Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Ba, 2024, 02:30:32 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hồi ký Winston Spencer Churchill  (Đọc 53168 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #470 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 10:59:12 pm »


        Sự kiện thứ hai mang tầm quan trọng bậc nhất là quyết định vượt eo biển trong tháng Năm. Bản thân tôi thích tiến hành vào tháng Bảy hơn, nhưng dù sao tôi cũng quyết làm hết khả năng của mình để mang lại thắng lợi cho chiến dịch tháng Năm. Đó là một nhiệm vụ nặng nề hơn bất cứ nhiệm vụ nào khác. Rút cuộc thì một triệu quân Mỹ và năm hoặc sáu trăm ngàn quân Anh sẽ được đưa vào. Những trận đánh ác liệt ắt sẽ diễn ra trên một qui mô lớn nhiều hơn so với những gì chúng tôi đã trải qua trước đây, để có thể tạo cho "Overlord" một cơ hội lớn nhất, thiết nghĩ rằng cuộc đổ bộ lên Riviera (với mật danh là "Anvil") phải càng mạnh càng tốt. Tôi cảm thấy rằng thời điểm gay cấn nhất đối với các đạo quân đổ bộ sẽ là vào khoảng ngày thứ ba mươi, và mọi khoảng cách có thể xảy ra cần phải được xóa bò bằng cách tấn công ở một nơi nào khác nhằm ngăn chặn không cho quân Đức tập trung một lực lượng áp đảo hơn đánh vào các vị trí đổ bộ của chúng tôi. Ngay khi các lực lượng tiến hành "Overlord" và "Anvil" tập kết vào cùng một địa điểm, họ phải cùng nằm dưới sự chỉ huy của cùng một viên tư lệnh.

        Khi tổng kết cuộc tranh luận, ngài Tổng thống hòi liệu ông có hiểu đúng không khi cho rằng đã nhất trí được những điểm sau đây:

        (a) Không được lam gì cản trở đến "Overlord".

        (b) Không được làm gì cản trở đến "Anvil".

        (c) Bằng mọi cách gom đủ số tàu đổ bộ để sử dụng tại Địa Trung Hải nếu Thổ Nhĩ Kỳ tham chiến.

        (d) Phải ra lệnh cho Đô đốc Mountbatten tiếp tục công việc và nỗ lục tối đa (tại vùng Vịnh Bengal) với những nhiệm vụ ông ta đã được giao.

        Về điểm cuối cùng này tôi gợi ý rằng có lẽ cần phải rút lực lượng của Mountbatten nhằm tăng cường cho "Overlord" và "Anvil". Ngài Tổng thống nói rằng ông không thể đồng ý. Chúng tôi có một nghĩa vụ làm cái gì đó cho Trung Hoa, và ông sẽ không sẵn sàng từ bỏ chiến dịch đổ bộ trừ phi có một lý do chính đáng và hết sức rõ ràng. Tôi đáp lại rằng "lý do hết sức chính đáng" nay có lẽ là cuộc tiến quân hết sức quan trọng của chúng tôi vào nước Pháp. Tạm thời cuộc tập kích "Overlord" chỉ trên cơ sở ba sư đoàn, trong khi chỉ trong ngày đầu tiên chúng tôi đã đưa chín sư đoàn lên bờ ở đảo Sicily. Chiến dịch chính hiện thời được tiến hành với sự chênh lệch lực lượng hết sức nhỏ nhoi.

        Quay trở lại đề tài cuộc tấn công vào Riviera, tôi bộc lộ quan điểm rằng nó phải được vạch kế hoạch trên cơ sở một lực lượng tập kích với ít nhất hai sư đoàn. Điều nay sẽ tạo ra đủ số lượng tàu đổ bộ để tiến hành các cuộc tấn công thọc sườn ở Ý, và cũng để chiếm Rhodes, nếu Thổ Nhĩ Kỳ sớm tham chiến. Rồi tôi chỉ ra rằng các hoạt động quân sự ở Đông Nam Á phải được xem xét trong mối tướng quan với tầm quan trọng vượt trội của "Overlord". Tôi nói rằng tôi rất ngạc nhiên bởi những đòi hòi phải chiếm lấy quần đảo Andaman mà tôi được nghe từ Đô đốc Mountbatten. Trước lời hứa của Staline là nước Nga sẽ tham gia hoạt động quân sự ở vùng Đông Nam Á, Bộ chỉ huy đã đánh mất phần lớn ý nghĩa của các chiến dịch này, trong khi đó, xét trên khía cạnh khác, cái giá của chúng có thể vượt quá mức cho phép.

        Cuộc tranh luận lại tiếp tục về việc liệu có nên khăng khăng bảo vệ kết hoạch chiếm Andaman hay không. Ngài Tổng thống chống lại mong muốn của Anh đòi hủy bỏ nó. Không đạt được một kết luận nào, trừ việc các Tham mưu trưởng được chỉ thị phải đi sâu vào chi tiết.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #471 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 11:00:12 pm »


*

        Đến ngày 5 tháng Mười Hai chúng tôi lại tiếp tục họp, và báo cáo của Bộ Tham mưu Liên quân về chiến trường châu Âu đã được Ngài Tổng thống đọc hết và đồng ý. Mọi việc bây giờ được thu xếp hẹp lại trong hoạt động ở Viễn đông. Rhodes được rút ra khỏi bức tranh chiến sự, và tôi tập trung vào việc giành tàu đổ bộ cho chiến dịch "Anvil" và Địa Trung Hải. Một nhân tố mới đã tự bộc lộ. Những dự trù của Bộ chỉ huy Đông Nam

        Á về số lượng cần thiết cho cuộc tấn công quần đảo Andaman thật là đáng kinh ngạc. Ngài Tổng thống đã nói rằng chỉ cần 14 ngàn quân là đủ. Dù sao, trong phạm vi cuộc gặp của chúng tôi, đề nghị được cung cấp 50 ngàn quân chắc chắn đã giáng một đòn mạnh vào chiến dịch Andaman. Chúng tôi thỏa thuận tạm thời rằng cần phải hỏi Mountbatten liệu ông ta có thể tiến hành cuộc đổ bộ với một qui mô nhỏ hơn đến mức nào, trên cơ sở giả thiết rằng phần lớn tàu để bộ và tập kích sẽ phải rút khỏi vùng Đông Nam Á trong vài tuần tới. Như vậy, chúng tôi đã chia tay, để lại Ngài Tổng thống trong trạng thái rất buồn bực.

        Trước khi bất cứ thứ gì tiếp theo có thế được thực hiện, bế tắc Cairo đã được phá vỡ. Chiều hôm đó, sau khi tham khảo ý kiến các cố vấn, Ngài Tổng thống đã quyết định hủy bò kế hoạch chiếm quần đảo Andaman. Ông gửi cho tôi một thông điệp hết sức ngắn gọn: "Buccaneer bị hủy bỏ." Tướng Ismay có nhắc cho tôi nhớ rằng khi tôi thông báo với một thái độ bí hiểm tin tức đáng mừng này qua điện thoại rằng Ngài Tổng thống đã thay đổi quyết định và sẽ báo cho Tưởng Giói Thạch về điều này, tôi đã nói, "Ông ta là một người giỏi về điều khiển ý nghĩ hơn là cầm quân". Chúng tôi gặp lại nhau vào 7 rưỡi tối hôm sau để thông qua lần cuối bản báo cáo về Hội nghị. Chiến dịch tấn công miền nam nước Pháp đã được chính thức chuẩn y, và Ngài Tổng thống nói ý định của ông cho Thống chế Tưởng Giói Thạch, thông báo với ông ta về quyết định hủy kế hoạch Andaman.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #472 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 11:01:16 pm »


*

        Một trong những mục đích chính của cuộc gặp tại Cairo là nối lại đàm phán với các nhà lãnh đạo Thổ Nhĩ Kỳ. Tôi đã điện cho Tổng thống Inonu vào ngày 1 tháng Mười Hai từ Teheran, gọi ý rằng ông ta nên tham gia cuộc gặp mặt của chúng tôi với Ngài Tổng thống ở Cairo. Theo sự sắp xếp Vyshinsky cũng phải có mặt. Những cuộc đàm luận này đã nảy sinh từ cuộc gặp giữa Ngài Eden và Ngoại trưởng Thổ tại Cairo vào đầu tháng Mười Một khi ông trên đương từ Matxcova trở về nước. Người Thổ giờ đây lại đến Cairo vào ngày 4 tháng Mười Hai, và ngay tối hôm sau tôi cho mở tiệc chiêu đãi Tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ. Vị khách của tôi biểu lộ sự cảnh giác cao độ, và trong những cuộc gặp sau đó đã thể hiện rằng các cố vấn của ông ta vẫn bị ấn tượng bởi bộ máy chiến tranh Đức đến mức độ nào. Tôi thúc giục vấn đề này rất mạnh. Với việc nước Ý bị loại ra khỏi cuộc chiến, lợi thế của việc Thổ Nhĩ Kỳ tham chiến hiển nhiên là đã tăng lên, sự mạo hiểm cũng giảm đi.

        Người Thổ ngay sau đó đã lên đương trở về báo cáo với Quốc hội của họ. Chúng tôi đã thỏa thuận rằng cùng lúc này các chuyên gia Anh sẽ phải tập trung lại để thực hiện những bước đầu tiên của việc thành lập lực lượng Đồng minh trên đất Thổ. Và vấn đề này dừng lại ở đây. Cho tới Giáng sinh tôi đành phải chấp nhận sự trung lập của Thổ Nhĩ Kỳ.

        Trong nhiều cuộc đàm phán của chúng tôi tại Cairo Ngài Tổng thống chưa bao giờ đề cập tới vấn đề hết sức quan trọng và cấp thiết là chỉ định tư lệnh cho chiến dịch "Overlord", và tôi có cảm giác rằng sự thu xếp và thỏa thuận ban đầu của chúng tôi vẫn tiến triển tốt đẹp. Thế nhưng vào cái ngày trước khi lên đường rời Cairo ông nói với tôi quyết định cuối cùng của mình. Lúc đó chúng tôi đang ngồi trên xe ô tô của ông đi từ Cairo đến Kim Tự Tháp. Lúc đó, gần như là tình cờ, ông bảo tôi rằng ông rất cần Tướng Marshall, người dưới quyền Tổng thống, có ảnh hưởng to lớn, vô giá và không thể thay thế tại đầu não chỉ huy các hoạt động quân sự và điều hành cuộc chiến tranh đối với sự thành công của nó. Vì vậy ông ngỏ ý được đề cử Tướng Eisenhower chỉ huy "Overlord" và hỏi ý kiến của tôi về việc này. Tôi nói tùy ông quyết định, nhưng chúng tôi cũng rất có thiện cảm với Tướng Eisenhower, và sẽ tin cậy giao phó số phận của mình vào tay ông ta với một thiện chí chân thành nhất. Cho đến lúc đó tôi cứ ngỡ rằng Eisenhower sẽ trở về Washington nắm chức Tổng tham mưu trưởng, trong khi Marshall chỉ huy "Overlord". Eisenhower cũng đã được biết như vậy, và rất buồn trước triển vọng phải rời khỏi Địa Trung Hải về Washington. Giờ đây thì mọi chuyên đã thu xếp xong: Eisenhower đảm nhiệm "Overlord", còn Marshall ở lại Washington, và một tư lệnh quân Anh nắm Địa Trung Hải.

        Toàn bộ câu chuyện về sự lần lữa và do dự kéo dài, cũng như quyết định cuối cùng của Ngài Tổng thống đã được người viết tiểu sử cho Hopkins đề cập tới. Ông ta nói rằng Roosevelt đã ra quyết định vào hôm Chủ Nhật, ngày 5 tháng Mươi Hai, "đi ngược lại lời góp ý gần như rất khẩn thiết của Hopkins và Stimson, đi ngược lại hướng lựa chọn đã rõ ràng của Staline và Churchill, và đi ngược lại cả khuynh hướng đã được công bố của chính mình". Sau đó Ngài Sherwood đã trích dẫn một đoạn sau trong bức thư của Tướng Marshall gửi cho ông khi chiến tranh kết thúc. "Nếu tôi nhớ không nhầm", Marshall nói, "Ngài Tổng thống đã tuyên bố, khi kết thúc cuộc nói chuyện giữa chúng tôi là tôi cảm thấy không thể yên giấc khi ông ra nước ngoài". Chẳng mấy nghi ngờ gì nữa rằng Tổng thống cảm thấy việc chỉ đạo "Overlord" thuần túy chưa đủ để biện hộ cho sự ra đi của Marshall khỏi Washington.

        Cuối cùng thì công việc của chúng tôi cũng kết thúc. Tôi cho mở dạ tiệc chiêu đãi các Tham mưu trưởng Liên quân, Ngài Eden, Ngài Casey, và một hoặc hai người nữa. Tôi nhớ rằng mình đã hết sức ngạc nhiên bởi sự lạc quan tương đối phổ biến trong giới sĩ quan cao cấp. Họ bàn tán về việc Hitler sẽ chẳng còn đủ mạnh để chống lại chiến dịch mùa xuân, và. có lẽ sụp đổ thậm chí trước khi "Overlord" bắt đầu vào mùa hè. Tôi đặc biệt có ấn tượng với luồng ý kiến của mọi người khi tôi lần lượt hỏi quan điểm của từng người ngồi bên cạnh bàn tiệc. Mọi giới chức quân sự đều có khuynh hướng cho rằng nước Đức sắp sụp đổ. Ba nhà chính khách có mặt tại đó thì lại có quan điểm ngược lại. Tất nhiên là về những vấn đề rộng lớn có ảnh hưởng quan trọng đến số phận của biết bao con người này bao giờ cũng có nhiều việc phòng đoán mà một số lớn vấn đề chưa mấy ai biết và nói thì cũng vô cùng. Ai có thể nói rằng đằng sau những sự chống trả quyết liệt và thái độ có vẻ sắt đá, kẻ thù yếu đến mức nào. Súc mạnh ý chí của chúng sẽ bị tan vỡ vào thời điểm nào? Đến thời điểm nào chúng sẽ bị đánh bại?

        Ngài Tống thống không hề có thời giam đi vãn cảnh, nhưng tôi không thể chấp nhận được việc ông sẽ rời đây mà không được nhìn thấy bức tượng Nhân sư. Một hôm sau bữa trà tôi nói, "Ngài phải đi ngay bây giờ". Chúng tôi đi xe hơi sau đó ngay lập tức xem xét cái kỳ quan thế giới này từ mọi góc độ.

        Trong vài phút Roosevelt và tôi im lặng nhìn chằm chằm vào con Nhân sư thì bóng đêm buông xuống. Nó chẳng nói gì với chúng tôi cả và cứ giữ nụ cười bí hiểm. Chờ thêm cũng chẳng có ích gì. Đến ngày 7 tháng Mười Hai, tôi ra tiễn người bạn vĩ đại của mình khi ông cất cánh rời sân bay nằm phía bên trên khu Kim Tự Tháp.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #473 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 11:01:53 pm »


*

        Tôi không được khỏe trong suốt chuyên đi này và trong thời gian diễn ra hội nghị và tới khi hội nghị kết thúc tôi đã cảm thấy rất mệt mỏi. Chẳng hạn như tôi nhận thấy rằng tôi không còn lau khô người sau khi tắm rửa, mà vào nằm ngay lên giường với chiếc khăn tắm quấn quanh người cho tới khi người tự khô. Quá nửa đêm một chút vào ngày 11 tháng Mười Hai tôi và đoàn tùy tùng của mình bay đi Tunisie trên chiếc chuyên cơ của chúng tôi. Tôi đã dự định nghỉ một tối ở đó tại biệt thự của Tướng Eisenhower, và ngay hôm sau bay tới chỗ Alexander và rồi tới tổng hành dinh của Montgomery trên đất Ý, nơi mà chúng tôi được thông báo rằng thời tiết rất tồi tệ và các cuộc tiến quân buộc phải diễn ra rất thất thường.

        Đến sáng thì chúng tôi tới bên trên các sân bay Tunisie. Chúng tôi được chỉ dẫn bởi tín hiệu rằng không được hạ cánh xuống sân bay dự kiến mà được chuyển tới một sân bay khác cách đó chừng bốn mươi dặm. Mọi người chúng tôi đều ra khỏi máy bay, và người ta bắt đầu dỡ hành lý. Có lẽ sẽ phải chờ khoảng một tiếng mới có xe đến đón, và sau đó là chặng đường dài. Khi tôi ngồi lên chồng hộp đựng thuốc men đặt gần động cơ, tôi đã cảm thấy hoàn toàn kiệt sức. Mặc dù vậy đến lúc này thì Tướng Eisenhower, người đang đúng đợi tại sân bay đầu tiên, lại nhắn qua điện thoại rằng chúng tôi đã bị chuyển qua sân bay khác để hạ cánh do một sự nhầm lẫn và ở đó hoàn toàn có thể hạ cánh được. Vì vậy chúng tôi lại bò trở lại máy bay, và trong vòng mươi phút đã đến được chỗ ông ta, rất gần ngôi biệt thự của ông ta. Ike, vốn luôn là một tâm hồn mến khách đã đúng đợi suốt hai tiếng đồng hồ với một vẻ hài hước đến bình thản. Tôi bước lên xe của ông ta, sau khi xe chuyển bánh được một lúc, tôi nói, "Tôi e rằng tôi sẽ phải ở lại chỗ ông lâu hơn dự định. Tôi hoàn toàn kiệt sức rồi, và tôi không thế tiếp tục đi ra mặt trận chừng nào tôi chua phục hồi lại một phần sức lực của mình". Suốt ngày hôm đó tôi ngủ mê mệt, và sáng ngày hôm sau tôi lên cơn sốt và những triệu chúng trên cuống phổi của tôi đã được kết luận là dấu hiệu của bệnh lao phổi. Vì vậy vào thời điểm nước sôi lửa bỏng này tôi lại nằm kềnh giữa khu di tích Carthage cổ đại.

        Khi những tấm phim X-quang cho thấy rằng một trong hai lá phổi của tôi có vết đen, tôi nhận ra rằng mọi thứ đã được Huân tước Moran chẩn đoán và nhìn thấy trước. Bác sĩ Bedford và các chuyên gia y học cao câp và lão luyện cùng với các y tá tuyệt vời đã tập trung ở đây từ khắp mọi nơi như có một phép mầu nào đó. Loại biệt dược kỳ diệu M & B được dùng ngay từ đầu đã không gây cho tôi một sự khó chịu nào cả, và chỉ sau một tuần bị sốt những vi khuẩn xâm nhập đã bị đẩy lùi. Mặc dù Moran có kể lại rằng cách chữa trị này trước đây vẫn bị nghi ngờ, nhưng tôi đã không chia sẻ quan điểm này với ông. Tôi không cảm thấy mệt mỏi như lần bị trước vào tháng Hai. Loại thuốc M & B mà tôi còn gọi là Moran & Bedford đã phát huy tối đa công hiệu. Không còn nghi ngờ gì nữa là viêm phổi là một căn bệnh nan y cho đến khi loại thuốc kỳ diệu này được chế ra. Tôi luôn luôn làm chủ tình hình, và không hề có một sự lần lữa ngắn ngủi nào trong công việc đưa ra các quyết định mà người ta đòi hỏi ở tôi.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #474 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 11:02:11 pm »


        Nhiệm vụ trước mắt của tôi, với tư cách là Bộ trưởng Quốc phòng Anh phụ trách Hội đồng Chiến tranh, là đề cử Tổng tư lệnh Anh tại Địa Trung Hải. Cương vị này chúng tôi giao cho Tướng Wilson, cũng như Tướng Alexander sẽ nắm toàn bộ chiến dịch ở Ý, như ông đã từng làm dưới quyền chỉ huy của Tướng Eisenhower. Chúng tôi cũng nhất trí rằng Tướng Devers của phía Mỹ sẽ là phó của Tướng Wilson tại Địa Trung Hải, và Tư lệnh Không quân Thống chế Tedder sẽ là phó của Tướng Eisenhower trong chiến dịch "Overlord", còn Montgomery sẽ thực sự chỉ huy toàn bộ lực lưỡng vượt eo biển cho tới khi Tổng tư lệnh có thể chuyển tổng hành dinh của ông tới Pháp và nắm lấy quyền kiểm soát trực tiếp đối với chiến dịch. Mọi thứ đều được tiến hành cực kỳ suôn sẻ với sự nhất trí cao độ của Ngài Tổng thống và tôi, sự phê chuẩn của Hội đồng Chiến tranh, và trong một tình đồng chí và hữu nghị tốt đẹp giữa các bên liên quan.

        Thế nhưng những ngày đó qua đi không mấy dễ chịu. Người tôi cứ lúc sốt lúc không. Lẽ sống của tôi nằm trong cuộc chiến tranh này, và tôi cảm thấy như bị tách ra khỏi chính mình. Các bác sĩ cố gắng tách công việc ra khỏi chiếc giường bệnh của tôi, nhưng tôi đâu có nghe. Tất cả bọn họ đều luôn mồm bảo tôi, "Đừng làm việc, đừng bận tâm", đến mức tôi quyết định đọc tiểu thuyết vậy. Cách đây rất lâu tôi đã đọc cuốn Sense and Sensibility của Jane Austen, và lần này tôi nghĩ sẽ đọc Pride and Prejudice. Sarah ngồi bên chân giương đọc cho tôi nghe với một chất giọng rất diễn cảm. Tôi luôn cho rằng dân tộc này tốt hơn kẻ thù của họ. Những người này sống một cuộc đời mới bình lặng làm sao! Chẳng mảy may quan tâm đến cuộc Cách mạng Pháp cũng như trận đánh kết thúc những cuộc chiến tranh liên miên do Napoleon tiến hành. Chỉ có niềm say mê tự nhiên quyết định cách cư xử, cùng với những cách lý giải một cách hết sức văn hóa cho những cơ hội bị bỏ lỡ. Tất cả những điều này dường như đã phối hợp rất tốt với thuốc M & B. Một buổi sáng không thấy Sarah có mặt tại chiếc ghế cạnh giường tôi, và tôi vừa định hỏi về chiếc hộp đựng điện báo để đọc trong những giờ phút bị cấm làm việc này thì Sarah cùng mẹ bước vào. Tôi không hề biết trước rằng vợ tôi bay từ Anh đến đây với tôi. Vợ tôi đã vội vàng ra sân bay để lên một chiếc Dakota hai động cơ. Thời tiết rất xấu, nhưng may thay huân tước Beavebrook là người cẩn trọng. Ông ta đến sân bay trước, và cho ngừng chuyến bay lại cho tới khi tìm ra chiếc máy bay bốn động cơ. (Tôi luôn cho rằng khi bay những đoạn đường dài vượt biển nên dùng loại máy bay bốn động cơ). Nơi đây nàng đã đến bên tôi suốt một chặng đường đầy gian truân trên một chiếc máy bay không có hệ thống sưởi vào giữa mùa đông. Jock Colville đã tháp tùng nàng, và đây là một sự bổ sung đáng mừng cho bộ Tham mưu đã quá bận rộn của tôi, những người đang điều hành biết bao nhiêu việc. "Cho tôi gửi lời hỏi thăm Clemmie", Ngài Tổng thống đánh điện cho tôi. "Tôi tin rằng bà đang ở bên cạnh ông như một sĩ quan cao cấp". Trong khi nằm kiệt lực trên giường bệnh, tôi cảm thấy chúng tôi đang ở vào một trong những cao trào của cuộc chiến. Sự tiến triển của "Overlord" là một sự kiện và nhiệm vụ cực kỳ to lớn trên thế giới. Nhưng liệu chúng tôi có nên phá đi mọi thứ chúng tôi có được ở Ý, khi mà lực lượng quân sự hải ngoại của đất nước chúng tôi chủ yếu tập trung ở đó? Liệu chúng tôi nên rơi bỏ cái ao tù nơi mà chúng tôi có thể câu được bất cứ con cá nào chúng tôi muốn? Theo cách nhìn nhận tình hình của tôi, chiến dịch ở Ý với sự tham gia của một hoặc hơn một triệu quân Anh, quân đội dưới quyền chỉ huy của Anh và quân Đồng minh là một chiến hữu và đối tác trung thành và không thể thiếu được đối với chiến dịch vượt eo biển. Ở đây cái phong cách tư duy rành mạch, logic, làm ăn lớn và sản xuất hàng loạt của người Mỹ thật dữ dội. Trong cuộc đời đầu tiên người ta cần phải học cách "Tập trung vào những cái cốt yếu". Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là bước đầu tiên ngoài những điều lầm lẫn và ngớ ngẩn; nhưng đây mới chỉ là bước đầu tiên. Giai đoạn thứ hai của cuộc chiến là một sự kết hợp  hài hòa nỗ lực chiến tranh bằng cách khớp mọi thứ vào với nhau, và mỗi phần nhỏ của sức mạnh chiến đấu luôn có vai trò của mình. Tôi tin chắc rằng một chiến dịch qui mô lớn ở Ý trong suốt nửa đầu năm 1944 ắt sẽ hỗ trợ cực kỳ đắc lục cho chiến dịch quan trọng nhất vượt eo biển, chiến dịch chủ đạo đã thu hút mọi bộ óc và mọi kế hoạch quân sự. Nhưng mỗi điều, mà bất cứ sĩ quan tham mưu nào cũng có thể dùng những từ đao to búa lớn "quan trọng" hay "cốt yếu", đều phải được tranh luận cho ra nhẽ như thể là nó sẽ quyết định việc thành công hay thất bại của mục đích chính, cần phải đấu tranh giành cho được 20 hay một tá tàu đố bộ vì rằng dường như sự kiện chính sẽ phụ thuộc vào chúng.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #475 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 11:02:28 pm »


        Đối với tôi sự việc này dường như đơn giản tới mức tàn nhẫn. Tất cả mọi tàu chúng ta có sẽ được dùng để chờ bất cứ cái gì Hoa Kỳ có thể cung cấp được liên quan tới vũ khí và quân đội. Chắc chắn là lực lượng khổng lồ mà chúng tôi không thể di chuyển bằng đường biển từ chiến trường Ý sẽ đóng góp phần mình. Hoặc là họ sẽ chiếm nước Ý một cách dễ dàng và lập tức đập cho bọn Đức một cái trên mặt trận trong đất liền của chúng, hoặc là họ sẽ thu hút một lực lượng to lớn quân Đức từ mặt trận mà chúng tôi sắp tấn công qua eo biển vào những ngày cuối tháng Năm, hoặc đầu tháng Sáu tùy theo tuần trăng và thủy triều.

        Sự bế tắc mà các đạo quân của chúng tôi ở Ý đã mang lại do sự chống cự kiên cường của quân Đức trên suốt tuyên mặt trận dài tám mươi dặm từ vùng biển này đến vùng biến kia đã dẫn Tướng Eisenhower đến việc dự định mở một cuộc đổ bộ đánh thọc sườn. Ông ta đã có kế hoạch đổ bộ với một sư đoàn vào phía nam Tiber và lao về phía Rome, trong sự phối hợp với một cuộc tấn công khác do đạo quân chính tiến hành. Việc những đạo quân này bị kìm lại và khoảng cách chỗ họ tới điểm đổ bộ khiến cho mọi người cảm thấy cần phải có hơn một sư đoàn. Tôi tất nhiên là người ủng hộ kế hoạch "vuốt mèo". Tôi chưa bao giờ thành công trong việc đưa một số lượng quân lớn như vậy ra tới biển, kể cả đối với những cuộc hành quân trên sa mạc của chúng tôi. Dẫu sao thì ở Sicily Tướng Patton đã hai lần chỉ huy đánh thọc sườn từ phía biển khi ông ta tiến dọc theo bờ phía bắc của hòn đảo rất hiệu quả.

        Có rất nhiều sự ủng hộ của giới quân sự. Eisenhower đã cam kết trên nguyên tắc và việc bổ nhiệm ông ta làm Tư lệnh "Overlord" giờ đây đã mang lại cho ông ta một giá trị khác và mở ra cho ông ta một chân trời mới. Alexander, Phó Tư lệnh Tối cao kiêm Tư lệnh các đạo quân ở Ý, được giao phó trách nhiệm trong chiến dịch này là đúng và cần thiết; còn Bedell Smith thì rất năng nổ và có ích trong bất cứ cường vị nào. Điều này cũng đúng với Đô đốc John Cunninggham, người có trong tay tất cả các kinh nghiệm về hải quân, và với Thống chế Không quân Tedder. Như vậy là tôi có trong tay một lực lượng hùng hậu các chuyên gia về Địa Trung Hải. Hơn nữa, tôi cảm thấy chắc chắn rằng Bộ tham mưu quân đội Anh thích kế hoạch này, và với sự nhất trí của họ tôi có thể giành được sự đồng ý của Hội đồng Chiến tranh. Khi anh không thể ra lệnh một cách mạnh mẽ và đầy đủ, cạm bẫy có thể đang chờ đón anh.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #476 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 11:03:29 pm »


        Tôi bắt đầu nỗ lực của mình vào ngày 19 tháng Mười Hai, khi C.I.G.S.1 đến Carthage để gặp tôi trên đường từ tổng hành dinh của Montgomery trên đất Ý về nước. Chúng tôi đã hy vọng sẽ cùng đi tới đó, nhưng căn bệnh của tôi đã ngăn tôi thực hiện điều đó. Chúng tôi có một cuộc nói chuyện hữu ích, và tôi nhận thấy rằng Tướng Brooke cũng đi đến một kết luận giống như tôi mặc dù đi theo một hướng tư duy khác. Chúng tôi nhất trí về phương sách, và cả việc trong khi tôi phải lo thu xếp với các tư lệnh ngay tại đây, thì ông ta sẽ cố gắng hết sức để vượt qua những khó khăn bên nhà. Sau đó ông ta rời đây về Luân Đôn bằng máy bay. Các Tham mưu trưởng rõ ràng là cũng đang nghĩ theo hướng này, và sau khi nghe bản tường trình của ông ta, đã đánh điện vào ngay 22 "Chúng tôi hoàn toàn nhất trí với ngài rằng sự trì trệ hiện nay không được phép tiếp tục... Giải pháp, như ngài nói, rõ ràng là nằm ở chỗ tận dụng lực lượng hải lục quân của ta để tấn công vòng vào sườn quân địch và mở rộng cho một cuộc tiến quân cấp tốc vào Rome... Chúng tôi cho rằng mục đích phải là cung cấp phương tiện vận chuyển cho ít nhất là hai sư đoàn..." Sau khi giải thích rằng kế hoạch mới này bao gồm việc từ bỏ chuyện chiếm Rhodes và cả cuộc đổ bộ với quy mô nhỏ bên bờ biển Arakan ở Miến Điện, họ viết thêm: "Nếu ngài phê chuẩn hướng suy nghĩ này, chúng tôi xin đề nghị đưa vấn đề này ra bàn ở Bộ Tham mưu Liên quân với quan điểm là phải hành động ngay lập tức theo hướng này".

        Điều này dẫn đến việc khảo sát một cách kỹ lưỡng toàn bộ nguồn lực của chúng ta. Một số tàu đổ bộ dành cho chiến dịch Andaman đã bị hủy bỏ hiện đang trên đường vượt Ấn Độ Dương đến Địa Trung Hải. Những chiếc khác sẽ phải trở về nước để chuẩn bị cho "Overlord". Mọi thứ đều đòi hỏi cao độ. Toàn bộ buổi sáng ngày Giáng sinh tôi tổ chức một cuộc họp ở Carthage. Eisenhower, Alexander, Bedell Smith, Tướng Wilson, Tedder, Đô đốc John Cunningham, và các sĩ quan cao cấp khác đều có mặt. Người duy nhất vắng mặt ở đó là Tướng Mark Clark của Quân đoàn Năm. Đây là một sơ xuất mà tôi rất tiếc, vì chiến dịch nay cuối cùng đã được giao phó cho chính quân đoàn của ông ta, và ông ta buộc phải nắm được tình hình chung. Chúng tôi cũng nhất trí rằng vận chuyển không ít hơn hai sư đoàn. Lần nay tôi dự định mở một cuộc tấn công với hai sư đoàn thuộc Quân đoàn Tám, trong đó Montgomery sẽ được thay thế bằng Tướng Leese. Tôi cho rằng chiến dịch đổ bộ sẽ chứa đựng những mạo hiểm rủi ro tiềm tàng và ghê gớm đối với lực lượng đã đổ bộ, và tôi thích đương đầu với chúng bằng quân Anh, bởi vì tôi là người chịu trách nhiệm đối với nước Anh. Hơn nữa, lực lượng tấn công lúc đó sẽ thuần nhất chứ không phải nửa nọ nửa kia.

---------------
        1. C.I.G.S. = Tổng tham mưu trưởng quân đội Hoàng gia
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #477 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 11:03:50 pm »


        Mọi thứ đều phụ thuộc vào tàu đổ bộ, có mối ràng buộc cực kỳ chặt chẽ đối với toàn bộ chiến lược của chúng tôi trong vài tuần. Còn với ngày đã định cho "Overlord" và sự di chuyển, sửa chữa và tái trang bị cho không tới một trăm tàu nhỏ, toàn bộ kế hoạch đều ràng buộc với nhau. Chúng tôi đã thoát khỏi tình thế khó khăn này. Nhưng tôi cũng phải thú nhận rằng tôi đã quá bận rộn với việc tranh đấu cho nguyên lý này, rằng tôi đã chưa đạt được, và thực sự không dám đòi hỏi khối lượng và số lượng cần thiết cho kế hoạch "Vuốt mèo". Thực sự là có đủ tàu chở xe tăng dùng cho chiến dịch như đã định, và theo ý kiến của tôi, giá như đòi hỏi vô lý của bộ máy chiến tranh giảm bớt đi, chúng tôi đã có thể ném lên bờ phía nam Tiber một lực lượng lớn với toàn bộ khả năng cơ động, mà không cần trông chờ  vào bất cứ lời hứa hay cam kết nào khác. Mặc dù vậy, sự việc này đang được tranh luận đến cùng, liên quan đến những đòi hỏi thường nhật của quân đội và chính xác đến ngày nào thì tàu chở xe tăng được giải phóng cho "Overlord", tất nhiên là có tính đến việc chúng tôi trở về nước trong điều kiện thời tiết mùa đông ở Biscay, và với thời hạn cho việc trang bị lại đến mức tối đa. Nếu như tôi yêu cầu vận chuyển ba sư đoàn chắc hẳn tôi đã chẳng thu được cái gì. Trong cuộc đời một người rất thường xuyên phải bằng lòng với cái anh ta có thể đạt được như vậy đấy! Tuy nhiên, tiến hành đúng cách thì tốt hơn. Khi cuộc tranh luận của chúng tôi kết thúc, tôi đã gửi bức điện sau cho Ngài Tổng thống, và một bức điện tương tự về nước. Tôi rất thận trọng khi nêu thẳng thực chất của sự việc.

        ... Dường như hất hợp lý khi cứ giữ mãi 56 chiếc tàu chở tăng trong một thời gian dài ớ Địa Trung Hải, đến khi chúng có thể phát huy tác dụng quyết định thì lại chuyển chúng di, và thêm nữa, điều gì có thể nguy hiếm hơn việc để cuộc chiến ở Ý bị giậm chân tại chỗ và trì trệ thêm ba tháng nữa? Chúng ta không thể tiến lên phía trước mà để một khối lượng công việc lớn dang làm dở dang lại dằng sau. Vì vậy dường như đối với những người có mặt thì phải thực hiện mọi cố gắng để cứu Anzio vào khoảng 20 tháng Một, và Tướng Alexander nhận được lệnh phải chuẩn bị. Nếu không tóm lấy cơ hội này chúng ta dành phái chờ đọi sự thất bại của chiến dịch Địa Trung Hái vào năm 1944. Do đó tôi hy vọng một cách chân thành rằng ngài sẽ đồng ý trì hoãn việc điều trở lại 56 chiếc tàu đổ bộ, và toàn bộ giới quân sự phải được chỉ thị rằng việc này sẽ chắc chắn không làm tổn hại đến chiến dịch "Overlord" vào tháng Năm...
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #478 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 11:04:06 pm »


*

        Huân tước Moran cho rằng tôi có thể rời Carthage sau lễ Giáng sinh, nhưng cứ khăng khăng rằng tôi phải nghỉ dưỡng bệnh ba tuần ở một nơi nào đó. Còn đâu có thế hay hơn chiếc biệt thự xinh xắn tại Marrakesh, nơi Ngài Tổng thống và tôi đã nghỉ lại sau hội nghị Casablanca cách đây một năm? Mọi kế hoạch đều được thu xếp trong ít ngày trước. Tôi sẽ là khách của Quân đội Mỹ tại Marrakesk. Người ta cũng cho rằng tôi đã ở Carthage đủ lâu để có thể rời đi. Những chiếc tàu nhỏ đã không ngừng phải tuần tra ở vịnh nằm phía trước toa biệt thự đề phòng trường hợp có chiếc tàu ngầm Đức nào đó nổi lên tấn công bất thình lình. Rồi có thể có cả các cuộc không kích tầm xa nữa. Tôi có một tiểu đoàn bảo vệ thuộc lực lượng Cận vệ Coldstream. Tôi quá ốm yếu, hoặc là quá bận để có thể tham khảo ý kiến về tất cả những chuyện này, nhưng tôi nhìn thấy trong Marrakesh đáng yêu của tôi một thiên đường, nơi tôi có thể lấy lại sức mạnh của mình.

        Bên ngoài tòa biệt thự có một đội cận vệ Coldstream trang phục lộng lẫy sắp hàng chờ. Tôi đã không thể nhận ra được rằng bệnh tật đã làm tôi suy nhược đến mức nào. Tôi cảm thấy vô cùng khó khăn khi đi dọc theo hai hàng cận vệ leo lên chiếc ô tô. Người ta dự định bay ở độ cao 6 ngàn phút trên cơ sơ dự báo thời tiết cho rằng bầu trời sẽ quang mây. Mặc dù vậy, khi chúng tôi cất cánh và vùng cao nguyên Tunisie nổi lên trước mắt chúng tôi, tôi nhìn thấy vô khối những đám mây trắng bồng bềnh, ngay sau đó là những đám mây đen tụ lại xung quanh, và sau vài giờ chúng tôi thường ở trong mây mù hơn là dưới ánh mặt trời. Tôi luôn khó chịu với "những đám mây có nhân" - có nghĩa là những đám mây bao phủ quanh đỉnh núi - và việc bay ngoằn ngoèo xuyên qua hàng loạt các thung lũng nằm trước mặt chúng tôi cốt để giữ được độ cao dưới 6 ngàn feet, tôi cảm thấy dường như là một đề nghị thiếu công bằng đối với những người khác trong máy bay. Vì vậy tôi đã cho gọi viên phi công và bảo anh ta nên bay ở độ cao ít nhất là hai ngàn feet bên trên các đỉnh núi cao nhất trong vòng một trăm dặm còn lại. Huân tước Moran cũng nhất trí. Người điều hành đầy kinh nghiệm được bố trí riêng cho chuyến bay này có mang theo bình ô xy. Chúng tôi bay lên tận mây xanh. Tôi cảm thấy khỏe khoắn trong suốt chặng đường bay, và chúng tôi đã hạ cánh an toàn xuống sân bay ở Marrakesh vào khoảng 4 giờ. Chiếc máy bay thứ hai của chúng tôi, vì quá tuân thủ lộ trình này, đã phải lao qua những hẻm núi và những con đèo, mà trong nhiều trường hợp những ngọn núi đó chỉ lờ mờ thoáng qua, với bao vất vả và hiểm nguy. Ở độ cao ít như vậy thời tiết không thể nào tốt được. Chiếc máy bay này đã đến nơi an toàn sau chúng tôi một tiếng với một trong những chiếc cửa bị bật ra và hầu hết mọi người đều bị mệt lử. Tôi thực sự cảm thấy có lỗi vì họ đã bị đặt vào một hoàn cảnh hết sức khó chịu chỉ vì   tôi. Họ đã có thế bay trên bầu trời xanh một cách dễ chịu với độ cao 12 hay thậm chí 11 ngàn feet.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #479 vào lúc: 15 Tháng Ba, 2019, 11:04:23 pm »


*

        Không có gì, ngay cả sự xa xỉ, có thế vượt lên trên cảm giác dễ chịu của nơi ở mới, hay sự chu đáo của những người có liên quan. Nhưng có một điều nổi cộm lên trong tâm trí tôi -  Ngài Tổng thống sẽ trả lời ra sao đối với bức điện của tôi? Khi tôi nghĩ về sự ù lì và nặng nề mà tôi đã phải chống chọi lại về toàn bộ những dự định ở Địa Trung Hải, tôi chờ đợi câu trả lời với một nỗi lo lắng sâu sắc. Cái mà tôi đòi hỏi là một chiến dịch đầy mạo hiểm trên bờ biển nước Ý, và có thể là việc hoãn lại ba tuần - mà thậm chí là bốn nếu tính đến chu kỳ của tuần trăng - đối với kế hoạch vượt eo biển đã được xác định vào ngày 1 tháng Năm. Ngay tại đây tôi đã nhận được sự nhất trí của các tư lệnh. Bộ Tham mưu Anh luôn đồng ý về mặt nguyên tắc, và giờ đây họ rất hài lòng về mặt chi tiết. Nhưng liệu người Mỹ sẽ nói gì về việc hoãn lại "Overlord" tới bốn tuần? Dù sao đi nữa, khi một người mệt mỏi rã rời, thì không phải lúc nào cũng từ chối cơ may được ngủ cho khỏe.

        Tôi thú thực rằng tôi vui mừng thực sự mà không hề ngạc nhiên tí nào khi vào ngày 28 tháng Mười Hai tôi nhận được bức điện của Ngài Roosevelt, đồng ý hoãn lại việc điều năm sáu tàu chở tăng "trên cơ sở "Overlord" vẫn là chiến dịch chủ đạo và sẽ được tiến hành theo ngày giờ đã thỏa thuận tại Cairo và Teheran", "Xin cám on Chúa", tôi đáp lại, "vì quyết định tuyệt vời này, cái quyết định đã một lần nửa gắn bó chúng tôi trong sự nghiệp thống nhất toàn tâm toàn ý về một chiến dịch lớn..."

        Ở trong nước Bộ Tham mưu, và đặc biệt là Bộ Hải quân, đã có những nỗ lục to lớn đế hoàn thành kế hoạch "vuốt mềo", và tôi đã vội vàng chúc mừng họ. Bức điện của ngài Tổng thống quả là tuyệt vời. Tôi tin chắc rằng đây không chỉ nhờ thiện chí của ông, mà còn nhờ sự sáng suốt của Marshall, sự trung thành của Eisenhower đối với công việc mà ông ta sắp từ bỏ, và nhờ hoạt động ngoại giao tích cực, đầy hiểu biết và kinh nghiệm của Bedell Smith. Cùng ngày hôm đó Alexander gửi kế hoạch của ông ta đến. Sau khi bàn bạc với Tướng Mark Clark và Tướng Brian Robertson, ông ta quyết định sử dụng một sư đoàn quân Anh và một sư đoàn quân Mỹ. Lực lượng thiết giáp, quân nhảy dù và đặc công sẽ được sử dụng trên cơ sở 50 - 50, và toàn bộ sẽ được bắt đầu dưới quyền chỉ huy của một tư lệnh quân đoàn Mỹ. Cuộc tấn công sẽ được bắt đầu vào ngày 20 tháng Một. Mười ngày trước đó ông ta sẽ mở một cuộc tấn công vào Cassino để kéo lực lượng dự bị của Đức đến đó. Rồi các đạo quân chủ lực của chúng tôi cũng tiếp tục lao về hướng đó. Tôi thấy hết sức  hài lòng. Cho đến nay mọi chuyện đều tốt.

        Tôi quyết định ở lại trong nước trước khi cú sốc Anzio xuất hiện. Vì vậy ngày 14 tháng Một tất cả chúng tôi đã bay trong điều kiện thời tiết rất đẹp tới Gibralta, nơi chiếc tàu "Đức vua George V" đang đợi chờ. Vào ngày 15 nó rời khỏi Vịnh Algeciras tiến ra Đại Tây Dương, và từ đó hướng về phía Plymouth. Sau một cuộc hành trình thoải mái, Hội đồng Chiến tranh và Bộ tham mưu đã chào đón chúng tôi, và họ dường như thực sự vui mừng thấy tôi trở về. Tôi đã xa nước Anh tới hơn hai tháng, và họ đã hết sức lo lắng cho cả sức khỏe lẫn công việc của tôi. Đây thực sự là một cuộc trở về nhà, và tôi cảm thấy biết on sâu sắc tất những người bạn và những đồng nghiệp trung thành này.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM