Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 10:18:43 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Người thay thế H.23  (Đọc 12646 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #20 vào lúc: 16 Tháng Sáu, 2019, 04:03:34 am »


        - Tại sao lại thế nhỉ? Họ không tin chúng ta chăng? – Pao-lơ chất vấn, vẻ bực bội.

        - Tôi không nhận thấy có sự ngờ vực nào ở đây cả. Đây chẳng qua là một biện pháp đề phòng thôi. Cả tôi, cả anh đều không thể chung sống được với bọn cộng sản, chúng ta cần phải vững vàng đừng để cho giữa hai người xảy ra mất lòng tin lẫn nhau. “Ở nhà” họ cũng nói rõ với tôi, đây là một nhiệm vụ quan trọng và vì lợi ích chung của việc bảo mật, mỗi thành viên tham gia trong chiến dịch sẽ chỉ biết phần việc riêng của mình thôi.

        - Nếu vậy thì lại là chuyện khác. – Pao-lơ đóng chặt tất cả các cửa sổ rồi bắt đầu sắp xếp pin và ca-xét vào chiếc va li xách tay.

        - Có thể nói, tất cả đã xong xuôi.

        - Chưa được đâu anh bạn ơi. Chúng ta sẽ không đi như thế được. Đây có phải là đi tham quan đâu. Chỉ cần chủ quan một chi tiết nhỏ cũng đủ làm đi tong cả công việc lớn đấy. Bây giờ tôi ra một mình trước. Anh xách vali xuống để vào hòm sau xe và kiểm tra xem có “đuôi” bám theo tôi không. Nếu tất cả đều bình thường thì đánh xe ra bến ô tô buýt chở tôi đi. Còn nếu phát hiện thấy có điều gì nghi ngờ thì cứ việc phóng xe đi thẳng. Tôi sẽ tim gặp anh sau. Anh rõ ý tôi chứ?

        - Rõ rồi.

        Như đã qui ước, Pao-lơ đón Mông-téc ở bến xe. Ngồi cạnh ghế Pao-lơ, Mông-téc để lên đùi quyển sổ nhỏ, rút bút chì ra và nói:

        - Hãy đi dọc phố bốn mươi mốt, đến phố bốn mươi hai. Sau đó anh cho xe rẽ sang phố hai mươi ba đến đúng bến xe gần vườn bách thù thì dừng lại nhé.

        Pao-lơ gật đầu và tăng ga. Chiếc xe phóng nhanh trên đường phố bốn mươi mốt. kim đồng hồ tốc độ lay động giữa hai con số 80 và 90 dặm/giờ.

        Mông-téc đặt lại tấm gương bên phải để có thể nhìn rõ bất kỳ xe nào đi đằng sau quãng mười lăm đến hai mươi mét. Hắn cũng làm thế với tấm gương ở giữa. Hết đưa mắt nhìn từ từ chiếc gương này sang chiếc bên kia, hắn lại cúi xuống ghi ghi chép chép và đánh dấu gì đó vào quyển sổ để trên đùi. Pao-lơ vừa lái xe vừa hỏi:

        - Ông làm gì thế?

        - Đây cho anh xem.

        Pao-lơ cầm quyển sổ, liếc nhìn tủm tỉm cười và trả lại ngay. Mông-téc ghi nhận xét các loại ô tô đi đằng sau: màu xe, biển số và thời gian chạy bám đuôi.

        Họ dừng lại ở bến ô tô khách, cả hai cùng xuống xe và đều không biết là Đ-45 đang dùng ống nhòm theo dõi mình. Pao-lơ lôi chiếc vali nhỏ ở sau xe ra, nt vỗ vai anh ta, nói:

        - Đưa vali đây cho tôi. Chịu khó chờ ở đây một lát nhé. Tôi sẽ quay lại ngay. Nhớ chú ý quan sát chung quanh. Điều này chẳng bao giờ thừa đâu. Anh theo dõi xem có “đuôi” nào theo tôi không.

        Mông-téc giơ tay phải ra đỡ chiếc vali và rảo bước đến dãy ô tô buýt đang đỗ ở bến. Hắn bước lên một chiếc xe rồi ngồi xuống hàng ghế ở sát cửa sau. Chiếc xe đã đầy khách và bắt đầu chuyển bánh.

        - Xin lỗi, làm ơn mở hộ cửa sau với. – Đột nhiên Mông-téc kêu lên với người lái xe. – Tôi trót để quên gói hàng dưới bến mất rồi.

        Hắn nhanh nhẹn nhảy xuống, đứng nhìn theo bóng chiếc ô tô buýt khuất dần và lẩn nhanh ra khỏi bến xe.

        Quan sát mọi diễn biến trên, Pao-lơ nhủ thầm: “Đúng, hắn được chuẩn bị kỹ lưỡng đấy!”.

        Tìm thấy địa chỉ cần thiết, Mông-téc vào thang máy lên tầng bốn. Hắn gõ cửa buồng cuối hành lang.

        Cửa hé mở, một người đàn ông ló đầu ra.

        - Ông hỏi ai?

        - Tôi muốn gặp bác sĩ chữa răng. Chiếc răng hàn của tôi bị bong.

        Người đàn ông mời hắn vào. Mông-téc đưa chiếc vali cho chủ nhà. Chủ nhân ra hiệu mời khách ngồi.

        - Hãy chú ý nghe tôi nói đã. – Đ-45 (chính là lão) nói. – Sau sẽ hỏi thêm.

        Đ-45 bắt đầu nói rõ cho Mông-téc biết nhiệm vụ do Rô-béc-tô thực hiện ra sao. Cơ quan an ninh đã biết vụ giết Hoan Hô-xê. Nghe Đ-45 nói, mặt Mông-téc biến sắc – Từ đỏ hồng sang tái nhợt. Người Mông-téc như bị trúng gió.

        - Đấy là tất cả những gì đã xảy ra trong thời gian qua. – Đ-45 tiếp tục. – Anh thấy đấy, tất cả những điều vừa nói đều quang trọng. Nhưng điều quan trọng hơn là tất cả những gì tôi sắp nói cho anh.

        Đ-45 ra hiệu cho Mông-téc ngồi dịch lại gần hơn.

        Mông-téc lắng nghe chỉ thị của cấp trên suốt ba giờ liền.

        Khi Mông-téc quay lại xe thì Pao-lơ đang ngủ khá say. Xoay lại hai tấm gương, hắn ra lệnh:

        - Chúng ta đi thôi.

        - Tôi cứ nghĩ là ông sẽ rủ tôi đi cùng. – Vừa nổ máy Pao-lơ vừa nói.

        - Không còn thời gian quay lại đón anh. Công việc đang bấn lên. Về nhà tôi sẽ giải thích rõ mọi chuyện cho anh hiểu. Còn bây giờ tôi chỉ nói đwọc cho anh hay là Pê-ke sẽ để dành cho chúng ta một biết thự đủ tiện nghi ở Xô-rô-a.

        - Pê-ke?

        - Đúng, chúng ta sẽ gọi sếp như thế, - Mông-téc đáp và cười vang, vẻ hài lòng.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #21 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2019, 04:03:19 pm »


ĐOÀN DU LỊCH ĐÃ ĐẾN

        Nhóm công tác gồm An-ghi-lát, Phê-ra, Ra-mô và hai chuyện viên điện đài đã có mặt đầy đủ trong phòng làm việc của Ông Già.

        - Mọi hiện tượng đều thấy rõ, bọn địch đã gài được máy ghi âm mạnh trong phòng làm việc của chúng ta. Cho nên nhiệm vụ trước hết của các anh là phát hiện ra nó, không chỉ phát hiện mà nhất thiết không được làm hỏng nó. Cứ để cho nó tiếp tục hoạt động: ta phải làm bọn địch tin tất cả những điều nghe được từ trong phòng này. Các anh hiểu ý tôi chứ?

        - Rõ.

        Cả năm người rời khỏi phòng Ông Già và kéo nhau về phòng Ra-mô. Vừa bước vào Ra-mô vừa nói to:

        - Chúng ta thu dọn một lát đã. Hôm nay là ngày tổng vệ sinh.

        Hai chuyên viên nhanh chóng lôi trong vali ra các máy móc dụng cụ và bắt đầu thận trọng nối chúng lại với nhau. Lát sau sàn nhà ngổn ngang các loại dây. Một chuyên viên ra hiệu trật tự, màn ảnh huỳnh quang toả sáng. Những vạch thẳng tắp hiện lên. Các chuyên viên đeo tai nghe, một người khẽ huýt sáo bản nhạc vui. Những vạch ngang trên màn huỳnh quang bắt đầu bị rối. Mọi người chăm chú theo dõi các biến đổi trên màn ảnh.

        Chuyên viên thứ hai từ từ xoay xoay cái nút bấm chiếc máy thu đặt trên bàn. Người thứ nhất vẫn tiếp tục huýt sáo và cầm máy dò sóng đi khắp gian phòng.

        Đến gần bàn, anh ấn chặt hơn hai tai nghe đến nỗi phải nhăn mặt lại vì đau. Cùng lúc đó trên màn ảnh xuất hiện những vạch sóng lăn tăn, rối mắt. Rõ ràng là máy phát sóng đặt ở phía bàn làm việc. Các chuyên viên tắt máy sóng và ra hiệu cho ba sĩ quan hiểu điều này. Hết sức thận trọng và tỉ mỉ cao độ, ba người dùng kính líp lần dò từng xăng-ti-mét chiếc bàn làm việc. Trên mặt bàn để chiếc gạt tàn thuốc, khung ảnh mấy cháu nhỏ nhà Ra-mô, cặp tài liệu, máy điện thoại và máy bộ đàm. Một chuyên viên đập nhẹ tay ý bảo Ra-mô ra ngoài và nói to với bạn mình:

        - Nghỉ một chút đã, để tôi đi lấy thêm xô nước.

        Ra ngoài hành lang, anh này mới hỏi Ra-mô:

        - Đại uý có nhớ rõ khi xét hỏi hắn đền gần góc nào của chiếc bàn này?

        - Có chứ. Hắn chỉ hơi chạm khẽ vào mép bàn đối diện với tôi khi vứt mẩu thuốc thừa vào chiếc gạt tàn.

        - Anh tin chắc chứ, đại uý?

        - Hoàn toàn đúng vậy.

        Vài phút sau cả hai quay vào phòng.

        - Có mang nước không đấy hả? – Anh chuyên viên kia cười hỏi bạn.

        - Có đây.

        Chỉ còn lại chiếc gạt tàn để nguyên ở chỗ cũ. Anh chuyên viên thận trọng vò nát từng tí tro. Anh lấy chiếc kẹp sắt gắp đầu mẩu điếu xì gà ra. Tàn thuốc được trải mỏng ra tờ giấy trắng tinh. Anh tỉ mẩn chà xát nó. Ngẩng đầu lên, anh nhìn mọi người lắc đầu ý nói ngoài tàn thuốc ra chẳng có cái gì đặc biệt cả. Anh lấy kính lúp soi kỹ lại chiếc gạt tàn. Anh giơ cao nó lên, nhìn dưới đáy. Vô hiệu.

        Ra-mô cầm chiếc thước vạch một đường chỉ phần bàn mà Rô-béc-tô đã đứng gần. Anh chuyên viên hiểu ý, quỳ xuống dùng kính lúp quan sát kỹ. Bỗng nhiên ánh mắt anh chững lại. Chiếc kính lúp bất động vài giây. Sát dưới mép bàn lộ rõ một vật nhỏ. “Nó” chỉ bằng hai ba mi-li-mét, có hình thù quáy dị, màu xám. Anh đứng dậy, cầm bút viết ra giấy: “Hình như nó ở đây rồi”. Một cuộc kiểm tra được tiến hành cấp tốc đối với cái dị vật bé nhỏ đáng ngờ đó. Máy thu lại được bật lên cho thấy rõ máy phát cực nhỏ đã bị phát hiện.

        - Thôi hôm nay thế là đủ. Sạch sẽ gọn mắt lắm rồi. Có thể về được đấy. – Một chuyên viên nói to và không quên hét gọi bạn mình:

        - Nhớ trả “xô đựng nước”nhé.

        Phê-ra, An-ghi-lát và Ra-mô ngồi quanh chiếc bàn tròn im lặng đã hơn mười phút. Cả ba đều đang suy nghĩ về một điều duy nhất. Kẻ thù đã giáng họ một đòn, một đòn khá đau. Năm phút nữa từng người phải báo cáo lại với Ông Già tất cả những điều mà bọn địch có thể nghe được trong thời gian chiếc máy chết tiệt kia hoạt động.

        Ra-mô nhìn đồng hồ đứng dậy, nói:

        - Chúng ta đi thôi!

        Báo cáo của ba sĩ quan với Cục trưởng kéo dài gần ba giờ.

        - Việc này rất phức tạp nhưng khá thú vị đấy. Bọn chúng biết không phải ít tin đâu. Cần phải thông báo ngay cho H23 biết tình hình và ra lệnh thực hiện phương án X-2. Bây giờ tôi muốn nghe ý kiến các anh – Ông Già nói.

        An-ghi-lát đứng dậy mở cặp, lấy ra quyển sổ và bắt đầu trình bày:

        - Chúng ta đã biết được họ tên và những tin cần thiết liên quan đến đoàn du lịch. Qua “Cuba tua-rít”1 chúng ta đã có trong tay đầy đủ chương trình tham quan trong sáu ngày của đoàn.

-------------------
        1. Công ty Du lịch Cuba.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #22 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2019, 04:51:33 pm »


        - Cả đoàn có bao nhiêu người?

        - Mười sáu. Bảy nam và chín nữ. Nghiên cứu các bức điện của H-23, tôi dự đoán là nên chú ý nhiều đến các vị khách nam giới hơn. Trong số này không thấy có ai tên là Mai-cơ Xpen-xéc.


        - Hoàn toàn dễ hiểu thôi, - Ông Già lên tiếng.

        - Tất cả khách du lịch sẽ được sắp xếp ở cùng một tầng trong khách sạn để hạn chế đến mức tối đa sự tiếp xúc với khách trọ khác ở đây. Trong tất cả các khâu dịch vụ, phục vụ đoàn này đều đã bố trí lẫn người của ta. Ở phía cuối hành lang có bí mật đặt một ống kính tê-lê để giúp chúng ta theo dõi được những việc xảy ra ở đây.

        An-ghi-lát lau mắt kính rồi tiếp tục:

        - Đối với bảy vị khách nam giới, chúng tôi đã dặn dò kỹ lưỡng các nhân viên quay phim là không được một giây phút nào buông lơi, để họ lọt ra ngoài tầm mắt. Ngay ở sân bay các vị khách du lịch này sẽ được chụp ảnh để nhận dạng. Trong số cán bộ điều hành khách sạn cũng có người của ta. Chúng ta đã thoả thuận với “Cuba tua-rít” và Cục quản lý kiều dân bố trí làm sao cho cả nhóm này cùng có chương trình hoạt động thống nhất.

        Ngay trong nhóm này cũng có nhân viên của ta. Vậy là chúng tôi phải huy động khá nhiều cán bộ vào vụ này, nhưng số người này sẽ được rút đi ngay lập tức, sau khi đã phát hiện ra “Thần Thông”. Bấy giờ công việc sẽ dễ chịu hơn.

        - Trong báo cáo của anh tôi không thấy có một cơ sở nào để cho rằng “Thần Thông” là đàn ông, - Ông Già nhận xét, - còn kế hoạch hành động của anh lại hoàn toàn loại trừ trường hợp: tên điệp viên đó là nữ.

        Căn phòng im ắng, ngột ngạt. Tuy cửa sổ đã khép kín nhưng vẫn nghe rõ tiếng động ồn ào của các loại xe ở đường phố bên cạnh.

        - Đồng thời cũng không có một bảo đảm nào cho rằng tên “Thần Thông” sẽ chỉ là một kỵ sĩ đơn độc, - Ông Già tiếp tục, - rất có thể có người nữa cùng đi với hắn. Chúng ta có một giả thiết hoàn toàn lô-gichs: có thể có một phụ nữ đóng vai vợ hoặc con gái chẳng hạn. Trường hợp này người phụ nữ đó có thể là một điệp viên làm liên lạc hoặc chỉ đi cùng hắn cho hợp pháp thôi.

        - Tất cả các giải thiết mà đồng chí vừa đặt ra đều có sức thuyết phục. – An-ghi-lát đáp lại, - nhưng trong một bức điện H-23 đánh về rất rõ: “Thần Thông sẽ đên chỗ các anh” chứ không phải là “các điện viên Thần Thông sẽ đến các anh”. Bức điện tiếp theo “Thần Thông sẽ đến vào thứ hai” cũng ở số ít thôi.

        - Song anh An-ghi-lát ạ, điều đó vẫn không loại trừ khả năng điệp viên đó là nữ và là nam thì có thể hắn sẽ đến đây không phải chỉ có một mình. – Ông Già đứng dậy và nói thêm mang vẻ mệnh lệnh. – Tất cả các biện pháp được áp dụng đều phải tính đến mọi phương án có thể xảy ra, mặc dù việc này đòi hỏi phải bổ sung thêm số người tham gia và công việc sẽ phức tạp hơn. Các anh hiểu chứ?

        - Rõ. – Các sĩ quan đồng thanh đáp.

        Ông Già lại ngồi xuống ghế và nói tiếp:

        - Còn về tên Rô-béc-tô, tôi có suy nghĩ như thế này, chúng ta đều biết rõ nhiệm vụ của hắn hoặc chính xác hơn là một trong những công việc hắn được giao phải thực hiện. Trong số năm tên điệp viên tham gia trực tiếp vào chiến dịch này, chúng ta chỉ nắm được tin tức của bốn đứa thôi. Còn một tên chưa biết kia, theo tôi có thể hắn là bộ não của chiến dịch này. Dĩ nhiên Rô-béc-tô đã liên lạc với “Bộ não” đó, - ta tạm gọi nó như vậy. Chúng ta cần phải tiếp cận cho được hắn. Chiếc đồng hồ của Rô-béc-tô đã được chúng ta “hiện đại hoá” đôi chút và sẽ giúp chúng ta, chừng nào nó còn chạy, biết được hắn đang ở đâu. Bởi thế tôi cho rằng cần phải tổ chức chu đáo cho Rô-béc-tô “chạy trốn” để hắn dẫn chúng ta đến tên thứ năm này.

        Còn về đoàn khách du lịch. Không nên quên là chúng ta đã phân tích một trong các phương án được dự kiến. Còn một phương án nữa – cuộc đổ bộ bí mật. Hôm nay đã là chủ nhật, các đồng chí biên phòng đang rất khẩn trương. Còn có tin gì thêm về tên An-béc-tô Rốt-rin-ghét Mông-tê-a-gút-đô tức là F-1 không? Ông già hỏi.

        Phê-ra mở cặp và trả lời:

        - Hiện nay hắn đang sống ở nhà điện báo viên Pao-lơ Ca-xan Phéc-năng-đéc. Chúng làm việc cùng cặp với nhau. Pao-lơ là điện báo viên của F-1. Lúc F-1 tìm đến nhà Pao-lơ, hai nhân viên ta đã chụp được ảnh của hắn.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #23 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2019, 04:51:57 pm »


        Phê-ra trao cho Ông Già tấm ảnh và trình bày tiếp:

        - Nét mặt nó không thay đổi nhiều, chỉ có toccs là nhuộm thành màu hạt dẻ. Chúng tôi đã tìm thấy hồ sơ của hắn từ trước. Dấu tay còn vương lại ở núm cửa ra vào ở khách sạn khớp với đường vân tay trong hồ sơ cũ. Chúng tôi đã lập một trạm quan sát tại khách sạn quân đội gần nhà Pao-lơ. Pao-lơ có một chiếc xe “Đốt” sản xuất năm một nghìn chín trăm năm mơi bảy, mày xanh lá cây. Hôm qua Pao-lơ đã dùng nó để chở F-1 đến bến xe ô tô gần vườn bách thú. Ở đó F-1 đã khéo léo cắt được người của ta bám theo hắn do đó chúng tôi không rõ hắn đã đi đến đâu sau đó.

        - Các anh còn nhớ số xe không? – Ông Già hỏi.

        - Có ạ.

        Ông Già nói tiếp, giọng gay gắt:

        - Không thể để cho F-1 tuột khỏi đây. Tất nhiên đối với mọi tên gián điệp đều phải thế, nhưng F-1 còn là tên giết người nữa. Các anh nên nhớ điều đó.

        - Tạm thời chúng ta chưa muốn bắt ngay F-1 lẫn Pao-lơ bởi vì một trong hai kẻ này còn dẫn chúng ta đến tên thứ năm, mà ta tạm gọi là “Bộ não”, - Phê-ra lại tiếp tục, - rõ ràng là ngày mai sẽ có một hoặc cả hai người này phải tiếp xúc với “Thần Thông”.

        Tôi muốn lưu ý các anh một chi tiết này, - Ông Già nói. – Các anh còn nhớ rõ tuyến đường đi của Rô-béc-tô chứ? Theo lời khai, đoạn đường hắn phải đi này đã được vạch sẵn từ trước. Đấy các anh thấy chưa. Hai điệp viên tham gia chiến dịch này đều cùng “diễu hành” đúng một tuyến đường của Rô-béc-tô.

        - Qua phố hai mươi sáu và bến xe gần vườn bách thú! – An-ghi-lát thốt lên.

        - Đúng thế, - Ông Già tiếp tục phân tích, - trong khi xét hỏi, Rô-béc-tô có khai hắn hầu như không hề tiếp xúc với một người nào cả. Song điều đó không có nghĩa là “cái người nào đó” không hay biết gì về việc hắn đã đến Cuba. Tuyến hành trình đã được vạch sẵn, cho phép chúng ta suy ra rằng, lúc Rô-béc-tô ở bến xe thì “Bộ não” cũng đã ở đây. Bây giờ chúng ta theo dõi tiếp một chứng cứ thú vị nữa: F-1 và Pao-lơ cùng xuất hiện ở ngay bến xe này, F-1 đến đây sau khi Rô-béc-tô gài được máy thu phát cực nhỏ trong phòng Ra-mô. F-1 đã đến chỗ đó trong tình thế hoàn toàn bắt buộc vì tên “Bộ não” đã biết rõ chúng ta phát hiện ra F-1. Tất cả những điều trên cho phép kết luận là tên “Bộ não” phải đến sẵn đấy trước: hắn cần phải báo gấp cho F-1, nhưng hắn không được làm điều đó công khai trước mọi người. Ngoài ra, rất có thể chúng đã nhận được chỉ thị mới liên quan đến chuyến đi này của “Thần Thông”.

        Không khí yên ắng bao trùm lên gian phòng. Mọi người đều tập trung suy nghĩ theo ý kiến riêng. Phá vỡ sự yên lặng, Ông Già hỏi lại Phê-ra:

        - Có thêm được bức điện mới nào nữa không?

        - Cho đến giờ thì chưa.

        - Liệu có thể xảy ra trường hợp, chúng chuyển được điện rồi mà ta không bắt được thì sao?

        - Ít có trường hợp như vậy lắm.

        - Nhà Pao-lơ có điện thoại không?

        - Có chứ ạ.

        - Pao-lơ có bao giờ gọi điện ra nước ngoài không?

        - Không ạ. Mà cũng ít ai gọi cho hắn.

        - Sáng mai, - Ông già nói tiếp, - sau khi “Thần Thông” đến, chiến dịch sẽ phức tạp đấy. Cả “Bộ não” lẫn Pao-lơ và F-1 có thể trao cho hắn các tin tức thu lượm qua nghe trộm máy phát tin trong phòng Ra-mô. Chúng sẽ tìm mọi cách trao những tin này cho hắn và về phía mình, “Thần Thông” cũng sẽ có chỉ thị mới cho bọn này.

        Ông Già nhìn đồng hồ.

        - Trong vụ này, - Ông bổ sung thêm, - không loại trừ khả năng chúng sử dụng “hòm thư mật”. Chúng ta phải nghĩ đến không phải chỉ có năm tên này. Hôm nay đừng ai về nhà nữa. Hãy nghỉ luôn tại đây cho tiện. Bảy giờ sáng mai chúng ta phải có mặt ở sân bay rồi, rất có thể “Bộ não” sẽ địch thân ra đón “Thần Thông”.

        Ra-mô bước chậm rãi dọc theo hành lang. Phải đi năm phút nữa mới tới buồng ngủ của bốn sĩ quan. Anh không lúc nào quên nghĩ đến H-23 và P-15: cả hai người đều gửi tin gì về tiếp.

        Sáu giờ sáng, các sĩ quan đã dậy ăn sáng và chuẩn bị ra sân bay. Họ nhận được lệnh rõ ràng, ngắn gọn: mặc quần áo thương phục như các hành khách ngoài sân bay và điều quan trọng không được tỏ ý gì có quen biết nhau.

        Sáu giờ mười lăm, chiếc “Phi-át” đỏ chở Ông Già xuất phát, bon bon trên đường. Năm phút sau Phê-ra lái chiếc “Tô-t-ô-ta” màu vàng bám theo. Nhìn thấy hai chiếc xe cuốn bụi mờ xa, An-ghi-lát mới cho nổ máy chiếc mô-kích.

        Ra-mô đi sau cùng, anh phải chờ xem có tin tức của H-23 và P-15 gửi về không. Kim đồng hồ trên tay anh chỉ đúng sáu giờ rưỡi, anh mới cho chiếc “Phi-át” màu tro của mình rời ga ra.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #24 vào lúc: 17 Tháng Sáu, 2019, 04:52:31 pm »


        Bốn giờ sáng, F-1 và Pao-lơ lại tiếp tục trao đổi với nhau. Sáng sớm thứ hai, khi người phát thanh viên đài “phát thanh quốc gia” như thường lệ cao giọng báo “sáu giờ ba mươi phút” Pao-lơ nổ máy cho xe phóng về hướng sân bay quốc tế Hô-xê Mác-ti.

        Chọn một chỗ trên hàng ghế trước cửa ô tô buýt số 60, F-1 khoan khoái ngắm nhìn cảnh thành phố vừa tỉnh giấc trước buổi sáng tươi đẹp. Đồng hồ chỉ sáu giờ năm mươi. Xe dừng lại bên cột đèn tín hiệu chỉ đường, F-1 nhìn thấy chiếc xe con nổ máy êm êm bên cạnh. Chiếc “Tô-y-ô-ta”này thật tiện lợi biết chừng nào! Còn nước sơn hoàng yến của nó thì tuyệt vời, - hắn thầm nghĩ. Đèn xanh bật sáng, chiếc “Tô-y-ô-ta” lao nhanh lên phía trước, bỏ xe buýt lại đằng sau.

        Trong ngồi nhà gần vườn bách thú, Đ-45 vừa mới chuốt xong bộ cánh. Lão cẩn thận tỉa tót từng sợi ria trước tấm gương lớn, hắn ngắm nghĩa hồi lâu đôi giày trắng sang trọng mốt mới, chiếc quần dạ đắt tiền ống là thẳng tắp, và cái áo choàng bác sĩ đã hồ sạch sẽ. Trên nắp túi áo ngực có thể đọc thấy dòng chữ “B.S. Hi-ra-đô Gô-méc”… Vừa đeo đồng hồ tay, lão vừa bước sang phòng khách, cầm chiếc kính nằm chỏng gọng trên bàn rồi phóng xe đến sân bay Hô-xê Mác-ti.

        Mặc dù còn rất sớm, nhưng trên sân bay đã đông đúc nhộn nhạo đầy người. Họ ra đón người nhà hoặc bạn bè, người thì đi tiễn, trong số đó có cả mấy cán bộ Uỷ ban an ninh cũng ra đón vị khách quý có bí danh “Thần Thông” của mình. Trong tháp tròn của phòng điều hành bay, họ đang sửa soạn tìm chỗ đặt máy quay phim, lắp ống kính tê -lê vào máy ảnh. Đối với nhân viên hãng “Hàng không Cuba” họ được coi như là cán bộ ở Trường Đại học phát thanh và truyền hình Cuba đang đi thực tập quay phim tài liệu.

        Ở khắp các phòng chờ và những điểm cần thiết đều bố trí đầy đủ nhân viên an ninh. Trong túi áo họ đều có ảnh F-1 và Pao-lơ. Nhiệm vụ của họ là phát hiện, để mắt tới mọi hành vi cử chỉ của chúng và chỉ thế thôi.

        Chiếc xe của “Cuba Tua-rít” ra đón khách đã đứng chờ ở chỗ quy định. Xe quay phim của Trường Đại học phát thanh và truyền hình Cuba cũng chọn vị trí để sao cho tấm kính sau thẳng góc với lối ra của khách du lịch để khi khách lên xe nó sẽ thu được rõ vào ống kính.

        Nhằm tránh các con mắt tò mò của người ngoài, khong một cán bộ an ninh nào được phép mang máy bộ đàm theo, nhưng họ vẫn có thể liên lạc với nhau qua các tín hiệu cử chỉ riêng để có thể thông báo được vị trí của những tên điệp viên C.I.A trong bất cứ thời điểm nào.

        - “Trạm gác” gọi “Trung tâm”.

        Ra-mô rời mắt nhìn con đường cái vài giây.

        - “Trung tâm” nghe rõ.

        - Mục tiêu số một đang đi ở phía bắc, tốc độ 60 dặm/giờ. Mục tiêu số hai – cũng hướng đó, nhưng đi bằng phương tiện riêng. Tiếp nhận.

        - Nhận rõ. Tốc độ tối đa trên xe là bao nhiêu? Báo cáo ngay.

        - Hai trăm năm mươi. Tiếp nhận.

        - Được. Báo cáo ngay cho hai mươi sáu, ba mươi mốt và mười sáu.

        - Tiếp nhận.

        - Rõ.

        Đèn đỏ bật sáng, Ra-mô nhẹ nhàng hãm phanh xe. “Như thế là F-1 đi ô tô buýt số sáu mươi, biển số xe là hai trăm năm mươi. Pao-lơ dùng xe riêng của mình”, - Ra-mô thầm nghĩ.

        Đèn xanh thông đường. Chiếc xe phụt khói lao nhanh. Trường Cao đẳng bách khoa Hô-xê An-tô-ni-ô Ê-xtre-bê-ri-a lùi lại phía sau, bệnh viện Mác-xô-ra thấp thoáng ngoài cửa kính xe, rồi đến trạm chắn tàu. Từ đại lộ Rau-trô Bôi-ê-rốt xe Ra-mô ngoặt nhanh sang phố Nguyễn Văn Trỗi. Ô tô phải dừng lại chốc lát bên rào chắn tàu hoả.

        Trong chòi gác nhỏ có hai cán bộ an ninh. Họ tỉ mỉ ghi lại hết số xe chạy vào sân bay hoặc đi ra.

        Đ-45 đỗ xe con của mình gần chiếc xe lớn cồng kềnh của Đài phát thanh – Vô tuyến truyền hình Cuba. Tắt máy nhưng lão vẫn nén ngồi lại trong xe vài phút, lát sau lão xách chiếc vali đen xinh xắn để ở hàng ghế dưới, và thong thả bước vào toà nhà sân bay.

        Lúc F-1 vừa rời khỏi nhà Pao-lơ, các cán bộ an ninh lập tức dùng ngay những biện pháp theo dõi chặt chẽ. Bây giờ họ hiểu rõ hắn là một điệp viên cáo già, nhiều kinh nghiệm, vì đã một lần thoát được sự theo dõi họ. Lần này nhóm theo hắn được phân công tới sáu người, thay nhau bám sát F-1 từ nhà đến sây bay. Vào giờ đi làm này, ô tô buýt chật ních hành khách cho nên công việc cũng thuận lợi hơn. Cho đến lúc này mọi việc vẫn bình thường trôi chảy, nhưng suốt thời gian qua không để bóng F-1 mất hút đối với họ cũng chẳng phải là điều dễ dàng gì.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #25 vào lúc: 18 Tháng Sáu, 2019, 09:31:13 pm »


        Ra khỏi nhà, F-1 thuê tắc xi đến phố 41. Nhân viên an ninh bám theo hắn đến đây chỉ kịp báo hiệu cho hai đồng nghiệp ngồi trong chiếc “Pho” đỗ ngang quầy hoa quả.

        Xe “pho” giữ giãn cách tắc xi gần trăm mét, dọc theo đường phố 41, về phía rạp chiếu bóng “An-rê-nan”. Gần đến cầu lớn bắc qua  sông An-mên-đa-réc, chiếc tắc xi đột nhiên rẽ ngoặt và chiếc xe “Pho” vẫn tiếp tục vượt nhanh lên. Đến đầu cầu, những người theo dõi nhìn thấy chiếc tắc xi đỗ lại bên hè phố 42, nhưng không thấy vị khách quý đâu cả. Một người chạy nhanh tới chiếc tắc xi:

        - Ông khách ở xe anh lúc nãy đâu rồi?

        - Ông ta xin xuống ở ngay góc phố đằng kia kìa.

        Nhìn theo tay anh lái tắc xi chỉ, anh nhìn thấy F-1 đang rảo bước đến bến ô tô buýt. Chiếc tắc xi đi tiếp để lại anh nhân viên an ninh đứng thẫn thờ.

        Người lái xe “Pho”tắt máy, ra khỏi buồng lái làm như đang phải sửa lại cái gì đó trong đầu máy. F-1 cũng đã nhận ra người vừa chạy lại gần tắc xi, bây giờ lại đang đứng ở bến xe hút thuốc. “Tên này, có thể chỉ là tình cờ muốn đi xe nhưng cũng có thể đang để ý đến ta” – F1 thầm suy đoán và rảo bước về bến xe, kín đáo đưa mắt liếc nhìn người hành khách đang bị hắn theo dõi lại, còn anh kia luôn luôn xem đồng hồ dáng chừng sốt ruột.

        Chiếc xe buýt số 69 vừa đến, F-1 chạy về phía xe, làm như vẻ muốn đi nhưng rồi đột nhiên lại không lên xe. Người mà hắn đang theo dõi hắn vẫn đứng bất động. Khoảng năm phút sau một chiếc tắc xi chưa có khách đến. Anh chàng đang làm Mông-téc lo lắng liền vẫy tay, tắc xi dừng lại ngay. Anh ngồi vào xe, khi thấy tắc xi chở anh ta đã mất hút phía xa, F-1 nở một nụ cười hài lòng thoả mãn.

        Ô tô buýt số 179 đỗ xịch ở bến, F-1 lên luôn và chiếc xe “hỏng”lúc nãy hình như đã chữa xong, người lái xe liền lao theo chiếc xe ô tô buýt.

        Anh nhân viên an ninh đi tắc xi xuống ngay ở ngã tư phố 23 và 26 và ngồi chờ ở chiếc ghế đá cạnh bên xe. Anh nhìn thấy ô tô buýt số 179 đang rẽ từ phố 23 sang phố 26 và sau nó là bóng chiếc “Pho”. Thoáng thấy anh đang ngồi, anh lái xe “Pho”vứt ra ngoài cửa xe mẩu giấy. Nhanh nhẹn đuổi theo nhặt tờ giấy, anh đọc: “xe số 179 biển xe 2549. Báo ngay về trạm điều phối sân bay” – Anh liền chạy lên tầng cao cửa hàng Ën Đa-ny-bi” bên cạnh và thấy chiếc “Pho”vẫn kiên trì bám theo ô tô buýt. Không để mất thời gian quý báu, anh quay ngay máy điện thoại trong quán cà phê nhỏ “La Cu-ê-vi-ta”.

        Cách đấy vài ki-lô-mét, hai chiếc mô tô phóng nhanh về hướng “Đài phun nước hào quang” – Từ trong ô tô buýt, F-1 quan sát thấy chiếc “Pho”đang nhằng nhẵng bám đuôi đằng sau. Nhìn kỹ hắn nhận ra đây chính là chiếc xe bị “chết máy” ở đầu cầu. Nghiêng đầu xem xét, hắn thấy trong xe chỉ có mình người lái xe. “Bây giờ mình xuống xe và đi ngược lại. Như vậy mình sẽ cắt được, nếu đúng nó là “chiếc đuôi” – F-1 quyết định. Hắn đã nhổm dậy khỏi ghế, nhưng đúng lúc đó xe “Pho”vượt lên ô tô buýt. “Hay là mình nhầm nhỉ?” -hắn thoáng nghĩ nhanh. Nhưng dù sao hắn cũng quyết định xuống xe ở bến “Bệnh viện ngoại khoa” và không quên nhìn hút theo bóng chiếc “Pho”đang khuất dần phía trước. Lúc này bên hiệu cà phê “En Rô-đê-ô”, chiếc mô tô của hai trinh sát cơ quan an ninh cũng vừa dừng lại. Họ để xe mình cạnh lề đường và đi bộ về hai hướng khác nhau: một người đến bến xe đối diện với “Thành phố thể thao” – người kia rảo bước đến ngay bến xe nằm góc phố. Như vậy là F-1 đang ở vào điểm giữa hai người.

        Rẽ sang phố 26, F-1 vừa kịp nhảy lên chiếc ô tô buýt số 60 đang từ từ chuyển bánh. Người đàn ông đứng chen trước mặt hắn, chính là một trong hai người đi mô tô lúc nãy. Quan sát xong, tin chắc mọi việc vẫn bình thường, người thứ hai thong thả quay về chiếc mô tô đang đậu bên lề đường. Nhìn đồng hồ, anh lái mô tô ra đại lộ Ran-trô Bôi-ê-rốt. Năm phút đầu anh không nhìn thấy chiếc ô tô buýt số 60 đâu cả, nhưng đến ngã tư Ca-pa-đê-vi-la anh đã đuổi kịp và vượt. Thấy chiếc mô tô xuất hiện, trinh sát đi trên ô tô buýt liền ngồi xuống chiếc ghế trống gần cửa sau tiếp tục theo dõi F-1.

        Chiếc mô tô phóng nhanh 80 dặm/giờ. Kia rồi, bến xe ngã tư nhà máy đường “Ma-nu-en Mác-ti-net Pri-en-tô” đã hiện ra phía trước. Anh ngoái nhìn lại sau – còn đủ thời thời gian. Anh hãm phanh, dựng xe ngay ngắn bên quán cà phê đối diện với công viên “Ri-ô Cri-xtan” rồi chạy vội tới bến ô tô buýt.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #26 vào lúc: 20 Tháng Sáu, 2019, 10:13:27 am »


        Ba phút sau ô tô buýt đến bến đỗ. Hai trinh sát an ninh kín đáo liếc mắt với nhau. “ Hãy tiếp nhận hắn”/

        Anh trinh sát trên ô tô buýt xuống xe và đi lại phía quán cà phê. Đợi cho xe buýt khuất hẳn, anh liền cởi ngay áo mặc ngoài, chỉ để mỗi chiếc áo dệt trắng dài tay. Rút trong túi ra chiếc tuốc-nơ-vít gấp, anh nhanh chóng lật ngược biển số xe, đeo cặp kính râm đen và mở máy cho xe đuổi theo chiếc ô tô buýt đang chạy về hướng sân bay.

        Có sáu người xuống xe ở bến đô cổng sân bay. Trong đó có F-1. Hắn đi như chạy và biến nhanh trong toà nhà khách. Hắn cũng chẳng thèm để ý đến chiếc mô tô cũng vừa đến với xe buýt.

        Đại uý Ra-mô chăm chú ngắm nhìn các loại hàng mỹ nghệ bày trong tủ kính quầy lưu niệm. Đứng ngoài trông vào có thể nghĩ là chiếc gương nhỏ xinh xắn anh mân mê trong tay kia đang thu hút toàn bộ sự chú ý của anh. Nhưng thật ra lúc này anh đang quan sát mọi hoạt động đang diễn ra quanh mình.

        Anh trông thấy Ông Già lau lau cặp kính ngồi xuống một trong các ghế bành kê la liệt quanh phòng chờ gần quầy lưu niệm. Để chiếc tượng lên mặt tủ kính, Ra-mô quay sang bên bắt gặp Phê-ra đang vui vẻ tán gẫu với một cô nàng khá xinh. Ra-mô trả tiền bức tượng hai mươi pê-xô rồi bước dọc theo phòng khách trung tâm. Anh biết rằng ở đây có khá nhiều cán bộ an ninh, nhưng có khó có cách nào nhận ra họ. Ra-mô ngồi sát bức tường kính bóng loáng , phóng tầm mắt nhìn khu sân bay rộng lớn, nơi chỉ vài phút nữa chiếc máy bay chở "Thần Thông" sẽ hạ cánh.

        - Chú ý, chú ý… “Hãng hàng không Cuba” xin thông báo chuyến bay từ Mông-rê-an Ca-na-đa sắp tới, - tiếng nữ nhân viên điều độ lan toả khắp gian phòng.

        Đ-45 nghe xong thông báo liền thong thả gấp tờ báo đang đọc lại và cất vào chiếc cặp vuông đen luôn để trên đùi mình. Liếc nhanh sang Pao-lơ đang căng mắt nhìn ra bãi đỗ của sân bay, lão đứng dậy, bước ngang qua hắn đến bên chiếc đi văng.

        Đầu tiên chỉ là tiếng ầm ì ở xa, lát sau đã có thể nghe rõ tiếng rít của chiếc máy bay đang tiếp đất. Tất cả những người trong phòng chờ đều nghểnh đầu nhìn ra đường băng trông ngóng.

        Các cán bộ an ninh đứng ngay ở phòng hướng dẫn đường bay trên gác cao là những người đầu tiên nhìn thấy chiếc máy bay tiếp đất. Kia rồi, hàng bánh xe đã chạm vào đường bê tông chạy thẳng tắp chói loà và chiếc máy bay bắt đầu từ từ rẽ vào sau bãi đỗ. Chiếc cầu thang được nhanh chóng kê sát khuôn cửa tròn máy bay. Cửa máy bay bật mở, cô chiêu đãi viên xinh đẹp tươi cười hiện ra trên ô cửa nhỏ.

        Hành khách lần lượt từng người xuống thang. Tất cả họ đều được thu ngay vào ống kính máy ảnh của cán bộ an ninh trên trạm chỉ huy đường bay. Còn người thứ hai sẽ thu tất cả những diễn biến từ chân thang máy bay đến cửa vào phòng chờ bằng chiếc máy quay phim cầm tay.

        Mai-cơ Xpen-xéc, mang hộ chiếc là Mai-cơn Ba-rư-tôn bước ra ngoài khoang cửa máy bay, ông ta dừng lại giây lát ngắm nhìn khung cảnh bao la đang trải dài trước mặt.

        “Bây giờ mọi việc sẽ xảy ra thế nào đây?” – Ông ta thoáng nghĩ…

        Mai-cơ mặc bộ com-lê ghi thẫm, áo sơ mi trắng, cổ thắt cra-vat sọc xanh, đôi giày đen đánh xi bóng lộn. Chiếc kính râm ôm gần hết nửa mặt. Mai-cơ chậm rãi bước xuống thang thong thả theo đường dẫn vào ga, trước khi bước hẳn vào phòng chờ, nhà du lịch thay đổi kính đen bằng chiếc kính gọng vàng với đôi mắt mỏng, thanh nhã hơn.

        Qua bàn kiểm tra hộ chiếc xong các vị khách du lịch đi dọc dãy hành lang rộng dẫn đến phòng chờ lớn.

        Lúc này Đ-45 cũng thong thả đi về phía hành lang ấy.

        Tất cả các cán bộ an ninh đều biết rõ vị trí của đối tượng số một và số hai – đó là F-1 và Pao-lơ.

        F-1 đi vượt qua Đ-45, thậm chí không nhìn lão. Đến cuối hành lang  hắn tựa vào cột, làm như chỉ là tò mò ngắm nhìn các hành khách đi vào. Điều đó làm cho các cán bộ an ninh đang bám chặt theo hắn, chú ý ngay.

        Pao-lơ kiểm tra lại lần nữa xem chiếc bút bi F-1 trao cho hắn có nằm ở đúng chỗ không rồi gã bước lại gần phía cửa ra hành lang. Lúc này cũng có một số người đang tụ tập ở đây để đón khách đi qua.

        F-1 lấy bao xì gà trong túi quần, rút một điếu định quẹt diêm nhưng ngay lúc ấy một người đứng cạnh đó là Phê-ra đã nhanh tay bậ chiếc bật lửa ga hầu như ngay dưới mũi hắn. Chẳng có điều gì đáng ngờ cả, F-1 thản nhiên cảm ơn và châm thuốc hút.

        Bóng Mai-cơ đã hiện ra ở cuối dãy hành lang. Trong đám đông, trông ông ta không có gì quá đặc biệt hoặc nổi bật cả. Duy chỉ có mình Đ-45 biết đó chính là “con người ấy”.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #27 vào lúc: 20 Tháng Sáu, 2019, 11:08:47 am »


        Mai-cơ vẫn bước đều theo dòng người, đến đoạn giữa hành lang, ông ta liền nán lại mấy phút để mua một chiếc mũ pa-na-ma đan bằng lá dừa, rồi lại đi tiếp. Và bóng ông ta hoà vào đám đông ở cửa lớn. Đến gần cửa ra bỗng nhiên Mai-cơ đứng sững lại, đưa tay lên cổ rồi ngã khuỵu xuống, F-1 và Phê-ra là những người đầu tiên chạy đến cạnh người khách du lịch bị ngất ngã ấy. Có ai đó kêu ầm lên:

        - Cho gọi bác sĩ! Gọi bác sĩ nhanh lên

        Nghe tiếng gọi cấp cứu, Đ-45 sải bước lại.

        - Xin lỗi… Cho tôi vào tí nào!

        Đ-45 len lỏi giữa đám người đang vây quanh, Mọi người đang cúi xuống bên người bị ngã, thấy bóng áo choàng bác sĩ liền nhanh chóng dịch ra nhường chỗ.

        Mai-cơ bị ngất lịm, chưa đầy phút sau Đ-45 đã quỳ xuống bên ông ta cầm tay xem mạch. Bằng những động tác khéo léo thuần thục, Đ-45 tỏ ra là một bác sĩ có kinh nghiệm, lão nới Cra-vát trên cổ, tháo kính đeo mắt người bị nạn để gần chiếc vali con của mình. Sau đó, nhanh nhẹn xì vào mũi Mai-cơ một loại thuốc nước gì đó, bốc mùi hăng hắc.

        Ông khách du lịch dần dần tỉnh lại, Đ-45 bỏ kính của mình xuống và giúp Mai-cơ đứng dậy.

        - Ông thấy trong người thế nào? – Đ-45 ân cần hỏi bệnh nhân.

        Trước khi trả lời, Mai-cơ giơ tay lên xoa hai thái dương và lắc lắc mạnh cái đầu xem đã thực sự hết choáng chưa. Bỏ tay xuống ông ta mệt mỏi đưa mắt nhìn một loạt những người xung quanh và nặng nề đứng dậy đi ra ô tô buýt. Hai hành khách cùng chuyến đã cẩn thận dìu ông ta lên xe.

        Đ-45 khom người, vội vã cầm hai chiếc kính cùng một kiểu đang nằm trơ trọi trên nền nhà và đuổi theo đám khách du lịch. Lão đã kịp trao trả chiếc kính cho người bị nạn trước khi cửa ô tô đóng chặt, sau đó lão đàng hoàng quay lại phòng đợi, ngồi xuống chiếc ghế bọc da êm ái. Năm phút sau, lão lấy trong túi ra chiếc kính và bắt đầu đọc tờ báo một cách thản nhiên.

        Sau khi người khách du lịch bị ngất và đã được sơ cứu tỉnh lại, đám đông cũng dần dần tản ra. Pao-lơ quay lại chỗ của mình trong phòng đợi. Lúc còn trong chỗ đám đông, trong tay gã luôn sẵn sàng chiếc bút bi, nhưng giờ đây không cần đến nó nữa. Mông-téc cũng đang doãi chân thoải mái trên chiếc đi văng bên tay phải hắn.

        Pao-lơ sốt ruột chờ tín hiệu để trở về nhà. Gã được lệnh chỉ sử dụng chiếc bút bi này trong trường hợp thật cần thiết nhất. Trước đó Pao-lơ được dặn dò cụ thể: “Chỉ dùng trong trường hợp buộc phải cứu sếp”. Nhưng ai là sếp? Người bị ngã bất tỉnh nhân sự kia à? Hay chính gã bác sĩ? Hoặc là người đã lịch sự châm thuốc cho Mông-téc? Ai nhỉ?...

        Ông Già đứng dậy, chậm rãi đi dọc hành lang dẫn ra ngoài, quan sát các khách du lịch lên chiếc “Pê-ga-xô” bóng loáng hiện đại nhất, rồi quay trở lại phòng chờ.

        Đ-45, Pao-lơ, Mông-téc mỗi người tự rời sân bay bằng các phương tiện riêng của mình ngay sau khi các khách du lịch đi khỏi. Các cán bộ an ninh bám sát theo Pao-lơ và Mông-téc. Chỉ riêng Đ-45 là không bị rơi vào tầm theo dõi của họ. Một tiếng đồng hồ trôi qua, cả Ông Già, Ra-mô và A-ghi-lát, Phê-ra vẫn còn nán lại ở nhà ga sân bay. Tất cả đều bị dằn vặt bởi một câu hỏi: “Có cuộc tiếp xúc nào chưa? "Bộ não" có tham gia không?”

        Họ cùng nhau nhớ lại tất cả mọi chi tiết của cuộc đón tiếp nhưng chẳng có một điều gì đáng ngờ, tuy nhiên trong thâm tâm, cái giác quan thứ sáu của họ đều linh cảm thấy: đã có “cái gì đó” xảy ra. Nhưng cụ thể đó là cái gì? Nó diễn ra ở đâu? Với ai? Như thế nào?

        Ông Già ngồi lặng yên trong phòng đợi, điếu xì gà trên mội ông luôn nhả khói. Đó cũng là tín hiệu. Ra-mô đứng dậy và bước thong thả dọc theo dãy hành lang trung tâm nhà ga sân bay. Anh đi ngang qua nơi Phê-ra đứng và rút trong túi quần sau ra chiếc khăn mùi soa bắt đầu lau lại đôi mắt kính. Trông thấy anh, Phê-ra khẽ cúi đầu, nhìn đồng hồ. Anh hiểu là sau mười phút nữa cần phải rời sân bay. Khăn mù soa của Ra-mô màu trắng điều đó có nghĩa là “Chúng ta đi về thôi”. Mười phút sau Phê-ra lại lặp lại các động tác của Ra-mô cho A-ghi-lát thấy. Lúc này anh ta đang vui vẻ trò chuyện với một bà mẹ và đang vừa nựng vừa dỗ đứa bé được anh bế trên đùi, ăn bánh. A-ghi-lát đứng dậy, tạm biệt chị thiếu phụ và rời sân bay đúng mười phút quy định sau khi nhận được ám hiệu.

        Ông Già vẫn ngồi nguyên chỗ cũ tiếp tục hút thuốc và suy nghĩ. “Điếu xì gà ngon thật”, - Ông thầm nhủ rồi đứng dậy bước ra phía cửa, trông ra sân đỗ máy bay. Những tia nắng chói chang làm ông bị loá mắt. Ông đeo chiếc kính râm lên và bây giờ có thể nhìn rõ mọi vật, không phải nheo mắt nữa. Ông Già đứng ngây vài phút say mê ngắm nghía những đường viền to tuyệt đẹp của chiếc máy bay khổng lồ đã chở "Thần Thông", sau đó ông quay lại phòng chờ, tháo đôi kính râm, cất vào túi áo sơ mi rồi thong thả đi ra xe.

        Cái ý nghĩ lờ mờ chưa rõ nét đó vẫn cứ ám ảnh trong đầu óc ông. Ông hiểu là có ”cái gì đó” đã xảy ra nhưng trí não ông vẫn chưa bắt trúng được “nó”. Trong xe không đến nỗi nóng lắm vì nó vẫn đậu trong bóng râm. Xe vượt qua đường ray tàu hoả chạy ngang đường quốc lộ. Mắt ông lại phải nhíu lại vì ánh mặt trời. Theo quán tính ông lấy kính đeo vào mắt và nhấn mạnh thêm chân ga. Khi bước vào phòng làm việc, bỗng nhiên lời giải cho ẩn số trên, hiện thoáng trong óc ông. Đó chỉ là một chi tiết rất nhỏ so với toàn bộ sự kiện vừa qua, nhưng…
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #28 vào lúc: 20 Tháng Sáu, 2019, 11:10:07 am »


NHÀ DU LỊCH ĐI THAM QUAN

        Chiếc ô tô buýt chở đoàn du lịch dừng trước khách sạn đã dành sẵn cho họ. Mai-cơ Xpen-xéc “đã hoàn toàn tỉnh táo” bình thản, tự tin bước vào phòng chờ của khách sạn.

        Vài phút sau Mai-cơ đã đứng bên bàn lễ tân nhận chìa khoá phòng căn buồng mà ông ta sẽ ở đó suốt sáu ngày thăm Cuba. Ông ta ngắm nghía tấm thẻ phòng ghi con số “1325” “Mười ba là con số không may” - vẻ không hài lòng, Mai-cơ thầm nghĩ/

        Nữ phiên dịch mời tất cả lên thang máy với giọng phát âm tiếng Anh tuyệt vời.

        Khi khách du lịch xuống xe, công việc của nhóm quay phim thứ nhất tạm kết thúc. Bây giờ là phần việc nhóm hai. Các nhân viên nhóm này bố trí ở những điểm khác nhau trong phòng chờ,  - bên các hành lang, để kín đáo quan sát các khách du lịch đang tíu tít, ồn ào đi về phòng ở của mình.

        Vừa bước vào phòng, Mai-cơ lập tức nhìn ngó, tìm xem có chiếc hộp hay bình nhựa nào không. Trước tiên Mai-cơ tìm trong phòng tắm nhưng không thấy có cái gì có thể dùng được vào việc ông ta đang cần. Nhìn tấm rèm che cửa sổ bằng tấm nhựa, Mai-cơ nghĩ: “ Nếu có thể cắt một miếng rồi gập đôi lại thì được đấy”. Ông ta định tìm con dao nhíp trong vali. Tuy không mặc pi-gia-ma và thắt  cra-vát nhưng ông ta vẫn thấy nóng. Mai-cơ thôi không tìm tòi nữa, bước ra ban công hóng mát. Những làn gió nhẹ mơn trớn làm ông ta dễ chịu ngay. Mai-cơ ngồi xuống chiếc ghế đu, đong đưa một hồi rồi trở vào phòng, ông ta nhanh nhẹn cởi quần áo và sang buồng tắm. Đứng trước tấm rèm che khuất bồn chiếc bể tắm lớn; Mai-cơ chăm chú nhìn hồi lâu rồi mở vòi gương sen, nước khá lạnh. Thấy vậy, ông ta vặn thêm vòi khác. Dòng nước nóng dễ chịu xối xả chảy xuống. Vừa huýt sáo một bài hát vui, ông ta vừa vùng vẫy trong bồn tắm.

        Lúc lau mình, ánh mắt Mai-cơ dừng lại hồi lâu bên chiếc bồn rửa mặt. “Ta thử cái này xem có thể được việc chăng”. – Ông ta thầm nghĩ. Không chần chừ một giây, Mai-cơ lại bên chiếc bàn con kê ở đầu giường với lấy chiếc đồng hồ đeo tay. Quay lại buồng tắm, ông ta đóng nút bồn rửa mặt và mở cả hai vòi nước. Sau đó ông ta chăm chú quan sát xem nước dần dần dâng lên đến khe lỗ thoát nho nhỏ và ông ta chỉnh sao cho nước không chảy tràn ra khi vòi nước đang mở.

        Nước trong bồn chảy ra ngoài ngang đến lỗ thoát và dừng lại ngang mức ống. Mai-cơ nhìn đồng hồ theo dõi thời gian nước chảy đầy là bao nhiêu lâu. Chửi đổng một câu – Ông ta mặc quần áo xuống thang máy.

        Mai-cơ dạo quanh gian phòng chờ rộng lớn, và đứng ngắm chốc lát bên mỗi bức phù điêu và trước những bức tranh đẹp treo trên tường. Ông ta là người thứ ba trong đoàn du lịch xuống trước giờ ăn trưa. Các cán bộ an ninh đang có mặt trong phòng, tuy đang bận rộn với công việc của mình nhưng vẫn để mắt tới ba người khách này.

        Mai-cơ lơ đãng ngắm nhìn tất cả các bức tranh treo trong các góc gian phòng cảnh này. Ông ta rời bức tranh lớn sau khi đã đứng xem xét hồi lâu và định đến chỗ quầy bán hàng lưu niệm ở phía cuối hành lang, nhưng ngay lúc ấy cô hướng dẫn viên trẻ, đẹp có đôi mắt xanh biêng biếc tươi cười đến mời ông ta đi ăn trưa.

        Mai-cơ chén một bữa căng bụng. Châm điếu xì gà, ông ta còn nán ngồi lại phòng ăn thêm vài phút nữa. Lúc này, ý nghĩ của ông ta lại quay về điều xảy ra lúc sáng.

        Đ-45 và F-1 cần phải cùng đến sân bay. Nhưng chỉ mình Đ-45 biết mặt Mai-cơ. Ở trung tâm, Mai-cơ đã được biết trước đặc điểm tất cả thành viên nhóm điệp viên bí mật tham gia vào công việc này. Do đó vừa bước vào hành lang phòng chờ, ông ta đã nhận ra người đang đứng dựa cột hút thuốc. Đó là F-1. Mặc dù Mai-cơ không trông thấy Đ-45 nhưng ông ta vẫn tin chắc lão ấy đang ở quanh đâu đây thôi. Mai-cơ liền thực hiện ngay kế hoạch đã được vạch sẵn từ trước. Mọi việc đều diễn ra tốt đẹp. Đ-45 đã khéo léo trao được tin tức cho ông ta, nhưng hiện giờ Mai-cơ chưa biết rửa cuộn phim mỏng dính này ở đâu. Cuộc thí nghiệm tiến hành trong buồng tắm chỉ rõ rằng việc này không thể thực hiện trong bồn rửa mặt được, vì nước sẽ chảy dần hết.

        Mai-cơ dập mẩu thuốc vào gạt tàn rồi đứng dậy. Vừa đi ông ta vừa quan sát những người đang ngồi trong phòng ăn.

        Bên chiếc bàn giữa phòng là cặp vợ chồng trẻ đang ăn tráng miệng. Ở góc phòng đằng kia, người hướng dẫn viên xinh đẹp đang sổi nói chuyện với tổ trưởng phòng ăn. Phía bàn đối diện một nhóm người gồm ba đàn ông, hai phụ nữ cùng bốn đứa trẻ đang bắt đầu ăn trưa.

        Mai-cơ rút trong túi áo tờ chương trình tham quan và đọc chăm chú. Đồng hồ chỉ mười hai giờ hai mươi. Bốn mươi phút nữa xe sẽ chở đoàn du lịch tham quan Liên hợp chăn nuôi bò “Va-le-dơ Pi-ca-dua-ra”. “Ta thử xem anh em Ca-xtơ-rô1 có giống nhau thật không?” – Mai-cơ thầm nhủ. Ông ta xuống phòng chờ và ngồi trên ghế nghỉ ngơi chốc lát rồi đến quầy hàng bán lưu niệm, nhưng quầy cũng đã nghỉ trưa.

        Mười hai giờ bốn nhăm phút, khách du lịch bắt đầu lục tục kéo ra xe – Mai-cơ là người thứ năm lên xe. Ông ta chọn chiếc ghế sát cửa sổ đằng sau xe.

---------------------
        1. Liên hợp này do anh ruột đồng chí Phi-đen làm giám đốc.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #29 vào lúc: 22 Tháng Sáu, 2019, 09:35:07 pm »


        Vì muốn ngồi gần hướng dẫn viên nên Mai-cơ ấn nhẹ nút bấm ở tay ghế, và thành ghế từ từ ngả ra đằng sau. Được thoải mái trong tư thế nửa nằm, nửa ngồi, Mai-cơ mở ống kính máy ảnh, lấy độ sáng, chỉnh lại vài nút rồi đật nắp lại.

        Một vài câu tiếng Nga thoảng đưa đến tai, buộc Mai-cơ phải ngoái đầu lại sau nhìn những người mới vào. Ánh mắt ông ta lướt theo từng người đang lên xe. KHông chỉ qua giọng nói, mà nhìn cả nét mặt, quần áo, dáng diệu, Mai-cơ nhận ra ngay đây là đoàn khách du lịch Liên Xô. Máu nóng bốc lên mặt. Trong ký ức Mai-cơ lại hiện rõ những vụ thất bại không kể xiết trong các chiến dịch chống phá Liên Xô. Đã nhiều lần cơ quan tình báo và phản gián Liên Xô đã phá vỡ những kế hoạch tinh vi hiểm hóc nhất được cả Lầu năm góc lẫn Cục tình báo Trung Ương vạch ra tỉ mỉ. Mai-cơ biết rằng Liên Xô đang giúp đỡ nước Cuba còn non trẻ này trong mọi lĩnh vực và đây cũng là một trong những nguyên nhân chính làm cho nhiều âm mưu của C.I.A chống Cuba không thu được kết quả khả quan nào. Là một trong những kẻ ủng hộ cuồng nhiệt các hành động phá hoại chống lại Liên Xô, Mai-cơ có một sự thù ghét mù quáng đối với tất cả những gì liên quan đến lớp người thừa kế của Lê-nin. Bởi thế, chỉ một sự kiện bình thường có nhóm du lịch Liên Xô trên xe buýt cũng làm cho Mai-cơ bực mình khó chịu.

        Xe chuyển bánh và mười lăm phút sau đã bon bon trên quãng đường vòng quanh bờ biển tươi đẹp. Chiếc máy ảnh được Mai-cơ tranh thủ sử dụng bắt đầu nháy lia lịa. Một góc cảng La Ha-ba-na đã được thu vào cuộn phim cỡ nhỏ.

        Nhiệt độ trong xe khá dễ chịu. Theo Mai-cơ thầm tính thì không quá 21-220C. Lúc chiếc xe hơi dừng lại mấy giây khi đến ngã tư, Mai-cơ quan sát người điều khiển giao thông. Trán anh ra lấm tấm mồ hôi, cổ áo sẫm lại vì đẫm nước, còn trong tà sơ mi lộ rõ chiếc may ô sọc xanh. Cột nhiệt kế chỉ rõ trên 300C. Xe tiếp tục chạy, Mai-cơ dựa vào thành ghế. Ông ta nghĩ đến chiếc máy điều hoà nhiệt độ ở nhà. Vừa nghĩ, Mai-cơ vừa lim dim và chỉ tỉnh ngủ hẳn, khi xe dừng bánh bên cổng lớn Liên hợp chăn nuôi “Va-le-dơ Pi-ca-dua-ra”.

        Mai-cơ là một trong những người đầu tiên bước xuống xe. Dáng hình của ông giám đốc Ra-mông Ca-xtơ-rô lập tức thu hút ngay sự chú ý của Mai-cơ. Ông ta quả rất giống Phi-đen. Ra-mông Ca-xtơ-rô mặc quần áo dân quân, tay vung vẩy điếu xì gà đang toả khói, Mai-cơ chăm chú và lặng lẽ quan sát ông giám đốc. “Ra thế đấy. Bao giờ trở về nhà, mình sẽ đề nghị tiến hành ngay chiến dịch “Pi-ca-đua-ra”, - ông ta thầm tính. Tách khỏi đám đông, Mai-cơ bắt đầu chụp lại phong cảnh tuyệt vời ở miền này. Mải mê lăng xăng chạy đi chạy lại thay đổi hướng bấm máy, còn lại mười bốn kiểu cuối cùng, Mai-cơ dành hẳn để chụp ông giám đốc. Ngày hoạt động hôm nay không nằm trong kế hoạch đi chu du Cuaba lần này của Mai-cơ, song những năm tháng phục vụ ở C.I.A đã dạy cho Mai-cơ biết tận dụng mọi khả năng, hoàn cảnh thuận lợi cho phép để phục vụ các mưu đồ. Nhiều lần ở Trung tâm đã nghiên cứu các bước của chiến dịch nhằm sát hại con người rất giống ông giám đốc đang đứng cách trước mặt Mai-cơ có ba mét đây. Lần đầu tiên nhìn Ra-mông Ca-xtơ-rô, ông ta thấy phát hoảng vì sự giống nhau như đúc của hai anh em nhà lãnh tụ cách mạng Cuba. Từ lúc này cuộc tham quan Va-le-dơ Pi-ca-dua-ra” của Mai-cơ đã mang một sắc thái và ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn với những người trong đoàn du lịch đến đây: Mai-cơ đang tiến hành thu thập dần các tin tức cần thiết cho chiến dịch “Pi-ca-đua-ra”.

        Chuyến tham quan Liên hợp chăn nuôi kéo dài suốt hai giờ liền. Mai-cơ lại cảm thấy hơi nhức đầu. Mệt mỏi vì sau chuyến bay dài chỉ được nghỉ ngơi chốc lát và cuộc tham quan nặng nề, quá sức dưới ánh nắng khá gay gắt, Mai-cơ quyết định quay lại xe trước mọi người. Bầu không khí mát mẻ hiếm hoi trong ô tô buýt đã làm cho Mai-cơ dễ chịu hẳn, tựa như sau một hiệp đấu quyền Anh căng thẳng võ sĩ được chiếc khăn thấm nước lạnh phủ lên mặt. Đã tỉnh táo hơn, ông ta đưa mắt tìm kiếm chiếc mũ nan của mình ở chỗ treo cũ nhưng không thấy. “Tự nó không thể chạy đi đâu được. Vì chiếc mũ làm gì có chân”. Ông ta lẩm bẩm một mình. Như con thú đang tức giận, Mai-cơ lo lắng đứng phắt lên trên ghế ngồi, lấy tay khua suốt giàn đựng đồ đạc túi xách phía trên dãy ghế đằng sau, rồi đi nhòm ngó hết cả các ghế nhưng vẫn không tìm thấy. Bực mình ông ta nhìn lại giá đựng bên tay phải. Vẫn chẳng có gì. Cuối cùng, ông ta kiên nhẫn soát lại chiếc giá bên trái và nhìn thấy chiếc mũ nan của mình nằm dưới hai chiếc khác y hệt như vậy . Từ trước đến giờ Mai-cơ luôn nghĩ rằng không một ai trong xe có được chiếc mũ giống ông ta, vì ở ngoài sân bay ông ta là người duy nhất để ý đến loại mũ đội đầu này. Những người khác quyết định sẽ mua nó vào trước ngày về. “Vậy từ đâu lại xuất hiện hai chiếc mũ này nhỉ?”.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM