Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Ba, 2024, 04:44:11 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hồi ký Winston Spencer Churchill  (Đọc 53179 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #290 vào lúc: 30 Tháng Giêng, 2019, 10:48:24 pm »


*

        Ngay cả trước khi tôi rời Nhà Trắng, thì những hy vọng của tôi về chiến thắng trong đó Rommel sẽ bị tiêu diệt, đã tan biến. Rommel đã tẩu thoát. Kết quả về những thành công của Auchinleck tại Sidi Rezegh và tại Gazala đã không mang tính quyết định. Sự hồi sinh về không lực của kẻ thù tại Địa Trung Hải suốt tháng 12, tháng 1, và sự hầu như biến mất trong nhiều tháng ròng về ưu thế của hải quân chúng tôi đã tước đi của ông ta những thành quả chiến thắng mà vì nó ông ta đã phải đấu tranh quá vất vả và đợi chờ quá lâu. Cái uy tín mà ông ta đem lại cho chúng tôi trong việc lập ra toàn bộ kế hoạch cho cuộc tấn công của Anh - Mỹ vào miền Bắc Phi thuộc Pháp đã hoàn toàn bị suy giảm và cuộc hành quân này rõ ràng đã bị lùi lại nhiều tháng ròng.

        Điều tồi tệ hơn cả giờ đây đã tới. Không gian đã cản trở sự ghi lại chi tiết thảm họa quân sự mà lần thứ hai, một năm sau, cũng tại góc nguy hiểm chết người này, đã phá hủy toàn bộ chiến dịch năm 1942 của nước Anh tại sa mạc.

        Chỉ cần nói rằng vào ngày 21 tháng 1, từ vị trí của mình tại Agheila, Rommel đã tiến hành một cuộc hành quân trinh sát, gồm 3 binh đoàn, mỗi binh đoàn gồm khoảng 1 ngàn bộ binh cơ giới hóa được xe tăng hỗ trợ. Lục lượng trinh sát này đã nhanh chóng tìm được những lỗ hổng giữa các nhóm quân tiếp sức của chúng tôi, những nhóm quân vốn không hề có xe thiết giáp bên mình và đã được lệnh rút lui. Một lần nữa Rommel tự chứng tỏ là bậc thầy về các chiến thuật ở sa mạc, và đánh bại các viên chỉ huy của chúng tôi, giành lại phần lớn Cyrenaica. Việc rút quân gần 300 dặm đã phá tan những hy vọng của chúng tôi, khiến chúng tôi mất đi Benghazi và tất cả những gì mà tướng Auchinleck đã và đang thu thập cho một cuộc phản công mà ông hy vọng có được vào giữa tháng Hai. Tướng Ritchie tập hợp lại toàn bộ lực lượng đã toi tả vì trận mạc của mình tại vùng kế cận Gazala và Tobruk. Tại đây những kẻ truy đuổi và bị truy đuổi đều mệt nhoài và hầm hề nhìn nhau đề phòng nhau tới tận cuối tháng năm, khi Rommel có đủ khả năng phản công một lần nữa.

*

        Ngày 27 tháng Giêng, cuộc tranh luận bắt đầu, và tôi đã đưa vấn đề của chúng tôi ra trước Hạ viện. Tôi có thể nhận thấy họ đang ở trong một tâm trạng khó chịu, bởi lẽ khi tôi yêu cầu ngay khi tôi trở về nhà, là bài phát biểu mà tôi trình bày nên được ghi âm lại để có thể được sử dụng cho việc phát thanh tới Đế chế Anh và Hoa Kỳ, sự phản đối đã diễn ra với nhiều lý do vốn không có liên quan nào tới những nhu cầu của thời gian. Chính vì vậy, tôi đã rút lời đề nghị của mình lại, tuy rằng nó sẽ không bao giờ bị bác bỏ ở bất kỳ một nghị viện nào khác trên thế giới. Chính trong một bầu không khí như vậy mà tôi đã buộc phải đứng dậy để phát biểu.

        Tôi kể họ nghe một số tình hình về trận chiến trên Sa mạc, nhưng dĩ nhiên Hạ viện không thấy được ý nghĩa thành công của cuộc phản kích rất đỗi thành công của Rommel, bởi lẽ có thể họ không hề biết đến cái ý niệm mơ hồ về những kế hoạch rộng lớn hơn sẽ được mở ra bởi công cuộc chinh phục Tripolitania nhanh chóng của người Anh. Việc mất đi Benghazi và Agedabia, mà mọi người đã biết, dương như là một phần của những thăng trầm bất ngờ của một cuộc chiến tranh trên sa mạc. Hơn nữa lúc ấy tôi cũng không hề có được thông tin chính xác về những gì đã xảy ra và lý do vì sao lại như vậy.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #291 vào lúc: 31 Tháng Giêng, 2019, 10:49:47 pm »


        Còn bây giờ tôi sẽ đề cập đến một vấn đề rộng hơn, về sự cô độc của chúng tôi ở vùng Viễn Đông:

        Chưa có lúc nào, và có lẽ chưa bao giờ mà nước Anh, hay đế chế Anh, một mình, có thể chiến đấu chống Đức và Ý, có thể tiến hành một cuộc chiến bảo vệ nước Anh, một cuộc chiến trên Đại Tây Dương và một cuộc chiến ở vùng Trung Đông, lại còn đồng thời chuẩn bị từ A đến Z ở Mianma, bán đảo Mã Lai và nói chung là ở Viễn Đông để đối phó với sự đụng độ với một đế chế quân sự dũng mãnh như Nhật Bản, một đế chế với hơn 70 sư đoàn cơ động, một lực lượng hải quân xếp hàng thứ ba trên thế giới, một lực lượng không quân vĩ đại, và sức mạnh của 80 hay 90 triệu người châu Á dạn dày với những khó khăn và thiện chiến. Nếu chúng tôi điều nhiều lực lượng cần thiết cho các mặt trận tới những miền đất mà chúng tôi không ở trong tình trạng chiến tranh và có thể là không bao giờ ở trong tình trạng này, thì hẳn là chúng tôi hoàn toàn sai. Lẽ ra chúng tôi đã phải vứt bỏ cơ hội giờ đây đã trở thanh một cái gì đó lớn hơn cả một cơ hội, mà tất cả chúng tôi có thể an toàn thoát khỏi cái cảnh ngộ khủng khiếp mà chúng tôi đã bị đẩy vào...

        Quyết định được đưa ra là chúng tôi đóng góp cho nước Nga để cố gắng đánh bại Rommel và để hình thanh một mặt trận mạnh hơn từ phương Đông đến biển Caspian. Theo quyết định ấy thì chúng tôi chỉ có quyền dành ra một sự cung cấp có tính chất không toàn diện và khiêm tốn cho Viễn Đông để đề phòng nguy cơ về một cuộc tấn công dữ dội của người Nhật được giả thiết là sẽ có. Trên thực tế, 60 ngàn người đã được tập trung tại Singapore, song những ưu tiên về máy bay hiện đại, xe tăng, pháo phòng không, chống tăng lại được dành cho thung lũng sông Nil.

        Tôi đã phải dồn nén Hạ viện suốt gần 2 giờ đồng hồ. Họ nhận những gì họ có được không chút nhiệt tình. Nhưng tôi lại có cảm tưởng là họ không phải là không bị thuyết phục trước lý lẽ của lập luận. Xét tới những gì tôi thấy được đang đến với chúng tôi, tôi nghĩ tốt hơn là nên chấm dứt bằng cách đặt mọi sự việc trong tình huống xấu nhất, không hứa hẹn điều gì song lại không loại bỏ hy vọng.

        Rồi cuộc tranh luận tiếp tục diễn ra trong 3 ngày. Nhưng ngữ điệu của nó đối với tôi giờ lại trở nên thân thiện một cách bất ngờ. Không còn nghi ngờ gì nữa về những gì mà Hạ viện sẽ làm. Các đồng nghiệp của tôi ở Nội các Chiến tranh, đúng đầu là ông Atleo, đã mạnh mẽ, thậm chí còn rất quyết liệt ủng hộ trường hợp của Chính phủ. Tôi phải kết thúc xong vào ngày thứ hai mươi chín. Vào lúc này, tôi sợ rằng sẽ chẳng còn ý kiến bất đồng nào cả. Bằng cách khích bác, tôi cố gắng yêu cầu các vị bất đồng ý kiến ra hành lang để phê phán chúng tôi mà không đồng thời lam mếch lòng hội nghị mà giờ đây đã có được sự hòa giải hoàn toàn. Nhưng không có cái gì mà tôi dám nói có thể thúc đẩy được những nhân vật bất bình của Đảng Bảo thủ, Đảng Lao động và Đảng Tự do tham gia bỏ phiếu cả. Song thật may, khi cuộc bò phiếu được tiến hành, thì Đảng Lao động độc lập, có 3 người đã chống lại việc bỏ phiếu tín nhiệm. Người ta yêu cầu có hai người giữ cường vị kiểm phiếu và kết quả là 464 phiếu thuận và 1 phiếu chống. Tôi biết on ông James Maxton, lãnh đạo nhóm thiểu số vì đã đưa vấn đề tới đỉnh điểm. Báo chí đã tạo ra một sự ồn ào rùm beng tới mức các bức điện chia buồn lẫn chúc mừng cứ ùn ùn chuyển tới từ khắp nơi trong thế giới Đồng minh. Những lời chúc mừng nồng nhiệt nhất đã tới từ phía những người bạn Mỹ của tôi ở Nha Trắng. Tôi đã gửi lời chúc mùng tới Tổng thống nhân dịp sinh nhật lần thứ 60 của ông, ông điện cho tôi là thích thú "cùng ở trong một thập niên với ông". Tuy vậy, những ngươi chỉ trích liên tục trên báo chí, không phải là đã cạn nguồn. Họ xoay tròn thoăn thoắt như những con sóc. Thật là vô ích biết mây khi yêu cầu tiến hành một cuộc bỏ phiếu tín nhiệm! Có ai đã bao giờ mơ ước thách thúc Chính phủ quốc gia? Những "giọng điệu ca thán" này, như tôi vẫn thường gọi vậy, chỉ là sứ giả vô tình của một thảm họa đang tới gần.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #292 vào lúc: 01 Tháng Hai, 2019, 11:11:43 pm »


*

        Tôi cho là Ủy ban Hoàng gia không thể tiến hành một cuộc điều tra những hoàn cảnh của sự sụp đổ của Singapore trong khi cuộc chiến vẫn còn đang tiếp diễn dữ dội. Chúng tôi không thể nào tiết kiệm được nguồn nhân lục, thời gian và súc lục. Nghị viện chấp nhận quan điểm này; nhưng chắc chắn tôi nghĩ là để đảm bảo tính công bằng cho tất cả những sĩ quan và những người có liên quan, ngay khi cuộc chiến chấm dứt, người ta nên tổ chức một cuộc điều tra để tìm hiểu mọi hoàn cảnh đã xảy ra. Tuy nhiên, Chính phủ thời đó1 đã không chấp nhận tiến hành một cuộc điều tra như vậy. Nhiều nám đã trôi qua và rất nhiều nhân chứng đã qua đời. Rất có thể là chúng tôi sẽ không bao giờ có được một lời tuyên bố chính thức từ một Toa án có thẩm quyền, về một thảm họa lớn nhất, một sự đầu hàng lớn nhất trong lịch sử nước Anh. Trong những trang viết này, tôi không hề có ý định đặt mình vào cương vị của một Tòa án hay tuyên bố ý kiến về hanh vi của bất kỳ các cá nhân. Tôi đã ghi lại ở một chỗ nao đó2 những sự việc nổi bật vì tôi tin vào chúng. Từ những sự việc này và từ những tài liệu được viết vào thời điểm đó, độc giả phải tự hình thành ý kiến riêng của mình.

        Ít nhất một điều có thể gây tranh cãi là liệu việc tập trung toàn bộ sức lực của chúng tôi để bảo vệ hòn đảo Singapore, đơn giản là sử dụng lực lượng khinh binh cơ động để chặn Nhật kéo quân từ bán đảo Malaysia xuống là điều nên hay không. Quyết định tại chỗ của các chỉ huy mà tôi cũng đồng tình là phải bảo vệ Singapore ở Johore, nhưng tối đa có thể được là chặn bước tiến tới đó của quân thù. Việc bảo vệ hòn đảo chính bao gồm việc rút quân liên tục, cùng với những hoạt động mạnh của hậu quân và những sự ủng hộ ngoan cường. Cuộc chiến mang lại uy tín cao cho binh sĩ và những người chỉ huy tham gia cuộc chiến ấy. Tuy nhiên, cuộc chiến cũng đã hút hết tất cả các tăng viện được gửi tới. Kẻ thù có mọi thuận lợi. Trước cuộc chiến đã có biên bản nghiên cứu về tình hình, về điều kiện chung. Người ta cũng đã lập ra những kế hoạch cẩn thận với qui mô lớn và sự do thám bí mật của các điệp vụ, trong đó thậm chí con có cả quân dự phòng là những chiếc xe đạp cho những người Nhật đi xe đạp. Sức mạnh vĩ đại, quân dự phòng lớn, dù một số vẫn chưa cần đến, đã được tập trung lại. Toàn bộ các sư đoàn Nhật đều rất thành thạo trong các cuộc chiến trong rừng rậm.

        Ưu thế về không lực của người Nhật nổi lên, như đã được mô tả, từ những nhu cầu cấp bách của chúng tôi ở đâu đó, mà những vị Tư lệnh chỉ huy trên địa bàn không chịu trách nhiệm dù bằng cách này hay cách khác lại là một thực tế chết người. Kết quả, sức mạnh chiến đấu chính của một đội quân mà chúng tôi đã cung cấp cho việc bảo vệ Singapore và hầu hết lực lượng tiếp viện được gửi tới sau khi người Nhật tuyên bố chiến tranh đã được đưa vào sử dụng hết trong một cuộc chiến đầy quả cảm ở bán đảo, và khi những đội quân này đã vượt qua con đương đắp cao để tới được nơi mà lẽ ra là chiến trường của một trận huyết chiến thì họ đã không còn đối mặt với cuộc chiến quyết định nữa. ơ đây, họ phải sáp nhập vào một đơn vị đồn trú địa phương và rất nhiều nhóm quân khác của căn cứ, điều đó chỉ làm tăng quân số chứ không hề làm tăng thêm sức mạnh của chúng tôi. Một đạo quân có thể đánh trận quyết định cho Singapore, và đã được chuẩn bị cho mục tiêu tối thượng trên chiến trường nay, đã bị tan vỡ trước khi cuộc tấn công của người Nhật bắt đầu. Nó có thể là hàng trăm ngàn con người, nhưng nó không con là một đạo quân nữa.

---------------
        1. Viết năm 1941.

        2. Bản lề của số phận, chương 6.

       
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #293 vào lúc: 02 Tháng Hai, 2019, 10:45:36 am »


*

        Chẳng mấy chốc, mọi việc trở nên rõ ràng là tướng Wavell, giờ đây là Tư lệnh tối cao quân Đồng minh của những vùng phương Đông này, đã nghi ngờ khả năng của chúng tôi trong việc duy trì một cuộc chiến trường kỳ bảo vệ Singapore. Tôi đã kỳ vọng rất nhiều vào hòn đảo và pháo đài chống được sự vây hãm của người Nhật, một công việc đòi hỏi phải đưa đại pháo vào đất liền, vận chuyển đến địa điểm và lắp ráp lại. Trước khi rời Washington, tôi vẫn con suy ngẫm tính đến khả năng một sự cầm cự được ít nhất là 2 tháng. Tôi theo dõi với một cảm giác đầy hoài nghi, nhưng không hề can thiệp có hiệu quả đến việc hao mòn lực lượng chúng tôi trong việc rút quân qua bán đảo Mã Lai. Nhưng ngày 16 tháng Giêng, Wavell đánh điện cho hay: "Chỉ mãi gần đây, các kế hoạch mới được dựa trên việc đẩy lùi các cuộc tấn công bằng đường biển vào hơn đảo Singapore, và vào việc kiềm chế các cuộc tấn công trên bộ ở Johore hay vùng Viễn Nam, và người ta đã làm được rất ít, hay nói một cách khác, là chẳng làm được gì để xây dựng những tuyến phong thủ ở bờ bắc hơn đảo nhằm chặn đứng việc vượt qua eo Johore, dù kế hoạch phá tung con đương đắp cao đã được vạch ra. Đại bác hạng cực nặng của pháo đài có các thanh ngang chắn bảo vệ xung quanh, nhưng đường đạn bắn phẳng của chúng khiến chúng không thích hợp cho việc phản pháo. Và dĩ nhiên chúng không đảm bảo lấn át được pháo địch trong kiểu đánh vây hãm..." Khi đọc những dòng này vào buổi sáng ngày thứ 19, trong tôi tràn ngập cảm giác ngạc nhiên đến đau lòng. Như vậy, không hề có các công sự vĩnh cửu nào bảo vệ phía hướng đất liền của căn cứ hải quân và của thành phố chúng tôi! Hơn nữa, thậm chí con kinh ngạc hơn là không một biện pháp nào đáng để nói tới được các vị tư lệnh chỉ huy sử dụng kể từ khi cuộc chiến tranh bắt đầu, và đặc biệt hơn là kể từ khi người Nhật đã tự cho mình quyền đóng quân ở Đông Dương để xây dựng các tuyến phòng thủ. Họ thậm chí cũng không hề nhắc tới sự kiện là những biện pháp đó không tồn tại.

        Tất cả những gì tôi đã nhìn thấy, đã đọc về chiến tranh khiến tôi có quan niệm rằng, xét tới hỏa lực hiện đại, một vài tuần sẽ đủ để có thể tạo nên những công sự phòng ngự mạnh, và cũng để hạn chế và đưa tuyến tiền duyên tấn công của kẻ thù vào bãi mìn và những chướng ngại vật khác. Hơn nữa, một điều vốn chưa từng xuất hiện trong ý nghĩ của tôi là không một pháo đài riêng rẽ, mang tính vĩnh cửu nào, có thể bảo vệ được phần sau của cái pháo đài nổi tiếng. Tôi không thể hiểu nổi tại sao tôi lại không nghĩ tới điều này. Nhưng không một ai trong nhóm sĩ quan tại chiến trường và không một ai trong số các cố vấn chuyên môn của tôi ở trong nước lại có vẻ nhận ra được cái nhu cầu cần thiết đến kinh khủng này.

        Trong bất kỳ trường hợp nào, không một ai trong số họ chỉ cho tôi thấy điều ấy, thậm chí không một ai trong số những người đã từng nhìn thấy bức điện mà trong đó tôi đã dựa trên một giả thuyết sai lầm là người ta cần phải có một cuộc bao vây chính qui. Tôi đã đọc Plevna và biết là vào năm 1877, nơi mà trước kỷ nguyên súng máy, người Thổ Nhĩ Kỳ đã ứng biến trong việc phòng thủ trước họng súng tấn công của người Nga, và tôi đã kiểm tra lại Verdun năm 1917, nơi mà một quân đoàn dã chiến bố trí ở trong và xen giữa các pháo đài tách riêng đã làm nên một chiến thắng rất vang dội sớm hơn một năm trước đó. Tôi đã đặt niềm tin vào việc kẻ thù bị buộc phải sử dụng pháo binh trên qui mô lớn để có thể nghiền nát những cứ điểm mạnh của chúng tôi ở Singapore, và trong những khó khăn tưởng chừng không thể vượt nổi, những sự chậm trễ kéo dài có thể gây cản trở cho việc tập trung đạn pháo và thu thập đạn dược dọc theo tuyến giao thông ở Malaysia. Giờ đây bỗng nhiên toàn bộ những điều này lại tan biến mất, và tôi đã trông thấy trước mắt tôi quang cảnh đầy hãi hùng về một hòn đảo gần như trơ trọi và về những đoàn quân mệt mỏi nếu không nói là đã kiệt quệ, tả tơi đang tìm cách rút lui.

        Tôi không viết ra điều này theo bất    kỳ một cách nào    đó để thanh minh cho mình. Lẽ ra tôi đã phải biết được tất cả. Những cố vấn của tôi lẽ ra đã phải biết và họ phải nói cho tôi biết, và lẽ ra tôi đã phải được hỏi ý kiến. Cái lý do khiến tôi đã không hỏi han gì vấn đề này, trong số hàng ngàn câu hỏi mà tôi đưa ra là trong đầu tôi hình ảnh về Singapore không có những tuyến phòng thủ trên đất liền không hơn gì hình ảnh một chiến hạm không đáy có sống tàu được hạ thủy. Tôi ý thức được nhiều lý do khác nhau đã được đưa ra lý giải cho sự thất bại này: Sự bận tâm của các đơn vị trong việc tập luyện và xây dựng công sự phòng thủ ở Bắc Malaysia, sự thiếu hụt lực lượng lao động dân sự; những eo hẹp về tài chính trước chiến tranh và sự kiểm soát tập trung của Bộ chiến tranh; sự việc vai tro của lục quân chỉ là bảo vệ căn cứ hải quân đặt tại bờ bắc hòn đảo, và vì vậy nhiệm vụ của họ là đánh trận trước mặt bờ biển chứ không phải là dọc theo bờ biển. Tôi không coi những lý do này là có giá trị. Các công sự phòng thủ phải được thiết lập.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #294 vào lúc: 03 Tháng Hai, 2019, 09:52:38 pm »

   
        Phản ứng tức thì của tôi là sửa chữa lại những khiếm khuyết từ trước đến nay khi thời gian còn cho phép, nhưng khi tôi thức dậy vào buổi sáng ngày thứ 21, thì tôi nhận được một bức điện bi quan nhất được đặt trên đỉnh chiếc hộp công vàn của tôi:

        Viên sĩ quan do tôi cử tới Singapore cho kế hoạch phòng thủ  hòn đảo này đã trở về. Hiện các kế hoạch phòng thủ phía Bắc hòn đảo đang được chuẩn bị. "Số lượng quân cần có để giữ gìn hòn đáo một cách vững vàng có thể sẽ lớn bằng hoặc hơn số quân cần có để bảo vệ Johore" 1. Tôi đã lệnh cho Percival (Tổng tư lệnh) phải đánh thắng trận đánh ở Johore, song phải lập ra các kế hoạch nhằm duy trì việc kháng cự trên hòn đảo Singapore càng lâu càng tốt, nếu như ông ta có bị thua tại chiến trường Johore. Tuy nhiên tôi phải cảnh báo ông là tôi e khó có thể giữ được Singapore lâu, một khi mất Johore. Súng ở pháo đài đã được định vị cho việc bắn phá các con tàu, và chủ yếu chỉ có đủ đạn dược để dùng cho mục đích đó mà thôi; nhiều khẩu pháo chỉ có thể bắn về phía biển2. Một bộ phận của quân đồn trú đã được cử vào sâu Johore, nhiều nhóm quân ở lại thì có giá trị đáng nghi ngờ. Tôi lấy làm tiếc khi phải trao cho ông một bức tranh ảm đạm, song tôi không muốn ông lại có một hình ảnh không đúng về pháo đài của hòn đảo. Các công sự phòng ngự Singapore hoàn toàn chỉ để chống lại cuộc tấn công từ ngoài biển vào. Tôi vẫn hy vọng Johore có thể giữ được cho tới khi quân tiếp viện tiếp theo tới.
      
        Tôi đã cân nhắc bức điện này rất lâu. Cho tới nay tôi chỉ nghĩ đến cố vũ và thúc ép tới mức có thể được, việc bảo vệ một cách tuyệt vọng hòn đảo, bảo vệ pháo đài, bảo vệ thanh phố, và trong bất kỳ trường hợp nào, đây là thái độ cần phải được duy trì trừ phi có lệnh về một sự thay đổi kế hoạch dứt khoát nào đó. Nhưng giờ đây tôi lại bắt đầu nghĩ nhiều hơn về Myanma, và về các lực lượng tăng cường đang trên đường tới Singapore. Những lực lượng này có thể sẽ bị diệt hoặc có thể sẽ bị phải đổi hướng, vẫn còn nhiều thời gian để đổi hướng mũi tàu của họ quay về phía bắc là Rangoon. Chính vì thế tôi đã chuẩn bị dự thảo sau đây về biên bản cuộc hợp các Tham mưu trưởng, và đã trao nó cho Tướng Ismay đúng vào lúc cuộc hợp của họ diễn ra hồi 11 giờ 30 sáng ngày thứ hai mươi mốt. Tuy nhiên, tôi đã thẳng thắn thừa nhận là tôi vẫn chưa quyết định. Tôi đã dựa vào bạn bè và các cố vấn của tôi. Tất cả chúng tôi phải cực nhọc rất nhiều vào lúc này:

        1. ".Xét tới bức điện rất tồi tệ này từ tướng Wavell, chúng ta phải xét lại toàn bộ lập trường tại cuộc họp của Ủy ban quốc phòng tối nay.

        Chúng ta đã phạm phải đúng sai lầm mà tôi từng e ngại... Các lực lượng vốn đã có thế tạo nên một mặt trận vững chắc tại Johore, hoặc trong bất cứ trường hợp nào dọc theo khu Singapore nhìn ra biển, đã bị tan vỡ từng máng. Không một tuyến phòng thú nào được thiết lập hướng vào lục địa cả. Hải quân cũng không hề có sự phòng thủ nào đối với những kế hoạch di chuyển ngoặt của địch tại bờ biển phía Tây bán đảo. Tướng Wavell có ý kiến cho rằng việc bảo vệ hòn dáo Singapore tiêu tốn lực lượng nhiều hơn là việc giành chiến thắng trong trận chiến ở  Johore. Thất thủ Johore đã gần như là chắc chắn.

        Bức điện của ông ta cho thấy rất ít hy vọng về việc kéo dài phòng thủ. Một điều rõ ràng là việc phòng thủ như vậy sẽ chỉ dẫn đến việc toàn bộ lực lượng tiếp viện đang trên đường tới phái trả giá. Nếu tướng Wavell nghi ngờ liệu có thể dạt được một sự kéo dài thời gian thêm vài tuần lễ hay không, thì một vấn đề nối lên ở dây lại là liệu chúng tôi nên hay không nên ngay lập tức cho nổ tan các bến tàu, các cỗ pháo, các công xướng và tập trung toàn bộ vào việc bảo vệ Myanma và giữ cho con đường Myanma được thông.

        2. Dường như đối với tôi lúc này, chúng ta nên thẳng thừng đối mặt với vấn đề ấy và thắng thắn đưa nó ra với tướng Wavell. Nếu như tất cả các việc phá hủy về quân sự lẫn hải quân được tiến hành một cách triệt để, thì giá trị của Singapore (đối với kẻ thù) có gì hơn so với nhiều hải cảng trong khu vực Tây Nam Thái Bình Dương? Mặt khác, việc mất Myanma sẽ rất đau đớn. Nó sẽ cắt dứt liên lạc giữa chúng ta với người Trung Hoa, những con người đã thành công lừng lẫy trong công cuộc chống Nhật. Nếu làm rối tung sự việc và chần chừ trong việc đưa ra một quyết định khó chịu, chúng ta có thể mất cả Singapore lẫn con đường Myanma. Rõ ràng quyết định ấy phụ thuộc vào việc chúng ta có thể duy trì việc phòng thủ hòn dáo Singapore được bao lâu. Nếu chỉ trong vòng vài tuần lễ, thì dĩ nhiên thật không đáng để chúng ta mất đi toàn bộ quân tiếp viện lẫn máy bay của mình.

        3. Hơn nữa, chúng ta cần xem xét là sự sụp đổ của Singapore, và sau đó là Corregidor, sẽ là một cú sốc dữ dội đối với Ấn Độ, một đất nước mà chỉ có sự kéo đến kịp thời của những lực lượng hùng mạnh và những hoạt động thành công trên mặt trận Myanma mới có thể duy trì được.

        Cầu nguyện cho toàn bộ những điều này sẽ được xem xét sáng ngày hôm nay".


        Các Tham mưu trưởng không đi tới kết luận dứt khoát nào, và khi chúng tôi gặp nhau vào buổi tối tại Ủy ban quốc phòng, sự chần chừ tương tự trong việc tôi chấp nhận có một bước đi dũng cảm như vậy lại bao trùm lên tất cả chúng tôi. Trách nhiệm trực tiếp ban đầu là ở tướng Wavell, Tư lệnh chỉ huy đồng minh tối cao nắm giữ. Cá nhân tôi cảm thấy vấn đề khó khăn tới mức tôi đã không quá thúc ép quan điểm mới của mình, mà lẽ ra tôi đã phải làm nếu như tôi quyết tâm. Không ai trong số chúng tôi có thể đoán trước được sự sụp đổ của việc phòng thủ, điều đã xảy ra trong già 3 tuần lễ. Chí ít thì một ngày, hay hai ngày cũng có thể được dành ra để suy nghĩ thêm.

------------------
       1. Chữ viết xiên của tôi - W.S.Churchill.

        2. Điều này không chính xác - Đa số pháo có thể bắn vào đất liền.
« Sửa lần cuối: 03 Tháng Hai, 2019, 10:01:49 pm gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #295 vào lúc: 03 Tháng Hai, 2019, 09:57:26 pm »

       
*

        Ngài bá tước Page, đại diện Úc, dĩ nhiên không tham gia Ủy ban các Tham mưu trưởng, và tôi cũng không mời ông ta tới Ủy ban Quốc phòng. Song bằng cách này hay cách khác, ngươi ta đã đưa cho ông ta một bản sao bản dự thảo tôi viết cho các Tham mưu trưởng. Ngay lập tức, ông ta điện cho Chính phủ của mình, và vào ngày 24 tháng Giêng, chúng tôi nhận được một bức thông điệp từ Thủ tướng Úc, ông Curtin, một bức thông điệp mà nội dung được nói trong các đoạn dưới đây:

        "... Page đã báo cáo là ủy ban quốc phòng đã và đang xem xét việc rút lui khỏi Malaysia và Singapore. Sau tất cả những lời bảo đảm được đưa ra với chúng tôi, ở đây hay ở nơi nào khác, thì việc rút lui khỏi Singapore sẽ bi coi là một hành động phản bội không thể tha thứ được... Singapore được hiểu là không thể bị chiếm, và trong bất kỳ sự kiện nào, nó có khả năng cầm cự trong một khoáng thời gian kéo dài cho tới khi hạm đội chính kéo tới.

        Thậm chí trong trường hợp khẩn cấp, thì nên chuyển hướng các lực lượng tăng viện sang Đông Ấn của người Hà Lan chứ không phải sang Myanma. Bất kỳ một điều gì khác cũng sẽ gây sự tức giận và có thể buộc Đông Ấn của Hà Lan tiến hành hòa bình riêng rẽ.

        Với niềm tin vào việc đề xuất tăng cường lực lượng tăng viện, chúng tôi đã hành dộng và thực hiện phần mình trong sự thỏa thuận. Chúng tôi hy vọng ngài sẽ không phá hỏng toàn bộ mục đích bằng việc rút quân..."

        Cần phải xét kỹ mọi khía cạnh về tâm trạng của chính phủ Úc bởi hiệu quả kinh khủng của cỗ máy chiến tranh Nhật. Bộ Tư lệnh Thái Bình Dương đã bị đánh bại; ba sư đoàn cự phách nhất của họ thì ở Ai Cập và sư đoàn thứ tư ở Singapore. Họ nhận thấy rằng Singapore đang ở trong tình trạng tối nguy và họ sợ sẽ có một cuộc xâm lược vào chính nước Úc. Toàn bộ các thành phố lớn của họ, bao gồm hơn một nửa dân số châu lục, nằm trên bờ biển. Việc di chuyển ồ ạt vào sâu trong nội địa và tổ chức du kích chiến mà không hề có công binh xuống hay đồ tiếp tế đã sờ sờ ngay trước mắt họ. Sự giúp đỡ từ mẫu quốc là quá xa xôi, sức mạnh của Hoa Kỳ chỉ có thể được thiết lập một cách từ từ tại vùng biển của Úc. Bản thân tôi không tin rằng người Nhật sẽ vượt qua 3000 dặm đại dương để xâm lược nước Úc khi mà họ đã có quá nhiều những con mồi hấp dẫn trong tay ở vùng Đông Ấn của người Hà Lan và ở Malaysia. Nội các Úc nhìn quang cảnh dưới một ánh sáng khác và cảm giác sâu sắc là nguy cơ đang đến đè nặng lên tất cả họ. Ngay cả ở những eo biển này họ đã cứng nhắc duy trì các sự chia rẽ về đảng phái, số nhiều bầu cho Chính phủ Lao động chỉ hơn có hai phiếu. Họ phản đối việc thực hiện nghĩa vụ bắt buộc thậm chí đối với việc bảo vệ quê hương. Và dù phe đối lập đã được tham gia Hội đồng Chiến tranh song không một chính phủ dân tộc nào được thành lập cả.

        Tuy nhiên, bức điện của ông Curtin vừa nghiêm túc lại vừa không bình thường.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #296 vào lúc: 03 Tháng Hai, 2019, 10:07:01 pm »


        Thành ngữ "một hành động đầu hàng không thể tha thứ" không phù hợp với sự thực hoặc với những sự kiện quân sự. Một thảm họa hãi hùng đang tới gần. Liệu chúng tôi có thể tránh được nó không? Được hay mất ra sao? Vào lúc này, chúng tôi vẫn còn kiểm soát địa điểm tới của các lực lượng quan trọng. Không hề có một sự "đầu hàng" trong việc kiểm tra những vấn đề như vậy bằng một con mắt thực tế. Hơn nữa, Ủy ban chiến tranh không thể đánh giá được toàn bộ tình hình, bởi nếu không thì họ đã không yêu cầu, coi nhẹ hoan toàn vấn đề Myanma, nơi mà các sự kiện đã chứng tò là điểm duy nhất mà chúng tôi còn có biện pháp cứu vãn. Thật sai lầm khi nói rằng bức thông điệp của ông Curtin đã quyết định vấn đề. Như tôi đã giả thiết, nếu người ta đồng ý với chúng tôi về biện pháp mà chúng tôi đưa ra, thì có lẽ chúng tôi đã trình bày thẳng tình hình cho ông Wavell hay rồi. Tuy nhiên tôi ý thức được sự không nhượng bộ trong ý kiến chống lại việc từ bỏ điểm nút quan trọng này ở vùng Viễn Đông. Thật kinh khủng khi tưởng tượng tới hậu quả về một cuộc rút lui lập cập vội vã của Anh trong khi những ngươi Mỹ đang chiến đấu kiên cường ở Corregidor, cái hậu quả tồi tệ đó rồi sẽ được lan truyền khắp nơi trên thế giới, đặc biệt là ở Hoa Kỳ. Không còn nghi ngờ gì nữa về một quyết định quân sự trong sáng. Tuy nhiên, dựa theo hiệp định chung hay một sự chấp thuận nào đó, mọi nỗ lực có thể đã được dồn vào việc tiếp viện cho Singapore, giúp hòn đảo này duy trì khả năng phòng ngự của mình. Sư đoàn Anh thứ 18, mà một bộ phận đã đổ bộ lên hòn đảo này, đang trên đương đi tới.

        Song chất lượng của đơn vị này và các lực lượng tăng cường khác không tương xứng với số lượng của chúng. Họ cần có thời gian để củng cố vững vàng về mặt chiến thuật, vậy mà họ bị ném vào trận chiến không có hy vọng chiến thắng ngay khi họ đặt chân tới. Người ta đặt hy vọng lớn vào những máy bay Hurricane, một bộ phận đáng kể đã được điều tới. Thực ra, trong một số ít ngày, loại máy bay này đã gây cho địch nhiều tổn thất, nhưng phi công mới đến xa lạ với các điều kiện ở đây và đã từ lâu người Nhật với số lượng vượt trội bắt đầu gây tổn thất mỗi lúc một tăng: không quân Anh bị hao mòn nhanh chóng. Giờ thì người Nhật có 5 sư đoàn đầy đủ. Men theo bờ biển họ kéo xuống nhanh chóng và ngày 27 tháng Giêng, tướng Percival quyết định rút về hòn đảo Singapore. Mọi người, mọi xe cộ đến chặng cuối phải vượt con Đường đắp cao hoặc hướng về phía đó. Một bộ phận lớn của lữ đoàn đã bị thất lạc ngay trong những giai đoạn đầu tiên, nhưng rồi sáng ngày 31 tháng Giêng, số binh lính còn lại đã vượt qua được con Đường đắp cao và cho nổ tung đường này sau lưng họ. Ở bên Anh, chúng tôi không con ấp ủ những ảo tưởng việc kéo dài sự phòng ngự nữa. Vấn đề duy nhất đặt ra là được bao lâu nữa đây? Những cỗ đại pháo ở các công sự bảo vệ bờ biển có thể bắn về phía Bắc, đạn dược bị hạn chế cũng chẳng còn nhiều tác dụng ở một đất rừng rậm bao phủ trong đó kẻ thù tập trung. Chỉ còn duy nhất một liên đội máy bay chiến đấu ở lại trên hòn đảo, và cũng chỉ có một sân bay nhỏ là còn có thể sử dụng được. Những mất mát và những lãng phí, hao hụt, đã làm giảm số quân của đơn vị đồn trú được tập trung lại lúc này từ 106.000 quân theo ước tính của Bộ Chiến tranh xuống chỉ con 85.000 quân, trong đó bao gồm cả căn cứ quân sự, các đơn vị hành chính và cả những đoàn quân không làm nhiệm vụ chiến đấu. Trong tổng số quân này, chắc chắn có 70.000 người là có vũ trang. Việc chuẩn bị các công sự phòng thủ đã chiến và chướng ngại vật, dù là biểu trung cho nhiều nỗ lực của địa phương, cũng chẳng có một mối liên hệ nào tới những nhu cầu sống còn giờ đây đã xuất hiện. Không có các công sự phòng thủ lâu dài nào trên mặt trận sắp bị tấn công. Cuộc rút lui đường dài và chiến đấu trên bán đảo đã làm giảm đi rất nhiều tinh thần quân đội. Phía sau tất cả những cái nay là thành phố Singapore, lúc đó là nơi trú ngụ có lẽ của một triệu dân thuộc đủ mọi sắc tộc và vô số dân tị nạn.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #297 vào lúc: 03 Tháng Hai, 2019, 10:10:40 pm »


*

        Vào sáng ngay 8/2, các đội tuần tra báo cáo là kẻ thù đang tập trung ồ ạt ở các đồn điền phía Tây Bắc hòn đảo và cứ điểm của chúng tôi bị pháo nã tới tấp. Vào lúc 10h45’ tối, các đợt mũi nhọn tấn công xuyên qua eo biển Johore trong những chiếc tàu để bộ bọc sắt được đưa tới địa điểm hạ thủy bằng đường bộ, theo kết quả của một kế hoạch được chuẩn bị từ lâu và cẩn thận. Trận chiến diễn ra dữ dội và rất nhiều tàu bị đánh chìm, song trên đất liền, lực lượng quân Úc thì mỏng và kẻ thù đã lên được bờ ở nhiều điểm. Chiều ngày hôm sau, một cuộc tấn công mới song tương tự như vậy lại diễn ra quanh Đường đắp cao, và một lần nữa kẻ thù lại thành công trong việc đặt được chân lên đất liền. Ngày 11 tháng 2 là ngày của những trận hỗn chiến trên toàn bộ mặt trận. Con Đường đắp cao đã bị chọc thủng bên phía địch và chúng đã kịp thời sửa chữa nó ngay khi quân bảo vệ phía ngoài của chúng tôi rút lui. Quân cận vệ Hoàng gia Nhật đã vượt qua con Đường đắp cao vào đêm đó. Vào ngày thứ 13, kế hoạch đã được chuẩn bị di tản khoảng 3 ngàn người được đến Java bằng đường biển được thi hành. Những người được lệnh di tản gồm có những nhân vật chủ chốt, các kỹ thuật viên, các nhân viên sĩ quan dư thừa, các y tá và những ai mà dịch vụ của họ có một giá trị đặc biệt cho sự tiếp tục cuộc chiến.

        Giờ đây tình hình ở thành phố Singapore thật tồi tệ. Lao động dân sự suy sụp, tình trạng hỏng hóc của hệ thống cung cấp nước chẳng bao lâu sẽ không hoạt động được, nguồn dự trữ lương thực và đạn dược cho quân đội giảm nghiêm trọng do kho chứa nay đã vào tay quân thù. Vào lúc này kế hoạch phá hủy có tổ chức đã được thực thi. Pháo của các công sự phòng ngự cố định và gần như toàn bộ súng của chiến trường đều bị phá hủy cùng với những thiết bị máy móc và các tài liệu bí mật khác. Toàn bộ số xăng cho máy bay, các quả bom đều bị đốt hoặc làm nổ tung. Một vài bối rối đã xảy ra, liên quan tới cuộc phá hủy tại căn cứ hải quân. Mệnh lệnh được ban hành, các ụ tàu nổi bị đánh chìm, và thùng lặn cùng với máy bơm của xuống sửa chữa tàu đã rút cạn nước cũng bị phá hủy, nhưng vẫn còn rất nhiều những cái còn lại trong toàn bộ kế hoạch chỉ bị phá dở dang. Vào ngày thứ 14. Wavell gửi cho tôi một bức thông điệp sau đây có vẻ xác quyết:

        "Đã nhận được diện cúa Percival cho hay là kẻ thù đang tiến đến rất gần thành phố và quân đội của ông ta không còn khá năng phản công thêm gì được nữa. Đã lệnh cho ông ta tiếp tục giáng lên quân thù những tổn thất lớn nhất thông qua việc chiến đấu trong thành phố, nếu cần. Tuy nhiên e rằng sự kháng cự khó có khả năng kéo dài nhiều được".
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #298 vào lúc: 03 Tháng Hai, 2019, 10:14:54 pm »


*

        Hẳn độc giả còn nhớ bản dự thảo mà tôi đã gửi cho các Tham mưu trưởng ngày 21 tháng Giêng về vấn đề từ bỏ việc phòng thủ Singapore và chuyển hướng tiếp viện sang phía Rangoon, và lý do tại sao tôi lại không nhấn mạnh quan điểm này. Khi tất cả các trái tim của chúng tôi đều đã cứng rắn trong chiến đấu tại Singapore thì cơ hội thành công duy nhất và thực ra là sự tranh thủ thời gian - cái mà chúng tôi có thể hy vọng - là đưa ra những mệnh lệnh khẩn thiết phải chiến đấu trong vô vọng, chiến đấu đến cùng. Những mệnh lệnh này đã được chấp hành với sự ủng hộ của tướng Wavell, người đã gây áp .lực nhiều nhất đối với tướng Percival.

        Có một điều luôn đúng là dù những sự hoài nghi ở cấp thượng đỉnh của việc chỉ đạo chiến tranh là như thế nào đi chăng nữa, thì tướng cầm quân tại chỗ không phải biết những chuyện đó và phải nhận được các chỉ thị đơn giản và rõ ràng. Nhưng giờ đây khi chắc chắn là tất cả đã bị mất hết ở Singapore thì tôi đảm bảo rằng việc buộc phải tiến hành những cuộc tàn sát không cần thiết, mà không có hy vọng chiến thắng để giáng nỗi hãi hùng từ những trận đánh trong thành phố lên thành phố rộng lớn đầy dẫy những con người, vô phương cứu giúp và hoảng loạn, là một việc làm sai lầm. Tôi nói với tướng Brooke quan điểm của mình, và nhận ra là ông ta cũng cảm thấy rằng chúng tôi không nên gây thêm áp lực từ trong nước đối với tướng Wavell nữa và nên cho phép ông ta đưa ra quyết định không thể tránh được mà chúng tôi phải cùng chia sẻ trách nhiệm.

        Chủ nhật ngày 15 tháng 2 năm 1942 là ngày đầu hàng. Chỉ còn lại số lương thực dự trữ đủ cho vài ngày, đạn dược súng ống rất thiếu và thực tế là không còn xăng để chạy xe nữa. Tệ nhất là người ta dự kiến nước chỉ còn đủ dùng cho 24 giờ nữa mà thôi. Các chỉ huy cấp cao của tướng Percival khuyên ông ta rằng trong hai cách lựa chọn, tấn công hay đầu hàng, thì việc tấn công là quá sức đối với đoàn quân đã kiệt quệ. Và ông ta quyết định đầu hàng. Người Nhật yêu cầu và đã nhận được sự đầu hàng vô điều kiện. Các sự thù địch chấm dứt vào hồi 8 giờ 30 phút tối.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #299 vào lúc: 03 Tháng Hai, 2019, 10:29:27 pm »


8

THIÊN ĐƯỜNG CỦA CÁC TÀU NGẦM

        Mặc dù chính phủ đã được cải tổ đáng kể, nhưng cương vị của tôi dường như không hề bị ảnh hưởng trong thời kỳ có sự căng thẳng về chính trị và thay đổi ở trong nước cũng như tai họa ở nước ngoài. Tôi đã quá bận rộn với công việc đến hàng giờ, nên cũng không thể có nhiều thời gian để suy nghĩ trăn trở về việc đó. Quyền lực của cá nhân tôi thậm chí có vẻ được tăng cường bởi sự bấp bênh của các đồng nghiệp hoặc các người có thể trở thành đồng nghiệp của tôi. Tôi không đau khổ vì bất cứ ham muốn giải thoát khỏi các trách nhiệm của mình. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là được thực hiện ước nguyện của mình sau khi đã có sự bàn bạc hợp lý. Các sự bất hạnh chỉ làm cho tôi và các Tham mưu trưởng ngày một xích lại gần nhau hơn và sự nhất trí này các giới trong Chính phủ đều cảm thấy. Không hề có tiếng xì xào hoặc mưu đồ gì, hoặc sự bất đồng quan điểm nào trong Bộ Chiến tranh, hay rộng hơn là ở các quan chức cấp Bộ trưởng trong nội các. Tuy nhiên, áp lực từ bên ngoài vẫn liên tục ép tôi phải thay đổi phương pháp điều hành chiến tranh nhằm đạt được kết quả tốt đẹp hơn so với kết quả mà giờ đây đang đến. "Tất cả chúng ta đều ủng hộ thủ tướng, nhưng ông ấy còn quá nhiều việc phải làm, ông ấy cần được giảm bớt một phần của gánh nặng đang đè lên vai". Đó là quan điểm luôn luôn tồn tại và nhiều lý lẽ được nhấn mạnh. Nhưng tôi hoàn toàn quyết tâm giữ trọn vẹn quyền điều hành chiến tranh. Điều này chỉ thực hiện được thông qua việc kết hợp  các nhiệm vụ của Thủ tướng và của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng. Vượt qua được sự chống đối, giải quyết dị đồng và những quan điểm xung đột nhau còn khó khăn và vất vả hơn là có quyền tự mình đưa ra các quyết định. Quan trọng nhất là ở cấp thượng đỉnh, cần phải có một cái đầu bao quát toàn diện với sự ủng hộ và góp ý một cách chân thực, nhưng không có sự chia rẽ trên tổng thể.

        Lẽ tất nhiên tôi không nên ở lại ghế Thủ tướng thêm một giờ nào nếu như tôi bị tước mất nhiệm vụ của Bộ trưởng bộ Quốc phòng. Mọi người ai cũng biết là việc này đã đánh lui mọi thách thức, thậm chí trong những điều kiện không thuận tiện nhất, những gọi ý tốt đẹp của các ủy ban và các bộ máy lạnh lùng vô cảm khác cũng vì vậy mà bị rơi rụng. Tôi phải ghi tạc sự biết ơn của mình đối với những người đã giúp đỡ tôi thành công.

        Nhưng năm 1942 là năm phải mang lại nhiều cú sốc lớn. Trong vòng sáu tháng đầu năm, mọi việc trở nên xấu đi. Ở Đại Tây Dương, năm 1942 tỏ ra là một năm hắc búa nhất của toàn bộ cuộc chiến tranh. Hạm đội tàu ngầm Đức đã tăng lên gần 250 tàu, trong đó Đô đốc Doenitz có thể báo cáo là có gần 100 chiếc đang hoạt động được và mỗi tháng lại có thêm 15 chiếc. Chúng tàn phá trên vùng biển Mỹ mà hầu như không gặp trở ngại gì. Tính đến cuối tháng Giêng, 31 tàu trọng tải gần 200.000 tấn bị đánh đắm ngoài khơi bờ biển Mỹ và biển Canada. Cuộc tấn công nhanh chóng lan rộng ra phía Nam ngoài khơi Hampton Roads và Cape Hateras, và từ đó xuống đến tận Florida. Làn đường cao tốc lớn trên biển đầy rẫy các tàu của Mỹ và của đồng minh không có sự bảo vệ. Dọc theo làn đường này, đoàn tàu chở dầu liên tục nối đuôi nhau đi lại trong một chu trình khép kín và vào các cảng dầu của Venezuela và Vịnh Mexico, và ở đây, ở Caribê, trong vô số mục tiêu tấn công, tàu ngầm Đức chủ yếu chọn các tàu chở dầu. Tất cả loại tàu của các nước trung lập đều bị tấn công. Quy mô của sự giết chóc cứ lớn lên từng tuần.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM