ra đã không nói rõ như thế.

        Bấy giờ trước mặt chúng tôi là các đơn vị của Lữ đoàn Nam Phi và phía phải chúng tôi là Lữ đoàn 7 Thiết giáp Đức, vừa rời khỏi một cuộc đụng độ chiến xa dữ dội xảy ra vào ngày trước đó. Phía tây của quân Nam Phi, tức tuyến phía trái chúng tôi, nơi mà Lữ đoàn 22 Thiết giáp Anh vừa rời bỏ, đã được các chiến xa của chúng tôi thay thế vào.

        Theo kế hoạch, đơn vị của chúng tôi, Trung đoàn 115 Pháo, sẽ phối hợp với thiết giáp cơ hữu của Sư đoàn, tấn công từ phía phải của chúng tôi. Điều này có nghĩa là chúng tôi sẽ đâm thẳng vào các chiến xa của Anh, cố gắng đè bẹp chúng, sau đó chọc thủng phòng tuyến do bộ binh Nam Phi trấn giữ và thanh toán Bộ chỉ huy Lữ doàn của họ.

        Chúng tôi đã thi hành, nhưng không phải dễ dàng đúng theo kế hoạch. Khoảng ba giờ chiều, chúng tôi phải nằm sát đất chờ cho qua một cuộc oanh tạc dọn đường. Mũi tên của chúng tôi đã được giương lên. Phía trước chúng tôi tập trung một nhóm chiến xa Anh, Lữ đoàn 22 Thiết giáp. Phía trái chúng tôi là đơn vị chống chiến xa và Pháo đội 7 dã chiến Nam Phi, bao gồm các khẩu đại bác bắn loại đạn 22 cân Anh, và loại đại bác 75 ly. (Tất cả lý lịch của các đơn vị địch sau đó chúng tôi mới biết).

        Trung đoàn cơ động của chúng tôi dàn thành hình cánh quạt. Các vũ khí chống chiến xa được mang lên phía trước. Một vài thiết giáp của chúng tôi cũng vượt lên cạnh sườn phải.

        « Tấn công! » Lệnh được phát ra. Vị Trung đoàn trưởng dẫn đầu, đứng xỗng trên chiếc xe mui trần của ông. Tiếp theo sau là xe của Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng, và sau ông, phía phải, là xe của tôi. Chúng tôi đâm thẳng vào các chiến xa địch. Tôi liếc mắt về phía sau, đủ mọi loại xe cộ của chúng tôi dàn thành một hàng ngang mút mắt : thiết giáp có chở binh sĩ, xe chạy bằng dây xích trí súng đại bác, quân xa hạng nặng chở bộ binh và các đơn vị phòng không cơ động. Cử thế chúng tôi ào ào lướt đến, hút vào « rào cản » của địch quân.

        Tòi nhìn trừng trừng về phía trước như bị thôi miên. Trước mặt, bên phải tôi, là hình ảnh thẳng đứng của Đại tá Trung đoàn trưởng và cận trái ông ta là xe của Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng đang lướt theo như bay. Đạn đại bác của các chiến xa của địch đang rít vang trong không khí. Súng chống chiến xa của quân phòng thủ cũng bắt đầu khai hỏa. Đà phóng về trước của chúng tôi vẫn giữ mức độ tự sát.

        Xe của Trung đoàn trưởng bỗng đâm ngang và khựng lại — nó lãnh một quả trực xạ. Xe của Tiểu đoàn trưởng vẫn tiếp tục lướt tới. Tỏi nhận thấy viên Đại tá nghiêng qua một bèn và rơi xuống xe như một chiếc lá rụng. Tôi lướt nhanh qua xác ông ta. Viên Thiếu tá vẫn chạy ở hàng đầu.

        Tôi nhận ra các vị trí bộ binh địch ngay trước mặt. Một gã Nam Phi cao và gầy bỗng xuất hiện và chạy ngược về phía sau lẹ như tên bắn. Tôi nghe tiếng nổ sau lưng, viên đạn bay đuổi theo kẻ đang chạy, và hắn ta ngã chúi xuống.

        Hầu hết chúng tôi đều đã nằm hẳn trong tầm đạn thiết giáp và súng chống chiến xa địch. Tôi toát mồ hôi lạnh ở xương sống khi nhìn thấy những lỗ nhỏ đều đặn như có bàn tay khéo léo chạm trổ trên kính che gió của chiếc xe viên Thiếu tá. Đạn đại liên ! Viên tài xế của ông ta dần dần rũ xuống trên tay lái. Chiếc xe chạy đâm xiềng và lật ngang. Bày giờ chỉ còn một mình tôi trong chốn địa ngục này. Phía trước, tôi không thấy gi khác ngoài các họng súng rực lửa.

        Thình lình một cái xốc dữ dội, một tiếng thét, và một tiếng rít đinh tai xảy ra. Xe tôi bất động. Tôi thấy ngay một cái hố trước mặt, tôi nhảy ra khỏi xe và lao đầu xuống đó. Tên tài xế của tôi cũng làm như thế, nhưng quá trễ. Tôi kịp thấy thân hình của hắn nảy ngược lên, và rũ xuống. Hắn đã lãnh một viên đạn.

        Tôi nằm thu mình trong hố sâu. Hiển nhiên đây là một điểm tiền đồn của địch quân bỏ trống. Sau đó, tôi từ từ ngóc đầu dây. Đoàn xe phía sau tôi đang lướt tới ào ào hồi nãy bây giờ ở đâu ? Tên tài xế của tôi đang làm gì ? Hắn còn sống ?

        Hắn nằm cạnh tôi và đã chết.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #48 vào lúc: 13 Tháng Mười Hai, 2019, 10:50:42 pm »

       
        Nhờ trời, đoàn cơ giới của chúng tôi bất động, cách cái hố vừa chui xuống không bao xa. Nếu chúng cứ lướt qua, hiển nhiên ai cũng biết cái gì sẽ xảy ra cho tôi. Sau đó tôi mới biết họ như rắn mất đầu, sau khi thấy các sĩ quan của họ hết người này đến người khác ngã xuống, họ lưỡng lự và cuối cùng dừng lại. Nhưng họ không biết rằng một vị trung úy trẻ tuổi vẫn còn đứng vững trên đôi chân của hắn. Hắn đã tập họp họ lại, và ra lịnh tiến nữa.

        Nhớ lại, quả thật tôi đã liều lĩnh một cách sai lầm khi ngóc đầu dậy, bởi như thế tôi đã trở thành mục tiêu quá rõ rệt cho địch quân. Thật vậy, ngay lúc ấy các họng súng của địch lên tiếng, hiển nhiên là nhắm đến cái hố của tôi đang nằm. Tôi hụp đầu xuống. Mỗi lần một loạt đạn nổ vang, tôi lại cố sức chui sâu vào đất. Cũng may là cái hố không quá nông. Rồi thì tôi nghe một tiếng phụt và tiếp theo là một tiếng nổ vang dội, và lập đi lập lại như thế. Súng cối !

        Bây giờ tôi chắc mạng tôi đã cùng rồi, với loại súng bắn vòng cầu ấy. Miệng tôi khô hốc, môi tôi như nứt nẻ. Tôi nghĩ đến gia đình. Tôi nghĩ thêm nữa, và cuối cùng là sự chấm dứt, trong cái hố vô danh nơi sa mạc bao la này. Nhưng tại sao sổ phận của tôi lại không khác viên Đại tá, vièn Thiếu tá1 hoặc tên tài xế của tôi ? Với câu hỏi nay, tỏ ra tôi vẫn còn yêu đời.

        Sau đó, tôi cảm thấy như bị quất thật mạnh vào mông, đồng thời một khối cát đổ ập lên đầu tôi. Tôi biết lá một quả đạn đã lọt mục tiêu, nhưng cùng lúc tôi nghe thấy một sự yên tĩnh kỳ lạ. Tòi đã chết rồi ?

        Tôi nằm bất động, không biết là bao lâu, rồi thì đầu tiên tôi thử cử động chân bên trái, và kế đó chân bên phải. Chân này đau đớn vô tả nhưng tôi vẫn có thể cử động được. Xương sống và xương hông, xương háng và bắp đùi không hề hấn gì. Nhưng, quả thật không vẻ vang mấy, khi tôi biết được tôi chỉ bị một vết thương ở mông.

        Cái gì sẽ xảy ra ? Địch quân đang tiến đến và túm lấy tôi ? Hay tôi sẽ lãnh những nhát lưỡi lê của quân Úc ? Nhưng những kẻ đang tiến đến tôi là quân Úc, Anh, Nam Phi hay Tân Tày Lan ?

        Tại sao đơn vị đang tiến đến của tôi không nghe động tĩnh gì hết ? Các thiết giáp của chúng tôi ở đàu?

        Tôi được giải đáp ngay. Đạn pháo kích lại bắt đầu rít ngang qua đầu tôi. Loại đạn nhỏ hơn và đến từ phía khác, tôi đoán ngay là đạn của phe ta. Đồng lúc, các khẩu 88 ly cũng lên tiếng và cả tiếng của giây xích thiết giáp cũng nghiến rào rào trên mặt cát. Chủng tiến đến phía tôi. Khi chúng tiến sát đen, tôi đứng vụt dậy.

        « Có người ! » Một tên linh thuộc trung đoàn của tôi la lên và chạy đâm về phía tôi để thanh toán.

        Đau đớn và tức giận, tôi hét : « Đồ ngu... » Tèn lính dừng lại, nhận ra tôi, hắn nhe răng cười và bước lệch sang một bên để tiếp tục chạy tới trước. Tôi leo lên hố và ra lịnh tiến quân.

        Các chiến xa Anh bị hạ và bốc cháy ngùn ngụt. Nhiều chiếc khác quay đầu và rút lui sâu vào phòng tuyến của Nam Phi. Các thiết giáp của chúng tôi rượt theo, một số lọt vào tầm hỏa lực của địch quân, nhưng vẫn tiếp tục chạy được. Một số binh sĩ Nam Phi hình như trở tay không kịp. Hố ẩn núp của họ đào rất nông. Dù vậy, chúng tôi vẫn còn ở « ngoài ngõ » của họ. Nhưng việc không chuẩn bị vị trí tốt lại khiến họ nhanh hơn trong các màn cận chiến.

        Các vị trí của Nam Phi đẫm máu và hỗn độn. Cuối cùng, bộ binh và chiến xa của chúng tôi, với số đông, đã vây địch quân vào giữa. Không lâu, Bộ chỉ huy Lữ đoàn Nam Phi bị tràn ngập và vị Lữ đoàn trưởng bị bắt giữ, Các chiến xa tẻ ra, giàn thành đội hình cánh quạt, và bắt đầu càn quét, số địch quân còn kháng cự lẻ tẻ. Chúng tôi tiêu diệt gần trọn Trung đoàn Botha và Lữ đoàn Ái Nhĩ Lan —  Nam Phi. Riêng Trung đoàn Tô Cách Lan — Tranvaal nhanh chân rút về hướng bắc và thiết lập tuyến phòng thủ cấp thời sau đó.

        Trên cảnh hoang tàn của bãi chiến, giữa các chiến xa, mọi loại xe cộ bốc cháy và các khẩu súng nằm im lìm, địch quân lần lượt xuất hiện, nhưng với đôi tay đưa cao khỏi đầu. Xe cứu thương của địch được sử dụng để chất một số lớn binh sĩ Nam Phi bị thương nặng.

        Tôi gọi các bác sĩ và y tá của chúng tôi đến săn sóc họ. Lúc đó một số binh sĩ của tôi được tung xa về phía trước. Một sĩ quan Nam Phi phàn nàn là anh ta không được băng bó kỹ lưỡng. Tôi im lặng chỉ vết thương phía sau mông. Máu đang rỉ chảy xuống chân và đông cứng trên ống quần của tôi.

        Trời tối, chúng tôi ngủ ngay trên bãi chiến. Đêm đó tôi ngủ lăn quay trong chiếc xe của tôi. Mọi phía là người chết, kẻ bị thương và tù binh. Nhiều binh sĩ Nam Phi bị bắt lại khi mưu toan đào thoát, nhưng một số khác đã biến mất vào đêm tối.

        Bình minh, cảnh hỗn độn của trận chiến càng thấy rõ hơn. Xe cộ vẫn còn ngún cháy Đa số binh sĩ bị thương nặng mở trừng trừng đòi mắt nhìn mặt trời không bao giờ mọc cho họ nữa.

        Tù binh sắp thành một dọc dài và tiến bước. Vài chiếc xe và một số binh sĩ theo bên họ để canh chừng. Xe tôi chạy bên cạnh đó. Tất cả hướng về phía bắc khoảng sáu dặm, một Thượng sĩ người Đức tên Taudt cất tiếng nhại theo một bài hát « Chúng ta sẽ phơi quần áo trên phòng tuyến Siegfried ... »1. Một số tù binh đi đầu quay lại nhìn hắn chằm chập. Nhưng những người đi sau mỉm cười chua chát. Một số cất tiếng nhại theo. Và chỉ trong một vài giây, cả đoàn ngươi đều hát : « Chúng ta sẽ phơi quần áo trên phòng tuyến Siegfried...» Đối với họ, những người tù binh này, chiến tranh đã qua rồi.

        Nhưng đối với tôi, những lịnh mới lại đến. Chúng tôi được chỉ thị đi về hướng đông. Tôi nhìn xuống bản đồ, nhìn chấm đỏ ghi tọa độ. Chỗ này, Sicli Rezegh, là nơi của chết chóc và đổ vỡ.

        Đền thờ Marabout của đạo Hồi mà tôi không quên được hình dáng trong khi tháp tùng với Rommel. Chúng tôi thường dùng bữa trong tầm quang cảnh của ngôi đền đó. Ngoài ngồi đền, tất cả mọi vật ở đây đều vô danh. Tôi không bao giờ nghĩ là địa điểm này sẽ ghi đậm vào ký ức của tôi hơn hết.

        Đâv là Sidi Rpzegh, bây giờ địa điểm này thực sư mới có tên.

----------------
        1. Dù bị thương nặng, viên Thiếu tá vẫn còn sổng. Sau chiến tranh, tôi có gặp lại ông ta ở Ý Đại Lợi (H.W.S.)

        2. Một phòng tuyến kiên cố, phía tây Đức Quốc. (Xem « Trận đánh rừng rậm và sình lầy kinh hoàng nhứt trong Đệ nhị thế chiến» đang in).

Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #49 vào lúc: 13 Tháng Mười Hai, 2019, 10:53:56 pm »


20. SA MẠC NỔI SÓNG

1

        Sau Siđi Rezegh, Rommel cho rằng lực lượng thiết giáp của ông vẫn còn đủ mạnh để đối đầu với Auchinleck và từ chối rút lực lượng thiết giáp đã yếu kém ra khỏi mặt trận. Và còn vượt xa hơn, chúng tôi bị cấm chỉ báo cáo các thiệt hại chi tiết liên quan đến trận đánh vừa qua.

        Ông cho rằng sự thoái bộ của Quân đoàn 8 ở Sidi Rezegh — khu vực không chỉ có Trung đoàn 5 Nam Phi đã bị tiêu diệt mà còn có một số chiến xa của Anh và các lực lượng khác cũng bị thiệt hại khá nặng như Liên đoàn 7 yểm trợ, quân Tân Tây Lan — có thể khiến các lực lượng còn lại của địch nghĩ ra ý định tập trung mũi dùi hướng vào các vị trí phòng thủ của ông ở biên giới phía nam, nằm giữa Halfaya và Sidi Omar.

        Các bạn chắc nhớ Rommel đã từng đưa ra huấn thị cho các đơn vị Đức quanh Halfaya, rằng mỗi pháo đài mà họ đóng giữ phải là một điểm kháng cự có tính cách riêng rẽ, và ông đã chỉ dẫn họ cách thiết lập các cơ cấu hỏa lực để tự chống trả ngay cả khi các lực lượng cơ động của chúng tôi không thể đến giải cứu trong vòng nhiều ngày hoặc nhiều tuần lễ bị địch quân bao vây. Họ phải giữ vị trí của họ bằng mọi giá với sự tin tưởng sắt đá rằng Quân đoàn Phi Châu sớm muộn gì cũng sẽ có kế hoạch giải cứu họ.

        Rommel công nhận, khá nguy hiểm, nếu để các lực lượng của Cunningham thành công trong việc bắt tay với quân Anh ở Tobruk. Nhưng theo Rommel, việc này cũng sẽ chẳng khiến cho Quân đoàn 8 mạnh thêm, trừ phi có một quyết định liên kết, đặc biệt là chiến xa, giữa phòng tuyến Tobruk và Sollum,

        Vì vậy, cuộc tấn công cấp tốc ở phía tây được Rommel giao cho Sư đoàn 21 Thiết giáp của Von Ravenstein thực hiện. Thời gian này không thám của chúng tôi yếu kém trong khi phía Anh tỏ ra có hiệu năng. Chúng tôi không biết cả đến hai kho nhiên liệu tiền phương của địch quân, F.S.D.63 và F.S.D.65, đã thiết dựng xong cách đông nam Gabr Saleh khoảng năm mươi dặm. Khi đoàn cơ giới của Von Ravenstein tiến dọc theo Trigh el Abd và đâm ngang qua biên giới, gây rối loạn cho Tồng Hành Dinh mặt trận của Cunningham, họ đã đi lướt qua phía bắc của hai kho nhiên liệu này mà không biết và đã đánh mất một dịp may lớn. Nếu lực lượng của Von Ravenstein khám phá ra hai nơi này, trận chiến ở sa mạc sẽ có cơ đổi khác. Quân Anh sẽ không thể duy trì các đơn vị Tân Tây Lan chiến đấu trong khu vực, và chiến trường tháng 11 sẽ không quyết định phần lớn bởi các đơn vị này.

        Đoàn cơ giới của Von Ravenstein vượt biên vào ngày 24 tháng 11, sau ngày chiến thắng của chúng tôi ở Sidi Rezegh. Rommel, bấy giờ đặt Tổng Hành Dinh ở Bardia, nhưng thường đích thân đi thị sát tại mặt trận, tin tưởng rằng một cuộc tiến quân có tính toán vào Ai Cập sẽ thành công, và nếu không tiêu diệt được hẳn thì ít nhất cũng sẽ làm tà bớt mũi dùi của quân Anh. Lực lượng của Von Ravenstein chắc chắn sẽ gây ra sự kinh ngạc. Một đơn vị thuộc lực lượng của ông di chuyền về phía nam, dọc theo biên giới, bất thần đã gây ra sự rối loạn cho Tổng Hành Dinh tiền phương Quân đoàn 8 của Tướng Cunninghau. Một cuộc tấn công khác nhắm vào Lữ đoàn 7 Ấn của Tướng H.B. Brigg ở Sidi Omar cũng được tung ra nhưng không, kết quả hoàn toàn, mặc dù bắt được một số lớn tù binh. Vào ngày 25, Von Ravenstem tiến sâu vào lãnh thổ Ai Cập 90 dặm và chỉ còn 50 dặm nữa là đến đầu thiết lộ dẫn vào sa mạc của người Anh thiết lập ở Bia Thaiata.

        Von Ravenstein còn đủ nhiên liệu để có thê tiếp tục tiến đến một số mục tiêu xa hơn. Đặt vào vị thế Rommel, tôi nghĩ là ông vẫn chưa hài lòng khoảng cách mà Von Ravenstein đã đặt chân đến. Nhưng trở lại Bardia, Trung tá Westphal, Ia của Rommel trong Bộ tham mưu Panzer Gruppe, sau khi nghiên cứu các bản đồ và các báo cáo khả năng bắt được của quân Anh, đã quyết định rằng một cuộc tiến quân vào Ai Cập không thể thực hiện được. Theo ý kiến của Westphal, lực lượng của Anh mạnh mẽ hơn dự đoán, đặc biệt Sư đoàn 2 Nam Phi nằm ở tuyến phía đông Halfaya vẫn còn nguyên vẹn, và đang chờ đợi để tung ra các cuộc tấn công, ông cảm thấy không thể nào chống trả với các lực lượng Đức yếu kém còn lại. Do đó, sáng ngày 26 tháng 11, Westphal tự động gởi công điện gọi Von Ravenstein rút quân về.

        Trên đường rứt lui, Sư đoàn 21 Thiết giáp trong nỗ lực vượt qua Sư đoàn 4 Ấn Độ, đã phải tung ra các cuộc tấn công giả vờ vào các tuyến phòng thủ của địch ở Capuzzo và Musaid, phía bắc Bardia ; và sau đó, xuyên qua một lỗ hổng, phía đông Sollum Barrack, nơi mà quân Tân Tây Lan đã thất bại trong việc xâm nhập để tiến đánh pháo đài Bardia của chúng tôi.

        Rommel, vừa trở về từ mặt trận đang nằm nghỉ trong chiếc Mammoth, đã Von Ravenstein đến trình diện ông với một thái độ thích ý bởi cuộc rút lui an toàn của ông.

        Rommel đã tỏ ra sửng sốt và nổi giận. « Tại sao ông ở đây ? » Rommel hỏi. « Tôi đã ra lịnh cho ông ở đó để chuẩn bị tấn công vào phía đông Ai Cập ! ». Von Ravenstien cho biết ông đã nhận được công điện bảo phải lui quân.

        Thoạt đầu Rommel cho rằng quân Anh đã bắt được một cuốn mật mã của Quân đoàn Phi Châu nên đã ngụy tạo công điện gởi cho Von Ravenstein. Tư Lịnh Sư đoàn cho biết công điện đến từ Von Westphal. Sau đó, Rommel công nhận Ia của ông đã hành động đúng, nương theo nội dung các tài liệu bắt được của quân Anh. Và vì ông di chuyến luôn luôn trên khắp mặt trận nên các tài liệu không thể đệ trình lên ông được.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM