I
HÙM THIÊNG KHI ĐÃ SA CƠ
Mệt lử vì thiếu ngủ, đờ đẫn vi những tiếng nổ long trời của cơn mưa đạn bích kích pháo xung quanh, hai chàng chiến sĩ quân lực Hoa Kỳ cố gắng chạy tháo ra một cánh đồng trống trong vùng Ardennes. Chạy từ gốc cày này đến một lỗ trái phá nọ, từ một bờ dốc này đến một con rãnh kia, họ mò dần đến hầm ẩn trú của một nông trại đã được chọn làm điềm tái họp của đơn vị họ. Cuộc hẹn hò ấy không còn ý nghĩa gì nữa. Trước đó một giờ, toán tuần tiếu gồm cả thảy mười người và giờ đây họ là những người sống sót duy nhất.
Kinh nghiệm chiến trường đã giúp họ đoán được sự tới nơi của một quả đạn súng cối giữa tiếng gầm thét kinh thiên động địa của trận chiến. Họ nhảy bổ xuống một lỗ đạn trái phá, dán người sát xuống mặt đất, thân thể họ bị lay động như những chiếc lá vàng trong gió mùa thu. Họ bám cứng xuống bãi bùn đen trong khi mặt đất rung chuyển và rèn rỉ.
Lúc mở mắt ra, họ tự nhiên cảm thấy rằng không phải chỉ có mình họ trong hố ấy.
Một cách tự động họ chia thẳng mũi súng về phía một thân người đang nằm trong vùng tranh tối tranh sáng của đáy hố đạn trái phá. Họ phân biệt ngay bộ quân phục màu xám xanh của quân đội Đức, nhưng phù hiệu lại không phải là phù hiệu của binh chủng thiết giáp Panzers, binh chủng mà đơn vị của họ đang đụng độ. Anh chàng lính Đức không buồn sờ tới khí giới của mình. Nằm bất động, chàng ta nhìn hai binh sĩ Mỹ và điềm tĩnh nói với họ bằng tiếng Anh : « Các ông có vui lòng nhận bắt tôi làm tù binh chăng ? »
Một thoáng im lặng, đoạn hai người lính Mỹ vội vàng chỗi dậy. Cuộc chiến tranh vừa kết thúc đối với người đã phát động ra nó.
*
Đại Úy AL. Graziano đưa tay cầm một quyển sổ tay, cái ngón tay phải ông lắc lắc cây bút chì. Ông đã thiết lập văn phòng quân báo của ông trong căn hầm một nông trại, một khu vực ngăn nắp tí hon giữa một biển đồ đạc lộn xộn. Ngôi trên một chiếc ghế bằng rơm sau một chiếc bàn gỗ. Chung quanh ông ta là một đống ngổn ngang những cuộn kẽm gai, những thùng rượu rỗng, những máy móc nông cụ rỉ sét và những bao rơm rạ ẩm ướt.
Ba ngọn đèn bơm hơi cũ kỹ treo lủng lẳng trên các cây đà ngang phát ra một ánh sáng chập chờn trên khuôn mặt của gã tù binh. Trong giai đoan ấy của trận chiến, các tù binh rất hiếm hoi và có thể rất quí giá — nếu họ chịu cung khai. Một điều gì đã làm cho Đại úy tin tưởng rằng gã tù binh đứng trước mặt ông ta sẽ cung khai. Có thể đôi mắt hắn ta hơi quá cứng cỏi, dáng điệu hắn ta hơi quá dạn dĩ, nhưng ai biết được...
— Tốt. Anh có gì đề kễ lại ?
Người lính Đức, khoanh chặt đôi tay trước ngực, nói một cách chậm rãi :
— Tôi có quyền chỉ cho biết tên họ, cấp bực và số quân của tôi. Ông đã có tất cả các chi tiết ấy trong giấy tờ của tôi. Tuy nhiên, tôi cũng xin nói cho ông biết rằng tôi không phải là pháo thủ Alfred Gerber mà là Thiếu Tá Alfred Helmut Naujocks của sở Sicherheitsdienst ở Bá Linh.
Graziano vẫn giữ thải độ im lặng, nhưng đôi mắt ông nhìn đăm đăm vào mắt người tù binh. Ông cho tay vào túi áo rút ra một điếu thuốc lá, châm lửa hút, mắt vẫn không rời người đối diện.
— Anh hy vọng được một sự biệt đãi à ?
NaujocliS rùn vai.
— Tôi chỉ phát biểu một sự thực. Còn ông muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Viên Đại úy Mỹ có vẻ đăm chiêu. Chuyện thường xảy ra là các tên lính đào ngũ thường hay cho mình là những nhân vật quan trọng để được chuyển nhanh chỏng về hậu cứ, bởi vì họ muốn tránh nguy cơ có thể sẽ bị quân họ bắt lại. Cũng có cả một tổ chức buôn bán giấy tờ giả mạo cho những tên Quốc xã sa cơ. Graziano biết rõ điều ấy, và anh chàng đang đứng trước mặt ông ta có thể nằm trong các hệ thống ấy.
Ồng ta lôi ra dưới chồng tài liệu một tập bìa giấy cứng màu đen, lật lật vài tờ và dừng lại ở trang có đánh dấu bằng một chữ « s », và hỏi gã tù binh :
— Anh có từng đến nước Pháp chưa ?
— Thường lắm.
— Có đến Lille chứ ?
Naujocks suy nghĩ.
— có.
— Knoechlein, danh xưng ấy có gọi nợ anh một điều gì chăng ?
— Có.
— Anh còn nhớ đến vụ Paradis không ?
— Tòi không có tham dự vào vụ ấy.
— Tôi không hỏi là anh có tham dự hay không. Không có một người nào trong vụ ấy cả. Một trăm tù binh Anh-cát-lợi bị tàn sát trong vụ ấy đă bị giết bằng các tia ngoại chất (ectoplasmes).
Giọng nói của Graziano trở nên đanh thép.
— Knoechlein có phải là bạn hữu của anh không ?
— Đại Úy Fritz Knoechlein thuộc liên đội 2 Bộ binh của Sư đoàn ss « Sọ người». Đó là tất cả điều tôi biết về ông ta.
Graziano xếp phắt tập hô sơ lại, viết vài chữ trên một tờ giấy đút vào tập quàn bạ của Naujocks nhưng lại mang tên là Gerber A.
— Anh có rất nhiều chuyên để nói. Ở cương vị anh, tôi đã bắt đầu nghĩ đến chuyện ấy ngay từ bây giờ.
Ông ta quay sang người lính canh đứng im lặng sau lưng Naujocks trong suốt buổi thẩm vấn ngắn ngủi ấy :
— Giao hắn ta cho Trung sĩ Tracy. Bảo giải hắn ta đến Caen.
Trong lúc hai người lê chân một cách nặng nề bước lên các nấc thang để ra khỏi căn hầm, Graziano quay điện thoại dã chiến gọi Bộ Chỉ huy, đoạn yêu cầu liên lạc với Trung Tâm Quân Báo Liên Quân :
— Làm ơn cho tôi Thiếu Tả Bichards. Thiếu Tá đấy à, tỏi gửi đến Thiếu tá một gã tự xưng là Naujocks. Hắn ta mang theo người các giấy tờ giả mạo, hay ít ra, hẳn ta đã khai như vậy... Quả nhiên là của sở SD... Tôi nghĩ là Thiếu tá muốn gặp hắn ta... Đúng vậy. ưu tiên...
Ông ta gác máy điện thoại, dụi tắt điếu thuốc và sắp xếp các tài liệu về Naujocks vào một tập hồ sơ mới, trên đó ông nắn nót kẽ chữ : PARADIS.
PARADIS... Họ hầm hầm có ý muốn treo cổ tất cả các nhân viên của cơ quan SD đã vô tình hay hữu ý có mặt trong vùng với đường bán kính một trăm cây số ngàn lấy nơi xảy ra cuộc thảm sát làm trung tâm điểm.