Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 04:20:03 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Người thay thế H.23  (Đọc 12643 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #70 vào lúc: 27 Tháng Sáu, 2019, 04:18:03 pm »


        Bảng điện sơ đồ giao thông thành phố La Ha-ba-na chiếm một phần lớn bức tường trong nhà chỉ huy. Trên bảng điện đang hiện rõ sự di động của “Bộ não” và những tay chân của lão.

        Bốn sĩ quan vào phòng trực ban.

        - Công việc ra sao ? - Ông Già hỏi.

        - Mục tiêu số một đang trên dường.

        - Có tin tức gì về cuộc liên lạc này không - Ồng Già lại hỏi tiếp.

        - Có. Mục tiêu đi đến trạm bán xăng, lấy đầy bình xăng và bỏ xe đấy, đi bộ về nhà.

        - Đi bộ à ? - Phê-ra hỏi.

        - Vâng, thưa đại úy.

        Mọi người đều nghĩ ngay là, có lẽ tên “Bộ não” đã phát hiện ra máy phát cực nhỏ gắn trong xe.

        - Ta đi thôi, Ra-mô, - Ông Già ra lệnh. - Nếu cần thì Phê-ra vả A-ghi-lát có thể ở lại đây. Lát nữa sẽ về thẳng phòng làm việc của Ra-mô.

        Mười lăm phút sau, Ông Già và đại úy Ra-mô đã ngồi thảo luận với nhau trong phòng Ra-mô. Bỗng cỏ tiếng gõ cửa gấp:

        - Cứ vào! - Ông Già lên tiếng.

        Người sĩ quan liên lạc xuất hiện ở cửa.

        - Báo cáo thiếu tá, - anh lên tiếng. - Cách đây đúng một giờ có một người không xưng danh đã gọi diện thoại tới và hẹn đến một nơi định trước để nhận một phong bì quan trọng gửi cho đại úy Ra-mô. Tôi đã đi nhận và biết đồng chí đang ở đây, nên tôi đến thẳng chỗ đồng chí.

        Ông Già liếc xem phong bì và nhìn thẳng vào mắt người sĩ quan liên lạc.

        - Người gọi điện thoại không xưng tên ? - Ông hỏi lại.

        - Vâng. Ông ta nhất định không chịu nói là ai, ở đâu.

        - Đàn ông hay dàn bà ?

        - Đàn ông.

        Im lặng một lúc, lát sau Ông Già nói:

        - Thôi được, cảm ơn anh.

        Sĩ quan liên lạc chào và quay ra.

        - Phong bì đề tên anh. Anh bóc ra và đọc xem nào. - Ông Già nói với Ra-mô.

        Ra-mô mở phong bì và đọc to nội dung bửc thư:

        “Đại úy Ra-mô !

        Người viết cho ông lả thư này là người có không ít điều thú vị đối với ông. Theo những lý do dễ hiểu, tôi không có quyền nói chuyện riêng với ông. Tôi định nói chuyện với ông qua điện thoại nhưng nghĩ lại tôi quyết định viết thư này cho ông.

        Hiện giờ có một người mà các ông và... cả chủng tôi nữa rất yêu mến... đang ngồi trước mặt tôi. Bề ngoài anh ấy đang hơỉ nổi giận: Chúng tôi muốn nói chuyện với anh ấy còn anh ta thì hơi có phần bướng bỉnh. Chúng tôi chằng còn cách nào khác ngoài việc cố giảm bớt nhiệt tình của anh ta vậy.

        Sau hàng loạt “thăm dò và nhờ có mảy điện tử dò tâm lý, chúng tôi đã xác định được rõ ràng tỉnh cách của con người này.

        Không... đại ủy ạ... Không...Chớ nên vội sốt ruột. Tạm thời tôi chưa thể nói rõ cho ông biết được, tôi đang nói về người nào của các ông. Nhưng điều trước tiên tôi có thể nói cho ông biết là anh ta đã thú nhận hết với chúng tôi với tinh thần đầy thiện chí.

        Đó chính là con người đã thông bảo cho các ỏng biết về chuyến đi của “Thần Thông”. Cũng chính anh ta đã báo cho các ông biết là “Thần Thông” sẽ đến vào thứ hai. Anh ta cũng chỉnh là người đã nghĩ ra cách chuyển các tin tửc. “Bàn xát nhỏ”, “Gà trống con”  -  đó là những bằng chứng rõ ràng nhất của điều mà tôi muốn viết cho ông..”.


        Ra-mô lật đi lật lại tờ giấy nhưng không phát hiện thấy gì ở mặt sau. Nhìn lại phong bì lần nữa, anh nhặt ra được tấm ảnh... Ha-xin-tô. Ra-mô đưa tất cả cho Ông Già xem và thở dài.

        Nhìn thấy tấm ảnh, Ông Già sững người. Một lát sau ông đứng lên và bước đến bên cửa sổ. Ông nhìn qua cửa sổ nhưng không chú ý tới một cái gì cả mà mọi suy nghĩ đều tập trung vào nội dung bức thư khó hiều này. Trở về chỗ ngồi, ông lẩm bẩm:

        - Đồ chó má!...

        Ra-mô ngàng nhìn ông và nhíu mày.

        - Bức thư, - anh nói, - đã xác định sự phỏng đoán của chúng ta. Chúng nó có hơn năm tên. Tin tức chính xác nhưng không đầy đủ. Nguồn của nó là chiếc máy thu cực nhỏ do Rô-béc-tô cài được vào đấy. Không còn phải hoài nghi làm gì, Ha-xin-tô đã bị bắt. Và anh ta cũng đang bị tra hỏi. Tấm ảnh là bằng chứng rõ ràng nhất.

        Im lặng một lức, Ra-mô nói tiếp:

        - Dù chúng có viết gì đi nữa thì tôi vẫn tin rằng Ha- xin-tô đã không nói và sẽ không nói gì cả. Trong việc này thì tôi không hề có một chút nghi ngờ nào. Bức thư này chỉ cho thấy thói tự cao tự đại, chủ quan và ngạo mạn của tác giả nó mà thôi...
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #71 vào lúc: 27 Tháng Sáu, 2019, 04:18:57 pm »


        Ông Già liếc nhanh đại úy và gật đầu tỏ ý đồng tình.

        - Tôi hoàn toàn đồng ý vói nhận định của anh, nhưng ở đây còn có những điều chưa rõ ràng lắm.

        Ra-mô nhìn ông vẻ dò hỏi.

        - Thứ nhất, tại sao họ lại gửi thư cho chúng ta? Thứ hai, bức thư kết thúc khá kỳ lạ, đột ngột, lấp lửng. Cảm tưởng của tôi là, hình như ý nghĩ bị ngắt quãng...

        Ra-mô cầm bức thư và đọc lại lần nữa.

        - Vâng, đồng chi nói đúng lẳm, - anh nói.

        Ổng Già xòe bàn tay vuốt vuốt mái tóc:

        - Tôi đang nghĩ... là... phải tìm cách nào đó giải thoát cho Ha-xin-tô khỏi đấy...

        Ra-mô kinh ngạc thốt lên:

        - Thế nào cơ ?

        - Tất cả chỉ phụ thuộc vào thời gian. Ước mong duy nhất của tôi bây giở là trời hãy chóng sáng đi. Tôi đã phác một kế hoạch... Nếu anh ấy chưa bị chúng giết chết thì chỉ cần ba ngày đêm nữa chúng ta có thể lôi anh ấy ra khỏi đấy.

        Ra-mô lại càng kinh ngạc nhìn Ông Già... không hiểu nồi.

        - Tôi hoàn toàn không hiểu, làm sao mà có thề...

        Ông Già không để anh nói hết câu.

        - Anh quên P-15 rồi hay sao ? - Ông hỏi.

        - Không. Tôi không quên. Nhưng P-15 đang ở đây, còn Ha-xin-tô đang ở bên ấy.

        - Đúng P-15 đang ở đây. Nhưng ai có thể cản trở anh ta vài hôm nữa sẽ có mặt bên ấy.

        - Như vậy P-15 sẽ thay thế Ha-xin-tô?

        - Đúng vậy,- Ông Già gật dẫu.

        - Nếu P-15 cứu được Ha-xin-tô thì...

        - Này, Ra-mô, - Ồng Già cắt lời anh.- Chỉ cần Ha-xin-tô sống được đến lúc P-15 trở lại bên ấy thì hoàn toàn có thể tin chắc ràng, họ sẽ gặp nhau. Tất cả những gì xảy ra sau đó sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào sự thông minh tháo vát của P-15. Nếu tất cả đều tốt đẹp ăn khớp thì anh ấy sẽ cứu được Ha-xin-tô và thay thế vị trí của Ha-xin-tô bên ấy.

        Ra-mô im lặng hồi lâu.

        - Rất khó... hết sức khó đấy.

        - Đúng. Việc này rất khó. rất phức tạp, nhưng không phải không thể làm được,- Ồng Già khẳng định.

        Mấy phút im lặng trôi qua. Bỗng nhiên, Ông Già vỗ tay như sực nhớ điều gì và nhìn Ra-mô.

        - Anh hãy chuàn bị bản thông báo cho báo chí và đài phát thanh về việc bắt giữ Rỏ-béc-tô. Tất nhiên không được hở ra là hắn đã chết khi bị truy đuổi. Như vậy chúng ta sẽ cứu được H-23. Chúng nó sẽ hiểu rằng đây là sự trả lời cho bức thư của chúng. Lấy giấy bút ra đây. Chúng ta bắt đầu như thế này... và sau đấy anh cho họp báo ngay. Còn tôi sẽ làm việc với P-15...

        Đ-45 để xe ở bến chờ tại trạm tiếp xăng và đi bộ về nhà. Lão bước thong thả khẽ huýt sáo một bài hát quen thuộc. Lão leo lên sườn dốc đứng dừng lại ít phút và lấy khăn lau mồ hôi trán. Đ-45 nghĩ đến những việc lão còn phải làm nốt: “ Ở Xô-rô-a mọi sự đều diễn ra tốt đẹp. Mai-cơ chẳng có gì đáng nghi ngại, Rô-béc-tô cũng vậy. Pao-!ơ và Mông-téc đều biết cần tiếp tục hành động ra sao. Bây giờ cần phải gọi điện thoại cho Huy-na nói cho cô ấy biết phải hành động như đã thống nhất từ trước. Tất đều sẵn sàng...”.

        Đi đến ngã tư, lão dừng lại nhìn xung quanh một lúc, rồi vượt qua đường. Chỉ còn một dãy phố nữa thôi. “Cần phải chuyển ngay chỉ thị cho Ma-nô-li-nô và giải thích cho ông ta hiểu nhiệm vụ gì đang chờ ông ta với tư cách là người chỉ huy mới của nhóm. Sau đấy phải gặp Ba-rin-gô, trao cho hắn địa chỉ của Huy-na để hắn đến nhận điện đài. Ngoài ra phải giới thiệu Ma-nô-li-nô với hai “hòm thư mật” là Rê-gô-la và Ểt-xte. Rồi sau đó chỉ cần phải chờ xem bao giờ thì họ đến thay thế chúng mình “, - lão ta tiếp tục dòng suy nghĩ.

        Lão bước đến cửa chung lên nhà. Đứng quan sát một lúc không thấy gì đáng nghi, lão bẳt đầu lên thang gác. Mười lăm phút sau lão lại đi ra, tay trái xách chiếc va li nhỏ màu đen và rảo bước ra xe.

        Từ trong chiếc lều bạt vói tấm biền dề “Công ty cấp nước thành phố”, hai nhân viên an ninh đang kín đáo theo dõi “Bộ não”.

        - Chú ý!- Một người khẽ nhắc. - Hắn lại ra đấy.

        Anh này liền đặt máy ảnh xuống cạnh và cầm tổ hợp vô tuyến :

        - P.K. gọi “Trung tâm”. Tiếp nhận.

        - “Trung tâm“ nghe rõ. Báo cáo đi, - tiếng nói trong ống nghe vang lên.

        - Mục tiêu số một vừa đi ra. Mang theo chiếc va li đen. Đang đi tới bãi đỗ xe ở trạm xăng. Tiếp nhận.

        - Nghe rõ. Hãy sẵn sàng liên lạc tiếp.

        - Nghe rõ. Sẵn sàng liên lạc, - Phê-ra nói và rời khỏi máy.

        Trong khi đó A-ghi-lát vẫn tiếp tục xem bản đồ điện đang nhấp nháy sáng.

        - Đến chỗ này, anh chỉ vào một điềm trên bản đồ,- hắn sẽ phải qua trạm số ba, bốn và năm. Đề xem hắn rẽ về hướng nào. Nếu đến đây, - anh lại chi vào một điểm khác, - thì các trạm sáu, bảy, tám, mười, mười ba sẽ thấy.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #72 vào lúc: 27 Tháng Sáu, 2019, 04:19:25 pm »


        - Anh có biết tôi đang lo lắng điều gì không? - Phê-ra chợt hỏi.

        - Điều gì vậy ?

        - Sao P-15 lại im lặng.

        - Có thể anh ấỵ đang gặp khó khăn? Hoặc phải chờ lúc thuận lợi hơn chăng?...

        - Đại úy. - Sĩ quan liên lạc cắt ngang câu nói của anh, - “Lê-ô-pác - 9“ gọi.

        - “Trung tâm” “Lê-ô-pác - 9“ gọi.

        - “Lê-ô-pác - 9 “, “ Trung tâm” nghe rõ. Báo cáo di.

        - Mục tiêu số một đi trong chiếc “Pho” đen.

        -- Tiếp tục theo dõi hắn,- tiếng Phê-ra vang lên trong ống nói máy điện thoại vô tuyến gắn trong xe. - Sẵn sàng liên lạc.

        Lu-ít đặt máy xuống giá. Một phút sau chiếc xe tải màu vàng sơn dòng chữ trắng chạy dọc thùng xe “Công ty công nghiệp Sữa “ đã phóng nhanh trên đường phố 26, bám theo chiếc “Pho” đen của “Bộ não”. Làm sao có thể đoán được trong xe không phải là sữa mà là ba nhân viên an ninh đang ngồi.

        Chiếc “Pho” đen chạy dọc đại lộ Pu-en-téc Grăn-déc. Đ-45 luôn luôn theo dõi tình hình qua kính chiếu hậu. Có ba chiếc ô tô con và chiếc xe tải chở sữa lọt vào tầm quan sát của lão. Đ-45 khẽ dấn ga và rẽ ngoặt sang lối khác. Xe lão chạy tiếp trên phố 51 và dừng lại trước trạm xăng đối diện với câu lạc bộ thể thao Hê-xút Hê- men-đét.

        Chiếc xe chở sữa rẽ ở ngã tư sang đường 94 độ hai ba chục mét thì dừng lại. Lu-Ít cầm tổ hợp vô tuyến.

        - “Trung tâm “Lê-ô-pác - 9”. Tiếp nhận.

        - “Lê-ô-pác - 9” “ Trung tâm” đây. Nghe rõ. Báo cáo đi.

        - Mục tiêu số một đã ra khỏi xe. Xe đỗ ở trạm xăng, ở góc phố năm mươi mốt và chín mươi tư. Trên đường di, hắn đã áp dụng các biện pháp đề phòng.

        - Hắn đang làm gì hiện giờ?

        - Đang đi qua đường đến trạm điện thoại tự động.

        - Cứ giao sữa cho các nhà. Sẽ có xe khác thay anh. Bỏ mục tiêu. Tiếp nhận.

        - Nghe rõ.

        Lu-ít treo tồ hợp vô tuyến vào giá - và vỗ vỗ ba lần vào thùng xe. Ba người ngồi trong mở cửa, hỏi :

        - Có chuyện gì vậy? - Một người hỏi.

        - Tôi phải đi. Các anh chờ đây sẽ có xe khác đến đón. Hắn đang ở máy điện thoại tự động kia kìa.

        - Vài phút sau chiếc xe chở sữa đi tiếp. Một người ra hiệu và ba “nhân viên đặt sữa” tản ra ba phía khác nhau. Một người đến ngồi trên chiếc ghế dài đối diện với cửa hiệu sửa chữa bình hơi. Người thứ hai rẽ vào hiệu thực phẩm và người thứ ba đến bến xe ô tô buýt dửng chờ. Cả ba đều kín đáo quan sát người đang nói chuyện điện thoại bên đường. Nói chuyện xong, Đ-45 quay trở lại xe, nổ máy và chạy theo đường phố 41.

        Người ngồi trên ghế dài liền đứng dậy đến trạm điện thoại tự động. Anh !àm như định gọi đi đâu đấy nhưng thật ra đang tỉ mỉ xem xét toàn bộ chiếc máy. “Không. Hẳn không cài, để cái gi ở đây cả”, - anh khẳng định.

        Chiếc “Phi-át” dừng lại gần ngã tư và bật đèn ba lần. Một lát sau, bốn nhân viên an ninh đã phóng trên đường 51.

        Người lái xe cầm tổ hợp vô tuyến:

        - “Trung tâm”, “Lê-ô-pác -7” gọi đây. Tiếp nhận.

        - “Lê-ô-pác - 7” “Trung tâm” nghe đủv.

        - Tôi đã lấy đủ xăng. Hiện đang trên đường 51 về hướng Xéc-rô. - Tiếp nhận.

        - Rõ.

        Mấy phút sau, chiếc “Phi-át” đỗ dừng lại gần trường học Ma-ri-a-na Grô-ha-léc ở phố Ma-ri-a-nô.

        Nhận được hiệu gọi của “Lê-ô-pác - 9“, Phê-ra chăm chú nhìn bản đồ điện. Chấm xanh di động hầu như đúng giữa trung tâm thành phố. Phê-ra vội cầm mi-crô:

        - “Lê-ô-pác - 5”, “Trung tâm” đây. Tiếp nhận.

        - Tôi “Lê-ô-pác - 5” đây. Nghe rõ.

        - Mục tiêu số một đang đi về phía anh. Hãy theo dõi. Báo cáo diễn biến thường xuyên.

        - Rõ.

        Chiếc xe tải của “Công ty vận tải đường biển” rẽ sang đường 100, tiếp tục chạy trước chiếc “Pho” đen khoảng năm chục mét. Gần đến rạp chiếu bóng “Li-đô”, chiếc xe con này kéo còi hiệu xin vượt xe tải, một lát sau rẽ sang đường 41 và dừng lại gần công viền “Tơ-rô-pi-can”. Chiếc xe tải cũng rẽ vào khu vực công viên.

        Quan sát thấy chấm xanh dừng lại ở khu vực công viên, Phê-ra đưa mắt tìrn ba chấm đỏ đang di dộng ở ba điểm khác nhau gần đấv :

        - “Lê-ô-pác - 7“, “Lê-ô-pác - 3“, “Lê-ô-pác - 1” , “Trung tâm” đây. Mục tiêu một đang ở gần công viên “ Tơ-rô-pi-can “. Hãy hành động theo kế hoạch. Tiếp nhận.

        - Rõ.

        Chiếc Phi-át đỏ chở bốn nhân viên an ninh vượt qua trạm số ba.

        Nữ nhân viên an ninh I-xa-ben-la lái chiếc “Pơ-giô” màu ghi và nhìn hai “vị khách” của mình là Mi-rô-xla-va và Ma-ri-a Hu-li-ô, mỉm cười:

        - Bây giờ đến lượt chúng ta.

        Đ-45 ra khỏi xe và ngồi nghỉ trên chiếc ghế dài trong công viên. Lão ta ngắm cảnh. Trong công viên đang có nhiều trẻ em. Lão đưa mắt dõi theo chiếc “Phi-át” đỏ cũng vừa đỗ bên kia lối vào công viên. Rút bao thuốc trong túi áo, tay lão chạm phải hộp ca-xét. Vừa hút thuốc lão vừa nhìn kỹ người thanh niên đang cố gắng cho chiếc xe mô tô nổ máy. Lát sau, khi anh ta đã có vẻ chán, ngồi xuống tháo nắp bu-gi ra, lão quay nhìn đám trẻ đang nô đùa xem có người lớn nào vừa xuất hiện trong đám chúng không, nên lão không phát hiện thấy chiếc “Pơ-giô” màu ghi vừa dừng ỉại trước cổng vào công viên. Cả lão và những người khác có lẽ cũng không ai có thể thấy được Mi-rô-xla-va và Ma-ri-a Hu-li-ô đang ngồi im trong xe.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #73 vào lúc: 27 Tháng Sáu, 2019, 04:19:51 pm »


        I-xa-ben-la đặt chiếc máy ảnh gắn ống kính chụp xa lên đùi và ngồi chờ. Đ-45 hút thuốc liên hồi và thinh thoảng quay nhìn xung quanh. Mười phút trôi qua và lão đã có vẻ sốt ruột. Cuối cùng, lão đã thấv người mà lão đang chờ, đi tới. Nữ liên lạc của lão, thiếu phụ Huy-i-a đang thong thả di dạo và tiến gần về phía lão. Đ-45 rút bao thuốc và hộp băng ca-xét ra, đặt cả hai bên cạnh mình. Tất nhiên lúc đó lão không thể nghe được tiếng máy ảnh trong tay I-xa-ben-la bật tách mấy tiếng.

        Huy-i-a ngồi xuống chiếc ghế dài cách chiếc ghế của sếp mình mấy mét, giở báo ra đọc. Đ-45 hút hết điếu thuốc cũ liền châm tiếp điếu mới và giụi tàn xuống cỏ. Khi cúi xuổng, tay lão làm như vô tình chạm phải bao thuốc lá và cuộn băng ca-xẻt làm cả hai rơi xuống cỏ. Cúi xuống nhặt bao thuốc lá, lão nhìn nhanh Huy-i-a đang chăm chú đọc tờ báo. Rít thêm mấy hơi rồi vất điếu thuốc đang cháy dở, lão đứng dậy đi về chiếc “Pho“ đen. Tại trung tâm chỉ huy chấm điện xanh lại xuất hiện.

        Từ các phía khác nhau, các nhân viên an ninh trên chiếc “Phi-át” đỏ cũng như I-xa-ben-la bấm máy ảnh lia lịa ghi hình Huy-i-a.

        Khi Đ-45 di được khoảng vài ba phút, chị ta liền đặt báo xuống, đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Lát sau, cầm tờ báo, chị ta chuyển sang chỗ ghế Đ-45 vừa ngồi vì ghế chị ta bị nắng. Khi ngồi xuống ghế, chiếc túi xách tự nhiên như vô tình rơi xuống cỏ. Cúỉ xuống, Huy-i-a nhặt chiếc túi và cả cuộn băng ca-xét. Bỏ nhanh hộp ca-xét vào tủi xách, chị ta đứng dậy rảo bước ra cồng.

        Theo dõi sát Huy-i-a từ khi xuất hiện, I-xa-ben-la liền cầm tổ hợp vô tuyến:

        - “Trung tâm”, “Lê-ô-pác - 1” gọi đây. Tiếp nhận.

        - “Trung tâm “ nghe đây. Báo cáo đi, “Lê-ô-pác - 1”. Tiếp nhận.

        - Người phụ nữ lạ đã nhặt một vật do mục tiêu số một để lại. Tiếp nhận.

        - Có thể xác định đấy là vật gì không? Tiếp nhận

        - Chỗ tôi đến đấy hơi xa nên không nhìn rõ được, Tiếp nhận.

        - Thôi được. Rất tốt. Không được để mục tiêu mới thoát khỏi tầm quan sát. Theo dõi chặt và báo cáo. Tiếp nhận.

        - Rõ.

        I-xa-ben-la đặt máy vào ngăn hộp và nhìn theo Huy-i-a đang đi về bến xe ô tô buýt. Chị ra hiệu cho Ma-ri-a. Mấy trinh sát an ninh cùng bám theo Huy-i-a đến tận công viên Lê-nin.

        Ô tô buýt số 113 rẽ sang phố 100 và dừng lại ở bến đỗ. Huy-i-a xuống xe, đứng nhìn đâu đó một lúc rồi đi về phía rạp xiếc cũ.

        Nghe tiếng xe ô tô đến gần, Huy-i-a liền bưóc lên hè, đi một quãng và rẽ vào một con đường mòn trên cỏ và cứ thế đi song song với đường rải nhựa. Một chiếc “Phi-át” đỏ phóng nhanh qua và cũng đúng lúc chiếc “Pơ-giô“ màu ghi do một phụ nữ lái dừng lại cách đẩy không xa. Người nữ lái xe bước ra nâng nắp xe lên xem bộ phận máy. Trong lúc đó, từ trong xe Mi-rô-xla-va cũng bắt đầu dõi ống nhòm bám lấy Huy-i-a.

        Đi được một lúc gần đến rạp xiếc cũ, Huy-i-a liền rẽ vào một phòng hóa trang bỏ hoang. Dứng quan sát một lúc và tin chắc rằng không có ai quanh đấy, chị ta đi vòng ra sau, khuất vào một bụi rậm và lôi từ trong đó ra một chiếc va li nhỏ vuông vắn. Trở vào phòng hóa trang bỏ không, chị ta đặt va li vào góc phòng rồi quay lại cửa sổ gắn cần ăng-ten vào đấy. Mở va li, chị ta nhanh nhẹn và thành thạo sử dụng chiếc máy phát nhãn hiệu Mỹ loại mạnh. Cắm phích ăng-ten vào lỗ máv, Huy-i-a lấy hộp băng ca-xét ra và lắp vào ngăn máy phát. Đã chuẩn bị xong máy móc, bỗng Huy-i-a sững người. Rút vội khẩu súng ngắn nhỏ xíu trong túi xách, chị ta ghé đầu nhìn qua cửa sổ. Cách đấy không xa Ma-ri-a Hu-li-ô đang nằm gí xuổng mặt cỏ và cố nghiến răng chịu cho kiến cắn vào chân. “Có lẽ là con chuột chạy qua hoặc do mình... quá “căng thẳng” - Huy-i-a thầm nhủ và quay sang chiếc máy phát bấm nút gọi. Nghe tiếng rít rất khẽ, Ma-ri-a Hu-li-ô khẽ lẻn tới tường, ghé nhìn vào cửa sổ con, cô cố nép thật sát để bóng mình không bị in vào bên trong. Trông thẩy rõ ràng người phụ nữ lạ mặt đó đang điều khiền điện đài, Ma-ri-a lặng lẽ đi ra. Bước được một quãng khuất vào các bụi cây, Ma-ri-a vụt chạy nhanh ra đường lớn.

        Huy-i-a nhận được tín hiệu đáp lại của trung tâm Mai-a-mi. Chị ta tắt máy, rút cần ăng-ten gập lại bằng chiếc kim đan xinh xẻo, bỏ vào túi xách, rồi lại giấu chiếc va li nhỏ đựng máy vào bụi cây như cũ, và đi vội ra khỏi cổng viên.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #74 vào lúc: 27 Tháng Sáu, 2019, 04:20:23 pm »


        Mi-rô-xla-va huýt sáo. I-xa-ben-la ngoái nhìn vào xe. Thấy tín hiệu Mi-rô-xla-va báo, I-xa-ben-la hạ nắp xe xuống, nhanh chóng ngồi vào xe, nổ máy. Thấy Ma-ri-a đang chạy tới, Mi-rô-xỉa-va vội rút súng ngắn ra.

        - Cất súng đi và cứ ngồi im đấy. Không có ai đuổi cô ấy đâu mà đề phòng, - I-xa-ben-la ngăn lại.

        - Nhưng ngộ nhỡ...

        - Không “Nhưng nhiếc” gì cả ! - I-xa-ben-la ngắt lời cô. - Tôi đề nghị cho bắt con mụ liên lạc viên. Nếu được đồng ý thì khi quay xe trở lại minh sẽ nháy đèn hai lần liền. Cô phải ngăn xe tôi lại, đưa tiền giúi vào tay xin đi và mời cả vị khách quý kia nữa. Hiểu chưa ?

        - Hiểu rồi, - Mi-rô-xla-va gật dầu và xuống xe.

        I-xa-ben-la vội cho xe rồ máy rời khỏi chỗ. Ma-ri-a Hu-li-ô đã ra đến đường lớn. Phía sau cô, cách khoảng hai trăm mét, chiếc”Phi-át” đỏ đang từ từ chạy tới. I-xa-ben-la mim cười: “Chào cô gái, như vậy là bình yên vô sự rồi!”. Đến gần “En -Rô-đê-ô”, cô giảm tốc độ.

        - “Trung tâm”, “Lê-ô-pác - 1“ gọi đây. Tiếp nhận.

        - “ Trung tâm” nghe đây. Tiếp nhận.

        - M.H. theo dõi mục tiêu đến khu rạp xiếc cũ. Hiện đang chờ ở bến xe. Xin phép hành động như phương án đã định. Tiếp nhận.

        Im lặng một lúc, Phê-ra đáp:

        - Đồng ý. Hành động đi!

        I-xa-ben-la trông thấy rõ Ma-ri-a Hu-li-ô và Mi-rô-xla-va đang đi đến bến xe buýt. Thấy chiếc “Phi-át” đỏ từ trước mặt đang đi ngược chiều tới, chị dừng lại và mở nắp xe. Mấy giây sau, chiếc “Phi-át” đỏ dừng lại, anh lái xe niềm nở bước tới, hỏi:

        - Có sự cố gì thế, người đẹp ?

        Vẫn nhìn máy, I-xa-ben-Ia nói khẽ:

        - Chặn xe buýt số 113 từ điểm Ma-ri-a-na-ô lại.

        Nhìn theo bóng chiếc “ Phi-át” đỏ xa dần cho đến khi khuất hẳn sau đường rẽ gần khách sạn “Lát Rư-i-mát”. Đóng nắp xe lại, chị đứng đợi.

        I-xa-ben-la chẳng phải đợi lâu. Khoảng hai mưoi phút sau chị thấy người phụ nữ ấy xuất hiện và đi về bến ô tô buýt

        Nó đã đến, - Mi-rô-xla-va khẽ nói. Ma-ri-a Hu-li-ô đứng quay lưng lại với người phụ nữ vừa đi tới. “Phải tránh để ả ta không thấy được vết nhàu bẩn trên quần áo minh “, - Ma-ri-a thầm bảo.

        Thấy ở bến xe chi có hai phụ nữ, Huy-i-a hỏi:

        - Tôi phải xếp hàng sau ai dây?

        - Ồ, có ai đâu mà phải thứ tự. - Mi-rô-xla-va lên tiếng vui vẻ.

        Huy-i-a quay nhìn phía rạp xiếc cũ và mỉm cười kín đáo.

        “Được, cứ việc cười đi, cô em ạ. Cười người hôm trước, hôm sau người cười” đấy, - Mi-rô-xla-va thầm bảo.

        - Hình như khá lâu rồi không có xe phải không chị ? - Huy-i-a hỏi.

        - Hơn nửa giờ rồi. Bến này không có chiếc nào đỗ lại cả, - Mi-rô-xla-va đáp và chỉ về phía bến “Lát Ru-i-nát”.

        - Chà, gặp được ai quen mà đi nhờ nhi, - Ma-ri-a Hu-li-ô lẩm bẩm như tự nói với mình.

        Đúng lúc ấy, Mi-rô-xla-va thấy từ xa độ bốn trăm mét chiếc “Pơ-giô “ màu ghi đang chạy tới và bấm đèn hai lần. Chờ cho nó đến gần bến đỗ, Ma-ri-a giơ tay vẫy lia lịa. Chiếc xe dừng gấp, bánh xe kéo một vệt trên mặt đường. Mi-rô-xla-va vội chạy tới cửa người lái:

        - Chị ơi, chị có về hướng Ma-ri-a-na-ô không ?

        - Có đấy, - chị lái xe cười, niềm nở đáp.

        - Cho chúng tôi đi với nhé. - Và không đợi trả lời, chị vừa giúi mấy đồng pê-xô vào tay lái xe vừa gọi to: Này, hai chị ơi, đi thôi. Xe chị ấy về Ma-ri-a-na-ô đấy.

        Huy-i-a không nhúc nhích khỏi chỗ. Ma-ri-a Hu-li-ô chạy tới bến xe và đút tay vào túi áo blu-dông mỏng.

        - Chị ơi, mời chị di cùng! Đi thôi, chờ đến bao giờ. Được quãng nào hay quãng ấy. - Mi-rô-xla-va vui vẻ gọi người bạn khách chờ xe buýt chưa quen biết đang do dự đứng một mình trên bến xe.

        Dừng dằng một chút, cuối cùng rồi Huy-i-a cũng bước đến bên xe. Thế là chiếc “Pơ-giô“ màu ghi rồ máy mang theo ba người khách nhỡ xe phóng nhanh trên đường 100.

        Xe chạy được một quãng, Huy-i-a khẽ liếc nhìn ba người phụ nữ đang vui vẻ nói chuyện và quan sát trong xe. Mát chị ta dừng lại ở chiếc máy vô tuyến điện thoại treo ở ghế trước. Mi-rô-xla-va ngồi ở trước máy, kín đáo rút khẩu súng ngắn nhỏ trong túi xách tay ra và đặt xuống dưới đùi.

        - Chị ơi, làm ơn cho tôi xuống ở ngã tư này, - Huy- i-a bỗng đề nghị.

        - Xe này không đỗ dọc đường chừng nào chúng tôi chưa về đến Cục, - Mi-rô-xla-va nói.

        Huy-i-a khẽ luồn tay vào túi xách và hỏi:

        - Cục nào hả chị ?

        - Tốt nhất là chị hãy ngồi yên! - Mi-rô-xla-va nghiêm giọng nói và chĩa súng vào người khách đang chết lặng. Tay trái chị bấm nút nâng kính cửa lên.

        - Chị đưa chiếc túi xách đây cho tôi. - Chị nói tiếp, hất hàm cho Huy-i-a.

        Chị ta tái mặt, cúi đầu, tay hơi run run đưa chiếc túi xách tay cho Mi-rô-xla-va. I-xa-ben-la cắm máy điện thoại vô tuyến:

        - “Trung tâm”, “Lê-ô-pác - 1“. Tiếp nhận.

        - “Trung tâm” nghe rõ. Báo cáo đi.

        - Tất cả đã xong xuôi. Báo cho “Lê-ô-pác - 7” biết có thể thông đường cho xe buýt số một trăm mười ba được rồi.

        Phê-ra và A-ghi-lát không rời mắt khỏi bản đồ giao thông điện thành phố. Họ đang theo dõi hai chấm sáng di động.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #75 vào lúc: 27 Tháng Sáu, 2019, 04:20:51 pm »


        Phê-ra bỗng nhíu mày, ngừng theo dõi và bấm nút mi-crô:

        - “Lê-ô-pác - 2”, “Trung tâm “ đây. Nghe rõ. Tiếp nhận.

        - “Trung tâm“, “Lê-ô-pác - 2” đây. Tôi nghe rõ. Tiếp nhận.

        - Mục tiêu một đang đi về hướng anh. Hãy theo dõi.

        Phê-ra trông rõ một chấm sáng mới xuất hiện và anh cầm tiếp mi-crô,

        - “Lê-ô-pác - 3”, “Trung tâm” đây. Nghe rõ. Tiếp nhận.

        - “Trung tâm“, “Lê-ô-pác - 3” nghe rõ. Tiếp nhận.

        - Đi thôi. Rõ chưa ? Tiếp nhận.

        - Rõ.

        Phê-ra thấy A-ghi-lát nhìn dò hỏi nhưng anh không nói gì, chỉ lặng lẽ tập trung nhìn bản đồ thành phố.

        - Tôi có cảm giác là hắn đang tìm cách thoát khỏi sự theo dõi của chúng ta. “Lê-ô-pác - 3“ bám đuôi nó hơi lâu do đó hắn đã phát hiện ra chiếc mô tô này.- Anh giải thích.

        A-ghi-lát gật đầu đồng tình.

        Bỗng trong phòng chỉ huy vang lên tiếng máy rít kéo dài hai, ba giây một. Cuộn băng giấy ở máy ghi điện tử tự động quay. Một lát sau, chuyên viên máy ghi tới bên Phê-ra.

        - Đại uy. Điện vừa nhận được.

        - Chuyển ngay cho phòng giải mã.

        Anh ngẩng nhìn tiếp bản đồ điện và thấy hai chấm di dộng đã dừng lại.

        Chưa kịp hỏi thì tiếng vô tuyến điện thoại đã vang lên:

        - “Trung tâm”, “Lê-ô-pác - 2“ gọi. Nghe rõ. Tiếp nhận.

        - “Lê-ô-pác - 2”, “Trung tâm” nghe rõ. Tiếp nhận.

        - Mục tiêu số một đi vào hiệu ăn “En Pê-tanh”. Tiếp nhận.

        - Hãy quay trở lại trạm bốn.

        - Rõ.

        Phê-ra nhìn chăm chú bản đồ và lát sau liền gọi:

        - “Lê-ô-pác - 4”, “Trung tâm” gọi. Nghe rõ. Tiếp nhận.

        - “ Trung tâm “, “Lê-ô-pác - 4 “ nghe rõ. Tiếp nhận.

        - Số một đã vào hiệu ăn “En Pê-tanh”. Hãy hành động theo phương án dự kiến.

        Chiếc xe “Ô-pen” cũ kỹ loại sản xuất từ 1955 rời chỗ và khoảng mười phút sau ba nhân viên an ninh đã cùng ngồi sau chiếc bàn trong hiệu ăn lớn “En Pê-tanh “ cách bàn Đ-45 hai dãy.

        Ngồi chờ người phục vụ bàn, Đ-45 kín đáo quan sát xung quanh. Ánh mắt lão mẩy lần dừng lại ở đám đông đang xếp hàng ở cửa rạp chiếu bóng “Tơ-ri-a-pôn”. Đọc tên phim trên bảng quảng cáo, lão mỉm cười nhìn sang bến xe buýt bên kia đường đang nhốn nháo bao nhiêu là khách đợi.

        Lão nhìn chiếc xe ô tô mới đến phanh rít lại. trên phố Pa-xê-ô. “Không phải loại xe của bên mình“, - lão thầm nghĩ. Đưa tay giữ chiếc khăn ăn trắng muốt suýt ,bị làn gió thổi cuốn rơi khỏi bàn, lão châm thuốc hút.

        Bỗng tiếng nhạc từ chiếc máy thu thanh xách tay của một người khách ngồi cách đấy mấy bàn vang lên dột ngột đập vào tai lão. Một giọng nữ đang hát bài: “Tôi đến thăm La Ha-ba-na”

        Đúng lúc đó, chủ nhân chiếc máy vặn núm chuyền sóng sang đài phát thanh “Pe-lốc” và Đ-45 nghe vọng tới tiếng nữ phát thanh viên: “... Phần điểm tin đến dây chấm dứt... Giờ địa phương bây giờ là... hai mươi mốt giờ bốn mươi hai phút”. Lão nhìn đồng hồ tay và thấy rất khớp. Đ-45 quyết định tiếp tục quan sát phòng ăn nhưng giọng nữ phát thanh viên bỗng cất lên làm hắn giật mình: “Các bạn nghe đài chú ý : chúng tôi xin truyền đi bản thông báo đặc biệt của Cục An ninh quốc gia Cu-ba. Rạng sáng hôm nay, các lực lượng Cục an ninh quốc gia Cu-ba đã bắt được tên Rô-béc-tô Gôn-xa-lết Phéc-năng-đéc, một tên phản cách mạng người Cu-ba và là gián điệp của C.I.A vừa đột nhập vào đất nước ta đề hoạt động gián điệp. Hắn đã giả vờ đến đầu thú.

        Tên điệp viên này đã trốn khỏi phòng giam và ẩn trong một ngôi nhà bỏ không. Nhờ sự cảnh giác của các ủy viên ủy ban bảo vệ cách mạng ở phường này, tên tay sai này đã bị phát hiện và bắt giữ sau khi đã chạy trốn trên các đường phố.

        Cục an ninh quốc gia kêu gọi toàn thể nhân dân hãy luôn luôn nâng cao cảnh giác bảo vệ cách mạng nhân sự kiện...”

        Đ-45 hầu như lịm đi. Lão cảm thấy nặng nề và hoang mang đến nỗi không để ý đến người phục vụ bàn đã đến bên cạnh.

        - Chào ông. Ông đặt gì ạ ? - Anh ta hỏi.

        Thẩy người khách đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó mà không để ý đến mình, anh ta hỏi lại lần nữa, giọng cao hơn:

        - Đồng chí cần gì, xin cho biết ?

        Đ-45 ngẩng lên và không nhìn người đứng cạnh mình, nói:

        - Một xuất bánh mì kẹp nhân pho-mát, nước cà chua ép và hai bia.

        Người phục vụ bàn nhanh nhẹn bước đi còn Đ-45 vẫn ngồi yên tiếp tục tự suy đoán:

        - Hắn bị bắt... Nếu hắn khai ra thì mình cũng sẽ bị sa lưới.

        Nhác thấy Ba-rin-tô đi vào hiệu ặn, Đ-45 liền cầm bao diêm rút một que và vờ đánh rơi hộp diêm xuống bàn, rồi lão nhặt từng que xếp thành số máy điện thoại của Huy-i-a và ngồi dựa vào thành ghế. Ba-rin-tô đi ngang qua bàn lão, kín đáo đọc qua đầu lão số máy điện thoại và ngồi xuống bàn bên cạnh đấy.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #76 vào lúc: 27 Tháng Sáu, 2019, 04:21:27 pm »


        Thấy người phục vụ bàn đi tới, Đ-45 liền xóa những que diêm đi. Ăn uống nhanh và trả tiền, lão đi ra khỏi hiệu ăn.

        Ba nhân viên an ninh còn ngồi nán lại. Một người trong nhóm khẽ ấn nút chiếc máy bộ đàm nhỏ đút trong túi và khẽ gọi:

        - “Trung tâm”, “Lê-ô-pác - 4“ đây. Tiếp nhận.

        - “Lê-ô-pác - 4”, “Trung tâm” đây. Báo cáo đi. Tiếp nhận.

        - Mục tiêu số Một đã đi.

        - Có tiếp xúc với ai không ?

        - Chỉ có người phục vụ bàn thôi.

        - Thôi được. Hãy về chỗ cũ.

        Chiếc “Pho“ đen phóng nhanh trên đường phố Li-vê-a vào giờ này đã thưa người và đến cuối đường rẽ vòng sang đại lộ Prê-di-đen-téc. Người lái chiếc xe “Phôn-xva-ghen” màu trắng đỗ ở gân quán cà phê liền vội dậy nắp xe lại và rồ máy. Vài phút sau, anh đã thấy rõ chiếc “Pho“ đen ở trước mặt mình và bám theo nó.

        - “Trung tâm”, “Lê-ô-pác - 6” đây. Tiếp nhận.

        - “Lê-ô-pác - 6“, “Trung tâm“ đây. Báo cáo di.

        - Mục tiêu số Một chở một người trên xe và đỗ lại ở góc phố mười bảy.

        - Hãy bỏ. Đi tiếp qua nó.

        Phê-ra nhìn A-ghi-lát.

        - Nếu chúng cứ ngồi trên xe thì sẽ dễ dàng hơn cho chúng ta, - anh nói. Vẫn không ngừng quan sát bản đồ điện tuyến đường thành phố, A-ghi-lát bước tới bên máy ghi âm đặt trên bàn con. Cuộn băng bẳt đầu tự động quay.

        Phê-ra nhìn với vẻ hài lòng: vài ba giâv nữa sẽ có thể nghe được cuộc nói chuyện ở trong xe.

        - Chào anh, - người vừa ngồi vào xe lên tiếng. - Đêm nay yên tĩnh đấy chứ ?

        - Không hoàn toàn yên tĩnh đâu. - Đ-45 lầu bầu đáp.

        - Có chuyện gi vậy ?

        - Anh không nghe đài phát thanh à? Chứng đã tóm được một trong những người sẽ cùng đi với chúng mình đêm nay.

        Ma-mô-lin trân trân nhìn Đ-45.

        - Liệu có sao không ?

        - Có lẽ... không sao cả... Đừng lo, hắn không biết gì về anh đâu.

        - Nhưng... hắn biết điểm hẹn mà nửa tiếng nữa ông sẽ qua đấy để ra đi.

        - Tôi đã nói với anh là, tôi tin hắn. Giờ hãy bắt tay vào phần việc của chúng ta đi. Trong va li nhỏ này có chiếc phong bì và những chi thị cần thiết. Có cả tiền chi dùng cho thời gian đầu. Sau này anh sẽ nhận đều đặn qua “ hòm thư mật”. Hãy đọc thuộc lòng, còn giấy thì đốt di. Trong ấy có ba mật khẩu. Tôi muốn để lại cho anh một phần phương tiện của tôi, nhưng như anh hiểu đấy, tôi không thể quay về nhà được nữa. Rồi ở trung tâm người ta sẽ gửi cho anh các thứ cần thiết. Tôi muốn dặn thêm anh hai điều hết sức quan trọng. Một là, mỗi người chỉ được biết phần công việc của mình thôi. Hai là, những chỉ thị cho các người khác trong nhóm anh sẽ chuyển qua Ba-rin-tô. Phải làm cho tất cả bọn họ nghĩ rằng, anh ta là người cầm đầu bọn họ. Anh không được lộ mặt. Anh hiểu ý tôi chứ?

        - Hiểu.

        - Tốt. Hết đấy. Tám mươi phút nữa tôi sẽ từ giã cái đất nước này. Chúc anh may mán.

        - Chúc ông cũng vậy.

        Phê-ra ấn nút mi-crô.

        - “Lê-ô-pác - 6“, “Lê-ô-pác - 8“, “Trung tâm” đây. Ở góc ngã tư đường phố mười bảy và số bốn đang có một người dàn ông xách chiếc va li đen nhỏ đi dọc phố. Hãy hành động theo phương án N., nếu hắn đi xe buýt. Còn nếu di phương tiện khác thì theo phương án H.

        - Rõ.

        Rời khỏi chiếc “Pho”, Ma-nô-lin di dọc theo phố 17. Thấy chiếc tắc xi đang chạy tới, anh ta giơ tay vẫy nhưng xe không dừng lại. Đi đến phố 23, rẽ vào hiệư thuốc mua hai vỉ át-xpi-rin và đi tiếp đến bến xe buýt cạnh khách sạn “Cô-pen-li-a”. Định mua tờ báo nhưng quầy đã đóng cửa. Xe buýt số 10 vừa đến bến và Ma-nô-lin lên xe này. Đến bến dưới, Gli-xê-ri-ô và Phê-lô lên xe. Họ được phân công thực hiện phương án N.

        Gli-xê-ri-ô lên cửa sau và đứng ngay cạnh Ma-nô-lin. Còn Phê-lô lên cửa trước đến đứng bên lái xe. Xe chạy qua hai bến đỗ. Hành khách bỗng nghe tiếng Gli-xê-ri-ô kêu lên:

        - Này, anh lái xe ơi! Đề nghị dừng xe lại và đừng mở cửa! Tôi bị móc mất chiếc ví rồi!

        Trong xe ồn ào hẳn lên.

        - Anh lái xe ơi, cho xe đỗ ở đồn cảnh sát ấy! Đề nghị hành khách hãy chú ý tới người cạnh mình để không ai có thể vất chiếc ví xuống sàn xe hay đút vào túi xách người khác. - Gli-xê-ri-ô vẫn to tiếng như người mất cắp thật.

        Lái xe buýt định phản đối nhưng Phê-lô đứng bên cạnh đã ghé vào tai anh ta nói thầm gì đó nên anh đă vui vẻ lái xe tới trước đồn cảnh sát.

        Ma-nô-lin cuống lên nhìn ngó không biết để chiếc va li ở chỗ nào được. Khi xe đến đồn cảnh sát, anh ta là người xuống cuối cùng.

        Hai cảnh sát lên xe:

        - Xin mời từng người một vào đây. Đề nghị hành khách nam đứng một bên và nữ xếp riêng. Chúng tôi sẽ kiểm soát từng người.

        Đứng chờ đến lượt mình, Ma-nô-lin để chiếc va li xuống chân. Trán anh ta lấm tấm mồ hôi hột. Môi dưới anh ta hơi run run chứng tỏ thần kinh đang căng thẳng.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #77 vào lúc: 27 Tháng Sáu, 2019, 05:36:19 pm »


        Một cảnh sát ra hiệu và Ma-nô-lin bước lên. Nhưng sau lưng anh ta bỗng có tiểng Phê-lô nhắc :

        - Anh bạn, anh quên va li con kìa!

        Ma-nô-lin bước vào phòng cảnh sát và lại đặt va li xuống nền nhà.

        Hai cảnh sát làm như vô tình đứng ngay sau lưng anh ta.

        - Đề nghị anh đặt va li lên bàn, - thiếu úy trực ban đồn cảnh sát nói như ra lệnh.

        Ma-nô-lin làm theo và nặng nề, miễn cưỡng ngồi xuống ghế.

        - Thôi, mời mọi người lên xe đi, - sĩ quan trực ban lại ra lệnh tiếp.

        Ma-nô-lin cúi gục đầu xuống ngực.

        - Nào, anh Ma-nô-lin. Thế này nhé... Chuyện chiếc ví chỉ là cái cớ để mời anh vào đây mà vẫn tránh được mọi chuyện phiền phức cho anh. Lý do ư ? Có lẽ anh cũng biết rồi... Chúng tôi cũng biết.

        Mươi phút sau, Ma-nô-lin đã được đưa về Cục An ninh quốc gia.

        Ông Già bước vào phòng làm việc, ngồi xuống cạnh Phê-ra và A-ghi-lát.

        - Đã dịch xong bức điện mới bắt được chưa? - Ông hỏi.

        - Chưa xong được. Họ đang làm. Họ hứa là khi nào xong sẽ gọi diện ngay cho ta, - Phê-ra báo cáo lại.

        Ồng Già nhìn đồng hồ. Kém hai phút là đúng một giờ khuya.

        - Đồng chí thiếu tá, - A-ghi-lát bỗng gọi.

        - Gì thế?

        - Ở đây có điều thú vị dành cho đồng chí đấy.

        A-ghi-lát ấn nút máy ghi âm và Ông Già liền được nghe cuộc trao đổi bí mật giữa Đ-45 và Ma-nô-lin ở trong xe của lão.

        - Chúng không nói rõ địa điểm tập kết để chạy trốn là ở đâu.

        - Không. Và chính điều này làm khó khăn thêm công việc của chúng ta, - A-ghi-lát đáp lời Ông Già.

        Chiếc bóng đèn màu đỏ trong phòng trung tâm nhấp nháy. Phê-ra ấn một trong dãy nút và ngay tức khác trong loa phóng thanh vang lên tiếng sĩ quan trực ban.

        - Vào hồi không giờ có chiếc tàu lạ xuất hiện ở phía bắc vũng Ma-tan-xát hai mươi hải lý và đang di chuyển chậm về hướng bắc. Hồi không giờ một phút, chiếc tàu thứ hai xuất hiện ở phía bắc mũi Ca-trôn mười lăm hải lỷ. Chiếc tàu thử ba xuất hiện lúc không giờ hai mươi ba phút ở phía nam bờ Ba-ba-bôn mười hai hải lý và đang thả neo ở đấy.

        - Chúng định đánh lạc hướng chúng ta, - Ông Già nhận xét.

        - “Trung tâm” đâu, M-11 gọi đây. Tiếp nhận.

        - “ Trung tâm” đây. Báo cáo đi.

        - Mục tiêu số Hai và số Ba đã ra khỏi nhà và đang đi trên chiếc “Đốt” màu xanh lá cây. Tiếp nhận.

        - Tốt. Hãy sẵn sàng liên lạc.

        - Pao-lơ và F-1 đã ra đi. - Phê-ra báo cáo.

        Ông Già nhìn lên bảng điện và thấy một chấm xanh đang di chuyển dọc đường phố Vi-a Blan-ca và đang đến gần phố Gu-a-na-bô.

        - Các đồng chí biên phòng ở đâu? - Ông hỏi.

        - Một trung đội phục ở Cai-ô-oen-lô, trung đội thứ hai ờ bãi Ba-xi-nai-a-goa. Một đội dự bị ở Gu-a-na-bô và đội khác ở Ma-tan-xa-xê, - Phê-ra báo cáo.

        Dù sao thì cũng cứ phải bổ sung thêm khoảng mười người của chúng ta do Ra-mô chỉ huy. Nếu như biết được địa điểm chính xác thỉ có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều, - Ông Già nhận xét.

        Ông nhìn tiếp bảng điện và thấy chấm xanh đang di động về phía Cai-ô-oen-lô.   

        Lại nghe tiếng sĩ quần trực ban :

        - Theo tin của các đồng chí biên phòng thì cách Hi-ba-rô-a mười lăm hải lý vừa xuất hiện một tàu lạ tắt hết đèn.

        - Được.

        Ba sĩ quan không rời mẳt khỏi bản đồ điện. Chấm xanh cũng vừa xuất hiện ở làng Hi-ba-rô-a.

        - “Trung tâm“, “Lê-ô-pác-6“ gọi. Tiếp nhận. .

        - “Trung tâm” đây. Hãy báo cáo đi.

        - Mục tiêu số Một đã giấu xe ở lùm cây gần Hi-ba-rô-a. Tiếp nhận.

        - Hãy chờ.

        Ba sĩ quan đưa mắt nhìn nhau.

        - Nó đang chờ Pao-lơ và F-1. Nếu như cả ba sẽ đi tiếp bằng xe của “ Bộ não “ thì công việc sẽ đơn giản hơn, - Ông Già nhận định.

        Mấy phút lặng lẽ trôi qua.

        - “Trung tâm”, “Lê-ô-pác-6” gọi đây Tiếp nhận.

        - “Trung tâm” đây. Báo cáo đi. Tiếp nhận.

        - Mục tiêu số Một đã chuyển sang chiếc “Đốt” xanh. Xe này có ba tên. Tiếp nhận.

        Phê-ra cầm mi-crô:

        - “Con dơi”, “Chim Ong” gọi đây. Hãy vẫy cánh hai lần. Tiếp nhận.

        - Rõ.

        Mười phút sau trung đội biên phòng thứ nhất phục ở Cai-ô-oen-lô đã lên xe tải tiến về làng Hi-ba-rỗ-a.

        - “Trung tâm” “Lê-ô-pác-6“ đây.

        - “Trung tâm” đây. Hãy báo cáo.

        - Xe “Đốt” màu xanh cùng ba người đã lên tới đường lớn đi Pu-éc-tô En-côn-đi-đô.

        - Tốt. Bám theo.

        Vẫn không rời mắt khỏi bản đồ, Phê-ra cầm mi-crô:

        - “ Chim Cắt”, “ Chim Ong “ gọi đây. Hãy chiếm lĩnh vị trí ở cảng.

        - Rõ.

        Ông Già cầm máy điện thoại vô tuyến:

        - “Tia chớp”, “Tia lửa” gọi đây.

        Ra-mô lên tiếng:

        ’ - “Tia chớp“ nghe đây.

        - Chiếm lĩnh vị trí ở cảng.

        Đặt máy xuống hộp xe, Ra-mô ra lệnh cho láỉ xe:

        - Phóng nhanh đến Pu-éc-tô En-côn-đi-đô.

        Ngay lúc ấy ở trung tâm lại vang ỉên tiếng sĩ quan trực ban:

        - Chiếc xuồng tốc độ nhanh đang tiến vào gần bờ Pu-éc-tô En-côn-đi-đô. Lực lượng cơ động chờ chỉ thị.

        - Hãy chờ một lúc nữa. - Phê-ra hạ lệnh.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #78 vào lúc: 27 Tháng Sáu, 2019, 05:36:45 pm »


        Tiếng chuông điện thoại réo vang.

        - Tôi nghe. Vâng, hãy chờ một lúc nữa.

        Phê-ra dặt ống nghe và nhìn Ông Già.

        - Hai chiếc “Mic” đã sẵn sàng cất cánh.

        Ồng Già đến bên Phê-ra:

        - Kế hoạch của anh khá hoàn hảo. Hãy đi nghỉ chốc lát. Để tôi trực thay cho một lúc.

        Phê-ra định từ chối nhưng suy nghĩ một lát, anh nói:

        - Cảm ơn đồng chí. Nhưng cho phép tôi nằm ngay ở đi văng này. Tôi muốn được theo dõi phần kết thúc ra sao.

        - Đồng ý. - Ông Già cười thân mật, gật đầu.

        Hai chiếc xe chở bộ đội biên phòng đã đến Pu-éc-tô En-côn-đi-đô. Xe vừa dừng cách bờ không xa, các chiến sĩ đã ào ào nhảy xuống.

        Đ-45 và F-1 nấp kín sau lùm cây trên sườn đồi. Thoai thoải dưới chân đồi là một dải cát hẹp chạy sát mép biền.

        - Tất cả đến đủ rồi chứ? - F-1 hỏi.

        Đ-45 lặng lẽ nhìn gã.

        - Thiếu một người, anh ấy không đến được. Anh ta vừa bị bắt, - lão giải thích.

        - Nhìn kìa! - Pao-lơ bỗng lên tiếng đột ngột cắt ngang hai người. Anh ta chỉ tay ra biển. Cả ba người nhìn rõ một chiếc xuồng máy đang phóng rất nhanh vào bờ, giập giờn theo nhịp sóng. Ánh đèn tín hiệu trên xuồng lấp lóe. Đ-45 bấm đèn pin đáp lại.

        - Tám! - Dưới xuồng có tiếng hỏi khi thấy tín hiệu đáp lại.

        -  Bốn, - Đ-45 trả lời bằng đèn bấm.

        Đ-45, Pao-lơ và F-1 rời khỏi chỗ nấp chạy lao xuống: bờ cát. Còn độ năm chục bước là họ tói biểền thì bỗng nhiên một phát pháo hiệu trắng vọt lên tỏa sáng như ánh trăng. Mọi vật xung quanh hiện rõ.

        Một vệt đạn cày một vạch thẳng bờ cát ven mép nước ngăn cách họ với chiếc xuồng đang dập dềnh trên sóng. F-1 nghiến răng bắn về phía ánh lửa vừa lóe lên.

        Pao-lơ và Đ-45 lao nhanh tới xuồng. Pao-lơ thấy rõ nhũng người trên xuồng bắt đầu nổ súng yểm trợ họ. Đạn chíu chít xung quanh.

        Nước mát lạnh làm Pao-lơ như tăng thêm sức mạnh. Thấy chiếc xuồng đã bắt đầu quay mũi, Pao-lơ cuống lên cố chạy thục mạng. Nước đã lên dến đầu gối. Anh ta nhoài người với tay nắm lấy mạn xuồng nhưng một cơn sóng đột ngột dồn tới làm tay anh ta trượt ra.

        Vội quay nhìn, Pao-lơ thấy Pê-ke đang ở cách mình mấy mét và anh lại nhảy ào lên lần nữa bám được mạn xuồng đang nhô mũi trên đầu cơn sóng.

        Có ai đó trên xuồng kéo anh ta trườn lên và đúng lúc ấy chiếc xuồng cũng vừa ra tới chỗ nước sâu. Pao-lơ vội ngoái nhìn về phía Đ-45 và F-1. Pháo sáng bắn lên liên tục soi tỏ cả vùng, F-1 bị những làn đạn bắn chặn đang nằm gí trên cát ngay mép nước lao lên sườn đồi, còn Đ-45 đang la hét vẫy vẫy tay chỉ cách xuồng có khoảng mười mét. Phớt lờ lão ta, chiếc xuồng rồ máy quay mũi tăng tốc độ. Tổ hộ tống trên xuồng nổ súng liên hồi vào bờ. Với tay nhặt khẩu súng của một tên bị thương đang nằm rên trong đáy xuồng, Pao-lơ nghiến răng chửi rủa và bóp liên hồi cả một băng dài về phía bờ. Anh ta trông rõ mấv bóng người xuất hiện trên bờ, lao về phía hai kẻ bị bỏ rơi. Cả hai tên vội vất súng giơ tay...

        - Báo cáo đại úy, xuồng chúng nó thoát rồi. Chỉ có một tên lên được.- Trên bờ có tiếng người kêu lên.

        Ra-mô mỉm cười một mình trong bóng đêm.

        - Chả phải lo. Đây mởi là khởi đầu một trận đấu mới thôi, - anh đáp lại.

        Tại trung tâm, Ông Già đang bình tĩnh theo dõi mục tiêu chiếc xuồng U-20 lên xuống trên màn hiện sóng.

        - Có ba mục tiêu xuất hiện trên bầu trời từ hướng Phơ-lô-rỉ-đa lại.-Tiếng sĩ quan báo cáo trong máy vô tuyến diện thoại.

        Ông Già nhìn sang màn hiện hình khác và thấy ba chấm sáng đang bay nhanh về phía mình.

        - Chúng yểm trợ bằng không quân đấy, - Ông nói và chăm chú theo dõi trên màn hiện hình chiếc xuồng đang phóng nhanh như tên để lại một vạch sáng thẳng tâp ờ phía sau, thẳng tiến về hướng chiếc tàu thủy đang đỗ chờ ở phía bắc biển La Ha-ba-na.

        - Tàu biên phòng và máy bay hãy xuất phát chặn chúng lại, - Ông hạ lệnh.

        Nửa giờ đã qua. Đồng thời hầu như cùng một lúc trên màn hình xuất hiện mẩy chấm sáng và chỉ chờ vậy, Ông Già càm ngay mi-crô:

        - Sĩ quan trực ban! Hạ lệnh cho tất cả về căn cứ.

        Khoảng hơn mười lăm phút sau, Ông Già, Phê-ra và A-ghi-lát cùng rời Trung tâm chỉ huy. Vừa di, Ông Già vừa trầm trầm nói một mình:

        - Không đánh lừa được đâu. Mày không đánh lừa được đâu...

        - Đồng chí nói gì vậy? -Phê-ra hỏi.

        - Không. Có nói gì đâu. Đang nghĩ tự nhiên nó bật thành tiếng đấy, - Ông Già cười hiền lành.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #79 vào lúc: 28 Tháng Sáu, 2019, 12:54:10 pm »

   
THAY THẼ

        Ông Già đứng im bên cửa sổ ngắm nhìn dòng xe, người cuồn cuộn dưới dường phố. Lát sau ông trở lại bàn làm việc.

        - Màn đầu đã diễn ra tốt đẹp,- Ổng lên tiếng.

        - Vâng. Bây giờ chỉ còn chờ tin tức của P-15 ra sao. - Ra-mô tiếp lởi ông.

        - Hôm nay “Thần Thông“ sẽ bay.

        - Chả lẽ lại để cho hắn bay đi hay sao? Chúng ta có đủ chứng cứ về hoạt động gián điệp của hắn.

        - Đứng là như vậy. Thế nhưng tốt hơn hết là cứ để cho hắn ra di. Cái chính của chúng ta bây giờ là hãy làm mọỉ cách cứu Ha-xin-tô. Còn “Thần Thông” có lẽ cũng không biết rằng chính hắn đã giúp ta không phải là ít dâu.

        Có tiếng gõ cửa khe khẽ.

        - Mời vào.

        - Có thư gửi cho đại úy Ra-mô, - sĩ quan trực ban vừa bước vào báo cáo và đặt chiếc phong bì lên bàn.

        - Cũng theo cách như lá thư hôm qua chứ?

        - Vâng, cũng như vậy.

        Ra-mô đến bên bàn, mở phong bì và đọc to lá thư :

        “Căn cứ theo những điều này có lẽ ông đã hỉểu là tôi đang nói về H -23. Anh ta và những người khác hiện đang ở trong tay chúng tôi. Các ông hãy suy tính và chúng tôi cũng sẽ suy tính. Tôi viết như vậy để các ông rõ được số phận ngườỉ đồng chí của các ông mà hiện nay đang hợp tác với chúng tôi”

        Liệu sẽ có điều gì sẽ xảy ra với anh ta không ?

        Ông chớ phảỉ lo. Anh ta đang ở trong những bàn tay tốt và chẳng bao lâu nữa các ông sẽ được nghe anh ta nói: ống kính truyần hình sẽ truyền đi lời phát biểu của anh ta trên toàn lục địa này. Như vậy là đủ. Hẹn ông thư sau”.


        Ra-mô đưa lá thư cho Ông Già và ông đọc lại một lần nữa. Đọc xong, đặt tờ giấy xuống bàn, ông hỏi:

        - Đã tiếp xúc với liên lạc của H-23 chưa?

        - Đã. Tác giả lá thư này nói dối là cả nhóm đã bị bắt, - Ra-mô nói.

        - Trong thư còn nhiều điểm dối trá.

        Đến trước tủ sắt, ông mở tủ cầm lá thư thứ nhất. Rồi đọc lại lần nữa cả hai thư và để xuống bàn.

        - Thật thú vị nếu biết được là tại sao họ lại gửi hai phần của một lá thư cách nhau một ngày? Tôi không hiểu đấy,- ông lầm bầm như nói với mình.

        - Hai tờ gửi cách nhau đúng một ngày và trong tờ thứ hai có một điều gì đó thật đáng chú ý. Tờ thứ nhất chưa xác định cá nhân người bị bắt. Nó tựa như họ muốn thử phản ứng của chúng ta, - Ra-mô nói suy luận của mình.

        - Đúng đấy. Thật ra tôi chưa thể hiểu rõ lắm ý đồ của nó là gì.

        Ồng Già đặt cả hai tờ giấy vào cặp hồ sơ và cho vào tủ sắt. Rồi ông trở lại bàn.

        - Còn vấn đề chìa khóa ngôi nhà đã biết thêm được điều gì không ? - Ông hỏi tiếp Ra-mô.

        - Em gái của chủ cũ ngồi nhà này sang sống ở đây. Đại diện của ủy ban bảo vệ cách mạng phường cho biết là Ét-xte có giữ chìa khóa ngôi nhà này và thỉnh thoảng vẫn hay đến dọn dẹp.

        - Ét-xte nào ?

        - Tên bà em gái chủ nhân.

        - Đã xác định quan hệ của bà ta trong vụ này ra sao chưa ?

        - Theo các tài liệu khai thác được ở Ma-nô-lin thì Ét-xte là một trong những “hòm thư mật”. Giờ đây nhà bà ta đã đặt dưới sự theo dõi thường xuyên. Tám giờ tối hôm nay khi thực hiện toàn bộ kế hoạch truy bắt toàn nhỏm này, bà ta cũng sẽ bị bắt giữ.

        - Còn những tên đã bị bắt ra sao?

        - Chúng đã được nhốt riêng rẽ. Huy-i-a và Mô-nô-lin đang viết bản thú nhận tội lỗi. Tay bác sĩ đang còn có vè nhởn nhơ hơn. Dĩ nhiên là lão ta chưa biết được đồng bọn cũng đã bị bắt và những chứng cớ chúng ta đã có trong tay về lão ta.

        - Có gì về buổi truyền tin mới nhất không ?

        - Huy-i-a thú nhận ràng ả ta đã truyền bản báo cáo đi và đã ghi lại nội dung chính của nó gần khớp với bản ghi trong ca-xét.

        Ồng Già nhìn đồng hồ. “ “Thần Thông” đã bắt đầu bay rồi “. - Ông thầm nhú.

        Ở sân bay quổc tế Hô-xê Mác-ti, Phê-ra được phân công theo dõi chuyến bay này.

        Sau khi đến đất liền, Pao-lơ liền được đưa về một biệt thự riêng của cơ quan C.I.A ở Pan Bit. Hai ngày sau anh ta được đưa về cơ quan tham mưu của C.I.A ở Mai-a-mi mà họ vẫn quen gọi là trung tâm hai. Ngài Tiến sĩ đã có ba cuộc gặp khá lâu với anh ta. Những báo cáo của anh ta đã gây cho Tiến sĩ những ấn tượng tốt.

        Khi vào phòng làm việc của sếp ở trung tâm, cửa phòng mở và Pao-lơ trông thấy bốn người. Anh ta không biết mặt ba người kia. Còn ngưởỉ thứ tư là Ha-xin-tô thì anh ta nhận ra ngay.

        - Đây chính là H-23 nổi tiếng của họ, - Tiến sĩ nói và hất hàm chỉ vào Ha-xỉn-tô.

        Pao-lơ nhìn từ đầu đến chân Ha-xin-tô và lừ đừ đến bên anh rồi bất thần giáng mạnh mấy quả đấm vào mặt Ha-xin-tô.

        - Thôi, - Tiến sĩ quát lên.

        - Vì cái thằng này mà tôi suýt nữa bị khử đây, - Pao-lơ không giấu vẻ căm tức, hằm hằm nói

        - Đưa hắn về biệt thự “Thiên đường” - Tiến sĩ lại ra lệnh.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM