Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Ba, 2024, 12:24:02 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hồi ký Winston Spencer Churchill  (Đọc 53158 lần)
0 Thành viên và 3 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #490 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 11:20:05 pm »


*

        Dĩ nhiên chúng tôi không chỉ có kế hoạch về những gì chúng tôi sẽ thực sự tiến hành. Quân địch biết chắc rằng một cuộc tổng tấn công đang được chuẩn bị, nên chúng tôi phải giữ kín địa điểm và thời gian của cuộc tấn công và làm cho chúng nghĩ là chúng tôi đang đổ bộ vào một nơi nào khác và vào thời điểm khác. Điều này đòi hòi tập trung suy nghĩ và khôn khéo hành động. Các vùng bờ biển cấm không cho du khách tới, kiểm duyệt gắt gao; mọi thư từ đều bị trả lại sau vài ngày; Đại sứ quán nước ngoài không được gửi điện tín bằng mật mã; và thậm chí hành lý ngoại giao của họ cũng bị hoãn lại. Mưu mẹo chủ yếu của chúng tôi là giả vờ rằng chúng tôi đang tiến quân dọc theo eo biển Dover. Mặc dù vậy, không thể miêu tả chính xác tất cả các cách để làm lạc hướng địch, nhưng có những cách rõ ràng  như giả vờ tập trung quân ở Kent và Sussex; tập trung hạm đội tàu giả vờ ở cảng Cinque Ports, đổ bộ diễn tập ở gần bờ biển, gia tăng hoạt động thông tin cũng được sử dụng. Những hoạt động trinh thám được thực hiện ở những nơi hay trên những nơi mà chúng tôi sẽ không tấn công nhiều hơn những nơi mà chúng tôi sẽ thực hiện tấn công. Kết quả cuối cùng rất đáng khâm phục. Tổng Tư lệnh Đức tin chắc vào những gì chúng tôi dàn cảnh. Rundstedt Tổng Tư lệnh ở mặt trận phía tây cũng tin rằng Pas de Calais là mục tiêu của chúng tôi.

*

        Tập trung lực lượng tấn công - 176.000 binh sĩ, 20.000 xe và nhiều ngàn tấn hàng dự trữ, tất cả được đưa lên tàu trong 2 ngày đầu - đã là một nhiệm vụ to lớn. Từ các ga dọc nước Anh, quân đội được đưa xuống các quận phía Nam.

        Ba sư đoàn không quân sẽ được thả xuống Normandy trước cuộc tấn công trên biển, tập hợp gần phi trường nơi mà họ sẽ lên đường. Từ chỗ tập trung ở phía sau các binh sĩ được đưa lên tàu với ưu tiên cho những binh lính ở các doanh trại thuộc những khu vực tập trung gần bờ biển. Tại các doanh trại tập trung, họ được chia ra thành các phân đội tương ứng với số lượng chứa của tàu hay thuyền sẽ chở họ. Ở đây, mỗi binh sĩ phải tuân theo những mệnh lệnh. Một khi được thông báo tình hình không ai được phép rời khỏi doanh trại. Các doanh trại được đóng gần nơi xuống tàu - đó la các cảng hay "đường băng" - ... tức là những nơi đổ bê tông ở bãi biển để các phi cơ nhỏ có thể xuất phát dễ dàng. Ở đây họ sẽ được đưa xuống tàu hải quân.

        Tất cả những hoạt động trên biển và đất liền sẽ khó mà thoát khỏi sự quan sát của quân địch. Nhiều mục tiêu sẽ trở thành hấp dẫn đối với lực lượng không quân của địch và chúng tôi phải đề phòng cẩn thận. Gần 7.000 khẩu pháo và rocket, hơn 1.000 khinh khí cầu được sử dụng để bảo vệ cho khối lượng lớn binh sĩ và xe cộ. Nhưng vẫn không có dấu hiệu của Luftwaffe. Mọi thứ sao mà khác so với 4 năm trước đây! Đội vệ binh, những người đã kiên nhẫnchờ đợi một công việc có giá trị trong từng ấy năm, giờ đã có được công việc đó. họ không chỉ là lực lượng chống máy bay, bảo vệ bờ biển mà họ con đảm nhiệm nhiệm vụ an ninh thông thương để những người lính khác ra trận. Do vậy, cả miền nam Anh Cát Lọi đã trở thành một doanh trại quân đội khổng lồ với đầy những binh sĩ được huấn luyện, đào tạo và đầy lòng hăng hái đế giao chiến với quân Đức trên biển.

        Vào ngày thứ hai 15/5 ba tuần trước ngày D, chúng tôi tổ chức một cuộc họp cuối cùng ở Luân Đôn tại Đại bản doanh của Tướng Montgomery ở trường Saint Paul. Đức Vua, Đại Nguyên soái Smuts, vị tổng tư lệnh Anh và các vị chỉ huy viễn chinh, cùng nhiều sĩ quan chủ chốt đã có mặt. Trong phòng hợp có một bản đồ của vùng biển Normandy và phần đất liền gần đấy nhất được đặt nghiêng để mọi người có thể thấy rõ, được kiến tạo để các sĩ quan cao cấp giải thích kế hoạch chiến dịch có thế đi quanh nó để chỉ các điểm mốc. Tướng Eisenhower phát biểu đầu tiên và phiên họp buổi sáng kết thúc bằng một bài phát biểu của Đức Vua. Tướng Eisenhower có một bài phát biểu gây ấn tượng. Tiếp theo là nhiều vị chỉ huy hải quân, lục quân, không quân và các vị sĩ quan cao cấp chủ chốt phát biểu. Họ đã nói nhiều về quá trình chuẩn bị công phu giúp cho lực lượng điều hành khi lên bờ.

        Mọi việc lúc này diễn ra nhanh và trôi chảy đến cao điểm, vẫn không có dấu hiệu gì là quân địch phát hiện ra được bí mật của chúng tôi. Chúng tôi đã quan sát thấy một ít sự tăng cường lực lượng hải quân ở Cherbourg và Channel, và có thêm một số hoạt động cài mìn ở eo biển Manche nhưng nhìn chung, chúng vẫn im lìm chờ đợi hành động rõ ràng của chúng tôi. Vào ngày 28/5 những vị chỉ huy cấp dưới được thông báo rằng ngày D sẽ là ngày 5/6. Từ lúc này tất cả mọi người cam kết cuộc tấn công chỉ được mọi người ở thuyền và doanh trại, ở những địa điểm trên bờ của họ biết đến. Tất cả thư tín được thu giữ, các loại thư tín riêng đều bị cấm ngoại trừ trong trường hợp khẩn cấp cá nhân.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #491 vào lúc: 16 Tháng Ba, 2019, 04:57:28 pm »


        Lúc này thời tiết bắt đầu khiến mọi người lo lắng. Một loạt các giải pháp được đưa ra đế đối phó với điều kiện thất thường của thời tiết và kể từ đó cuộc họp của các vị chỉ huy được tổ chức 2 lần 1 ngày để nghiên cứu các dự báo thời tiết. Ở cuộc họp  đầu tiên của họ điều kiện thời tiết xấu đã được dự đoán cho ngày D với trời nhiều mây. Điều này là tối quan trọng đối với lực lượng không quân, ảnh hưởng cả việc ném bom lẫn hạ cánh. Vào ngày 2/6 tàu chiến đầu tiên chạy từ Clyde và 2 tàu ngầm nhỏ chạy từ Portsmouth mà nhiệm vụ của chúng là đánh dấu khu vực tấn công. Ngày 3/6 chẳng có gì khích lệ cả. Một cơn gió phía tây nổi lên làm biển hơi động. Có nhiều mây và một vùng mây đang hạ thấp hơn. Những dự đoán cho ngày 5/6 là rất u ám.

        Chiều hôm đó, tôi lái xe xuống Portsmouth với ông Bevin và Đại nguyên soái Smuts và thấy một lực lưỡng lớn binh sĩ đang xuống tàu đến Normandy. Chúng tôi ghé thăm đại bản doanh của sư đoàn 50, sau đó đi tuần xuống Solent xem hạ thủy hết tàu này đến tàu khác. Trên đường về, chúng tôi dừng lại trại của Tướng Eisenhower và chúc ông may mắn. Chúng tôi trở về tàu hỏa đúng giờ ăn khuya. Đang ăn thì tướng Ismay có điện thoại của Bedell Smith, người đã bảo với ông ta rằng thời tiết vẫn đang xấu đi và rằng chiến dịch rõ ràng sẽ phải hoãn lại trong 24 tiếng nữa. Tướng Eisenhower sẽ đợi cho đến đầu ngày 4 tháng 6 trước khi ra quyết định chắc chắn. Trong khi đó các đơn vị hạm đội lớn sẽ vẫn tiếp tục hạ thủy theo kế hoạch.

        Tướng Ismay trở về và báo cáo những tin tức bất lợi. Những người nào đã thấy dàn trận ở Solent sẽ nghĩ rằng chiến dịch không thể dừng lại bởi một cơn mưa tuyết. Chúng tôi bị ám ảnh bởi ý nghĩ rằng nếu thời tiết tiếp tục xấu đi và việc hoãn lại qua ngày 7/6 thì chúng tôi có thể không có được sự kết hợp cần thiết giữa trăng và thủy triều ít nhất là trong 2 tuần tới. Trong khi đó các binh sĩ đã được triển khai tác chiến. Rõ ràng không thể giữ họ ổn định lâu dài bên trong các tàu nhỏ. Làm sao mà không bị lộ bí mật?

        Tuy nhiên, sự lo lắng của mọi người không thể hiện ở bàn ăn tối trên tàu hỏa. Đại Nguyên soái đang ngồi ở vị trí trang trọng nhất. Ông kể lại câu chuyện về sự đầu hàng của tướng Boer ở Vereeniging năm 1902 - Ông đã nhấn mạnh với các đồng sự rằng lần đó đã không cần sử dụng đến súng ống như thế nào và rằng bọn chúng đã phải phụ thuộc vào quân Anh ra sao. Ông đã từng bị chính những người bạn của mình coi là một kẻ hèn nhát và thất bại và ông đã trải qua thời kỳ khó khăn nhất trong cuộc đời. Tuy nhiên, cuối cùng ông đã thắng lợi tiến đến Vereeniging, và hòa bình đã được lập lại. Ồng tiếp tục nói về những kinh nghiệm của ông khi Thế Chiến thứ 2 bùng nổ, khi ông ta phải đi dọc sàn nhà Quốc hội để đấu tranh với chính Thủ tướng của ông ta, ngươi muốn duy trì vị trí trung lập.

        Chúng tôi đi ngủ vào khoảng 1 giờ 30. Tướng Ismay nói với tôi rằng ông sẽ đợi để nghe kết quả của cuộc họp sáng. Tôi nói vì tôi chẳng có thể làm gì để thay đổi kết quả nên đừng đánh thức tôi dậy để nghe kết quả. Vào lúc 4 giờ 15 sáng Tướng Eisenhower lại gặp các chỉ huy của ông ta, và nghe các nhà dự đoán thời tiết báo cáo, bản báo cáo đáng ngại, trời nhiều mây, mây tiếp tục xuống thấp, gió tây nam thổi mạnh, có mưa, và biển êm. Dự báo cho ngày mồng 5 thậm chí còn xấu hơn. Một cách miễn cuỡng ông ta ra lệnh hoãn cuộc tấn công lại 24 giờ và toàn bộ sự dàn trận to lớn bị đảo ngược so với kế hoạch đã được chuẩn bị cẩn thận. Tất cả các đoàn tàu quay trở lại và các thuyền nhỏ tìm nơi trú để buông neo ở những nơi thuận lợi. Chỉ có 1 đoàn tàu lớn gồm 138 tàu nhỏ là không nhận được tin nhưng cũng ngừng lại kịp thời và quay lại mà không làm kẻ địch nghi ngờ gì. Đó là 1 ngày gian khổ cho hàng nghìn binh sĩ ẩn trong tàu đổ bộ xung quanh bờ biển. Lính Mỹ là những người đến từ các cảng của đất nước phương Tây phải chịu gian khổ nhất.

        Vào khoảng 5 giờ sáng hôm đó Bedell Smith lại gọi điện cho Tướng Ismay khẳng định sự hoãn lại và Tướng Ismay đi ngủ. Nửa giờ sau tôi thức dậy và triệu ông ta tới. Ông ta báo cáo tin mới. ông ta còn nói tôi không bình luận gì cả.

        Thơi gian trôi qua chậm chậm cho đến 9 giờ 15 tối 4/6, một cuộc họp quyết định khác được tổ chức ở đại bản doanh của Tướng Eisenhower. Thoi tiết xấu, giống như thời tiết của tháng 12 hơn là tháng 6. Nhưng các nhà dự báo thời tiết cho là sẽ có những biến chuyển khá hơn vào sáng mồng 6. Họ cũng dự đoán sau đó thời tiết lại khắc nghiệt trong một thời gian chua xác định được bao lâu. Đối diện với sự chọn lụa liều lĩnh là chấp nhận mạo hiểm ngay hay hoãn cuộc tấn công lui hai tuần nữa, Tướng Eisenhower cùng với những ý kiến của các viên chỉ huy của ông ta đã dũng cảm khôn ngoan chọn lụa là tiếp tục tấn công phụ thuộc vào sự xác định cuối cùng vào sớm ngày hôm sau. Lúc 4 giờ sáng ngày 5/6 đã đưa ra quyết định không thay đổi. Cuộc xâm lăng sẽ khởi đầu vào ngày 6/6.

        Hồi tưởng lại sự việc, tôi nhận thấy quyết định này đã tạo được lòng nguỡng mộ chính đáng. Nó đã được chứng minh đầy đủ bằng các sự kiện và nó đã thực sự gây cho mọi người sự ngạc nhiên đầy hữu ích. Giờ đây chúng tôi biết rằng các viên chức khí tượng của Đức đã thông báo với Tổng tư lệnh của họ là cuộc tấn công vào ngày 5 hoặc mồng 6 tháng 6 sẽ không thể thực hiện do thời tiết có bão mà có thể kéo dài trong dăm ba ngày.

        Suốt ngày 5/6 các đoàn tàu sẽ là mũi tấn công của cuộc viễn chinh tập hợp ở điểm hẹn phía nam của đảo Wight. Từ đó có một đoàn quân dài vô tận được dẫn đầu bởi những tàu quét mìn trên một mặt trận rộng và được bảo vệ bởi lực lượng hải quân và không quân Đồng minh, một hạm đội lớn nhất rơi khỏi bờ biển của chúng tôi lên đường sang bờ biển nước Pháp. Điều kiện khắc nghiệt trên biển là một khó khăn lớn cho binh sĩ vào thời gian trước trận đánh, đặc biệt rất bất tiện cho các tàu nhỏ hơn. Tuy nhiên, chiến dịch khổng lồ được thực hiện hầu như chính xác như một cuộc diễu hành, và mặc dù không phải hoàn toàn không có tổn thất, nhưng số người thương vong và sự trì hoãn xảy ra chủ yếu với tàu nhỏ, cũng không ảnh hưởng đáng kể đến những diễn biến chính.

        Xung quanh các bờ biển của chúng tôi, hệ thống phòng thủ được điều chỉnh với tốc độ hoạt động cao nhất. Quốc hội theo dõi bất kỳ sự di chuyển nào của những con tàu Đức, trong khi máy bay tuần tra theo dõi bờ biển của kẻ thù từ Na Uy đến eo biển Manche. Ngoài khơi, trong các lối vào phía Tây và trong Vịnh Biscay, máy bay của phân đội ven biển, với sức mạnh lớn, được sự ủng hộ của các khu trục hạm, đã theo dõi sự phản ứng của kẻ thù. Cục tình báo của chúng tôi báo cáo với chúng tôi rằng hơn 50 tàu ngầm Đức được tập trung ở cảng Biscay ở Pháp sẵn sàng can thiệp khi cần. Trong khi tôi ngồi ở ghế trong phòng bản đồ ở Annexe thì tin gây xúc động về việc đã chiếm được Rome đến.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #492 vào lúc: 17 Tháng Ba, 2019, 11:26:56 pm »


12

ROME VÀ NGÀY D.

        Sự bế tắc ở Anzio và Cassino đã làm cho việc tiến vào đất Ý của quân Đồng minh phải tạm ngưng và kéo dài gần 2 tháng. Các binh sĩ của chúng tôi phải được nghỉ ngơi và tái tập trung lực lượng. Hầu như binh sĩ của đạo quân thứ 8 phải được đưa đến từ vùng biển Adriatic và hai quân đội được tập hợp cho cuộc tấn công tiếp theo. Trong khi đó, Tướng Wilson đã sử dụng tất cả không lực của mình để ngăn cản và gây tổn thất cho quân địch, như chúng tôi, họ đang lợi dụng sự tạm ngưng để tái tổ chức và bổ sung thêm lực lượng cho trận đánh tới.

        Lực lượng không quân Đồng minh hùng mạnh đã tham gia tấn công vào hệ thống liên lạc trên đất của quân địch với hy vọng sẽ cắt được liên lạc của chúng và lực lượng quân đội của chúng buộc phải rút lui vì thiếu sự tiếp tế. Chiến dịch này, gọi một cách lạc quan là chiến dịch "Gọng kìm", nhằm khóa chặt 3 tuyến đường xe lửa chính từ phía bắc nước Ý, những điểm chủ chốt như là các cầu lớn, cầu cạn và những chỗ đường dễ bị ùn tắc khác. Họ cố gắng chặn nguồn lương thực của Đức. Nỗ lực đó kéo dài được hơn 6 tuần và đã gây thiệt hại lớn cho địch. Sự điều quân bằng tàu hỏa bị dừng lại ở miền Bắc xa xôi của thành Rome nhưng nó đã không làm chúng tôi hài lòng. Bằng cách sử dụng tàu biển sẵn có của mình, quân địch đã chuyển hàng hóa bằng phương tiện xe gắn máy và tận dụng thời gian trong bóng đêm để bảo toàn lực lượng, nhưng quân địch vẫn không thể có đủ hàng dự trữ cho cuộc chiến tranh lớn và kéo dài, và trong những trận đánh khủng khiếp trên đất liền vào cuối tháng 5 họ đã bị tổn thất nặng nề. Sự phối hợp các đội quân riêng lẻ của chúng tôi và việc chiếm giữ Rome diễn ra nhanh hơn chúng tôi dự đoán. Lực lượng Không quân của Đức chịu tổn thất lớn, và trong đầu tháng 5 chúng chỉ có thể tập hợp  một đội quân gồm 700 máy bay để chống lại đội 1000 máy bay chiến đấu của chúng tôi.

        Lúc này, Tướng Clark, của đạo quân thứ 5, với hơn 7 sư đoàn mà 4 sư đoàn là quân Pháp, đang ở mặt trận từ biển đến sông Liri; từ đó đội quân thứ 8, mà hiện do tướng Leese chỉ huy, tiếp tục đường dây xuyên qua Cassino đến vùng núi với lực lượng gần bằng 12 sư đoàn. Trong đó tất cả lực lượng phe Đồng minh tập trung được hơn 28 sư đoàn cũng chỉ tương đương với 3 sư đoàn còn lại ở vùng Adriatic.

        Chống lại họ là 23 sư đoàn của Đức, những kế hoạch giả trang của chúng tôi đã đánh đổ Kesselring quá hay đến nỗi chúng đã dàn quân rộng rãi. Giữa Cassino và vùng biển nơi mà chúng tôi sẽ tấn công thì chỉ có 4 sư đoàn và quân tiếp viện thì bị phân tán ở xa. Cuộc tấn công của chúng tôi nổ ra bất ngờ . Quân Đức đang thực hiện việc chống trả phía mặt trận nước Anh, và một trong các tư lệnh lục quân của chúng đã có kế hoạch đi nghỉ phép.

        Trận đánh lớn bắt đầu và lúc 11 giờ trưa ngày 11/5; khi pháo binh của cả hai đạo quân chúng tôi, 2.000 khẩu pháo, bắt đầu nhả đạn, lại được tăng cường lúc bình minh bởi lực lượng không quân chiến thuật hùng mạnh. Sau nhiều trận đánh lớn quân địch bắt đầu yếu đi. Vào buổi sáng ngày 18/5 thị trấn Cassino cuối cùng đã bị chiếm giữ bởi sư đoàn 4 của Anh, và quân Ba Lan đã kéo cờ đỏ trắng chiến thắng của họ trên đống gạch đổ nát của tu viện. Kesselring đang đưa quân cứu viện nhanh nhất mà ông có thể nhưng họ chỉ đến từng ít một, chỉ bị ném vào trận đánh để kiềm chế dòng thác tấn công của quân Đồng minh. Đến ngày 25 thì quân Đức thất bại hoàn toàn và bị truy đuổi sát gót trên toàn vùng kiểm soát của đạo quân thứ 8.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #493 vào lúc: 18 Tháng Ba, 2019, 09:17:18 pm »


        Sáu sư đoàn dưới sự chỉ huy của Tướng người Mỹ Truscott được sắp xếp để bộ xuống vùng Anzio và ngay lập tức nổ súng cùng với cuộc tấn công dữ dội của đạo quân thứ 8. Sau 2 ngày chiến đấu dũng mãnh, họ tiếp cận được Quân đoan thứ hai của Mỹ. Cuối cùng thì lực lượng của chúng tôi đã gặt hái những thắng lợi bắt đầu từ mùa đông. Quân địch ở phía Nam đã thất bại hoàn toàn và không quân phe Đồng minh đã cố gắng ngăn cản sự điều quân và phá vỡ sự tập trung lực lượng của địch. Nhưng đạo quân cản hậu cứng đầu vẫn cứ ngăn cản lực lượng truy đuổi của chúng tôi và sự rút lui của chúng cũng không mấy hỗn loạn. Vùng miền núi đã ngăn cản chúng tôi sử dụng sức mạnh bằng xe bọc thép mà ở nơi khác nó có thể phát huy lợi thế.

        Nhưng đến đêm 2/6, sự kháng cự của quân Đức tan vỡ và ngày hôm sau Quân đoàn của Tướng Truscott tiến vào vùng Đồi Alban, với sư đoàn 1 và 5 của Anh bên mạn trái, tiến thẳng vào Rome. Quân đoàn thứ hai của Mỹ tiến vào Rome trước đó không lâu. Họ thấy các cây cầu hầu như vẫn nguyên vẹn và vào lúc 7 giờ 15 tối ngày 4/6 Sư đoàn 88 thuộc quân đoàn này dẫn đầu tiến vào Piazza Venezia, vùng trung tâm của thủ đô. Từ nhiều căn cứ các thông điệp chúc mừng nồng nhiệt đã được gửi đi. Thậm chí tôi cũng nhận được lời khen ngợi từ Bear. Vào trưa ngày D, 6/6/1944, tôi yêu cầu Nghị viện "chính thức công nhận sự giải phóng Rome do lực lượng Đồng minh dưới sự chỉ huy của Tướng Alexander thực hiện". Cái tin này đã được lan truyền từ tối hôm trước. Mọi người phấn khỏi vô cùng về việc đổ bộ vào Pháp mà mọi người biết là đang tiến hành vào lúc này. Tuy vậy, tôi đã bỏ ra 10 phút dành cho chiến dịch ở Ý và lòng khâm phục phe Đồng minh ở đó. Sau khi làm cho họ hồi hộp một lúc tôi cho họ biết những gì xảy ra như chúng tôi được thông báo. Vào buổi chiều tôi hài lòng báo cáo với Staline:

        "Moi việc bắt đầu tốt đẹp. Các bãi mìn, vật chướng ngại và các khẩu đại bác trên đất liền đã được khắc phục. Sự hạ cánh của lực lượng không quân rất thành công trên phạm vi rộng lớn. Sự đổ bộ của bộ binh đang tiến hành nhanh chóng, nhiều xe tăng, khẩu pháo đang sẵn sàng trên bờ. Thời tiết có vẻ chuyển từ bình thường sang tốt".

        Ông ta phúc đáp ngay và có cả tin quan trọng đáng mừng. Ông ta đánh điện :"Tôi đã nhận được thông tin của ngài về những thành công khởi đầu của chiến dịch "Overlord". Nó đã khiến chúng tôi vui mừng và hy vọng vào những thành công tiếp theo. Cuộc tấn công mùa hè của lực lượng Xô Viết đã được sắp xếp như thỏa thuận ở Hội nghị, sẽ bắt đầu vào giữa tháng 6 vào các quân khu quan trọng của mặt trận... Vào cuối tháng 6, và suốt tháng 7, chiến dịch tấn công sẽ trở thành cuộc tổng tiến công của lực lượng Xô Viết".

        Tôi quyết định gửi cho ông ta bản báo cáo đầy đủ hơn về tiến trình của chúng tôi khi tôi nhận được bức điện này. Tôi đã trả lời "Tôi rất hài lòng với tình hình diễn ra đến trưa hôm này (7/1). Chỉ có một bờ biển của quân đoàn Mỹ là đang gặp khó khăn nghiêm trọng nhưng bảy giờ đang sáng sủa. 20.000 lính nhảy dù đã hạ cánh an toàn    bên    mạn sườn quân địch và có liên lạc trong mọi trường hợp với lực lượng Hải quân Mỹ và Anh. Chúng tôi đã được thông tin với những tổn thất không đáng kể. Chúng tôi đã dự đoán sẽ mất 10.000 quân..."

        Staline đã đánh điện trả lời một vài ngày sau đó:

        "Như đã rõ ràng, việc đổ bộ, trên phạm vi lớn, đã hoàn toàn thành cồng. Các đồng sự của tôi và tôi phải thừa nhận rằng lịch sử chiến tranh được mọi người biết đến qua phạm vi hoạt động của nó, quan niệm rộng rãi của nó và việc thực thi tài tình nó. Chúng ta biết rõ Napoleon trong thời ông ta, đã thất bại nhục nhã trong kế hoạch phá eo biển Manche. Tên Hitler quá khích, người đã khoe khoang trong 2 năm rằng y sẽ nỗ lực phá eo biến Manche, đã không thể thực hiện ý định của mình thậm chí là chỉ nói bóng gió về những nỗ lực thực hiện lời đe dọa của mình. Chỉ có phe Đồng minh của chúng ta đã thành công trong việc thực hiện với niềm vinh dự cái kế hoạch vĩ đại trong việc tấn công eo biển Manche. Lịch sử sẽ ghi nhận điều này như là một thành tựu cao nhất."

        Từ "vĩ đại" được dịch ra từ bức điện của Nga mà tôi nhận được, tôi nghĩ từ "hùng vĩ" là nghĩa mà ông Staline muốn nói. Trong trường hợp nào thì từ đó cũng diễn tả đầy đủ ý nghĩa của chiến thắng.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #494 vào lúc: 19 Tháng Ba, 2019, 12:32:57 am »


*

        Vào ngày 10/6 tướng Montgomery báo cáo rằng ông ta đã chuẩn bị đầy đủ ở trên bờ cho một cuộc viếng thăm. Vì thế tôi đi tàu hỏa đến Portsmouth với Đại Nguyên soái Smuts, ông Brooke, Tướng Marshall và Đô đốc King. Tất cả 3 Tham mưu trương Mỹ đã bay đến vương quốc Anh ngày 8/6 trong trường hợp  sẽ có bất cứ sự giải quyết quân sự quan trọng nào được đưa ra. Một tàu khu trục của Anh và một của Mỹ đã đợi chúng tôi. Smuts Brooke và tôi lên tàu thứ nhất, còn Tướng Marshall và Đô đốc King lên tàu sau, và chúng tôi vượt qua eo biển Manche mà chẳng có sự cố nào. Tướng Montgomery mỉm cười tự tin đón chúng tôi ở bờ biển khi chúng tôi đang leo ra khỏi tàu nhỏ đổ bộ. Quân đội của ông ta đã sẵn sàng xâm nhập 7 hoặc 8 dặm vào đất liền. Hầu như không có vụ đánh nhau hay hoạt động chiếi\ sự nào. Thời tiết khá sáng sủa. Chúng tôi lái xe qua lãnh địa hạn hẹp nhưng màu mỡ của chúng tôi ở Normandy. Thật là sung sướng khi thấy sự giàu có của vùng quê. Trên những cánh đồng đầy những con bò cái vành trắng đáng yêu đang tắm nắng hoặc đang tụ tập từng đàn dưới ánh sáng mặt trời. Dân thường dường như hoàn toàn tự tin và có cuộc sống đầy đủ đang đón chào một cách nhiệt tình. Đại bản doanh của Tướng Montgomery cách biển khoảng 5 dặm, nằm trong một tòa nhà với các bãi cỏ và hồ bao quanh. Chúng tôi ăn trưa trong một cái lều nhìn thẳng về phía quân địch. Vị tướng đang rất phấn khởi. Tôi hỏi mặt trận thực sự cách đây bao xa? Ông nói khoảng 3 dặm. Tôi hỏi ông có mối liên lạc nào không? Ông trả lời "không". "Thế có cái gì để chống lại cuộc đột kích của xe bọc thép Đức phá hỏng bữa tiệc trưa của chúng ta?" Ông ta trả lời là ông không nghĩ là bọn chúng sẽ tới. Ban chỉ huy nói với tôi là tòa nhà đã bị dội bom nặng vào tối hôm trước và dĩ nhiên có nhiều hố bom quanh nó. Tôi nói với ông ta là ông đang quá mạo hiểm nếu ông thực hiện một thói quen kiểu như vậy. Bất kỳ cái gì đều có thể làm ngay, hay trong một thời gian ngắn nhưng thói quen, sự lặp lại, là sự kéo dài nên tránh khi có chiến tranh. Thật ra, ông ta đã di chuyển chỗ 2 ngày sau đó mặc dù ông ta và ban tham mưu của ông chưa gặp chuyện rắc rối nào khác.

        Mọi việc tiếp tục tốt đẹp, thỉnh thoảng mới có báo động trên không và khẩu pháo chống máy bay ở đây hầu như không hoạt động. Chúng tôi tiến hành một cuộc xem xét đáng kể khu yếu địa của chúng tôi. Tôi đặc biệt quan tâm xem xét các địa phương Port-en-Bessin, Courseulles và Ouistreham. Chúng tôi đã chưa tính đến nhiều về    những cảng nhỏ này trong bất cứ kế hoạch nào mà    chúng tôi    lập ra cho cuộc tấn công lớn. Chúng được xem là cái lợi quý giá nhất và giờ đã bốc giữ hàng khoảng 2000 tấn một ngày. Tôi đã bàn mãi về câu chuyện này khi chúng tôi lái xe hay đi dạo quanh vùng đất chiếm giữ thú vị nhưng vô cùng hạn hẹp nay.

        Smuts, Brooke và tôi đi về trong tàu khu trục Kelvin. Đô đốc Vian, người hiện đang chỉ huy tất cả tàu chiến nhỏ, các tàu đổ bộ bảo vệ cảng Arromanches, cũng đang ở trên tàu. Ông ta đề nghị rằng chúng tôi nên đi xem sự bắn phá vào vị trí của quân Đức bằng tàu chiến với sự bảo vệ của quân Anh ở mạn trái. Vì thế, chúng tôi đã băng qua giữa hai tàu chiến mà tầm bắn khoảng 20.000 dặm và đi qua phi đoàn tàu chiến tầm bắn khoảng 14.000 dặm và chúng tôi nhanh chóng cách bờ khoảng 7-8000 dặm có nhiều cây cối rậm rạp. Trận bắn phá đang diễn ra chậm rãi nhưng không có sự đáp trả nào từ phía quân địch. Khi chúng tôi trở về, tôi nói với Đô đốc Vian "Khi chúng tôi đang ở đây, tại sao chính chúng ta không bắn vào chúng trước khi chúng tôi trở về. Ông ta nói "Dĩ nhiên là được" và trong 1 hay 2 phút tất cả khẩu pháo của chúng tôi đã nhả đạn vào bờ biển yên tĩnh. Dĩ nhiên chúng tôi đang ở trong tầm bắn của súng đại bác của chúng, nên khi chúng tôi bắn, Vian cho tàu chiến quay đầu và rời khỏi đó với tốc độ nhanh nhất. Chúng tôi nhanh chóng ra khỏi nguy hiểm và băng ngang dãy tàu chiến. Đây là lần duy nhất tôi ở trên một tàu hải quân khi nó đang nhả đạn "trong con giận dữ" nếu có thể được gọi như vậy. Tôi khâm phục tinh thần thượng võ của Đô đốc Smuts, ngươi cũng rất thích thú trong dịp này. Tôi đã ngủ ngon lành trong chuyến hành trình 4 tiếng đến Portsmuth. Thật là một ngày hoàn toàn thú vị và vui vẻ.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #495 vào lúc: 20 Tháng Ba, 2019, 04:45:47 am »


*

        Ngay sau đó tôi viết cho Tổng thống về những vấn đề khác nhau, trong đó có cả cuộc viếng thăm của Tướng de Gaulle đến Pháp mà tôi sắp xếp, chưa thông qua ý kiến của Roosevelt trước. Và viết thêm:

        "Tôi đã có một ngày vui vẻ vào ngày thứ 2 trên các bờ biển và đất liền. Có một số lượng lớn tàu kéo dài hơn 50 dặm dọc bờ biển. Có thể dần dần chống lại thời tiết bằng các cáng nhân tạo, và sẽ dẫn đến thành công, nhanh chóng có nơi trú ấn hiệu quá chống lại thời tiết xấu. Sức mạnh không quân của chúng ta và lực lượng chống tàu ngầm Đức của chúng ta dường như là một cách bảo vệ rất tốt cho tình hình dó. Sau khi thực hiện nhiều nhiệm vụ khó nhọc chúng tôi ra đi và có một cuộc bắn phá bọn Đức từ tàu chiến của chúng ta và mặc dù tầm bắn chỉ là 6000 mét nhưng nó không dám đáp lại".

        "Marshall và King trở về trên tàu hỏa của tôi. Họ vô cùng yên tâm về những gì họ được thấy về phía Mỹ, và Marshall đã đánh một bức điện khá hấp dẫn cho Mountbatten nói về bao nhiêu tàu nhỏ đã được sản xuất dưới sự tổ chức của ông ta và những gì chúng ta đã làm được. Ông đã dùng từ "kỳ diệu" trong một bức điện gần dây nhất gửi cho tôi. Tôi phải công nhận rằng những gì tôi thấy chỉ có thể miêu tá bằng từ đó và tôi nghĩ các quan chức của ngài cũng đồng ý. Ôi tôi ước gì ngài đang có mặt ở đó!"
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #496 vào lúc: 20 Tháng Ba, 2019, 04:46:48 am »


13

TỪ NORMANDY ĐẾN PARIS

        Chúng tôi nghiên cứu các ý định và kế hoạch của địch khi chúng tôi đã biết về chúng. Thống chế Rundstedt, với 60 sư đoàn, đang chỉ huy toàn bộ Bức tường Đại Tây Dương, từ Bỉ -  Ha - Lục đến vịnh Biscay, và từ Marseilles dọc theo bờ biển phía nam nước Pháp. Theo ông ta thì Rommel đã xâm chiếm được bờ biển từ Hà Lan đến sông Loire. Đội quân thứ 15 của ông ta với 19 sư đoàn chiếm giữ khu vực gần Calais và Boulogne, và Đội quân thứ 7 đã có 9 sư đoàn bộ binh và 1 sư đoàn Panzer sắp tới ở Normandy. Mười sư đoàn Panzer trên toàn bộ mặt trận phía tây đã bị đánh bại từ Bỉ đến Bordeaux. Kỳ lạ rằng quân Đức, hiện đang trong thế phòng ngự đã lầm lẫn tương tự như Pháp vào năm 1940 và đã phân tán vũ khí phản công mạnh nhất của họ.

        Thực sự kỳ lạ là cuộc tấn công rộng lớn, có kế hoạch từ lâu của chúng tôi, đã khiến quân địch bất ngờ cả về thời gian và địa điểm. Sáng ngày 5-6, Rommel đã rời sở chỉ huy đến thăm Hitler ở Berchtesgaden và đang ở Đức khi cuộc tấn công diễn ra. Đã có nhiều tranh cãi về mặt trận mà phe Đồng minh sẽ tấn công - Rundstedt vẫn cứ tin rằng cuộc tấn công chính của chúng tôi sẽ thực hiện qua eo biển Dover, đó là đường biển ngắn nhất và là đường gần nhất tới thủ đô của Đức. Rommel đã đồng ý với ông ta. Tuy nhiên Hitler và Bộ Tham mưu của Hitler đã đưa ra báo cáo cho rằng Normandy sẽ là chiến trường chính. Thậm chí sau khi chúng tôi đã đổ bộ thì những điều chưa chắc chắn như vậy vẫn còn tiếp tục. Hitler đã mất một ngày hoàn toàn nguy kịch trong việc quyết định điều 2 sư đoàn Panzer gần nhất để tăng viện cho mặt trận này. Cục tình báo Đức rõ ràng đã đánh giá quá cao số sư đoàn và tổng số tàu thích hợp có thể sử dụng ở Anh. Trong hồ sơ của họ có những nguồn cung cấp phong phú cho cuộc đổ bộ lớn lần thứ 2 nay, vì vậy Normandy có thể chỉ là cuộc đổ bộ mở đầu và là phụ trợ. Gần đến tuần thứ 3 tháng 7, sáu tuần sau "Ngày - D" (D - Day), các quân dự bị từ Đội Quân thứ 15 được gửi đến phía Nam Từ Pas de Calais để tham gia vào trận chiến. Các mưu mô lừa gạt của chúng tôi cả trước và sau "Ngày D" nhằm mục đích tạo ra sự suy đoán lộn xộn này của địch, là đáng khâm phục và có những kết quả có ảnh hưởng sâu rộng trên chiến trường.

        Tuy nhiên quân địch đã chiến đấu ngoan cường và không dễ dàng bị đánh bại. Tại khu vực chiến đấu của Mỹ, các đầm lầy gần Carentan và tại cửa sông Vire đã cản trở các đợt di chuyển của chúng tôi và mọi nơi ở đây đều phù hợp với thế phòng thủ của bộ binh. Khu vực này bao gồm nhiều cánh đồng nhỏ bị chia cắt bởi các bờ ruộng với các mương và các đê rất cao. Sự tăng viện pháo bị cản trở do thiếu sự quan sát tốt và cực kỳ khó khăn để sử dụng xe tăng. Bộ binh chiến đấu trên tất cả con đương này, với mỗi cánh đồng nhỏ là 1 điểm mạnh tiềm tàng. Tuy nhiên cuộc tiến quân tốt đã được thực hiện, trừ việc chiếm Caen bị thất bại.

        Thị trấn nhỏ nhưng nổi tiếng này trở thành cảnh tượng của các cuộc chiến tranh cay đắng hơn trong nhiều ngày. Đối với chúng tôi đó là điều quan trọng, bởi vì nó có lợi thế tiến tới phía Đông để xây dựng các sân bay, và đó cũng là trục chính mà toàn bộ kế hoạch của chúng tôi tùy thuộc vào, và dựa vào đó Montgomery có ý định thực hiện một cuộc tấn công lớn phía bên trái với các lực lượng quân đội Mỹ. Công bằng mà nói nó cũng quan trọng đối với quân Đức. Nếu các tuyến đường của họ bị chọc thì toàn bộ đội quân thứ 7 sẽ buộc phải quay theo hướng Đông Nam tới Loire, mở ra 1 khoảng cách giữa nó và Đội quân thứ 15 ở phía bắc. Con đường đến Paris tiếp đó sẽ được khai thông. Vì vậy Caen trở thành nơi của các cuộc tấn công liên tục và là nơi phòng thủ chắc chắn nhất, kéo về hướng Caen là một bộ phận các sư đoàn lớn của Đức và đặc biệt là các loại xe bọc sắt của họ. Đây là một sự hỗ trợ nhưng đồng thời cũng là một chướng ngại.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #497 vào lúc: 20 Tháng Ba, 2019, 04:47:17 am »


        Quân Đức, mặc dù các sư đoàn dự trữ của Đội quân thứ 15 của chúng vẫn còn ở phía Bắc sông Seine, tất nhiên đã được tăng viện từ một nơi nào khác và đến ngày 12-6, mười hai sư đoàn bắt đầu chiến đấu, trong đó có 4 sư đoàn Panzer. Con số này ít hơn so với chúng tôi dự kiến. Cuộc tấn công không quân dữ dội của chúng tôi đã phá hủy tất cả các chiếc cầu ngang qua sông Seine ở Paris và những chiếc cầu chính đi qua sông Loire. Hầu hết quân lính tăng viện phải dùng đường bộ và đường sắt chạy xuyên qua khu vực giữa Paris và Orleans và phải chịu đựng các cuộc tấn công liên tục và tai hại cả ngày và đêm bởi các lực lượng không quân của chúng tôi. Các sư đoàn của chúng đã đến nhỏ giọt, thiếu thiết bị và bị mệt mỏi bởi các cuộc hành trình đêm dài và bị đưa vào trận tuyến này ngay khi họ đến. Bộ tư lệnh Đức không có cơ hội để thanh lập một lực lượng tấn công sau trận đánh này cho một cuộc phản công mạnh được phối hợp tốt.

        Đến ngay 11/6 Quân Đồng minh đã thành lập một mặt trận nữa và các chiến sĩ của chúng tôi đang hoạt động từ 6 sân bay tiền tiêu. Quân đội Mỹ đã tiến công về hướng tây và hướng bắc khi cuộc tấn công bất ngờ kết thúc trước các tuyến phòng thủ ở phía ngoài của Cherbourg vào ngày 22. Quân địch đã chống cự kiên cường cho đến ngày 26 để thực hiện các cuộc phá đổ. Những cuộc phá hoại này quá triệt để đến nỗi cho đến cuối tháng 8, những vật chở nặng không thể đưa vào qua cảng này được.

        Ngoài các chiến trương, nhiều sự kiện khác cũng đã ảnh hưởng đến tương lai. Vào tối ngày 12-13 tháng 6, những quả bom bay đầu tiên đã ném xuống Luân Đôn. Chúng đã được ném xuống từ miền bắc nước Pháp ở các nơi cách xa đội quân đổ bộ của chúng tôi. Một lần nữa, cuộc chinh phục sớm sủa của quân đội đã làm voi đi những đau khổ do cuộc ném bom gây ra..

        Lục lượng Không quân Chiến lược lại tiếp tục các cuộc tấn công  các địa điểm này nhưng tất nhiên không thể gây khó khăn cho chiến trường dưới đất. Khi tôi trình bày tại Nghị viện, nhân dân trong nước có thế cảm thấy họ đang chia sẻ những đau khổ của người lính ngoài mặt trận.

        Ngày 17/8, tại Margival, gần Soissons, Hitler đã tổ chức một buổi họp với Rundstedt và Rommel. Hai vị tướng của ông ta đã thúc ép ông ta mạnh mẽ vào một việc ngu xuẩn làm đổ máu nhiều quân Đức ở Normandy. Họ nhấn mạnh rằng trước khi bị tiêu diệt, đạo quân thứ 7 nên rút về phía sông Seine cùng với đạo quân thứ 15 đang đánh ở đây trong một mặt trận phòng ngự nhưng cơ động với chút ít hy vọng chiến thắng. Nhưng Hitler nhất định không đồng ý.

        Ở đây cũng như ở Nga và Ý, ông ta đã yêu cầu không một khu vực nào được từ bỏ vị trí và tất cả cần phải chiến đấu ở những nơi mà họ đặt chân lên. Tất nhiên các vị Tướng này đúng.

        Trong khi đó chúng tôi cố gắng củng cố sức mạnh của mình. Trong 6 ngày đầu tiên, 326.000 người, 54.000 xe tải và 104.000 tấn đồ dự trữ đã được cung cấp. Một tổ chức tiếp tế lớn đã thành lập nhanh chóng. Đến ngày 19/6, hai cảng "Mulberry", một ở Arromanches còn một ở cách 10 dặm về phía Tây thuộc khu vực chiến đấu của người Mỹ, đang được xây dựng. Những ống dẫn dầu dưới biển sắp được thực hiện, nhưng ngay khi đó, Port-en-Bessin đang được phát triển như là cảng tiếp tế dầu chính. Nhưng sau đó một con bão kéo dài 4 ngay đã hoàn toàn ngăn cản việc tiếp tế người và nguyên liệu, và bị thiệt hại nặng nề do các đê chắn sóng mới bị chìm. Nhiều công trình xây dựng nổi không được thiết kế cho các điều kiện như vậy đã tan vỡ từ các neo cố định và đâm vào các đê chắn sóng khác và những chiếc tàu thả neo. Cảng ở khu vực chiến đấu của quân Mỹ đã bị phá hủy và các bộ phận có thể dùng được của nó đã được dùng để sửa chữa cảng Arromanches. Cơn bão này, cơn bão chưa từng thấy trong 40 năm qua là một rủi ro nghiêm trọng. Chúng tôi đã bị chậm trễ so với chương trình bốc dỡ hàng tiếp tế đã định. Cuộc phá vây cũng bị chậm lại và vào ngày 23/6 chúng tôi chỉ tiến tới phòng tuyến mà chúng tôi dự tính là phải thực hiện từ ngày 11.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #498 vào lúc: 20 Tháng Ba, 2019, 04:49:47 am »


*

        Trong tuần cuối cùng của tháng 6, Anh đã thiết lập một đầu cầu phía Nam Caen. Những cố gắng để mở rộng nó ra phía Nam và phía Đông đã không thực hiện được và khu vực phía Nam đã 2 lần bị tấn công bởi vài sư đoàn Panzer. Tuy nhiên, trong các cuộc xung đột dữ dội, Đức đã bị đánh bại nặng nề, với những tổn thất do không quân và pháo binh hùng mạnh của chúng tôi gây ra. Đó là lúc chúng tôi tiếp tục tấn công và ngày 8/7, một cuộc tấn công mạnh Caen được phát động từ phía Bắc và Tây Bắc. Những máy bay ném bom lớn của lực lượng Không quân Hoàng gia đã ném hơn 2000 tấn bom xuống hàng rào bảo vệ của Đức, vào lúc bình minh, bộ binh Anh đã đã phải chậm bước tiến không thể tránh được do các hố bom và đống gạch vụn của các tòa nhà bị đổ, tuy nhiên đã đạt được tiến bộ. Đến ngày 10 chúng tôi đã chiếm được tất cả khu vực Caen bên bờ phía chúng tôi và đến giữa tháng 7, 30 sư đoàn phe Đồng minh đã đổ bộ lên bờ. Một nửa là người Mỹ, còn một nửa là người Anh và người Canada. Chống lại phía Đức đã tập hợp 27 sư đoàn. Nhưng chúng đã bị tổn thất nặng với 160.000 người thương vong, và Tướng Eisenhower đã đánh giá sức chiến đấu của họ không nhiều hơn 16 sư đoàn.

        Một sự kiện quan trọng đã xảy ra khi đó. Ngày 17/7 tướng Rommel bị thương nặng. Xe của ông ta bị tấn công bởi các máy bay chiến đấu đang bay thấp của chúng tôi và ông ta đã được đưa đến bệnh viện trong tình trạng hấp hối. Tuy nhiên, ông ta đã phục hồi rất nhanh, trước khi bị giết theo lệnh của Hitler.

        Vao đầu tháng 7, Von Kluge được cử thay thế Rundstedt ở vị trí chỉ huy toàn bộ mặt trận phía tây, ông là một vị tướng đã giành được sự trọng vọng ở Nga, và ngày 20 đã diễn ra một cố gắng đổi mới nhưng không thành công trong cuộc đời của Hitler. Theo câu chuyện đáng tin cậy nhất, Đại tá Von Stauffenberg đã đặt dưới bàn của Hitler, tại một cuộc họp của bộ tham mưu, một hộp nhỏ có chúa một quả bom hẹn giờ. Hitler đã thoát chết từ vụ nổ cực kỳ dữ dội này, nhờ có mặt bàn chắc nịch và các thanh ngang vững chắc của nó, và cũng nhờ cấu trúc nhẹ của tòa nhà đã phân tán ngay các sức ép của tiếng nổ. Một số sĩ quan có mặt lúc đó đã bị chết nhưng Quốc trưởng, mặc dù rất bàng hoàng và cũng bị thương, nhưng đã đứng dậy hét to: "Ai bảo rằng tôi không được sự bảo vệ đặc biệt của Chúa?". Toàn bộ cơn giận dữ tự nhiên của ông ta được khơi gọi lên bởi âm mưu này, và sự báo thù ông ta giáng xuống tất cả những ai bị nghi ngờ trong vụ này tạo thành một câu chuyện khủng khiếp.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #499 vào lúc: 20 Tháng Ba, 2019, 04:50:14 am »


*

        Cuộc tổng tấn công của Montgomery, dự định vào ngày 18/7, bây giờ đã đến. Quân đội Anh tấn công với 3 sư đoàn, đã được tiến hành trước bằng một cuộc oanh tạc thậm chí lớn hơn do không quân phe Đồng minh tiến hành. Luftwaffe đã hoàn toàn bị ngăn chặn không can thiệp được. Cuộc tấn công tiếp tục tiến đến phía Đông Caen, cho đến khi bầu trời đầy mây bắt đầu cản trở những chiếc máy bay của chúng tôi và làm cho chúng tôi phải hoãn lại một tuần để mở cuộc tấn công từ khu vực chiến đấu  của Mỹ. Tôi nghĩ rằng đây là một cơ hội để thăm Cherbourg và dành một ít ngày ở cảng "Mulberry". Ngày 20, tôi bay trực tiếp với chiếc máy bay của Mỹ - Dakota - tới khu vực hạ cánh trên bán đảo Cherbourg và được đưa đi thăm tất cả cảng này do các sĩ quan chỉ huy Mỹ đồn trú. Ở đây lần đầu tiên tôi nhìn thấy một điểm ném bom bay. Đó là một vấn đề rất phúc tạp. Tôi bị sốc bởi thiệt hại mà quân Đức đã gây ra cho thị trấn này và đã chia sẻ sự thất vọng với toàn bộ quân lính ở đây do sự trì hoãn không thể tránh được để đến cảng này làm nhiệm vụ. Các Vịnh của cảng này bị thả thủy lôi nổ chậm dày đặc. Một số thợ lặn người Anh nhiệt tình đang làm việc cả ngày lẫn đêm không rời những công việc này trong lúc nguy hiểm đến tính mạng của họ. Những món quà tặng chân thành được các chiến hữu người Mỹ tặng cho họ. Sau một chuyến đi dài và nguy hiểm đến khu vực đổ bộ của quân Mỹ gọi là Bờ Biển Utah, tôi lên một chiếc tàu phóng ngư lôi của Anh và từ đó có một chuyến đi khó khăn đến Arromanches. Khi người ta già hơn thì người ta sẽ dễ mắc chứng say sóng. Tôi không chịu nổi, nhưng đã ngủ ngon lành cho đến khi chúng tôi đến vùng nước lặng. Tôi nhảy lên chiếc tàu tuần dương Enterprise, tôi đã ở lại đấy 3 ngày, tôi hoàn toàn quen thuộc với toàn bộ công việc của cảng này, cùng lúc đó giải quyết công việc ở Luân Đôn của tôi.

        Đêm tối rất sôi động, có nhiều cuộc tấn công bất ngờ bởi máy bay và những hồi còi báo động nổi lên nhiều hơn. Ban ngày tôi nghiên cứu toàn bộ quá trình đổ bộ hàng tiếp tế và quân lính, cả ở các đập ngăn sóng mà tôi đã quan tâm từ lâu, và trên các bãi biển. Đã có lần sáu chiếc tàu đổ bộ xe tăng đã đến bờ biển này. Khi các mũi tàu của họ mắc cạn thì những chiếc cầu cất đã được thả xuống và những chiếc xe tăng đã được bốc lên, cứ ba hoặc bốn chiếc từ mỗi chiếc tàu, và đưa lên bờ. Theo đồng hồ của tôi chua đến 8 phút những chiếc xe tăng đã xếp thành hàng dọc trên đường cái sẵn sàng chiến đấu. Đây là một kỳ tích gây ấn tượng sâu sắc và đặc biệt về tốc độ bốc dỡ hàng mà bấy giờ đạt được. Tôi đã bị mê hoặc khi nhìn thấy những chiếc tàu DUKW, những chiếc tàu sân bay lội nước của Mỹ, đang lội qua cảng này, đi lạch bạch vào bờ, và sau đó tiến hành gấp rút chất thành hàng tiếp tế lớn nơi mà các xe tải đang chờ để chở hàng tiếp viện tới các đơn vị. Với hiệu quả kỳ diệu của hệ thống này, bây giờ đạt được những kết quả lớn hơn nhiều so với những gì đã dự định, chúng tôi rất hy vọng về một cuộc chiến đấu nhanh chóng và thắng lợi.

        Đến ngày cuối cùng của tôi ở Arromanches, tôi đã thăm sở chỉ huy của Montgomery, một vùng nội địa rộng một vài dặm. Tổng tư lệnh đang trong trạng thái căng thẳng nhất trong thời gian trước cuộc hành quân lớn nhất mà ông ta đã giải thích rất chi tiết với tôi. Ông ta đã đưa tôi đi thăm các tàn tích của Caen, đi qua dòng sông này, và chúng tôi cũng đã đi thăm những nơi khác của mặt trận thuộc phần chiến đấu của Anh. Sau đó ông ta để tôi tùy ý sử dụng máy bay Storch mà ông chiếm được, và người chỉ huy không quân này đã tự mình lái máy bay đưa tôi đi khắp khu vực của Anh. Máy bay này có thể hạ cánh hầu hết bất cứ nơi nào vào lúc gay go nhất và vì vậy một chiếc máy bay có thể bay ở độ cao cách mặt đất một vài trăm feet, có thể quan sát ở tầm xa tốt hơn và nhìn được toàn cảnh hơn bất cứ một hệ thống nào khác. Tôi đã thăm một vài địa điểm bay và biết được một vài từ về tập hợp quân của các sĩ quan. Cuối cùng tôi đi đến bệnh viện đã chiến nơi mà một số người bị thương đang được đưa vào, mặc dù đó là một ngày im ắng. Một người đàn ông tội nghiệp sắp có ca mổ và bây giờ đang nằm trên bàn sắp được gây mê. Tôi chạy đến khi anh ta nói muốn gặp tôi. Anh ta mỉm cười một cách mệt mỏi và hôn tay tôi. Tôi quá cảm động và rất vui khi sau đó biết rằng các ca mổ đó đã hoàn toàn thành công.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM