Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 10:28:54 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hồi ký Winston Spencer Churchill  (Đọc 53357 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #200 vào lúc: 15 Tháng Giêng, 2019, 11:21:53 pm »


        Vì vậy tôi mời hai Bộ trưởng cao cấp này đổi nhiệm vụ của họ. Không phải tôi đem lại cho Herbert Morrison một cuộc sống không lo nghĩ. Chắc chắn những trang này không nhằm miêu tả những bai toán của chính quyền Luân Đôn, khi mà đêm này qua đêm khác, mười hoặc hai chục nghìn dân thường trở thành những kẻ không nhà, khi mà không có gì ngoài việc thúc khuya liên tục của những công dân là đội cứu hỏa trên các mái nhà ngăn chặn những đám cháy lớn bất trị, khi mà chính các bệnh viện đầy ắp những đàn ông, đàn bà què cụt, cũng bị quân thù ném bom, khi mà hàng trăm nghìn quần chúng mệt lử chen chúc nhau trong những hầm trú ẩn không an toàn và bẩn thỉu, khi mà những phương tiện giao thông đường bộ và đường sắt bị hỏng, khi mà cống rãnh bị phá tan, ánh sáng, năng lượng và hơi đốt bị tê liệt, và khi mà toàn bộ cuộc sống chiến đấu và lao động vất vả của Luân Đôn tuy thế mà phải tiến triển và đêm nào, sáng nào, gần một triệu người phải ra ra vào vào vì công việc. Chúng tôi không biết tình hình này còn kéo dài bao lâu. Chúng tôi không có lý do để giả định rằng tình hình này không tiếp tục đi đến chỗ xấu hơn. Khi tôi đưa ra lời đề nghị này với ông Morrison, thì ông đã hiểu quá nhiều về vấn đề này nên giải quyết nó một cách nhẹ nhàng. Ông yêu cầu một vài giờ để suy nghĩ, nhưng trong một thời gian ngắn, ông quay lại và nói ông tự hào được gánh vác nhiệm vụ. Tôi hết sức tán thưởng quyết định can đảm của ông.

        Đúng là ngay sau những biến động ở cấp Bộ trưởng thì một sự thay đổi phương pháp của kẻ thù tác động đến chính sách chung của chúng tôi. Cho đến lúc này, cuộc tấn công của quân thù đã bị hạn chế hầu như dành riêng cho bom có sức công phá mạnh; nhưng cùng với trăng tron ngày 15 tháng 10, khi cuộc công kích vào chúng tôi dữ dội nhất trong tháng diễn ra, thì máy bay Đức ném bom thêm xuống 70.000 bom cháy. Cho đến nay chúng tôi cổ vũ nhân dân Luân Đôn ẩn nấp và cố gắng hết sức để cải tiến việc bảo vệ họ. Nhưng lúc này khẩu hiệu "xuống hầm" phải được thay thế bằng khẩu hiệu "lên mái nhà". Ông Bộ trưởng mới về An ninh Quốc gia tiến hành chính sách này. Một tổ chức những người canh phòng đám cháy và công tác cứu hỏa với quy mô rất lớn bao trùm toàn bộ Luân Đôn nhanh chóng ra đời (ngoài các biện pháp đã được thực hiện ở các thành phố các tỉnh). Lúc đầu những người canh phòng đám cháy là những người tình nguyện, nhưng số lượng yêu cầu quá lớn, và có ý kiến kiên quyết cho rằng mọi người phải thay phiên nhau trên cơ sở phân công, đến nỗi chẳng mấy chốc việc canh phòng đám cháy trở thành cưỡng bách. Hình thức công tác này có tác dụng khích lệ sôi nổi đối với mọi tầng lớp. Phụ nữ vội vã đòi hỏi được đóng góp phần mình. Nhiều phương pháp huấn luyện quy mô lớn được phát triển nhằm giáo dục những người quan sát đám cháy đối phó như thế nao với các loại bom cháy khác nhau dùng để chống lại chúng tôi. Nhiều người trở nên thông thạo, và hàng nghìn đám cháy được kịp thời dập tắt. Kinh nghiệm ở lại trên mái nhà đêm này qua đêm khác dưới hỏa lực mà không có phương tiện bảo vệ nào trừ chiếc mũ sắt, chẳng mấy chốc trở thành quen thuộc. Ngay sau đó, ông Morrison quyết định họp nhất một nghìn bốn trăm đội cứu hỏa địa phương thành một ngành cứu hỏa quốc gia riêng biệt và bổ sung vào một đội cứu hỏa lớn gồm những công dân đã được huấn luyện và làm việc trong thì giờ rỗi. Cũng như những người canh phòng đám cháy trên mái nhà, đội cứu hỏa này ban đầu được tuyển mộ trên cơ sở tình nguyện, nhưng rồi được toàn thể nhất trí tán thành, nó cũng trở thành cưỡng bách. Ngành cứu hỏa quốc gia đem lại cho chúng tôi lợi thế cơ động nhiều hơn, một trình độ huấn luyện và trang bị phổ thông, và những chiến sĩ được công nhận chính thức. Các lực lượng phòng thủ dân sự khác tổ chức những đội ở từng vùng sẵn sàng đi bất cứ đâu vào một phút báo trước. Cái tên Ngành Phong thủ Dân sự thay thế cho danh hiệu trước chiến tranh của cơ quan dự báo không kích (ARP). Những số lượng lớn được cấp quân phục bảnh bao, họ thấy rõ mình là quân chủng thứ tư của Nhà Vua.

        Tôi vui mừng thấy rằng nếu có thành phố nào của chúng tôi bị tấn công, thì mủi dùi chính của cuộc tấn công cũng chĩa vào Luân Đôn. Luân Đôn giống như con vật khổng lồ tiền sử có khả năng chịu đựng những tổn thương khủng khiếp, bị xé ra làm nhiều mảnh, đổ máu do nhiều vết thương, vậy mà vẫn duy trì cuộc sống và hoạt đông của mình. Hầm trú ẩn Anderson rất phổ biến trong các khu lao động có nhà hai tầng gác, tất cả mọi thứ đều sắp xếp ngăn nắp để các hầm này có thể ở được và gặp thời tiết ẩm ướt thì khô ráo. Về sau phát triển kiểu hầm Morrison không gì hơn là một cái bàn nhà bếp nặng bằng thép với các mặt bằng dây kim loại vững chắc có khả năng chống đỡ những đống đổ nát của một căn nhà nhỏ và như vậy coi như một biện pháp bảo vệ. Nhiều người nhờ nó mà sống. Vả lại "Luân Đôn có thể dũng cảm chịu đụng khó khăn". Họ đã chịu đựng tất cả những gì họ đã mắc phải và có thể họ đã chịu dựng nhiều hơn. Quả thực, vào lúc này chúng ta không thấy cái chết mà chỉ là sự phá hủy toàn bộ Luân Đôn. Tuy nhiên, như tôi đã vạch ra lúc ấy cho Hạ nghị viện, đạo luật về giảm bớt những món tiền lãi có tác dụng trong trường hợp các thành phố lớn bị phá hủy. Chẳng bao lâu nữa, nhiều quả bom chỉ tấn công những ngôi nhà đã đổ nát và chỉ làm cho các đống gạch vụn thay đổi đột ngột mà thôi. Trên nhiều vùng rộng lớn, không còn gì để đốt cháy hay phá hủy, vậy mà đó đây con người có thể sắp đặt việc nhà và tiếp tục công việc với rất nhiều cách xoay xở và súc chịu đụng ngoan cường.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #201 vào lúc: 16 Tháng Giêng, 2019, 11:17:12 pm »


*

        Đêm mồng 3 tháng 11, lần đầu tiên trong gần hai tháng Luân Đôn không có báo động. Đối với nhiều người, sự yên tĩnh này dường như hoàn toàn kỳ quặc. Họ tự hỏi có gì không ổn đây. Đêm sau đó địch tấn công khắp toàn đảo cùng một lúc. Trong chính sách tấn công của Đức đã có sự thay đổi khác. Mặc dù Luân Đôn vẫn được xem là mục tiêu chính, lúc này họ cố gắng lớn hơn nhằm phá hoại các trung tâm công nghiệp của nước Anh. Nhiều phi đội đặc biệt với những thiết bị dẫn đường mới, đã được huấn luyện nhằm đánh phá các trung tâm then chốt cụ thể. Ví dụ một đội hình được huấn luyện độc nhất cho việc phá hoại các nhà máy động cơ máy bay Rolls-Royce ở Hillington, Glasgow. Tất cả việc này chỉ là kế hoạch quá độ tạm thời. Việc xâm lược Anh phải tạm hủy bỏ, còn việc tấn công Nga thì chưa mở màn, cũng chưa có thể xảy ra ngoài quyền lực của giới thân cận của Hitler. Vì vậy đối với không lực Đức, những tháng mùa đông còn lại phải là một thời kỳ thử nghiệm, cả về mặt phương sách kỹ thuật ném bom ban đêm lẫn về mặt tấn công tàu ngầm đường biển của Anh, đồng thời cố gắng phá tan các cơ sở sản xuất quân sự và dân dụng của Anh. Nếu bám sát một công việc vào một thời gian và thúc ép sự việc đó đến kết thúc thì họ có thể đã hành động tốt hơn nhiều. Nhưng họ đã thất bại và trong thời gian này, họ thiếu tự tin.

        Chiến thuật ném bom mới này bắt đầu bằng cuộc oanh tạc dữ dội Coventry đêm 14/11. Luân Đôn có vẻ như là một mục tiêu quá rộng lớn và không rõ ràng cho những kết quả quyết định, nhưng Goering hy vọng rằng những đô thị, các tỉnh, hay những trung tâm sản xuất đạn dược có thể bị xóa sổ một cách có hiệu quả. Cuộc không kích bắt đầu sớm vào những giờ tối tăm đêm thứ mười bốn, và vào lúc rạng đông gần năm trăm máy bay Đức đã ném xuống sáu trăm tấn chất nổ cực mạnh có sức công phá dữ dội và hàng nghìn bom cháy. Xét toàn bộ, đây là trận không kích tàn phá nhất mà chúng tôi chịu đựng. Trung tâm Coventry bị phá hủy hoàn toàn, cuộc sống ở đây trong một thời gian ngắn hoàn toàn bị rối loạn. Bốn trăm người chết, rất nhiều người bị thương nặng. Đài phát thanh Đức tuyên bố rằng các đô thị khác của chúng tôi cũng sẽ như Coventry. Tuy nhiên những nhà máy động cơ máy bay và máy công cụ rất quan trọng không hề ngừng lại, cho đến nay, nhân dân có kinh nghiệm qua thử thách của bom đạn và không bị loại khỏi vòng chiến đấu. Trong chưa đầy một tuần lễ, một ủy ban tái xây dựng khẩn cấp đã làm một công việc kỳ diệu nhằm phục hồi sinh hoạt của đô thị này.

        Ngày 15 tháng 11 dưới ánh trăng tron, quân địch quay lại không kích dữ dội Luân Đôn, gây nhiều thiệt hại, đặc biệt đối với nhà thờ và đền đài kỷ niệm khác. Mục tiêu tiếp theo là Birmingham, lần lượt ba trận không kích từ ngày 19 đến ngày 22 tháng 11 gây ra nhiều tàn phá và chết chóc. Gần tám trăm người bị giết, hơn hai nghìn người bị thương, nhưng cuộc sống và tinh thần Birmingham vẫn sống sót qua con thử thách nay, và một triệu dân của thành phố này được tổ chức tốt, tỉnh táo, nhận thức thấu đáo, đã vượt lên thắng lợi nỗi đau khổ vật chất của mình. Trong tuần cuối tháng 11 và đầu tháng chạp, sức nặng của cuộc tấn công chuyển sang các cảng. Bristol, Southampton, Manchester, Leeds, Glasgow và các trung tâm sản xuất đạn dược khác đều trải qua hỏa lực của địch một cách dũng cảm. Ở nơi có tấn công, nơi đó vẫn chịu đựng, và quốc gia cũng vững chắc như biển lúc nào cũng mặn.

        Ngày chủ nhật 29 tháng chạp, cuộc không kích tột đỉnh trong những tuần này, một lần nữa nhằm vào Luân Đôn. Tất cả kinh nghiệm thu lượm được một cách đau đớn của người Đức đều biểu lộ vào dịp này. Sức nặng của cuộc tấn công tập trung vào ngay Trung tâm Tài chính, Thương mại Luân Đôn. Việc này được tính toán thời gian để đối phó với lúc nước máy không hoạt động ở mức thấp nhất. Các ông dẫn nước chính bị phá vỡ khi bắt đầu do mìn thả dù nổ cục mạnh có sức công phá dữ dội. Gần một nghìn năm trăm đám cháy được ngăn chặn. Các nhà ga và bến tàu bị thiệt hại nghiêm trọng. Tám nhà thơ theo phong cách của Wren bị phá hủy hoặc hư hại. Phòng họp của Hội đồng thành phố bốc cháy và nổ tung, còn nhà thơ lớn St.Paul duy nhất được cứu vãn nhờ những nỗ lục quả cảm. Một khoảng trống đổ nát ở đúng trung tâm nước Anh mở to về phía chúng tôi, nhưng khi Vua và Hoàng hậu đến thăm cảnh tượng này, họ được đón tiếp nhiệt tình vượt xa bất cứ ngày hội nào của Hoàng gia.

        Trong cảnh thử thách kéo dài nhiều tháng sắp tới, luôn luôn Nhà vua vẫn ở cung điện Buckingham. Những hầm trú ẩn riêng được xây dựng trong tầng hầm, nhưng tất cả việc này đòi hỏi phải có thời gian. Cùng xảy ra một lúc, Nhà vua từ Windsor đến, giữa khi quân địch đang không kích. Trước kia Nhà vua và Hoàng hậu có một lối thoát rất hẹp. Nhà vua và gia đình cùng các quan hầu chuyên cần tập luyện súng ngắn và súng tiểu liên. Ngay sau đó, tôi đem cho Nhà vua một khẩu các-bin Mỹ tầm ngắn mà người ta đã cho tôi. Đây là một vũ khí rất tốt.

        Vào thời gian này, Nhà vua thay đổi thời gian tiếp tôi ở cuộc hội kiến chính thức hàng tuần thường xảy ra vào khoảng năm giờ trong hai tháng đầu tôi nhậm chức. Lúc bấy giờ người ta thu xếp cho tôi cứ ngày thứ ba thì đến ăn trưa với Nhà vua. Đây hẳn là một cách thức giải quyết công việc quốc gia hết sức dễ chịu, và thỉnh thoảng Hoàng hậu cũng có mặt. Nhiều lần, tất cả chúng tôi phải cầm đĩa cốc trên tay đi xuống hầm trú ẩn đã được cải tiến, để ăn cho xong. Bữa trưa hàng tuần này trở thanh một thường lệ quen thuộc. Sau mấy tháng đầu, Nhà vua quyết định không cho người hầu đến và chúng tôi phải tự phục vụ lấy và giúp đỡ lẫn nhau. Trong bốn năm rưỡi như vậy, tôi nhận thấy Nhà vua cần cù một cách lạ thường đọc hết các điện tín và văn kiện công khai trình lên ông. Theo Hiến pháp Anh, Quốc vương có quyền biết tất cả mọi việc thuộc trách nhiệm của các Bộ trưởng và có quyền không hạn chế góp ý với Chính phủ. Tôi hết sức cẩn thận đối với mọi việc phải trình bày trước Nhà vua, tại những cuộc họp hàng tuần của chúng tôi, Nhà vua thường tỏ ra am hiểu những giấy tờ tôi chưa giải quyết. Thật là hồng phúc cho nước Anh có được một Vua hiền như thế và Hoàng hậu trong những năm tháng quyết định này; với tư cách là người ủng hộ tin chắc vào chế độ quân chủ lập hiến, tôi quý trọng thái độ chân tình độ lượng này như là một dấu hiệu vinh dự đối với tôi, với tư cách là Thủ tướng, mà tôi cho là chưa có tiền lệ, từ thời Hoàng hậu Anne và Marlborough, trong những năm Nhà vua cầm quyền.

        Chúng tôi kết thúc một năm như thế, và để cho liên tục, tôi bắt đầu ngay về cuộc đại chiến thế giới. Bạn đọc sẽ hiểu rõ ràng tất cả tiếng ồn ào và con giông tó này chỉ là cái bổ sung cho những quá trình yên tĩnh, nhờ đó chúng tôi duy trì được nỗ lực chiến tranh của chúng tôi, và điều hành chính sách và công tác ngoại giao của chúng tôi. Thực vậy, tôi phải ghi lại những điều tổn hại đã lên tới tột đỉnh này là một chất kích thích tuyệt đối cho tầm nhìn trong sáng, cho tình bạn trung thành và cho hành động sáng suốt.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #202 vào lúc: 16 Tháng Giêng, 2019, 11:18:46 pm »


14

MỘT HÌNH THỨC VIỆN TRỢ ĐẶC BIỆT (CHO MƯỢN - CHO THUÊ)

        Vượt lên tiếng gầm thét, tiếng loảng xoảng của vũ khí, một sự kiện quyết định có tầm cỡ thế giới thuộc một loại khác, xuất hiện về phía chúng tôi: Cuộc bầu cử Tổng Thống Mỹ diễn ra ngày 5 tháng 11. Mặc dù bốn cuộc tranh luận hàng năm được tiến hành sôi nổi, kiên trì, và những bất đồng gay gắt về các vấn đề trong nước, lúc bấy giờ đã chia rẽ hai đảng chủ yếu, các lãnh tụ có trách nhiệm của Đảng Cộng Hòa cũng như Đảng Dân Chủ đều tôn trọng sự nghiệp tối cao. Ngày 2 tháng 11, tại Cleveland, ông Roosevelt tuyên bố : "Chính sách của chúng ta là cung cấp mọi viện trợ có thể có cho các quốc gia vẫn còn chống xâm lược ở bên kia Đại Tây Dương và Thái Bình Dương”. Đối thủ của ông là Wendell Willkie, cùng ngày cũng tuyên bố tại Madison Square Garden: "Tất cả chúng ta - Đảng viên Cộng hòa, Đảng viên Dân chủ và những người độc lập -  tin tưởng vào việc viện trợ cho nhân dân Anh anh hùng. Chúng ta phải sẵn sàng các sản phẩm công nghiệp của chúng ta cho họ".

        Chủ nghĩa yêu nước rộng lớn hơn này đã bảo vệ cả sự an toàn của Liên bang Mỹ lẫn cuộc sống của chúng tôi. Tuy nhiên tôi đã chờ đợi kết quả với tâm trạng lo lắng sâu sắc. Không có người mới lên cầm quyền nào có thể có được hoặc sớm đạt được sự hiểu biết và kinh nghiệm của Franklin Roosevelt. Không ai có thể sánh kịp thiên tài chỉ huy của ông. Quan hệ giữa tôi và ông, tôi đã nuôi dưỡng chu đáo nhất và dường như đã phải đạt tới một mức độ tin cậy và hữu nghị thành một nhân tố quan trọng trong toàn bộ suy nghĩ của tôi - Chấm dứt tình bạn đã được tích tụ lâu dài, phá vỡ tính liên tục của mọi cuộc thảo luận của chúng tôi, bắt đầu lại với một đầu óc và nhân cách khác hẳn dường như đối với tôi là một cảnh kinh hoàng. Từ sau trận Dunkirk tôi đã không thấy rõ ý nghĩa như thế của chiều hướng. Tôi nhẹ người không tả xiết khi được tin Tổng Thống Roosevelt được tái đắc cử.

*

        Cho đến lúc này, tuy có trao đổi với tất cả họ, nhưng chúng tôi đã đặt hàng đạn dược riêng rẽ với các ngành Không quân, Hải quân và Lục quân Mỹ. Khối lượng nhu cầu cần thiết của chúng tôi không ngừng tăng lên đã đưa đến sự chồng chéo ở rất nhiều khâu, nên có nhiều khả năng gây ra xích mích và chạm ở các cấp thấp hơn mặc dù thiện ý chung. Ông Stettinius viết: "Chỉ duy nhất một chính sách thu mua thống nhất của Chính phủ mới có thể thực hiện được việc lớn đang ở lợi thế". Điều này có nghĩa là Chính phủ Mỹ phải đặt tất cả đơn đặt hàng vũ khí ở Mỹ. Ba ngày sau khi được bầu lại, Tổng Thống công bố một "kinh nghiệm" về việc phân chia sản lượng vũ khí của Mỹ. Khi vũ khí xuất xưởng thì chia đôi phỏng chừng, một nửa cho các lực lượng vũ trang Mỹ, một nửa cho các lực lượng vũ trang Anh và Canada - Cùng ngày ấy Ủy ban về quyền ưu tiên chấp thuận yêu cầu của Anh đặt mua hơn một nghìn hai trăm máy bay ở Mỹ, thêm vào số mười một nghìn chiếc đã đặt mua trước. Nhưng tất cả các món này phải trả như thế nào đây?

        Vào giữa tháng 11 Huân tước Lothian vừa mới từ Washington đáp máy bay về nhà, ở với tôi hai ngày ở Ditchley. Tôi được báo cho biết không nên tạo thành thói quen cuối tuần nào cũng ở lại Chequers, đặc biệt vào dịp trăng tròn, nếu như quân địch đặc biệt chú ý tới tôi. Nhiều lần, ông bà Ronald Tree tiếp đãi tôi và toàn thể nhân viên của tôi rất ân cần tại ngôi nhà rộng lớn và duyên dáng của họ ở gần Oxford - Ditchley chỉ cách Blenheim bốn hay năm dặm. Tôi tiếp ông Đại sứ trong vùng phụ cận dễ chịu này. Nhìn chung và trong từng cử chỉ ông ta có nhiều dáng dấp của một người Mỹ. Ở Washington, ông không dành được gì trừ thiện chí và lòng tin cậy - Ông vừa mới tiếp xúc riêng với Tổng Thống. Ông đã xác lập một tình bạn nhiệt thành giữa cá nhân ông với Tổng Thống. Lúc này đầu óc ông hy vọng vào vấn đề đô la, điều này quả thực là khắc nghiệt.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #203 vào lúc: 16 Tháng Giêng, 2019, 11:19:28 pm »


        Nước Anh bước vào cuộc chiến với khoảng 4 tỷ rưỡi đô la hoặc tính bằng vàng, và bằng số vốn đầu tư ở Mỹ có thể quy đổi ra đô la. Cách duy nhất để có thể tăng tài nguyên này là sản xuất vàng tại Đế quốc Anh, dĩ nhiên chủ yếu ở Nam Phi và cố gắng mạnh mẽ xuất khâu sang Mỹ hàng hóa chủ yếu là hàng xa sỉ như rượu uýt ki, quần áo len chất lượng cao và đồ gốm. Bằng những cách này trong 16 tháng đầu của chiến tranh chúng tôi có thêm hai tỷ. Trong thời kỳ "Chiến tranh hủy diệt", chúng tôi bị giằng xé giữa sự mong muốn dữ dội đặt hàng đạn dược  ở Mỹ và nỗi lo sợ day dứt vì tài nguyên đô la của chúng tôi teo lại. Trong thời kỳ ông Chamberlain, ngài John Simon, Bộ trưởng tài chính bao giờ cùng nói với chúng tôi tình trạng tài nguyên đô la rất thảm thương và nhân mạnh sự cần thiết phải giữ gìn nó. Phải ít nhiều thừa nhận là lẽ ra chúng tôi phải tính toán giới hạn chặt chẽ việc mua hàng của Mỹ.

        Chứng tôi đã hành động như ông Purvis người đúng đầu Hội đồng thu mua của chúng tôi, một con người tài năng nổi tiếng đã một lần nói với Stettinius "như thế là chúng ta đang ở trên một hòn đảo không người, thiếu lương thực, thực phẩm mà chúng ta phải dàn trải ra theo khả năng tối đa của chúng ta".

        Điều này có nghĩa là thảo luận chi tiết việc chuẩn bị nhặt nhạnh tiền bạc của chúng tôi. Trong hòa bình chúng tôi nhập tự do và thanh toán theo ý thích. Khi chiến tranh, chúng tòi phải tạo ra một bộ máy huy động vàng, đô la và tài sản cá nhân khác, ngăn chặn điều không lợi, bằng việc gửi tiền bạc đến những nước tình hình an toàn hơn, và cắt bớt những khoản nhập khẩu lãng phí và những món tiêu dùng khác - Ngoài việc làm cho chắc chắn rằng chúng tôi không lãng phí tiền bạc, chúng tôi phải thấy rằng những người khác tiếp tục dũng cảm chịu đụng khó khăn. Nhũng nước thuộc khu vực đồng Sterling đều ủng hộ chúng tôi: họ cũng áp dụng một loại chính sách kiểm soát đổi chác như chúng tôi và là những nước quyết tâm nhận và nắm giữ đồng Sterling. Với các nước khác chúng tôi đặc biệt thu xếp thanh toán với họ bằng đồng Sterling, có thể được sử dụng bất cứ đâu trong khu vục đồng sterling, con họ cam kết giữ vững bất cứ đồng Sterling nào họ chưa sử dụng ngay và thi hành đúng việc giao dịch buôn bán theo tỷ giá hối đoái chính thức . Nhũng sự thu xếp như vậy bắt đầu được thực hiện với Argentine và Thụy Điển nhưng rồi được mở rộng sang một số nước khác ở lục địa Châu Âu và Nam Mỹ. Sau mùa xuân năm 1940, những sự thu xếp này được bổ sung, đó là việc hoàn thành nhiệm vụ và là một chỉ báo sự hữu hiệu của đồng Sterling, chúng tỏ chúng tôi có khả năng hoàn tất và giữ vững những thu xếp đó trong những trường hợp khó khăn như vậy. Bằng cách này chúng tôi có khả năng tiếp tục giải quyết hầu hết phần việc của thế giới bằng đồng sterling và dành phần lớn số vàng đô la quý giá của chúng tôi để mua những hàng hóa quan trọng của Mỹ.

        Tháng 5 năm 1940, khi Chiến tranh nổ ra thành sự thực ghê góm, chúng tôi thấy rõ một kỷ nguyên mới hé mở trong quan hệ Anh - Mỹ. Từ lúc tôi thanh lập chính phủ mới, và ngài Kingsley Wood trở thành Bộ trưởng Tài chính, chúng tôi theo một kế hoạch đơn giản hơn, ấy là đặt mua mọi thứ chúng tôi có thể được phép và phó mặc cho trời những vấn đề tài chính tương lai. Chiến đấu suốt đời và giờ đây đơn thương độc mã, dưới bom đạn không ngừng. Cùng với sự xâm lược rõ ràng trước mắt, mà lo nghĩ quá nhiều về điều gì có thể xảy ra khi đồng đô la của chúng tôi cạn kiệt thì có thể là một cách tiết kiệm giả dối và là một sự khôn ngoan không đúng chỗ. Chúng tôi thấy rõ những thay đổi to lớn đang diễn ra trong dư luận Mỹ và lòng tin đang phát triển không chỉ ở Washington mà khắp liên bang, rằng số phận của họ gắn bó với số phận chúng tôi. Hơn nữa vào lúc này một làn sóng đồng tình và khâm phục mãnh liệt đối với Anh dâng lên trong dân tộc Mỹ. Trực tiếp từ Washington và cũng thông qua Canada, nhiều tín hiệu rất thân thiện đã đến với chúng tôi, cổ vũ lòng dũng cảm của chúng tôi và ngụ ý rằng bằng cách nay cách khác, có thể tìm ra được một phương kế nào đó. Theo ông Morgenthan, Bộ trưởng Tài chính, chính nghĩa của các nước Đồng minh đã sản sinh ra một nhà vô địch không biết mệt mỏi. Việc tiếp quản các họp đồng của Pháp hồi tháng 6 đã gần như tăng gấp đôi tốc độ tiêu pha qua sở giao dịch. Ngoài việc này ra, chúng tôi con đặt hàng mới cho máy bay, xe tăng và thương thuyền ở mọi hướng và xúc tiến việc xây dựng những nhà máy mới, lớn, ở Mỹ và Canada.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #204 vào lúc: 16 Tháng Giêng, 2019, 11:20:21 pm »


*

        Cho đến tháng 11, chúng tôi đã trang trải mọi thứ nhận được. Chúng tôi đã bán 335 triệu đô la theo giá cổ phần của Mỹ bị trưng thu để lấy đồng sterling của các chủ tư nhân ở Anh. Chúng tôi đã trả hết 4 tỷ rưỡi đô la tiền mặt. Chúng tôi chỉ còn một phần lớn hơn trong số vốn đầu tư 2 tỷ mà nhiều trong số nay không thể bán ngay được. Rõ ràng chúng tôi không thể tiếp tục lâu hơn chút nào nữa theo cách này. Dù chúng tôi có gạt bỏ tất cả số vàng và tài sản của chúng tôi ở nước ngoài, chúng tôi cũng không thể trả cho phân nửa số hàng chúng tôi đã đặt và chiến tranh kéo dài buộc chúng tôi cần phải có gấp mười lần như vậy. Chúng tôi phải giữ gìn cái gì đó trong tay để tiếp tục công việc hàng ngày.

        Lothian tin chắc rằng Tổng Thống và các cố vấn của ông đang nghiêm chỉnh tìm phương kế tốt nhất giúp chúng tôi. Lúc này cuộc tuyển cử đã kết thúc, cơ hội hành động đã đến. Những cuộc thảo luận liên miên nhân danh Bộ Tài chính đang tiếp diễn ở Washington giữa đại diện của họ là ngài Frederick Philips và ông Morgenthau. Đại sứ thúc giục tôi viết một tuyên bố chính thức  lập trường của chúng tôi gửi Tổng Thống. Do đó ngày chủ nhật ở Ditchley tôi trao đổi với Đại sứ và thảo một bức thư riêng. Từ trước đến nay đây là bức thư quan trọng nhất tôi viết, đã đến tay người bạn vĩ đại của chúng tôi lúc ây ông đang đi chơi biển trên chiếc tàu chiến Mỹ The Tuscaloosa dưới ánh nắng mặt trời ở biển Caribbean. Chung quanh ông ta chỉ có những người tâm phúc. Harry Hopkins lúc đó tôi chưa biết, sau này nói với tôi rằng ông Roosevelt đọc đi đọc lại bức thư khi ngồi một mình trong chiếc ghế xếp và trong hai ngày, ông dường như chưa đi tới quyết định nào rõ ràng. Ông chìm đắm trong suy tư và yên lặng nghiền ngẫm.

        Từ tất cả những điều này nẩy ra một quyết định phi thường. Không bao giờ có vấn đề Tổng Thống không biết mình cần phải làm gì, bài toán của ông ta là làm thế nào dẫn dắt Tổ quốc theo cùng với mình và thuyết phục Quốc hội đi theo sự lãnh đạo của ông. Theo Stettinius, như mùa hè vừa qua, Tổng Thống đã sớm đề nghị tại cuộc họp của ủy ban tư vấn phòng thủ rằng: "Nước Anh không muốn phải rút tiền của họ ra và nhận tàu đóng ở Mỹ, và chúng ta cũng không cần cho họ vay tiền vào mục đích này. Vậy thì tại sao chúng ta không lấy một tàu lớn để cho họ thuê trong thời gian khẩn cấp". Hình như do một đạo luật năm 1892, Bộ trưởng Chiến tranh, "khi theo sự suy xét đúng đắn của mình, sẽ vì lợi ích công cộng" có thể cho thuê tài sản của Quân đội nếu tài sản này không cần đến cho lợi ích công cộng trong thời kỳ không lâu hơn 5 năm. Do hợp đồng cho thuê nhiều khoản khác nhau của Quân đội, những tiền lệ về việc sử dụng đạo luật này đôi lúc được ghi vào hồ sơ.

        Như vậy cụm từ "Hợp đồng cho thuê" và ý định áp dụng nguyên tắc cho thuê để đáp ứng các nhu cầu của Anh đã ở trong tâm trí Tổng Thống Roosevelt lúc nào đó như là một sự lựa chọn cho một chính sách cho vay không giới hạn chẳng mấy chốc trở nên quan trọng nhiều hơn tất cả những khả năng trả lại. Lúc đó tất cả việc này đột ngột nổi lên thành một hành động quyết định và quan niệm đẹp đẽ về viện trợ vật chất theo các quy định chi tiết, được công bố".

        Từ vùng biển Caribbé trở về ngày 16 tháng Chạp, Tổng Thống bắt đầu thảo luận dự định của mình tại cuộc họp báo hôm sau. Ông ta sử dụng một câu chuyện minh họa đơn giản. "Giả sử nhà bác láng giềng của tôi bắt lửa, và cách đó chừng hơn một trăm hay một trăm rưỡi thước gì đó, tôi có một đoạn ống nước trong vườn. Nếu tôi có thể lấy ống nước trong vườn tôi nối vào voi nước máy của bác ấy thì tôi có thể giúp bác ấy dập tắt ngọn lửa. Lúc này tôi phải làm gì? Trước khi thao tác như vậy, tôi không nói với bác ấy: Này bác láng giềng, tôi mua cái ống ‘nước vườn tôi mất 15 đô la, vậy bác phải trả cho tôi 15 đô la! Không! Thế thì giải quyết như thế nao? Tôi không cần 15 đô la. Sau khi lửa đã dập tắt, tôi cần lấy về cái ống nước trong vườn tôi". Va mặt khác: "Dứt khoát không còn nghi ngờ, thực sự một số lớn áp đảo người Mỹ đều nghĩ rằng việc phong thủ tốt nhất trước mắt của Hiệp Chủng Quốc là thắng lợi của nước Anh tự vệ, vì thế", hoàn toàn ngoài tầm quan trọng lịch sử và hiện thời là về sự sống sót của nền dân chủ trên thế giới nói chung, việc xuất phát từ quan điểm ích kỷ và từ việc phong thủ nước Mỹ, chúng ta phải làm mọi việc có thể làm được để giúp Đế quốc Anh tự vệ, đều quan trọng như nhau".

        Cuối cùng ông tuyên bố: "Tôi đang cố gắng loại trừ mục tiêu đô la".
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #205 vào lúc: 16 Tháng Giêng, 2019, 11:21:43 pm »

     
        Trên cơ sở đó, dự luật "Cho mượn - Cho thuê"1 mãi mãi nổi tiếng được soạn thảo để trình Quốc hội. Sau đó tôi miêu tả việc này với Nghị viện như là "một hành động hào hiệp nhất trong lịch sử của bất kỳ dân tộc nào". Ngay khi được Quốc hội chấp thuận trở thành đạo luật, nó thay đổi toàn bộ tình thế ngay lập tức. Nó cho phép chúng tôi toàn quyền thảo ra, qua thỏa thuận, những kế hoạch dài hạn có quy mô rộng lớn để tiếp nhận tất cả các nhu cầu của chúng tôi. Không có điều khoản cho việc trả lại. Thậm chí cũng không phải là bản kê khai chính thức những món tiền phải trả bằng đô-la hay Sterling. Thứ gì chúng tôi nhận là được cho mượn hay cho thuê, bởi vì cuộc kháng chiến tiếp tục của chúng tôi chống hành động bạo ngược của Hitler được coi là có "tầm quan trọng sống còn" đối với nước cộng hòa vĩ đại. Theo Tổng Thống Roosevelt, từ nay về sau, việc quyết định vũ khí Mỹ phải đi về đâu là do sự phòng thủ Hiệp Chủng Quốc chứ không phải là do những đồng đô-la. Chính là vào lúc này, thời điểm quan trọng nhất trong sự nghiệp chung của ông, chúng tôi đã chọn Philip Lothian. Chẳng mấy chốc, sau khi trở lại Washington, ông bị ốm nặng đột ngột. Ông liên tục làm việc cho đến chết. Ngày 12 tháng chạp, ông từ trần trong xu thế thắng lợi hoàn toàn. Đây là một tổn thất cho dân tộc và chính nghĩa. Rất nhiều bạn bè hai bên đại dương thương tiếc ông. Đối với tôi, đã tiếp xúc thân mật với ông hai tuần trước đó, thì đó là một cú sốc trục tiếp với riêng tôi. Tôi bày tỏ lòng ngưỡng mộ ông tại một Hạ viện đoàn kết bằng sự kính trọng sâu sắc đối với công việc của ông và tưởng nhớ ông. Tôi phải quay ra chọn ngay người kế tục ông. Dường như lúc này quan hệ giữa chúng tôi với Hiệp Chủng Quốc đòi hỏi một nhân vật quốc gia nổi tiếng và một chính khách giỏi mọi phương diện về công việc chính trị thế giới, làm Đại sứ. Khi đã biết chắc rằng Tổng Thống có thể chấp thuận đề nghị của tôi, tôi bèn mời ông Loyd George nhận chức vụ này hồi tháng 7, ông ta không tin là có thể tham gia Nội các Chiến tranh và không may mắn được đặt vào vị trí nào trong đời sống chính trị ở Anh. Cách nhìn vào chiến tranh và các sự kiện dẫn tới chiến tranh của ông, xuất phát từ một quan điểm khác với quan điểm của tôi. Tuy nhiên, không nghi ngờ gì ông là công dân lỗi lạc nhất của chúng tôi và những tài năng có một không hai và kinh nghiệm của ông sẽ được hiến dâng cho thắng lợi của sứ mệnh của ông. Tôi đã nói chuyện lâu với ông trong phòng Nội các và tại bữa ăn trưa ngày hôm sau đó. Ông tỏ ra thành thật vui mừng lúc được mời đến. Ông nói: "Tôi đã nói với các bạn tôi là tôi đang nhận được những đề nghị đáng tôn kính của Thủ tướng dành cho tôi". Nhưng ông chắc chắn rằng vào tuổi 77, ông không phải nhận lãnh một nhiệm vụ đòi hỏi nỗ lực lớn như thế. Như là kết quả của các cuộc trò chuyện lâu với ông, tôi nhận ra ông đã già đi nhiều ngay cả trong những tháng qua từ khi tôi yêu cầu ông tham gia Nội các Chiến tranh và với lòng luyến tiếc và cũng với lòng tin vững chắc, tôi từ bỏ dự định của mình.

        Tiếp đó, tôi quay sang Huân tước Halifax mà uy tín trong Đảng Bảo thủ rất lớn và nổi bật do nhân cách của ông ở Bộ Ngoại giao. Đối với một Bộ Trưởng Ngoại giao trở thành một Đại sứ chứng tỏ tầm quan trọng khác thường của sứ mệnh. Khắp nơi kính trọng tính cách cao thượng của ông, vậy mà cùng lúc ấy, tiếng tăm của ông trong những năm trước chiến tranh và cung cách vận động của các sự kiện đã để mặc ông gánh chịu nhiều sự phản đối và thậm chí sự thù địch từ phía Cộng Đảng của Khối Liên kết Quốc gia của chúng tôi. Tôi biết ông ta tự nhận thấy điều đó.

        Khi tôi đưa ra đề nghị này với ông, dứt khoát không phải là chuyện đề bạt cá nhân, ông bằng lòng và nói một cách đơn giản đường hoàng rằng ông sẽ phục vụ bất kỳ ở đâu mà ông cho là có lợi nhất. Nhằm nhân mạnh thêm hơn nữa tầm quan trọng của công việc của ông, tôi thu xếp là bất cứ lúc nào ông về nước nghỉ phép, ông vẫn cứ tiếp tục lại nhiệm vụ của ông với tư cách là một thành viên của Nội các Chiến tranh. Cách sắp đặt này có hiệu lực mà không có tí phiền phức nào, nhờ có phẩm chất và kinh nghiệm của những nhân vật có liên quan, và trong 6 năm sau đó, vừa dưới sự lãnh đạo của Khối Liên kết Quốc gia vừa dưới sự lãnh đạo của Chính phủ Công đảng Xã hội. Halifax đã hoàn thành nhiệm vụ Đại sứ tại Hiệp Chủng Quốc cùng với ảnh hưởng và thành công rõ ràng và không ngừng tăng lên.

        Tổng Thống Roosevelt, ông Hull và các nhân vật cao cấp khác đều hết sức hài lòng với việc lựa chọn Huân tước Halifax. Thực vậy, đôi với tôi rõ ràng ngay là Tổng Thống thích đề nghị lần này hơn đề nghị lần đầu của tôi. Sự bổ nhiệm vị Đại sứ mới này được cả Mỹ và trong nước tán thành rõ rệt và được đánh giá bằng mọi cách là thỏa đáng và thích hợp đôi với quy mô của sự kiện.

*

        Tôi không khó khăn khi chọn ai sẽ lấp chỗ khuyết ở Bộ Ngoại giao, về tất cả những vấn đề lớn trong 4 năm qua, như những trang này cho thấy, tôi đã trao đổi thống nhất chặt chẽ với Anthony Eden. Tôi đã mô tả những nỗi lo âu và cảm xúc của tôi khi ông cắt đứt quan hệ bầu bạn với ông Chamberlain vào mùa xuân năm 1938. Chúng tôi cùng bỏ phiếu trắng về vấn đề Munich. Chúng tôi cùng chống lại sức ép đảng phái đối với chúng tôi bằng các cử tri của chúng tôi trong mùa đông của năm đau buồn đó. Khi chiến tranh bùng nổ, chúng tôi đoàn kết trong suy nghĩ và tình cảm và là bạn đồng sự trong thời kỳ chiến tranh phát triển - Phần lớn đời sống công cộng của Eden dành cho việc nghiên cứu công việc ngoại giao. Ông nổi tiếng lúc giữ chức vụ Bộ trưởng Ngoại giao, ông từ chức khi chỉ mới 42 tuổi vì những lý do bấy giờ nhìn lại thì thấy lúc ấy được xem là có sự tán thành của tất cả các đảng phái trong nước. Ổng đã làm tốt vai trò Bộ trưởng Chiến tranh trong những năm khó khăn nay, và cách điều khiển công việc quân đội của ông làm cho chúng tôi rất thân nhau. Chúng tôi suy nghĩ giống như nhau, ngay dù không có trao đổi ý kiến, về một số rất lớn vấn đề thực tiễn nảy sinh hàng ngày. Tôi hân hoan mong đợi một tình bạn vui vẻ dễ chịu và hòa họp giữa Thủ Tướng và Bộ trưởng Ngoại giao và hy vọng chắc chắn được đáp ứng trong bốn năm rưỡi chiến tranh và chính sách mở rộng trước mắt chúng tôi. Eden lấy làm buồn khi rời Bộ Chiến tranh, nơi ông đã từng miệt mài sôi nổi cố gắng bỏ nhiều tàn sức; nhưng ông trở lại Bộ Ngoại giao như một kẻ trở về nhà.

-------------------
        1. Trong chiến tranh thế giới thứ 2, đây là dự luật về một kiểu viện trợ vật chất của Mỹ dưới hình thức đạn dược, dụng cụ, thực phẩm v.v... và được cấp theo những quy định được ghi rõ cụ thể, cho những nước ngoài mà sự phòng thủ của họ được xem là có ý nghĩa quan trọng sống con đối với việc phong thủ của Hiệp Chủng Quốc. Dự luật này được Quốc hội Mỹ chấp thuận.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #206 vào lúc: 16 Tháng Giêng, 2019, 11:24:50 pm »

     
15.

CHIẾN THẮNG TRÊN SA MẠC

        Mặc dù đình chiến và sự kiện hải cảng Oran, mặc dù việc chấm dứt quan hệ ngoại giao với Vichy, mặc dù Chính phủ Pháp dưới quyền Thông chế Pétain hành động tới đâu, bao giờ tôi cũng cảm thấy một sự đoàn kết với nước Pháp. Những người không phải nếm trải tâm trạng căng thẳng dành riêng ập xuống những người Pháp lỗi lạc trong tình thế đổ nát khủng khiếp của Tổ quốc họ, tất phải thận trọng trong việc phán xét cá nhân. Đi vào tình trạng đời sống chính trị rối rắm của nước Pháp không nằm trong phạm vi câu chuyện này. Nhưng tôi cảm thấy chắc chắn rằng dân tộc Pháp sẽ làm hết sức mình cho sự nghiệp chung tương xứng với những sự thật được đặt ra với chính họ. Khi người ta bảo họ rằng sự cứu vớt duy nhất đối với họ là theo lời chỉ bảo của vị Thống chế lừng lẫy và rằng vương quốc Anh đã giúp họ ít ỏi đến thế, chẳng mấy chốc sẽ bị chinh phục hoặc chịu thua - quần chúng nhân dân rất có ít quyền lụa chọn. Nhưng tôi chắc chắn họ muốn chúng tôi chiến thắng và không có gì đem lại cho họ nhiều vui mừng hơn là thấy chúng tôi tiếp tục cuộc chiến đấu một cách mãnh liệt. Nhiệm vụ cơ bản của chúng tôi là ủng hộ trung thành tướng De Gaulle ở tính kiên định can đảm của ông. Ngày 7 tháng 8 tôi ký với ông một hiệp định quân sự nhằm giải quyết nhu cầu thiết thực. Qua đài phát thanh của Anh, những bài diễn văn gây xúc động lòng người của ông đều được lan truyền đến nước Pháp và khắp thế giới. Án tử hình của Chính phú Pétain tuyên phạt ông càng tô điểm danh tiếng của ông. Chúng tôi làm mọi việc theo khả năng chúng tôi nhằm giúp đỡ ông và mở rộng hoạt động của ông.

        Đồng thời cần giữ quan hệ không những chỉ với Pháp mà cả với Vichy. Vì vậy tôi luôn luôn cố gắng tận dụng cái hay của họ. Vào cuối năm 1940, tôi rất lấy làm vui mùng thấy Hiệp Chủng Quốc, phái đến Vichy một Đại sứ có rất nhiều ảnh hưởng và nghị lực như đô đốc Leahy, một người rất thân với Tổng Thống. Nhiều lần, tôi khuyên khích ông Mackenzie King, Thủ tướng Canada, giữ lại ở Vichy người đại diện thành thạo và tài giỏi của ông là ông Dupuy. Ngày 25 tháng 7 tôi gửi một giác thư cho Bộ trưởng Ngoại giao nói rằng: "Tôi muốn xúc tiến một kế hoạch thông đồng trong Chính phủ Vichy, nhờ đó một số thành viên của Chính phủ này, có thể với sự tán thành của những người còn ở lại, muốn tẩu thoát sang Bắc Phi nhằm thực hiện một cuộc mặc cả tốt hơn cho nước Pháp, xuất phát từ bờ biển Bắc Phi và với một tư thế độc lập. Nhằm mục đích này tôi sẽ dùng lương thực và tiền đút lót với các lý lẽ rõ ràng". Chính sách trước sau như một của chúng tôi là làm cho Chính phủ Vichy và các thành viên của Chính phủ thấy rằng, đối với chúng tôi, lúc nào cũng con thời gian để mà tu tỉnh. Dù điều gì xảy ra trong quá khứ, nước Pháp vẫn là bạn của chúng tôi trong khổ cực và không có gì, trừ có cuộc chiến tranh thực sự giữa chúng tôi, có thể ngăn cản nước Pháp trở thành người cùng chung phần chiến thắng với chúng tôi.

        Bầu không khí này nặng nề với De Gaulle, người đã đánh liều tất cả, giữ vững ngọn cờ, nhưng một nhúm người theo ông bên ngoài nước Pháp không bao giờ có thể khẳng định rằng họ trở thành một Chính phủ thực sự khác của nước Pháp. Tuy nhiên chúng tôi gắng hết súc để tăng thêm ảnh hưởng, quyền lực và sức mạnh của ông. Về phần mình, dĩ nhiên ông không bằng lòng bất kỳ thứ quan hệ nào của chúng tôi với Vichy. Ông cũng thấy rằng ông phải giữ một thái độ tự hào và ngạo mạn đối với "nước Anh phản bội" là cần thiết cho vị trí của ông trước nhân dân Pháp, mặc dù sống lưu vong ông dựa vào sự bảo vệ của chúng tôi và trú ngụ giữa chúng tôi. Ông phải chống lại người Anh để cho người Pháp thấy rằng ông không phải là bù nhìn của Anh. Dĩ nhiên ông kiên trì xử sự như thế. Thậm chí một hôm ông giải thích thủ đoạn này với tôi và tôi hoàn toàn hiểu những khó khăn đặc biệt của bài toán của ông. Tôi luôn luôn khâm phục súc lực bền bỉ của ông. Bất cứ việc gì Vichy có thể làm, có lợi hay có hại, chúng tôi quyết không bỏ rơi ông hoặc can ngăn những cuộc tiếp xúc với lãnh thổ thuộc địa đang trưởng thành của ông. Trước hết chúng tôi nhất định không cho phép bất cứ bộ phận nào của Hải quân Pháp lúc này không di chuyển được tại các cảng thuộc địa của Pháp, trở về Pháp. Có những lúc Bộ chỉ huy Hải quân lo lắng sâu sắc sợ rằng Pháp sẽ tuyên chiến với chúng tôi và như vậy làm cho chúng tôi lo lắng thêm. Tôi luôn luôn tin rằng ngay lập tức chúng tôi chứng tỏ quyết tâm và khả năng chiến đấu tiếp tục không biết đến bao giờ của chúng tôi, tinh thần nhân dân Pháp nhất định không bao giờ cho phép Chính phủ Vichy làm một việc ghê tởm như vậy. Quả thực vào lúc nay đang có một sự nhiệt tình và tình bạn bền vững đối với vương quốc Anh, và khi năm tháng đã đi qua thì hy vọng của người Pháp cũng tăng lên. Thậm chí ông Laval lúc bấy giờ đã trở thành Ngoại trưởng của Pétain cũng thừa nhận điều này.
« Sửa lần cuối: 16 Tháng Giêng, 2019, 11:30:08 pm gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #207 vào lúc: 16 Tháng Giêng, 2019, 11:25:43 pm »


*

        Vói Ý thì khác. Vói sự biến mất của nước Pháp trong tư cách là người chiến sĩ, và với Vương quốc Anh đang chiến đấu vì sự sống còn của quê hương, Mussolini có thể cảm thây rõ ràng  giấc mơ thống trị Địa Trung Hải và tái lập Đế chế La Mã ngày xua sẽ trở thành sự thật. Không còn cần thiết phải coi chừng người Pháp ở Tunis, y có thể tăng cường thêm hơn nữa đội quân đông đảo y đã tập hợp để xâm lược Ai Cập. Tuy vậy Nội các Chiến tranh quyết định bảo vệ Ai Cập, chống lại bất cứ ai nhận sự thách thúc với tiềm lục kinh tế quân sự có thể được dành dụm từ cuộc chiến đấu quyết định ở trong nước. Khó khăn này càng nhiều hơn khi chính Bộ Hải quân tuyên bố không thể đưa qua Địa Trung Hải các đoàn tàu quân sự được hộ tống vì sợ bị máy bay oanh tạc. Tất cả phải đi vòng quanh mũi Hảo Vọng. Theo cách đó, chúng ta dễ dàng tước đi trận đánh trên đất Anh mà không tránh được trận đánh ở Ai Cập. Thật kỳ quặc là vào lúc này trong khi mọi người có liên quan hoàn toàn bình tĩnh, vui vẻ, mà sau đó viết về chuyện này lại khiến người ta rùng mình.

        Ngày 10 tháng 6 năm 1940, khi Ý tuyên chiến thì cơ quan tình báo Anh ước lượng rằng - Bây giờ thì chúng ta biết chính xác - ngoài các đơn vị đồn trú ở Abyssinia, Eritrea, và Somalie, Ý có khoảng 215,000 quân ở các tỉnh ven biển Bắc Phi. Lục lượng, vũ trang của Anh ở Bắc Phi có thể lên tới năm vạn quân, dựa vào đó, cả sự phòng thủ biên giới phía Tây và vấn đề an ninh nội địa Ai Cập phải được chuẩn bị đầy đủ. Bởi vậy, có sự chênh lệch lớn bất lợi cho chúng tôi, trên chiến trường, và người Ý cũng có nhiều máy bay hơn.

        Trong tháng 7 và tháng 8 quân Ý tích cực hoạt động tại nhiều hướng. Có sự uy hiếp từ Kassala về phía Tây hướng về Khartoum. Không khí hoảng hốt tràn khắp Kenya do sợ một đội viễn chinh của Ý hành quân bốn trăm dặm từ Abyssinia về hướng Nam, hướng về sông Tania vá Nairobi. Nhiều lực lượng to lớn quân Ý tiến vào Somalie thuộc Anh. Nhưng tất cả những mối lo lắng này đều là lặt vặt so với việc Ý xâm lược Ai Cập, việc này rõ ràng đã được chuẩn bị trên quy mô lớn nhất. Thậm chí trước chiến tranh, một con đường tráng lệ đã được xây dựng dọc theo bờ biển từ căn cứ chính ở Tripoli xuyên qua Tripolitania và Cyrenaica tới biên giới Ai Cập - Dọc theo con đường này, trong nhiều tháng đã có luồng vận tải quân sự tăng lên khác thường. Nhiều kho vũ khí lớn đầy ắp dần dần được thiết lập ở Benghazi, Dema, Tobruk, Bardia và Sollum. Chiều dài con đường này trên một nghìn dặm, tất cả những đơn vị đồn trú nhưng nhúc, những kho tiếp tế của Ý được bố trí dọc theo như những chuỗi hạt trên một sợi dây.

        Ở đầu đường này, gần biên giới Ai Cập, một đạo quân Ý khoảng 7 hoặc 8 vạn người được tập hợp và tổ chức một cách kiên nhẫn, với khá nhiều trang bị hiện đại. Trước đội quân này là phần thưởng rực rỡ Ai Cập. Đằng sau nó là con đường trải dài cách xa Tripoli, và sau đó là biển. Nếu lực lượng này được xây dựng dần dần nên bằng những số lượng nhỏ tuần này qua tuần khác trong nhiều năm, thì có thể tiếp tục tiến về hướng đông, chinh phục tất cả những ai chặn đường họ thì vận may của họ có lẽ sáng sủa. Nếu họ có thể giành được những vùng màu mỡ của châu thổ thì sẽ chẳng phải lo nghĩ gì về mặt sau con đường dài này. Mặt khác nếu họ gặp vận xấu thì bao giờ cũng chỉ một số người sẽ về nhà. Vào mùa thu, suốt dọc bờ biển có ít nhất ba chục vạn quân Ý trong đội quân đã chiến và trong một loạt đơn vị bổ sung lớn, chỉ có thể rút lui từ từ hay từng phần về hướng Tây dọc theo con đường này. Phải nhiều tháng họ mới làm được việc này. Còn nếu bại trận trên biên giới Ai Cập, nếu đạo quân tuyến đầu bị phá vỡ, và nếu không còn thời gian, thì tất cả bọn họ tất phải bị bắt hoặc chết. Tuy nhiên vào tháng 7 năm 1940 chua biết được ai sắp thắng trận.

        Lúc đó vị trí được bảo vệ trước nhất của chúng tôi là ga đầu mối Mersa Matruch. Có một con đường an toàn về hướng tây đến Sidi Barrani, nhưng từ đó đến biên giới ở Sollum không có đường có khả năng bảo vệ bất cứ số quân hiện có to lớn nào trong một thời gian dài gần biên giới. Một lực lượng yểm trợ cơ giới hóa nhỏ được hình thành từ một vài đơn vị quân chính quy tinh nhuệ, họ được lệnh tấn công ngay các đồn biên phong của Ý vào lúc chiến tranh bùng nổ. Do đó, trong 24 giờ họ vượt biên giới bắt giữ quân Ý, bọn này không nhận được tin tuyên chiến bị bất ngơ và bị bắt làm tù binh. Đêm 12 tháng 6 tiếp theo họ được một thắng lợi tương tự và ngày 14 tháng 6, họ chiếm các pháo đài biên phòng ở Capuzzo và Maddalena, bắt hai trăm hai mươi tù binh. Ngày 16 họ đột kích sâu hơn, phá hủy 12 xe tăng, chận đứng một đoàn xe trên đường Tobruk - Bardia, bắt một tướng lĩnh.

        Sau cuộc xung đột nhỏ nhưng dữ dội này, quân đội chúng tôi thấy có được lợi thế và hiểu ngay rằng mình sẽ làm chủ vùng Sa mạc. Họ thu thập chiến lợi phẩm từ những cuộc đụng độ ác liệt và có thể đi đâu tùy ý cho đến khi chạm trán những đơn vị lớn đã được rèn luyện hoặc những đồn bốt được củng cố vững chắc. Khi những đội quân tiếp cận nhau, có đạo quân chỉ có vùng đất ở hoặc ngủ, còn có đạo quân có tất cả mọi chỗ nghỉ ngơi, điều đó rất quan trọng. Tôi thấy điều này trong chiến tranh với người Boer1, ở đây chúng tôi không có điều gì ngoài lửa ở doanh trại và trại dã ngoại của chúng tôi, còn người Boer cuỡi ngựa đi khắp vùng nơi nào họ thích. Trong ba tháng đầu số thương vong của Ý được công bố là gần ba nghìn năm trăm người trong số đó có bảy trăm người bị bắt làm tù binh. Còn con số tổn thất công khai của chúng tôi là một trăm năm mươi người. Như vậy, giai đoạn thứ nhất của cuộc chiến tranh Ý tuyên bố chống vương quốc Anh đã mở đầu thuận lợi cho chúng tôi.

----------------------
        1. Cuộc chiến tranh giữa người Anh và người Boer 1899 - 1902. Người Boer là người Phi gốc Hà Lan hoặc gốc châu Âu.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #208 vào lúc: 16 Tháng Giêng, 2019, 11:26:41 pm »


*

        Tôi thấy rất cần thiết phải xét kỹ mọi mặt những sự kiện nghiêm trọng sắp xảy ra ở sa mạc Lybi với bản thân tướng Wavell. Tôi chưa gặp viên sĩ quan lỗi lạc này, nhiều việc phụ thuộc vào ông, tôi yêu cầu Bộ trưởng Chiến tranh có dịp mời ông đến để trao đổi ý kiến. Ngày 8 tháng 8 ông đến. Ông đi đứng mệt nhọc cùng với ban tham mưu và đã có nhiều cuộc đàm luận lâu dài với tôi và ông Eden. Lúc đó quyền chỉ huy ở Trung Đông là một hỗn hợp cực kỳ phức tạp của nhiều vấn đề hành chính, ngoại giao chính trị và quân sự. Tôi và các bạn dồng sự phải bỏ ra gần một năm trời thăng trầm để nghiên cứu sự cần thiết phải phân chia trách nhiệm ở Trung Đông giữa một Tổng tư lệnh, một Quốc vụ khanh và một tướng hậu cần để đối phó với vấn đề cung cấp. Trong lúc không có thỏa thuận đầy đủ về việc tướng Wavell sử dụng tùy ý tiềm lực kinh tế quân sự, tôi cho tốt nhất là cứ để mặc ông nắm quyền chỉ huy. Tôi khâm phục những đức tính cao thượng của ông và có ấn tượng sâu sắc đối với lòng tin tưởng của nhiều người ở ông. Như là kết quả các cuộc thảo luận ở Ban Tham mưu, với sự tán thành nhiệt liệt của Eden, Dill viết cho tôi rằng Bộ Chiến tranh đang chuẩn bị gửi đến Ai Cập hơn một trăm năm mươi xe tăng và nhiều súng ống. Còn một vấn đề duy nhất chua giải quyết là phải đi vòng quanh mũi Hảo Vọng hay đánh liều đi qua Địa Trung Hải. Tôi hết sức khẩn khoản Bộ Hải quân ra lệnh cho đoàn tàu đi qua Địa Trung Hải. Nhiều cuộc tranh cãi về điểm sau này tiếp diễn. Trong lúc đó, Nội các chuẩn y việc cho lên tàu và gửi đi lực lượng thiết giáp con việc chọn con đường nào phải đi đến Gibraltar thì để tùy họ quyết định cuối cùng. Cho đến ngày 26 tháng 8, chúng tôi vẫn còn bàn cãi việc lựa chọn này, vào khoảng thời gian đó, chúng tôi phải hiểu nhiều hơn về bất cứ một cuộc tấn công nào của Ý sắp xảy ra. Không được mất thì giờ. Trong lúc chúng tôi chuẩn bị tinh thần để đương đầu với mối nguy hiểm ghê gớm thì việc quyết định truyền máu này là khủng khiếp và cần phải có. Không ai dao động.

*

        Cho đến khi nước Pháp bị sụp đổ. Địa Trung Hải nằm dưới quyền kiểm soát của hạm đội Anh và Pháp. Lúc này Pháp không còn và Ý nhảy vào. Hạm đội hùng cường về số lượng và lực lượng Không quân vững mạnh của Ý đều đứng về phía chống lại chúng tôi. Tình hình này có vẻ ghê sợ đến nỗi Bộ Hải quân có ý nghĩ đầu tiên là dự tính bỏ hướng đông Địa Trung Hải mà tập trung vào Gibraltar. Tôi cố chống lại cách giải quyết này, cách này tuy được chứng minh là đúng trên giấy tờ do sức mạnh của Hạm đội Ý, nhưng không phù hợp với những ý nghĩ của tôi về nguyên lý chiến đấu và dường như cũng báo hiệu cho sự sụp đổ của đảo Malta. Phải kiên quyết làm cho ra lý lẽ về hai kết cục này. Vào lúc này, trách nhiệm thuộc Bộ Hải quân dù cực kỳ nặng đến đâu, mối hiểm nguy bị xâm lược đòi hỏi sự tập trung cao độ các đội tàu nhỏ và máy bay nhỏ tại biển Manche và Bắc hải. Vào khoảng tháng 8, tàu ngầm Đức, từ các cảng thuộc Vịnh Biscay bắt đầu hoạt động, tiếp nhận công việc nặng nhọc gay go của các đoàn tàu Đại Tây Dương của chúng tôi mà bản thân họ không chịu nhiều tổn thất trước đó. Cho đến lúc này hạm đội Ý chưa hề bị thử thách. Chúng tôi bao giờ  cũng nghĩ tới khả năng Nhật tuyên chiến với tất cả những gì mà việc này có thể gây ra cho Đế quốc Anh ở Phương Đông. Bởi vậy không có gì lạ là Bộ Hải quân suy nghĩ lo lắng sâu sắc nhất mọi việc đánh liều tàu chiến ở Địa Trung Hải và chỉ chăm chăm chấp nhận và thực hiện việc phòng thủ nghiêm ngặt nhất tại Gibraltar và Alexandria. Mặt khác tôi không hiểu vì sao một số lớn tàu được phần công đến Địa Trung Hải lại không đóng một vai trò tích cực từ đầu. Malta phải được tăng cường nhiều phi đội và quân đội. Mặc dù cần đình chỉ việc giao thông thương mại, mặc dù tất cả các đoàn tàu lớn của quân đội đi Ai Cập phải đi vòng quanh mũi Hảo Vọng, bản thân tôi cũng không hiểu nổi việc đóng kín hoan toàn biển nội địa. Thực vậy tôi hy vọng rằng bằng cách cho chạy một vài đoàn tàu đặc biệt, chúng tôi có thể chuẩn bị và gây ra một cuộc thử nghiệm với hạm đội Ý. Tôi hy vọng điều nay có thể xảy ra và đảo Malta được bố trí một cách thích đáng lực lượng đồn trú và được trang bị máy bay và súng phòng không trước khi quân Đức xuất hiện ở đây, tôi đã nghĩ đến mà sợ. Suốt những tháng hè và thu, tôi tham gia thảo luận thân mật tuy có căng thắng với Bộ Hải quân về công việc này trong cố gắng chiến tranh của chúng tôi.

        Tuy nhiên tôi không thể thuyết phục Bộ Hải quân gửi lực lượng thiết giáp hoặc ít nhất là xe cộ qua Địa Trung Hải, và toàn bộ đoàn tàu cứ tiếp tục cuộc hành trình của nó vòng quanh mũi Hảo Vọng.

        Thật là buồn và bực mình về chuyện này. Thục tế không hề xảy ra tai họa nghiêm trọng ở Ai Cập. Khắp nơi mặc dù sức mạnh  của Không quân Ý, chúng tôi vẫn giữ thế chủ động và Malta vẫn ở vị trí nổi bật trong mọi tình huống là căn cứ tiền phương cho các cuộc hành quân đánh vào các phương tiện giao thông liên lạc của Ý với các lực lượng của họ ở châu Phi.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #209 vào lúc: 16 Tháng Giêng, 2019, 11:27:45 pm »

         
*

        Dường như lúc này, những lo lắng của chúng tôi về việc Ý xâm lược Ai Cập con xa mới bằng những lo lắng của Thống chế Graziani, người chỉ huy cuộc xâm lược này. Một vài ngày trước khi khỏi sự, ông yêu cầu hoãn lại một tháng. Mussolini trả lời rằng nếu không tấn công vào ngày thứ hai, thì sẽ có người khác thay thế ông ta. Thông chế đã trả lời rằng ông sẽ tuân lệnh Ciano1 nói: "Không bao giờ lại tiến hành cuộc hành quân trái với ý muốn của người chỉ huy".

        Ngày 13 tháng 9, quân đội chủ lực Ý bắt đầu cuộc tiến quân đã chờ đợi từ lâu qua biên giới Ai Cập. Lực lượng của họ lên tới 6 sư đoàn bộ binh, tám tiểu đoàn xe tăng. Lực lượng yểm trợ của chúng tôi gồm ba tiểu đoàn bộ binh một tiểu đoàn xe tăng, ba khẩu pháo và hai trung đoàn xe bọc sắt. Họ được lệnh tiến hành một trận đánh rút lui, một cuộc hành quân được đáp ứng bằng tài năng và giá trị công lao của họ. Cuộc tấn công của Ý mở đầu bằng một cuộc bắn chặn dữ dội vào các vị trí chúng tôi gần thành phố biên giới Sollum. Khi khói bụi đã tan, người ta thấy lực lượng Ý xếp hàng trật tự rõ rệt. Đằng trước là những người đi xe mô tô thành đội hình nghiêm chỉnh từ cánh quân này đến cánh quân khác, chuẩn bị xông lên: sau họ là những xe tăng hạng nhẹ và nhiều hàng xe cộ chạy bằng máy. Theo lời một đại tá Anh, cảnh tượng này giống một buổi liên hoan mừng sinh nhật ở Long Valley tại Aldershot. Binh đoàn cận vệ Coldstream thứ 3 giáp mặt với sự bày binh bố trận oai nghiêm này, từ từ rút lui, còn pháo binh của chúng tôi thì gây nhiều thiệt hại cho những mục tiêu hào phóng bày ra trước mắt họ.

        Xa hơn về phía Nam, hai đội hình lớn hàng dọc quân địch vận động qua sa mạc đồng không mông quạnh về phía Nam của luống cát dài chạy song song với biển và chỉ có thể bị cản trở ở Halfaya, đây là "con đường độc đạo Lửa địa ngục" (Hell fire pass) sau này đã góp phần vào tất cả các trận đánh của chúng tôi. Mỗi đội hình hàng dọc của quân Ý gồm hàng trăm xe cộ, với xe tăng, súng chống tăng và pháo binh ở mặt trước và với bộ binh đi bằng xe tải ở giữa. Đội hình này được chọn áp dụng nhiều lần, chúng tôi gọi nó là "tập đoàn cứ điểm kiểu con nhím". Trước đám đông to lớn này, lực lượng chúng tôi phải rút lui, lợi dụng mọi cơ hội quây rối quân địch nào di chuyển với vẻ thất thường, lưỡng lự. Sau này Graziani giải thích rằng vào phút chót y quyết định thay đổi kế hoạch điều quân bao vây ở sa mạc và "tập trung tất cả các lực lượng vào cánh trái thực hiện một cuộc vận động chớp nhoáng dọc theo bờ biển đến Sidi Barrani". Do đó, đại quân Ý di chuyển chậm chạp về phía trước dọc theo đường bờ biển bằng hai đường song song. Họ tấn công từng đợt bằng bộ binh được vận chuyển bằng xe tải, với từng tốp năm người được điều động lên phía trước. Vào lúc thuận lợi, binh đoàn cận vệ Coldstream rứt lui khỏi Sollum đến các vị trí kế tiếp trong 4 ngày và giáng cho quân địch nhiều đồn trừng phạt dữ dội như họ đã biết.

        Ngày 17 quân Ý đến Sidi Barrani. số chết và bị thương của ta là 40, còn số thương vong của địch nhiều khoảng gấp 10 lần, kể cả một trăm năm mươi xe bi phá hủy. Ở đây, với những phương tiện liên lạc kéo dài khoảng sáu mươi dặm, quân Ý bắt đầu tập trung sử dụng ba tháng tiếp sau. Họ liên tục bị các toán nhỏ quân cơ động của chúng tôi quấy rối và gặp nhiều khó khăn nghiêm trọng trong việc bảo vệ. Lúc đầu Mussolini "hớn hở vui mừng", nhưng khi những tuần kéo dài thành những tháng thì sự thỏa mãn của y giảm bớt. Tuy nhiên đôi với chúng tôi ở Luân Đôn dường như chắc rằng trong vòng hai hay ba tháng nữa một đội quân Ý lớn hơn nhiều bất cứ đội quân nào mà chúng tôi có thể tập trung được, sẽ lại tiếp tục bước tiến nhằm chiếm vùng Châu thổ. Và như thế thì quân Đức bao giờ cũng có thế xuất hiện. Dĩ nhiên chúng tôi không thể mong chờ một sự tạm dừng lại lâu tiếp theo cuộc tiến quân của Graziani. Thật có lý khi cho rằng một trận đánh lớn hơn sẽ diễn ra ở Mersa Matruth. Những tuần lễ đã qua đã cho phép xe thiết giáp của chúng tôi đi quanh mũi Hảo Vọng mà không chậm trễ thời gian gây ra bất lợi.

---------------------
        1. Ciano: con rể Mussolini, Bộ trưởng Ngoại giao Ý từ 1936.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM