Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 09:24:52 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Đường chiến đấu  (Đọc 23011 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #30 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 10:25:14 am »

*
*   *

Liên trung đoàn 81 – 82 ra đời từ đầu năm 1949 với sự sáp nhập Hai trung đoàn 81 Ninh Thuận và Trung đoàn 82 Bình Thuận phụ trách bốn tỉnh Cực Nam Trung Bộ: Lâm Viên, Đồng Nai Thượng, Ninh Thuận và Bình Thuận. Lực lượng tập trung của liên trung đoàn là Tiểu đoàn 86, do điều kiện thực tế, thường đóng chân và hoạt động ở Hàm Thuận, Bình Thuận nhiều hơn. Các tỉnh đều có đại đội độc lập: 210, 212 ở Ninh Thuận; 200 và các đội võ trang công tác ở Lâm Viên và Đồng Nai Thượng. Bình Thuận còn có bộ đội địa phương huyên và dân quân du kích hoạt động ngày càng mạnh, phục vụ tốt phong trào địa phương.

Đầu tháng 5 năm 1949 tôi cùng các đồng chí Bửu Bá, Tạ Viết Quý đi nhận công tác ở Tiểu đoàn 86 đang luyện quân ở Thắng Bình Hàm Tân, giáp Xuyên Mộc của Bà Rịa. Từ Thái An, chúng tôi vào Ô Rô theo giao liên tỉnh đi Hàm Tân. Đồng chí giao liên độ 25 tuổi, nhỏ nhắn, hiền ít nói, mang công văn tài liệu khá nặng. Đoàn qua quán Ông Ẹ xuống Trại Mấu đến Dân Thạnh. Đây là lần thứ hai tôi đến Dân Thạnh. Lần trước đầu 1947, Quang Trung vào hội quân với Hoàng Hoa Thám để cùng đánh một trận giao thông ở đường 1, đoạn chân núi Tà Dôn. Tại Tân Thạnh, hai đại đội tập họp để chào trung đoàn trưởng Nguyễn Văn Giáo chỉ huy trận này, ông độ 30 tuổi, trắng trẻo, có vẻ như một nhà giáo, bộ bà ba lụa mỡ gà càng tôn thêm vẻ sang trọng. Đêm bộ đội đi phục kích, địa thế rất tốt nhưng đất đá sạn cứng kinh khủng, đào hầm tóe lửa. Phục đến hơn 9 giờ sáng không có địch, trung đoàn trưởng cho rút. Không ngờ, đến 11 giờ có một đoàn xe chở lính Pháp rất đông lên đổ quân ngay khu vực trận địa, lùng sục bắn phá lung tung một lúc rồi về Phan Thiết. Bây giờ, cuộc kháng chiến đã khác; Dân Thạnh là vùng giải phóng nối dài đến Ô Rô, Thái An. Tuy chỉ cách Phan Thiết hơn 20 ki-lô-mét mà ở đây rất yên ổn, tự do. Tại Dầu Bà Én có chợ kháng chiến đông vui, buôn bán sầm uất.

Các anh Bá, Quý trông rõ là cán bộ. Anh Bá mặc quân phục xita mới, đi giày da cao cổ, mang xắc cốt da. Anh Quý mặc kaki xanh, cũng giày xắc cốt. Hai anh có hai công vụ. Còn tôi nhỏ con, mặc bà ba đen cũ, quần gút ống, mang dép cao su xe kéo, ba lô và túi dết đều bằng vải cũ. Ngó tôi lèng xèng nên anh giao liên tưởng tôi là liên lạc phục vụ hai cán bộ chỉ huy kia. Dọc đường, thấy gì lạ tôi cũng hỏi, anh vui vẻ trả lời thành thạo, tôi hỏi luôn miệng để đi đường xa đỡ mệt. Thấy anh mang nặng, tôi mang hộ anh một gói hàng, anh cám ơn, có vẻ cảm tình với tôi. Đến đầu xóm Dân Thạnh, ghé một quán bên đường nghỉ chân. Anh Bá mua mấy nải chuối. Tôi còn rửa lâu ở ao, anh Quý cho gọi tôi vào ăn chuối, uống nước trà, anh giao liên hơi ngờ ngợ. Đến trạm nghỉ ăn trưa, anh giao liên hỏi nhỏ đồng chí Hổ, công vụ anh Bá:

- Anh Chương làm gì mà mấy anh chỉ huy mời ăn chuối uống nước vậy?

Hổ cười trả lời hóm hỉnh:

- À, anh Chương là chính trị viên đại đội đó!

14 giờ lên đường, tôi đón gói hàng để mang giúp nhưng anh nhất quyết từ cuối, tôi không biết vì sao. Qua Tam Giác rồi qua đường sắt Mương Mán – Phan Thiết, qua quốc lộ 1 đoạn cây số 12 để vào vùng giải phóng Kim Bình. Tôi đi kề khi anh mệt thì giúp. Chúng tôi chuyện trò rôm rả suốt chiều hôm đó. Có điều là không bao giờ anh chịu nhờ tôi mang giúp nữa. Qua Tam Giác ban ngày gần đồn Tân Minh địch mới rút, còn rõ dấu vết đồn địch đổ nát. Một vùng Tam Giác rộng cả trăm ki-lô-mét vuông không còn đồn địch, nhân dân làm ăn sinh sống dễ chịu hơn nhiều dù rằng ba bên bốn bề còn không ít địch, ở Phan Thiết chúng lên đây không xa xôi gì. 16 giờ đến Đá Dựng nghỉ giải lao dưới một bóng cây to và một quán nhỏ bên đường. Quán này có tên là quán “Ba Cô” vì có ba cô gái trẻ, xinh, chưa chồng. Cô lớn nhất tên Sương sau này làm dâu bộ đội, là vợ đồng chí Ngô Đồng Hiệp, trung đội trưởng ở Đại đội A. Qua đường sắt đoạn Giò Gà Suối Dầu, nơi đây giữa năm 1947 có một trận đánh xe lửa của Hoàng Hoa Thám, bây giờ vẫn còn ngổn ngang những sườn toa xe bị đốt cháy. 21 giờ đến rẫy Kim Bình mới dừng ăn tối. Đường đi thật dài, trời đem oi bức, một cơn mưa thoáng qua. Anh giao liên đưa đến một chòi rẫy trống, vào ngủ, sáng đi. Rũ sạch chiếc nốp, nằm chuyện trò đôi chút. Tôi nói ở rẫy đất cát đầu mùa mưa, đêm rắn thường vào các chòi nằm cho khô ráo, có khi dưới nốp mình nằm có rắn cũng nên, rắt đụt nưa nhỏ nhưng rất độc, cắn là vô phương cứu chữa. Anh em vội lẫy đèn pin soi chung quanh nốp, chung quanh chòi không thấy gì. Sáng rõ, xếp chiếc nốp, mọi người giật mình: một con rắn đụt nưa to bằng ngón tay, màu đỏ hồng, đã chết bẹp dưới lưng chúng tôi. Khi đêm tưởng chuyện nói chơi thôi, sáng ra đúng là có con rắn độc dưới nốp! nếu rủi ro một người nào đó bị rắn cắn chết thì thật là tai họa.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #31 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 10:27:47 am »

Từ bưng Cò Ke trở đi là vùng giải phóng, cụm núi Ba Hòn nổi lên đều đặn trên dãy động cát bằng phẳng thật ngộ nghĩnh. Có một khu vực tên “Cát Mốc” màu xám, không trắng, đỏ, cũng không vàng, khoai lang lá nhỏ nhiều chia, củ không lớn nhưng rất nhiều, vỏ trắng, ruột hơi vàng, ăn ngon tuyệt, hơn cả khoai Trại Mấu, Ô Rô vốn rất nổi tiếng. Ở đây có một loại khoai củ to, giống khoai mỡ, khoai bi, tên là “khoai ngọt” vì nó còn ngọt hơn cả khoai trồng già. Bà con tin là qua ba mùa thu hoạch phải bỏ giống, nếu không nó sẽ thành quỷ, do đó giống khoai này ngày càng ít, sau ngày giải phóng không còn nữa. Một hủ tục đã làm mất một giống khoai đặc biệt quý.

Đến Thắng Bình, anh Hữu Bá nhận chức chính trị viên tiểu đoàn, anh Tạ Viết Quý làm đại đội trưởng Đại đội B, tôi làm chính trị viên Đại đội A. Tiểu đoàn có ba đại đội bộ binh, một đại đội trợ chiến. Đại đội Bộ binh 3 là đại đội xung kích, tức Quang Trung cũ nhưng còn ở Ninh Thuận. Tôi làm quen với đại đội trưởng Nguyễn Cang, anh chính là người huấn luyện quân sự cho thanh niên ở miễu Đa Phước năm xưa, từng là đại đội phó Quang Trung, đại đội trưởng Lý Thường Kiệt và chỉ huy trưởng bộ đội B. Tôi xem anh là người anh lớn tuổi, đi trước, có nhiều thành tích chiến đấu và kinh nghiệm xây dựng mà tôi phải học hỏi. Các trung đội trưởng Thái Văn Mao, Trần Văn Hỷ, Nguyễn Long Ẩn đều dũng cảm, nhiệt tình, quyết tâm đưa đơn vị trưởng thành nhanh. Thắng Bình là vùng giải phóng sớm, ở đây lúa gạo, trái cây rất nhiều, ngon và rẻ. Gần biển, gạo cá nước đầy đủ, sinh hoạt được cải thiện, qua ba tháng luyện quân, anh em mạnh khỏe hẳn lên. Nằm cuối cùng đất Hàm Tân, xa địch, thật lâu mới có oanh tạc đến “thăm qua” một lần. Tuy vậy, tôi cũng thấy có nhiều cái hay, ở nhiều láng trống cắm nhiều cọc chống nhảy dù. Nhìn từng bãi cộc cao tua tủa lên trời, cắm rất công phu chắc chắn, tôi nghĩ đây cũng là cái mới trong tỉnh, tăng thêm tin tưởng cho đồng bào, còn tác dụng thực tế thì phải chờ xem bởi còn không thiếu gì nơi địch nhảy dù được mà chưa cắm cọc hoặc không sao cắm hết nổi, vậy địch dại gì nhằm bái có cọc mà nhảy dù.

Nước mắm Hàm Tân thì tôi chịu, không ăn nổi! Tôi là dân gần biển đã ăn nhiều loại nước mắm, nước mắm cá cơm, nước mắm ruốc ngon hết ý. Còn đây là nước bồi bỏ thêm muối, dang nắng một thời gian rồi đem kho nấu hoặc ăn sống. Bà con địa phương chỉ dùng nó vì đã quen. Thật ra, ở đây muối và các loại cá làm nước nắm không thiếu, rất nhiều nữa kia. Các loại cá ngon như đỏ dạ, ướp giấy, cá bẹ, rựa, chim, thu, nhiều vô kể, cá rựa bình thiên to béo, mắm bẹ thật hấp dẫn, có lẽ chúng nó bù lại cho nước mắm “ngoại lệ” của Hàm Tân.

Kết thúc mùa huấn luyện, tiểu đoàn tổ chức một cuộc đi thăm Xuyên Mộc, huyện giải phóng rất sớm, có cuộc sống sung túc, phong trào kháng chiến mạnh, nhân dân rất tin tưởng Chính phủ Cụ Hồ, đã cung cấp nhiều nhân tài vật lực cho cách mạng. Mít Xuyên Mộc dẫy đầy, chở hàng đoàn xe bò đầy ắp đi bán ở các chợ kháng chiến và các chợ vùng địch. Các loại cây trái ngon khác cũng thật nhiều. tiếc là thời gian 86 vào gặp lúc có dịch thổ tả nên mít rất ngon, đồng bào mời ăn tự do mà quân y chỉ cho ăn chút ít về đêm nên không được thỏa mãn lắm. Nhân dân và địa phương đón 86 rât niềm nở, thân tình; là vùng căn cứ nên ở trong nhà dân, bà con cũng coi 86 như con em trong nhà, giúp đỡ, ủng hộ nhiều lương thực thực phẩm chẳng khác ở quê nhà. Trước lúc về Hàm Tân, 86 ra mắt một đêm lửa trại đoàn kết quân dân, bà con dự rất đông, cổ vũ nhiệt tình. Đơn vị trổ hết tài năng phục vụ, vừa gây thiện cảm vừa để tiếng tốt lâu dài. Tôi mới về tiểu đoàn không lâu, chưa hiểu hết tài năng của chiến sĩ trẻ đơn vị nên chính tôi cũng không ngờ đêm văn nghệ cây nhà lá vườn lại thành công đến thế! Các chàng trai 86 không quên ngắm nhìn các cô thanh nữ Nam Bộ xinh tươi duyên dáng. Các cô cũng tỏ nhiều cảm tình với những chiến sĩ phương xa mới thoáng hiện ở quê mình. Các má chiến sĩ, các chị Hội Phụ nữ cứu quốc quyến luyến không muốn chia tay, quà bánh, trái cây la liệt. Tình cảm quân dân thì ở đâu cũng vô cùng quý mến thân thương. Tạm biệt lên đường, hẹn ngày gặp lại, chuyến viếng thăm đã để lại một kỷ niệm đẹp về bộ đội Bình Thuận hiền vui vẻ, trẻ trung, dễ thương, văn nghệ giỏi. Bộ đội Cụ Hồ ở đâu, nơi nào cũng đều được dân tin dân yêu. Tiểu đoàn còn đi thăm một số nơi của Xuyên Mộc, Phước Bửu là một thị trấn giải phóng lớn, phố xá đông vui, buôn bán nhộn nhịp, hàng hóa nhiều, giá cả rẻ, thấy mà mê.

Tiểu đoàn ra lại Hàm Tân để vào đợt lập công mới. tôi dự cuộc họp rút kinh nghiệm trận đánh giao thông thắng lợi trên đường Suối Kiết – Tánh Linh của tiểu đoàn hồi tháng tư và nhận thây tiểu đoàn trưởng Sơn Diệp là một chỉ huy tài giỏi; anh em tin tưởng nhiều vào tiểu đoàn trưởng của mình, rất có lợi cho các hoạt động tới, bởi anh Sơn Diệp cũng mới về 86 đầu 1949 này thôi. Tôi chuyển sang làm chính trị viên Đại đội B. Để kỷ niệm Cách mạng tháng Tám, Quốc khánh 2 tháng 9, một ngày ngày kháng chiến và lập công mới sau luyện quân, 86 phối hợp huyện Tánh Linh tấn công tiêu diệt đồn ga Sông Dinh, một đồn giữ đường sắt GVF (grade voie ferrée) đồng thời là điểm xuất phát đánh vùng căn cứ miền Đông Tánh Linh. Đồn có một đại đội lính Thượng, chỉ huy là một sĩ quan Pháp, hạ sĩ quan là người Kinh. Đội công tác miền Tây Tánh Linh do chủ tịch huyện Lê Văn Triều trực tiếp chỉ đạo xây dựng được một tổ nội tuyến trong đại đội này. Có nội tuyến đưa bộ đội vào đồn, bất ngờ tấn công thì thật tuyệt. Nhưng đề phòng tình huống đột biến, tiểu đoàn vẫn có phương án 2: cường tập.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #32 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 10:30:48 am »

Đại đội B hôm ấy chỉ có đồng chí đại đội phó Võ Khắc Kế và tôi chỉ huy là chủ công, cùng đội công tác bắt liên lạc với nội tuyến vào lấy đồn hoặc thực hiện phương án 2. Đại đội A tiếp chiến, đại đội Xung kích dự bị. Chỉ huy là Sơn Diệp và Phan Văn Hược chính trị viên tiểu đoàn mới thay anh Bửu Bá. Trực tiếp có liên trung đoàn phó Nguyễn Minh Châu quyết định tối hậu. 0 giờ 26 tháng 8 năm 1949, B đã cùng đội công tác liên lạc với nội tuyến bốn đến năm lần mà không thấy trả lời. Đồn địch vẫn im lìm. Cả đại đội áp sát rào mà không thấy động tĩnh gì. Tuy không liên lạc được với cơ sở nhưng không có dấu hiệu lộ, phải chuyển sang phương án 2 thôi. B triển khai đội hình xong, trong khi chờ G, đội công tác vào xóm đồng bào Thượng gần đó gặp được anh hạ sĩ tổ trưởng cơ sở nội tuyến, đưa ra gặp anh Năm Châu, mọi người mới vỡ lẽ, thở phào nhẹ nhõm. Do cơ sở quán phấn khởi mới chắc ăn nên nảy ra một sáng kiến – cũng thật là chết người – là trong đêm N này, cơ sở tổ chức cho lính cả đồn nhậu say be bét, nào ngờ lính say mèm thì cơ sở cũng say mèm, nào có nhớ việc bố trí phiên gác đón bộ đội nữa! Sếp đồn thấy lính say rượu li bì, hỏi ra biết anh hạ sĩ bày trò, mắng anh một trận, đánh mấy tát tai và đuổi ra khỏi đồn nên mới gặp đội công tác. Vì sự cố đó mà tên lính gác không phải cơ sở nhưng cũng say, ngủ gục trong bót gác, không thấy ám hiêu. Kế hoạch tiếp tục, chúng tôi cùng anh hạ sĩ đến gọi tên gác mở cổng, ập vào chiếm đồn, nếu trở ngại, thực hiện phương án 2 luôn.

Nghe anh hạ sĩ gọi, tên gác không mở cổng nhưng vì quen nhau, cùng người Thượng nên nó cũng không bắn, anh kéo cự mãi sang bên và gọi sếp đồn xin cho vào ngủ. Có tiếng tên Pháp làu bàu rồi cũng ra mở cổng, ta bắn một loạt gục tại chỗ, anh em trào vào đồn chiếm các ụ súng cối, trung liên, mi-ra-đô và đại liên, kêu gọi binh lính đầu hàng. Bọn hạ sĩ quan người Kinh xé rào chạy bạt mạng trong đêm; lính Thượng choảng dậy răm rắp nằm tại chỗ. Ung dung làm chủ, thu dọn chiến lợi phẩm đến sáng mới lui quân. Cơ sở và hàng binh theo đội công tác về huyện. Đánh đồn có nội ứng thật là dễ dàng. Ở Bình Thuận trong chống Pháp duy nhất có trận này. Tuy có trục trặc suýt bị bể vỡ nhưng rồi cũng toàn thắng. ta vô sự, thu trên 100 súng các loại, có một đại liên Dờ-rốt-nin, một cối 60, 10 trung liên và một VĐT 1 oát. Có rất nhiều thịt, cá hộp, ra-xông 24 giờ (ration 24 heures). Tiểu đoàn về Phong Điền, Hàm Tân nghỉ mấy hôm. Ngon tuyệt là thịt hộp nấu rau cải, nước dừa bù đắp những ngày hành quân gian khổ.

Trong tập san Lịch sử Quân sự số 5, năm 1993 của Viện Lịch sử Quân sự Bộ Quốc phòng có viết trận Sông Dinh ngày 26 tháng 8 năm 1949 ở Bình Thuận là một trong bốn trận tiêu biểu của Quân đội nhân dân Việt Nam năm 1949 (Hố Mít, Bông Lau – Lũng Phầy, Đại Bục và Sông Dinh).

Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #33 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 10:32:12 am »

86 liên tục chống càn bảo vệ dân, giữ vùng giải phóng. Tam Giác tuy không còn đồn địch trong lòng nữa nhưng ba góc Ma Lâm – Mương Mán – Phan Thiết đều có nhiều địch, dễ dàng xuất quân đánh vào Tam Giác rất nhanh. Do vậy, đóng quân ở đây phải luôn có sẵn kế hoạch tác chiến. Các vọng “bù” Tam Giác cũng nổi tiếng như mõ Thái An, địch đi hướng nào đều có tín hiệu báo động kịp thời để tránh lánh hoặc bố trí tác chiến. Dân quân du kích thường xuyên cọ xát địch, có bộ đội kèm cặp phối hợp, trưởng thành nhanh, đánh địch rất keo. Khi có bộ đội cũng như lúc đánh giặc một mình, họ đều chiến đấu rất dũng cảm ngoan cường. Tiếng còi của tiểu đội trưởng dân quân Tô Phụ địch rất nể. Năm 1953, Tô Phụ là chiến sĩ thi đua tỉnh Bình Thuận và Liên khu 5. Tiểu đoàn chống càn ở Tam Giác trận nào cũng đánh lui và tiêu hao nhiều địch bảo vệ được tính mạng tài sản nhân dân nên bà con rất tin tưởng. Nhân dân Tam Giác rất nghèo, mấy năm liền bị địch đốt nhà, cướp tài sản nhưng đồng bào kháng chiến rất kiên cường, hết lòng chăm sóc, ủng hộ lương thực thực phẩm cho bộ đội, đường sữa thuốc men cho thương, bệnh binh thật cảm động, tình đoàn kết quân dân rất đậm đà, thân thiết.

Tiểu đoàn chủ trương đánh một trận cải trang kỳ tập chiếm đồn Trinh Tường ngay bìa nội ô Phan Thiết vào chập tối là lúc địch có nhiều sơ hở. Trung đội phó Ngọc Ánh cảm tử đội nội thành sẽ cùng cơ sở đưa một xe Jeep trong Phan Thiết ra gặp tiểu đoàn tại bắc đồn Trinh Tường không xa, đón 2 chiến sĩ quốc tế người Đức là Lê và Xít-phếch đóng vai sĩ quan Pháp cùng hai cán bộ của 86 đóng sĩ quan ngụy, cho xe chạy đến cổng đồn, bất ngờ nổ súng chiếm bót và mi-ra-đô. Một tiểu đội cải trang lính ngụy đi bộ sau xe Jeep xông vào chiếm đồn. Xung kích là tiếp hiến, tảo trừ, thu dọn, B làm dự bị, A chặn viện Phan thiết. Với 86 thì trận sát gần Phan Thiết này hoàn toàn tin tưởng thắng lợi, sẽ có ảnh hưởng chính trị to lớn đối với phong trào nội thành và xung quanh. Anh Năm Châu trực tiếp chỉ huy trận đánh.

Chúng tôi hồi hộp chờ đợi từ khi tiểu đội cải trang cùng các “sĩ quan Tây, ta” đi công khai trên đường 8 xuống Trinh Tường. Đã khá lâu, nếu có xe Jeep ra thì trận đánh đã nổ rồi. Tình hình bình thường nhưng cũng phân vân lo ngại quá. Rất lâu sau đó mới thấy tiểu đội và các sĩ qaan quay lại có cả Ngọc Ánh, anh ta cho biết là kế hoạch bị lộ nên không cho xe ra được, nếu tác chiến bị động, dù quả cảm mấy cũng khó khăn mà vô cùng nguy hiểm Ai cũng tiếc nhưng ra về êm thấm là tốt. Đâu ngờ về sau mới biết kế hoạch đánh Trinh Tường là “kế hoạch ma” của Ngọc Ánh, cũng không biết tại sao y đặt kế hoạch dối tra như thế mà lúc đó ai cũng tin! Ngọc Ánh là một cảm tử đội sa đọa hư hỏng, biến chất, đã vi phạm kỷ luật dân vận trong nội thành rất nặng, năm 1953 y bị Tòa án Quân sự Cực Nam Trung Bộ xử tử hình vì các tội ác y đã gây ra trong thời gian hoạt động độc lập trong nội thị.

Cuối năm, tiểu đoàn về đóng ở Dân Thạnh (xã Hồng Sơn sau này) tiến hành rèn cán chỉnh quân. Lần này chính là rèn cán để đủ sức hoàn thành nhiệm vụ trong giai đoạn mới của cuộc kháng chiến. Đội ngũ cán bộ tiểu đoàn, đại đội thi đua phục tập chương trình rèn cán do liên trung đoàn chủ trì. Khi có địch càn, tạm dừng; đánh đuổi giặc xong lại lao vào học tập, rèn luyện.

Đầu tháng 1 năm 1950, tiểu đoàn hành quân lên đường 8 đánh một trận phục kích giao thông ở đoạn giữa Gia Bát - Di Linh để kỷ niệm ngày thành lập Đảng. Hành quân đường dài giữa núi cao rừng thẳm, thật gian lao nhưng cũng đầy thú vị, nhiều lúc tưởng như đi mây cưỡi gió, từng đám, từng đám mây chập chờ, sà sà ngang mặt đường và cả bên dưới chân. Mấy làn gió mát thoảng qua, những cánh chim trời bay lượn; dưới đồng bằng làm sao có được cảnh này! Cùng hành quân có liên trung đoàn trưởng Nguyễn Văn Giáo và liên trung đoàn phó Nguyễn Minh Châu. Đi đánh giặc mà có cả cấp cao thật là tuyệt. Trời cao nguyên vẫn còn mưa rả rích suốt ngày. Chiều 5 tháng 1 vừa bố trí xong chưa lâu, tôi bỗng thấy một vệt lửa xanh bay từ mỏm đồi xuống mặt đường, một tiếng nổ vang cùng một bựng khói đen nghịt. Một chiến sĩ gác vô ý làm bật cần lựu đạn, may mà giữa núi rừng sâu, xa dân, xa địch. Ở đây khố nhất là chỗ ngủ. đất dốc không nơi nào bằng phẳng, lại thêm sỏi đá lởm chởm phải lót lá, lập thế chỏi chân vào gốc le mà ngủ. Các y tá có võng cứu thương treo nằm thần tiên quá! Địa thế phục hết ý, trên cao chọi lựu đạn và bắn găm vào thùng xe thì quá ngon, nhưng nhảy xuống đường thì hơi khó, lôi thôi là trẹo giò. Bên kia đường là vực thẳng, địch không chạy đường nào được.

8 giờ ngày 6 tháng 1, có tiếng xe ô tô từ xa. Một xe vừa đến, trung liên lựu đạn của Xung Kích rền vang. A, B tràn ra nhưng trước trận địa chẳng có một xe nào nữa, toàn tiểu đoàn chỉ đánh có một xe! Ngó xuống mé dưới đường sâu hun hút mà địch cứ nhào đầu chẳng kể hố vực gì cả. Xung Kích chỉ kịp bắn chết bảy tên, thu một trung liên, sáu súng trường. Lùng sục một lúc bắt thêm một tên Pháp chỉ huy xe, lấy một mi. Đây là chiếc xe tiếp tế định kỳ cho đồn Gia Bát; thảo nào toàn là lương thực vặt vãnh đầy xe; cả tiểu đoàn mang khẳm. Ngoài một ít súng đạn thì không có gì đánh giá nhưng đã đánh thì phải thu cho bằng hết chứ biết sao! Tên Pháp rất sợ bị bắn, ta giải thích: bộ đội cách mạng không bắn tù binh đã đầu hàng, nó cám ơn ríu rít. Dừng nghỉ ăn trưa tại một con suối, cơm vắt với thịt hộp chiến lợi phẩm thì thật tuyệt. Sẵn nước trong mát không chờ sôi cứ uống phẳng rốn, ngon lành. Chiến thắng dù nhỏ nhưng cũng là chiến thắng nên tất cả đều vui. Được cấp gạo trắng, thịt hộp, cả một ít rượu; bây giờ là ngủ đêm, thoải mái một chút cũng được. Lại có nhiều rau tàu bay, rau rịa và chuối, mít rẫy cũ đồng bào đã bỏ, chịu khó hái nấu canh với thịt hộp thì ngon cực kỳ. Số hơi lớn tuổi nhấm nháp vài hớp rượu, câu chuyện càng rôm rả, vui như Tết; quá nửa đêm mới chịu an giấc.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #34 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 10:33:07 am »

Năm nay tiểu đoàn ăn Tết ở Dân Thạnh. Quản lý đã phân phối tiêu chuẩn Tết. Riêng phần B cũng tự chuẩn bị bổ sung thêm để anh em ăn ba bữa cho ra vẻ. tôi không uống rượu nhưng để đơn vị vui chút ít ngày Xuân, hôm đánh đường 8, tôi đã dặn quản lý bí mật cất mấy chai anít, nay tặng mỗi trung đội một chai, pha ra cũng đủ mỗi người một cốc, anh em rất hoan nghênh đại đội tâm lý. Sáng mồng Một, một phong pháo mừng Xuân. Hồi ấy chưa cấm đốt pháo và cũng không có việc đốt quá mức như sau này. Đồng chí Bình, trung đội trưởng trung đội 3 đề nghị cho bắn một loạt tiểu liên mừng năm mới, tôi khuyên phải tiết kiệm đạn để đánh giặc. Khổ nỗi, đại đội trưởng thì ủng hộ và thuyết phục lại tôi:

- Chí bắn một loạt ngắn thôi, cho khí thế, đồng ý anh nhé!

Đầu năm đầu tháng không lẽ làm phật ý nhau và để anh em cụt hứng, tôi đành cười trừ. Thế là khi nghe ở tiểu đoàn bộ nổ pháo, đại đội cũng nổ một phong, kèm theo một loạt tiểu liên xẹt lên trời, anh em vỗ tay vang dội. Từng trung đội liên hoan Tết với đồng bào nhà đóng quân. Cán bộ các trung đội lên chúc Tết; ban chỉ huy mời mỗi người một ly lơ-bông-gu, anh em cho là phù hợp với ngày Xuân. Tạm gọi là thanh bình trong ba ngày Tết, có lẽ tiểu đoàn bảo mật tốt, địch không biết nên không đến “thăm xã giao”.

Chiều mồng hai có lệnh hành quân sang Tam Giác. Thực phẩm Tết dù dồi dào cũng chỉ đến trưa là sạch. Trời cồn nắng chang chang, cả 86 đã qua đường 1, sang xóm Đồng, Xoài, Quỳ, đường 8. Dạo này, Tam Giác đồng khô cỏ cháy, gió bụi mịt mù nhưng hành quân ngày cũng thích thú, bất ngờ, nhanh chóng mà lại an toàn. Đơn vị đóng khu vực cũ ở Láng Quý – Rẫy Nổ; đại đội bộ ở nhà chú Hai Dương, giám đốc Công binh xưởng Hàm Thuận. Có một điều nhớ mãi: quản lý tưởng là trong dịp Tết, đến nơi cũng dễ xoay xở thực phẩm, nào ngờ nông thôn xa chợ búa, loay hoay thế nào mà đến 12 giờ trưa mồng ba mới có cơm và muối trắng mang lên. Phần Tết đã làm gọn trước lúc lên đường, đến đây ai cũng ngó nhau cười, không sao nuốt nổi. Sáng kiến nấu ấm nước chan cơm ăn với muối thế mà cũng hết tiêu chuẩn vì quá đói rồi. Tuy chưa đến nỗi chờ nấu mầm đá như chuyện Tràng Quỳnh gạt vua ngày xưa.

15 giờ, tiểu đoàn hành quân xuống Xuân Phong, Đại Nẫm, Phú Hội. Mỗi đại đội giương cao một lá cờ lớn đi thành một hàng dọc song song băng đồng ruộng khô, gián cách vài trăm mét. Cả đơn vị lớn hành quân ban ngày giữa lòng Tam Giác trông hùng dũng biết bao! Ngay mình trong hàng ngũ cũng thích thú, tự hào, huống hồ đồng bào. Đại đội B về xóm Đại Nẫm, vừa đến đã có địa phương đón niềm nở, thanh niên vác đến cả đống củi lớn để tối đốt lửa trại. Sau khi thăm các gia đình là tập trung ăn cơm liên hoan tết. Nói là liên hoan nhưng chỉ có bộ đội ăn còn địa phương, các má các chị thì chỉ lo dọn và chiêu đãi. Tuy gần địch, đường sắt Phan Thiết – Mương Mán chạy qua giữa các xóm nhưng phong trào kháng chiến ở đây khá mạnh, đời sống cao hơn trên Tam Giác nhiều, nhà nào cũng có vườn cây trái và rau đủ loại. Nhớ lại đúng 10 năm trước, tôi vào Phan Thiết thi tiểu học, đi xe lửa ngang qua Phú Hội, Đại Nẫm, Xuân Phong, từng chùm xoài lòng thòng đứng trên xe lửa có thể với tay hái được, thấy mà mê! Buổi chiều mồng ba Tết này quả là một bữa ăn Tết muộn thật thịnh soạn. Quà bánh dẫy đầy, ăn uống no nê rồi mà còn gánh tới bổ sung liên tục. Anh em cám ơn không nhận nhưng các má nhất định không nghe:

- Các con ráng mang về, trên đó khó hơn dưới này, lâu ngày mới về thăm bà con, lại ngày tư ngày Tết, đừng mắc cỡ khách sáo gì hết, nghe chưa?

Thật chân tình cởi mở, cảm động biết chừng nào. Quản lý “đành” rất vui lòng nhận. Hành quân về, đại đội nào cũng gánh theo kĩu kịt.

Vừa tối, đồng bào đến đông đúc vòng trong vòng ngoài. Ruộng khô, rạ cắt sát gốc cũng sạch sẽ. Cờ đỏ sao vàng bay phần phật trong gió Xuân dưới ánh lửa hồng càng rực rỡ. Sau mít tinh chính thức là văn nghệ mừng Xuân. Các tiết mục ca múa, tấu hài làm bà con cười lăn ra; các nghệ sĩ không chuyên này cũng khá tài ba, diễn xuất thật điệu nghệ, vui hay từ đầu đến cuối. Các cô chú bé cứ cười giòn tan, vỗ tay hoan hô các anh bộ đội không ngớt. Vui mấy rồi cũng phải kết thúc, cảnh chia tay thật quyến luyến, nhiều người đưa tiễn cả cây số, nhìn bộ phận quản lý gánh gồng lỉnh kỉnh thấy cũng vui, càng cảm kích tình nghĩa quân dân. Nhờ vậy mấy bữa tiếp theo cũng tươi. Anh em nói đùa: đúng là lên voi xuống chó! Mới ba mươi mồng một ê hề, trưa mồng ba đã muối trắng rồi chiều mồng ba sang hết cỡ. Chắc rồi mồng sáu, mồng bảy sẽ không khác trưa mồng ba! Đó là “chuyện thường ngày” của bộ đội kháng chiến, nhưng bộ đội những ngày chưa tác chiến là cứ “vui như tết”. Dạo này Dân Thạnh địch ít càn. Chúng phải dồn sức cho chiến trường chính Bắc Bộ nên ở mình cũng thong thả hơn. Nghe ban tổ chức Đại hội Tập của trung đoàn đang chuẩn bị rất quy mô, khản trương ở rừng Điểu, đơn vị háo hức mong đến ngày đại hội để thi tài. Dù sao, một chừng mực nào đó, mấy tháng huấn luyện vừa qua cũng hạn chế tác chiến diệt địch.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #35 vào lúc: 17 Tháng Ba, 2019, 10:18:10 am »

Tôi vốn nhỏ con, đã 22 tuổi mà nhiều người cứ tưởng 18-19; tôi lại thường ăn mặc xuềnh xoàng. Thời ấy bộ đội còn khổ lắm, có gì mặc nấy, thường là bà ba đen, vải xấu, hầu hết đi chân đất. Khi đánh trận, cố kiếm một đôi giầy chông, chiếc xanh tuya rông, bình toong Ăng-lê mang cũng thích. Nhưng cái chính là tiện lợi hơn trong sinh hoạt cũng như tác chiến. Một lần, đến đóng ở xóm Bàu Hạt; đại đội bộ ở một nhà gần sân banh. Nhà tranh kháng chiến không rộng rãi gì, chỉ có một chiếc máy may và bộ ván gõ là đáng giá. Anh Quý thường ăn mặc đàng hoàng, giày, mũ tươm tất; chủ nhà biết là chỉ huy pha trà mới uống. Tôi vào chào chủ nhà rồi cầm tách trà uống một ngụm. Tôi bỗng để ý thấy anh chủ nhà nhìn tôi không nói gì nhưng vẻ không bằng lòng. Một chập, các trung đội trưởng lên báo cáo việc đóng quân và nhận chỉ thị sinh hoạt. Anh chủ nhà thấy các trung đội trưởng đều chào tôi thì rất ngạc nhiên. Trung đội trưởng Bình ăn mặc khá đẹp, cô lô lệch có sao, giày da cao cổ nom thật có dáng. Sau đó, Vân thư ký đại đội cho tôi biết chủ nhà đã hỏi:

- Anh đó còn nhỏ mà sao mấy anh kia chào?

Vân tủm tỉm:

- Chính trị viên đại đội tôi đó!

Chủ nhà cười sởi lời:

- Vậy à? Tôi tưởng liên lạc chớ!

Hai vợ chồng thân thiện với tôi hơn. Đôi lúc đi công tác vè, tôi cũng ghé lại thăm. Thì ra, dáng vẻ bên ngoài cũng quan trọng.

Một lần khác, khi tôi đang rửa mặt ở sân thì có hai người đến. Nhìn quân phục xi-ta xám, quần ống tuýp, tóc cắt cao, ba lô vải xi-ta vuông vức, dép cao su cắt rất đẹp, tôi biết đây là cán bộ khu 5 mới vào Cực Nam đến đơn vị nhận công tác.

- Này đồng chí, ban chỉ huy đại đội ở đâu?

- Ở trong nhà!

Đại đội trưởng, đại đội phó tiếp và bảo chờ chính trị viên. Tôi vào, các anh giới thiệu tôi và bảo đây là hai cán bộ trung đội bổ sung về đại đội. Sau này, khi đã thân thiết, các đồng chí mới nói:

- Hôm gặp anh ở sân, nói thật chúng tôi cứ tưởng anh là liên lạc thôi, ai ngờ chính trị viên đại đội mà nhỏ quá vậy.

- Vì các ông nghĩ các ông là trẻ nhất rồi, còn cán bộ đại đội phải già chứ gì!

- Khi thấy đại đội trưởng giới thiệu, bọn tôi rất ngạc nhiên, cán bộ đại đội mà còn trẻ hơn chúng tôi nữa!

- Mình không trẻ đâu, anh Dương Minh Đẩu, chủ nhiệm chính trị liên trung đoàn làm chính trị viên đại đội Phan Đình Phùng từ năm 1945, lúc mới mười bảy tuổi cơ. Tôi là cán bộ đại đội mới vài năm nay thôi.

- Anh bao nhiêu tuổi rồi, nhập ngũ năm nào?

- Mình nhập ngũ năm 46, hai mươi hai tuổi rồi.

- Trời ơi! Tưởng anh chừng mười tám, mười chín tuổi thôi, ai ngờ là lính cựu, bọn tôi mới tân binh.

- Mình đánh cũng chưa nhiều lắm đâu. Đại đội trưởng của chúng ta mới là người đánh dư trăm trận, từ hồi còn là giải phóng quân. Mình cũng mới qua các lớp tiểu đội, trung đội chứ chưa qua lớp đại đội.

- Cũng là quá cơ bản rồi!

Tuổi trẻ chúng tôi cũng dễ chan hòa với nhau. Các cán bộ trung đội ở Liên khu vào đã phát huy tác dụng rất tốt cả trong huấn luyện và chiến đấu. Trẻ, khỏe, thông minh, năng động, họ đã đoàn kết cùng đưa đơn vị tiến bộ nhanh trong “Rèn cán chỉnh quân” và chiến đấu sau này.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #36 vào lúc: 17 Tháng Ba, 2019, 10:18:59 am »

Đồng chí Nguyễn Lịnh, chính ủy trung đoàn mới ở Liên khu 5 vào Cực Nam nhận chức, nghe tiếng là một người rất sắc sảo, nghiêm nghị, sắp xuống làm việc với Tiểu đoàn 86. Tất nhiên, chính ủy sẽ xuống các đại đội. Nghe nói chính ủy nhận xét, đánh giá cả quân sự, chính trị đều rất chặt chẽ, thái độ khá găng, thật tình tôi cũng hơi ngại và có cảm giác không giống như đối với chính ủy Lâm Hồng Phấn. Nhưng tôi nghĩ mình cứ làm nhiệm vụ chu đáo là được, không có gì phải lo. Sáng nay, đại đội trưởng tập hợp đơn vị; chính ủy đến, toàn đại đội bồng súng chào. Thời đó, tập hợp từ trung đội trở lên để chỉ huy họa khoa mục huấn luyện hoặc chỉ thị công tác, đơn vị đều bồng súng chào, nghiêm lắm. Chính ủy đáp lễ rồi đi thong thả một lượt quanh hàng quân. Đến trước đội hình, đồng chí cho nghỉ và khen đội ngũ tốt, động tác mạnh, đều. Thế là anh em vui hẳn lên, sự e ngại, cách biệt đối trên giảm hẳn. Đang nói chuyện về tỉnh hình chung, đột nhiên anh hỏi đơn vị:

- Các đồng chí biết năm 1949 là năm gì của cuộc kháng chiến không?

Im lặng. Chẳng lẽ cả đại đội không ai trả lời được câu hỏi của chính ủy sao? Không lẽ đại đội trưởng, đại đội phó phải trả lời một câu hỏi chính trị (thì cũng được thôi) tôi lên tiếng:

- Thưa chính ủy, năm 1949 là năm cầm cự, chuẩn bị tổng phản công.

- Đúng, nhưng nói cho đầy đủ thì năm 1949 là năm tích cực cầm cự, chuẩn bị tổng phản công – Rồi đồng chí nói tiếp: - để cho năm 1950 này là năm chuyển mạnh sang tổng phản công. Các đồng chí có phấn khởi không?

- Có – Cả đại đội đồng thanh trả lời, đều, mạnh, kéo chân đánh rụp theo tư thế nghiêm. Tôi thấy rõ đại đội trưởng, đại đội phó hài lòng động tác đội ngũ thuần thục của chiến sĩ mình. Chính ủy đến đại đội bộ làm việc. Sự gần gũi, mến phục ban đầu của chúng tôi đã nảy nở và ngày càng phát triển suốt những năm cùng sống chiến đấu, công tác sau này. Tôi học tập nhiều về tác phong sâu sát, cụ thể, tỉ mỉ của anh. Tuy thời gian ngắn cũng thấy rõ sự thông minh, nhạy bén của một con người từng trải dạn dày, một chiến sĩ cách mạng từ thời Du kích Ba-tơ. Đôi mắt anh rất sắc, chắc khó qua anh được điều gì. Liên trung đoàn 81-82 được đổi lại thành Trung đoàn 812, vẫn phụ trách 4 tỉnh Cực Nam Trung Bộ. Toàn quân thực hiện chế độ “Chính ủy tối hậu quyết định”, anh là chính ủy 812 và đại diện của Bộ Tư lệnh Liên khu 5 ở Cực Nam. Anh cũng cho biết: Ban cán sự Cực Nam và trung đoàn đã quyết định không tiến hành Đại hội tập mà sẽ mở một chiến dịch để phục vụ phong trào thiết thực hơn. Sau đó, sẽ mở một cuộc hội nghị tấp huấn cho cán bộ từ đại đội trở lên toàn trung đoàn và các tỉnh Cực Nam, bồi dưỡng nâng cao trình độ cán bộ trong tình hình mới. Như vậy sau “Rèn cán chinh quân” là hoạt động ngay.

Đầu tháng 5 năm 1950, tiểu đoàn được quán triệt về Chiến dịch Hè ở Bắc Bình Thuận, có mật danh là chiến dịch BTN. Cũng không hiểu sao mật danh chiến dịch lại như vậy: BT là Bình Thuận, N là Nord, BTN tức là Bình Thuận Bắc. Vậy thì có gì đáng gọi là mật danh? Thế mà chiến dịch vẫn giữ được bí mật địa bàn, mục tiêu cho đến ngày N, giờ G và giành thắng lợi. Giữa tháng 5, Đại đội B được phái ra hoạt động trước ở Bắc Bình, vừa để nghi binh, vừa cùng địa phương phát triển du kích chiến tranh, hỗ trợ cho hậu cần chiến dịch chuẩn bị vật chất. Được về quê hoạt động thì phẩn khởi quá, có dịp thăm viếng gia đình, làng xóm bạn bè. Đơn vị thường cử một số tổ phối hợp với du kích đột nhập các ấp ũõ trang tuyên truyền, thế mà lại xảy ra cho gia đình tôi một chuyện phiền toái. Nhà tôi ở đầu mối đường, từ bến Lò Ngói lên thẳng nhà rất dễ dàng. Khi tổ công tác được lệnh vào xóm bắt tề thì du kích dẫn đường cứ thẳng tới gõ cửa, gọi người nhà ra trói dẫn đi, không kể trúng trật, dù cha mẹ tôi bảo có con tên Chương là cán bộ bộ đội, anh em đó cũng chẳng cần biết, cứ dọa bắn và vội trói dẫn đi vì sợ ở lâu, địch đồn Cầu Xóm Lụa truy đuổi nguy hiểm. Không nói gì được, mẹ tôi dắt hai em nhỏ theo cha tôi ra căn cứ để mong được giải oan. Lội sông nước tới ngực, té lên té xuống, cha tôi còn bị nộ nạt đòi bắn, các em tôi khóc sướt mướt, suýt bị nước cuốn trôi. Trên đầu, đạn địch bắn chéo chéo, gian khổ và nguy hiểm hết cỡ. Lên đến Ngọc Sơn, họ nói là đã bắt được Việt gian. Khi anh Hược thấy cha mẹ tôi mới chưng hửng. Hỏi thì anh em nói không biết, tưởng là tề, việt gian thì bắt thôi. Mẹ và các em tôi khóc như ri, khi mở trói thì cánh khuỷu cha tôi đã bầm tím. Anh Hược xin lỗi và an ủi. Anh em bộ đội chả biết ất giáp gì, địa phương đêm tối không dặn kỹ, du kích quá sợ địch, không dám vào sâu trong xóm, đến từng nhà tề mà vội vã bắt bừa bất kể ai, làm sai chính sách. Cha tôi cũng thông cảm, mẹ tôi mãi sau ngày giải phóng vẫn buồn rầu nhắc lại chuyện này, bà nói lúc đó khó mà biết sống chết ra sao. Đêm ấy tôi không đi khu vực đó, cũng mừng tai qua nạn khỏi bởi chuyện không đâu. Thời đó không ít chuyện như vậy, có lúc còn xảy ra điều đau lòng.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #37 vào lúc: 17 Tháng Ba, 2019, 10:26:16 am »

Đại đội B đứng tại mặt trận ngày 15-16 tháng 3 ở Thái An, thường xuyên ăn ở ngay tại công sự dưới bóng sò đo mát mẻ. Ban chỉ huy trong một nhà tranh trong bìa rừng già gần trăm mét để tiện làm việc với địa phương và ban chỉ huy Chiến dịch.

Phía đông vài trăm mét là đại đội độc lập 214. Ban chỉ huy 214 có một doanh trại trong rừng già, sâu hơn nữa là bệnh xá huyện. Do hoạt động quá nhộn nhịp của kinh tài huyện, hậu cần chiến dịch và quán xá của một số bà con nên địch nắm được khu vực đóng quân của ta. Tiểu khu Bình Thuận đưa một tiểu đoàn lê dương Âu Phi ra tập kích đại đội B. Thế mà cả quân báo, trinh sát chiến dịch chẳng biết gì. Sáng sớm ngày 2 tháng 6 năm 1950, đại đội đang tập thể dục tại bờ công sự bỗng có hai tiếng súng chát chúa, tiếp theo hàng tràng trung liên cùng súng tường lựu đạn nổ dữ dội tại trận địa B. Địch đánh vào đơn vị rồi! Tôi quăng xắc cốt, cùng anh Quý chạy ra ngay chỗ tiếng súng nổ. Anh Kế vừa chạy đến, tôi khoát tay:

- Tôi và anh Quý ra trung đội 2, anh đến trung đội 1 liên lạc ngay với 214.

Chạy gần đến trung đội 2, địch từ chính diện và hông trái đột kích vào nên luồng đạn xả vào chúng tôi rát rạt. Một cú xốc mạnh, tôi ngã chúi, nhìn lại thấy máu tuôn từ đùi trái đỏ cả quần. Tôi cố nhổm lên mà không được. Biết đùi đã bị gãy, đành nằm tại chỗ. Tôi không gọi, sợ anh Quý biết sẽ nhùng nhẳng lại giúp tôi thì thế nào cũng bị vướng tiếp vì làn đạn dày đặc, cứ để ảnh ra trung đội 2. Tôi rất mừng vì tiếp đó nghe tiếng còi của anh thổi vang chỉ huy bộ đội. Đồng chí Lẹ, liên lạc đại đội chạy đến:

- Anh bị thương à?

- Ừ.

- Lẹ cúi xuống định dìu tôi nhưng lại nói:

- Em đang đi chuyển mệnh lệnh anh à!

- Thôi, em đi chuyện lệnh nhanh đi, cứ dể anh nằm đây!

Đạn chíu chít xung quanh, may mà cậu ấy không hề gì. Châu, liên lạc thường đi với tôi vừa chạy tới, xốc tôi lên, cõng được mấy bước cũng nói:

- Em bị thương rồi anh à!

- Ở đâu?

- Ở bắp vế.

- Đi được không?

Châu nhắc chân lên, một dòng máu đỏ tươi, nhưng Châu nói:

- Đi được.

- Em đi nhanh về ngay.

Tôi nằm ngó ra trước. rừng sò đo kín trên trống dưới thấy rõ bọn Pháp mặc kaki vàng đang chạy về hướng tôi, vừa bắn vừa la a-lát-xô ỏm tỏi. Tôi chỉ thấy chúng từ chân đến bụng; còn tôi nằm mà chúng chỉ ngó thẳng nên chưa thấy tôi. Tôi nghĩ bụng: Tao nhằm mắt nằm đây, bọn mày tới làm gì thì làm, tao chả sợ. Đạn vẫn nổ dữ dội xung quanh, trong lúc muôn phần nguy cấp thì đồng chí Lai trước cùng là chiến sĩ ở Đại đội Quang Trung, nay này trung đội phó Xung Kích, không rõ vì sao lại đến đúng lúc. Lai vội xốc tôi cõng chạy. Tôi bảo:

- Ông cứ để tôi nằm đây, lo mà đi chiến đấu đi!

 - Tôi đi công tác về, không có nhiệm vụ gì, địch sát rồi kìa.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #38 vào lúc: 17 Tháng Ba, 2019, 10:27:30 am »

Lại cõng tôi bằng qua làn đạn vèo vèo trên, dưới, phải, trái chằng chịt. AT nổ làm cành lá đứt gãy rơi tơi tả. Tôi chợt nghĩ: Nếu có một viên đạn nào đó xuyên qua thì cả hai đi đời. Thế mà lạ, không viên đạn, mảnh đạn nào thăm chúng tôi nữa. Người ta nói bị thương mà không chết thì không bao giờ bị thương lần thứ hai trong một trận cả. Có lẽ đúng vậy chăng? Qua khỏi làn đạn, từ xa xôi tôi thấy anh Phan Thân, đại đội phó 214 cũng bị thương, ống quần và bàn chân bê bết máu nhưng còn cố đi cà nhắc, không có ai dìu. Lai là em vợ anh Thân nhưng vì phải cõng tôi nên không giúp anh Thân được. Vào rừng già ít chục mét thì có ba đến bốn thương binh được cáng vào nằm đây, y tá đang băng cho từng người. Lai để tôi nằm xuống, hỏi:

- Anh em khiêng thương binh đâu rồi?

- Họ đã ra chiến đấu lại.

Chiến sĩ ta thật quý, vừa đưa đồng đội ra khỏi chỗ hiểm nguy xong, đã vội trở lại chiến đấu khi trận địa vẫn còn giặc. Y tá đang băng tạm để cầm máu, vẫn không nhúc nhích được chân, tôi buồn thầm, thế là bị loại ra ngoài vòng chiến đấu rồi. Có tiếng chân người rầm rập và tiếng chặt cây không xa lắm, Lai nói nhỏ:

- Chắc anh em đưa thương binh vào, để tôi ra xem sao.

- Chưa nên ra đâu, nếu lỡ gặp địch, ông phải nổ súng, chúng rượt theo vào đây thì số thương binh này nguy mất!

- Anh Chương nói đúng, đừng ra anh Lai, - Một anh em nói tiếp:

Lai im lặng nghe ngóng. Lúc sau không còn tiếng động, Lai xách tiểu liên ra, một chặp quay vào, đúng là địch, dấu giày cả đại đội. Nó chặt cây khiêng thương, bỏ lại bông băng nhiều lắm. Thấy dấu nó kéo về Ngọc Sơn.

Kể ra thì chúng cũng sợ, không dám theo dấu vào rừng nên chúng tôi thoát hiểm. Mặt trận đã im lặng tiếng súng. Lai vào bệnh xá gọi người đưa thương về. Y tá Đặng Trung Thơ bảo:

- Máu đã ngừng chảy, anh cứ nằm im nghỉ, đừng ráng cử động, chân máu ra lại, chiều tôi sẽ khám kỹ, anh cứ yên tâm.

Tôi biết thầy thuốc an ủi thương binh thôi. Vết thương tôi chắc nặng, chân không cục cựa được. Tất nhiên phải nằm in chứ có cách nào hơn. Trưa các anh Quý, Kế và một số anh em vào thăm cho biết tổ tuần tra của ta gặp địch bắn trước, chúng xung phong vào đội tuần tra. Đồng chí Hùng xạ thủ trung liên nhảy xuống hầm bắn một loạt thì hy sinh. Tiểu đội trưởng Huỳnh Kim Bưu diệt được mấy tên rồi cũng hy sinh. Trong tích tắc đó, số khác nhảy kịp xuống công sự bắn trả mãnh liệt, chặn được địch. Địch chết nhiều nhưng ta cũng mất một Đờ-ren, một mi. Anh Quý đến thổi kèn vang cả mặt trận; cán bộ, chiến sĩ đánh trả kiên cường, bẻ gãy mũi đột kích vào trung đội 2. 214 kịp thời liên lạc với B, đánh địch quyết liệt. Anh Kế nắm trung đội 3 vu hồi địch, xung phong lấy một trung liên vanh cách, buộc địch rút lui, vậy là huề. Mặt trận kết thúc lúc 10 giờ. Đại đội có một số tổn thất nhưng đánh tan cuộc tấn công của bọn lê dương Âu Phi nên anh em rất phấn chấn, sẵn sàng chiến đấu nếu ngày mai địch còn đánh ta như trận 15-16 tháng 3 năm nọ.

Quá trưa, máy bay đến đánh đúng vào bệnh xá. Thương binh nhẹ xuống hầm, tôi vẫn nằm lại giường. Đạn ca-nông-vanh rào rào, cái giường không bên cạnh gãy sập, mấy con gà hoảng sợ chạy vào núp dưới giường túng đạn chết queo. Sau đó nghe một tiếng nổ khá gần, không biết việc gì, nhưng chắc không phải xe tăng địch đến bắn pháo. Một lúc sau, 214 khiêng tiếp một số thương binh vào, có đồng chí Lê Quang Dự (đại đội trưởng) băng ở đầu; Lê Văn Bé (chính trị viên) băng gần kín mặt. Sau trận, một tổ trinh sát 214 kiểm tra mặt trận, lượm vỏ đạn và đạn lép đầy một nón lá. Về đại đội bộ, mọi người đang tập trung nói chuyện, trinh sát đổ nón vỏ đạn xuống. Có một viên AT vàng đã rút chốt an toàn, anh em không đề phòng nên khi đổ chạm đất phát nổ làm hy sinh cả ba trinh sát, hai trung đội trưởng Dương và Thân mới đánh về, bị thương bốn (có anh Dự, Bé).
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #39 vào lúc: 17 Tháng Ba, 2019, 10:28:16 am »

Buổi chiều, y sĩ Thơ khám vết thương của tôi có các y sĩ Quế Săng, Tương của đội phẫu thuật chiến dịch sang dự. Họ cho cây xông dò vết thương đi giữa đùi xuyên ra mông ở phần xương sụn. Đạn bắn gần, may là không phải đạn đum đum nên miệng vết thương nhỏ. Lúc dò xông, tôi toát mồ hôi hột, đau muốn ngất xỉu. Gần cả ngày vết thương ê ẩm, tôi gần như bị mê hẳn. Tôi nhắm mắt nhưng trí óc còn nhận biết. Thơ cần châm tôi gập lại, duỗi ra vài lần, có người nào đó đứng cạnh hỏi nhỏ:

- Có trúng xương đùi không?

- Đạn đi ngay giữa đùi mà làm sao không trúng được.

- Có gãy chân không?

- Gập chân vào, duỗi ra nghe có tiếng rục rạo như xiết lược, chắc có mẻ, dập xương. Vì quá gần háng nên khó biết có gãy hẳn không. Từ khi bị đạn, chân bị liệt ngay không cục cựa được.

Có tiếng chép miệng thở dài nhe; sau đó tôi không nghe gì nữa hoặc có nói mà tôi mê rồi nên không nghe. Khi tỉnh lại, tôi thấy buồn vì nếu gãy chân thì chắc “tiêu tùng”. Vết thương ở đây làm sao cưa hoặc tháo khớp, có còn cùng hết sài, đâu trở lại chiến đấu được nữa. Dù thế nào cũng đành chịu thôi, biết làm sao được, cũng chẳng nên than thở làm gì. Tôi lại thiếp đi. Tối, cứu thương gọi dậy uống sữa. Tôi tỉnh hẳn, bắt đầu suy nghĩ sự việc ban ngày. Nếu tiên lượng xấu thì hết số. Thôi, mặc cho số phận, vì chiến tranh, cũng như bao đồng chí khác thôi, có điều là phải chịu nhiều đau đớn hơn, hy sinh trong chiến đấu, làm tròn nhiệm vụ đối với Tổ quốc, xứng đáng với gia đình. Tuy vậy, tôi vẫn chứa chan niềm hy vọng vết thương sẽ lành và trở lại chiến đấu. Qua một ngày, tôi có bị mê một lúc nhưng nay đã tỉnh táo hẳn, vết thương chỉ ê ẩm chứ không đau nhức.

Đêm đó khi chưa ngủ, tôi nhớ lại từng chi tiết, từ khi nghe tiếng súng đầu tiên rồi nổ giòn giã dữ dội, tôi bị thương ngã chúi nhủi xuống đất, tôi không gọi anh Quý để anh ấy nhanh chóng vượt qua làn đạn dày đặc, không bị suông đạn như tôi, ra kịp đơn vị và đã chỉ huy thẳng lợi trận đánh, đem lại niềm tin của anh em đối với người chỉ huy, niềm tin của đồng bào và địa phương đối với đơn vị. Khi tôi nằm liệt tại chỗ, muôn phần nguy hiểm, tôi đã bảo Lẹ cứ đi chuyển lệnh, không bỏ nhiệm vụ để cõng tôi ra ngoài. Tôi cũng bảo Châu đi ra xa mặt trận ngay khi thấy cậu ấy bị thương nhưng còn đi được, không cần bận bịu vì tôi. Nằm lại một mình, thấy giặc tràn về phía mình ào ạt, vừa bắn vừa dương lê xốc tới, miệng hô a-lát-xô chát tai, tôi vẫn bình tĩnh nghĩ bụng, tao cứ nhắm mắt nằm đây, bọn bay muốn làm gì thì làm. Khi Lai đến cõng tôi băng qua lửa đạn, tôi còn nghĩ là nếu có một viên hoặc một mảnh đạn nào xuyên qua thì chắc cả hai đều hy sinh và tôi thấy thương quý Lai lạ thường. Vì tình đồng đội, Lai cố đưa tôi ra khỏi khu chiến đấu dù lúc đó cận kề địch, nghe rõ tiếng xung phong hung hãn sát bên. Tôi thấy hài lòng về các xử trí tức thời của mình mà giờ đây nghĩ kỹ tôi vẫn cho là đúng đắn và cần thiết, hợp đạo lý. Có lúc tôi cũng sợ chết, đó là lức nằm trong bìa rừng già, nghe tiếng động, Lai định ra liên lạc, tôi đã găn lại vì sợ gặp địch, chúng tràn vào thì cả tôi và số thương binh nằm đây rơi vào tay giặc, như vậy thì ân hận biết bao. Khi máy bay bắn bệnh xá, tôi không tự xuống giường được, phải nằm tại chỗ chịu trận, cũng là thập tử nhứt sinh, giường trống bênh cạnh gãy nát, nhỏ như con gà còn suông đạn huống gì to lớn như mình. Cũng sợ hết sẩy, qua cơn rồi mới mừng. Cho hay, con người ai cũng có lúc sợ chết, nhưng người cách mạng thì phải có thái độ và cách xư xử sao cho phù hợp, phải lẽ trong các tình huống.

Sau mấy hôm, tôi được chuyển xuống bệnh xá Tiểu đoàn 89 ở Trũng Tây gần Bàu Trắng. Chân tôi vẫn chưa cử động được chút nào. Thầy thuốc chăm sóc chu đáo nhưng mỗi lần thay băng, xuyên “mét” để rửa mủ là đau tái cả mặt mũi, mồ hôi vã như tắm, tôi cố chịu, không hề rên; tôi là thanh niên phải giữ ý tứ với chị em, không để họ xem thường chiến sĩ. Các cô khen nhưng ai mà không đau, đau ghê gớm, chết người nhưng quyết thì chịu được. gần nửa tháng, một hôm máy bay quần đảo trên vùng trời bệnh xá, mọi người chạy ra hầm. Theo bản năng, tôi cũng tụt xuống giường, bỗng thấy đau điếng, nhớ mình thị thương nặng, chưa cử động được nên tôi khựng lại,. Nằm im một chập, tôi nhủ thầm: cố thử xem sao, tôi nhấc chân từ từ, đã bớt đau, tuy chưa đi được nhưng không liệt như lúc đầu nữa. tôi mừng và sung sướng vô hạn, chân đã cử động được. Tôi biết phải giữ gìn cẩn thận, vết thương đang hồi phục, không được để bị gãy lại. Vậy là tôi không bị loại khỏi vòng chiến đấu! Còn mừng vui nào hơn! Hơn tháng, tôi đi lại được nhưng còn yếu. Ra viện tôi còn nghỉ thêm vài tháng nữa, ở tại nhà cô tôi tại vùng giải phóng Lương Sơn.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM