Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 07:04:47 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Những trận đánh chiến xa đẫm máu nhất lịch sử  (Đọc 11439 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #30 vào lúc: 10 Tháng Mười Hai, 2019, 11:07:07 pm »


2

        Tình trạng tiếp tế của chúng tôi cũng cải thiện dần dần. Lần đầu tiên trong sa mạc, chúng tôi nhận được rau cải tươi từ vùng Jebel Akhdar và từ Tripoli. Sau đó chúng tôi được một bữa khoái khẩu với món gan chiên bơ. Khi viên sĩ quan phụ trách phòng ăn hô to : « Trong quí vị ở đây có ai muốn dùng gan một lần nữa không ? ». Chủng tôi đều ngạc nhiên lớn với sự rộng rãi của hắn ta, và không ai từ chổi. Nhưng qua bữa ăn kế khi hắn hò to : « có ai trong quí vị muốn dùng thêm gan lạc đà nữa không ? ». Mặt mày của chúng tôi bí xị.

        Riêng Rommel ăn uống không cầu kỳ và chẳng bao giờ nghe ông ta phàn nàn chuyện ăn uống của ông. Ông thường dùng các thức ăn khô giống như binh sĩ và nhất là thời gian chúng tôi chỉ có ít cả mòi hộp, bánh mì và dĩ nhiên, « Alter Mann ». Ông tự cho phép uống một ly rượu vang chỉ khi nào có một buổi lễ đặc biệt với tính cách giao tế. Ông không bao giờ hút thuốc. Thật vậy, ông và đối thủ chính của ông là Montgomery đã giống y hệt nhau về phương diện khắc khổ trong đời sống.

        Rommel thích đi ngủ sớm và luôn luôn dậy rất sớm và làm việc chuyên cần. Ông thích đi săn và trong những lúc nhàn rỗi ông hay đi săn linh dương trong sa mạc. Người ta sẽ thấy, sau này, bản tính thích săn đuổi lộ hẳn từ một bề ngoài không hề xúc động của ông. Mặt khác, ông đúng là khắc tinh của giống ruồi. Hằng ngày, suốt giờ ăn, ông сố tìm cách diệt giống vật gây bệnh truyền nhiễm này càng nhiều càng tốt.

        Berndt và tôi sống trong một ngòi nhà nhỏ nằm gần khu đặt bản doanh, phía bên phải, dựa lưng vào vách đá được xem như là nơi ổn định nhứt so với những ngày đã qua.

        Tòi hiểu rõ Berndt hơn trong những ngày này. Tôi được chứng kiến sau đó sự đóng góp của anh ta vào các huyền thoại bao quanh Rommel. Các hình ảnh của « Con Cáo Sa Mạc » được quảng bá tại Đức và các xứ trung lập đều do chính Bernđt sắp xếp vã đạo diễn. Chính Rommel, mà các thông tín viên chiến tranh có thể xác nhận, theo lời khuyên của Berndt đã sẵn sàng để cho chụp hình bất kỳ lúc nào, với tất cả dáng vẻ tự nhiên, khiến cho nhiếp ảnh viên dễ dàng lấy các góc cạnh, càng gây hiệu quả hơn cho nhiệm vụ tuyên truyền của Berndt. Berndt và tôi rất thân cận, mặc dù chính kiến chúng tôi bất đồng. Gã đàn ông vạm vỡ với chiếc đầu tròn to lớn này thường gợi nhớ một gánh nặng cho tôi, nhưng lại có giọng nói êm đềm và gây lòng tin cậy, nhứt là sự tưởng tượng của Berndt, rất phong phú. Các tin tức của Berndt về các hoạt động của chúng tôi — hoặc đôi khi của riêng anh ta — luôn luôn không đúng mức với sự thật. Mặc dù trong quân đội anh ta chỉ mang cấp bậc Trung úy, nhưng lại khoái gây ấn tượng như mình là một tay có ảnh hưởng mạnh mẽ ở Bộ Tuyên Truyền. Điều này tôi tự hỏi, có phải đó là một ý thích đơn giản chỉ nhằm quan trọng hóa anh ta, hay là anh ta thật sự có thân thế ?

        Một hôm, Bernđt cao hứng tiết lộ riêng với tôi, rằng chính anh ta là người tổ chức kế hoạch giả dạng quân Tiệp Khắc gây ra các biến cố ở biên giới1. Các biến cố này chính thức được mô tả như là các hành động gây hấn chống Đức Quốc và hậu quả như thế nào ai ai cũng đều biết. Với tư cách quân nhân . trong thời gian đó, tôi chưa hề nghe nói đến bất kỳ ẩn ý nào trong các biến cố vừa nói. Nhưng dù cho có nghe đi nữa, tôi cũng sẽ bỏ qua và xem như đó chỉ là một loại tuyên truyền thông thường do phe địch đưa ra. Tiết lộ của Berndt, vì vậy, đã gây cho tôi một xúc động mạnh mẽ.

        Tôi nghĩ rằng hành vi như thế không những xấu xa mà còn đưa tới mối nguy hiểm cao độ, đã khiến Đức quốc bị ném vào sự đơn độc. Tôi nói với Berndt như thế.

        Berndt không còn giữ vẽ điềm đạm và đã lớn tiếng với tôi một cách cáu kỉnh :

        « Schmidt, anh là một mẫu người trong số nhiều người Đức không may đã có những ý tưởng phát sinh từ chủ nghĩa xúc động đầy sự mê muội và ngớ ngẩn ». Anh ta tiếp : « Chúng ta phải nhìn nhận câu phương châm của người Anh : Xử sự của tôi đúng hoặc sai ».

        Tôi chưa từng được nghe nói đến, nhưng dù thế nào, tôi nghĩ hình như Berndt đã hiểu sai câu này. Tôi chọc giận anh ta thêm khi tôi nói rằng các phương pháp mà anh ta xem thường tình đó lại chính là sự lừa gạt không những đối với các quốc gia khác mà còn ngay cả với Đức quốc và, đặc biệt, với quân đội Đức.

        Berndt nhìn tôi một cách thương hại và nói : « Những vấn đề chánh trị không phải là lãnh vực của mọi người». Vì muốn hòa dịu, tôi đồng ý « hoàn toàn », nhưng anh ta đã ứng dụng câu vừa nói ở đâu, tôi không vạch ra cho anh ta biết.

        Mặc dầu có những cuộc cải cọ như thế, chúng tôi vẫn sống một đời sống yên tĩnh, đời sống của một gia đình toàn đàn ông — tương đối trong tình trạng hiện tại. Nhưng có sự thay đổi, không những làm thay đổi cả thói quen mà còn đẩy tôi gần Rommel hơn.

        Thể chất của Aldinger không cường tráng bằng Rommel. Sức khỏe của anh ta suy sụp và sau cùng mắc bịnh đau tim. Aldinger đành phải rời bỏ vị trí cánh tay mặt, vừa là người bạn tâm sự của Rommel trong nhiều năm, để sang Âu Châu chữa bịnh.

        Các nhiệm vụ của Aldinger được trao lại cho tôi, và tôi dọn vào một căn phòng kế căn phòng của ông Tướng.

        Berndt cũng yêu cầu cấp sự vụ lịnh để trở về Bá linh và một hồ sơ sáu tháng hoạt động của Afrika Korps cho Bộ Tuyên Truyền của Goebbels.

        Trách nhiệm của tôi hiện tại thật nặng nề. Chuẩn bị và sắp xếp chi tiết các cuộc thị sát tiền tuyến hàng ngày nằm trong phần việc của riêng tôi. Mọi ý muốn và mọi mạng lịnh của ông Tướng phải được ghi lại một cách chính xác trên giấy mực, và luôn luôn phải ghi nhớ thật đúng về thời gian, chỉ danh, địa điểm, khả năng của từng đơn vị một và v.v...

---------------------
        1. Giống như biến cố ở biên giới Đức — Ba Lan, khởi đầu cho cuộc Đệ Nhị thế Chiến.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #31 vào lúc: 10 Tháng Mười Hai, 2019, 11:09:00 pm »


        Mỗi đêm tôi cặm cụi như là một thư ký tư. Thời gian này, dù tăm tiếng của Rommel chưa tiến đến tột đỉnh, nhưng mỗi ngày có từ ba mươi đến bốn mươi bức thư gởi đến ông từ nhiều quốc gia và mọi giới ở Đức. Nhiều bức thư đến từ các chú bé sùng bai vị anh hùng Rommel, nhưng đa số là của phái nữ. Tất cả đều chứa đựng những lời lẽ hâm mộ nồng nhiệt và gần như hầu hết đều hỏi xin ảnh của ông Tướng. Để đáp ứng sự đòi hỏi này, chúng tôi phải rửa một số lượng khả to chân dung của Rommel được chụp bởi Hoffman, nhiếp ảnh viên chính thức của Hitler ở Munich và đích thân Rommel ký tặng trên mỗi bức ảnh được tôi gởi đi.

        Tôi cũng phải trả lời riêng các bức thư đến từ những người từng quen biết Rommel. Việc này không phải luôn luôn dễ dàng, vì tôi chẳng biết người viết ra sao mà cũng chẳng biết mức độ quen thân giữa họ như thế nào. Nhưng tôi có rất ít thì giờ để cân nhắc, và sau đó tôi sớm nghĩ ra một số phúc đáp mẫu đánh máy sẵn để trình lên ông Tướng và gửi đi như mọi văn thư thông thường. Một số phúc đáp thư khác tôi giao cho một tốc ký viên, Hạ sĩ Bottcher.

        Tôi sẽ đưa Rottcher một xấp thư và nói : « Mười tám trẻ em và phụ nữ muốn xin ảnh —  hãy gởi cho họ với những câu thường lệ ».

        Kế đó, tôi lôi ra hai bức thư đề riêng. « Đây là hai bức thư của hai chiến hữu hồi Đệ nhứt thế chiến. Hãy viết: « Bạn thân mến, tôi rất cám ơn...». Và tôi tiếp tục giả dạng Rommel qua những gì mà tôi biết về ông. Nhưng Rommel luôn luôn xem tỉ mỉ những phúc thư loại này và ông sẽ không bao giờ ký, nếu xét thấy chúng được bịa một cách quá trớn.

        Rommel có tật mỗi khỉ ký tên là đầu lưỡi của ông thè ra, và vì vậy một lần đệ trình các bức thư lên cho ông là một lần tiêu khiển của tôi, và buồn cười hơn, là sau khi ký đầy đủ tên xong, ông lại kẻ thêm các đường nét hoa mỹ một cách khác thường quanh chữ « R » rắn rỏi. Thỉnh thoảng tôi nhận ra một nét chữ quen thuộc trong các bức thư và kêu lên « A ! Lại một bức thơ khác của Die alte Schachtel (Mụ Phù Thủv) ở Leipzig ». Người viết thư, hiển nhiên là một người đàn bà lớn tuổi, dưới mỗi bức thư luôn luôn ký « Mụ Phù Thủy ». Bức thư đầu tiên của bà ta đã khởi bằng câu : « Sehrgeehrter Herr General —  Vị Tướng đáng tôn kính nhứt... ». Nhưng, đến bức thứ năm, giọng diễu cợt cởi mở hơn :

        « Rommel thân mến, và các thuộc cấp của Rommel... » Bà ta viết hẳn ra những ẩn chưa trong thâm tâm, không có sự e dè mà cũng không có sự tôn kính nào dành cho những người có địa vi cao cả. Chẳng hạn : « Hans Fritsche lại làm rộn bên chiếc máy thâu thanh — tôi không thể chịu đựng nỗi tánh ưa càu nhàu và các lời mỉa mai chua chát của hắn ». (Hans Fritsche đây chắc là ông chồng của bà ta). Nhưng các bức thư của bà ta thường mang đến những tin tức đầy khích lệ khắp mọi nơi và, mặc dù bà ta gởi riêng cho Rommel, lại gây nhiều niềm vui cho tất cả chúng tôi. Chúng tôi đồng ý rằng, dù cho kỳ dị đi nữa, bà ta, mụ phù thủy này, là người thực sự có tinh thần.

        Một hôm bà ta gởi cho chúng tôi một kiện sách vĩ đại. Rommel yêu cầu tôi mang phân phát cho các binh sĩ ở Halfaya. Tôi có xem qua một số sách và lấy làm thích thú khi nhận thấy chúng toàn là loại « Văn chương rẻ tiền ».

        Tôi cung nhận được một bức thư, bắt đầu bằng câu : « Tất cả gia đình đã kiêu hãnh vì anh, người anh vang danh của em». Tôi không đọc hết và chuyển ngay cho Rommel, đoán chừng bức thư đã đến từ cô em gái của ông.

        Có lẽ tôi thích thú cách đặc biệt khi nhận được các lá thư do những người cùng quê quán với Rommel, ở Swabia1 gởi cho ông. Các bức thư đã tiết lộ cho tôi thấy rõ ràng những đức tính đặc thù của sự trung thành, tùng phục và can đảm, và do đó đã phát sinh rа những quân nhân xuất sắc từ các cư dân ở đây, như Rommel chẳng hạn. Nhưng người Swabia, theo quan điểm riêng của tôi, đã có một yếu điểm : lòng kiêu ngạo địa phương quá mãnh liệt của họ. Một câu tôi được đọc : « Chúng tôi hãnh diện về sự thành công của ông. Một người Swabia cầm đầu Quân đoàn Phi Châu, đó là một vĩ đại thật sự. Và chúng tôi có nghe nói đa số binh sĩ của ông đều sinh trưởng ở Swabia. Vâng, không có bất kỳ sự ngờ vực nào khi cho rằng những người Swabia là những quân nhân tốt nhứt... ». Tôi cố gắng trả lời với tất cả sự khôn khéo mà tôi có thể, nhằm hạ bớt ngọn lửa nhiệt tâm của họ xuống. Rommel đã tỏ ra ngần ngừ, rồi ông mĩm cười, và ký bức thư đá giò lái này.

        Mỗi chiều Bộ Tham Mưu đều trình lên Rommel một bàn tóm lược các biến cố trong ngày ở Nga Sô. Và qua một bản đồ theo dõi tình hình quân sự to lớn treo trên tường, Rommel đặc biệt chú ý đến diễn tiến hoạt động của Sư đoàn 7 Panzer, « Sư đoàn ma quái » mà ông từng chỉ huy trước kia, và ông đã tỏ ra đắc ý khi nhìn thấy các mũi dùi của sư đoàn này chĩa thẳng về phía Mạc tư khoa.

        Ông cũng biếu lộ sự khoan khoái tột cùng khi các lực lượng dù của phe Trục chiếm giữ Crete2 mà vai trò của không quân Đức đã tỏ ra rất hữu hiệu. Thái độ của ông rất dễ hiểu, bởi vì vai trò của không quân vẫn được ông xem là căn bản tốt nhứt cho các hoạt động đương đầu với địch quân ở sa mạc và Trung Đông như là một tính cách toàn diện. Nhưng ông cảm thấy rằng việc chiếm giữ Malta3 sẽ có giá trị 1âu dài hơn, vì hòn đảo nhỏ bé này là một đe dọa liên tục công cuộc tiếp tế bằng đường biển của chúng tôi cho mặt trận Bắc Phi. Người Anh sẽ không bao giờ chiến thắng ở Bắc Phi nếu Malta bị tấn công và bi chiếm giữ vào năm 1941 ? Tôi không nghĩ như thế.

-----------------
        1. Swabia, một khu vực thuộc Tây Nam Đức, пằт hai bên Hắc lâm ( Black Forest), giữa Neckar và hồ Constance.

        2. Một hòn đảo của Hy Lạp ở Địa Trung Hải.

        3. Một hòn đảo của Anh quốc ở Địa Trung Hải, phía Nam đảo Sicily của Y Đại Lợi.

Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #32 vào lúc: 10 Tháng Mười Hai, 2019, 11:10:19 pm »

           
12. SOLLUM LÊN CƠN SỐT

1

        Rommel đang gây « cơn sốt » dữ dội cho tuyến Sollum. Tôi xin đơn cử một vài hoạt cảnh trong đời sống hàng ngày của chúng tôi để mô tả « cơn sốt » này như thế nào.

        Đúng bảy giờ sáng, chúng tôi lên đường thăm viếng tiền tuyến như thường lệ. Lộ trình ngắn, chiếc Mammoth được nằm nhà. Trong hai chiếc xe mui trần, chúng tôi chạy như giông ra con đường độc nhứt dẫn vào Tổng Hành Dinh của Quân đoàn Phi Châu, bỏ lại phía sau tiếng động ầm ĩ và cái chào của tên lính gác cổng. Từ khi Aldinger ra đi, tôi ngồi chung xe với Rommel. Ông ngồi phía trước với tên tài xế, tôi ngồi phía sau với Tiến sĩ Hagemann, thông dịch viên.

        Chủng tôi chạy lướt ngang Capuzzo, xuyên qua một lỗ hổng của hàng rào giày kẽm gai chăng ở biên giới và đâm đầu vào sa mạc, xa hẳn các vị trí tiền tuyến của chúng tôi. Ở chân trời, trong vùng đất không người, chúng tôi thường nhìn thấy thấp thoáng các xe tuần tiễu của địch quân. Chúng tôi không thể đoán được cái giá mà chúng tôi phải trả như thế nào nếu chúng tôi di chuyển đúng vào tầm súng có gắn ống viễn xạ của địch quân.

        Rommel điều nghiên các vị trí của chúng tôi từ những lợi điểm về phía của địch quân. Ông xem xét các vị trí xuyên qua đôi kính trận của ông, tỉ mỉ như một khoa học gia xử dụng kính hiền vi. Ông khịt mũi luôn luôn, đó là dấu hiệu có một cái gì làm ông không được hài lòng. Chúng tôi nhảy thót trở vào xe sau ông. Ông đứng xõng lưng trên xe khi chúng tôi di chuyển thẳng đến pháo đài. mà ông vừa quan sát.

        Tên lỉnh gác trố mắt nhìn Rommel. « Tại sao anh không chào ? », Rommel la ó. Tên lính gác chụm chân lại, đứng như trời trồng, không thốt nên tiếng nào.

        « Chỉ huy trưởng tiền đồn này ở đâu ? ». Rommel hỏi một cách giận dữ.

        « Ông ấy đang ngủ, thưa... thưa... Thiếu tá ». Tẻn lính gác nói lắp.

        Hắn ta là một tân binh, mới ra mặt trận và chưa từng gặp Rommel lần nào. Hắn nhầm lẫn cả dấu hiệu cấp bậc mang ngoài mặt trận. Hắn nghĩ bất kỳ ai « lớn lối » như thế ít ra phải to chức : hẳn liền vứt ngay lá bài « Thiếu tá » lên chiếu bạc.

        «Hừ ! Thưa ông lính», Rommel chụp ngay. « Hình như, nếu tôi không lầm, mọi người ở đây đều ngủ gục hết. Xin làm ơn đánh thức họ dậy đi — thưa ngài ! »

        Tên lính gác không cần đi đâu. Khuôn mặt ngái ngủ của một sĩ quan trẻ đã thò ra từ cửa hầm trú ẩn gần đó. Khi thấy ông Tướng, anh ta đứng nghiêm lại, giơ tay chào và báo cáo : « Tiền đồn Franke báo cáo : không có gì đặc biệt ».

        « Làm sao ông biết được, thưa Trung úy ? » Rommel hỏi. « Ông đang nằm ngủ — và việc đó cũng tốt đẹp ? »

        Viên Trung úy im thin thít. Một khoảng trống ngột ngạt. Rommel nói : « Thưa Trung úy, cái đồn của ông đã không làm đúng theo các chỉ thị của tôi. Hầm trú ẩn của ông quả nổi. Mọi thứ gần như không được che dấu. Binh sĩ của ông trốn đâu cả — trong lúc ông ngủ. Ngày mai tôi sẽ quay lại và tôi muốn các đòi hỏi của tôi phải được hoàn thành. Chào Trung úy ».

        Ông chỉ lối cho tên tài xế tiếp tục lộ trình. Viên Trung ủy đứng chôn chân một chỗ. Trước khi cửa miệng hắn thốt được câu : « Jawohl, Herr General », xe của Rommel đã đi xa. Nếu sau này có dịp hồi tưởng lại những ngày ở sa mạc Bắc Phi, đầu tiên chắc hẳn phải nhớ cái màn vừa diễn ra.

        Các chiếc xe của chúng tôi bị nhận ra ngay khi chúng chạy vào pháo đài kế đó, mang tên « Cowa ». Pháo đài báo động. Viên Trung úy chỉ huy chực chờ tiếp đón. Dung mạo Rommel đối khác hoàn toàn, nhưng vẫn dấu kín sự thân cận, theo tật cố hữu của ông.

        « Một vị trí hoàn hào, và các xếp đặt tốt », ông phê bình. « Đây là điều quan trọng hàng đầu. Chúng ta không thề nằm chờ các dịp may. Về vấn đề các đường tiếp tế của chúng ta trên Địa Trung Hải hiện rất khó khăn trong việc mang quân dụng và thực phẩm khô cho binh sĩ của chúng ta trú đóng ở Phi Châu. Vì lý do này, chúng ta phải thích nghi hẳn với hoàn cảnh, và nó cũng tùy theo sự xếp đặt của chúng ta. Một pháo đài gọi là hoàn hảo ngoài tinh thần phục vụ ra, còn phải bao gồm những điều vừa nói ».

        « Jawohl, Herr General ».

        « Tình trạng đạn dược và lương thực của anh như thế nào ? »

        « Đạn dược đầy đủ, thưa Đại Tướng, và thực phẩm dự trữ ba ngày ».

        « Chỉ ba ngày, anh bạn ? Anh phải đòi hỏi xét lại để đủ dùng ba tuần lễ. Nhưng... đừng bao giờ nghĩ là sẽ thấy có ngay ».

        Với hai tiếng « cảm ơn » ngắn ngủi, Rommel lại tiếp tục lộ trình.

        Tại mỗi tiền đồn, ông Tướng đều rời khỏi xe. Mặc dù gấp hai lần tuổi của tôi, ông không hề tỏ vẻ mệt nhọc. Hai chân tôi mỏi nhừ và bước đi nặng nề, vì đôi giầy luôn luôn ngập trong cát. Tôi phải ghi chú không ngừng nghỉ mọi đòi hỏi, mọi mạng lịnh và mọi nhận xét của ông Tướng. Khi về, tôi có nhiệm vụ mang tất cả mọi việc liên hệ đến chuyến đi trình lên Tham Mưu Trưởng.

        Chúng tôi đến thăm một trong những đồn chặn bắt liên lạc vô tuyến của địch. Hai trong số đồn này nằm ở đầu tuyến Solium, có nhiệm vụ dò tìm các làn sóng liên lạc xa của địch quân và trắc giác để định vị trí phát xuất.

        Theo tin tức bắt được cho thấy hiện tại các cơ sở vô tuyến của địch đã dời về phía bắc, gần biển. « Không đáng ngạc nhiên », Rommel mỉm cười. « Đó là do thời tiết. Các anh tưởng rằng người Anh không thích tắm biển ? »

        Chúng tôi thường thấm viếng Halfaya. Ngày hôm đó chúng tôi đến đây ngay sau khi đã rảo qua các tiền đồn khác. Đại úy Bach, tay cầm «gậy », đến gặp chúng tôi. Ngoài Bach, không có sĩ quan nào khác được phép cầm gậy trước mặt Rommel. Bach được Rommel cho phép bởi ông ta đã lớn tuổi. Một mục sư lúc còn ngoài dân sự, Bach được thuộc cấp yêu mến do lòng khoan dung của ông. Mặc dù thời bình nghề nghiệp của ông không dính dáng gì đến quân ngũ, nhưng thời chiến, khi nắm quyền chỉ huy vị trí này, khả năng của ông còn tỏ ra vượt hơn nhiều sĩ quan chuyên nghiệp khác. Rommel có biệt nhãn đối với ông.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #33 vào lúc: 10 Tháng Mười Hai, 2019, 11:11:32 pm »


        Halfaya là nơi khá nhộn nhịp trước đây. Rommel xem khu vực này có tính cách chiến lược quan trọng hàng đầu, vì nó chế ngự con đường duyên hải từ Ai Cập vào Cyrenaica. Trường hợp dịch quân tấn công Cyrenaica, trong khi con đường đi ngang Sollum và Haifa bị chặn, địch quân sẽ bắt buộc phải tiến xa về phía nam, di chuyển ngang qua sa mạc. Vì vậy, Rommel gấp rút tăng cường mạnh mẽ vị trí này và, ông vừa gởi một số đơn vị thuộc Sư đoàn 90 đến đây, mặc dù sư đoàn này vẫn còn bất động vì thiếu phương tiện chuyển vận.

        Chúng tôi đến vừa đúng lúc Bach hội họp với các Đại đội trưởng của ông. Và đó cũng là dịp may để Rommel nói chuyện với họ.

        « Quí vị », Rommel nói, « chiến đấu ở sa mạc tốt nhứt, nếu so với mặt trận trên biển. Bất cứ phe nào nếu nắm trong tay loại vũ khí có tầm bắn xa nhứt, phe đó có cánh tai dài nhứt, giống như trên mặt biển. Và bất cứ phe nào di động nhiều hơn, cùng với sự hữu hiệu về phương diện tiếp tế, phe đó có thể bắt buộc đối thủ hành động theo mong muốn của họ.

        « Các đơn vị của quí vị ở đây, ở Halfaya, là các đơn vị bất động. Các đơn vị này chỉ hữu hiệu để chống lại các đơn vị cơ động là khi nào chúng được đặt vào những vị trí đã được chuẩn bị hoàn hảo và kiên cố. Nhưng ở đây, quỉ vị lại còn ưu thế là có được « cánh tay dài nhứt » — các khẩu 88 ly. Điều chánh yếu đối với quí vị, các đơn vị bất động, là phải ngụy trang, phải che dấu bằng mọi cách tốt nhứt sự dòm ngó của địch quân, và chuẩn bị, dự trù xạ trường hữu hiệu tối đa cho các khẩu 88 ly và các loại vũ khí khác ».

        Rommel ngừng nói, và sau đó tiếp tục với giọng điệu mạnh mẽ : « Các yếu tố này cũng nằm trong ý định của tôi : thiết dựng một tuyến phòng thủ kéo dài từ bờ biển đến Sidi Omar. Các vị trí tiền đồn, trên cấp đại đội, bắt buộc phải nằm cách khoảng nhau khá xa, nhưng toàn thể phòng tuyến này phải được sắp xếp để có một chiều sâu hợp lý đối với hậu tuyến.

        « Mỗi điểm phòng thủ chính nó phải là một hệ thống kháng cự toàn bộ. Mỗi loại vũ khí phải được đặt như thế nào để có thể khai hỏa mọi hướng. Tôi đã phác họa sự sắp xếp các điểm phòng thủ lý tưởng trên những căn bản sau đây :

        « Một khẩu 88 ly đặt sâu dưới mặt đất đến mức độ mà xạ trường có thể cho phép. Từ đây, sẽ có ba giao thông hào tỉa ra ba hưởng, dẫn đến ba điểm — thử nhứt, dẫn đến vị trí đặt một khẩu đại liên, thứ hai dẫn đến một khẩu súng cối hạng nặng và thứ ba dẫn đến một khẩu cao xạ 22 ly hoặc 50 ly (chống cả chiến xa). Nước uống, thực phẩm và đạn dược phải luôn luôn đầy đủ cho ba tuần lễ. Và mọi binh sĩ chuẩn bị tác chiến ngay cả khi ngủ ».

        Rommel nhấn mạnh : « Quí vị, đây là một vài lưu ý về phép dụng binh. Trong trường hợp xảy ra một cuộc tấn công của địch quân, hỏa lực của mọi loại vũ khí của chúng ta phải bao che các lỗ hổng giữa các điểm kháng cự, nếu không, địch quân sẽ đâm mũi dùi xuyên qua các lỗ hổng đó. Mọi loại vũ khí cũng cần phải được đặt trong vị thế bao che cho cả phía sau nữa. Để dễ hiểu, tôi có thể nói là không có vấn đề «Chiều hướng — Trướcmặt» mà là « Chiều hướng — Địch quân ».

        Ông nhấn mạnh một điểm khác :« Quyết định cuối cùng của bất kỳ cuộc tấn công nào nếu các đơn vị cơ động và thiết giáp có thể dàn được phía sau phòng tuyến địch để đánh tới. Quyết định này nằm trong yếu tố tinh thần. Và một trận chiến gọi là thắng chỉ khi nào địch quân hoàn toàn bị tiêu diệt. Hãy nhớ một điều : mọi vị trí cá nhân phải được giữ, không nên lưu tâm đến tình thế tổng quát đang xuất hiện. Thiết giáp và các đơn vị cơ động của chúng ta sẽ không khiến quỉ vị mong đợi cuống cuồng... dù cho quí vị chiến đấu suốt tuần lễ mà vẫn không thấy bóng dáng chúng xuất hiện. Cám ơn quí vị ».

        Các sĩ quan giải tán. Bach tháp tùng chúng tôi đến thăm một khẩu đội của người Ý. Nơi đây, Rommel cũng rất lưu tâm đến vấn đề tiếp tế đạn dược. Hagemann thông dịch các câu nói của Rommel cho các sĩ quan Ý. Nhưng, tôi nhận thấy Rommel có vẻ hiểu tiếng Ý, ông thường chặn Hagemann ở những điểm mà hẳn ta đã dịch nhưng không lột tả hết những gì mà ông muốn nói.

        Ngàv hôm đó chúng tôi đã bị pháo kích khi di chuyển xuống « Đường Địa ngục » (tức Halfaya Pass) hướng ra khoảng trống dọc theo duyên hải. Trên bình nguyên duyên hải, Rommel ghi nhận rằng một số điểm phòng thủ đã bắt giữ được các chiến xa loại Mark II của Anh trước đây nhờ thiết lập chìm dưới mặt đất, ngoại trừ các ụ súng. Chiến công này khiến ông luôn luôn nhắc nhở, và cũng thường được bàn tán trong các câu chuyện gẫu của chúng tôi.

        Khi chúng tôi tiến ra bãi biển, tôi khởi xướng việc nhảy xuống nước. Chúng tôi không mang theo đồ tắm, nhưng có ai ở tiền tuyến sa mạc lại lưu tâm vì vấn đề này ? Rommel và tôi nhào xuống Địa Trung Hải mát mẻ. Nước biến lóng lánh như một chai Champagne mầu xanh. Rommel tung hoành trên mặt nước vui thích như một gã học trò.

        Bây giờ con đường dẫn chúng tôi đến Serpentine Pass1 hướng về Sollum Barrack2 nằm ở đầu dốc. Nửa đường đi lên dốc, chúng tôi thấy các công binh Đức đang phá một con đường hầm ăn sâu vào sườn núi dẫn sang một pháo đài phòng duyên của người Ý trước đây. Như thường lệ, Rommel đi chung quanh, nhìn chăm chú xa về phía đông, phía của địch quân.

        Và cứ thế cho đến gần tối, chúng tôi mới chạy như giông như gió về Bardia. Suốt ngày không một miếng gì trong bụng, nhưng cả núi công việc đang chờ tôi, và riêng Rommel, dù là một ông Tướng chuyên đánh đấm, giấy tờ cũng đã chất đống trên bàn bắt buộc ông phải giải quyết.

        Ngày vừa qua và những ngày kế tiếp đều giống nhau, trong sinh hoạt của tôi với Rommel.

-----------------
         1. Đường hẹp ngoằn ngoèo (như rắn lượn), đây là một địa danh.

         2. Trại lính Sollumt cũng là địa danh.

Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #34 vào lúc: 10 Tháng Mười Hai, 2019, 11:13:37 pm »


13. ĐẠO QUÂN THIẾT KỴ RA ĐỜI

1

        Giữa năm 1941, có sự thay đổi ở Bộ Tư Lịnh Tối Cao Ý Đại Lợi tại Phi Châu. Đại Tướng  Bastico thay thế Đại Tướng Garibaldi.

        Một bức công điện được mã hóa gởi đến. Bardia, chỉ thị Rommel trình diện Bastico lập tức ở Cyrene. Ngay hôm sau chúng tôi đến Cyrene, dơ bẩn và mệt đừ bởi cuộc hành trình quả dài, vì chúng tôi đã phải đi vòng quanh Tobruk. Chúng tôi, những người đã quen với ngôi nhà dột nát ở Bardia, đã cảm thấy giống như lạc vào cung điện xa hoa lộng lẫy của bậc đế vương lúc đi ngang qua một khu vườn hoa xinh xắn để tiến vào một ngôi nhà, mà các cột trụ toàn bằng đá hoa cương, dành riêng cho chúng tôi trong thời gian ở Cyrene.

        Đây là lần đầu tiên trong nhiều tháng đôi mắt của tôi mới không còn phải nhìn thấy mặt trời, cát và ruồi, và thay vào đó là những bãi cỏ mượt, những đám mây trắng, những đồi cây xanh, và những người đàn bà đáng yêu. Nhưng Rommel và tôi, dơ bẩn và mệt nhọc, với những chiếc xe lâm nhâm lỗ đạn và bụi bậm trùm lấp qua thời gian dài lặn lội trong sa mạc, đã không cảm thấy cái gì gọi là gần gũi trong ngôi nhà đá hoa cương này và những phục thị dành cho chúng tôi.

        Rommel lập tức thông báo sự có mặt của ông để xin hội kiến với Bastico. Viên tân Tư Lịnh người Ý vì bận nên chỉ tiếp Rommel nửa giờ sau đó. Khi Rommel rời khỏi văn phòng Bastico, qua cuộc hội kiến ngắn ngủi, ông có vẻ khó chịu. Sau này khi nhắc đến Bastico, chúng tôi thường gọi là « Bombastico » (quả bom Bastico).

        Thật ra, hiện giờ Rommel đã được chỉ định vào một chức vụ cao hơn và có nhiều quyền hạn hơn. Một nhóm sĩ quan Đức thuộc một tổng Hành Dinh mới đã đến Cyrene. Tổng Hành Dinh của Đạo quân Thiết kỵ Phi Châu (Panzer Gruppe Afrika) mới thành lập, và được đặt dưới quyền sử dụng của Bộ Tổng Tư Lịnh Phi Châu, do Bastico cầm đầu.

        Rommel, theo tôi thấy, tỏ ra khó chịu, và có vẻ lo lắng, chắc hẳn ông tự hỏi không hiểu bộ tham mưu mới này sẽ nằm dưới sự điều động trực tiếp của OKW (Oberkammando des Wehrmacht) Bộ Tư Lịnh Tối Cao Đức Quốc Xã, hoặc sẽ do một tướng lãnh cao cấp hơn ông cầm đầu, bao gồm cả Quân đoàn Phi Châu mà hiện ông là Tư Lịnh1.

        Điều lo lắng này sẽ được giải tỏa tất cả trong chuyến đi Cyrene này. Lúc chờ đợi «Ông Xếp » hội kiến Bastico, tôi có gặp một số sĩ quan của Bộ Tham Mưu mới. Một trong số này là Trung úy Dickmann, một sĩ quan tùy viên, với thái độ vồn vã hiếm thấy khi gặp tôi, khiến tôi có cảm giác như là một vật lạ lùng đối với hắn ta qua dáng vẻ thô kệch, rừng rú trong nhiều tháng sống ở tiền tuyến của tôi. Tôi nghĩ là hắn ta đã đóng kịch, nhưng khi Rommel từ văn phòng Bastico chạy đến gặp Tướng Gause, người cầm đầu Bộ Tham Mưu mới đến, tôi biết là đã nghĩ sai. Gause, một người cân đối và mạnh khỏe, đã cung kỉnh trình lên Rommel rằng Bộ Tham Mưu mới của ông được đặt dưới quyền của Rommel.   

        Từ đó, một đạo quân thiết kỵ ở Phỉ Châu ra đời, tháng tám 1941, Tư Lịnh là Rommel. Đạo quân Thiết kỵ Phi Châu (Panzer Gruppe Afrika) đương nhiên bao gồm hai quân đoàn Ý nằm bên ngoài Tobruk và Quân đoàn Phi Châu của Đức, Tư Lịnh hiện thời là Tướng Cruwell, đặt dưới quyền điều động của Rommel.

        Mặc dầu bộ tư lịnh cao cấp hơn được khai sáng, lực lượng của chúng tôi ở sa mạc không được tăng cường là bao. Thật vậy, các đơn vị tăng cường cho đúng với thực danh của nó có thể sẽ không hy vọng có được trong một thời gian ngắn. Chính Rommel đã nhấn mạnh rằng các đường tiếp tế trong sa mạc vẫn phải được nắm giữ bằng mọi cách để duy trì mức độ cung cấp hiện hữu cho ba sư đoàn Đức đang có mặt ở Phi Châu cho đến khi các đơn vị chiến đấu khác được chuyển vận sang.

        Suốt những tháng mùa hạ nóng bức, tuyến Sollum vẫn được củng сố thêm theo lịnh của Rommel. Các khẩu súng phòng thủ hạng nặng được gởi đến và các bãi mìn cũng được thiết lập thêm. Sau khi mặt này được cùng cố hoàn toàn, ông tập trung tất cả sự chú ý vào tuyến Tobruk. Một cách có hệ thống, ông chuẩn bị một cuộc tấn công vào hạ tuần tháng 11. Ông hạ lịnh cho các đơn vị tại một số khu vực thiết lập thêm những vị trí tiền phương. Các tiền đồn chiến đấu mới này nằm quá về phía trước phòng tuyến hiện hữu đã được thiết lập vào ban đêm, mặc dù gặp phải các toán tuần tiễu của Úc Đại Lợi ngăn chặn liên tục, các tiền đồn này vẫn hoàn tất và đã được trấn đóng ngay.

------------------------
        1. Đạo quân (Group) cấp số lớn hơn Quân đoàn (Corp) nhưng nhỏ hơn Binh đoàn tức Lộ quân (Army) cấp số cao hơn nữa là Đại đoàn (Army Group), chỉ thấy nói đến trong hai kỳ Đệ nhứt: và Đệ nhị thế chiến.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #35 vào lúc: 11 Tháng Mười Hai, 2019, 11:37:34 pm »


        Thời gian nay Rommel có chủ ỷ khi bỏ quên khu vực Medawwa, ông muốn dồn hết nỗ lực đẩy cuộc tấn công xuyên qua khu vực El-Duda ở phía đông nam — khu vực luôn luôn gợi nhớ trong trí tôi.

        Vào hai tháng tư và năm, chúng tôi thiếu tin tức về các cơ cấu phòng thủ của địch, nhưng hiện thời chúng tôi khắc phục được sự thiếu sót này nhờ vào các không ảnh. Mỗi tấm hình được nghiên cứu kỹ lưỡng. Mỗi trung đoàn, tiểu đoàn và đại đội tham dự vào cuộc tấn công đều được cung cấp các không ảnh với đầy đủ chi tiết khu vực mà họ sẽ đối diện.

        Thành phần chủ lực của cuộc tấn công là hai sư đoàn thiết giáp, cả hai được triệt thoái khỏi tiền tuyến để bồi dưỡng và huấn luyện đặc biệt.

        Sư đoàn 21 được chia khu vực nằm giữa Bardia và Tobruk. Trung đoàn súng trường 115, thuộc Sư đoàn 15 Thiết giáp, đã thiết lập các hầm trú ẩn ở phía tây nam Tobruk ngay khi họ đến nhiều tháng trước đây (tôi đã chỉ cho Tướng Paulus các vị trí này). Họ được lịnh triệt thoái khỏi khu vực tồi tệ này để bồi dưỡng và huấn luyện đặc biệt cho nhiệm vụ tương lai của họ tại một nơi gần biển, phía đồng Tobruk. Phản ứng vật chất của họ xảy ra lập tức và thấy rõ. Khoảng 70 phần trăm binh sĩ của đơn vị mắc bịnh kiết lỵ và đau gan. Khả năng tác chiến của đơn vị, vẫn bình thường tại tuyến Tobruk, bỗng nhiên giảm xuống một cách nghiêm trọng. Năng lực của đại đội chỉ còn ở cấp trung đội.

        Nhằm phân tán hỏa lực pháo binh của địch quân, Rommel ra lịnh thiết dựng những vị trí giả tại các khu vực bỏ trống. Ông cũng chỉ thị trong vòng 14 ngày các đồn quan sát giả, với vật liệu bằng cây và vải bố, phải được lập chung quanh mọi vòng đai phòng thủ. Ông tin rằng các vị trí giả này sẽ khiến cho địch quân hoang phí hàng ngàn quả đạn đại bác mà không gây cho lực lượng của chúng tôi một thiệt hại nào. Thật vậy, sự hoang phí này đã xảy ra sau đó.

        Tôi tán thành hoàn toàn kế hoạch nghi binh của Rommel, nhưng một số sĩ quan phàn nàn lén với tôi. Họ hỏi : « Schmidt, mấy cải thứ này phải anh bày vẽ ra không ? Anh bảo chúng tôi dựng 20 cái tháp quan sát chỉ trong riêng một khu vực của chúng tôi ? Vin vào đâu mà anh hy vọng chúng tôi moi ra cây và vải bố trong sa mạc này ? ».

        Rommel luôn luôn — và cũng không bao giờ thêm bớt ở hiện tại — đòi hỏi thuộc cấp của ông phải có sáng kiến và năng lực. « Chịu đựng trong một cuộc chiến đấu không phải là ngồi lì một chỗ ». Ông hét lên, khi tối trình nỗi khó khăn của nội vụ.

        Để những đơn vị Đức nghỉ ngơi và tham dự vào cuộc tấn công càng nhiều càng tốt, những đơn vị Ý được đưa đến thay thế tại các tuyến phòng thủ. Lịnh của Rommel : « Chỉ một vài đại đội Đức được ở lại các vị trí nằm trong tầm mắt của địch quân nhằm để « bao che » cho các vị trí bất động khác ». Tôi không hiểu tại sao người Ý lại thích lãnh một nhiệm vụ nhàn nhã như thế.

        Không phải Rommel thiếu sự khôn khéo hay kiêu căng đối với người Ý. Một hôm chúng tôi chạy dọc theo con đường của phe Trục1. Khi con đường sắp hoàn thành, Rommel đã không ngớt lời tán tụng các binh sĩ Ý tham dự vào công tác xây đắp con đường này. Như thường lệ, trên chiếc Mammoth và hai chiếc xe mui trần, ngoài Rommel và tôi, nhóm người tháp tùng còn có sĩ quan tham mưu của Tướng Ý Calvi, Thiếu tá Tuzzi, Trung úy Turini và Tiến sĩ Franz, thông dịch viên của chúng tôi, vừa thay thế Tiến sĩ Hagemannr Rommel đã dừng lại nói chuyện với một Thiếu tá mập mạp người Ý, Tiểu đoàn trưởng của một trong những tiểu đoàn đang xây đắp con đường.

        « Hãy nói với ông ấy, Tiến sĩ Franz, rằng tôi vô cùng hài lòng qua những việc làm hoàn hảo ở đây ».

        Khuôn mặt béo phệ của viên Thiếu tá đã rạng rỡ với lời khen ngợi. Khi Rommel hỏi ông ta có gì phàn nàn không, viên Thiếu tá đáp : « Thức ăn nhàm chán và rượu không ngon, thưa Đại Tướng ».

        Rommel nhìn khuôn mặt béo phệ của ông ta với một nụ cười ranh mãnh và nói nhỏ : « Dù thế nào, mấy thứ đó hình như vẫn chưa quấy rầy nỗi ông ! »

2

        Khi Cruwell được chỉ định nắm giữ Quân đoàn Phi Châu và Rommel nắm giữ Đạo quân Thiết Kỵ Phi Châu, Rommel đã bàn giao toàn Bộ tham mưu ở Bardia cho vị tân Tư Lịnh, ngoại trừ tôi, cận vệ của ông, Gunther, và viên thư ký, Hạ sĩ Bottcher. Chúng tôi quay trở lại Jebel Akhdar, và được sống trong khung cảnh đồi núi xanh rì đẹp mắt bao quanh Beda Lihoria một thời gian ngắn.

--------------------
        1. Axis Road,dược xây đắp bởi quân sĩ Đức và Ý. (Xem chương X đoạn 5).
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #36 vào lúc: 11 Tháng Mười Hai, 2019, 11:39:35 pm »


14. HITLER VÀ ROMMEL

1

        Các bạn, cùng những người chiến đấu ở Bắc Phi, có nhớ Beda-Littoria màu xanh và những ngọn núi thẩm bao quanh nó hay không ? Tôi đã nhớ, với những kỷ niệm ngắn ngủi. Nhưng Rommel, mặc dù có được một căn nhà nhỏ dành riêng cho ông ở đây, mà nếu so với những ngày ở sa mạc, chỗ ở của ông hiện thời ấm cúng hơn nhiều — ông vẫn tỏ ra không mấy thích, ông như luôn luôn dõi mắt ra tiền tuyến, ở đó có những binh sĩ mà ông yêu mến, ngay cả khi ông trừng phạt họ.

        Và bây giờ, với Panzer Gruppe Afrika dưới tay, ông đã mang cảm giác « chủ nhân ông đối với các thuộc cấp của ông. Vì lần đầu tiên ông có hai sĩ quan tham mưu cao cấp giữ chức vụ phụ tá chính thức và họ đã chứng minh ngay địa vị quan trọng hiện thời của ông. Đó là Trung Tướng Gause, Tham mưu trưởng, một con người trầm tĩnh và cương quyết, đã gây cho tôi sự chú ý, và tôi đã đề cập thoáng qua trước đây, khi tôi gặp ông ở Gyrene ; và Trung tá Westphal, sĩ quan Tham mưu Tổng quát, một người kiến thức sâu rộng và thích hợp, cũng là một quân nhân giữ kỷ luật nghiêm nhặt. Tôi nghĩ, theo như các chức vụ trong quân đội Anh, thì chức vụ của hai người này tương đương với Tổng Tham Mưu Trưởng và Tham Mưu Trưởng Hành quân, và cũng theo tôi nghĩ, Panzer Gruppe, nếu so với một Binh đoàn (Armv) của Anh, thì có vẻ yếu kém hơn trên phương diện quân số (bộ binh), nhưng đương nhiên là mạnh hơn trên phương diện thiết giáp. Và chắc chắn Panzer Gruppe Afrika không thể xem tương đương với một Đại đoàn (Army Group) của Anh hoặc Mỹ.

        Bộ Tham Mưu mới này phải khéo léo thuyết phục Rommel rằng địa vị của ông ở hiện tại không thể tự tiện một thân một mình xông xáo, tiếp xúc với các binh sĩ của ông ở tiền tuyến như trước đây nữa, mà chỉ còn là các hoạt động giám thị và thiên nhiều về ngoại giao. Nhưng một quân nhân đã từng xã thân trước làn tên mũi đạn, nếu các bạn đã từng trải qua, đối với sự bó gối này sẽ gây sự khó chịu đến bực nào. Riêng tôi, dù là một quân nhân trẻ, tôi nhớ vô cùng những ngày xông xáo cũ, ngay cả những cơn bão cát mù mắt trong sa mạc, kẻ thù không ai biết đến nay, khiến chúng tôi chống chọi còn hơn cả địch quân.

        Gause và Westphal với sự khôn khéo, đã thuyết phục « ông xếp » gây tình thân thiện với người Ý — bởi vì, dù sao ở hiện tại ông cũng đã nắm quyền chỉ huy tất cả các đơn vị Ý chiến đấu bên cạnh các đơn vị Đức. Và họ - cũng yêu cầu ông chú ý thêm các công việc tham mưu và cũng cố thêm các mối giây liên lạc mật thiết với những đồng minh của Đức.

        Rommel và Gause trở thành đôi bạn khá thân, nhưng Rommel thật sự không bao giờ là tri kỷ của một ai cả. Tôi nhớ nhiều đến một cuộc nói chuyện khá thích thú giữa Rommel và Gau se, mà tôi nghe lỏm được, trên khoảng đường đi lại giữa Tổng Hành Dinh của chúng tôi và của người Ý.

        Gause hỏi : « Thưa Đại Tướng, trường hợp nào Đại Tướng tiếp xúc với Hitler lần đầu tiên ? ».

        Tôi vểnh tai nghe. Rommel bật ngửa hẳn lưng vào nệm xe, với một dáng vẻ hồi tưởng hiếm thấy ở ông.

        « Tôi được bổ nhiệm đến phục vụ ở Tổng Hành Dinh của Fuhrer ngay khi ông gặp tôi lần đầu tiên, mặc dầu ở trong Bộ tham mưu của ông khá lâu, đúng ra lúc ấy tôi là một viên Trung tá quèn » Rommel nói : « Thật sự, tôi là một vật nhỏ nhoi — được cắt đặt vào một chức vụ như là sĩ quan quản thủ một dinh trại nằm bên ngoài Tổng Hành Dinh. Chức vụ này mang ý nghĩa là tôi có trách nhiệm lo liệu về chuyển vận, xem xét về vấn đề an ninh và nhiều công việc đáng chán khác.

        Sau đó, vào một trong những ngày lễ đầy phiền toái nhứt — « Ngày của Đảng tôi nhận được một lịnh từ Hitler là ông muốn rời Tổng Hành Dinh vào ngày hôm sau đó và đi theo ông không quá sáu chiếc xe, và lịnh cũng nhấn mạnh rằng ngoài con sos này tôi không được phép tự tiện thêm bớt gì nữa.

        Sảng hôm sau, khi Hitler lên xe ra đi, tôi nhận thấy sân phía trước Tổng Hành Dinh đầy dẫy xe của các Bộ trưởng, Tướng lãnh, Ngoại giao đoàn và « những con vật cao cấp » khác.

        Nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn đế đối phó với tình thế đó.

        « Khi giòng xe lăn bánh, tôi cho phép năm chiếc theo sau xe của Hitler chạy qua và tôi bước ra, đứng ngay đầu chiếc xe kế đó. Chiếc xe dừng lại, dĩ nhiên, và tôi đưa lịnh của Hitler ra cho chủ nhân của chiếc xe bị chặn. Một Bộ trưởng hoặc cũng to như thế — chửi vào mặt tôi và rống lên, nào là tên Trung tá quèn « hỗn hào », dám ngăn trở một viên chức cao cấp tháp tùng theo Fuhrer... nào là ông ta có nhiệm vụ quan trọng trong chuyến đi này và tôi phải trả giá đắt cho hành động của tôi và... đủ điều vĩ đại khác.

        « Trước khi tôi cho phép xe ông ta chạy, tôi giải thích êm dịu : « Tôi không dám chặn xe ông lâu hơn nữa, nhưng ngoài kia, ở mỗi ngã tư đường, ông sẽ bị giữ lại bởi hai chiếc thiết giáp ». Ông bự này giận tím cả mặt mày.

        « Vô lễ ! » Tôi sẽ trình vụ này lên Fuhrer, thưa Trung tá ! »
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #37 vào lúc: 11 Tháng Mười Hai, 2019, 11:40:42 pm »


        «Tôi đặt hai chiếc thiết giáp, một bên phải và một bên trái, ở mỗi ngã tư. Tôi ra lịnh là chỉ có sáu chiếc xe đi qua mà thôi và, ngay sau đó, hai chiếc thiết giáp tiến ra, mặt đấu mặt, chặn ngang đường không để bất kỳ chiếc xe nào khác chạy qua ». Rommel kể tiếp :

        « Càu chuyện thấu tai Hitler — chắc chắn là do các bậc chức trọng quyền cao trình lên, sau khi họ bị mệt mỏi với mấy chiếc thiết giáp của tôi. Nhưng thay vì nhận sự khiển trách, buổi chiều đó Hitler đã gọi tôi trình diện để nhận lời tán thưởng của ông. Ông chưa bao giờ thấy lịnh của ông được thi hành một cách đúng mức như vậy và vì thế mà chuyến đi vừa qua của ông «không phải mang theo hành lý nặng nề » đúng như ông mong muốn. Sau cuộc gặp mặt riêng này, tôi không ngừng bị « quyến rũ » vào đảng của ông, và ông thường đề cập đến cuốn sách viết về cuộc Đệ nhất thế chiến, của tôi, quyền Bộ binh trong thế công », mà ông đã đọc qua. Sau vụ đó, hình như Hitler đã nghĩ rằng tôi cũng là một gã khá thông minh.

        « Khi chiến tranh bùng nổ, Hiler hỏi tôi muốn chỉ huy cái gì. Không lưỡng lự, tôi xin ông cho tôi cầm một Sư đoàn Thiết giáp. Đó là một yêu cầu thái quá về phần tôi : Tôi không phải xuất thân từ ngành kỵ binh, và có nhiều tướng lãnh của ngành này đầy đủ khả năng hơn tôi đang chực chờ được bổ nhiệm. Nhưng, như ông biết, tôi vẫn được bổ nhiệm làm Tư lịnh Sư đoàn 7 Thiết giáp. Và việc chỉ định, chắc ông cũng biết, lại càng không thích hợp cho một sĩ quan nằm ở Bộ Chỉ Huv Tối Cao ».

        Gause chăm chú nghe câu chuyện. Ông nói một cách lễ độ : « Câu chuyện thật thích thú, thưa Đại Tướng » — và tiếp tục hỏi : « Nhưng, không có một thời gian nào Đại Tướng giữ nhiệm vụ như là một sĩ quan liên lạc với phong trào Thanh niên Hitler ? ».

        « Vâng, tôi đã giữ trách nhiệm gần gần như thế », Rommel đáp. Ông nói, mặc dù ông không đưa ra các chi tiết dẫn chứng đặc biệt, về việc làm của ông ở Hàn Lâm Viện Quân sự Postdam — trong chương trình huấn luyện quân sự cho Phong Trào Thanh Niên Hitler. Nhưng tôi ghi nhận Ý kiến của ông về việc huấn luyện quân sự cho các thanh niên Đức, do Baldur von Schirach khởi xưởng, là không thích hợp. Ông nhận thấy Schirach kiêu căng và thiếu khôn ngoan, và ông thường sử dụng các danh từ « hạng bét » « Dumme Junge — Đứa bé ngu xuẩn », để chỉ Schirach.

        Rommel vẫn ngồi dựa lưng vào đệm xe, và nhắc lại một cách thích thú : « Tôi nghĩ đến giai đoạn hạnh phúc nhứt trong đời sống của tôi — và cũng cho bà vợ của tôi — là khi tôi làm Chỉ huy trưởng Hàn Làm Viện Quân Sự ở Weiner Neustadl1. Và bây giờ ? Những gì được đang làm ở đây ? Một dịp may tốt nhứt để chỉ huy. Và trên tất cả, chúng ta được huấn luyện nghề nghiệp dành cho chiến tranh... Những gì mà chúng ta phải hướng đến ? Đơn giản. Chúng ta phải hạ người Anh. Họ là những đối thủ đồng sức đồng tài với chúng ta. Họ vẫn luôn luôn nói là họ không được huấn luyện chiến đấu kỹ càng, và quả vậy, người ta thấy việc đó là sự thật. Nhưng họ là những người có năng khiếu về chiến tranh hoặc thích hợp với trò chơi chiến tranh. Nhiệm vụ của chúng ta rõ rệt. Mọi người ở sa mạc phải ý thức sự thật đơn giản này. Chúng ta ở đây là đề chiến thắng. Phải chiến thắng, như là mục đích tối hậu, không có bất kỳ sự ngờ vực nào. Đó là nhiệm vụ mà chúng ta cũng như binh sĩ của chúng ta được ủy thác trong trận chiến sa mạc này ».

        Gause nói với Rommel về sự nghiệp của mình. Điều thích thú cho tôi nhứt khi được nghe nói ông là một trong các sĩ quan được giao phó thiết dựng kế hoạch « Hành Quàn Hải Sư » — kế hoạch chiếm đóng Anh quốc vào năm 1940. Gause nói rằng riêng cá nhân ông, ông đã phản đối kế hoạch này, vì ông không mấy tin tưởng nó sẽ thành công.

        « Vấn đề đầu tiên », ông nói cho cả Rommel và tôi, « số lượng tàu chuyên vận vị tất đã đầy đủ. Kế đó, sau các cuộc không chiến trên không phận Anh, hiển nhiên cho thấy, dầu rằng có sự lạc quan của Goering, cây dù không quân của chúng ta không thể nào giương lên đầy đủ. Và Hải quân Đức ủng hộ hoàn toàn kế hoạch, nhưng nhấn mạnh rằng Hải quân Anh có thể tung vào cuộc đối đầu cho đến chiếc tàu cuối cùng của họ, điều đó có nghĩa là cuộc đối đầu không cân bằng, và kết quả chỉ đưa đến sự hủy diệt toàn bộ Hải quân Đức mà thôi. Và, vì vậy, kế hoạch đã tạm gác ».

        Tôi nhớ lại, vào cuối ngày này, khi chúng tôi đến Beda-Littoria, chúng tôi vẫn có một buổi họp với Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Lực Ý, Tướng Cavallere, và sau đó là bữa tiệc đầu tiên giữa phải đoàn đại diện cao cấp của hai cường quốc Trục. Một Trung úy vô danh tiểu tốt, tôi chỉ góp ít câu cho phải lẽ, nhưng tôi nhớ lại niềm xúc động của tôi qua đặc ân được ngòi gần những nhân vật ưu tủ đó và tham dự vào một khung cảnh mà tôi chưa hề đặt chân đến, trong buổi tối hôm đó. Thức ăn, dĩ nhiên là tuyệt hảo.

--------------------
        1. Một thành phố cách Vienne (thủ đô Áo) khoảng 40 dặm
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #38 vào lúc: 11 Tháng Mười Hai, 2019, 11:42:06 pm »


15. ROMMEL, NGƯỜI ĐI SĂN

1

        Rommel mê đi săn bắn. Hiện tại được nhàn rỗi, môn thể thao mà ông ham thích này lại có dịp nổi dậy mạnh mẽ. Tôi biết trước đày, khi tiến trước binh sĩ của ông, ông đã cùng họ tham dự vào một cuộc săn đuổi vĩ đại ; nhưng bây giờ, ít ra trong vòng giới hạn của suốt giai đoạn bó gối này, những con linh dương đã nhử ông vào một cuộc săn đuổi nhỏ nhoi hơn.

        « Tôi ước ao được nghỉ phép ở Âu Châu và một dịp may được đi săn bắn với Manfred », ông nói với tôi. (Ông thường đề cập đến đứa con trai 12 tuổi của ông nhứt). Nhưng họa hoằn lắm ông mới nhắc đến gia đình và đời sống riêng tư. Thật ra, hầu như ông không thích bất kỳ những gì gọi là thân mật. Điều nay đã chứng tỏ, trong những tháng trước đây, ông chỉ gọi tôi bằng hai tiếng Trung úy cộc lốc, và chỉ sau khi ông xem tôi như là một kẻ tay chân cần thiết của ông, ông mới gọi tôi là Schmidt. Ông không hề hỏi tuổi của tôi, hoặc tôi có vợ con chưa, có vui vẻ không. Dường như ông chỉ nghĩ tôi như là một vật để mang bộ quân phục lên và giải đáp các đòi hỏi được đưa ra. Đó là sự thật, hầu hết đều xa lạ, sau một thời gian kề cận lâu dài, tôi nhận thấy ông Tướng này gần như không có cả tính.

        Phía nam Gazala, nơi chúng tôi lập Tổng Hành Dinh Panzer Gruppe, sau khi Rommel cho rằng Beda-Liltoria lùi quá xa tiền tuyến, khá hoang dã. Như địa danh, Gazala có nhiều linh dương1.

        Một hôm, tôi nhớ lại, khi chúng tôi đi sâu vào sa mạc trên hai chiếc xe, trong lúc nhàn rỗi, Rommel mang theo một khẩn súng trường, và một khẩu súng nhỏ của Anh do một đơn vị Ý tặng ông. Nhưng dù cho với các vũ khí « thô sơ » như thế, cuộc săn bắn do chúng tôi tổ chức đã được sắp xếp như là một cuộc hành quân, với kế hoạch bao gồm cả hai phương diện chiến thuật và chiến lược, nhằm ngăn chặn « địch quân » chạy thoát về hậu tuyến của chúng.

        Ngồi ở ghế sau chiếc xe của tôi là một viên Đại úy người Ý, hắn ta đi theo với tư cách như một loại cố vấn săn bắn bởi quen thuộc địa thế ở đây, và biết nơi nào có nhiều linh dương nên hẳn ta dẫn chúng tôi đi ngay đến. Một bầy linh dương hiện ra trước mặt chúng tôi. Nhưng các con vật đã sợ hãi và bỏ chay như bay. Hai chiếc xe gia tăng tốc độ.

        Chiếc xe của Rommel bỗng dừng lại trên một khoảng cát đá lởm chởm. Ông đứng xõng lưng và khai hỏa. Nhưng, rất tiếc, chúng tôi chỉ thấy cát tung lên do viên đạn gây ra. Chúng tôi tiếp tục đuổi con mồi. Rommel tiếp tục bắn và cũng chỉ thấy cát tung lên.

        Riêng chiếc xe của tôi không ngừng nghỉ rượt đuổi. Chúng tôi theo bén gót đàn vật và cố chạy vòng để chặn đầu chúng lại. Trên một đụn cát, tôi hét lớn « Ngừng ! ». Tên tài xế đạp nhanh thắng. Tôi gần bật tung khỏi xe. Xuyên qua lớp bụi dầy đặc, tôi bắn thật nhanh. Một con mồi ngã xuống. Xe của Rommel vượt qua, tiếp tục cuộc săn đuổi. Và như thế, một khoảng thời gian nữa trôi qua, các con vật trở nên tinh khôn hơn, chúng áp dụng một chiến thuật có hiệu quả phi thường, sau mỗi lần súng nổ, đoàn vật tách rời ra làm hai. Một chạy sang trái, một chạy sang phải. Luôn luôn chúng tôi rượt theo nhóm đông hơn. Và sau cùng, nhóm lớn nhứt chỉ bao gồm có ba con vật. « Các bạn có thể tiêu diệt chúng tôi từng phần nhỏ », đường như các con vật đã nói, « và chỉ từng phần nhỏ mà thôi. Các bạn đã sai làm khi tập trung vào sự qui mô mà quên đi chủ tâm chinh yếu : đi săn ».

        Quả thật, kế hoạch của « trận chiến » này không phải là để tiêu diệt tất cả, nhưng hại thay, những kế hoạch lớn không bao giờ được nghĩ ra cho một đối thủ nhỏ.

        Tôi đã ngạc nhiên về sức chiu đựng của ba con linh dương, chúng vẫn tiếp tục kéo chúng tôi chạy về phía trước, và cuối cùng, chúng chạy xẻo về phía phải và tìm đến một khoảng đất lợi thế mà các bạn có thể nghĩ là chứng đã có sự đắn đo suy xét. Vì khoảng đất đó mọc lên các tản đá lồi lõm khác thường.

        « Hãy kéo các chiến xa của kẻ thù vào địa thế mà anh đã chọn và tiêu diệt chúng ở đó » Rommel từng nói, và tôi cho rằng đây là nguyên lý tất thắng của ông.

        Địa thế trước mắt chúng tôi, đầy hang lỗ và với nhịp độ hăng say của cuộc rượt đuổi, đã trở thành đe dọa đến sự an toàn thân thể của chúng tôi. Người ta sẽ nghĩ như thế nào nếu ông Tướng Đức hàng đầu ở Phi Châu té gãy cổ vì rượt duỗi một con dê đực ? Nhưng tinh thần của một người thợ săn đã làm mê mẩn Rommel. Cuộc rượt đuổi man dại vẫn tiếp tục.

        Tôi nghĩ, cuộc săn bắn ở,hiện tại có lẽ là môn thể thao kém đẹp nhứt. Chúng tôi đã dốc hết mạng sống vào trò chơi.

        Xe của tôi bỗng đứng khựng lại và nổ một tiếng khác. Tôi như bị một tiếng sấm bưng tai, và tôi nghe nóng rát ở vành tai phải. Cái gì xảy ra ? Một sĩ quan Ý, ngồi phía sau tôi đã vô tâm thế nào lại khai hỏa mã không để ý rằng miệng khẩu súng nhỏ của hắn ta chỉ cách tai tôi có nửa gang. Nhưng hình như một người vẫn có thể săn bắn dù cho hắn bị điếc.

        Cuộc rượt đuổi diễn tiến hối hả, giống như trò chới sắp biến mất đến nơi. Mặt đất càng lúc càng hóc búa thêm. Nhưng Rommel vẫn không giảm sự quyết tâm của ông, ông luôn miệng thúc giục tên tài xế gia tăng tốc độ. Tôi cũng làm như thế. Qua cái lối chạy sát nhân này, chúng tôi lại bắt kịp ba con linh dương. Rommel ném khẩu súng trường vào tay Thiếu tá Von Mellenthin, Sĩ quan tình báo, ngồi băng phía sau và rút khằu súng Anh ra. Một tiếng nổ, vả một con linh dương quỵ xuống.

        Chúng tôi ngừng xe lại. Trước mặt chúng tôi là một con vật đẹp đẽ, mướt lông. Bằng cử chỉ này hay bằng cử chỉ khác, cho thấy hầu hết trong chúng tôi trấn áp sự chán nản. Hăng hái và kích thích đã trở thành một quả bóng xì hơi. Không ai lên tiếng. Tôi chưa bao giờ tham dự vào một cuộc săn như thế này trước đây và hiện tại tôi cũng không biết những gì mà tôi đã làm. Nhưng Rommel không tỏ vẻ gì gọi là tư lự. Ông nhanh nhẹn rút ra một con dao săn dài để kết liều cuộc săn bắn. Thật lão luyện, ông nạy cặp sừng của con thú ra và gói xác lại.

        Trở lại Tổng Hành Dinh, chúng tôi có một bữa ăn khoái khẩu, sau khi đã tổng kết các thiệt hại : hai thùng nước của hai chiếc xe bị bễ, một kính chắn gió tan tành, một lỗ tai điếc, và một lương tâm bất ổn. Trong trường hợp chúng tôi có đi săn nữa, chúng tôi sẽ cố sử dụng một kỹ thuật thể thao hơn, và dĩ nhiên, hùng dũng hơn.

        Và sau tất cả, chúng tôi vẫn là người của chiến tranh. Rommel vẫn là người cầm đầu cuộc săn. Ông tìm cách để giết hoặc bị giết. Và vì vậy, tôi cũng bị lôi cuốn vào. Tôi có quyền chán nản phía sau một khẩu súng chống chiến xa hay không ?

------------------
        1. Gazala, tiếng Ý, và Gazelle, tiẽng Anh : con
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #39 vào lúc: 11 Tháng Mười Hai, 2019, 11:43:31 pm »


16. ROMMEL THAM DỰ MỘT CUỘC ĐỘT KÍCH

1

        Rommel chưa hài lòng địa điểm đặt Tổng Hành Dinh tiền phương của Panzer Gruppe ở Gazala. Địa điểm vẫn còn quá xa từ binh sĩ của ông. Chỉ một vài giờ sau chúng tôi thăm viếng Bardia (Tổng Hành Dinh Afrika Korps), một sĩ quan được phái đi tìm một địa điểm nằm giữa Tobruk - Bardia cho một Tống Hành Dinh  mới. Hắn ta chọn một nơi nguyên trước kia là sở lục lộ — mà sau này chúng tôi gọi là « Nhà làm đường » ở Gambut, và nơi này trước đó không lâu đã bị phi cơ Anh oanh tạc. Chúng tôi không tin là người Anh đã đào hang trước cho « Con Cáo Sa Mạc ».

        Chúng tôi đến xem xẻt qua nơi đặt Tổng Hành Dinh mới này và luôn tiện thăm viếng Trung Tướng Von Ravenstein, Tư Lịnh Sư doàn 21 Panzer. Chúng tôi có thể đến Tobruk mà chỉ mất phân nửa thời giờ so với trước đây, vì con đường Axis (Axis Road) đã hoàn thành. Von Ravenstein đã dời Bộ Tư Lịnh của ông đến một khu vực thuộc phía tây Bardia, khá gần bờ biền. Ông Tướng này thích khung cảnh đẹp. Chiếc Mammoth của ông đậu tại một địa điểm ngoạn mục, dưới bóng gồi rợp mát. Mặc dù loại cây này được dùng làm phù hiệu của Afrika Korps, nhưng ở đây lại hiếm thấy như bóng dáng đàn bà. Lúc chúng tôi đến trời đã xế chiều. Von Ravenstein và các sĩ quan của ông đang dùng, bữa trong một căn lều rộng lớn, được thiết trí khá đẹp, giống như một câu lạc bộ. Chúng tôi nhập cuộc ngay với họ.

        Tôi chủ ý, với một chút ít đố kỵ, là tôi chưa hề thấy phòng ăn của Bộ tham mưu nào khác ở Bắc Phi được trang bị và điều hành « khiêm tốn » bằng phòng ăn dành cho Tổng Hành Dinh của Rommel, ở đây hầu như « khéo léo » mọi bề, họ có cả trứng tươi và bia lạnh, thứ mà chúng tôi không bao giờ dám mơ mộng. Dường như lâu rồi tôi chưa hề được ăn một quả trứng tươi nào đã khiến tôi phải tập trung tất cả sự thích thú như ở đây. Khi ăn xong, tôi nhận thấy Ravenstein đang nheó mắt nhìn tôi . « Hừm ! Khoái khẩu hử, Schmidt ? ».

        Giữa tôi với ông ta đã từng quen biết nhau — hoặc gần như vậy, có thể nói là từ năm 1937, ở Iserlohn1. Von Ravenstein lúc đó là Tiểu đoàn trưởng của một tiểu đoàn khóa sinh mà tôi là sinh viên sĩ quan tham dự khóa huấn luyện thời bình, thuộc tiểu đoàn này. Bây giờ Von Ravenstein lặng lẽ đẩy đĩa trứng chưa mó đến của ông ngang qua bàn ăn đến trước mặt tôi. Tôi từ chối, nhưng với giọng thân mật, ông bắt buộc tôi phải ăn. Thật ra tôi chỉ từ chối lấy lệ.

        Sau bữa ăn, tôi đi dạo một vòng giữa bầu trời đêm đầy sao. Von Ravestein cùng đi với tôi. Chúng tôi tiến lên một ngọn đồi cát. « Tôi thường lên đây vào mỗi chiều», ông nói, « tôi thích khung cảnh đẹp và không khí trong lành chung quanh ». Ông hít một hơi thở thật dài và tiếp : « Vào đêm trăng như thế này, các đụn cát như biến thành một phong cành, bao phủ toàn tuyết trắng ».

        Chúng tôi thường thức cảnh đẹp trong yên lặng. Tôi nhận thấy có sự khác biệt tính tình -giữa hai ông Tướng sa mạc mà tôi biết nhiều : Von Ravenstein là một người yêu cái đẹp, lịch sự, khoan dung, tử tế, mang tâm hồn của một nhà thơ ; và Rommel, xông xáo, nghiêm khắc, lãnh đạm trước những vấn đề cá nhân của người khác, và nếu có quan tâm đến người khác cũng chỉ có tính cách ảnh hưởng lây bởi các mục đích quân sự của ông. So với Von Ravenstein, một câu thơ bóng bẩy, Rommel như, là một câu văn xuôi rõ nghĩa.

        Mặc dù tâm hồn khác biệt, nhưng giữa hai tướng lãnh này có một sự hiếu biết gần gũi, và có cái nhìn về chiến tranh giống nhau. Tôi nhận xét được các điều này qua cuộc họp được mở ra vào sáng hôm sau. Von Ravenstein ứng biến, đặt kế hoạch và nhìn mọi vấn đề khó khăn đầy xác tin. Ông không bao giờ nói đến hai tiếng thất bại và con đường duy nhứt mà ông nhìn đến là một con đường quang đãng. Tôi cảm thấy, khi cuộc thảo luận tiếp tục, rằng ở đây, Bắc Phi, ít ra còn một ông tướng chiến đấu có thể đồng tài với Rommel và, rõ ràng, Rommel cũng có nhận xét như thế.

        Phiên họp đã đưa ra các dự định mới. Chúng tôi được biết quân Anh đã thiết lập các đồn liên lạc vô tuyến điện ở phòng tuyến Sollum. Chúng tôi cũng tin rằng người Anh có một địa điểm cất giấu tiếp liệu kín đáo trong sa mạc để tái tiếp tế cho các chiến xa viễn thám hoạt động liên tục tại các khu vực xa giới tuyến của họ. Hai tướng lãnh xếp đặt kế hoạch, theo đó, giữa tháng 9, Von Ravenstein sẽ tung ra một cuộc đột kích chớp nhoáng, nhắm vào khu vực được nghi ngờ là địa điểm cất giấu nhiên liệu của địch quân, với một lực lượng chiến đấu hoàn toàn cơ động, được yểm trợ bởi một số chiến xa và một vài khẩu cao xạ.

        Cuộc tấn công phát xuất từ phòng tuyến của chúng tôi, phía nam Halfaya. Bất ngờ và nhanh chóng là hai yếu tố quyết định được nhấn mạnh cho sự thành công của cuộc hành quân. Lực lượng chiến đấu, khoảng nửa trung đoàn tăng cường, sẽ hủy diệt mục tiêu và cố gắng mang về các tù binh trước khi địch quân kịp tập trung để phản công. Rommel và Von Ravenstein đã hớn hở như là một đôi trẻ vừa nghĩ ra được mưu kế lừa bịp của chúng. « Tôi sẽ đến với ông », Rommel tuyến bố. « Bây giờ phải cố tìm hiểu chắc chắn xem phi cơ thám thính của Anh hoạt động giờ giấc như thế nào để cuộc chuyển quân không bị phát giác sớm ».

        Chúng tôi trở về Gazala, trên đường, chủng tôi ngừng lại xem xét ngôi nhà lục lộ ở Gambut, địa điểm sẽ đặt Tổng Hành Dinh mới của chúng tôi. Thật không lấy gì làm phấn khởi khi nhìn thấy ngôi nhà gần như bị san bằng bởi các oanh tạc cơ Anh chỉ một vài giờ trước khi chúng tôi đến. Chúng tôi tự hỏi làm cách nào địch quân biết được chỗ này sẽ là cái ổ mới của con cáo đầu đàn.

----------------------------
        1. Một thành phố ở Westphalia, Đức Quốc
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM