Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Ba, 2024, 12:31:12 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hồi ký Winston Spencer Churchill  (Đọc 53159 lần)
0 Thành viên và 2 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #90 vào lúc: 04 Tháng Giêng, 2019, 10:09:08 pm »


        Ông Chamberlain cho tôi biết giờ đây ông ta có thể trao cho tôi bộ Hải quân và dành cho tôi một ghế trong nội các chiến tranh. Tôi vui mừng trước việc này vì tuy không nêu lên vấn đề, tôi dĩ nhiên thích một nhiệm vụ cụ thể hơn là một nhiệm vụ được đề cao bao trùm lên công việc của người khác đã làm và người đó rất có thể là một bộ trưởng không bộ nào mặc dầu rất có uy tín. Ra chỉ thị dễ hơn là làm cố vấn, và càng dễ chịu hơn khi có quyền hành động, dù trong một phạm vi hạn chế, hơn là có quyền được nói dài dòng. Trong trường hợp thứ nhất,  nếu Thủ tướng dành cho tôi sự lựa chọn giữa Nội các Chiến tranh và Bộ Hải quân, thì dĩ nhiên tôi chọn Bộ Hải quân. Giờ đây  tôi có cả hai. Không thấy có ai nói gì cả khi tôi phải chính thức nhận nhiệm vụ từ nhà vua và trên thực tế, tôi chưa làm thủ tục hôn tay cho mãi tới ngày thứ năm. Những giờ phút đầu của cuộc chiến tranh có thể là sống còn đối với hải quân. Tôi báo cho Bộ Hải quân biết là tôi sẽ nhận nhiệm vụ này và tới Bộ Hải quân lúc 6h sáng. Nhận được tin, Bộ đã có lòng tốt báo ngay cho lực lượng hải quân biết là "Winston đã quay trở lại". Và như vậy, tôi quay trở về căn phòng mà tôi đã ra đi với sự đau đớn và buồn rầu 25 năm trước đây, khi việc Huân tước Fisher từ chức đã kéo theo việc tôi bị gạt khỏi ghế Bộ trưởng Hải quân. Tôi ngồi vào ghế và sau lung tôi vài bước là chiếc khung bằng gỗ để treo bản đồ mà tôi đã cho treo năm 1911; Hơn 1/4 thế kỷ đã trôi qua, nhưng hiểm họa từ một quốc gia này còn đe dọa chúng tôi. Một lần nữa, việc bảo vệ quyền của một quốc gia yếu kém bị xúc phạm và xâm lược vô cớ, buộc chúng tôi phải rút kiếm ra khỏi vỏ. Một lần nữa, chúng tôi phải chiến đấu vì cuộc sống và danh dự, chống lại toàn bộ sức mạnh, tính tàn ác của dân tộc Đức, một dân tộc gan dạ, có kỷ luật và cường bạo. Lại một lần nữa! Cho dù như vậy đi!

        Hiện giờ, thành viên nghiệp vụ trong ban lãnh đạo của Bộ Hải quân đến gặp tôi. Tôi có biết qua Dulley Pound trong thời gian trước khi tôi giữ chức Bộ trưởng Hải quân; ông này là một trong những sĩ quan tham mưu được Huân tước Fischer tin cẩn. Tại quốc hội, tôi đã lên án mạnh mẽ việc sắp xếp bố trí đội hình của hạm đội Địa Trung Hải dưới sự chỉ huy của ông ta, vào lúc nước Ý tiến xuống Anbani. Giờ đây chúng tôi gặp nhau trên cương vị những người đồng nghiệp và việc vận hành suôn sẻ bộ máy to lớn của Bộ Hải quân sẽ tùy thuộc vào mối quan hệ thân thiết và thống nhất với nhau về căn bản giữa hai người. Chúng tôi nhìn nhau một cách thân thiện tuy còn nghi ngờ. Nhưng từ những ngày đầu tiên, tình thân thiện và tin cậy lẫn nhau giữa chúng tôi phát triển viên mãn. Tôi đánh giá và tôn trọng phẩm chất cao về cá nhân và nghiệp vụ của Đô đốc Pound. Chiến tranh với những thăng trầm và may rủi của nó giáng những cú đinh tai nhức óc xưởng chúng tôi, tình bạn và tinh thần chiến hữu giữa hai người lại càng trở nên thắm thiết hơn. Bốn năm sau, khi ông ta qua đời vào lúc cuộc đại thắng trên mặt trận Ý, tôi khóc với niềm thương vô hạn tất cả những gì mà Hải quân và đất nước đã mất.
       
*

        Như độc giả có thể biết, tôi có hiểu biết đáng kể về Bộ Hải quân và Hải quân Hoang gia. Bốn năm, từ 1911 đến 1915, khi tôi có bổn phận chuẩn bị hải quân cho chiến tranh và nhiệm vụ điều khiển Bộ Hải quân trong mười tháng đầy gay go, là thời kỳ sôi động nhất của đời tôi. Tôi đã thu thập được một khối lượng rất lớn về tin tức chi tiết và đã có rất nhiều bài học về Hải quân và chiến tranh ngoài biển. Trong lúc nghỉ ngơi tôi đã nghiên cứu và viết rất nhiều về các vấn đề hải quân. Tôi đã nói nhiều về những vấn đề này ở Hạ Viện. Tôi luôn luôn tiếp cận chặt chẽ với Bộ Hải quân và mặc dầu có những 1ời phê phán mạnh mẽ nhất trong những năm đó, tôi vẫn được chia sẻ những tin tức bí mật của Bộ. Bốn năm công tác tại Ủy ban Nghiên cứu Phòng không tôi đã tiếp xúc với tất cả các phát triển hiện đại về rađa, một vấn đề sống còn đối với ngành Hải quân. Tháng 6/1938, Huân tước Chatfield khi đó là Bộ trưởng Bộ Hải quân đã đích thân đưa tôi đi tham quan Học viện chống tàu ngầm tại Porland, và chúng tôi lên khu trục hạm ra biển dự một cuộc diễn tập dùng máy để phát hiện tàu ngầm bằng sóng âm (Asdic). Mối quan hệ thân thiết của tôi với cố đô đốc Henderson, Thanh tra Hải quân cho tới 1938, và những cuộc tranh luận có sự khuyên khích của Đệ nhất Huân tước phụ trách Hải quân tại Quốc hội hồi đó với Huân tước Chatfield về thiết kế của chiến hạm và tuần dương hạm kiểu mới đã giúp chúng tôi có được cái nhìn toàn cảnh về lĩnh vực chế tạo mới. Dĩ nhiên qua những tư liệu được công bố thì lực lượng, thành phần, cấu trúc, về mặt hiện đại cũng như triển vọng của Hạm đội cũng như của Hải quân Đức, Ý, Nhật là điều quen thuộc đối với tôi.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #91 vào lúc: 04 Tháng Giêng, 2019, 10:13:27 pm »


*

        Một trong những việc làm bước đầu khi nhận phụ trách Bộ Hải quân và trở thành một thành viên của Nội các Chiến tranh, là lập riêng cho mình một Cục Thống kê. Để làm việc này, tôi dựa vào giáo sư Lindeman, một người bạn thân tín của tôi từ nhiều năm. Chúng tôi cùng nhau xây dựng quan điểm và đánh giá nhận xét về toàn cục. Giờ đây tôi bố trí giáo sư tại Bộ Hải quân cùng với nửa tá các nhà thống kế và kinh tế và tin là họ không quan tâm đến cái gì hết ngoài cái xác thực ra. Nhóm người có khả năng này qua tiếp cận với tất cả các tin tức chính thức và dưới sự hướng dẫn của Lindeman, có khả năng thường xuyên cung cấp cho tôi các bản và biểu đồ minh họa toàn bộ cuộc chiến tranh trong chừng mực sự hiểu biết của chúng tôi. Họ nghiên cứu và phân tích với một sự kiên định không mệt mỏi tất cả các giấy tờ thuộc cấp bộ lưu hành trong Nội các Chiến tranh, và cũng tiến hành tất cả các cuộc điều tra mà bản thân tôi muốn làm.

        Vào thời điểm đó, không có tổ chức thống kê chung của chính phủ. Từng bộ trình bày chuyện của mình trên cơ sở số liệu và dữ liệu của mình. Bộ Không quân kể chuyện theo cách này thì Bộ Chiến tranh theo cách khác. Bộ Cung cấp và Bộ Thương mại tuy nghĩa có giống nhau nhưng lại dùng các thổ ngữ khác nhau. Tình hình này đôi khi dẫn đến hiểu lầm và lãng phí thời gian khi vấn đề này hoặc vấn đề khác đi đến thời điểm quyết định trong Nội các. Tuy vậy, ngay từ lúc đầu, tôi đã có nguồn tin đều đặn của riêng mình, các tin cục bộ đều ăn khớp với nhau và với tổng thể. Tuy rằng, đầu tiên tin tức chỉ có phạm vi cục bộ, nhưng nó đã giúp tôi tạo lập được một cách nhìn đúng đắn và thấu đáo về vô vàn sự kiện và số liệu ùn ùn xảy ra và đến với chúng tôi.

        Tình hình đặc biệt về Hải quân năm 1914 không hề diễn lại. Khi đó chúng tôi bước vào cuộc chiến với tỷ lệ 16 trên 10 đối với tàu lớn và 2 trên 1 đối với tuần dương hạm. Trong những ngày đó, chúng tôi huy động tám hải đội đặc nhiệm gồm tám thiết giáp hạm, mỗi hải đội có kèm theo một hải đội tuần dương hạm và một tiểu đội tàu nhỏ, tất cả cùng với các lực lượng  tuần dương hạm quan trọng biệt phái, và tôi chờ đón một hành động tổng thể của một hạm đội tuy yếu hơn nhưng vẫn đáng sợ. Giờ đây, Hải quân Đức chỉ mới bắt đầu được xây dựng lại nhưng không có đủ sức để lập được một chiến tuyến. Hai chiến hạm lớn Bismark và Tirpitz của họ phải được coi là đã vi phạm hiệp ước về mức trọng tải, và chỉ còn ít nhất một năm nữa là đóng xong. Các tuần dương hạm loại nhẹ, Schamhorst và Gneisenau, mà người Đức đã gian lận đưa mức trọng tải từ 10.000T lên 26.000T, đã được đóng xong năm 1938. Ngoài ra, nước Đức còn có sẵn sàng ba chiến hạm loại bỏ túi trọng tải 10.000T, chiếc Đô đốc Grafspee, Đô đốc Scheer, và Deutschland cùng với hai tuần dương hạm 10.000T có trang bị pháo bắn nhanh 8 inches, sáu tuần dương hạm loại nhẹ, sáu khu trục hạm và các tàu nhỏ hơn. Như vậy, về mặt tàu nổi, việc kiểm soát các đại dương của chứng ta không gặp thử thách gì. Không có gì để hoài nghi là Hải quân Anh vượt hẳn Hải quân Đức về số lượng, cũng như không có lý lẽ để cho là khoa học huấn luyện, kỹ năng về bất cứ mặt nào của Anh không hoàn hảo ngoài việc thiếu tuần dương hạm và khu trục hạm, Hải quân Anh được duy trì ở mức cao thường xuyên. Nó phải đối phó với hằng hà vô số nhiệm vụ to lớn hơn là đối với một kẻ thù.

        Ý chưa tuyên chiến, và đã rõ ràng là Mussolini đang chờ cơ hội. Trong tình hình không chắc chắn này và để có biện pháp đề phòng cho tới khi mọi việc của chúng tôi được sắp xếp xong xuôi, chúng tôi nghĩ tốt nhất là chuyển hướng hạm đội đi vòng quanh mũi Hảo vọng. Tuy nhiên, bên cạnh uy thế của chúng tôi so với cả Đức và Ý, còn có hạm đội hùng mạnh của Pháp dưới sự quản lý tài năng của Đô đốc Darlan đã được đưa lên trình độ cao nhất về sức mạnh và tính hiệu quả mà Hải quân Pháp đạt được từ thời kỳ quân chủ. Nếu Ý trở thành thù địch, thì chiến trường đầu tiên của chúng ta phải là Địa Trung Hải. Trừ trong trường hợp được coi như là một thuận tiện nhất thời, tôi hoàn toàn phản đối tất cả các kế hoạch bỏ điểm trung tâm mà chỉ đơn thuần bịt hai đầu của một biển lớn trong nội địa. Riêng lực lượng của Anh, thậm chí không có sự viện trợ của Hải quân Pháp và quân cảng của nước này, cũng đủ để đẩy lùi các tàu Ý khỏi biển và phải hoàn toàn kiểm soát được Địa Trung Hải trong thời gian hai tháng, thậm chí sớm hơn.

        Dư luận báo chí, đi đầu là tờ Times tán thành nguyên tắc một Nội các chiến tranh gồm không quá năm hoặc sáu bộ trưởng và các vị này phải hoàn toàn không phải lo công việc của bộ. Người ta lập luận là riêng việc này có thể giúp có được một cách nhìn rộng rãi và thống nhất về chính sách chiến tranh, đặc biệt là trên các khía cạnh rộng lớn hơn của chiến tranh. Nói một cách ngắn gọn "năm người không làm gì hết ngoài việc điều hành chiến tranh" được coi là lý tưởng. Tuy nhiên có nhiều lập luận thực tiễn chống lại cách làm này. Một nhóm các chính khách được tách ra, cho dù quyền hạn trên danh nghĩa của họ có lớn đến mây, cũng ở thế rất bất lợi trong việc xử lý với các Bộ trưởng các bộ có liên quan một cách sống còn. Điều này đặc biệt đúng với các Bộ Quân chủng. Các nhân vật của Nội các chiến tranh không thể có trách nhiệm trực tiếp đối với các sự kiện xảy ra hàng ngày. Họ có thể có những quyết định quan trọng, họ có thể góp ý kiến trước về đại thể hoặc phê bình sau đó, nhưng không ai có thể ngang tầm được, ví dụ với ông Bộ trưởng Bộ Hải quân hoặc một Quốc vụ khanh về Chiến tranh hoặc Không quân là người biết mọi chi tiết của vấn đề, được sự ủng hộ về chuyên môn của các bạn đồng nghiệp và chịu gánh nặng trách nhiệm về hành động. Thống nhất với nhau thì ít có việc mà họ không giải quyết được, nhưng thông thường trong họ có nhiều ý kiến khác nhau. Ngôn từ và lý lẽ không khi nào chấm dứt, trong khi đó dòng thác chiến tranh vẫn cuồn cuộn chảy. Bản thân các Bộ trưởng trong Nội các chiến tranh đương nhiên thiếu tự tin trong việc thách thúc ông Bộ trưởng phụ trách là người có đầy đủ sự kiện và các con số. Họ cảm thấy có lỗi làm tăng thêm sự căng thẳng của những người đang nắm quyền điều hành. Vì vậy, họ có khuynh hướng trở thanh những người giám sát và bình luận ngày càng nặng về mặt lý thuyết, hàng ngày đọc không biết bao nhiêu tài liệu mà kể, nhưng lại nghi ngại về sử dụng sự hiểu biết của mình như thế nào mà không hỏng nhiều hơn là được. Luôn luôn họ không làm gì hơn là đóng vai trọng tài hoặc tìm ra một sự dàn xếp cho những cuộc tranh chấp liên bộ. Do đó, các bộ trưởng phụ trách bộ Ngoại giao và các bộ tác chiến nhất thiết phải là thành viên không tách rơi được của cơ quan tối cao.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #92 vào lúc: 04 Tháng Giêng, 2019, 10:13:59 pm »


        Thông thường, ít nhất một số trong "Năm ông lớn" được chọn trên cơ sở ảnh hưởng chính trị của họ hơn là vì kiến thức và năng khiếu về các hoạt động quân sự. Vì vậy, các con số bắt đầu phình ra quá xa vượt khỏi khung hạn chế được hình dung lúc ban đầu. Dĩ nhiên, nơi nào mà bản thân Thủ tướng trở thành Bộ trưởng Quốc phòng, thì đạt được một sức ép mạnh. Bản thân tôi khi được sắp xếp công tác, tôi không muốn có những Bộ trưởng không có tác dụng xung quanh mình. Tôi thích giao dịch với các thủ trưởng các tổ chức hơn là các cố vấn. Mọi người đều phải hoàn thành tốt công việc hàng ngày và phải chịu trách nhiệm về một nhiệm vụ nhất định, và như vậy không gây rối để mà gây rối hoặc ngồi vẽ voi chơi. Kê hoạch ban đầu về một Nội các chiến tranh của Chamberlain hầu như được triển khai ngay lập tức. Do tình thế bắt buộc. Nó bao gồm Huân tước Halifax Bộ trưởng Ngoại giao, Sir Samuel Hoare, Huân tước Chưởng Ấn. Sir John Simon Bộ trưởng Tài chính, Huân tước Chatfield Bộ trưởng phối họp công việc quốc phòng, và Huân tước Hankey, Bộ trưởng không bộ nào. Ngoài ra con có thêm các Bộ trưởng các Bộ Quân chủng trong đó tôi là một cùng với ông Hore Belisha, Bộ trưởng chiến tranh và Sir Kingsley Wood, Bộ trưởng không quân. Thêm vào đó, điều cần thiết là ông Eden giờ đây lại tham gia chính phủ làm Bộ trưởng các nước tự trị, và ông John Anderson Bộ trưởng Nội vụ và An ninh tuy không phải là thành viên thực sự của Nội các chiến tranh, nhưng đều phải có mặt trong mọi trường hợp. Như vậy tổng số của chúng tôi là 11.

        Trừ tôi ra, tất cả các bộ trưởng đã điều khiển công việc của chúng ta từ nhiều năm hoặc có tham gia vào các tình thế mà hiện nay chúng ta phải đương đầu trong cả hai lĩnh vục ngoại giao và chiến tranh. Tôi không tham gia công việc từ gần 11 năm. Do vậy tôi không có trách nhiệm gì đối với quá khứ hoặc với bất cứ nhu cầu nào về chuẩn bị mà giờ đây đã rõ ràng. Trái lại, trong sáu hoặc bảy năm qua, tôi liên tục là người tiên đoán các tai họa mà nay đã xảy ra một cách rộng lớn. Như vậy, với trong tay bộ máy hải quân hùng mạnh chịu gánh nặng duy nhất của việc tác chiến thực sự trong giai đoạn này, tôi không cảm thấy có bất cứ bất lợi nào và nếu tôi cảm thấy như vậy, thì bất lợi đó sẽ được lòng tốt và trung thanh của Thủ tướng và người đồng sự của ông ta tháo gỡ. Tôi biết rất rõ tất cả các vị này. Phần lớn chúng tôi đã cùng phục vụ trong 5 năm trong nội các của ông Baldwin, và dĩ nhiên chúng tôi thường xuyên tiếp xúc với nhau, vui vẻ hoặc bất đồng, mặc dù cảnh sắc sinh hoạt của nghị viện thay đổi hàng ngày. Tuy nhiên, ngài John Simon và tôi là đại diện cho một thế hệ chính trị gia già hơn. Trong thời gian 15 năm tôi đã phục vụ không liên tục trong các chính phủ Anh và ông ta cũng suýt soát như vậy trước khi bất cứ những người khác nào có chân trong nhà nước. Tôi đã là Thủ trưởng Bộ Hải quân hoặc Bộ Vũ khí trang bị suốt thời gian dồn nén của Đại chiến 1. Tuy Thủ tướng hơn tôi vài tuổi, tôi hầu như là người già nua duy nhất. Điều này có thể đáng khiển trách, trong thời kỳ khủng hoảng, khi cần có xung lực của những người trẻ và những ý kiến mới là lẽ tự nhiên và phổ biến. Bởi vậy, tôi thây phải hết sức cố gắng để bắt kịp thế hệ hiện nay đang nắm quyền cũng như những người khổng lồ trẻ và mới, có thể xuất hiện ở bất cứ thời điểm nào. về điều này tôi dựa vào sự hiểu biết cũng như mọi sự tận tâm và trí lục có thể có được.

        Nhằm mục đích này, tôi phải dựa vào cách sống mà tôi buộc phải chấp nhận tại Bộ Hải quân những năm 1914 và 1915 và tôi thấy cách đó đã kéo dài thêm nhiều khả năng làm việc hàng ngày của tôi. Buổi chiều tôi bao giờ cũng đi ngủ sớm ít nhất phải một giờ càng nhiều hơn càng tốt và lợi dụng triệt để cái giời phú cho là nằm xuống là ngủ ngay và ngủ sâu. Như vậy tôi có thể dồn công việc của một ngày rưỡi vào một ngày. Thiên nhiên không có ý định để loài người làm việc từ 8 giờ sáng đến tận nửa đêm mà không được cái khoan khoái, tĩnh dưỡng của sự lãng quên thần thánh này dù chỉ trong 20 phút, nhưng cũng đủ để khôi phục lại toàn bộ sinh lực. Tôi lấy làm tiếc phải lên giường nằm vào mọi buổi trưa như đứa con nít nhưng lại có cái lợi là có thể làm việc thâu đêm cho tới 2 giờ sáng, thậm chí muộn hơn, đôi khi kéo tới đến tận sáng và bắt đầu ngày mới từ 8 đến 9 giờ sáng. Tôi quen với lề thói nay trong suốt cuộc chiến tranh và tôi giới thiệu nó với người khác nếu và khi nào họ thấy cần phải có khoảng thời gian nghỉ dài để khai thác mẩu cuối cùng của cấu trúc con người. Đô Đốc Pound, Đệ nhất Huân tước lãnh đạo nghiệp vụ Bộ Hải quân, ngay sau khi nhận ra kỹ thuật của tôi, đã áp dụng cho mình và thay vì lên giường nằm thì ông ta ngồi thiêm thiếp trong chiếc ghế bành. Ông ta thậm chí còn đi xa hơn nữa là luôn luôn đi ngủ trong các phiên họp nội các. Tuy nhiên chỉ một tiếng nói đến hải quân cũng đủ làm ông tỉnh và hoạt động ở mức tỉnh táo nhất. Không có gì lọt khỏi cái tai cảnh giác hoặc cái đầu óc tỉnh táo của ông.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #93 vào lúc: 04 Tháng Giêng, 2019, 10:14:21 pm »


*

        Trong khi đó thì xung quanh bàn họp của Nội các, chúng tôi đang chứng kiến sự tàn phá nhanh chóng và hầu như máy móc một quốc gia nhỏ yếu hơn theo phương pháp và ý đồ lâu dài của Hitler. Trên 1500 máy bay hiện đại lao vào Ba Lan và đội quân xâm lược bao gồm 50 sư đoàn trong đó có toàn bộ 9 sư đoàn cơ giới và thiết giáp, về số lượng và trang bị, người Ba Lan không phải là địch thủ của quân xâm lược, kể cả về mặt đội hình, sắp xếp cũng vậy. Họ dàn trải toàn bộ lực lượng dọc theo các biên giới của quê hương. Họ không có lực lượng dự trữ ở trung ương. Trong khi đó đường lối kiêu hãnh và ngạo mạn trước sự ham muốn của Đức, họ lại sợ bị coi là khiêu khích khi huy động đúng lúc chống lại các khối quân tập hợp xung quanh họ. Ba mươi sư đoàn đại diện cho 2/3 số quân tại ngũ đã sẵn sàng hoặc hầu như đã sẵn sàng để đối phó với cú đụng độ đầu tiên. Tốc độ của các sự kiện và sự can thiệp mãnh liệt của không quân Đức làm cho số quân còn lại chưa kịp kéo ra tiền tuyến thì đại sự đã đổ vỡ và chỉ tham chiến trong thảm họa cuối cùng. Như vậy người Ba Lan phải đối diện với số quân nhiều gấp đôi trên một vành đai dài mà đằng sau lưng mình không có gì hết, mà cũng không phải họ chỉ bị thua kém về số lượng. Họ kém Đức về mặt phẩm cấp pháo binh và chỉ có duy nhất một lữ đoàn thiết giáp để đối phó với 9 lữ đoàn tăng "con báo" như đã được gọi như vậy. Họ có 12 lữ đoàn ky binh đã chiến đấu dũng cảm bằng kiếm và lao chống lại các đoàn xe tăng và thiếp giáp đông như kiến, nhưng không thể gây ra thiệt hại gì cho đối phương cả. 900 máy bay thuộc tuyến một mà một nửa có thể là loại hiện đại, bị đánh bất ngơ, nhiều chiếc bị phá hủy trước khi kịp cất cánh. Trong hai ngày, không quân Ba Lan coi như là bị xóa sổ. Trong bảy ngày, quân đội Đức đã ngoạm sâu vào đất Ba Lan. Kháng chiến khắp nơi, tuy dũng cảm nhưng vô hiệu, về danh nghĩa gồm khoảng hai triệu người đã không còn tồn tại như là một lực lượng có tổ chức, sau hai tuần lễ.

        Bây giờ đến lượt người Xô Viết, cái mà giờ đây họ gọi là "Dân chủ" đi vào hoạt động. Ngày 17/9 quân đội Nga ào ạt tràn qua biên giới phía đông Ba Lan hầu như không có phòng thủ gì hết và tiến về phía tây trên một mặt trận rộng. Ngày 18 họ gặp người cộng sự Đức tại Brest Litovsk. Ớ đây, trong cuộc chiến tranh trước, người Bônsêvích đã xé bỏ những hiệp ước long trọng ký với đồng minh phương tây và dàn xếp hòa bình riêng rẽ với Hoàng đế Đức. Giờ đây, tại Brest-Litosvsk, những người Cộng sản Nga lại cười hơ hớ và bắt tay với nước Đức của Hitler. Sự tàn phá và đè nén người Ba Lan diễn ra nhanh chóng, sự kháng chiến của thành phố Vacsava phần lớn do công dân Ba Lan nổi dậy là huy hoàng nhưng vô vọng. Sau nhiều ngày oanh tạc dữ dội bằng phi và pháo mà đại bộ phận được nhanh chóng đưa đến từ mặt trận yên tĩnh phía tây bằng các con đường quốc lộ lớn bình hành. Đài phát thanh Vacsava không phát bài quốc ca Ba Lan nữa và Hitler vào trong thành phố đổ nát. Trong một tháng, mọi việc đều xong, và một quốc gia 35 triệu người rơi vào nanh vuốt dữ dằn của những kẻ tìm kiếm không chỉ sự chiếm đóng mà cả sự nô lệ hóa và thực tế là tiêu diệt trên số lượng lớn.

        Chúng ta đã thấy một kiểu hoàn hảo về chiến tranh chóp nhoáng hiện đại; họp đồng chặt chẽ giữa lục và không quân trên chiến trường; oanh tạc dữ dội các tuyến giao thông và bất cứ thành phố nào có vẻ là một mục tiêu hấp dẫn; trang bị một đạo quân thứ năm năng động, tự do sử dụng gián điệp và quân nhảy dù. Va trên hết những cú thọc không gì chống nổi của các đạo quân thiết giáp lớn. Người Ba Lan không phải là người cuối cùng chịu đựng sự thử thách khó khăn và đau đớn này.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #94 vào lúc: 04 Tháng Giêng, 2019, 10:15:19 pm »


18

NHIỆM VỤ CỦA BỘ HẢI QUÂN

        Khắp thế giới ngạc nhiên khi cuộc tấn công khốc liệt và đột ngột của Hitler vào Ba Lan và lời tuyên chiến với Đức của Anh và Pháp chỉ được tiếp theo bằng một cuộc tạm dừng kéo dài và khiên cưỡng. Trong một bức thư riêng được người viết tiểu sử của mình công bố, Chamberlain tả giai đoạn này là "chiến tranh hủy diệt" và tôi thấy cụm từ này quá đúng và biểu cảm nên tôi đã lấy nó làm tiêu đề cho thời kỳ này. Quân đội Pháp không tấn công vào Đức. Tổng động viên xong, họ ém quân dọc toàn bộ chiến tuyến và án binh bất động. Không có không tập trên đất Anh trừ hoạt động trinh sát, cũng không có máy bay Đức xuất kích vào Pháp. Chính phủ Pháp yêu cầu chúng tôi không tấn công bằng phi cơ vào Đức, nói là như vậy sẽ gây ra việc trả đũa vào các nhà máy quốc phòng không được bảo vệ của họ. Chúng tôi tự bằng lòng với việc thả truyền đơn để khuấy động hơn tinh thần người Đức. Mọi người hết đỗi ngạc nhiên trước giai đoạn kỳ lạ này của chiến tranh trên mặt đất cũng như trên không. Pháp và Anh thụ động còn Ba Lan thì trong một vài tuần đã bị cỗ máy chiến tranh hùng mạnh của Đức tàn phá hoặc khuất phục. Hitler không có lý do gì để than phiền về điều này cả.

        Trái lại, ngoài biển chiến tranh nổ ra ác liệt ngay từ giờ phút đầu và Bộ Hải quân trở thành trung tâm của các sự kiện. Ngày 3/9 toàn bộ tàu bề của chúng tôi đi lại trên thế giới với công việc làm ăn thông thương của mình. Đột nhiên họ gặp các tàu ngầm của Đức phục kích sẵn từ trước, đặc biệt là ở các lối vào phía tây. Vào 9 giờ tối đêm đó tàu chở khách 13.500T Athenia trên hành trình bị trúng phóng ngư lôi thủng vỏ và chìm với tổn thất là 112 mạng người trong đó có 28 công dân Mỹ, chỉ trong vài giờ hành động tàn bạo nay làm toàn thế giới căm phẫn. Chính phủ Đức đề phòng mọi sự hiểu lầm ở nước Mỹ, lập tức ra một tuyên bố mới rằng chính tôi đã ra lệnh đặt một quả bom trên tàu để thông qua việc phá tàu mà làm tổn thương đến quan hệ Đức - Mỹ. Sự man trá này cũng được một số giới không thân thiện tin. Ngày 5 và 6 các tàu Bosnia, Royal Sceptre và Rio Claro bị đánh chìm ngoài khơi bờ biển Tây Ban Nha. Cả 3 chiếc đều là những tàu quan trọng. Bộ Hải quân đã có những chương trình toàn diện để nhân lên số tàu chống tàu ngầm, và một chương trình sản xuất khu trục hạm trong thời chiến, cả hai loại lớn, nhỏ và tuần dương hạm với nhiều tàu phụ trợ đã sẵn sàng tới từng chi tiết và mặc nhiên chuyển qua giai đoạn thực hiện cùng với việc tuyên chiến. Cuộc xung đột trước đã chúng minh ưu điểm tốt nhất của hệ thống đoàn hộ tống và chúng tôi đã áp dụng ngay lập tức ở biển phía bắc Đại Tây Dương. Trước cuối tháng các đoàn tàu hộ tống hoạt động đều đặn ra đi từ sông Thames và Liverpool và từ Halifax, Gibraltar và Freetown quay về. Toàn bộ sự cần thiết sống còn phải tiếp tế cho đất liền và phát triển khả năng làm chiến tranh của chúng ta giờ đây phải hứng chịu tức thời sự tổn thất đau đớn  của việc mất các cảng phía nam Ái Nhĩ Lan. Nó hạn chế lớn bán kính hoạt động của các khu trục hạm vốn đã ít ỏi của chúng ta.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #95 vào lúc: 04 Tháng Giêng, 2019, 10:16:14 pm »


*

        Sau việc thiết lập hệ thống đoàn tàu, hộ tống, cái cần thiết sống còn tiếp theo là một căn cứ an toàn cho Hải quân. Trong một cuộc chiến với Đức, Scapa Flow là điểm chiến lược đích thực từ đó Hải quân Anh có thể kiểm soát các lối ra từ Biển Bắc và thực hiện việc phong tỏa, và tôi cảm thấy mình có nghĩa vụ phải thị sát Scapa vào lúc sớm nhất. Do đó tôi được phép nghỉ sinh hoạt nội các hàng ngày và đi đến Wick cùng với một nhóm nhỏ nhân viên vào đêm 14/9. Hai ngày tiếp theo, tôi dùng hầu hết thời gian để đi thị sát cảng và các lối vào cảng, các hàng rào gỗ nổi, lưới chắn của cảng. Tôi được đảm bảo là chúng vẫn còn tốt như là ở trong chiến tranh trước, và những cải tiến, phát triển quan trọng đang được thực hiện hoặc đi vào thực hiện. Tôi cùng ở trên kỳ hạm Nelson với ngài Charles Forbes, Tư lệnh hạm đội, và trao đổi không riêng về Scapa mà toàn bộ vấn đề hải quân với ông và các sĩ quan chủ yếu của ông. Phần con lại của hạm đội nấp trong biển hồ Loch Ewe, mà ngày 17 Tư lệnh đưa tôi đến thăm trên kỳ hạm Nelson. Con đường hẹp đi vào biển hồ được chặn bằng nhiều lóp lưới chỉ dẫn, có nhiều tàu tuần tra có hệ thống phát hiện mục tiêu bằng sóng âm (Asdics) và thủy lôi chống tàu ngầm. Hai bên lối vào là hai dãy đồi tím của Scotland nhô lên rực rỡ và huy hoàng. Ý nghĩ của tôi quay trở lại một phần tư thế kỷ vào đúng ngày tháng 9 khác ấy khi tôi là người cuối cùng đến gặp ngài John Jellicoe và các hạm trưởng của ông ở chính cái vịnh này, và thấy họ cùng với các dãy dài chiến hạm và tuần dương hạm dàn ra buông neo, một cái mồi cho những bất trắc tương tự mà giờ đây chúng tôi đang gặp. Đại bộ phận các hạm trưởng và đô đốc đã qua đời, hoặc đã về hưu từ lâu. Các sĩ quan cao cấp chịu trách nhiệm được giới thiệu với tôi khi tôi đến thăm các hạm tàu lúc này thì trước đây lâu là các sĩ quan dưới cấp hạm trưởng, thậm chí dưới cấp thiếu úy. Trước cuộc chiến tranh trước, tôi có thời gian ba năm chuẩn bị trong đó có việc làm quen và thông qua việc sắp xếp đại bộ phận các nhân viên cao cấp, nhưng giờ đây những người này đều là những nhân vật mới, những diện mạo mới. Kỷ luật hoàn hảo, phong cách, dáng điệu, lễ tiết thường nhật, tất cả đều không thay đổi. Nhưng những người mặc quân phục, đeo quân hàm hiện nay thuộc một thế hệ hoàn toàn khác. Chỉ có đại bộ phận hạm tàu là được đóng trong nhiệm kỳ của tôi. Không có chiếc nào là mới cả. Đó là một kinh nghiệm kỳ lạ giống như đột nhiên lập lại kiếp trước. Hình như tôi là tất cả, cái đã sống sót trong cùng một vị trí trong quá khứ. Nhưng không; các sự nguy hiểm cũng sống sót. Nguy hiểm từ dưới mặt nước, và nghiêm trọng hơn với những tàu ngầm của Đức mạnh hơn, nguy hiểm từ trên không, không chỉ đơn thuần là bị phát hiện nơi ẩn nấp là các cuộc oanh kích nặng nề và có thể là hủy diệt!

        Không ai trong một khoảng cách như vậy giữa hai thời điểm, đã hai lần nếm trải cùng một diễn biến kinh khủng. Không ai đã cảm nhận thấy những hiểm nguy của diễn biến đó, và trách nhiệm của người đứng ở cấp cao nhất như là tôi đã cảm nhận hoặc là, xuống một mức tháp nữa hiểu được các vị Bộ trưởng Bộ Hải quân bị xử lý như thế nào khi các chiến hạm lớn bị đánh chìm hoặc công việc đi chệch đường. Nếu, trên thực tế, chúng tôi đang đi lại chu kỳ này lần thứ hai, liệu tôi có phải chịu đựng một lần nữa cái cảm giác đau đớn của việc bị cách chức không?

        Fisher, Wilson, Battenburg, Jellicoe, Pakenham, Sturdee, tất cả đều đã ra di!
        Tôi có cảm giác
        Giống như người đi một mình
        Nơi sảnh đường yến tiệc nào đó vắng ngắt
        Ánh sáng đã mờ tắt
        Các vòng hoa đã héo khô
        Tất cả, trừ hắn, đã ra di.


        Còn sự thử thách cuối cùng và vô hạn mà chúng ta buộc phải lao vào thì sao? Ba Lan trong con hấp hối, Pháp chỉ là cái bóng mơ nhạt của nhuệ khí thiện chiến thời trước; người khổng lồ Nga không còn là đồng minh, thậm chí không trung lập, và khả dĩ trở thành kẻ thù. Ý không phải là bạn. Nhật không là đồng minh. Liệu Mỹ có thể lại có mặt được không? Đế quốc Anh vẫn nguyên vẹn và thống nhất một cách vinh quang, nhưng chuẩn bị tồi, không sẵn sàng. Tuy vậy chúng tôi vẫn kiểm soát được đường bể. Chúng tôi bị thua kém một cách buồn thảm về mặt số lượng đối với thứ vũ khí giết người mới trên không. Dù sao thì ánh sáng đã tắt dần trên cảnh quan. Chúng tôi lên tàu hỏa tại Inverness và đi suốt chiều và đêm về Luân Đôn. Sáng hôm sau, khi xưởng tàu tại Euston, tôi ngạc nhiên thấy Đệ nhất thành viên hải quân của Hội đồng Đô đốc có mặt tại sân ga. Đô đốc Pound có vẻ lo lắng. Tôi được biết một tin không hay: "Chiến hạm Courageous đã bị đánh chìm tôi qua tại kênh Bristol". Chiến hạm Courageous là một trong số các hàng không mẫu hạm già cũ nhất của chúng tôi, nhưng nó lại rất cần lúc này. Tôi cám ơn ông ta đã đích thân đến thông báo cho tôi việc này, và nói: "Chúng ta không thể hy vọng làm chiến tranh như thế này mà lại không có rủi ro xẩy ra lúc này hay lúc khác, trước đây tôi đã thấy khá nhiều rủi ro rồi". Và rồi đi tắm, một ngày vất vả khác bắt đầu.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #96 vào lúc: 04 Tháng Giêng, 2019, 10:16:45 pm »


       
*

        Đến cuối tháng chín, chúng tôi có rất ít lý do để phàn nàn với kết quả ban đầu của cuộc chiến ngoài bể. Tôi có thể cảm thấy là tôi đã thực sự tiếp quản một bộ lớn mà tôi quá quen biết và yêu mến với một con mắt cá biệt. Giờ đây tôi biết cái gì đã có trong tay, cái gì sắp có. Tôi biết vị trí của mọi việc, mọi cái. Tôi đã thăm tất cả các quân cảng lớn và gặp toàn bộ các vị tư lệnh. Theo văn bản chứng nhận sự thành lập Bộ Hải quân, thì Bộ trưởng "chịu trách nhiệm trước Nhà vua và Quốc hội về tất cả các công việc của bộ" và chắc chắn là tôi cảm thấy mình sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ trên thực tế cũng như trên hình thức.

        Chúng tôi đã thực hiện bước quá độ rộng lớn, tế nhị, đầy rủi ro từ hòa bình sang chiến tranh. Trong những tuần lễ đầu, việc thương mại rộng khắp thế giới đã phải trả giá vì cuộc tấn công bất ngờ, bừa bãi, trái với thỏa thuận quốc tế, bằng tàu ngầm, nhưng hệ thống tổ chức đoàn hộ tống giờ đây đã được triển khai hoàn toàn và hàng chục đoàn thương thuyền hàng ngày rời cảng của chúng ta, có trang bị súng và một tổ xạ thủ được huấn luyện. Các tàu đánh cá có trang bị máy phát hiện mục tiêu bằng siêu âm, và các tàu nhỏ khác có trang bị thủy lôi, tất cả đều được Bộ Hải quân chuẩn bị tốt trước khi chiến tranh nổ ra và giờ đây tấp nập vào vận hành thử. Tất cả chúng tôi cảm thấy là cuộc tấn công đầu tiên của tàu ngầm Đức vào mậu dịch của nước Anh đã bị bẻ gãy và nguy cơ đã được kiểm soát gắt gao từ đầu đến cuối. Rõ ràng là người Đức sản xuất hàng trăm tàu ngầm và hàng loạt đã được đánh dấu qua các khâu hoàn thiện. Trong 12 tháng, chắc chắn hơn là 18 tháng, chúng tôi phải đón chờ cuộc chiến lớn bằng tàu ngầm diễn ra. Nhưng vào thời gian đó, chúng tôi hy vọng là hàng loạt các hạm đội nhỏ và tàu mới chống tàu ngầm - ưu tiên số một của chúng tôi - sẽ sẵn sàng để đương đầu với ưu thế tương xứng và hữu hiệu.

        Trong khi đó việc chuyển đạo quân viễn chinh sang Pháp cũng diễn ra suôn sẻ, và việc phong tỏa Đức đang được thực hiện bằng các phương pháp giống như trong cuộc chiến tranh trước. Ngoài biển khơi, các tuần dương hạm của chúng ta đang săn tìm để diệt các tàu Đức, đồng thời bảo vệ các tàu vận tải của chúng ta chống lại biệt kích. Việc vận tải của Đức bị khựng lại, và 325 tàu Đức tổng cộng 750.000T bị giữ lại tại các cảng nước ngoài. Đồng minh của chúng ta cũng đóng vai trò của họ. Pháp giữ phần quan trọng trong việc kiểm soát Địa Trung Hải. Trong hải phận quốc gia và vịnh Biscay, trong trận chiến chống tàu ngầm Đức và ở giữa Đại Tây Dương, một căn cứ hùng mạnh đặt ở Dakar là một phần trong các kế hoạch của đồng minh chống lại tàu biệt kích nổi.

        Cùng trong tháng này, tôi sung sướng nhận được một thư riêng của Tổng thống Roosevelt. Tôi gặp ông ta có một lần trong đại chiến trước trong một bữa ăn tối tại khách sạn nhỏ Gray’s Inn và sự hiện diện lộng lẫy của ông ở tuổi thanh xuân và sung súc nhất đã gây ấn tượng lớn đối với tôi. Cơ hội không dành cho cái gì hết, trừ cho lời chào mừng, chúc tụng. Ngày 11, ông ta viết: "Vì ông và tôi có những vị trí giống nhau trong Thế chiến nên tôi muốn ông biết là tôi vui sướng thế nào khi ông lại trở lại Bộ Hải quân. Tôi nhận thức là các vấn đề của ông trở nên phức tạp vì những nhân tố mới, nhưng về cơ bản thì không khác mấy. Cái mà tôi cần ông và Thủ tướng biết là lúc nào tôi cũng hoan nghênh việc cho tôi được biết bất cứ cái gì mà các ông muốn. Lúc nào ông cũng có thể gửi thư có niêm phong qua túi thư riêng của ông hoặc của tôi".

        Tôi sẵn sàng và mau lẹ trả lời ngay, dùng chữ ký của "người Hải quân" và như vậy bắt đầu cuộc trao đổi thư từ lâu dài và đáng ghi nhớ này lên tới mỗi bên gần 1000 lần cho đến khi ông ta mất 5 năm sau đó.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #97 vào lúc: 04 Tháng Giêng, 2019, 10:17:19 pm »


       
*

        Trong tháng mười, đột nhiên có một sự kiện nổ ra chạm vào điểm nhạy cảm nhất của Bộ Hải quân.

        Có báo cáo là một tàu ngầm Đức vào trong khu vực Scapa Flow và đẩy Đại hạm đội ra ngoài khơi trong đêm 17/10/1914. Báo động này là hấp tấp. Giờ đây, đúng 1/4 thế kỷ (sai lệch xấp xỉ vài ngày) nó đã trở thành đúng. Hồi lh30’ sáng 14/10/1939 một tàu ngầm Đức vượt thủy triều và dòng nước đi sâu vào các vị trí phòng thủ của chúng ta và đánh đắm chiến hạm lớn Royal Oak (có vỏ thép trang bị đại pháo) khi nó ở tư thế buông neo. Trước tiên, trong cả một loạt thủy lôi chỉ có một quả phóng trúng mũi tàu và gây ra một tiếng nổ không rõ lắm. Đô đốc và hạm trưởng trên tàu không thể nào tin được tàu bị trúng ngư lôi vì tàu ở vùng an toàn Scapa Flow, đến mức họ cho là tiếng nổ do một sự cố nào đó trong tàu gây ra. Hai mươi phút trôi qua, tàu ngầm Đức trong hoàn cảnh như vậy, lại nạp đạn vào ống phóng và phóng ra loạt ngư lôi thứ hai. Rồi ba hoặc bốn quả ngư lôi nối tiếp nhau bóc xé đáy tàu. Trong vòng 10 phút tàu nghiêng đi và chìm. Đại bộ phận sĩ quan, binh lính đều ở vị trí của mình, nhưng tàu bị lật nhanh quá cho nên hầu như không ai ở dưới có thể thoát chết được.

        Sự kiện này phải coi như là một thành tựu về sử dụng vũ khí của Đại úy Prien, Hạm trưởng tàu ngầm Đức, nó đã gây ra một cú sốc trong dư luận công chúng. Nó có thể gây thảm họa về mặt chính trị cho bất cứ Bộ trưởng nào chịu trách nhiệm về những sự phòng bị trước khi có chiến tranh. Vì là một người mới đến, tôi được miễn trách nhiệm trong các tháng đầu này, hơn nữa phe đối lập không tìm cách lợi dụng để khai thác điều bất hạnh này. Tôi hứa sẽ điều tra một cách triệt để nhất. Sự kiện xảy ra cho thấy tầm quan trọng là như thế nào đối với việc hoàn thiện bố phòng Scapa chống lại mọi kiểu tấn công trước khi cho phép dùng nó. Phải mất sáu tháng trước khi chúng tôi có thể hưởng những thuận lợi về mặt chỉ huy của nó.

        Hiện tại, một hiểm họa mới và kinh khủng đe dọa cuộc sống  chúng tôi. Trong các tháng 9 và 10, gần một tá tàu buôn bị đánh đắm tại lối vào các cảng của chúng tôi, mặc dầu cảng đã được rà quét mìn cẩn thận. Bộ Hải quân lập tức nghi là mìn từ trường đã được sử dụng. Điều này không có gì mới lạ đối với chúng tới, thậm chí chúng tôi đã bắt đầu sử dụng nó trên một qui mô nhỏ vào thời kỳ cuối của cuộc chiến tranh lần trước nhưng người ta chưa nhận thức được hết tổn thất khủng khiếp gây ra bởi thủy lôi lớn được phi cơ hoặc tàu thủy thả ở dưới mặt nước ở một độ sâu đáng kể. Không có được một mìn mẫu thì không thể thiết kế được cách chống lại. Trong các tháng 9 và 10, tổn thất tàu bè vì mìn chủ yếu từ phía Đồng minh hoặc các nước trung lập đã lên tới 56.000T, và sang tháng 11 Hitler được khuyên khích, đã nói bóng gió về một loại "vũ khí bí mật" mới của mình không gì địch nổi. Một đêm, khi tôi đang ở Chartwell thì đô đốc Pound đến gặp tôi với vẻ lo lắng sâu sắc. Sáu tàu bị đánh đắm ở các lối vào sông Thames. Hàng ngày, hàng trăm tàu ra vào các cảng của Anh và sự sống còn của chúng tôi phụ thuộc vào hoạt động của tàu bè. Các chuyên gia của Hitler có thể đã cho y biết lối đánh kiểu này sẽ đưa đến sự tan vỡ của chúng tôi. May mà y bắt đầu bằng một qui mô nhỏ với số lượng và khả năng chế tạo hạn chế. May mắn cũng đến với chúng tôi trực tiếp hơn. Ngày 12/11 giữa 9 và 10 giờ tối, một máy bay Đức bị phát hiện là đã thả một vật lớn bằng dù xuống bờ gần Shoeburyness. Bờ biển ở đây bị bao bọc bởi bùn trên các vùng rộng lớn lộ ra khi thủy triều xuống và rõ ràng là bất cứ vật đó là cái gì nó có thể được quan sát và thu hồi ở mực nước cạn. Đây là cơ hội hãn hữu của chúng tôi. Trước nửa đêm hôm đó, hai sỹ quan có nghiệp vụ cao, thuyền phó Ouvry và Lewis thuộc chiến hạm HMS Vemon, một cơ sở phụ trách phát triển các vũ khí dưới mặt nước, được gọi tới Bộ Hải quân để Đệ nhất thành viên hải quân của Hội đồng Đô đốc và tôi phỏng vấn và nghe báo cáo về kế hoạch của họ. Vào lúc 1 giờ 30’ sáng họ trên đường đi xe hơi đến Southend để làm một việc nguy hiểm là thu hồi vật lạ. Sáng sớm ngay 23 trước rạng đông, trong đêm tối như mục, với một cái đèn tín hiệu họ phát hiện có mìn ở độ sâu khoảng 500 thước Anh so với mực nước cao, nhưng vì lúc đó thủy triều đang dâng, cho nên họ chỉ có thể quan sát và chuẩn bị phá sau đợt nước cao tiếp theo.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #98 vào lúc: 04 Tháng Giêng, 2019, 11:03:33 pm »


        Việc phá mìn khó khăn này bắt đầu vào đầu giờ buổi chiều, lúc mà một trái mìn thứ hai được phát hiện cũng ở trên đám bùn gần chiếc thứ nhất. Ouvry và Thượng sĩ Baldwin giải quyết trái thứ nhất, con Lewis và thủy thủ có khả năng Vearncombe đứng chờ ở một khoảng cách an toàn đề phòng sự cố. Sau mỗi việc làm đã được sắp xếp trước, Ouvry ra hiệu cho Lewis để anh này nắm được vấn đề khi đến lượt phải phá trái mìn thứ hai. Cuối cùng sự phối hợp những cố gắng của bốn người để xử lý trái thứ nhất đã được tưởng thưởng đích đáng. Chiều tối hôm đó, một vài người trong nhóm đến báo cáo Bộ Hải Quân là trái mìn được lấy ra nguyên vẹn và đang được đưa đến Portsmouth để nghiên cứu kỹ lưỡng. Tôi hân hoan tiếp họ. Tôi tập hợp 80 hoặc 100 sĩ quan và viên chức trong một phòng rộng nhất và thính giả hồi hộp theo dõi câu chuyện và cảm nhận được tất cả cái gì là nguy khốn.

        Toàn bộ sức mạnh và khoa học của Bộ Hải Quân giờ đây được áp dụng vào những cuộc thí nghiệm và thử nghiệm cũng nhanh chóng đưa lại kết quả. Ngay lập tức chúng tôi tiến hành đủ mọi cách đầu tiên thiết kế các phương pháp mới tích cực tấn công mìn bằng cách rà mìn và kích thích hạt nổ, và sau đến các phương pháp phong thủ thụ động cho tất cả các tàu đối với mìn có thể có trong các kênh chưa rà quét, hoặc rà quét không có hiệu quả. Phương pháp này được gọi là "giải từ" và ngay lập tức áp dụng cho tất cả các loại tàu. Nhưng các thiệt hại nghiêm trọng khác tiếp tục xảy ra. Chiếc Belfast là một tuần dương hạm mới bị đánh mìn ngày 21/11 tại Firth of Forth và ngày 4/2 chiến hạm Nelson bị đánh mìn trên đường đi vào Loch Ewe. Tuy vậy hai chiếc này vẫn có thể cập một cảng có xưởng sửa chữa và đóng tàu. Điều đáng được chú ý là tình báo Đức không chọc thủng được các biện pháp bảo mật các tổn thương của tàu Nelson cho tới khi chữa xong và tiếp tục hoạt động được. Tuy vậy ngay từ ban đầu hàng ngàn người Anh đã phải biết sự việc đích thực.

        Kinh nghiệm sớm cho chúng tôi các phương pháp mới và đơn giản hơn về giải từ. Thành công có một tác động tinh thần rất lớn, nhưng để đánh bại những cố gắng của địch, chúng tôi chủ yếu dựa vào công việc đáng tin cậy, dũng cảm không mệt mỏi của các tàu rà quét mìn và nhiệm vụ của các chuyên gia kỹ thuật cần cù đã tự thiết kế và tự cung cấp các thiết bị mà họ dùng. Từ thời gian này trở đi, mặc dầu có những thời kỳ lo âu, nguy cơ về mìn luôn luôn được kiểm soát và cuối cùng thì sự nguy hiểm bắt đầu lui dần. Nên suy nghĩ kỹ về mặt này của thủy chiến. Trường họp xảy ra toàn bộ cố gắng phục vụ chiến tranh phải được dành ra một phần có ý nghĩa cho việc chống mìn. Một sản lượng lớn về vật tư và tiền của phải tách ra từ các nhiệm vụ khác và hàng ngàn người ngày đêm đã xả thân phục vụ riêng cho việc quét mìn. Tháng 6/1944 đạt con số cao nhất khi gần 6000 người tham gia vào việc này. Không sợ hãi cái gì hết, lòng hăng hái và tinh thần của đội thương thuyền tăng cao trước các phức tạp chết người của cuộc tấn công bằng mìn và các biện pháp đối phó hữu hiệu của chúng tôi. Sự vất vả và kiên dũng của họ đã cứu chúng tôi. Trong lĩnh vục rộng lớn hơn của hoạt động hải quân, vị trí của chúng tôi chưa bị thực sự thách thức. Thách thức phải đến và sự mô tả hai cuộc xung đột lớn với biệt kích trên mặt nước của Đức có thể kết thúc báo cáo của tôi về chiến tranh ngoài biển trong năm 1939.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #99 vào lúc: 05 Tháng Giêng, 2019, 09:47:08 pm »


       
*

        Tuyến phong tỏa mỏng và dài của chúng tôi ở phía bắc Orkneys mà đại bộ phận là tàu buôn có trang bị thành tàu tuần dương được chiến hạm yểm trợ từng quãng, dĩ nhiên phải bị các chiến hạm lớn của Đức tấn công đột ngột, đặc biệt là hai tuần dương hạm bọc thép và có pháo lớn là chiếc Schamhorst, và chiếc Gneisenau. Chúng tôi không thể phòng ngừa nổi việc đó. Hy vọng của chúng tôi là đưa những kẻ đột nhập vào cuộc giao chiến quyết định.

        Cuối chiều ngày 23/11, tàu buôn trang bị thành tuần dương hạm Rawalpindi trong khi tuần tra giữa Băng đảo và Faroes phát hiện một tàu chiến địch đang tiếp cận mình một cách nhanh chóng. Rawalpindi tưởng đó là chiến hạm bỏ túi Deutschland và báo cáo về như vậy. Đại úy Kennedy, sĩ quan chỉ huy có thể không có ảo tưởng gì về kết quả của một cuộc đụng độ như vậy. Tàu của ông ta chỉ là một tàu chở khách cải biến thành chiến hạm có trang bị bốn đại bác 6 inches một bên mạn tàu và tôi đoán chừng tàu địch có sáu pháo cỡ 11 inches và một trang bị trợ chiến hùng mạnh. Tuy vậy, ông ta chấp nhận rủi ro, quyết tâm đánh đến cùng. Địch nổ súng ở khoảng cách 10.000 thước Anh và tàu Rawalpindi phản pháo. Một hành động xạ kích từ một mạn tàu như vậy không thể kéo dài được, nhưng cuộc chiến cứ tiếp diễn cho tới khi toàn bộ pháo không hoạt động được nữa và Rawalpindi bốc cháy, và sau khi trời tối được một lúc thì chìm cùng với cái chết của hạm trưởng và 270 thủy thủ thuyền viên anh dũng.

        Thực ra không phải là chiến hạm Deutschland mà là hai tuần dương hạm Schamhorst và Gneisenau đã tham chiến. Các tàu này đã rời nước Đức hai ngày trước đây để tấn công các đoàn tàu hộ tống của chúng tôi, nhưng sau khi đã gặp và đánh chìm tàu Rawalpindi và vì sợ bị lộ, nên chúng đã bỏ phần còn lại của nhiệm vụ và quay ngay về Đức. Do vậy cuộc chiến đấu anh dũng của chiếc Rawalpindi không phải là vô ích. Tuần dương hạm New Castle đi tuần gần đấy nhìn thấy lửa đạn và đáp ứng ngay lời kêu gọi của Rawalpindi, cùng với tuần dương hạm Delhi kéo đến nơi thì thấy tàu đang bốc cháy vẫn chưa chìm: New Castle rượt đuổi tàu địch và vào 6hl5’ tối phát hiện ra hai tàu trong bóng đêm và mưa to. Một trong tàu đó được nhận ra là tuần dương hạm bọc sắt cỡ to và nhanh, nhưng do tối trời nên tàu địch đã chạy thoát.

        Hy vọng lừa được 2 chiến hạm tối quan trọng của Đức vào vòng chiến bao trùm lên tất cả mọi người có liên quan, và Tư Lệnh trưởng lập tức đưa ra khơi toàn bộ hạm đội của ông ta. Vào ngày 25, 14 tuần dương hạm Anh cha đi xát lại biển bắc cùng với sự phối hợp của khu trục hạm và tàu ngầm và sự yểm hộ của hạm đội trợ chiến. Nhưng cơ may không đến, chẳng phát hiện ra tàu nào hết, cũng chẳng thấy có dấu hiệu địch vận động theo hướng tây. Mặc dù thời tiết khắc nghiệt, việc săn lùng miệt mài vẫn được duy trì trong 7 ngày, và cuối cùng chúng tôi biết là chiếc Scharnhorst và Gneisenau đã quay lại biển Baltic an toàn. Được biết là sáng ngày 26 hai tàu này đã đi qua tuyến tuần tra gần bờ biển Na Uy của tàu tuần dương chúng tôi. Sương mù dày quá nên hai bên đều không nhìn thấy nhau. Radar hiện đại có thể đảm bảo được việc tiếp cận, nhưng khi đó lại không có radar. Dư luận công chứng là bất lợi đối với Bộ Hải quân chúng tôi không thể làm cho thế giới bên ngoài hiểu rõ được cái rộng bao la của đại dương hoặc là những cố gắng lớn lao của Hải quân trong rất nhiều năm. Sau hơn 2 tháng chiến tranh và những mất mát quan trọng, chúng tôi không có gì phát hiện ở phía bên kia cả, mà chúng tôi cũng không thể trả lời được câu hỏi "Hải quân đang làm cái gì?"
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM