Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 08:26:46 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Khoảng trời Ban-Tích  (Đọc 25619 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #10 vào lúc: 10 Tháng Mười Hai, 2018, 11:12:49 am »


        Sau khi bắt tay Khô-vơ-rin và nhẩy từ ca-mi-ông xuống, Lu-nin dạo qua các phố. Phải tìm ra phòng thường trực để biết sư đoàn mình ở đâu.

        Càng đi ngược theo các phố dài, thẳng qua các cầu và men theo các con kênh, lòng anh càng xúc động mạnh. Mọi vật làm anh bối rối, cả đến không khí của thành phố, cái không khí mát, nhẹ, ẩm làm ánh sáng như thêm tươi, tiếng động như thêm rõ, ở đấy anh đã gặp Li-đa, ở đấy hai người đã cùng dạo bước trong những đêm hè dài dưới ánh trăng, ở đấy Li-đa đã thành vợ anh.

        Phòng thường trực ở trên Sa-đô-vai-a, gần Toà công trình sư. Với tư cách sĩ quan hải quân. Lu-nin được đồng chí chỉ huy phó nơi đó tiếp: một thiếu tá hải quân cao, gầy, đứng tuổi, rất lễ phép, cúc áo sáng loáng, cổ tay áo là cứng lâu ngày đã ngả mầu vàng để lộ ra hai cổ tay xương xẩu. Cổ tay áo là đó, và những ngón tay thanh tú đó mang cốt cách riêng biệt của thành phố Lê-nin-grát! Sau khi xét giấy tờ của Lu-nin, đồng chí bảo Lu-nin phải đến Bộ tham mưu các lực lượng không quân của Hạm đội, ở đấy người ta sẽ chỉ địa điểm của sư đoàn. Nhưng khi Lu-nin hỏi địa điểm của Bộ tham mưu, thì im lặng một lúc, đồng chí chỉ huy phó hình như không biết tí gì về cái đó cả. Đồng chí nói:

        - Hiện nay, mặt trận rất linh động.

        Đồng chí đề nghị Lu-nin đợi, đi vào phía trong cùng gian phòng thì thầm rất lâu với một đồng chí giúp việc. Lu-nin nghe rõ tên Pê-tơ-rốp và anh tưởng Bộ tham mưu ở thành phố đó. Nhưng đồng chí chi huy phó, đáng lẽ cho anh đi Pê-tơ-rốp thì lại sang phòng bên và gọi dây nói. Khi đồng chí về, người giúp việc nói:

        - Tôi đã báo cáo đồng chí là không gọi được nữa. Có lẽ họ không còn ở đấy.

        Đồng chí chỉ huy phó khuyên Lu-nin đi tìm sĩ quan liên lạc của lực lượng không quân ở dinh Thủy sư đô đốc.

        Lu-nin đi lên Mỏm Nê-vơ-ski và trông thấy mũi tên dinh Thủy sư. Các kỷ niệm vui buồn tràn ngập anh. "Mũi tên sáng dinh Thủy sư..." câu thơ của Puskin không còn đúng với sự thật, vì mũi tên đã phủ mầu vôi ngụy trang, không còn sáng nữa. Từ vườn dinh Thủy sư, tỏa ra mùi ẩm mốc ngôn ngọt. Mùi hương đó đối với anh cũng rất quen thuộc, mùi hương đặc biệt của Lê-nin-grát. Anh mất hàng giờ tìm kiếm sĩ quan liên lạc qua tòa lâu đài cũ của vua Pi-e Đại đế, mênh mông như một thành phố bỏ hoang, theo những hành lang vô tận qua những căn phòng nóc vòm ít ánh sáng mà người ta ngăn vội vằng vách ván. Sĩ quan liên lạc hình như cũng không biết Bộ tham mưu các lực lượng không quân ở đâu. Và khuyên Lu-nin đến thẳng Bộ tham mưu sư đoàn, nghe như đã lui về núi Pô-lon-nai-a bên kia Lê-nôi-ê.

        Lu-nin tới đó bằng xe điện số 9. Anh đứng ở đầu toa. Anh tự lấy làm lạ rằng đi ra phía mặt trận lại bằng xe điện, cùng đi lại có các bà nội trợ đi chợ về, và các nữ sinh viên Đại học Bách khoa, rồi cả nữ đồng chí phát vé suốt chặng đường vừa lo "chiến đấu" với lũ nhãi cứ bám vào sau xe vừa lo đòi anh cũng như đòi người khác 15 xu tiền tầu!

        Tuy nhiên, đâu anh cũng tìm thấy dấu hiệu tỏ ra gần mặt trận. Thành phố không chịu để bị đánh bất ngờ. Chiến hào sâu, bãi dây thép gai, chướng ngại vật chống xe tăng chắn lấy các phố chạy ngang. Sau chiến lũy, cao xạ chõ nòng lên. Những nhà ở góc phố thì cửa sổ đã bịt gạch và để hở lỗ châu mai hẹp. Những lồ châu mai lặng lẽ và cảnh giác, quan sát xung quanh. Trên khuôn mặt mọi người, anh thấy một ý chí quyết tâm và bình tĩnh.

        Trong một góc xe, trước mặt nữ đồng chí phát vé, một đồng chí bộ đội cặp giữa hai đầu gối một cái túi vải dài. Lu-nin lúc đầu tưởng là một nhạc cụ vì mặt anh chàng có vẻ nhạc sĩ. Nhưng nhìn kỹ hơn, anh hiểu là bao súng. Súng mà đem trong bao thì để làm gì nhỉ? Đột nhiên anh hiểu: đó là một tay xạ thủ ra làm việc ở tiền duyên.

        Khi xe đỗ ở Lê-nôi-ê, một phi công lên. Cũng cát-két sĩ quan hải quân, nhưng mặc bơ-lu-dông da, như các phi công thường mặc vào mùa hè, tay áo không có phù hiệu. Người tầm thước, quảng 30, mặt tròn, mắt nhanh và chăm chú. Anh dừng lại ngay trước Lu-nin, ngắm Lu-nin từ đầu đến chân với một nụ cười rộng lượng nhưng không vồn vã lắm. Họ qua mấy ga liền, nhưng không ai nói với ai một câu. Rồi đồng chí phi công mặc bờ-lu-dông báo:

        - Đồng chí thiếu tá, chúng ta xuống đây.

        Ngoan ngoãn Lu-nin theo xuống.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #11 vào lúc: 10 Tháng Mười Hai, 2018, 11:13:53 am »


        "Núi Pô-lon-nai-a" là một thung lũng lớn, đầy nhà kiểu biệt thự. Lu-nin và ông bạn đồng hành xuống một cái dốc đứng không lát đá.

        - Đồng chí là huấn luyện viên ở một trường Hàng không? - Người mặc bờ-lu-dông hỏi và vẫn tiếp tục nheo mắt xem xét Lu-nin.

        Lu-nin gật.

        - Đồng chí ở miền nam đến?

        Lu-nin lại gật.

        - Đồng chí đã khuấy trời đảo đất để được ra mặt trận?

        - Đúng.

        - Và chính đồng chí đã tìm cách đến đây được bằng ca- mi-ông?

        Lu-nin nghĩ thầm: "Anh chàng này là ma xó hay sao mà gì cũng biết".

        Trông-dây điện thoại từ khắp ngả châu về một cái biệt thự, thì không khó gì mà không nhận ra được đó là phòng tham mưu! Nhưng chắc rằng đường dây còn chưa đủ, vi các điện thoại viên vẫn đang bận mở dây ở trước biệt thự. Trông thấy người cùng đi với Lu-nin, họ ngừng tay đứng nghiêm.

        - Thế nào, các đồng chí có bị uống nước1 nhiều không? - Người đi với Lu-nin hỏi.

          Ý nói các thủy thủ bơi khi tàu đắm bị uống nước. - (N.D)

        - Báo cáo: tất cả. - Họ đồng thanh trả lời.

        Người phi công mặc bờ-lu-dông dừng lại và ngắm nghía họ cũng kỹ như khi ngắm Lu-nin. Anh hỏi:

        - Các đồng chí ăn ở thế nào?

        - Báo cáo: rất tốt. - Một người trong bọn trả lời và tiến lên một bước - Nhưng chưa được phát quân phục khác. Báo cáo đồng chí nhìn trên lưng chúng tôi!

        Anh ta mặc một cái ca-pốt bộ binh cũ, mất hết cúc và một cái áo lót lính thủy.

        - Tôi sẽ giải quyết việc này, - người phi công trả lời.

        Anh im lặng và chú ý nhìn nét mặt trẻ và sáng của người

        điện thoại viên với một vẻ hài lòng rõ rệt. Rồi anh tiếp:

        - Thế là đồng chí I-nha-tốp đã giật giải nhé... Tốt lắm. Bơi bao lâu?

        - Báo cáo: trước thì bốn tiếng cho đến lúc người ta tìm được tôi. Rồi sau lại hai tiếng nữa.

        - Các các đồng chí nữ?

        - Báo cáo: hy sinh hai.

        - Ma-ni-a Sô-kô-lô-va?

        - Đổng chí ấy bơi khá. Nhưng một chiếc Mét-séc-mít đã bắn đồng chí ấy.

        Người điện thoại viên hạ thấp giọng và nhìn Lu-nin bằng con mắt không bằng lòng. Chắc anh thấy khó chịu phải nói trước một người lạ. Người phi công nói với Lu-nin:

        - Đồng chí thiếu tá, mời đồng chí vào. Tôi còn dở câu chuyện.

        Lu-nin đi qua cái vườn nhỏ. Hoa đa-li-át nở rực rõ trước hiên. Anh trèo qua mấy bực vào nhà. Đồng chí sĩ quan thường trực ngồi cạnh máy điện thoại, sơ mi trần, đang bận thay cổ áo sạch cho áo ngoài. Khuôn mặt trẻ măng sạm nắng. Khi thấy Lu-nin, anh ghé hàm răng trắng trẻo, cắn đứt sợi chỉ và mặc áo ngoài vào: một trung úy.

        Anh cầm giấy tờ của Lu-nin, xem xét, và nói sẽ đi báo cáo với đồng chí tham mưu phó. Anh đang đi về cửa buồng cạnh, giấy tờ cầm tay, thì người phi công mà Lu-nin gặp trên xe điện di vào. Đồng chí trung úy đứng nghiêm, chào và hô:

        - Đứng nghiêm!

        Rồi anh bắt dầu báo cáo:

        - Báo cáo đồng chí chính uỷ...

        Nhưng đồng chí chí kia ngăn lại, dáng mệt mỏi.

        "À ra đồng chí chính ủy - Lu-nin lúc đó mới biết - Trẻ quá!"

        - Ở đây đẹp không. - Đồng chí chính ủy vừa nói vừa ngắm hoa đa-li-át qua cửa sổ.

        - Báo cáo không rõ. - Đồng chí trung úy trả lời. - Tôi chưa có thì giờ ngắm, mới đến chiều qua. Ở Tan-lin, hoa còn nhiều nữa.

        - Ai chỉ huy ngoài Vịnh? - Đồng chí chính ủy hỏi.

        - Đồng chí tham mưu phó.

        - Không, tham mưu trưởng.

        - Đồng chí phó...

        - Nay là trưởng. - Đồng chí chính ủy nói với giọng quả quyết.

        - Thế còn đồng chí trung tá?

        Chính ủy không trả lời.

        - Hay là bị hy sinh ngoài biển?

        Chính ủy gật đầu.

        - Thật thế chứ?

        Chính ủy lại gật đầu.

        Im lặng hồi lâu. Rồi đồng chí trung úy sửa tư thế và hỏi, với một giọng như trong khi làm việc:

        - Báo cáo đồng chí chính ủy, đồng chí muốn gặp đồng chí tham mưu trưởng?

        - Bây giờ thì không. Tôi đi xem chỗ ăn ở của chiến sĩ ra sao? Tại sao trang phục của đại đội Thông tin lại lôi thôi như thế?

        - Họ mất hết trang phục ngoài biển. Nhưng chúng tôi đã nhận được quân trang mới.

        - Bao giờ phát?

        - Sau cơm chiều.

        Trước khi đi, chính ủy bắt tay Lu-nin và tự giới thiệu một cách thân mật:

        - Chính ủy sư đoàn U-va-rôp.

        Lu-nin xưng tên.

        - Chúng ta sẽ lại gặp nhau, đồng chí Lu-nin ạ.

        Đồng chí chính ủy đi. Đồng chí trung úy sang buồng tham mưu trưởng. Anh trở ra, đưa cho Lu-nin lệnh ra ngay đơn vị. Nhưng cũng không biết rõ hẳn đơn vị ở đâu: Ba phi đội đóng ở ba địa điểm, đội một ở bờ biển bắc, đội hai ở bờ biển nam, đội ba ở Cờ-rông-stat. Ban Tham mưu trung đoàn cùng đóng với phi đội 1. Lu-nin không biết cái gọi "Bờ Nam" là cái gì; nhưng dù sao thì cũng chắc là một khu vực khó tới. Muốn bắt được số điện thoại, đồng chí sĩ quan liên lạc phải gọi tuần tự mặt trời, mặt trăng và bẩy hành tinh. Đồng chí không ngừng kêu trong máy, mất đến 40 phút.

        - Thượng úy Ta-ra-rác-xim? Ai ở máy đó? Đồng chí Ta- ra-rắc-xim phải không?

        Vậy là Lu-nin được nghe thấy tên này lần đầu tiên.

        Cuối cùng dồng chí sĩ quan liên lạc bắt được số. Đồng chí trung đoàn trưởng Prôt-cua-ri-a-kôp lệnh cho đồng chí phi công mới ra nhận ngay công tác dưới sự điều khiển của phi đội trưởng phi đội 2.

        - Đại úy Rát-sô-khin chỉ huy phi đội 2, - Đồng chí trung úy nói rõ và nhấn mạnh chữ đại úy, như muốn Lu-nin  chú ý đến cái việc là mình sẽ dưới quyền một sĩ quan cấp thấp hơn. Anh nhìn Lu-nin vào tận lòng trắng mắt, muốn đoán cảm giác của Lu-nin sau tin này. Nhưng Lu-nin  không hiểu gì. Anh vẫn tự coi như mình chỉ là một phi công ngành dân dụng và cho rằng một đại úy chuyên nghiệp làm cấp trên anh là lẽ dĩ nhiên.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #12 vào lúc: 11 Tháng Mười Hai, 2018, 03:24:39 pm »

       
II

        Một chiếc ca-mi-ông đi xuống phi đội 2. Người sĩ quan trực nhật để Lu-nin ngồi cạnh người lái xe. Lu-nin nhìn cảnh vật, tìm hiểu xem đi đâu. Chỉ biết là mình ở phía bắc thành phố, giữa Lê-nin-grát và quân Phần Lan đang tấn xuống eo Ca-rê-li nhưng bị chặn lại trên đường Sê-trô-ret Bê-lô-trốp. Anh cũng biết là mình đi về phía biển.

        Xe chạy mãi, dọc theo những biệt thự không người và đầy hoa đa-li-át đỏ chói trước hiên. Đôi lúc qua những biệt thự thì lại đến những cánh đồng khoai, ở đó các chị phụ nữ có vẻ rất bận rộn. Lu-nin không ngừng nhìn về trước, đợi xem biển, nhưng trời đã tối, mà bờ biển vẫn không thấy đâu. Họ đến trường bay.

        Cố nhiên không phải là một trường bay thực sự, mà là một mảnh đất thưa xuềnh xoàng sửa sang lại trong một rừng thông, cạnh những biệt thự không người ở. Tuy tối trời, con mắt quen thuộc của Lu-nin cũng thấy ngay những máy bay phân tán ở dìa bãi, dưới cành cây - 6 khu trục I-16.

        Người lái xe chỉ cho anh lối vào chỉ huy sở của Rát-sô- khin. Lu-nin đi một mình, lễ mễ cái vali. Chỉ huy sở ở đầu sân bay, trong một cái hầm mái tròn phủ cỏ hơi nhô qua mặt đất. Trước cửa vào, một dồng chí thủy quân đội cát- két, đeo tiểu liên đứng gác. Anh đề nghị Lu-nin chờ và bấm chuông. Một lúc sau, một người ra khỏi hầm. To ngang, rất thấp, mặc quần áo bay, đầu trần, "Võ sĩ hạng lông" Lu-nin nghĩ bụng. Anh chàng bé. nhỏ có vẻ nghĩ ngợi, nhìn Lu-nin một cách khó chịu. Tuy nhiên anh tự giới thiệu rất đúng mực:

        - Thượng úy Ka-ban-kốp, chính trị viên phi đội 2.

        Lu-nin bắt tay và nói tên.

        - Đồng chí muốn gặp đồng chí đại úy? - Ka-bân-kốp hỏi.

        - Vâng, đại úy Rát-sô-khin.

        Khuôn mặt bé nhỏ cương quyết của Ka-ban-kốp lại có dáng khó chịu. "Mình đến chắc không đúng lúc" Lu-nin tự nghĩ.

        - Đồng chí thiếu tá, đồng chí ở Sư đoàn bộ lại? - Ka-ba- kốp hỏi và không vội đưa Lu-nin vào.

        - Đúng. - Nhưng Lu-nin cảm thấy ngay là Ka-ban-kốp đã hiểu lầm: anh muôn nói là từ phòng Tham mưu lại, nhưng Ka-ban-kóp lại tưởng anh là phái viên của phòng Tham mưu. Tuy vậy, Lu-nin không tìm được câu nào để cải chính.

        Ka-ban-kốp mòi anh xuống, đẩy cửa và đi vào. Một hành lang ngầm, tối, che ván, nước róc rách ở dưới. Ka- ban-kốp mở cửa thứ hai, và họ vào một buồng nhỏ leo lét ngộn đèn dầu thông phong ám khói, treo ở vách. Mùi nhựa thông ngôn ngọt. Trần thì thấp: Lu-nin gần đụng cát-két. Trong cùng, còn một cửa thứ ba, và hai phi công mặc quần áo bay lắng nghe tiếng nói bên trong, dáng ỉu xìu. Khi Ka- ban-kôp và Lu-nin vào, họ quay lại.

        - Ka-ban-kôp, cậu trông thấy đồng chí Ni-cơ-ri-tin chứ? - Một thanh niên xinh trai quãng 19 tuổi, má phình như con gái hỏi khẽ.

        Ka-ban-kốp gật đầu.

        - Có thật đồng chí ấy còn sống thèm được 20 phút không?

        - Không biết nữa... Mươi phút hay ít hơn nữa. - Ka- ban-kốp trả lời rất khẽ và đến gần cửa. - Máu trào lên làm đồng chí ấy nghẹt thở. Ngực bị đạn xuyên qua hai chỗ. Khi kéo được ra ngoài máy bay, máu ở miệng vọt ra như tia nước.

        - Còn tỉnh không? - Người phi công trẻ tuổi hỏi tò mò như đứa trẻ.

        - Lúc đó mê rồi, - Ka-ban-kôp trả lời.

        - Đồng chí ấy bay vượt qua biển trong khi ngực đã thủng. Đồng chí ấy theo đồng chí đại úy và Sê-rốp không chệnh hướng lần nào. Tôi trông thấy: tôi bay đàng đuôi, sau Bé-sây-tốp. Mà lúc đó đồng chí ấy đã hấp hối.

        - Người thợ máy của đồng chí ấy đoán biết được, vì khi thấy máy bay hạ cánh mà bánh xe không mở. - Người phi công thứ hai lặng im từ nãy giờ mới nói.

        Đồng chí này nhiều tuổi hơn một ít, cao, mảnh, lưng hơi còng, mặt buồn, thông minh và hiền hậu.

        Đồng chí nói tiếp:

        - Đồng chí ấy lượn một vòng đúng lệ thường, nhưng không mở bánh xe, thành ra hạ xuống đất bằng bụng máy bay. Máy mở bánh xe vẫn tốt nhưng do đồng chí ấy không đủ sức kéo máy nữa; đã ngất đi khi hạ. Một cái hạ kỳ diệu: máy bay chỉ hơi hư hại. Các đồng chí thợ máy sẽ chữa xong đêm nay. Mai, máy lại có thể bay.

        - Nhưng có ai mà bay chứ! - Ka-ban-kốp nói.

        Anh hé cửa và nhìn qua khe. Mọi người im lặng. Anh mở thêm.

        Lu-nin cũng nhìn một cái và lần đầu tiên trông thấy Rát-sô-khin.

        Đại úy ngồi sau bàn, trước một cái đèn dầu lửa to. Chiếu rõ mặt anh, gò má rộng, lông mày hung hung, da sần sùi với những chấm tàn hương lớn, y như mặt người đang thổi vào cám. Những nét dăn nhỏ như que diêm chụm lên phía hai con mắt linh lợi và cách xa nhau. Anh trạc ba mươi tuổi. Kiểu mặt người ở đồng ruộng. Anh đang bực tức.

        Rát-sô-khin không biết Ka-ban-kôp và Lu-nin vào, có lẽ vì ánh đèn loé quá. Anh chỉ để mắt nhìn người đứng trước anh, bên kia bàn: một chàng đẹp trai tóc nâu mảnh và thẳng, mũi như mỏ chim cắt, da mai mái, lông mày đen giao nhau trên sông mũi. Dưới đôi bụi rậm ấy anh nhìn chòng chọc vào Rát-sô-khin bằng con mắt dữ dội. Anh vò nhầu trong tay chiếc mũ bay và mỗi lúc lại ngoái đầu ra sau, như sợ có ai, tuy chẳng có ai sau anh cả.

        - Đồng chí đã để đồng chí ấy chết! - Rát-sô-khin nói và nhìn bằng con mắt tức giận. - Đồng chí phải bảo vệ không cho kẻ nào đánh vào sau đồng chí ấy. Thế mà đồng chí đã để cho đồng chí ấy chết.

        - Tôi đã hạ một gioong-ke. - Anh phi công có cái mũi dọc dừa trả lời và ngước cao dôi mắt đẹp nhìn Rát-sô-khin.

        - Tôi cóc cần là đồng chí đã hạ một gioong-ke! - Rát-sô-khin quát lên. Anh tái đi vì tức giận, và như vậy lại càng thấy rõ vệt tàn hương. - Khi mà đồng chí săn đuổi cái gioong-ke của đồng chí, chúng đã giết mất đồng chí ấy! Không bao giờ người ta có quyền để chết tiểu đội trưởng của mình. Không bao giờ!

        - Tôi đã hạ một gioong-ke. - Anh chàng nhắc lại, ngang bướng, và lại ngoái đầu ra phía sau.

        Chắc anh ta đã nhắc câu này nhiều lần.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #13 vào lúc: 11 Tháng Mười Hai, 2018, 03:25:38 pm »


        Rát-sô-khin đập tay xuống bàn, nắm tay lốm đốm vết chấm. Anh muốn quát lên nhưng tức giận làm nghẹt cổ, và như trong một hơi thoảng anh bật ra:

        - Cút đi!

        Anh chàng phi công vò cái mũ da như cái giẻ và bước ra khỏi buồng len giữa Ka-ban-kốp và Lu-nin.

        - Báo cáo đồng chí đại úy. - Ka-ban-kốp có vẻ khổ tâm vì một người lạ mặt đã chứng kiến việc vừa xảy ra. - Đồng chí thiếu tá ở Sư đoàn xuống.

        Loá mắt vì ánh đèn, Rát-sô-khin chớp mắt nhìn ra phía cửa, và lúc đó mới nhìn thấy Lu-nin. Nhìn thấy lon, anh thong thả đứng dậy. Vóc anh tầm thước, người thô, vai rộng. Anh đăm đăm nhìn Lu-nin vẫn với dáng tức giận như đối với anh chàng có cái mũi như mỏ chim cắt. Lu-nin sửa tư thế, để tay lên vành mũ:

        - Báo cáo đồng chí đại úy, tôi, thiếu tá Lu-nin, đến xin đồng chí cắt công tác.

        Rát-sô-khin mới thoạt nghe không hiểu, đọc giấy tờ mà phòng tham mưu sư đoàn giao cho Lu-nin hồi lâu, sau cùng hiểu và ngồi xuống.

        Lu-nin bỏ mũ và lấy khăn lau mồ hôi trán.

        - Đồng chí là phi công? - Rát-sô-khin hỏi, mắt dán vào cái trán hói và cái thân thể hơi đẫy đà của Lu-nin.

        - Vâng.

        Mắt Rát-sô-khin nheo lại, như có vẻ hài hước.

        - Phi công dân dụng?

        - Vâng, đúng.

        - Đồng chí đã lái khu trục?

        - Rất ít, ở nhà máy.

        - Đồng chí đã tác chiến?

        - Tôi chưa có dịp. - Lu-nin không muốn nói tới các trận đánh của anh hồi nội chiến.

        - Người ta gửi đồng chí xuống để bổ sung? - Rát-sô- khin lần này tỏ rõ vẻ diễu cợt. - Để thay thế Ni-cơ-ri-tin.

        Lu-nin lặng yên.

        - Tại sao chỉ một đồng chí? Chúng tôi chỉ còn năm người. Người ta không nói vậy với đồng chí sao?

        Lu-nin vẫn lặng yên.

        Rát-sô-khin cũng im, suy nghĩ. Rồi nói, lần này không một chút hài hước:

        - Giao cho đồng chí thiếu tá chiếc máy bay của Ni-cơ- ri-tin, phải không, cậu Ka-ban-kốp?

        - Còn cái nào khác nữa. Ka-ban-kốp trả lời.

        Rát-sô-khin gọi to:

        - Bê-sây-tôp!

        Anh chàng mũi dọc dừa vào, đứng nghiêm, mắt đen nhìn trừng trừng Rát-sô-khin.

        - Thiếu tá Lu-nin sẽ lái chiếc máy bay của đồng chí Ni-cơ- ri-tin. Tôi không giao thiếu tá cho đồng chí, đồng chí lại đê thiếu tá bị giết. Ai đồng chí cũng để bị giết! Tôi không giao bất cứ ai cho đồng chí, đồng chí đi với tôi. Đồng chí sẽ là đồng đội của tôi, thế chân Sê-rốp.

        Bê-sây-tổp chẳng nói gì. Một lần nữa anh ngoái đầu qua vai, như tìm ai đằng sau.

        - Đồng chí thiếu tá, tôi nhường Sê-rốp cho đồng chí, Rát-sô- khin nói tiếp - đồng đội của tôi. Hắn chưa hể chơi tôi một vố nào từ đầu chiến tranh - Giọng Rát-sô-khin dịu đi - Sê-rôp!

        Một trong hai người phi công khi nãy nghe ở cửa, người nhiều tuổi hơn và lưng hơi cong, bước vào. Trong đôi bốt lông lớn, anh như có vẻ ngượng nghịu.

        Rát-sô-khin nói:

        - Kô-li-a, chúng ta ly dị nhau! Thiếu tá Lu-nin sẽ là tiểu đội trưởng của đồng chí, thay Ni-cơ-ri-tin.

        - Rõ!

        Sê-rổp buồn ra mặt. Nhưng chắc vì không muốn làm Lu-nin phật ý, anh mỉm cười vui vẻ với Lu-nin.

        - Bây giờ thì đi ăn cơm! - Rát-sô-khin nói sau khi xem giờ.

        Mọi người ra nhà ăn - Lu-nin, Sê-rốp, Bê-sây-tốp và thiếu úy Sê-pen-kin, người phi công trẻ tuổi má phình như con gái, người đã hỏi Ka-ban-kốp là Ni-cơ-ri-tin sống thêm được mấy phút sau khi hạ cánh. Bê-sây-tốp đi hơi tách ra khỏi mọi người. Đột nhiên anh cất tiếng hát hơi đá giọng Cô-ca-dơ:

        "Chết oanh liệt, hay làm kinh ngạc mọi người"

        Anh cứ hát nghêu ngao và chắc là đợi có người bắt chuyện. Nhưng ai nấy đều im, rồi anh cũng im nốt. Cứ mười bước anh lại ngoái cổ nhìn về sau.

        Lu-nin lặng yên, biết rằng mọi người đang nghĩ đến đồng chí mới hy sinh. Riêng Sê-rốp liếc về phía anh, và sau cùng mới hỏi:

        - Xin lỗi đồng chí thiếu tá, có phải đồng chí chính là Lu-nin đã nổi tiếng đó không?

         Lu-nin chưa hề cho mình là nổi tiếng, và anh cho rằng Sê-rốp lầm. Sê-rôp đâm ngượng, nhưng với giọng nói không chắc chắn lắm, anh kể lại một cuộc bay nổi tiếng cách đây mười lăm năm và hỏi xem Lu-nin có dự cuộc đó không? Lu-nin nhận có.

        - Tôi biết ngay là chính đồng chí! - Sê-rốp vui sướng reo lên - Còn Lu-nin nào nữa. Tôi biết rất nhiều học trò của đồng chí.

        Rát-sô-khin tới kịp khi hụ gần đến nhà ăn. Anh có vẻ vội. Đến ngang Lu-nin, anh hỏi:

        - Đồng chí thiếu tá, đồng chí ở Vô-lô-da?

        - Đúng.

        - Nghe tiếng đầu của đồng chí tôi đã ngợ. Tôi cũng ở đấy. Chúng ta là đồng hương.

        - Tôi cũng ngợ từ tiếng đầu của đồng chí. - Lu-nin nói.

        Rát-sô-khin mỉm cười, bước vội và vượt họ. Chắc anh muốn chữa lại sự tiếp đón khô khan lúc nãy.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #14 vào lúc: 12 Tháng Mười Hai, 2018, 09:41:14 am »


        Nhà ăn, thường gọi là "nhà vuông" theo thói quen của con nhà đi biển, ở trong một biệt thự nhỏ có những cây phong trắng vặn mình trước mái hiên. Phía trong cửa sổ che giấy xanh. Một ngọn đèn dầu lửa chiếu sáng hai chiếc bàn to vừa phải và kê theo hình chữ "T". Đĩa bát đủ cho sáu người ăn. Bê-sây-tốp, Sê-pen-kin và Sê-rốp ngồi mãi đằng đầu bàn, có vẻ quen thuộc. Sê-pen-kin gọi to:

        - Đồng chí Hin-đa! Mau lên!

        Lu-nin lưỡng lự, chưa rõ nên ngồi ở chỗ nào. Sê-rốp chi cho anh một cái ghế giữa Bê-sây-tốp và Sê-rốp. Hin-da, một cô gái nhỏ nhắn xứ Ét-tô-ni cái mặt sáng sủa đáng yêu như mặt búp bê, đi vào với một khay đầy đĩa. Trong đoàn đã qua những tháng đầu của chiến tranh ở Ét-tô-ni và đã đem Hin-đa từ đó về. Cô dừng lại trên ngưỡng cửa vì thấy Lu-nin ngồi giữa Bê-sây-tốp và Sê-rốp, và sự kinh hoàng hiện lên trong khoé mắt:

        - Trung úy Ni-cơ-ri-tin không về ư? - Cô hỏi.

        Sê-rôp quay mặt đi.

        - Anh ấy không về nữa. - Sê-pen-kin trả lời buồn bã.

        Hai dòng lệ chảy trên má cô thiếu nữ, và cô không gạt đi được vì tay cô còn mắc bận. Cô để khay xuống mép bàn, che mặt sau khăn, và chạy xuống bếp. Mấy phút sau trở lại, mắt cô đã ráo. dáng bình tĩnh, cô đặt trước mỗi ngươi một đĩa cơm thịt bò.

        Mọi người im lặng ăn, riêng Bê-sây-tốp thì không nói hẳn với ai nhưng luôn luôn cố gợi chuyện. Anh nói, mắt long lanh:

        - Chảng gì bằng săn tự do để thấy mình thực là chủ. Tại sao người ta không cho tụi mình đi săn tự do nữa nhỉ? Ái dà! Thời kỳ ở Ét-tô-ni thật là khoái. Trên đường Pác-nu Tan-lin, đầy ắp mô tô Đức. Mình ở sau rừng vụt ra, bổ nhào xuống, nã vào tốp đầu. Chúng rụng đầy đường; thằng đi sau bổ vào thằng trước. Một món nháo nhào. Cứ việc nã vào cả đống.

        Anh phá lên cười và lại ngoái cổ lại để thử xem có ai đằng sau. Mọi người yên lặng. Anh kể thêm:

        - Và còn ôtô! Món săn bở! Bao giờ cũng có tụi quan to ở trong. Mình ở sau lại lia một băng. Chúng chúi mũi chổng bánh lên trời!

        Anh lại phá lên cười và ngoái nhìn qua vai. Không ai nói một tiếng. Anh đứng dậy, đĩa cơm còn nguyên, cầm mũ đi ra; ngang cửa, anh suýt va phải Ka-ban-kốp và tránh ra một bên. Hai người gặp nhau im lặng. Ka-ban-kôp ngồi cạnh cái ghế của Rát-sô-khin. Anh thấp quá đến nỗi chân không tới sàn.

        Anh gọi:

        - Đồng chí Hin-đa! Đề nghị cho tôi ăn với.

        Anh gập chân phải lại và ngồi đè lên, thành ra có vẻ cao ra. Hin-đa đem một đĩa lại và cất bát đĩa của Bê-sây-tốp.

        - Cậu ấy không ăn tí gì à? - Ka-ban-kốp vừa hỏi, vừa ăn đầy mồm.
   
-   Chẳng ăn gì. - Sê-pen-kin trả lời. - Cậu ấy kể chuyện là thích săn tự do.

        - Ai chẳng thích. - Ka-ban-kốp trả lời.

        - Đúng cậu ấy đã hạ một gioong-ke thật. - Sê-rôp nhẹ nhàng nói. - Chính mắt tôi trông thấy, và nhìn xuống đất thì càng rõ. Đồng chí ấy săn nó và đuổi kịp, hạ nó ở gần O-ra-ni-en-bôm. Chiếc gioong-ke đâm xuống ngay trước chỗ có hai hàng cọc ấy.

        - Tôi không nghi ngờ là cậu ấy hạ chiếc gioong-ke hay không. - Ka-ban-kôp nói một cách bực tức. - Thế nhưng, không phải lối hạ như thế. Không, không như thế! Phải hạ nó mà lại không thiệt mất dồng chí mình, nhất là đồng chí đó còn bằng mấy mình.

        - Đúng. - Sê-pen-kin công nhận.

        - Cậu nghĩ xem - Ka-ban-kốp tiếp tục - Từ tháng 6, người ta đã hạ bao nhiêu gioong-ke. Từ Đông Đức đến Lê- nin-grát, đầy rẫy xác nó. Nếu mỗi gioong-ke hạ dược lại phải trả giá bằng sinh mạng một dồng chí, thì đã từ lâu, không còn một người trong bọn mình.

        Mọi người lặng im. Chỉ còn nghe tiếng đĩa. Lu-nin biết mọi người đang nghĩ đến Bê-sê-tốp.

        - Cậu có nhận thấy hắn hay ngoái cổ không? - Ka-ban- kốp hỏi và nhìn Sê-rốp.

        Sê-rốp gật đầu.

        - Ngay khi ăn cơm cũng thế.

        - Mình biết thế là thế nào rồi. - Ka-ban-kốp nói tiếp với Sê-rốp. - Cậu còn nhớ Ku-lê-sôp?

        Sê-rõp gật đầu.

        - Thế là thế nào? - Lu-nin hỏi. Ka-ban-kốp nói:

        - Đồng chí ấy ngoái cố xem có cái Mét-séc-mít nào phía sau không.

        Thấy Lu-nin không hiểu, anh tiếp:

        - Cố tật nhà nghề.

        - Đồng chí ấy cứ 40 giây đồng hồ lại ngoái cô một lần, như khi bay. Vì khi bay, tối thiểu cứ 40 giây phải quay lại xem, không cho Mét-séc-mít bám được vào đuôi mình.

        Sê-pen-kin nói:

        - Một bữa ở nhà ăn, Ku-lê-sốp bắt đầu mắc tật ấy. Thì hôm sau, anh bị hạ.

        Lẽ ra Sê-pen-kin không nên nói câu đó thì phải. Ka- ban-kôp lườm anh. Đôi má thanh niên của Sê-pen-kin ửng đỏ. Anh chàng từ đó đến cuối bữa không nói một tiếng nào nữa.

        Khi mọi người ra khỏi nhà ăn, Lu-nin đêm trước thức suốt sáng, cảm thấy mệt; vừa đi vừa ngủ. Các phi công ơ biệt thự cạnh đó và họ đặt tên là "trạm phi công". Ớ đó cũng một ngọn đèn dầu lửa chiếu sáng sáu cái giường, kê làm hai hàng hai bên vách.

        Bê-sây-tốp đã đi nằm và đang ngủ. Khuôn mặt sạm nắng in thành một vệt đen trên gối.

        Ai nấy ngồi xuống giường mình để cởi quần áo, cởi bỏ đôi bốt lông và bộ quần áo bay một cách khoan khoái. Những thân thể trẻ, chắc đầy bắp thịt, ngực rộng. Chàng Ka-ban-kốp bé nhỏ nhưng lực sĩ nhất: dưới làn da, bắp thịt anh cuộn như những thỏi thép. Nhưng mọi nét mặt đều sạm lại vì mệt. Không còn sức nói chuyện và vừa cởi xong quần áo đã ngủ mất rồi!

        Lu-nin đặt va li lên sàn, lưỡng lự. Hai giường bỏ không. Không biết ngủ giường nào.

        - Đấy là giường đồng chí đại úy. - Sê-rốp nói khi thấy anh không nằm xuống - đồng chí ấy thường ngủ ở Chỉ huy sở. Nhưng cũng lưu một giường ở nhà ngủ. Đồng chí thiếu tá ngủ giường này.

        Lu-nin ngồi xuống mép giường và cởi cúc áo ngoài. Chiếc bàn đêm ở đầu giường, phủ một chiếc khăn. Một chiếc gương tròn nhỏ, in trên mặt khăn một vệt sáng tươi. Còn những bức thư gấp chéo, một tấm ảnh phai màu, là lại cho khỏi nhầu: hình một bà cụ trùm chiếc khăn len. Lu-nin  đột nhiên hiểu những vật đó của ai, và giường của ai. Anh đứng dậy: đêm trước, đồng chí phi công Ni-cơ-ri-tin ngủ trong chăn này, soi trong gương này; và ảnh là ảnh bà mẹ. Mọi người đã ngủ, trừ Sê-rốp nằm im lặng ở giường bên, sau cái bàn đêm. Lu-nin cởi quần áo và đắp chăn.

        Sê-rốp đột nhiên nói:

        - Thế là chúng ta ở ngay cửa Lê-nin-grát, không thể lùi thêm.

        - Đồng chí có người nhà ở Lê-nin-grát? - Lu-nin hỏi.

        - Không, chả còn ai. - Anh nói tiếp giọng hơi run. - Cô ta đã đi. Tôi lại tìm thì cô ta đã đi với trẻ con.

        - Con đồng chí à?

        - Coi như là con tôi.

        - Đồng chí bao nhiêu tuổi.

        - Đã 27.

        Lu-nin hơn tuổi hắn, nhưng chưa có con.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #15 vào lúc: 12 Tháng Mười Hai, 2018, 09:42:33 am »


III

        "- Không đánh với Mét-séc-mít! Không săn gioong-ke! Chủ yếu là không để chúng ném bom bằng kính ngắm.

        Rát-sô-khin nhắc đến mười lần. Nói xong anh hỏi:

        - Mọi người đã rõ cả chứ?

        - Rõ cả! - Sê-pen-kin trả lời.

        Lu-nin không rõ lắm, nhưng lặng yên. Không đánh với Mét-séc-mít. Không săn gioong-ke lẻ. Vậy thì làm gì?

        Khi họ ra khỏi hầm, mặt tròi đã lên, những ngôi sao muộn đã lặn.

        - "Chết oanh liệt hay làm kinh ngạc mọi người!" - Bê- sây-tcíp cất tiếng hát.

        - Im đi! - Rát-sô-khin gắt.

        Sáu khu trục đỗ trên đường vòng, hướng về phía gió. Trong ánh nắng sớm, Lu-nin thấy các thợ máy đang tất tả. Rát-sô-khin đi đầu dáng khệnh khạng như con gấu, hình như không quen đi trên đất liền. Bê-sây-tốp theo sát không rời một bước, và cứ một quãng lại ngoái cổ nhìn qua vai. Anh chàng Ka-ban-kổp bé nhỏ đi nhanh hơn mọi người, và nhẩy như hòn bi sắt trên cò sân bay. Đồng đội của anh, Sê-pen-kin nặng nề to lớn, theo rất mệt. Họ vượt Rát-sô-khin và đến máy bay trước nhất. Lu-nin và Sê-rốp cùng đi. Sê-rốp chỉ:

        - Máy bay của đồng chí đây.

        Người thợ máy đứng nghiêm trước Lu-nin và chào lối quân sự.

        - Báo cáo đồng chí thiếu tá, chữa xong. Bộ phận đánh xe đã nắn; sáu lỗ đã bịt.

        Thân và cánh máy bay còn giữ lại vết tích các trận của Ni-cơ-ri-tin, kể cả trận cuối cùng, trận mà anh mang được máy về trong khi đã hấp hối. Đầy thương tích, máy bay vẫn sống tuy chủ nó đã chết.

        Lu-nin đội mũ bay, ngồi vào trong buồng máy, mắc dây da đeo người, và cho máy chạy. Anh cảm thấy hết sức bình tĩnh, 5 phút trước đây, anh cảm động khi các phi công, ngủ chưa đủ giấc, co ro trong khí lạnh ban mai, đứng nghe Rát-sô-khin, dưới ánh sáng vàng nhạt cúa chiếc đèn dầu lửa, nói cho biết là hôm nay quân Đức đến ném bom Hạm đội từ phía tây nam. Lúc đó, hình như có một cái gì ảm đạm, ngay cả đến những hình người xù xù in lên tường. Nhưng tiếng máy đã làm Lu-nin trở nên bình tĩnh hơn: từ bao năm, tiếng ồn đó có phép làm cho dây thần kinh anh hết căng thẳng.

        Trời sáng mau, đã thấy cỏ run rẩy trong gió cánh quạt của Rát-sô-khin. Máy bay của đại úy lấy đà và cất cánh, đằng sau là Bê-sây-tốp. Họ lượn trên trường bay khi Ka- ban-kôp và Sê-pen-kin cất cánh. Đến lượt Lu-nin. Anh rời mặt đất, và trông thấy ngay biển lấp lánh sau rừng.

        Quay lại, anh thấy thẳng sau là máy bay của Sê-rốp. Lấy chiêu cao, Rát-sô-khin quay mũi ra biển. Họ bay theo một hình ba cạnh rộng, đi đầu là Rát-sô-khin và Bê-sây- tốp, Ka-ban-kốp và Sê-pen-km bên phải, Lu-nin và Sê- rcíp bên trái. Họ vượt qua bờ biển. Phía dưới, gương nước phản ánh da trời mỗi lúc một sáng.

        Lê-nin-grát ở tay trái về phía đông: thành phố vĩ đại có sông Nê-va chảy qua còn lò mờ vì ánh sáng loé mặt trời mọc. Bên phải, trên hòn đảo thon, dẹt, Cờ-rông-stát với những ống khói nhà máy, những cần trục, và giữa những cái đó, hiện ra một mái nhà thờ giống như cái bánh ngày lễ Phục sinh. Đằng trước, trên bờ nam có cây che, những ngôi nhà thấp của Pê-tê-rốp và O-ra-ni-a-bôm, in thành những chấm trắng. Hai mươi nhăm cây số trên vịnh Phần Lan đó, giữa Lê-nin-grát và Cơ-rông-stát, cái khuỷu trồi ra nhất phía đông cửa biển Ban-tích, mang tên là vũng Mác-ki. Từ cái vũng đó, tất cả đông Ban-tích trong tay quán Đức và quân Phần Lan. Và chính ở đây, giữa Cơ-rông-stát và Pê- tê-rốp, tập trung hạm đội của ta.

        Lu-nin nhận rõ các chiến hạm. Chúng im lìm, nhưng các bệ súng động đậy, kéo theo các cỡ nòng. Chúng đã nhả dạn, tất cả chĩa về nam, và đông nam.

        Nhưng không thể nhận được cái gì ở phía tây nam. Một đám mây lốn mầu tro tím nhạt đã bò đến ngay trên đỉnh bờ biển và dừng sững ở dấy như có bức tường vô hình ngăn lại. Lu-nin chỉ nhìn thấy bờ biển, mà ở đấy thì chẳng có cái đáng nhìn; đạn của Hạm đội nổ xa về mé bên kia.

        Rát-sô-khin dẫn phi đội đến đám mây, rồi men theo mép trái nó, mũi hướng về đông. Bên phải Lu-nin, như một rặng núi, bốc lên những luồng hơi khổng lồ chậm chạp, với những hõm sâu đầy ánh sáng lúc tím lúc đồi mồi. Đến đinh bên tầu, Rát-sô-khin lại ngoặt về phía bắc. Họ vượt ngang một lần nữa vũng Mác-ki ngay trước cửa sông Nê-va, và tiến về tây men theo bờ bắc. Đến gần "lưỡi cáo" - một dải đất dài có cây che chạy ra biển về phía Cơ-rông-stát, - họ lại ngoặt lại phía nam và nhào thẳng về dám mây.

        Nó to ra không ngừng không chỉ như một quả núi không thể vượt qua mà còn rung rinh chất lỏng của thời cổ sơ. Và đột nhiên Lu-nin thấy máy bay địch vụt ra.

        Chúng ra khỏi những luồng hơi nước từng tốp 8, 12, 15, từ khắp chân trời, ở mọi khoảng cao, thoạt dầu độ vài ba chục, đen thuôn, hơi chậm, nhưng rồi không ngừng tràn khắp ngoài đám mây, như ong võ tổ, rồi chẳng mấy lúc đầy trời, từ đông nam qua tây nam. Từng cụm bay lại nhau, tập hợp, lại tập hợp nữa, mũi hướng về Hạm đội.

        Lu-nin quay đầu và kiếm một lượt phi đội của Rát-sô- khin - sáu chiếc bé nhó.

        Tay nắm chặt tay lái, anh nhìn chiếc máy bay dẫn đầu. Đại úy sẽ làm gì đây? Lu-nin nhớ lại tiếng nói của anh: "Không đánh với gioong-ke lẻ!". Nay với cả đống như thê này thì chắc chá còn phải lo đánh nữa chứ! Rát-sô-khin ngoặt. Chắc anh sẽ quay lại dẫn phi đội về trường bay.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #16 vào lúc: 13 Tháng Mười Hai, 2018, 08:48:18 am »


        Nhưng anh không quay lại, mà hướng mũi thẳng vào cái đám nhung nhúc đang ra khỏi mây và lao tới.

        Ý nghĩ lộn nhào, toàn thân như cứng lại vì lạnh, Lu-nin cảm thấy một sung sướng không tả được. Anh thấy Bê-sây- tôp, Ka-ban-kôp, Sê-pen-kin rú hết ga xông vào, theo Rát- sô-khin. Anh cũng mở hết ga quay lại: Sê-rốp theo sau giữ đúng cự ly. Sáu người, họ xông vào trước đàn máy bay oanh tạc đã chiếm hết nửa không trung, từ đầu đến cuối chân trời.

        Lu-nin nín thơ. Gioong-ke lại gần, to ra trông thấy: cánh chúng như dài ra. Phi đội vút qua bờ đông Cờ-rông- stát như vòi nước cuốn, và Lu-nin nhìn thấy các chiến hạm. Trên cao, dưới thấp, bên phải, bên trái, không trung đầy từng đám khói, lại tan ngay: lưới đạn chặn của cao xạ Cơ-rông-stát. Lu-nin dột nhiên hiểu ràng các gioong-ke châu vào hạm đội. Phải vượt chúng. Anh bay hết tốc lực, đuôi mắt phải theo dõi chiếc máy bay của Rát-sô-khin.

        Cuộc gặp gỡ ngay trên dầu Hạm đội.

        Cái này đến cái khác, đôi cánh lớn mỏ rộng, gioong-ke hiện vào ông kính. Nhưng chúng biến ngay tức thì, vì mọi vật đều rung. Sốt ruột, Lu-nin bắn ngay, tuy còn cách chiếc oanh tạc đầu tiên tới hơn bốn trăm thước. Từng lười lửa dài mà mặt trời làm mờ đi, rung rung như bộ ria ở mũi một chiếc gioong-ke: luồng đạn bắn thẳng.

        Một khoảnh khắc sau, gioong-ke ở khắp chỗ: trước sau, trên, dưới. Nhìn đâu, Lu-nin cũng chỉ thấy cái thân dài đen của chúng. Anh rơi vào giữa trung tâm cuộc bát nháo. Những lưỡi lửa giao chéo xung quanh anh như một tấm lưới. Phải đổi hướng từng nửa giây để không đâm vào máy bay oanh tạc. Cứ mỗi chiếc vào ống kính là anh bấm nút súng liên thanh. Nhưng chúng biến nhanh quá, rồi đến cái khác, thành không có thời giờ nhận định kết quả bắn của anh. Chỉ biết chúng gờm anh và tránh ngay lập tức, như lũ bò cái khi chó xông vào giữa bầy. Nhận định ấy làm anh đầy vui sướng. Và anh xông xáo bên phải bên trái, buộc chúng tụm lại, rồi lại buộc chúng tản ra.

        Trong cuộc hỗn loạn ấy, anh quên đứt là phải theo Rát- sô-khin, và đã mất hút Rát-sô-khin cũng như các bạn khác từ lâu. Nhưng anh đoán họ ngay cạnh mỗi khi, tự nhiên, bọn oanh tạc như sắp đằm phải nhau. Quay đầu, anh thấy ngay đằng sau chiếc máy bay cúa Sê-rốp và lấy làm lạ là đồng đội anh sao không lạc anh trong cuộc xoay tít này.

        Tít dưới thấp, anh thấy Hạm đội, như những chồng diêm. Bom rơi xiên, chậm, chúng nổ tung từng tràng những chấm trắng nhỏ trên mặt biển. Gioong-ke thả vu vơ, khi chưa tới mục tiêu. Không cho chúng ném bom bằng ống kính, vậy là thế chăng? Phi đội tuy có sáu mống nhưng họ đã tròn nhiệm vụ: bom rơi xuống nước. Trong cơn kích thích khoái trá, Lu-nin xông xáo vào giữa đám gioong-ke, chúng dạt ra bên, và anh bán không ngừng.

        Sau khi thả xong số bom của nó, mỗi gioong-ke quay đầu về chĩa mũi lên đám mây. Trong cuộc tháo lui, chúng tản khắp bốn phương, hình như muốn tránh gặp nhau. Chúng tìm cách lẩn vào dám mây, nhưng trong cuộc chiến đấu, đám mây đã bay xa về phía nam, với cả bộ hình châu mai, ngọn chòi của nó, và bây giờ mặt tròi tràn ngập cả bờ biển nam, chiếu sáng làn khói lè xè của những đám cháy.

        Thình lình hoang vắng quanh Lu-nin. Anh nhìn khắp phía: không một chiếc gioong-ke nào gần đó. Anh lạ quá, đến nỗi không nghĩ ra được sự thay đổi ấy là nghĩa lý gì. Trong sự kích thích của trận đánh, anh định lùng một chiếc oanh tạc để bắn. Nhưng những chiếc gioong-ke nhìn thấy thì xa quá, và tản mác quá. Mỗi khoảnh khắc, anh lại đổi hướng, không biết chọn cái nào làm bia. cả bọn chúng bay về phía nam ở khoảng cao khác nhau và cả anh cũng đã vượt qua bờ biển. Mỗi lần quay lại, thấy trong luồng bay của mình, máy bay Sê-rốp theo đúng đường động tác của anh.

        Sau một cái liệng ngoặt, thình lình anh thấy hai gioong-ke cánh sát cánh, cách khoảng bốn trăm thước. Anh xông thẳng, hết sức mừng rỡ khi thấy chúng to dần trong ống kính. Hai oanh tạc nhả đạn, nhưng anh chẳng thèm để ý, bay gần lại chiếc bên trái đằng mé trái, lia một bảng vào cánh nó, suýt nữa đâm phải nó, đến khoảng giây cuối cùng kéo tay lái nhẩy vọt qua nó. Vì anh hơi lượt ngoặt một tí, anh thấy Sê-rốp cũng bắn vào cái gioong-ke đó và cũng nhẩy qua nó.

        Một luồng khói đen dầy phụt từ chiếc oanh tạc và bao kín lấy nó. Chiếc máy bay bốc cháy bay chầm chậm bằng một máy. Chiếc gioong-ke bên phải mỗi lúc một bay xa ra. Hai chiếc đến gần đám mây ngay gần đây, đám mây với những hình chòi, hình châu mai, che kín nửa khoảng tròi.

        "Không để nó thoát, Lu-nin nghĩ thầm và nhìn chiếc oanh tạc đang cháy. Một băng nữa là mình kết liễu nó".
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #17 vào lúc: 13 Tháng Mười Hai, 2018, 08:49:13 am »


        Quay đầu xem Sê-rốp có theo anh không, anh thấy đàng xa máy bay Rát-sô-khin đang bay trên mặt biển và nghiêng cánh. Lu-nin biết cái hiệu đó: Đại úy tập hợp các phi công "một chút nữa, Lu-nin nghĩ thầm, anh đang mê săn đuổi - Đợi một giây! Chỉ một băng nhỏ vào chiếc gioong-ke là tôi lại ngay".

        Anh vội vã, vì đám mây đã gần sát. Chiếc oanh tạc cháy xoay xở lúng túng, và hiện ngay vào ống kính. Lu-nin định bắn ăn chắc nên chi bấm nút khi còn hơn trăm thước. Nhưng súng tắc.

        Như trong ác mộng, như có ai chài mình. Súng vẫn hoàn toàn thông cho đến lúc ấy. Đã xẩy ra cái gì? Lu-nin nhẩy vọt qua chiếc gioong-ke cháy và liệng ngoặt tức thì để bắt lại nó vào ống kính.

        Những cụm trắng của đám mây gần đụng chiếc gioong- ke thì Lu-nin lại bấm nút. Nhưng súng vẫn không động. Lu-nin bổ hết ga vào giữa đám mây và phúc chốc, chiếc gioong-ke, đất, trời, biển, tất cả đểu biến mất.

        Không may biết mấy! Liều lĩnh anh xông xáo thêm mấy khoảnh khắc trong đám mây mù dày đặc, chẳng nhìn rõ đến cả hai chiếc cánh của máy bay mình nữa. Rõ ràng là không còn một chút hy vọng tìm thấy chiếc gioong-ke trong cái lùm hơi khổng lồ này. Lu-nin lại nghĩ đến súng: nếu không hóc vào giây cuối cùng thì chiếc oanh tạc đã bị hạ. Anh bấm nút một lần nữa, vẫn như không. Và bất giác anh hiểu: anh đã tiêu phí hết đạn trong cuộc đánh.

        Lúc đó anh mới nhớ đến Rát-sô-khin. Bạn anh chắc đã về đến trường bay. Thật là rồ mà tiếp tục cuộc săn đuổi. Phải về ngay. Anh xoay hướng theo địa bàn và hướng mũi về phía bắc bay qua mây mù.

        Đột nhiên, im lặng và tôi mò, như anh đã rơi xuống đáy biển... Thế là nghĩa lý gì? Máy không nổ!... Máy bay mất chiều cao và im lặng xuống trong khối hơi dầy xoáy tròn.

        Gì vậy? Chác bị một viên đạn găm vào máy trong khi săn gioong-ke.

        Hỏng không nặng lắm: vì máy đột nhiên lại chạy. Lu-nin  lại lấy chiều cao, mũi hướng về bắc. Nhưng như vậy chỉ được vài giây. Máy lại câm, và Lu-nin lại phải liệng.

        Sự việc xẩy ra nhiều lần: máy chạy rồi lại tịt. Rồi nó tắt hẳn. Lu-nin hết sức lái về hướng bắc, nơi mà bờ biển còn ở tay quân ta. Nhưng anh chỉ có một ý mơ hồ về vị trí của mình, và rất ít hy vọng đến đích vì máy bay cứ xuống mãi.

        Khi ra khỏi đám mây anh thấy biển cách độ mười hai cây số, thẳng trước mặt. Nhưng anh chỉ còn ở cao tám tràm thước với gió ngược. Không đời nào còn ở trên không mà đến đó dược. Mé dưới, thấy một cánh rừng với những cuộn khói vương cành tùng. Ai ở rừng dó và làm gì ớ đó?

        Anh quan sát địa hình, tìm một bãi trống để hạ. Nhưng chẳng có gì ở gần đấy, chỉ có cây, toàn là cây. Anh thấy một con đường ngoằn ngoèo qua rừng và một xóm nhỏ ven rừng. Anh muốn quay mũi về phía xóm để hạ trong đồng hay trong vườn. Nhưng phái biết chắc không có bọn Đức. Nếu không, thì đậu ngay trên ngọn tùng...!

        Đột nhiên anh thây một ca-mi-ông đầy lính Hồng quân! Yên chỉ, anh cho xuống và hướng thăng mũi về phía xóm.

        Hạ cánh khó khăn lạ lùng. Cái mà anh tương là đồng té ra một bãi đầy gốc cây. Anh bay qua, định đỗ trên vườn su hào lại thấy chật quá, nhảy qua hàng rào ra đường, đụng đất bụi mù, và đỗ cách một cái nhà năm thước.

        Các mùi, các tiếng dưới đất lặp tức đánh vào giác quan. Mùi cháy khét nghẹt lấy họng: cánh rừng ngay bờ đường đẩy khói cuộn xoáy giữa cành cây. Những quả đạn trái phá vô hình rít bay qua xóm. Cứ mỗi phát, tiếng rú nổi lên từ bắc, từ mé biển, rít qua đầu, bay về nam nổ trong một tiếng oàng làm rung cả không khí: pháo chính của Hạm đội bắn chặn dường tiến của bọn Đức.

        Lu-nin nhẩy xuống để thử máy và thấy ngay lập tức tại sao máy hỏng: khi bay, anh đã đoán trước, ở trường bay, chữa hai phút xong; nhưng ở đây, chẳng có gì trong tay.

        Anh thấy hai thằng bé tóc mây đứng ở bờ rãnh, chân đất, nhìn mê mải. Một đứa quãng 11, đứa kia lên 5.

        - Em có một cái dùi không? - Lu-nin hỏi đứa lớn.

        - Không.

        - Em hỏi trong xóm xem ai có?

        - Đi hết rồi.

        Lu-nin ngạc nhiên:

        - Các em ở đây một mình sao?

        - Với bà.

        - Sao các em không đi?

        - Đi đến Stren-na, nhưng đạn bắn ở đường nhiều quá. Bà sợ rồi quay lại.

        "Stren-na! Ở bờ biển, gần sát Lê-nin-grát! Lu-nin nghĩ thầm, nếu quân chúng đến tận đấy. thì cả bờ nam bị cắt khỏi thành phố".

        - Anh cần một cái đinh dài, mỏng. Các em cố tìm cho anh một cái.

        Chúng chạy về xóm và vắng một hồi lâu. Đạn rít qua. Châu chấu kêu trong cỏ. Cao trên trời, Lu-nin nghe thấy tiếng máy bay. Anh ngẩng đầu và nhận thấy một Mét-séc- mít lượn vòng. Thám thính, chắc thế...
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #18 vào lúc: 14 Tháng Mười Hai, 2018, 08:00:41 am »


        Hai đứa trở lại. Đứa lớn đưa mươi cái đinh quằn và rỉ đủ các cỡ. Lu-nin chọn cái dài nhất.

        - Em tên gì? - Anh hỏi đứa bé.

        - Dô-di-a.

        Lu-nin lạ và hỏi:

        - Dô-di-a à?

        Đứa lớn trả lời:

        - Nó tên là Sê-ri-ô-gia.

        Lu-nin bắt đầu chữa. Khá lâu. Mặt trời lên mãi. Hai đứa trẻ không rời máy bay một bước. Máy lại nổ. Phải cất cánh. Nhưng cất ở đâu?

        Vườn rau bé quá. Bãi trông thì đầy gốc. Chỉ còn con đường. Nhưng dằng sau, nó đi vào giữa rừng, giữa những cây tùng lớn; và đằng trước, nó thành đường phố, thu hẹp giữa hai hàng nhà. Lu-nin do chiều rộng. Nếu lăn đúng giữa, có thể không chạm nhà, khổ thay, con đường lại ngoặt, và chính ở chỗ cất cánh thì bị một cái nhà chán lại.

        Anh đi đến gần cái nhà, đếm bước, và hy vọng là mình đã đếm nhầm. Hai đứa trẻ theo sau, say mê theo dõi mỗi cử chỉ của anh. Anh đã không lầm! Không tài nào cất cánh trước chỗ đường ngoặt. Phân vân, anh trở lại máy bay. Hai đứa trẻ không rời anh.

        Cả ba đều đứng gần máy bay khi họ nghe thấy tiếng động cơ ù ù lại gần. Lu-nin ngáng đầu lên. Một gioong-ke từ phía rừng hiện ra bay là là mặt đất, thả một chùm bom.

        - Nằm xuống! - Anh kêu hai đứa trẻ, và anh ập người trong hố.

        Chiếc gioong-ke nhằm chiếc máy bay của anh mà chảng có gì che cả. Bom nô theo một tràng loại nhỏ 25 cân, quả thứ nhất khá xa, quả thứ hai gần hơn, quả thứ ba gần sát. Đất phủ Lu-nin nằm sấp trong cống. Quả thứ tư nổ xa nữa, bên kia đường, quả thứ năm xa nữa.

        Từ từ Lu-nin đứng lên, tai ù đặc và lấy tay lau mặt. Máy bay còn nguyên. Đất khô bắn lên vì tiếng nổ nay lại rơi nhè nhẹ từ ngọn tùng xuống.

        Thằng bé lớn chạy về phía xóm và hét:

        - Bà ơi, Dô-di-a chết rồi!

        Thoạt đầu, Lu-nin tưởng là một cái túi giẻ rách. Anh cúi đầu xuồng, và như cái máy, nâng em bé lên. Dô-di-a nhẹ một cách lạ lùng - những xương như chảng có một chút nặng. Sợ đụng vào cái dầu nhỏ tóc vàng hoe, Lu-nin cúi nhìn mặt em. Không còn mặt nữa.

        Đủng cạnh máy bay, ôm thây em bé sát vào ngực, Lu-nin  nhìn theo em lớn đang chạy qua phố vắng với một dáng nhẩy lạ lùng mồm không ngừng kêu.

        Khi em đã khuất sau ngoặt dường, Lu-nin nhẩy qua hố, dặt Dô-di-a trên đám rêu ở gốc cây tùng, trở lại máy bay, ngồi vào chỗ lái và dận máy: anh không còn một chút sợ là sẽ đâm gẫy máy bay vào tường ngôi nhà chắn ở ngoẹo đường nữa!

        Mũi chiếc 1-16 chắn tầm mắt anh. Anh mở hết máy và lao thẳng. Đuôi máy bay ngỏng lên. Anh nhìn thấy dẫy phố và cái nhà chắn ngang. Nó gần lại như chớp. Đầu cánh máy bay gần đụng các thềm nhà nhỏ bàng gỗ ở hai bên. Máy bay lăn hết tốc lực, bánh ngập vào trong những rãnh bánh xe bò. Vấp phải cái bướu, nó chồm lên, hơi lìa đất, rồi lại đụng đất... Nhưng cái bướu đã làm thành đà và máy bay thoát. Sau cái đụng đất nó nhẩy thêm một cái lần này cao hơn trước nhiều, và vọt qua mái nhà.

        Nhà vượt qua, máy bay lại là xuống phía bờ dậu và một đống thùng gỗ nát, gần như chạm phải chúng, rồi ngẩng lên và lên thẳng. Lu-nin rút bánh xe vào, lấy chiều cao, và lượn trên xóm. Phía bắc trông thấy Hạm đội trong ánh gương lấp lánh mặt biển. Đúng trưa, mặt trời ở phía nam. Xoay lưng vào mặt trời, Lu-nin hướng mũi về các chiến hạm.

        Anh bay trên biển, nhìn bóng máy bay lướt trên sóng. Thình lình anh thấy gần đấy những bóng khác mờ mò. Anh ngẩng lên và thấy trên trời trong hai máy bay. Anh nhận được chúng tức khắc: Mét-séc-mít 109.

        Chúng cùng đi một đường với anh, cao hơn 700 thước, chắc là sắp tấn công anh. Lu-nin nghĩ bụng:

        -"Thôi chết. Mình không còn một viên đạn và xăng cũng sắp hết".

        Trong khi tự cáu với mình, anh không còn biết sợ và tự mắng mình: "Thật là ngốc! Muốn ăn to thì được gặp to! Nhưng không biết chúng nó còn đợi cái gì nữa mà chưa đánh".

        Anh thấy trên biển một máy bay thứ ba, một máy bay ta, một chiếc 1-16 giống hệt của anh! Anh mừng rơn. Vài giây sau, họ bay cùng, và Lu-nin nhận được Sê-rốp đang mỉm cười dưới cái mũ bay.

        Mấy cái Méc-séc-mít đi đâu? Chúng sẽ làm gì? Chúng đã biến mất, như bốc thành hơi trong ánh nắng mặt trời.

        Khi với một chút xăng còn lại, rồi chẳng còn một giọt, Lu-nin đem được máy bay về bãi và đỗ mãi tít đằng cuối, thì đầu anh đã lảo đảo vì mệt. Anh xuống. Mọi vật nhẩy múa. Mặt trời rực rỡ. Một con ong to kêu vo vo. cỏ mềm quấn vào bốt lông. Hoa đa-li-át đò rực đằng xa, gần cái biệt thự nhà ăn. Đồng chí thợ máy đã chạy lại phía Lu-nin , kèm theo là anh chàng Sê-rôp thân dài, lưng cong, anh ta đã đỗ chính ngay gần chữ T. Hai người mỉm cười.

        Lu-nin nói:

        - Cảm ơn đồng chí! Không có đồng chí thì...

        Sê-rốp nói:
 
        - Đồng chí có thây là chúng khôn không? Chúng chỉ tấn công khi chúng đông hơn. Một khi thấy chúng mình đi đôi, là chúng chuồn... Tôi lạc đồng chí trong đám mây... Tìm mãi! Tôi về mãi tới trường bay, rồi tôi lại cất cánh.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #19 vào lúc: 14 Tháng Mười Hai, 2018, 08:01:52 am »


        Anh sung sướng rõ rệt vì đã tìm thấy Lu-nin. Lu-nin cảm thấy lòng mến yêu bạn, sờ nhẹ vào vai anh, và hỏi:

        - Thế đồng chí đại úy?

        - Đồng chí ấy lo lắng.

        - Chắc là bực mình?

        - Với tôi, vâng.

        - Sao?

        - Vì tôi đã bỏ đồng chí.

        Lu-nin vội vã cãi:

        - Đồng chí không bỏ tôi! Lỗi chỉ tại mình tôi thôi! Đi báo cáo với đồng chí ấy.

        Anh muốn đến ngay chỉ huy sở. Anh nhớ lúc có hiệu lệnh tập hợp của đại úy, anh đã tự để lôi cuốn một cách ngu dại vào việc săn hai cái gioong-ke. Bây giờ phải ra trước Rát-sô- khin như Bê-sây-tốp hôm qua, và Rát-sô-khin sẽ sạt anh cũng như đã sạt Bê-sây-tốp. Nhưng Sê-rốp bảo anh không cần đi tới hầm. Đến giờ cơm trưa rồi. Mọi người ở nhà ăn, cả Rát-sô-khin. Lu-nin rảo bước về phía biệt thự.

        - Đồng chí bị thương à? - Sê-rốp đang di bên trái kêu lên.

        - Không. - Lu-nin nói.

        - Đồng chí có máu trên áo!

        Lu-nin thấy một chấm sẫm nhỏ trên ngực anh, và nói với Sê-rốp:

        - Tôi không hề bị trúng đạn đâu.

        Đó là máu em bé Dô-di-a. Nhưng anh không muốn kể chuyện em bé với ai.

        Rát-sô-khin, Ka-ban-kôp và Sê-pen-kin đợi anh trên thềm. Từ xa, họ cười với anh. Hin-đa nhìn thấy anh qua cửa, giơ hai tay và chạy ra thềm, đầy vui sướng.

        Lu-nin dừng lại, ngượng vì cuộc tiếp đón ấy.

        Rát-sô-khin nói:

        - Vào, đồng chí thiếu tá, vào. Đang ăn. - Anh cười với tất cả các nét dăn trên bộ mặt đầy tàn hương.

        Nhưng Lu-nin ngập ngừng:

        - Thưa đồng chí thiếu tá, hình như tôi xử sự không khả lắm.

        - Khá chứ! - Rát-sô-khin trả lời.

        - Khá thế nào?

        - Khá sai! - Rát-sô-khin nói rõ. - Bây giờ vào ăn thôi.

        U-va-rốp, chính ủy sư đoàn ở bàn ăn. Thấy đồng chí,

        Lu-nin càng luống cuống. Nhưng U-va-rốp cũng cười.

        - Chúc mừng cuộc thử lửa của đồng chí, đồng chí thiếu tá ạ! Đồng chí làm chúng tôi lo sốt vó.

        - Báo cáo đồng chí chính ủy...

        - Thật ra, tôi tin rằng đồng chí sẽ tự xoay sờ được. Đồng chí đói mềm chứ? Đồng chí Hin-đa, đem một cốc cho đồng chí thiếu tá nào!
-   
        Các phi công vẫn còn bị kích thích vê trận đánh. Các cặp mắt sáng lên. Họ phân tách và kể chi tiết với U-va- rốp. U-va-rốp ngồi nghe, không nói gì.

        Sê-pen-kin hỏi:

        - Hôm nay chúng bao nhiêu?

        - Không nhiều: 73. Hôm qua thì 119.

        - Thê là cũng hạ dược ba chiếc.

        Thật là một tin mới đối với Lu-nin: trong cuộc loạn ẩu, anh không thây một chiếc nào rơi. Hai gioong-ke bị đội Rát-sô-khin - Bê-sây-tốp hạ, cái nữa do Ka-ban-kốp - Sê- pen-kin. Họ phân tách sự biến diễn của trận đánh và Lu-nin  nhận ra một cách ngạc nhiên là trận đánh đối với anh thì rối nhu mở bòng bong, thế mà đối với họ thì như là cái gì nhịp nhàng cân đối, diễn biến theo một kế hoạch tỉ mỉ, lại chia ra từng yếu tố rõ ràng, có đầu, có đuôi và họ có thể tả lại ngọn ngành từng đoạn.

        Hơn nữa, mọi người còn có một hiểu biết khá rõ về những sự việc xẩy ra cùng lúc đó ở các vùng trời khác của Lê-nin-grát. Họ luôn kể đến tên các thủ trưởng trung đoàn, phi đội, nhìn thấy chung cả khối không quân và Hạm đội bảo vệ Lê-nin-grát như một cơ thể dính liền, và hoàn toàn thông suốt nhiệm vụ của mỗi bộ phận. Tuy trong trận đánh, họ chỉ trông thấy máy bay của họ, nhưng không một lúc nào họ có cảm giác lẻ loi. Họ băn khoăn nhất là các phi đội khác, và các đơn vị lục quân, hải quân nhận định về trận họ vừa đánh như thế nào?

        Bỗng U-va-rốp nói:

        - Tôi vừa nói chuyện với Bộ tham mưu hạm đội. Không một chiến hạm nào cùa ta bị trúng cả.

        Mọi người quay về phía đồng chí.

        - Cái đó là chính! Sê-pen-kin vé đác thắng nói to.

        - Cái chính, là bọn Đức phải chúi xuống đất, - U-va-rốp tiếp. Sê-pen-kin ngạc nhiên hỏi:

        - Chúng chúi xuống đất? Tại sao?

        - Bởi vì thế có nghĩa là ta đã chặn chúng lại. Chúng tính vét nguyên vẹn Lê-nin-grát và hạm đội cùng một mẻ lưới.

        - Thế là chúng vỡ đĩa! - Ka-ban-kốp reo lên, và giơ quả đấm rắn nhỏ của anh.

        - Hoàn toàn vỡ. - U-va-rôp nói nốt.

        - Bây giờ chúng sẽ làm gì? - Sê-pen-kin hỏi.

        - Tìm cách chiếm thành phố.

        Đồng chí không nói gì nữa và theo Rát-sô-khin sang buồng bên có dây nói gọi.

        Một phút sau, Rát-sô-khin trở lại, và gọi.

        - Ra máy bay!

        Trong tiếng xô ghế, họ ra khỏi nhà ăn, chen nhau trong căn buồng hẹp liền cửa ra. Chạy sau Sê-rôp, Lu-nin đến máy bay của anh đã ở sẵn trên đường bay. Về phía đông nam sau rặng tùng, trên đầu Lê-nin-grát đã thấy khói đạn cao xạ.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM