Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 11:42:54 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hồi ký De Gaulle  (Đọc 37402 lần)
0 Thành viên và 2 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #200 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 10:56:59 pm »


        Khi gửi tướng Legentilhomme sang Tananarive, tôi rất hài lòng vì đã chỉ thị cho ông đi qua Djibouti. Đúng như sự dự đoán, nhóm Pháp Chiến Đău đã lấy lại Djibouti ngày 28 tháng chạp. Đây là hậu quả của những biến cố ở Madagascar, vì từ ngày khởi sự cuộc can thiệp của người Anh, nhà cầm quyền Côte des Somalis không thể thực hiện việc tiếp tế từ Madagascar. Nhưng đây cũng còn là kết quả những cố gắng của phái đoàn đặc vụ hoạt động ở Đông Phi từ hai năm nay. Lần lượt Palewski, rồi Chancel, đã sửa soạn việc tập hợp này bằng cách duy trì mọi liên lạc với các thuộc địa, tuyên truyền cho chúng ta và giải thích lập trường của chúng ta với vị chủ tể ở Addis-Abẻba và với vị chỉ huy quân đội Anh ở Nairobi. Mặt khác, đại tá Appert và chi đội của ông đóng quân ở kế cận các doanh trại, ông kêu gọi binh sĩ theo chúng ta, ông nêu gương một vị chỉ huy và một đội binh giá trị, nhờ thế ông đã sửa soạn trước cho việc tập kết. Dẫu sao thì chúng ta cũng cần đưa lực lượng của chúng ta vào thuộc địa, mọi việc mới có thể thành tựu được.

        Quả vậy, tướng Dupont, Thống đốc Djibouti thay thế Noailhetas, không có ý đinh hướng về phía Pháp Chiến Đẩu tuy rằng trong thâm tâm ông muốn như vậy, và tôi cũng đã viết thư khuyên ông nên làm ngay. Thấy vậy, một phần cách doanh trại với trung tá Raynal đã vượt biên giới và hội nhập với chi đội của đại tá Appert vào đầu tháng một. Nhiều người khác nhắn tin cho biết họ cũng sẵn sàng tập kết. Bởi vậy chính phủ Hoa Thinh Đốn quyết định gởi vị lãnh sự ở Aden sang đây để ngăn cản thuộc địa này không cho theo de Gaulle. Nhưng vị lãnh sự không tìm được giải pháp nào phù hợp với chính sách của Hoa Kỳ, nghĩa là trục xuất cả Vichy lẫn de Gaulle. Ngược lại sự can thiệp của ông ta gây phẫn nộ cho phe de Gaulle và thúc đẩy họ phải hành động. Ngày 26 tháng chạp, bộ đội Pháp Chiến Đấu dưới quyền chỉ huy của Appert và Raynal, đồng ý với người Anh, tiến vào Sonialie thuộc Pháp, họ dùng hỏa xa đưa quân đến ven đô không tốn một viên đạn. Thế là vấn đề được giải quyết. Ngày 28, tướng Dupont ký với Chancel, vị đại lý của tôi, và tướng Fowkes, đại diện lực lượng Anh, một thỏa ước bàn giao thuộc địa này cho ủy Hội Toàn Quổc Pháp. Chancel lên cầm quyền. Ngày 30 tháng chạp Bayardelle đến nhiệm chức thống đốc Djibouti.

        Việc thâu hồi Somalie có một tầm quan trọng lớn. Nhân việc ấy tất cả các lãnh địa Pháp ở Ấn Độ Dương đều trở lại nhập chiến cuộc, đem lại cho Tây Phương những vị trí chiến lược bảo vệ Phi Châu và Trung Đông trong trường hợp tái xuất hiện sự đe dọa của Nhật Bản. Thành phố Djibouti trở lại đỏng vai trò một hải cảng tiếp vận ngay cửa vào Hồng Hải và hải khẩu cho miền Abyssinie. Ngoài ra Pháp Chiến Đấu còn nhận được ở đây một số viện binh 300 sĩ quan, 8000 binh lính và quân nhu của điểm tựa, số viện binh quý giá này sẽ xung vào bộ đội của chúng ta gửi sang Libye và các bộ đội tái lập ở Madagascar. Sau hết, trên lãnh vực chỉnh tri, suốt trong mấy tuần lễ ấy hệ thống Alger đã gây ra một tình trạng hỗn loạn, Ủy Hội Toàn Quốc tái lập được sự thống nhất tại những vùng đất xa xôi và bị dòm ngó.

        Nhưng việc quan trọng hơn hết là kể từ đây tại Phi Châu có hai cánh quân Pháp cùng chiến đấu với một kẻ thù chung; vì có kẻ thù ấy mà người ta cần phải hiệp nhất lực lượng. Không có luận điệu xuyên tạc nào ngăn cản được binh sĩ trong vùng «xương sống» Tunisie tin tưởng rằng lúc này họ cũng làm đúng như họ đã làm ở Libye và Fezzan. vẫn cái «chính phủ» hôm qua lên án những người này, hôm nay lại nguyền rủa những người khác, nại cớ họ «làm cho dân chúng thêm khốn khố ». Tại Pháp, tinh thần kháng chiến thắt chặt những người không ngừng chiến đấu, nay sẽ thắt chặt những người ở Tunisie đang quay súng cùng trở lại bắn địch, vẫn một dân tộc trước đây hoài vọng de Gaulle và binh đội nước nhà, nay đặt hy vọng vào tất cả binh lính Pháp cùng tham gia một cuộc chiến. Như vậy tôi chắc chắn rằng ý muốn hợp nhất mỗi ngày mỗi lan rộng từ Rabat đến Gabès. Tuy tôi chưa nắm chắc được quân đội Bắc Phi Pháp, nhưng tôi vẫn chú trọng theo dõi hoạt động của họ cũng như người khác.

        Sau một vài ngày lộn xộn, địch đã lợi dụng để đặt chân lên vùng Rẻgence; quân đội Tunisie dưới quyền chỉ huy của Barré, được tập hợp lại, một phần ở Béjà và Medjez-el-Bab, một phần ở Tebessa, để án ngữ đường đi qua Algérie. Rồi sau, Sư đoàn ở Constantine dưới quyền chỉ huy của tướng Welwert cũng đến Tebessa hợp với những đơn vị của Barré thành một quân khu giao cho tướng Koettz, trong khi ấy thì ở phía nam tướng Delay đun người Sahara ra ứng chiến. Ngày 16 tháng một, tưởng Juin xuống cầm quyền chỉ huy đội quân vừa nổ sủng vào người Đức hôm 19 ở Medjez-el-Bab, ngày 22 quân ta tái chiếm Gafsa và Sbeitla. Đến cuối tháng một từ bắc tới nam Tunisie đã có một phòng tuyến yếu ớt và gián đoạn, nhưng người chỉ huy cương quyết, họ là những lực lượng bảo vệ đầu tiên để tổ chức mặt trận của đồng minh.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #201 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 10:58:18 pm »


        Đến tháng chạp thì lực lượng của hai phe đồng minh và Trục đều gia tăng. Quân Đức và Ý dưới quyền chỉ huy của tướng Nehring nhận được người và vũ khí chở qua eo biển Sicile hay đưa từ Tripolitaine sang bằng ngả Gabès. Đạo quân thứ nhất của người Anh dưới quyền chỉ huy của tướng Andersen đưa quân tiền phong ra vùng ven biển phía tây Tunis và Bizerte. Tướng Giraud bổ xung lực lượng của tướng Juin với một sư đoàn Alger, đứng đầu là tướng Deligne, một sư đoàn Maroc, cầm đầu là tướng Mathenet. Người Mỹ đem lại một sư đoàn Thiết giáp hỗ trợ quân Anh, lính dù và xe tăng hỗ trợ quân Pháp.

        Nỏi tóm lại hai tháng sau ngày đổ bộ, tướng Eisenhower mới đưa ra mặt trận được một số ít đơn vị Anh, có sự chậm trễ vì ông sợ quân I Pha Nho tấn công Maroc, vì ông không muốn vội vã tung những bộ đội còn non nớt ra mặt trận, vì ông gặp khó khăn tổ chức không quân, tiếp tế, thông tin trong một xứ rộng lớn như Bắc Phi thuộc Pháp ; trong khi ấy ngoài khơi tiềm thủy đĩnh và phi cơ địch không ngừng đánh phá các đoàn tiếp vận. Quả vậy, trong những tháng đầu 1943, số tổn thất tính theo trọng tải là con số cao nhất. Suốt trong thời gian khủng hoảng ấy vận mệnh chiến cuộc tùy thuộc phần chính yếu vào nỗ lực của quân đội Pháp. Vai trò của quân đội Pháp càng đáng khen vì vũ khí của họ thô sơ, không có phi cơ, thiết giáp, trọng pháo, sủng phòng không, súng chống chiến xa, xe vận tải, những chiến cụ ấy đều giao lại cho ủy ban đình chiến hay bị tiêu hủy trong trận chiến chống lại quân Mỹ. Chỉ còn lại một vài thứ để tại đơn vị hay cất giấu trong nội địa.

        Giữa lúc ấy Biserte bị bỏ trống. Đô đốc Derrien, theo lệnh Vichy đã để cho quân Đức tự do tiến vào trong cảng. Ngày mùng 7 tháng chạp Nehring ra lệnh cho ông tướng bị thịt này phải đầu hàng, giải giới doanh trại và nộp hết tầu bè, hải cảng, hải xưởng, các chiến lũy ; lệnh được thi hành răm rắp. Một điếm tựa trọng yếu đã lọt vào tay địch, ngoài ra họ còn đặt tay lên một chiếc khu trục hạm, 3 phóng thủy lôi, 2 tầu nhỏ, 9 tiềm thủy đĩnh còn nguyên vẹn, đậu tại bến hay còn để trong hãng đóng tầu. Giai đoạn thảm bại này là giai đoạn chót của một loạt những thảm bại khác. Kể từ đây, ngoại trừ «đốt Phi Châu» vẫn theo địch đánh lại đồng minh, Vichy không còn sử dụng được vũ khí của chúng ta ở Phi Châu. Một số ít vũ khí còn lại đều ở trong tay những người biết dùng để phục vụ nước Pháp, một số ở Tunisie, một số khác ở Libye.

        Quả vậy, nhờ sự hỗ trợ của Đoàn Larminat mà người Anh phát động cuộc tấn công Rommel. Trong cuộc tấn công cắt đường một cách nhẹm lẹ ngày 23 tháng mười của tướng Montgomery ở gần El-Alamein, đệ nhất sư đoàn khinh binh của Koenig giữ phía nam trên triền núi dốc Himeimat. Phải đối phó với quân địch trú phòng chắc chắn, trên một địa bàn khó khăn và một mặt trận rộng lớn, đệ nhất sư đoàn bị tổn thất nặng, nhất là cánh quân của Amilakvari, ông này chết tại trận. Một vài ngày sau, đệ nhị sư đoàn khinh binh của đại tá Alessandri và đội thiết giáp của các đại tá Rẻmy và Iversauson tham dự một cách mau mắn vào cuộc truy kích của đạo quân thứ VIII. Trước đấy, tôi đã chấp thuận việc sử dụng các lực lượng của chúng ta. Nhưng trong khi ấy cuộc đổ bộ của quân Anh lên Maroc và Tunisie cùng với việc mở mặt trận Tunisie làm cho tôi nghĩ rằng không nên để cho đội quân của Larminat suy yếu ngay từ bây giờ. Tốt hơn hết là nên để ông tham dự vào các trận hành quân về sau với đầy đủ phương tiện của ông, đó là cuộc hành quân liên lạc các lực lượng đồng minh từ đông sang tây, phối hợp bộ đội Croix để Lorraine với các bộ đội Bắc Phi tại đất Pháp và tiêu diệt địch trên bờ « biển nhà ».

        Bởi thế cho nên tôi xác đinh quyết nghị của bộ chỉ huy Anh rút khỏi mặt trận số quân Pháp Tự do, đưa về trừ bị ở Tobrouk kể từ mùng 10 tháng một. Được ít lâu, tôi chấp thuận đề nghị của Larminat thành lập một sư đoàn phòng tuyến gồm các phương tiện của hai sư đoàn khinh binh. Chẳng bao lâu chúng tôi đã có thể tăng cường quân số lên tới 3 lữ đoàn : Brosset, Alessandri, Lelong, trang bị đầy đủ trọng pháo nhờ có một số vũ khí chiếm lại được ở Djibouti. Như vậy, chúng tôi đã thành lập được sư đoàn thứ nhất của quân Pháp Tự Do. Larminat và các bộ đội của ông nén bớt lòng sốt sắng, đợi lúc trở lại phòng tuyến, nhưng lần này với sự cả quyết; họ sẽ đóng một vai trò trong trận đánh lớn ở Phi Châu kéo dài từ hai năm nay, và chưa bao giờ chúng ta ngừng tham dự.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #202 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 11:01:36 pm »


        Trong thời gian ấy chúng ta có dịp chiếm lại Fezzan và đưa ra mặt trận Địa Trung Hải một bộ đội Pháp lấy ở hồ Tchad và đưa qua bãi Sahara. Kế hoạch ấy được tôi phác họa ngay từ ngày Eboué và Marchand về hồi chánh ở Fort- Lamy ; Leclerc chuẩn bị sự thi hành từ năm 1940 qua một loạt những công việc phi thường : thành lập những bộ đội ngoài sa mạc, thực hiện sự tiếp tế, tiến chiếm Koufra, trinh sát vào tận trung tâm những vị trí của người Ý. Đã đến lúc đánh xả láng được ăn cả ngã về không. Ngày 14 tháng một tôi xác nhận chỉ thị ngày 22 tháng chín trước, tôi ra lệnh cho tướng Leclerc xoay ra thế công, « mục tiêu thứ nhất là cho quân Pháp tiến chiếm Fezzan, tùy hoàn cảnh sẽ tiến đến Tripoli hay Gabès để tiếp hợp với mặt trận đồng minh ở Tripolitaine.» Tôi còn nói thêm : «Trong cuộc hành quân này ông chỉ tùy thuộc có tôi. Nhưng ông phải hành động ăn khớp với tướng Alexander, chỉ huy trưởng lực lượng Anh tại Trung Đông, cách nào để lúc ông đến Fezzan ông có thể nhờ sự yểm trợ không quân... Tôi tính để ông khởi sự chậm nhất là khi nào đồng minh tiến vào vịnh Syrte ». Thật ra trong lúc quân Anh đổ bộ lên Algẻrie và Maroc, tôi đã nghĩ đến việc tung quân vào nắm Libye đúng lúc họ tiến vào Niger, tôi cũng ra lệnh cho một bộ đội chuẩn bị để thực hiện việc tung quân ẩy và tiến thẳng đến tận Zinder. Nhưng cuộc giao tranh giữa quân Pháp và quân đồng minh đã chấm dứt, bởi vậy tôi gạt bỏ cuộc hành quân phụ thuộc này. Chỉ thi hành cuộc hành quân chính mà thôi.

        Cuộc hành quân chính cũng phải chuẩn bị một cách khó khăn : đưa quân từ căn cứ hồ Tchad đến nơi, đi một quãng đường dài 1.000 cây số đế đến sát những đồn kiên cố của địch, tiếp tế nhiên liệu, quân nhu, quân cụ dự trữ; cần có sự chuẩn bị ấy mới có thể thực hiện cuộc hành quân. Đến cuối tháng một cuộc tấn công của tướng Montgomẻry diễn tiến tốt đẹp, mặt trận của đồng minh ở Tunisie đã thành hình tôi bèn ra lệnh cho Leclerc thực hiện cuộc hành quân vào ngày 28 và nói rõ : « Ông có thể tiến quân từ ngày mùng 2 tháng chạp theo sáng kiến của ông và theo lời dẫn dụ của tướng Alexander ». Tuy Leclerc và các sĩ tốt của ông hối hả lên đường nhưng mãi đến ngày 12 tháng chạp mới khởi binh vì đệ bát quân đoàn đã ngừng tiến khi đến El-Agheila.

        Trong thời gian ấy chúng tôi phải ngăn cản ý đồ của người Anh muốn nới rộng quyền kiềm soát sang vùng Fezzan khi chúng tôi chiếm được vùng ấy. Ngày 28 tháng một tướng Alexander viết thư cho Leclerc bảo tin đã gửi sĩ quan Anh đến để đảm nhiệm việc cai trị những vùng chiếm được, viên chỉ huy trưởng Anh nói rõ rằng : « Các sĩ quan ấy được phái đến để đi theo các lực lượng dưới quyền ông. Họ sẽ nhận trách nhiệm những đất đai do các ông chiếm đóng cho đến khi thực hiện được sự thống nhất toàn thể xứ Tripolitaine dưới quyền chỉ huy quân sự của người Anh. » Mặt khác tướng Alexander cảnh cáo Leclerc rằng «Chính sách kinh tế của Luân Đôn, về phương diện tiền tệ, ngăn cấm việc dùng đồng quan ở vùng Fezzan. » Ngày mùng một tháng chạp, Ô. Charles Pike không mấy ảo tưởng, đem lại cho tôi một bức thư của Ô. Eden cũng cho biết vấn đề ấy ; ông Pike tuy là người tài ba nhưng thường phải nhận những công việc vô vị. Tôi dùng lời lẽ hết sức nhã nhặn trả lời không thể chấp nhận được đề nghị  ấy và gửi điện văn cho tướng Leclerc : « Vùng Fezzan phải là phần của nước Pháp trong cuộc chiến ở Bắc Phi. Đây là sự liên lạc địa lý giữa Nam Tunisie và hồ Tchad. Ông phải khước từ vô điều kiện mọi sự can thiệp của người Anh trong vùng này bất cứ dưới hình thức nào, chánh trị, hành chảnh, tiền tệ v.v...»

        Ngày 22 tháng chạp việc đôn quân đã xong, cuộc tấn công bắt đầu. Trong hai tuần lễ giao tranh ảc liệt, quân của Ingold và Delange tiến về Oum-el-Araneb và Gatroum và được Phi đội Anh «Bretagne » yểm trợ, họ chiếm được các vị trí của địch sau khi đã thanh toán những đơn vị lưu động của địch. Dưởi quyền hai vị này các sĩ quan Dio, Massu, Geoffroy, Sarazac, d’Abzac V.V.. thu lượm được nhiều chiến lợi phẩm và lập được nhiều công trạng. Ngày 12 tháng giêng họ chiếm được Sebha và mở đường sang Tripoli. Ngày 13 đồn Mourzouk thất thủ, lọt vào tay quân ta. Chúng ta bắt được một ngàn tù binh, trong số có độ 40 sĩ quan, 20 đại bác, nhiều xe thiết giáp và hàng trăm súng cối, liên thanh, súng tự động. Trong khi quân của Leclerc sửa soạn tiến lên phía bắc, đại tá Delange nhiệm quyền chỉ huy quân sự vùng Fezzan.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #203 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 11:04:28 pm »


        Như vậy, chúng ta đã dùng táo bạo và hành động có phương pháp để hái được quả ngon vùng sa mạc. Ngày 13 tháng giêng 1943 tôi loan báo sự chiến thắng cho người trong xứ biết tin. Trên đài phát thanh tôi tuyên bố : «Có lẽ nỗ lực của binh sĩ thiện chiến đã an ủi được phần nào sự nghèo nàn của nước Pháp... Phải! Những trận thử thách lâu dài và cam go của cuộc chuẩn bị chu đáo dưới trời nắng nhiệt đới, những chuyến đi cực nhọc trong sa mạc đá và cát, những chuyến bay khó nhọc, những trận công đồn đẫm máu, những cuộc thao diễn và những trận mưa bom của địch ; trong cuộc thử thách ấy những người trong sạch và dũng mãnh đã gánh vác hết mọi cực nhọc, từ vị tướng trẻ trung và anh dũng đến người binh nhì khiêm tốn, đều mang nhiệt tâm hiến dâng cho sự đau khổ và niềm vinh dự của nước Pháp ».

        Trên phương diện quân sự tuy có viễn tượng sáng sủa, nhưng trong lãnh vực chánh trị viễn tượng đen tối hơn bao giờ. «Carlton Gardens» cho chúng tôi biết rõ sự kiện ấy. Trong số những quân nhân, công chức, ký giả đi lại giữa Anh quốc và Phi Châu, nhiều người cho rằng họ có bổn phận đưa thư tín và tin tức cho chúng tôi. Ngoài ra, một vài người trong nhóm de Gaulle ở Algẻrie và Maroc lợi dụng tình hình rối loạn, trở về được với chúng tôi.

        Nhờ vậy chúng tôi biết rẳng việc giữ tướng Darlan ở lại làm cho người ta chỉ trích cay nghiệt. Người Vichy nhận thấy địa vị của mình lung lay vì Thổng chế bị chính thức bài xích. Phe de Gaulle chống lại «biện pháp tạm thời». Những nhân sĩ đã điều đình với Murphy không đưa được Giraud lên cầm quyền đều mất hết hy vọng. Trong số những người ấy có nhiều công chức và quân nhân bị trừng phạt nặng nề. Vì thế mà tướng Belouart, đại tá Magnan, kiểm soát viên Gromand bị bắt giam tại Maroc theo lệnh của Noguès và suýt bị xử bắn. Eisenhower phải mất nhiều công phu mởi đưa được họ về Gibraltar. Từ Algẻrie, tướng Mast và đại tá Baril bị bắt buộc phải trở về Trung Đông. Mặt khác, trong các giới thủy lục không quân người ta công phẫn vì thấy tướng Darlan trở mặt mà được ưu đãi trong khi ông ta để mất biết bao tầu bè, phi cơ và làm thiệt mạng biết bao binh sĩ. Sau hết, người ta đã chứng kiến hạm đội Toulon phá hủy tàu chiến chứ không chịu nghe lời ông ta, người ta nghĩ rằng ông ta còn chỉ huy mọi việc thì ông ta còn gây ra nhiều tai họa.

        Tình trang ẩy khiến cho tôi càng phải gấp rút tiếp xúc với Alger. Biệt đoàn quân sự phải đến Phi Châu với sự chấp thuận của Roosevelt và Churchill không bao giờ đặt chân lên được đất này ; Hoa thịnh Đốn và Luân Đôn nại ra cả ngàn lỷ do để cầm giữ họ. Đầu tháng chạp, tôi viết thư cho tướng Eisenhower yêu cầu ông ta thân chinh tiếp xúc với tướng d'Astier de la Vigerie tại Alger, ông này do tôi phải đến liên lạc với các lãnh tụ Pháp. Trong dịp ấy cũng như sau này trong nhiều dip khác, tôi nhận thấy ông xử sự ra người hiểu biết, trái lại, chính sách của nước ông không hề có sự hiếu biết ấy. Ông nhận lời tôi. Hẳn là Eisenhower đã xúc động vì gặp sức kháng cự mạnh khi đổ bộ lên đây, ông cũng lạc hướng vì chứng kiến nhiều âm mưu của người Pháp và lo ngại vì thấy lòng người rối loạn, bởi thế ông sợ sự bối rối có thể gây mầm tạo loạn và cản trở việc lưu thông trong khi đang giao tranh ở Tunisie. Tôi có ý định tìm một mảnh đất thỏa hiệp với những người xứng đáng tại Bắc Phi, ý kiến ẩy có vẻ phù hợp với quyền lợi chung của đồng minh.

        Tướng d’Astier đến Alger hôm 20 tháng chạp. Những điều ông trông thấy và nghe thấy khiến cho ông có cảm tưởng là một cuộc khủng hoảng trầm trọng, bộ máy công an của chánh quyền cố gắng chế ngự được đến đâu hay đến đấy, nhưng chảo dầu vẫn sôi sùng sục dưới vung đậy.

        Ông nhận thấy tướng Giraud bất mãn vì không bách thúc được quân đội theo ông lúc đồng minh đồ bộ, ông cay đắng vì người Mỹ khước lời yêu cầu của ông không để ông chỉ huy lực lượng đồng minh, ông thấy nhục nhã vì chức vụ của ông tùy thuộc quyền bổ nhiệm của tướng Darlan. Sự bất bình của ông làm cho chúng tôi có thể thuyết phục được ông. Tôi phái người đến mời ông lập liên lạc với Pháp Chiến Đấu, nhất là việc phối hợp các cuộc hành quân và tuyển dụng binh lính. Giraud tỏ vẻ sẵn lòng hợp tác.

        Bá tước de Paris từ Maroc sang bày tỏ cho tướng d’Astier biết tình trạng này đối với ông rất nghiêm trọng và phương hại đến quyền lợi của nước Pháp. Theo ông thì không có điều gì cấp thiết hơn việc loại bỏ đô đốc Darlan, sau đấy sẽ tập hợp mọi người Pháp thiện chí. Về phần ông, ông sẽ quy tự những người trung thành với ông ở Alger để hỗ trợ công cuộc thống nhất và sẵn lòng đứng ra điều giải nếu có lời yêu cầu. Vả chăng bá tước de Paris tỏ ra hết sức vô tư không màng đến quyền lợi của riêng ông.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #204 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 11:06:38 pm »


        Ô. Lemaigre - Dubreuil không giấu giếm mà than phiền rằng ông và bạn hữu của ông không nắm được những địa vị chỉ huy then chốt, mặc dầu ông có khả năng về chánh trị và đã có công trạng với người Mỹ. Theo ông thì tướng Giraud đáng làm quốc trưởng ; dưới sự lãnh đạo của Giraud ông sẵn lòng nhiệm chức thủ tướng trong chính phủ thống nhất và trao cho tướng de Gaulle bộ Quốc Phòng.

        Mặt khác, tuớng d’Astier biểt rẳng các chính khách ở đây bấy nay nhẫn nhục và câm lặng, nay cơn sóng bão đã làm cho họ thức tỉnh. Ngày 24 tháng chạp, các ông Saurin, Froger, Deyron, chủ tịch các Hội Đồng Trung ương ở Oran, Alger, Constantine, sau thêm ông Serda, một dân biểu Algérie, đều gửi thư cho Darlan: « ông tư đặt mình dưới quyền chính phủ Vichy mà ông biết rằng không có tự do để đảm đương nhiệm vụ, ông nhiệm chức đại lý của chính phủ ấy tại Bắc Phi, ông không có đủ điều kiện để thụ lãnh quyền bính của một chánh phủ hợp pháp và độc lập. »

        Sau hết, về phía người Mỹ, vị đại diện của tôi ghi nhận rằng : Eisenhower và bộ chỉ huy của ông tuy cộng tác với đô đốc Darlan nhưng xác nhận chế độ cao ủy chỉ có tính cách chuyển tiếp, họ nhấn mạnh ý muốn liên lạc trực tiếp với tướng de Gaulle.

        Còn như những người của chế độ Vichy đã theo khảng chiến vì nhiều lý do, một vài người đã mạnh tay trợ giúp việc can thiệp của đồng minh và vì thế bị đàn áp hơn bao giờ ; tưởng d’Astier nhận thấy họ đang sôi sục một cách kín đáo. Người anh của ông là Henri giữ một địa vị quan trọng trong tòa cao ủy, giáo sư Capitant, chủ tịch phong trào « Combat» tại Bắc Phi, và nhiều người thạo tin khác, mô tả cho ông nghe những cuộc âm mưu đang làm xao động những người kháng chiến, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra những cuộc đụng độ đẫm máu.

        Tướng d’Astier rất xúc động vì tình hình bất ổn ấy, vả chăng có Ô. Murphy hối thúc, tướng d’Astier phải nhận lời thảo luận với Darlan. Ông tính gặp Darlan trong vòng kín đáo. Nhưng ông gặp Darlan giữa một phiên hợp, có mặt tướng Giraud và Bergeret. Những người dự phiên hợp đều có bộ mặt sa sầm, căng thẳng, xảo quyệt và mưu toan. Darlan chán ngán ra mặt, nhưng hẳn là ông muốn nâng cao tinh thần các tay em, ông tưởng cần phải lấy oai trước mặt đại diện của tôi. Ông tuyên bố rằng ông đã nắm chắc mọi việc, nhất định là phải thực hiện sự đoàn kết người Pháp ; vả chăng, để cho mọi việc được dễ dàng, ông bằng lòng xả miễn cho những người từ ngày đình chiến đã cộng tác với đồng minh và rêu rao ông có ý muốn về hưu sau khi chiến tranh chấm dứt; nhưng trong khi chờ đợi ông là người duy nhất đáng mặt một trung tâm điểm để kết tập mọi người. Vẻ tự chủ giả tạo của ông tương phản dữ dội với thực trạng của hoàn cảnh, với tính nóng nảy của ông, với bầu không khí xung quanh, khó mà lầm lẫn được.

        D’Astier nói cho ông biết và không quên nhắc đến dư luận ở Pháp vì d’Astier, mới ở Pháp sang. Giraud bèn nỗi giận và trách ông đến Alger để khởi động mầm rối loạn. D’Astier hỏi lại: «Tôi đợi ông trả lời đề nghị của tướng de Gaulle, xin ông cho biết có phải ông có ý định tổ chức sự phối hợp hoạt động của quân đội dưới quyền ông với lực lượng của Pháp Chiến Đấu ? » Giraud cho biết ông sẵn sàng giải quyết vấn đề, nhưng Darlan cắt ngang : « Không ! Thưa đại tướng. Đây là vấn đề của tôi. » Sau đấy là một sự yên lặng kéo dài D’Astier chấm dứt màn kịch gay go và nói lớn với đô đốc Darlan rằng sự hiện điện của đô đốc là trở lực chính yếu cho sự thống nhất, tốt hơn hết là đô đốc nên rút lui càng sớm càng hay. Sau cuộc hội đàm ấy người Mỹ cho d’Astier biết rằng Darlan bắt buộc ông phải ra đi, hộ cũng đồng ý với Darlan. D’Astier trở về Luân Đôn ngày 24 tháng chạp. Trong chuyến công du Alger này d’Astier biết chắc rằng Darlan đang đứng trên chỗ đất lún chẳng bao lâu sẽ phải rút lui.

        Chiều hôm ấy tôi dự cây Noel của thủy binh ra về thì nhận được tin đô đốc Darlan đã từ trần. Kẻ giết ông là Fernand Bonnier de la Chapelle, người này hành động như một công cụ ở trong tay những tâm hồn giận dữ và sôi động, nhưng đẳng sau họ còn có bàn tay của những người quyết định thanh toán một « mưu trước tạm thời » khi đã xong việc. Người thanh niên trẻ dại như con nít này bị xúc động vì chứng kiến những cảnh ô nhục, y cho rằng hành động của mình sẽ giúp ích cho tổ quốc đang bị chia rễ và loại bỏ một trở ngại trên đường hòa giải dân tộc Pháp. Mặt khác, cho đến lúc thi hành cuộc ám sát, anh ta không ngừng nói rằng rồi đây sẽ có sự can thiệp từ bên ngoài thuận lợi cho anh ta, sự can thiệp từ trên cao sẽ có đủ thế lực để ép buộc nhà cầm quyền trên thực tế ở Bắc Phi chấp nhận nguyện vọng của anh ta. Hẳn là không ai có quyền giết người bên ngoài chiến trường. Vả chăng Darlan hành động với tư cách một người cầm quyền và một chỉ huy trưởng, chỉ có nền công lý quốc gia có quyền phán xử ông chứ không phải một nhóm nào hay một cá nhân nào. Nhưng liệu chúng ta có thể bỏ qua những tâm tình cao đẹp đã làm cho người hăng hái phẫn nộ như vậy chăng ? Cuộc điều tra chỉ làm trong một vài giờ một cách kì dị và tàn bạo ; tòa án quân sự được triệu tập ngay tức khắc và họp ngay đêm ẩy để xử kín, bản án được quyết nghị một cách hấp tấp và thiếu sót, Ferdinand bị hành hình kín đáo ngay tức khắc, có lệnh cho pháp quan không được tiết lộ tên tuổi phạm nhân ; những sự kiện ấy cho hiểu rằng người ta muốn giấu giếm nguyên nhân của việc kết án; người ta đã liều lĩnh bất chấp hoàn cảnh nghiêm trọng; hoàn cảnh ấy đã không biện minh được gì, trái lại còn tố cáo sự liều lĩnh của những người trách nhiệm.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #205 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 11:12:12 pm »


        Tuy nhiên, sự thủ tiêu Darlan một cách bi thảm không khỏi làm cho nhiều người chê trách ; nhưng sự loại bỏ ông ra khỏi chính trường hầu như phù hợp với tính cách hữu lý của mọi biến cố. Trong giờ phút nghiêm trọng, chỉ có những người chỉ huy điều khiển nỗi biến cố mới có thể đứng vững được. Thời cơ đã như vậy, Darlan không thể thêm bớt gì vào những sự việc đang hình thành. Ai cũng biết — mà đô đốc Darlan là người biết trước tiên — rằng đối với ông, trang sử đã lật qua.

        Ông đã bỏ lỡ cơ hội. Quả vậy, vào năm 1940 thủy quân có thể lãnh vai trò thứ nhất trong nước, từ bao nhiêu thế kỷ nay lục quân vẫn nắm vận mạng quốc gia và đấy thủy quân xuống hàng thứ yếu. Giữa lúc sụp đổ lực lượng quân sự trong Chánh quốc, thủy quân vẫn may mắn giữ được nguyên vẹn. Vào lúc ấy, trùng dương, đường xa và tốc lực trở thành những yếu tố chính yếu về quân sự, thủy quân trả lời đúng những tiêu chuẩn ấy. Thủy quân còn nắm được lãnh địa Pháp hải ngoại, mà các lãnh địa vẫn còn nguyên vẹn. Đồng minh núng thế trên mặt biển hẳn là chấp nhận ngay sự hợp tác không cần mà cả. Phối hợp lực lượng của mình với lực lượng đồng minh, thủy quân có thể phong tỏa và quấy phá địch, phòng vệ và chỉ huy cả Phi Châu, chuyên chở phương tiện cần thiết cho quân đội giải phóng và một ngày kia đưa họ về bờ biển của chúng ta. Nhưng muốn gánh vác nổi trọng trách ấy, người cầm đầu thủy quân, ngoài sở thích mạo hiểm ra, còn phải là người ái quốc, chỉ muốn phục vụ có nước Pháp, mặc dầu thủy quân lâm vào tình trạng khó khăn thế nào. Điều đó không phải là sở trường của Darlan.

        Ngưỡng vọng và cố gắng của ông, ông đem hết ra phục vụ thủy quân, nhưng ông chỉ biết có thủy quân mà thôi. Gần như tất cả mọi hoạt động thủy quân đều thực hiện trong hoàn cảnh quốc gia suy nhược, chính phủ không ổn định ; ông chỉ để hết tâm trí vào tổ chức lớn lao này, đến vẻ thích thú, đến vẻ quyến rũ của nó, đến kỹ thuật của nỏ. Với nhiệt tâm và tài khéo léo của ông, trong thời bình ông đã vận động các cơ quan công quyền thực hiện cho ông một hạm đội trang bị tốt đẹp, nhưng ông chỉ coi như một tài sản riêng, tự nó hiện hữu cho nó và bởi nó.

        Khi nước Pháp thất thủ, điều tối yếu cho Darlan là bảo vệ cho hạm đội không bị hư hao. Khi hòa ước đình chiến được ký kết, ông chỉ cần tin tưởng rằng hạm đội đứng ngoài cuộc là ông yên trí. Khi cuộc chiến lan rộng khắp hoàn cầu khiển cho thủy quân có thêm cơ hội để đảm đương vai trò cứu nguy, mục đích của ông không phải là tham chiến mà là bảo toàn lực lượng. Ông muốn nắm lấy chính phủ Vichy cũng chỉ nhân danh hạm đội của ông. Ông ra lệnh đánh phe de Gaulle và đồng minh cũng là để cho thủy quân của ông có môi trường hoạt động và có lý do tồn tại, mặc dầu ông phải lệ thuộc quân địch. Chỉ vì ông muốn chống đỡ cái ông tưởng là một cuộc tranh chấp hải quân mà ông hợp tác với Đức xâm lăng chống lại đồng minh. Sau hết trong quyết định chấm dứt cuộc chiến với quân Anh trên bờ biển Phi Châu theo kế hoạch của ông, mối bận tâm chính yếu của ông phải chăng là ý muốn muộn màng chiến thắng kẻ xâm lăng hay hy vọng lấy lại những khúc rời rạc của hạm đội bằng cách bỏ phe này theo phe khác? Cho đến lúc ở Toulon, Fort-de-France, Casablanca và Alexandrie, thủy thủ không nghe lời ông nữa, đến lúc ở Casablanca, Oran, Bizerte, tầu bè chỉ còn là những mảnh ván trôi giạt, ông mới biết rằng nước Pháp sắp thắng trận, nhưng khốn thay, ông đã làm tổ quốc nguy vong.

        Nước Pháp không có một hạm đội lớn thì không còn là nước Pháp nữa. Nhưng hạm đội ấy phải là hạm đội của ông, Nhà cầm quyền chỉ có việc, thành lập, dẫn dụ và sử dụng như một công cụ có ích dụng cho quốc gia. Than ôi ! Đó là điều bất lực của một chế độ sơn phết hào nhoáng nhưng chỉ trôi nổi vật vờ không điều động và hưởng dẫn được sức mạnh mẫn hoạt của quốc gia. Trước mắt tôi thì cuộc mưu sát ở Alger làm cho mọi người thấy rõ nguyên do chính yếu của mọi cuộc thử thách. Cũng như nhiều tai họa tầy trời khác giáng xuống đầu người dân Pháp, lỗi lầm của đô đốc Darlan, vận mệnh đáng buồn của hải quân nước nhà, vết thương sâu xa trong tâm hồn thủy thủ, tất cả đều là hệ quả của sự bất lực quá lâu nơi nhà cầm quyền.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #206 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 11:15:27 pm »


HÀI KỊCH

        Đối với nền thống nhất của nước Pháp thì cái chết của Darlan đem lại nhiều hậu quả lớn. Tôi cần phải khai thác việc này. Ngày 25 tháng chạp tôi gửi điện văn cho tướng Giraud nói rằng «vụ ám sát ở Aiger là một dấu hiệu và một lời cảnh cáo ; hơn bao giờ hết, lúc này cần phải thành lập một chủ quyền quốc gia.» Sau tôi lại viết: «Thưa đại tướng tôi đề nghị đại tướng tiếp xúc với tôi tại đất Pháp hoặc ở Algẻrie, hoặc ở Tchad. Chúng ta sẽ nghiên cứu những phương tiện để tập hợp dưới một quyền trung ương tạm thời, tất cả các lực lượng Pháp ở trong nước và ngoài nước, và tất cả các lãnh địa Pháp có thể tranh đấu cho cuộc giải phóng và cứu nguy nước Pháp ».

        Tôi vội vã gửi bức thông điệp đi để nhấn mạnh rằng không thể chờ đợi khi cơ hội thỏa hiệp đã đến. Tôi gửi cho tướng Giraud vì tôi cho rằng ông ta sẽ kế vị Darlan. Quả vậy, bây giờ người Mỹ được rảnh tay để đặt tại Alger người mà họ đã lựa chọn từ đầu nhưng vì vướng víu Darlan cho nên chưa thể đưa lên cầm quyền. Còn hình thức bề ngoài thì chỉ cần đến « Hội Đồng Khâm sai», nghĩa là Noguès, Boisson, Châtel và Bergeret hẳn là Eisenhower và Murphy sử dụng những người này. Ngày 26 tháng chạp tướng Gưaud lên nắm trọn quyền bính, chức vụ của ông có danh xưng kỳ dị «Tổng chỉ huy dân sự và quân sự». Nếu ông chấp nhận đề nghị của tôi, nếu cả hai chúng tôi chung sức gạt được kẻ hoạt đầu và người ngoại quốc, nếu chúng tôi kêu gọi được những người có thiện chí chống lại kẻ thù đoàn kết lại theo gương chúng tôi, thì chẳng bao lâu sẽ đặt được nền móng một chính phủ thời chiến có uy tín. Do đó có thể tránh được nhiều tháng xáo trộn. Nhưng còn có một số người Pháp căm thù và tham vọng đã chiếm được địa vị nào đó, còn có âm mưu của đồng minh muốn cho Bắc Phi phải lệ thuộc họ và không cho nước Pháp có thế mạnh của một nước có chủ quyền trước khi chấm dứt chiến tranh, tình trạng ấy làm cho lương tri quốc gia chưa đạt được kết quả.

        Ngày 29 tháng chạp, tướng Giraud trả lời bức thông điệp và tìm cách diên trì đề nghị của tôi. Sau khi cho biết ông đồng ý về sự cần thiết đoàn kết người Pháp, ông cho biết ý ông muốn tạm hoãn việc thi hành, tôi đưa ra những lý do để thực hiện gấp rút, ông dùng những lý do ấy để diên trì. Ông nói: « Việc ám sát Darlan mới đây đã gây xúc động sâu xa trong các giới quân sự và dân sự Bắc Phi, bầu không khí hiện tại không thuận lợi cho cuộc tiếp xúc của chúng ta». Tuy nhiên, ông cũng nhắc đến tình hình quân sự, đến việc tổ chức sự liên lạc hỗ tương ; ông lặp lại đề nghị của tôi trước đây đã được tướng d’Aslier trình bày cho ông biết, ông thay đổi chút ít và cho là của ông rồi thêm rằng : « Tôi thiết nghĩ, trong phạm vi phần việc của ông, ông nên gửi sang đây một đại diện cao cấp để thực hiện sự hợp tác của các lực lượng Pháp trong chiến cuộc chống kẻ thù chung».

        Tất nhiên, tôi không thể chấp nhận thái độ lưng chừng ấy. Nhận được phúc thư của tướng Giraud tôi gửi điện văn cho ông ngay hôm mùng một tháng giêng. Trong bản văn thứ hai này tôi lấy làm vui mừng mà nói rằng : « đã thực hiện được cuộc trao đổi ý kiến đầu tiên ». Nhưng tôi xác định rằng « không thể nào diên trì sự thống nhất toàn thể Đế quốc Pháp và các lực lượng Pháp liên lạc với lực lượng kháng chiến. » Tôi viết: «Tôi tin tưởng rằng một quyền trung ương lâm thời duy nhất đặt trên căn bản đoàn kết quốc gia trong thời chiến là cơ quan duy nhất có thực lực để chỉ đạo việc huy động mọi nỗ lực của người Pháp, việc bảo vệ chủ quyền của nước Pháp và việc đại diện nước Pháp ở nước ngoài.» Tôi nhắc lại đề nghị tiếp xúc với Giraud và nói thêm : « Tôi không phải là không am tường tình hình phức tạp ở Alger. Nhưng chúng ta vẫn có thể gặp nhau mà không có gì trở ngại ở Fort-Lamy, hoặc Brazzayille, hoặc Beyrouth, tùy ông chọn lựa. Tôi đợi thư trả lời của ông trong sự tin tưởng.»

        Tay đặt bút viết lời "kêu gọi thống nhất, nhưng lòng tôi không khỏi nghi ngại kết quả của những bức điện văn. Không thể trông đợi gì ở những tài liệu mật đã bị củ soát kỹ lưỡng dưới sự kiểm soát của người Anh, những tài liệu ấy không đủ để giúp người ta tạo một luồng giỏ mạnh quét sạch mọi cuộc tranh luận vô bổ và mọi âm mưu chống đối. Bởi thế cho nên tôi muốn dựa vào dư luận Pháp, hy vọng rằng chung cục áp lực của dư luận sẽ có sức mạnh bất khả kháng. Ngày mùng 2 tháng Giêng tôi làm một bản tuyên ngôn đưa vấn đề  ra trước dư luận quần chúng.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #207 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 11:16:08 pm »


        Hôm trước đã xảy ra một việc quan trọng ở Alger khiến cho lý lễ của tôi càng thêm vững chắc. Giraud đã hạ lệnh bắt giam hàng chục người, nhiều người thuộc thành phần cảnh sát và hành chánh, họ đã giúp người Mỹ thực hiện cuộc đỗ bộ. Các ký giả ngoại quốc đến phỏng vấn, vị « Tổng chỉ huy dân sự và quân sự » giải thích là đề phòng ngừa những âm mưu ám sát khác, nhất là âm mưu ám sát « ông Bobert Murphy », theo lời nói của ông. Hình như có một số người đã mất ảo tưởng về nhà ngoại giao Mỹ, trước kia họ đã giúp việc cho ông bây giờ họ nhất định muốn thanh toán ông. Như vậy, lời nói của tôi quả đã không ngoa khi tôi nói đển «tình trạng hỗn loạn tại Bắc Phi thuộc Pháp » trong bản tuyên ngôn của tôi. Tôi nêu ra lý do chính yếu là Pháp Chiến Đấu bị loại ra khỏi Bắc Phi. Hậu quả sẽ là « Cuộc hành quân gặp nhiều sự khó khăn làm cho nước Pháp mất một lá bài chung quyết là nền thống nhất Đế quốc Pháp, điều ấy sẽ reo rắc kinh hoảng cho dân tộc Pháp đã bối rối vì nghèo khổ... » Tôi đưa ra thuốc chữa : « Thiết lập quyền trung ương lâm thời và rộng rãi đặt trên nền tảng thống nhất quốc gia, tìm hứng trong tinh thần chiến cuộc và tinh thần giải phóng, pháp luật là pháp luật cộng hòa. » Nhưng tôi cũng long trọng nhắc lại đề nghị tiếp xúc với Giraud và sự tin tưởng của tôi : « tình hình nước Pháp và tình hình chung của chiến cuộc không tha thứ được sự chậm trễ».

        Bản tuyên ngôn ấy và lời bình luận kế theo làm xúc động mạnh mẽ Chính phủ Hoa Thịnh Đốn. Họ phải khó chịu vì người ta nên ra sự cách biệt giữa chủ thuyết và chính sách của họ. Từ khi người ta biết rằng tôi đề nghị thỏa hiệp với Giraud và ông này trì hoãn sự chấp thuận, người ta hiểu rằng thải độ của ông này phản ảnh trực tiếp quan điểm của Murphy. Nếu quả vậy thì sao khỏi nghĩ đến kết luận rằng người Mỹ để cao sự thống nhất nhưng lại chủ tâm cản trở sự thống nhất ?

        Thực ra tống thống Roosevelt đã tìm cách chổng chế bằng những bản tuyên cáo ngược lại, có ý cho chúng tôi hiểu rằng vấn đề nước Pháp thuộc lãnh vực định đoạt của ông, bàn tay ông sẽ nắm trọn những phần tử chia rễ, công quyền thoát thai từ tình trạng hỗn loạn này cũng phải qua sự trọng tài của ông mới có thể thành tựu. Bởi thế cho nên ông mới nhắm trước cả hai người, Pétain và de Gaulle, rồi đưa Giraud ra sân khẩu khi cần phải phòng bị sự tuyệt giao với Pétain, sau tìm lối thoát cho Darlan khi thấy Darlan thoát khỏi ngực tù ở Koenigstein, sau cùng đưa Giraud trở về khi biết Darlan bị ảm sát. Lúc này Tổng Thống Mỹ muốn để Pháp Chiến Đấu và hệ thống Alger sống riêng rẽ cho đến khi ông ép buộc cả hai bèn phải theo giải pháp do ông lựa chọn, giải pháp ấy dĩ nhiên không phải là sự thành lập một chánh phủ Pháp thật sự.

        Tẩt nhiên ý định của Roosevelt không lọt được qua mắt tôi. Tôi không lấy làm lạ rằng bản tuyên ngôn của tôi không làm cho Hoa Thịnh Đốn hài lòng. Ngày mùng 4 tháng giêng, thử trưởng Sumner Welles tiếp xúc với đại lý của chúng tôi là ông Tixier và nói cho biết rằng chánh phủ ông không tán thành việc lôi kéo Giraud và làm quảng cáo cho Giraud, vì tôi đã đặt vấn đề chính trị lên trên hết. Tixier hỏi ông có điều gì đáng ngại, ông nại cớ những bỏ buộc của tình hình quân sự, làm như đề nghị thỏa hiệp của tướng de Gaulle đe dọa đường giao thông ở Bắc Phi của Eisenhower !

        Tôi mặc nhiên có bằng chứng rằng Tổng Thống quyết định can thiệp tại chỗ khi Darlan từ trần, người Mỹ yêu cầu tôi tạm hoãn cuộc viếng thăm Hoa Thịnh Đốn sắp tới. Tuy nhiên, chính Roosevelt cho mời tôi đến sau khi bộ đội của ông ta đổ bộ lên Phi Châu. Có vẻ như tất cả đều được sửa soạn cho cuộc viếng thăm ấy. Tôi sẽ ra đi ngày 27 tháng chạp, đến Accra bằng phi cơ để lên một chiếc tuần dương hạm Mỹ tới Nữu Ưởc. Đô đốc Stark đã rời khỏi Luân Đôn ngày 20 tháng chạp để sửa soạn đường lối. Tưởng Catroux từ Beyrouth đến để tháp tùng tôi, đã đi Accra ngày 24. Nhưng chính hôm ấy Darlan bị ám sát, đồng thời đã có dấu hiệu cho thấy Tống Thống Mỹ lại can thiệp một lần nữa. Tôi nhận thấy ngay có khúc quanh, vì ngày 26, Ô. Churchill hỏi tôi rằng trong tình trạng này tôi có cần phải tạm hoãn chuyến đi hay không ; tất nhiên, ông hành động theo lời yêu cầu của Roosevelt. Ngày hôm sau, chính phủ Hoa kỳ trao cho tôi một bức thư cũng có ý nghĩa ấy.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #208 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 11:17:34 pm »


        Do đó tôi biết được lý do khiến cho Giraud yêu cầu tôi chờ đợi một thời gian. Bức thư trả lời bức thông điệp thứ hai của tôi tới nơi ngày mùng 6 tháng giêng, tôi xem qua là đủ biết tôi đoán không sai. Ông cho tôi biết đã thỏa thuận trên nguyên tắc về một cuộc tiếp xúc ở Alger, nhưng lần này không đả động gì đến bầu không khí bất lợi gây nên vì cái chết của Darlan. Nhưng ông nại cớ « những cam kết về trước » để cho biết rằng không thể định ngày nào trước cuối tháng giêng. Bởi thế, tôi khuyến cáo ông, lần này hơi sẵng : « tôi rất tiếc rằng những cam kết ngày trước bắt buộc ông phải đề nghị tạm hoãn đến hết tháng giêng, cuộc hội đàm tôi đã đề nghị với ông vào ngày 25 tháng chạp. Tôi phải nói thẳng thắn với ông rằng Ủy Hội Toàn Quốc và chính tôi có ý kiến khác hẳn về tính cách khấn cấp của việc thực hiện nền thống nhất Đế quốc Pháp và việc hợp nhất nỗ lực với nỗ lực kháng chiến.»

        Nhưng trong khi chờ đợi một cử chỉ của Roosevelt thì lại thấy Ô. Churchill bất thần lên tiếng. Ngày 17 tháng giêng Ô. Eden trao cho tôi một bức điện văn của Thủ Tướng Anh gửi từ Maroc về. Ô. Churchill yêu cầu tôi đến đấy gặp ông. «Tôi đã sửa soạn để ông thảo luận với tướng Giraud ở đây trong điều kiện kín đảo hoàn toàn và với sự bảo trợ thỏa đáng hơn cả ».

        Phản ứng của tôi không thuận lợi cho họ. Hẳn là ông Eden đã có ý cho tôi hiểu rằng Roosevelt cũng ở Maroc ; các lãnh tụ của đồng minh hội nghị ở đây để quyết đinh kế hoạch chung. Nhưng tại sao ông Churchill không nói cho tôi biết ? Tại sao ông chỉ mời tôi lại để gặp gỡ Giraud chứ không nói đến những đối tượng khác ? Tại sao ông lại nhân danh ông mà mời tôi ? Nếu đến Anfa để có mặt ở hội nghị với tư cách một con «ngựa tơ» của người Anh trong khi người Mỹ cũng dắt ngựa của họ đến, thì đó thật là một tấn hài kịch khiếm nhã, nguy hiểm là khác. Tôi trả lời không chấp nhận lời mời của Churchill. Bức thư cũng gửi đi với một thông điệp cho tướng Giraud : «Xin ông ghi nhớ tôi vẫn sẵn sàng để gặp gỡ ông tại đất Pháp, với tư cách người Pháp, ở nơi nào và khi nào tùy ông quyết định ».

        Hai ngày sau ông Churchill lại trao cho tôi một bức điện văn mới. Ông căm giận vì tôi từ chối, nhất là trước mặt người Mỹ, ông nói khẩn khoản với tôi rằng sẽ xét lại vấn đề . Nếu không, dư luận sẽ tỏ ra nghiêm khắc với tôi và chính ông cũng không thể làm gì để giúp Pháp Chiến Đầu đối vời Hoa Kỳ nếu tôi vẫn đứng đầu « phong trào ». Nhưng lần này ông tuyên bố rằng ông « được phép nói cho tôi biết chính Tổng Thống Hoa Kỳ gửi giấy mời tôi dự hội nghị, đồng thời ông cũng gửi giấy mời của ông... trước hết, người ta sẽ thảo luận các vấn đề liên hệ đến Bắc Phi... Tổng Thống Hoa Kỳ và chính ông đều vui sướng nếu tôi tham dự cuộc thảo luận về các vấn đề ấy ».

        Tôi không cần vạch rõ bức điện văn có ý nghĩa đe dọa nào, sau nhiều lần kinh nghiệm tôi không bị xúc động bao nhiêu, tôi cho rằng «tình hình chiến tranh và thực trạng của nước Pháp lúc này không cho phép tôi khước từ cuộc gặp gỡ Tổng Thống Hoa Kỳ và Thủ Tướng Anh ». Tôi dùng luận điệu ẩy để thảo phúc thư nhận lời mời, nhưng không quên nhấn mạnh rằng những vấn đề đem ra thảo luận «là hậu quả của một việc làm không có Pháp Chiến Đấu tham dự, việc ấy đưa đến một tình trạng hầu như không mấy khả quan cho đồng minh và không khả quan chút nào cho nước Pháp ».

        Trước khi gửi thư trả lời, tôi long trọng mời họp ủy Hội Toàn Quốc, sau khi xem xét cặn kẽ vấn đề ủy hội tán thành việc đi Anfa của tôi, dù chỉ là để gặp riêng tổng thống Roosevelt. Tôi có ý kéo dài cuộc thảo luận một thời gian. Sau đấy tôi không vội vàng lên đường. Những người tháp tùng gồm có Catroux, d’Argenlieu, Palewski giờ là chánh văn phòng của tôi, Hettier de Boislambert mới ở Pháp sang sau khi vượt ngục Gannat — Vichy đã giam ông tại đây vì ông dính dáng đến vụ Dakar. Sau hết, điều kiện khí tượng còn làm trì trệ thêm cuộc khởi hành của tôi. Đến hôm 22 tháng giêng chúng tôi mới đến bãi Fẻdala.

        Những người đến đón tiếp chúng tôi trong vòng bi mật là : ông Wilbur, tướng Mỹ, ngày xưa tôi đã quen biết ông ở Trường Cao đẳng quân sự, ông chào tôi thay mặt tổng thống Roosevelt; ông Codrington với lời khen tặng của Ô. Churchill; đại tá Linarès do tướng Giraud phái đến để mời chúng tôi đi dùng cơm sáng. Không có đoàn quân nào bồng súng chào khách. Nhưng lính canh Mỹ giàn thành một vòng đai lớn xung quanh chúng tôi. Nhiều xe Mỹ đến xếp hàng gần phi cơ. Tôi lên chiếc xe thứ nhất. Wilbur, trước khi làm y như vậy, nhúng một chiếc khăn xuông vũng nước ngầu bìm rồi lau cửa kính. Những cách thận trọng này có mục đích giấu giếm sự có mặt của tướng de Gaulle và các đồng chí ở Maroc.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #209 vào lúc: 09 Tháng Hai, 2019, 11:19:51 pm »


        Ở Attfa, đòng minh đã tịch thu một loạt vin la và đuổi chủ nhân đi ở nơi khác. Ngoài ra, người ta còn đuổi hết dân chúng ở một vùng rộng ở xung quanh. Một hệ thống dây kẽm gai vây kín nơi hội họp. Nhiều đồn lỉnh Mỹ canh gác trong và ngoài không cho một người nào ra vào. Bếp nước và việc dọn dẹp nhà cửa của từng người cũng do lính Mỹ làm hết. Tóm lại, đây là một cách giam lỏng. Nếu người Anh tự buộc mình như vậy thì tôi không nói làm gì. Nhưng đằng này họ đem thi hành với tôi giữa một nơi thuộc chủ quyền của người Pháp, điều đó tôi cho là một hành vi xúc phạm.

        Bởi thế cho nên những lời đầu tiên tôi nói với tướng Giraud thiếu hẳn tính cách ôn hòa « Sao ? tôi đã đề nghị chúng ta họp mặt với nhau đến bốn lần mà bây giờ chúng ta phải gặp nhau giữa những người ngoại quốc ở một nơi bao bọc dây kẽm gai như thế này à ? Ông không cảm thấy đây là một vết nhục cho tổ quốc à ? » Giraud sượng mặt trả lời rằng ông không thể làm khác được. Nói đúng ra, tôi không lấy làm lạ vì biết rõ ông ta giao thiệp với người Mỹ trong những điều kiện thế nào.

        Dẫu sao thì bữa cơm cũng thân mật. Chủng tôi kể lại những kỷ niệm chung và theo lời yêu cầu của tôi, ông kể lại chuyện vượt ngục Koenigstein phi thường của ông. Nhưng khi đã ăn cơm xong tưởng Giraud nói sang chuyện khác. Ông nhắc đi nhắc lại rằng : « Ông chỉ nghĩ đến cuộc chiến,... Ông không muốn dính dáng đến chính tri;... Ông không bao giờ nghe người khác nói đến một lý thuyết hay một chương trình;... Ông  không đọc một tờ báo, không nghe đài phát thanh... » Dù là ông tin tưởng, dù là ông đã cam kết với người ta, ông cũng tỏ ra ông bị lệ thuộc các « đại lý chấp chính » như Noguès, « tôi cần cho Maroc » ; Boisson, « người biết bảo vệ thuộc địa chống mọi cuộc tấn công của ngoại bang, cả của nước Đức »; Peyrouton, người mới thay thế Chatel toàn quyền Algẻrie và có nắm tay sắt; Bergeret, một chiến lược gia lỗi lạc ». Ông không giấu giếm rằng, ngoài ý muốn — có lẽ cương quyết — chống quân Đức, ông không có gì để phản đối chế độ Vichy. Sau hết, ông cho là khó hiểu, nếu không đáng chê trách, thái độ ấu trĩ, bình dân và cách mạng của người kháng chiến trong nước. Sau cuộc hội đàm đầu tiên ấy, chúng tôi để Giraud nghỉ tại villa của ông và trở về villa của chúng tôi.

        Trời đã xế chiều, tôi ở lỳ nhà với thái độ dè dặt có tính toán, ông MacMillan đến thăm chúng tôi, ông là quốc vụ khanh Anh, chính phủ ông phải đến Alger để phối hợp công việc miền tây Địa Trung Hải. Ô. MacMillan cho tôi biết rằng ông sẽ liên lạc với Murphy để cố gắng tìm một công thức thống nhất mà cả tôi lẫn Giraud đều có thể chấp nhận được, Roosevelt và Churchill sẽ đưa ra công thức ấy. Tôi nói cho ông biết rằng sự thỏa thuận giữa Giraud và de Gaulle chỉ có thể thực hiện giữa những người Pháp với nhau chứ không thế bằng cách nào khác. Tuy nhiên, vì có lời mời khẩn khoản của quốc vụ khanh Anh, tôi cũng đến thăm Churchill.

        Giáp mặt Thủ Tướng Anh, tôi mạnh mẽ tuyên bố rằng tôi sẽ không đến đây nếu biết trước mình đến đất Pháp mà bị bao vây bởi lưỡi lê Mỹ. Ông kêu lên : «Đây là xử bị chiếm đóng!» Khi chúng tôi đã dịu giọng, chúng tôi đề cập đến mọi việc then chốt. Thủ Tướng giải thích với tôi rằng ông đã thỏa thuận với tổng thống Mỹ về một dự án giải quyết vấn đề Đế quốc Pháp. Các tướng Giraud và de Gaulle sẽ là đồng chủ tịch một ủy ban lãnh đạo, hai vị chủ tịch và các thành phần khác đều có quyền ngang nhau về đủ mọi phương diện. Nhưng Giraud sẽ nắm quyền chỉ huy tối cao quân đội vì Hoa Kỳ cung cấp quân trang cho quân đội Pháp thổng nhất và Hoa Kỳ chỉ muốn giải quyết vấn đề với Giraud. Ô. Churchill nói : «Hẳn là bạn tôi, tướng Georges, có thể vào ủy ban cho đủ số người, với tư cách đệ tam chủ tịch». Còn như Noguès, Boisson, Peyrouton, Bergeret, họ sẽ ở lại chức vụ và được đưa vào ủy ban. «Bây giờ người Mỹ đã dùng họ và muốn mọi người tin cẩn họ».

        Tôi trả lời Churchill rằng giải pháp này có thể thích hợp với cấp bậc thượng sĩ của người Mỹ và hay lắm, nhưng tôi không thể tưởng tượng được tại sao ông lại cho là đáng quan tâm. Còn như tôi, tôi buộc lòng phải nghĩ đến cái gì còn là chủ quyền của nước Pháp. Đối với Roosevelt và ông, tôi có lòng kính mến cao trọng, hẳn ông biết rõ điều ấy, nhưng tôi không thể chấp nhận các ông có tư cách để định đoạt quyền hành của Đế quốc Pháp. Đồng minh đã thiết lập một hệ thống quyền hành ở Alger không có mặt tôi và chống lại tôi. Họ không được thỏa mãn cho lắm, bây giờ họ dự tính nhận chìm Pháp Chiến Đấu vào trong hệ thống ấy. Nhưng Pháp Chiến Đấu không chấp nhận. Nếu phải tan rã thi chúng tôi giải tán trong danh dự.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM