Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 20 Tháng Tư, 2024, 08:55:35 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Patton - trọn đời chinh chiến, một thuở thanh bình  (Đọc 7109 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #10 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2019, 08:12:48 pm »


        Thỏa ước, mệnh danh là « Thỏa ước А », lời lẽ thật êm đẹp, có tính cách phỏng định một sự chấp nhận thân hữu giữa Pháp và Hoa Kỳ. Kế đó là « Thỏa ước в », giọng điệu cứng rắn hơn, dự trù sử dụng trong trường hợp có sự phản kháng. Cuối cùng là « Thỏa ước c », hoàn toàn cứng rắn. Dự trù trong các giai đoạn đầu hàng của lực lượng Pháp « trong trường hợp xảy ra một cuộc chiến đấu toàn diện ».

        Patton đã lôi các bản dự thảo thỏa ước này đọc đi dọc lại nhiều lần trong suốt chuyến đi, như để xét đoán qua trực giác xem ông sẽ chính xác sử dụng bản nào trong ba bản dự thảo này. Nhưng cả ba vẫn làm ông phân vân. Ngay cả trong các buổi họp hội ý về tình hình các phiên họp trên tàu với Culbert, Trung tá Leo A. Bachman, sĩ quan tình báo Hải quân và sĩ quan G. 2 (Tình báo) của ông   
là Đại tá Percv G. Black, cũng không đưa đến một xác tin nào.

        Sau một trong những cuộc thảo luận, Patton đã viết cho Eisenhower : « Nếu đúng như G.2 của chúng tôi xét đoán, chắc chắn chúng tôi sẽ đánh nhau với người Pháp. Cuộc xung đột sẽ gian nan đến mức độ nào còn tùy thuộc vào sự quyết tâm mà người Pháp đặt vào đó.

        « Tuy nhiên, theo tôi, đứng trên quan điểm chánh trị, cuộc xung đột này rất trầm trọng, bởi lẽ nếu chúng ta cam kết với binh sĩ rằng họ sẽ gặp một sự đối kháng nhỏ nhặt, chúng ta sẽ khó ăn nói với gia đình họ ở quê hương và công cuộc đổ bộ lên nước Pháp trong tương lai sẽ gặp nhiều rắc rối ».

        Sự ngờ vực tiếp tục gia tăng đối với Patton trong suốt cuộc hải trình. Vào ngày 3 tháng 11, ông ghi vào nhựt ký : « Mỗi giây mỗi phút, trách nhiệm của nhiệm vụ ghê gớm này chẳng khác nào một tấn đá đè nặng lên tôi ». Ba ngày sau đó ông viết cho phu nhơn của ông : « Còn 4 tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ lâm trận và rất ít tin tức được gởi về. Tôi sẽ phải đưa ra những quyết định sinh tử, có thể nói là từng giây. Nhưng tôi tin rằng tinh thần của một người có trách nhiệm và sự giúp đỡ của Thượng Đế, tôi sẽ tạo ra những quyết định này một cách xuôi chảy và chính xác »,

        Sáng sớm ngày thứ bảy, 8 tháng 11, khi đoàn tàu chuyển vận triển khai đội hình sẵn sàng cho cuộc đổ bộ, Patton gởi một công điện cho toàn thể binh sĩ của ông có mặt trên các quân vận hạm, báo cho họ biết nhiệm vu mà họ sẽ thi hành. Công điện chỉ ký vỏn vẹn mấy chữ « G.s Patton » không kèm cấp bực hoặc chức vụ hiện thời của ông, bắt đầu như sau :

        « Quân nhân các cấp, chúng ta nên hãnh diện vì chúng ta được chọn như là những đơn vị thuộc quân đội Hoa Kỳ thích hợp nhứt để đảm trsdch nỗ lực được xem là vĩ đại này ».

        Kế đó, ông dùng những lời lẽ gây niềm tin cho binh sĩ, và cuối cùng, để họ chia xẻ những điều ngờ vực đã gậm nhấm từ lâu, ông viết : « Không hiểu được quân đội Phảp, binh sĩ Pháp và Ma-Rốc, sẽ thử thách cuộc đổ bộ của chúng ta như thế nào. Đánh nhau với người Pháp dũng cảm, những người mà chúng ta có cảm tình, thật là một điều đáng tiếc, nhưng tất cả các cuộc chống đối của bất kỳ ai đi nữa, bắt buộc chúng ta phải tiêu diệt...»

         « Vào giây phút vĩ đại của cuộc chiến đấu sắp xảy ra này, các bạn hãy nhớ lại những gì mà các bạn được huấn luyện, và hãy nhớ, trên tất cả mọi thử, rằng sự nhanh chóng và sự quyết tâm của cuộc tấn công là đường lối chắc chắn đưa đến thành công. Và, các bạn phải thành công, phải xông tới vì nếu lùi bước, không chỉ chứng tỏ sự hèn nhát mà còn rước lấy sự tiêu diệt. Người Mỹ không biết đầu hàng »;

        Đây là lần duy nhứt trong các mạng lịnh ban ra cho binh sĩ trong suốt Đệ Nhị Thế Chiến, Patton đã sử dụng hai tiếng « đầu hàng ».

        Vào lúc 19 giờ, Patton dùng bữa. Ông hoàn toàn bình thản trở lại, không còn tỏ vẻ lo âu như trong mầy ngày trước đây. Ngồi xuống bàn, gương mặt bạch tạng của ông có vẻ rạng rỡ. Ông nói với mọi người ngồi chung bàn, Phó Đô Đốc Henry Ken Hewitt, Tư lịnh Lực lượng Chuyển vận :

        « Đô đốc, ông có những món ăn tuyệt hảo mà tôi chưa từng được nếm qua bao giờ. Chỉ sợ sau chuyến đi này tôi sẽ phát phì mất ».
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #11 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2019, 08:21:29 pm »

       

Ngày 10 tháng 7 năm 1939, Thống Tướng Marshall được chi định vào chức vụ Tham mưu trưởng Quân lực Hoa Kỳ. Trong vòng 48 tiếng đồng hồ sau ông quyết định thành lập Sư đoàn 2 Thiết giáp với những chiến xa tân tiến đầu tiên của Hoa Kỳ. Patton trở thành Tư lịnh Sư đoàn này và được gắn cẫp bực Thiếu Tướng. Marshall nói : « Patton là một sĩ quan tài ba nhứt về chiến pháp thiết giáp của quân đội Hoa Kỳ. Ông ta là một sĩ quan cứng đầu, nhưng tôi biết cách xử dụng ông ta»




Binh đoàn 7 của Patton đổ bộ lên bờ biển Ma-Rốc, Tướng Đức Von Wulisch bỏ chạy. Đây là chiếc mũ sắt màu trắng sáng loáng dành riêng cho hàng tướng lãnh bộ binh Đức, có gắn một con ó to lớn. Chiến lợi phẩm nàv dĩ nhiên phải dành riêng cho Patton. Ồng nói:«Một vật kỷ niệm tuyệt diệu. Tôi sẽ đội chiếc nón nầy khi đặt chân vào Bá-linh ».


Chào mừng chiến hữu và công chủng.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #12 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2019, 08:23:38 pm »

     
* * *

        Cùng lúc đó, Adolf Hitler đang đáp chiếc xe lửa được trang bị đặc biệt chống đạn của ông từ Tổng hành dinh ở Đông Phồ đến Munich (Baravia), bắt đầu một ngày có tinh cách tình cảm không dính dàng gì đến chiến tranh. Mười chín năm trước đây, vào ngày 8 tháng 11 năm 1923, ông đã nắm lấy quyền hành lần đầu tiên trong một khung cảnh đầy xúc động. Quyền hành của ông bắt đầu trong một căn phòng chứa rượu bia và kết thúc ở phía trước Đài Kỷ niệm chiến tranh Munich, nơi mà một đơn vị Reichswehr, quân đội chánh qui Đức, đã xả súng bắn vào nhóm đảng vién Phát-xít của ông. Sau này, mỗi năm Hitler đều trở về cử hành lễ kỷ niệm biến сố này, thăm viếng các bạn cũ của ông ở Munich và chuyện trò với họ, thoạt đầu có tính cách khiêm nhượng, nhưng dần dần là những lời lẽ phô trương, tự phụ.

        Hiện thời, ông vẫn đi Đông Phổ như thường lệ, mặc dù sự rối loạn quanh Stalingrad càng lúc càng gia tăng, bởi lẽ chuyến đi đã được sắp xếp từ lâu. Tháp tùng theo ông chỉ có phụ tá thân cận nhứt của ông, Thống Chế Wilhelm Keitel, Đại Tướng Alfred Jodi cùng bộ Tham mưu trụ cột. Thời gian này hầu như Hitler sống xa cách hẳn thế giới bên ngoài vì ông dành hết thì giờ cho cuộc chiến.

        Lúc 19 giờ, ngay khi Patton ngồi xuống bàn ăn, Hitler bước qua toa xe dùng làm phòng họp trên chiếc xe lửa riêng của ông để nghe Đại Tướng Jodi tường trình tình hình thường lệ vào mỗi buổi chiều tối.

        Hồi trưa, khi xe lửa rời khỏi Rastenburg, Tướng Jodl đã đệ trình lên Hitler một bản tóm lược các tin tức tình báo mô tả cuộc xâm nhập của các chiến hạm Đồng minh ở Gibraltar. Vào ngày 31 tháng 10, các điệp viên Phát-xít ở Algeciras, đồn quan sát của Phát-xít ở phía đông Rock thuộc Tây Ban Nha, đã phát hiện 21 quân vận hạm, hiển nhiên là chở đầy nhóc binh sĩ chiến đấu. Vào sáng ngày 7 tháng 11, tin tức tình báo cuối cùng được trao vào tay Jodi cho biết có từ « bốn đến năm Sư đoàn Đồng minh sẽ đổ bộ lên Gilbraltar ».

        Trong phiên họp này, Jodi có nhiệm vu rút ra những kết luận từ các tin tức này. Ngay khi Hitler ngôi xuống ở đầu chiếc bàn trong phòng họp, Jodi đưa ra những xét đoán tình hình của ông.

        « Kính thưa Quốc Trưởng » ông nói, « ngay vào giờ phút này chúng ta vẫn chưa nắm trong tay những gì rõ rệt về các ý định đặc biệt của đối phương. Nhưng chúng ta có thể rút ra một số ức đoán về ý định thực sự của địch quân, căn cứ trên các dữ kiện tình báo đã được phối kiểm về những tàu chiến của đối phương hoạt động.

        «Có nhiều dấu hiệu cho thấy rõ là Đồng minh đang mưu định đổ bộ nhiều lực lượng hùng hậu của họ ở phía nam, nhưng mà ở đâu ?

        « Có thể cả quyết rằng các cuộc đổ bộ này sẽ được thực hiện ở Cyrenaica, nhằm tăng cường cho Binh đoàn 8 của tướng Montgomery và cấp tốc chặn đứng các binh đoàn Đức dưới quyền của Thống chế Rommel. Cũng có thể cuộc điều binh này nhắm vào việc khôi phục Crete, nhằm thiết lập một đầu cầu kiên cố của Đồng minh ở phía đông Địa Trung Hải.

        « Cuối cùng, cuộc đổ bộ sắp tới của đối phương có thể thực hiện Malta hay Tripolitania hoặc ngay cả ở Sicile, không thể nào xét đoán nổi, những bề ngoài cho thấy mấy nơi này không lấy gì làm chắc chắn lắm ».

        Nếu Jodi tỏ ra khá tài tình qua những điểm vừa trình bày, câu kết luận của ông lại có vẻ hàm hồ : « Một cuộc tấn công trên các thuộc địa Pháp ở Bắc Phi nằm ngoài vấn đề ». Jodi nói câu này là để đo lường các kết luận riêng trong trí của Hitler qua trực giác bén nhạy nổi danh của ông.

        Cũng vào lúc 19 giờ, Đại úy De Verthamon nhấc điện thoại tại nhà riêng của ông lên và nghe tiếng nói vang lại :« Robert đến ».

        Tiếng nói đến từ David King, một nhân viên then chốt thuộc tổ chức địa phương, đồng thời cũng là phụ tá trẻ tuổi của Tướng Marie Emile Béthouart, Tư lịnh Sư đoàn Casablanca thuộc Binh đoàn thuộc địa Pháp. King liền sử dụng ám hiệu đã được định trước để báo động với Verthamon về biến cố sắp xảy ra.

        De Verthamon ba chân bốn cẳng chạy đến văn phòng, nơi mà Tướng Bethouart đang chờ đợi. Verthamon viết nguệch ngoạc trên mảnh giấy mấy chữ: « Đổ bộ vào lúc 2 giờ sáng ngày mai », và đặt lên bàn, trước mặt ông tướng.

        Bethouart là một sĩ quan dũng cảm, đã từng cầm đầu lực lượng viễn chinh Pháp đổ bộ lên Narvik, Na-Uy, vào mùa Xuân năm 1940, đã ngầm chọn Ma-Rốc để « đón tiếp » Patton và ông cũng bảo đảm rằng cuộc đổ bộ của Lực lượng Đặc nhiệm Phương Tây sẽ không gặp sự chống đối.


        Kinh thành Rabat nằm cách Đông Bắc Casablanca 55 dặm, một đơn vị của Bethouart ào vào văn phòng của Đại Tướng Georges Lascroux, Tư lịnh các lực lượng trên bộ của Pháp ở Ma-Rốc, và bắt giữ ông này làm con tin. Trung đoàn Bộ binh Thuộc địa của Sư đoàn Casablanca được gởi đến Rabat với các mạng lịnh bao vây dinh Thống Sứ. Các đường dây điện thoại của dinh này đều bị cắt đứt. Đại Tướng Noguès không báo động được với các lực lượng bên ngoài.

        Hai phút quá nửa đêm, bây giờ được xem là Ngày D của cuộc đổ bộ, Tướng Béthouart lái xe về Rabat, vào văn phòng của Tướng Lascroux, và tự đảm nhiệm lấy chức vụ của ông này, tức Tư lịnh các lực lượng trên bộ của Pháp ở Ma-Rốc.

        Kế hoạch phức tạp đã diễn tiến một cách tốt đẹp. Chứng tỏ lời hứa hẹn tình thân hữu giữa George Patton và Béthouart đã được bảo đàm.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #13 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2019, 08:28:38 pm »

       
***   

        Sau bữa ăn, Patton cảm thấy thoải mái. Ông vào nghỉ ngơi trong phòng của Phó Đô đốc Hewitt, nói vài câu bông đùa vui vẻ về Ngày D một ngày quan trọng mà lần đầu tiên ông sắp thực hiện trong cuộc chiến thế giới lần thứ hai này. Hình như tất cả sự ngờ vực đã biến mất trong đầu ông. Ông trong một trạng thái vui vẻ trước mọi người khiến ai ai cũng lấy làm lạ.

        Patton cũng gây bực mình cho Hải quân trong thời gian chuẩn bị cuộc hành quân « Bó đuốc ». Trước đó, trong cuộc hải trình, ông chỉ nằm khoanh trên soái hạm Augusta với bộ tham mưu thân cận nhứt của ông. Giữa ông và thẩm quyền của Hải quân, không khí có vẻ căng thẳng. Bởi không chịu nổi vai trò tùy thuộc tạm thời vào Hải quân của ông, ông đã phun ra nhiều câu « rất chói tai chủ nhà », theo cung cách võ biền của ông. Câu ôn hòa nhứt của ông là câu « bọn Hải quân trời đánh này ».

        Ông tiên đoán rằng bọn Hải quân sẽ gây rối rắm « như thường lệ » rồi bỏ sự rối rẳm này lại cho bộ binh. Ông nói : « Trong lịch sử chưa thấy hải quân thực hiện một cuộc đổ quân đúng địa điểm, đúng thời gian bao giờ. Nhưng đừng có lo ! Nếu các bạn đổ chúng tôi bất kỳ nơi nào trong vòng 50 dặm ở Fedala, trong vòng một tuần sau Ngày D, tôi vẫn đến mục tiêu và chiến thắng ».

        Tuy nhiên, vào ngày thứ năm trên mặt biển, Patton hình như được xoa dịu trước một quang cảnh ngoạn mục của lực lượng hải quân to tát đang dàn ra chung quanh ông. Một quang cảnh mà ông chưa bao giờ chứng kiến. Trong bản mô tả chi tiết hình ảnh đoàn convoa đang lướt sóng của Đề Đốc Samuel Eliot Morison, Chỉ huy trưởng chiến thuât, đã cho thấy một cảnh tượng đầy màu sắc giữa trời nước bao la.

        « Trong nhóm tàu dẫn đầu thuộc lực lượng bao che của Đề Đốc Giffen, chiếc soái hạm Massachusett lướt trên mặt đại dương», Morison đã viết trong phúc trình tổng kết của chuyến đi : « Trong lúc đó, trên đài chỉ huy chiến thuật của hạm đội, đặt trên tuần dương hạm hạng nặng Augusta, soái kỳ hai sao của Phó Đô Đốc Hewitt tung bay phất phới, và cách đó không xa bức màn hộ vệ của các khu trục hạm tạo thành một nửa vòng tròn. Khu trục hạm Brooklyn giữ nhiệm vụ liện lạc giữa soái hạm và thành phần chánh của đoàn tàu chuyển vận ; 35 quân vận hạm lớn, những tàu chở tiếp liệu và chở dầu chạy thành mười nhóm, năm hàng dọc, mỗi nhóm cách nhau khoảng 1000 mã (gần một cây số) với hai thiết giáp hạm kỳ cựu Texas và New York chạy ở hữu mạn và tả mạn của đoàn tàu.

        Mười hai dặm phía sau đoàn tàu là hàng không mẫu hạm lớn Ranger và 4 hàng không mẫu hạm hộ tống, tháp tùng bởi tuần dương hạm Cleveland và 9 khu trục hạm. Ngoài ra, có hơn 40 khu trục hạm lãnh nhiệm vụ tuần tiễu bên trong và bên ngoài đoàn tàu chuyển vận nhằm để chống lại tiềm thủy đĩnh. Các trinh sát cơ xuất phát từ các hàng không mẫu hạm và tuần dương hạm luôn luôn có mặt trên không phận đề dòm chừng tiềm thủy đỉnh Đức. Và tàu buôn của các xứ trung lập lảng vảng gần hải trình di chuyển. Đồng thời Lực lượng Đặc nhiệm 34 bao che bên ngoài, trong một hải vực chiều dài 30 dặm và chiều ngang 20 dặm. Nếu một khi nhìn thấy ám hiệu bằng cờ trên soái hạm của phó Đô Đốc Hewitt, lực lượng này có thể tiến đến hạm đội chánh trong vòng 10 phút.

        Quang cảnh vĩ đại này đã gây ấn tượng sâu xa cho Patton. Trong một bản nhận xét, ông viết: «Thật đáng chú ý trên phương diện trật tự, hiển nhiên là rất hiệu quả và không có một lỗi lầm nào ». Hiện thời, trong khi Patton hội họp với Hewitt và bộ tham mưu của ông, tình hình chung đều yên tĩnh và sáng sủa, khổng có dấu hiệu nào cho thấy cuộc hành quân gặp rắc rối trong vòng 6 hoặc 8 tiếng đồng tới.

        Cuộc họp mặt vui vẻ này thình lình bị phá vỡ khi Đại tá Black, chuyên viên tình báo của Patton, cao lêu khêu, tính tình rất ôn hòa, bước vào phòng. Xuất thân từ trường quân sự Groton, luôn luôn chứng tỏ một sự lễ độ vượt bực, không dời đổi; Black hình như bận rộn liên tay, không hề biết đùa cợt là gì và có vẻ lạc lõng trong bộ tham mưu ồn ào của Patton. Black bước vào trao cho Patton một tờ truyền đơn mà cơ quan Thông Tin Thời Chiến của Hoa Kỳ chuần bị sẵn cho cuộc đổ bộ để thả xuống các thành phố Ma-Rốc thuộc Pháp, vào giờ H.

        Sự hiểu biết về Pháp ngữ của Patton là một điều khiến ông luôn luôn lấy làm tự đắc. Patton cũng cho rằng ông là một người bạn vĩ đại của nước Pháp, là mối giây liên lạc mật thiết với công chúng của sử sở mà ông sắp xâm chiếm, ông xem tờ truyền đơn với thái độ nôn nóng. Đây là một tờ giấy khổ lớn, nguyên trang đầu hình Sao và Sọc (tức cờ Hoa Kỳ) và chữ ký rất bay bướm của Tướng Eisenhower ở mặt sau. Trên chữ ký là nội dung tờ truyền đơn, thật ngắn, bằng chữ màu đen to nét dưới cái tựa : « Hỡi dân chúng Pháp ở Bắc Phi ! »

        Patton bắt đầu lướt mắt trên những giòng chữ kế tiếp : « Để giữ vững tình thân hữu từ xưa đến nay của chánh phủ và dân chúng Hoa Kỳ đối với Pháp quốc và Bắc Phi thuộc Pháp, một lực lượng vĩ đại của Hoa Kỳ sẽ đặt chân lên xứ sở của quí vị ».

        Mặt mày Patton nhăn nhó ngay giòng chữ đầu tiên và hình như ông phải сố gắng lắm mới đọc hết.

        Sau đó ông gầm lên :

        «Đồ ngu ! với cái lá truyền đơn trời ơi này mà cũng sai bét ? »

        « Sai à, thưa Trung Tướng ? » Đại tá Black hỏi với giọng sửng sốt.

        « Sai bét! Đồ quỷ gì đâu ! » giọng của Patton rổn rảng hơn thường khi : « Mấy thằng ngu ở Hoa Kỳ quên bỏ dấu mấy chữ Pháp này ». Đây ! ông dí tờ truyền đơn vào mũi Black. « Chữ » « fidele » E giữa không bỏ dấu huyền, và chữ « Pamitie» E cuối không bỏ dấu sắc ».

        Bỗng nhiên lá truyền đơn khốn khổ này chẳng khác nào « cái bản lề của vận mạng ». Patton nổi nóng đến nỗi có thể ví như người ta quên mang theo mấy chiếc thiết giáp hạng trung mà ông cần cho cuộc đồ bộ ở Safi.

        Ông xoay sang Black, đúng là vị đại tá này không gặp may mắn : « Đừng có đứng như trời trồng ở đây ! Đi làm cải gì đi chớ ! »

        « Dạ, thưa Trung Tướng » Black ngoan ngoãn đáp.

        « Dạ dạ, dạ dạ cái gì ? Lấy một số người của anh và giao công việc cho chúng. Mấy cái dấu thiếu trên những tờ truyền đơn mắc dịch này phải được bỏ thêm, nếu không thì đem đốt hết đi. Hay là anh định giới thiệu cuộc đổ bộ lên đất Pháp của tôi bằng những lá bài » kêu gọi thất học đó ? »

        Black biến ngay mà không thốt được tiếng nào. Ông chạy tìm người để chữa lại đống truyền đơn. Trung sĩ Joe Rosevich, thơ ký của Patton, đang ngồi đọc say sưa quyển Darkness at Moon của Arthur Koestler, được gọi ngay vào phòng của hạ sĩ quan để thực hiện công tác đối đầu với địch quân lần đầu tiên của anh ta — đánh dấu sắc, dấu huyền. Đại tá Hobart R. Gay, Tham mưu trưởng của Patton, cũng chỉ thị cho tên thư ký của ông là Trung sĩ Delmont đến giúp Rosevich một tay.

        Cho đến 7 tiếng đồng hồ sau đó, khi lực lượng bắt đầu tràn lên bờ, hai vị trung sĩ vẫn còn đánh dấu.

        Đôi mắt muốn mờ và mấy ngón tay muốn rụng, Delmontchửi thề luôn miệng. Hắn nói: « Nếu chiến thắng của chúng ta ở Ma-Rốc tùy thuộc vào mấy cái dấu mắc dịch này, chúng ta nên quay lại và đi về xứ còn tốt hơn ».

        Rosevich nhún vai:

        « Đúng là đút đầu vào hỏa ngục ! Ông già thật là... một con người cẩn thận không chiụ nổi ».
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #14 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2019, 08:33:19 pm »

     

Trung tá Patton đứng cạnh thiết giáp thời Đệ I Thế Chiến.


Tướng George c. Marshall, người đề bạt Patton năm 1938.




Patton đọc tiếp;
        « ... Để giữ vững tình thân hữu... một lực lượng vĩ đại của Hoa Kỳ sẽ đặt chân lên xứ sở của quí vị... »
        — Đồ ngu ! Với cái lá truyền đơn trời ơi này mà cũng sai bét !


Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #15 vào lúc: 07 Tháng Mười Hai, 2019, 09:56:13 pm »

   
* * *

        Trong một góc kín đáo của nhà hàng và khách sạn Miramar ở Fedala, nơi ủy Ban Đình Chiến Đức đặt bản doanh, Tướng Von Wulisch đang thết đãi Theodor Auer (một nhà triệu phú hoạt bát, với tư cách một nhân viên ngoại giao Đức ở Ma-Rốc) và một người bạn địa phương. Tất cả đều nói chuyện rất nhỏ, trong khi nhấp nháp xâm-banh —  loại Bollinger Brut 1934 của Đức — theo lịnh của Wulisch, nhà hàng Marimar được cung cấp vô hạn định.

        Đây là bữa ăn cuối cùng của Auer tại Ma- Rốc. Ông ta được người bạn là Otto Abetz, Đại sứ Đức bên cạnh chánh phủ của Thống Chế Henri Philippe Pétain, gọi đến Vichy để giữ nhiệm vụ cố vấn. Auer đã lập nhiều thành tích ngoại giao ở Ma-Rốc, được cảm tình hầu như tất cả mọi người ngay cả những « tùy viên» Hoa Kỳ, những người có nhiệm vụ mật mà ông có thể đã am hiểu. Nói chung, Auer được thông báo rất nhiều tin tức đặc biệt nhưng nếu ông ta nghe được câu lập đi lập lại trên đài BBC « Robert sắp đến », chắc chắn ông ta sẽ không hiểu một chút gì cả.

         « Thưa Đại tướng », Auer kính cẩn nói với Von Wuliscli, « Tôi lấy làm tiếc phải rời khỏi xứ sở tuyệt diệu này, và rời khỏi công việc đầy phấn khởi bên cạnh Ngài. Tôi thành thật hy vọng rằng con đường mà tôi và Ngài đi sẽ lại gặp nhau một lần nữa trong một khoảng cách không mấy xa ở tương lai

        Bữa tiệc chấm dứt lúc 1 giờ sáng và đầu của Wulisch trĩu nặng vì rượu xâm-banh, ông đã chập choạng leo lên giường ngủ trong căn phòng ở tầng thứ hai của khách sạn Miramar. Các khung cửa sổ phòng ông đều hướng ra biển, nơi có những khẩu trọng pháo 100 ly của Pháo đài Hải cảng bao che, gây cho ông ta một cảm giác thật an toàn.

        Ông đã thiếp ngủ mau lẹ mà không cần nhờ tiếng sóng biển vỗ rì rào ở xa xa. Nhưng ông giựt mình thức dậy khoảng một giờ sau đó vì tiếng gõ cửa cấp bách. Đó là Thiếu tá Schonau, tùy viên của ông ta.

        « Kính thưa Đại tướng», Schanau lên tiếng xuyên qua cánh cửa đã khóa chặt bên trong: « Có điện thoại gọi Đại tướng ở văn phòng. Khẩn cấp ».

        Với chiếc áo ngủ, Von Wulischba chân bốn cẳng chạy xuống văn phòng trong khách sạn, nhấc máy điện thoại lên.

        Ông nghe tiếng nói lập cập của Đại tá Von Schimmel, một ủy viên của ủy ban đình chiến ở Algiers. « Thưa Đại tưởng, một việc mà Ngài không thể tưởng được ! Hình như người Mỹ đang đổ bộ lên mũi Matifou nằm giữa Surcouf và Wadi Reghaia, chỉ cách cái máy điện thoại của tôi 20 cây số ».

        « Das ist unmoglich ! », Von Wulisch nói một cách nhát gừng, giọng ngái ngủ và sặc mùi rượu.

        « Chuyện này không thể có được »f Von Schimmel lập lại lời ông Tướng như hét lên. « Đó là một sự thật ! Ngài định thế nào ? »

        « Không định gì hết », Tướng Wulisoh nói. Ông nhìn ra cửa sổ, hướng về mũi Fedala tối đen và yên lặng. Những khẩu đại bác 75 ly của pháo đài nhỏ bé trên bản đảo này bị bóng đêm bao trùm.

        « Tuyệt đối vô lý. Cái Mũi đó im lim còn hơn một cái nghĩa địa ».

        « Được rồi », von Schimmel nói « Tốt hơn Ngài nên tiếp xúc với Noguès lập tức ! Và luôn luôn giữ liên lạc với ông ta ! Tôi sẽ сố gắng điều hành mọi việc ».

        Tướng Von Wulisch quay lại nhìn Thiếu Tá Schonau với đôi mắt trống rỗng.

        «Quân Mỹ đang đổ bộ gần Algiers, Schonau», ông nói với tùy viên của mình. «Có lẽ đày chỉ là một cuộc đột kích, một lối đánh mau rút lẹ, chắc anh đồng ý chớ ». Ổng ngừng một lát, ròi cất giọng khàn khàn : « Nhưng đúng đây là sự thật, tôi e rằng hậu quả sẽ tồi tệ ».

        Viên Thiếu tá nhìn ông Tướng của hắn tự hỏi cố gì đâu mà « Ông già » này lại tỏ vẻ lo lắng như thế.

        Schonau gằn giọng :

        « Fuhrer sẽ đẩy bật chúng ra biển trở lại không mấy gì khó khăn ».

        Von Wuiisch chặn lại;

        — Không, không Schonau ! Cuộc đô bộ này ở Algiers, có một tầm mức quan trọng, nó khủng khiếp không thể tưởng. Nó có thể xoay chiều cả cuộc chiến. Nếu người Mỹ thành công trong cuộc đổ bộ này, tất cả những gì mà Đức đạt được từ năm 1918 sẽ bị xóa bỏ hết. Người Mỹ sẽ đẩy bật Hommel về phía sau và chúng ta cuốn gói khỏi Phi Châu ».

        Khi nói tới đây, những giọt lệ lăn dài xuống đôi má ông.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #16 vào lúc: 07 Tháng Mười Hai, 2019, 09:57:15 pm »


***

        Patton đi ngủ vào lúc 10 giờ 30 tối, ông mặc nguyên bộ đồ trận ngoại trừ đôi giầy được cởi ra (đó là thỏi quen của ông trước mỗi công tác, ngay cả những công tác trong thời bình), và cố dỗ giấc ngủ. Sau đó ông nói với Rosevich : « Thật khó mà ngủ được ». — nhưng bằng cách này hay cách khác, ông cố nhắm mắt cho đến 1 giờ 30 sáng, tức là Ngày D của ông.

        Ngay khi ông xỏ giày, bỗng nhiên ông nhảy dựng lên với một sự bối rối khác thường. Chiếc máy truyèn thanh trên tàu mở thật to, phát ra một giọng nói quen thuộc mà ai ai cũng nghe rõ.

        Đó là tiếng nói của Tổng Thống Roosevelt gởi các « người bạn của ông » ở Bắc Phi —  do đài BBC phát đi đúng 1 giờ 30 sáng.

        Đây là một trong những điều vi phạm an ninh trầm trọng đã khiến Patton điên đầu từ khi ông khởi sự sắp xếp cuộc hành quân của ông. Đầu tiên, trong tháng 8 vừa qua, trang 17 của Kế hoạch hành quân « Bó Đuốc » (Torch), bỗng nhiên biến mất, không để lại một dấu vết nào tại Tổng Hành Dinh của Eisenhower ở Luân-đôn. Trang này chứa đựng tọa độ các nơi đổ quân của Patton Ma-Rốc. Có phải gián điệp Đức đã chớp được hay không ?

        Rồi đến một rắc rối khác, vi phạm an ninh hành quân một cách trầm trọng hơn nữa, khiến hy vọng gây yếu tố bất ngờ cho cuộc đổ bộ ở Ma-Rốc của Patton tiêu tán. Vào ngày 19 tháng 9, chủ bút phần tin tức của Thông tấn xã UP (United Press) ở Luân-đôn, đã gọi điện thoại cho Lyle Wilson, Trưởng phòng UP ở Hoa-thịnh-đốn, với những lời nói vừa thông thường vừa đặc biệt, yêu cầu Wilson tìm hiểu các cuộc đổ bộ của Hoa Kỳ ở Casablanca và « một nơi nào đó ở Ma-Rốc thuộc Pháp », hy vọng sẽ được thực hiện vào đầu tháng 11. Cuộc điện đàm này đã thoát khỏi hệ thổng kiểm duvệt thời chiến của Anh quốc, và chắc chắn người Đức sẽ không mấy khó khăn trong việc nghe lỏm.

        Trường hợp Cái trang nằm trong kế hoạch hành quân đã lọt vào tay Đức hoặc cuộc điện đàm của UP có bị họ chặn nghe hay không, dĩ nhiên là Patton không thể nào biết được. Nhưng ông biết chắc chắn, qua một số « tiết lộ » công khai khác, cuộc chuyển quân của ông không còn giữ yếu tố bất ngờ được nữa. Các cuộc đổ bộ « Torch » được dự trù hai nơi một lúc — ở Algeria bởi các lực lượng di chuyển từ Gibraltar và ở Ma-Rốc bởi lực lượng Đặc nhiệm Phương tây của Patton. Các cuộc đổ bộ bên trong Địa Trung Hải dự trù thực hiện lúc 1 giờ 30 sáng ngày 8 tháng 11, trong lúc các cuộc đổ bộ của Patton được dự trù trước 4 giờ sáng.

        Hoa-thịnh-đốn cho rằng việc công bố sự hiện diện của lực lượng Hoa Kỳ qua một thông điệp đặc biệt của Tổng Thống là một hành động khôn ngoan. Thông điệp này được quyết định loan đi đúng 9 giờ 30 sáng, cùng lúc với các cuộc đổ bộ ở Algiers và Oran.

        Trước đây, ngay khi nghe được quyết định nay, Patton đã gởi một công điện đến Eisenhower với những lời lẽ phản đối mạnh mẽ những gì mà ông xem như là một « rạn nứt của niềm tin» chắc chắn sẽ gây nhiều khó khăn trong việc bảo đảm an toàn cho Lực lượng Đặc nhiệm của ông. Nhưng Eisenhower cho ông biết đài phát thanh sẽ xúc tiến chương trình đúng như kế hoạch đã sắp xếp.

        Trong công điện hồi đáp, vị Tổng Tư Lịnh nói :

        « Tôi không tin rằng nếu thông điệp loan đi trước giờ H, cuộc tấn công của ông sẽ mất yếu tố bất ngờ. Tin tức về các cuộc đổ bộ chắc chắn đã đến tay nhà cầm quyền Casablanca, dù có loan hoặc không loan trên các hệ thống truyền thanh ».

        Giọng tiếng Pháp của Tổng Thống Roosevelt rất đúng nhưng có hơi nặng lại vang vang trên soái hạm Angusta khi Patton bước vào phòng chỉ huy lúc 1 giờ 45 phút. Môi của Patton trắng bệt vì giận dữ khi ông nghe những tiếng lập đi lập lại. Ông đứng một lúc trên cau thang, bắt chước giọng nói của Tổng Thống : « Mes amis... Mes amis » (Những người bạn của tôi... những người bạn của tôi). Nhưng rồi gương mặt ông bỗng bình thản trở lại. Ông nhìn quanh, hít mạnh không khí thơm mát của đêm tối trên đại dương.

        Trong cuộc hải trình này, thời tiết chỉ phá rầy Patton ba ngày sau khi khởi hành. Gió Tây Bắc thổi ồ ạt khiến cho sóng biển dâng cao. Hai ngày kế đó, một cơn bão dữ dội của Đại Tây Dương quét qua đoàn tàu — khiến một số tàu, nhứt là các diệt lôi hạm, bị gió thổi xoay hướng đến 42 độ. Vào ngày 6 tháng 11, thời tiết trở nên tồi tệ hơn, và quang cảnh tối tăm đến nỗi Đại tá Hải quân Robert R.M, Emmet, Chỉ huy trưởng các quân vận hạm, đã viết trong nhật ký của ông : « Duyên hải Ma-Rốc quá u ám ; thành công của kế hoạch đổ bộ đang xúc tiến là một điều đáng hồ nghi».

        Tiên đoán thời tiết từ Hoa-thịnh-đốn và Luân-đôn còn đáng bi quan hơn nữa. Theo hai nơi này, các cơn gió có thể gây cho sóng biển dâng cao 15 bộ, vì vậy cuộc đổ bộ khó thể thực hiện.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #17 vào lúc: 07 Tháng Mười Hai, 2019, 09:58:39 pm »


        Những nghiên cứu trước đây về sự thay đổi thời tiết bất thường dọc theo bờ biển Ma-Rốc đã gây nhiều lo ngại cho Eisenhower, do đó ông đã chỉ thị các kế hoạch gia sắp xếp « các kế hoạch bất thần » để cho Lực lượng Đặc nhiệm Phương tây có thể đổ bộ một nơi nào đó ở Phillipville, Bene hay Bougie, hay một hải cảng khác của Algeria. Patton bác bỏ vấn đề này. Ông nói với Ike (tức Eisenhower) rằng, ông bất chấp thời tiết, trường hợp thời tiết xấu vào ngày 8 tháng 11, ông vẫn tiến tới thay vì đổi hướng sang Algiers. Trong trường hợp dọc bờ biển Ma-Rốc tồi tệ, ông sẽ cho pháo kích Casablanca từ biển, « trong một nỗ lực nhằm để chọn đường tiến đến hải cảng này mà không gặp sự đối kháng ». Ông đề nghị Hải quân sử dụng ít nhứt một Thiết giáp hạm bắn phá hải cảng và yểm trợ cho lực lượng bộ binh ngay khi họ thiết lập được một bàn đạp trên bờ.

        Đồng thời ông sẽ đưa ra một tối hậu 30 phút cho cái người mà ông gọi là « Toàn quyền Casablanca », để báo cho ông này biết « tôi sẽ chấp nhận sự đầu hàng và dành cho ông ta tất cả danh dự và thể diện trước lực lượng của ông ta ; hoặc là tôi sẽ pháo kích ông ta từ biển, oanh tạc ông ta từ trên không và đánh ông ta trên bộ ».

        Patton ý thức rằng tối hậu thơ này chỉ là một dịp may bấp bênh, bởi lẽ, lực lượng của ông sẽ dưới chân lực lượng của « Toàn quyền Casablcnca », nếu một khi ông này chống cự Nhưng ông tin vào sự may mắn thiên định của ông.

                Phó Đô Đốc Hewitt tỏ ra lo ngại lực lượng của ông dính líu cuộc tấn công trực tiếp vào một bờ biển được phòng thủ mạnh mẽ. Ông đề nghị chọn cách đổ bộ khác hoặc chờ đợi thời tiểt sáng sủa hơn. Nhưng trong suốt chuyến đi, ông và Patton trở thành đôi bạn thân nhanh chóng. Vị phó Đô Đốc này bị sức lôi cuốn và nhiệt tâm của Patton đánh ngã. Vào ngày 6 tháng l1, Hewitt nói với Patton : « Patton đi đâu thì Hải quân đi đó, ngay cả tấn công vào các pháo đài hoặc đấu mặt với những khẩu trọng pháo phòng duyên của địch quân.

        Patton không phải tạo ra những kế hoạch một cách bấp bênh, chỉ dựa vào may mắn và sự liều lĩnh trước khi khởi đầu các cuộc phiêu lưu táo bạo của ông, ông sẽ tìm nơi vắng vẻ để suy nghĩ, hầu hết là những đêm nằm trên giường ngủ ? Ông tin tưởng tuyệt đối vào chính ông, do đó không; có bất kỳ sự ngờ vực hoặc sợ sệt nào kéo dài đối với ông. Ông đã áp dụng triệt để câu của Stonewall Jackson : « Đừng dựa vào lời khuyên của sự sợ hãi ».

        Patton cũng sợ hãi, vì ông không phải là siêu nhân. Ông có thể kinh hoảng như người khác, và ông không bao giờ xấu hổ khi nhìn nhận việc này. Roosevelt đã từng nói với dân chúng Hoa Kỳ rằng vật duy nhứt mà ta phải sợ hãi đó là « sợ hãi chính ta ».Patton công nhận câu này là một yếu tố căn bản của dũng khí qua tư cách một người lính trongg ông. Nó không có sự can đảm mù quáng vô nghĩa.
        Trong năm cuối cùng ở West Point một vài tuần trước khi kết hôn, Patton đã có hành động gây sửng sốt cho nhiều người. Trong giờ tập bắn ông bỗng đứng thẳng và đưa đầu ông ra trước làn đạn. Sau này ông có nhắc lại hành động này cho cha của nghe.

        Cha ông hỏi:

        « Tại sao làm như vậy ? Thật là ngu dại, đúng là con muốn chửng tỏ sự can đảm của con, phải không ? »

        Patton ngoan ngoãn nói :

        « Thưa cha, không phải như vây. Đúng ra con muốn biết sợ hãi như thế nào. Con thấy căng thẳng mà không thấy sự hãi ».

        Ông luôn luôn công nhân may mắn là yếu tố quan trọng trong sự thành công? của con người, Mọi người đều phải nắm lấy dịp may, tuy nhiên dip may không phải luôn luôn xuất hiện. Ông không chống đối sự suy luận theo lẽ phải, nhưng hủy hoại một cơ hội ông sẽ chống đối tới cùng.

        Trong việc đối đầu với thời tiết thay đổi bất thường ở hiện tại, Patton đã tìm thấy hai đồng minh trên soái hạm Augusta, cả hai đồng minh này đều khăng khăng từ chối sự bi thảm hóa của các nhà thiên văn. Một trong hai người này là Paul Culbert, cố vấn ngoại giao của Patton. Culberf đã từng sống ở Ma-Rốc một thời gian khá lâu, đủ để biết những gì về sự bất thường của thời tiết miền duyên hải xứ này. Hiện thời ông bảo đảm với Patton rằng « mấy tên khí tượng » của Eisenhower là những kẻ bi quan không chính đáng. Ông nói : « Thưa Trung Tướng tôi bảo đảm với Trung Tướng rằng tình trạng sóng gió sẽ không ảnh hưởng trầm trọng đến cuộc đổ bộ

        Đồng minh thứ hai của Patton là một chuyên viên khí tượng, Thiếu tá Hải quân R. C Steere. Ngay hồi tháng 10, lúc còn ở Hoa-thịnh-đốn, Steere đã báo cáo với Patton về kết quả nghiên cứu thời tiết và tình trạng sóng gió ở duyên hải Ma-Rốc.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #18 vào lúc: 07 Tháng Mười Hai, 2019, 09:59:32 pm »


        Patton hỏi Steere nửa đùa nửa thật :

        « Nầy, Thiếu tá, ông có dám tiên đoán thời tiết ở một khoảng cách quá xa như thế không ?»

        « Dạ dám chứ, thưa Trung Tướng ». Steere đáp với vẻ mặt thành thật « thời tiết sẽ tốt vào ngày 8 tháng 11 ».

        Vì câu nói bạo dạn và hiển nhiên là chính xác, từ đây trở về sau Patton đã chấp nhận Steere như là một chuyên viên khí tượng đầy đủ thẩm quyền nhứt của ông.

        Khi trận bão kéo dài từ ngày 4 đến 6 tháng 11, hình như không đúng với lời tiên đoán của Steere, Patton không xao xuyến, ông nói:
« Tôi vẫn tin chuyên viên khí tượng của tôi ». Sau đó, những tiên đoán đen tối của Hoa-thịnh-đốn và Luân-đôn chất đầy tủ hồ sơ thời tiết vẫn không làm lung lay niềm tin của chính Steere và của Patton đặt vào Steere.

         Trong khi hạm đội lướt xuyên qua thời tiết nặng nề — và ngay cả khi thiết giáp hạm Texas bị сuốn mất mấy chiếc ca-nô và các pháo khẩu gần như tê liệt — Steere vẫn bảo đảm với Patton rằng mọi sự đều tốt đẹp vào ngày 8 tháng 11. Hắn nói với ông Tướng: « Bão tố tức nhiên là tồi tệ , thưa Trung Tướng — nhưng nó di chuyển quá nhanh và sẽ lướt qua, không gây ảnh hưởng trầm trọng đến kế hoạch. Nhưng tiến gần bờ biển Ma-Rốc, thời tiết sẽ điều hòa lại, cuộc đổ bộ sẽ ở vào tình trạng tốt đẹp trong ngày 8 tháng 11

        Sau đó, dưới bầu trời không một ánh sao, Patton bước lên đài chỉ huy và được báo cáo là thời tiết đã tốt, các lượn sóng thấp nhứt so với những tháng trước đây. Patton báo cho Steere biết và nói: «Tôi muốn cám ơn anh, Steere. Anh đúng là một nhà tiên tri ».

        Mặt biển yên tĩnh trở lại, đất liền hiện ở xa xa. Không khí cạnh bờ biển trong sáng với những cơn gió nhẹ. Mặc dù Patton không nhìn thấy, nhưng ông biết rằng 12 quân vận hạm của Đạo Quân Tấn Công Trung Ương, tức đạo quân thực hiện cuộc đổ bộ nằm trong kế hoạch phụ ở Fedala, quân số bao gồm 20.000 sĩ quan và binh sĩ thuộc Lực lượng Đặc nhiệm Phương tây của ông đã đến địa điểm dự trù. Nhưng sự thật, đạo quân này đã đặt chân lên các trục lộ ở Fedaia ngay trong khi Pattort vẫn còn ngủ, đúng 7 phút trước nửa đêm (tức 24 giờ 53 phút). Những hồ nghi về khả năng của Hải quân mà Patton có trước đây, với cuộc đổ bộ sơ khởi chỉnh xác nhứt về thời điểm, cũng như chính xác nhứt về mục tiêu đã khiến cho quan niệm của ông hoàn toàn thay đổi.

        Chỉ còn hai tiếng đồng hồ nữa là cuộc đổ bộ chánh bắt đầu. Không có gì cho Patton làm hơn là chờ đợi. Xuyên qua ống dòm, ông nhìn về hướng đông, bờ biển lượn cong từ phía bắc đến phía nam, ông trở nên hồi hộp khi nhận thấy thành phố Fedala tối đen như mực. Người Pháp có thể đã được báo động và tắt hết đèn trong thành phố ! Nhưng ông tỏ ra phấn khởi khi nhận thấy Casablanca vẫn còn lấp loáng ở phía xa xa.

        Ánh đèn của thành phố lớn này hoàn toàn cháy sáng, chẳng khác nào một ngọn đuốc khổng lồ hướng dẫn đường đi cho ông. Từ đài chỉ huy của soái hạm Augusta, Patton có thể thấy rõ trong trí khu vực cư trú của dân Ả Rập, khu vực cư trú có tường bao quanh của người Âu Châu nổi bật thành một hình vòng cung và những đại lộ tràn ngập ánh sáng đèn điện.

        Nhưng nói chung quang cảnh của đêm tối kỳ dị này chẳng khác nào một tấm vải phủ lên mặt tử thi. Đêm đen bao trùm đến nỗi các chiến hạm không nhìn thấy lẫn nhau. Dù cho mở bét mắt, Patton cũng không thể nào nhìn thấy bất cứ vật gì di động trên mặt biển, ngay cả giòng nước chảy kế cận bên ông, chỉ có tiếng động rì rầm của máy tàu và tiếng động khác để ông có thể biết rằng Lực lượng Đặc nhiệm đang tiến những bước cuối cùng của cuộc hành quân.

        Đến 1 giờ sáng, các quân vận hạm đi đầu thả xuồng đổ bộ xuống nước. Lúc 1 giờ 45, bốn xuống dò đường do Thiếu tá James R. Weaver chỉ huy, trang bị đèn bấm và máy truyền tin nhỏ cực mạnh, chạy vào các địa điểm chỉ định nằm bên trong hải cảng Fedala để thiết lập và đánh dấu các bãi đổ bộ.

        Gió loáng thoáng đưa tiếng máy của bốn xuống đổ bộ này đến tai Patton trên đài chỉ huy, nhưng ông không nhìn thấy gì hết. Không một tiếng nói nào thoát ra. Đơn vị dò đường được lịnh dừng lại ngay mép nước của bãi biến chờ đợi 25 phút trước giờ H» và liên lạc với đơn vị chánh bằng đèn hiệu. Sau đó, đúng 10 phút trước giờ H, họ đánh dấu các bãi đổ bộ bằng đèn màu.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #19 vào lúc: 07 Tháng Mười Hai, 2019, 10:00:00 pm »


        Patton dự định phát khởi cuộc đổ bộ vào lúc 8 giờ sáng, tuy nhiên lúc này trong tình trạng căng thẳng khi theo dõi hoạt động của đơn vị dò đường chẳng khác nào chính ông đích thân tham dự. Ông đứng gần như bất động. Bây giờ ông mới ý thức rằng, giờ phút này Hải quân giữ vai trò chánh. Ông đứng đó, không đưa ra một lời khuyến cáo nào, không nhăn nhó, nếu có chỉ là những câu đùa ngắn ngủi nhằm giảm bớt sự căng thẳng trong ông. Trong khi đó các tàu chuyển vận gặp rắc rối. Binh sĩ Hoa Kỳ được huấn luyện ở bãi Chesapeake trước đây hầu hết đều thực tập đổ bộ trực tiếp lên bờ, trái lại, hiện thời họ phải chuyển từ tàu chánh xuống xuồng chông chênh, và nhứt là phải mang theo trang bị nặng nề, họ đã vấp phải nhiều khó khăn. Công việc kéo dài thật chậm chạp và vượt hẳn giờ dự tính. Đại tá Hải Quân Emmett báo cho Phó Đô Đốc Hewitt biết giờ H phải hoãn lại. Patton ra lịnh hoãn lại 45 phút, 4 giờ 45 thay vì 4 giờ. Tuy nhiên lịnh này không được báo cho đơn vị dò đường. Họ vẫn xúc tiến nhiệm vụ theo giờ cũ.

        Vào lúc 3 giờ 35, Patlon nhìn thấy các trái sáng bật lên từ bờ biển. Đơn vị dò đường đã đánh dấu bãi và bắt đầu bấm đèn hiệu. Lúc 3 giờ 50, những trái sáng màu đó và xanh được bắn lên trời. Nhiệm vụ của đơn vị dò đường hoàn tất và bây giờ họ biến thành các toán tiền đồn chờ đợi lực lượng chánh đặt chân lên bờ. Tuy nhiên cả một tiếng đồng hồ sau họ vẫn không thấy động tĩnh gì cả.

        Đây là biến сố bất ngờ, có thể khiến cho cuộc đổ bộ đổ vỡ. Chắc chắn quân Pháp quanh Casablanca đã được báo động, nếu muốn chống đối, họ có dư thời giờ để chặn đứng cuộc đổ bộ trước khi quân sĩ Hoa Kỳ đặt chân lên bãi cát.

        Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đã hợp tác trong cuộc hành quân bằng cách chuẩn bị « mặt đất » cho Patton đặt chân lên và cũng đã giúp, xuyên qua các điệp viên của mình, làm bất kỳ cái gì có thể được nhằm vạt bớt các mũi nhọn chống đối. Như kết quả đã thấy, một nhóm nhỏ sĩ quan Pháp ở Casablanca đã tiếp tay dọn dẹp bãi đổ bộ cho quân Mỹ, nhưng các chuẩn bị đều không tới nơi tới chốn, và không hoàn hảo, nhứt là sự bảo mật chỉ được giải tỏa đối với người Pháp vào giờ phút chót.

        Bảo mật là một yếu tố chết sống trong cuộc chiến và trong đầu óc của Patton. Đừng hiểu rằng yếu tố bất ngờ là con đường ngắn nhứt đưa đến chiến thắng. Nhưng mà bảo mật quá đáng nhiều khi đưa đến sự bất lợi.

        Khi lần đầu tiên ông nghe Culbert cho biết các nỗ lực của Bộ Ngoại giao ở Ma-Rốc nhằm chuẩn bị cho cuộc đổ bộ của ông, Patton cho đó là những nỗ lực tốt. Ông nói với Culbert: « Bất kỳ sự tiếp tay nào cũng đều được tôi đón nhận cả, miễn là cứu được sinh mạng binh sĩ Hoa Kỳ ». Nhưng khi ông kiểm điểm lại, ông nhận thấy có một sự thật chua chát trong việc bảo mật, khiến cho kế hoạch giảm hẳn mức độ hữu hiệu.

        Hẳn như bí mật của « Torch » được giữ triệt để đối với người Pháp (ngay cả những người hợp tác chặt chẽ, được xem là ủng hộ triệt để cuộc đổ bộ) cũng không có một « người bạn » nào của Hoa Kỳ ở Ma-Rốc được báo trước cuộc đổ bộ để họ móc nối các phần tử nằm trong quân đội Pháp một cách sâu rộng. Chẳng hạn vào ngày 23 tháng 10 năm 1942, Trung Tướng Mark w. Clark thuộc bộ tham mưu của Thống Tướng Eisenhower được gởi sang Bắc Phi với sứ mạng bí mật thảo luận kế hoạch « bó đuốc » cùng một ủy ban cao cấp Pháp, bao gồm Đại Tướng René Mast, tham mưu trưởng của Tổng Tư lệnh quân đội thuộc địa Pháp, nhưng Clark được chỉ thị thảo luận một cách tổng quát, không nói cho người Pháp biết ngày giờ và địa điểm đổ bộ.

        Người Pháp không nắm vững vấn đề, họ như chui vào cuộn chỉ rối, và chẳng làm gì khác hơn là chờ đợi và phỏng đoán. Theo họ, người Mỹ chỉ thực hiện một cuộc đột kích chớp nhoáng giống như người Anh đã làm ở Dieppe. Có thể, chỉ là một cuộc tấn công của các đơn vị xung kích lưu động. Họ không dám đưa ra thái độ thực tế nào, vì còn người Đức đứng một bên, họ không còn cách nào để chọn hơn là giữ các lực lượng trong thế thủ.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM