Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 07:47:43 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Đời tình ái và binh nghiệp của thống tướng Mac Arthur  (Đọc 6601 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #80 vào lúc: 31 Tháng Mười, 2019, 09:51:57 am »


*

*       *

        Ngay tại Cao Ly, lực lượng Liên hiệp Quốc tiếp tục tháo lui, chắc chắn rồi, nhưng vẫn chiến đấu trên từng thước đất. Nói thật ra, cuộc tấn công ngày 1 tháng giêng năm 1951 của Trung Cộng đã giảm bớt phần gay gắt. Nếu phòng tuyến liên tục được chuẩn bị tại phía nam sông Han không thể giữ được, thì ngay lúc đó quân Trung Cộng cũng không thể tiến xa hơn. Đường giao thông của họ đã bị kéo dài quá. Ngày 24 tháng giêng (hai ngày trước sinh nhật thứ 71 của MacArthur), ngọn triều quân Trung Cộng rốt cuộc tan biến.

        Tình trang hụt hơi này đã được hai vị Tham mưu trưởng Collins và Vandenberg với sự tháp tùng của tướng Walter Bedell Smith, chỉ huy trưởng cơ quan CIA, nhận thấy khi họ đến thanh sát mặt trận trong 15 ngày đầu của tháng giêng. Tình trạng đó đã làm sững sờ ba nhân vật vốn đến Cao Ly để chuẩn bị cuộc di tản. Thật ra, vị tư lệnh lộ quân VIII chẳng lạ gì tình trạng ấy. Matthew в. Ridgway đã nắm vững lại đạo quân một cách đáng ngạc nhiên. Ông còn thành công cả trong một vài trận đánh địa phương. Rồi đến ngày 25 tháng 1, ông tung ra một loạt tấn công ở phía đông, trong khi phía tây, các đạo quân của ông tiến được 80 cây số và lại vượt qua vĩ tuyến 38. Ngày 14 tháng 3 năm 1951, Hán thành, thủ đô Nam Cao, được quân Liên Hiệp Quốc tái chiếm lần thứ hai và ngày 3 tháng 4, tất cả lực lượng lại đặt chân lên Bắc Cao.

         Ridgway không xử dụng cùng chiến thuật của MacArthur. Những cuộc tấn công ngắn và liên tục của ông đã làm địch quân mệt lử và ngăn không cho địch chuẩn bị một cuộc tấn công qui mô. Quả là ít ngoạn mục hơn một cuộc tấn công ồ ạt kiểu MacArthur. Nhưng lại thành công bất kể sức mạnh chống cự của Trung Cộng có sẵn một lực lượng pháo binh hùng mạnh. Vì càng ngày tình trạng càng rõ ràng rằng chính Ridgway là kẻ cầm dây cương chủ động. Từ đó ủy ban các Tham mưu trưởng rất thường chuyền chỉ thị thẳng cho ông. Chẳng phải ông là người chỉ huy đạo quân Mỹ duy nhất tham chiến, lộ quân VIII, vì quân đoàn 10 từ Bắc Cao rút về hồi cuối tháng 12 đã sáp nhập vào lực lượng của ông rồi là gì ? Đấу cũng là hậu quả của sự nghi ngại ngày càng lớn lao của ông Tổng trưởng Quốc phòng, Tướng Marshall và của ông Tổng Tham mưu trưởng, Tướng Omar Bradley, đối với MacArthur.

        Nếu tình thế đã trở nên rõ rệt rằng khi được chỉ huy đúng đắn, lực lượng Liên Hiệp Quốc sẽ không bị hất ra biển — trừ phi có một nỗ lựa mới mà dường như quân Trung Cộng không sẵn sàng đề đưa ra —  thì một chiến thắng hoàn toàn không còn được nghĩ đến nữa. Tại Hoa thịnh đốn cũng như tại Lake Success, từ đó, một trận đánh thủ huề có vẻ như làm cho tất cả mọi người hài lòng. Nhiều cuộc thương thuyết ngưng chiến đã bắt đầu ám ảnh tâm trí và các câu chuyện của nhiều người. Chúng được cụ thể hóa ngày 10 tháng 7 năm 1951. Các cuộc thương nghị được mở ra tại Kaeson. Mãi hai năm sau hòa đàm mới đạt kết quả, ngày 20 tháng 7 năm 1953 tại Bàn Môn Điếm».
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #81 vào lúc: 31 Tháng Mười, 2019, 09:53:02 am »

       
*

*      *

        Ta chưa đến lúc đó, vào đầu tháng 3 năm 1951 khi các sư đoàn của Tướng Ridgway tỉa dần hết cứ điểm này đến cứ điểm khác của quân Trung Cộng tại Nam Cao. Và không phải là vì quân của Lâm Bưu bắt đầu nao núng đôi chút mà Tổng Thống Truman và các cố vấn quân sự của ông sẽ thay đổi ý kiến để tin rằng việc nới rộng chiến tranh lên lãnh thổ Trung Hoa sẽ mang lại chiến thắng vốn không thể nào đạt được ngay trên đất Cao Ly, Marshall thì chống lại. Bradley cũng thế. Và khi Quốc hội nhóm họp để nghe bài diễn văn hồi hương của ông ngày 19 tháng 4 năm 1951, rồi nhân khi ra làm chứng trước Uỷ ban hỗn hợp Thượng viện trong tháng 5, MacArthur sẽ khẳng quyết với sự chắc nịch mà cuộc bại trận ông phải gánh chịu đã không làm ông chối bỏ trách nhiệm rằng quan điểm của ông được chia xẻ «bởi hầu hết các lãnh tụ quân sự có dính líu đến cuộc chiến tranh Cao Ly, kể cả uỷ ban các Tham mưu trưởng» ông đã đụng đầu phải một sự cải chính minh thị của Hội đồng Liên quân.

        Trong tâm trí MacArthur, chỉ có các chính khách — và do đó, vì các lý do nội tại thấp hèn —  mới có thể từ chối giải pháp của ông. Tức là tấn công con giao long Cộng Sản Á Châu vào ngay sức mạnh chính yếu của nó, nói cách khác là tấn công vào Trung Cộng. Như thế, không thể chiến thắng với một đoàn cảm tử quân bên ngoài, ông muốu lôi kéo toàn thể quân đội vào vòng chiến. Với các phương tiện khác, thật thế. Dầu cho ông chưa có can đảm nói rõ tư tưởng của mình ra. Chưa một lần nào ông ám chỉ thẳng đến việc dùng vũ khí nguyên tử. Ông đành dẫn ý vậy.

        Đối với ông, đây là cả một âm mưu chống lại dân tộc. Do đó cần phải làm cho dân Mỹ hiểu rằng, những người lãnh đạo của họ, bị quân cộng sản nằm vùng cho vào bẫy, sẽ đưa họ đến chỗ chễt. Bị rung chuyển mạnh mẽ bởi các cuộc điều tra về hoạt động của chính phủ do hai thượng nghị sĩ Kefauver và Fullbright chủ xướng, chính phủ của Truman chắc chắn không dại gì chuốc lấy sự giận ghét của thêm một phần công luận nữa bằng cách nghiêm trị MacArthur.

        Để thuyết giảng cho cuộc vận động kịch liệt mới của mình, ông liền đăng đàn ngày 7 tháng 3 năm 1951. Nói cách khác, ông ngỏ lời với người đối thoại được ưa thích nhất : báo chí. Sau một cuộc thanh sát mặt trận Cao Ly, ông tiên liệu « một cuộc tàn sát dã man» các đơn vị của ông bởi một đoàn quân vốn đã từng «xảo quyệt tấn công không báo trước, trái với mọi quân lệ chiến tranh» một đoàn quân đã chứng tỏ cho thấy «hoàn toàn khinh thường tính cách thiêng liêng của mạng sống con người, nếu các quyết định khẩn cấp, trên tầm mức quốc tế cao cấp nhất, không được ban hành». Nói cách khác (nhưng luônluôn hiểu ngầm), nếu chiến tranh không được mang vào lãnh thổ Trung Cộng. Và nhân  danh, điều đó hẳn nhiên, tính cách thiêng liêng của mạng sống con người.

        Một tuần lễ sau những lời tiên tri kinh khủng đó... lực lượng Liên Hiệp Quốc tái chiếm Hán thành.

        Ngày 8 tháng 3 năm 1951, hôm sau ngày MacArthur công bố cho báo chí những điều tiên đoán bi thảm của ông, lãnh tụ thiểu số tại Hạ viện gởi cho ông một bản sao bài diễn văn trong đó ông ta «đề nghị dùng lực lượng của Tướng Tổng Tài để mở một mặt trận thứ hai tại Á châu nhằm làm giảm áp lực đang đè nặng lên quân Mỹ tại Cao Ly». Trước khi lập lại đề tài này trong một diễn văn truyền thanh, Joe Martin muốn có ý kiến «hoặc dưới hình thức mật, hoặc dưới hình thức khác» của con người mà «số lượng những kẻ ngưỡng mộ là đông vô kể».

        Vị dân biểu cộng hòa là một người ủng hộ trung thành của MacArthur. Trong suốt cuộc chiến tranh Thái Bình Dương, hai người đã trao đồi với nhau những thư từ đề cập đến các vấn đề chính trị chiến lược rất được nhiều người theo dõi.

        Sau hơn một tuần lễ suy nghĩ, ngày 20 tháng 3, MacArthur trả lời cho Joseph Marttin :«Quan điểm và những khuyến cáo của tôi liên quan đến tình thế gây ra do sự tham chiến của Trung Hoa đó chống lại chúng ta tại Cao Lỵ, đã được trình về cho Hoa thịnh đốn với rất nhiều chi tiết. Vả chăng, về toàn bộ, chúng cũng được biết và được nhiều người hiểu rõ, bởi vì chúng được gợi ra từ nguyên tắc cổ điển theo đó ta phải trả đũa sự xử dụng sức mạnh bằng một một sức mạnh chống lại tối đa, như chúng ta đã không quên thực hiện trong quá khứ. Ý kiến của ông liên hệ đến sự xử dụng các đơn vị Trung Hoa của Đài Loan không phải là không tương hợp với cả luận lý ẩn nguyên tắc này.

        «Một số người có vẻ ý thức một cách khó khăn lạ lùng rằng tại đây, tại Á châu, những âm mưu của cộng sản đã quyết định chơi xả láng để chinh phục toàn thế giới và chúng ta đã chấp nhận thách đố bằng cách lao vào cuộc chiến; rằng tại đây chúng ta đang tung ra trận chiến tranh của Âu châu bằng vũ khí thật sự trong khi các nhà ngoại giao vẫn còn đánh đấm với những danh từ và rằng nếu chúng ta thua, thì sự sụp đổ của Âu Châu sẽ không tránh khỏi, trong lúc đó nếu chúng ta thắng, thì cựu lục địa chắc chắn sẽ tránh được sự khởi đầu các hành động thù nghịch mà vẫn giữ nguyên được từ do. Như ông đã nhấn mạnh rất đúng, chúng ta phải thắng. Không có gì có thể thay thế được chiến thắng».

        Trong bức thư gởi cho một vị dân biểu này, mà bề ngoài quên mất rằng mới 8 tháng trước ông đã khuyên các Tham mưu trưởng đến thăm Đông Kinh đừng nhận đề nghị cung cấp 33.000 quân của Tưởng Giới Thạch, MacArthur tấn công trực tiếp vào Tổng Thống Truman và các cố vấn của ông. Tất nhiên chính họ là những người cảm thấy khó khăn lạ lùng để hiểu biết. Lập trường chính thức của Hoa Kỳ lại bị đặt thành vấn đề. Đấy là cả «một sự thách đố thật sự đối với chính sách quốc gia», Truman viết. Tại Cao Ly đối với MacArthur, vấn đề không còn là bảo vệ Cộng hòa Nam Cao bị Bắc Cao tấn công nữa. Cũng không còn có vấn đề áp đặt sự thống nhất Cao Ly và các cuộc bầu cử tự do nữa. Lại cũng không còn có vấn đề tránh một cuộc xâm lăng mới của Cộng sản tại nơi khác trên thế giới bằng cách chứng minh cho những dân tộc bị xâm lăng rằng họ có thể sở cậy vào sự che chở của Hoa Kỳ nữa. Giờ đây vấn đề là thắng trận trước toàn bộ khối cộng sản tại Á Châu. Mà tại Á châu, chắc chắn là trước hết cộng sản được tượng trưng bằng Trung Cộng. Nhưng Nga Sô cũng là một cường quốc Châu Á. Biên giới tại Tây Bá Lợi Á của Nga chạy viền theo lãnh thổ Mãn Châu và Cao Ly. Do đó, chiến thắng «những tên cộng sản âm mưu» tại Á châu tức là nghiền nát Trung Cộng và Nga Sô. Để mở một dấu ngoặc, dự án này không thiếu phần tham vọng quá đối với những người đã không thắng được xứ Bắc Cao tí hon chỉ được hậu thuẫn bởi một đoàn đại diện quân đội Trung Cộng tương đối khiêm nhường.

        Vậy là dễ tiêu diệt cộng sản tại Á châu, MacArthur không thấy rằng cơ nguy của một trận thế chiến thứ ba là quá đáng.

        Thông điệp trên đây của MacArthur gởi cho Joseph Martin không mang một bày tỏ nào liên quan đến tính cách riêng tư nào. Vị dân biểu của tiểu bang Massachusetts giữ chặt nó một cách quí giá trong tủ sắt của ông.
« Sửa lần cuối: 01 Tháng Mười Một, 2019, 02:48:41 pm gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #82 vào lúc: 01 Tháng Mười Một, 2019, 02:49:50 pm »


*

*      *

        Trong lúc Joseph Martin khóa kỹ chiếc tủ sắt và bỏ chìa khóa vào túi thì các Tham mưu trưởng cảnh giác MacArthur, ngày 21 tháng 3 năm 1951, rằng «giờ đây Nam Cao đã được giải phóng, Liên Hiệp Quốc sẵn sàng thảo luận các điều khoản của một sự dàn xếp». Hội đồng Liên quân tiên liệu rằng «các nỗ lực ngoại giao mới phải được toan tính trước mọi cuộc tiến quân vượt khỏi vĩ tuyến 38*. Hội đồng cũng nhấn mạnh rằng «cần phải có thời gian trước khi biết được phản ứng của các nhà ngoại giao và trước khi các cuộc thương thuyết có thể bắt đầu».

        MacArthur bất chấp. Ông sẽ không để cho các nhà ngoại giao có thì giờ rảnh rỗi để chiến đấu chống cộng bằng lời nói. Bốn ngày sau, ngày 25 tháng 3, một quả bom mới của ông lại nổ bùng ngay giữa Hoa thịnh đốn. Dưới hình thức một «thông cáo thường lệ» ông gọi một cách trân tráo như thế. Một thứ thường lệ lạ lùng. Dưới sự đe dọa mang chiến tranh vào lãnh thổ Trung Cộng, MacArthur đòi hỏi riêng cho mình sự đầu hàng của Trung Cộng tại Cao Ly : «Bất chấp các sự giới hạn áp đặt lên hoạt động của lực lượng Liên Hiệp Quốc, ông tuyên bố, và lợi thế mà Trung Hoa có thể rút ra từ đó, xứ này đã chứng tỏ không có khả năng chinh phục Cao Ly bằng sức mạnh. Trong những điều kiện này, địch phải tin tưởng một cách nhọc nhằn rằng nếu Liên Hiệp Quốc bỏ thái độ quảng đại được tổ chức chấp thuận để giới hạn chiến tranh trên lãnh thổ Cao Ly và quyết định nới rộng các cuộc hành quân đến vùng duyên hải và vùng nội địa kế đó của Trung Hoa đó, xứ này sẽ lâm vào nguy cơ bị sụp đổ hoàn toàn về mặt quân sự. Một khi đã xác định các sự kiện căn bản đó rồi thì chẳng phải khó khăn gì mà không lay được các quyết định liên quan đến vấn đề Cao Ly, bằng cách giả định các cuộc thảo luận được giới hạn chỉ trong các yếu tố ấy mà không để lẫn lộn vào các vấn đề ngoại lai, như vấn đề Đài Loan và chiếc ghế của Trung Hoa tại Liên Hiệp Quốc.

        «... Ngoài khía cạnh quân sự của vấn đề vốn có thể  tìm thấy câu trả lời qua các trận đánh, các vấn đề căn bản vẫn tiếp tục mang tính chất chính trị và phải tìm thấy các giải đáp trong các giới ngoại giao, trong những giới hạn liên hệ đến chức vụ Tổng Tư lệnh của tôi (sic), cũng chẳng cần phải nói rằng tôi luôn luôn sẵn sàng hội họp với Tổng tư lệnh quân lực địch để tìm kiếm và khám phá ra các phương tiện quân sự có thể đạt tới những mục tiêu chính trị (!) mà Liên Hiệp Quốc nhắm đến tại Cao Ly, theo đó không một xứ nào có thể chống lại một cách đúng đắn mà không kéo dài cuộc đổ máu.

        Khi đọc «bản thông cáo thường lệ, lúc sắp sửa ra mặt trận» này, ta có cảm tưởng là đang có chuyện với một vị Quốc trưởng hơn là một Tư lệnh quân sự đơn thuần, với quyền hành hạn chế. Và quả chính là trong cái cảm tưởng do toàn thế giới cảm thấy đó mà cả một loạt những lời phản đối hòa điệu dâng cao. Riêng phần Tổng Thống Truman, thì uy quyền của ông bị công khai thách đố bởi một thứ đảo chính quân sự kiểu Nam Mỹ, Pronuncíamiento — như ông mệnh danh — của một quân nhân trong tình trạng bất tuân thượng lệnh trước vị Tổng tư lệnh của mình (Tổng Thống Hoa Kỳ) và đang nhạo báng tính cách tối thượng của quyền hành thuộc cơ quan dân sự do Hiến Pháp qui định. Harry Truman cảm thấy «bị đụng chạm dữ dội». Vả lại không tìm thấy một lời giải thích nào về các lời tuyên bố của MacArthur kể từ tháng 11 và từ khi Trung Cộng nhảy vào vòng chiến tại Cao Ly. khác hơn là «trong nhãn hiệu của một con người đang đóng tuồng để triển lãm» và «chủ tâm cho thấy không có một ai ngoài ông ta lại có thể thấy được ban cấp cho công lao chấm dứt cuộc chiến», nên Tổng Thống quyết định cách chức quyền Tổng Tư lệnh của MacArthur.

        Song le, ông vẫn còn giữ im lặng, mặc dầu về sau ông thú nhận : «Nếu chúng tôi có lỗi, ấy là vì đã quá nể trọng danh tiếng về quân sự của ông ta». Chỉ có một ban văn đanh thép được gởi đến Đông Kinh. Hội đồng liên quân nhắc lại cho ông Tổng Tư lệnh nhớ rằng các lời tuyên bố của ông phải được đệ trình cho chính phủ, và nếu vì ngẫu nhiên ông nhận được đề nghị đình chiến của đối phương, ông cũng sẽ phải «báo cáo về» và phải «chừ chỉ thị».

        Người ta nói rằng ông Tổng Thống Hoa Kỳ đáng thương, quá tế nhị với một người công khai chế nhạo ông, chức vụ của ông, sẽ ngậm đắng nuốt cay chịu đựng đến cùng. Không đầy hai tuần lễ từ khi «bản thông cáo thường lệ» được công bố, dân biểu Joseph Martin lên diễn đàn Hạ viện. Nại cứ rằng «nhân dân Mỹ phải được thông báo các tin tức mà ông có, phát xuất từ một nguồn tin rất cao cấp và rất đáng tin cậy», ông dân biểu của tiểu bang Missachusetts đọc bức thir mà MacArthur gửi cho ông ngày 20 tháng 3.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #83 vào lúc: 01 Tháng Mười Một, 2019, 02:50:14 pm »


        Tổng Thống Truman triệu dụng các Bộ trưởng và các cố vấn dân sự cũng như quân sự. Trước hết là vào ngày hôm sau, thứ sáu 6 tháng 4. Mọi người Acheson, Marshall, Bradley, Harriman, đều được hội ý kiến. Harriman nghĩ rằng MacArthur lẽ ra phải bị cách chức từ hai năm trước vì đã chấp nhận một đạo luật của Quốc hội Nhật trái ngược với các chỉ thị về kinh tế mà ông đã nhận được. Marshall thì xin được suy nghĩ. Ông Tổng trưởng Quốc phòng sợ rằng sự cách chức MacArthur sẽ gây khó khăn trong việc biểu quyết kinh phí quân sự tại Quốc hội. Đồng ý trên sự kiện là một thái độ vô kỷ luật đặc biệt nlur vậy đòi hỏi phải thay thế chức vụ Tổng tư lệnh, nhưng Bradley muốn tham khảo ý kiến Hội đồng Liên quân, Acheson. người xét đoán rằng sự cách chức tự nó là một điều cần thiết, lưu ý Tổng thống về các khó khăn chính trị từ chuyện nảy phát sinh ra đối với ông. «Nếu Tổng Thống cách chức MacArthur, ông Ngoại trưởng lưu ý thì cả nhiệm kỳ của Tổng Thống sẽ là một cơn lộn xộn dài».

        Sáng hôm sau, ngày thứ bảy 7 tháng 4, mọi người gặp nhau lại. Truman vẫn không đã cho thấy là ông đã quyết định. Tướng Marshall tuyên bố ủng hộ quyết định triệu hồi, một quyết định mà, ông nói thêm, sau khi tham khảo hồ sơ, lẽ ra phải được áp dụng hai năm trước. Ông Tổng tham mưu trưởng, tướng Bradley còn xin thêm thời hạn để suy nghĩ cho đến sáng thứ hai.

        Tổng Thống Truman dành suốt ngày chúa nhật để suy nghĩ và để đàm luận với Acheson và Snyder.

        Sáng thứ hai 9 tháng 4, Tướng Bradley mang câu trả lời đến Blair House. Toàn thể các thành phần của hội đồng liên quân đều thầm định rằng Tướng MacArthur phải bị cách chức. Những người khác có tham dự cuộc họp ngày 6 tháng 4 xác nhận rằng họ đều ủng hộ quyết định triệu hồi. Chính lúc đó Tổng Thống Truman mới loan báo với họ rằng ông đi quyết định — quyết định của họ — ngay từ lời tuyên bố của MacArthur, ngay 24 tháng 3. Bradley được giao cho nhiệm vụ thảo mệnh lệnh cùng với Acheson, bởi vì MacArthur cũng đồng thời chỉ huy các đoàn quân Đồng minh. Lúc 15 giờ 15, chiều thứ hai 9 tháng 4, trước cùng một nhóm người đó, Truman ký các mệnh lệnh.

        Chính ông Thứ trưởng Lục quân Pace, đang đi thanh tra tại Cao Ly là người nhận các mệnh lệnh đó qua trung gian của đại sứ Mỹ Muccio và phải tống đạt cho MacArthur tại Đông Kinh. Về phần Acneson thì bắt đầu báo cho lãnh tụ các nhóm tại Quốc Hội Nhưng Pace thì đang cùng với Ridgway ở ngoài mặt trận. Việc chuyển các mệnh lệnh bị trễ khi Bradley rời Blair House trong đêm 10 tháng 4. Nội vụ bị tiết lộ ra ngoài. Một tờ báo tại Chicago đang in nội dung các mệnh lệnh ấy. Bất cần các hình thức.

        Lúc 1 giờ sáng đêm thứ hai ngày 9 rạng thứ ba 10 tháng 4, Tổng Thống Truman mở cuộc họp báo được triệu tập vội vàng, ông chuyển cho họ ba tài liệu. 

        «Cuộc thảo luận ngay thẳng và mạnh dạn những vấn đề về chính sách quốc gia của chúng ta tất nhiên là một yếu tố sống động thuộc hệ thống hiến pháp của nền dân chủ tự do của chúng ta, Tổng Thống nói. Tuy nhiên, điều quan trọng chủ yếu là các lãnh tụ quân sự phải khép mình vào các huấn thị và chỉ thị gởi cho họ theo luật lệ và hiến pháp. Trong thời kỳ khủng hoảng, nhu cầu này lại đặc biệt có tính cách quan trọng.

        Chỗ đứng của Tướng MacArthur trong lịch sử hoàn toàn được xác định rồi. Dân tộc có một món nợ tri ân đối với ông về những công lao đặc biệt và cao quí mà ông đã phục vụ Hoa Kỳ trong những chức vụ có trách nhiệm nặng nề. Vì lý do này, tôi lặp lại một lần nữa niềm tiếc hận về phần quyết định mà tôi bị bắt buộc phải chọn đối với ông ta».

        Tài liệu thứ hai là mệnh lệnh chuyển cho MacArthur. «Lệnh của Tổng Thống cho Tướng MacArthur. Tôi rất lấy làm tiếc là bổn phận của Tổng Thống và của Tổng Tư Lệnh tối cao Quân lực Hoa Kỳ bắt buộc tôi phải giải nhiệm ông trong các chức vụ Tổng tư lệnh tối cao Quân lực Đồng Minh, Tổng tư lệnh quân lực Liên Hiệp Quốc, Tổng tư lệnh ở Viễn Đông và Tư lệnh các lực lượng bộ chiến của Hoa Kỳ tại Viễn Đông.

        Ông phải bàn giao ngay lập tức thẩm quyền cho Đại Tướng Matthew B.Ridgway. Tuy nhiên ông được phép ban hành những mệnh lệnh cần thiết cho cuộc hành trình đến một nơi nào mà ông chọn lựa.

        Các lý do của sự thay thế ông sẽ được công bố ngay lúc ông nhận được mệnh lệnh này.»

        Riêng trong tài liệu thứ ba, thì Tổng Thống chính thức giao các trách nhiệm mới cho Tướng Ridgway.

        Tối thứ ba 10 tháng 4, Tổng Thống Truman đọc thông điệp trước quốc dân để giải thích quyết định của ông. Ông kết luận :

        «Các dân tộc tự do đã thống nhất sức mạng trong một nỗ lực để tránh một trận thế. chiến thứ ba. Chiến tranh có thể xảy ra nếu các lãnh tụ cộng sản muốn thế. Nhưng dân tộc ta và các Đồng Minh sẽ không gánh lấy trách nhiệm khai mào chiến tranh».
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #84 vào lúc: 01 Tháng Mười Một, 2019, 02:52:32 pm »


*

*       *

        Nơi đầu tiên mà MacArthur chọn lựa để chính là Hoa thịnh đốn. Với một tinh thần Fair-Play còn hơn cả người Anh nữa, Tổng thống Truman cho ông biết rằng ông ta sẵn lòng để ông nói chuyện với Quốc Hội Mỹ ngay khi ông trở về.

        Vinh dự này, vốn được dành cho rất ít người tại Mỹ và trên thế giới, đã băng bó lại vết thương hở miệng, không những chỉ vì sự cách chức mà còn vì phương thức thi hành sự cách chức ấy nữa. Sau năm mươi hai năm phục vụ xứ sở — những sai lầm to lớn của ông, to lớn ngang tầm vóc con người khổng lồ này, trong trường hợp này không được kể đến — quả thật MacArthur đã bị «đuổi về theo kiểu chưa bao giờ một nữ quản gia nào hay một nữ gia nhân nào bị như thế, bất kể những hình thức sơ đẳng nhất, của phép lịch sự», ông than phiền. Và ông có lý, mặc dù chính ông cũng có đôi phần quên mất những qui tắc của phép lịch sự sơ đẳng này, và đối với Tổng Thống Hoa Kỳ từ một năm nay. Bởi vì không phải do chính cửa miệng của ông Thứ Trưởng Lục quân Расе mà MacArthur được biết quyết định cách chức ông.

        Ngày 11 tháng 4 lúc 15 giờ, giờ Đông Kinh, Thống tướng MacArthur vừa ăn trưa xong cùng với bà vợ, trong chỗ cư ngụ tại toà Đại Sứ Hoa Kỳ. Jeannie Faircloth được điện thoại vốn không bao giờ xen vào công chuyện của chồng, mặc dầu bà không hề rời ông nữa bước trong suốt thời kỳ chiến tranh, mà không phải là ôngTướng?

        Khi Jean-Marie trở lại phòng khách, mặt bà tái mét. Người tùy viên của ông Tướng vừa chuyển đến cho bà một điệp văn bắt được trên một trong những làn sóng phát thanh tại Hoa Kỳ, một điệp văn được tất cả các đài phát thanh ngưng ngang chương trình thường lệ để truyền đi : «Tổng Thống Truman vừa giải nhiệm Tướng MacArthur trong các chức vụ Tư lệnh tại Viễn kêu. Đại tá Hurt muốn nói chuyện với bà, người lính hậu cận nói rõ như thế. Tại sao lại bà, Bông và Cao Ly cũng như chức vụ lãnh đạo tại Nhật Bản».

        Vị chúa tề bị trích giang của chiến tranh Thái Bình Dương đã chịu đựng thử thách với sự hào nhoáng bóng bẩy thường lệ của ông: «Jeannie, ông bảo, rốt cuộc chúng ta lại trở về nhà!»

        Tuy nhiên đã mười bốn năm trời ông cương quyềt từ chối đặt chân lên mặt đất xứ sở của ông.

*

*      *

        Năm ngày sau, binh mình ngày 16 tháng 4 năm 1951, MacArthur rời khách sạn Dai-Ichi để đến phi trường Atsuji-Tokio. Dọc theo hai bên đường, hai triệu người Nhật vẫy tay ra dấu từ biệt và khóc cho sự ra đi của một người mà Nhật Hoàng Hiro-Hito sắp trao choàng giải huy chương cao quí mặt trời mọc với cành hoa paulownia, huy chương cao quí nhất của Nhật chỉ dành cho các vị Quốc trưởng.

        Và chính một cuộc tiếp đón một quốc trưửng đã được dành cho ống trước hết tại Cựu Kim Sơn đang trong không khí cuồng loạn. Một vị quốc trưởng vừa thương thuyết hòa bình thế giới. Chứ không phải là một Tướng lãnh bị cách chức vì đã lăng mạ Hiến pháp và vì suýt làm cho xứ sở cũng như thế giới bị xô đẩy vào một cuộc chiến tranh khốc liệt.

        Cả nước Mỹ trở nên quay cuồng. Toàn xứ sắp trải qua những tuần lễ điên cuồng trong đó những tình cảm đam mê bị quên lãng từ cuộc Nội chiến bắt đầu sôi sục trở lại. Dường như giai tầng người Mỹ trung bình, bị chìm khuất và quên lãng trong những vấn đề trả nợ cơm áo hàng ngày, đã thực hiện một sự chuyển vị những cơn mơ thầm kín về sức mạnh và quang vinh của mình vào MacArthur.

        Trong vòng mười hai ngày, 27.363 thư từ và điện tín, phần lớn gồm những lời chửi bới, đã được gởi đến Hoa thịnh đốn. Hàng ngàn thư tín khác được gởi đến các dân biểu nghị sĩ. Những thư tín này đòi hỏi «truy tố tên ngu xuần» hay tên «Judas của tòa Bạch ốc vốn đã chễ nhạo chúng ta và bán chúng ta cho phe tả và cho Liên hiệp Quốc» hay tên «khả ố tự xưng là Tổng Thống ấy». Nhiều thư tín khác đề nghị «lật đồ cái con cá mòi xông khói ấy khỏi chiếc ghế Tổng Thống» hoặc «tỉm một cái chuông khác cho tòa Bạch ốc».

        Về phần ông, MacArthur tự cho mình trở thành «một thứ biểu tượng của thế giới tự do». Quả thật là chính 150.000 bức thư và 20.000 điện tín tràn đầy hăng say đã ảnh hưởng mạnh đến ông.

        Ngày 19 tháng 4 năm 1951, ngày tiếp đến MacArthur  tại Quốc Hội, các sân đấu bóng bầu dục tại Hoa Kỳ đều vắng hoe. Chưa bao giờ người ta thấy cảnh đó. Riêng phần các khán giả lác đác đến dự khán các trận cầu, thì ai nấy áp máy thu thanh transistor vào tai, họ nghe chăm chú bài diễn từ được truyền thanh đi khắp nơi. Để bắt đầu thời kỳ về sống trên đất Mỹ, MacArthur đã chọn lựa khách sạn Waldorf Astoria tại Nữu ước cho một vài ngày tạm trú. Thành phố vĩ đại ấy nhầy cỡn lên vì vui sướng được vinh dự này. Trong vòng có vài giờ, tòa thị chính đã tổ chức một cuộc tiếp đón khổng lồ vào ngày 20 tháng 4. Có lẽ cũng có đôi phần hăng say. Cảnh sát đoan quyết rằng sẽ có bảy triệu rưỡi người tung hô chào đón đoàn xe chiến thắng diễu hành. MacArthur đã nhân gấp 4 lần kỷ lục trước đó : những phu quét đường phải dọn sạch trong thị xã 8.300.000 kilô hoa giấy được ném xuống khi vị anh hùng đi qua. Các nhà xuất bản niên giám điện thoại rất hài lòng. Họ có thể in chúng lại, không còn một cuốn nào trong thành phố 40.000 đoàn viên của nghiệp đoàn phu bến tàu rất mạnh đã đình công để tham dự cuộc diễu hành. Mười tám người đã bị ngất xỉu vì xúc động.

        Trên toàn lãnh thổ Hoa Kỳ, người ta đốt hình nộm Tổng Thống Truman. Người ta hò hét phản đối ngay khi ông vừa xuất hiện nơi công cộng, trong một trận đấu bóng bầu dục. Những lời xỉ vả thậm tệ nhất đã được ngươi ta dùng với ông... Người ta gán cho ông là tên sát nhân giết hại những thanh niên Mỹ (sic), là kẻ bán mình cho quỉ đỏ, người ta gán cho ông tên của tất cả thú vật ôn huyết cũng như lãnh huyết, là kẻ ngu đần, là tên phản phúc, v.v... Joe Ma Carthy — người sẽ miệt mài trong cuộc săn đuổi bon phù thủy Cộng Sản — trước sự hoan nghênh của đám đông quần chúng tại Milwaukee, đã gọi Tổng Thống là «đồ chó đẻ» và tố cáo đồ đảng của tòa Bach ốc «bị u mê vì bọn quỉ dữ» đã thắng thần thánh. Thượng nghị sĩ Jenuer, thuộc tiểu bang Indiana, đoan quvết rằng «Hoa Kỳ đang nằm trong tay một bụn Mafia bị gián điệp Nga Sô điều khiền».

        Trong các gia đình, người ta chứng kiến những cảnh có thể nhắc nhở cho người Pháp thời kỳ xảy ra vụ Drevfus. Tại Los Angeles, một ông chồng đã đập vỡ một chiếc máy thu thanh trên đầu bà vợ để dạy cho bà ta biết tôn vinh MacArthur. Hội đồng thành phố này nghỉ họp «để tỏ dấu hiệu để tang cho vụ ám sát chính trị Tướng MacArthur». Nhiều thành phố khác treo cờ rủ. Quốc hội tiểu bang Michigan tuyên cáo rằng «cộng sản quốc tế đã thâu đạt chiến thắng lớn lao nhất trong vòng mười năm trở lại đây». Và gán cho «một âm mưu đen tối là nguyên nhân đưa đến sự sụp đổ của một vĩ nhân và sự tập diệt các binh sĩ tại Cao Ly (sic)».

        Thế là bằng cách ngăn không cho nới rộng chiến tranh, và rất có thể là không cho một trận đại chiến thế giới thứ ba bùng nổ, mà Tổng Thống Truman đã bị trở thành một kẻ sát nhân giết hại các binh sĩ Mỹ và bằng cách giải nhiệm kẻ đã tung ra một cuộc tổng tấn công ngu xuẩn và đẫm máu, ông lại trở thành người gây ra sự tận diệt các binh sĩ Mỹ...

        Lúc 12 giờ 30 ngày thứ năm 19 tháng 4 năm 1951, khi Tướng MacArthur — đến Hoa thịnh đốn trên chiếc phi cơ riêng — đọc diễn từ trước Thượng và Hạ nghị viện trong phiên họp đặc biệt, toàn thể xứ Mỹ đã khóc ròng khi nghe những lời trứ danh của ông gợi lại một đoạn thi ca của Mỹ trong thời chiến tranh giành Độc lập : «Những chiến binh già không bao giờ chết. Họ chỉ nép mình đi mà thôi».
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #85 vào lúc: 02 Tháng Mười Một, 2019, 09:01:41 am »

        
*

*      *

        Tuy thế người chiến binh già sẽ chết, bởi vì ông đã từ giã cõi đời trong một bầu không khí dửng dưng gần như toàn diện, ngày 5 tháng 4 năm 1964.

        Năm 1952, một năm sau ngày từ Đông Kinh trở về, ông đã ngồi vào chiếc ghế chủ tịch của công ty quan trong Remington-Rand. Người ta còn nói đôi chút về ông năm 1953 khi ông ủng hộ cho ứng cử viên Tổng Thống Hoa Kỳ Tướng Eisenhower, cộng sự viên cũ của ông tại Phi luật tân, mà ông đã xa cách từ năm 1939 «bởi vì ông tin rằng tôi đánh cắp mẵt sự nổi tiếng của ông», vị tư lệnh tương lai của quân Đồng minh tại Âu Châu và vị Tổng Thống tương lai của Hoa Kỳ đã bình luận

        Thế là con người suýt lôi kéo thế giới vào trận đại chiến thứ ba trong vòng nửa thế kỷ, đã nhắm mẵt lìa đời, không kèn không trống vào năm tám mươi bốn tuổi. Điều đó cũng không ngăn cản người ta còn thảo luận về chủ thuyết tấn công Trung Cộng vào năm 1951 của ông, trước khi nó trở thành một mối nguy cơ thật sự cho Hoa Kỳ.

        Ta có thể mang lại một yếu tố trả lời nếu chú ý đến hai thừa số. Thừa số hiệu năng và thừa số luân lý (vẫn thường tỏ ra là một hiệu năng rất đáng ngạc nhiên).

        Trên bình diện tinh thần, thật khó cho Hoa Kỳ, một xứ chịu ảnh hưởng Thiên chúa giáo và muốn là xứ đảm bảo cho nhân quyền, lại đi tung ra một cuộc chiến tranh phòng ngừa chống lại một xứ khác mà khối dân đặc biệt có thể một ngày nào đó trở thành nền tảng của một sự đe dọa. Và chỉ vì cái cớ này mà thôi. Hơn thế nữa vì cái cớ theo đó ý thức hệ của Hoa Kỳ cho phép giả định một cuộc đụng độ lâu dài. Những tiền lệ đáng bực của một thái độ như vậy vẫn còn phần nào quá tươi trong ký ức nhiều người. «Có hai loại chiến thắng, hay và dở, đúng y như là có những cuộc chiến tranh vì chính nghĩa và những cuộc chiến tranh khác xấu xa về mọi phương diện», Tổng Thống Truman đã viết, tiếp theo sau bức thư ngày 20 tháng 3 của MacArthur gởi cho Joseph Martin về vấn đề một cuộc chiến tranh tại Trung Hoa.

        Trên bình diện quân sự, Trung Cộng của thập niên 1950 không phải là một mục tiêu của các oanh tạc cơ mang võ khí qui ước hay cả vũ khí hạch tâm. Các khu vực kỹ nghệ tập trung đường như không có, điều mà chính MacArthur cũng đã thừa nhận. Oanh tạc Trung Cộng, ngay cả bằng bom nguyên tử, trừ phi là rải bom nguyên từ xuống 9 triệu 240 ngàn cây số vuông, nếu không thì chỉ như là muối bỏ biển «Không có gì có thể thay thế chiến thắng», là một trong những chủ đề căn bản thuộc quan niệm chiến lược của MacArthur, người đã không nhắm đến quan niệm đó mà không dùng một «lực lượng chống lại tối đa». Trong bài diễn văn đọc trước Quốc Hội sau khi bị giải chức, ông còn nói : «Không thể có thỏa hiệp với chủ nghĩa vô thần Cộng Sản, cũng không thể có biện pháp nửa chừng trong sự bảo vệ tự do và tôn giáo. Vấn đề là tất cả hay không có gì cả». Thế là ông đã quên — như ông vẫn thường quên — những lời tuyên bố trong quá khứ và đề nghị của ông là đưa đến bệnh viện thần kinh để khám bệnh kẻ nào nói đến một cuộc giao phong của Mỹ trên đất Trung Hoa, và lúc nói câu trên, cuộc giao phong này có vẻ như không thể nào tránh được đối với ông. Hơn nữa, bị ám ảnh bởi thời gian ở tại Viễn Đông liên tục, nơi mà cá nhân ông tin rằng mình là người che chở, MacArthur đã không hiểu «rằng cộng sản có khả năng tấn công không những tại Á châu mà còn tại cả Âu châu và rằng đấy là một trong các lý do khiển cho chúng ta không thể nào tự cho phép nới rộng cuộc xung đột tại Cao Ly», Tổng Thống Truman lưu ý.

        «Vì vậy để kết luận ta nên ghi nhận quan điểm của các Tướng lãnh Marshall và Bradley ;

        «Sau trận đánh thủ huề tại Cao Ly, ông Tổng trưởng Quốc phòng Marshall ước tính rằng tấn công Trung Cộng chắc lại chỉ đưa chung ta đến chỗ thủ huề nữa, nhưng với một giá phải trả cao hơn nhiều».

        Riêng phần Tướng Bradley, Tổng Tham mưu trưởng, thì lúc đó ông lưu ý : «Trong trường hợp ta xem Nga Sô như là đối phương chính, và Đông Âu là ván cờ chính, chiến lược do MacArthur đề nghị sẽ đưa ta vào một cuộc chiến tranh xấu tại một địa điểm xấu, vào một lúc xấu và chống lại một kẻ thù xấu.

HẾT
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM