Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Ba, 2024, 02:15:22 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hồi ký Winston Spencer Churchill  (Đọc 53167 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #360 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 09:49:18 pm »


*

        Tất cả chúng tôi đến điện Kremlin lúc 11 giờ đêm và chỉ có Staline, Molotov và phiên dịch tiếp đón. Và thế là cuộc thảo luận chán ngắt bắt đầu. Tôi nói rằng Staline phải hiểu là chúng tôi đã quyết định đi theo con đường đã vạch ra và có trách móc cũng vô ích thôi. Chúng tôi tranh luận khoảng 2 tiếng trong đó Staline đã thốt ra nhiều điều không thể chấp nhận được, đặc biệt ông cho rằng chúng tôi quá sợ đánh nhau với người Đức và nếu chúng tôi cứ ráng làm như người Nga, thì chúng tôi sẽ thấy làm như vậy không đến nỗi dở lắm, rằng chúng tôi đã bội ước trong vấn đề "Sledgehammer", đã không chuyển đồ viện trợ cho Nga như đã cam kết mà chỉ gửi các thứ còn thừa sau khi đã lấy trọn phần mình cần. Rõ ràng, những lời phàn nàn này dành cho cả Anh và Mỹ.

        Tôi thẳng thắn bác bỏ mọi ý kiến của ông ta nhưng tôi không đả kích lại gì cả. Tôi cho rằng Staline không quen với việc bị phản bác liên tục, nhưng không tỏ ra tức giận chút nào hoặc thậm chí sôi nổi. Ông nhắc đi nhắc lại quan điểm của mình là 7 hoặc 8 sư đoàn quân Anh và Mỹ có thể đổ bộ lên bán đảo Cherbourg vì đã kiểm soát được bầu trời. Ông cho rằng nếu quân Anh giao tranh với quân Đức nhiều như quân Nga thì chắc có lẽ đã không khiếp sợ quân Đức đến như vậy. Người Nga, và thực ra không quân Hoang gia Anh đã chứng tỏ có thể đánh bại quân Đức. Bộ binh Anh cũng có thể làm được như vậy nếu như họ cùng tham chiến cùng lúc với quân Nga.

        Tôi ngắt lời nói rằng tôi châm chước những nhận xét mà Staline đưa ra dựa vào lòng dũng cảm của quân Nga. Lời đề nghị đổ bộ xuống bán đảo Cherbourg đã không tính đến eo biển Manche. Cuối cùng Staline nói chúng tôi không thể tiến hành thêm được nữa. Ông ta phải chấp nhận với quyết định của chúng tôi. Sau đó đột nhiên ông ta mời chúng tôi ăn tối vào 8 giờ tối mai.

        Tôi nhận lời và nói sáng sớm ngày kia (ngay 15) tôi sẽ rời Nga bằng máy bay. Joe (tên của Staline. LND) dường như có phần quan tâm đến điều này và hỏi liệu tôi có thể ở lại lâu hơn nữa không. Tôi trả lời là tất nhiên nếu có chuyện gì tốt có thể làm được tôi sẽ ở lại thêm 1, 2 ngày nữa. Sau đó tôi kêu lên rằng không có sự liên tục về tình bạn trong thái độ của ông ta. Tôi đã vượt qua một quãng đường dài để tạo dựng mối quan hệ làm việc tốt đẹp. Chúng tôi đã hết sức và sẽ tiếp tục giúp đỡ Nga. Chúng tôi đã bị để đơn độc một mình chống quân Đức và quân Ý trong một năm. Giờ đây khi ba nước lớn liên minh lại chắc chắn sẽ giành được chiến thắng miễn là chúng tôi không rời nhau ra. Tôi nói khá sôi nổi trong đoạn này và trước khi lời nói của tôi được dịch ra, Staline nói ông ta thích giọng điệu phát biểu của tôi. Sau đó buổi nói chuyện lại tiếp tục trong không khí có phần đỡ căng thẳng hơn.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #361 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 09:50:54 pm »


        Staline đi sâu bàn về chuyện hai súng phóng hỏa tiễn của Nga mà ông cho là có sức công phá lớn và cho biểu diễn cho chuyên gia chúng tôi xem nếu họ có thể ở lại được. Ông còn nói sẽ cho chúng tôi biết mọi thông tin về loại súng này nhưng liệu chúng tôi sẽ đáp lại cái gì? Có cần phải có một thỏa thuận để trao đổi các phát minh sáng chế không? Tôi nói rằng chúng tôi sẽ giao cho họ mọi thứ mà không kiếm chác gì hết ngoại trừ những vũ khí mà nếu được vận chuyển bằng máy bay qua các tuyến của kẻ thù và bị bắn hạ sẽ gây khó khăn thêm cho việc ném bom Đức. Staline chấp nhận điều này. Ông đồng ý là các quan chức quân sự sẽ tiếp xúc với các tướng lĩnh của chúng tôi dự định vào 3 giờ chiều nay. Tôi nói họ sẽ cần ít nhất 4 tiếng để đi sâu vào các câu hỏi về kỹ thuật quân sự liên quan đến cuộc hành quân "Sledgehammer" "Roundup", "Torch". Staline có lúc nhận xét cuộc hành quân "Ngọn đuốc" Torch là một chiến lược quân sự đúng đắn về phương diện quân sự, nhưng cần phải tinh tế hơn nữa, có nghĩa là phải giải quyết thận trọng hơn. Thỉnh thoảng Staline lầm bầm nhắc lại "Sledgehammer". Khi ông ta nói chúng tôi đã bội ước, tôi đáp lại, "tôi bác bỏ lời nói này, mọi lời hứa hẹn đều được giữ" và tôi nhắc đến bị vong lục tôi đưa cho Molotov. Staline đưa ra một lời xin lỗi nói rằng ông đang phát biểu những ý kiến chân thành và trung thực của mình và giữa hai bên không có sự nghi ngờ lẫn nhau, chẳng qua là quan điểm khác nhau mà thôi.

        Cuối cùng tôi hòi về Caucase. Liệu Nga có sẽ bảo vệ dãy núi này không và với bao nhiêu sư đoàn? Tới đây, Staline cho đưa ra một mô hình nổi và bằng sự am hiểu thực sự và sự thành thực rõ ràng, giải thích tầm quan trọng của chiến lũy này, và cho biết ở đây có sẵn 25 sư đoàn. Staline cũng chỉ vào các đèo khác và nói rằng sẽ bảo vệ các điểm này. Tôi hỏi liệu những điểm này có được bố phòng không và ông ta nói: "Chắc chắn là có".

        Tuyến đầu của Nga mà kẻ thù chưa đặt chân tới được là phía Bắc dãy núi chính của Caucase. Staline cho biết quân Nga sẽ phải cố thủ ở đây trong hai tháng, khi tuyết rơi xuống không thế nào vượt qua dãy núi này được. Ông tuyên bố hoàn toàn tin các sư đoàn nói trên có thể làm được việc này và cũng kể lại cụ thế sức mạnh của hạm đội Hắc Hải được tập trung ở Datum.

        Toàn bộ phần này của buổi nói chuyện diễn ra suôn sẻ hơn khi Harriman hỏi về kế hoạch đưa máy bay chiến đấu của Mỹ qua Siberia mà phía Nga chỉ đồng ý mới đây sau khi Mỹ thúc ép một thời gian dài. Staline trả lời cộc lốc "Chiến tranh không thể giành chiến thắng với các kế hoạch". Harriman ủng hộ tôi từ đầu đến cuối và không ai trong chúng tôi nhượng bộ một tấc và cũng không nói một từ gay gắt nào. Staline chìa tay bắt tay tôi để chào tạm biệt, và tôi bắt tay ông ta.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #362 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 09:53:49 pm »


*

        Ngày 14/8 tôi báo cáo với Nội các chiến tranh như sau:

        "Chúng tôi tự tìm lời giải thích về kết quả đạt được và sự biến chuyển tốt đẹp mà đêm trước chúng tôi có được. Tôi cho rằng điều chắc chắn nhất là Hội đồng Chính ủy không chấp nhận những điều tôi trình bày, cả Staline cũng vậy. Họ có thể có nhiều sức mạnh hơn là chúng ta nghĩ và hiểu biết lại ít hơn. Có lẽ Staline đang đưa ra công khai quan điểm của mình nhằm vào những mục đích trong tương lai và những lợi ích của chúng, đồng thời hạ thấp mục đích của riêng ông. Cadogan nói là một thái độ trớ nên cứng rắn tương tự như vậy được đưa ra sau khi khai mạc cuộc phỏng vấn Eden vào dịp lễ Giáng sinh, và Harriman cho rằng chiến thuật như vậy cũng được sử dụng vào đầu cuộc họp với phái doàn Beaverbrook.

        Tôi đã xem xét và cho rằng trong thâm tâm của mình và trong chừng mực mà ông ta có một tấm lòng. Staline biết rằng chúng tòi làm như vậy là đúng đắn và 6 sư đoàn cho "Shedgehammer" không đem lại điều lợi ích cho ông ta trong năm nay. Hơn nữa, tôi chắc chắn nhận xét có cơ sở và nhanh nhạy về quân sự của Staline sẽ khiến ông ủng hộ tích cực cuộc hành quàn "Torch". Tòi cho rằng sẽ có khả năng ông ta có những sự điều chỉnh. Với hy vọng này, tôi kiên trì giữ lập trường của mình. Dù sao, tôi chắc rằng giải quyết như vậy tốt hơn bất cứ cách nào khác. Chưa bao giờ và vào bất cứ thời điểm nào lại có sự gợi ý là họ không tiếp tục chiến đấu nữa và tôi nghĩ thầm rằng Staline rất tự tin ông ta sẽ chiến thắng..."


        Tối đó chúng tôi dự tiệc chiêu đãi chính thức ở điện Kremlin, trong đó có khoảng 40 người bao gồm nhiều Tư lệnh quân đội, Ủy viên Bộ Chính trị và các quan chúc cao cấp khác, Staline và Molotov tiếp khách một cách thân mật. Những bữa tiệc như thế nay thường kéo dài, và từ lúc tiệc bắt đầu, người ta nâng cốc chúc tụng nhau và phát biểu rất ngắn gọn. Có những chuyện tầm phào nói về những bữa tiệc như thế nay của Nga thường trở thành những chầu nhậu nhẹt bí tỉ. Nhưng trong bữa tiệc hôm nay, điều đó hoàn toàn sai. Thống chế và các đồng nghiệp luôn luôn chúc tụng và chạm cốc bằng những cốc rượu nhỏ xíu và mỗi lần như vậy chỉ nhấp môi một tý. Tôi đã được dạy chu đáo về khoản này.

        Trong suốt bữa tiệc Staline trò chuyện với tôi rất sôi nổi qua người phiên dịch Pavlov. Ông kể: "Cách đây một vài năm, ngài George Bernard Shaw và phu nhân Astor đến thăm chúng tôi". Phu nhân Astor đề nghị nên mời Lloyd George đến thăm Matxcova và tôi hỏi "vì sao chúng tôi phải mời ông ta nhỉ? Ông ta là người đứng đầu của sự can thiệp". Thấy vậy, phu nhân Astor trả lời "Không đúng đâu. Chính Churchill đã xúi bẩy ông ta". Staline nói "Dù sao đi nữa Lloyd George là nguyên thủ quốc gia và thuộc về cánh tả. Ông ta là con người có trách nhiệm và chúng tôi thích có một kẻ thù thực sự còn hơn là một người giả bộ là bạn". Phu nhân Astor nói "Rốt cuộc Churchill đã đoạn tuyệt". Stalin đáp "Tôi không chắc lắm. Nếu có khủng hoảng lớn xảy ra người Anh có thể quay lại với con ngựa chiến cũ". Nghe đến đây tôi ngắt lời và nói: "Có rất nhiều điều ẩn chứa trong những lời bà ấy nói. Tôi rất tích cực trong việc can thiệp và không muốn ông nghĩ khác đi". Staline cười thân mật, vì thế tôi hỏi "Thế ngài đã tha thứ cho tôi chưa". Pavlov, phiên dịch nói: "Ngài Staline nói rằng tất cả cái đó thuộc về quá khứ và quá khứ thuộc về Chúa trời".
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #363 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 10:03:58 pm »


        Tại một trong những buổi trò chuyện sau đó với Staline, tôi nói rằng "Huân tước Beaverbrook kể cho tôi nghe rằng khi ông ta đi công tác ở Matxcova tháng 10/1941, Ngài đã hỏi ông ta: "Churchill có ý gì khi phát biểu trước Quốc hội rằng ông ta đã báo trước cho tôi biết cuộc tấn công sắp xảy ra của bọn Đức". Tôi nói "Dĩ nhiên tôi muốn nói tới bức điện tôi gửi cho Ngài tháng 4/1941 và tôi đưa ra bức điện mà ngài Stafford Cripps đã chuyển chậm. Khi bức điện được đọc và dịch cho Staline nghe, ông nhún vai "Tôi nhớ ra rồi. Tôi không cần bất cứ các sự báo trước nào. Tôi biết chiến tranh sẽ xảy ra, nhưng nghĩ là mình có thế có thêm được khoảng 6 tháng nữa". Vì sự nghiệp chung, tôi kiềm chế không hỏi chuyện gì sẽ xảy ra với chúng tôi, nếu chúng tôi vĩnh viễn bại trận, còn Staline đang cho Hitler quá nhiều vật tư, thời gian và viện trợ quý giá.

        Tôi cố gắng sớm viết báo cáo chính thức hơn về buổi chiêu đãi cho ngài Attlee và Tổng Thống.

        "1. Bữa tiệc diễn ra thân mật và theo đúng nghi lễ thông thường của Nga. Wavell đã dọc 1 bài phát biểu thật xuất sắc bằng tiếng Nga. Tôi đề nghị nâng cốc chúc sức khỏe của Staline và Alexander Cadogan nguyền rúa cầu cho bọn Đức quốc xã chết di. Mặc dù tôi ngồi bên phải Stalỉne, nhưng tôi không có cơ hội để nói những việc quan trọng với ông ta. Tòi và Staline chụp ảnh chung với nhau và có cả Harriman nữa. Staline có bài phát biểu khá dài, đề nghị thành lập cục tình báo trong đó ông đề cập một cách kỳ lạ tới trận Dardanelles năm 1915 và cho rằng Anh thắng trận và Đức, Thổ rút lui, nhưng chúng tôi không biết đó là sai lầm của công tác tình báo. Bức ảnh này tuy không giống lắm, nhưng có ý nghĩa một sự chúc mùng đối với tôi.

        2. Tôi ra về lúc 1 h 30 sáng vì tôi sợ rằng chúng tòi sẽ bị kéo vào xem một bộ phim dài lê thê và tất cả đều mệt mỏi. Khi tôi chào tạm biệt Staline, ông ta nói rằng có bất đồng nào thì chỉ là bất đồng về phương pháp. Tôi nói, chúng tôi sẽ cố gắng xóa bỏ những bất đồng dó bằng hành động. Sau khi bắt tay thân mật Staline, tôi ra về và rời khối căn phòng đông đúc nhưng Staline đuổi theo tôi và tiễn tôi một đoạn xa qua các hành lang về cầu thang đến tận của trước và chúng tối bắt tay lần nữa.

        3. Có lẽ trong bản báo cáo buổi gặp ngày thứ năm (trong tuần) gửi cho Ngài tôi đã có cái nhìn quá ảm đạm. Tôi cho rằng tôi phải xem xét đầy đủ sự thất vọng, thực sụ ghê gớm của họ mà họ cho rằng chúng ta đã không làm gì hơn để giúp họ trong cuộc đấu tranh vĩ đại của họ. Trong kết quả cuối cùng họ đã nuốt viên thuốc đắng này. Mọi việc đối với chúng ta bảy giờ là đẩy nhanh cuộc hành quàn "Torch" và đánh bại Rommel”.

        Tôi rất bực dọc với nhiều chuyện được đề cập trong các cuộc gặp gỡ của chúng tôi. Tôi xem xét mọi mặt của sự căng thẳng trùm lên các nhà lãnh đạo Nga, khi trên mặt trận rộng mênh mông của họ cảnh lửa bốc cháy, đầu rơi máu chảy diễn ra dọc 2000 dặm trên nước Nga, và khi quân Đức chỉ cách thủ đô Matxcova 50 dặm và đang tiến đến biển Caspian. Cuộc thảo luận về chiến thuật quân sự đã không mấy suôn sẻ. Các tướng lĩnh của chúng tôi đưa ra đủ các loại câu hỏi cho các đồng nghiệp Nga mà họ không được phép trả lời. Yêu cầu duy nhất của Liên Xô là "Mở mặt trận thứ hai ngay bây giờ". Cuối cùng, Brooke nói toạc ra và cuộc gặp kết thúc hơi đột ngột.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #364 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 10:06:19 pm »


        Chúng tôi phải khởi hành mờ sáng ngày 16. Chiều tôi hôm trước lúc 7 giờ tôi đến chào tạm biệt Staline. Chúng tôi đã có một buổi nói chuyện quan trọng và bổ ích. Tôi đặc biệt hỏi liệu ông có thể giữ được các khe hẻm ở núi Caucase và ngăn không cho Đức tiến đến Caspian, chiếm giữ những mỏ dầu ở vùng Baku và sau đó tiến qua Thổ hoặc Ba Tư được không? Staline trải bản đồ ra và nói rất bình tĩnh tự tin: "Chúng tôi phải chặn đứng bọn Đức lại. Chúng sẽ không thể nào vượt qua núi được". Ông nói thêm "Có tin đồn rằng quân Thổ sẽ tiến công chúng tôi ở Turkestan. Nếu Thổ tấn công, chúng tôi cũng phải đối phó với họ". Tôi nói vấn đề này không có gì đáng lo ngại cả. Thổ muốn đứng ngoài cuộc chiến và chắc chắn sẽ không muốn gây chuyện với Anh.

        Cuộc nói chuyện kéo dài 1 giờ và đã đến lúc kết thúc, tôi đứng lên chào tạm biệt. Đột nhiên Staline dường như bối rối và nói với giọng thân mật hơn thường ngày "Sớm mai ngài lên đường rồi. Tại sao chúng ta không đến nhà tôi và uống vài chén nhỉ?". Tôi trả lời tôi rất thích như vậy. Vì thế Staline dẫn đường và chúng tôi đi qua nhiều hành lang và phòng cho đến khi xuống một con đường bằng phẳng trong điện Kremlin và đi qua vài trăm thước Anh thì đến nhà ông ta ở. Ông cho tôi xem các căn phòng của mình có kích cỡ vừa phải, đơn giản, đàng hoàng gồm: phòng ăn, phòng làm việc, phòng ngủ và phòng tắm lớn. Có mặt ở đó là một bà quản gia đã nhiều tuổi, sau đó xuất hiện một cô gái tóc đỏ xinh đẹp ra ôm hôn bố mình. Ông ta nhìn tôi, mắt nhấp nháy như là để - theo tôi nghĩ - nói với tôi rằng "ngài thấy đấy, ngay cả người Bônxêvích chúng tôi cũng có gia đình". Con gái Staline bắt đầu dọn bàn, và một lát sau đó bà quản gia đem đến một vài món ăn.

        Trong lúc đó Staline khui nhiều chai rượu khác nhau và xếp thành hàng trông rất ấn tượng. Sau đó ông nói "Tại sao chúng ta không mời Molotov cùng tham gia nhỉ? Ông đang lo lắng về bản thông cáo. Chúng ta có thể đạt được thông cáo ở đây. Có một điều về Molotov là ông ta là một tay lưu linh đấy. Tôi hiểu rằng sắp sửa phải có bữa ăn tối. Tôi dự định sẽ ăn tối ở biệt thự số 7 mà ở đây tướng Anders, Tổng Tư lệnh quân đội Ba Lan đang chờ tôi, nhưng tôi nói với người phiên dịch mới và xuất sắc của tôi, thiếu tá Birse, là hãy gọi điện báo rằng đến nửa đêm tôi mới về được. Lúc này Molotov đến. Chúng tôi ngồi xuống và cùng với 2 người phiên dịch tất cả là 5 người. Thiếu tá Birse đã từng sống ở Matxcơva 20 năm và làm việc tốt đẹp với Thống chế, đôi lúc ông ta nói chuyện nhiều với Staline mà tôi không thể tham gia được.

        Chúng tôi ngồi ở bàn ăn từ 8h 30 tới đến tận 2h30 sáng hôm sau và nếu cộng với buổi trồ chuyên hôm trước của tôi, đã kéo dài 7 tiếng đồng hồ. Bữa ăn tối này rõ ràng là không được chuẩn bị một cách ngẫu hứng trước tình hình, dần dần nhiều món được đưa lên. Chúng tôi nhấm nháp và hình như cách ăn của người Nga là như vậy, gắp ăn rất nhiều món ngon được nối tiếp nhau mang ra, môi nhấp thử nhiều loại rượu ngon. Molotov giữ phong cách lịch sự niềm nở nhất của mình, còn Staline để cho vui câu chuyện đã chọc ông ta vô kể.

        Hiện nay chúng tôi đang bàn về các đoàn tàu chở hàng viện trợ cho Nga. Chuyện này khiến Staline đưa ra một lời nhận xét rất khó chịu và khiếm nhã về việc đoàn tàu tiếp viện Bắc cực bị hư hỏng hoàn toàn hồi tháng 6.

        Pavlov có phần nào ngần ngại khi phiên dịch "Ngài Staline hỏi rằng hải quân Anh không biết đánh giá giá trị của vinh quang phải không?" Tôi trả lời "Ngài nên hiểu rằng những gì chúng tôi đã làm đều đúng. Tôi thực sự am hiểu nhiều về hải quân và hải chiến". Staline nói "Ông có ý nói rằng chúng tôi không am hiểu gì à?" Tôi trả lời "Nga là một sinh vật lục địa còn Anh là sinh vật trên biển", Staline im lặng và lấy lại được bản chất hài hước của mình. Tôi quay sang nói chuyên với Molotov "Thống chế có biết rằng bộ trưởng đối ngoại của mình trong chuyến công du gần đây đến Washington đã nói rằng ông ta chưa trở về không phải do máy bay hỏng hóc mà bơi vì do chính ông ta không?" Mặc dù trong bữa ăn tối của Nga người ta có thể nói chuyện hài hước nhưng Molotov lại tỏ ra khá nghiêm túc trong chuyện này. Nhưng gương mặt Staline rất vui khi ông trả lời "Ông ta không chỉ đến New York mà đến cả Chicago, nơi sinh sống của găngstơ"

        Vì thế, không khí của bữa tiệc trở lại hoàn toàn vui vẻ và mọi người tiếp tục trò chuyện. Tôi mở đầu bằng vấn đề Anh đổ bộ lên Na Uy cùng với sự giúp đỡ của Nga và giải thích nếu chúng tôi có thể chiếm được mũi Bắc vào mùa đông và tiêu diệt quân Đức ở đó, thì con đường tiếp tế sẽ được khai thông từ đó trở đi. Như đã thấy, ý tưởng này đã có trong những kế hoạch mà tôi chủ trương. Staline dường như bị cuốn hút vào kế hoạch này, và sau khi bàn bạc về cách và phương tiện đánh, chúng tôi nhất trí là phải thực hiện kế hoạch nếu có thể được.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #365 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 10:09:31 pm »


*

        Bây giờ đã quá nửa đêm và Cadogan chưa xuất hiện cùng với bản dự thảo thông báo.

        Tôi nói "Hãy cho tôi biết, theo ngài, cuộc chiến này có khiến bản thân ngài căng thẳng như thực hiện đương lối nông trang tập thể không?" Chủ đề này lập tức kích động Thống chế. ông đáp "Ô, không! Thực hiện đường lối nông trang tập thể là một cuộc đấu tranh gay go kinh khủng". "Tôi nghĩ rằng, ngài có thể đã đánh giá chủ trương đó là không tốt bởi vì ngài xử lý không chỉ với trên chục ngàn nhà quý tộc hoặc đại địa chủ mà còn với hàng triệu chủ sở hữu nhỏ."

        Ông ta vừa nói vừa đưa tay lên "10 triệu". "Thật kinh khủng, chính sách đó kéo dài 4 năm. Nó tuyệt đối cần thiết cho Nga, nếu chúng tôi tránh được nạn đói theo chu kỳ và cày ruộng bằng máy. Chúng tôi phải cơ giới hóa nền nông nghiệp của chúng tôi. Khi chúng tôi đưa máy cày cho nông dân, những chiếc máy cày đó bị hư hỏng chỉ trong vài tháng. Chỉ có các nông trang tập thể có xưởng máy mới có thể sử dụng được máy cày. Khó khăn lớn nhất chúng tôi gặp là khi chúng tôi giải thích cho nông dân nghe về vấn đề này. Tranh luận với họ là vô ích. Sau khi đã nói tất cả những gì bạn có thể trình bày với 1 người nông dân, anh ta nói anh ta phải về nhà hỏi ý kiến vợ và bề trên anh ta". "Đối với tôi điều cuối cùng nay là một cách nói mới về vấn đề này". Sau khi anh ta đã bàn bạc kỹ với họ, anh ta luôn luôn trả lời rằng anh ta không thích mô hình Nông trang tập thể và anh ta thà làm việc không có máy cày còn hơn".

        "Đây là những gì mà các ngài gọi là "Kulaks" phải không?".

        Ông ta trả lời "Đúng đấy" nhưng ông ta không lặp lại từ Kulaks. Sau khi dừng lại ông nói tiếp "toàn bộ cái này là rất khó và không tốt - nhưng cần thiết".

        Tôi hỏi "Chuyện gì đã xảy ra?"

        Ông ta trả lời "Ồ, nhiều người trong số họ đồng ý tham gia chủ trương này cùng với chúng tôi. Một số người đã được giao đất riêng của mình để sản xuất ở tỉnh Tomsk và tỉnh Irkutst hay xa hơn về phía bắc nhưng đại bộ phận họ không được tín nhiệm và không bị người lao động gạt bỏ".

        Có một sự im lặng đáng kể. Rồi sau đó ông nói tiếp "Không chỉ chúng tôi tăng được sản lượng lương thực mà còn cải thiện được chất lượng của lúa mì, vượt mọi tiêu chuẩn. Trước đây tất cả các loại hạt lúa mì đều được đem trồng. Giờ đây không ai được phép trồng bất cứ loại lúa mì nào ngoài việc trồng giống lúa tiêu chuẩn của Nhà nước Xô viết ở khắp nơi trên toàn quốc.

        “Nếu ai trồng khác loại, sẽ bị xử phạt nặng. Điều này có nghĩa là một sự tăng hơn nữa về việc cung cấp lương thực."

        Tôi ghi những ký ức này trong lúc hồi tưởng, cũng như ấn tượng mạnh mẽ mà tôi còn giữ được lúc này về hàng triệu phụ nữ và nam giới bị giết hoặc vĩnh viễn đưa đi nơi khác. Rõ ràng là sẽ có một thế hệ không biết đến những đau khổ của những người đi trước, nhưng chắc chắn họ sẽ có thêm cái để ăn và cầu Chúa ban phước cho Staline. Tôi không nhắc lại câu châm ngôn của Burk "Nếu tôi không thể có được một sự cải cách mà không có bất công, tôi sẽ không có được sự cải cách". Với chiến tranh thế giới đang diễn ra xung quanh chúng ta, thì nói lớn về đạo lý là điều vô ích.

        Khoảng 1 giờ sáng Cadogan xuất hiện với bản dự thảo thông cáo trong tay và chúng tôi bắt tay vào việc chỉnh lý thành chính thức. Một con lợn sữa khá to được đem lên, cho đến lúc này Staline chỉ mới nếm các món ăn, nhưng bây giờ đã là 1 giờ 30 sáng và đây là giờ ăn tối như thường lệ của ông. Ông ta với Cadogan ăn cùng, và khi bạn tôi từ chối, Staline phải một mình chiến đấu với con lợn sữa. Sau khi ăn xong ông ta đột ngột đi sang phòng bên cạnh để nhận báo cáo từ các mặt trận gửi về cho ông ta từ 2 giờ sáng trở đi. Trong thời gian khoảng 20 phút trước khi ông ta trở lại phòng hợp, chúng tôi đã làm xong việc chỉnh lý thông cáo. Cuối cùng, lúc 2 giờ 30 sáng tôi nói tôi phải ra về. Tôi mất nửa tiếng để lái xe đến biệt thự và cũng mất chừng ấy thời gian để trở lại sân bay Tôi thấy đầu đau như búa bổ, một tình hình ít khi xảy ra. Tôi còn phải gặp tướng Anders. Tôi đề nghị Molotov đừng đến tiễn tôi lúc rạng sáng vì rõ ràng là ông ta đã quá mệt. ông ta nhìn tôi một cách trách móc như thể muốn nói "ông thật sự nghĩ rằng tôi sẽ không đến được đó à?".

        Máy bay chúng tôi cất cánh lúc 5 giờ 30 sáng. Tôi rất mừng được chợp mắt trên máy bay và tôi không nhớ gì đến phong cảnh hay chuyến đi cho đến khi chúng tôi bay đến chân núi Caspian và bắt đầu vượt qua dãy núi Elburg. Tại Teheran, tôi không đến Công sứ quán mà đi đến một khu nghỉ mát mùa hè yên tĩnh mát mẻ, ở trên cao so với thành phố. Nơi dây một tệp dày điện tín đang đợi tôi. Ngày hôm sau, tôi dự định tổ chức một cuộc họp ở Baghdad với đại bộ phận các quan chức cao cấp của chúng tôi tại Ba Tư và Iraq, nhưng tôi không nghĩ là tôi có thể chịu đựng được cái nóng của Baghdad những trưa tháng 8, và việc chuyển địa điểm hợp sang Cairo không có khó khăn gì hết. Tôi ăn tối với anh em trong công sứ quán đêm đó tại một khu rừng thật dễ chịu và quên hết mọi chuyện cho đến sáng hôm sau.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #366 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 10:12:25 pm »


17       

CĂNG THẲNG VÀ HỒI HỘP

        Ngày 17 tháng 8 tôi nhận được tin về cuộc tấn công vào Dieppe. Kế hoạch đã bắt đầu được triển khai từ tháng 4 sau khi thực hiện một cuộc đột kích táo bạo và xuất sắc vào St. Nazaire. Ngày 13 tháng 5, ủy ban các Tham mưu trưởng đã chấp thuận đề cương kế hoạch là cơ sở để các tư lệnh các lực lượng dựa vào đó vạch ra các kế hoạch cụ thể. Hơn 10 ngàn người đã được huy động cho 3 quân chủng. Đó dĩ nhiên là một công trình đáng kể nhất thuộc loại này mà chúng tôi cố gắng thực hiện để tấn công vào bờ biển nước Pháp bị chiếm đóng. Nguồn tin tình báo có được cho biết Dieppe chỉ được trấn giữ bởi một lực lượng quân Đức loại yếu khoảng một tiểu đoàn và các đơn vị trợ chiến tổng số chưa đến 1400 quân. Thoạt đầu, đợt tấn công dự định diễn ra vào ngày 4/7 và các đội quân lên tàu tại các cảng ở Isle of Wight. Nhưng do thời tiết xấu nên phải hoãn đến tận 8/7. Bốn máy bay của Đức đã tấn công các con tàu tập trung ở cảng. Thời tiết vẫn xấu và bộ đội rời khỏi tàu. Giờ đây đã có quyết định phải hủy bỏ toàn bộ cuộc hành quân. Tướng Montgomery với tư cách là Tổng Tư lệnh của Bộ Tư lệnh Đông Nam, cho đến nay vẫn giám sát các kế hoạch, có ý kiến mạnh mẽ phản đối việc tiếp tục cuộc hành quân này vì tất cả lực lượng tham gia đã nhận lệnh và đã lên bờ phân tán đi các ngả.

        Tuy nhiên tôi cho rằng điều quan trọng nhất trong mùa hè này cần phải có một cuộc hành quân có quy mô lớn và giới quân sự dường như cũng nhất trí rằng, cho tới khi một đợt tấn công có quy mô như thế được tổ chức, thì không tướng nào sẽ nhận trách nhiệm vạch kế hoạch cho cuộc chiếm đóng chủ yếu.

        Khi thảo luận với Đô Đốc Mounbatten thì thấy rõ ràng là thời gian không cho phép trong mùa hè mới tổ chức một cuộc hành quân mới có quy mô lớn, nhưng đợt tấn công vào Dieppe (tên mật mã là Jườilee) có thể được lặp lại trong vòng một tháng, nếu có những biện pháp bảo mật đặc biệt.

        Vì lý do này, không một tài liệu gì về đợt tấn công được giữ lại, nhưng sau khi các nhà chức trách Canada và các tham mưu trưởng tán thanh, tôi đích thân xem xét tỉ mỉ các kế hoạch cùng với Tổng tham mưu trướng Hoàng gia. Đô Đốc tư lệnh hải quân, Đại tá J. Hughes Hallet. Rõ ràng, không có thay đổi lớn gì giữa kế hoạch Jubilee và Rutter được đề xuất ngoại trừ sử dụng lính đặc công để thay cho không quân làm câm họng các ổ pháo địch đóng dọc bờ biển. Điều này có thế thực hiện được ngay, vì đã có thêm 2 tàu đổ bộ bộ binh để chở lính đặc công, và những cơ may về điều kiện thời tiết làm cho kế hoạch "Jubilee" phải hủy bỏ sẽ giảm đi đáng kế bằng cách bỏ qua việc đổ bộ quân nhảy dù. Mặc dù đã xảy ra một cuộc đụng độ bất ngơ giữa tàu đổ bộ chở lính đặc công của chúng tôi và một tàu tuần vận tải cận ven biển của Đức, một trong những khẩu đội pháo hoàn toàn bị phá hủy và những khẩu đội pháo khác đã không còn khả năng đáng kể trong tác chiến, vì vậy sự thay đổi này không ảnh hưởng đến kết quả cuộc hành quân.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #367 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 10:15:35 pm »


        Sau chiến tranh, việc xem xét các tài liệu của địch cho chúng tôi thấy rằng quân Đức không biết được, do thông tin bị rò ri, bất kỳ sự cảnh báo đặc biệt nào về ý định tấn công của phía chúng tôi. Tuy nhiên việc đánh giá của địch về mối đe dọa đối với khu vực Dieppe đã dẫn tới việc tăng cường các biện pháp phòng thủ trên toàn bộ mặt trận. Đã có lệnh yêu cầu phải thực hiện các biện pháp phòng thủ đặc biệt trong các thời kỳ như từ 10/8 đến 19/8, khi ánh trăng và thủy triều tạo điều kiện thuận lợi cho việc đổ bộ. Su đoàn chịu trách nhiệm bảo vệ khu Dieppe đã được tăng cường trong các tháng 7 và tháng 8 ở mức đầy đủ quân số và luôn ở tình trạng báo động vào trong thời gian đợt tập kích diễn ra. Quân Canada ở Anh từ lâu đã hăng hái và sốt ruột muốn tham gia chiến đấu và họ là bộ phận chính của lực lượng đổ bộ. Trận đánh này đã được một nhà sử học quân đội Canada1 kể lại rất sống động và cũng như trong các ấn phẩm chính thức khác không cần nhắc lại ở đây nữa. Mặc dù tất cả lực lượng đặc công Anh, tàu đổ bộ và tàu hộ tống đều chúng tỏ sự dũng cảm và hết lòng hoàn thành nhiệm vụ cũng như có nhiều tấm gương sáng chói nhưng kết quả đã mang lại sự thất vọng và số người thương vong rất lớn. 18% trong 5000 quân của sư đoàn Canada hy sinh và gần 2000 quân bị bắt làm tù binh.

        Nhìn lại thì số thương vong của trận đánh đáng nhớ này dường như là quá lớn so với kết quả đạt được. Thật là sai lầm nếu đánh giá cuộc hành quân nầy chỉ bằng sự so sánh như vậy. Trận Dieppe có vị trí của nó trong cuộc chiến tranh và những con số thương vong tàn nhẫn không được liệt nó vào loại thất bại. Trận đó quả đã phải trả giá cao, nhưng không phải là không có kết quả về mặt thăm dò lực lượng.

        Về chiến thuật, đây là một kho kinh nghiệm. Nó rọi ánh sáng vào nhiều thiếu sót trong cách đánh giá của chúng tôi. Trận đánh Dieppe dạy chúng tôi phải chế tạo đúng lúc các loại tàu và thiết bị để dùng sau này. Chúng tôi lần nữa lại biết được giá trị về sự bổ trợ mạnh mẽ của các loại đại pháo hải quân trong một cuộc để bộ có sự kháng cự của địch, từ đó kỹ thuật oanh tạc từ trên không và trên biển của chúng tôi được hoàn thiện thêm. Trên hết, người ta cũng thấy rằng kỹ xảo cá nhân và lòng dũng cảm mà không có 1 sự tổ chức thâu đáo và huấn luyện hợp đồng tác chiến sẽ không giành được chiến thắng, và sự làm việc tập thể là bí mật của thanh công. Điều này chỉ có thể có được ở các đội hình thủy lục chiến được huấn luyện và có tổ chức. Phải học thuộc lòng các bài học này.

        Về chiến lược, đợt tấn công đã khiến cho Đức ý thức thêm được mối hiểm họa ở dọc toàn bộ bờ biển nước Pháp bị chiếm đóng. Điều này khiến Đức phải duy trì quân và nguồn lực ở phía Tây Âu và như vậy, sẽ phần nào giảm bớt gánh nặng cho Nga. Vinh quang thay, lòng dũng cảm của những người đã ngã xuống.

        Sự hy sinh của họ không phải là vô ích.

-----------------
        1. Đại tá C.P. Stacey, lục quân Canada 1939-1945.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #368 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 10:18:25 pm »



*

        Ngày 19/8 tôi lại đi thăm mặt trận Sa mạc. Tôi cùng với Alexander đi xe của ông ta ra khỏi Cairo qua Kim Tự Tháp, vượt qua khoảng 130 dặm đường sa mạc đến biển Abusir, ông ta cho tôi biết mọi người đều hoan nghênh tôi. Tất cả những điều Alexander cho tôi biết làm tôi vui.

        Khi chiều xuống chúng tôi đến sở chỉ huy của Montgomery ở Burg el Arab. Ở đây, đoàn xe dùng làm nhà ở lưu động nổi tiếng sau này dừng giữa những đụn cát do có những đợt sóng cát sáng loáng. Tướng Montgomery dành cho tôi nhà xe lưu động của riêng ông được chia thành phòng làm việc và phòng ngủ. Sau chuyến đi dài chúng tôi đều tắm thoải mái. Montgomery nói khi chúng tôi đang quấn khăn tắm: "Hiện nay vào giờ này tất cả quân lính đều đang tắm dọc bờ biển", ông ta chỉ tay về phía tây. Cách đó 300 thước Anh khoảng 1 ngàn quân lính của chúng tôi đang nô đùa trên bãi biển. Mặc dù tôi biết câu trả lời nhưng tôi vẫn hỏi "Tại sao Bộ chiến tranh lại phải tốn kém gửi quần đùi tắm biển màu trắng cho quân đội? Chắc chắn là có thể tiết kiệm trong việc này. Thực tế da những người lính bị cháy nắng biến thành màu nâu sẫm mọi chỗ trừ chỗ họ mặc quần soóc ngắn.

        Thời trang thay đổi thật kỳ lạ! Khi tôi hành quân đến Omdurman cách đây 44 năm, người ta nói rằng bằng mọi cách phải tránh để da tiếp xúc với mặt trời châu Phi. Quy định này rất nghiêm ngặt. Những miếng đệm đặc biệt được cài vào lưng áo khoác bằng vải kaki. Ra ngoài mà không đội mũ bảo vệ lót xốp là vi phạm kỷ luật nhà binh. Chúng tôi được khuyên nên mặc áo quần lót dày theo kinh nghiệm 1000 năm của phong tục Arập. Tuy nhiên giờ đây 50 năm của thế kỷ 20 đã trôi qua, nhiều người lính da trắng hàng ngày làm việc vất vả mà không có mũ và ở trần ngoại trừ một mảnh vải bao quanh người to không hơn một cái khố. Rõ ràng không có gì đáng hại cả. Mặc dù quá trình chuyển đổi từ da trắng sang da nâu đồng phải qua một vài tuần rồi và dần dần thích nghi, rất hiếm khi xảy ra say nóng hay say nắng cả. Tôi tự hỏi các bác sĩ giải thích như thế nào về tất cả điều này.

        Sau khi chúng tôi mặc quần áo đi ăn tối - tôi mất gần một phút để mặc áo có khóa kéo - chúng tôi tập hợp trong nha xe của Montgomery. Tại đó, ông giới thiệu tình hình một cách tài tình và cho thấy rằng trong một vài ngày, ông đã nắm vững được toàn bộ vấn đề. Ông ta tiên đoán chính xác đợt tấn công tiếp theo của Rommel và đưa ra các kế hoạch đối phó. Tất cả những điều nay đã tỏ ra đúng và hợp lý. Rồi ông ta trình bày kế hoạch phản công của mình. Tuy nhiên, ông ta phải mất 6 tuần để chỉnh đốn quân đoàn 8. Ông sẽ cải tổ các sư đoàn thành các đơn vị chiến thuật không tách rời khỏi quân đoàn. Chúng tôi phải đợi cho đến khi những sư đoàn mới này chiếm lĩnh trận địa ngoài mặt trận và những chiếc xe tăng Sherman lao tới. Sau đó sẽ có 3 quân đoàn, mỗi quân đoàn do một tướng dày dạn kinh nghiệm chỉ huy mà ông ta và Alexander đều biết rất rõ. Trên hết, đại bác sẽ được sử dụng trên sa mạc, một việc mà trước đây chưa bao giờ làm được. Ông ta nói về cuối tháng 9. Tôi thất vọng về thời điểm nay, mặc dầu điều này còn phụ thuộc vào cả Rommel. Tin tức tình báo của chúng tôi cho biết Rommel sắp tung ra một cú đấm. Bản thân tôi đã có đầy đủ thông tin và cảm thấy rất hài lòng khi biết rằng ông ta đang cố mở một cuộc hành quân ở sườn sa mạc để tiến đến Cairo và sẽ phải có một trận vận động chiến trên các đường giao thông của ông ta.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #369 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 10:19:57 pm »


        Vào lúc này, tôi suy nghĩ nhiều về thất bại của Napoléon năm 1814. Napoléon cũng tự tin trong việc đánh vào các đường giao thông nhưng quân đồng minh đã tiếp tục tiến thắng vào một Paris hầu như bỏ ngỏ. Tôi cho rằng quan trọng nhất là Cairo phải được bảo vệ bởi những người khỏe mạnh mặc đồng phục không cần phải điều cho quân đoàn 8. Như vậy một mình, quân dã chiến sẽ được tự do vận động và có thể chấp nhận rủi ro về việc để hở sườn, trước khi tấn công. Thật thú vị, khi tất cả chúng tôi đều hoàn toàn nhất trí. Mặc dù tôi luôn nôn nóng muốn phía chúng tôi tấn công sớm nhất, nhưng tôi đang hóng chờ  triển vọng việc Rommel bị bươu đầu sứt trán với chúng tôi, trước khi cuộc tấn công chính của chúng tôi bắt đầu. Nhưng liệu chúng tôi phải có thời gian để tổ chức phòng thủ Cairo không? Dấu hiệu cho thấy người Tư lệnh táo bạo chỉ cách chúng tôi 12 dặm sẽ tung ra trận đánh quyết định trước cuối tháng 8. Ông bạn tôi nói bất cứ ngày nào ông cũng có thể trả giá cho việc liên tục giữ quyền chủ động, chậm nửa tháng hoặc ba tuần sẽ có lợi cho chúng tôi.

        Ngày 20/8 chúng tôi xuất phát sớm, đi xem xét nơi trận địa sắp xảy ra và đội quân dũng cảm đóng chốt ở đó. Tôi được đưa tới điểm then chốt phía Đông Nam của dãy núi Ruweisat. Tại đây giữa sa mạc với những đường cong di động và các nếp nhăn, khối xe bọc thép của chúng tôi đã được ngụy trang, che giấu, phân tán nhưng là tập trung về mặt chiến thuật. Cũng tại đây tôi tiếp xúc với Roberts, một chuẩn tướng trẻ lúc đó chỉ huy toàn bộ lực lượng xe bọc thép tại vị trí quan trọng này. Tất cả những xe tăng tốt nhất của Anh đều dưới sự chỉ huy của ông ta. Montgomery giải thích cho tôi nghe về cách bố trí pháo binh đủ các loại của chúng tôi. Mỗi một khe nứt của sa mạc đều bố trí đầy ắp các khẩu đội pháo đã được ngụy trang che giấu. Ba đến bốn trăm khẩu pháo sẽ nã vào xe tăng của Đức trước khi xe tăng của chúng tôi lao đến.

        Mặc dù dĩ nhiên binh lính không được phép tụ tập thành đám đông vì máy bay địch liên tục trinh sát, nhưng hôm đó tôi thấy rất nhiều người cười toe toét hoan hô chào đón tôi. Tôi thị sát trung đoàn của tôi (Trung đoàn Hussars số 4) và tất cả những binh sĩ - có thể từ 50 đến 60 người - đã dám cùng nhau kéo đến nghĩa trang gần trận địa, nơi an táng một số đồng đội của họ. Tất cả những cái này gây xúc động, nhưng mặt khác lại dâng lên một cảm giác về sự sống động trở lại của sự hăng hái của quân đội. Mọi người nói đã có một sự thay đổi to lớn kể từ khi Montgomery làm Tổng Tư lệnh. Tôi vui vẻ, thoải mái có thể cảm thấy được sự thật về điều này.

        Chúng tôi sẽ dùng bữa trưa với Bernard Freyberg. Tôi nhớ lại chuyến thăm ông ta lần trước ở Flanders tại sở chỉ huy ở thung lũng Scarpe cách đây 1/4 thế kỷ, khi ông ta đã là chỉ huy trưởng lữ đoàn. Sau đó, ông vô tình ngỏ ý rủ tôi thong thả đi dạo quanh các tiền đồn của mình. Nhưng do biết rõ về ông ta và chiến tuyến rồi nên tôi từ chối. Bây giờ là cái ngược lại điều mong muốn. Tôi rất muốn xem ít nhất một trạm quan sát tiền phương của những người lính Tân Tây Lan tuyệt vời này đang đóng quân cách xa đây năm dặm. Thái độ của Alexander cho thấy ông ta không ngăn cản nhưng muốn cùng đi. Nhưng Bernard Freyberg từ chối thẳng thừng là không muốn chịu trách nhiệm, và điều này là truyền thống, thường ít khi có lệnh phải thi hành cho dù từ cấp cao nhất.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM