Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 06:35:21 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hồi ký Winston Spencer Churchill  (Đọc 53354 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #340 vào lúc: 08 Tháng Hai, 2019, 12:22:41 am »


        Tuy nhiên, trước khi đi đến quyết định hành động cuối cùng thì cần có một sự tạm ngừng. Những sự căng thẳng phát sinh trong sự chỉ đạo tối cao về chiến tranh từ phía Mỹ. Tướng Marshall được tách ra để phụ trách châu Âu còn Đô đốc King phụ trách Thái Bình Dương. Cả hai đều không ngả về kế hoạch Bắc Phi. Trong tình thế bế tắc này, Tổng thống ngày càng quan tâm hơn tới kế hoạch Bắc Phi. Thống chế Dill, với những phẩm chất của mình, đã chiếm được lòng tin của các phái kình địch, và việc xử sự khéo léo của ông đã bảo tồn được thiện chí của họ. Tổng thống ý thức được sức mạnh của các lý lẽ chống lại kế hoạch "Sledgehammer". Nếu ông đặt nó thành vấn đề hàng đầu trong các thông tin cho chúng tôi, thì nó phải thuyết phục được tướng Marshall là nó sẽ có mọi cơ may. Nhưng nếu không ai sờ đến nó, thì cái gì sẽ xảy ra đây? Có một làn sóng dư luận trong ban tham mưu Mỹ cho rằng "nếu năm nay không làm được trò trống gì ở Âu châu, thì hãy để chúng tôi tập trung vào Nhật, và như vậy, sẽ làm cho lục quân và hải quân Mỹ thống nhất về tư tưởng cũng như Tướng Marshall và Đô đốc King xích lại gần nhau".

        Tổng thống không chấp nhận và gạt ra một bên chiều hướng tư tưởng tai hại này. Ông ta tin tưởng rằng quân Mỹ cần phải chống lại người Đức vào năm 1942. Vậy ngoài Bắc Phi ra thì cuộc chiến có thể diễn ra ở đâu? Theo ông Stimson thì "đó là sản phẩm chiến tranh bí mật của Tổng thống". Hướng về kết luận nay, sự tranh luận và trí tuệ của Tổng thống vận động với một sức mạnh, trong đó sự ăn năn, ân hận không có chỗ đứng.

        Thứ bảy ngày 18 tháng sáu, tướng Marshall, Đô đốc King và Harry Hopkins đáp máy bay xuống Prestwick rồi từ đó lên tàu hỏa tới Luân Đôn. Tại đây, họ lập tức hợp với các Tham mưu trưởng các quân chủng của Mỹ lúc này đang ở Luân Đôn gồm Eisenhower, Clark, Stark và Spaatz. Kế hoạch "Sledgehammer" được bàn lại, ý kiến từ phía các nhà lãnh đạo Mỹ vẫn ủng hộ mạnh mẽ việc thực hiện kế hoạch này. Riêng Tổng thống thì có vẻ như có ấn tượng đối với các lập luận của tôi. Ông đã dự thảo cho phái đoàn một tài liệu đồ sộ bậc thầy về đường lối chiến tranh của ông mà cho tới nay tôi đã được biết1.

        Bị vong lục cho các ngài Harry L.Hopkins, Tướng Marshall và Đô đốc King:

        Chủ đề: Chỉ thị cho Hội nghị Luân Đôn, ngày 16 tháng bảy năm 1942.

        1. Các ngài sẽ thay mặt cá nhân tôi tới Luân Đôn ngay để hội đàm với các nhà chức trách Anh về việc chỉ đạo chiến tranh.

        2. Kể từ cuộc viếng thăm Washington của Ngài Churchill, đã có những thay đổi lớn mang tính chiến lược về quân sự và hải quân khiến cần phải đạt được ngay một thỏa thuận về các kế hoạch tác chiến liên hiệp giữa người Anh và chúng ta trên hai hướng.

        a. Có những kế hoạch dứt khoát cho phần còn lại của năm 1942.

        b. Các kế hoạch thử nghiệm cho năm 1943, đương nhiên sẽ có thay đổi dưới ánh sáng của những gì đã diễn ra trong năm 1942, nhưng trước mắt, vẫn phải được đề xuất vào thời gian này trong mọi trương hợp liên quan đến việc chuẩn bị trong năm 42 cho các chiến dịch của năm 43.

        3. (a) Mục đích chung của Liên Hiệp Quốc là phải đánh bại các cương quốc phe Trục, về điểm này không thể có sự thỏa hiệp.

        (b) Chúng ta phái tập trung mọi sự cố gắng và tránh sự phân tán.

        (c) Chủ yếu phải tuyệt đối sử dụng có phối hợp các lực lượng Anh - Mỹ.

        (d) Tất cả các lực lượng Anh - Mỹ phải được sớm dưa vào hoạt động ngay khi thấy việc sứ dụng có lợi.

        (e) Điều quan trọng nhất là các lực lượng bộ binh Mỹ phải được đưa vào hoạt động chống địch trong năm 1942.


----------------
        1. Robert Sherwood, Rooservelt và Hopkins. Tr.603-5.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #341 vào lúc: 08 Tháng Hai, 2019, 10:07:39 pm »


        4. Những hứa hẹn về vật chất của Mỹ, Anh với Nga phái được thực hiện một cách trung thực. Nếu sử dụng con đường  vận chuyển qua Ba Tư thì ưu tiên phái dành cho vật liệu phục vụ tác chiến. Việc viện trợ phải được tiếp tục chừng nào việc giao hàng còn thực hiện được và phải khuyến khích Nga tiếp tục kháng chiến. Chỉ có sự sụp đổ hoàn toàn, điều này không thể tương tượng nối - mới làm thay dổi sự quyết tâm này về phía chúng ta.

        5. Đối với năm 1942, các ông sẽ điều tra cẩn thận khả năng thực hiện "Sledgehammer". Trong năm nay, một cuộc hành quản như vậy dứt khoát sẽ giúp Nga đứng vững được. "Sledgehammer" có tầm quan trọng đến mức người ta có mọi lý do để yêu cầu nó phải được hoàn thành.

        Các ông phải khẩn trương yêu cầu mọi sự chuẩn bị toàn diện nhất cho cuộc hành quân, cuộc hành quản phải được đẩy mạnh hết sức và phải được thực hiện dù có hay không có sự thất bại đến nơi của Nga. Trong trường hợp Nga khả dĩ bị thất bại, "Sledgehamer" không những cần phải thực hiện mà còn mang tính cấp thiết. Mục tiêu chính của "Sledghamer" là tích cực kéo lực lượng không quân Đức khỏi mặt trận Nga.

        6. Chỉ khi các ông hoàn toàn tin chắc rằng "Slegehammer", với cơ hội phải chăng, không thể thực hiện được mục đích mở rộng của nó, thì báo cho tôi biết.

        7. Nếu cuối cùng và chắc chắn là "Sledgehammer" không thể thực hiện được thì tôi muốn các ông hãy xem xét tình hình thực tế thế giới lúc bấy giờ và quyết định một vị trí khác để quân Mỹ tham chiến vào năm 42.

        Sau đây là nhận định của tòi về cục diện thế giới lúc này:

        a. Nếu Nga cầm cự được một lực lượng lớn của Đức, thì kế hoạch "bao vây" (hay cuộc chiếm đóng Âu châu) có thể thực hiện vào năm 43, và các phương án ngay lập tức phái được xem xét và tiến hành chuẩn bị cho chiến dịch.

        b. Nếu Nga thất bại, không quân và bộ binh Đức được rảnh tay thì kế hoạch "Round-up" (bao vây) có thể không thực hiện được vào năm 43.

        8. Dù Nga thất bại hay không, Trung Đông phái được bảo vệ càng vững càng tốt. Tôi muốn các ông để tâm tới những ảnh hưởng gây ra do để mất Trung Đông. Thất bại dó có nghĩa là chúng ta sẽ mất hàng loạt các vị trí sau:

        1) Mất Ai Cập và Kênh Suez.

        2) Mất Syria.

        3) Mất các giếng dầu Mosul.

        4) Mất vịnh Ba Tư do những cuộc tấn công từ phía Bắc và phía Tây sang phía Nam, và chúng ta sẽ mất luôn cả vùng dầu mỏ vịnh Ba Tư.

        5) Có thể sẽ mất cả Ấn Độ Dương, Đức và Nhật sẽ có cơ hội bắt tay với nhau.

        6) Một điều rất quan trọng là có thể có khá năng Đức chiếm Tunis, Algiers, Maroc, Dakar và tuyến phà qua Freetown và Liberia sẽ bị cắt đứt.

        7) Nguy cơ nghiêm trọng đối với toàn bộ các chuyến hàng chở bằng tàu tại Nam Thái Bình Dương cũng như đối với Brazil, cùng toàn bộ bờ biển phía Đông của Nam Mỹ. Trong các khả năng nói trên tôi đã tính đến cả khá năng quân Đức sử dụng Tây Ban Nha, Thổ Nhĩ Ki và các lãnh thổ của các nước này.

        Cool Các ông sẽ quyết định những phương pháp tốt nhất để giữ vững Trung Đòng. Những phương pháp đó bao gồm một hoặc cá hai khả năng sau:

        a. Chi viện và điều các lực lượng bộ binh cho vịnh Ba Tư, Syria và Ai Cập.

        b. Mở một cuộc hành quân mới ở Ma Rốc và Algeria nhằm tấn công đại quân Rommel từ phía sau. Thái độ quân đội thuộc địa Pháp vẫn còn đang bị nghi ngờ.

        9. Tôi không đồng ý với một cố gắng toàn diện của Mỹ chống lại quân Nhật ở Thái Bình Dương với mục đích đánh bại quân Nhật càng nhanh càng tốt. Điều quan trọng nhất mà chúng tôi thấy được là Nhật thua không có nghĩa là Đức thua, và việc Mỹ tập trung vào chống Nhật trong năm nay hay năm 43 sẽ tăng cơ hội cho Đức thống trị hoàn toàn châu Âu và châu Phi. Mặt khác, rõ ràng thất bại của Đức hay việc kiềm chế họ trong năm 42 và 43 có thể có nghĩa là cuối cùng Đức sẽ thất bại trên chiến trương châu Âu, châu Phi và Cận Đông. Đức mà thất bại thì có nghĩa là Nhật cũng sẽ thất bại mà có thể là không cần tiêu hao một viên đạn hay mất một mạng quân nào.

        10. Các ông cần nhớ ba nguyên tắc chủ yếu sau: mau lẹ quyết định thực hiện kế hoạch, thống nhất đồng bộ kế hoạch, tấn công phái đi dôi với phòng thủ chứ không phải đơn thuần phòng thủ. Điều này tác động tới mục tiêu trước mắt của bộ binh Mỹ chiến đấu chống quản Đức vào năm 42.

        11. Tôi hy vọng nhận được sự tán đồng hoàn toàn của các ngài trong vòng một tuần kể từ ngày các ông tới Luân Đôn.


Franklin D.Roosevelt.       
Tổng tư lệnh.           
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #342 vào lúc: 08 Tháng Hai, 2019, 10:09:39 pm »


        Nhưng bất chấp mệnh lệnh cuối cùng này, chiều ngày 22 tháng bảy, tướng Marshall cho tôi hay rằng ông ta và các đồng nghiệp đã không đi đến thỏa thuận nào với các Tham mưu trưởng Anh, nên họ phải báo cáo với Tổng thống xin chỉ thị. Tôi trả lời là tôi hoàn toàn chia sẻ mong ước nóng bỏng của Tổng thống và các cố vấn quân chủng của người là "cần phải đánh kẻ thù bằng số lượng lớn nhất của mình, và vào thời gian sớm nhất có thể được", nhưng tôi chắc rằng với một lực lượng hạn chế sử dụng ngay được, chúng tôi không thể chúng minh được việc cố gắng thực hiện "Sledgehammer" trong năm 42. Tôi lưu ý tới những khả năng xấu đang lờ mờ hiện ra trước mắt chúng tôi. Chẳng hạn như sự sụp đổ của Nga, hoặc quân Đức kéo vào Caucase hoặc họ có thể sẽ hạ được tướng Auchinleck và chiếm vùng châu thổ sông Nil cùng kênh đào Suez, hoặc một lần nữa họ có thể lại tái xuất hiện tại Nam Phi, Tây Phi và từ đó gây sức ép lớn đối với sự chuyên chở bằng tàu của chúng tôi. Tuy nhiên, bất đồng giữa Anh và Mỹ sẽ mang lại những hậu quả còn lớn hơn nhiều so với tất cả những khả năng trên. Vì vậy, các Tham mưu trưởng Mỹ nên báo cáo Tổng thống về việc Anh không chuẩn bị tham gia chiến dịch "Sledgehammer" để xin chỉ thị.

        Roosevelt ngay lập tức trả lời rằng ông ta không lấy gì làm ngạc nhiên về kết quả của các cuộc hội đàm ở Luân Đôn. ông ta đồng ý rằng không có ích gì trong việc tiếp tục thúc giục Anh về "Sledgehammer" nữa trước sự phản đối của Anh, và chỉ thị cho phái đoàn của mình thỏa thuận với chúng tôi về 1 cuộc hành quân nào đó có sự tham gia của các lực lượng bộ binh Mỹ được điều động để tác chiến chống địch trong năm 1942. Vì vậy, chiến dịch "Sledgehammer" bị dẹp sang một bên, "Gymnast" cũng chung một số phận. Mặc dù thất vọng, tướng Marshall và tướng King vẫn phải chấp hành quyết định của Tổng tư lệnh của mình, và mối thiện tình lớn nhất giữa chúng tôi vẫn tiếp tục. Còn bây giờ, tôi vội vã đặt lại cho "Gymnast" tên mật mã tâm đắc của mình cũng như các biến dạng của nó đã biến khỏi bộ mật mã của chúng tôi. Ngày 24/7, tôi chỉ thị cho các Tham mưu trưởng biết "Torch" trở thành thuật ngữ gốc và mới. Ngày 25-7. Tổng thống điện chỉ thị cho Hopkins phải lập tức đi trước trong việc lập các phương án đổ bộ lên Bắc phi không muộn hơn 30 tháng 10. Chiều hôm đó, các ông bạn của chúng tôi lên đường trở về Washington.

        Vì vậy, mọi việc đều được thỏa thuận và giải quyết đúng với các ý tưởng đã có từ lâu của tôi và các bạn bè của tôi, quân sự cũng như chính trị. Đây là một điều làm tôi rất vui, đặc biệt là vì nó xuất hiện trong lúc có vẻ như là thời gian đen tối nhất. Tại mọi điểm, trừ một, các phương án mà tôi ôm ấp đã được thông qua. Riêng "Jupiter” (Phương án Na Uy) thì tôi không thành công, mặc dù những ưu điểm của nó không bị tranh luận. Tôi chưa từ bỏ phương án này nhưng rốt cuộc tôi đã thất bại trong việc thiết lập. Trong nhiều tháng qua tôi đã không tìm kiếm "Sledgehammer" mà thay vào đó là chiếm cứ Bắc Phi và "Jupiter" thì giữa đường đứt gánh. Dù sao thì cũng là đủ để tôi cám ơn.

        Từ Washington Thống chế không quân Dill phát đi bức điện: "Tổng thống đã đi nghỉ ngắn ngày tại Hyde Park nhưng trước khi đi, ông đã phát lệnh đẩy thật nhanh chiến dịch "Torch" sớm nhất có thể được. Ông yêu cầu các tham mưu trưởng cho ông biết sớm nhất vào ngày 4-8 khi nào có thể đổ bộ được. Nguy cơ hướng mạnh sang Thái Bình Dương vẫn tồn tại, nhưng Tổng thống đã hoàn toàn cảnh báo vấn đề này.

        Trong đầu người Mỹ "Round up" trong năm 1943 bị gạt ra ngoài bằng cách chấp thuận "Torch". Chúng ta không cần tranh luận vấn đề này. Cái mà chúng ta cần hiện nay là "Torch" phải là mạch suy nghĩ duy nhất trong đầu... Mong rằng cái mà các ông đạt tới mang lại kết quả xứng đáng với sự dũng cảm và trí tưởng tượng". ,

        Thông điệp nầy tới tay tôi vào giữa đêm 1-8-1942 ở phi trường Lyneham, nơi mà tôi sắp sửa bước vào một cuộc hành trình được giải thích và ghi lại trong chương sau.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #343 vào lúc: 08 Tháng Hai, 2019, 10:13:03 pm »


14

CUỘC HÀNH TRÌNH CỦA TÔI TỚI CAIRO.
NHỮNG THAY ĐỔI Ở BỘ CHỈ HUY

        Những bản báo cáo mà tôi nhận được từ nhiều trụ sở càng ngày càng làm tăng mối nghi ngờ của tôi về Bộ chỉ huy tối cao ở Trung Đông. Tình hình trở nên cấp thiết nên tôi phải đi tới nơi để giải quyết những vấn đề quyết định tại chỗ. Thoạt đầu, cuộc hành trình được chấp nhận là sẽ đi từ Gibraltar và Takoradi, và từ đó sẽ đi xuyên qua Trung Phi tới Cairo, tổng cộng khoảng năm hoặc sáu ngày bay. Tuy nhiên vào lúc này, có một phi công trẻ ngươi Mỹ đã đến nước Anh, đó là đại úy Vanderkloot, người vừa bay từ Mỹ trên chiếc máy bay "Commando", một chiếc máy bay Liberator với những giá bom đã được gỡ ra và thay thế vào đó là một số chỗ ngồi cho hành khách. Chiếc máy bay này dĩ nhiên là có khả năng bay suốt chặng hành trình đã được qui định với những mức độ dự trữ tốt trong tay về số lượng không gian và thời gian ở mọi đoạn đường. Portal, Tham mưu trương không quân nhìn người phi công này và hỏi anh ta về chiếc "Commando". Vaderkloot, người đã bay khoảng 1 triệu dặm, hỏi vì sao cần phải bay vòng qua Takoradi, Kano, Fort Lamy, E1 Obeid... v.v. Anh ta trả lời là anh ta có thể đi thẳng một mạch từ Gibraltar tới Cairo, buổi chiều cất cánh từ Gibraltar hướng về phía Đông và quặt mạnh sang phía nam, qua Tây Ban Nha, hoặc lãnh thổ nước Vichy khi hoàng hôn buông xuống và sau đó tiếp tục bay về phía Đông cho tới lúc tìm thấy sông Nil ở Assiout, từ đó vòng lên phía Tây Bắc bay chừng 1 giờ nữa để hạ cánh xuống Cairo về phía Tây Bắc của kim tự tháp. Điều này làm thay đổi toàn bộ tình thế. Tôi có thể có mặt ở Cairo trong 2 ngày. Portal bị thuyết phục.

        Tất cả chủng tôi đều lo lắng về phản ứng của chính phủ Xô Viết về những tin tức chắc chắn không lấy gì làm vui vẻ nhưng không thể tránh được là không có truyện vượt biển Manche vào năm 1942. Tình cờ vào tối 28 tháng 7, tôi có vinh dự được tiếp kiến Đức vua trong bữa tiệc tối tại Phồng Chiến tranh có dựng lên 1 cái vườn ở nha số 10 mà chúng tôi sử dụng làm phòng ăn. Tôi được sự chấp thuận cá nhân của người về chuyến đi, và ngay lập tức Ngài gọi các Bộ trưởng, những người ở trong trạng thái tâm trí tốt tới phòng Nội các và giải quyết dứt điểm các vấn đề. Cuối cùng thì tôi được quyết định tới Cairo trong bất cứ trường hợp nào, và đề nghị với   Staline rằng tôi phải đến gặp ông ta. Do vậy, vào ngày 30, tôi đã gửi bức điện sau cho ông ta:

        "1.Chúng tôi đang sơ bộ sắp xếp để cố gắng điều hành một đoàn tầu lớn tới Archangel trong tuần đầu của tháng 9.

        2. Tôi rất sẵn lòng, nếu được ngài mời, sẽ thân chinh tới gặp ngài ở Astrakhan. Caucase hoặc một nơi gặp gỡ thuận tiện tương đương khác. Sau đó chúng ta sẽ cùng nhau xem xét về vấn đề chiến tranh và cùng đưa ra những quyết định. Tiếp theo, tôi có thể sẽ nói với ngài những kế hoạch tôi đã bàn với Tổng thống Roosevelt về hành động tấn công vào năm 1942. Tòi sẽ mang theo Tổng tham mưu trưởng Hoàng gia.

        3. Tôi sẽ khỏi hành đi Cairo ngay lập tức. Tôi có công việc quan trọng ở đó như ngài có thể hình dung được. Từ đó, nếu ngài muốn đưa ra một thời điểm thuận tiện cho cuộc gặp của chúng ta, theo tôi có thể là từ 10 đến 13 tháng 8 nếu mọi việc đều tốt đẹp.

        4. Nội các chiến tranh đã tán thành các đề nghị của tôi."
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #344 vào lúc: 08 Tháng Hai, 2019, 10:16:06 pm »


        Hôm sau thì có đáp thư:

        "Thay mặt chính phủ Xô Viết, tôi mời Ngài tới Cộng Hòa Liên Bang Xô Viết để gặp các thành viên của chính phú... Tôi nghĩ rằng nơi gặp gỡ thuận lợi nhất sẽ là Mátxcova, bởi vì cả tôi và các thành viên của chính phủ cũng như những người đứng đầu bộ Tổng tham mưu không thể rời thủ đô vào lúc mà cuộc chiến đấu chống quân Đức lại ác liệt như vậy. Tôi mong muốn sự có mặt của Tổng tham mưu trưởng Hoàng gia. Ngày gặp gỡ sẽ do các Ngài xác định phù hợp với thời gian cần thiết để ngài kết thúc công việc của mình ở Cairo. Ngài có thể chắc chắn trước rằng với tôi bất cứ ngày nào cũng được.

        Tôi xin bày tỏ sự biết ơn của mình đối với sự đồng ý của ngài về việc gửi tiếp một đoàn tầu chở những vật liệu chiến tranh cho nước Nga vào đầu tháng 9. Mặc dù có những khó khăn cực kỳ to lớn trong việc điều máy bay khỏi trận địa, chúng tôi sẽ làm hết sức mình để bảo vệ an toàn trên không cho đoàn tầu".

        Vậy là mọi chuyện đã được dàn xếp và chúng tôi bắt đầu khởi hành sau nửa đêm chủ nhật ngày 2 tháng 8 từ Lyneham trên chiếc máy bay thả bom "Commando". Đây là một chuyến đi rất khác so với các tiện nghi của thủy phi cơ Boeing. Chiếc máy bay vẫn chưa nóng lên vào lúc đó và các luồng gió lạnh sắc như lưỡi dao lùa vào qua các khe hở. Không có cái giường nào cả, nhưng có 2 cái giá ở phía sau ca-bin, do vậy tôi và Huân tước Moran có thể nằm được. Có hàng đống chăn cho 2 chúng tôi. Chúng tôi bay thấp qua miền Nam nước Anh để cho các khẩu đội pháo của phía ta tuy ở tình trạng báo động, nhưng được báo trước nên có thể nhận ra được. Khi chúng tôi ra tới biển, tôi rời buồng lái và nằm nghỉ, uống một viên thuốc ngủ để ngủ ngon.

        Chúng tôi tới Gibraltar một cách bình thường vào buổi sáng ngày 3 tháng 8, mất cả một ngày xem xét các pháo đài, và khởi hành đi Cairo vào lúc 6 giờ chiều, bắt đầu một chặng bay khoảng 2.000 dặm hoặc hơn thế nữa, vì có nhiều đoạn phải đi vòng để tránh những máy bay chiến đấu của địch lảng vảng ở chiến trường sa mạc. Vanderkloot, để tiết kiệm được nhiều nhiên liệu, đã không bay xuống phía Địa Trung Hải cho tới khi bóng tối ập xuống, mà bay thẳng qua khu vực Tây Ban Nha và lãnh thổ Vichy của nước Pháp được coi như là thù địch. Do chúng tôi được 4 chiếc máy bay chiến đấu Beaufighter yểm trợ cho đến tận khi đêm xuống, trên thực tế chúng tôi đã công khai vi phạm sự trung lập của cả hai khu vực này. Chẳng có ai quấy nhiễu chúng tôi trên không và chúng tôi cũng chẳng ở trong tầm đại bác của bất kỳ thành phố quan trọng nào. Dù sao chăng nữa, tôi sung sướng khi màn đêm buông xuống khung cảnh khốc liệt này và chúng tôi trở vào nơi nằm ngủ với những tiện nghi mà chiếc "Commando" có thể cung cấp. Thật là khó chịu khi bắt buộc phải hạ cánh trên lãnh thổ trung lập, và thậm chí phải hạ xuống sa mạc nơi có thể có những vấn đề phức tạp riêng của nó. Tuy nhiên may mắn là cả 4 động cơ của chiếc Commando vẫn nổ đều đặn và tôi ngủ một giấc ngon lành khi chúng tôi bay qua một đêm đầy sao.

        Thói quen tập luyện của tôi trong chuyến đi này là ngồi ở ghế của người đồng lái trước khi mặt trời mọc và khi tôi tới ghế này vào sáng 4 tháng 8 trong ánh bình minh nhợt nhạt thì sông Nil như một dải bạc vô tận uốn khúc đã trải dài một cách vui mắt trước mắt chúng tôi. Tôi luôn luôn được nhìn thấy mặt trời mọc trên sông Nil. Trong chiến tranh cũng như hòa bình, tôi đã đi hết chiều dài của nó bằng đường bộ hoặc đường thủy trừ đoạn đường vòng "Dongola Loop" từ hồ Victoria ra tới biển. Chưa bao giờ ánh sáng bình minh lấp lánh trên mặt sông lại có vẻ ấm áp đối với tôi như lúc này.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #345 vào lúc: 08 Tháng Hai, 2019, 10:18:34 pm »


        Giờ đây, trong một thời gian ngắn, tôi trở thành "một người tại hiện trường". Thay vì ngồi ở nhà chờ tin tức từ mặt trận, tôi có thể tự mình gửi nó đi. Điều này thật đáng phấn khỏi.

        Những vấn đề tiếp theo cần phải được giải quyết ở Cairo. Tướng Auchinleck hoặc những phụ tá của ông ta có mất lòng tin vào quân đội Sa mạc không? Nếu như vậy, cần thuyên chuyển ông ta và ai có thể thay thế ông ta đây? Khi xử lý một vị Tư lệnh có những phẩm chất và tư cách cao quí nhất có khả năng và lòng quyết tâm đã được minh chứng, những quyết định như vậy quả là đau đớn. Để củng cố thêm sự phán quyết của mình, tôi đã thúc giục Tướng Smuts từ Nam Phi tới hiện trường và ông ta đã có mặt tại Đại sứ quán khi tôi đến đấy. Chúng tôi đã ở bên nhau cả buổi sáng và tôi kể cho ông ta nghe mọi rắc rối và những sự lựa chọn được đề ra. Vào buổi chiều tôi đã có một cuộc nói chuyện lâu với Auchinleck, ông ta đã giải thích về tình hình quân sự một cách rõ ràng. Sau bữa trưa ngày hôm sau, tướng Wavell từ Ấn Độ đến và vào lúc 6 giờ tôi tổ chức một cuộc họp về vấn đề Trung Đông với sự tham dự của tất cả những người có thẩm quyền. Đó là Smuts, Casey người đã kế nhiệm Lyttelton làm Quốc vụ khanh ở Trung Đông, tướng Brooke Tổng tham mưu trưởng Hoàng gia, Wawell, Auchinleck, đô đốc Harwood và Tedder thuộc bên không quân. Chúng tôi đã làm rất nhiều việc với một sự nhất trí rộng rãi. Nhưng trong suốt thời gian đầu óc tôi luôn nghĩ tới một câu hỏi quan trọng nhất là vấn đề chỉ huy.

        Không thể xử lý những sự thay đổi thuộc loại này mà không xem lại những sự lựa chọn thay thế. Trong phần này của vấn đề, Tổng tham mưu trưởng Hoàng gia, người có nhiệm vụ đánh giá phẩm chất của các vị tướng, lại là cố vấn của tôi. Thoạt tiên tôi phong cho ông ta làm Tư lệnh Trung Đông, tướng Brooke tất nhiên sẽ rất hài lòng với sự bổ nhiệm về mặt tác chiến này và tôi biết rằng sẽ chẳng có ai phù hợp hơn. ông ta suy nghĩ kỹ lưỡng và sáng ngày hôm sau đã có một cuộc nói chuyện dài với tướng Smuts. Cuối cùng ông ta trả lời là ông ta đã là Tổng tham mưu trưởng Hoàng gia trong 8 tháng, và ông ta tin rằng tôi hoàn toàn tin tưởng ở ông ta và bộ máy Tham mưu đang hoạt động rất đều đặn. Một sự thay đổi khác vào thời điểm khó khăn này có thể gây ra một sự trục trặc. Cũng rất có thể là vì các động cơ tế nhị ông ta không muốn nhận trách nhiệm khuyên cáo việc thay thế tướng Auchinleck để mình giữ chức này. Ông ta có uy tín rất lớn nhưng tôi phải tìm nơi khác vậy.

        Alexander và Montgomery, cả 2 đã cùng chiến đấu với ông ta trong trận đánh giúp chúng tôi rút về Dunkirk, vào tháng 5 năm 1940. cả hai chúng tôi đều rất ngưỡng mộ cách cư xử rất đẹp của Alexander trong một chiến dịch vô vọng mà ông ta đã tham gia ở Myanmar. Tiếng tăm của Montgomery rất lớn. Nếu quyết định phải thay Auchinleck thì chắc chắn là phải giao gánh nặng Trung Đông cho Alexander. Nhưng không được xem thường những cảm xúc của quân đoàn thứ 8. Việc nay có thể không được coi như là một lời chê trách đối với họ và tất cả các cấp chỉ huy của họ nếu hai người được gửi từ Anh sang để thay thế tất cả những người đã từng chiến đấu trên Sa mạc, ở đây có tướng Gott, một trong những Tư lệnh của quân đoàn có vẻ đáp ứng được yêu cầu về mọi mặt. Binh sĩ trung thành với ông ta và ông ta giành được danh hiệu "Người bắn phá" chẳng vì lý do nào hết. Nhưng rồi Brooke báo cáo với tôi rằng ông ta rất mệt mỏi và cần nghỉ ngơi. Nhưng vào thời điểm này, đưa ra quyết định là quá sớm. Tôi phải đi cả một chặng đường dài để có cơ hội nhìn thấy và nghe thấy những điều mà trong một thời gian ngắn khó có thể đưa ra quyết định dứt khoát.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #346 vào lúc: 08 Tháng Hai, 2019, 10:20:44 pm »


        Lòng hiếu khách của ngài đại sứ Miles Lampson thật là hào phóng. Tôi được ngủ trong phòng ngủ có máy điều hòa không khí của ông ta và làm việc trong phòng nghiên cứu cũng lắp đặt máy này. Trời nóng khủng khiếp và chỉ có duy nhất 2 phòng nay trong tòa nhà là có nhiệt độ dễ chịu. Chúng tôi đã ở lại hơn một tuần, phát hiện tình hình, nghe ngóng ý kiến, đi thăm những nơi quan trọng của những khu trại rộng lớn nằm về phía Đông Cairo, thuộc vùng Kassassin, nơi mà đội quân chi viện hùng hậu đang ùn ùn kéo tới.

        Vào ngày 5 tháng 8, tôi đi thăm các vị trí ở Alamein. Tôi đi cùng xe với tướng Auchinleck tới tận cùng cánh phải của tuyến phía Tây của El Ruweisat. Từ đó chúng tôi đi dọc mặt trận tới sở chỉ huy của ông ta nằm phía sau dãy Ruweisat Ridge, chúng tôi được ăn bữa sáng tại đó trong một không gian hình khối có lưới bằng kim loại, đầy ruồi nhặng và những nhân vật quân sự quan trọng. Tôi đã yêu cầu gặp rất nhiều các sĩ quan nhưng trên hết vẫn là tướng Gott (Người bắn phá). Người ta nói rằng ông ta đã mệt lử vì công việc khó khăn vất vả. Đó là điều tôi đang muốn biết. Sau khi làm quen với các viên Tư lệnh quân và sư đoàn có mặt tại đó, tôi đề nghị tướng Gott đi cùng tôi ra sân bay, đó là điểm dừng tiếp theo của tôi. Một sĩ quan tham mưu của Auchinleck phàn nàn là việc này làm mất một giờ đồng hồ của anh ta, nhưng tôi vẫn đợi ông ta đi cùng tôi. Và đây là lần gặp đầu tiên cũng như cuối cùng của tôi với Gott. Khi chúng tôi phóng ầm ầm và xóc nảy lên trong chiếc xe tải cũ kỹ, tôi nhìn vào đôi mắt xanh rạng rỡ của ông ta, và hỏi ông ta về những gì liên quan tới ông ta. Liệu ông có mệt không, và hiện ông có đưa ra ý kiến gì không? Gott nói rằng ông ta thực sự mệt mỏi và không thích gì hơn việc được trở về nước Anh nghỉ phép trong 3 tháng, vì đã nhiều năm chưa được thăm quê hương nhưng ông ta cũng tuyên bố rằng ông ta hoàn toàn có khả năng cố gắng hơn nữa và nhận ngay bất cứ nhiêm vụ gì được giao. Chúng tôi chia tay ở sân bay vào lúc 2 giờ chiều mùng 5 tháng 8. Sau đó 2 ngày cũng vào giờ này, ông ta đã bị kẻ thù giết hại ngay gần tại chỗ lúc này tôi đang bay qua.

        Tại sân bay tôi được bàn giao cho Phó thống chế không quân Conningham, người dưới quyền Tedder nắm trong tay mọi lực lượng không quân, đã phục vụ cho bộ binh trên qui mô rất lớn mà, nếu không có sự hoạt động của ông ta, thì việc rút lui 500 dặm sẽ không bao giờ được hoàn thành mà thậm chí con có những tổn thất lớn hơn những cái chúng tôi đã chịu đựng.

        Chúng tôi bay khoảng 15 phút tới sở chỉ huy của ông ta, bữa ăn trưa đã được dọn sẵn, nơi mà tất cả những sĩ quan không quân cấp chỉ huy từ Đại úy trở lên đã tụ tập ở đó. Tôi đã nhận thấy một bầu không khí khá căng thẳng ở vị chủ nhà ngay từ lúc tôi mới tới. Bữa ăn đã được đặt ở khách sạn Shepheard. Một chiếc xe hơi đặc biệt đã chở tới những món ăn ngon của Cairo. Nhưng nó đã đi lạc đường. Mọi người cuống cuồng đi tìm nó. Cuối cùng thì nó cũng đã đến và chuyển thành một dịp vui vẻ dù đang trong sự lo lắng - một ốc đảo thực sự trong một sa mạc rộng lớn. Chẳng khó khăn gì để nhận thấy rằng không quân đã chỉ trích lục quân như thế nào và cả hai bên đều ngạc nhiên như thế nào về sự thất bại đã xảy ra cho những lực lượng hơn hẳn của chúng tôi. Vào buổi tối, tôi bay trở lại Cairo và thông báo những ấn tượng chung của mình cho ông Attlee.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #347 vào lúc: 08 Tháng Hai, 2019, 10:23:47 pm »


        Cả ngày hôm sau, ngày mùng 6 tôi đã cùng với Brooke và Smuts thảo các bức điện cần thiết gửi tới Nội các. Nhưng câu hỏi giờ đây đã được giải đáp, không chỉ tác động đến những cá nhân có địa vị cao mà còn cả toàn bộ cơ cấu chỉ huy trong chiến trường rộng lớn nay. Tôi luôn luôn cảm thấy rằng cái tên "Trung Đông" dùng cho cả Ai Cập, Phương Đông, Syria và Thổ Nhĩ Kì la một sự chọn lựa sai. Cái tên này gần với phương Đông. Persia và Iraq là Trung Đông, Ấn Độ, Myanma và Malaysia là phía Đông, Trung Quốc và Nhật là ở Viễn Đông. Nhưng tôi cảm thấy điều quan trọng hơn cả việc thay đổi những cái tên, là cần thiết phải chia lại Bộ Tư lệnh hiện thời ở Trung Đông, đã quá đa dạng và quá rộng. Giờ đây là lúc để thực hiện sự thay đổi này trong vấn đề tổ chức. Vì vậy, vào lúc 8 giờ 15 tối, tôi đã đánh bức điện sau cho ông Attlee:

        "1.Tôi đã đi đến một kết luận là sự thay đổi triệt để và ngay lập tức là rất cần thiết cho Bộ chỉ huy tối cao.

        2. Do vậy tôi đề nghị "Bộ Tư lệnh Trung Đông" sẽ chia thành 2 Bộ Tư lệnh riêng biệt được gọi như sau:

        a) "Bộ Tư lệnh Cận Đông” bao gồm Ai Cập, Palestine và Syria, trụ số đặt tại Cairo.

        b) "Bộ Tư lệnh Trung Đông” bao gồm Persia và Iraq, trụ sở đặt ở Basra hoặc Baghdad.

        Quân đoàn thứ 8 và thứ 9 sẽ nằm trong số các quân đoàn từ 1 đến 10 thuộc Bộ Tư lệnh thứ 2.

        3. Tướng Auchinleck sẽ nhận chức vụ Tổng Tư lệnh Bộ Tư lệnh Trung Đông mới...

        4. Tướng Alexander sẽ là tổng tư lệnh Cận Đòng.

        5. Tướng Montgomery sẽ thay Alexander ở "Torch”. Tôi rất lấy làm tiếc về sự cần thiết phải chuyển Alexander khỏi "Torch” nhưng về mọi mặt, Montgomery có đủ mọi phẩm chất để thay thế ông ta.

        6. Tướng Gott sẽ chỉ huy quân đoàn thứ 8 dưới quyền Alexander... Trên dây là những thay đổi to lớn và đồng loạt là do sự cấp thiết và nghiêm trọng của tình thế ở đây đòi hỏi. Tôi sẽ rất biết ơn nếu được các đồng sự ở Nội các Chiến tranh đồng ý. Smuts và Tổng Tham mưu trưởng Hoàng gia mong tôi nói rằng họ hoàn toàn đồng ý là giữa những khó khăn và sự lựa chọn , đây là một cách làm đúng đắn để tiến hành. Quốc vụ khanh cũng đồng ý như vậy. Tôi không chút hoài nghi, việc những thay đổi này sẽ mang lại một xung lực mới mẻ và mạnh mẽ cho quân đội cũng như cho việc khôi phục lòng tin và Bộ chỉ huy, mà tôi tiếc là hiện giờ không có. Ở đây tôi phải nhấn mạnh sự cần thiết của một bước khởi đầu mới và một hành động mạnh mẽ để thổi một luồng sinh khí mới vào toàn bộ cái tổ chức rộng lớn nhưng rắc rối và phần nào không chặt chẽ này. Nội các chiến tranh sẽ không thể không nhận thấy rằng một sự chiến thắng Rommel vào tháng 8 hay tháng 9 có thể có một tác động quyết định đến thái độ của người Pháp ở Bắc Phi khi "Torch" bắt đầu.

        Nội các Chiến tranh đã chấp nhận quan điểm của tôi về các thay đổi triệt để và ngay tức khắc ở Bộ Tư lệnh tối cao. Họ nhiệt liệt đồng ý việc chọn tướng Alexander và nói rằng ông này sẽ rời nước Anh ngay lập tức. Tuy nhiên họ không thích ý kiến tổ chức lại Bộ Tư lệnh Trung Đông thành 2 bộ chỉ huy riêng biệt. Có lẽ đối với họ, những lý do dẫn tới việc thành lập một Bộ Tư lệnh hợp nhất giờ đây còn mạnh mẽ hơn cả khi có quyết định như vậy ra đời vào tháng 9 năm 1941. Họ đồng ý rằng Montgomery nên thay Alexander để chỉ huy "Torch" và lập tức  gọi ông này về Luân Đôn. Cuối cùng họ bằng lòng để tôi giải quyết những sự bổ nhiệm khác.

        Sáng hôm sau, tôi gửi tiếp một bản giải thích chi tiết hơn về những đề nghị của mình. Nội các chiến tranh trả lời rằng tôi chưa 1àm cho họ hoàn toàn hết e ngại nhưng vì tôi đã ở tại chỗ với Smuts và Tổng tham mưu trưởng Hoàng gia và cả hai đều đồng ý với đề xuất của tôi và họ đã chuẩn bị để thông qua đề nghị của tôi. Tuy nhiên họ cực lực cho rằng việc tiếp tục danh hiệu Tổng Tư lệnh Trung Đông sẽ dẫn tới những nhầm lẫn và xuyên tạc nếu tướng Auchinleck được bổ nhiệm làm Tư lệnh ở Persia và Iraq. Tôi thấy điều này đúng và chấp nhận lời khuyên cáo này.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #348 vào lúc: 08 Tháng Hai, 2019, 10:26:59 pm »


*

        Tôi dành trọn ngày 7 tháng 8 đến thăm sư đoàn sơn cước vừa mới đổ bộ. Trong lúc tôi đi lên lầu sau bữa tối tại tòa Đại sứ tôi đã gặp đại tá, nay là ngài Jacob Ian. Ông ta nói rằng "đây là tin xấu" về Gott.

        - "Điều gì đã xảy ra với ông ta".

        - "Ông ta đã bị bắn hạ trong chuyến bay chiều nay tới Cairo".

        Tôi thật sự cảm thấy rất buồn và suy sụp trước sự ra đi của vị quân nhân tuyệt vời này, người mà tôi đã quyết định sẽ giao nhiệm vụ chiến đấu trực tiếp nhất trong trận chiến sắp xảy ra. Tất cả mọi kế hoạch của tôi bị tan vỡ. Việc chuyển Auchinleck từ Bộ Tư lệnh tối cao đã phải được cân bằng bằng việc bổ nhiệm Gott vào Quân đoàn 8, với tất cả những kinh nghiệm chiến đấu trên sa mạc và uy tín của ông ta, và tất cả vấn đề Trung Đông do Alexander đảm nhiệm. Bây giờ điều gì sẽ xảy ra đây? Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, ai sẽ là người thay thế ông ta, và tôi gửi cho ông Attlee bức điện sau: "Tổng tham mưu trưởng Hoàng gia đã quyết định đề cử Montgomery cho Quân đoàn 8. Smuts và tôi thấy rằng cần phải có người thay thế vị trí này ngay lập tức. Tôi khẩn thiết yêu cầu ngài phải gửi ông ta đi bằng máy bay đặc biệt vào thời điểm sớm nhất. Báo cho tôi biết khi nào thì ông ta sẽ đến".

        Nội các chiến tranh dường như đã họp vào lúc 11 giờ 15 phút ngày 7 tháng 8 để xem xét những bức điện do tôi gửi trong ngày. Khi họ còn đang tiếp tục bàn luận về chúng thì một thư ký khác mang đến những bức điện mới của tôi thông báo Gott đã chết và đề nghị tướng Montgomery phải được cử đi ngay lập tức. Người ta nói với tôi rằng đó là một giờ phút nghiêm trọng đối với những bạn bè của tôi ở trong chính phủ. Tuy nhiên như tôi đã quan sát nhiều lần, họ đã biết tường tận và chấp nhận sự việc một cách dũng cảm... Họ ngồi cho tới tận bình minh, tất cả đều đồng ý về căn bản với cái mà tôi đề nghị và đưa ra những mệnh lệnh cần thiết cho Montgomery.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #349 vào lúc: 08 Tháng Hai, 2019, 10:31:32 pm »


*

        Kill gửi bức điện tới nội các nói với họ về cái chết của Gott, tôi đã đề nghị rằng không nên nói cho tướng Eisenhower biết rằng tôi đề xuất nên đưa cho ông ta tướng Montgomery thay vì tướng Alexander. Nhưng điều này quá chậm: Ông ta đã được người ta báo cáo sự việc rồi. Việc thay đổi thêm kế hoạch kéo theo một sự phiền phức trong việc chuẩn bị "Torch". Alexander được chọn để chỉ huy Quân đoàn 1 trong công trình to lớn này. Ông ta đã khởi sự công việc với tướng Eisenhower. Họ cùng nhau đạt được tiến bộ. Giờ đây Alexander đã được điều đi Trung Đông. Tướng Ismay được phái đi để chuyển tin và lời xin lỗi của tôi với ông về sự thiếu liên tục và rối loạn trong các sự tiếp xúc mà sự cần thiết gắt gao của chiến tranh buộc phải thực hiện, Ismay nói dài về phẩm chất ưu việt của Montgomery. Trên cương vị là tư lệnh trên chiến trường Montgomery có thể đến tại bản doanh của Eisenhower và mọi lễ tiết trong cuộc gặp mặt loại nay giữa các Tư lệnh quân đội của các quốc gia khác nhau nhưng cùng gắn bó với nhau trong một công trình đều được miễn. Ngay trong buổi sáng hỏm sau, ngày 8/8, Eisenhower phải được báo cho hay là ngay này Montgomery phải bay tới Cairo để chỉ huy quân đoàn 8. Nhiệm vụ này cũng được giao cho Ismay. Eisenhower là người có đầu óc khoáng đạt, thực tiễn, hay giúp đỡ người, xử lý tình hình một cách bình tĩnh và vô tư: Tuy nhiên, ông ta cảm thấy mất bình tĩnh trước 2 sự thay đổi trong 2 ngày ở vị trí tối quan trọng này trong cuộc hành quân rộng lớn mà ông được giao phó. Lúc này ông phải hoan nghênh một người chỉ huy Anh thứ ba. Chúng ta có thể ngạc nhiên trước câu hỏi của ông ta: "Liệu người Anh có coi trọng "Torch"?. Tuy vậy cái chết của Gott là một sự kiện chiến tranh mà một quân nhân tốt có thể hiểu được. Tướng Anderson được chỉ định thay thế và Montgomery khởi hành ra phi trường với Ismay, người ta có một giờ hoặc hơn để nói cho ông ta biết bối cảnh của những'' sự thay đổi đột ngột này.

        Một câu chuyện, than ôi, không được xác nhận, được kể lại về cuộc trao đổi nay. Montgomery nói về những thử thách và rủi ro của đời binh nghiệp. Ông đã hy sinh cả cuộc đời cho nghề nghiệp, đã sống nhiều năm nghiên cứu và phấn đấu với bản thân. Lúc nay thì vận mạng đã mỉm cười với ông, ông được thăng cấp, cơ hội tự dẫn đến, ông có cương vị chỉ huy lớn. Ông đã có được một chiến thắng, ông nổi danh trên thế giới, ông được mọi người nói đến. Rồi thì sự may mắn đã thay đổi. Công việc của cả một đời vụt biến mất sạch, có thể ông không có sai lầm gì, và ông bị quẳng vào danh mục bất tận của các thất bại quân sự. "Nhưng mà" - Ismay nói - "ông không được coi cái đó xấu đến như vậy. Một đạo quân rất tốt đang được thu thập ở Trung Đông. Có thể là ông sẽ không gặp phải tai họa nào". "Cái gì?", Montgomery kêu lên và đứng lên trong xe: "Ông định nói gì? Tôi đang nói về Rommel".
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM