Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 11:54:30 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hùng Karô  (Đọc 21892 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #80 vào lúc: 12 Tháng Tám, 2018, 08:55:19 pm »


        Nhưng cũng đúng lúc đó, có lẽ đã mơ hồ nhận ra được một điều gì đó như là mùi vị là kích cỡ chẳng hạn, ả rùng mạnh người một cải rồi định vùng dậy há mồm tru lên như chó hoang bị xiết cổ và sẽ tru được nếu như tôi không nhanh tay kịp tọng sâu vào miệng ả cả một cái góc
chăn vừa thơm vừa ngái. Tiện tay tôi phủ luôn cả tấm chăn lên toàn bộ thân thể ả rồi dùng sợi dây dù mang theo trói ghì chân tay ả vào hai cạnh giường. Từ sau tấm chăn chỉ có một thứ tiếng rên nửa người nửa thú phát ra lùng bùng, ư ử. Tôi kéo khăn chùm lại mặt.

        Vậy là xong về nhân sự, bây giờ đến hạ tầng cơ sở. Chả khó gì khi chỉ cần đảo đưa vài cái là con mắt vốn quen nhìn bóng tôi như mắt thú hoang của tôi đã phát hiện ra ngay cái két to tổ chảng kê sừnq sửng ở góc phòng. Tốt rồi. Đây là nội dung công việc hệ trọng nhất nhưng cũng là đơn giản nhất. Kéo chiếc khăn che mặt trở lại vị trí. Cái đèn khò nhỏ xíu được móc ra. Một tia lửa xanh lét liếm ngoay ngoáy như lưỡi rắn vào ổ khoá số. Một giây... hai giây... Đúng là tư bản, ngay đến cái đồ vật dùng để trộm cắp cũng quá chừng văn minh, chỉ cần đến giây thứ mười là miệng két đã mở ra toang hoác. Nhưng trời ạ, toang hoác luôn cả cái đầu đang khấp khởi đến run người của tôi khi khoắng tay vào chỉ thấy một khoảng trống không đen thùi lạnh lẽo. Mẹ khỉ? Chả lẽ nó đem đi gửì ngân hàng sạch bách rồi à? Hay nó đã đem đi đặt cọc cho bên đối tác? Vô lý! Chừng thằng Cộ đã đoán chắc một nửa số tiền bạc nó vẫn chưa mang đi đâu kia mà.

        Điên giận, tôi định dựng con đàn bà dậy, dí dao vào cổ bắt nó khai ra nhưng chợt kìm lại. Chỉ cần một tiếng kêu ú ớ vu vơ của nó là đủ đánh động tất cả. Chợt nhớ câu nói của các bậc đàn anh từng trải trong giới giang hồ bảo rằng vào những lúc nguy nan nhất chớ vội vã hành động ngay mà phải ngồi im, nhắm mắt lại, thở ra đằng mồm hít vào đằng mũi thật sâu mấy phát, tĩnh lặng, lập tức cửa thoát sẽ mở. Tôi làm theo. Và một chấm sáng đã chập chờn hiện ra thật.

        Cánh trọc phú thường khôn lọc lõi, biết minh luôn là đối tượng nhòm ngó ráo riết của các loại đạo chích nên chúng chả dại gì mà nhét hết của nả vào két để lạy ông tôi ở bụi này mà thường là cất giấu ở những chỗ bất ngờ, nhếch nhác nhất như thùng gạo, đệm rách, bít tất bấn, giày thối, giá sách, bát hương, bình gốm, thậm chí là nồi niêu xoong chảo cũ nát .Với loại nhà sang trọng xây theo kiểu Đức cổ thế kỷ XIX này thì không có chuyện cũ nát, thối rách rồi, nó chỉ có thể được nhét trong đống sách xếp dày đặc, ngổn ngang, lộn xộn trong cái tủ kính kê giáp tường hoặc phía sau mấy bức ảnh phong cảnh khổ to treo sát trần nhà kia thôi. Tôi nhảy ba bước đến tủ sách nhưng chợt dừng lại. Thằng càng giàu thì đầu óc càng nghèo, sách vở con mẹ gì bọn này, xếp làm cảnh cho oai đấy thôi mà đã là cảnh thì chắc không có gì rồi. Mặc cho con đàn bà trên giường quầy qua quẫy lại, ưỡn lên oằn xuống như đang bị hiếp dâm cũng lại như đang lên cơn cực khoái, tôi chuyển chân đến cái khung ảnh to tướng vẽ con mẹ gì bên trong chả biết treo ở góc phòng, kê cái đôn gỗ bước lên, với tay tháo xuống, vẫn trống trơn. Nhưng trống một cách giả tạo so với nền tường nhẩn mịn xung quanh. Giơ tay ấn nhẹ. Im lìm. Ấn mạnh hơn... vẫn im lìm. Mạnh nữa và, ối trời ơi, mảng tường nhỏ chuyển động để rồi lộ ra một cái hốc đen ngòm, lạnh buốt. Vội thọc tay vào. Những ngón tay bổng bỏng buốt như sờ trúng ổ rắn độc. Mối con rắn là một tệp tiền. Có rất nhiều tệp, ngay ngắn, đằm nặng, toàn loại tiền ngoại tệ nhẵn đanh, thơm phức thoạt sờ là biết ngay. Chóng mặt, tôi vội lùa vét tất cả vào chiếc túi cổ tích ba gang mang theo sẵn. Túi đầy lên đến tận miệng rồi mà tiền trong hộc vẫn còn. Nhét tiếp vào túi quần túi áo. Vẩn còn. Thôi, thế thôi, chả hiểu sao một ý tưởng nhân đạo không đâu chợt thổi tới, bớt lại một chút gọi là lấy lộc cho vợ chồng nó còn sống. Cám ơn! Tạm biệt!
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #81 vào lúc: 12 Tháng Tám, 2018, 08:55:50 pm »


        Đúng lúc tôi định quay ra thì hỡi trời, một cái gì sáng bạc đã chém vèo qua mặt và cái bản mặt tôi chắc chắn sẽ vạt đi mất một nửa, cái nửa bên phải, nếu như theo phản xạ tôi không kịp cúi nhanh đầu xuống. Lại một nhát chém nửa kèm theo tiếng gầm lên không hiểu là của thú hay của người. “Mẹ mày, mày chết rồi con ạ ! Tiếng gầm của gã chồng hộ pháp. Sướng chưa! Cái vừa phải thói háo dâm háo gái đang bị trả giá đây. Đáng lẽ tôi đừng vùi mặt xuống cái thân thể nóng như nham thạch sắp phun hào kia thì làm gì có đủ thời gian để cho thằng nhà giàu chó chết tỉnh lại. Làm nhanh hơn nghĩ, đã quá quen với những tình huống hiểm nghèo kiểu như thế này, đến nhát chém thứ tư thì tôi chụp được cổ tay nhẩy mỡ của gã, bẻ quặt, nghe cái rốp, thêm một cú thúc gối, cả thân hình áo ngủ Pizama nặng chừng tám chục ký đổ kềnh. Thúc tiếp phát nữa. Hắn oằn người, hộc lên một tiếng rồi nằm im, máu từ miệng ộc ra. Nhưng chính cái tiếng động thuần mùi phồn thức ấy, khốn nạn, đã tức thì đánh thức hai thằng vệ sĩ người máy từ dưới nhà phóng lên như đã được gài phần mềm mặc định sẵn. Chúng phóng nhanh đến nổi tôi chưa kịp nhao người ra lan can để thực hiện động tác tẩu thoát thì một cánh tay gân guốc hôi xì đã thít chặt lây cổ. Chuyện vặt! Cuộc đời nó đã thít cổ tao ối ra tồi, bây giờ chú mày có thít thêm chút nữa đã là cái gì. Quá đơn giản. Chỉ cần một cú cùi tay thọc ngược vào hạ bộ một cái là xong và, hự, xong thật! Nó ôm cứng Iấy háng vật ra, rên oai oái như bị vợ thiến sau một chuyện dâm gian. Nhưng đến thằng thứ hai thì không đùa được. Trên tay hắn có súng và cái nòng súng đen như cái cạc ngựa đang chĩa thẳng vào ngực tôi bên trái. Mẹ, thằng này biết chơi đấy, biết chọn đúng tim để nhét đạn đây, nhưng mà, mẹ nó, ai cho phép nó dùng súng thời buổi này cơ chứ? Tôi bước tới, chỉ vào ngực mình, nhìn xoáy vào khuôn mặt khá điển trai của nó, cất giọng cô hồn sau tấm khăn đã có vẻ muốn tuột xuống:

        - Thằng chó, nếu mầy muốn cả hai đều chết hay đều rũ tù thì bắn đi! Bắn đi!

        Dọa chơi không ngờ nó lại bắn thật! Củng may, viên đạn chỉ gẫm cháy vai chứ chưa vào tim. Tuy vậy sức công phá của nó cũng khiến tôi loạng choạng ngã ngồi xuống ghế. Cái cạc ngựa đã lại rung rung trước mặt. Lần này thì găm thẳng vào sọ. Trong một thoáng tôi đã nhìn thấỵ, ngửi thấy óc của mình văng ra bắn ra trắng nhởn như đậu hũ. Cha trời! Chả lẽ cuộc đời lại kết thúc ở đây? Đang tê tái chưa biết tính sao và còn tính cái gì nữa khi nòng súng kia chắc chắn sẽ khạc đạn tiếp, thì, như có một bà tiên đột ngột xuất hiện bên cô Tấm trước giờ lễ hội thử giầy, tiếng cô chủ từ trên giường, vẫn ở trong chăn chợt vang lên ngột ngạt:

        - Thôi, Tèo, tha cho người ta, giết người phải nhận tội chết đấỵ.

        Tên sát thủ có bộ mặt trẻ thơ thoáng sững lại:

        - Nhưng thưa cô...

        - Bảo rồì, không nhưng gì nửa! Xuống nhà gọi bác sĩ đến xem ông chủ ra sao.

        - Thế còn...

        - Cứ để mặc tôi. Xuống đi và im miệng lại.

        - Có cần gọi 113 không ạ?

        - Không!

        Tiếng trả lời mệt mỏi nhưng đanh lạnh. Gã điển trai vẻ như không hiểu gì cẩ, hết nhìn thân xác ông chủ lại nhìn bà chủ giấu mặt trên giường rồi lại nhìn sang tôi. Trước khi cau có bước xuống, hắn còn nhứ nòng súng vào giữa mặt tôi:

        - Đ... me mày! May cho mày chứ không bố mày đã cho mày về chầu ông bà ông vải rồi. Ở yên đó, tao lên ngay bây giờ, định giở trò gì là chết với tao. Nghe rõ chửa?

        - Rõ!

        Nó thình thịch bước xuống câu thang. Trời ạ! Không hiểu sao lúc ấy tôi lại “rõ" ngon lành như vậy? Rõ không phải vì uy lực của thằng choai con mà rõ vì câu nói, không, đúng hơn là tiếng nói phát ra từ đống mền mùng kia. Quen lắm, rất quen, như đã nghe ở đâu rồi, không phải chỉ một lần. Có phải là...

        Tiếng nói ấy lại cất lên, nhẹ hơn, chậm hơn:

        - Đi đi! Vào đằng nào ra đằng ấy, đi nhanh đi!

        Một tiếng nổ vỡ toác trong ngực. Tôi đã nhận ra cái tiếng nói ấy là của ai. Lừ lừ bước đến, tôi hất tung tấm mền và dừng sững, mắt lồi ra. Cái nhìn! Đúng là Cái nhìn, là Hiền chứ không phải ai khác. Hiền đang nhìn lên tôi, một thứ nhìn đa chiều đa thanh đa sắc, có cái gì vừa thương hại vừa khinh bỉ vừa vô cảm và lại vừa như... khó tả lắm chỉ biết rằng cái nhìn đó đã lột trần tôi ra, bao nhiêu gan thận phổi phèo bị lôi ra hết, nhúng sâu xuống chuồng trồ hôi thối, đẩy văng tôi ra khỏi cái tình thế hiểm nghèo ngàn cân treo sợi tóc. Cái nhìn đó đã làm tôi lộn tiết. Lộn đến nỗi trong một hành động tư phát tôi đã quẳng cái túi ba gang đầy oặp đô la xuống sàn, quẳng tiếp những đồng đô la khác moi từ túi áo túi quần ra, trắng trơn, sạch bách, không thèm giữ lại đồng xu mẻ mẹ nào. Tất cả cái đống hổ lốn có thể làm đổi thay được cuộc đời của một kiếp người, cái đống mà vì nó tôi đã tự trát cứt vào mặt này phút chốc đã trở nên vô nghĩa vô cùng.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #82 vào lúc: 12 Tháng Tám, 2018, 08:57:07 pm »


        Và đáng lẽ vứt xong, tôi sẽ lập tức thoát hiểm ngay theo bản năng tự vệ, tôi lại chỉ thẳng tay vào giữa mặt người vừa cứu nứnh, nói một câu rất mất dạy:

        - Sướng nhỉ? Tưởng cô đã ở tận chân trời nào với một con đực ra đực chứ ai ngờ đêm đêm cô lại phải nằm canh một tảng thịt mỡ hôi mù như thê".

        Cái nhìn vẫn nằm im nhìn lên, lần này là một cái nhìn tui tủi, xa xót, thì tôi cứ học theo mấy bác nhà văn mà phỏng đoán như thế và chính cái nhìn ấy đã khiến tôi cúi xuống, bê xốc nàng lên, ghì xiết, nghe rõ được cả tiếng xương hông xương chậu xương sườn nàng kêu lên răng rắc, rồi đặt lên môi nàng một cú hôn như nhai như nuốt, bỏng rát, ngấu nghiến. Khẽ rên lên một tiếng não nuột, nàng cũng hôn lại tôi, bỏng buốt không kém và hình như có cả cái gì mằn mặn trộn vào đó. Vậy là nàng vẫn còn có lòng với tôi và hình như tôi cũng vẩn chưa quên được mối tình đầu này. Nhưng cũng chỉ thế thôi. Màn kịch cải lương có mùi máu lập tức được kết thúc khi nàng bừng tỉnh, đẩy mạnh tôi ra, nói như khóc:

        - Anh nhặt lại ít tiền và đi ngay đi. Nêu thiếu thốn cái gì cứ nhắn cho em, đừng bao giờ dại dột làm thế này nữa.

        Tất nhiên là tôi không nhặt. Thiếu thốn! Một gáo nước lạnh giội vào giữa tim. Tôi thiếu tất cả những gì cần có trên đời này, thiếu cả cô nữa, cô trọc phú đang sống cuộc sống trưởng giả ạ. Chào!


        Một tiếng chó sủa như sấm nổ làm tôi tỉnh lại. Tiếng chó từ ngôi nhà u tịch kia. Bỗng toát mồ hôi lạnh. Trời ơi! Thì ra cả cái đoạn lùng nhùng đấm đá, máu me, xác thịt vừa rồi chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng bệnh hoạn mà gần đây đã bắt đầu có dấu hiệu nảy mầm mọc rễ trong tôi. Nó nảy mầm hay chính hình ảnh hoang tưởng về Cái nhìn đã kìm tôi lại, không cho tôi biến thành một tên đục tường khoét vách hèn hạ, điều mà dù có chết tôi cũng không bao giờ thèm làm. Có thể một mà cũng có thể cả hai hoặc thực ra cũng chẳng có cái quái gì cả, biết đâu chỉ là một chút tự trọng còn sót lại trong hố tim đen tối của tôi nó thoi thóp lên tiếng, kệ nó, chỉ biết rằng tôi đã kịp dừng lại.

        Tôi quyết định rời chỗ nấp để trở về nhà trọ với ý định sẽ chọn một cơ hội khác như tìm thời điểm thích hợp bắt cóc con tin hay cùng lắm là chặn cướp xe tiền của vợ chồng thằng tỷ phú kia chẳng hạn. Làm vậy vừa đúng cái thể tạng của tôi hơn lại tương đối an toàn. Tất nhiên vẫn phải trông nhờ vào tin tức dò la khá chuyên nghiệp của thằng Cộ.

        Nhưng vừa ra khỏi chỗ tối thì bất thần một tiếng còi hụ rú lên cùng vệt đèn pha sáng loà từ đầu đường bên phải chém tới. Cả phía đường bên trái nữa. Inh tai nhức óc. Cảnh sát! Bị chặn cả hai đầu rồi. Bị phục rồi! Họ đã biết mình lảng vảng ở đây mấy ngày nay để rồi bây giờ mới làm cú giăng lưới đây. Lần này thì mới thật là hết, hết hẳn, đến con chuột cũng không thoát nổi. Hình ảnh phòng giam thối khẳm cùng với những hình nhân vật vờ cũng thối khẳm vụt hiện trong đầu. Đang thế, từ vũng tối bên kia đường bỗng một chiếc xe máy lao vụt sang. Chắc mẩm đó là một gã hình sự muốn lập công đầu, một quyết định loé lên: Quá hay, cứu tinh đây rồi, sẽ hạ thằng này thật gọn rồi dùng ngay chiếc xe của nó mà phắn. Nhưng tôi chưa kịp hạ thì một tiếng nói từ trên chiếc xe vừa phanh két đã rơi xuống:

        - Lên! Lên xe đi anh Hùng!

        Tiếng thằng Thư! Sao lại thằng Thư? Tôi vội nhảy phóc lên phía sau nó. Hai chiếc xe cảnh sát cũng vừa chồm tới. Dường như chỉ chờ có thế, chiếc xe Win xé một đường cháy bánh lên vỉa hè rồi cứ thế nó lao vun vút qua rãnh nước, bãi cỏ, khu đất trống, khu nhà đang xây... toàn những địa hình địa vật hóc hoắm mà chỉ có loại hai bánh mới qua nổi. Hai xe cảnh sát đuổi theo được một đoạn buộc phải dừng lại, thở hồng hộc, bắn theo mấy phát vu vơ rồi thôi. Ai dè một trong những cái vu vơ đó lại đã găm trúng bả vai tôi, chỉ thấy nhói một cái rất ngọt rồi thôi. Không muốn để cho thằng Thư biết, tôi im lặng xé gấu áo chịt cứng lại để cầm máu.

        Chiếc Win vẫn không giảm tốc độ, có lúc vấp vật cản đã tưởng lộn nhào hất văng tất cả nhưng rồi vẫn gượng được, phóng tiếp, nhanh hơn, thục mạng hơn. Chạm bánh vào một con đường đá răm nhỏ tối, nó hơi chựng lại như để dò dẫm rồi lại băng đi, lại bãi cỏ, lại đất trống và cuối cùng, sau hai giờ mở hết tốc lực, chừng như đoán biết không còn gì đe dọa ở phía sau nữa, nó từ từ dừng lại. Hai thằng nằm vật ra. Xe thở người thở. Tôi hỏi:

        - Giải thích đi! Thế này là thế nào? Ai cho chú bỏ chỗ?

        - Nhìn trong mắt anh, em thấy có chuyện không lành.

        - Và mò theo?

        - Em theo anh ngay từ lúc đầu, đã nhìn thấy anh gặp ai, xuống thuyền làm gì rồi tối nay...

        - Thôi, hiểu rồi, không cần lảm nhảm nữa. Chú láo và liều quá đấy. Tối nay chú đã cứu tôi, tôi ghi vào lòng nhưng nhỡ xảy ra điều gì cho chú thì tôi biết nói sao? Mà nói cho cùng tôi cũng đã có điều không phải với chú. Đúng vào lúc quan trọng nhất, tôi đã tỏ ra một thằng chả ra gì, dở hơi, nhớt nhát, đầu óc cứ để đi đâu.

        - Em biết anh Hùng thương em, không muốn để em liên lụy, em còn biết anh định lo liệu tương lai cho em nữa nhưng em không cần, em không thích anh lo kiểu này.

        Tiếng nói nó méo xẹo. Tôi tự nhiên cũng thấy mủi lòng. Hai thằng ngồi im lặng trong mênh mông gió đồi. Tôi hỏi nó cái xe máy này lấy ở đâu ra? Nó bảo chính anh Cộ cho mượn, anh ấy còn bảo em phải bí mật đi theo anh để đề phòng những tình huống xấu nhất vì lần này gặp lại anh ấy cứ thấy anh thế nào ấy, không còn sắc sảo, dũng mãnh, tỉnh táo như ngày trước nữa. Anh ấy sợ... Tôi chợt thấy nhẹ người. Ít nhất là ở đời vẫn còn có thằng biết giữ chữ tín, biết trọng luật giang hồ, huynh đệ.

        Rồi nó phát hiện ra vết thương của tôi, cuống quýt xé lần áo ở bả vai tôi, sờ lên trán tôi, xót xa vô cùng:

        - Ôi, anh bị thương lúc nào thế này?... Máu ra nhiều quá, đầu nóng như than.

        - May mà viên đạn chỉ xước qua phần mềm, tất nhiên cũng hơi sâu một chút. Bỏ qua đi!

        - Để tìm một trạm xá em đưa anh vào.

        - Bậy nào! Đang không định chui vào rọ cho nó lóc thịt à?

        - Vậy thì đi! Đi kiếm một cái nhà trọ nào đó, em sẽ tự chữa trị cho anh, để thế này, nhiễm trùng chết...

        Giọng nó quá khổ sở, vả lại máu ra nhiều, thực sự tôi cũng cảm thấy chếnh choáng nên đành miễn cưỡng nghe theo.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #83 vào lúc: 12 Tháng Tám, 2018, 08:57:59 pm »


*

        Đi thêm được chừng ba chục cây số nữa, ra xa khỏi địa phận thị xã, hai thằng lặng lẽ chui vào một căn phòng ổ chuột mà bên ngoài có treo tấm biển đề Nhà trọ. Đỡ tôi nằm xuống, đắp nhẹ lên mình tôi một tấm mền màu nước dưa thoang thoảng mùi cứt dán, nó khép cửa đi ra ngoài. Lát sau, trong khi tôi vừa thiếp đi, nó trở lại với một cái chậu nhôm và phích nước nóng trên tay. Nó đánh thức tôi ngồi dậy và liền đó, như một người lính cứu thương thành thạo, nó lau rửa, sát trùng, bôi thuốc đỏ thuốc mỡ vào vết thương cho tôi. Bàn tay nó êm dịu đến nỗi tôi lại định thiếp đi nếu như nó không bảo tôi đừng ngủ, nó sẽ ra phố mua bánh mỳ, bánh giò nóng hoặc bún phở về cho tôi ăn lấy sức. Tôi ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng khi lần thứ hai nó trở về thì tôi đã không còn dậy nỗi nữa. Cơn sốt đã chuyển sang mê man. Bên tai chỉ mang máng nghe tiếng nó gọi, hai lỗ mũi đã thoáng ngửi được cái mùi ngầy ngậy thơm thơm của hành tỏi của nước dùng mà mắt không tài nào mở ra được.

        Tuy vậy trong giấc ngủ nặng nhọc, chập chờn tôi cũng lơ mơ nhận biết được tất cả những cử chỉ chăm sóc dịu dàng của nó. Nó lấy khăn ấm lau mặt, lau ngực cho tôi rồi lại dùng khăn lạnh chườm nhẹ lên trán tôi. Một cảm giác ngọt ngào tuổi thơ được mẹ chăm chút mỗi khi sốt ốm ngày nào khe khẽ trỗi dậy. Chỉ khác có lúc tôi cảm nhận rõ ràng được khuôn mặt thanh tú của nó áp nhẹ xuống ngực tôi, mặt tôi, đôi môi mềm ướt của nó chuyển dịch trên da thịt tôi, lên trán, lên má, lên cả đôi môi khô xác của tôi. Và hình như có cả nước mắt chảy theo những làn sóng mơn man đó. Nếu khoẻ mạnh, giây phút đó không hiểu tôi sẽ hành xử như thế nào, có thể tôi sẽ nằm im giả vờ như không biết để tránh cho cả hai khỏi rơi vào một trạng thái bẽ bàng hoặc cũng có thể tôi sẽ trở dậy ghì chặt lấy thân hình mảnh mai của nó, sẽ đam mê hôn lại nó cũng nên. Nhưng lúc đó tôi chỉ còn biết thụ động hưởng thụ và hứng trọn lấy tất cả mang vào giấc ngủ. Gần sáng, người đã thấy khoẻ hơn, vết thương cũng không còn nhức nhối nữa, tôi chuyển mình trở dậy. Bên tôi, thằng Thư nằm nghiêng, đút hai tay vào đùi, đúng cái dáng nằm ngủ của đàn bà con gái, mặt quay về phía tôi, đôi môi thơ trẻ hé mở, thỉnh thoảng lại mỉm cười. Một cảm hứng thánh thiện nhen lên, tôi cúi xuống hôn nhẹ vào trán nó rồi thả chân xuống đất đi ra ngoài, bước đến con suối đang chảy róc rách phía sau nhà. Trời còn mờ tối, sương đêm ướt đầm trên cỏ, suối chưa có người, tôi vùi cả đầu cả mặt xuống làn nước mát lạnh thoảng thơm mùi lá cơm xôi. Có con chim nào tần tảo hót sớm ở bên kia rặng cây. Đầu óc bỗng nhẹ tênh, trong thoáng chốc mọi chuyện xảy ra trước đó, xảy ra tối qua dường như không có thật, dường như chỉ là một cơn ác mộng.

        Hít thở thật sâu mấy chục cái cho thấm thía vào tận đáy phổi, tôi khoác áo lần trở lại phòng. Phòng ắng lặng. Trên giường, cái dáng nằm nghiêng con gái của thằng Thư không còn nữa. Tin rằng nó cũng lần ra chỗ nào đó thoáng rộng giống tôi nếu như ngay trên mặt gối cóc bẩn, nhăn nhúm không có một mảnh giấy được chặn bằng cái nắp phích đập chói vào mắt. Ngờ ngợ hiểu ra điều gì, tôi cầm lên. Những dòng chữ mềm mại được viết bằng bút bi hiện ra xiên xiên:

        “…Hùng ơi! Đừng buồn em đã im lặng bỏ đi nhé! Bởi vì nếu gặp anh, em sẽ không đủ sức đi được nửa. Trong những chặng đường bụi bặm trước mắt, biết tính Hùng ngang tàng, bất cần đời, em chỉ khuyên Hùng hãy hết sức cẩn thận, cái gì có thể làm được thì làm, cái gì không làm được thì thôi; đừng cố. Còn em, em cũng không biết đi đâu, làm gì nữa, thôi cứ để mặc cho số phận xui khiến. Chỉ biết rằng, những ngày được kiếm sống bên Hùng là những ngày đẹp nhất của em. Thực lòng em muốn được sống nối tiếp những ngày đó bằng cách xin Hùng cho em đi theo, vui buồn, sướng khổ có anh có em nhưng em biết chắc Hùng sẽ không bao giờ đồng ý, Hùng sẽ mắng em, nặng lời với em như vừa rồi, chỉ buồn thêm.

        Em đi đâỵ. Chiếc xe máy này thực ra là của anh Cộ cho em, Hùng đừng đi mà tìm chỗ bán lại. Ở đâu đó kiếm chút tiền đi đường. Nếu còn cơ duyên, mình chắc chắn sẽ gặp lại nhau. Nếu không, Hùng cứ nghĩ rằng ở bất kỳ nơi nào cũng có một đứa em luôn cầu mong cho anh trai gặp được mọi điều may mắn…”

        Tôi vùng chạy ra cửa, nhìn nhanh sang hai bên đầu đường. Vắng tanh. Nhìn trở lại, chiếc xe máy cà khô vẫn còn đó, nằm im lìm một góc. Tự dưng nước mắt muốn trào ra. Vậy là suốt đêm qua nó đã không ngủ để chăm sóc cho tôi và lúc tôi trở dậy, nó vẫn chưa ngủ để thực hiện cái hành vi chia tay tức tưởi thế này. Thư ơi! Sao em tốt thế và cũng cơ khổ thế. Còn bao nhiêu điều chưa nói được với em vậy mà em đã đi rồi, đi đâu, gầm trời ác nghiệt này mỏng manh thế em sẽ đi đâu? Thôi đành vậy, em cứ đi đi, anh cũng đi, hy vọng rồi tới đây sẽ có dịp gặp lại nhau, em trai nhé, nhất định sẽ có dịp.

        Trời vừa sáng, tôi chụp sâu cái mũ cối lên đầu, móc cây kính dâm gãy cọng ra đeo, gột sạch những vết máu còn vương lại trên vai áo, dắt chiếc xe ra đường nổ máy ngược về mạn Bắc Kạn. Đi được vài chục cây, thấy phía trước là một bến xe liên tỉnh, chọn một hàng sửa xe máy có cái tên khá nhộn: “ Vá 9” tôi rẽ vào, dọn một cái giọng rất ư là quê kệch, lành hiền:

        - Thưa bác, nhà cháu ở gần đây, thằng bé nhà cháu không may phải đi bệnh viện mổ ruột thừa mà nhà lại hết sạch tiền, còn mỗi chiếc xe này, cháu xin cầm cố ít ngày rồi sẽ xin chuộc lại.

        - Bao nhiêu? - Đôi mắt ông chủ hàng gườm gườm nhìn tôi qua cặp kính lão như nhìn kẻ trộm.

        - Thôi thì tuỳ bác. Chỉ cần đủ viện phí bước đầu trả cho người ta thôi ạ!

        - Biết thế nào là đủ?

        - Bác cho con tạm... hai triệu.

        - Cả cái xe ghỉ nát này liệu có được từng ấy không mà cậu đòi cao thế?

        - Triệu rưởi vậy.

        - Một triệu. Là tôi cũng thương hoàn cảnh cậu, không thuận thì thôi.

        - Bác làm ơn nới ra một tý, đã dính vào dao kéo là nhiều khoản phải chi lắm, cháu sợ...

        - Triệu hai. Không được thì đi đi, mới sáng ra đã ám!

        - Vâng, thôi thì đành vậy.

        - Mà không phải đồ ăn trộm đấy chứ?

        - Bác nói thế phải tội chết. Cháu cả đời làm nghề nông có bao giờ...

        - Nghề nông! Thằng trộm nào mà không bắt đầu từ nghề nông. Chờ đó!

        Lão quay lưng đi vào. Trong khoảnh khắc tôi đã định lao vào theo nhưng chính chiếc xe nằm im lìm, tơi tả kia đã giữ tôi lại. Chiếc xe của thằng Thư, chiếc xe được mua bằng tất cả số tiền nó có được, chiếc xe đã cứu tôi khỏi một cảnh đời tù ngục, chiếc xe như có mắt của thằng Thư đau đáu ẩn vào hai bên chá đèn.

        Cầm món tiền sặc mùi dầu máy trên tay đi ra, dưới ánh nắng sớm vàng khè, tôi thấy đắng hết cả mồm miệng. Mẹ lão! Chiếc xe đáng giá gần chục triệu mà lão chỉ nôn ra có triệu hai thì quá đểu, phải như lúc khác tao đã cho cả nhà lão đi ăn mày rồi. Vả lại, cái này mới là nguyên cớ sâu xa hơn, sau này, có thể sớm có thể muộn, nhất định tôi sẽ chuộc lại nó, như chuộc lại một kỷ vật đớn đau, tủi nhục nhưng vô giá mà không phải ai cũng có được.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #84 vào lúc: 12 Tháng Tám, 2018, 08:58:56 pm »

        
22

        
        Tôi quyết định xa xứ.

        Hay chính tấm tình và đôi mắt của thằng Thư đã cho tôi quyết định xa xứ. Chỉ có đi xa, đi thật xa, đi ra khỏi hẳn cái vùng bán sơn địa dằng dặc núi non, dằng dặc nỗi buồn này, thậm chí đi cả sang bên kia biên giới thì mới mong làm lại cuộc đời. Tôi muốn thật sự tự tẩy trắng tôi.
Nhưng tẩy trắng cả cuộc đời một con người với chỉ bằng một triệu hai thì ít quá! Phải một trăm, một ngàn lần hơn hoạ hoằn mới may ra. Mà lại không thể dấn sâu vào chuyện trấn cướp được nữa. Dấn thử thế là đủ rồi, thừa thãi rồi, ê chề nhục nhã quá xá rồi. Dấn thêm chỉ có nhúng đầu vào cõi tăm tối không cùng. Vậy chỉ còn cách dựa vào hảo tâm, nếu cuộc đời này vẫn còn có sự hảo tâm của bạn bè, những thằng bạn đã cùng chui nhủi vào lòng đất nhão nhợt, chết chóc trên bãi vàng Na Rì ngày nào.

        Đường quá xấu, đoạn đường tám chục cây số xe khách phải chạy hết ba tiếng đồng hồ long xòng xọc mới đến nơi. Một giọng nói đàn bà không hiểu cất lên từ hàng ghế nào:

        - Mọi người nên cẩn thận! Đoạn đường này hỗn hào lắm, coi chừng có bọn xấu trà trộn vào cũng nên.

        - Đúng đấy! - Một giọng đàn ông - Thời buổi bây giờ trộm cướp như rươi. Thì đó, mới đêm qua công an người ta suýt bắt được một tên đang rình mò trước một căn biệt thự giàu có chứ nếu không, chưa chừng đã xảy ra án mạng.

        Bất giác tôi cúi gằm mặt xuống vờ như đang say ngủ để tránh những ánh mắt soi mói, hãi sợ nhìn qua nhìn lại như đang sục tìm một tên cướp nào đó đang có mặt trên xe thật. Khi tiếng bàn tán dứt, sự chua chát trong tôi mới ựa lên. Thế là xong. Thế là chính thức đặt một chân ra khỏi
xã hội người. Khốn kiếp chửa! Chỉ trong vòng nửa tháng mà đã hai lần lên mặt báo, lần sau nặng nề hơn lần trước, hệt một tên cướp man rợ mang trong người những hành vi bí ẩn kinh hoàng. Chạnh nhớ ngày nào cũng nhảy lên ngồi xổm ở báo nhưng là ngổi một cách đường hoàng, kiêu hãnh với tư cách một chiến sĩ can tràng, một đảng viên ưu tú trong công cuộc bảo vệ biên cương, cõi bờ.

        Xuống xe, tôi tìm đến một cái quán ăn lụp xụp kiếm đồ lót dạ. Những lời bàn tán vô tình hay độc địa trên xe khiến bụng dạ tôi no ngang rồi mặc dù tôi là một thằng rất háu đói. Vào quán là cốt để ẩn mình, để quan sát, để nghe động tĩnh, để thử nhân tình thế thái ra sao. Ai dè lại chính là bà chủ quán nhận ra tôi trước. Bà dừng sững lại với bát bún ngan bốc khói thơm ngậy trên tay:

        - Trời đất cha mẹ ơi! Chú Hùng! Hùng Ka Rô! Chú đi đâu biệt tăm biệt tích bây giờ mới trở lại thế này. Mà độ này nhìn chú gầy và già quá! Có bệnh tật gì không?

        Câu nói nổ như một tràng liên thanh quét thẳng ấy đã đánh động tất cả các quán xá xung quanh. Phút chốc người kéo đến đông nghẹt. Nhìn lên thấy có cả khuôn mặt quen, hao hao quen và không hề quen. Những khuôn mặt đại diện cho sự vận hành lên xuống, qua lại của bãi vàng. Như vậy là cuộc sống nơi đây vẫn tồn tại. Họ bảo ngồi đây làm gì, lên bãi kiếm rượu thịt nhậu một chập để đón hung thần, lãnh chúa trở về. Tôi đi theo họ và họ, bằng đủ các loại phương tiện to nhỏ, xấu tốt áp tải tôi lên bãi như nghinh tiếp một vị vương triều lãnh chúa thật.

        Đến khu hang cổ, nơi tôi bắt đầu đến và từ đây tôi đã ra đi, thật bất ngờ khi gặp lại hai thằng đàn em Hoà lợn và Phong mắm. Hai thằng tạo nên hai chiều nghịch đảo đến là vui mắt, thằng Hoà lợn đã có chiều đỡ lợn hơn, gọn gàng thon thả đáo để, còn thằng Phong khó có thể gọi nó là Phong mắm được nữa, đã có đùi có ngực hẳn hoi. Vậy là cuộc sống nơi đây cũng ổn đấy chứ. Gặp tôi cả hai đứa đều tỏ ra mừng rỡ lắm. Chúng nó bảo sau khi đến Võ Nhai, ăn chực nằm chờ cả nửa tháng không thấy tôi và thằng Thư đến, cũng không nghe tin tức gì, cả hai lại lộn trở lại đây, dầu sao cũng đã quen đất quen người, có khó thế nào chắc cũng không đến nỗi chết đói.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #85 vào lúc: 12 Tháng Tám, 2018, 09:00:04 pm »


        Bữa nhậu với các chiến hữu trên đỉnh bãi vàng mênh mang gió hú đêm ấy thật cảm động. Không cảm động vì rượu thịt ê hề, vì có cả gái non hầu rượu bên cạnh mà vì cái tình cái nghĩa những con người dưới đáy, những con người tận cùng khốn khổ đối xử với nhau. Uống hết, nói hết, cười khóc, hát hò thoả thuê không giữ lại cái gì trong người, như một bầy trẻ thơ lại như một đoàn binh vừa đi qua cái chết hội tụ lại. Họ nói họ biết ơn tôi, kính trọng tôi, rằng nhờ có bàn tay thép của tôi ngày ấy mà trật tư bãi vàng cho đến hôm nay đã trở nên hoà dịu, rằng nhờ có mối quan hệ tốt của tôi với chính quyền với cánh công an nên dân bãi được đối xử tốt hơn, có đường nước, có bảo hộ, có an ninh nên ba cái vu trấn cướp, thanh toán giết chóc gần như không còn nữa. Dòng rượu biến thành dòng bả chuột cháy trong cổ họng tôi. Chao ôi, thói đời đểu thật, nơi đây giờ không còn nạn trấn cướp nữa, thì cứ tạm coi là thế đi nhưng tôi, cái thằng đang được tôn vinh là người hùng, là cứu tinh trước mặt họ lại hiện thân thành một tên cướp chuyên nghiệp có vũ trang.

        Có lẽ lâu lắm rồi tôi mới có một bữa rượu, một trạng thái thoải mái, hưng phấn như thế này, hưng phấn đến nỗi tôi đã nghĩ đến chuyện hay là mình không cần phải thất thểu đi đâu nữa, cứ dừng chân mẹ nó ở lại đây, giữa những con người trần trụi, hoang dã nhưng chân tình này để bắt đầu một trang khác của cuộc đời. Và ý nghĩ này rất có thể sẽ thành hiện thực nếu như lúc ấy, giữa lúc tâm trạng đang vui nhất thì có một ai đó bước vào, nhìn tôi, nhìn mọi người rồi lại nhìn tôi, sau đó cúi xuống nói cái gì với người ngồi ngoài cùng, người này nói với người kế tiếp, người kế tiếp thì thào vào tai người kế tiếp nữa... Tất cả mọi sự thì thào đó đều được lồng vào những ánh mắt nhìn chéo về phía tôi. Thoáng chốc bữa rượu bỗng chùng xuống, nguội ngoặm.
Cái gì thế nhỉ? Báo động có kẻ cướp hang à? Hay có hầm sập? Hoặc có sắc lệnh mới của công an, chính quyền? Đang chưa hiểu gì, qua men rượu rung rinh, nhìn qua nhìn lại tôi bắt đầu thoáng thấy có người len lén đứng dậy bỏ đi, bỏ đi nữa, nhìn qua nhìn lại chỉ còn dăm người rồi cái dăm người đó cũng dần dần biến mất. Cuối cùng trước mặt tôi chỉ còn hai người, thằng Hoà và thằng Phong! Hai thằng hai hình dáng nhưng lại chung một ánh nhìn lên tôi, cái thứ nhìn áy náy, khổ tâm và chấp chới. Mang máng đoán biết ra chuyện gì, tôi nặng giọng:

        - Cái gì? Cái gì vừa xảy ra đây?

        Thằng Hoà nhìn thằng Phong, thằng Phong lại nhìn lại thằng Hoà, cuối cùng chính thằng Hoà lên tiếng:

        - Anh Hùng... Anh đang bị truy nã cấp độ một vì tội cướp có vũ trang phải không?

        Tôi lặng lẽ gật đầu và chợt hiểu. Rốt cuộc dù giang hồ cở nào, dù con người tôi có ăn sâu vào tâm khảm họ cỡ nào thì tôi vẫn là một tên tội phạm và họ, họ chỉ muốn yên thân làm ăn. Cám ơn, cám ơn tất cả, kiếp sinh tồn nghiệt ngã này không có chỗ chứa cho lòng hào hiệp, đức hy sinh, chắc cả hai thằng đàn em kia cũng thế. Tôi đứng dậy.

        - Anh định đi đâu bây giờ? - Thằng Phong mắm hỏi.

        - Đi đến cái chỗ cần phải đi. Chào!

        - Thì anh cứ để đến sáng đã - Thằng Hoà ái ngại.

        Rất có thể bọn cớm nghe tin bò lên đây bây giờ. Chỉ nhờ các cậu một việc, thỉnh thoảng dò hỏi xem thằng Thư hiện sống thế nào, đang trôi dạt về đâu, nếu có gì cần giúp thì cố mà giúp nó. Nó là thằng tốt nhưng yếu đuối, chỉ sợ không chịu nổi áp lực cuộc sống, nó nghĩ dại làm liều. Giữ gìn nhé!

        - Chờ tụi em một tý!

        Gần như cả hai thằng cùng đồng thanh rồi cùng bước nhanh vào trong lán. Lát sau chúng quay ra, trên tay mỗi đứa là một cốc vàng cốm li ti lấp lánh. Thằng Hoà mở miệng:

        - Chúng em chỉ dành dụm được từng này, anh cầm đi mà lo liệu dọc đường.

        Tôi lặng nhìn cốc vàng. Mỗi cốc ước chừng ba chục chỉ, mỗi chỉ thời giá lúc này là 200 ngàn, ba nhân với hai, vị chi cũng được sáu triệu, sáu cộng với triệu hai tiền bán xe là hơn bảy triệu... Cứ tạm thế đã.

        - Tao chỉ lấy một nửa, mà vay thôi, sau này kiếm được sẽ trả cả gốc lẫn lãi. Nào chia tay!

        Tôi ôm chặt từng đứa, đấm mạnh vào vai, đúng theo kiểu chia tay của phường rừng xanh thảo khấu rồi lao mình vào bóng đêm đen kịt vi vút gió.

        Hú vía! Men theo bóng tối xuống được một đoạn thì tôi suýt đụng phải hai vệt đèn pha xe máy hồng hộc trườn lên nếu không kịp nhanh chân tránh vào bụi. Đó là hai vệt đèn xe công an.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #86 vào lúc: 12 Tháng Tám, 2018, 09:00:56 pm »

       
23
       
        Ra khỏi huyện, tôi chui nhanh vào một hiệu cắt tóc bình dân nói bác phó cạo cắt phăng hộ bộ ria và cắt luôn cả bộ tóc bồng bềnh dài cượp gáy. Bác phó thoáng ngần ngừ:

        - Bản mặt chú to, loại mặt đại quan, hợp với đám râu tóc này, cắt nó phí đi.

        - Vâng, xin bác cứ mạnh tay, lúc này quan hay không lại thuộc về những cái khác kia chứ có liên quan gì đến cái râu cái tóc. Dạ!

        Nói thì nói thế nhưng khi lưỡi kéo sáng bạc cứ mặt cứ đầu tôi mà lia xoèn xoẹt, mà lách ca lách cách cho lông lá rơi ra từng búi từng mảng thì của đáng tội cũng xót ruột thật! Vĩnh biệt Hùng Ka Rô, vĩnh biệt mái tóc bồng bềnh mà có lần Cái nhìn đã luồn sâu những ngón tay mềm mại vào đó mà thốt lên: “ Tóc của anh như một khu rừng râm mát khiến cho không một con đàn bà nào không thèm khát được chui vào đó mà duỗi dài chân tay ngủ một giấc”. Ả nói năng cho có vẻ văn chương lãng mạn vậy thôi chứ đến khi dụi mái tóc vào ngực ả, ả lại toàn tham lam sờ sịt vào những chỗ khác chả liên quan gì đến râm mát hết. Chợt nghĩ đến ả, lồng ngực tự nhiên thắt bóp. Hoá ra cuộc đời chả cho không, cho hết ai cái gì bao giờ, cho cái này lại tước đi cái khác. Giá như ngày ấy mình đừng lần khân nữa, đừng quá mê mải những khát vọng, lý tưởng không đâu mà về kịp để bế thốc ả lên chiếc giường cưới có lót vải trắng sẵn dưới mông thì chưa biết chừng số phận sẽ đi về đâu. Nhưng thôi, cái gì qua là cho qua, mấy thằng cha đào vàng người Nam Bộ nói đúng. Chỉ hơi tiếc đêm ấy, giá biết đúng là ả thì mình đã dứt khoát bỏ mục tiêu tiền bạc để chuyển làn sang mục tiêu xác thịt rồi.

        - Xong! Nhìn thử đi, tôi đã bảo mà.

        Nhìn lên, tí tẹo nữa thì phi cười. Đúng là tôi không còn ra cái thằng tôi nữa, ngô nghê, đần hiền, nhẵn thín, như đứa con nít ăn quá nhiều chất đạm, vẻ mặt hầm hố sắt vụn đã được thay bằng một vẻ mặt gần như là bạch diện thư sinh nữa mới chết chứ. Với cái mặt nửa tỉnh táo nửa tâm thần này, không nói cánh công an họ phát chán mà ngay đến con điếm thối chắc nó cũng còn quay lưng nguẩy đít bỏ đi. Tốt! Quá tốt! Cám ơn ông bác, xin trả ông bác gấp năm. Ông bác đúng là một nghệ sĩ tài ba mà cả gầm trời này không có ai hơn.

        Cầm tiền, ông phó cạo đứng ngây ra một lúc rồi nhìn theo tôi, lẩm bẩm:

        - Điên! May mà nó không đập phá cái gì.

        Xong một việc. Việc tiếp theo là mò ra chợ, đến hàng đồ cũ ở sát tường rào mua vài bộ quần áo, tất nhiên vẫn là quần áo bộ đội! Cái loại quần áo màu lá cỏ này bao giờ cũng có giá, có giá trong thời chiến, rõ rồi, có giá cả trong thời bình, trong một đám đánh nhau, đám đâm xe, người ta bao giờ cũng đứng về phía người mặc quân phục và, khốn nạn chưa, có giá ngay cả với bọn buôn lậu, bọn tội pham, như tôi, để có được độ tin cậy tức thời trong mắt nhìn thiên vị, nhìn đâu cũng thấy tội phạm của các chàng cảnh sát.

        Xong quần áo là đến kính, không phải loại kính râm dữ dằn mà chỉ nhác nhìn đã ra cái thằng có máu quấy rối tình dục tôi vẫn đeo mà là kính trắng, loại kính không số thanh cảnh, trí thức đàng hoàng.

        Đâu đó, tôi tìm một chỗ vắng sau bãi tha ma thưc hiện động tác hoá thân. Từ bãi tha ma bước ra, lại một lần nữa rõ ràng là dáng đi, mặt mũi tôi trở nên tự tin hơn hẳn, tự tin đến nỗi tôi còn ngửa mặt tru miệng huýt gió một bài hành khúc biên cương réo rắt, xa vời nữa.

        Gió se lạnh. Bầu trời màu chì. Mưa phùn rải nhẹ như sương lên cảnh vật. Chết thôi, sắp tết rồi còn gì nữa. Lại một cái tết xa nhà, một cái tết lưu vong cô độc.

        Ghé vào một cái quán lá dựng trên vỉa hè, tôi làm một lúc bốn cái bánh chưng, năm chiếc bánh rán, chiêu thêm hai cốc nước trà rồi đứng dậy, thay vì ra tàu xuôi Nam, tôi lại tìm đường ra bến xe đi Tây Bắc. Ra với nắng gió, ngập trong hơi xuân, chìm nghỉm trong dòng người đang cuồn cuộn mưu sinh rồi tôi mới thấy mấy triệu bạc trong túi thật ít ỏi làm sao để làm cú vi hành phương Nam xa ngái. Đất lạ quê người, hành trình dằng dặc, giá cả càng vào trong càng đắt đỏ, từng đây tiền chỉ có ăn ở tàu xe đi lại cũng chưa chắc đã đủ chứ nói gì kiếm sống, cho nên phải tranh thủ kiếm thêm một món kha khá cho chắc túi, chắc bụng. Tất nhiên là kiếm một cách tử tế rồi sau tết ngày rộng tháng dài sẽ lên đường.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #87 vào lúc: 12 Tháng Tám, 2018, 09:02:15 pm »


*

        Toạ độ đầu tiên tôi muốn đến là Điện Biên. Mảnh đất này lâu nay chỉ nằm trong kiến thức học trò, trong những câu chuyện gần xa của các bậc cha anh còn tôi lại chưa một lần đặt chân tới. Trời Điện Biên mây trắng... Đâu chả có mây trắng, các bố nhà thơ, nhạc sĩ có lẽ thiếu vốn sống, thiếu ngôn từ nên cứ hay vẽ chuyện. Các bố đâu có biết, hay biết mà khó đưa vào thơ vào nhạc nên cho qua, ngoài mây ra còn có một cái cửa khẩu sang Lào tấp nập nữa. Có cửa khẩu là có buôn bán, có cửu vạn, có ông chủ và người làm thuê... tóm lại là có việc làm.

        Từ Hà Nội lên Điện Biên chỉ ngót nghét vài trăm cây số mà chiếc xe khách già nua, lèn chật ních những người là người phải hục hặc bò hết hai ngày hai đêm mới tới nơi. Đường lên Tây bắc xa xôi, nếp nhà sàn thấp thoáng... Cha nhạc sĩ này tài đáo để! Y sì đoạn đường tôi đang đi đây. Chênh vênh, uốn lượn, mênh mang, vắng lặng, mưa giăng đầy trời, buồn không chịu được. Như đang tiến thẳng vào nơi tận cùng thế giới, thảm sầu, hoang mạc. Nhà sàn! Biết đâu sau này tôi lại chả dính sâu vào cái loại nhà chông chênh người ở trên, trâu cọ sừng ở dưới này với một cô vợ người Thái áo trắng, váy đen, ngực nở, hông nở, bắp chân như chân voi, nói ít cười nhiều, làm tình bão tố và sau đó là một đàn con trần truồng nhe răng sún cởi truồng chạy nghịch trong mưa lạnh. Biết đâu, phải biết đâu, thế cũng coi như xong một kiếp người mà có khi thế lại hay,xa lánh đô thị, xa lánh nhà tù, xa mọi cám dỗ, đỉnh núi non ngàn, ngày tắm nắng đêm gội trăng, bồng bềnh siêu thoát, đóng khố ở trần, chả có thằng đểu thằng hèn nào ở xung quanh cả. Sướng. Phiêu linh.

        - Chú ốm à?

        Tiếng nói ân cần của bà khách có dáng vẻ buôn chuyến ngồi bên làm tôi tỉnh giấc mộng gió trăng.

        - Không ạ! - Tôi lúng túng trả lời.

        Tại tôi thấy chú cả ngày không nói năng gì cả, lại cũng không chịu ăn uống gì nữa. Chắc chú lên đơn vị trả phép? Tôi gật đầu và bất giác nhăn quắt mặt lại như cái thằng lòi trĩ nội trĩ ngoại. Đến khổ, bà ta đang nhầm tôi, một tên cướp với một anh bộ đội Cụ Hồ rất mực dễ thương. Chợt thấy đầu óc lắng đọng. Thì ngày trước tôi cũng chả đã là một anh bộ đội dễ thương, thậm chí còn hơn cả dễ thương nữa sao. Sông có khúc người có lúc thật. Bà khách đưa tôi một chiếc bánh mỳ to tướng, vàng rộm có nhét chả bên trong, giọng như chị như mẹ:

        - Chú ăn một miếng đi kẻo đói. Khổ! Bộ đội các chú thời nào cũng khổ. Tôi cũng có một đứa con đi bộ đội nhưng đang học sĩ quan thông tin ở tận Nha Trang, thành thử cứ nhìn thấy màu áo bộ đội là thấy thương thấy quý. Nhà tôi ở ven đường, sắp đến rồi, nếu chú không vội tôi mời ghé nhà chơi. Nhà chả còn ai ngoài hai vợ chồng già với đứa con gái đang làm giáo viên.

        - Dạ, con cám ơn bác nhưng xin để dịp khác ạ. Con phải... về đơn vị ngay.

        Rất may bà khách trở về im lặng chứ cứ tiếp tục đối thoại kiểu này thêm một chặp nữa có khi chính tôi cũng tưởng mình đang là thằng lính biên thuỳ đi trả phép thật. Lại còn cái cô con gái đang làm giáo viên kia nữa, nhìn nét mặt mẹ cũng có thể đoán ra nhan sắc cô con, chắc là đẹp, nếu ghé vào, chưa biết chừng lại nảy sinh một mối tình chớp nhoáng theo kiểu sơn cước phiêu lãng mà cái thằng tôi vốn thô rám, tham lam, đố mà dằn lòng được. Tôi lại nhăn mặt một lần nữa, lần này là một cú nhăn mang giá trị tinh thần, một cú vật vã tinh thần đàng hoàng. Một kẻ tốt bị nhầm là kẻ xấu đã cực, một thằng xấu lại bị nhầm là một thằng tốt, rất tốt còn cơ khổ ngàn lần hơn.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #88 vào lúc: 12 Tháng Tám, 2018, 09:10:12 pm »

       
*

        Sáng sớm. Xe vừa dừng bánh, để thoát ra khỏi cái trạng thái tâm lý ủ ê bẽ bàng đó, tôi nhảy xe ôm phóng một mạch ra cửa khẩu luôn.

        Thị xã thì ngổn ngang hiu hắt, cửa khẩu lại rộn ràng, tấp nập như vào mùa trảy hội. Người, xe hai bên qua lại như mắc cửi, tiếng Việt xen tiếng Lào, tiếng Kinh quyện vào tiếng dân tộc, chói lói, chao chát, gầm gừ. Đã động đến tiền bạc, vật chất cái cổ họng nào chả gầm gừ một chút như chó đói giữ xương. Và hàng họ thì ôi chao, sao mà nhiều thế, đủ loại, cái nằm trong bao cái thò ra ngoài, cái chất đống trong thùng xe, cái đè oằn xuống lưng người. Hình dáng con người bỗng thành hình đáng con lạc đà. Và sắc phục. Cũng chưa ở đâu lại có lắm loại sắc phục như ở cái lỗ yết hầu này. Sắc phục bên kia sắc phục bên này, sắc phục công an, sắc phục biên phòng, sắc phục hải quan, thuê vụ. Sắc phục nào cũng quân hàm quân hiệu chỉnh tề cả. Quái nhỉ, thời bình, còn oai phong qué gì cái sao cái vạch trên vai áo nữa mà thiên hạ ham thế? Nghe nói dưới Hà Nội, cánh trật tự chợ, cánh bảo vệ khách sạn cũng đeo ngù đeo vạch như nguyên soái, đại soái. Cứ đeo cho đã đi, làm phách làm lối đi, thử chiến tranh nổ ra một cái xem, chắc chắn chỉ còn mấy chú công an, bộ đội là quân hàm còn đọng lại. Thây kệ! Vốn dĩ cái nước đời nó là vậy, chỉ biết rằng giữa cơn hổ lốn kiếm sống mồ hôi mồ kê này, chắc chả thằng cha nào chú ý đến mình mà dù có chăng nữa thì chắc cũng chỉ chú ý đến bọn buôn lậu bọn trốn thuế. Tội phạm và tiền bạc đễ ươm hạt nảy nầm trong nhau.

        Để bớt được một đêm tiền thuê trọ và cũng để thăm dò đường đi nước bước nơi đây thế nào, tôi quyết định xông thẳng vào trận ngay. Hít một hơi thở cho giãn xương cốt, tôi tiến lại một chiếc xe đò mang biển sổ Nam Bộ đang chất hàng, hạ một cái giọng rất ư là lễ độ với một gã quần áo bò, mũ Levis, mặt mày bặm trợn vẻ như là chủ xe:

        - Thưa anh...

        - Cái gì?

        Một hơi thở nồng nặc mùi bia rượu, mùi thuốc lá nặng xộc thẳng vào mặt. Tôi càng hạ giọng:

        - Em ở dưới quê lên, mùa màng năm nay thất bát quá nên...

        - Dài quá! Muốn gì nói mẹ nó ra đi. Xin quá giang xe hay xin mần việc.

        - Dạ! Mần việc ạ. Việc gì cũng được, càng nặng càng tốt.

        Mần! Trời đất, tôi bắt đầu nói tiếng Nam từ lúc nào thế này? Mần nghe như mân. Có lẽ người tứ xứ đến đây xin mần việc nhiều quá nên gã chủ chỉ hất cái cục cằm râu ria lởm khởm:

        - Zô đi! Nhưng phải cẩn thận, cấm không để đổ bể, bể đến đâu bắt thường đến đó.

        Thì zô, mẹ, lại Nam Bộ rồi, chuyện vặt. Tiền nhét kín trong túi quần, áo cởi ra vắt trên cọc, tôi chui tọt vào đống hàng cao quá đầu. Thùng nhẹ hai tay cắp hai cái, thùng nặng đặt lên vai, chỉ loáng một cái, đống hàng cao chất ngất dưới đất đã lùn hắn xuống. Tôi càng tăng tốc độ. Làm như tâng công, làm như chết khát, làm bằng ba thằng khác cộng lại. Nắng bắt đầu lên. Mồ hôi bắt đầu chảy. Khát khô họng nhưng vẫn không muốn nghỉ tay. Thế này đã thấm gì với hồi làm gạch trong trại, càng làm càng khoẻ, càng thấy đầu óc giãn nở ra. Khoảng hai tiếng sau hàng họ đã được chất gọn lên thùng xe. Đầu việc coi như xong. Lúc ấy mới thấm mệt, mới thấy chân tay oải ra và đói, đói cồn cào, thì hai ngày trên đường tôi ăn uống có ra cái gì đâu. Giá lúc này có một mâm cơm, tôi có thể khoắng được chục bát chỉ với nước mắm dầm ớt.

        Gã chủ quần bò đi tới, cả giọng nói cả mặt mũi đều toát ra vẻ trịch thượng:

        - Tốt! Chú em làm rất tốt. Tiền công của chú đâv! Mai mốt xe ra mần nữa nghen!

        Gã móc túi sau xỉa ra bốn tờ năm ngàn nhàu nát, cáu bẩn lia vào mặt tôi. Hả, cái gi thế này? Tôi hơi lùi lại. Trời đất, bốc cả đống hàng nặng vài tấn mà chỉ có hai chục đồng bạc, chỉ vừa đủ một bữa cơm thôi ư? Nó coi mình bằng con trâu con bò chứ đâu phải con người. Mà trâu bò cũng không đến nỗi bị đối xử quá tệ thê này.

        - Sao? Chê ít à? Vậv là nhiều đó, người khác chỉ một nửa, qua thấy thằng em xốc vác lại ngay thật nên... Thôi, cầm đại đi, để lần sau qua bù cho, heng!

        Tôi nhìn thẳng vào mặt gã, giọng chả còn chút lễ độ nào:

        - Một, tao không phải là chú em của mày. Hai, không còn lần nào nữa. Mấy cái đồng bạc này mày giữ lấy mang về lau l... cho con điếm vợ mầy, rõ chửa, thằng khốn ỉa ra cứt sắt!
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #89 vào lúc: 12 Tháng Tám, 2018, 09:11:05 pm »


        Có lẽ quá bất ngờ trước phản ứng dữ dội của tôi, thằng khốn ngớ ra một chút rồi nhe răng cười vô nghĩa. Cười xong, cái vô nghĩa lập tức chuyển thành có nghĩa khi gã muốn lấy le trước một vài con mắt đã bắt đầu tò mò chiêu lại:

        - Mày nói cái gì điếm điếm? Có ngon nói lại lần nữa coi!

        Đến lượt hắn tiến sát vào mặt tôi, cằm bạnh, mắt lồi như thể sẵn sàng chơi sát ván nếu tôi tiếp tục mở miệng. Mấy thằng đàn em của gã từ sau xe cũng bước đến, gầm ghì. Cục nóng trong tủy tôi lại rần rật bay lên đầu. Chao ôi, nếu không vì chút thân phận cần phải giấu kín lúc này thì tôi đã cho cả mấy cái mặt lợn kia be bét máu me rồi. Cười nhạt, nhổ phẹt một bãi nước bọt xuống đất, tôi quay lưng bỏ đi. Mẹ nó, thì ra ở đời càng biết điều, càng tỏ ra tử tế lại càng bị bố láo.

        Chính lúc đó tôi phát hiện ra một ánh mắt bên kia bãi trống đáng đau đáu nhìn về phía mình. Ánh mắt của một người đàn bà đẹp nhưng không còn trẻ, cũng phải trên dưới bốn mươi rồi. Tôi, chưa đến ba mươi tuổi, tình trường chưa dày dạn nhưng mẫn cám về tình trường lại có sẵn, chỉ một ánh nhìn thế thôi là tôi cũng đủ đọc được khá nhiều những cái ẩn ngầm bên trong. Và tôi cũng rất biết lợi thế của mình trước mắt những con cái: Cao lớn, thân xác cường tráng, phong trần, có thể gọi là đẹp trai, đẹp theo lối nam tính như cánh đàn bà con gái ít nhiều có dính dáng đến tôi đã hít hà nhận xét, nhất là lúc này tôi lại đang ở trần, bụng và ngực cuộn bắp cuộn múi, nhếnh nháng mồ hôi, hiện nguyên hình là một con đực nhẫy nhụa... Đàn ông càng bụi bặm, gồ ghề đàn bà càng thích, thích như thích cái phần ngược lại không có được của mình, họ làm sao có thể mê được một anh chàng mũm mĩm, nhẩn nhụi, ỏn ẻn như họ?... vẫn là đúc kết của vị nhà văn già tỉnh lẻ, một cây bút cũ kỹ cả đời chẳng có mảnh tình vắt vai nào, vậy cho nên mới thích triết lý, thích tuyên ngôn, thùng thiếc rỗng nào kêu chả to nhưng mà tài thật, rất đúng, hoàn toàn đúng, đúng với tất cả những gi tôi đã trải qua như một đối tượng thực nghiệm.

        Cái nhìn ấy làm dịu đi trong tôi những nhức nhối đang muốn chửi rủa, muốn đánh nhau. Nhưng cũng chỉ làm dịu thôi chứ lúc này, quả thật là tôi chả có lòng dạ nào. Tìm một cái quán ăn đang bốc mùi hành tỏi điếc lỗ mũi, tôi tạt vào. Kệ, ăn cái đã, ăn thật no, tằn tiện làm con mẹ gì, liệu cơm gắp mắm, đời đến đâu tính đến đấy. Nghĩ thế, tôi bèn gọi một tô phở to, nhúng nhiều hành củ vào, cho xin đĩa quẩy, thế, thái thêm năm ngàn thịt bạc nhạc nữa, cái thứ thịt mà trước đây, dù có đói rã họng tôi cũng không thèm động đến. Ngon quá, thơm quá! Nín nhịn trả thêm mắm thêm ớt, vắt một múi chanh xong, cầm đũa định và húp một cú vĩ đại thì bất ngờ cô chủ quán bưng ra đặt ngay ngắn trước mặt cả một đĩa thịt bò tái tươi rói, chưa hết, đặt tiếp hai cái đùi gà tròn căng, óng mẩy nữa. Tôi giật thót:

        - Ấy! Tôi có gọi đâu?

        Cô chủ mỉm cười:

        - Thì cứ ăn đi, có người mời đấy.

        - Ai?

        Rất ranh mãnh, cô ta liếc xéo về phía người đàn bà có cái nhìn hồi nãy cũng đang ngồi âm thầm ở một góc phòng, mặt quay nhìn hướng khác như không hề có liên quan gì đến ba cái bò cái gà này cả.

        - Sướng nhé! Tự nhiên được người đẹp cửa khẩu chú ý thì còn gì bằng.

        Cô chủ quán choắt cheo ném lại một câu chả chớt rồi lại đung đưa bộ mông nhọn hoắt sang bàn khác. Tư dựng bụm phở trong miệng tôi trở nên chua loét. Tính tôi từ bé vẫn vậy, cực đoan, khó chịu, càng những lúc khó khăn càng không thích ai rủ lòng thương xót, nhất đó lại là một người xa lạ. Khốn nạn, tại cái dáng bộ của mình bệ rạc như sắp chết đói nên bà ta giở trò từ thiện, không, gọi mẹ nó là bố thí đi cho xong, đây mà. Còn lâu nhé, thưa phu nhân, cái thằng tôi chưa đến nỗi phải ngửa tay đi ăn mày của thiên hạ nhé!

        Cố nuốt cho xong tô phở tự gọi, tôi rút cây tăm định đứng dậy trả tiền thì cô chủ quán lại xà đến, cái miệng nhọn hoắt không thua gì cái mông còn ranh mãnh hơn:

        - Người ấy bảo nếu anh không ăn nữa thì xin mời sang quán bên cạnh dùng cà phê, cũng có chuyện muốn nói. Tất cả chỗ này người ấy trả tiền xong rồi.

        Chuyện gì? Tình tang tí tỏn hay thuê cửu vạn? Thì sang, đằng nào mình cũng phải làm một ly cà phê buổi sáng kia mà. Gài lại khuy áo cẩn thận, tôi bước sang. Tiếng cô bán phở còn quết dính vào lưng một lần nữa:

        - Lão này trúng sô độc đắc rồi. Bao nhiêu đàn ông trong vùng chỉ cần được một cái nhìn của bà ấy còn không xong mà đằng này... Hí! Hí!

        Hí hí cái mông nhà cô! Cô tưởng thằng nào cũng chó dái hèn hạ như thằng nào cả à?
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM