Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Ba, 2024, 12:09:56 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hồi ký Winston Spencer Churchill  (Đọc 53155 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #480 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 11:05:18 pm »


9

NGUYÊN SOÁI TITO: NỖI ĐAU HY LẠP

        Độc giả giờ đây buộc phải quay trở về với câu chuyện căng thẳng và buồn thảm đã bị dòng sự kiện bỏ lại đằng sau. Kể từ khi Hitler xâm lược và chinh phục Nam Tư vào tháng Tư năm 1941, nước này trở thành nơi diễn ra những sự kiện kinh khủng. Vị Thiếu Vương đầy khí phách chạy sang lánh nạn ở Anh và cùng với những người như các bộ trưởng của Hoàng thân Paul và các thanh viên Chính phủ xác định tính chất của cuộc tấn công của Đức. Tại vùng núi lại nổ ra cuộc chiến tranh du kích ác liệt mà người Serbs đã tiến hành hàng thế kỷ để chống lại quân Thổ. Tướng Mihailovic là vị lãnh tụ lỗi lạc đầu tiên, và quanh ông tập trung những tầng lớp ưu tú nhất còn sống sót của đất nước Nam Tư. Trong vòng xoáy của những sự kiện diễn ra trên thế giới, cuộc đấu tranh của họ khó mà được chú ý. Nó thuộc về phạm trù "tổng số những đau thương không thể ước tính được của con người". Với tư cách là một lãnh tụ du kích, Mihailovic phải chịu đụng một thực tế là trong số những người theo ông nhiều người là những nhân vật nổi tiếng có người thân và bạn bè ở Serbia, có của cải và những mối liên hệ rộng rãi ở khắp nơi. Bọn Đức thực thi chính sách giết chóc để hăm dọa. Chúng trả đũa lại những hoạt động của du kích bằng cách bắn một lúc bốn hay năm trăm người có lựa chọn tại Belgrade. Dưới sức ép này Mihailovic đành phải dần dần chấp nhận một tình thế là một số nhân viên chỉ huy dưới quyền của ông đã dàn xếp với quân Đức và Ý để được sống yên ổn tại một số vùng núi nhất định, và đổi lại, họ chỉ tiến hành những hoạt động lẻ tẻ cho phải phép, hoặc thậm chí không làm gì để chống lại kẻ thù. Những người đã cưỡng lại một cách thành công xu hướng này có thể đóng cái dấu ô nhục lên tên tuổi của ông, nhưng lịch sử với cái nhìn tách bạch hơn nên không xóa tên ông ra khỏi danh sách những nhà ái quốc Serbs. Đến mùa thu nám 1941 cuộc kháng chiến của người Serbs chống lại bọn khủng bố chỉ còn như cái bóng. Cuộc đấu tranh của toàn dân tộc chỉ có thể vững mạnh được bởi lòng dũng cảm bẩm sinh của những người dân bình thường. Mà cái đó thì lại không hề thiếu.

        Một cuộc kháng chiến dữ dội và tàn khốc chống lại quân Đức đã bốc cao trong đội ngũ du kích quân. Trong số họ Tito là người đi đầu, vượt trội và chẳng mấy chốc đã chiếm vị trí thống soái. Tito, cái tên mà ông ta tự đặt ra cho mình, là một người Cộng sản được đào tạo ở Liên bang Xô Viết, người mà cho đến khi nước Nga bị Hitler xâm chiếm và sau khi Nam Tư bị tấn công, đã khích động những cuộc đấu tranh chính trị suốt dọc dải bờ biển Dalmatian, theo đường lối chung của Quốc tế Cộng sản. Nhưng một khi ông ta đã kết hợp trong trái tim và khối óc của mình học thuyết Cộng sản và bầu nhiệt huyết đấu tranh cho quê hương đang bị dày xéo, ông ta đã trở thanh lãnh tụ của những người hầu như chẳng có gì để mất trừ cuộc sống của họ, những người sẵn sàng hy sinh, và nếu phải hy sinh thì họ cũng chiến đấu đến cùng. Điều này đã khiến cho Đức phải chống chọi với một số vấn đề mà không thể giải quyết được thông qua việc hành quyết hàng loạt những nhân vật có địa vị và của cải. Chúng nhận thấy đang phải đối chọi với những người liều lĩnh, những người đã bị dồn tới đường cùng. Những du kích quân dưới sụ lãnh đạo của Tito đã cướp vũ khí từ tay quân Đức. Họ lớn mạnh rất nhanh về quân số. Không một sự trả thù nào dù đẫm máu đến đâu, giáng lên những con tin hay làng mạc của họ, có thể làm nhụt chí họ. Đối với họ hoặc là chết, hoặc là tự do. Chẳng bao lâu sau họ đã gây cho quân Đức những thương vong nặng nề, và trở thành chủ nhân của những vùng đất rộng lớn.

        Và không có gì lạ là phong trào du kích cũng có những xung đột dữ dội với những người đồng bào của họ, những kẻ kháng chiến nửa vời hoặc đang mặc cả với kẻ thù chung để được yên thân. Du kích quân đã chủ tâm vi phạm bất kỳ sự thỏa thuận nào giữa quân địch và bọn Cetniks - tức là những kẻ đi theo Tướng Mihailovic. Quân Đức vì thế đã bắn bỏ những con tin Cetnik, và để trả thù du kích, bọn Cetnik đã cung cấp cho quân Đức những thông tin về du kích. Toàn bộ chuyện này xảy ra không thường xuyên và cũng không thể kiểm soát nổi trên những vùng núi khỉ ho cò gáy. Đó là một bi kịch nằm trong bi kịch khác.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #481 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 11:09:13 pm »


*

        Trong chừng mục có thể, tôi đã luôn theo dõi những sự kiện này trong khi có những mối bận tâm khác. Ngoài những tiếp tế nhỏ giọt được thả dù xuống từ máy bay, chúng tôi không thể giúp gì hơn được nữa. Tổng hành dinh của chúng tôi ở Trung Đông chịu trách nhiệm về tất cả các hoạt động quân sự ở chiến trường này, và duy trì một hệ thống các điệp viên cùng sĩ quan liên lạc bên cạnh những người theo Mihailovic. Vào mùa hè năm 1943, khi chúng tôi vào được Sicily và nước Ý, vùng Balkan, đặc biệt là Nam Tư, không bao giờ bị gạt ra ngoài tâm trí của tôi. Cho đến thời điểm này những người của tôi chỉ đến gặp các băng nhóm của Mihailovic, người đại diện cho cuộc kháng chiến chính thức và Chính phủ Nam Tư ở Cairo. Vào tháng Năm năm 1943 chúng tôi lại cử thêm một phái bộ nữa. Chúng tôi quyết định cử những nhóm nhỏ các sĩ quan Anji và N.C.O1 đến thiết lập sự tiếp xúc với du kích Nam Tư, bất chấp một thực tế rằng một cuộc xung đột thảm khốc đang diễn ra giữa họ và những người Cetnik, và Tito đang tiến hành cuộc chiến tranh với tư cách là một người Cộng sản chống lại không chỉ bọn xâm lược Đức mà cả nền Quân chủ ở Serbia và Mihailovic. Vào cuối tháng đó Đại úy Deakin, một thành viên lãnh đạo của Đại học Oxford, người đã giúp đỡ tôi trong suốt năm năm trước chiến tranh trong công việc văn chương của tôi, đã được thả dù xuống để lập một phái bộ bên cạnh Tito. Các phái bộ khác của Anh cũng được đưa tới tiếp sau, và đến tháng Sáu rất nhiều chứng cớ đã được thu thập. Ngày 6 tháng Sáu, Bộ tham mưu đã báo cáo: "Với các thông tin mà bộ Chiến tranh có được rõ ràng rằng những người Cetnik đã tự làm hại mình một cách vô vọng trong mối quan hệ với phe Trục ở Herzegovina và Montenegro. Trong trận chiến gần đây ở Montenegro, du kích được tổ chức tốt hơn là bọn Cetnik, những kẻ đang chịu khuất phục lực lượng phe Trục".

        Cho đến cuối tháng sự chú ý của tôi tập trung vào vấn đề đạt được những kết quả tốt nhất từ cuộc kháng chiến của người Nam Tư chống lại phe Trục. Sau khi yêu cầu cung cấp đầy đủ thông tin, tôi đã chủ trì cuộc họp các Tham mưu trưởng vào ngày 23 tháng Một tại Phố Downing. Trong suốt quá trình cuộc thảo luận tôi đã nhấn mạnh tới ý nghĩa quan trọng của việc hỗ trợ hết mức có thể đối với phong trào kháng Trục ở Nam Tư, hiện đang kìm chân được khoảng 33 sư đoàn phe Trục ở đó. Vấn đề nay có tầm quan trọng tới mức tôi chỉ thị rằng một số lượng nhỏ máy bay bổ sung mà họ yêu cầu cần phải được đáp ứng, nếu cần chúng tôi còn phải ném bom nước Đức và tấn công tàu ngầm của chúng.

        Trước khi lên đường đi Quebec tôi quyết định dọn đường cho hoạt động sau nay ở vùng Balkan bằng cách bổ nhiệm một sĩ quan cao cấp chỉ huy phái bộ đông đảo bên cạnh Du kích Nam Tư ngay trên chiến trường, với quyền được đề nghị trực tiếp với tôi về phương án hành động sắp tới của chúng tôi đối với họ. Ngài Fitzroy Maclean là một nghị viên, một con người dám làm và đã được đào tạo tại Bộ Ngoại giao. Phái bộ này được thả dù xuống Nam Tư vào tháng Chín năm 1943, nhằm tìm hiểu tình hình đã được thay đổi hoàn toàn ở đây. Tin nước Ý đầu hàng đã đến Nam Tư chỉ thông qua các thông báo chính thức  trên đài. Nhưng, mặc dù không hề có lời nhắc nhở trước nào của chúng tôi, Tito đã nhanh chóng hành động có kết quả. Trong ít tuần lễ sáu sư đoàn Ý bị du kích Nam Tư giải giáp, và hai sư đoàn khác thì gia nhập quân kháng chiến chống lại bọn Đức. Với những trang bị của quân Ý, người Nam Tư giờ đây đã có thể vũ trang cho tám hoặc hơn tám ngàn quân của họ, và đến thời điểm nay đã chiếm được phần lớn dải bờ biển Adriatic. Đó là một cơ hội tốt để tăng cường vị thế chung của chúng tôi đối với mặt trận Ý. Quân đội kháng chiến Nam Tư bao gồm hai trăm ngàn người, mặc dù lúc đầu chiến đấu như những nhóm du kích nhỏ, đã tham gia vào một trận chiến với qui mô lớn chống lại quân Đức, những kẻ lại tiếp tục sự trả thù tàn bạo của mình trong con điên khùng ngày càng dữ dội.

        Tác động của phong trào ngày càng lớn mạnh ở Nam Tư làm trầm trọng thêm mối xung đột giữa Tito và Mihailovic. Sức mạnh quân sự ngày càng tăng của Tito đã đặt lại một cách ngày càng gay gắt vấn đề về vị trí tối thượng của nền quân chủ Nam Tư và Chính phủ lưu vong. Cho đến khi chiến tranh kết thúc những nỗ lực chân thanh và bền bỉ đã được tiến hành ở cả Luân Đôn và Nam Tư nhằm đạt được một thỏa hiệp giữa hai bên. Tôi đã từng hy vọng rằng người Nga sẽ giúp đỡ một tay trong vấn đề này. Khi ngài Eden đến Matxcova vào tháng Mười nám 1943 chủ đề nay đã được đưa ra trong chương trình nghị sự. Ông ta đã đọc một bản tuyên ngôn thẳng thắn và công bằng với hy vọng sẽ có được một chính sách chung của Đồng minh đối với Nam Tư, nhưng người Nga đã không thể hiện một mong muốn nào cả trong việc chia sẻ thông tin lẫn bàn bạc về một kế hoạch hành động.

---------------
        1. N.C.O : Các hạ sĩ quan
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #482 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 11:09:33 pm »


        Thậm chí sau nhiều tuần tôi vẫn thấy có rất ít triển vọng cho một cuộc gặp giữa hai phái thù địch ở Nam Tư. "Cuộc chiến đấu này", tôi điện cho Roosevelt, "có tính chất cực kỳ hung bạo và đẫm máu với những sự trả thù và hành quyết tàn nhẫn đối với con tin của bọn Đức... Chúng tôi hy vọng sớm giải quyết mối bất hòa này, nhưng những sự bất đồng giữa Du kích Tito và những người Serbs theo Mihailovic có nguyên nhân rất sâu xa..."

        Điều dự báo ảm đạm của tôi đã đúng. Vào cuối tháng Mười Một, Tito cho triệu tập một hội nghị chính trị đối với phong trào của ông ta tại Jajce, Bosnia, và không chỉ thành lập một Chính phủ Lâm thời, "với quyền đại diện duy nhất cho quốc gia Nam Tư", mà còn tước bỏ mọi quyền của Chính phủ Hoàng gia Nam Tư tại Cairo. Nhà vua bị cấm trở về cho đến khi đất nước được giải phóng. Không còn nghi ngờ gì nữa Du kích đã xác lập vị trí của họ là những phần tử lãnh đạo cuộc kháng chiến ở Nam Tư, đặc biệt là sau khi Ý đầu hàng. Nhưng quan trọng là không nên đưa ra những quyết định chính trị mà không thể bãi bỏ được về tương lai của chính thể ở Nam Tư trong bối cảnh đất nước bị chiếm đóng, nội chiến xảy ra và đấu đá chính trị của những người lưu vong. Nhân vật bi thương Mihailovic đã trở thành vật cản chính. Chúng tôi phải duy trì mối tiếp xúc quân sự gần gũi với Du kích, và vì vậy phải thuyết phục Nhà vua cách chức Mihailovic khỏi cương vị Bộ trưởng Chiến tranh. Đầu tháng Mười Hai chúng tôi rút sự ủng hộ chính thức đối với Mihailovic và triệu hồi các phái bộ hoạt động trên phần lãnh thổ của ông ta.

        Sự vụ ở Nam Tư được Hội nghị Teheran đánh giá là đi ngược lại tình hình này. Mặc dù ba cường quốc đã quyết định sẽ ủng hộ tối đa phong trào Du kích, vai trò của Nam Tư trong cuộc chiến tranh đã bị Staline bác bỏ, cho là chẳng mấy quan trọng, và người Nga còn tranh cãi về những con số của chúng tôi về số sư đoàn phe Trục ở vùng Balkan. Mặc dù vậy Chính phủ Xô Viết cũng đồng ý cử một phái bộ Nga đến bên Tito. Họ cũng muốn giữ mối tiếp xúc với Mihailovic.

        Trên đường từ Teheran quay về Cairo tôi đã gặp Nhà vua Peter, và nói với ông về sức mạnh và tầm quan trọng của phong trào Du kích, và có lẽ ông cần thiết phải loại Mihailovic ra khỏi nội các của mình. Hy vọng duy nhất để Nhà vua có thể trở về quê hương sẽ là, với sự trung gian của chúng tôi, đạt được một thỏa thuận tạm thời nào đó với Tito một cách không chậm trễ, và trước khi Du kích tiếp tục mở rộng quyền kiểm soát những đất của họ. Người Nga cũng bày tỏ mong muốn của họ có được một sự thỏa hiệp nào đó, và mọi người hầu như nhất trí khuyên tôi nên đi theo cách nào trong hoàn cảnh đầy rẫy bất đồng này. Các sĩ quan đang thực thi nhiệm vụ bên cạnh Tito và chỉ huy các phái bộ hoạt động bên cạnh Mihailovic đều giới thiệu những bức tranh tương tự. Ngài Stevenson, Đại sứ Anh tại Chính phủ Hoàng gia Nam Tư, đã điện về Bộ ngoại giao như sau: "Chính sách chúng ta phải dựa trên ba nguyên tố mới: Du kích sẽ cầm quyền ở Nam Tư. Họ có ý nghĩa đối với chúng ta về mặt quân sự đến mức chúng ta phải ủng hộ họ một cách hoàn toàn, với mọi cân nhắc về chính trị phải phụ thuộc vào quân sự. Một điều cực kỳ đáng nghi ngờ là liệu chúng ta còn nên coi chế độ quân chủ là một phần tử thống nhất ở Nam Tư không.

        Đến khoảng tháng Một năm 1944 tôi đã hoàn toàn tin chắc vào những luận cứ của những người tôi biết rất rõ và tin tưởng rằng Mihailovic là cái gông đeo quanh cổ Nha vua, và ông không thể có cơ hội nào khi chưa tống khứ Mihailovic đi. Bộ trưởng Ngoại giao cũng nhất trí, và tôi đã viết cho Tito theo hướng này. Nhưng trong hai tháng tiếp theo cuộc tranh cãi chính trị về vấn đề Nam Tư vẫn cứ tiếp tục trong giới lưu vong tại Luân Đôn. Mỗi ngày lại làm mất đi những cơ hội đã bị thu hẹp lại về một sự thu xếp có tính cân bằng, và chẳng phải chờ đến cuối tháng Năm mà chính Mihailovic đã bị cách chúc, và một chính khách ôn hòa, Tiến sĩ Subasic, đã được yêu cầu đứng ra thành lập Chính phủ. Tôi cũng không làm được việc kéo Tito và Subasic xích lại gần nhau cho tới khi tôi gặp họ ở Naples vào tháng Tám, nơi mà, tôi sẽ kể khi đến lúc, tôi đã làm những gì có thể để làm dịu đi những đau khổ của cả Nam Tư lẫn nước láng giềng cực nam của nó là Hy Lạp, đất nước mà giờ đây chúng tôi phải quay lại với những sự vụ và số phận của nó.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #483 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 11:09:56 pm »


*

        Sau khi quân Đồng minh rút đi vào tháng Tư năm 1941, cũng giống như Nam Tư, Hy Lạp bị các nước phe Trục chiếm đóng. Việc quân đội tan vỡ, Nhà vua thoái vị và Chính phủ phải lưu vong đã làm sống lại những tranh cãi cay đắng trong nền chính trị Hy Lạp. cả ở trong nước lẫn trong giới lưu vong bên ngoài, người ta chỉ trích nền quân chủ rất nặng nề về việc chấp nhận nền độc tài của Tướng Metaxas, và sự trực tiếp cấu kết với chế độ đã bị đánh bại. Nạn đói hoành hành vào mùa đông đầu tiên, may mà Hội Chữ thập đỏ đã cứu trợ được một phần. Đất nước đã bị kiệt lực bởi chiến tranh và quân đội thì bị tiêu diệt, nhưng vào thời điểm đất nước đầu hàng, vũ khí đã được cất giấu trên núi, và người ta đã lập kế hoạch kháng chiến cho dù dưới dạng tự phát và ở qui mô rất nhỏ. Tại những thành phố  miền Trung Hy Lạp nạn đói đã khiến cho nhiều người tham gia vào đội ngũ kháng chiến. Vào tháng Tư năm 1942 tổ chức tự nhận mình là Mặt trận Giải phóng Quốc gia (viết tắt tiếng Hy Lạp là E.A.M.) đã ra đời từ mùa thu năm ngoái, đã tuyên bố thành lập Quân đội Giải phóng Nhân dân (E.L.A.S). Những nhóm chiến đấu nhỏ được chiêu mộ suốt trong năm sau, trong khi tại Epirus và vùng núi phía tây bắc tàn quân Hy Lạp và những người dân sơn cước đã tụ tập xung quanh đại tá Napoleon Zervas. E.A.M. và E.L.A.S. được tổ chức với nòng cốt là các lãnh tụ Cộng sản. Những người đi theo Zervas, vốn là những người ủng hộ phái Cộng hòa, sau nay đã trở thành những người cực kỳ chống Cộng. Cuộc kháng chiến của Hy Lạp chống lại bọn Đức diễn ra xung quanh hai trung tâm này. Chẳng có trung tâm nào có bất kỳ chút thiện cảm hay có tiếp xúc trực tiếp với Chính phủ Bảo hoàng ở Luân Đôn.

        Vào đêm trước của ngày hội Alamein chúng tôi quyết định tấn công vào những tuyến đường tiếp tế của quân Đức chạy qua Hy Lạp xuống Piraeus, một cảng ở Athens và một căn cứ trên đương xuống Bắc Phi của Đức. Phái bộ Quân sự đầu tiên của Anh, dưới sự chỉ huy của trung tá Myers, theo kế hoạch đã được thả dù xuống vùng này và tiếp xúc với quân du kích. Một chiếc cầu cạn trên tuyến đường sắt chính ở Athens đã bị đánh sập và các điệp viên Hy Lạp đã tiến hanh những vụ phá hoại táo bạo và thành công rực rỡ đối với tàu bè của phe Trục ở Piraeus. Trong mùa hè năm sau các phái bộ của Anh được tăng cường, và những nỗ lục đặc biệt đã được tiến hành nhằm khẳng định với kẻ thù rằng chúng tôi có thể đổ bộ xuống Hy Lạp trên quy mô lớn hơn sau khi giành chiến thắng ở Tunisie. Các nhóm quân Anh - Hy Lạp đã đánh bay một chiếc cầu khác trên tuyến đường sắt chính ở Athens, và các hoạt động quân sự khác đã thành công tới mức hai sư đoàn quân Đức dự định được điều tới Sicily buộc phải chuyển tới Hy Lạp. Nhưng đây cũng là đóng góp quân sự trực tiếp cuối cùng của du kích Hy Lạp đối với cuộc chiến tranh.

        Ba phần tử khác nhau về chính kiến, E.L.A.S. có hai mươi ngàn quân và chủ yếu nằm dưới sự kiểm soát của Cộng sản, các băng nhóm của Zervas, được biết dưới cái tên E.D.E.S. bao gồm năm ngàn quân và những chính khách bảo hoàng tập trung ở Cairo hoặc Luân Đôn quanh Nhà vua George II, giờ đây đều cho rằng Đồng minh có lẽ sẽ chiến thắng, cuộc đấu tranh giành quyền lực giữa họ đã trở nên khẩn thiết, và tất nhiên chỉ có lợi cho kẻ thù chung. Khi quân Ý đầu hàng vào tháng Chín 1943, E.L.A.S. đã đoạt được phần lớn trang bị của chúng, bao gồm cả toàn bộ số lượng vũ khí dành cho một sư đoàn, và như vậy giành được ưu thế tuyệt đối về quân sự. Vào tháng Mười lực lượng E.L.A.S đã tấn công E.D,E.S (Zervas), và Tổng hành dinh quân Anh ở Cairo đã ngừng mọi chuyên tàu chở vũ khí cung cấp cho E.L.A.S.

        Mọi nỗ lực đã tiến hành ngay tại chỗ bởi các phái bộ của ta nhằm hạn chế và kết thúc cuộc nội chiến lan ra khắp đất nước đổ nát và bị chiếm đóng này, và đến tháng Hai năm 1944 các sĩ quan Anh đã thành công trong việc tạo ra một cuộc ngừng bắn đầy khó khăn giữa hai phái kể trên. Nhưng các đạo quân Xô Viết giờ đây đã tiến đến biên giới Rumani, và do khả năng quân Đức phải rút chạy khỏi vùng Balkan ngày càng tăng và cùng với nó là khả năng hồi hương của chính phủ Bảo hoàng được Anh ủng hộ, các lãnh tụ E.A.M đã quyết định tổ chức một cuộc đảo chính Cộng sản.

        Một ủy ban Chính trị của Mặt trận Giải phóng Dân tộc được thành lập trên vùng núi, và tin này đã được phát ra toàn thế giới. Đây là một sự thách thúc trục tiếp đối với quyền hành tương lai của Chính phủ Hoàng gia và là tín hiệu về tình trạng rắc rối trong lực lượng vũ trang Hy Lạp ở Trung đông cũng như trong chính giới Hy Lạp đang lưu vong. Vào ngày 31 tháng Ba nhóm sĩ quan Quân đội, Hải quân và Không quân đã đến gặp Thủ tướng Tsouderos tại Cairo để yêu cầu ông ta từ chức. Lữ đoàn 1 thuộc Quân đội Hy Lạp, mà tôi hy vọng sẽ tham gia vào chiến dịch Ý, đã làm binh biến chống lại sĩ quan chỉ huy của họ. Năm chiếc tàu thuộc Hải quân Hoàng gia Hellenic đã tuyên bố thành lập nền cộng hòa và đến ngày 8 tháng Tư một chiếc khu trục hạm của Hy Lạp đã từ chối không ra khơi trừ phi một Chính phủ được thành lập với sự tham gia của cả đại diện E.A.M.

        Lúc này tôi đảm trách luôn cả Bộ Ngoại giao, do Ngài Eden đi vắng. Vì vậy tôi có trực tiếp trong tay mọi mối liên lạc, và với sự ủng hộ của tôi cũng như sự quyết đoán cá nhân, Tướng Paget, người chỉ huy lực lượng Anh ở Ai cập, đã cho bao vây lữ đoàn có chừng bốn ngàn rưỡi quân và năm chục súng cối, được triển khai ở các vị trí phòng thủ để chống lại quân Đồng minh. Đến tối 23 các thủy thủ trung thành người Hy Lạp đã lên được boong các tàu này với chừng năm chục thương vong, những người làm binh biến đã bị bắt giữ và giải lên bờ. Ngày hôm sau Lữ đoàn đã đầu hàng và hạ vũ khí, và được nhốt vào trại tù binh, nơi các thủ lĩnh của họ đang bị giam giữ. Không có thương vong về phía Hy Lạp, nhưng có một sĩ quan Anh bị bắn chết. Những thủy quân làm binh biến đã đầu hàng vô điều kiện 24 giờ trước đó.

        Trong khi đó Nhà vua đã đến Cairo, và vào ngày 12 tháng Tư ông đã tuyên bố rằng một Chính phủ bao gồm đại diện rộng rãi của những người Hy Lạp đang sống trên đất nước Hy Lạp sẽ được thành lập. Những bước chuẩn bị được tiến hành một cách bí ẩn để đưa các đại diện khỏi Thủ đô Hy Lạp, bao gồm cả Papandreou, lãnh tụ Đảng Xã hội Dân chủ Hy Lạp, và đến ngày 26 ông ta lên nắm quyền Thủ tướng. Vào tháng Năm một cuộc hội nghị của các đảng phái, bao gồm cả các lãnh tụ từ miền thượng du Hy Lạp, đã diễn ra ở một khu nghỉ mát trên miền núi Liban. Ở đây, sau ba ngày tranh luận căng thẳng, mọi người nhất trí thành lập một Chính phủ ở Cairo trong đó các nhóm đều sẽ có đại diện dưới quyền Thủ tướng Papandreou, trong khi đó tại miền núi Hy Lạp một tổ chức quân sự thống nhất sẽ tiếp tục cuộc chiến đấu chống quân Đức. Những khó khăn và cực nhọc chờ đợi tất cả chúng tôi ở cái nơi nhạy cảm nhất của châu Ảu và thế giới nay sẽ được tường thuật lại sau. Chúng tôi giờ đây có thể rời chiến trường này để đến những nơi khác không kém phần hỗn loạn, nhưng tầm vóc lại rộng lớn.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #484 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 11:11:59 pm »

        
10

CÚ ĐẤM ANZI01

        Ngày nay để hiểu được bối cảnh lịch sử Ý nhất thiết phải nghiên cứu quá khứ của nước này. Sau khi đầu hàng vào tháng 9/1943, tổ chức kháng chiến chống Đức đã không chịu sự quản lý của một Ủy ban Giải phóng, hoạt động bí mật ở Rome, và hợp tác với hoạt động đa phương của các nhóm du kích đã bắt đầu xuất hiện trên khắp bán đảo này. Thanh viên của ủy ban là các nhà chính trị bị Mussolini truất quyền vào đầu những nám 1920, hay là đại diện các nhóm chống lại sự cai trị của Phát xít. Tất cả đã đẩy lùi nguy cơ quay trở lại của chủ nghĩa Phát xít trong giờ phút thất bại. Chắc chắn người Đức sẽ cố hết sức để thúc đẩy sự quay lại này.

        Mussolini đã bị giam giữ ở đảo Ponza, và sau đó là ở La Maddalena ngoài khơi Sardinia. Lo sợ 1 cuộc đảo chính quân sự của Đức cuối tháng 8, Badoglio đã chuyển ông chủ cũ của mình đến một nơi nghỉ mát nhỏ ở trên núi cao, ở Abruzzi, miền trung Ý. Các nhân viên cảnh sát và những ngươi Carabinieri canh gác nhà độc tài thất thế nay không nhận được một thông báo nào rõ ràng về chuyến bay vội vã từ Rome. Vào buổi sáng thứ bảy 12 tháng 9, chín mươi lính nhảy dù Đức đổ bộ từ một máy bay gần khách sạn nơi Mussolini bị giam giữ. ông ta đã đi khỏi trong một chiếc máy bay nhẹ của Đức để đến 1 cuộc gặp khác ở Munich với Hitler.

        Trong suốt mấy ngày liền hai người đã thảo luận việc kéo dài sự tồn tại của chủ nghĩa Phát xít Ý ở những nơi của nước Ý vẫn còn quân đội Đức chiếm giữ. Vào ngày 15, nhà lãnh đạo chủ nghĩa Phát xít này thông báo là ông ta đã nắm vai trò lãnh đạo của chủ nghĩa Phát xít, và một đảng Phát xít cộng hòa mới đã được thanh lọc các phần tử phản động sẽ xây dựng lại một chính phủ trung thành ở miền Bắc. Trong chốc lát, giờ đây dường như hệ thống cũ khoác cái vỏ cách mạng giả hiệu này có thể bừng sống lại. Hậu quả đã làm cho người Đức thất vọng nhưng sẽ không có sự quay trở lại của chủ nghĩa Phát xít. "Trăm ngày hèn hạ" của Mussolini đã bắt đầu. Vào cuối tháng 9, ông ta đã xây dựng một trụ sở (sở chỉ huy) ở trên bờ hồ Garda. Chính phủ tưởng tượng đáng khinh này đã được xem như "Nền Cộng hòa Salo". Ở đây một bi kịch đê tiện đã diễn ra. Tên độc tài kiêm nhà làm luật của Ý này đã từng sống với tình nhân hơn 20 năm dưới sự kiểm soát của các ông chủ Đức, sống cách ly với thế giới bên ngoài dưới sự canh gác của những vệ sĩ và những bác sĩ do Đức tuyển chọn kỹ càng.

        Việc Ý đầu hàng đã làm cho quân đội của họ ở Balkan hoàn toàn bất ngờ và nhiều đội quân đã bị lọt vào vị trí phục kích của lực lượng du kích địa phương và những người Đức đầy căm thù. Có những vụ trả thù đã man. Hơn 7.000 lính khỏe mạnh thuộc đơn vị đồn trú ở Corfu đã bị các đồng minh của họ trước đây giết gần hết. Các đội quân của Ý ở đảo Cephalonia đã tiếp tục kháng cự cho đến 22/9. Nhiều người đã bị bắn chết, và số con lại bị đi đày. Một số đơn vị đồn trú ở các đảo Aegean, tổ chức thành từng nhóm nhỏ chạy sang Ai Cập. Ở Anbani trên bờ biển Dalmatian và bên trong Nam Tư, một số quân đội được cắt đi làm nhiệm vụ đặc biệt (lính đặc công) đã gia nhập dân quân (lực lượng du kích). Họ thường xuyên bị lấy đi lao động cường bức và sĩ quan của họ thì bị giết. Ở Montenegro, phần lớn trong hai sư đoàn của Ý được Tito thành lập nên sư đoàn Garibaldi đã chịu thiệt hại nặng nề vào cuối cuộc chiến tranh. Ở Balkan và Aegean quân đội Ý đã mất gần 40.000 người sau khi tuyên bố đình chiến vào ngày 8/9, không kể những người đã chết trong trại lao động.

        Riêng Ý đã lâm vào 1 cuộc nội chiến khốc liệt. Các sĩ quan và binh lính của quân đội Ý đóng ở phía Bắc do người Đức chiếm đóng và những người yêu nước từ các thành phố và nông thôn bắt đầu thành lập các đơn vị du kích và hoạt động chống lại người Đức và chống lại đồng bào của họ, những người vẫn trung thành với Mussolini. Quân đội Đồng minh ở phía Nam Rome liên hệ với chính phủ Badoglio. Trong những tháng này, một mạng lưới phong trào kháng chiến của Ý chống lại sự chiếm đóng của Đức đã được thành lập trong bối cảnh khốc liệt của một cuộc nội chiến, ám sát và thanh trừng. Các phong trào kháng chiến, sôi sục ở miền trung, miền bắc Ý, và ở các vùng châu Âu bị chiếm đóng, đã khuấy động tất cả các tầng lóp nhân dân. Thành tích của họ nhờ vào sự viện trợ cứu giúp và sự ủng hộ đối với những tù binh bị kẹt lại do việc đình chiến trong các trại ở miền bắc Ý.

-----------------
       1. Anzio: một thành phố trên bờ biển nước Ý, cách Rome 50 km về phía đông nam.

Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #485 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 11:13:17 pm »


        Khoảng hơn 80.000 binh lính được mặc trang phục chiến đấu  và chủ yếu biết 1 chút về ngôn ngữ hay địa lý của nước này, ít nhất 10.000 người, được nhân dân địa phương cho quần áo dân thường, được các phần tử kháng chiến Ý và bà con nông dân mạo hiểm hướng dẫn đến nơi an toàn. Sang năm mới tình hình trở nên khốc liệt hơn. Nước cộng hòa của Mussolini được thanh lập dưới áp lực đang gia tăng từ phía Đức. Giới lãnh đạo của chính phủ Badoglio ơ miền Nam bị tấn công bởi các mưu đồ ở Ý và bị dư luận ở Anh và Mỹ coi khinh. Mussolini là kẻ phản ứng đầu tiên. Khi ông ta đến Munich sau khi trốn thoát, ông ta đã tìm thấy con gái Edda và chồng cô là Bá tước Ciano. Hai người này đã trốn khỏi Rome vào lúc đầu hàng, và mặc dù Ciano đã bỏ phiếu chống lại bố vợ mình tại cuộc họp quan trọng của Hội đồng Tối cao, nhưng anh ta vẫn hy vọng, nhờ ảnh hưởng của vợ mình đế đạt được 1 sự hòa giải. Trong những ngày này ở Munich, thực tế điều đó đã xảy ra. Việc này đã làm tăng sự căm phẫn Hitler kẻ đã làm cho gia đình Ciano bị quản thúc tại gia khi họ đang trên đường về nhà. Việc Mussolini miễn cường phải trừng phạt những người chống lại chủ nghĩa Phát xít, và đặc biệt Ciano có thể là lý do chính giải thích cho việc Hitler đã đánh giá thấp về đồng nghiệp của mình tại thời điểm quan trọng này. Cho đến khi sức mạnh của "Salo cộng hoa" giảm sút rất mạnh và sự thiếu kiên nhẫn của các ông chủ Đức của nó gia tăng, Mussolini đồng ý buông lỏng 1 làn sóng trả thù theo kế hoạch. Tất cả các lãnh đạo của chế độ Phát xít cũ đã bỏ phiếu chống lại ông ta vào tháng 7 đã bị bắt tại nước Ý do Đức chiếm đóng, bị đưa ra xét xử vào cuối 1943, tại pháo đài trung cổ ở Verona. Trong số họ có Ciano. Không loại trừ ai, họ phải nhận tội chết. Mặc dù sự nài khẩn và đe dọa của Edda, Mussolini không thể thông cảm được. Vào tháng 1/1944 nhóm người này không chỉ có Ciano mà còn có Thống chế Bono 78 tuổi, một người đã có mặt trong cuộc hành quân ở Rome, đã phải chết vì tội phản bội, ông ta bị trói vào một chiếc ghê và bị bắn vào lưng. Họ đã chết anh dũng. Kết cục của Ciano giống như tất cả các phần tử trong kịch thời phục hưng. Thái độ quy phục của Mussolini với những yêu cầu đầy thù hận của Hitler chỉ làm cho ông ta bẽ bàng, cộng hòa Phát xít mới bi đát còn được nhắc mãi ở hồ Garda, một dấu tích của phe Trục thất bại.

        Trong khi đó chúng tôi đã dành mấy tuần đầu của tháng 1 để chuẩn bị kỹ cho cuộc hành quân "Shingle". Vì Anzio là từ mật mã và trong các cuộc hành quân đầu tiên của đạo quân thứ Năm để kéo sự chú ý và quân dự bị của kẻ địch ra khỏi vị trí đầu cầu. Cuộc chiến đấu ác liệt hơn vì người Đức rõ ràng là muốn ngăn chặn chúng tôi đột nhập phong tuyến Gustav mà Cassino, một điểm trọng tâm, là vị trí sau cùng của khu vực phòng thủ sâu của họ. Ở những ngọn núi đá này đã tạo ra một hệ thống phòng thủ lớn sử dụng rất nhiều bê tông và thép. Từ vị trí quan sát trên núi, địch có thể bắn vào bất cứ sự di chuyển nào dưới thung lũng. Quân đội của chúng tôi rất cố gắng nên mặc dù chỉ dành được ít đất cũng đã gây cho kẻ thù những hậu quả như mong đợi. Nó đã làm cho địch không chú ý đến mối đe dọa đang đến gần đối với việc đóng quân bên sườn núi về hướng biển rất dễ bị tấn công và khiến cho địch phải sử dụng 3 đơn vị dự bị tinh nhuệ vào thế sẵn sàng chiến đấu.

        Đến chiều ngày 21 những đoàn tàu được hộ tống đến Anzio đã thoát ra biển an toàn dưới sự yểm trợ của máy bay chúng tôi. Thời tiết làm lộ rõ mục tiêu. Các cuộc tấn công mạnh vào các sân bay của địch, và đặc biệt ở sân bay Perucgia, căn cứ trinh sát của hàng không Đức, buộc nhiều máy bay địch không cất cánh được và tình hình trở nên căng thẳng, nhưng tôi phải kiềm chế, và tôi háo hức chờ tin kết quả của cuộc tấn công lớn này. Hiện tại tôi biết rằng quân đoàn 6 gồm sư đoàn 3 của Mỹ và sư đoàn 1 của Anh dưới chỉ huy của tướng Mỹ Lucas, đã đổ bộ vào bờ biển Anzio vào lúc 2 giờ sáng ngày 22. Có rất ít sự chống cự và thực tế không có thương vong. Đến nửa đêm 36.000 binh lính và hơn 3000 xe cộ đã tới nơi. Alexander ngươi đang ở hiện trường, báo hiệu "chúng ta xuất hiện và gây bất ngờ hoàn toàn". Tôi đã nhấn mạnh tầm quan trọng của những lực lượng tuần tra cơ động tấn công mạnh, được mạo hiểm bắt liên lạc với địch nhưng đến nay chưa nhận được các báo cáo về hoạt động của họ. Tôi hoàn toàn đồng ý với điều này và trả lời "Cảm ơn tất cả các thông điệp của bạn. Rất mừng anh đang đóng cọc đánh dấu các khu đất chiếm được hơn là thọc sâu vào vị trí đầu cầu".

        Nhưng bây giờ tai họa và sự thất bại ở mục tiêu quan trọng nhất của cuộc hành quân đã đến. Tướng Lucas tự giới hạn vào việc chiếm giữ đầu cầu và chuyển các thiết bị, phương tiện đến nơi. Tướng Pery, chỉ huy sư đoàn 1 của Anh nôn nóng tiến sâu vào lãnh thổ. Tuy nhiên, lữ đoàn dự bị đã bị rút đi với quân đoàn. Các cuộc tấn công nhỏ, thăm dò vào Cistema và Campoleone được tiến hành ngày 22 và 23. Viên chỉ huy cuộc viễn chinh này không đưa ra được một kế hoạch tấn công chung nào. Đến tối ngày 23, toàn bộ hai sư đoàn này và lực lượng biệt phái của họ gồm 2 lính biệt kích Anh, biệt kích Mỹ và các lính dù đã được đổ bộ, với rất nhiều chướng ngại. Các đội phòng ngự đầu cầu tiến lên, nhưng cơ hội do những cố gắng lớn tạo ra đã không còn. Kesslring nhanh chóng phản ứng trước tình hình nguy kịch. Đại bộ phận quân dự bị của y đã nhằm vào chúng tôi ở mặt trận Cassino, nhưng ông ta đã làm cho bất cứ 1 đơn vị nào cũng phải sẵn sàng, và trong 48 giờ, khoảng 2 sư đoàn đã được tập hợp để chống lại sự tiến công của chúng tôi. Vào ngày 27, đã có tin tức quan trọng. Lữ đoàn vệ binh đã tiến quân nhưng còn gần 1,5 dặm nữa mới tới Campoleone. Quân Mỹ thì vẫn còn ở phía Nam Cisterna, Alexander nói rằng cả ông ta và tướng Clark đều không hài lòng với tốc độ tiến quân này và ông Clark sẽ tới đầu cầu ngay lập tức. Tôi trả lời: "Tôi rất vui khi biết rằng Clark sẽ tới vị trí đầu cầu. Sẽ rất khó chịu nếu binh lính của các ông bị phong tỏa ở đó và đội quân chủ lực không thể tiến lên từ miền Nam." Tuy nhiên đây chính là điều sẽ xảy ra.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #486 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 11:13:51 pm »


*

        Trong khi đó chúng tôi tiếp tục tấn công vào các vị trí ở Cassino. Sự đe dọa đối với việc đóng quân bên sườn núi của ông ta không làm giảm quyết tâm chống lại các cuộc đột kích của chúng tôi của Kesselring. Vào ngày 24, lệnh của Hitler xác định rõ quyết tâm của người Đức là: "Bằng mọi giá phải giữ cho được phòng tuyến Gustav vì những kết quả về chiến tranh sẽ tiếp theo một sự phòng thủ thành công trọn vẹn. Quốc trưởng hi vọng sẽ diễn ra một cuộc chiến đấu khốc liệt nhất".

        Trước hết chúng tôi đã đạt được một số bước tiến tốt. Chúng tôi vượt sông Rapido bên trên thị xã Cassino và tấn công theo hướng Nam vào đồi Tu viện, nhưng người Đức đã tăng viện và chống cự một cách điên cuồng, đến đầu tháng 2, sức mạnh của chúng tôi đã tăng lên. Một quân đoàn của New Zealand gồm 3 sư đoàn đã chuyển tới từ Adriatic và vào ngày 15 đợt tấn công lần thứ hai của chúng tôi bắt đầu ném bom vào chính tu viện. Ở độ cao, tu viện được xác định là giao điểm của con sông Rapido và Liri và là điểm chốt của toàn bộ sự phòng vệ Đức. Nó đã tự chứng minh là một trở lực được phòng thủ vững chắc. Các mặt dốc dứng của núi đặt đầy súng đã được tôn lên bởi tòa nhà nổi tiếng mà trong các cuộc chiến tranh trước đã từng bị cướp bóc, phá hủy và xây dựng lại. Có sự tranh luận là liệu nó có nên bị phá hủy lại một lần nữa không. Tu viện này không có quân lính Đức. Nhưng những cộng sự của địch hầu như không tách riêng ra khỏi tòa nhà này. Nó chi phối toàn bộ chiến trường, và đương nhiên Tướng Freyberg, chỉ huy lữ đoàn này, muốn có một cuộc oanh tạc dữ dội bằng không quân trước khi ông ta phát động cuộc tấn công bằng bộ binh. Chỉ huy quân đội tướng Mark Clark, miễn cưỡng thừa nhận, và được phép của tướng Alexander, người chịu trách nhiệm. Bởi vậy, ngày 15/2 sau khi các tu sĩ đã được cảnh báo đầy đủ, hơn 450 tấn bom đã được dội xuống và gây ra sự tàn phá nặng nề. Những bức tường lớn ở phía ngoài và cổng vào vẫn còn. Kết quả này không tốt. Bây giờ người Đức có đủ lý do để có thể sử dụng bất luận như thế nào gạch đá nát, và thậm chí điều này đã tạo cho họ những cơ hội phong thủ tốt hơn là khi tòa nhà nay con nguyên vẹn. Sư đoàn 4 của Ấn Độ thay thế sư đoàn của Mỹ ở gần dãy phía bắc của tu viện, mở cuộc tấn công. Trong hai đêm liền, họ cố gắng 1 cách vô vọng để giành được một quả đồi nhỏ nằm giữa vị trí của họ và đồi tu viện. Vào đêm 18/2, cuộc tấn công thứ ba đã được tiến hành. Cuộc chiến đấu rất ác liệt và tất cả những ngươi lính của chúng tôi, những người đã tới quả đồi đều bị giết chết. Sau đêm đó, một lữ đoàn đã vòng qua đồi và tiến thẳng tới tu viện, chỉ để tiếp cận một khe núi có đầy mìn và được yểm trợ bởi các súng máy của địch ở tầm ngắn nhất. Ở đây họ đã thiệt hại nặng và bị chặn lại. Trong khi các cuộc xung đột ác liệt diễn ra trên các quả đồi đó thì sư đoàn của New Zealand đã vượt qua sông Rapido an toàn, nhưng họ bị xe tăng phản công trước khi đầu cầu của họ được bảo vệ, và bị đẩy lùi lại. Cuộc tấn công thẳng vào Cassino đã thất bại.

        Bây giờ chúng tôi phải trở lại vị trí đầu cầu. Đến 30/1, sư đoàn bọc thép đầu tiên của Mỹ đã đổ bộ ở Anzio còn sư đoàn 45 của Mỹ thì đang hành quân trên đường đến Anzio. Toàn bộ cuộc đổ bộ phải được tiến hành thông qua những bãi biển đầy khó khăn hay qua cảng đánh cá nhỏ. Đô đốc John Cunningham báo hiệu: "Tình hình lúc này ít liên quan tới tấn công chóp nhoáng của 2 hay 3 sư đoàn đã được dự tính ở Marrakesh, nhưng người ta có thể tin là Hải quân cố gắng hết sức để tạo sức mạnh chiến thắng". Lời hứa này, xem đã được thực hiện đầy đủ.

        Cùng ngày hôm đó, Quân đoàn 6 đã mở cuộc tấn công mạnh đầu tiên. Một số vùng đất đã giành được nhưng ngày 3/2 địch phát động một cuộc giáng trả hướng vào mũi dùi của sư đoàn thứ nhất của Anh và rõ ràng chỉ là sự mở đầu cho những khó khăn về sau. Trong bản báo cáo của Tướng Wilson, "chu vi đã bị phong tỏa và lực lượng của chúng ta tại đó không thể tiến công được". Mặc dù tướng Lucas đã gây được bất ngờ nhưng ông ta đã không tận dụng được điều đó. Đây hoàn toan là một sự thất vọng lớn ở trong nước và ở nước Mỹ. Tất nhiên, tôi không biết tướng Lucas đã được lệnh gì nhưng đó là một nguyên tắc căn bản đế tiến quân và giao chiến với địch. Vào lúc này, tôi hy vọng rằng chúng tôi sẽ đánh được kẻ địch hung bạo, cô lập được địch, nhưng tất cả những cái chúng tôi đã nhận được là một con voi bị mắc kẹt. Rõ ràng sức chiến đấu của chúng tôi vẫn mạnh hơn người Đức. Việc họ nhẹ nhàng di chuyển con cờ trên bàn và  nhanh chóng chỉnh đốn những kẽ hở nguy hiểm mà họ phải tạo ra trên mặt trận phía Nam là gây ấn tượng mạnh nhất. Tất cả những điều đó dường như đã cung cấp cho chúng tôi số liệu rất bất lợi về chiến dịch "Overlord".

        Cố gắng lớn đã được dự tính để đưa chúng tôi quay trở lại biển đưa ra vào hôm 16 khi kẻ địch sử dụng hơn 4 sư đoàn với 450 súng lớn, trong 1 cuộc tấn công thẳng theo hướng nam xuất phát từ Campoleone. Lệnh đặc biệt của Hitler về ngày tấn công đã được thông báo cho binh lính trước khi tấn công.

        Ông ta yêu cầu trong 3 ngày cái vị trí đầu cầu ung nhọt của chúng tôi phải bị phá hủy. Cuộc tấn công đã diễn ra vào thời điểm khó khăn khi sư đoàn 45 của Mỹ và sư đoàn 56 của Anh được chuyển từ mặt trận Cassino đến để thay thế cho sư đoàn anh dũng thứ nhất, của chúng tôi, đơn vị sẽ sớm trở lại mau chóng tham gia cuộc chiến đấu.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #487 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 11:14:09 pm »


        Một đội hình nguy hiểm, như mũi dùi thọc sâu vào phòng tuyến chúng tôi buộc chúng tôi phải lui về vị trí đầu cầu ban đầu. Xuất hiện nguy cơ. Không thể rút lui được nữa. Thậm chí một bước tiến ngắn cũng có thể tạo sức mạnh cho địch sử dụng không chỉ súng tầm xa để nhả đạn liên tục vào các điểm đổ bộ và vào tàu mà còn tiến hành một cuộc tổng pháo kích vào các điểm ra vào. Tôi không ảo tưởng về một lối thoát. Đó là sự sống hoặc chết.

        Nhưng sự may mắn đã được tặng thưởng cho sự dũng cảm của quân đội Mỹ và Anh đang trong tình trạng hết hy vọng. Trước 3 ngày quy định của Hitler, cuộc tấn công của Đức đã bị dừng lại. Khi đó điểm nhô ra của chính họ đã bị giáng trả từ bên sườn và bị loại ra do pháo, và máy bay chúng tôi oanh tạc. Cuộc chiến đấu ác liệt, cả hai bên đều bị thiệt hại nặng nề, nhưng trận chiến đấu chí tử đã đem lại thành công cho chúng tôi.

        Vào cuối tháng hai Hitler đã lập một kế hoạch khác, theo ông ta sức mạnh ý chí đang có hiệu lực. Sư đoàn 3 của Mỹ, ở sườn phía Đông bị tấn công bởi 3 sư đoàn Đức. Do những thất bại trước đó, các sư đoàn này đã bị suy yếu. Người Mỹ đã phòng thủ vững chắc và trong một ngày đã đập tan cuộc tấn công trong khi phía Đức có hơn 2500 người bị thương vong. Vào ngày 1/3 Kesselring đã chấp nhận thất bại. Ông ta đã làm thất bại cuộc viễn chinh tới Anzio. Ông ta không thể phá hủy nó.

        Vào đầu tháng 3, thời tiết đã dẫn đến tình trạng hầu như bế tắc. Yếu tố thứ 5 của Napoléon là bùn (sa lầy) đã ảnh hưởng đến cả 2 phía. Chúng tôi không thể đập tan mặt trận chính ở Cassino, và người Đức cũng không dồn được chúng tôi tới biển Anzio.

        Về quân số, có rất ít để lựa chọn cho cả hai bên tham chiến. Đến lúc này chúng tôi có 20 sư đoàn ở Ý, nhưng cả Mỹ và Pháp đều chịu thiệt hại rất nặng nề. Địch có 18 hoặc 19 sư đoàn ở phía nam Rome, và 5 sư đoàn khác ở miền bắc Ý, nhưng họ cũng đã mệt mỏi và bạc nhược rồi.

        Bây giờ không con hy vọng thoát khỏi vòng vây vị trí đầu cầu Anzio và không có viễn cảnh một sự liên kết sớm giữa 2 lực lượng đối lập nhau cho đến khi mặt trận Cassino bị phá vỡ. Bởi vậy yêu cầu đầu tiên là phải làm cho vị trí đầu cầu này thực sự vững chắc, để thay thế và tăng cường lực lượng và để huy động lực lượng dự bị chống lại cuộc bao vây thực sự và nuôi dưỡng một cuộc phá vây sau đó. Thoi gian ngắn, vì nhiều máy bay hạ cánh phải nhanh chóng rời đến "Overlord". Cho đến lúc này việc di chuyển của họ đã bị hoãn lại đúng lúc nhưng không thể có một sự trì hoãn nào nữa. Các hạm đội đã tập trung toàn bộ sức lực với những kết quả đáng khâm phục. Trọng tải trung bình của tàu mỗi ngay trước đó đã cập bến là 3000 tấn, trong 10 ngày đầu tháng 3 mức này tăng lên gấp đôi.

        Nhưng mặc dù lúc này Anzio không còn là mối lo lắng, chiến dịch ở Ý nói chung đã kéo dài. Chúng tôi hy vọng rằng đến lúc này lẽ ra người Đức đã bị dồn xuống phía Bắc Rome và một phần đáng kể quân của chúng tôi lẽ ra đã tự do đổ bộ lên bờ biển Riviera của Pháp để giúp cho cuộc xâm chiếm eo biển là chủ yếu. Cuộc hành quân này, "Anvil", về nguyên tắc đã được nhất trí tại Teheran. Nó mau chóng trở thành một nguyên nhân xung đột giữa chúng tôi với đồng minh Mỹ. Chiến dịch ở Ý rõ ràng phải được thực hiện lâu dài trước khi vấn đề này tăng lên, và nhu cầu tức thời là phải phá bỏ bê tắc trên mặt trận Cassino. Những sự chuẩn bị cho trận chiến đầu tháng 3 ở Cassino được tiến hành ngay sau sự thất bại vào tháng 2, nhưng thời tiết xâu đã làm trì hoãn trận chiến này đến tận ngày 15/3.

        Lúc này thành phố Cassino là mục tiêu hàng đầu. Sau một đợt oanh kích ác liệt, trong đó sử dụng gần 1.000 tấn bom và 1.200 viên đạn, bộ binh của chúng tôi tiến lên. Alexander nói "Đối với tôi dường như không thể tưởng tượng được là đội quân nào sẽ tồn tại sau 8 tiếng tấn công hết sức dữ dội như vậy". Nhưng họ đã tồn tại. Sư đoàn dù 1 của Đức có thể là những người chiến đấu kiên cường nhất trong toàn bộ lực lượng quân đội của họ, đã chiến đấu giữa đổng đổ nát với những người New Zealand và Ấn Độ. Đến lúc hoàng hôn, phần lớn thành phố đã thuộc quyền kiểm soát của chúng tôi, trong khi đó sư đoàn 4 Ấn Độ, tiến xuống từ phía Bắc, cũng đạt được những tiến bộ tương tự, và ngày hôm sau, đã làm chủ 2/3 con đường tới đồi Tu viện. Sau đó họ vẫn kiên trì chiến đấu, cố chống lại chúng tôi. Xe tăng của chúng tôi không thể vượt qua được những cái hố rộng do hậu quả của trận oanh kích, và cuộc đột kích bằng bộ binh tiếp tục. Gần 2 ngày trôi qua trước khi xe tăng có thể tới yểm trợ. Địch đã tăng cường lực lượng viện binh. Trời mưa bão, cuộc chiến đấu trong thành phố đổ nát Cassino tiếp diễn cho đến ngày 23, với sự chiến đấu quyết liệt vừa tấn công vừa giáng trả. Người New Zealand và Ấn Độ không còn sức để chiến đấu  được nữa. Tuy nhiên, chúng tôi đã thiết lập được một đầu cầu vững chắc qua sông Rapido, bằng một sự tăng cường mạnh mẽ qua hạ lưu Garigliano vào tháng 1 là có giá trị rất lớn khi mà trận chiến đấu cuối cùng giành thắng lợi đã đến. Ở đây và tại đầu cầu Anzio chúng tôi đã bao vây gần 20 sư đoàn Đức tinh nhuệ ở miền trung Ý. Nhiều sư đoàn này lẽ ra đã đến Pháp.

        Đây là câu chuyện về cuộc chiến đấu ở Anzio, nó có thể là một cơ hội lớn lao và cũng có thể làm tiêu tan hi vọng, là sự khởi đầu tốt đẹp cho chúng tôi và cũng là sự hồi phục lực lượng nhanh của địch, nó thể hiện sự dũng cảm của cả 2 bên. Bây giờ chúng tôi biết rằng vào tháng Giêng, chỉ huy cấp cao Đức đã định chuyển 5 trong số những sư đoàn tinh nhuệ nhất của họ từ Ý sang Tây Bắc Âu. Kesselring phản đối rằng nếu làm như vậy ông ta sẽ không thể chấp hành mệnh lệnh đánh về phía nam Rome và ông ta sẽ phải rút quân. Chính lúc sự tranh luận trở nên hết sức gay gắt, việc đổ bộ Anzio đã diễn ra. sở chỉ huy cao cấp đã thay đổi ý kiến, đáng lẽ mặt trận Ý tăng cường lực lượng cho Mặt trận Tây Bắc Âu, thì mọi việc đã diễn ra ngược lại.

        Chúng tôi không biết gì về toàn bộ những thay đổi trong kế hoạch lúc đó, nhưng nó chứng tỏ rằng hành động hăng hái của quân đội chúng tôi ở Ý và đặc biệt trận đánh Anzio đã đóng góp to lớn cho sự thành công của "Overlord". Sau đây chúng ta sẽ thấy vai trò của nó trong cuộc giải phóng Rome.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #488 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 11:14:56 pm »


11

CHIẾN DỊCH "OVERLORD"

        Tư tưởng nảy sinh từ kinh nghiệm cụ thể có thể là một cái yên ngựa hay một cái đinh thúc ngựa. Độc giả sẽ nhận thấy rằng trong khi tôi luôn sẵn sàng liên minh với Mỹ trong một cuộc tấn công trục tiếp xuyên qua eo biển Manche vào mặt trận trên biển của Đức ở đất Pháp, tôi không tin rằng đây là con đường duy nhất giành chiến thắng và tôi cho rằng đó là một hành trình quá nặng nề và liều lĩnh. Cái giá đáng sợ mà chúng tôi đã phải trả bằng mạng sống và máu cho những chiến dịch lớn trong Thế chiến Thứ nhất đã khắc sâu trong tâm trí tôi. Sau 1/4 thế kỷ, đối với tôi, sự phòng thủ bằng bê tông cốt sắt được trang bị với hỏa lực hiện đại và những binh sĩ được huấn luyện kiên cường, thì dường như chỉ có thể đánh bại vào những thời điểm bất ngờ hay đánh vào vị trí mạn sườn, hoặc bằng phương tiện cơ giới hiện đại như xe tăng. Sự bắn phá dữ dội, mà có thể rất khủng khiếp, không phải là câu trả lời cuối cùng. Những người phong thủ có thể dễ dàng có những phương thức để đối phó sau lần bị tấn công đầu tiên, và vùng mà đại bác có thể đánh bại sẽ trở thành những mặt trận đầy hố bom không thể vượt qua. Đó là những kinh nghiệm mà quân Pháp và Anh đã mua với giá quá đắt suốt những năm 1915-1917.

        Từ đó đã có những nhân tố mới xuất hiện nhưng chẳng có gì trùng lặp. Những lô cốt hiện nay có hỏa lực gia tăng cùng với sự gia tăng những bãi mìn cả trên mặt đất lẫn trên mặt biển. Mặt khác, chúng tôi, những người tấn công nắm giữ một lực lượng không quân hùng mạnh và có thể đổ bộ với số lượng lớn lính nhảy dù xuống phía sau mặt trận của quân địch và trên hết, có thể bao vây và làm tê liệt hệ thống liên lạc nhằm ngăn chặn việc đưa quân tiếp viện đến để phản công.

        Suốt những tháng hè năm 1943, Tướng Morgan và Ban chỉ huy Liên minh của ông ta đã dốc sức vào kế hoạch này. Trong chương trước tôi đã miêu tả nó đã đến với tôi như thế nào trong cuộc hành trình của tôi đến Quebec dự hội nghị "Quadrant". Ở đó kế hoạch nói chung được ủng hộ nhưng tướng Eisenhower và tướng Montgomery không đồng ý ở một điểm quan trọng. Họ muốn có một cuộc tấn công với lực lượng lớn mạnh hơn và trên một mặt trận rộng lớn hơn để nhanh chóng chiếm được vùng yếu điểm rộng rãi mà trong đó xây dựng được những lực lượng cho cuộc tổng tấn công. Việc nắm giữ những hải cảng ở biển Cherbourg sớm hơn kế hoạch cũng là điều quan trọng. Họ muốn có một cuộc tấn công đầu tiên với 5 sư đoàn thay vì 3 sư đoàn. Dĩ nhiên điều này hoàn toàn hợp lý. Bản thân Tướng Morgan cũng ủng hộ việc mở rộng sự đổ bộ đầu tiên, nhưng không có đủ lực lượng. Liệu lấy đâu ra thêm tàu đố bộ nhỏ? Quân ở Đông Nam Á đã bị rút đi gần hết. Phía Địa Trung Hải có thể có đủ quân cho 2 sư đoàn nhưng chúng lại cần cho chiến dịch "Anvil", cuộc tấn công trên biển vào phía nam nước Pháp và diễn ra cùng lức với chiến dịch "Overlord", để kéo quân Đức ra xa phía Bắc. Nếu "Anvil" bị cắt giảm lực lượng thì nó sẽ không thể hỗ trợ được. Mãi cho đến tháng Ba, Tướng Eisenhower, trong một cuộc họp với Tổng tư lệnh Anh, mới đưa ra quyết định cuối cùng của mình. Tổng tư lệnh Mỹ mới trở về từ Địa Trung Hải là người biết rõ chiến dịch "Anvil" và hiện là vị Tổng tư lệnh tối cao của chiến dịch đó. Mọi người đồng ý điều động đội tàu của một sư đoàn trong chiến dịch Anvil về sử dụng cho chiến dịch "Overlord". Đội tàu cho sư đoàn thứ hai có thể có được bằng cách hoãn chiến dịch "Overlord" đến mùa trăng tháng 6. Số lượng tàu đổ bộ trong tháng đó sẽ được cung cấp thêm.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #489 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 11:15:15 pm »


*

        Một khi qui mô của cuộc viễn chinh đã được xác định, thì có thể tiến hành việc huấn luyện tổng hợp ngay. Một sự phân chia mang tính quy mô lớn được sắp xếp giữa lực lượng Anh và Mỹ và từ đó quân Anh giữ vùng Đông Nam còn quân Mỹ giữ phần Tây Nam của đất nước Anh. Dân cư trú của vùng ven biển chấp nhận dễ dàng những bất lợi. Một sư đoàn Anh với sự phối hợp hải quân của mình đã thực hiện tất cả cuộc huấn luyện sớm hơn ở vùng Moray Firth thuộc Scotland. Mùa đông đã chuẩn bị cho họ cái ngày D khắc nghiệt.

        Lý thuyết và thực hành của những chiến dịch bằng đường bộ và thủy đã được đề ra từ lâu bởi Ban tham mưu chiến dịch liên hợp, dưới sự chỉ huy của Đô đốc Mountbatten, người sau đó được kế nhiệm bởi Tướng Laycock. Hiện giờ cần phải rất quan tâm đến việc huấn luyện, ngoài ra phải có cuộc huấn luyện hoàn chỉnh tống hợp để phục vụ cho cuộc chiến tranh hiện đại.

        Dĩ nhiên điều này còn được tiếp tục lâu dài ở Anh và Mỹ trong các cuộc luyện tập lớn và nhò với đạn thật. Nhiều sĩ quan và binh sĩ vào trận lần đầu tiên, nhưng tất cả đã thể hiện như họ là đội quân đã dày dạn kinh nghiệm.

        Những bài học từ các cuộc tập trận qui mô lớn trước đây với một ít kinh nghiệm xương máu ở Dieppe, được áp dụng vào những cuộc diễn tập cuối cùng với cả ba binh chủng kết thúc vào đầu tháng 5. Tất cả những hoạt động nay đều không qua được mắt kẻ thù. Chúng tôi đã không e sợ, mà còn thận trọng làm cho những cuộc tập trận này có được sự chú ý bơi những người theo dõi ở Pas de Calais, nơi mà chúng tôi muốn quân Đức tin là chúng tôi sẽ tấn công vào. Trinh thám trên không liên tục đã cho chúng tôi biết tin về những gì đang tiếp tục diễn ra dọc eo biển Manche. Và dĩ nhiên có nhiều cách khác để dò tin tức. Nhiều cuộc thám thính được tiến hành bởi các toán quân trong thuyền nhỏ để xem xét nghiên cứu các trở ngại mới, hoặc để kiểm tra độ dốc và địa hình của bãi biển. Tất cả những điều này đều được tiến hành trong đêm tối, tiếp cận êm, trinh sát lén lút và rút quân kịp thời.

        Một quyết định đau đầu là chọn "ngày D" và "giờ H", thời điểm mà đạo quân tấn công dẫn đầu nên đánh vào bờ biển. Từ đó xác định thời điểm cho những việc làm tiếp theo. Có một sự nhất trí là nên tiếp cận bờ biển của quân địch vào đêm trăng bởi vì điều này sẽ giúp cho cả các tàu và đội quân trên không dễ quan sát. Một giai đoạn ngắn lúc xế chiều trước giờ H cũng cần thiết để ra mệnh lệnh triển khai những đội tàu nhỏ và những mệnh lệnh chính xác cho cuộc oanh tạc bao trùm. Nhưng nếu khoảng thời gian giữa ánh sáng đầu tiên và giờ H quá dài thì kẻ thù có thời gian để kịp trấn tĩnh lại sau cú bất ngờ và sẽ phản công vào những đạo quân đổ bộ của chúng tôi.

        Tiếp theo là vấn đề thủy triều. Nếu chúng tôi đổ bộ vào lúc thủy triều cao thì những chướng ngại thả dưới nước sẽ cản trở sự tiếp cận của chúng tôi. Nếu lúc thủy triều thấp, thì các đạo quân sẽ phải mất nhiều thời gian đi dọc các bờ biển trống trải. Nhiều yếu tố khác phải được cân nhắc và cuối cùng mọi người quyết định đổ bộ khoảng 3 tiếng đồng hồ trước khi thủy triều dâng cao. Nhưng chưa hết, thủy triều thay đổi trong 40 phút giữa bờ tây và bờ đông, và có đá ngầm nằm ở một trong những vùng tấn công của quân Anh. Mỗi vùng lại phải có một giờ H khác nhau, và thay đổi từ nơi này đến nơi khác chỉ trong vòng 85 phút.

        Chỉ có ba ngày trong mỗi tháng âm lịch là đáp ứng đầy đủ những điều kiện mong muốn. Ba ngày đầu tiên sau 31/5 mà theo Tướng Eisenhower chọn là ngay mồng 5, mồng 6, và mồng 7 tháng 6. Thế là ngày 5/6 được chọn. Nếu thời tiết không thuận lợi vào bất cứ ngày nào trong cả 3 ngày đó thì toàn bộ chiến dịch sẽ bị hoãn lại ít nhất là nửa tháng - thật ra là 1 tháng nếu chúng tôi phải đợi chu kỳ trăng.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM