Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 01:21:20 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hồi ký Winston Spencer Churchill  (Đọc 53329 lần)
0 Thành viên và 2 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #190 vào lúc: 15 Tháng Giêng, 2019, 11:10:48 pm »


*

        Trong những tuần lễ chiến đấu dữ dội và lo âu không ngớt này, Huân tước Beaverrook đã tỏ ra rất nỗ lực. Bằng bất cứ giá nào, những phi đội khu trục phải được bổ sung bằng những máy móc đáng tin cậy. Không có thì giờ cho tệ quan liêu và lời nói loanh quanh luẩn quẩn, mặc dù những việc này có vị trí của chúng trong một hệ thống ngăn nắp, bình thản. Tất cả những phẩm chất khác thường của ông khớp với nhu cầu. Tinh thần hăng hái và khí lực của cá nhân ông là một liều thuốc bổ. Tôi lấy làm vui mùng thỉnh thoảng có thể dựa vào ông. Ông không thất bại. Đây là thời điểm của ông. Sức lực và thiên tài riêng của ông kết hợp với rất nhiều sức thuyết phục và sự trù liệu đã gạt sang một bên bao nhiêu là trở ngại. Tất cả mọi thứ hàng vận chuyển liên tục đều được lĩnh ra trước cho trận đánh. Những máy bay đã được sửa chữa lại tuôn vào cho các phi đội lấy làm thích thú với số lượng nhiều hơn mà trước đây họ chưa hề biết. Mọi dịch vụ bảo quản và sửa chữa được xúc tiến tới một mức độ rất lớn. Tôi thấy năng suất của ông ta nhiều đến nỗi vào ngày 2 tháng 8, được sự chấp thuận của nhà vua, tôi mời ông gia nhập Nội các Chiến tranh. Cũng vào lúc này người con trai cả của ông, Max Aitken đạt được danh hiệu cao quý và ít nhất sáu chiến công với tư cách là phi công lái máy bay khu trục.

        Một bộ trưởng khác mà tôi kết bạn lúc này là Ernest Bevin, Bộ trưởng Lao động và nghĩa vụ quân sự, có toàn bộ nhân lục quốc gia để sử dụng và cổ vũ. Tất cả công nhân trong các xuống sản xuất đạn dược đều sẵn sàng thi hành lời chỉ bảo của ông. Trong tháng 9 ông ta cũng gia nhập Nội các Chiến tranh. Các đoàn viên công đoàn bỏ thói quen và đặc quyền được tạo dụng một cách chậm chạp, được khư khư giữ chặt trên bệ thờ, nơi đây, sự giàu sang, địa vị xã hội, đặc quyền và tài sản đều đã được sắp đặt. Tôi rất hòa họp với cả Beaverbrook và Bevin trong những tuần lễ cực kỳ nóng. Về sau họ bất hòa, đó là điều đáng tiếc, gây ra nhiều và chạm. Nhưng tới điểm cao nhất này, tất cả chúng tôi lại nhất trí với nhau. Tôi không thể quá ca ngợi lòng trung thành của ông Chamberlain hoặc quyết tâm và năng lực của tất cả các bạn đồng sự của tôi trong Nội các. Xin cho phép tôi kính trọng gửi lời chào họ.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #191 vào lúc: 15 Tháng Giêng, 2019, 11:11:51 pm »


*

        Cho đến cuối tháng 8 Goering vẫn không rút ra được một nhận xét thuận lợi về cuộc không chiến. Y và nhóm người của y tin rằng tổ chức dưới đất, công nghiệp máy bay của Anh và sức mạnh chiến đấu của không quân Hoang gia đã bị tổn thất nghiêm trọng, về tháng 9 thời tiết đẹp quyến rũ, lực lượng không quân Quốc xã Đức trông mong những kết quả quyết định. Họ mở nhiều cuộc tấn công dữ dội các căn cứ sân bay của chúng tôi xung quanh Luân Đôn, và đêm thứ 6, 68 máy bay công kích Luân Đôn, tiếp theo ngày thứ 7 là cuộc tấn công trên quy mô rộng lớn đầu tiên của khoảng 300 máy bay. Vào ngày này và những ngày tiếp theo - trong thời gian này chúng tôi tăng gấp đôi số lượng súng cao xạ - không chiến diễn ra liên tục ác liệt trên bầu trời thủ đô, và không quân Đức vẫn còn liều lĩnh qua sự đánh giá quá cao tổn thất của chúng tôi.

        Thực vậy, trong cuộc chiến đấu giữa ngày 24 tháng 8 và ngay 6 tháng 9, địch công kích phân đội máy bay khu trục một cách quy mô. Trong những ngay quyết định này, bọn Đức liên tục dùng những lực lượng hùng mạnh đánh phá các sân bay ở phía Nam và Đông nam nước Anh. Mục tiêu của họ là đập tan sự phòng thủ thắng lợi thủ đô của máy bay khu trục. Họ sốt ruột tấn công thủ đô. Quan trọng hơn nhiều việc bảo vệ Luân Đôn khỏi những trận ném bom khủng khiếp là việc vận hành và làm cho ăn khớp các sân bay với các phi đội hoạt động từ đó. Đây là thời kỳ quyết định của cuộc đấu tranh sinh tử giữa hai lực lượng không quân. Chúng tôi không bao giờ nghĩ đến cuộc chiến đấu về mặt phòng thủ Luân Đôn hay nơi nào khác mà chỉ nghĩ đến chuyện ai sẽ thắng trên không. Tại sở chỉ huy máy bay khu trục ở Stanmore và đặc biệt ở sở chỉ huy tập đoàn máy bay khu trục số 11 ở Uxbridge mọi người đều lo lắng. Năm sân bay tiền phương của tập đoàn và sáu nhà ga của quân khu bị thiệt hại lớn. Nhà ga Biggin Hill của quân khu ở phía nam Luân Đôn bị thiệt hại nặng đến nỗi mỗi tuần chỉ có một phi đội khu trục có thể hoạt động xuất phát từ đây. Nếu quân địch kiên trì oanh tạc dữ dội các quân khu kế cận, và gây thiệt hại cho các phòng tác chiến hoặc các phương tiện liên lạc bằng điện thoại, thì toàn bộ tổ chức phức tạp của Phân đội máy bay khu trục có thể bị sụp đổ. Điều này có thể có nghĩa không chỉ là sự đe dọạ Luân Đôn mà là chúng tôi mất sự kiểm soát đã được hoàn thiện trên bầu trời của chúng tôi ở khu vục quyết định này. Tôi được đưa đi thăm nhiều nhà ga này, đặc biệt là Mansion (ngày 28 tháng Cool và Biggin Hill ở khá gần nhà tôi. Chúng đang bị oanh tạc liên hồi một cách khủng khiếp, các đường băng bị tàn phá do các hố bom. Bởi vậy, chính là với cảm giác nhẹ nhõm, mà Phân đội máy bay khu trục nhận thấy rõ đợt tấn công của Đức trên thành phố Luân Đôn ngày 7 tháng 9 và kết luận là kẻ thù đã thay đổi kế hoạch. Lẽ ra Goering phải dứt khoát kiên trì tấn công các sân bay, bởi vì toàn bộ khả năng chiến đấu của lực lượng không quân của chúng tôi lúc này đều dựa vào tổ chức và sự phối hợp của các sân bay đó. Do đi trệch những nguyên tắc chiến tranh cổ điển, cũng như những tiếng gọi cho đến nay được thừa nhận của nhân loại, y đã phạm một sai lầm ngu xuẩn.

        Cũng thời kỳ này (24/8-6/9) đã làm kiệt quệ sức lực của cả Phân đội máy bay khu trục. Phân đội đã mất trong hai tuần này 103 phi công chết, 128 bị thương nặng, trong lúc 466 máy bay Spitfire và Harricanes bị phá hủy hoặc hư hại nặng. Trong tổng số lượng đầy đủ khoảng một nghìn phi công, chúng tôi đã mất gần một phần tư. Thay vào đó, chỉ có 269 phi công mới hăng hái, nhưng thiếu kinh nghiệm, lấy từ các đơn vị huấn luyện, trong nhiều trường hợp, trước khi khóa học kết thúc hoàn toàn. Những cuộc tấn công Luân Đôn ban đêm mười ngày sau ngày 7 tháng 9, nhằm vào các bến tàu và các trung tâm đường sắt, đã giết hại và làm bị thương nhiều thường dân nhưng trên thực tế, đối với chúng tôi lại là lúc nghỉ xả hơi hết sức cần thiết.

        Ngày 15 tháng 9 là ngày tột cùng. Vào ngày này, lực lượng không quân Quốc xã, sau hai đợt tấn công dữ dội vào ngày thứ 14, đã tập trung cố gắng lớn nhất trong một cuộc tấn công tiếp theo lúc rạng đông vào Luân Đôn.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #192 vào lúc: 15 Tháng Giêng, 2019, 11:12:13 pm »


        Đó là một trong những trận đánh quyết định của chiến tranh, diễn ra vào ngày chủ nhật, như trận Warterloo. Tôi ở Chequers. Tôi đã có nhiều dịp đến thăm sở chỉ huy Tập đoàn máy bay khu trục số 11 để chứng kiến cách chỉ đạo một trận không chiến lúc đó xảy ra không nhiều. Tuy vậy, vào ngày này dường như thời tiết thích hợp cho bên địch nên tôi cẩn thận đi xe đến Uxbridge, tới sở chỉ huy của Tập đoàn. Tập đoàn số 11 gồm không ít hơn hai mươi lăm phi đội bảo vệ toàn bộ các hạt Essex, Kent, Sussex và Hampshire và tất cả các lối vào đi qua họ đến tận Luân Đôn. Phó nguyên soái không quân Park đã chỉ huy tập đoàn này sáu tháng, số phận chúng ta ở mức độ lớn trông mong vào tập đoan này. Từ điểm xuất phát Dunkirk, tất cả các trận đánh lúc tảng sáng ở phía nam nước Anh đều đã do ông chỉ huy, và tất cả những sự chuẩn bị và máy móc của ông đều đạt mức cực kỳ hoàn hảo. Vợ tôi và tôi được đưa xuống phòng tác chiến chống bom dưới mặt đất hơn mười lăm mét. Mọi uy lục của máy bay Hurricanes và Spitfire có thể thất bại, nếu không có hệ thống các trung tâm điều khiển và dây cáp điện thoại ngầm dưới mặt đất do Bộ không quân sáng chế và xây dựng trước chiến tranh theo lời khuyên và sự đôn đốc của ông Dowding. Bộ Tư lệnh tối cao lấy 1àm lo lắng cho sở chỉ huy máy bay khu trục ở Stanmore, nhưng việc nắm quyền chỉ huy thực sự các phi đội đều để tùy một cách sáng suốt cho Tập đoàn số 11 chỉ huy các đơn vị qua các trạm máy bay khu trục đặt tại mỗi hạt.

        Phòng tác chiến của Tập đoàn giống một nhà hát nhỏ chừng hơn mười tám mét từ bên này sang bên kia và có hai tầng gác. Chúng tôi ngồi vào ghế nơi ban công. Bên dưới chúng tôi là một bản đồ rộng lớn, chung quanh đã tập hợp có lẽ hai chục thanh niên nam nữ được đào tạo ở trình độ cao, cùng với những người phụ tá điện thoại của họ. Trước mắt chúng tôi, che phủ toàn bộ bức tường (nơi đây có thể treo tấm màn nhà hát) là tấm bảng đen cực lớn chia ra thành sáu cột có bóng đèn điện, cho sáu trạm máy bay khu trục, mỗi phi đội của trạm có một cột nhỏ riêng cũng chia ra làm nhiều vạch ngang. Như vậy, khi được bật sáng, dãy bóng đèn thấp nhất cho thấy các phi đội được "báo động" trước hai phút, dãy đền kế tiếp là các phi đội được báo trước "sẵn sàng" năm phút, rồi thì được báo trước "có hiệu lực" hai mươi phút, khi đó các phi đội cất cánh, dãy đền tiếp dó là các phi đội báo về đã gặp địch, dãy đèn tiếp sau nữa - bằng đèn màu đỏ - là các phi đội đang giao chiến, còn dãy đèn trên cùng báo hiệu các phi đội đang trở về. Về bên tay trái, trong một phòng nhỏ đặc biệt bằng kính, có bốn hay năm sĩ quan có nhiệm vụ cân nhắc, đánh giá tin túc nhận được từ các Đoàn trinh sát máy bay địch vào lúc này lên tới hơn năm mươi nghìn người gồm đàn ông, đàn bà và thanh niên. Hệ thống rađa vẫn còn thời kỳ trứng nước, nhưng cũng báo trước được các cuộc đột kích đến gần bờ biển và các trinh sát máy bay địch, với ống nhòm và điện thoại cầm tay là nguồn tin chủ yếu của chúng tôi về máy bay đột kích bay qua đất liền. Vì thế đã nhận được hàng nghìn bức điện báo trong một cuộc chiến đấu. Nhiều phòng đầy những người có kinh nghiệm ở các khu vực khác của sở chỉ huy ngầm dưới mặt đất, xem xét rất kỹ hết súc nhanh chóng các điện báo đó và tùng phút chuyển kết quả trực tiếp đến các nhà vạch kế hoạch ngồi quanh bàn trên sàn nhà và đến viên sĩ quan giám sát từ căn phòng nhỏ đặc biệt bằng kính.

        Về phía tay phải là một phòng nhỏ đặc biệt bằng kính khác có sĩ quan quân đội với nhiệm vụ báo cáo cuộc chiến đấu của các khẩu đội pháo phòng không, lúc ấy Phân đội này có hai trăm khẩu đội. Ban đêm sự quan trọng sống còn là ngăn chặn những khẩu đội này bắn vào một số khu vục nao đó có máy bay khu trục của chúng tôi có thể đang đánh giáp lá cà với địch. Tôi không phải không biết những nét chính phổ biến của hệ thống nay, một năm trước chiến tranh, ông Dowding đã giải thích cho tôi hiểu khi tôi đến thăm ông ở Stanmore. Hệ thống này được hình thành và cải tiến trong quá trình chiến đấu liên tục, và lúc bấy giờ tất cả mọi thứ khác hợp nhất lại thành một phương tiện chiến tranh tỷ mỷ nhất, trên thế giới không đâu có loại phương tiện giống như vậy.

        Khi chúng tôi bước xuống, Park nói: "Tôi không biết hôm nay liệu có điều gì xảy ra không, còn bây giờ thì tất cả đều yên tĩnh". Tuy vậy sau muôi lăm phút, các sĩ quan tham mưu về đột kích bắt đầu đi đi lại lại. Cuộc tấn công của "hơn 40" được báo cáo là đang rời khỏi các căn cứ Đức trong vùng Dieppe. Khi nhiều phi đội khác nhau đã ở vào tư thế "sẵn sàng chiến đấu" thì các bóng đèn dọc theo phía dưới cùng tấm bảng trung bay trên tường, bắt đầu rực sáng. Rồi thì liên tục các tín hiệu "hơn 20", "hơn 40" nhanh chóng được tiếp nhận, và trong mười phút nũa thì rõ ràng một trận đánh quan trọng sắp xảy đến. Đầy trời máy bay hai bên bắt đầu xuất hiện.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #193 vào lúc: 15 Tháng Giêng, 2019, 11:12:33 pm »


        Lần lượt các tín hiệu nọ sau tín hiệu kia được truyền đến, "hơn 40", "hơn 60" thậm chí có một tín hiệu "hơn 80". Trên tấm bảng ở tầng dưới chúng tôi, sự di chuyển của tất cả những đợt tấn công được đánh dấu bằng những vật hình đĩa đẩy tới phía trước tùng phút theo các tuyến đường tiếp cận vị trí địch khác nhau trong lúc những ánh đèn nổi lên trên tấm bảng đen trước mặt chúng tôi, chứng tỏ các phi đội khu trục của chúng tôi đang lao vào không trung cho đến khi chỉ còn 4 hay 5 ánh đèn ngừng lại ở tín hiệu "sẵn sàng". Những trận không chiến này rất quan trọng, kéo dài không tới một giờ, kể từ cuộc đọ sức đầu tiên -  kẻ thù có thừa sức mạnh để tung ra nhiều đợt tấn công mới, còn các phi đội của chúng tôi, cố gắng rất lớn để giành ưu thế trên không, sẽ phải tiếp nhiên liệu sau bảy mươi hoặc tám mươi phút, hoặc phải hạ cánh để vũ trang lại sau một cuộc giao chiến năm phút. Nếu vào lúc tiếp nhiên liệu hoặc vũ trang lại nay, kẻ thù có thể đến, thì với những phi đội còn non nớt chưa được thử thách, có thể một vài máy bay khu trục của chúng tôi bị tiêu diệt trên mặt đất. Vì thế hướng dẫn các phi đội của chúng tôi không được có quá nhiều vào lúc tiếp nhận nhiên liệu trên mặt đất hoặc vũ trang lại cùng một lúc, lúc tảng sáng, là một trong những mục tiêu chủ yếu của chúng tôi.

        Ngay sau đó những bóng đền màu đỏ chứng minh phần lớn các phi đội của chúng tôi đang giao chiến. Một tiếng 0 0 khẽ phát sinh từ sàn nhà, nơi đây các sĩ quan tham mưu về kế hoạch, bận rộn đẩy những vật hình đĩa của họ đi lại theo đúng tình hình đang thay đổi nhanh. Phó nguyên soái không quân Park ra chỉ thị chung về cách bố trí lực lượng máy bay khu trục và một sĩ quan khá trẻ ở giữa ban công, ngồi cạnh tôi, biến chỉ thị chung này thành những mệnh lệnh chi tiết cho mỗi trạm máy bay khu trục. Một vài năm sau tôi hỏi tên anh ta. Anh là Huân tước Willoughby de Broke (Lần sau năm 1947 tôi gặp anh, khi Hội đưa ngụa mà anh là ủy viên ban tổ chức, moi tôi xem đưa ngựa. Anh lấy làm ngạc nhiên thấy tôi còn nhớ sự việc này). Lúc bây giờ, anh ra lệnh cho các phi đội riêng lẻ bay cao lên và tuần tra do kết quả của việc cung cấp thông tin cuối cùng hiện lên trên bản đồ. Bản thân Phó nguyên soái không quân đi đi lại lại đằng sau, theo dõi với con mắt cảnh giác mọi nước đi trong trận đấu, giám sát nhân viên chấp hành dưới quyền, và chỉ thỉnh thoảng mới xen vào, ra một mệnh lệnh quyết định nào đó thường thường nhằm tăng viện cho một vùng bị uy hiếp. Trong một thời gian ngắn, tất cả các phi đội của chúng tôi đều trở về để lấy nhiên liệu. Tất cả các phi đội đều ở trên bầu trời. Hàng bóng đền thấp hơn đã tắt. Không con một phi đội nào dự trữ. Lúc này Park nói với Dowding ở Stanmore yêu cầu dành cho ông sử dụng ba phi đội của Tập đoàn số 12 trong trường hợp một cuộc công kích khác lớn hơn, trong khi các phi đội của ông đang vũ trang lại và tiếp nhiên liệu. Việc này được giải quyết. Các phi đội này đều đặc biệt cần thiết để bảo vệ Luân Đôn và các sân bay của máy bay khu trục, bởi vì tập đoàn số 11 đã cố gắng hết sức rồi. Đối với viên sĩ quan trẻ, điều này dường như là chuyện thường lệ, anh tiếp tục ra mệnh lệnh theo đúng những chỉ thị chung của Tư lệnh Tập đoàn với một giọng đều đều, khẽ và bình tĩnh, và chẳng mấy chốc ba phi đội tăng cường đã có mặt. Tôi bắt đầu nhận ra sự lo lắng của Tư lệnh lúc bấy giờ vẫn đứng sau chiếc ghế của nhân viên dưới quyền. Tôi vẫn im lặng quan sát. Rồi tôi hỏi: "Ta có những dự trữ nào khác không?" - "Chẳng còn" - Phó Nguyên soái Park đáp - Sau này, trong một báo cáo ông viết về việc nay, ông nói rằng tôi "trông có vẻ nghiêm nghị". Có lẽ đúng. Chúng tôi sẽ phải chịu những tổn thất như thế nào nếu các máy bay tiếp nhiên liệu của chúng tôi bị những cuộc đột kích thêm nữa của "hơn 40" hoặc ''hơn 50" đánh trên mặt đất! Chênh lệch lớn, cuộc đánh cược là vô cùng tận.

        Năm phút khác trôi qua, phần lớn các phi đội của chúng tôi bấy giờ đã hạ cánh để tiếp nhiên liệu. Trong nhiều trường hợp  tài xoay sở của chúng tôi không thể bảo vệ chúng trên bầu trời. Lúc đó, dương như kẻ địch đang quay về nhà. Sự di chuyển các vật hình đĩa trên bàn cho thấy máy bay ném bom và khu trục Đức tiếp tục bay về hướng đông. Không thấy có những cuộc tấn công mới. Được mười phút thêm nữa thì trận đánh kết thúc. Chúng tôi lại trèo lên cầu thang đưa lên mặt đất, và vừa mới nhô lên thì có tiếng còi vang "báo yên".
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #194 vào lúc: 15 Tháng Giêng, 2019, 11:13:05 pm »


        "Thua ông, chúng tôi rất vui mừng, ông đã theo dõi việc này" - Park nói - "Dĩ nhiên trong hai mươi phút cuối cùng, chúng tôi nghẹt thở khi được tin, đến nỗi chúng tôi không thể xử lý được tình hình. Điều này cho ông thấy khả năng xoay xở của chúng tôi có hạn chế. Hôm nay họ đã làm việc căng thẳng vượt xa ra ngoai giới hạn của họ". Tôi hỏi có phải bất kỳ thành quả nào cũng nhận được và nhận xét rằng hình như cuộc tấn công bị đẩy lùi một cách tốt đẹp. Park trả lời rằng ông không thỏa mãn là chúng tôi đã chặn đứng nhiều máy bay oanh tạc như ông hy vọng. Rõ ràng khắp nơi kẻ địch đều chọc thủng hàng rào phong thủ của chúng tôi. Nhiều tốp gồm 20 máy bay ném bom Đức, có máy bay khu trục hộ tống, được báo cáo đã ở trên bầu trời Luân Đôn. Khoảng một tá bị hạ, khi tôi còn ở dưới, nhưng không có bức ảnh nào về thành quả trận đánh hoặc thiệt hại hay tổn thất có thể được tìm thấy.

        Đã bốn giờ rưỡi chiều, trước khi tôi trở về Chequers, và tôi đi ngủ ngay thay cho giấc ngủ chiều. Chắc là tôi mệt mỏi vì một loạt những sự kiện xúc động của Tập đoàn số IX bởi vì cho tới 8 giờ tối tôi vẫn chưa thức giấc. Khi tôi rung chuông gọi, John Martin, thư ký riêng chủ yếu của tôi đi vào với vô khối tin tức buổi chiều từ khắp thế giới. Thật là kinh tởm. Ở đây có sai lầm, ở đó có sự chậm trễ, một câu trả lời không thỏa đáng của thằng cha nào đó, ở Đại Tây Dương có những vụ đánh chìm tàu. "Tuy nhiên", Martin nói sau khi báo cáo xong, "tất cả đều được bù lại bằng máy bay. Chúng ta đã bắn hạ một trăm tám mươi ba máy bay địch, còn phía ta tổn thất dưới bốn chục chiếc".

        Mặc dù tin tức sau chiến tranh cho thấy tổn thất của địch hôm ấy chỉ là năm mươi sáu máy bay, và ngày 15 tháng 9 là điểm nút của trận đánh trên đất Anh. Đêm hôm đó, Phân đội máy bay oanh tạc của chúng tôi với số lượng lớn, đã tấn công tàu bè ở các cảng từ Boulogne đến Antwerp. Riêng ở Antwerp tổn thất thật nặng nề. Vào ngày 17 tháng 9, như chúng ta biết lúc ấy, Hitler quyết định hoãn lại chiến dịch "Sư Tử Biển" vô thời hạn. Không phải đến ngày 12 tháng 10, cuộc xâm lược mới chính thức ngừng lại cho đến mùa xuân sau. Tháng 7 năm 1941, Hitler lại hoãn nó lại đến mùa xuân năm 1942, "do lúc này sẽ hoàn thành chiến dịch Nga". Đây là một sự tưởng tượng hão huyền nhưng quan trọng. Ngày 13 tháng 2 năm 1942, Đô đốc Raeder có cuộc phỏng vấn cuối cùng về "Chiến dịch Sư Tử Biển" khiến cho Hitler phải đồng ý một "sự rút lui" hoàn toàn. "Cuộc hành quân Sư Tử Biển" tiêu ma như vậy. Và ngày 15 tháng 9 có giá trị như là ngày tháng phá sản của cuộc hành quân này.

        Không nghi ngờ gì là chúng tôi luôn luôn quá lạc quan khi đánh giá những chiến công của chúng tôi đôi với kẻ thù. Theo kết quả cuối cùng, chúng tôi tính ra phía chúng tôi là hai chọi một tên giặc Đức, đáng lẽ là ba chọi một như chúng tôi nghĩ và tuyên bố. Nhưng cũng đủ. Lực lượng không quân Hoàng gia chẳng những không bị tiêu diệt mà còn giành thắng lợi lớn. Một nguồn cung cấp bền vững những phi công khỏe mạnh được chuẩn bị đầy đủ. Các xí nghiệp sản xuất máy bay, không chỉ là chỗ dựa cho nhu cầu trước mắt mà còn cho khả năng tiến hành một cuộc chiến tranh lâu dài của chúng tôi, bị đánh phá nhưng không bị tê liệt. Những công nhân lành nghề và công nhân lao động giản đơn, nam cũng như nữ, đứng máy tiện và trông coi xuống máy dưới hỏa lực, như thể là những khẩu đội pháo đang chiến đấu - quả thực họ là như vậy - Tại Bộ Quân nhu, Herbert Morrison khích lệ toàn thể nhân viên trong phạm vi quyền lực rộng rãi của mình "Hãy cố lên", ông ta động viên họ, và họ đã cố lên. Cuộc không chiến lúc nào cũng được Phân đội súng cao xạ dưới quyền tướng Pile, sẵn sàng phối hợp phụ trợ một cách tài tình. Phần đóng góp chủ yếu của họ xảy ra có chậm hơn. Đoàn trinh sát máy bay địch tận tụy, không mệt mỏi luôn luôn ở vị trí của mình. Tổ chức phân đội máy bay khu trục được rèn luyện một cách chu đáo, không có nó thì mọi sức mạnh trở nên vô dụng, chứng tỏ đáp ứng được những ngày tháng liên tục căng thẳng. Mọi tổ chức, mọi người đều có phần đóng góp của mình.

        Khả năng chịu đựng và lòng dũng cảm của phi công lái máy bay khu trục của chúng tôi vẫn ở đỉnh cao, không thể bị đánh bại và là quan trọng nhất. Vì thế nước Anh mới được cứu nguy. Tôi đã có thể tuyên bố ở Hạ viện rằng: "Chưa bao giờ trong lĩnh vục xung đột của loài người, có nhiều người đến thế, phải hàm ơn nhiều đến thế đối với một số ít người đến thế".
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #195 vào lúc: 15 Tháng Giêng, 2019, 11:16:48 pm »


13

LONDON CÓ THỂ DŨNG CẢM CHỊU ĐỰNG KHÓ KHĂN

        Cuộc tấn công Anh bằng không quân của Đức là một câu chuyện về những lời khuyên không thống nhất, những mục đích trái ngược và những kế hoạch không bao giờ được thực hiện đầy đủ. Trong những tháng này, ba hay bốn lần, kẻ thù chuyển hướng sang một cái gì mới, từ bỏ cách tấn công để khiến cho chúng tôi phải lâm vào tâm trạng căng thẳng dữ dội. Nhưng tất cả những giai đoạn này chồng chéo lên nhau, không thể dễ dàng phân biệt theo từng ngày tháng chính xác. Mỗi một giai đoạn này lại hợp nhất vào giai đoạn tiếp sau. Những hoạt động ban đầu nhằm đánh nhau với không quân ta trên bầu trời biển Manche và bờ biển phía Nam; sau đó tiếp tục trên các hạt phía Nam chủ yếu là Kent và Sussex, kẻ địch có ý định tiêu diệt tổ chức không lực của chúng tôi rồi đánh gần hơn vào Luân Đôn, và ngay trên bầu trời Luân Đôn, sau đó thì Luân Đôn trở thành mục tiêu quan trọng nhất; và cuối cùng khi Luân Đôn chiến thắng thì địch lại phân tán ra và tiếp tục đánh trở lại vào cái đô thị, các tỉnh và các con đường giao thông huyết mạch trên Đại Tây Dương của chúng tỏi dọc theo hai con sông Mersey và Clyde.

        Trong cuộc tấn công vào các sân bay ở bờ biển phía Nam trong tuần cuối cùng của tháng 8 và tuần đầu của tháng 9 chúng tôi thấy họ đuổi theo chúng tôi rất khó khăn. Nhưng ngày 7 tháng 9 Goering công khai nắm lấy quyền chỉ huy cuộc không chiến, từ đánh vào lúc tảng sáng đổi thành đánh đêm, và từ đánh vào các sân bay máy bay khu trục ở Kent Va Sussex, chuyển đánh vào các vùng nhà cửa mọc kín rộng lớn ở Luân Đôn. Những cuộc đột kích nhỏ vào lúc tảng sáng thì thường xuyên, quả thực là liên miên, và một cuộc tấn công lớn vào lúc tảng sáng vẫn còn xảy ra; nhưng nói chung thế tiến công có tính chất toàn bộ của Đức đã thay đổi. Luân Đôn bị ném bom liên tục trong năm mươi bảy ngày đêm, điều này tạo thành một sự thử thách đối với thành phố lớn nhất thế giới, không một ai có thể đánh giá kết quả của sự thử thách này. Trước đây chua bao giờ có một vùng nhà của rộng lớn như thế phải chịu đựng một cuộc ném bom như vậy, hoặc có nhiều gia đình đến thế buộc phải đương đầu với những vấn đề và những nỗi kinh hoàng của cuộc ném bom đó.

        Cuộc đột kích lác đác vào thành phố Luân Đôn vào khoảng cuối tháng Tám bị chúng tôi đánh trả đũa lại ngay lập tức vào thành phố Berlin. Do khoảng cách chúng tôi phải vượt qua nên cuộc đánh trả này chỉ ở quy mô rất nhỏ so với những cuộc tấn công  vào Luân Đôn từ các sân bay gần bên cạnh ở Pháp và Bỉ. Nội các Chiến tranh cảm thấy rất thích thú đánh trả lại, tăng thêm tiền đánh cược và thách thức đối với kẻ thù. Tôi tin chắc rằng họ đúng và tin rằng không có gì gây ấn tượng mạnh mẽ đối với Hitler hoặc làm cho y bối rối lo âu bằng việc y nhận ra sự phẫn nộ và ý chí của người Anh. Trong thâm tâm y cho mình là một trong những người được ngưỡng mộ. Dĩ nhiên y đã tận dụng việc chúng tôi đánh trả đũa Berlin, rồi công khai tuyên bố chính sách đã định sẵn trước đây của Đức là đẩy Luân Đôn và các đô thị khác của Anh vào cảnh hỗn loạn điêu tàn. Ngày 4 tháng 9 y tuyên bố: "Nếu họ tấn công các đô thị chúng ta, thì giản đơn là chúng ta sẽ xóa sạch các đô thị của họ". Và y cố hết sức.

        Từ ngày 7 tháng 9 đến ngày 3 tháng 11 trung bình mỗi đêm hai trăm máy bay oanh tạc Đức ném bom Luân Đôn. Những trận đột kích mở đầu khác nhau vào các đô thị, các tỉnh, trong ba tuần trước đó đã khiến pháo binh chổng máy bay của chúng tôi phải phân tán đáng kể, và khi Luân Đôn đầu tiên trở thành mục tiêu chủ yếu thì chúng tôi chỉ có chín mươi hai súng ở vào tư thế sẵn sàng. Người ta cho rằng tốt hơn là bỏ trống vùng trời ban đêm cho các máy bay khu trục của ta hoạt động dưới sự chỉ huy của Tập đoàn số 11. Có sáu phi đội Blenheims và Defiants thuộc Tập đoàn này. Việc đánh đêm của họ còn trong thời kỳ trứng nước, nên rất ít gây thương vong cho địch.

        Bởi vậy, các khẩu đội pháo của chúng tôi vẫn im lặng liên tiếp trong ba đêm. Vào lúc này kỹ thuật của họ không hoàn hảo. Tuy nhiên, vì tính chất non kém của máy bay chiến đấu ban đêm của chúng tôi và của những vấn đề không được giải quyết của chúng nên dứt khoát phải cho các pháo thủ phòng không  được toàn quyền bắn vào các mục tiêu không nhìn thấy được và tùy ý sử dụng bất kỳ phương pháp kiểm soát nào. Trong bốn mươi tám giờ tướng Pile chỉ huy pháo binh phòng không đã rút số súng từ các đô thị và các tỉnh về tăng cường hơn gấp đôi số súng ở thủ đô. Máy bay của chúng tôi đứng ngoài còn các khẩu đội pháo có khả năng lập công.

        Trong ba đêm, người dân Luân Đôn ngồi trong nhà hay trong hầm, chịu đựng một cuộc tấn công dường như hoàn toàn không bị chống trả. Ngày 10 tháng 9, bất thình lình, toàn bộ đợt bắn chặn mở đầu, kèm theo đèn pha rọi chiếu rực sáng. Loạt súng lớn nổ ầm ầm không gây tổn hại nhiều cho kẻ thù nhưng làm cho dân chúng hết sức thỏa mãn. Mọi người đều phấn khởi thấy chúng tôi đang giáng trả mạnh mẽ. Từ lúc này trở đi, các khẩu đội pháo bắn đều, dĩ nhiên việc thực hiện mưu trí và sự cần thiết phải rèn luyện đã trau dồi đều đặn khả năng xạ kích. Sự tổn thất máy bay oanh tạc của Đức dần dần tăng lên. Vào những dịp các khẩu đội pháo im hơi lặng tiếng thì các máy bay chiến đấu ban đêm xuất hiện, phương pháp của các máy bay này càng ngày càng tiến bộ. Những trận đột kích ban đêm đều kèm theo không ít thì nhiều những trận tấn công vào lúc tảng sáng của những toán nhỏ hoặc thậm chí của một máy bay đơn độc của địch, và còi báo động vang lên theo những khoảng cách ngắn suốt cả hai mươi bốn giờ. Bảy triệu dân Luân Đôn rồi cũng quen với lối sống khác thường này.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #196 vào lúc: 15 Tháng Giêng, 2019, 11:19:27 pm »


*

        Với hi vọng có thể làm sáng tỏ quá trình diễn biến nặng nề trong bản tường thuật này, tôi ghi lại một số sự việc về cuộc chiến tranh chóp nhoáng dù tôi biết rõ là có bao nhiêu ngàn vạn truyện khác hứng thú hơn nhiều đáng kể lại.

        Khi bắt đầu cuộc ném bom lần đầu, mọi người tỏ ra coi thường. Ở khu Tây Luân Đôn mọi người vẫn bận rộn công chuyện làm ăn và vui chơi, ăn ngủ như thường. Nhà hát vẫn chật ních khán giả, sự đi lại đông đúc bình thường che kín các đường phố. Tất cả hình ảnh này có lẽ là sự thể hiện cái phản ứng lành mạnh đối với lời than vãn của những phần tử thất bại chủ nghĩa ơ Paris khi lần đầu họ bị tấn công bất ngờ trong tháng năm. Khi những trận đột kích rất dữ dội và liên tục đang diễn ra, tôi nhớ là tôi đang ăn tại một công ty nhỏ. Các của sổ lớn của tòa nhà Storneway mở ra về phía Green Park rung rinh cùng với ánh chóp lóe lên của những phát súng và thỉnh thoảng được một quả bom nổ tung chiếu sáng chói. Tôi cảm thấy chúng tôi đang chịu đựng những mối nguy hiểm bất ngờ. Ăn xong chúng tôi đến toa nhà Imperial Chemicals trông xuống con đê. Từ những ban công cao bằng đá này người ta có thể nhìn thấy quang cảnh tráng lệ của con sông. ít nhất một tá ánh lửa đang cháy ở phía Nam, và trong lúc chúng tôi ở đó, nhiều quả bom hạng nặng rơi xuống, một quả bom gần đủ cho các bạn tôi phải kéo tôi đi ra đằng sau mặt trụ cột chắc nịch bằng đá. Điều này dĩ nhiên củng cố quan điểm của tôi là chúng tôi phải chấp nhận nhiều hạn chế đối với những tiện nghi thông thường của cuộc sống.

        Khu dinh thự của chính phủ quanh khu Whitehall nhiều lần bị đánh phá. Phố Downing gồm những tòa nhà cổ xưa từ hai trăm năm mươi năm, không vững chãi, do người thầu khoán đầu cơ trục lợi đứng tên, xây dựng một cách cẩu thả. Vào lúc sự kiện Munich báo động, thì hầm trú ẩn được xây dựng cho những người ở số nhà 10 và 11, còn các căn hộ ngang mặt vườn thì các trần nhà được chống đỡ bằng một lóp trần phụ bằng gỗ và những cây kèo kiên cố. Người ta tin rằng những công sự này có thể chịu đựng được sự đổ nát nếu tòa nhà bị cuốn đi hoặc rung rinh, nhưng dĩ nhiên là những căn hộ này và những hầm trú ẩn kia đều không ăn thua gì khi bị đánh trúng. Trong hai tuần cuối tháng chín, các thứ chuẩn bị được hoàn thành để chuyển các tổng hành dinh, các bộ trưởng, đến những cơ quan chính phủ hiện đại và vững chắc hơn trông ra công viên St. James gần cổng Storey. Chúng tôi thấy tin tưởng ở trong tòa nhà vững chắc bằng đá này, chỉ rất ít dịp đi xuống nhưng phải mặc áo giáp. Vợ tôi lại còn treo một vài bức tranh của chúng tôi trong phòng khách mà tôi nghĩ tốt hơn là nên để trống. Ý kiến của bà ta thắng thế và được chứng minh là đúng bằng sự việc. Vào những đêm trời quang, từ mái nhà gần vòm bát úp của nhà phụ, chúng tôi có thể ngắm cảnh Luân Đôn tráng lệ. Họ chuẩn bị cho tôi một chỗ có nơi trú ẩn tránh mảnh đạn, có đèn trên đầu và người ta có thể đi tản bộ dưới trăng và xem pháo hoa. Bên dưới là phòng dành cho Nội các chiến tranh và một số lượng tiện nghi chống bom nào đó có giường ngủ. Dĩ nhiên bom lúc nay nhỏ bé hơn bom ở các thời kỳ sau. Tuy nhiên, trong khoảng trước khi những căn hộ mới sẵn sàng, cuộc sống ở phố Downing là thích thú. Người ta đã có thể sống tại một sở chỉ huy tiểu đoàn trong phòng tuyến cũng được.

        Tôi nhớ rất rõ một buổi tối (17 tháng 10), chúng tôi đang ăn trong vườn căn hộ số 10 thì bắt đầu cuộc không kích thường lệ ban đêm. Các bạn tôi là Archie Sinclair, Oliver Lyttelton và Moore-Brabazon. Các của chớp bằng thép đã đóng. Nhiều tiếng nổ to xung quanh chúng tôi không xa lắm, và ngày sau đó, một quả bom rớt vào nơi duyệt binh của trung đoàn cận vệ kỵ binh có lẽ cách xa chừng một trăm mét, gây ra rất nhiều tiếng ồn ào. Bất thình lình tôi may mắn nhận ra tình hình bất ổn. Nhà bếp căn hộ số 10 phố Downing cao ngất và rộng rãi nhìn ra ngoài qua một cửa số bằng kính dày cao chừng hai hoặc ba mét. Người quản gia và cố hầu bàn hoàn toàn vô tư tiếp tục phục vụ bữa ăn, nhưng tôi kịp nhận ra ngay cửa sổ lớn này mà đằng sau là bà Landemare, anh đầu bếp và chị nấu ăn đều phớt tỉnh và đang làm việc. Tôi vội vã đứng dậy, đi vào nhà bếp bảo người quản gia đặt xuất ăn lên bếp hâm trong phòng ăn, và lệnh cho anh đầu bếp và các nhân viên phục vụ khác vào hầm trú ẩn, thực tế là như vậy. Tôi lại ngồi vào ăn chừng ba phút thì một tiếng đổ vỡ loảng xoảng ầm ầm sát gần, rồi một cú rung dữ dội cho thấy tòa nhà bị đánh. Viên thám tử của tôi vào phòng cho biết có nhiều thiệt hại. Nhà bếp, phòng để thức ăn và các nhà phụ về phía Bộ Tài chính bị phá hủy hoàn toàn.

        Chúng tôi vào xem cảnh nhà bếp. Một sự tàn phá hoàn toàn hiện ra trước mắt. Bom rơi cách xa chùng năm mươi mét về phía Bộ Tài chính, và tiếng nổ đã phá tung nhà bếp rộng lớn, ngăn nắp và sạch sẽ này với tất cả những xoong chảo bóng lộn và bát đĩa sành biến thành một đống bụi và gạch vụn đen sì. Của sổ lớn bằng kính vỡ tung thành mẩu lớn, nhỏ, vung vãi khắp căn phòng và dĩ nhiên có thể đã chặt đứt người ở trong phòng ra từng khúc nếu có ai ở đó. Nhưng nguồn cảm hứng may mắn nhất của tôi là tôi có thể dễ dàng sao lãng đã đến đúng lúc. Hẩm trú ẩn dưới đất của Bộ Tài chính ở phía bên kia sân bị trúng bom vỡ ra từng mảng, bốn nhân viên dân sự tình nguyện đang làm nhiệm vụ ban đêm của người đội viên dân quân ở đây đều chết. Tất cả đều bị chôn vùi dưới đống gạch vụn, nên chúng tôi không biết người nào đã mất. Tuy cuộc đột kích tiếp diễn và dường như dữ dội hơn, chúng tôi đội nón sắt ra ngoài quan sát cảnh tượng từ trên đỉnh cao của tòa nhà phụ. Tuy nhiên, trước khi hành động như vậy, tôi không thể không dẫn bà Landemare và những người khác trong hầm trúẩn ra xem nhà bếp của họ. Họ rất đau khổ thấy nhà bếp đổ nát nhưng chủ yếu là do thấy toàn bộ cảnh bùa bãi.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #197 vào lúc: 15 Tháng Giêng, 2019, 11:19:55 pm »


        Archie và tôi trèo lên vòm tòa nhà phụ. Đêm trời quang, cảnh thanh phố Luân Đôn rộng lớn. Dường như phần lớn khu vục Pall Mall đang cháy. Ở đó ít nhất có năm đám cháy dữ dội, còn các đám cháy khác thì ở phố St. James và Piccadilly. Lùi xa hơn nữa về phía sau trên con sông đối diện có nhiều đám cháy lớn. Nhưng Pali Mal là bức tranh ngọn lửa rực sáng hơn cả. Cuộc oanh kích dịu dần và ngay sau đó vang lên còi báo yên, chỉ còn lại những đám cháy dữ dội. Chúng tôi xuống gác vào dãy buồng mới của tôi ở tầng một tòa nhà phụ, tình cờ gặp thủ lĩnh David Margesson ở đó, ông là lãnh tụ đảng phái chủ yếu ở Quốc hội, đã quen sống ở trụ sở trung ương Đảng Bảo thủ. Ông cho chúng tôi biết trụ sở đã bị bom nổ tung ra từng mảnh, quả thật theo vị trí các đám cháy, chúng tôi đã nghĩ rằng chắc trụ sở bị đánh trúng. Ông ở trong trụ sở với chừng hai trăm năm mươi thành viên và toàn thể nhân viên. Trụ sở bị một quả bom hạng nặng đánh trúng. Toan bộ mặt tiền và mái tường đồ sộ về phía bên cạnh tòa nhà Pall Mall sụp đổ xuống đường phố, phá hủy hoàn toàn chiếc xe hơi của Bộ Lục quân đỗ gần của trước. Phòng hút thuốc chật ních hội viên, toàn bộ trần nhà đổ ụp xuống họ. Hôm sau, nhìn cảnh đổ nát này, dường như tôi không thể tin rằng phần lớn bọn họ lại không chết. Tuy nhiên như do một phép thần diệu, họ đã bò trườn ra khỏi đám bụi, khói và gạch vụn, và tuy có nhiều người bị thương nhưng không mất một sinh mạng nào. Sau đó, Nội các nghe được những sự việc này, các bạn đồng nghiệp Công đảng chúng tôi đã nói đùa: "Thật là mèo mù vớ được cá rán". Ông Quintin Hogg cõng cha, một nguyên Đại pháp quan, ra khỏi đống gạch vụn, như Enée đã vác Pater Anchise ra khỏi cảnh đổ nát của thành Troy. Margesson không biết ngủ ở đâu, và chúng tôi tìm thấy ông, chăn mền và một chiếc giương trong tầng hầm tòa nhà phụ. Nói chung, đó là một đêm khủng khiếp, và khi xét thiệt hại của khu nhà, đáng chú ý là không quá năm trăm người chết và khoảng vài nghìn người bị thương.

        Một lần khác, tôi đến thăm Ramsgate. Một trận không kích thình lình ập đến, tôi được dẫn vào một đường hầm lớn, rất nhiều người sống thường xuyên ở đây. Sau mười lăm phút, chúng tôi ra ngoài, nhìn thấy một nơi thiệt hại còn đang bốc khói. Một khách sạn nhỏ bị trúng bom. Không ai hề gì, nhưng nơi đây đã biến thành một đống bề bộn bát đĩa, dụng cụ, và đồ đạc bị vỡ từng mảnh. Vợ chồng ông chủ, những người làm bếp, các chị hầu bàn đều khóc. Bây giờ họ sẽ ở đâu? Họ sẽ kiếm sống như thế nào? Đây là trường hợp chính quyền phải có đặc ân. Tôi nghĩ ra ngay một quyết định. Trên đường về trên xe hỏa, tôi đọc cho thư ký viết một bức thư cho Bộ trưởng tài chính Kingsley Wood, đề ra nguyên tắc là mọi thiệt hại do hỏa lực địch gây ra phải do Nhà nước gánh vác, việc bù đắp phải đầy đủ và ngay lập tức. Như vậy gánh nặng sẽ không rơi vào những ai có nhà của vườn tược hoặc cơ ngơi kinh doanh bị đánh phá mà do quốc gia gánh vác như nhau. Tất nhiên Kingsley Wood có một chút lo nghĩ về tính cách không giới hạn của nghĩa vụ này. Nhưng tôi hết sức cố gắng thúc ép và một kế hoạch bảo hiểm được đặt ra trong hai tuần lễ, về sau kế hoạch này đóng một vai trò lớn lao trong công việc của chúng tôi. Bộ tài chính đã trải qua nhiều xúc cảm    khác nhau    về kế hoạch này. Trước hết họ nghĩ sẽ bị phá sản,    nhưng sau tháng 5 năm 1941, khi các cuộc không kích kết thúc trong hơn ba năm, họ bắt đầu kiếm được một số tiền lớn và cho rằng kế hoạch này chứng tỏ phẩm chất, năng lực của một chính sách có tài biết lo xa. Tuy nhiên, về sau trong chiến tranh, khi bom bay và rốc két bắt đầu thì sự thanh toán phải xoay xở theo một cách khác và tám trăm chín chục triệu chẳng mấy chốc đã được trả hết. Tôi rất vui mừng về điều này.

        Trong giai đoạn chiến tranh mới này, điều trở nên quan trọng là rút ra điều kiện công tác tối ưu không những từ các nhà máy mà thậm chí còn hơn nữa từ các Bộ ở Luân Đôn cả ngày lẫn đêm dưới các cuộc oanh tạc thường xuyên. Ban đầu bất cứ lúc nào có còi báo động, tất cả người ở nhiều Bộ nhanh chóng tập hợp lại đi xuống hầm, dù có bảo đảm hay không. Sự thay đổi thế trận này được thực hiện một cách cẩn thận, có hiệu quả thậm trí đáng tự hào. Trong nhiều trường hợp, chỉ có nửa tá máy bay đến gần, thỉnh thoảng chỉ có một chiếc. Chúng nó thường không đến. Một cuộc đột kích lặt vặt có thể làm cho toàn bộ bộ máy hành pháp và hành chính ở Luân Đôn phải ngừng lại trong hơn một giờ.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #198 vào lúc: 15 Tháng Giêng, 2019, 11:20:16 pm »


        Bởi vậy tôi đề nghị còi báo trước "Dự báo chú ý" có hiệu lực khác biệt với "cấp báo", hiệu lệnh này chỉ phải triệt để tuân theo khi những người chuyên nhận dạng máy bay lạ trên mái nhà hoặc là những người Mỹ da đen, như họ được gọi, báo "Nguy điểm đến nơi" nghĩa là kẻ địch thực sự đã ở trên trời hoặc rất gần. Các kế hoạch được thi hành sao cho phù hợp. Nghị viện cũng cần sự hướng dẫn về chỉ đạo công tác của mình trong những ngày nguy hiểm này. Nghị sĩ Quốc hội thấy nhiệm vụ của mình phải nêu gương. Điều này đúng nhưng có thể đã bị mở rộng quá xa. Tôi phải tranh luận với các hạ nghị sĩ để họ tôn trọng sự cẩn thận thông thường và tuân thủ các điều kiện đặc biệt của thời kỳ này. Trong các phiên họp kín, tôi thuyết phục họ cần phải thực hiện những sự phòng xa cần thiết đã được cân nhắc kỹ. Họ đồng ý là ngay giờ họp của họ không phải báo trước, đồng ý hoãn lại những cuộc thảo luận của họ, khi nào người da đen báo với Chủ tịch Hạ viện "Nguy hiểm đến nơi". Lúc đó tất cả họ đều có ý thức chấp hành nhiệm vụ, lũ lượt xuống hầm trú ẩn dù đông đúc và quá tải nhưng đã được chuẩn bị. Điều này thường sẽ tăng thêm danh tiếng cho Quốc hội Anh là các nghị sĩ vẫn tiếp tục họp và hoàn thanh nhiệm vụ suốt cả thời gian nay. Các Hạ nghị sĩ rất dễ tự ái trong những chuyện như thế, và có thể dễ đánh giá sai tính khí của họ. Khi một viện này bị tổn hại, họ di chuyến sang viện khác và tôi gắng hết sức thuyết phục họ vui lòng theo lời khuyên sáng suốt. Nói tóm lại, mọi người đều xử sự biết điều và đàng hoàng. Cũng may là một vài tháng sau đó, khi Nghị viện bị đánh phá tan tành vào ban đêm chứ không phải ban ngày, thì lúc đó Nghị viện trống rỗng không có người. Do chúng ta chủ động về các cuộc đột kích lúc tảng sáng, nên tiện nghi dành cho cá nhân được giảm nhẹ đáng kể. Nhưng trong mấy tháng đầu, lúc nao tôi cũng lo lắng cho sự an toàn của các nghị sĩ. Xét cho cùng, một Quốc hội tự do rất có hiệu lực, được lựa chọn một cách công khai bằng phổ thông đầu phiếu, bất cứ ngày nào cũng có thể lật đổ Chính phủ, nhưng lại tự hào là họ đã ủng hộ Chính phủ trong những ngày đen tối nhất, Quốc hội đó là một trong những vấn đề được bàn cãi đổi với kẻ thù - Quốc hội đó đã chiến thắng.

        Tôi không biết bất cứ ai trong các nhà độc tài có nhiều quyền hạn có hiệu lực khắp cả nước như Nội các Chiến tranh của Anh. Khi chúng tôi bày tỏ những điều mong muốn của mình, chúng tôi được các đại diện nhân dân chấp nhận và được mọi người vui lòng nghe theo, tuy vậy không lúc nào quyền phê phán lại sút kém. Những người chỉ trích bao giờ cũng tôn trọng quyền lợi quốc gia. Thỉnh thoảng khi họ phản đối chúng tôi, Nghị viện bỏ phiếu bác họ bằng đa số áp đảo, điều này tương phản với những phương pháp chuyên chế, không có một chút ép buộc, không có sự can thiệp của cảnh sát hay bất cứ gì đối với đời sống công cộng của người Anh. Chế độ đó lại có thể chịu đựng, khắc phục và sống sót qua tất cả những thử thách. Thậm chí sự đe dọa hủy diệt hoàn toàn cũng không làm thoái chí các nghị sĩ, nhưng may thay, việc này không xảy ra.

        Giữa tháng chín, địch dùng một hình thức tấn công gây thiệt hại mới chống chúng tôi. Lúc bấy giờ, họ ném xuống khắp nơi một số lượng lớn bom nổ chậm, việc này trở thành một vấn đề nguy hiểm. Những quãng dài đường sắt, các ga đầu mối, các con đường đi vào các nhà máy quan trọng, các sân bay, các đường phố lớn chủ yếu đều bị ngăn cách rất lâu, gây trở ngại cho chúng tôi trong lúc khó khăn. Phải tìm đào ra, cho nổ hoặc vô hiệu hóa những quả bom này. Đây là một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, đặc biệt là lúc đầu, khi phải học tập tất cả các cách thức và phương pháp bằng một loạt kinh nghiệm quyết định. Tôi đã kể lại chi tiết một loạt sự kiện xúc động về việc phá hủy mìn từ tính, nhưng cách xả thân này ngày nay trở thành thông thường trong khi nó vẫn là cao thượng. Tôi cũng đã đòi hỏi một sự quan tâm về ngồi nổ chậm lần đầu năm 1918 đã ghi sâu vào đầu óc tôi, khi người Đức sử dụng nó trên quy mô lớn để ngăn chặn chúng tôi trù tính tiến vào đất Đức bằng đường sắt. Tôi đã đề xuất việc sử dụng ngồi nổ chậm đó cả ở Na Uy, trên kênh Kiel và sông Rhine. Không nghi ngờ gì đây là một tác nhân có hiệu quả nhất trong chiến tranh vì nó tạo ra tình trạng ngờ vực lâu dài. Bây giờ chính chúng tôi phải nếm mùi vị tác nhân đó. Một tổ chức đặc biệt được thành lập để giải quyết vấn đề này. Tại các thành phố, thị trấn, quận, hình thành các đội đặc nhiệm. Những người tình nguyện gấp rút thực hiện loại hình hoạt động chết người này. Họ gặp rủi hay may. Một số sống sót qua giai đoạn thử thách này. Một số khác phá vỡ được hai chục, ba chục thậm chí bốn chục đợt rồi mới đón nhận lấy cái chết. Những phân đội phụ trách về bom không nổ đều có mặt ở bất cứ nơi nào tôi đến kinh lý. Không hiểu sao gương mặt họ khác gương mặt người thường, tuy họ dũng cảm và trung thực. Họ trông hốc hác, phờ phạc, gương mặt xanh nhạt với cặp mắt long lanh, đôi môi mím chặt khác thường, đồng thời cũng rất thành thạo trong công việc. Trong khi viết về những thời kỳ khó khăn của chúng tôi, tôi thường lạm dụng tính từ "khủng khiếp". Lẽ ra tính từ này phải dành cho công việc của các tổ tháo gỡ bom U.X.B.

        Tôi nhớ lại một tổ có thể xem như tiêu biểu cho nhiều tổ khác. Tổ này gồm ba người: Bá tước Suffolk, nữ thư ký riêng và anh lái xe đã đứng tuổi của ông. Họ tự xưng là "Bộ ba Thần thánh". Sự dũng cảm và sự tiếp tục tồn tại của họ lan truyền giữa nhiều người hiểu biết vấn đề. Họ đã phải tìm cách giải quyết có kết quả ba mươi tư quả bom không nổ với thái độ tươi cười hòa nhã. Nhưng đến quả thứ ba mươi lăm thì họ gặp tai nạn. Bá tước Suffolk trong Bộ ba Thần thánh bị nổ tung. Nhưng chúng tôi có thể tin chắc rằng "tất cả kèn trống vang lên đối với họ ở phía bên kia" cũng như đối với "con người dũng cảm vì chân lý".

        Nhưng vào lúc hy sinh đau buồn của con người cao thượng nhất này, sự tận tụy của các phân đội U.X.B đã khắc phục mối hiểm họa chung của đất nước.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #199 vào lúc: 15 Tháng Giêng, 2019, 11:21:15 pm »


*

        Thật khó so sánh cảnh thử thách của những người dân Luân Đôn trong mùa đông năm 1940 - 1941 với cảnh thử thách của người Đức, trong ba năm cuối cùng của cuộc chiến tranh. Trong giai đoạn cuối cùng, sức công phá của bom mạnh hơn nhiều và các cuộc không kích dữ dội hơn nhiều. Mặt khác, sự chuẩn bị lâu dài và tính    cẩn thận của người Đức đã giúp xây dựng một hệ thống hầm trú ẩn hoàn chỉnh, đi vào đó mọi người phải tuân thủ những công việc khắt khe hàng ngày. Cuối cùng, khi vào đất Đức chúng tôi thấy các đô thị hoàn toàn đổ nát, nhưng các toa nhà kiên cố vẫn đứng vững trên nền, chúng tôi còn tìm thấy những đường hầm rộng lớn dưới đất, cư dân ngủ ỏ đây đêm này qua đêm    khác, mặc dù nhà cửa và tài sản bên trên của họ    đều bị phá    hủy. Trong nhiều trường hợp chỉ có những đống gạch vụn được di chuyển. Ở Luân Đôn, cuộc tấn công tuy ít mãnh mẽ hơn, nhưng sự chuẩn bị cho an ninh rất ít phát triển. Ngoài các hệ thống đường tàu điện ngầm, thực tế không có nơi nào an toàn. Rất ít tầng hầm hoặc hầm chứa có thể chịu đụng nổi một đòn đánh phá trực tiếp. Dưới hỏa lực địch, hầu như toàn thể nhân dân Luân Đôn sống và ngủ trong nhà họ hoặc trong các hầm trú ẩn Anderson (hầm trú ẩn di động được), phó mặc số phận với tính phớt lờ của người Anh sau một ngày làm việc vất vả. Không một ai trong một nghìn người có được phương tiện bảo vệ trừ việc chống hơi bom nổ và mảnh đạn. Nhưng ít có sự suy yếu về tâm lý cũng như ít có bệnh dịch hạch về thể xác. Dĩ nhiên nếu những quả bom của năm 1943 ném xuống Luân Đôn của năm 1940 thì có lẽ chúng tôi đã phải gánh chịu một tình thế có thể đã phá hủy hoàn toàn mọi tổ chức của con người. Tuy nhiên, mọi sự xảy ra theo chiều hướng và mối tương quan của chúng và không ai có quyền tuyên bố rằng Luân Đôn nhất định không bị đánh bại, cũng không thể không thắng nổi.

        Trước chiến tranh hay trong thời kỳ thụ động, không làm được gì nhiều hoặc chẳng làm được gì để có thể cung cấp cho các cơ quan chính quyền trung ương những pháo đài chống bom. Nhiều kế hoạch tỉ mỉ được chuẩn bị để di chuyển trụ sở chính phủ ra khỏi Luân Đôn. Các chi nhánh trọn vẹn của nhiều Bộ đã di chuyển tới Harrogate, Bath, Cheltenham và đến một nơi nào khác. Nơi ăn chốn ở được trưng dụng trên một vùng rộng lớn nhằm cung cấp cho tất cả các Bộ trưởng và viên chức quan trọng trong trường hợp Luân Đôn tản cư. Nhưng lúc này, dưới bom đạn rõ ràng là Chính phủ và Quốc hội đều quyết tâm ở lại Luân Đôn, và tôi hoàn toàn chia sẻ cảm nghĩ nay. Như những người khác, tôi thường hình dung sự tàn phá đã bắt đầu trở nên quá sức chịu đựng đến nỗi có thế phải thực hiện một cuộc tổng di chuyển và phân tán. Nhưng dưới ảnh hưởng của sự kiện quan trọng này, mọi cuộc đánh trả của chúng tôi sẽ có ý nghĩa ngược lại.

         Trong những tháng này, chúng tôi họp Nội các buổi tối trong phòng danh cho Nội các Chiến tranh ở tầng hầm nhà phụ. Từ phố Downing đến đó cần phải đi bộ qua sân trong của Bộ Ngoại giao rồi băng qua các đội công nhân đang đổ bê tông gia cố căn phòng dành cho Nội các Chiến tranh và các phòng làm việc khác ở tầng hầm cho được an toàn hơn. Tôi không hình dung được điều thử thách đối với ông Chamberlain là gì với tất cả những hậu quả của ca mổ quan trọng của ông. Không gì làm nhụt chí ông, không bao giờ ông gọn gàng ngăn nắp hơn, hay bình tĩnh hơn và quả quyết hơn lúc tham dự các phiên họp nội các cuối cùng.

        Một tối cuối tháng chín năm 1940, tôi nhìn ra ngoài của trước phố Downing, thấy công nhân đang chất đông bao cát trước các cửa sổ tầng hầm nhỏ của Bộ Ngoại giao trước mặt. Hỏi ra mới biết là sau ca mổ, ông Neville Chamberlain phải được điều trị định kỳ đặc biệt, mà nếu thực hiện việc này trong hầm trú ẩn số nhà 11 ở đây ít nhất phải tập trung hai chục người thì rất lúng túng trong khi các cuộc không kích xảy ra không ngót, vì vậy đang chuẩn bị một nơi dành riêng cho ông sang tận nơi đó. Ông kín đáo, có năng lực, ăn mặc đàng hoàng, ngày nào cũng giữ đúng các cuộc hẹn gặp. Nhưng đây là thông tin cơ bản, không nhiều lắm. Dùng quyền lực của mình, tôi đi bộ qua hành lang giữa hầm trú ẩn số 10 và hầm trú ẩn số 11, tôi bắt gặp bà Chamberlain. Tôi nói: "Ông nhà không nên ở đây trong tình trạng này. Bà phải đem ông đi cho đến khi ông ấy khỏe mạnh trở lại đã. Mỗi ngày tôi sẽ gửi tất cả điện tín cho ông". Bà đi gặp chồng. Trong một giờ, bà nhắn lại tôi: "Ông ấy sẽ thực hiện điều ông mong muốn. Tối nay chúng tôi rời khỏi". Tôi không bao giờ gặp lại ông ấy. Tôi chắc rằng ông ấy muốn chết trong lúc còn đang làm việc. Thế là hết.

        Sự ngưng việc của ông Chamberlain dẫn đến những thay đổi quan trọng ở cấp Bộ trưởng. Ông Herbert Morrison đã từng là một Bộ trưởng cung cấp có năng lực và hoạt bát, và ngài John Anderson với sự chỉ đạo cương quyết và thông thạo đã từng đương đầu với những cuộc tấn công chóp nhoáng trên không của Đức vào Luân Đôn năm 1940. Vào những ngày đầu tháng 10, cuộc tấn công liên tục khốc liệt vào thành phố lớn nhất thế giới, nêu lên nhiều vấn đề có tính chất xã hội và chính trị trong dân cư đông đảo bị địch quấy rối, đến nỗi tôi nghĩ có được một nghị sĩ hùng biện đã được đào tạo lâu dài ở Bộ Nội vụ lúc này cũng là Bộ An ninh Quốc gia, thì thật là một lối thoát. Luân Đôn đang phải chịu đựng. Herbert Morrison là người Luân Đôn, giỏi mọi mặt về quản lý thủ đô. Ông ta có kinh nghiệm không gì sánh được về công việc cai trị Luân Đôn, đã từng là người lãnh dạo Hội đồng quản hạt, và về nhiều phương diện, là nhân vật chủ yếu trong các công việc của Hội đồng. Cùng một lúc, tôi cần John Anderson đang làm việc ở Bộ Nội vụ, xuất sắc với tư cách chủ tịch Hội đồng về một phạm vi rộng lớn hơn của Ủy ban Nội vụ. Cùng với sự trợ giúp lớn lao đối với Nội các, Ủy ban này có nhiệm vụ xem xét giải quyết một khối lượng rất nhiều công việc được chuyển đến. Việc này cũng làm nhẹ bớt gánh nặng của riêng tôi, cho phép tôi tập trung vào việc chỉ dạo chiến tranh về mặt quân sự, các bạn đồng nghiệp của tôi dường như càng ngày càng sẵn sàng cho tôi có quyền hạn rộng rãi trong chiến tranh.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM