Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 03:00:01 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hùng Karô  (Đọc 21903 lần)
0 Thành viên và 3 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #140 vào lúc: 12 Tháng Tám, 2018, 10:20:25 pm »


        Tôi quay sang thằng Thư, kéo xếch nó dậy, lôi xệch ra cửa. Nó cưỡng lại, cào vào ngực tôi, mếu máo:

        - Bỏ ra... Anh làm gì thế? Anh đến đây làm gì? Ai khiến... Mặc kệ tôi!

        Nó vùng mạnh ra, định bỏ đi. Cáu sườn, tôi xoay người nó lại, giáng cho nó một cái tát khá mạnh. Thì cũng là để cho nó tỉnh ra nhưng ai dè nó lại bật khóc, khóc nức nở. Thương quá, như thương con Nết ngày nào, tôi cũng ôm lấy nó mếu máo theo.

        - Thư ơi... Em có biết bao nhiêu ngày qua anh đã đi tìm em, đã dò hỏi tin tức về em, mò đến tận nhà em nữa vậy mà em...

        Nó càng khóc khoẻ. Thì để mặc cho mày khóc, khóc nữa đi, gào tướng lên cũng được, vậy mọi sự sẽ vơi nhẹ đi thằng em ạ! Tôi bỏ ra một góc ngồi hút thuốc. Lát sau có bước chân đi lại, rồi tiếng nói của nó, đúng là tiếng nói của thằng Thư ngày nào:

        - Anh Hùng... Em cũng đi tìm anh. Người bảo anh vượt biên rồi, người bảo anh đã chết, người lại bảo anh đang trốn lui trốn lủi ăn lông ở lỗ trong rừng với một người đàn bà không có chân.

        - Ăn lông ở lỗ thì đúng đấy, còn người đàn bà thì... Nào thằng em, nhìn thử ông anh xem có giống con khỉ con vượn không?

        Nó ngước mắt nhìn tôi, cái nhìn của một đứa gái. Tôi cười, nó cũng bật cười. Cười rất lâu. Cười nắc mề. Thế là xong. Cũng gần sáng rồi, chả cần ngủ nữa, hai anh em rủ nhau ra một chỗ cao ráo ngồi cho đỡ muỗi. Trong tiếng gió đêm xào xạc, tôi đã thủ thỉ kể cho nó nghe toàn bộ chặng đường từ ngày xa nó đến giờ của mình. Nó nghe chỉ im lặng thở dài. Tôi hiểu nó thương tôi từ gan ruột. Còn nó, gạn hỏi khô cả miệng, thậm chí nổi cáu, nó vẫn chí nhát gừng bảo nói đến em làm gì, chán lắm, coi như bỏ, anh nghe chỉ rác tai. Thế cái chuyện vừa rồi là thế nào, có rác không? Nó lại làm thinh, hồi lâu mới mở mồm khổ sở như bị hỏi cung. Nó bảo sau cái lần để lại chiếc xe máy cho tôi, nó quyết định về nhà làm lại cuộc đời từ đầu có anh có chị nhưng bà chị dâu rồi cả ông anh nữa không hiểu vì một bức xúc nào đó lại tỏ ra càng ghẻ lạnh với nó, có lúc rượu vào ông anh còn mắng nó là đồ vô tích sự, con trai con lứa mà hèn, chỉ thích lang thang lêu lổng, mơ mộng khát vọng đâu đâu chả có chịu làm một việc gì cho ra đầu ra đũa cả, rồi chỉ có nước là đi ăn mày, nhục! Nhục cả vong linh bố. Điên lên nó mới nói thẳng, anh mới là hèn, là nhu nhược, nhà chỉ còn hai anh em mà cái gì anh cũng nghe theo lời bà ấy ghét bỏ, xua đuổi tôi. Nhà này là cái tổ ma tổ quỷ chứ không phải là nhà nửa. Ông anh đập nát chai rượu rồi chỉ tay ra cửa đuổi thẳng nó đi, đời này tao không còn muốn nhìn thấy cái mặt mày nữa, thằng em trời gầm bất hiếu bất trị kia! Nó cũng chỉ vào mặt ông anh: Tôi biết tại sao ông bà không muốn tôi trở về đây, về thì phải chia của cải, nhà cửa, vườn tược ra chứ gì? Yên tâm đi, tôi có đói rã họng cũng không thèm nhận một xu mẻ nào đâu và dù có chết tôi cũng không bao giờ thèm trở lại cái nhà mồ này...

        Vậy là nó đi. Nhưng đi đâu? Thật sự nó hoàn toàn không biết đi đâu cả. Đào vàng đào đá thì chán rồi, bạc như vôi, tay trắng lại trở về tay trắng. Xin vào làm thợ nề cho một toà nhà đang xây dựng, chỉ được vài ngày chân tay đã phồng rộp lên, không tự xin thôi thì tay tổ trưởng cũng đuổi. Mò ra biển xin một chân khuân vác trong cảng, cũng chỉ được dăm ngày là đuối sức, lại bỏ. Theo một người quen lên biên giới làm cửu vạn. Cũng không ăn thua, tiền kiếm được không đủ nhét miệng. Đành liều dấn thân làm dân buôn lậu tiểu ngạch, cũng là buôn lậu thuê cho chủ. Tiền bạc rủng rẻng hơn nhưng nguy hiểm luôn rình rập phía trước không biết bị bắt lúc nào. Bị bắt thì chưa nhưng nghiện ngập thì ập đến sau một cuộc nhậu tàn canh rồi rửng mỡ rủ nhau vào một ổ ma tuý kiêm mại dâm ở bên kia biên giới. Xong. Thế là nghiện. Là thất thểu, là thất cơ lỡ vận giữa ngầu đục dòng đời. Cái dòng đời ác nghiệt ấy đã xô nó dạt vào một quán trọ kiêm quán ăn có lão chủ biến thái... Cách đây một năm, nghe tin anh chết, nó đã phá bỏ lời nguyền trở về chịu tang anh ba ngày rổi lại đi. Đi hẳn...
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #141 vào lúc: 12 Tháng Tám, 2018, 10:20:59 pm »


        Câu chuyện nó kể buồn như gió thổi vào chiều. Tôi hỏi:

        - Giờ chú tính sao?

        - Cũng chả biết tính sao nữa.

        - Nghe đây, từ lâu anh đã coi chú như em trai, còn hơn cả em trai, vậy việc thứ nhất cần làm ngay là thằng anh sẽ giúp cho thằng em cai nghiện, cai bằng được, sau đó việc thứ hai là làm ăn, sẽ có một cách thức làm ăn hoàn toàn mới dành cho cả hai anh em.
Cái gọi là cai bằng được đó là ngay sáng hôm tôi dẫn nó leo ngược lại hòn Yên Tử, kiếm một gian chùa xép xa khuất nhất, một gian chùa như bị bỏ quên mà nghe nói đã lâu lắm rồi không có khách qua lại, rập đầu xin với vị sư thầy cho được tá túc làm việc thiện ít ngày, tất nhiên là sẽ có đóng góp đáng kể vào hòm công đức. Tôi hy vọng với khung cảnh bồng lai phiêu linh nơi đây kết hợp với một chế độ kỷ luật sắt của tôi áp vào, nó sẽ cai được.

        Thế là suốt nửa tháng trời mưa gió vần vũ, tôi nhốt cứng nó vào gian chùa nhỏ không đầy bốn thước vuông ấy, khoá trái, đến bữa tự tay đem cơm nước vào. Cơ khổ! Lắm lúc thương nó đến đứt ruột mà vẫn phải làm ra vẻ vô cảm, không nghe không thấy. May mà nó cũng là đứa có nghị lực và có ít nhiều tự trọng. Ba ngày đầu nó vật vã rên la như chó dại bị xiềng. Ba ngày sau chỉ nghe tiếng nghiến răng kèn kẹt, đôi lúc có cả tiếng sọ người va đập bốp bốp vào tường. Kệ! Nó đang vật thuốc. Bây giờ mà nới tay là quay lại từ đầu. Nó đang đến cái ngưỡng cần phải vượt. Ba ngày sau nữa mọi việc có chiều dịu đi. Mở cửa bước vào thấy nó nằm dặt dẹo như chiếc giẻ lau nhà, dãi dớt đã khô quánh đọng quanh miệng, tôi lấy khăn ướt lau rửa khắp người cho nó, dựng nó ngồi dậy bắt nó ăn hết bát cơm. Nó ăn như ăn bả chuột rồi nằm quay mặt vào tường không một lời kêu rên, một câu xin xỏ. Cứ thế, cho đến ngày thứ mười lăm thì nó hoàn toàn tỉnh lại, gầy xọp, hốc hác như vừa từ địa ngục chui lên nhưng cái miệng cười lại thơ trẻ. Nó bảo thế là em qua rồi, qua hẳn rồi, kinh khiếp quá, như có hàng trăm ngàn con mối càng đêm ngày nạo khoét vào tận xương tuỷ, cứ nghĩ chẳng bao giờ có thể qua được, anh độc ác lắm nhưng em biết ơn anh, từ nay trở đi, nếu thấy em có dấu hiệu gì muốn quay lại, anh cứ tát mạnh vào mặt em, ném em xuống sông xuống suối cũng được, em thực lòng không muốn làm khổ anh khổ cả em nữa. Tôi cười, gật đầu mà thấy lòng đắng nghét.

        Hai anh em quỳ xuống lạy thần núi, thần cây, lạy những áng mây ngũ sắc đang la đà bay trên đỉnh chùa Đồng, lạy sư thầy rồi hạ sơn.

        Xuống phố, tôi bắt nó ăn một bữa ăn bồi dưỡng thật no rồi dẫn vào một hiệu quần áo sắm cho nó mấy bộ thật đẹp. Bước ra đường cái quan, nó bỗng không còn là nó nữa, khác hắn, điển trai, mơ mộng, như một chú sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường. Cái bộ dạng của nó dễ thương đến nỗi không ít các cô gái trẻ đi qua còn ngoái đầu nhìn lại, bấm nhau cười khúc khích. Nó cũng nhìn, lạ quá, hoàn toàn là một cái nhìn xoay xoáy của một thằng đàn ông nhìn một con đàn bà. Tôi buột hỏi cái điều rất khó hỏi, không nên hỏi nhưng lại không thể không hỏi vì tôi là anh nó:

        - Thư!

        - Dạ!

        - Hình như chú vừa nhìn?

        - Vâng, em nhìn.

        - Nhưng là nhìn cái gì thế?

        - Thì cũng như anh nhìn thôi.

        - Tức là chú cũng...

        Nó bật cười, khẽ huých vào tay tôi:

        - Thế anh Hùng vẫn nghĩ em... Pede toàn phần đây à? Một nửa thôi. Em dùng cái nửa ấy chiều lão chủ quán để kiếm chỗ sống qua ngày, vừa chiều vừa buồn nôn buồn mửa, còn nửa kia em vẫn giữ cho em chứ. Mà lạ lắm nhé...

        - Cái gì lạ?

        - Cai xong không hiểu sao cái nửa kia của em cũng mất tiêu luôn, mất sạch như từ trước đến nay chưa hề bị bao giờ.

        - Tức là chú đang là một thằng giai hoàn chỉnh.

        - Còn hơn cả hoàn chỉnh.

        - Tốt! Vậy đêm nay tôi sẽ cho chú được mặc sức phô phang cái hoàn chỉnh ấy rồi mai bắt đầu vào việc.

        - Việc gì, anh?

        - Đến đâu biết đấy, không hỏi. Chỉ hay rằng, đây là một việc hệ trọng, nếu thuận, nó sẽ có giá trị quyết định đến cả phần đời sau này của tôi lẫn chú.

        - Nếu không thuận?

        - Thì trở lại kiếp ăn mày.

        Nó nhìn tôi ngơ ngác, còn tôi lại nhìn nó giễu cợt. Và đêm ấy, sau khi con nhỏ khá đẹp, ngực nở, đùi ních, môi dâm từ phòng nó bước ra, để kiểm chứng lại điều nó nói, tôi đã chặn lại: Sao? Thằng em anh ngon chứ? Oách đây chứ? Con bé giơ một ngón tay lên như Cave Mỹ: Còn trên cá ngon. Hai lần, lần nào ra lần ấy, rã cả người, đáng lẽ ông anh phải chi thêm. Thì chi. Đưa thêm tám ngàn cho con bé, tôi bất giác há miệng cười vang. Vậy là ôn rồi, rất ổn, thằng Thư ơi!
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #142 vào lúc: 12 Tháng Tám, 2018, 10:21:51 pm »

       
37

       
        Có con mắt thứ ba tinh tường, có nhân viên đặc vụ chắc chắn là rất mực trung thành tin cậy là thằng Thư, tất nhiên phụ việc cho nó là một thằng oắt con chưa đầy mười tuổi được chọn tìm tỉ mẩn trong đám trẻ đánh giày ngoài chợ, mặt mũi càng nhếch nhác lem nhem càng tốt miễn là phải kín đáo, láu lỉnh, tôi bắt đầu mở cuộc chinh phạt tới tất cả các sới bạc được nằm trong tầm ngắm, tất nhiên là những sới đạt đẳng cấp giang hồ, có hạng, còn những sới tầm tầm, manh mún, bỏ qua. Chinh phạt xong, tôi mới tính đến chuyện trở lại thôn tính nốt thằng xương xanh và con hồ ly tinh dâm phụ, đối tượng chính trong cuộc hành trình đỏ đen này. Rồi sau đó tôi và thằng Thư sẽ cầm tay nhau rẽ ngoặt sang một ngả đời khác, có thể ở trong nước cũng có thể ở ngoài lãnh thổ. Xong!

        Trước hết tôi quyết đinh dựng trại, đóng tổng hành dinh ở một điểm thật an toàn trong vùng ngoại ô Yên Bái rồi cho người đưa tin trân trọng mời các con bạc nguyên là những tỷ phú đá đỏ, tỷ phú vàng đến hội ngộ tranh hùng. Đám này sự giàu có thường đi liền với chất trọc phú võ biền nên thịt không khó, chưa đến nỗi phải dùng hết mười ba thành công lực để hạ gục từng thằng. Thằng này gục, thằng khác lại tìm đến, cứ như một đám thiêu thân. Gục rồi, mất sạch rồi, mang máng biết là bị lừa bị bịp gì đó rồi nhưng chả thằng nào đám mở miệng, mở, lại mang tiếng là ngu, là nghèo kiệt, mất cả chì lẫn chài, khó làm ăn, thiên hạ lại khinh, dại gì, thà cứ im lặng mà mất, im lặng mà nộp mạng chả hoá ra vẫn giữ được vai trò, tiếng tăm ư?

        Khổ! Bọn người trần mắt thịt bụng dạ chứa toàn bia với gái ấy làm sao có thể hình dung ra được để có thể muốn xóc quân nào ra quân đó, trúng phóc, ý xì, trăm lần như một, với bốn con bài cắt từ vỏ bao thuốc Vina, tôi đã phải luyện đi luyện lại hàng chục hàng trăm ngàn lần, luyện ngày luyện đêm, ăn luyện ngủ cũng luyện dưới sự chỉ bảo nghiêm ngặt của ông thầy Yên Tử để giờ đây, như một linh giác đã ăn sâu vào phản xạ, chẳng cần phải dụng công chú tâm gì nhiều, những ngón tay tôi chỉ múa lên hạ xuống vài cái là xong, muốn con nào được con ấy, muốn lẻ được lẻ, muốn chẵn được chẵn. Và khi không đóng vai trò nhà cái cũng thế. Vấn đề là ai xóc. Nếu nhà cái tự xóc thì coi như bỏ, đánh qua quýt, thua gọi là rồi chuồn. Nhưng nếu gài được người vào hay gài được bộ bát đĩa của chính mình vào sới thì coi như là đã thắng chín mươi chín phần trăm. Lúc đó, những con bài xóc xong, được đặt nằm gọn trong một cái đĩa úp kín, vấn đề nó có úp kín hoàn toàn không hay là vẫn có một độ kênh mà mắt thường khó nhận đủ để cho tia mắt giả ngủ của thằng oắt nằm canh có thể lách vào nhận dạng, nhận xong, nó đánh tín hiệu vào gan bàn chân thằng Thư ngồi canh, thằng Thư dùng tiếng ho hay khịt mũi đánh tiếp về phía tôi, một tiếng là lẻ, hai tiếng là chẵn, dĩ nhiên có thể thay đổi tùy theo từng trường hợp, từng văn cảnh sao cho hợp lý, cho tự nhiên như không và thế là tôi chỉ việc ung dung mà xướng lên hai hàng chẵn lẻ rồi... uể oải vơ tiền, phiền muộn chơi tiếp.

        Đồng tiền là khát vọng sôi sủi, là khổ đau là sung sướng tột cùng, là nguyên cớ tạo ra cái thiện cái ác, tạo ra chiến tranh và hoà bình trong huyết quản mỗi thằng người, nhưng một khi đồng tiền vào nhiều quá, dễ quá thì tự dưng nó sẽ trở nên uể oải. Cũng giống như tâm hồn và thể xác đàn bà là bí hiểm là đầy quyến dụ là thèm không chịu nổi nhưng một khi nó nhiều quá, sẵn quá, chỉ bỏ vài trăm ngàn là được lại đâm nhàm, đâm ra không còn thèm nhạt gì nữa.

        Vậy là chỉ trong vòng có dăm tháng, số tiền, vàng, đá đỏ chảy vào trong hầu bao của “Tổ hợp đen” phải lên tới tiền tỷ nếu quy đổi ra toàn Việt Nam đồng. Đêm thu vào, ngày rải ra đếm sột sà sột soạt cứ y như mấy thằng cha con buôn Do Thái ngày trước được coi trong phim, đến vui. Chỉ có điều hơi nặng đầu một tý là thái độ thằng Thư. Bắt đầu nó cũng bình thường, thậm chí còn tổ ra phấn chấn nhưng dần dà, cùng với lượng tiền chảy vào bao nhiêu, mặt mày nó lại trở nên đăm chiêu bấy nhiêu. Hay trong người nó lại thèm thuốc theo đúng cái thói có tiền có của lại muốn giậm giật chân tay, hơn nữa, tôi hiểu chuyện này khó bỏ, bỏ rồi, thậm chí bỏ được cả năm, vài năm rồi nhưng chỉ cần ngửi mùi một thằng nghiện đi qua mũi là lập tức nghiện trở lại. Nhưng không phải, bởi có một đêm thấy nó trằn trọc lăn qua lăn lại khó chịu quá, tôi mới hỏi thử sao, chú lại sinh tật muốn quay về với ả phù dung hả? Nó gắt luôn, anh đừng bao giờ nhắc với tôi về cái chuyện vớ vẫn ấy nữa, hết là hết, tôi chưa đến nỗi tệ hại như vậy.

        Phải mãi đến ba hôm sau, cũng vào một đêm anh em ngồi uống trà ngắm trăng lên ngoài hè nó mới mạnh dạn giãi bày. Nó bảo em thấy cái việc này nó cứ thế nào ấy, đành rằng đốì tượng toàn một bọn chả mấy lương thiện nhưng làm vậy, mình còn thiếu lương thiện hơn, nó cũng giống như cái hồi mà... Tôi hỏi hồi gì? Nó nói thẳng, giống như cái hồi anh em mình dùng súng ngắn, lựu đạn trấn cướp trên xe dọc tuyến đường Lào Cai ấy. Tôi im lặng. Đáng lẽ cho nó một cái bạt tai theo đúng kiểu ông anh dạy bảo thằng em nhưng tôi lại im lặng. Câu nói của nó hơi ráo hoảnh, hơi ác, tôi làm tất cả những việc này đâu chỉ cho riêng phận tôi mà còn là vì cả phận nó nhưng nghĩ cho ra nhẽ thì nó nói đúng. Tôi đang là một kẻ trấn cướp công khai trên chiếu bạc, cú trấn cướp này còn độc địa, bẩn thỉu hơn tất cả các cú trấn cướp bí mật khác. Song đây đâu phải câu chuyện cả đời, ngu à, tôi đã bảo nó chỉ là giai đoạn trung chuyển, cố nhẫn nại thêm một thời gian nữa đi rồi tính.

        Nhưng đến câu này của nó thì tôi không thể coi thường được nữa: “Em không sợ đi đêm lắm có ngày gặp ma, trị nhân thì nhân trị mà em chỉ sợ nếu dính sâu quá sau này sẽ không ra được nửa, sẽ biến đổi tất cả những gì ở bên trong, mọi thứ tình cảm buồn vui, sướng khổ của con người sẽ bị cháy rụi hết”.

        Và tôi quyết định đẩy nhanh tiến độ vào những toạ độ lớn hơn để mau chóng tiến đến toạ độ cuối cùng rồi chấm hết.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #143 vào lúc: 12 Tháng Tám, 2018, 10:23:23 pm »


*

        Đó là một tay chủ đề vào cỡ trùm sò ở mãi tận Hưng Yên mà nghe nói mỗi lần vào cuộc chơi, trong xe của hắn luôn có cả bao tải tiền chật căng. Tôi cũng nói thằng Thư kiếm một bao tải tiền âm phủ chặt ních mang theo, ít nhất về mặt tài chính cũng phải tạo được thế cân bằng ban đầu để cho đốì tác có thể yên tâm.

        Làm thì chậm nói thì nhanh, vào cuộc, lão nhìn tôi với cái nhìn khinh thị còn tôi lại nhìn lão với cái nhìn cố tỏ ra kính nhi. Lão cười, một cái cười kẻ cả còn tôi lại cười với cái vẻ cực kỳ mỏng manh bối rối. Vậy là được. Đối thủ đã có dấu hiệu chủ quan khinh khi. Tôi lập tức huy động sức mạnh tối đa điểm luôn vào cái huyệt khinh khi chết người đó. Sau tiếng hắng giọng của thằng Thư, tôi xướng: Lẻ! Ngay loạt pháo đầu hắn đã mất một phần ba bao tải tiền nhưng cái cười vẫn chưa hết vẻ kẻ cả. Tôi nện tiếp bằng cả một loạt đạn ria vãi nổ tứ tung mà hắn không thể đề phòng. Lẻ tiếp. Một phần bao tải tiền nữa ra đi. Đến đây thì cái cười của lão chỉ còn là cú mếu của quân tử Tàu, mếu mà cố làm ra vẻ vui tươi để che lấp đau khổ. Không để lão hoàn hồn, tôi bồi tiếp một đòn tối hậu bằng cách đặt cả cái. Say đòn và tiếc của, lão mê mụ gật đầu. Bốn tiếng khịt mũi như bị gió mùa đông bắc thổi về làm dị ứng của thằng Thư lại khẽ vang lên, chẵn, vậy là xong.

        Nhưng là một tên đã quá dày dạn trận mạc, lão cầm chiếc bát lên, gí tận mắt nhìn rồi dằn mạnh xuống trước mặt tôi, đ. mẹ, bát đểu, chúng mày chơi kiểu mất dạy gì thế hả? Tôi chặn tay lão lại: Khoan lớn họng! Ông làm thịt thiên hạ suốt từ miền ngược xuống miền xuôi lại từ miền xuôi lên miền ngược, bao đứa đã vì ông mà khuynh gia bại sản, mà đâm đầu xuống biển, húc đầu vào xe, đáng lẽ tôi phải đón đầu cướp trắng, dùng cờ bạc để lấy lại là phúc đời cho ông vẫn còn giữ được cái mạng già đấy ông trùm ma giáo ạ! Như vậy chúng mày quyết định ăn tươi nuốt sống hết của tao? Lão vớt vát. Tôi cười, bảo quăng cho lão cái bao tải tiền âm phủ: thôi thì chịu khó mang xuống dưới kia mà tiêu vậy nếu vẫn còn muốn chết. Nhìn vào đống tiền được moi ra rồi lại nhìn lên mắt tôi, biết là chẳng nên đùa với tử thần, lão cười phát nữa rồi nắm hai tay kiểu võ sĩ giác đấu đưa ngang đầu: Bái phục! Bái phục. Suốt nửa cuộc đời gió bụi giờ mới gặp cao nhân. Xin kết bạn, kết bạn. Tất nhiên là tôi chả kết mẹ gì hết, ném lại cho lão mấy cục tiền gọi là cho lộc rồi để mặc lão đứng đó nghiến sít hai hàm răng vào nhau, vẫn là kiểu nghiến răng vô thanh của Tào Tháo trong trận hoả thiêu Xích Bích.

        Tổ hắc điếm tiếp tục lên đường.

*
       
        Mục tiêu tiếp theo và cũng là mục tiêu cuối cùng để sau đó quay về đối tượng chính là một mụ già cao niên đang sinh sống ở mãi tận xứ võ Bình Định. Nghe nói mụ phù thủy gốc Chà Và này có năng lực tiên tri thấu suốt cảnh vật thấu suốt lòng người không ai, không có gì có thể lừa mị mụ được cả. Phải chăng vì vậy mà mụ trở thành một chủ sòng khét tiếng man rợ và cũng khét tiếng giàu có trong khắp các tỉnh miền Trung. Tiên tri ư? Tốt thôi. Tôi cũng đang ngứa ngáy muốn khoác một tấm áo tiên tri đây, tiên tri trị tiên tri, dĩ độc trị độc, sợ cái đếch!

        Dựa vào cái bộ dạng kinh khiếp và kinh dị mấy tháng nay lu xà bù không kịp cạo râu cắt tóc, thêm tí bột thạch cao rắc vào tóc vào râu vào cả chân mày, tôi nhanh chóng tự biến mình thành một lão già đầu tóc y sì một quái nhân bước ra từ thời tiền sử. Do thế, vừa nhìn thấy tôi, mụ đã có dấu hiệu bối rối. Tôi ngửa cổ cất một tràng cười âm u rồi lịm tắt như vừa bị ai cắt đứt cổ họng: Ha... Gặp bà bữa nay ta biết là ta đã tới số rồi, cao nhân ắt có cao nhân trị, ta xin bái biệt mà không còn dám tơ vương gì đến ba cái chuyện tỷ thí cờ bạc này nữa. Bái biệt! Bái biệt!

        Từ bối rối chuyển sang ngạc nhiên, từ ngạc nhiên chuyển tiếp sang tò mò, tất nhiên, mụ giữ tôi lại, giọng lạnh như có âm khí ấn vào từng kẽ răng: ấy ấy, ông anh đã đến rồi thì xin ở lại đây cho già được tiếp kiến đôi lời, đôi lời. Tôi càng làm bộ nguây nguẩy: Không không, đã ở lại là ắt cái chuyện đỏ đen sát phạt sẽ không thể không xảy ra, tiền định tiền kiếp mất rồi, xin bà cho ta lui để giữ nguyên hoà khí và giữ được cả cái mạng bèo bọt này. Cha mẹ ơi, sau này nghĩ lại tôi cứ tự khâm phục mình làm sao lúc ấy cái thằng tôi vốn dốt nát lại có thể tuôn bật ra được nhiều từ cổ văn đến thế? Đến lúc đó, theo đúng kịch bản, thằng Thư đẹp như một nho sinh xứ Phù Tang mới khoanh tay cung kính: Thưa thầy, theo con xin thầy cứ ở lại, không chơi thì thôi, hoặc giả có chơi mà chơi nhỏ, chơi giao lưu hữu hảo thì cũng đâu có phạm vào giới luật ạ? Mụ phù thuỷ gật đầu như bẻ cổ: Cậu ấy nói đúng đấy đúng đấy, chả hiếu sao mụ lại hay nói lắp hai câu một như vậy, xin ông anh cho già được hầu vài ván để có dịp được mở mang kiến văn. Kiến văn mẹ gì, tôi nghĩ, toàn giết người mà lại còn bày đặt văn mới chả kiến! Nhưng, vâng, bà đã có lòng thì ta cũng xin ở lại, biết đâu đây chả là một dịp may để ta được... tý tẹo nữa thì tôi lặp lại hai chữ kiên văn chó chết của mụ, để ta được biết ta là ai, ta đang ở vị trí nào trong thế giới Casino (Gớm, lại còn cả Casino nữa!) Cám ơn cám ơn!

        Thế là màn dạo đầu đã diễn ra ngọt ngoài mong đợi. Vào sới, dĩ nhiên bắt đầu chỉ là chơi nhỏ, vài chục rồi vài ba trăm ngàn gì đó, sau cứ thế đà đưa nâng cao dần cao dần, chết nỗi, hình như tôi cũng đang nhiễm cách nói hai từ chập một của mụ rồi thì phải, cao dần như ngâm men rượu. Cho đến khi đêm qua ngày tới thi canh bạc đã dâng lên đến đỉnh điểm mà không tự biết, tất nhiên trừ tôi, và biểu hiện của cái đỉnh điểm đó là toàn bộ số tài sản hơn năm tỷ bạc của mụ đã nhanh chóng chuyển vào tài khoản của tôi cái rẹt như động tác kéo khoá quần. Như mê sảng, mụ ta chực mang cả nhà cửa, chuồng trại ra chơi tiếp song tôi kịp thời ngăn lại: Ấy không, vậy đủ rồi, giao lưu vui vẻ rồi, giờ xin cáo biệt, cáo biệt, cám ơn bà đã tiếp ta chu đáo và hậu hĩnh.

        Khốn khổ! Khi cha con đi ra đến mặt đường rồi mà mụ vẫn còn ngơ ngẩn nhìn theo như biểu hiện thắm thiết của một lần tao ngộ đầy tính hữu hảo nhân văn.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #144 vào lúc: 12 Tháng Tám, 2018, 10:24:07 pm »

       
38

       
        Chuyển đổi tất cả đống tiền mà chịu không biết là bao nhiêu ấy thành đá thành vàng thành vài cuốn sổ tiết kiệm trên sáu con số mang tên thằng Thư cho gọn, tôi một mình trở về căn nhà cũ ở chân núi đá đỏ cho gọi cái thằng đang tạm thay tôi quản lý đám xe ôm và lực lượng bảo kê lại.

        Vừa gặp tôi mặt nó đã méo xệch méo xoạc:

        - Tan nát hết rồi anh ơi...

        - Họ đã Iàm đường và lập đội quản lý?

        - Chưa nhưng từ lúc anh đi, chúng nó có coi em ra cái gì đâu, em bảo anh sắp về chúng cũng không sợ, còn bảo chủ mày vướng vào bác thằng Bần rồi là kiếp này đời này không ra khỏi đâu.

        - Tóm lại thế nào?

        - Là mạnh ai nấy sống, quân hồi vô phèng, đánh nhau, thanh toán nhau bung bét hết. Cũng có một vài người muốn đứng ra bắt chước anh tập hợp tất cả lại thành một mối nhưng không ăn thua, còn bị đánh vỡ đầu.

        - Thế còn ông trưởng công an thị trấn đâu?

        - Ông ấy cũng bất lực, có lần gặp em còn nói: Cũng tại cái thằng sếp tham vàng bỏ ngãi của các cậu, bĩnh ra một bãi rồi bỏ đi, bảo nó về mà dọn đi!

        Tôi thở hộc lên một tiếng. Đã biết trước liệu trước mà nghe vẫn giận run cả người. Được rồi, tôi nghĩ, xử lý xong mối ân oán vớ vẩn kia, tôi sẽ trở về thiết lập lại tất cả, sẽ cho tất cả những đứa vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm mất dạy ấy biết thế nào là tôn ti trật tự xứ đá. Chờ đấy.

        Quẳng cho thằng thay thế ít tiền cũng gọi là trả công khó nhọc lâu nay, tôi bảo nó cứ im lặng nắm thật kỹ xem những thằng đầu trò phá quấy là thằng nào, khoanh lại, về tao sẽ tính và cấm không được nói tao về. Giờ tao còn có chút việc cần giải quyết.

        Trước khi đến điểm cần đến tôi đích thân tìm tới nhà thằng Hoạch xem mọi sư có thay đổi gì không nhưng vợ nó bảo nó đi vắng hơn tháng nay rồi, không biết đi đâu. Còn đi đâu nữa, chỉ có đi móc tiền ở các sới mang về lèn cho chặt két chứ chả lẽ lại đi họp nông hội hay làm từ thiện à, còn lâu. Thôi kệ nó, không có nó cũng chẳng sao, càng nhẹ, đỡ phải thêm một thằng chứng kiến.

        Cái chết của tôi là ở chỗ đó. Thói tự tín thô bạo, bản chất kiêu ngạo cực đoan, lại thêm vừa rồi mọi sự cứ thắng lướt như chẻ tre khiến tôi không nhận ra một dấu hiệu gì khác trong sự đi vắng có chiều vô lý của nó, đến nỗi khi thằng Thư, cái thằng luôn tỉnh táo, mẫn cảm hơn tôi trong mọi trường hợp tỏ ý nghi ngại: Có tin được tay này không thì tôi gắt nhặng sao không tin, một thằng đã dẫn mình lên núi, đã giúp mình kiếm được cả đống tiền mà không tin thì còn tin ai. Nó im lặng, mà một khi nó im lặng là trong lòng nó vẫn đang còn cấn cái. Cấn cũng kệ, cuộc đời bao giờ chả gồm hằng hà những cái cấn cái lớn nhỏ mà vẫn phải cắn răng vượt qua đó thôi, vở diễn sắp mở màn, cấn cũng chơi mà không cấn cũng chơi.

        Tất nhiên ngón chơi đầu tiên tôi buộc phải thực hiện như là chiếc chìa khoá thành công là đêm qua tôi đã bỏ ra hằn mười triệu để mua một thằng đạo chích giỏi nhất vùng tuồn vào phòng ngủ nhà lão, đổi bằng được cái bát lão thường dùng bằng một cái bát giống y hệt, chỉ có điều miệng bát hơi vênh lên một tý, một tý thôi, rất nhỏ, mắt thường khó có thể nhận ra.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #145 vào lúc: 12 Tháng Tám, 2018, 10:27:07 pm »


*

        - Tôi biết thể nào rồi cậu cũng sẽ trở lại. Xin chúc mừng và sẵn sàng nghênh tiếp.

        Lão xương xanh đón tôi từ ngoài ngõ, cái lưng như lưng khỉ lưng vọc lại còn hơi khom xuống theo đúng cái lối lễ nghĩa cổ xưa của dân giang hồ kỳ bạt. Đằng sau là con mắt vẫn như cháy xanh lên của con bé Hồ ly tinh. Nhưng nó không cháy lên với tôi mà lại cháy với thằng Thư. Gớm chưa kìa, khi con cái đang vào độ nứng tình, có cảm giác nếu không có tôi, không có chủ nó ở đây thì chắc chắn nó sẽ xé thằng bé ra trăm mảnh rồi chấm với muối tiêu mút chùn chụt, nhai gau gáu rồi. Được, để đấy, chỉ chập nữa thôi là mi sẽ được mút được cháy, cháy sạch, cháy từ chân lên đến đầu, cháy trụi từ tóc cho đến lông. Nào, mời lão bày bài ra, bắt đầu đi! Nhưng lão lại lừng khừng châm trà uống trà chép khà giống một lão nông ngồi ngắm cánh đồng đang trổ dòng. Rồi con mắt vừa đỏ vừa xanh vừa nóng vừa lạnh của lão liếm nham nháp trên khắp mặt mũi, thân thể thằng Thư, cười nhẹ: Ngày trước cậu đơn thương độc mã, lần này lại có phụ tá đi cùng, tốt, nhìn tướng tá chàng trai này thú thực tôi có phần ngại đây. Sao ngại? Tôi dồn. Vì nhìn vào mắt cậu ta giống như nhìn vào gương, mọi cái đen cái trắng, cái giả cái thật cứ lồ lộ hiện ra hết, kinh bỏ mẹ! Nào, xin mời quý khách vào chiêu! Hôm nay là canh bạc đặc biệt, canh bạc chỉ có hai người, cậu cầm cái hay tôi cầm cái đây? Ai làm cũng được nhưng tốt nhất là mỗi bên làm một nửa, xin nhường đệ huynh đi trước. Đã có chủ ý sẵn, tôi trả lời tưng tửng. Lão ngửa mặt lên trần nhà hai tay giang rộng như thầy tuồng: Cha chả, hôm nay có thể là ngày đại hỷ nhưng cũng có thể là đại hoạ với mỗ đây.

        Còn có thể gì nữa, mày chết đến đít rồi con ạ! Đồ nghề vừa được bày ra, tôi lập tức ra chiêu luôn bằng cách đánh lớn ngay từ đầu để đưa lão vào giấc ngủ thiu thiu. Nhà cái chấp nhận, cỗ bài trên tay gã xóc cái bay lên như múa như lượn một chập rồi hạ xuống, nằm im... Chẵn! Tôi thua, tất nhiên, mặc dù chỉ một tiếng khịt mũi hay ho nhẹ của thằng Thư vang lên là có thể hoá giải hết. Tôi cần lão ngủ và sự thật là sau cú thắng quá dễ dàng này, con mắt lão đã có chiều lim dim thật. Phải tiếp phát nữa cho đôi mắt kia nhắm hẳn. Tôi đặt lớn hơn... Lẻ! Lại thua, vẫn tất nhiên.

        *

        Cuộc chơi tạm dừng để chuyển nhà cái sang khách.

        Đánh nhanh mắt sang thằng Thư và thằng oắt con đang nằm như sắp lên cơn sài đẹn trên sạp ra hiệu hãy sẵn sàng, tôi hỏi lão định đặt bao nhiêu? Bao nhiêu thì nhiêu, tuỳ cậu thích. Đặt cả chỗ ông vừa được, dám không? Hỏi thế là xúc phạm nhau đấy chàng trai ạ nhưng nhất thiết có cần phải nôn nóng vậy không, ta còn cả đêm nay, nếu cần luôn đêm mai, đêm mốt nửa kia mà? Không, việc hôm nay chớ để ngày mai, tôi thích câu nói đó. Vậy chơi đi! Lão đẩy toàn bộ số tiền khoảng chừng trên trăm triệu gì đó vào giữa sập, ngả người bắn một bi thuốc phiện do con bé hồ ly châm cho rồi mới thủng thắng như trên đời chả có việc gì là quan trọng cả: mời cậu, cứ xóc từ tốn, ngày rộng tháng dài, non xanh nước biếc, chẳng đi đâu mà vội.

        Có một dòng điện chạy rần rật trong thân thể tôi. Dòng điện vô hình và thần bí sẵn sàng xẹt lửa cháy bùng khi cái tín hiệu mơ màng của thằng Thư đánh sang. Lẻ! Gã xóc cái bát... Trúng phóc. Lão thua, tất nhiên. Ván tiếp theo lão đặt gấp đôi, hai trăm triệu, lại thua, vẫn tất nhiên. Tiếp chứ, tôi hỏi. Lão bình thản gật đầu, bảo nghỉ một chút đi đái cái đã, cái trò này vừa chơi vừa mần, mần như chơi, chơi như mần nó mới vui.

        Trong dòng nước đái chảy tồ tồ như trâu đái của lão ở đầu hè, tôi đưa mắt nhìn thẳng vào mặt con bé đến bây giờ vẫn chưa biết tên, khẽ lắc đầu như thầm nói: Mẹ, phí hoài một nhan sắc. Chỉ vì ba cái con bài dơ dáy này mà đêm đêm mi phải làm bộ rên rỉ hôn hít một thân hình còn dơ dáy hơn, lại tổ tồ như trâu vỡ ối nữa chứ. Con bé như hiểu ý, cũng khẽ lắc đầu, cười. Rõ ràng cái cười ấy cũng phát ra sóng từ: Từ từ, cứ từ từ ông anh, đối với cánh đàn bà con gái chúng tôi đâu cứ phải trẻ trung, cao to, dữ dội như ông anh mới có thể làm cho chúng tôi rên rỉ quằn lên.

        Lát sau lão bước vào, cửa quần ươn ướt, ném một cái nhìn không rõ nội dung vào giữa mặt thằng oắt con đang há mồm ngủ nơi góc sập rồi ngồi xuống, vẫn khủng khỉnh: Bây giờ ta chơi tiếp hỉ? (Lão chuyển sang giọng Huế lúc nào thế không biết, chả lẽ lão lại là dân Thừa Thiên?) Hình như đến lượt cậu cầm cái? Hoặc tôi cầm tiếp, tuỳ, thoải mái, huynh đệ chi binh, hỷ?

        Cái thuộc về tôi.

        Đây là giây phút quyết định, toàn bộ sở trường sở đoản của tôi, của cả nhóm phải được phát dương tối đa sức mạnh để kết thúc mọi sự càng nhanh càng tốt.

        Ván thứ nhất thấy lão đặt có ba chục triệu, tôi làm bộ lắc đầu: Chả lẽ vốn liếng của huynh chỉ còn từng này thôi? Thế cậu muốn tôi đặt nhiều? Ít nhất cũng phải bằng hoặc lớn hơn lúc nãy chứ. Được, tôi chiều, đặt hắn năm trăm, năm trăm triệu, nửa tỷ, được chưa, không lại bảo là khiếm nhã. Được quá, tôi reo thầm trong ruột, năm trăm triệu cho một canh bạc đời, phải thế chứ. Nào, các chiến hữu, hãy mở mắt, giỏng tai, vận khí vận lực giương hết ăng ten ra rồi sau đó là chuẩn bị... thu tiền.

        Nhưng giời ạ, sao lại thế này? Đã có bao giờ nó lệch pha lệch kênh quá thể như thế nàv đâu. Rõ ràng là đã nhận tín hiệu lẻ từ thằng Thư rồi mà sao khi gã xóc cái mở bát ra, nó lại là chẵn. Hay là cái bát kia không phải là cái bát được đổi khi đêm? Không, chính nó, cái chấm nâu bằng mắt muỗi tôi có ý đánh dấu ở đít bát vẫn còn kia. Hay thằng oắt con loáng quáng bị loạn màu? Càng không, cả trăm lần, ngàn lần lâm trận nó đã có lần nào loạn đâu.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #146 vào lúc: 12 Tháng Tám, 2018, 10:27:54 pm »


        Choáng váng một tý nhưng không sao, tôi hít sâu một hơi dài tự trấn an, cờ bạc mà, đã là cờ bạc thì làm gì có chuyện cú nào trúng phóc cú đó được, thỉnh thoảng cũng phải có tý xác suất sai số chứ. Canh thứ hai, lão đặt cả một tỷ. Ái dà, tự tin gớm nhỉ? Được thôi, không có lần hai cho lão nữa đâu. Mở nào, hấp!... Cái gì thế? Lẻ!... Lão lại trúng nữa! Hay là minh nhìn nhầm? Không, rõ ràng hai con bài cùng màu hiện rành rành ra đây. Và cũng rõ ràng mình nhận được tín hiệu chẵn kia mà? Thế là thế nào hả mấy thằng khốn nạn kia? Chúng mày định hại tao à? Không cần giữ gìn mẹ gì nữa, tôi trừng trừng nhìn vào mặt hai đứa trợ tá. Cả hai đứa cũng nhìn lại tôi, ngơ ngác, tái dại. Bên kia lão xương xanh đã lại ngã nghiêng người xuống sập bắn tiếp một bi. Mùi thuốc ngái nồng nghe tanh như mùi máu. Máu đọng trong mắt con hồ ly, máu tràn ra sập, máu sắp phun vào mặt tôi. Tôi cười. Kiếp giang hồ đã giúp cho tôi biết cười vào những lúc chỉ nên gào thét. Đến lượt tôi nói tạm nghỉ, đái cái đã.

        Nhưng chả đái được một giọt nào.

        Lát sau trở vào, cái đầu đã dịu hơn, tôi cười, chắc cái cười lúc ấy héo lắm nên thoáng một ánh nhìn của thằng Thư hướng lên tôi ái ngại. Chính cái kiểu nhìn đó làm tôi điên lên, hạ một câu để sau này phải ân hận cả đời:

        - Đến phiên ông cầm cái đó, ông chủ.

        - Tôi hả? - Giọng lão vẫn thủng thỉnh - Tuỳ, tốt thôi. Nhiêu?

        - Cả.

        - Cả là nhiêu?

        Tôi hất đầu cho thằng Thư. Thằng Thư nhìn tôi không chuyển động. Tôi hất cái nữa mạnh hơn. Thằng Thư lắc đầu, mắt nó bạc đi đau đớn như mắt thú bị thương: đừng, đừng anh, em xin anh, sẽ không còn gì nữa đâu... Không còn thì mất, đây không phải chỉ là chuyện tiền bạc nữa mà là danh dự, là một chút kiêu hãnh còn rớt lại cần phải giữ để sống. Tổi giằng mạnh cái túi vải to trong tay nó mở khoá, kéo giây xổ hết ra sập: Con mắt thằng già sáng lên, con ngươi ả hồ ly muốn nổ, cả đôi mắt con chó đốm phủ phục ngoài hè cũng dường như hấp háy. Chỉ có đôi mắt thằng Thư là tối lại, tối sầm, tối như một lời dự báo điềm gì không lành sắp xảy ra. Đó, toàn bộ tiền bạc, tất cả tài sản của tôi đó. Đá và vàng, vàng và tiền, tiền và sổ tiết kiệm nằm chình ình một bãi, đúng là một bãi, ngôn ngang, ngào trộn, lăn lóc, đủ màu, bốc mùi xác chết... chắc cũng phải ngót nghét đến chục tỷ. Chục tỷ trăm tỷ cũng kệ mẹ nó, suy cho cùng nó cũng chỉ là cứt, là cứt chứ hơn gì. Nào, thằng già lưu manh kia, còn đống cứt của tao đó, thử hốc nốt đi! Nhưng coi chừng, hốc không xong thì chính đời mày lẫn đời con thối thây ngồi lả lướt canh mày kia sẽ chết chìm chết nổi trong đó. Nào!

        Dưới bàn tay gã xóc cái, cái bát úp nở phổng, phè ra, nhọn hoắt, nặng chích như trái núi ngàn năm đè xuống con khỉ Tôn Hành Giả, đè xuống đầu tôi. Lòng bát vẫn im lìm như lòng núi lửa mà nghe như có hàng đàn rắn độc cuộn tròn, nhả nọc bên trong. Có cảm giác như cái vành bát sứt sẹo kia chỉ hé mở ra là tất cả đàn rắn ghê rợn ấy sẽ cùng nhằm co tôi phóng đến, quấn chặt. Khó thở quá, cổ họng tôi bật ra một âm thanh nặng nhọc nghe giống tiếng rắn khè: Chẵn! Im lặng hút hoắm nơi địa ngục. Thời gian vón cục, đặc dính, gió thổi ngoài vườn, chim lợn kêu trên mái... Bát mở, có mũi tên tẩm thuốc độc nào phóng xuyên vào mắt, chớp nổ! Rõ ràng thấy một con ngươi lòng thòng gân trắng rơi ra. Bóng thằng Thư vụt chạy ra ngoài. Cái dáng chuột nhắt của thằng oắt cũng vụt ra theo. Chỉ còn lại tôi với con số lẻ nhìn nhau như hai kẻ cùng bị dong ra pháp trường, tôi là kẻ tử tù còn nó là đứa thi hành án. Không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, chuyện gì sẽ ập đến, cũng chẳng kịp nghe thấy từ cái miệng nhớt nhãi của con bé đang thưỡi rộng như sắp mút nếm vật gì câu nói “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn ông anh ơi!”, tôi đứng dậy thất thểu đi ra, chân tay đầu óc nhẹ bẫng như cái đứa vừa trút hết tinh lực, tim gan phổi phèo, cứt đái lại phía sau. Hại người thì người hại! Cái câu của đứa nào mới nói ấy nhỉ? của lão thần bài trên đỉnh núi hay của thằng Hoạch? Thằng Hoạch... Mạch máu tôi sững tắc muốn ngừng chảy. Đúng nó, chỉ là nó, chỉ nó mới có thể đưa tôi vào cái bẫy không thể lường trước này. Lần đầu đưa nhẹ, lần này cho sạch bách luôn. Như vậy là nó đã biết mình trở về, nó biết mình sẽ đến sới nên nó giấu mặt, cả hai lần đều giấu và bao nhiêu ngón trò mình học được trên núi đều bị nó tương kế tựu kế truyền vào đầu lão xương xanh hết để lão chỉ cần làm một động tác lộn trái lại tất cả là xong!!! Cao tay lắm con ạ! Chỉ có điều tao không thể ngờ rằng, cái chuyện treo cổ ngày ấy lại nuôi trong mày một mối hận thù sâu nặng đến thế. Vậy đã hận thì cho hận luôn, tao còn có gì để mất nữa, Hoạch!

        Trong đêm vắng, cái tên nó mới vang lên chói lói làm sao, như có cả lửa máu, thịt da, dây dợ lằng nhằng trộn vùi trong đó. Hoạch! Nghe như tiếng thây người rơi xuống lòng huyệt ấy nhỉ, Hoạch nhỉ? Tôi nghe được hai hàm răng tôi nghiến ken két vào nhau.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #147 vào lúc: 12 Tháng Tám, 2018, 10:29:30 pm »

       
39

       
        Sau cả mười tám tiếng ngủ vùi không ngon lành cũng không mộng mị, ngủ bình thường, ngủ như con trẻ sau mùa thi, tối hôm sau tôi gọi cả hai thằng đến. Trước hết tôi bảo:

        - Việc hôm rồi không phải lỗi các chú. Cả hai đã làm tất tật những gì có thể làm được mà là lỗi tại tôi, tại cái tính khí khốn kiếp của tôi để bây giờ ta trắng tay. Cả đời tôi chưa biết xin lỗi ai, giờ xin lỗi hai chú.

        Cả hai đứa không nói gì. Riêng thằng bé đánh giày vẫn vô tâm quẹt mũi nhìn quanh quất như thể chuyện vừa rồi chỉ là một trò chơi như trò chơi nhìn qua miệng . Tôi nhét vào túi nó ít tiền:

        - Còn hơn một triệu cháu đem về cho mẹ và đừng đi lang thang nửa, khổ cả đời, nói mẹ cho đi học tiếp. Sau này có duyên thi còn gặp lại.

        Thằng bé ngơ ngác một chút rồi dãy nảy:

        - Không, cháu không cầm tiền, cháu không về đâu, cháu đi với chú với anh Thư kia.

        Tôi nghiêm mặt:

        - Biết tao đi đâu mà đi? Nhỡ đi vào tù thì mày cũng đi à?

        Thằng bé sững lại. Trước cái nhìn nghiêm lạnh của tôi, chắc nó đã hiểu bây giờ không còn là trò chơi nữa, quẹt mũi cái nữa rồi đành lủi thủi bước đi, vừa đi vừa sụt sịt. Nhìn sang thằng Thư tôi thấy mắt nó rơm rớm nhìn theo. Sống mũi tôi cũng cay sè, dù sao cũng qua mấy tuần trăng buồn vui sướng khổ có nhau và nó đã thực sự coi đây như một gia đình. Tôi phảy tay như phảy đi mọi yếu đuối không được phép tồn tại lúc này:

        - Thư!

        - Chắc anh lại bảo em đi đâu đó vài ngày để cho anh rảnh tay làm cái gì đó như hồi ở Thái Nguyên?

        Tôi im lặng. Nó nói tiếp, giọng rắn câng:

        - Lần này thì không. Anh chẳng nên giở cái trò hiệp sĩ giả cầy, cùng đường rồi, sống chết có nhau.

        - Được, vậy nếu tôi quyết đinh trừng trị thằng Hoạch, chú có đi không?

        Nghĩ rằng nói cái đó ra nó sẽ ngăn cản như đã từng ngăn cản và nếu không cản được thì nó cũng sẽ không đời nào tham gia, ai dè nó lại gật đầu. Còn phun ra một câu mà thoạt nghe cứ tưởng không phải của nó, một thằng rất dị ứng với bạo lưc:

        - Bố em bảo, phản bội lần thứ nhất có thể tha, lần thứ hai vẫn có thể tha nhưng phản bội đến lần thứ ba thì không tha được nữa.

        Tôi bất giác cầm lấy tay nó, điều mà tôi rất ghét làm:

        - Thư... Sau lần này chú nghe tôi về đi! Không ở nhà thì thôi, kiếm một việc gì đó nhàn nhàn mà sống. Con người chú không hợp với cuộc sống này đâu. Vẫn còn cuốn sổ năm chục triệu tôi có ý giữ lại cho chú khi tình huống xấu nhất ập đến, cầm về mà làm vốn.

        Nó vẫn im lặng, chỉ nghe cái gì đó như một luồng xung điện từ người nó phóng nhanh sang tôi.

*

        Để tìm được thằng Hoạch không khó. Dù thằng khốn đủ khôn ngoan để trốn biệt nhằm tránh sự trả thù của tôi mà nó đã quá biết cách trả ấy sẽ như thế nào nhưng nó lại quên mất một điều là tôi có rất nhiều chân rết trong các sới bạc, bởi nó chỉ có thể chui lủi vào những chỗ đó chứ không thể ở một chỗ nào khác.

        Đến ngày thứ ba thì một trong những chân rết đó thông báo tối tối nó thường có mặt tại một ngôi nhà nằm khuất trong ngõ vắng bên kia sông, sang hẳn địa phận của Tuyên Quang. Tôi và thằng Thư nhảy xe khách tìm tới luôn. Ngồi trên xe, thằng Thư buột miệng nói một câu cảm khái mà sau đó nghĩ lại tôi cho là điềm gở đã được báo trước:

        - Nhanh thật... Mới ngày nào anh em mình còn ngồi trên một chiếc xe như thế này đi tìm mỏ vàng mới...

        Tôi lừ mắt cho nó im đi, đây không phải lúc lẩn thẩn hoài niệm. Nhưng cái vảy hoài niệm khó chịu ấy lại cộn lên ngứa ngáy trong ngực tôi. Tôi hiểu nó muốn nhắc lại cái kỷ niệm về vụ trấn cướp có vũ trang đầu tiên hôm ấy? Mà đúng là nhanh thật, nhanh nhưng mọi việc vẫn nguyên như cũ, nó vẫn là nó, ngơ ngơ và tôi vẫn là tôi, vẫn là con thú hoang đang bị cuộc đời săn đuổi.

        Đến nơi, dĩ nhiên là chúng tôi không xộc vào nhà mà ngồi chờ bên ngoài, trong một chỗ kín nhằm tạo một tình tiết ngoại phạm. Đêm sâu dần. Gió lạnh hơn. Dòng sông dưới kia có ngọn đèn đánh cá nhà ai lầm lũi trôi qua trôi lại như một con mắt không ngủ. Trong một lúc tôi thoáng giật mình nhận ra giữa công việc tôi sắp làm đây và cảnh sắc muôn đời man mác ngoài kia sao lại khác biệt nhau nhiều thế, như muốn đẩy tôi ra, tách tôi khỏi cái ý định khốc liệt đang cháy lom dom trong đầu. Ngồi bên cạnh, thằng Thư có vẻ lạnh, đầu nó hơi so lại. Tôi tháo chiếc áo Bludong mang nhãn hiệu Nato khoác hờ cho nó. Nó ngước nhìn tôi, trong trời đêm cái nhìn của nó dịu mềm như cái nhìn của con Nết.

        - Anh Hùng...

        - Thư chứ. Tôi Thư anh, chú Thư em, một râu ria một nhẵn nhụi, huynh đệ tương tàn.

        - Vâng, Thư. Anh Thư... Sau đây anh sẽ đi đâu?

        - Không biết nửa. Đến đâu tính đấy, kệ cha đời.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #148 vào lúc: 12 Tháng Tám, 2018, 10:30:18 pm »


        Hình như nó nén một hơi thở dài. Rồi đặt nhẹ bàn tay nó lên tay tôi, tiếng nói hiền hiền như của người chị người em:

        - Anh cố gắng đừng để xảy ra án mạng nhé!

        Tôi cũng vỗ vỗ vào tay nó ý nói yên tâm đi, có chú bên cạnh tôi sẽ không làm liều đâu vả lại, với loại ký sinh trùng này dại gì án mạng cho lụy vào thân.

        Gần bốn giờ sáng, khi hai đứa đã thay nhau chợp mắt được một giấc khá khá rồi, canh bạc trong kia mới lục tục giải tán. Ít nhất cũng phải tới trên chục đứa cả đàn ông lẫn đàn bà. Thằng Hoạch đi sau cùng, vẻ thắng lớn hay sao mà dáng đi của nó xem chừng phởn phơ lắm. Nó dừng lại vạch quần đái, ngay cả dòng nước đái khai mù của nó cũng có cái âm thanh reo reo của thằng được bạc. Chờ cho nó nhét cái của nợ vào quần xong, tôi mới bước ra đứng chắn ngay trước mặt. Nó ớ lên một tiếng định kêu thì tôi đã gí sát miệng vào tai nó: Im mồm nếu mày không muốn vỡ óc ngay bây giờ, đi theo tao! Hoàn toàn tê liệt, nó chỉ còn biết ngoan ngoãn làm theo như một con chó vừa bị thiến.

        Bờ sông, chỗ vắng nhất, tối mờ mờ. Đã có thằng Thư đứng canh chừng ở mặt đê, tôi lấy mũi giày hất mặt nó lên:

        - Nói! Tại sao mày chơi tao khốn nạn thế, chơi đến hai lần?

        Nó gục mặt im lặng.

        - Mày thừa biết nếu tao không cho người sang đúng lúc thì mày đã ra ma với cái dây thòng lọng của mày rồi chứ?

        Nó ngẩng lên, mắt bạc phếch như chết rồi:

        - Tôi biết cái mạng tôi rồi thế nào cũng có ngày rơi vào tay anh, tôi vẫn có ý chờ...

        - Chờ? Chờ mà mày trốn như chó ấy hả?

        - Không phải trốn anh mà tôi... trốn tôi.

        - Mẹ mày! sắp chết mà còn cầu kỳ chữ nghĩa à? Trốn tôi là trốn con mẹ gì?

        - Thực ra tôi cũng không thiết sống nữa.

        - Không thiết mà đêm nào mày cũng nhét tiền kễnh túi.

        - Để khỏi phải tự tử.

        - Cái gì?

        - Đáng lẽ đêm ấy anh đừng cứu tôi!

        - Đúng, đáng lẽ cho mày chết mẹ mày đi. Khốn nạn, làm ơn nên oán?

        - Không! Anh đã hại tôi hơn.

        - Hại? Cho mày nói thêm một câu nữa, nói!

        - Cái dây thắt cổ không giết tôi nhưng nó lại làm gia đình tôi tan nát. Nói, anh bỏ qua, sau lần ấy tôi không còn là một thằng đàn ông nữa, hoàn toàn liệt vị, con vợ tôi nó chán nó khinh rồi nó bỏ đi theo thằng khác, thằng con trai tôi chán nhà cũng bỏ đi bụi đời rồi sa vào hút hít, còn tôi, anh có biết trong người tôi đang mang một mầm bệnh gì không?... Đó là một lần do uất đời quá tôi đã quăng thân vào một ô điếm mà chẳng thèm phòng bị gì hết. Thế là... Đúng lúc ấy thì anh xuất hiện, tôi muốn anh cũng phải tan nát, khổ nhục như tôi, tôi hận. Tôi đã nói xong, giờ anh muốn làm gì tôi thì làm, tôi sẽ ơn anh nếu anh đừng gượng nhẹ.

        Sóng sông rào lên. Gió thổi như khóc. Tôi rã rời cả người. Vậy có chán mớ đời không? Nhăm nhăm đến hỏi tội nó thì nó lại hỏi tội lại mình! Sùng sục muốn trừng trị nó thì nó lại xin được trừng trị nặng hơn. Giống quả bóng bị xì hết hơi, tôi ngồi xuống cắm vào miệng nó một điếu thuốc lá, tôi cũng một điếu, cả hai im lặng nhả khói vào sương, nhả cho đến hết, tôi phủi đít đứng dậy:

        - Về đi!

        - Tức là anh tha? - Nó hỏi bình thản.

        - Mày đang tự tha cho mày.

        Chết chửa, tôi lại nhiễm cách nói cầu kỳ của nó lúc nào thế này? Lần này thì nó nhìn thẳng lên tôi, cái nhìn thật buồn:

        - Em (lại xưng em rồi) có hai đề nghị. Một, xin được bù lại anh một phần số tài sản mà vì em anh đã mất đi, em cũng chả dùng đến nó nữa. Hai, ngay sau đây anh phải đi khỏi vùng này, càng xa càng tốt vì tối qua, qua một thằng bạn làm hình sự trên huyện, công an họ đã biết anh là ai và hình như đã quyết định mở cuộc truy lùng cấp liên tỉnh.

        Bỗng lạnh buốt sống lưng. Lâu lắm sống lưng không lạnh buốt thế này. Tôi đặt tay lên vai nó:

        - Hoạch... Tao xin lỗi mày và cám ơn mày. Hẹn gặp lại nếu có thể gặp lại.

        - Nhưng còn số tiền mà em... Anh phải cầm theo chứ?

        - Không cần. Mày mang về lo chữa trị. Không chữa được thì để lo đám tang.

        Để mặc nó ngồi lại, mỏng manh, cô độc, như một bức tượng đài oán thán, tôi phóng nhanh lên mặt đê. Thằng Thư nhìn tôi thảng thốt:

        - Sao rồi anh?

        - Xong.

        - Chết à?

        - Không, chúng ta sắp chết. Chú nghe đây và không được cãi, tung tích anh bị lộ rồi, giờ này cảnh sát cơ động chắc đang bủa vây, thít chặn tất cả các mối đường, bến xe, chú phải rời xa anh, về nhà ngay, sau này nếu mọi việc tạm ổn, anh sẽ đến tìm chú. Nhanh lên!

        - Không! - Bất ngờ nó vênh mặt lên - Anh đi đâu em đi đấy, nói rồi, không thay đổi nữa.

        - Tao không cho mày đi, tao không thích cho mày đi - Tôi đột nhiên nổi doá - Tao ngấy mày lắm rồi, cút! Cút cho khuất mắt!

        Nó sững lại, nước mắt lưng tròng. Dù lòng dạ tan nát nhưng không còn cách nào khác, để kệ nó đấy, tôi quay người phóng nhanh vào rừng. Chạy được một đoạn, thấy có tiếng gì lịch bịch đằng sau, quay nhìn lại, trời ạ, lại là nó, vẫn là nó, dính dấp thế này thì lộ hết còn gì. Mà hình như ngoài ngã ba đang có tiếng động cơ xe nổ đến thì phải. Tôi dừng lại, đỡ lấy tay nó, đẩy nhanh vào trong bìa rừng. Vừa lúc, ngay trên mặt đường ràng rạng sáng, có hai chiếc xe cảnh sát như hai con bò rừng vút đến, dừng lại ngó nghiêng sang hai bên một lúc rổi lao tiếp.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #149 vào lúc: 12 Tháng Tám, 2018, 10:31:22 pm »


40

        Cái đoạn trường trốn chạy trong rừng kéo dài gần ba mươi ngày ấy nó buồn và khổ đến nỗi tôi hoàn toàn không muốn nhớ lại, muốn kể lại. Nhưng lại không thể không kể vì chính trong khoảng thời gian sống cuộc sống con thú dại đó tôi đã để mất đi một thứ quý giá nhất và cái mất đó đã quyết định thay đổi đời tôi.

        Đó là thằng Thư.

        Trong suốt những ngày ở rừng nó đã biến thành một thằng hoàn toàn khác. Tôi lồng lộn thì nó dịu dàng, tôi u uất thì nó khơi thông, tôi chán nản nó lại khích lệ, tôi rách rưới thì nó lành lặn, tôi muốn bỏ mặc tất cả nó lại chắt chiu giữ gìn... Trong cảnh huống hiểm nghèo, nó bỗng là chỗ dựa tinh thần, giá đỡ linh hồn cho tôi. Nó là cái phần thứ hai của tôi mà nếu không có nó, rất có thể ngay từ ngày thứ ba tôi đã trở thành một kẻ giết người tàn độc khi có một gã đàn ông đi lấy củi vô tình phát hiện ra chúng tôi và hô hoán tướng lên. Song cũng có lúc không chịu nổi cái phần thứ hai cứ luôn phản chiếu cái phần thứ nhất hung tợn của mình tôi đã mỉa mai nó, cay nghiệt với nó, thậm chí còn đổ tại vì nó mà chết giẫm ở đây. Những lúc như thế, nó chỉ nhìn tôi không nói lại một câu, cái nhìn lạ lắm, hun hút, nhẫn nại, chịu đựng đến vô cùng. Để rổi khi đêm xuống, tưởng giận, nó lại âm thầm nhóm lửa sưởi ấm cho tôi, tìm bắt cho tôi từng con muỗi. Và tôi cũng không hiểu bằng cách nào trong nó lại có nhiều sức chịu đựng cũng như nhiều kiến thức ở rừng đến thế. Ngoài khả năng có thể nhìn rêu, nghe tiếng động, đo ánh sáng để xác định toạ độ, phương hướng chính xác như một chiếc la bàn, nó có thể kể và tìm ra được hàng chục loại lá, hàng chục loại củ có thể nuôi sống con người, lá này tác dụng ra sao, lá kia phải nấu thế nào, củ kia nữa nếu không chà rửa cẩn thận đến bốn, năm lần ăn vào sẽ nôn mửa có khi ngộ độc chết luôn... Tóm lại nó là một pho tự điển sống về rừng và nếu cuộc đời nó êm trôi, gia đình nó không gặp những trái ngang phi lý biết đâu nó sẽ trở thành một nhà khoa học tài năng, điều mà ở tôi không bao giờ có khái niệm.

        Rồi nó ốm, ốm rất nặng. Ốm không phải vì thiếu thốn, đói khát trong rừng mà vì một buổi tối, thấy tôi vừa nhăn mặt vừa nhè củ báng mỳ chua loét ra khỏi miệng, nó đã giấu tôi lén tìm vào một nhà dân cách đó cả chục cây số. Gần sáng nó trở về, trên tay đầy gạo, mắm, trứng và cả một con gà béo múp nhưng dáng đi nó lại khập khiễng khác lạ. Hỏi tại sao nó không nói. Hôm sau thì nó sốt cao, kiếm một chỗ không có ánh nắng nằm bẹp, thỉnh thoảng lại co giật dữ dội, bọt mép đùn ra. Hốt hoảng, tôi tháo tung quần áo trên thân thể nó... Trời ơi! Tại chỗ bắp chân sưng vù, bầm tím còn in hằn ba vết răng chó.

        - Thư! Nói đi! Mày bị chó dại cắn rồi phải không?

        - Em... em không biết - Nó thều thào - bị cắn xong em có thấy gì đâu... vẫn đi được kia mà.

        Tôi mếu máo:

        - Mày giết tao rồi Thư ơi! Ai bảo mày đi? Sao mày lại đi? Đáng lẽ mày phải nói để tao đi cùng chứ...

        Nó co rút người giật lên một chập nữa rồi thả người nằm im, thở dốc, mắt nhìn lên tôi đờ dại! Nọc đã vào máu, bằng kinh nghiệm tôi biết tất cả đã muộn, có cứu chữa cũng không kịp nữa nhưng bằng tình thương còn hơn cả ruột thịt, tôi cứ cúi xuống ghé mồm mút thật mạnh vào vết cắn đó, mút nhổ, nhổ mút, đắng chát, tanh nồng, có cảm giác nọc độc đang qua miệng chạy thùn thụt vào ruột vào phổi vào khắp các tế bào mạch máu tôi. Kệ, tôi cứ mút, mút điên loạn, mút dù có chết cũng không sao, sẽ chết cùng nó, chết cả hai, sống thế này còn hơn chết. Nó lờ đờ tỉnh dậy, đẩy tôi ra, tiếng nói đã yếu lắm:

        - Phải có lá... lá... nhưng rừng này không có... Anh đừng thế nữa, nọc dại nó truyền qua...
Rồi nó lại co giật, cái giật sau mạnh hơn cái giật trước, dãi rớt tiếp tục đùn ra trắng miệng. Đến nước này thì không cần nghĩ ngợi gì nữa, tôi xốc vội nó lên vai chạy thẳng ra phía cửa rừng, nơi mà gần ba chục ngày qua tôi không dám nghĩ đến. Cần phải đưa nó đến nhà thương hay trạm xá gần nhất, chỉ cần cứu được nó thì rồi tôi có bị bắt, có tù đày, có bị đứng cọc nơi pháp trường cũng xong.

        Không ngờ đoạn đường ra cửa rừng, ra với cuộc đời xa đến thế, tôi chạy chắc phải tới hai tiếng rồi mà phía trước vẫn mờ mịt màu xanh. Màu xanh chó chết. Màu xanh khốn nạn! Xanh gì mà xanh mãi thế?

        Tiếng nó chợt vang lên nóng hổi bên tai tôi, nóng lắm, nóng như than:

        - Anh Hùng... Không kịp đâu... Anh để em xuống... em nói cái này.

        Kệ, tôi cứ chạy. Còn nước còn tát. Dù không kịp nhưng thà để nó chết ngoài kia còn hơn chết ở đây, rừng hoang núi thắm, hồn không thoát được. Đúng lúc ấy, trên vai tôi, nó nấc lên một tiếng rất lạ rồi hai cánh tay đang ôm cổ tôi thõng xuống, hai mắt nhắm lại. Trời! Nó chết rồi ư? Nó đi thật rồi ư? Tôi quáng quàng đặt nó xuống, ghé tai vào ngực nó... Không, ngực nó vẫn nghe có tiếng đập, đập thật nhẹ, đập ngắt quãng nhưng vẫn đập. Cuống cuồng, tôi lay mạnh người nó:
Thư em ơi! Tỉnh lại đi! Cố tỉnh lại đi... sắp đến rồi. Mắt nó từ từ mở ra, dưới hoa nắng tán rừng, mắt nó trong veo, nó mấp máy nói cái gì nghe nhỏ lắm, tôi phải ghé sát mới nghe được lõm bõm:

        - Em đi rồi... anh ra ngoài kia... sống với mọi người nhé...

        - Ừ, anh sẽ ra, sẽ sống với mọi người, sẽ... nhưng em phải sống, em không thể chết.

        Tiếng nói nó càng nhỏ hơn:

        - Hùng... ôm em chặt vào đi... chặt nữa... thế! Hùng ơi... em thương anh... nhiều lắm anh biết không?

        - Anh cũng thương em...

        - Hôn em... một lần thôi.

        Tôi cúi xuống đặt nhẹ một cái hôn nhoà nước mắt lên đôi môi khô xác kia. Mắt nó từ từ nhắm trở lại, đầu ngật ra, ngừng thở, phảng phất một nét cười thanh lặng trên môi...
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM