Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Ba, 2024, 03:16:02 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hồi ký Winston Spencer Churchill  (Đọc 53172 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #400 vào lúc: 21 Tháng Hai, 2019, 10:48:20 pm »


        Ngày 6/5, Alexander tung đồn quyết định của mình, không quân Đồng minh đã sử dụng đến mức tối đa sức mạnh của mình với 2.500 lần xuất kích mỗi ngày. Quân phe Trục đã dần bị suy kiệt và ở thời điểm bĩ cục này chỉ còn có khả năng đáp lại bằng 60 lần xuất kích trong một ngày. Đỉnh điểm đã hầu như nắm trong tay. Đã hoàn toàn thiết lập được việc phong tỏa cả về đường biển và đường hàng không. Những hoạt động trên biển của địch đã bị ngừng trệ, những cố gắng về không quân cũng đã chấm dứt. Quân đoàn IX của Anh đã thắng lợi toàn diện trong việc chọc thủng chiến tuyến của địch. Hai sư đoàn thiết giáp đã vượt qua được bộ binh và tới Massicault, nửa đường tới Tunis. Ngày hôm sau, 7/5, họ tiếp tục tiến. Sư đoàn thiết giáp thứ 7 đã vào Tunis và sau đó chuyển hướng lên phía Bắc bắt tay với các lực lượng của Mỹ. Cùng lúc đó, Mỹ đã đập tan sự chống cự của quân địch trên mặt trận chính của mình và sư đoàn bộ binh thứ 9 của họ đã tới Bizerta. Ba sư đoàn của Đức bị mắc kẹt giữa những đội quân Đồng minh đã phải đầu hàng vào ngày 9/5.

        Sư đoàn thiết giáp thứ 6, theo sau là Sư đoàn 4 của Anh, cùng với Sư đoàn 1 ở cánh phải, di chuyển về phía Đông đi qua và vượt quá Tunis. Họ bị cản bởi sự chống cự được tổ chức một cách vội vàng ở một hẻm núi gần biển chỉ một vài dặm về phía Đông thành phố, nhưng những chiếc xe táng của họ vượt qua dọc theo bờ biển và vào lúc sẩm tối ngày 10/5 đã đến Hammamet trên bờ biển phía Đông. Đằng sau họ, Sư đoàn 4 vòng qua bán đảo Cape Bon mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Tất cả quân địch còn lại đã bị sập bẫy ở phía Nam.

        "... Tôi trông đợi rằng tất cả mọi sự chống cự có tổ chức sẽ bị dập tan trong vòng 48 giờ tới (điện gửi tưởng Alexander ngày 11/5) và thanh toán hoàn toàn lực lượng phe Trục trong hai hoặc ba ngày tới. Tôi đã tính được rằng số tù binh cho đến nay đã lên tới 100.000, nhưng con số này chưa được khẳng dinh, số tù binh vẫn tiếp tục tăng. Hôm qua, tôi đã thấy một xe ngựa chở đầy người Đức đang tự dưa mình tới trại giam. Khi họ di ngang qua, chúng tôi đã không thể nhịn cười, và họ cũng cười. Toàn bộ sự việc này cứ như Derby Day (ngày đua ngựa hàng năm ở Anh) vậy...".

        Đô đốc Cunningham đã chuẩn bị đầy đủ cho trận đánh quyết định và ra lệnh cho tất cả lực lượng hải quân có mặt đi tuần dọc theo eo biển và ngăn chặn sự rút quân của phe Trục qua cảng "Dunkirk". Mã số phù hợp cho chiến dịch này là "Retribution" (Sự trừng phạt). Ngày 8, ông ta điện ra lệnh "Đánh đắm, đốt cháy và tiêu diệt! Không cho bất cứ cái gì thoát". Nhưng chỉ có vài chiếc sà lan cố gắng chạy trốn, còn hầu hết đều bị bắt hoặc đánh đắm. Ngày 12 vòng vây được khép kín. Kẻ địch hạ vũ khí.

        Lúc 2 giờ 15 chiều 13/5, Alexander điện cho tôi: "Thưa Ngài, tôi có nhiệm vụ phải báo cáo với Ngài rằng chiến dịch ở Tunisia đã kết thúc. Sự chống cự của địch đã ngừng hẳn. Chúng ta đã làm chủ bờ biển Bắc Phi".

        Không ai có thể nghi ngờ tầm quan trọng của chiến thắng ở Tunis. Nó có vị trí của nó cùng với Stalingrad. Gần 250.000 tù binh bị bắt giữ. Quân địch bị thiệt hại nặng nề về người. Một phần ba số thuyền tiếp tế của chúng đã bị đánh chìm. Kẻ thù của chúng tôi đã bị quét sạch khỏi châu Phi. Một châu lục đã giành lại. Ở Luân Đôn, lân đâu tiên kế từ khi chiên tranh nổ ra, tinh thần thực sự được nâng cao. Quốc hội đón những Bộ trưởng với sự kính trọng và phấn khởi, đồng thời cũng ghi lại 1ời cảm ơn chân thành nhất đến các vị tướng lĩnh. Tôi yêu cầu toàn bộ nhà thờ phải rung chướng, nhưng tôi rất tiếc đã không được nghe những hồi chướng rung đó, tuy thế tôi còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm ở phía bên kia Đại Tây Dương.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #401 vào lúc: 21 Tháng Hai, 2019, 10:50:01 pm »


22

MỤC TIÊU: Ý

        Những nguyên nhân khiến tôi vội vã đi tới Washington là vô cùng hệ trọng, một khi quyết định về Châu Phi đã trở nên dứt khoát. Chúng tôi cần phải làm gì với chiến thắng của mình? Liệu những thành quả của nó chỉ có thể được gặt hái tại cái mỏm Tunis hay chúng tôi phải loại Ý ra khỏi cuộc chiến và thu nạp thêm Thổ Nhĩ Kỳ vào phe mình? Đây là những câu hỏi có tính chất quyết định, và chỉ có thể được trả lời qua một cuộc hội đàm riêng với Tổng thống. Đứng thứ hai về mức độ quan trọng là kế hoạch hành động tại chiến trường Ấn Độ. Tôi ý thức được những bất đồng ngầm hết sức nghiêm trọng mà nếu không được điều chỉnh thì có thể dẫn đến những khó khăn to lớn trong thời gian còn lại của năm. Tôi quyết tâm có được một cuộc hội nghị ở cấp cao nhất có thể được.

        Các bác sĩ không muốn tôi đi bằng máy bay, bay ở độ rất cao là không tốt, vì vậy chúng tôi đã quyết định đi bằng đường biển. Chúng tôi rời Luân Đôn vào đêm mùng 4 tháng 5, lên chiếc tàu Queen Mary tại cảng Clyde vào ngày hôm sau. Con tàu đã được trang bị hoàn hảo. Cả đoàn ở tại boong chính, được tách riêng khỏi phần còn lại của con tàu. Các phòng làm việc, phòng họp và lẽ dĩ nhiên cả phòng bản đồ đã được chuẩn bị sẵn sàng để có thể sử dụng bất kì lúc nào. Kể từ khi chúng tôi lên tàu công việc đã được triển khai liên tục. Cuộc họp, được tôi đặt tên là "Đinh ba", sẽ kéo dài ít nhất 2 tuần và chúng tôi dự định sẽ đề cập đến tất cả các khía cạnh của cuộc chiến tranh. Vì vậy, thành phần tham gia của đoàn chúng tôi khá lớn. Những thành viên "thường trực" tham gia với lực lượng đầy đủ: các Tham mưu trưởng cùng với một số lượng đáng kể các sĩ quan tham mưu, Huân tước Leathers cùng các quan chúc cấp cao thuộc Bộ giao thông vận tải chiến tranh, và Ismay cùng các thành viên trong Bộ quốc phòng của tôi. Các Tổng tư lệnh tại Ấn Độ, nguyên soái Wavell, Đô đốc Somerville, Thượng tướng không quân Peirse cũng cùng đi với chúng tôi. Tôi đã triệu tập họ bởi lẽ tôi tin chắc những người bạn Mỹ của chúng tôi sẽ rất quan tâm đến việc chúng tôi sẽ làm mọi điều có thể được, và thậm chí cả không thể được bằng cách mà những cuộc hành quân xuất phát từ Ấn Độ. Hội nghị phải trực tiếp nghe quan điểm của những người sẽ phải thực thi bất kỳ nhiệm vụ nào được lựa chọn.

        Giữa chúng tôi vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết trong nội bộ với nhau trước khi tới được Washington, và lúc này tất cả chúng tôi lại ở cùng nhau ở phía dưới boong chính của tầu. Các cán bộ tình báo và kế hoạch liên quân gần như phải họp liên tục. Các Tham mưu trưởng hợp với nhau hàng ngày và đôi lúc 1 ngày 2 lần. Tôi duy trì việc thông báo cho họ các ý kiến của mình vào mỗi buổi sáng dưới dạng các giác thư và chỉ thị, và tôi thường thảo luận với họ vào buổi chiều hoặc tối. Lề lối thăm dò, xem xét, phân tích, sàng lọc, tranh luận... được thực hiện trong suốt chuyến đi, và chúng tôi đã đưa ra được những quyết định quan trọng có cân nhắc kỹ lưỡng.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #402 vào lúc: 21 Tháng Hai, 2019, 10:56:11 pm »


*

        Chúng tôi phải suy nghĩ về tất cả các chiến trường ngay tức khắc. Chúng tôi đã đạt được sự nhất trí hoàn toàn về các cuộc hành quân tại Châu Âu, tiếp theo thắng lợi tại Châu Phi. Tại Casablanca, quyết định tấn công Sicily đã được thông qua và tiến độ công tác chuẩn bị đã đạt mức khá tốt. Các Tham mưu trưởng Anh tin chắc rằng một cuộc tấn công vào phần lục địa của Ý cần được thực hiện tiếp sau, thậm chí gối lên việc đánh chiếm Sicily. Họ đề nghị đánh chiếm một đầu cầu, ở dải đất hình "ngón chân cái" phía Nam Ý, được tiếp nối bằng một cuộc đột kích vào dải đất hình "gót chân" để mở đầu cho việc tiến quân vào Bari từ Naples. Chúng tôi đã chuẩn bị một văn bản về các chủ trương này và các lập luận kèm theo từ khi còn ở trên tàu và đã trao cho các Tham mưu trưởng phía Mỹ làm cơ sở cho thảo luận khi chúng tôi tới Washington.

        Chúng tôi dự đoán trước là sẽ gặp khó khăn hơn để đạt được thỏa thuận với các bạn Mỹ của chúng tôi về khu vực hoạt động lớn thứ 2 của Anh, tức là các cuộc hành quân xuất phát từ Ấn Độ. Đã có nhiều kế hoạch được đưa ra trên giấy tờ nhưng chúng tôi lại có ít kế hoạch để trình bày trên thực tế. Tổng thống và các người thừa hành của ông vẫn thiết tha với những ý tưởng được cường điệu về sức mạnh quân sự mà Trung Quốc có thể sử dụng, nếu được cung cấp đủ vũ khí và trang thiết bị. Họ cũng lo sợ quá đáng về việc Trung Quốc sẽ sụp đổ nếu không nhận được sự hỗ trợ trong tương lai gần. Tôi hoàn toàn không tán thành ý tưởng tái chiếm Myanma bằng một cuộc tấn công dọc hệ thống giao thông liên lạc ở Assam. Tôi ghét rừng rậm, nơi sớm muộn cũng thuộc về phe thắng cuộc và nghĩ đến sức mạnh không quân và hải quân, về các hoạt động đổ bộ và các điểm mấu chốt. Tuy nhiên, điều hết sức cần thiết cho cuộc chiến của chúng tôi là các bạn bè của chúng tôi không cảm thấy rằng chúng tôi không cố gắng đảm đương phần việc của mình, và họ cần phải tin chắc rằng chúng tôi sẵn sàng nỗ lực tối đa để đáp ứng lòng mong mỏi của họ. Những gì xảy ra tại Myanma sẽ được thuật lại ở phần sau.

        Ngày 11 tháng 5 chúng tôi tới ngoài khơi Staten Island. Harry Hopkins đã chờ chúng tôi ở đó, và chúng tôi đã lên xe lửa đi Washington ngay lập tức. Tổng thống đứng trên thềm nhà ga đón tôi và nhanh chóng đưa tôi về chỗ phòng cũ của mình tại Nhà Trắng. Chiều ngày hôm sau, 12 tháng 5, lúc 2h30, tất cả chúng tôi đã gặp nhau tại căn phòng hợp hình bầu dục của Tổng thống để khảo sát và vạch kế hoạch cho công việc của mình tại cuộc họp.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #403 vào lúc: 22 Tháng Hai, 2019, 08:38:32 pm »


        Tổng thống Roosevelt đề nghị tôi mở đầu cuộc thảo luận. Theo như tài liệu ghi lại, nội dung cơ bản của bài nói của tôi như sau:

        "... Chúng ta không bao giờ được quên rằng có 185 sư đoàn quân Đức trên mặt trận Nga. Chúng ta đã tiêu diệt quân đội Đức tại Châu Phi, và chúng ta nhanh chóng không còn chạm mặt với chúng nữa ở bất cứ đâu. Cố gắng của phía Nga thật phi thường, và khiến chúng ta mắc nợ họ. Cách tốt nhất để giảm bớt gánh nặng ở mặt trận Nga năm 1943 là phải loại bỏ, hoặc đánh bật Ý ra khỏi cuộc chiến tranh, do đó buộc quân Đức phái gửi một lực lượng lớn tới để tiếp tục giữ vùng Balkan... Chúng ta có rất nhiều quân và lực lượng phi cơ chiến đấu tại Anh. Chúng ta có loại thiện chiến nhất và có kinh nghiệm chiến đấu nhất ở tại Địa Trung Hải. Riêng một mình Anh đã có tới 13 sư đoàn tại Tây Bắc Châu Phi. Giả định rằng cuộc đánh chiếm Sicily kết thúc cuối tháng tám, vậy những lực lượng này sẽ phải làm gì trong khoảng thời gian kể từ lúc đó đến thời điểm (năm 1944), tức 7 hoặc 8 tháng sau đó, khi cuộc hành quân qua 2 bờ eo biển Manche mới bắt đầu được tổ chức? Họ không thể ăn không ngồi rồi như vậy, và tình trạng bất dộng dài đến thế sẽ tác dộng nghiêm trọng tới Nga, phía đang phái chịu một gánh nặng quá lớn như vậy".

        Tổng thống Roosevelt đồng ý rằng để giảm bớt gánh nặng cho Nga chúng tôi cần giao chiến với Đức. Nhưng ông băn khoăn về việc chiếm Ý, điều sẽ khiến Đức rút hết quân ở đó để di chiến đấu ở những địa điểm khác, ông cho rằng cách tốt nhất để buộc Đức phải đánh là mở một cuộc hành quân qua biển Manche.
   
        Tôi trả lời rằng vì lúc này chúng tôi đã nhất trí là điều này không thể thực hiện được trước năm 1944, có lẽ chúng tôi buộc phải điều động các đạo quân lớn của mình để tấn công Ý. Tôi không cho rằng việc chiếm đóng toàn bộ bán đảo là cần thiết. Nếu Ý thua, Liên Hiệp Quốc sẽ quản lý các hải cảng và sân bay cần thiết để tiến hành các hoạt động tiếp theo vào vùng Balkan và Nam Âu. Một chính phủ Ý sẽ nắm quyền trong cả nước, dưới sự giám sát của Đồng minh. Các tham mưu trưởng liên quân và các chuyên gia của mình đã tranh luận triệt để và đã đi đến kết luận về tất cả những vấn đề có tầm quan trọng lớn lao này.

        Lúc đầu các sự khác biệt tưởng như không thể khắc phục được, nó như là một sự đổ vỡ vô phương cứu chữa. Trong thời gian này, thông tin từ các sĩ quan cao cấp của Mỹ đã bị rò rỉ đến tai các Thượng nghị sĩ 2 đảng Cộng hòa và Dân chủ, do đó đã dẫn đến một cuộc tranh luận tại Thượng nghị viện. Sự kiên nhẫn và bền bỉ đã giúp chúng tôi dần dần vượt qua những khó khăn của mình. Các sự việc như Tổng thống và tôi ở cạnh nhau và thường xuyên gặp gỡ nhau, việc chúng tôi vốn được coi là rất ăn ý, và việc Tổng thống có ý định sẽ tự mình quyết định những vấn đề quan trọng nhất - tất cả những việc này cùng với những đóng góp vô giá của Hopkins, tất cả đã có tác động bao trùm và làm dịu bớt không khí trong suốt những buổi hợp của Ban tham mưu. Sau những bất đồng ý kiến hết sức gay gắt, cùng với những mối quan hệ cá nhân hết sức tốt đẹp giữa những người chuyên nghiệp, tất cả đều nhất trí đánh chiếm Sicily.

        Nhưng mặc dù mọi việc đã tiến triển hết sức tốt đẹp như vậy, tôi vẫn vô cùng lo lắng về việc Bộ tham mưu liên quân vẫn chưa đưa ra được một kiến nghị rõ ràng nào về việc phải làm tiếp theo việc chiếm được Sicily thông qua việc kéo quân vào Ý. Tôi biết rằng quan điểm của Bộ Tham mưu Hoa Kỳ là chuyển sang mục tiêu Sardinia. Họ cho rằng đây sẽ là mục tiêu duy nhất còn lại cho các đạo quân hùng mạnh được tập trung tại vùng Địa Trung Hải trong suốt quãng thời gian còn lại của năm 1943. Dù xét trên bất cứ cơ sở nào, quân sự hay chính trị, tôi cũng không tán thành viễn cảnh này. Người Nga đang phải chiến đấu hàng ngày hàng giờ trên mặt trận rộng lớn của họ, và máu họ đã đổ ra như thác chảy. Lẽ nào chúng tôi có thể để hơn 1 triệu ruỡi quân thiện chiến, cùng với lực lượng không quân và hải quân to lớn của chúng tôi bất động trong suốt gần 1 năm?
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #404 vào lúc: 26 Tháng Hai, 2019, 07:28:09 am »


        Tổng thống có vẻ chưa sẵn sàng thúc các cố vấn của ông bàn bạc cụ thể hơn về việc đánh chiếm Ý, nhưng vì đây là mục tiêu chính mà vì nó tôi đã phải vượt Đại Tây Dương nên tôi không thể bỏ qua nó được. Hopkins nói riêng với tôi "Nếu ngài muốn giữ quan điểm của mình, Ngài sẽ phải ở lại đây thêm 1 tuần nữa, và thậm chí tới lúc đó cũng chưa có được điều gì chắc chắn". Tôi vô cùng lo lắng về việc này, và ngày 25 tháng năm, tôi đã đề nghị riêng với Tổng thống cho phép tướng Marshall đi cùng tôi tới Algiers. Tại bàn họp, tôi đã giải thích rằng tôi sẽ cảm thấy lúng túng khó xử khi bàn bạc về những vấn đề này với tướng Eisenhower mà không có sự hiện diện của một đại diện của Mỹ ở cấp cao nhất, nếu các quyết định được đưa ra, thì sau đó người ta có thể cho rằng tôi đã có một tác động thái quá. Vì vậy tôi đã rất hài lòng khi được biết là tướng Marshall sẽ đi cùng tôi, và tôi tin chắc là giờ đây đã có thể cho chuẩn bị soạn thảo một bản báo cáo gửi về cho các Tham mưu trưởng liên quân xem xét.

        Sáng sớm ngày hôm sau, tướng Marshall, Tổng tham mưu trưởng hoàng gia, Ismay và những người còn lại trong đoàn chúng tôi bắt đầu khởi hành từ sông Potomac bằng một chiếc thủy phi cơ. Chúng tôi đã trò chuyện hết sức ăn ý trong suốt chuyến bay dài và tận dụng quãng thời gian rảnh rỗi của mình để thanh toán nốt những giây tờ còn tồn đọng lại. Khi tới gần eo Gibraltar, chúng tôi nhìn xung quanh để tìm đội hộ tống. Không có đội hộ tống nào cả. Lúc này tất cả mọi người đang tập trung dõi theo một chiếc máy bay lạ mà ban đầu chúng tôi cho rằng đang chú ý đến chúng tôi. Khi nó chưa đến gần, chúng tôi kết luận đó là một máy bay Tây Ban Nha, nhưng chỉ đến khi nó đã bay xa chúng tôi mới hết thấy lo lắng. Khi máy bay hạ cánh vào khoảng 5 giờ chiều, ngài Thống đốc đã chờ sẵn để đón chúng tôi. Lúc đó đã quá muộn để chúng tôi đi tiếp tới Algiers, và Thống đốc đã đưa chúng tôi tới Tu viện ông sống, nơi các nữ tu đã rời đi từ 2 thế kỷ trước.

        Mãi chiều hôm sau chúng tôi mới rời Gibraltar để đi Algiers. Vì vậy, tướng Marshall có cơ hội đi xem Mũi Đá, Gibraltar, tất cả chúng tôi đều danh vài giờ đồng hồ đi hành hương, vào tham quan khu nhà máy bảo đảm nguồn cung cấp thường xuyên nước sạch đầy đủ cho pháo đài, cùng một vai khẩu đại bác quan trọng, một vài bệnh viện, và một số lớn các đơn vị bộ đội. Cuối cùng, tôi xuống thăm nơi ưa thích của Thống đốc: chiếc hầm mới, được thiết kế khoét sâu vào vách đá với khẩu đội 8 súng bắn nhanh giám sát vùng eo biển và khu đệm giữa Anh và Tây Ban Nha. Rất nhiều công sức đã đổ vào đây và khi chúng tôi đi dọc theo đường hầm, chúng tôi thấy hình như là dù bất cứ những nguy hiểm gì xảy ra mà Gibraltar có thể lo ngại, thì tấn công từ phía đất liền còn là một trong các nguy cơ. Những người khách đến từ Anh đã chia sẻ niềm tự hào của Thống đốc về các thanh tích của ông. Mãi đến trước khi chúng tôi chia tay nhau tại thủy phi cơ, tướng Marshall mới nhận xét với đôi chút ngập ngừng: "Tôi rất ngưỡng mộ công trình của Ngài, nhưng chúng tôi cũng đã xây một khu hầm như vậy ở Corregidor. Quân Nhật đã nã pháo vào khu hầm đá ở độ cao cách hầm nhiều trăm bộ Anh, và chỉ sau 2 đến 3 ngày đã chặn đứng đường ra bằng khối đá vụn khổng lồ". Tôi mừng vì ông đã đưa ra lời cảnh cáo này, và có lẽ Thống đốc đã giật mình. Các nụ cười đã biến mất trên gương mặt của ông.

        Chúng tôi cất cánh ra đi vào đầu giờ chiều với một tá chiến đấu  cơ Beaufighters bay vòng quanh hộ tống từ trên cao, và đến tối chúng tôi đến Algiers, nơi tướng Eisenhower và tướng Bedell Smith, Đô đốc Andrew Cunningham. Tướng Alexander và những người bạn khác đang chờ. Tôi đi xe hơi về thẳng biệt thự của Đô đốc Cunningham, ở cạnh biệt thự của tướng Eisenhower, nơi ông đã dành cho tôi tùy nghi sử dụng.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #405 vào lúc: 27 Tháng Hai, 2019, 10:21:07 pm »


*

        Ký ức đẹp nhất của tôi về cuộc chiến tranh là quãng thời gian 8 ngày tại Algiers và Tunis. Tôi đã điện gọi Eden tới để chúng tôi có thể gặp gỡ nhau trực diện trong buổi họp mà chúng tôi đã sắp xếp giữa Giraud và De Gaulle, cũng như trong tất cả những công việc khác.

        Tôi quyết tâm trước khi rời Châu Phi sẽ đạt được quyết định đánh Ý nếu chiếm được Sicily. Brooke và tôi truyền đạt ý kiến của mình tới tướng Alexander, đô đốc Andrew Cunningham, Thống chế không quân Tedder, sau đó tới Montgomery. Đây là những người nắm giữ vai trò chủ chốt trong những trận chiến gần đây, và tất cả đều có khuynh hướng thiên về hành động ở quy mô lớn nhất, và coi việc chiếm Ý là một kết quả đường nhiên sau hàng loạt chiến thắng của chúng tôi từ Alamein trở đi. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn phải có được sự đồng tình từ đồng minh lớn của chúng tôi. Eisenhower tỏ ra rất dè dặt. Ông lắng nghe tất cả những lập luận của chúng tôi, và tôi tin chắc ông đồng tình với mục tiêu của những lập luận này. Nhưng gần như đến phút chót, ông vẫn yên lặng hoặc khó hiểu.

        Tình hình khi cuộc họp diễn ra là thuận lợi cho người Anh. So với Mỹ chúng tôi có lực lượng quân đông gấp 3, số tàu chiến gấp 4, và số lượng máy bay sẵn sàng hoạt động thì gần như ngang bằng. Nếu không tính những năm trước, thì kể từ Alamein, so với các đồng minh của mình chúng tôi đã mất một số quân nhiều gấp 8 lần và số tàu nhiều gấp ba lần tại Địa Trung Hải. Nhưng điều khiến cho các nhà lãnh đạo Mỹ phải xem xét, cân nhắc về những sự kiện thuyết phục lớn này một cách công bằng và kỹ càng nhất là việc mặc dù chúng tôi có ưu thế hơn hắn về mặt lực lượng, chúng tôi vẫn chấp nhận sự chỉ huy tối cao của tướng Eisenhower và vẫn giữ cho toàn bộ chiến dịch mang tính chất như một hoạt động của Mỹ. Những người thủ trưởng Mỹ không thích bị thua kém ai về tính hào hiệp. Không ai hưởng ứng mạnh mẽ hơn sự "chơi đẹp". Nếu bạn xử sự tốt với ngươi Mỹ họ luôn muốn xử sự với bạn tốt hơn nữa. Tuy nhiên tôi nghĩ rằng lập luận có sức thuyết phục nhất đối với người Mỹ là lập luận dựa trên lý lẽ phải áp đảo của nó.

        Cuộc họp đầu tiên của chúng tôi diễn ra tại biệt thự của tướng Eisenhower tại Algiers, ông này với tư cách là chủ nhà, chủ trì cuộc họp; bên ông có 2 nhân vật chính là Marshall và Bedell Smith. Tôi ngồi đối diện với ông và bên cạnh tôi là Brooke, Alexander, Cunningham, Tedder, Ismay và một vài ngươi khác nữa. Marshall nói các Tham mưu trưởng Mỹ cho rằng quyết định về việc đánh chiếm Ý chỉ có thế được đưa ra cho tới khi biết được kết quả của cuộc tấn công vào Sicily và tình hình tại Nga. Cách tiếp cận hợp lý nhất là thanh lập 2 đạo quân tại 2 địa điểm riêng rẽ, mỗi đạo quân có ban tham mưu riêng. Một đạo quân sẽ được huấn luyện để tấn công vào Sardinia và Corsica, đạo quân còn lại vào vùng lục địa Ý. Khi tình hình đã rõ ràng để có được một sự lựa chọn, lực lượng không quân và tầu đổ bộ v.v... cần thiết sẽ được gửi cho đạo quân được giao nhiệm vụ thực hiện kế hoạch đã lựa chọn. Ngay lập tức Ike nói rằng nếu chiếm được Sicily dễ dàng, ông sẽ đánh thẳng lên vùng lục địa Italy. Tướng Alexander đồng tình với ý kiến nay.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #406 vào lúc: 28 Tháng Hai, 2019, 07:48:26 am »


        Sau đó Tổng tham mưu trương Hoàng gia đưa ra lời tuyên bố chung. Có thể thấy trận chiến quyết liệt sắp xảy ra giữa Nga và Đức, và chúng tôi cần làm tất cả trong khả năng của mình đế giúp Nga, chúng tôi cần làm cho quân Đức phải phân tán lực lượng. Hiện tại, lực lượng Đức cũng đã bị căng ra khá rộng và Đức không thể cắt giảm quân tại Nga hay tại Pháp. Nơi duy nhất thuận tiện để Đức làm điều nay là Ý. Nếu lực lượng Đức tập trung dày đặc ở giải đất hình bàn chân phía Nam nước Ý, thì chúng tôi sẽ thử nơi khác. Nếu Ý bị loại khỏi cuộc chiến, quân Đức sẽ phải thay thế cho 26 sư đoàn Ý tại Balkan, tăng cường thêm cho đèo Brenner, Riviera, vùng biên giới Ý với Tây Ban Nha. Sự căng mỏng lực lượng Đức như vậy chính là điều chúng tôi cần để vượt biển Manches, và chúng tôi phải làm hết khả năng để đẩy mạnh được điều đó.

        Sau đó Eisenhower tuyên bố rằng cuộc thảo luận dường như đã đơn giản hóa vấn đề của ông. Nếu muốn thành công trong đánh chiếm Sicily, chẳng hạn như trong vòng một tuần, ngay lập tức ông sẽ vượt eo Messina và kịp thiết lập nên một đầu cầu. Tôi đưa ra quan điểm riêng của mình là sẽ chiếm được Sicily vào ngày 15 tháng 8. Nếu được như vậy, và nếu tình hình không quá căng thẳng, chúng tôi sẽ tiến quân ngay lập tức tới dải đất ngón chân phía Nam của Ý, miễn là ở đó không có quá đông sư đoàn Đức được điều tới. Với Đức, khu vực Balkan quan trọng hơn rất nhiều so với việc để mất nước Ý, bởi lẽ Thổ Nhĩ Kỳ có thể phản ứng theo hướng có lợi cho chúng tôi.

        Ngay sau đó, Brooke triển khai toàn bộ lực lượng của chúng tôi tại Địa Trung Hải. Trừ đi 7 sư đoàn phải điều động về nước để thực hiện cuộc hành quân qua bờ biển Manche và 2 sư đoàn để thực hiện các cam kết của Anh với Thổ Nhĩ Kỳ, sẽ còn lại 27 sư đoàn quân Đồng minh sẵn sàng chiến đấu tại Địa Trung Hải. Với lực lượng quân như vậy trong tay, thì thật là uổng phí nếu như không có gì xảy ra trong khoảng thời gian từ tháng 8 hoặc tháng 9 tới tháng 5 năm sau.

        Mặc dù vẫn còn nhiều điều chua rõ ràng và chắc chắn, tôi vẫn hài lòng với phiên họp khai mạc này. Có thế thấy rõ là tất cả các nhà lãnh đạo đều muốn tiến công ở mức mạnh nhất, và bản thân tôi cảm thấy rằng những bảo lưu trên cơ sở những nhân tố chưa biết rồi cũng sẽ được giải quyết khi sự việc diễn biến đúng như các hy vọng của tôi.

        Chúng tôi gặp lại nhau vào chiều ngày 31 tháng 3. Ông Eden đến đúng lúc để kịp có mặt. Tôi cố gắng giải quyết dứt điểm các vấn đề và nói rằng kế hoạch tấn công phía Nam Ý, nằm trong trái tim tôi, những may rủi của cuộc chiến có thể cần đến một hướng đi khác. Trong bất cứ trường hợp nào, sự lựa chọn giữa vùng Nam Ý và Sardinia bao gồm một sự khác biệt là giữa một bên là một chiến dịch thắng lớn và một bên chỉ là một sự thuận tiện. Tướng Marshall không hề phản đối những ý kiến này, nhưng ông không muốn đưa ra một quyết định dứt khoát vào thời điểm này. Tốt hơn hết là nên quyết định phải làm gì sau khi chúng tôi đã mở màn cuộc tấn công vào Sicily. Ông cho rằng cần biết về phản ứng của Đức để quyết định xem liệu sẽ có phản kháng dữ dội thực sự ở Nam Ý hay không, liệu quân Đức có rút lui về đồng bằng Po hay không hoặc ví dụ liệu họ có tổ chức và điều khiển được người Ý bằng bất cứ 1 sự tế nhị nào đó hay không; đã có những sự chuẩn bị gì ở Sardinia, Corsica hay vùng Balkans; quân Đức có những điều chỉnh gì trên mặt trận Nga hay không. Ý có thể thua theo vài ba cách khác nhau, còn rất nhiều điều có thể xảy ra từ nay đến tháng 7. Ông tướng Eisenhower, và các Tổng Tham mưu trưởng liên quân hiểu rất rõ cảm xúc của tôi về việc kéo quân tấn công Ý, nhưng họ chỉ muốn lựa chọn giải pháp "Hậu Sicily", giải pháp mang lại kết quả tốt nhất.

        Tôi nói rằng tôi rất muốn thấy Ý bị gạt ra một bên và Roma nằm trong tay chúng tôi. Tôi không thể chịu nổi việc để 1 lực lượng quân lớn nhàn rỗi trong khi nó có thể tham gia vào việc loại Ý ra khỏi vòng chiến. Nghị viện và dân chúng sẽ mất kiên nhẫn nếu quân đội tỏ ra thiếu tích cực, và tôi sẵn sàng thực hiện những biện pháp liều lĩnh để ngăn ngừa thảm họa đó.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #407 vào lúc: 01 Tháng Ba, 2019, 10:33:01 pm »


*

        Lúc này một sự việc đã xảy ra, vì nó có liên quan đến những vấn đề đã trở thành chủ đề gây hiểu lầm và tranh cãi sau chiến tranh nên cần phải được thuật lại. Theo lồi đề nghị của tôi, ông Eden đã bình luận về tình hình Thổ Nhĩ Kỳ, và ông nói rằng việc loại Ý ra khỏi cuộc chiến sẽ phải mất thời gian dài để đưa Thố Nhĩ Kỳ vào cuộc. Họ sẽ tỏ ra thân thiện hơn rất nhiều "khi quân đội của chúng ta tới vùng Balkans". Eden và tôi có quan điểm hoàn toàn thống nhất về chính sách chiến tranh, nhưng tôi e rằng cách diễn đạt câu nói của ông có thể làm những người Mỹ hiểu sai. Hồ sơ ghi lại rằng: "Thủ tướng xen vào để nhấn mạnh là ông không ủng hộ chủ trương gửi một đạo quân tới Balkans vào lúc này hay trong thời gian sắp tới", ỏng Eden đồng ý rằng không cần thiết phải đưa một đạo quân tới vùng Balkans, bởi lẽ người Thổ Nhĩ Kỳ sẽ bắt đầu cho thấy những phản ứng thuận lợi cho chúng tôi ngay khi chúng tôi có đủ khả năng tạo một mối đe dọa tức thì đối với vùng Balkans.

        Trước khi chúng tôi chia tay nhau, tôi đề nghị tướng Alexander cho biết quan điểm của ông. Ông đã có một bài phát biểu hết sức ấn tượng giải quyết được một đầu cầu ở đại lục Ý phải là một phần của kế hoạch. Chúng tôi sẽ không thể đạt được một thắng lợi huy hoàng trừ phi chúng tôi có thể khai thác nó bằng cách tiến quân lên phía trước, tốt hơn hết là tiến thẳng vào Ý. Tuy nhiên, mọi điều sẽ được làm sáng tỏ khi trận chiến tại Sicily diễn tiến. Mặc dù là có thể - tuy có vẻ là không chắc chắn - mảnh đất hình ngón chân ở miền Nam nước Ý sẽ được bảo vệ chắc chắn đến mức buộc chúng tôi phải bố trí lại toàn bộ các cuộc hành quân của mình, và chúng tôi cần chuẩn bị sẵn sàng để liên tục vững tiến, không được phép ngừng một khi bắt đầu tấn công Sicily. Chiến tranh hiện đại cho phép chúng tôi tiến mạnh một cách nhanh chóng, với quân đội được chỉ huy bằng điện đàm từ rất xa và với sự hỗ trợ và bảo vệ của không quân trong một không gian rộng lớn. Việc tiến quân có thể sẽ khó khăn hơn khi chúng tôi đi vào vùng đại lục Ý, nhưng điều đó không phải là lý lẽ cản trở chúng tôi tiến càng xa càng tốt với đà của cuộc hành quân chiếm Sicily. Trong chiến tranh những điều không tin được vẫn thường xảy ra. Vài tháng trước đó, người ta khó có thể tưởng tượng được những gì đã xảy đến với Rommel và quân đoàn châu Phi của ông ta. Va cũng chỉ sau đó mấy tuần, chắc ông ta khó có thể tin rằng 300.000 quân Đức đã bị đánh gục trong vòng một tuần. Máy bay địch đã bị quét sạch khỏi vùng trời đến mức mà chúng tôi có thể, nếu muốn, tổ chức toàn bộ các lực lượng Bắc Phi diễu hành trên một diễn trường tại Tunisia, mà không có nguy cơ nào từ phía phi cơ địch.,

        Ngay lập tức Đô đốc Cunningham hưởng ứng, đô đốc nói rằng nếu mọi việc trôi chảy ở Sicily, chúng tôi sẽ tiến thẳng qua eo biển. Eisenhower kết thúc cuộc họp với lời cảm ơn về chuyến đi mà tướng Marshall và tôi đã thực hiện để giúp ông thấy được các Tham mưu trưởng liên quân đã làm được những gì. Ông hiểu rõ trách nhiệm của mình là thu thập tình hình về những giai đoạn đầu tiên của cuộc tấn công vào Sicily và thông báo kịp thời cho các Tham mưu trưởng liên quân để quyết định kế hoạch hành động tiếp theo không có sự gián đoạn hoặc ngừng lại. Ông sẽ không chỉ cung cấp thông tin mà còn cả những khuyến cáo mạnh mẽ dựa trên cơ sở các điều kiện lúc đó. Ông cũng bay tỏ hy vọng rằng bộ 3 Tư lệnh hàng đầu của ông (Alexander, Cunningham và Tedder) sẽ có dịp đưa ra những nhận xét chính thức hơn về các vấn đề này, mặc dù cho đến thời điểm này ông hoàn toàn đồng ý với những ý kiến đã phát biểu.

        Trong 2 ngày tiếp theo chúng tôi đi bằng máy bay và xe hơi tới thăm một vài địa điểm. Những nơi đã trở thành những vừng đất lịch sử sau những trận chiến một tháng trước đó. Tướng Marshall có một tua du lịch nước Mỹ của riêng ông, sau đó ông cùng đi với tướng Alexander và tôi tới gặp gỡ tất cả các tư lệnh và nhìn thấy cảnh hao hứng sôi động trong quân ngũ. Cảm giác về chiến thắng đã đâu đó trong không khí. Toàn bộ vùng Bắc Phi đã sạch bóng quân thù. Chúng tôi đã bắt giữ 250.000 tù binh. Mọi ngươi ai cũng tự hào và phấn khởi. Rõ ràng là mọi người đều mong mỏi chiến thắng. Rõ ràng là thời khắc và khung cảnh đã thúc đẩy nên sự hùng tráng. Tôi đã phát biểu trước hàng chục ngàn binh sĩ tại Carthage trong đống đổ nát của một đấu trường lớn. Tôi không có ý niệm gì về điều mình đã nói, nhưng cử tọa vỗ tay và reo hò vang dội như những ngươi đã đi trước họ cách đây 2 ngàn năm đã từng làm khi xem các trận đấu kiếm.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #408 vào lúc: 02 Tháng Ba, 2019, 11:50:49 am »


*

        Tôi thấy rằng những cuộc thảo luận đã tiến những bước dài và tất cả mọi người đều muốn tham gia cuộc tiến quân vào nước Ý. Vì vậy, khi tổng kết vào buổi hợp cuối cùng của chúng tôi ngày 3 tháng 6, tôi đã đưa ra các kết luận một cách khiêm tốn nhất và bày tỏ sự kính trọng của mình tới tướng Eisenhower.

        Eden và tôi cùng đi máy bay về theo đường Gibraltar. Vì sự có mặt của tôi tại Bắc Phi đã được tường thuật rất chi tiết, người Đức tỏ ra hết sức cảnh giác và điều này đã dẫn đến một thảm kịch khiến tôi hết sức đau lòng. Khi chiếc máy bay thương mại chuẩn bị cất cánh khỏi sân bay Lisbon như lệ thường, một người đàn ông mập mạp ngậm xì gà bước tới, ai cũng nghĩ đó là một hành khách đi trên máy bay. Bởi vậy mật vụ Đức đã ra hiệu là tôi có ở trên máy bay. Mặc dù những máy bay chở khách này đã thực hiện nhiều chuyến bay giữa Bồ Đào Nha và

        Anh từ rất nhiều tháng mà không gặp một trở ngại nào, 1 máy bay chiến đấu của Đức được lệnh xuất phát ngay lập tức, và chiếc máy bay không có bảo vệ bị bắn hạ không thương tiếc. 13 hành khách đã chết, trong đó có diễn viên Anh nổi tiếng Howard, người mà tài năng và vẻ hào hoa phong nhã vẫn còn được giữ lại qua những cuốn phim ông đã tham gia. Sự tàn bạo của quân Đức cũng chẳng kém gì so với sự ngu ngốc của những điệp viên của họ. Thật khó có thế hiểu được tại sao bất cứ ai đó lại có thể tưởng tượng ra rằng tôi sẽ đặt vé máy bay trên một chiếc máy bay không hề được trang bị vũ khí và không được hộ tống để đi từ Lisbon về nước giữa ban ngày ban mặt, trong khi tôi có ở trong tay mọi nguồn lực của Đại Anh Quốc. Lẽ đương nhiên, chúng tôi đã cất cánh từ Gibraltar bay 1 vòng trong đêm ra biển và về nhà bình an vô sự. Tôi đã thật sự bàng hoàng đau đớn khi biết chuyện gì đã xảy ra với những người khác do sự xếp đặt thật khó hiểu của vận mệnh.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #409 vào lúc: 03 Tháng Ba, 2019, 01:26:24 am »


Phần 4

TOÀN THẮNG VÀ THẢM KỊCH
1943 - 1945

        Chiến thắng áp đảo của Đại Đồng Minh đã không mang lại hòa bình chung cho thế giới ưu phiền của chúng ta

CHIẾM SICILY VÀ SỰ SỤP ĐỔ CỦA MUSSOLINI

        Chúng tôi giờ đây đã đạt tới bước ngoặt của Thế Chiến II. Việc Hoa Kỳ tham chiến sau cuộc tấn công của quân Nhật vào Trân Châu cảng đã khẳng định chắc chắn rằng sự nghiệp vì Tự do không thể thất bại. Bọn xâm lược ở cả hai lục địa Á-Âu đều phải chuyển sang phòng ngự. Chiến thắng Stalingrad vào tháng Hai năm 1943 đã đánh dấu sự đảo hướng của thủy triều tại nước Nga. Đến tháng Năm toàn bộ lực lượng của Đức và Ý đóng ở châu Phi đều bị tiêu diệt hoặc bị bắt làm tù binh. Những chiến thắng của quân Mỹ tại vùng biển San hô và đảo Midway trước đó một năm đã ngăn chặn được sự bành trướng của Nhật ở Thái Bình Dương, Úc và New-Zealand đã thoát khỏi mối đe dọa bị xâm lược, và giới lãnh đạo Nhật Bản đã ý thức được rằng thời điểm huy hoàng nhất trong cuộc chinh phục của họ đã qua rồi. Hitler vẫn còn phải trả giá cho cái sai lầm chết người khi cố gắng khuất phục nước Nga bằng cuộc xâm lược. Ý vẫn tiếp tục lãng phí sức mạnh to lớn còn lại của nước Đức trên những chiến trường không có ý nghĩa quyết định đối với đại cục. Chẳng bao lâu sau, dân tộc Đức đã rơi vào tình trạng thân cô thế cô ở châu Âu, bị bao vây bởi một thế giới có vũ trang đang trong con cường nộ.

        Thế nhưng từ sống sót đến giành thắng lợi phải trải qua nhiều giai đoạn. Đối với tất cả chúng tôi cuộc chiến tranh căng thẳng và đẫm máu vẫn còn kéo dài hơn hai năm nữa. Từ đó trở đi, dù sao mối nguy cơ không còn là Hủy diệt nữa, mà là Bế tắc. Các quân đoàn của người Mỹ phải kịp trưởng thành, và việc xây dựng trên quy mô lớn các hạm đội của họ phải trở nên hữu hiệu trước khi toàn bộ sức mạnh của Hoa Kỳ có thể được tung vào cuộc chiến, và các Đồng minh phương Tây không còn phải tấn công trên phần châu Âu do Hitler chiếm đóng nữa, vì vậy họ có thể đẩy cuộc chiến tranh tới một kết thúc quyết định, trừ phi một sự thay đổi quan trọng theo hướng có lợi xảy ra. Trong suốt năm 1943, "Sức mạnh hải quân Anh - Mỹ", một thuật ngữ hiện đại diễn tả sức mạnh được kết hợp khéo léo bởi lực lượng  hải quân và không quân, đã trở thành vô địch cả trên không lẫn dưới biển. Thiếu điều này không một cuộc đổ bộ trên qui mô lớn nào cần cho việc giải phóng châu Âu có thể thực hiện được. Nước Nga Xô Viết chắc hẳn đã phải một mình chống chọi với toàn bộ sức mạnh còn lại của Hitler, trong khi hầu như toàn bộ châu Âu nằm dưới ách thống trị của y.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM