*
* *
Nơi đầu tiên mà MacArthur chọn lựa để chính là Hoa thịnh đốn. Với một tinh thần Fair-Play còn hơn cả người Anh nữa, Tổng thống Truman cho ông biết rằng ông ta sẵn lòng để ông nói chuyện với Quốc Hội Mỹ ngay khi ông trở về.
Vinh dự này, vốn được dành cho rất ít người tại Mỹ và trên thế giới, đã băng bó lại vết thương hở miệng, không những chỉ vì sự cách chức mà còn vì phương thức thi hành sự cách chức ấy nữa. Sau năm mươi hai năm phục vụ xứ sở — những sai lầm to lớn của ông, to lớn ngang tầm vóc con người khổng lồ này, trong trường hợp này không được kể đến — quả thật MacArthur đã bị «đuổi về theo kiểu chưa bao giờ một nữ quản gia nào hay một nữ gia nhân nào bị như thế, bất kể những hình thức sơ đẳng nhất, của phép lịch sự», ông than phiền. Và ông có lý, mặc dù chính ông cũng có đôi phần quên mất những qui tắc của phép lịch sự sơ đẳng này, và đối với Tổng Thống Hoa Kỳ từ một năm nay. Bởi vì không phải do chính cửa miệng của ông Thứ Trưởng Lục quân Расе mà MacArthur được biết quyết định cách chức ông.
Ngày 11 tháng 4 lúc 15 giờ, giờ Đông Kinh, Thống tướng MacArthur vừa ăn trưa xong cùng với bà vợ, trong chỗ cư ngụ tại toà Đại Sứ Hoa Kỳ. Jeannie Faircloth được điện thoại vốn không bao giờ xen vào công chuyện của chồng, mặc dầu bà không hề rời ông nữa bước trong suốt thời kỳ chiến tranh, mà không phải là ôngTướng?
Khi Jean-Marie trở lại phòng khách, mặt bà tái mét. Người tùy viên của ông Tướng vừa chuyển đến cho bà một điệp văn bắt được trên một trong những làn sóng phát thanh tại Hoa Kỳ, một điệp văn được tất cả các đài phát thanh ngưng ngang chương trình thường lệ để truyền đi : «Tổng Thống Truman vừa giải nhiệm Tướng MacArthur trong các chức vụ Tư lệnh tại Viễn kêu. Đại tá Hurt muốn nói chuyện với bà, người lính hậu cận nói rõ như thế. Tại sao lại bà, Bông và Cao Ly cũng như chức vụ lãnh đạo tại Nhật Bản».
Vị chúa tề bị trích giang của chiến tranh Thái Bình Dương đã chịu đựng thử thách với sự hào nhoáng bóng bẩy thường lệ của ông: «Jeannie, ông bảo, rốt cuộc chúng ta lại trở về nhà!»
Tuy nhiên đã mười bốn năm trời ông cương quyềt từ chối đặt chân lên mặt đất xứ sở của ông.
*
* *
Năm ngày sau, binh mình ngày 16 tháng 4 năm 1951, MacArthur rời khách sạn Dai-Ichi để đến phi trường Atsuji-Tokio. Dọc theo hai bên đường, hai triệu người Nhật vẫy tay ra dấu từ biệt và khóc cho sự ra đi của một người mà Nhật Hoàng Hiro-Hito sắp trao choàng giải huy chương cao quí mặt trời mọc với cành hoa paulownia, huy chương cao quí nhất của Nhật chỉ dành cho các vị Quốc trưởng.
Và chính một cuộc tiếp đón một quốc trưửng đã được dành cho ống trước hết tại Cựu Kim Sơn đang trong không khí cuồng loạn. Một vị quốc trưởng vừa thương thuyết hòa bình thế giới. Chứ không phải là một Tướng lãnh bị cách chức vì đã lăng mạ Hiến pháp và vì suýt làm cho xứ sở cũng như thế giới bị xô đẩy vào một cuộc chiến tranh khốc liệt.
Cả nước Mỹ trở nên quay cuồng. Toàn xứ sắp trải qua những tuần lễ điên cuồng trong đó những tình cảm đam mê bị quên lãng từ cuộc Nội chiến bắt đầu sôi sục trở lại. Dường như giai tầng người Mỹ trung bình, bị chìm khuất và quên lãng trong những vấn đề trả nợ cơm áo hàng ngày, đã thực hiện một sự chuyển vị những cơn mơ thầm kín về sức mạnh và quang vinh của mình vào MacArthur.
Trong vòng mười hai ngày, 27.363 thư từ và điện tín, phần lớn gồm những lời chửi bới, đã được gởi đến Hoa thịnh đốn. Hàng ngàn thư tín khác được gởi đến các dân biểu nghị sĩ. Những thư tín này đòi hỏi «truy tố tên ngu xuần» hay tên «Judas của tòa Bạch ốc vốn đã chễ nhạo chúng ta và bán chúng ta cho phe tả và cho Liên hiệp Quốc» hay tên «khả ố tự xưng là Tổng Thống ấy». Nhiều thư tín khác đề nghị «lật đồ cái con cá mòi xông khói ấy khỏi chiếc ghế Tổng Thống» hoặc «tỉm một cái chuông khác cho tòa Bạch ốc».
Về phần ông, MacArthur tự cho mình trở thành «một thứ biểu tượng của thế giới tự do». Quả thật là chính 150.000 bức thư và 20.000 điện tín tràn đầy hăng say đã ảnh hưởng mạnh đến ông.
Ngày 19 tháng 4 năm 1951, ngày tiếp đến MacArthur tại Quốc Hội, các sân đấu bóng bầu dục tại Hoa Kỳ đều vắng hoe. Chưa bao giờ người ta thấy cảnh đó. Riêng phần các khán giả lác đác đến dự khán các trận cầu, thì ai nấy áp máy thu thanh transistor vào tai, họ nghe chăm chú bài diễn từ được truyền thanh đi khắp nơi. Để bắt đầu thời kỳ về sống trên đất Mỹ, MacArthur đã chọn lựa khách sạn Waldorf Astoria tại Nữu ước cho một vài ngày tạm trú. Thành phố vĩ đại ấy nhầy cỡn lên vì vui sướng được vinh dự này. Trong vòng có vài giờ, tòa thị chính đã tổ chức một cuộc tiếp đón khổng lồ vào ngày 20 tháng 4. Có lẽ cũng có đôi phần hăng say. Cảnh sát đoan quyết rằng sẽ có bảy triệu rưỡi người tung hô chào đón đoàn xe chiến thắng diễu hành. MacArthur đã nhân gấp 4 lần kỷ lục trước đó : những phu quét đường phải dọn sạch trong thị xã 8.300.000 kilô hoa giấy được ném xuống khi vị anh hùng đi qua. Các nhà xuất bản niên giám điện thoại rất hài lòng. Họ có thể in chúng lại, không còn một cuốn nào trong thành phố 40.000 đoàn viên của nghiệp đoàn phu bến tàu rất mạnh đã đình công để tham dự cuộc diễu hành. Mười tám người đã bị ngất xỉu vì xúc động.
Trên toàn lãnh thổ Hoa Kỳ, người ta đốt hình nộm Tổng Thống Truman. Người ta hò hét phản đối ngay khi ông vừa xuất hiện nơi công cộng, trong một trận đấu bóng bầu dục. Những lời xỉ vả thậm tệ nhất đã được ngươi ta dùng với ông... Người ta gán cho ông là tên sát nhân giết hại những thanh niên Mỹ (sic), là kẻ bán mình cho quỉ đỏ, người ta gán cho ông tên của tất cả thú vật ôn huyết cũng như lãnh huyết, là kẻ ngu đần, là tên phản phúc, v.v... Joe Ma Carthy — người sẽ miệt mài trong cuộc săn đuổi bon phù thủy Cộng Sản — trước sự hoan nghênh của đám đông quần chúng tại Milwaukee, đã gọi Tổng Thống là «đồ chó đẻ» và tố cáo đồ đảng của tòa Bach ốc «bị u mê vì bọn quỉ dữ» đã thắng thần thánh. Thượng nghị sĩ Jenuer, thuộc tiểu bang Indiana, đoan quvết rằng «Hoa Kỳ đang nằm trong tay một bụn Mafia bị gián điệp Nga Sô điều khiền».
Trong các gia đình, người ta chứng kiến những cảnh có thể nhắc nhở cho người Pháp thời kỳ xảy ra vụ Drevfus. Tại Los Angeles, một ông chồng đã đập vỡ một chiếc máy thu thanh trên đầu bà vợ để dạy cho bà ta biết tôn vinh MacArthur. Hội đồng thành phố này nghỉ họp «để tỏ dấu hiệu để tang cho vụ ám sát chính trị Tướng MacArthur». Nhiều thành phố khác treo cờ rủ. Quốc hội tiểu bang Michigan tuyên cáo rằng «cộng sản quốc tế đã thâu đạt chiến thắng lớn lao nhất trong vòng mười năm trở lại đây». Và gán cho «một âm mưu đen tối là nguyên nhân đưa đến sự sụp đổ của một vĩ nhân và sự tập diệt các binh sĩ tại Cao Ly (sic)».
Thế là bằng cách ngăn không cho nới rộng chiến tranh, và rất có thể là không cho một trận đại chiến thế giới thứ ba bùng nổ, mà Tổng Thống Truman đã bị trở thành một kẻ sát nhân giết hại các binh sĩ Mỹ và bằng cách giải nhiệm kẻ đã tung ra một cuộc tổng tấn công ngu xuẩn và đẫm máu, ông lại trở thành người gây ra sự tận diệt các binh sĩ Mỹ...
Lúc 12 giờ 30 ngày thứ năm 19 tháng 4 năm 1951, khi Tướng MacArthur — đến Hoa thịnh đốn trên chiếc phi cơ riêng — đọc diễn từ trước Thượng và Hạ nghị viện trong phiên họp đặc biệt, toàn thể xứ Mỹ đã khóc ròng khi nghe những lời trứ danh của ông gợi lại một đoạn thi ca của Mỹ trong thời chiến tranh giành Độc lập : «Những chiến binh già không bao giờ chết. Họ chỉ nép mình đi mà thôi».