Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 03:58:12 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hồi ký Winston Spencer Churchill  (Đọc 53287 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #560 vào lúc: 18 Tháng Sáu, 2019, 08:39:22 pm »


        Thật ra, mặc dù tôi đã không nhận thấy điều này, sức khỏe của Tổng thống lúc này quá yếu nên chính Tướng Marshall phải đương đầu với những vấn đề quan trọng như vậy, và Bộ Tham mưu Hoa Kỳ đã trả lời đại ý rằng kế hoạch của Eisenhower thực ra phù hợp với quan điểm chiến lược đã được nhất trí và với chỉ thị của Tổng thống, ông ta đang cho triển khai vượt sông Rhine ở phía bắc một số lượng quân tối đa có thể. Nỗ lực thứ yếu ở miền nam đang thành công rực rỡ, và đang khai thác triệt để lượng tiếp tế cho phép. Họ đã tin tuỏng rằng hành động của vị Tổng tư lệnh sẽ bảo đảm cho các cảng và mọi thứ khác mà nước Anh đã đề cập được giải quyết một cách nhanh chóng hơn, mang tính chất quyết định hơn, so với kế hoạch đuợc họ thúc đẩy.

        Trận đánh ở Đức, họ nói, đang ở tại cái điểm mà Tổng Tư lệnh phải cân nhắc những biện pháp cần được áp dụng, cố ý phớt lờ, không khai thác nhược điểm của kẻ thù là không hợp lý. Mục tiêu duy nhất phải là giành chiến thắng một cách nhanh chóng và hoàn toàn. Trong khi vẫn công nhận rằng có những nhân tố không trực tiếp liên quan đến viên Tổng Tư lệnh, Bộ Tham mưu Hoa Kỳ lại cho rằng quan điểm chiến lược của ông ta là đúng đắn.

        Chính bản thân Eisenhower bảo đảm với tôi rằng ông ta luôn nhìn thấy tầm quan trọng bậc nhất của việc điều quân đến vùng bờ biển cực bắc "... Mặc dầu bức điện tín của ông đã giới thiệu một ý tưởng mới đối với tầm quan trọng về mặt chính trị của việc sớm đạt được những mục tiêu cụ thể. Tôi đã thấy rõ quan điểm của ông về vấn đề này. Sự khác nhau duy nhất giũa gợi ý của ông và kế hoạch của tôi là vấn đề thời gian... Để đảm bảo thành công cho mọi nỗ lực dự kiến của mình, trước hết tôi tập trung vào vùng trung tâm nuớc Pháp để chiếm lấy vị trí mà tôi cần. Theo như tôi hiểu hiện nay, buớc tiếp theo đây sẽ là đua Montgomery vượt sông Elbe, ở mức độ cần thiết sẽ được tăng viện bởi quân Mỹ, và tiến tới tối thiểu là một tuyến bao gồm cả Lubeck trên bờ biển. Nếu sự kháng cự của quân Đức từ giờ trở đi dần dần tiến tới hoàn toàn tan vỡ, ông có thể thấy rằng chỉ có một chút ít (nếu có) khác biệt về chuyện thời gian giữa việc chiếm đuợc vị trí trung tâm và vượt sông Elbe. Mặt khác, nếu sự kháng cự có khuynh hướng tê liệt hoàn toàn, tôi có thể nhận thấy rằng tôi rất cần phải tập trung cho từng nỗ lực, và không cho phép bản thân tôi bị phân tán bởi việc cố gắng thực tất cả những kế hoạch ngay một lúc".

        "Hoàn toàn dĩ nhiên, nếu vào bất cứ thời điểm nào sự thất bại thình lình xảy ra khắp mọi nơi dọc theo mặt trận, chúng ta sẽ phải lao về phía trước, Lubeck và Berlin sẽ được nằm trong số những mục tiêu quan trọng của chúng ta".

        "Xin cảm ơn ông một lần nữa vì bức điện cực kỳ chu đáo của ông", tôi trả loi, "... Tuy nhiên tôi vẫn cứ có ấn tượng sâu sắc hơn về tầm quan trọng của việc tiến vào Berlin, cái cơ hội có lẽ đã rộng mở đối với chúng ta, do việc Matxcova trả lời là... ‘Berlin đã đánh mất đi tầm quan trọng chiến lược trước đây của nó’. Điều này có thể được xem xét dưới góc độ của những gì tôi đã đề cập đến về mặt chính trị. Tôi cho rằng sẽ rất quan trọng khi chúng ta bắt tay với người Nga càng xa về phía đông càng tốt... Nhiều chuyện có thể xảy ra ở phía Tây trước ngày cuộc tấn công chính của Staline bắt đầu".

        Tôi nghĩ có nghĩa vụ phải kết thúc trao đổi thư từ theo kiểu bằng hữu này, và những thay đổi trong kế hoạch chính, như tôi đã từng nói với Roosevelt, là quá ít so với những gì chúng ta đã dự kiến lúc đầu, nhung tôi phải ghi lại sự trách móc của tôi rằng ở Washington một tầm nhìn đặc biệt xa hơn và rộng hơn nhẽ ra phải chiếm ưu thế. Vì cuộc chiến tranh đuợc tiến hành bởi một liên minh đang tiến đến thời điểm kết thúc, các khía cạnh chính trị có một tầm quan trọng ngày càng tăng. Đúng là suy nghĩ của người Mỹ chí ít là không vụ lợi trong những vấn đề liên quan đến việc chiếm đất, nhung khi những con chó sói đang rình rập xung quanh, người chăn cừu phải bảo vệ đàn cừu, ngay cả khi bản thân ông ta chẳng hề quan tâm đến thịt cừu. Lúc này, những điểm gây tranh cãi xem ra không có vẻ gì quan trọng đặc biệt đối với Bộ Tham mưu Hoa Kỳ. Dĩ nhiên, họ không đuợc công chúng chú ý và biết đến, đều sẽ sớm bận rộn túi bụi và lúc này bị lu mờ bởi dòng thủy triều đang lên của chiến thắng. Tuy nhiên, không phải tranh cãi gì, họ đóng vai trò thống trị đối với vận mệnh của châu Âu, và họ cũng có thể từ chối chúng tôi một nền hòa bình lâu dài, mà chúng tôi đã chiến đấu gian khổ bao năm để có đuợc. Bây giờ chúng tôi có thể thấy được khoảng gián đoạn chết người tồn tại giữa sức mạnh đang phai nhạt của Tổng thống Roosevelt và sự lớn mạnh trong quyền lực của Tổng thống Truman để đối phó với những vấn đề lớn trên thế giới. Giữa khoảng trống đáng buồn phiền này, một vị Tổng thống không thể hành động đuợc, còn vị kia thì không nắm đuợc tình hình, cả những vị lãnh đạo quân đội và Bộ Ngoại giao đều không nhận đuợc sự chỉ đạo mà họ đòi hỏi. Những vị lãnh đạo quân đội tự hạn chế mình trong lĩnh vực nghề nghiệp của họ; còn Bộ Ngoại giao thì không hiểu những vấn đề có liên quan. Sự chỉ đạo chính trị không thể thay thế được đang bị thiếu vắng đúng vào lúc nó được cần đến nhất. Hoa Kỳ đứng trên vị thế chiến thắng, vị thế làm chủ vận mệnh thế giới, nhưng không có trong đầu một kế hoạch thật sự và nhất quán. Anh quốc, mặc dù vẫn còn rất mạnh, cũng không thế hành động theo cách quyết định một mình. Ở giai đoạn này, tôi chỉ có thể cảnh báo và biện hộ. Vì thế đối với tôi, đỉnh điểm của một thành công rõ ràng là vô cùng to lớn lại là khoảng thời gian bất hạnh nhất. Tôi đã đi giữa những đám đông reo ho hay ngồi bên bàn nghe những lời chúc mừng sự sùng bái từ mọi miền của Khối Đồng Minh Vĩ Đại, với trái tim đau nhói và đầu óc bị đè nặng bởi những linh cảm xấu.

        Sự hủy diệt lực lượng quân đội Đức đã kéo theo sự thay đổi cơ bản trong quan hệ giữa nước Nga Cộng sản và các nền dân chủ phương tây. Họ đã không còn kẻ thù chung, mà có lẽ gần như là mối ràng buộc duy nhất của Đồng Minh. Từ nay trở đi, đế quốc Nga và giáo lý Cộng sản đã nhìn thấy và không đặt giới hạn cho sự tiến triển và sự thống trị tột bực của họ, và hơn hai năm đã trôi qua trước khi họ lại đối đầu với một sức mạnh ý chí ngang nhau. Tôi không nên kể câu chuyện này bây giờ khi tất cả đều bình thường trong ánh nắng chói chang nếu tôi không biết điều đó và chỉ cảm nhận nó khi tất cả đều lu mờ, và khi niềm vui thắng lợi quá mức chỉ làm tăng thêm khoảng tối bên trong những sự vụ của con người. về điều này bạn đọc hãy là quan tòa phán xét.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #561 vào lúc: 18 Tháng Sáu, 2019, 08:40:08 pm »


25

BỨC RÈM SẮT

        Nhiều tuần sau hội nghị Yalta, mọi việc trở nên rõ ràng rằng Chính phủ Xô Viết đã không làm được gì để thực hiện những thỏa thuận về việc mở rộng Chính phủ Ba Lan bao gồm tất cả những đảng phái của Ba Lan và cả hai bên. Molotov tùng bước từ chối đưa ra ý kiến về những người Ba Lan mà chúng tôi đề cập, và thậm chí không một người nào trong số họ được phép tham dự cuộc thảo luận bàn tròn sơ bộ. Ông ta đã gợi ý cho phép chúng tôi cử những quan sát viên đến Ba Lan, và đã rất lúng túng bởi sự sẵn sàng và tốc độ mà chúng tôi đã chấp nhận, biện luận rằng, cùng với những vấn đề khác, việc này có thể ảnh hưởng đến uy tín của Chính phủ Lâm thời Lublin. Những cuộc bàn luận ở Matxcơva dưới bất cứ góc độ nào cũng không tiến triển được gì. Thời gian đang ủng hộ những người Nga và những người Ba Lan trung thành với họ, những người đang nắm trong tay đất nước bằng mọi biện pháp nghiêm ngặt nhất, những biện pháp mà họ không muốn cho những quan sát viên bên ngoài thấy. Mỗi ngày chậm trễ là một cái được của lực lượng cứng rắn này.

        Vào chính buổi tối khi tôi đang phát biểu ở Hạ Nghị Viện về kết quả làm việc của chúng tôi ở Yalta, sự vi phạm đầu tiên của người Nga về cả tinh thần và lời văn của các thỏa thuận của chúng tôi đã xảy ra ở Rumani. Tất cả chúng tôi đều tham gia vào Tuyên bố Giải phóng châu Âu, gần đây đã được ký kết, để thấy rằng cả việc tự do bầu cử và những Chính phủ Dân chủ đều được thiết lập tại các nước nằm dưới sự kiểm soát của quân đội Đồng minh. Vào ngày 27 tháng hai, Vyshinsky, người đã bất ngờ xuất hiện ở Bucharest ngày hôm trước, đã yêu cầu một cuộc tiếp kiến với vua Michael và thuyết phục nhà vua nên giải tán Chính phủ của tất cả các đảng đã được thành lập sau cuộc đảo chính Hoàng gia vào tháng tám năm 1944 và dẫn đến việc trục xuất người Đức khỏi Rumani. Vị Quốc vương trẻ tuổi, được hậu thuẫn bởi Ngoại trưởng của ông, Visoianu, đã phản đối những yêu cầu này cho đến ngày hôm sau. Vyshinsky lại đòi hỏi và bác bỏ đề nghị của Quốc vương ít nhất là được tham khảo ý kiến những người lãnh đạo của các đảng phái chính trị, y đấm tay xuống bàn, lớn tiếng đòi một sự chấp thuận ngay lập tức, rồi bước ra khỏi phòng, đóng sầm của lại. Cùng lúc đó những đon vị tăng và các đội quân của Xô Viết được triển khai trên khắp phố phường của thủ đô, và vào ngày 6 tháng Ba, một Chính phủ do Xô Viết cử ra đã lên nắm quyền.

        Tôi đã lo ngại sâu sắc về cái tin này, một dấu hiệu của một mô hình cho mọi thứ sắp xảy ra, nhưng chúng tôi đã ở trong tình thế bị kẹt không thể phản đối được bởi vì Eden và tôi trong suốt chuyến thăm Matxcơva hồi tháng Mười đã công nhận rằng Nga phải có một tiếng nói khá vượt trội ở Rumani và Bulgary, còn chúng tôi thì ở Hy Lạp. Staline đã tuân thủ rất chặt chẽ nhận thức này trong suốt sáu tuần chúng tôi chiến đấu chống lại những người Cộng sản và ELAS trong thành phố Athens, bất chấp một thực tế rằng tất cả những điều này đối với ông ta và những người thân cận của ông ta; là hết sức khó chấp nhận. Hòa bình giờ đây đã được khôi phục và mặc dù có rất nhiều khó khăn trước mắt, tôi hy vọng rằng trong một vài tháng chúng tôi có thể tổ chức những cuộc bầu cử tự do, không bị ràng buộc, tốt nhất là dưới sự giám sát của Anh, Mỹ và Nga và rằng từ đó về sau, một hiến pháp và một Chính phủ sẽ được lập nên theo nguyện vọng không thể phủ nhận của người Hy Lạp.

        Nhưng ở hai nước Balkan gần Biển Đen, Staline giơ đây đang làm một điều ngược lại, hoàn toàn đi ngược lại mọi ý tưởng dân chủ. Ông ta đã tán thành trên giấy tờ những nguyên tắc của Hội nghị Yalta, và giờ đây những nguyên tắc đã bị chà đạp ở Rumani. Nhưng nếu tôi ép ông quá, ông ta có thể nói rằng, "tôi đã không can thiệp vào hành động của ông ở Hy Lạp, tại sao ông không cho tôi sự tự do đó ở Rumani?" Không có bên nào có thể thuyết phục được bên nào, và nói đến những mối quan hệ cá nhân giữa tôi và Staline, tôi chắc rằng sẽ là một sai lầm khi bắt đầu một lý lẽ như thế. Tuy nhiên tôi cảm thấy rằng tôi nên nói với ông ta nỗi day dứt của mình về việc dựng lên một cách ép buộc một Chính phủ với thiểu số là Cộng sản. Đặc biệt tôi rất lo lắng nó có thể dẫn đến việc thanh trừng bừa bãi những người Rumani chống cộng, những người sẽ bị buộc tội theo chủ nghĩa phát xít, giống như những gì hiện đang xảy ra ở Bulgary.

        Trong lức đó, sự bế tắc ở Ba Lan vẫn tiếp tục. Hầu như suốt tháng Ba, tôi rất bận rộn với việc liên tục trao đổi thư từ với Roosevelt, tuy nhiên mặc dù tôi không có thông tin chính xác về tình trạng sức khỏe hiện tại của ông, tôi có cảm giác rằng, ngoại trừ những khoảnh khắc tỏa sáng về dũng khí và trí tuệ, những bức điện tín của ông ta gửi cho tôi không phải là do ông thảo ra. Chính sách của người Xô Viết càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn, trong khi việc lợi dụng quyền kiểm soát Ba Lan không bị hạn chế và không được ai chú ý của họ cũng rõ ràng như vậy. Họ đòi hỏi chỉ có chính phủ Lublin mới đại diện cho Ba Lan tại Hội Nghị Liên Hiệp Quốc tới đây tại San Francisco. Khi các cường quốc phương Tây không chấp thuận, những người Xô Viết đã từ chối đề cử Molotov tham dự. Điều này đe dọa mọi tiến bộ ở San Francisco, và thậm chí bản thân hội nghị, không thể xảy ra được. Molotov khăng khăng rằng bản thông điệp của Hội nghị Yalta chỉ có nghĩa là sẽ bổ sung thêm một vài người Ba Lan vào cái Chính phủ do Nga giật dây, và những con rối này phải được tham khảo ý kiến trước. Ông ta kiên trì quyền phủ quyết đối với Mikolajczyk và bất cứ người

        Ba Lan khác nào mà chúng tôi đưa ra, và cứ làm như là ông ta không có thông tin đầy đủ về những nhân vật mà chúng tôi đã tiến cử rất lâu. Đã rõ như ban ngày rằng chiến thuật của ông ta là kéo dài việc này trong khi Chính phủ Lublin đang củng cố lại quyền lực của họ. Những cuộc thương lượng của những đại sứ của chúng tôi không có hứa hẹn gì đối với việc giải quyết vấn đề Ba Lan một cách trung thực. Chúng chỉ có nghĩa rằng sự giao tiếp giữa chúng tôi đã bị chệch hướng và thật là phí thời gian để đi tìm một thể thức không có khả năng quyết định những điểm có tính sống còn.

        Tôi chắc chắn rằng cách duy nhất đế ngăn Molotov là gửi cho Staline một bức thư riêng, và vì vậy tôi đã kêu gọi Tổng thống với hy vọng rằng chúng tôi có thể cùng gửi thư cho Staline ở cấp cao nhất. Một sự trao đổi thư từ khá dài đã diễn ra giữa chúng tôi, nhưng ở thời điểm quan trọng này, sức khỏe và cả sức mạnh của Roosevelt đã tàn tạ. Trong những bức điện dài của mình, tôi đã nghĩ rằng mình đang nói chuyện với người bạn và đồng nghiệp đáng tin cậy như tôi đã từng làm như thế trong nhiều năm qua. Ông không còn nghe tôi nói một cách đầy đủ như xưa nữa. Tôi không biết ông ốm thế nào và cảm thấy thật là tàn ác khi ép ông làm việc. Những sĩ quan phụ tá trung thành của Tổng thống chỉ cho một số người ít ỏi biết về tình trạng sức khỏe của ông, và rất nhiều bàn tay khác nhau đã cùng soạn thảo những bức thư trả lời có ký tên ông. Đối với những người này, khi cuộc sống của ông đang ở vào lúc xế chiều, Roosevelt chỉ có thể đưa ra những đường lối và chấp thuận chung chung. Đây quả là một nỗ lực anh hùng. Bộ Ngoại Giao hiển nhiên là có xu hướng tránh đưa những vấn đề này cho một lãnh đạo khác, trong khi mà Tổng thống đang bị suy sụp về sức khỏe và đã trút lại gánh nặng này lên những Đại sứ ở Matxcova. Chính bản thân Harry Hopskin, người lẽ ra có thể giúp một tay với tư cách cá nhân, cũng đang bị ốm nặng, và thường xuyên vắng mặt hay không được mời. Đây là những tuần lễ khá đắt giá đối với chúng tôi.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #562 vào lúc: 18 Tháng Sáu, 2019, 08:40:45 pm »


       
*

        Trong suốt thời gian này, giữa Chính phủ Anh, Mỹ và những người Xô Viết đang có sự trao đổi gay gắt và quan trọng về những vấn đề khác nhau. Sự tiến công của các đạo quân Xô Viết, những thắng lọi của Alexander ở Ý, sự thất bại của những nỗ lực kháng cự ở Ardennes và những cuộc hành quân của Eisenhower đến sông Rhine đã thuyết phục tất cả ngoại trừ Hitler và những người thân cận của ông ta nhất rằng việc đầu hàng sắp sửa xảy ra và không thể tránh khỏi, vấn đề ở đây là đầu hàng ai? Đức giờ đây tất nhiên là không thể tiến hành chiến tranh trên hai mặt trận được. Hòa bình với người Xô Viết rõ ràng là không thể được. Những kẻ cai trị nước Đức đã quá quen thuộc với việc đàn áp độc tài để mời mọc sự nhập khẩu từ phía Đông. Do đó vẫn còn tồn tại những nước Đồng minh ở phía Tây. Liệu có thể, họ lý luận, mặc cả với Anh và Hoa Kỳ? Nếu một cuộc ngùng bắn có thể đạt được ở phía Tây, họ có thể tập trung quân đội chống lại bước tiến của người Xô Viết. Riêng Hitler vẫn ngoan cố. Đế chế III của Đức đã chấm dứt và y sẽ chết cùng với nó. Nhưng rất nhiều kẻ theo y đang cố gắng bí mật tiếp cận các nước Đồng minh nói tiếng Anh. Tất cả những đề nghị này dĩ nhiên đã bị bác bỏ. Điều kiện của chúng tôi là việc đầu hàng không điều kiện trên tất cả các mặt trận. Cùng lúc đó, các tư lệnh chiến trường của chúng tôi luôn được toàn quyền chấp nhận sự đầu hàng quân sự thuần túy của lực lượng địch đang đổi đầu với họ, và một nỗ lực nhằm giải quyết việc này, trong khi chúng tôi đang chiến đấu trên sông Rhine, đã dẫn đến một cuộc lời qua tiếng lại rất khó chịu giữa người Nga và Tổng thống được tôi ủng hộ.

        Trong tháng Hai, tướng Karl Wolff, tư lệnh SS ở Ý, đã bắt được liên lạc với Cơ quan Tình báo Mỹ ở Thụy Sĩ qua những người trung gian Y. Chúng tôi quyết định phải xem xét những ủy nhiệm thư của những người tham gia, và mối liên hệ được mang mật danh "ô chữ". Vào ngày 8 tháng Ba, đích thân Tướng Wolff đã có mặt ở Zurich, để gặp ông Allen Dulles, trưởng phái đoàn Mỹ. Người ta đã thẳng thừng bảo với Wolff rằng không có vấn đề thương lượng ở đây, rằng nếu vấn đề này được theo đuổi, nó chỉ có thể dựa trên cơ sở của việc đầu hàng vô điều kiện. Thông tin này nhanh chóng được chuyển đến Tổng hành dinh của Đồng minh ở Ý và các Chính phủ Mỹ, Anh và Xô Viết. Vào ngày 15 tháng Ba, các Tham mưu trưởng Anh và Mỹ ở Caserta đã cải trang đến Thụy Sĩ và bốn ngày sau đó, vào ngày 19 tháng Ba, một cuộc gặp mang tính thăm dò với Tướng Wolff đã được tổ chúc.

        Tôi nhận ra ngay rằng Chính phủ Xô Viết có thể nghi ngờ về sự đầu hàng về quân sự riêng rẽ ở phía Nam, điều này có thể cho phép những đạo quân của chúng tôi tiến lên chống lại sự kháng cự đang bị thu nhỏ dần ở Vienna và xa hơn nữa, hay thực ra là đến tận Elbe hay Berlin. Hơn nữa, vì tất cả các mặt trận của chúng tôi quanh nước Đức là một phần của toàn bộ cuộc chiến tranh Đồng minh, người Nga sẽ mặc nhiên bị ảnh hưởng bởi bất cứ kết quả nào trên một trong số những mặt trận này. Nếu có bất cứ mối hên lạc nào với kẻ thù, chính thúc hay không chính thúc, họ phải được thông báo ngay. Quy định này được tuân thủ rất vững. Vào ngày 12 tháng Ba, Đại sứ Anh ở Matxcova đã thông báo với Chính phủ Xô Viết về mối liên hệ này với những phái viên Đức, và nói rằng chúng tôi sẽ không liên lạc với họ cho đến khi chúng tôi nhận được câu trả lời của người Nga. Ở bất cứ giai đoạn nào người Nga đã không hề bị giấu giếm về bất cứ chuyện gì. Các đại diện của Đồng minh ở Thụy Sĩ thậm chí còn tìm những cách bất hợp pháp để đưa một sĩ quan Nga vào tham gia cùng với họ nếu như Chính phủ Xô

        Viết muốn. Tuy nhiên điều nay được thông báo rằng nếu "ô chữ" được chứng minh là có ý nghĩa quan trọng, chứng tôi sẽ đón chào những đại diện của họ ở tổng hành dinh của Alexander. Ba ngày sau đó Molotov thông báo với Đại sứ Anh tại Matxcova rằng Chính phủ Xô Viết thấy thái độ của Chính phủ Anh là "hoàn toàn không thể giải thích được và không thể hiểu được khi họ từ chối tạo điều kiện cho người Nga cử đại diện đến Beme". Một bức thông điệp tương tự đã được gửi cho Đại sứ Mỹ.

        Tuy nhiên, vào ngày 21, Đại sứ của chúng tôi ở Matxcova được chỉ thị thông báo với Chính phủ Xô Viết một lần nữa rằng chủ đề duy nhất của những cuộc gặp là để tin chắc rằng những người Đức này có thẩm quyền thương lượng việc đầu hàng quân sự và mồi những đại biểu người Nga đến tổng hành dinh của Đồng minh ở Caserta. Ông ta đã làm như vậy. Ngày hôm sau, Molotov đã chuyển cho ông ta văn bản trả lời với những lời lẽ như sau:

        "Trong hai tuần ở Berne, những cuộc thương lượng, giữa một bên là những đại diện của bộ chỉ huy quân sự Đức và một bên là những đại diện của các bộ chỉ huy quân sự của Anh và Mỹ, đã diễn ra sau lưng Liên Bang Xô Viết, đất nước đang phải chịu đựng gánh nặng chủ yếu của cuộc chiến tranh chống lại nước Đức".
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #563 vào lúc: 18 Tháng Sáu, 2019, 08:41:50 pm »


        Ngài Archibald Clark Kerr đương nhiên giải thích rằng người Xô Viết đã hiểu nhầm về những gì đã nảy sinh và rằng "những cuộc thương lượng" này chỉ là một nỗ lực để kiểm tra lại những bức thư ủy nhiệm và quyền hạn của Tướng Wolff, không hơn không kém. Nhận xét của Molotov rất thiếu tế nhị và đầy xúc phạm. "Trong trường hợp này", ông ta viết, "Chính phủ Xô Viết không thấy có sự hiểu lầm, mà là một cái gì đó còn tệ hại hơn". Ông ta đã chỉ trích người Mỹ một cách gay gắt như vậy.

        Trước lời buộc tội kinh khủng như vậy, đối với tôi dường như im lặng thì tốt hơn là tranh luận với sự lạm dụng về lời lẽ, nhưng lúc đó thật sự cần thiết là phải cảnh báo cho các Tư lệnh quân sự của chúng tôi ở phía Tây. Vì vậy tôi đã đem bức thư lăng mạ của Molotov cho cả Montgomery và Eisenhower, những người đang cùng tôi quan sát cuộc vượt sông Rhine vào lúc này, xem.

        Tướng Eisenhower đã rất thất vọng, và dường như sự giận dữ đang bị khuấy động đến tột độ vì những gì ông xem là những lời buộc tội bất công và không có cơ sở về sự trung thành hết mực của chúng tôi. Ông nói rằng, là một chỉ huy quân sự, ông ta có thể chấp nhận sự đầu hàng vô điều kiện của bất kỳ đơn vị nào trong đoàn quân của kẻ thù trên mặt trận của mình, từ một đại đội cho đến toàn bộ binh đoàn, rằng ông ta coi chuyện này đơn thuần chỉ là vấn đề quân sự, và rằng ông có đầy đủ quyền hạn để chấp nhận một sự đầu hàng như thế mà không cần hỏi ý kiến của bất kỳ ai. Tuy nhiêu nếu như có những vấn đề chính trị nẩy sinh, ông sẽ lập tức xin ý kiến các Chính phủ. Ông e rằng, nếu như người Nga rơi vào cuộc đầu hàng của lực lượng Kesselring, mà rất có khả năng xảy ra, thì điều gì ông có thể giải quyết được trong vòng một tiếng đồng hồ có lẽ sẽ bị kéo dài tới ba hay bốn tuần lễ, với những tổn thất nặng nề đối với binh lính của chúng tôi. Ông giải thích rõ ràng rằng ông sẽ thuyết phục binh lính dưới quyền viên sĩ quan tuyên bố đầu hàng hạ vũ khí và bất động cho đến khi họ nhận thêm mệnh lệnh nữa để họ không thể có cơ may chuyển sang bên kia nước Đức để chống lại người Nga. Cùng lúc đó, ông sẽ vượt qua các đội quân đầu hàng này một cách hết sức nhanh chóng về phía Đông.

        Bản thân tôi nghĩ rằng vấn đề này nên được để mặc cho ông ta quyết định và rằng các Chính phủ chỉ nên can thiệp nếu như có bất cứ vấn đề chính trị nào nẩy sinh. Tôi không hiểu tại sao chúng ta phải tự buồn phiền nếu, do sự đầu hàng hàng loạt ở phía Tây, chúng ta đã đến được Elbe, hay thậm chí xa hơn nữa, trước Staline. Jock Colville nhắc tôi rằng tôi đã nói với ông ta tối hôm đó, "tôi hầu như không thích xem xét việc chia cắt nước Đức cho đến khi những nghi ngờ của tôi về những ý đồ của người Nga được xua tan".

        Vào ngày 15 tháng Tư, Tổng thống đã gửi cho tôi nguyên văn rất đáng ngạc nhiên về những cuộc trao đổi của ông với Staline:

        "Ông hoàn toàn đúng (Staline viết) rằng, liên quan tới việc thương lượng giữa Bộ Chỉ huy Anh - Mỹ với Bộ Chỉ huy Đức, đâu đó ở Berne, hay một nơi nào khác, "đã làm dấy lên một bầu không khí lo ngại và thiếu tin tưởng dáng tiếc".

        Ông cứ khăng khăng rằng chưa hề có một cuộc thông báo đầy đủ. Điều này có thể giả định rằng ông chưa được thông báo đầy đủ... Những đồng nghiệp quân sự của tôi không hề nghi ngờ rằng đã có những cuộc thương lượng, mà dựa trên cơ sở đó tư lệnh quân Đức ở Mặt trận Miền tây, Thống chế Kesselring, đã đồng ý mở toang mặt trận và cho phép quân đội Anh Mỹ tiến về phía dông, và dổi lại, Anh và Mỹ hứa sẽ nhẹ tay với người Đức trong những điều khoản hòa bình.

        Vì vậy, lúc này người Đức trên Mặt trận phía Tây thực tế đã ngừng cuộc chiến tranh chống lại Anh và Hoa Kỳ. Cùng lúc dó, người Đức vẫn tiếp tục cuộc chiến tranh với nước Nga, Đồng minh của Anh và Hoa Kỳ..."


        Lời buộc tội này đã làm Tổng thống rất tức giận. Sức khỏe không cho phép ông tự thảo một bức thư trả lời. Tướng Marshall đã soạn câu trả lời với sự thông qua của Roosevelt. Chắc chắn bức thư đó cũng không kém phần mạnh mẽ.

        "... Vói sự tin tưởng rằng ông đã đặt niềm tin vào trách nhiệm của cá nhân tôi, (ông trả dũa), và vào quyết tâm của tôi muốn cùng ông mang lại sự đầu hàng vô điều kiện của bọn Đức Quốc Xã, quả thật là tôi hết sức sửng sốt khi dường như Chính phủ Xô Viết đã tin rằng tôi đã đi đến một thỏa thuận với kẻ thù mà không được ông hoàn toàn nhất trí trước. Cuối cùng tôi muốn nói như sau: Sẽ là một trong những bi kịch của lịch sử nếu, vào đúng thời điểm chiến thắng hiện ta đang cầm chắc trong tay, sự thiếu tin tưởng và thiếu trung thành như vậy đối với nhau lại có thể làm tổn hại đến toàn bộ sự nghiệp chúng ta đang tiến hành sau những mất mát vô cùng lớn về con người và vật chất, kể cả tiền bạc nữa.

        Thành thực mà nói, tôi không thể tránh được cảm giác oán giận đối với những người thông tin cho ông, cho dù họ là ai đi nữa, vì sự xuyên tạc hèn hạ như thế về những hành động của tôi và những người dưới quyền đáng tin cậy của tôi."


        Tôi đã thật sự kinh ngạc vì câu cuối này. Tôi có cảm giác cho dù ngài Roosevelt không thảo ra toàn bộ bức thư, đúng là ông đã thêm vào đó cú đòn quyết định này. Nó giống như là một sự bổ sung hay đoạn kết luận, và có vẻ như Roosevelt đang trong cơn tức giận.

        Ngay lập tức tôi viết thư cho ông và Staline, và một vài ngày sau đó tôi nhận được một cái gì đó đại loại như là một lời xin lỗi của nhà độc tài Nga. "Tôi thường đánh giá thấp càng nhiều càng tốt vấn đề chung của Xô Viết", Tổng thống gửi điện cho tôi ngày 12 tháng Tư, "bởi vì những vấn đề này, ở dạng này hay dạng khác, dường như phát sinh ra hàng ngày, và hầu hết các vấn đề đó xảy ra liên tiếp, như trong trường hợp của hội nghị Berne. Tuy nhiên, chúng ta phải vững vàng, và vì vậy tiến trình của chúng ta cho đến lúc này là đúng đắn".
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #564 vào lúc: 18 Tháng Sáu, 2019, 08:42:54 pm »


*

        Tổng thống Roosevelt mất đột ngột vào chiều hôm đó, thứ Năm ngày 12 tháng Tư, ở Warm Springs, Georgia. Ông hưởng thọ 63 tuổi. Trong khi đang ngồi để được họa chân dung, đột nhiên ông quy xuống, và mất sau đó vài tiếng đồng hồ mà không hề tỉnh lại. Khi tôi nhận được tin này vào sáng sớm ngày thứ Sáu, ngày 13, tôi có cảm giác như thật sự vừa bị một cú đấm.

        Mối quan hệ của tôi với con người nhân cách tỏa sáng này đã đóng một vai trò cực kỳ quan trọng trong suốt nhiều năm dài và khủng khiếp mà chúng tôi đã làm việc cùng nhau. Mối quan hệ này giờ đây đã chấm dứt, và tôi như bị gục ngã bởi một ý nghĩ về sự mất mát sâu sắc, không gì bù đắp nổi. Tôi đến Hạ Nghị Viện, nơi cuộc hợp sẽ bắt đầu vào lúc 11 giơ, và có vài lời đề nghị rằng chúng ta phải tỏ lòng kính trọng đối với hương hồn người bạn vĩ đại của mình bằng cách hoãn ngay cuộc hợp. Hành động chưa có tiền lệ này nhân việc một nguyên thủ quốc gia nước ngoài từ trần cũng phù hợp với mong muốn chung của tất cả các Nghị sĩ, những người đã ra khỏi phòng hợp một cách có trật tự sau một cuộc hợp kéo dài chỉ có tám phút.

        Việc đầu tiên thôi thúc tôi là phải bay đến đám lễ tang, và tôi đã đặt một chuyến chuyên cơ. Lord Halifax điện cho tôi rằng cả Hopkins và lẫn Stettinius đều đã rất xúc động vì ý định đến đó của tôi, và cả hai đều nồng nhiệt đồng ý với nhận định của tôi về tác động to lớn theo chiều hướng tốt lành của sự việc này. Ngài Truman đã nhờ ông ta nói rằng cá nhân ông đánh giá rất cao cơ hội được gặp tôi một cách sớm nhất có thế được. Ông ta nghĩ rằng, sau tang lễ, tôi sẽ có hai hay ba ngày đàm đạo với ông ta.

        Tuy nhiên tôi bị áp lực lớn là không nên rời khỏi đất nước trong thời điểm cực kỳ nóng bỏng và gay go này, và tôi đã chiều theo ý nguyện các bạn tôi. Sau nay nghĩ lại, tôi tiếc rằng tôi đã không tán thành gợi ý của vị tân Tổng thống. Tôi chưa hề gặp ông ta trước đó, và tôi cảm thấy rằng có rất nhiều điểm mà những cuộc trao đổi riêng sẽ có ý nghĩa rất lớn trong việc giải quyết chúng, đặc biệt nếu như những cuộc trao đổi này có thể kéo dài trong nhiều ngày, không vội vàng hay nghi lễ quá. Đối với tôi dường như là chuyện bất thường, đặc biệt trong mấy tháng cuối, rằng Roosevelt đã không làm cho người phó của ông hay người có khả năng sẽ kế nhiệm ông làm quen kỹ càng với toàn bộ chuyện này và cho ông ta tham gia vào việc đưa ra những quyết định. Điều này đã được chứng thực là gây bất lợi lớn cho công việc của chúng tôi. Việc đọc lại những sự kiện sau khi chúng đã xảy ra làm sao có thể so được với việc đã sống qua chúng từng giờ. Với ông Eden, tôi có một người đồng nghiệp am tường mọi chuyện và có thể bất cứ lúc nào lên nắm toàn quyền chỉ đạo, mặc dù bản thân tôi đang có sức khỏe tốt và sự điều hành toàn diện. Nhưng Phó Tổng thống Hoa Kỳ đã nhảy một bước từ một vị trí mà ở đó ông rất ít thông tin và ít quyền lực lên quyền lực tối cao. Làm sao ông Truman có thể biết và cân nhắc được những vấn đề nóng bỏng vào lúc cao trao này của cuộc chiến tranh? Những điều chúng tôi đã được biết về ông ta từ đó chứng tỏ ông ta là một người cương quyết và không biết sợ là gì, là người có thể quyết định những điều trọng đại nhất. Trong những tháng đầu tiên này, ông đang đúng ở một vị trí đặc biệt khó khăn, không cho phép ông thể hiện toàn bộ những phẩm chất nổi bật của mình trong hành động.

        Hành động chính trị đầu tiên của ông Truman liên quan đến chúng tôi là thúc đẩy vấn đề Ba Lan từ cái điểm dừng của nó khi ông Roosevelt qua đời, chỉ trước đó có 48 tiếng đồng hồ. Ông ta đề nghị rằng hai chúng tôi nên có một bản tuyên bố chung gửi cho Staline. Văn bản của tuyên bố này dĩ nhiên phải được hoàn thiện từ trước với sự chuẩn bị của Bộ Ngoại giao vào thời điểm khi Tổng thống mới kế vị. Tuy nhiên, điều đáng chú ý là ông ta cảm thấy có thể nhanh chóng gắn mình vào trách nhiệm đó giữa sự bề bộn của thủ tục nhậm chức và trong lễ tang người tiền nhiệm của ông.

        Ông công nhận rằng thái độ của Staline là không mấy triển vọng, nhưng cảm thấy chúng tôi nên "có một bước đi nữa", và vì vậy ông ta đề nghị nói với Staline rằng các Đại sứ của chúng tôi ở Matxcova đã đồng ý không thắc mắc gì về ba vị lãnh đạo của Chính phủ Varsovie được mời đến Matxcova tham gia hiệp thương, và đảm bảo với ông ta rằng chúng tôi chưa bao giờ phủ nhận việc họ sẽ giữ một vai trò nổi bật trong việc thành lập

        Chính phủ Đoàn kết Dân tộc Lâm thời. Các Đại sứ của chúng tôi không đòi hỏi quyền được mời một số lượng không hạn chế những người Ba Lan từ nước ngoài và từ bên trong Ba Lan. Vấn đề ở đây thực chất là liệu Chính phủ Varsovie có thể phủ quyết những đại biểu đơn lẻ tham gia hiệp thương hay không, và theo ý kiến của chúng tôi, thỏa thuận Yalta không cho phép họ làm như vậy.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #565 vào lúc: 18 Tháng Sáu, 2019, 08:43:39 pm »


        Bức thư chung của chúng tôi được gửi vào ngày 15. Trong lúc đó ông Mikolajczyk khẳng định rằng ông ta chấp nhận quyết định Crimea về Ba Lan, kể cả việc thiết lập đường biên giới phía đông của Ba Lan theo đường Curzon, và vì vậy tôi đã thông báo cho Staline biết. Vì tôi không nhận được câu trả lời, nên có thể giả định rằng Nhà Độc tài hiện đã đồng ý. Những điểm khác nhau đã rõ ràng. Ngài Eden đã gửi điện từ Washington rằng ông ta và Stettinius đồng ý rằng chúng tôi sẽ nêu lại những đòi hỏi của mình về sự tham gia của các quan sát viên ở Ba Lan, và rằng chúng tôi phải một lần nữa thúc ép Chính phủ Xô Viết cho trì hoãn những cuộc thương lượng của họ về hiệp định với những người Ba Lan thuộc phái Lublin. Nhưng chẳng bao lâu sau khi quyết định điều nay, chúng tôi có nguồn tin rằng hiệp định đã được ký kết.

        Vào ngay 29 tháng Tư, trong khi dường như rõ ràng rằng chúng tôi chẳng đi được đến đâu, tôi nêu toàn bộ vụ việc của mình trong một bức điện tín dài gửi cho Staline, trong đó có những đoạn có thể coi như có trọng lượng như sau:

        Thật sự, về vấn đề Ba Lan, chúng tôi đã đạt đến một đường lối hành động dứt khoát với người Mỹ. Bởi vì hiển nhiên chúng tôi nhất trí về vấn đề, và cũng bởi vì thật ra chúng tôi cám thấy mình đã bị dối xử khá bất công... Kể từ hội nghị Crimea. Không còn nghi ngờ gì nữa những điều này dường như sẽ khác đi khi chúng tôi nhìn nhận chúng theo quan điểm hoàn toàn ngược lại. Nhưng chúng tôi hoàn toàn nhất trí rằng lời chúng tôi đã cam kết đối với một nước Ba Lan có chủ quyền, tự do và độc lập với một Chính phủ đại diện đầy đủ và thỏa đáng cho tất cả các phần tử dân chủ trong số những người Ba Lan, đối với chúng tôi là vấn đề danh dự và trách nhiệm. Tôi không nghĩ rằng có bất cứ một cơ hội mong manh nào cho bất cứ thay đổi gì trong thái độ của hai Cường quốc chúng tôi, và khi đã nhất trí chúng tôi nhất định sẽ nói như vậy. Sau cùng, chúng tôi đã đồng tình với ngài, chủ yếu là do sáng kiến của tôi, vào đầu năm 1944, khi tuyên bố đường biên giới Ba Lan - Nga do các ngài vạch ra, cụ thể là đường Curzon, bao gồm cả Lvov thuộc về nước Nga. Chúng tôi cho rằng ngài nên gặp chúng tôi để nói về nửa còn lại của chính sách mà ngài đã cùng chúng tôi tuyên bố một cách bình đẳng, mà cụ thể là chủ quyền, dộc lập, và tự do của Ba Lan, với điều kiện đó là một nước Ba Lan thân thiện với Nga...

        Ngoài ra vào lúc này, những khó khăn xuất hiện bởi vì đủ các loại chuyện được dem ra ngoài đất nước Ba Lan, những câu chuyện mà rất được các Nghị sĩ lắng nghe, và là những câu chuyện mà ở bất cứ thời điểm nào cũng có thể được nêu ra một cách dữ dội trong Nghị Viện hay trong báo giới bất chấp có sự phản kháng của tôi, và dựa vào chúng ông Molotov sẽ không chiếu cố mà cho chúng tôi bất kỳ một thông tin nào, mặc dù chúng tôi đã yêu cầu nhiều lần. Chẳng hạn như, có một câu chuyên về 15 người Ba Lan, những người nghe nói đã đi gặp những nhà chức trách Nga để thảo luận cách đây hơn bốn tuần... và có rất nhiều những tuyên bố trục xuất, v.v... Làm sao tôi có thể bác bỏ được những lời phàn nàn như thế khi ngài không cho tôi bất cứ một thông tin nào về bất cứ điều gì, và khi cả tôi lẫn người Mỹ đều không được phép cử bất cứ một ai vào Ba Lan để tìm ra cho chính họ thực trạng của các sự kiện? Không có miền nào trong những phần lãnh thổ do chúng tôi nắm giữ hay giải phóng mà ngài không được tự do cử phái đoàn đến đó, và người ta không hiểu tại sao ngài lại có những lý do để ngăn cản những chuyến đi tương tự của các phái đoàn Anh đến những đất nước do các ngài giải phóng.

        Không được thoải mái lắm khi nhìn vào một tương lai mà ở đó các ngài và những đất nước do các ngài thống trị, cả các Đảng Cộng sản của nhiều quốc gia khác, đều đứng về mốt phía, còn những người tập hợp lại vì các nước nói tiếng Anh và Đồng minh của họ, hay còn gọi là những Quốc gia Tự trị trong Khối Thịnh vượng Anh, lại đứng về phía khác. Hiển nhiên rằng mối bất hòa giữa họ sẽ xé cái thế giới này ra làm nhiều mảnh và tất cả những người dẫn dắt như chúng ta ở cả hai phía đều sẽ hổ thẹn trước lịch sử. Thậm chí việc bắt đầu một khoảng thời gian dài của sự nghi ngờ, lăng mạ hay sỉ nhục lẫn nhau, và của những chính sách đối nghịch sẽ là một thảm họa gây trở ngại cho những bước tiến vĩ đại của sự phồn vinh trên thế giới dành cho đông đảo quần chúng, những bước tiến chỉ có thể đạt được khi cả ba chúng ta liên kết lại. Tôi hy vọng rằng không có từ hay câu nào khi tôi cởi lòng mình với ngài ở đây có ý xúc phạm. Nếu có, hãy cho tôi biết. Nhưng hãy đừng, tôi xin ngài, ông bạn Staline của tôi, coi nhẹ những bất đồng đang mở ra đối với những vấn đề mà ngài có thể cho là nhỏ đối với chúng tôi, nhưng chúng lại tượng trưng cho cung cách riêng mà các nền dân chủ thuộc khối Anh ngữ hướng vào trong cuộc sống.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #566 vào lúc: 18 Tháng Sáu, 2019, 08:44:00 pm »


       
*

        Sự cố người Ba Lan mất tích nói ở đoạn thứ hai giơ đây cần được tường trình lại, mặc dù nó có vẻ hơi đi trước câu chuyện chung. Vào đầu tháng Ba năm 1945, phong trào bí mật của Ba Lan đã được cảnh sát Chính trị Nga mời cử một đoan đại biểu đến Matxcơva để thảo luận việc thành lập một Chính phủ Ba Lan thống nhất theo tinh thần Thỏa thuận Yalta. Tiếp theo đó là một bảo đảm đối với sự an toàn cá nhân và nó được hiểu rằng sau này, nếu những cuộc thương lượng thành công, nhóm này sẽ được phép đến Luân Đôn để có những trao đổi với Chính phủ Ba Lan lưu vong. Vào ngày 27 tháng Ba, Tướng Leopold Okulicki, người kế vị Tướng Bor-Komorowski với tư cách chỉ huy Quân đội Bí mật, hai nhà lãnh đạo khác, và một người phiên dịch đã có một cuộc họp ở ngoại ô Varsovie với đại diện Xô Viết. Ngày hôm sau có thêm 11 vị lãnh đạo khác của Ba Lan đang nằm sẵn trong tay người Nga. Không một ai đã trở về từ hội nghị này. Vào ngày 6 tháng Tư, Chính phủ Ba Lan Lưu vong ra một tuyên bố ở Luân Đôn phác họa tình tiết nham hiểm này. Những vị đại biểu sáng giá nhất của Phong trào Bí mật Ba Lan biến mất mà không để lại dấu vết gì mặc dù có sự bảo đảm an toàn chính thức từ phía Nga. Những câu chất vấn được nêu ra ở Quốc hội và những câu chuyện về việc thủ tiêu các nhà lãnh đạo Ba Lan tại những vùng lúc đó đang bị quân Xô Viết chiếm đóng, và đặc biệt về một tình tiết ở Siedlce ở miền đông Ba Lan, vì thế đã lan rộng. Mãi cho đến ngày 4 tháng Năm, Molotov đã công nhận ở San Francisco rằng những người này đang bị giữ ở Nga, và một hãng tin chính thúc của Nga ngày hôm sau đưa tin rằng họ đang chờ bị xét xử vì "những chiến thuật nghi binh ở hậu phương Hồng quân".

        Vào ngày 18 tháng Năm, Staline công khai phủ nhận rằng những nhà lãnh đạo Ba Lan bị bắt giữ đã từng được mời đến Matxcova và khẳng định rằng họ chỉ là "những người hoạt động nghi binh", những người phải được xử lý theo một bộ luật tương tự như "luật quốc phòng của Anh". Chính phủ Xô Viết từ chối thay đổi lập trường. Người ta không nghe thêm được điều gì về những nạn nhân của cái bẫy này cho đến một phiên tòa chống lại họ được mở vào ngày 18 tháng Sáu. Nó được tiến hành theo cách bình thường của Cộng sản. Các tù binh bị buộc tội là mưu toan lật đổ, khủng bố, và hoạt động gián điệp, và tất cả số đó, trừ có một người, đã công nhận toàn bộ hay một phần những lời buộc tội chống lại họ. Mười ba người bị kết tội và kết án theo những điều khoản phải ngồi tù từ bốn tháng đến mười năm, và ba người được tuyên bố là trắng án. Đây thật sự là việc thanh trừng của tòa án đối với những người lãnh đạo Phong trào Bí mật của Ba Lan, những người đã chiến đấu rất anh dũng chống lại Hitler. Những chiến sĩ này đã chết ở trong sự đổ nát của Varsovie.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #567 vào lúc: 18 Tháng Sáu, 2019, 08:45:18 pm »


       
*

        Trong lúc đó tôi nhận được một bức thư cực kỳ đáng thất vọng của Staline đáp lại lời kêu gọi tôi gửi ông ta vào ngày 29 tháng Tư. Nó được ghi ngày 5 tháng Năm và được viết như sau:

        "Tôi buộc phải nói rằng tôi không thể đồng ý với những luận cứ mà ngài đã đưa ra nhằm khẳng định lập trường của mình... Tôi không thể chia sẻ quan điểm của ngài... ở đoạn ngài gọi ý rằng ba Cường quốc phải giám sát cuộc bầu cử. Việc giám sát như vậy đối với nhân dân của một nước Đồng minh không thể được coi là một cái gì khác ngoài một sự sỉ nhục đối với người dân ở đó và một sự can thiệp trắng trợn vào cuộc sống nội bộ của họ. Việc giám sát như vậy là không cần thiết trong quan hệ với những quốc gia vệ tinh trước đây, những nước sau đó tuyên chiến với Đức và gia nhập Đồng minh, việc này đã được chứng thực qua kinh nghiệm của những cuộc bầu cử đã tiến hành, chẳng hạn như ở Phần Lan; ở dây, những cuộc bầu cử đã được tổ chức không có sự can thiệp của bên ngoài và đã đem lại những kết quả tích cực... Vị trí dặc biệt của Ba Lan như một quốc gia láng giềng của Liên bang Xô Viết... đòi hỏi rằng Chính phú Ba Lan trong tương lai phải tích cực phấn đấu cho mối quan hệ thân thiện giữa Ba Lan và Liên bang Xô Viết, điều này cũng là vì lợi ích của tất cá các quốc gia yêu hòa bình khác... Sự quan tâm của Liên Hiệp Quốc là mối quan hệ thân thiết vững chắc và lâu bền phải có giữa Liên bang Xô Viết và Ba Lan phải được thiết lập. Vì vậy chúng ta không thể bằng lòng với việc những người đó phải được tham gia vào cơ cấu

        Chính phủ Ba Lan trong tương lai, những người, theo như ngài đã nói, "về cơ bản là không chống Xô Viết", hay chỉ có những người này cần phải loại ra khỏi việc tham gia vào công việc này, những người theo như ý kiến của ngài là "cực kỳ không thân thiện với Nga". Cả hai tiêu chí này đều không làm chúng tôi hài lòng. Chúng tôi kiên quyết, và sẽ kiên quyết yêu cầu rằng chỉ có những ai đã tích cực thể hiện một thái độ thân thiện với Liên Xô và những người sẵn sàng hợp tác với Liên Xô một cách trung thực và chân thành mới được phép tham gia hiệp thương về việc thành lập một chính phủ Ba Lan trong tương lai.

        Đặc biệt tôi phải có ý kiến về một điểm (khác) trong bức thông điệp của ngài, trong đó ngài nhắc đến những khó khăn nổi lên như là hậu quả của những lời đồn đại về sự bắt bớ 15 người Ba Lan, về sự trục xuất, v.v...

        Về vấn đề này, tôi có thể thông báo với ngài rằng nhóm người Ba Lan mà ngài nói đến không phải chỉ có 15 mà là 16 người, và do một người Ba Lan nổi tiếng là Tướng Okulicki cầm đầu. Xét tính cách đặc biệt ghê tởm của ông ta, Cơ quan Tình báo Anh đã thận trọng im lặng về vấn đề viên tướng Ba Lan này, người đã "mất tích" cùng với 15 người Ba Lan khác, những người cũng nói là mất tích. Nhưng chúng tôi không yêu cầu phải im lặng trong vấn đề này. Nhóm 16 người này do tướng Okulicki cầm dầu đã bị các nhà chức trách quân sự trên mặt trận Xô Viết bắt giam và việc này đang được điều tra ở Matxcova. Nhóm của tướng Okulicki, và đặc biệt là chính viên tướng này, đã bị buộc tội là vạch kế hoạch và thực hiện những hành động nghi binh ở hậu phương của Hồng quân, dẫn đến cái chết của hơn 100 chiến sĩ và sĩ quan của Binh đoàn đó, và cũng bị kết tội là đã duy trì những trạm truyền tin vô tuyến bất hợp pháp. Theo như kết quả điều tra, tất cả, hay một vài người trong số họ, sẽ bị đưa ra xét xử. Đây là cách cần thiết để Hồng quân có thể bảo vệ binh lính và hậu phương của mình chống lại những kẻ hoạt động nghi binh và những kẻ phá rối trật tự.

        Cơ quan Tình báo Anh đang gieo rắc những lời dồn dại về việc ám sát hay thủ tiêu những người Ba Lan ở Siedlce. Những lời tuyên bố này của Cơ quan Tình báo Anh là hoàn toàn bịa đặt, và hiển nhiên đã được những gián điệp (chống Xô Viết) gợi ý...

        Cũng trong bức thư của mình ngài đã hé ra rằng ngài không sẵn sàng xem Chính phủ Lâm thời Ba Lan là nền tảng của Chính phủ Đoàn kết Dân tộc tương lai, và rằng không sẵn sàng chấp nhận vị trí hợp pháp của nó trong Chính phủ đó. Tòi phải nói thẳng rằng một thái độ như vậy sẽ loại trừ đi khả năng có một giải pháp nhất trí về vấn đề Ba Lan".
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #568 vào lúc: 18 Tháng Sáu, 2019, 08:46:29 pm »


        Tôi kể lại bức thư ghê gớm nay cho Tổng thống Truman nghe, với lời bình luận sau: "Đối với tôi, dường như những vấn đề đó khó có thể tiếp tục được giải quyết bằng những trao đổi thư từ như thế này, và rằng trong thời gian sớm nhất có thể được, nên có một cuộc gặp của ba người đứng đầu của các Chính phủ. Trong lúc đó chúng ta nên giữ thật chặt các vị trí hiện tại đang được các đạo quân của ta nắm giữ hay sẽ nắm giữ: "ở Nam Tư, ở Áo và Tiệp Khắc, trên mặt trận trung tâm chủ yếu của Hoa Kỳ, và trên mặt trận của Anh, đến tận Lubeck, bao gồm cả Đan Mạch..." Vào ngày 4 tháng Năm, tôi phác thảo ra toàn cảnh của châu Âu theo nhìn nhận của tôi cho ngài Eden, người đang dự hội nghị ở San Francisco và được tiếp xúc hàng ngày với Stettinius và Molotov, và sắp tới sẽ đến thăm lại Tổng thống tại Washington.

        1. Tôi coi tình trạng ngấm ngầm đối đầu bây giờ chắc chắn chỉ có thể được giải quyết trong một hội nghị giữa ba vị đứng đầu của Chính phủ ở một thị trấn nào đó chưa bị phá hoại ở Đức, nếu còn có một thị trấn như vậy. Hội nghị này phải được tiến hành muộn nhất là vào đầu tháng Bảy. Tôi đề nghị gửi một bức điện gợi ý Tổng thống Truman về chuyến thăm của ông ta đến đây và về những cuộc họp không thể thiếu được tiếp theo của ba Cường quốc chính.

        2. Vấn đề Ba Lan có thể được giải quyết dễ dàng hơn khi đặt trong quan hệ với hàng loạt vấn đề tồn tại có tầm quan trọng sống còn lúc này, những vấn đề đang đòi hỏi phải được giải quyết cấp bách với người Nga. Tôi sợ những điều khủng khiếp sẽ xảy ra trong thời gian người Nga tiến qua Đức đến Elbe. Việc đề nghị rút quân đội của Hoa Kỳ khỏi những tuyến chiếm đóng đã được thu xếp với người Nga và người Mỹ ở Quebec, và những nơi được đánh dấu vàng trên bản đồ mà chúng tôi đã xem ở đó có nghĩa rằng cơn thủy triều thống trị của người Nga đã quét xa đến 120 dặm về phía trước trên một mặt trận dai đến 300 hay 400 dặm. Điều này có thể là một sự kiện, mà nếu xảy ra, sẽ là một trong những điều đáng buồn nhất trong lịch sử. Sau khi việc này kết thúc và miền lãnh thổ này đã bị người Nga chiếm giữ, Ba Lan sẽ hoàn toàn bị nhấn chìm và chôn vùi trên miền đất do Nga chiếm đóng. Biên giới thật sự của Nga sẽ chạy từ Mũi Bắc ở Na Uy, dọc theo biên giới Phần Lan - Thụy Điển, dọc theo Baltic đến một điểm ngay ở phía Đông của Lubeck, dọc theo ranh giới chiếm đóng đã được thỏa thuận và dọc theo biên giới giữa Bavaria và Tiệp Khắc đến các biên giới nước Áo, mà giờ đây trên danh nghĩa rộng gấp bốn, và một nửa đường xuyên qua đất nước này đến tận sông Isonzo, mà ở phía sau đó Tito và Nga sẽ lấy tất cả cho đến tận phía đông. Vì vậy, lãnh thổ dưới quyền kiểm soát của Nga sẽ tiến tới bao gồm những tỉnh vùng Baltic, toàn bộ nước Đức đến ranh giới chiếm đóng toàn bộ Tiệp Khắc, một phần lớn của nước Áo, toàn bộ Nam Tư, Hungary, Rumani, Bulgary, cho đến khi Hy Lạp trong điều kiện lung lay như hiện nay bị chiếm nốt. Nó sẽ bao gồm tất cả những thủ đô lớn của Trung Âu, gồm Berlin, Vienne, Budapest, Belgrade, Bucharest va Sofia. Vị trí của Thổ Nhĩ Kỳ và Constantinople sẽ chắc chắn được thảo luận ngay lập tức.

        3. Điều này tạo nên một sự kiện có một không hai trong lịch sử của châu Âu, mà các Đồng minh chưa gặp phải trong cuộc đấu tranh kéo dài và nguy hiểm. Người Nga yêu cầu những sửa đổi với riêng nước Đức chẳng hạn như cho phép họ được kéo dài việc chiếm đóng gần như không hạn định, và ở bất cứ mức độ nào trong nhiều năm, trong suốt thời giam đó Ba Lan sẽ bị nhận chìm cùng với rất nhiều quốc gia khác vào một vùng rộng lớn châu Âu do Nga kiểm soát, không nhất thiết phải bị Xô Viết hóa về kinh tế, nhưng được cai trị bằng lực lượng cảnh sát.

        4. Sắp đến lúc những vấn đề gay go này cần được các Cường quốc chủ chốt xem xét một cách tổng thể. về phía mình, chúng tôi cũng có đòn phản công đủ mạnh để mặc cả, mà nhờ đó có thể đạt được một hiệp định hòa bình. Trước hết, các Đồng minh không được rút quân khỏi vị trí hiện tại đến ranh giới chiếm đóng cho đến khi chứng tôi cảm thấy thỏa mãn về vấn đề Ba Lan, cũng như về tính chất tạm thời của việc Nga chiếm đóng nước Đức, và những điều kiện sẽ được đặt ra trên những đất nước bị Nga hóa, hay bị Nga kiểm soát tại thung lũng Danube, đặc biệt là Áo, Tiệp Khắc và các nước vùng Balkan. Thứ hai, chúng tôi có thể làm cho họ hài lòng bằng việc rút khỏi Biển Đen và Baltic như một phần của một tuyên bố chung. Tất cả những vấn đề này chỉ có thể được giải quyết trước khi các đạo quân của Hoa Kỳ ở châu Âu bị suy yếu đi. Nếu chúng không được giải quyết khi những đạo quân của Hoa Kỳ rút khỏi châu Âu và thế giới phương Tây cất đi những cỗ máy chiến tranh của họ, sẽ không có triển vọng gì cho một giải pháp thỏa đáng và có ít khả năng ngăn chặn một cuộc Chiến tranh Thế giới Thứ ba. Cũng chính vì cuộc tranh luận để giải quyết sớm sủa và nhanh chóng với Nga mà chúng tôi giờ đây phải tiếp tục những niềm hy vọng. Trong lúc đó, tôi không tán thành việc chúng tôi giảm bớt những yêu sách nay đối với Nga khi thay mặt cho Ba Lan trong mức độ nào. Tôi nghĩ rằng việc này nên đặt ở mức độ như những bức điện của Tổng thống và tôi.

        Ngày hôm sau tôi nói thêm, "Không có gì có thể cứu chúng ta khỏi một thảm họa ngoại trừ một cuộc họp và một cuộc tranh luận sớm nhất có thể được tại một điểm nào đó ở nước Đức đang nằm dưới sự kiểm soát của Mỹ và Anh, nơi có thể bảo đảm chỗ ăn nghỉ hợp lý".
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #569 vào lúc: 18 Tháng Sáu, 2019, 08:56:58 pm »

        
26

SỰ ĐẦU HÀNG CỦA NGƯỜI ĐỨC

        Những thành công rực rỡ đã đánh dấu kết thúc các chiến dịch của chúng tôi ở Địa Trung Hải. Vào tháng 12, Alexander đã thay Wilson làm Tổng tư lệnh, trong khi Mark Clark nhận chức chỉ huy Tập đoàn quân thứ 15. Sau những nỗ lực tích cực trong mùa thu, những đạo quân của chúng tôi ở Ý cần tạm nghỉ để tổ chúc lại và phục hồi sức tấn công.

        Cuộc kháng cự lâu dai dẳng, bướng bỉnh và ngoài mức dự kiến của người Đức trên tất cả các mặt trận đã làm cho chúng tôi và người Mỹ thiếu đạn pháo, và sự gay go chúng tôi đã trải qua trong chiến dịch mùa đông ở Ý, đã buộc chúng tôi phải hoãn lại cuộc tổng tiến công cho đến mùa xuân. Nhưng lực lượng không quân Đồng minh, dưới sự chỉ huy của Tướng Eaker, và sau nay là Tướng Cannon, đã sử dụng ưu thế ba mươi chọi một trong những cuộc oanh kích không thương tiếc vào các tuyến đường tiếp quân lương của Đức. Hầu như suốt tháng Ba, nhiều đoạn trên tuyến quan trọng nhất, từ Verona đến đèo Brenner, nơi mà Hitler và Mussolini thường gặp nhau vào những ngay sáng sủa hơn đối với chúng, đã bị phong tỏa. Những đường đèo khác thường bị đóng lại trong nhiều tuần, và việc di chuyển hai sư đoàn đến mặt trận của Nga đã bị chậm lại gần một tháng.

        Quân địch có đầy đủ đạn được và đồ tiếp tế, nhưng thiếu nhiên liệu. Các đơn vị nói chung vẫn còn dồi dào sức lực, và tinh thần chiến đấu vẫn cao bất chấp những thất bại của Hitler trên sông Rhine và Oder. Bộ chỉ huy Đức có thể sẽ chẳng mấy lo sợ nếu lực lượng không quân của chúng tôi không chiếm lĩnh bầu trời, một thực tế là chúng tôi đang nắm thế chủ động và có thế đánh nơi nào chúng tôi muốn, và cả vị trí phòng thủ của địch cũng bị chọn sai, với con sông Po rộng lớn nằm ngay sau lưng chúng. Nhẽ ra chúng nên bỏ miền Bắc Y và rút lui về cố thủ chắc ở Adige, nơi chúng có thể cầm chân được chúng tôi với một lực lượng nhỏ hơn rất nhiều, và điều quân đến tiếp sức những đạo quân đang yếu thế ở bất cứ nơi nào khác, hay tạo ra một mặt trước phía nam vững chắc cho hệ thống các Đồn lũy ở miền núi Tyrol, mà Hitler có thể nghĩ trong đầu như là "cuộc chiến đấu cuối cùng của y".

        Nhưng thất bại ở miền nam sông Po đã báo trước một thảm họa. Điều này là hiển nhiên đối với Kesselring, và không nghi ngơ gì nữa một trong những lý do dẫn đến cuộc thương lượng đã được đề cập ở chương trước. Dĩ nhiên, Hitler là một trở ngại và vì vậy khi Vietinghoff, người kế nhiệm Kesselring, đề nghị một cuộc rút lui chiến thuật thì y vì thế mà cự tuyệt: "Quốc trưởng bây giờ cũng như trước đây mong đọi sự kiên định tột bậc trong việc hoàn thành sứ mệnh hiện nay của ông để bảo vệ từng tấc đất ở miền Bắc Ý, nơi đã được giao phó cho ông chỉ huy".

        Tối ngày 9 tháng Tư, sau một ngày tấn công toàn lực bằng không quân và pháo binh, Binh đoàn 8 đã tấn công. Vào ngày 14, tin vui lan đi khắp mặt trận. Sau một tuần chiến đấu ác liệt, Binh đoàn 5, với sự yểm trợ của Lực lượng Không quân Đồng minh, đã tỏa xuống từ miền núi, di chuyển dọc theo con đường chính ở phía Tây Bologna, và đánh lên hướng bắc. Ngày 20, Vietinghoff, bất chấp mệnh lệnh của Hitler, đã ra lệnh rút quân. Đã quá muộn. Binh đoàn 5 ép về phía sông Po, trong khi lực lượng không quân chiến thuật đã bắn phá dọc theo các con đường tiến về phía trước. Bị kẹp đằng sau những con đường này là hàng ngàn lính Đức, bị cắt đường nít lui, và bị tống ồ ạt vào những trại giam hay bị giải về hậu phương. Chúng tôi vượt qua sông Po trên một mặt trận rộng lớn để bám sát kẻ thù.

        Lực lượng Không quân của chúng tôi đã tàn phá tất cả những cây cầu cố định, và những bến phà, những con đường vượt sông tạm thời đã bị tấn công với một nỗ lực đủ đẩy quân địch vào thế hỗn loạn. Số tàn quân vừa đánh vừa chạy sang sông đã bỏ lại đằng sau tất cả vũ khí hạng nặng của mình, nên không thể tổ chức lại được khi sang bờ bên kia. Những đạo quân Đồng minh đã truy đuổi chúng đến Adige. Từ lâu du kích Ý đã quấy rối quân địch ở miền núi và vùng hậu phương của chúng. Vào ngày 25 tháng Tư, tín hiệu cho một cuộc tổng nổi dậy được phát ra và họ đã mở nhiều cuộc tấn công trên một diện rộng. Ở nhiều thành phố và thị trấn, đặc biệt là Milan và Venice, họ đã giành được quyền kiểm soát. Quân đầu hàng miền tây bắc Ý nhiều vô kể. Đơn vị đồn trú ở Genoa, gồm bốn ngàn lính, đã nộp mình cho một viên sĩ quan liên lạc Anh và quân Du kích.

        Có một khoảng dừng trước sức mạnh của những sự việc thực tế đã khuất phục được sự lưỡng lự của người Đức, nhưng vào ngày 24 tháng Tư, Wolff đã lại xuất hiện ở Thụy Sĩ với Toàn quyền đại diện cho Vietinghoff. Hai viên Đại diện Toàn quyền đã được đưa đến tổng hành định của Alexander, và vào ngày 29 tháng Tư, họ đã ký một văn kiện đầu hàng vô điều kiện với sự chứng kiến của những sĩ quan cao cấp Anh, Mỹ và Nga. Vào ngày 2 tháng Năm, gần một triệu quân Đức đầu hàng, và cuộc chiến tranh ở Ý đã chấm dứt.

        Chiến dịch hai mươi tháng của chúng tôi đã kết thúc như vậy. Những mất mát của chúng tôi là vô cùng đau thương, nhưng những mất mát của kẻ thù, thậm chí ngay cả trước khi đầu hàng, còn nặng nề hơn. Nhiệm vụ chủ yếu của các đạo quân của chúng tôi là lôi kéo và cầm chân được số lượng lớn nhất có thể của quân Đức. Việc này đã được hoàn thành một cách đáng khâm phục. Ngoại trừ một quãng thời gian ngắn vào mùa hè năm 1944, quân địch luôn đông hơn quân chúng tôi. Trong thời gian gay go nhất đối với chúng vào tháng tám năm đó, không ít hơn năm mươi sư đoàn quân Đức đã triển khai dọc theo những mặt trận ở vùng Địa Trung Hải. Không chỉ có thế. Các lực lượng của chúng tôi làm tròn nhiệm vụ của mình, đánh tan được đạo quân đông hơn này, đạo quân mà họ được lệnh phải kìm chân lại. Chỉ rất ít chiến dịch có được kết cục tốt đẹp hơn thế.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM