Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 03:25:39 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hồi ký Winston Spencer Churchill  (Đọc 53285 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #140 vào lúc: 08 Tháng Giêng, 2019, 11:22:14 pm »


       
*

        Giờ đây, một tai họa rút ngắn sự việc đã ập xuống toàn bộ tình hình. Cho đến nay người Đức không gây sức ép nặng nề ở mặt trận Bỉ, thì ngay 24/5 chọc thủng chiến tuyến Bỉ ở hai bên Courtrai, một địa điểm chỉ cách Ostend và Dunkirk có 30 dặm. Vua Bỉ sớm thấy tình hình là vô hy vọng và tự chuẩn bị việc đầu hàng.

        Chiều tối ngay thứ 25. Huân tước Gort ra 1 quyết định sống còn. Mệnh lệnh của ông là vẫn tiếp tục thực hiện một kế hoạch tấn công của Weygand về phía nam nhằm vào Cambrai và có sử dụng các sư đoàn 5 và 50 phối hợp với quân Pháp. Không thây có dấu hiệu thực tế là quân Pháp có tấn công về hướng bắc xuất phát từ sông La Somme như đã hứa. Những người bảo vệ cuối cùng Boulogne đã được di tản. Calais vẫn còn cầm cự. Bây giờ thì Gort bỏ kế hoạch Weygand vì ông cho là không hy vọng gì cho một cuộc hành quân về phía nam và La Somme. Hơn nữa, trong cùng thời gian này việc phòng thủ của Bỉ sụp đổ và việc mở ra khoảng trống ở phía bắc tạo thành một mối nguy cơ mới, tự thân nó mang tính chất bao trùm. Tin vào bản lĩnh quân sự của mình và nhận ra được sự sụp đổ của mọi quyền kiểm soát từ các phía chính phủ Anh và Pháp hoặc từ Bộ chỉ huy tối cao Pháp, Gort quyết định từ bỏ việc tấn công xuống phía nam bịt khoảng trống mà việc đầu hàng của Bỉ sắp tạo ra ở phía bắc, và tiến ra phía biển. Vào thời điểm này thì đây là hy vọng duy nhất cứu vãn được bất cứ cái gì khỏi bị tiêu diệt hoặc đầu hàng. Vào 6 giờ chiều, ông ta ra lệnh cho các sư đoàn thứ 5 và thứ 50 tham gia với binh đoàn Anh thứ 2 vào việc lấp khoảng trông sắp xảy ra từ phía Bỉ. Ông ta báo cho Tướng Blanchard, người thay Billotte đang chỉ huy binh đoàn thứ nhất biết hành động này của mình, và viên sĩ quan này, xác nhận sức mạnh của các sự kiện, đã ra lệnh vào lúc 11 giờ 30 đêm cho việc rút lui vào ngày thứ 20 về tuyến sau sông Lys ở phía tây Lille, nhằm mục đích lập một đầu cầu xung quanh Dunkirk.

        Sớm ngay 26/5, Gort và Blanchard vạch kế hoạch rút lui ra biển. Vì quân đoàn I Pháp còn phải đi xa hơn, những cuộc di chuyển ban đầu của Đạo quân viễn chinh Anh trong đêm 26 rạng 27 phải có tính chất chuẩn bị, và hậu quân của binh đoàn 1 và binh đoàn 2 Anh vẫn chốt lại ở phòng chiến tuyến biên giới cho tới đêm 27 rạng 28. Tất cả sự việc này đều do Gort quyết định và tự chịu trách nhiệm. Nhưng vào giờ này, chúng tôi ở nhà với 1 góc độ thông tin có phần nào khác, đã đi đến những kết luận tương tự. Ngày thứ 26, Bộ Chiến tranh phát đi một bức điện tán thành hành động của ông và cho phép "hành quân phía bờ biển ngay lập tức, cùng phối hợp với đạo quân của Pháp và Bỉ". Việc tập trung khẩn cấp trên quy mô lớn tất cả hải quân đủ các cỡ và các loại đã là giai đoạn triển khai rầm rộ nhất rồi.

        Trong thời gian này, việc tổ chức các đầu cầu xung quanh Dunkirk vẫn tiếp tục. Người Pháp phải giữ vòng cung từ Gravelines đến Bergues và người Anh từ đó dọc con kênh bên cạnh Fumes đến Newport và biển. Các cụm và nhóm của tất cả các nhánh quân từ hai phía kéo đến đều được đan xen vào tuyến nay. Huân tước Gort nhận được một điện báo phát đi lúc 1 giờ chiều ngày 27 từ Bộ chiến tranh xác nhận các mệnh lệnh ngày 26 và cho ông này biết từ nay trở đi nhiệm vụ của ông ta là "di tản quân đến mức tối đa có thể được". Tôi báo cho Reynaud ngày hôm trước biết chính sách di tản đạo quân Viễn chinh Anh và yêu cầu ông ta ra những mệnh lệnh tương ứng. Thông tin hên lạc bị gián đoạn tới mức mà hồi 2 giờ chiều hôm thứ 27 viên chỉ huy quân đoàn thứ nhất Pháp ra lệnh sau cho đơn vị mình: "Trận đánh sẽ diễn ra mà không được phép rút lui về vị trí sông Lys".

        Giờ đây, 4 sư đoàn Anh và toàn bộ quân đoàn thứ nhất Pháp thực sự đứng trước nguy cơ bị chặn đường rút lui xung quanh Lille. Hai cánh của cuộc hành quân bao vây của Đức cố gắng xiết chặt các đạo quân Anh và Pháp nay vào thế gọng kìm. Tuy vậy, đây là một trong những thời điểm hiếm hơi những quyết định, khi việc vận tải cơ giới thực hiện quyền hạn của nó. Khi lệnh của Gort được phát ra, tất cả 4 sư đoàn nay rút về với một tốc độ đáng kinh ngạc, hầu như chỉ trong một đêm. Trong thời gian này, thông qua những trận đánh dữ dội dọc hai bên hanh lang, số quân còn lại của đạo quân Anh vẫn đảm bảo được lối ra biển.

        Hai gọng kìm bị sư đoàn thứ hai làm chậm lại và sư đoàn thứ 5 cầm chân trong 3 ngày, cuối cùng thì cũng gặp nhau đêm 29/5 giống như kiểu chiến dịch bao vây lớn của Nga năm 1942 xung quanh Stalingrad, cần phải mất 2 ngày rưỡi cái bẫy mới khép kín lại, và trong thời gian này, các sư đoàn Anh và một bộ phận lớn quân đoàn thứ nhất Pháp, trừ binh đoàn thứ 5, đã rút lui rất có trật tự qua cái bẫy, tuy rằng Pháp chỉ có ngựa làm phương tiện vận tải và con đường chính đến Dunkirk đã bị cắt, còn các con đường phụ thì đầy dẫy bộ đội rút lui, các đoàn vận tải kéo dài và hàng vạn người tị nạn.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #141 vào lúc: 08 Tháng Giêng, 2019, 11:26:15 pm »


       
*

        Vấn đề khả năng chúng ta hành động đơn độc mà mười ngày trước đây tôi yêu cầu ông Chamberlain xem xét cùng với các Bộ trưởng khác, giờ đây tôi lại nêu ra chính thức với các cố vấn quân sự của chúng tôi. Tôi dự thảo bản tham khảo với những thuật ngữ tuy có định hướng nhưng vẫn để cho các Tham mưu trưởng được tự do phát biểu bất cứ ý kiến nào của mình. Tôi biết trước là họ đã hạ quyết tâm, nhưng tốt hơn nên có những quyết định bằng giấy tờ. Hơn nữa, tôi muốn mình có thế đảm bảo với Quốc hội là quyết định của chúng tôi có ý kiến của giới chuyên môn ủng hộ. Dưới đây là quyết định và câu trả lời:

        1. Chúng tôi đã xem xét lại tờ trình của chúng tôi về "chiến lược của Anh quốc trong một tình huống chắc chắn xảy ra" dưới ánh sáng của các nguyên tắc sau đây:

        "Trong trường hop Pháp không tiếp tục chiến tranh được và trở thành trung lập, người Đức giữ vững vị thế hiện nay của họ và quân đội Bỉ buộc phải đầu hàng sau khi đã hỗ trợ đạo quân viễn chinh Anh tới được bờ biển, trong trường hop các điều kiện đưa ra là Anh hoàn toàn lệ thuộc vào Đức thông qua việc giải giáp và từ bỏ các căn cứ hải quân ở Orkneys v.v... thì triển vọng sẽ ra sao đối với việc chúng ta tiếp tục chiến tranh một mình với Đức và chắc chắn là với Ý nữa? Liệu Hải quân và Không quân có thể giữ được những hy vọng phải chăng về khả năng ngăn chặn một cuộc xâm lược nghiêm trọng, liệu các lực lượng tập trung trên Hòn đảo này có thể đối phó với các cuộc không tập bao gồm các biệt đội có qui mô không quá 10.000 người không? Việc Anh kéo dài kháng cự được coi là rất nguy hiểm cho Đức, nước đã lao vào việc phải khống chế 1 bộ phận lớn hơn của Châu Âu.

        2. Kết luận nằm trong các chương sau đây:

        3. Trong khi không lực vẫn tồn tại, Hải quân và Không quân cúa chúng ta phải có khả năng ngăn chặn được cuộc đổ bộ lớn bằng đường biển của Đức vào đất nước này.

        4. Với giả thuyết Đức chiếm ưu thế tuyệt đối trên không, chúng tôi cho là Hải Quân có thể chặn đứng một cuộc xâm lăng trong một thời gian, nhưng không thể là vô hạn định được.

        5. Nếu Hải quân bất lực trong việc ngăn chặn xâm lăng và không quân không tồn tại nữa trong khi Đức lại mưu tính một cuộc xâm lăng, các bố phòng bờ biển và bãi biển của chúng ta sẽ không ngăn cản được xe tăng và bộ binh Đức đổ bộ vào bãi biển Anh và trụ lại ở đó. Trong các trường hợp dự kiến trên, lực lượng lục quân của chúng ta sẽ không đủ để dối phó với một cuộc xâm lăng qui mô lớn.

        6. Then chốt của vấn đề là ưu thế về không quản. Một khi Đức dạt được điểm này, thì họ có thể tìm cách khuất phục chúng ta chỉ bằng không quân mà thôi.

        Tuy nhiên Đức không thể dạt được ưu thế hoàn toàn về không quân trừ khi họ có thể hạ gục không lực và các ngành công nghiệp chế tạo máy bay của chúng ta mà một số cơ số quan trọng sống còn được tập trung ở Coventry và Birmingham.

        7. Việc công kích các nhà máy chế tạo máy bay có thể được tiến hành ban ngày hoặc ban đêm. Chúng tôi cho là chúng ta phải có khả năng ban ngày giáng những đòn như vậy vào địch để phòng ngừa những tổn thất nghiêm trọng. Tuy nhiên, bất kể cái gì ta làm theo cách phòng ngự - và chúng ta đang cấp tốc nhấn mạnh vào các biện pháp phòng ngự - chúng ta cũng không tin chắc là có thể bảo vệ được các trung tâm công nghiệp rộng lớn chi phối mạnh mẽ công nghiệp chế tạo máy bay của chúng ta, tránh được những tổn thất nghiêm trọng về vật chất do các cuộc oanh kích ban đêm gây ra. Kẻ địch có thể không phải dùng cách oanh tạc chính xác để đạt được mục đích đó.

        8. Liệu các cuộc tấn công có đạt được hiệu quả là tiêu diệt kỹ nghệ chế tạo máy bay hay không, điều đó còn tùy thuộc không chỉ tổn thất vật chất do bom gây ra mà còn phải kể đến tác động vào tinh thần những người làm việc và quyết tâm của họ thực hiện nhiệm vụ trước cảnh tiêu diệt và hủy hoại hàng loạt.

        9. Vậy thì, nếu địch giành lợi thế tối đa bằng cách dồn dập dành phá công nghiệp chế tạo máy bay của ta, chắc chắn họ phải gây được những tổn thất vật chất và tinh thần như vậy trong phạm vi công nghiệp hữu quan để toàn bộ các công nghiệp phải dừng lại.

        10. Phải nhớ là về mặt số lượng người Đức hơn ta 4 lần. Hơn nữa, các nhà máy Đức sản xuất máy bay được phân tán khá tốt và tương đối khó tiếp cận.

        11. Mặt khác, chừng nào chúng ta còn có được một lực lượng phản công bằng oanh tạc cơ, chúng ta có thể thực hiện những cuộc đánh phá tương tự vào các trung tâm công nghiệp và thông qua những tác động về vật chất và tinh thần làm cho một số trung tâm phải ngừng hoạt dộng.

        12. Tóm lại, kết luận của chúng tôi là thoạt nhìn Đức có đại bộ phận các con bài trong tay. Nhưng điều thử thách thực sự là liệu tinh thần của đội ngũ chiến đấu và dân chúng ta có chống lại được những ưu điểm về số lượng và vật chất mà Đức có lợi thế - chúng tôi tin là sẽ chống lại được.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #142 vào lúc: 08 Tháng Giêng, 2019, 11:39:57 pm »


        Bản báo cáo này dĩ nhiên được thảo ra trong thời điểm đen tối nhất trước khi Dunkirk được giải thoát và có mang chữ ký không những của các Tham mưu trưởng 3 quân chủng là Newall, Pound và Ironside mà cả 3 vị Tham mưu phó nữa là Dill, Phillips và Peirse. Đọc nó trong các năm sau này, tôi phải công nhận tính chất nghiêm trọng và khủng khiếp của nó. Tuy nhiên, Nội các Chiến tranh và một số ít bộ trưởng biết việc này đều một lòng một dạ. Không có ban cãi gì hết. Tất cả đều thống nhất với nhau.

        Ở nhà, tôi phát ra một lệnh chung sau đây:

        (Tuyệt mật) 28.5.40

        "Trong những ngày đen tối này, Thủ tướng sẽ biết ơn nếu tất cả các vị đồng nghiệp trong chính phủ cũng như các quan chức quan trọng giữ vững tinh thần cao trong giới mình, không coi thường tính chất nghiêm trọng của các sự kiện mà là tỏ lòng tin vào khả năng và hạ quyết tâm tiếp tục chiến tranh cho tới khi chúng ta đập tan được ý chí của kể thù nhằm đưa toàn thể Âu Châu vào sự đô hộ của họ.

        Không tha thứ cho ý nghĩ là nước Pháp sẽ lập một nền hòa bình riêng rẽ, tuy nhiên bất kể điều gì có thể xảy ra ở lục địa Châu Âu, chúng ta cũng không nghi ngờ gì nhiệm vụ của mình và nhất định chúng ta sẽ đem hết sức mình để bảo vệ Anh quốc, Đế chế Anh và sự nghiệp của chúng ta".


       
*

        Trong những thời khắc đầu của ngày thứ 28, quân dội Bỉ đã đầu hàng. Huân tước Gort chỉ được thông báo trước 1 giờ, nhưng sự sụp đổ đã được dự kiến 3 ngày trước đó, và bằng cách này hay cách khác thì khoảng trống đã được bít lại. Suốt ngày hôm đó, việc rút lui của quân đội Anh đã đến điểm đỉnh với cả hai khả năng hoặc thành công hoặc thất bại. Trên mặt trận từ Comines tới Ypres và từ đó ra biển, hướng về phía đông và tìm cách lấp lỗ hổng do Bỉ tạo ra, tướng Brooke và binh đoàn thứ 2 của ông ta đã đánh một trận tuyệt hay, nhưng vì quân Bỉ rút về phía Bắc rồi đầu hàng sau đó, nên khoảng trống trải rộng ra vô phương cứu chữa. Cú thọc sườn của Đức vào giữa hai cánh quân Anh và Bỉ không cần phải phòng ngừa. Nhưng hệ lụy tai hại của một cuộc vượt sông Yser đánh vu hồi có thể đưa địch đến các bãi biển sau lưng bộ đội chiến đấu của chúng tôi, đã được tiên liệu và chặn trước ở khắp mọi nơi.

        Quân Đức qua một trận đánh đẫm máu phải chùn lại. Phía sau trận tuyến của Brooke chỉ khoảng 4 dặm, suốt ngay đêm bộ đội và các phương tiện được ùn ùn đổ vào khu đầu cầu Dunkirk đang phát triển và được ứng tác bố trí một cách khéo léo vào việc phòng thủ. Đến ngày thứ 29 đại bộ phận đạo quân viễn chinh Anh đã tới được phạm vi của khu vực và lúc này, các biện pháp hải quân phục vụ việc rút quân bắt đầu đạt được hiệu quả đầy đủ. Ngày thứ 30, Tổng hành dinh báo tin là tất cả các sư đoàn Anh, hoặc bộ phận còn lại đã tới Dunkirk. Hơn một nửa quân đoàn số 1 Pháp đã tìm cách đến được Dunkirk và đại bộ phận đã xuống tàu an toàn. Nhưng đường rút lui của ít nhất 5 sư đoàn bị các vận động chiến theo kiểu gọng kìm của quân Đức cắt đứt ở phía tây Lille. Người Pháp ở Lille chiến đấu trên các mặt trận cứ dần dần bị co lại trước một súc ép mỗi lúc một tăng cho đến chiều ngày thứ 31 thì hết lương thực và đạn dược, họ buộc phải đầu hàng. Như vậy khoảng 50 ngàn người rơi vào tay quân Đức. Dưới sự lãnh đạo quả cảm của tướng Molinié, những người Pháp nay trong 4 ngày cực kỳ gay go đã cầm chân được không dưới 7 sư đoàn Đức, nếu không thì chúng đã tham gia vào cuộc tấn công vành ngoài khu Dunkirk. Đây là một sự đóng góp rục rỡ vào việc chạy thoát của các đồng đội may mắn hơn của họ và của đạo quân viễn chinh Anh.

       
*

        Thật là một sự thử thách gay go khi mà với một trách nhiệm toàn diện nặng nề trong những ngày này, tôi phải theo rõi, bằng những cái nhìn thoáng qua một tấn bi kịch trong đó tình thế là không thể kiểm soát nổi và sự can thiệp chắc chắn có hại hơn là có lợi. Chừng nào mà chúng tôi còn bị thúc ép một cách hết súc trung thực kế hoạch rút quân của Weygand về sông La Somme, thì không con nghi ngờ gì nữa, nguy cơ của chúng tôi sẽ là rất trầm trọng và sẽ còn tăng thêm. Nhưng quyết định của Gort mà chúng tôi nhanh chóng hưởng ứng về việc bỏ kế hoạch Weygand và tiến ra phía biển đã được ông ta và bộ tham mưu thực hiện một cách thành công tuyệt vời và sẽ được coi là một chương sáng lạn trong biên niên sử quân sự của Anh.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #143 vào lúc: 09 Tháng Giêng, 2019, 11:08:16 pm »


4

GIẢI THOÁT KHỎI DUNKIRK

        Đó là thứ ba 28/5, và tôi lại không đến Hạ viện tính ra được 1 tuần kể từ thời điểm đó. Một tuyên bố trong thời gian nói trên không mang lại gì, và các Hạ nghị sĩ cũng không muốn có một tuyên bố. Nhưng mọi người đều nhận thức được số phận của bộ đội chúng tôi và nhiều điều khác nữa rất có thể được quyết định trước khi tuần lễ chấm dứt. Tôi đã nói: "Hạ viện phải chuẩn bị đón chờ những tin tức nặng nề và dữ dội. Tôi chỉ phải nói thêm là không có gì có thể xảy ra bằng bất cứ cách nào trong trận chiến này có thể miễn chúng tôi khỏi nghĩa vụ bảo vệ chính nghĩa của thế giới mà chúng tôi đã nguyện phục vụ; cũng như nó không thể triệt tiêu được lòng tin của chúng tôi vào sức mạnh của mình để tìm đương ra, như chúng tôi đã từng lâm vào trong các thời điểm lịch sử của chúng tôi trước đây, trải qua thảm họa và đau khổ, cho kẻ thù của chúng tôi cuối cùng sụp đổ. Từ khi thành lập chính phủ, tôi không gặp nhiều bạn đồng nghiệp bên ngoài Nội các Chiến tranh, trừ trường hợp cá nhân, và tôi nghĩ là phải có một cuộc họp tất cả các Bộ trưởng cấp Nội các, trừ các thành viên của Nội các Chiến tranh, tại phòng của tôi ở Hạ viện. Có lẽ có đến 25 người xung quanh bàn họp. Tôi mô tả diễn biến của các sự kiện và nói rõ với họ là hiện chúng ta đang ở đâu và tất cả những cái gì con bấp bênh chưa chắc chắn. Tiếp đó, hoàn toàn vô tình, không cho đó là một điểm có ý nghĩa đặc biệt, tôi nói: "Dĩ nhiên, cho dù bất cứ gì xảy ra ở Dunkirk, chúng ta phải tiếp tục chiến đấu".

        Một cuộc biểu tình của 25 nhà chính trị và nghị sĩ quốc hội có kinh nghiệm đại diện cho tất cả các quan điểm, đúng hay sai, trước khi có chiến tranh, đã làm tôi ngạc nhiên, xét về tính chất của cuộc tập hợp này. Một số rất đông đã nhảy ra khỏi bàn của họ và chạy đến chỗ tôi, họ hét và vỗ vào lung tôi. Không con nghi ngờ gì nữa, nếu tôi do dự, ngập ngừng trong việc lãnh đạo đất nước, người ta đã la ó, đuổi tôi ra khỏi nhiệm sở. Tôi biết chắc là mọi Bộ trưởng sẵn sàng chấp nhận để mình bị chết thật sớm và toàn bộ gia đình của cải của họ bị tiêu diệt còn hơn là đầu hàng. Trong việc này họ chính là đại biểu của Hạ viện và hầu như của toàn thể dân chúng. Trong những ngày và tháng tới tôi có nhiệm vụ biểu đạt tình cảm của họ trong những trường hợp thích hợp. Tôi có thể làm được việc này vì nó cũng là việc của bản thân tôi. Một ánh hào quang sáng trắng, áp đảo tuyệt vời trải suốt đất nước chúng ta, từ đầu này đến đầu kia.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #144 vào lúc: 09 Tháng Giêng, 2019, 11:08:44 pm »


       
*

        Những báo cáo chính xác, ưu việt đã được viết về việc quân Anh và Pháp rút khỏi Dunkirk. Liên tục từ ngày thứ 20, việc tập trung các tàu bè và thuyền còn được tiến hành dưới sự kiểm soát của đô đốc Ramsay, người chỉ huy tại Dover. Chiều ngày thứ 26, Bộ Hải quân phát tín hiệu cho cuộc "hành quân Dynamo" và các binh sĩ đầu tiên được đưa về nước đêm đó. Sau khi Boulogne và Calais bị thất thủ, chúng tôi chỉ còn trong tay những phần còn lại của cảng Dunkirk và các bãi bể để trống gần biên giới Bỉ. Vào thời điểm này, người ta nghĩ rằng nhiều lắm thì chúng tôi cũng chỉ có thể cứu nổi 45.000 người trong hai ngày. Sáng sớm ngày hôm sau, 27/5 các biện pháp khẩn cấp khác được đề ra nhằm tìm thêm các tầu nhỏ cho "một yêu cầu đặc biệt". Việc này cũng không kém hơn nhu cầu di tản cả đạo quân viễn chinh Anh. Rõ ràng những số lượng lớn các loại tầu này là cần có để làm việc trên các bãi biển, hỗ trợ thêm cho các tầu lớn hơn, có thể xếp hàng ở cảng Dunkirk. Theo gọi ý của ông H.C.Riggo thuộc Bộ Hàng hải, các sĩ quan Bộ Hải quân đã lục soát các xuống tàu từ Tedington tới Brighingsea thu được trên 40 chiếc thuyền gắn máy và xuồng máy lớn được lắp ráp lại tại Sheeness vào ngay hôm sau. Cùng thời gian nay, xuồng cứu hộ của các tàu chợ thuộc các bến Luân Đôn, tàu từ sông Thames, tàu đánh cá, thuyền buồm, phà, xà lan, tàu thuyền phục vụ thể thao du lịch và bất kể cái gì sử dụng được dọc bãi biển, được huy động để phục vụ nhu cầu này. Vào đêm ngày thứ 27, hàng loạt tàu bắt đầu đi ra phía biển, trước hết là tới các cảng biển Manche của chúng tôi, rồi từ đó đi tới các bãi thuộc cảng Dunkirk.

        Một khi sự cần giữ bí mật được nới lỏng, Bộ Hải quân không ngần ngại phóng tay buông cương cho phong trào tự phát và rầm rộ của dân đi biển thuộc bờ biển phía nam và đông nam nước chúng tôi. Mọi người có thuyền bất kể là chạy bằng hơi nước hay bằng buồm đều để dành cho Dunkirk, và rất may là công tác chuẩn bị được bắt đầu trước đó một tuần thì giờ đây các người tình nguyện hỗ trọ bằng một sự linh biến thông minh và trên qui mô kỳ lạ. Con số các thuyền tới trong ngày thứ 20 còn nhỏ bé, nhưng đó là tốp đi đầu của gần 400 thuyền nhỏ đã đóng một vai trò rất quan trọng, kể từ ngày thứ 31 trỏ đi, trong việc nói lỏng xấp xỉ 100.000 người từ bờ biển ra các tầu đậu bên ngoài. Trong những ngày này tôi không gặp người Trưởng phòng đồ bản Bộ Hải quân, Đại úy Pim và một hoặc một vai khuôn mặt thân quen khác. Họ đã tìm được và sử dụng một chiếc tàu Hà Lan và trong 4 ngày đã chở thoát được 800 binh sĩ. Dưới sự oanh tạc liên tục của phi cơ, khoảng 860 tầu bề trong đó 700 là của Anh, còn lại là của Đồng minh đã đến cứu hộ quân đội.

        Trong thời gian này, trên đất liền xung quanh Dunkirk, việc chiếm giữ vòng ngoài được thực hiện một cách chính xác. Bộ đội kéo đến trong hỗn loạn và xếp thành đội hình dọc các công sự phòng ngự đã được phát triển thậm chí mới được có 2 ngày. Những người nào còn dáng vẻ khỏe mạnh thì quay trở lại để thành lập tuyến. Các sư đoàn như sư đoàn thứ 2 và sư đoàn thứ 5 đã bị tổn thương nhất thì được giữ lại ở tư thế dự bị ngoài bãi biển và sau đó được xuống tàu sớm. Ban đêm, phải có 3 binh đoàn ngoài mặt trận, nhưng đến ngay thứ 29 thì hai là đủ vì người Pháp tham gia nhiều hơn vào việc phòng thủ. Địch bám sát cuộc rút lui và chiến đấu ác liệt diễn ra liên tục, đặc biệt là các phía bên sườn gần Newport và Bergses. Cuộc di tản tiếp diễn, số quân Anh và Pháp giảm đi không ngừng và tuyến phong thủ co lại một cách tương ứng. Trên bãi biển, giữa các doi cát, trong 3, 4 hoặc 5 ngày, hàng trăm ngàn người sống dưới cảnh máy bay bắn phá không ngót. Hitler tin là không quân Đức sẽ chặn đứng được việc rút lui và vì vậy việc y phải dành các đội hình thiết giáp cho cú đánh cuối cùng của chiến dịch là một sai lầm nhưng không phải là không có lý.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #145 vào lúc: 09 Tháng Giêng, 2019, 11:09:24 pm »


        Ba nhân tố đã chứng minh những trông đợi của y là sai. Thứ nhất, việc dùng máy bay liên tục oanh kích các đoàn quân tập trung dọc biển gây được rất ít tổn thất. Các trái bom đâm xuống bãi cát xốp nên không nổ. Trong các giai đoạn đầu, sau 9 trận địch không kích ác liệt, bộ đội rất ngạc nhiên thây hầu như không có ai bị chết hoặc bị thương. Chỗ nào cũng thấy có tiếng nổ, nhưng hầu như không có vụ nổ nào là tồi tệ cả. Một bờ biển có đá có thể gây ra những kết quả về chết chóc hơn nhiều. Bấy giờ những người lính coi khinh các cuộc không kích. Họ quỳ thấp xuống trên các đụn cát một cách bình tĩnh với hy vọng mỗi lúc một tăng. Trước mặt họ là biển màu xám nhưng không thù địch. Phía xa kia, là các tầu cứu hộ - là nhà.

        Nhân tố thứ hai mà Hitler không thấy trước được là việc hạ sát các phi công Đức. Chất lượng về không quân của Anh và Đức được thử thách trực tiếp. Bằng những cố gắng lớn. Bộ Tư lệnh khu trục cơ duy trì các cuộc tuần tra liên tiếp trên chiến trường và chiến đấu với nhiều lợi thế hơn. Giờ này sang giờ khác phi cơ của chúng tôi lăn xả vào các tốp khu trục cơ và oanh tạc cơ Đức, gây thiệt hại lớn, đánh tan tác và đuổi chúng đi. Tình hình này diễn ra ngày này qua ngay khác cho tới khi không lực Hoàng gia đạt được thắng lợi vinh quang. Bất cứ nơi nào khi chạm trán máy bay Đức - đôi khi có đến 4, 5 chục chiếc - lập tức chúng bị tấn công thường là do các tốp đơn độc hoặc ít hơn, và bị bắn rơi rất nhiều cộng lại lên tới hàng trăm chiếc lúc ấy.

        Toàn bộ không lực của Thủ đô, lực lượng dự trữ cuối cùng, của chúng tôi, đã được sử dụng. Đã đạt được một kết quả rõ ràng. Kẻ địch mạnh hơn đã bị giết hoặc đánh tơi bời, và mặc dù sự dũng cảm của họ bị khống chế hoặc thậm chí bị hăm dọa. Đây là một cuộc đụng độ quyết định. Bất hạnh thay, bộ đội ở ngoài bãi biển rất ít thấy cuộc chiến đấu vĩ đại trên không, luôn luôn xảy ra ở tầm xa và trên tầng mây cao. Họ không biết tí gì về các tổn thất giáng vào địch. Tất cả những gì họ cảm thấy là các trái bom tan phá bãi biển mà quân thù thả xuống, tuy chúng vào lọt nhưng có thể không quay trở về được. Thậm chí có một sự giận dữ chua chát của lục quân đối với không quân, và một số bộ đội được đổ lên Dovor hoặc tại các cảng sông Thames, vì không có thông tin, đã xúc phạm những người mặc quân phục không quân. Họ phải xiết tay nhau nhưng làm sao họ biết được. Tại Quốc hội, tôi đã nêu lên sự thật một cách đau lòng.

        Nhưng mọi sự hỗ trợ của cát và tất cả các tài năng trên không sẽ chẳng giúp được gì nếu không có biển. Trước sức ép và sự kích động của các sự kiện, các chỉ thị được phát ra 10 hoặc 12 ngày trước đã đem lại những kết quả đáng ngạc nhiên: Tình hình kỷ luật là hoàn hảo tại bờ biển và trên mặt nước. Biển yên lặng. Các thuyền bé nhỏ đi đi, lại lại giữa các con tầu

        và bờ biển thu thập các binh sĩ đang lặn lội dưới bùn nước hoặc vớt họ lên từ mặt nước, hoàn toàn không để ý đến máy bay địch bắn phá và luôn luôn gây ra tổn thất, chỉ có bọn họ coi thường không tập. Hạm đội các khinh hạm loại "con muỗi" dưới dạng một tổng thể thì không thể bị đánh chìm được. Từ trong cái thất bại, vinh quang đến với người dân Anh, đoàn kết và bất khả chinh phục, và câu chuyện về các bãi biển Dunkirk sẽ sáng ngời trong bất cứ tài liệu nào được lưu giữ về sự nghiệp của chúng tôi.

        Tuy không coi nhẹ công việc dũng cảm của các thuyền nhỏ nhưng cũng không được quên là công việc nặng nề nhất rơi vào các tầu đến và rời Dunkirk mà ở đó 2/3 số binh sĩ được đưa xuống tầu. Phần bao trùm thuộc về các khu trục hạm như đã được chứng minh trong các bản kế khai về tổn thất. Cũng không nên coi nhẹ phần đóng góp của các tầu chở binh sĩ cùng với thủy thủ đoàn dân sự.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #146 vào lúc: 09 Tháng Giêng, 2019, 11:10:21 pm »


       
*

        Sự tiến bộ của việc di tản được theo rõi bằng các cặp mắt lo âu và với một niềm hy vọng tăng dần. Chiều ngày thứ 27, chức trách Hải quân thấy Huân tước Gort ở vào vị trí nguy khốn, và Phố Đô đốc Tennant thuộc Bộ Hải quân, người nhận nhiệm vụ của Sĩ quan cấp tướng tại Dunkirk, phát đi tín hiệu yêu cầu phải ngay lập tức đến các bãi biển các tầu sẵn có vì "việc di tản đến mai là không chắc chắn". Tình cảnh này phản ảnh sự chán nản thậm chí tuyệt vọng. Có những cố gắng cực lớn để đáp ứng yêu cầu, và một tuần dương hạm, 8 khu trục hạm và 26 tầu khác được phái đi. Ngày thứ 28, một ngày căng thẳng dần dần dịu đi khi tình thế trên đất liền được củng cố nhờ có sự yểm trợ hùng mạnh của không quân Hoàng gia. Các kế hoạch của hải quân được thực hiện tuy có nhiều tổn thất lớn vào ngày 29 khi 3 khu trục hạm và 21 tầu khác bị đánh chìm và rất nhiều chiếc khác bị tổn thất. Vào ngày thứ 30, tôi chủ trì một cuộc họp ba Bộ trưởng chúc năng và các Tham mưu trưởng tại phòng họp của Bộ Hải quân. Chúng tôi xem xét các sự kiện trong ngày ở bờ biển Bỉ. Tổng số quân đội được rút đi lên tới 120.000 người trong đó chỉ có 6.000 người Pháp; 860 tầu đủ các loại đang hoạt động. Một thông điệp của Đô Đốc Wake Walker tại Dunkirk nói là bất chấp sự bắn phá và không kích dữ dội 4.000 người đã được đưa lên tầu trong một giờ trước đây. Ông ta cũng nghĩ rằng chắc Dunkirk sẽ không thể trụ lại được vào ngày tiếp theo. Tôi nhấn mạnh sự cần thiết phải mang đi thêm nhiều binh sĩ Pháp nữa, không làm như vậy sẽ gây ra những tổn thất không bù đắp được cho các mối quan hệ giữa chúng tôi và đồng minh của chúng tôi. Tôi cũng nói là khi quân lực của Anh bị giảm xuống mức 1 binh đoàn, thì chúng tôi phải bảo Huân tước Gort xuống tàu và quay về Anh, công việc giao lại cho người chỉ huy binh đoàn. Biết rõ tính nết của Huân tước Gort, đích thân tôi viết ra mệnh lệnh sau đây cho ông ta do Bộ Chiến tranh chính thức gửi đi hồi 2 giờ chiều ngày thứ 30...

        Tiếp tục bảo vệ hết sức vành đai hiện thời để che chắn cho mức di tản tối đa hiện đang tiếp diễn tốt. Báo cáo về đều đặn ba giờ 1 lần qua La Panne. Nếu còn có thể liên lạc được, tôi sẽ phát cho ông một mệnh lệnh yêu cầu ông quay về Anh cùng với các sĩ quan mà ông có thể lụa chọn vào thời điểm mà chúng tôi cho là việc chỉ huy của ông giảm đi tới mức có thể giao phó lại cho một người chỉ huy binh đoàn. Giờ đây ông phải chỉ định người chỉ huy này. Nếu thông tin liên lạc bị gián đoạn, ông phải bàn giao và quay về như qui định khi lực lượng tác chiến hữu hiệu của ông không vượt quá mức 3 sư đoàn. Điều này phù hợp với thủ tục quân sự đúng đắn và trong vấn đề này ông không được tự do hành động theo ý kiến của mình. Trên cơ sở chính trị mà nói, đối với địch thì bắt được ông khi ông chỉ còn một dúm quân dưới trướng không phải là một chiến thắng cần thiết. Viên chỉ huy binh đoàn do ông chọn phải được lệnh tiếp tục phòng thủ cùng với người Pháp và việc di tản khỏi Dunkirk hoặc các bãi biển, nhưng nếu người đó cho là không thể tiếp tục tổ chức di tản được nữa và không thể gây thêm tổn thất tương xứng cho địch, thì người ấy được phép tham khảo ý kiến của người chỉ huy cao cấp Pháp và chính thức đầu hàng để tránh sự chém giết vô ích.

        Có thể bức thông điệp cuối cùng này ảnh hưởng đến các sự kiện lớn khác và đến vận hội của một người chỉ huy can đảm khác. Khi tôi ở Nhà Trắng vào cuối tháng 12/1941, qua Tổng Thống và ông Stimson tôi được biết số phận đến với Mac Arthur và đạo quân đồn trú Mỹ tại Corregidor. Tôi nghĩ là nên trình bày rõ cách chúng tôi xử lý với một Tổng Tư lệnh mà lực lượng còn lại chỉ là 1 phân số lúc ban đầu. Tổng thống và ông Stimson, cả hai đều đọc bức điện báo một cách rất chăm chú và ấn tượng mà bức điện có vẻ như đã gây cho họ đã tác động mạnh đến tôi. Vào gần cuối ngay ông Stimson quay lại và yêu cầu có được 1 bản sao bức điện và tôi đáp ứng ngay. Có thể là (vì tôi không rõ) bức điện đã tác động đến việc họ có 1 quyết định đúng là ra lệnh cho Tướng Mac Arthur bàn giao lại quyền chỉ huy cho một trong các nội tướng dưới quyền mình, và như vậy là cứu vãn toàn bộ sự công hiến oanh liệt sau này của một người chỉ huy xuất sắc mà nếu không thì có lẽ đã bỏ mạng hoặc đi qua cuộc chiến tranh như một tù nhân của Nhật bản. Tôi phải nghĩ điều đó là đích thực.

        Cùng ngày 30/5/1940, các thành viên Bộ Tham mưu của Huân tước Gort trong cuộc họp đối với Đô đốc Ramsay tại Dover báo ông này biết ngày 1/6 vào lúc ban ngày là thời gian chót có thể hy vọng giữ được vanh đai ngoài phía đông. Do vậy, phải hết sức khẩn trương đẩy mạnh việc di tản tới mức có thể 4.000 người ở lại bờ biển. Sau này thấy con số này không đủ để phòng thủ  các vị trí bảo vệ cuối cùng và người ta đã quyết định giữ khu vục Anh cho tới nửa đêm, trong khi đó việc di tản quân Anh vẫn tiếp tục trên cơ sở hoàn toàn bình đẳng giữa các lực lượng  Pháp và Anh.

        Đó là tình hình vào chiều ngày thứ 31, Huân tước Gort, theo lệnh đã đưa ra, bàn giao việc chỉ huy cho tướng Alexander và quay về Anh.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #147 vào lúc: 09 Tháng Giêng, 2019, 11:12:55 pm »


        Đó là tình hình vào chiều ngày thứ 31, Huân tước Gort, theo lệnh đã đưa ra, bàn giao việc chỉ huy cho tướng Alexander và quay về Anh.

        Để tránh hiểu lầm theo quan hệ cá nhân, tôi thấy cần phải bay đi Paris ngày 31/5 để dự họp Hội đồng Chiến tranh tối cao. Cùng đi với tôi trên máy bay có ông Atlee và các Tướng Dill và Ismay. Tôi cũng kéo theo tướng Spears, người đã bay qua vào ngày thứ 31 cùng với các tin tức mới nhất từ Paris. Người sĩ quan và nghị sĩ quốc hội ưu tú này là bạn của tôi từ thế chiến I. Là sĩ quan liên lạc giữa cánh trái của quân Pháp và cánh phải của quân Anh, ông đã dẫn tôi đi vòng quanh dẫy núi Vimy năm 1916. Nói tiếng Pháp rất chuẩn, trên cánh tay có phù hiệu 5 vạch xoắn, ông ta lúc này là 1 nhân vật thích hợp cho mối quan hệ đang gây lo âu cho chúng tôi khi người Pháp và người Anh cùng gặp rắc rối, và khiến công việc với người Pháp cấp cao có thể diễn ra một cách thoải mái, dễ dàng và có sức mạnh mà tôi không bao giờ bắt kịp được. Lần này chúng tôi không đến Bộ Ngoại giao Pháp, mà đến phòng của ông Raynaud tại Bộ Chiến tranh ở phố Saint Dominique. Atlee và tôi thấy trước mắt chúng tôi là Reynaud và Thống chế Pétain, những Bộ trưởng Pháp duy nhất. Đây là lần xuất hiện đầu tiên của Pétain, giờ đây là Phó Chủ tịch Hội đồng Chiến tranh tại bất cứ các cuộc họp nào của chúng tôi. Ông ta ăn bận đơn giản. Phía chúng tôi gồm có cả Dill, Ismay và Spears, bên phía Pháp là Weygand, Darlan, Đại úy De Margerie phụ trách văn phòng riêng của Reynaud và ông Baudouin, Bộ trưởng trong Nội các Chiến tranh của Pháp. Người Pháp hình như không có ý kiến gì hơn về điều gì đã xảy ra với các quân đoàn phía bắc so với những điều chúng tôi đã biết về mặt trận chính của Pháp. Khi tôi nói với họ là 165.000 người trong đó có 15.000 người Pháp đã được rút đi, họ tỏ ra ngạc nhiên. Dĩ nhiên họ quan tâm đến việc người Anh chiếm số đông rõ rệt. Tôi giải thích điều đó chủ yếu do sự kiện là nhiều đơn vị hành chính ở Anh ở tuyến sau đã kịp xuống tầu trước khi các đơn vị tác chiến được rút khỏi mặt trận. Hơn nữa, cho tới lúc này, người Pháp vẫn chưa ra lệnh di tản. Một trong những lý do chính vì sao tôi phải sang Paris là để đảm bảo phía Pháp cũng ra lệnh di tản như phía Anh. Chính phủ Hoàng gia Anh cảm thấy trong trường hợp thảm khốc, cần thiết phải ra lệnh cho Huân tước Gort đưa lính chiến đấu đi và để thương binh lại. Nếu những hi vọng hiện nay được xác nhận có thể mang đi 200.000 người còn khỏe mạnh. Đây có thể là một sự diệu kỳ. Bốn ngay trước đây, có lẽ tôi đã không đánh cuộc là con số tối đa sẽ không quá 50.000. Tôi nghĩ nhiều đến những tổn thất kinh khủng của chúng tôi về trang thiết bị. Ông Reynaud ca ngợi một cách hào hiệp công việc của Hải quân và không quân Anh, tôi cảm ơn ông về sự ca ngợi đó. Tiếp theo, chúng tôi phát biểu dài là có thể 1àm gì để xây dụng lại các lực lượng Anh trên đất Pháp.

        Trong khi đó thì Đô đốc Darlan dự thảo một bức điện gửi cho Đô đốc Abrial tại Dunkirk.

        1. Phải tổ chức 1 đầu cầu xung quanh Dunkirk bằng các sư đoàn dưới sự chỉ huy của ông và sư đoàn thuộc quyền chỉ huy của Anh.

        2. Ngay sau khi thực sự là không có binh sĩ nào ngoai khu đầu cầu có thể tới được các điểm xuống tầu thì bộ đội giữ đầu cầu phải rút xuống tầu, lực lượng Anh xuống trước.

        Tôi nói xen ngay lập tức là Anh sẽ không xuống tàu trước, nhưng việc di tản phải được tiến hành trên cơ sở như nhau giữa người Anh và người Pháp. Người Anh sẽ đi đoạn hậu. Điều này được nhất trí.

        Cuộc hội thoại tiếp theo chuyển sang vấn đề Ý. Tôi trình bày quan điểm của Anh là nếu Ý nhảy vào, chúng tôi sẽ đánh ngay lập tức theo một cách có hiệu quả nhất. Nhiều người Ý chống chiến tranh, vả lại mọi người buộc phải hiểu tính chất khốc liệt của nó. Tôi đề nghị chúng ta oanh tạc khu tam giác công nghiệp phía tây bắc gồm 3 thành phố Milan, Turin và Genoa. Reynaud tán thành việc đồng minh phải đánh trước ngay lập tức và Đô đốc Darlan nói ông ta đã có kế hoạch oanh tạc bằng không và hải quân các nguồn cung cấp nhiên liệu được bố trí chủ yếu dọc bờ biển từ phía biên giới đến Naples. Các cuộc bàn luận cần thiết về kỹ thuật đã được sắp xếp.

        Sau một vai cuộc nói chuyện về tầm quan trọng của việc giữ Tây Ban Nha ngoài vòng chiến, tôi phát biểu về triển vọng chung của tình hình. Tôi nói Đồng minh phải duy trì một mặt trận cứng rắn không chùn bước trước tất cả các kẻ thù. Các sự kiện gần đây đã thức tỉnh nước Mỹ và dù cho họ không tham chiến thì họ cũng sớm sẵn sàng cung cấp viện trợ hùng mạnh cho chúng tôi. Một cuộc xâm lăng nước Anh, nếu xảy ra và sẽ gặp kháng cự mãnh liệt tại từng làng xã, thôn xóm. Chỉ khi nào các nhu cầu chủ yếu về quân đội của mình được đáp ứng thì số thừa ra trong các lực lượng vũ trang mới để cho đồng minh Pháp sử dụng. Tôi tuyệt đối tin tưởng chúng tôi chỉ cần tiếp tục chiến đấu để gianh chiến thắng. Thậm chí có một người trong chúng tôi bị đánh gục, thì người khác không được bỏ cuộc. Chính phủ Anh chuẩn bị chiến tranh từ Tân thế giới, nếu vì một thảm họa nào đó, nước Anh trở thành hoang phế. Nếu Đức đánh bại Anh hoặc Pháp hoặc cả hai, họ cũng chẳng khoan dung với ai hết; chúng tôi sẽ bị đưa vào quy chế vĩnh viễn của những kẻ chư hầu hoặc nô lệ. Thà rằng nền văn minh phương Tây với tất cả các thành tựu của nó phải bị chấm dứt bi thảm nhưng huy hoàng, còn hơn là nền dân chủ vĩ đại phải tồn tại 1 cách lay lắt và bị tước hết tất cả những gì cần thiết cho cuộc đời đáng sống.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #148 vào lúc: 09 Tháng Giêng, 2019, 11:13:22 pm »


        Tiếp đến ông Atlee phát biểu là ông hoàn toàn tán thành quan điểm của tôi "Người dân Anh giờ đây nhận thức được nguy cơ họ đang phải đối đầu và biết là trong trường hợp Đức chiến thắng, mọi cái mà người dân đã tạo dưng lên sẽ bị hủy diệt. Người Đức, không chỉ tiêu diệt con người mà còn tiêu diệt cả ý tưởng nữa. Nhân dân Anh quyết tâm hơn bao giờ hết trong lịch sử của mình". Ông Reynaud cám ơn những lời chúng tôi đã phát biểu. Ông ta tin chắc là tinh thần người dân Đức không đáp ứng được tới mức của chiến thắng ngắn ngủi của quân đội nước mình. Nếu Pháp có thể giữ được phong tuyến Lasomme với sự chi viện của nước Anh và nếu nền công nghiệp Mỹ nhảy vào để sửa lại sự mất cân đối về vũ khí, thì chúng tôi có thể chắc chắn chiến thắng. Ông ta nói ông ta rất cảm ơn việc khẳng định lại nếu một nước thua cuộc, nước kia sẽ không bỏ cuộc.

        Sau đó, cuộc họp chính thức kết thúc.

        Khi chúng tôi đúng lên rơi khỏi bàn, một số nhân vật chính nói chuyện với nhau tại chỗ của sổ trong một bầu không khí có phần nào khác. Trong đám này, người có cấp bậc cao nhất là Thống chế Pétain. Ông Spears ở bên tôi hỗ trợ tôi khi tôi nói về việc giải quyết bằng chiến đấu tại Châu Phi. Nhưng thái độ thơ ơ và rầu rĩ của Pétain làm cho tôi cảm thấy ông ta sẽ hướng về 1 nền hòa bình riêng rẽ. Ngoài bất cứ từ ngữ nào mà ông ta sử dụng, ảnh hưởng của nhân cách, tiếng tăm, việc chấp nhận một cách thanh thản sự diễn biến các sự kiện của ông ta hầu như có sức quyến rũ áp đảo đối với người nghe. Một người Pháp mà tôi không nhớ rõ là ai, nói theo cách tế nhị của họ là sự tiếp diễn các thất bại quân sự, trong một số tình huống khả dĩ xảy ra, có thể buộc Pháp phải có một sự thay đổi chính sách đổi ngoại. Đến đây, Spears nắm cơ hội đứng dậy và nói trực tiếp đặc biệt với Thống chế Pétain bằng tiếng Pháp hoàn hảo: "Thưa Thống chế, tôi giả định là Ngài hiểu điều đó có nghĩa là phong tỏa". Một người nào đó nói: "Có lẽ không tránh được điều đó". Nhưng rồi Spears nói thẳng với Pétain để ai cũng nghe thấy: "Điều đó không chỉ có nghĩa phong tỏa mà còn là oanh tạc tất cả các cảng Pháp trong tay người Đức". Tôi vui mừng thấy điều này được nói ra. Tôi hát bài tôi thường hát: "Chúng ta phải tiếp tục chiến dấu, bất kể điều gì xảy ra hoặc bất kể người nào đã ngã xuống". Chúng tôi lại qua 1 đêm có những cuộc oanh kích nhỏ, và tôi ra về trong buổi sáng.

        Ngày 31/5 và 1/6 chứng kiến điểm đỉnh tuy không phải là sự cáo chung tại Dunkirk. Trong 2 ngày này, trên 132.000 người đã an toàn về tới nước Anh, 1/3 trong số họ đã được các hạm thuyền nhỏ chở về từ các bãi biển dưới sự đánh phá của không quân và pháo binh. Ngày 1/6 từ tảng sáng trở đi, oanh tạc cơ của địch đã có những cố gắng lớn, luôn luôn chọn thời điểm khi chiến đấu cơ của chúng tôi đã bay đi để nạp nhiên liệu. Các cuộc tấn công này gây thiệt hại lớn cho các tầu, thuyền chen chúc nhau ngang với mức tổn thất trong cả tuần lễ trước. Chỉ tính trong 1 ngày này, 31 tàu bị đánh chìm và 11 chiếc bị hư hại do phi cơ, mìn, tầu loại 2 và những tai nạn rủi ro khác gây nên. Trên đất liền, địch tăng cường sức ép vào đầu cầu, tìm mọi cách để chọc thủng. Địch bị chặn lại không tiến gần được bởi sự kháng cự dữ dội của quân chặn hậu của Đồng minh.

        Giai đoạn cuối cùng được thực hiện trót lọt một cách chính xác hơn, có kỹ thuật hơn. Lần đầu tiên đã có thể lập kế hoạch trước thay vì buộc phải dựa vào sự ứng biến tùng giờ một. Ngày 2/6 lúc rạng đông khoảng 4.000 quân Anh với 7 khẩu pháo cao xạ và 12 pháo chống tăng còn ở lại vong ngoại vi Dunkirk cùng các lực lượng Pháp chốt ở vòng ngoài đang bị thu hẹp lại. Giờ đây , việc di tản chỉ có thể thực hiện được trong đêm tối, và Đô đốc Ramsay quyết định đêm đó cùng tất cả lực lượng sẵn có của mình tổ chức đưa quân xuống cảng hàng loạt. Ngoài các tàu lai dắt và tầu thuyền nhỏ, bên Anh phái sang đêm đó 44 chiến hạm bao gồm 11 khu trục hạm và 14 quét mìn. 40 tầu Pháp và Bỉ cùng tham gia, trước nửa đêm thì cánh quân chặn hậu của Anh xuống tàu.

        Đây cũng chưa phải là đoạn kết thúc của câu chuyện về Dunkirk. Đêm đó, chúng tôi đã chuẩn bị đưa quân Pháp đi với những số lượng lớn hơn là họ tự đề xuất. Kết quả là, khi các tầu của chúng tôi mà một số đông còn lại trông rỗng, phải rút ra vào lúc bình minh, thì rất nhiều đơn vị bộ đội Pháp con ở lại bờ biển. Nhiều người con tiếp cận địch, cần phải có thêm một cố gắng nữa. Mặc dầu các công ty tầu đã kiệt súc sau nhiều ngày phải làm việc liên tục, không nghỉ ngơi, nhưng lời kêu gọi đã được đáp ứng. Ngày 4/6, 26.175 người Pháp được đưa sang đất Anh, 21.000 người trong số này do tầu Anh chở. Bất hạnh thay, hàng 100.000 người còn lại tiếp tục chiến đấu ở đầu cầu mà chu vi đang co lại dần cho tới sáng ngày thứ 4, khi địch đã tới ngoại ô thị trấn, và họ đã hoàn toàn kiệt lực. Trong nhiều ngày, họ đã chiến đấu anh dũng để bảo vệ việc di tản của các người bạn chiến đấu Anh và Pháp của mình. Họ phải qua tình trạng bị giam giữ trong những năm sau đó, chúng ta hãy nhớ là không có sự chịu đựng bền bỉ của quân chặn hậu Dunkirk, việc tái lập tại Anh quốc một quân đội bảo vệ đất nước và đi đến thắng lợi cuối cùng sẽ bị thiệt hại nghiêm trọng.

        Cuối cùng thì vào 2 giờ 23 chiều ngày 4/6, Bộ Hải quân với sự nhất trí của người Pháp, tuyên bố là "cuộc hành quân Dynamo giờ đây đã hoàn thành. Trên 338.000 bộ đội Anh và Đồng minh đã được đưa về đất Anh.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #149 vào lúc: 09 Tháng Giêng, 2019, 11:13:44 pm »


       
*

        Quốc hội nhóm họp ngày 4 tháng 6 và nghĩa vụ của tôi là trình bày toàn bộ sự việc cả công khai lẫn trong các phiên họp kín sau đó. Tôi chỉ trích dẫn một số ít trong bài diễn văn của tôi. Điều quan trọng là phải giải trình không những đối với nhân dân mà cả với thế giới về quyết tâm của chúng tôi tiếp tục chiến đấu dựa trên những cơ sở nghiêm túc chứ không phải là những cố gắng tuyệt vọng đơn thuần. Nói rõ về những lý do riêng của mình và lòng tin chắc chắn là việc làm hợp lẽ phải.

        Chúng tôi phải lưu ý là không nên coi sự giải thoát là tiêu biểu của chiến thắng. Không thể thắng được các cuộc chiến tranh bằng các cuộc di tản. Nhưng có một chiến thắng bên trong sự giải thoát mà cần phải ghi nhớ. Chiến thắng đó là của không quân. Rất nhiều binh sĩ của chúng tôi trở về không được thấy công lao của không quân. Họ đánh giá thấp thành tích của không quân. Tôi được nghe khá nhiều chuyện về việc này. Đó là lý do vì sao tôi đã làm một việc không bình thường để nói ra điều này.

        Đây là một sự thử thách lớn về sức mạnh giữa không quân Anh và Đức. Đối với người Đức, ai có thể quan niệm được một mục tiêu nào lớn hơn mục tiêu chặn việc di tản và đánh đắm tất cả các tầu được tung ra hầu như là tới mức hàng ngàn chiếc? Có thể có mục tiêu nào lại có tầm quan trọng và ý nghĩa lớn hơn mục tiêu này đối với mục đích toàn diện của cuộc chiến tranh? Chúng đã ráng hết sức và bị đánh lui, chúng đã không thanh công trong nhiệm vụ của chúng. Chúng tôi đã cản được quân lính: và chúng đã phải trả giá gấp 4 lần bất cứ các thiệt hại nào do chúng gây ra...

        Toàn bộ các phi cơ và phi công của chúng tôi đã chứng minh được tính hơn hẳn của mình so với những gì mình đang phải đối phó hiện nay.

        Khi xem xét lợi thế của chúng tôi lớn hơn như thế nào trong việc bảo vệ vùng trời của quốc đảo này chống lại một cuộc không tập, tôi phải nói là tôi thấy trong các sự kiện này là một nền tảng vững chắc cho một tư duy thực tế và vững tin. Tôi sẽ tỏ lòng cảm phục của mình đối với các phi công trẻ này; quân đội vĩ đại Pháp giờ đây đang bị đẩy lùi trên một phạm vi rộng lớn, và bị xáo trộn bởi một số vài ngàn xe thiết giáp lao vào.

        Chúng tôi được tin cho hay là Hitler có kế hoạch kéo quân vào các đảo của nước Anh. Điều này đã luôn luôn được dự trù trước đây. Khi Napoléon nằm ở Boulogne trong một năm với các chiến thuyền đáy bằng và đại quân của mình, có người nào đó đã nói với ông ta là "Có nhiều cỏ dại đắng trên đất Anh". Chắc chắn là có nhiều hơn nữa từ khi đạo quân viễn chinh Anh quay về.

        Dĩ nhiên, toàn bộ vấn đề quốc phòng chống xâm lăng chịu sự tác động mạnh mẽ của sự kiện là hiện nay, trên đảo quốc này, có những lực lượng quân sự với sức mạnh có một không hai so với những gì đã có ở bất kỳ thời điểm nao trong cuộc chiến này, hoặc cuộc chiến trước kia. Nhưng đây chỉ là giai đoạn, chúng tôi không thể bằng lòng với một cuộc chiến tranh phòng ngự. Chúng tôi có nghĩa vụ với Đồng minh, một lần nữa, chúng tôi  phải lập lại và xây dựng đạo quân Viễn chinh Anh dưới sự chỉ huy của Tư lệnh anh dũng Huân tước Gort. Tất cả việc này đã được chuẩn bị, nhưng trong khi chờ đợi, chúng tôi phải nâng việc tổ chức bố phòng trên đảo quốc này lên một trình độ cao tới mức chỉ cần những số lượng nhỏ nhất khả dĩ để có được một sự an toàn hữu hiệu cũng như có thể thực hiện được một khả năng lớn nhất về các cố gắng phả công. Chúng tôi hiện đang đi vào con đường này.

        Tôi chấm dứt bài diễn văn bằng một đoạn phải chứng minh được như sẽ thấy sau này, một yếu tố kịp thời quan trọng trong các quyết định của Mỹ. Mặc dầu nhiều vùng của Âu Châu và nhiều quốc gia lâu đời và nổi tiếng đã hoặc có thể rơi vào móng vuốt của Gestapo và tất cả bộ máy cai trị ghê tởm của đảng Phát - xít, chúng tôi không được chùn bước hoặc suy sụp. Chúng tôi phải đi đến cùng. Chúng tôi phải chiến đấu trên đất Pháp, chúng tôi phải chiến đấu trên bể và các đại dương, chúng tôi phải chiến đấu bằng lòng tin ngày một tăng và với sức mạnh ngày một tăng trên không trung, chúng tôi phải bảo vệ đảo quốc của chúng tôi với bất cứ giá nào. Chúng tôi phải chiến đấu ngoài biển, chúng tôi phải chiến đấu trên các bãi đổ quân, chúng tôi phải chiến đấu trên đồng ruộng, trong thành phố, chúng tôi phải chiến đấu trên đồi núi, chúng tôi không bao giờ được hạ vũ khí và dù cho tuy tôi không hề có lúc nào tin là - đảo quốc này hoặc một phần lớn của đảo quốc bị lệ thuộc và chết đói, thì Đế quốc sẽ tiếp tục chiến đấu cho tới khi nào vào thời điểm do Chúa quyết định, Tân Thế giới với tất cả khả năng và sức mạnh của nó, tiến lên phía trước để cứu và giải phóng Cựu Thế giới.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM