Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Ba, 2024, 12:11:12 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Tây Ninh 30 năm trung dũng kiên cường  (Đọc 30982 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #100 vào lúc: 28 Tháng Hai, 2018, 07:02:15 pm »

Ở khu vực Suối Bà Tươi, lộ 19, lực lượng trên đánh đồn Cao Phú A, d14 tấn công đồn Cao Phú B diệt gọn bọn chiếm đóng kềm kẹp quần chúng trong ấp chiến lược, vận động quần chúng nổi dậy phá bờ thành, phá rào kẽm gai, xé tờ khai gia đình, có ba que, xóa sự kiểm soát của địch. Trên lộ 22 ta phá đường, đắp ụ và bắn tỉa uy hiếp chúng ở nhiều đoạn. Ở Bến Cầu, Châu Thành, du kích bộ đội cùng với quần chúng làm công tác binh vận, bao bó đồn bót bằng trái gài và vận động gia đình binh sĩ đấu tranh đòi chồng con về nhà làm ăn.

Những cuộc tấn công, tập kích, phục kích liên tục trên địa bàn vùng ven buộc địch phải co cụm lại, ta vẫn giữ địa bàn.

Bước vào mùa khô 1966-1967, để thực hiện chiến lược: “hai gọng kềm” đế quốc Mỹ mở cuộc hành quân mang tên Atttelboro đánh vào Tây Ninh ở khu vực Dương Minh Châu từ ngày 12/10/1966 đến 25/11/1966, mục đích:

- Giành giật thế chủ động của ta ở chiến trường, chủ yếu tại miền đông Nam bộ.

- Đánh vào hệ thống kho tàng dự trữ, bịt các cửa khẩu.

- Đánh sâu vào vài vùng ta với ý định tiêu diệt một bộ phận sinh lực quân chủ lực và cơ quan của ta, gây tình hình không ổn định ở hậu phương, làm cho ta khó khăn về ăn ở nhất là khó khăn về lương thực để chủ lực ta phải phân tán, chúng dễ tiêu diệt hơn. Tướng Oét-Mo-Len nói rõ mục tiêu cụ thể: cuộc hành quân “Attelboro” nhằm tiêu diệt sư đoàn 9 và một trung đoàn của Bắc Việt tại căn cứ Dương Minh Châu.

Trong cuộc càn này, địch sử dụng lữ đoàn 196 Mỹ, sư 25 và một bộ phận lữ 173 dù Mỹ, một trung đoàn thiết giáp từ 350-400 xe, có 7-8 tiểu đoàn pháo 105-175, 203mm (khoảng 130 khẩu). Lực lượng Ngụy có 6-7 đại đội đặc biệt (không kể lực lượng địa phương càn phía sau để thực hiện kế hoạch bình định), ngoài ra còn sử dụng B.52 và các loại máy bay khác yểm trợ cuộc hành quân.

Khu vực địch đánh phá:

- Bà Nhã, Cầu Ngang, Bến Củi (khu vực Bời Lời).

- Bàu Đồn, Bàu Sen, Bàu Đế, ven lộ 26.

- Nam Bắc liên tỉnh lộ 13, đoạn Suối Đá, Chà Dơ, Cầu Lộc Ninh, Đồng Rùm, Sóc Soài, Bàu Tư Giếc.

- Trục lộ 4: Bàu Bắc, Bàu Cỏ, Bàu Rờ Đồng Pan, Tà Đạt, Bổ Túc, Sóc Mới, Kà Ót, Kà Tum và Sóc Ky.

Trước âm mưu của Mỹ ngụy, lực lượng vũ trang của tỉnh kết hợp chủ lực Miền gồm F9, E16, bộ đội địa phương huyện, du kích xã của huyện Dương Minh Châu, các cơ quan huyện ủy, huyện đội, đoàn hậu cần của miền và các cơ quan của trên tổ chức chống càn tại chỗ, bảo vệ căn cứ. Ở phía trước, các lực lượng tỉnh, huyện, du kích, đặc công, biệt động bám vùng ven, trục lộ phá đường, đánh cơ giới, luồn sâu đánh địch bung ra tạo thế 3 vùng đều đánh địch.

Trước ngày mở cuộc hành quân, địch dùng B52 dọn chiến trường và từ ngày 20/10/1966 đến 16/10/1966, lữ đoàn 196 Mỹ đổ quân 2 tiểu đoàn hình thành 2 mũi càn vào nam bắc Bến Củi dọc lộ 19 đoạn Bàu Đồn, cầu Bến Sắn đến Cây Me, Bà Nhã. Chúng bị tiểu đoàn 14, trinh sát, đặc công, công binh tỉnh và du kích Đôn Thuận, Bàu Đồn chặn đánh từ khi chúng bắt đầu đổ quân, diệt 87 tên Mỹ, 8 xe M113 và GMC.

Sau trận thua này, địch cho biệt kích ngụy lùng sục, thăm dò rồi cho lữ 196 và 2 tiểu đoàn của sư 25 càn vào Bàu Trẹt, Bàu Gòn. Tại đây E16 độc lập, chủ lực Miền phối hợp với đại đội địa phương du kích, cơ quan địa phương và Miền đóng ở Dương Minh Châu cùng tổ chức đánh địch.

8 giờ ngày 3/11/1966, địch cho hai đợt trực thăng gồm 24 chiếc đổ từ 2 đại đội xuống Trảng tranh, Bàu Trẹt. Bị trinh sát trung đoàn 16 chặn đánh suốt ngày, địch không đột phá được trận địa, ta diệt 1 đại đội Mỹ.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #101 vào lúc: 28 Tháng Hai, 2018, 07:02:49 pm »

Cùng thời điểm với trực thăng đổ quân, địch dùng một cánh quân khác từ Bàu Đế tiến lên Sân Lễ với ý định là hợp điểm hai cánh quân Bàu Trẹt. Nhưng đến 9 giờ cánh quân này bị bộ phận giao liên Dương Minh Châu, cơ quan tỉnh, hậu cần của trên trận đánh. Địch không hành quân phải rút ra Trảng Trống gọi trực thăng đến bốc lên đổ xuống Bàu Trẹt chiều cùng ngày. Trong ngày này, địch lần lượt đổ 2 tiểu đoàn của lữ 196 đến bị ta đánh quỵ cùng với một trực thăng.

Không tiến quân được, địch xoay sở cách khác; 8 giờ ngày 4/11/1966 từ hướng Sài Gòn, trực thăng bay lên đổ 1 tiểu đoàn bộ binh Mỹ xuống Bàu Trẹt, đển 8 giờ 30, đổ tiếp 2 tiểu đoàn đột phá vào trận địa ta. Chúng bị tiểu đoàn 9 của trung đoàn 16 đánh bật nhiều đợt xung phong. Đến 9 giờ, địch điều 1 tiểu đoàn bộ binh Mỹ ở Bến Cùn (Nước Đục) đi men theo phía Nam Suối Bà Hảo, để đánh bọc hậu. Đúng 11 giờ 30 địch tổ chức tấn công sau lưng trận địa ta. Nhưng chúng bị một đại đội của ta phòng ngự phía sau chặn đánh, bẻ gãy tất cả các đợt đột phá. Cả hai mặt tiến công của địch đều thiệt hại nặng, bỏ nhiều xác tại trận địa. Đêm 4 rạng 5/11/1966, số quân còn lại của ta cụm lại ở Ngã ba Lộ Út khoảng 1 tiểu đoàn và ở phía bìa rừng Bàu Trẹt 1 tiểu đoàn.

Ngày 5/11/1966, lúc 7 giờ, trực thăng đổ tiếp 1 tiểu đoàn của sư 1 Mỹ từ hướng Dầu Tiếng, Ninh Hòa xuống Bàu Năng phối hợp với sư 25 và lữ 196 tiến công vào “chiến khu Bàu Gòn” nhưng đến 11 giờ địch không đọt phá được công sự của ta, lại thêm 1 tiểu đoàn Mỹ bị loại, 1 xe jép bị thiêu cháy trong đó có 1 trung tá Mỹ tại ngã ba Lộ Ủi. Thất bại liên tiếp trong các đợt tấn công, địch lui quân ra và gọi pháo đến hủy diệt trận địa, hơn 15.000 quả pháo bắn vào “chiến khu Bàu Gòn”.

Như vậy, từ ngày 3/11/1966 đến 5/11/1966, trung đoàn 16 chủ lực Miền cùng bộ đội địa phương, du kích và các cơ quan ở khu vực Dương Minh Châu bị loại khỏi vòng chiến lữ 196 Mỹ, số còn lại của lữ đoàn này buộc phải rút khỏi trận địa, trở về hậu cứ để củng cố. Tên tướng Mỹ chỉ huy Đờ Xót-Xuya bị cách chức tại trận. Ta diệt 4.500 tên, trong đó có 1.700 tên Mỹ.

Trong lúc đó, địch càn dọc lên Suối Đá, Cầu Lộc Ninh, Chà Dơ, Đồng Rùm, Đồng Pan, ngã ba Giếng Thí, Tà Đạt, Bổ Túc, Sóc Mới, Kà Ót Kà Tum, Sóc Ky, những cuộc càn này đều bị sư 9 và các cơ quan Miền chặn đánh liên tục, không nơi nào địch đột phá được, chúng lại bị diệt thêm nhiều đại đội và cơ giới.

Ở vùng ven lộ 1, lộ 22, du kích, công binh tổ chức đánh phá cầu đường, đắp mô… Đồng thời, lực lượng ta luồn sâu vào vùng ven diệt từng toán bình định, từng tiểu đội dân vệ, bảo an. Ở Gò dầu, trảng Bàng, Bến Cầu, Châu Thành và Tòa Thánh địch cũng không khoanh được ấp chiến lược nào.

Trong phong trào thi đua diệt Mỹ - Ngụy, các em thiếu niên cũng lập được những thành tích vẻ vang, diệt được nhiều cơ giới bằng mìn tự tạo. Các em thiếu niên Cầu Khởi đi coi trâu, lượm mủ ở các sủ cao su được các anh công binh Dương Minh Châu hướng dẫn kỹ thuật gài trái. Các anh đào hố sẵn trên đường 26, đoạn cầu Khởi – Năm Ngọn rồi nghi trang lại, đến sáng bọn dò mìn đi rà đường xong, các em đem trái ra gài vào các lỗ đào sẵn, nghi trang lại cẩn thận. Lúc sau, xe Mỹ đi qua cán mìn nổ tan xác. Có cuộc càn các em iệt được 4 xe M113.

Bị thất bại liên tiếp trong các cuộc hành quân, đến ngày 25/11/1966 Mỹ buộc phải rút quân ra khỏi khu vực Dương Minh Châu, chấm dứt cuộc càn Attelboro.

Ngày 8/1/1967 đến 26/1/1967, Mỹ lại tiến hành cuộc càn Cédarfall đánh vào vùng tam giác sắt; Củ Chi, Bến Cát, Bến Súc, Long Nguyên, Hố Bò, một phần của huyện Trảng Bàng (An Tịnh – Lộc Hưng). Địch tiến hành đánh phá thị trấn Bến Súc và khu vực xung quanh, xúc đi 15.000 dân, cướp đi nhiều trâu bò, lúa gạo, gây thiệt hại cho một số cơ quan của ta. Tội ác này của chúng đã phải trả một giá rất đắt, chúng bị lực lượng trung đoàn 2 thuộc sư 9 cùng với du kích chặn đánh loại khỏi vòng chiến đấu 5.500 tên, trong đó có 2.500 tên Mỹ. Cuộc hành quân Cédarfall tuy xúc được dân làm đảo lộn mọi sinh hoạt vùng giải phóng, gây nhiều khó khăn cho ta nhưng vẫn không đạt được mục đích chính là tiêu diệt đầu não quân khu Sài Gòn – Gia Định, không xóa được vùng căn cứ, bàn đạp và hành lang của ta vào Sài Gòn.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #102 vào lúc: 28 Tháng Hai, 2018, 07:03:09 pm »

Sau thất bại cuộc càn Attelboro và Cédarfall đế quốc Mỹ lại mở tiếp nhiều cuộc hành quân khác để hút lực lượng ta nhằm đánh lạc hướng về mục tiêu địa bàn đánh lớn của chúng. Từ 1/3/1967 đến 16/2/1967, Mỹ mở cuộc hành quân Big-Spring càn vào khu vực Sình, Bà Đã thuộc chiến khu Đ. Từ 14/2/1967 đến 18/2/1967 Mỹ mở cuộc hành quân Túc Sơn đánh vào phía đông sông Sài Gòn thuộc căn cứ Long Nguyên. Từ ngày 2/2/1967 đến 21/2/1967, địch mở cuộc hành quân Gardeen dùng lữ 1 sư 25 đánh vào đường 22 đến sát biên giới Campuchia, chốt lại các điểm Lò Gò, Cần Đăng, Thiện Ngôn, Tà Xia chuẩn bị cho cuộc hành quân Junction-city đánh vào căn cứ Bắc Tây Ninh.

Để chuẩn bị cho cuộc hành quân chủ yếu trong cuộc phản công chiến lược mùa khô lần thứ hai đánh vào căn cứ Bắc Tây Ninh, đế quốc Mỹ đã triển khai lực lượng đóng chốt bao quanh căn cứ Bắc Tây Ninh, lữ 196 ở Trảng Lớn, lữ 3 sư 4 chốt ở Dầu Tiếng, lữ 2 sư 1 ở sân bay Quản Lợi (Bình Long). Tiểu đoàn 2 sư 1 ngụy ở Hớn Quản, tiểu đoàn 2 và 4 sư 5 ngụy ở Chơn Thành và đổ quân, tăng quân đánh các cụm sâu trong vùng căn cứ như Sa Mát, Đồng Pan, Kà Tum, Bổ Túc, Suối Bà Chiêm… Yếu khu biệt kích Minh Thạnh, trại biệt kích Suối Đá, Trảng Sụp, Trại Bí, Mỏ Công được dùng làm bàn đạp xuất phát tấn công. Đồng thời tiến hành làm mới hoặc sửa chữa một số công trình như: Mở rộng các sân bay Trảng Lớn, Suối Đá, Dầu Tiếng, Minh Thạnh, Quản Lợi, sửa chữa các lộ 19, 22, 26, xây dựng các kho dự trữ Trảng Lớn, Dầu Tiếng, Hớn Quản, Minh Thạnh.

Từ ngày 25/9/1966 đến 20/2/1967, địch dùng 60 phi vụ C47, C123 thả chất độc hóa học theo lộ 4, tỉnh lộ 13, đường 22, dọc theo sông Sài Gòn, Tha La, Suối Mây, Lộ Ủi, Lộ Kiểm và theo đường biên giới từ Kà Tum đến Tà Nốt, chú trọng đến các trục giao thông, nơi nghỉ ngờ có cơ quan ta đóng. Dùng bom cháy phát quang các khu vực dự định mang quân đóng chốt. Đồng thời, địch tiến hành vận chuyển lương thực, khí tài dự trữ. Trong tháng 12/66, địch vận chuyển trên 3.000 chuyến, đưa trên 10.000 tấn hàng các loại: xi măng, bao cát, kẽm gai, gỗ, đá, ống cống, cốt sắt, máy phát điện, tủ ướp lạnh, xe ủi đất, đạn dược, cầu dã chiến, máy truyền tin… từ Sài Gòn lên Tây Ninh. Địch còn tăng cường máy bay C123, C130 mỗi ngày từ 10 đến 15 chiếc, chuyển hàng từ hậu cứ Biên Hòa lên Dầu Tiếng, Trảng Lớn, Suối Đá, Minh Thạnh, Quảng Lợi, Địch còn dùng nhiều toán biệt kích thăm dò, thả nhiều máy phát hiện tiếng động. Từ ngày 1/2/1967 đến 21/2/1967 có trên 50 phi vụ L19, Mêhoóc, C47 quan sát chụp hình.

Về hỏa lực, để phục vụ cho cuộc hành quân, từ ngày 1/2/1967 đến 21/2/1967 địch sử dụng 16 phi vụ B52 (40-50 lượt chiếc và 30 phi vụ phản lực (90 lượt chiếc) oanh tạc các mục tiêu trong khu vực Bắc Bàu Cỏ, Trảng Chiên, Tà Cho, Đất Đỏ, Sóc Mới, Suối Nước Đục… và 60 phi vụ C123, C47, rải chất độc hóa học trong các khu rừng còn sót trên dọc hai bên lộ 4, lộ 22, liên tỉnh 13 (Dương Minh Châu), dọc sông Sài Gòn, Tha La.

Đến ngày 22/2/1967, đế quốc Mỹ bắt đầu mở cuộc hành quân Junction-city, đây là cuộc hành quân chủ yếu của cuộc phản công chiến lược mùa khô lần thứ hai, cũng là cuộc hành quân lớn nhất nhiều tham vọng nhất của Mỹ từ khi đưa quân vào chiến trường, đánh vào khu vực căn cứ Bắc Tây Ninh. Cuộc hành quân này kéo dài đến ngày 15/4/1967 do tên thượng tướng Giơn-na-Than-Xi-Man Tư lệnh dã chiến 2 của Mỹ trực tiếp chỉ huy.

Khu căn cứ Bắc Tây ninh đ3ợc gọi là căn cứ khu B (địch gọi là chiến khu C) thuộc phần đất huyện Dương Minh Châu (sau được tách ra thành lập huyện Tân Biên) nằm giữa hai sông Vàm Cỏ Đông (ở phía Tây) và sông Sài Gòn (ở phía đông). Phía Bắc và Tây Bắc giáp giới Campuchia, phía Nam giáp với liên tỉnh lộ 13.

Diện tích toàn khu căn cứ khoảng 1.500km2. Trong những năm địch đánh phá gom dân ác liệt; dân số trong vùng căn cứ chỉ còn khoảng 800 người bám theo cách mạng ở rải rác dọc theo biên giới và sông Vàm Cỏ Đông trên khu vực xóm Giữa, Lò Gò, Tà Nốt, có một ít ở Kà Tum, Sóc Mới làm ruộng sinh sống và tham gia công tác dân công vận tải tiếp tế cho bộ đội. Còn vùng trung tâm căn cứ chỉ có nhân viên, cán bộ cơ quan, nhà trường, công xưởng, bệnh viện, kho tàng của Bộ chỉ huy quân sự miền Nam và các ngành trực thuộc Trung ương cục.

Cuộc hành quân Junction-city nhằm đạt các mục tiêu:

- Tiêu diệt cơ quan lãnh đạo cuộc kháng chiến toàn miền, tiêu iệt sư đoàn 9 chủ lực quân giải phóng và đài phát thanh giải phóng.

- Bịt biên giới, triệt phá kho tàng, dự trữ hậu cần của ta.

- Chia cắt, lấn chiếm khu căn cứ từ lâu được coi là vùng “đất thánh bất khả xâm phạm” dựa lưng vào biên giới Campuchia làm thành lá chắn bên ngoài bảo vệ cho quân ngụy bình định khu vực vùng ven Sài Gòn, Gia Định và chung quanh các thị xã, thị trấn.

- Giành lấy một thắng lợi quân sự có ý nghĩa quyết định cho cuộc phản công mùa khô lần thứ hai để tạo ra một bước ngoặt có làm chuyển biến cục diện có lợi cho chúng.

Về lực lượng hành quân, địch sử dụng đại bộ phận quân Mỹ ở miền Đông Nam Bộ, có một bộ phận quân ngụy tham gia phục vụ.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #103 vào lúc: 28 Tháng Hai, 2018, 07:03:38 pm »

Nắm được ý đồ của địch, Trung ương cục và Bộ chỉ huy Miền Nam đã chỉ đạo xây dựng thế trận chiến tranh nhân dân tại chỗ bằng cách tổ chức từng khu vực cơ quan đóng thành xã, huyện. Các cơ quan quân sự Miền, hình thành 7 huyện đội, 6 cụm cơ quan dân, chính, Đảng, thành lập 13 khu vực phòng thủ tương đương 13 huyện trong căn cứ, toàn bộ cán bộ nhân viên trong căn cứ biến thành lực lượng vũ trang tại chỗ đánh càn theo khu vực được giao. Riêng Tây Ninh, Trung ương cục chỉ đạo tổ chức lực lượng vành đai phía trước, hình thành chung thế trận chiến tranh nhân dân khắp 3 vùng và 3 thứ quân.

Tư tưởng chỉ đạo chiến dịch của bộ chỉ huy miền là: “chuẩn bị sẵn sàng để bám trụ vững chắc, thực hành phản công kiên quyết và tấn công liên tục, mạnh mẽ, kết hợp chặt chẽ giữa 3 thứ quân, đánh nhỏ, đánh vừa và tạo điều kiện đánh lớn, bảo đảm đánh dài ngày, nhanh, bạo nhưng chắc thắng, tiêu diệt được nhiều sinh lực địch, bảo vệ được cơ quan kho tàng trong căn cứ”.

Về phương châm tác chiến, Bộ chỉ huy Miền còn nêu rõ:

- Du kích cơ quan, bộ đội địa phương, và bộ đội bảo vệ căn cứ bám trụ đánh địch tại chỗ, giữ vững các xã ấp chiến đấu nơi địch không đến thì bung ra tìm địch mà đánh, bám địch mà diệt, thực hiện tiêu hao, tiêu diệt rộng rãi, vừa chiến đấu, vừa bảo đảm công tác phục vụ cho chiến đấu, bảo vệ an toàn cơ quan căn cứ, kho tàng, duy trì được sinh hoạt bình thường trong căn cứ, đánh lâu dài với địch.

- Bộ đội chủ lực thì tập trung, phân tán linh hoạt, sẵn sàng cơ động phối hợp, hỗ trợ du kích cơ quan thực hiện đánh nhỏ, đánh vừa, tạo điều kiện và nắm thời cơ đánh những trận lớn, tiêu diệt được tiểu đoàn địch bằng phục kích và tập kích bẻ gãy những mũi nhọn hành quân của địch.

- Phối hợp tác chiến phản công địch trong căn cứ với tấn công địch ngoài căn cứ bằng sức mạnh tổng hợp của 3 mũi giáp công, phá bình định ở vùng ven và trên các chiến trường khác.

Quán triệt sự chỉ đạo và phương châm tác chiến của Bộ chỉ huy Miền, Tỉnh ủy Tây Ninh đề ra nhiệm vụ phải hình thành thế trận chiến tranh nhân dân tại chỗ, sẵn sàng đánh địch trên trục lộ giao thông và cắt đứt giao thông, đánh địch ở các cứ điểm phá kho tàng, đánh phá mạnh ấp chiến lược để góp phần bẻ gãy cuộc phản công chiến lược mùa khô lần thứ hai.

Cuộc hành quân Junction-city được chia làm 2 đợt:

- Đợt 1 từ ngay 22-2-1967 đến ngày 15-3-1967 với lực lượng tham gia 9 lữ đoàn bộ binh Mỹ, 1 lữ đoàn thủy quân lục chiến Ngụy, 1.200 xe tăng M113, M41, M40, 256 khẩu pháo 105, 175 và 203 ly, 8 tiểu đoàn thuộc công binh dã chiến 2 và sư độc lập, 162 máy bay chiến đấu, 300 trực thăng, 45 máy bay vận tải C123, C130, 22 phi cơ trinh sát.

Từ sáng sớm ngày 22-2-1967, sau những cuộc ném bom dọn bãi của gần 200 lượt B.52 và máy bay chiến đấu, địch mở đầu bằng những cuộc hành quân nhảy dù của lữ đoàn 175 xuống Xê lô – Kà Tum và báo chí Mỹ khoe khoang “lớn nhất và đầu tiên ở miền Nam Việt Nam”, nhưng khi lữ đoàn 175 dù còn lơ lửng trên không, du kích Kà Tum và huyện Tà Đạt (huyện căn cứ) đã đón tiếp bằng những loạt đạn chính xác, diệt trên 100 tên, bắn rơi 12 máy bay đổ quân, 1 phản lực. Cùng lúc đó, trực thăng đổ lữ 1, lữ 2 của sư 1 xuống Sóc mới, Rùm Buôn, An Khắc, lữ 1 sư 25 từ đường 22 đánh sang hướng Đông Bắc, lữ 2 sư 25 và trung đoàn 11 thiết giáp theo lộ 4 thọc nhanh lên Đồng Pan, Sóc Ky đánh lên phía Bắc và Tây Bắc nối liền Kà Tum, lấy huyện Tà Đạt làm điểm hợp đồng bao vây ta. Tại đây, du kích cơ quan Trung ương Cục và Bộ đội địa phương Tà Đạt đón đánh địch liên tục, diệt và làm bị thương 157 tên Mỹ, bắn rơi 9 máy bay và làm hỏng 1 chiếc khác.

Ngày 23-2-1967, địch từ các chốt phối hợp bộ binh và cơ giới đánh vào căn cứ huyện tà Đạt bị du kích đánh trả quyết liệt, diệt gọn 1 đại đội ở Bàu Sen, ở chốt Rùm Buôn, địch tấn công vào căn cứ Suối Mây, du kích cơ quan Giao bưu, Binh vận Trung ương Cục chặn đánh tại chỗ diệt 5 xe thiết giáp, bắt sống 1 xe M113, diệt 120 tên. Tất cả các mũi tấn công của địch vào huyện Tà Đạt đều bị chặn đánh không hợp điểm đột phá vào trung tâm căn cứ được.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #104 vào lúc: 28 Tháng Hai, 2018, 07:09:01 pm »

Cùng với du kích và bộ đội địa phương các huyện bám trụ đánh địch khắp mọi nơi, chủ lực quân giải phóng thực hiện đánh 2 bên sườn và sau lưng địch, đã gây cho địch nhiều thiệt hại nặng nề. Ngày 23-2-1967, trung đoàn 16 phản kích vào hậu cần địch ở Suối Đá gây cho địch nhiều tổn thất. Ngày 26-2-1967, 1 tiểu đoàn thuộc trung đoàn 1 đánh địch ở Trảng A Lân diệt 150 tên Mỹ. Đêm 28-2 tiểu đoàn 9 trung đoàn 16 tập kích một cụm cơ giới Mỹ ở Suối ông Hùng diệt 1 chi đoàn cơ giới 31 xe và 216 tên, đồng thời ta tổ chức pháo kích vào Sở chỉ huy hành quân của địch ở Dầu Tiếng.

Sau 4 ngày hành quân, hãng thông tấn AFP đưa tin “Cuộc hành quân Juncton-city được coi là một trong những hy vọng của Mỹ trong giai đoạn trước mắt, cuộc hành quân có nhiều tham vọng nhất trong cuộc chiến tranh, nhưng kết quả thật đáng buồn, trong 4 ngày qua không thấy dấu vết nhà lãnh đạo Mặt trận dân tộc giải phóng đâu cả… Đài phát thanh Mặt trận dân tộc giải phóng vẫn tiếp tục hoạt động, mặc dù một trong những mục tiêu của cuộc hành quân làm làm cho nó câm đi… Bộ chỉ huy Mỹ đang chuẩn bị thú nhận cuộc mạo hểm lớn này là thất bại”. Tên tướng Oét-mo-len tổng chỉ huy các lực lượng viễn chinh ở Miền Nam Việt Nam cũng phải than thở: Chẳng tìm thấy bóng một tên du kích Việt cộng đâu cả, nhưng bất cứ ở đâu quân Mỹ cũng đều bị chặn đánh.

Tiếp những ngày sau, các mũi tiến công của địch vào trung tâm căn cứ đều bị bẻ gãy, tinh thần của địch giảm sút nên đều co cụm, chỉ hoạt động chung quanh các chốt đóng quân và bảo vệ vận chuyển tiếp tế.

Ngày 3-3-1967, địch thú nhận “hành quân thất bại, tốn kém 25 triệu đôla, quân số hao hụt quá mức dự định, bệnh tật nhiều (từ 5% lên 12% rồi đến 16%) tinh thần binh lính quá căng thẳng, chủ lực đối phương tránh né, chỉ để một bộ phận ở lại đánh du kích còn lại bộ phận luồn ra phía sau, các căn cứ phía sau bỏ trống, hành quân không đạt được tác dụng yểm trợ cho quân Ngụy Sài Gòn và bình định vẫn bị đánh”.

Với những chiến thắng dồn dập, du kích các cơ quan mở rộng thêm mặt trận. Ngoài việc phục kích, còn tấn công vào các chốt đóng quân của mỹ ở Bãi Bầu, An Khắc, Bàu Lùng Tun. Phục kích đánh địch trên đường Sa Mát – Cần Đăng gây cho địch nhiều tổn thất. Trong lúc đó, chủ lực quân giải phóng tiếp tục đánh sau lưng địch và gấp rút chuẩn bị các trận đánh then chốt trên các khu vực đã chuẩn bị sẵn. Các trận đánh lớn nhỏ làm tiêu hao nhiều sinh lực địch, tinh thần chúng nao núng, mệt mỏi vì luôn đối phó với bao vây của du kích.

Do thất bại liên tiếp, ngày 15-3-1967 địch phải kết thúc đợt 1. Ta đã loại 5.850 tên Mỹ, hạ 90 máy bay, phá hủy 33 khẩu pháo và 491 xe (352 xe tăng và xe thiết giáp).

Tuy không đạt mục tiêu hành quân lại bị tiêu hao nặng, địch vẫn ngoan cố chưa chịu bỏ âm mưu, ngày 18-3-1967 chúng bắt đầu mở tiếp đợt 2 kéo dài đến ngày 15-4-1967.

Phát huy thắng lợi đợt 1, du kích cơ quan và chủ lực của ta kịp thời rút kinh nghiệm, chấn chỉnh theo phương án tác chiến, tổ chức thêm đội săn cơ giới, bám chặt các xã, đường giao thông, chặn đánh xe tăng địch, triển khai thêm những bãi mìn ở Trảng Trống, nơi địch có thể đổ quân.

Lần này địch đã thay đổi thủ đoạn, ngoài một bộ phận đổ bộ đường không bằng máy bay lên thẳng, chúng chỉ dùng máy bay trinh sát dẫn đường cho bộ binh cơ giới thọc sâu, tiến chắc, nhưng ta chuẩn bị chu đáo, phán đoán đúng nên ngày đầu cuộc hành quân đợt 2, địch vấp phải sự kháng cự rất có hiệu quả của du kích. Đoàn hậu cần 82 huyện Bà Hảo đánh mìn diệt 8 xe thiết giáp khi chúng từ Suối Đá lên đến cầu Lộc Ninh. Bộ đội địa phương huyện Dương Minh Châu phục kích đường 4 diệt 5 xe cơ giới và hơn 100 tên Mỹ.

Ngày 19-3-1967, đoàn hậu cần 82 bố trí một bãi mìn ở Trảng Đồng Rùm đánh địch đổ quân diệt tại chỗ 8 trực thăng, hơn 100 tên Mỹ.

Kết hợp với du kích các cơ quan, bộ đội chủ lực bám địch đánh phủ đầu ngay lúc mới triển khai lực lượng. Ngày 19-3-1967, lúc địch mới tập kết trên đường 13, eBB 3 đã tập kích cụm bộ binh cơ giới của lữ 1 sư 1 ở Bàu Bàng diệt 400 Mỹ, phá hủy 92 xe (có 65 xe thiết giáp) và 9 khẩu pháo.

Đêm 20 rạng 21 tháng 3-1967, địch vừa lên đến Đồng Rùm, trung đoàn 2 và trung đoàn 16 đánh tập kích cụm chiến đoàn lữ 3 sư đoàn 4, diệt 18 khẩu pháo, 3 chi đoàn thiết giáp gồm 72 chiếc, bắn rơi 10 máy bay và diệt 1.220 tên Mỹ.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #105 vào lúc: 28 Tháng Hai, 2018, 07:09:24 pm »

Những ngày sau, bộ đội chủ lực thừa thắng xông lên, đánh tan tác cánh quân phía Bắc của Mỹ, buộc chúng phải co lại, cánh quân phía Nam trên lộ 4, Đồng Rùm, lộ 22 đều rút lui bằng đường bộ, du kích Dương Minh Châu phục kích chặn nhiều trận ở Trại Bí, Mỏ Công, Suối ông Hùng, Tua Hai.

Khi cánh quân phía Nam rút khỏi Đồng Pan, địch lần lượt rút khỏi các cụm chốt thuộc cánh quân phía Bắc về Hớn Quản, kết thúc cuộc hành quân.

Với chiến dịch đánh bại cuộc hành quân Junction-city, vai trò của chiến tranh nhân dân địa phương được phát huy cao độ. Ta đã tạo được thế trận liên hoàn giữa lực lượng du kích và tự vệ cơ quan, giữa các ấp, xã và cụm chiến đấu trong vùng căn cứ. Từ đó, đã giành thế chủ động chiến trường không cho địch phát huy sức mạnh của binh khí kỹ thuật hiện đại, bắt địch phải đánh theo cách đánh của ta.

Trong thế trận chung đó, huyện Tà Đạt là một trong 13 huyện căn cứ của khu căn cứ Bắc Tây Ninh được thành lập tháng 6-1966 theo quyết tâm tác chiến phòng thủ bảo vệ căn cứ của Bộ chỉ huy Miền đã nổi lên như một pháo đài kiên cố, chiến đấu rất ngoan cường, ngăn chặn, đẩy lùi tất cả các mũi tiến công của 6 lữ đoàn bộ binh cơ giới, nhảy dù và đổ bộ trực thăng của địch, bảo vệ được căn cứ kho tàng, đồng thời còn bảo đảm được công tác chuyên môn, phục vụ thông tin liên lạc cho chiến đấu và cho sự chỉ đạo của Bộ chỉ huy Miền.

Cùng phối hợp và chia lửa với khu căn cứ Bắc Tây Ninh, ở vành đai phía trước 3 thứ quân Tây Ninh đã có phần đóng góp thích đáng vào chiến thắng chung. Ngoài việc tham gia diệt địch vận chuyển trên các trục lộ giao thông, bộ đội địa phương Tòa Thánh, du kích và nhân dân Trường Lưu đã diệt gọn đội Bình định và đánh tan đại đội bảo an 276 trong ấp chiến lược này. Lực lượng Dương Minh Châu được trên hỗ trợ đã diệt gọn đại đội bảo an 164 ở Chà Là.

Phong trào quần chúng trong và ngoài ấp chiến lược, cả các gia đình binh sĩ ngụy, liên tục nổi dậy kết hợp với du kích diệt gọn từng tiểu đội, trung đội dân vệ và đấu tranh chống phi pháo chống càn quét diễn ra ác liệt ở các huyện Trảng Bàng, Gò Dầu, Châu Thành, Bến Cầu.

Tây Ninh không chỉ là trọng điểm địch đánh phá mà còn có thể nói đây là địa bàn chiến tranh gián điệp. địch dồn lực lượng CIA, tình báo tổng nha, tình báo phủ đặc ủy trung ương, tỉnh báo vùng 3 chiến thuật, tình báo tiểu khu,… hòng đánh phá từ trong nội bộ ta. Quần chúng cảnh giác cao độ, đã vạch mặt các tên tình báo, đội tự vệ mật, đã đánh nhiều trận táo bạo vào những đối tượng đầu sỏ, công an, bình định, thám báo… hỗ trợ cho phong trào chung đạt thắng lợi.

Cùng với các lực lượng thi đua diệt Mỹ - Ngụy, Quân y Tây Ninh đã chiến đấu thầm lặng trên mặt trận chống bệnh tật. Họ cũng phải trải qua những năm tháng ác liệt với các trận ném bom B52, pháo bầy, các cuộc càn quét lớn. Trong thời kỳ này, thương bệnh binh vào nằm bệnh xã ngày càng nhiều, mà khả năng tiếp nhận của bệnh xá cao nhất là 70 giường, nhiều lúc số thương binh vào viện lên tới 250 người (kể cả thương binh chủ lực Miền). Do đó, cán bộ nhân viên bệnh xá phải đào thêm hàng trăm nhà hầm để chứa thương binh, và phải đào địa đạo để đưa thương binh đến vị trí an toàn.

Hầu hết các ca mổ tiến hành dưới hầm sâu, phía trên bom đạn vẫn nổ. Ở hầm nhưng mọi sinh hoạt của thương binh vẫn được bảo đma bình thường. Số thương binh còn đi đứng được ở hầm có nắp hoặc hầm ếch, thương binh không đi được thì ở hầm nắp sẵn có lỗ thông hơi thoáng mát. Ngoài ra, thương binh còn được bảo vệ bằng hầm bí mật, địa đạo ngắn, hầm hố chông, hàng rào chiến đấu, gài lựu đạn phong tỏa bên ngoài. Địch đã nhiều lần càn quét vào căn cứ Bời Lời, Dương Minh Châu, Gò Dầu, Châu Thành, Bến Cầu nhưng các bệnh xá quân y Tây Ninh vẫn bảo vệ được thương bệnh binh an toàn.

Trong cuộc càn Junction-city, bệnh xá quân y cũng nằm trong vùng địch càn quét đánh phá. Cho nên, bệnh xá chia làm 2 bộ phận: trong đó có một bộ phận gần Sóc Lào,. Cùng thời điểm này, tiểu đoàn 14 có tên ra chiêu hồi, bộ phận quân y ở Sóc Lào được lệnh di chuyển nhưng chưa kịp thì địch đã càn đến. Tất cả cán bộ nhân viên, thương bệnh binh phải bám lại dưới địa đạo. trước tình hình đó, tổ đảng họp quyết định phải di chuyển căn cứ. Đêm đến, đại bộ phận cán bộ nhân viên bệnh xá lần lượt cõng thương binh rời khỏi vòng vây. Đến sông Sài Gòn, y tá, thương bệnh binh ngâm mình dưới nước suốt ngày, đầu đội lục bình để ngụy trang che mắt trực thăng. Đến đêm, toàn bộ thương binh 30 người và 2 ca mới giải phẫu đưa về nhà dân ở Lộc Hưng, An Tịnh. Sang ngày thứ tư, thương binh được chuyển qua đường số 1 vượt sông Vàm Cỏ đến Bến Cầu.
« Sửa lần cuối: 20 Tháng Ba, 2018, 06:00:40 pm gửi bởi macbupda » Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #106 vào lúc: 28 Tháng Hai, 2018, 07:10:27 pm »

Số nhân viên và thương binh sơ tán không kịp có 7 người do chị Nguyễn Thị Đỏ (Tư Đỏ) phụ trách. Lương hực dự trữ có 3 ngày, địch càn lâu, lương thực hết, ban đêm nhân viên phải tự tìm lương thực về cho thương binh, ban ngày lại xuống địa đạo trú ẩn. Sau 15 ngày, đồng chí Tư My đến đưa bộ phận này về căn cứ. Dù có khó khăn, cán bộ nhân viên bệnh xá đã thể hiện nhiều gương tốt trong công tác phục vụ thương binh như chị Nguyễn Thị Hạnh hiến máu cho thương binh đến ngất xỉu. Chị Trần Thị Lệ suốt những năm tháng làm nhiệm vụ giặt quần áo, băng gạc đầy máu mủ trong điều kiện nước khan hiếm, nhưng lúc nào chị cũng dịu dàng niềm nở, sẵn sàng giúp đỡ thương bệnh binh. Y tá Trần Thị Hương dũng cảm cõng thương binh từ trong vùng bom đạn B52, khi bom nổ gần chị lấy thân mình che chở thương binh an toàn, bản thân chị phải hy sinh. Đồng chí Lê Đình Kiệt, trong lúc địch càn chịu nhịn đói, khát nhiều ngày dưới hầm địa đạo, lúc khát anh phải tiểu ra để uống, nhưng khi có thương binh vào anh sẵn sàng giải phẫu cấp cứu.

Qua 51 ngày đêm mở cuộc hành quân Junction-city với 45.000 cùng tất cả các phương tiện chiến tranh hiện đại đánh vào căn cứ bắc Tây Ninh, đế quốc Mỹ gặp sự đánh trả quyết liệt của thế trận chiến tranh nhân dân đã bẻ gãy cuộc hành quân tày. Ta diệt gọn 2 tiểu đoàn, 11 đại đội bộ binh, 2 tiểu đoàn pháo với 5 đại đội pháo binh, 9 chi đoàn xe thiết giáp, tiêu hao nặng 3 tiểu đoàn bộ binh, 1 tiểu đoàn dù, loại khỏi vòng chiến 14.233 tên Mỹ (1/3 quân số) phá hủy 992 xe (có 775 xe tăng, thiết giáp) 112 trong 256 khẩu pháo, bắn rơi 160 máy bay trong đó có 114 trực thăng. Hòa chung với chiến thắng đó, quân dân Tây Ninh tham gia trong và sau cuộc càn Junction-city đã đánh 780 trận lớn nhỏ, diệt 7.073 tên có 3.634 tên Mỹ thu 196 súng, diệt 33 xe cơ giới, có 265 xe M113, M48, M41, tiêu diệt gọn 7 đại đội có 1 đại đội Mỹ, 1 chi đoàn xe M113, 2 đại đội Bình định.

Việc đánh bại cuộc hành quân Junction-city càng chứng tỏ sự đúng đắn của nghệ thuật lãnh đạo và chỉ huy của ta về tư tưởng chỉ đạo và phương châm tác chiến kết hợp thế trận chiến tranh nhân dân với các binh đoàn chủ lực làm chủ căn cứ để tiêu diệt địch. Ta đã làm thất bại chiến lược hai gọng kềm “tìm diệt và bình định”, mũi “tìm diệt” đã thất bại chua cay”, còn “bình định” ở vùng ven cũng không làm được, trái lại đã bị lực lượng võ trang và quần chúng kết hợp diệt từng toán bình định, từng đại đội bảo an, từng đồn bót dân vệ phá rã bộ máy kềm kẹp.

Đồng chí Nguyễn Chí Thanh chỉnh ủy Bộ Chỉ huy Miền nhận xét “cuộc hành quân Junction-city lớn nhất của quân Mỹ vào vùng Tây Ninh lại là cuộc hành quân thua đau nhất, là cái mốc đánh dấu đỉnh cao của sự thất bại của chúng trong cuộc phản công chiến lược mùa khô lần thứ hai này trong âm mưu tìm diệt của chúng”.

« Sửa lần cuối: 22 Tháng Ba, 2018, 03:57:51 am gửi bởi macbupda » Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #107 vào lúc: 28 Tháng Hai, 2018, 07:11:22 pm »

Sau thất bại nặng nề của Junction-city, quân Mỹ không mở được cuộc hành quân nào lớn như vậy, nội bộ mâu thuẫn, ý chí xâm lược lung lay, bộ binh, chiến thuật thiết xa vận, B52 gần như mất tác dụng, không đương đầu nổi với quân giải phóng và thế trận chiến tranh nhân dân, tên tướng chỉ huy cuộc hành quân là Gian-ma-tha-Xi-man bị cách chức tại chỗ. Thất bại này đã làm quân ngụy thiếu tin tưởng vào lực lượng Mỹ. Quần chúng phấn khởi khắp nơi nổi dậy phá bình định, đấu tranh trực diện với địch đòi trả chồng con, đòi bồi thường hoa màu, nhà cửa bị bom pháo… làm cho địch càng thêm lúng túng.

Có được thắng lợi to lớn trong mùa khô lần thứ hai, mà không những có kỷ luật chấp hành các nghị quyết cấp trên còn là sự chỉ đạo cụ thể kịp thời sáng tạo của Đảng bộ Tây Ninh về việc đẩy mạnh phong trào sản xuất tại chỗ, vì đây cũng là một trong những nhân tố để quyết định sự thắng lợi.

Trong 6 tháng đầu năm 1967, Tỉnh ủy chỉ đạo cho cán bộ kiêm trì bám trụ và lãnh đạo quần chúng cùng bám trụ chiến đấu để bảo vệ sản xuất, mở rộng diện tích sản xuất. Vùng tiếp cận địch làm tăng vụ, gặt lúa xong trồng tiếp hoa màu như ở Trảng Bàng, Gò Dầu. Vùng giải phóng và vùng tranh chấp mở rộng diện tích sản xuất như Bàu Đưng, Bàu Rào, Trảng Cỏ, Lò Gạch, Tam Hạp, Cây Chò, Gò Nổi, Trại Dầu, Giồng Cu, Bưng Bò, Xóm Sóc, Suối ông Hùng, Bàu Tràm có trên 3235 gia đình rở về sản xuất tại diện tích bỏ hoang hơn 500 ha. Ở Bến Cầu có 1000 gia đình, núi Bà có 500 gia đình, Châu Thành có 400 gia đình, Dương Minh Châu có 100 gia đình trở về ruộng vườn cũ sản xuất. Đối với vùng địch hủy diệt như Lộc Hưng, Đôn Thuận, Hảo Đước, Tà Păng, Phước Chỉ, Thạnh Đức quần chúng vẫn kiên cường bám trụ sản xuất dưới bom đạn để tự túc nuôi quân. Đây là đặc điểm nổi bật hể hiện tinh thần bám xóm làng để sản xuất đưa mặt trận này ngang hàng với chiến đấu.

Trong phong trào sản xuất, lực lượng phụ nữ đã trở thành vai trò nòng cốt, có hàng ngàn chị em cầm cày, nhiều nhất là ở Trảng Bàng, Gò Dầu, cũng có một số ít ở Châu Thành, Bến Cầu. Khi biết địch càn quét, chị em ra đồng ruộng thu hoạch nhau mùa lúa chín không để địch cướp phá.

Để giải quyết đủ phương tiện cho sản xuất, Tỉnh ủy chủ trương xuất cho 4 triệu đồng tín dụng (trong tổng số 7 triệu đồng sản xuất năm) ưu tiên cho đồng bào nghèo thiếu vốn sản xuất. Với chính sách này đã cổ vũ nông dân thâm canh sản xuất, ngoài việc gieo cấy lúa, nông dân còn trồng mì dự trữ lương thực cho kháng chiến. Trước tình hình chiến sự ngày càng diễn ra ác liệt, người nông dân không thể làm ăn cá thể, họ đã hỗ trợ đoàn kết giúp đỡ nhau trong sản xuất trở thành yêu cầu bức thiết. Từ đó, đã hình thành hình thức vần đổi công, phổ biến nhất ở Trảng Bàng, Gò Dầu, Châu Thành, Rừng Nhum (Bến Cầu).

Đồng thời, với việc đẩy mạnh phong trào sản xuất tại chỗ, đồng bào còn đấu tranh chống âm mưu phong tỏa kinh tế của địch. Họ đã luồn lách qua mắt địch vận chuyển lương thực thực phẩm vào phục vụ kháng chiến. Huyện nào cũng mở được cửa khẩu, nổi bật là cửa khẩu Long Chữ, đường số 6 Trảng Bàng, có ngày đưa vào vùng giải phóng hàng ngàn thùng gạo, ở cửa khẩu Suối ông Hùng bị địch càn, đồng bào vẫn tìm đường khác để chuyển hàng vào vùng giải phóng như gạo, ni-long, vật phẩm đủ loại cho các cơ quan. Ngoài ra, đồng bào còn tập trung sức người đi dân công tại chỗ và ra chiến trường trên 10.400 lượt người, nhiều nhất là ở Châu Thành, Trảng Bàng, Dương Minh Châu.

Thất bại của cuộc phản công chiến lược mùa khô lần thứ 2 trên chiến trường trọng điểm Tây Ninh đã dẫn tới sự bế tắc về chiến lược của Mỹ. Từ chiến lược tấn công chúng chuyển sang phòng ngự và ngày càng lún sâu vào thế bị động. Trước sự thất bại này, Mắc-Na-ma-ra, bộ trưởng quốc phòng Mỹ phải chua chát thú nhận: Tại Miền Nam Việt Nam có trên 1 triệu quân nhưng bị dồn vào thế bị động cầm chân, tê liệt từng bộ phận. Quân thiện chiến của Mỹ bị tổn thất nhiều và đau đớn… Ngược lại, chủ lực Việt cộng được gia tăng hơn bao giờ hết. Tướng Oét-Mo-len cũng thú nhận: “Các đội bình định nông thôn bị diệt đến con số báo động”. Các báo cáo của địch tháng 5-1967 đã nêu: “Khủng hoảng từ Trung ương đến các địa phương”. Tờ báo Daily Télégraphe số ra ngày 5-7-1967 viết “về cơ bản Mỹ đã quay về thế phòng ngự bị động”.

Giành được thắng lợi to lớn, toàn diện đó, quân dân Tây Ninh đóng góp một phần công sức của mình, cùng quân dân Miền Đông và lực lượng trên đánh bại cuộc phản công chiến lược mùa khô lần thứ hai của đế quốc Mỹ, tạo ra cục diện chiến lược mới có lợi cho ta trên chiến trường. Từ đó, tạo điều kiện cho ta chuẩn bị mọi mặt để chồm lên tổng tiến công và nổi dậy xuân Mậu Thân năm 1968.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #108 vào lúc: 28 Tháng Hai, 2018, 07:14:03 pm »

II- CHUẨN BỊ VÀ THỰC HÀNH CUỘC TỔNG TIẾN CÔNG VÀ NỔI DẬY MÙA XUÂN MẬU THUÂN 1968 GÓP PHẦN BUỘC MỸ PHẢI THAY ĐỎI CHIẾN LƯỢC XUỐNG THANG CHIẾN TRANH (GIỮA NĂM 1967 ĐẾN CUỐI NĂM 1968).

Sau thất bại nặng nề trong cuộc phản công chiến lược mùa khô lân thứ hai, đế quốc Mỹ giảm sút thêm một bước ý chí xâm lược, đặc biệt là trên chiến trường Mỹ đã mất quyền chủ động về chiến lược phải thay “tìm diệt” bằng “quét và giữ” và phải phân tán quân Mỹ, quân tổng trù bị Ngụy, hành quân nhỏ để đối phó với ta.

Trên chiến trường Tây Ninh, địch rải ra đóng các chốt: một lữ thuộc sư 25 Mỹ đóng tại Trảng Lớn thay lữ 196 và đóng các cụm ở Cần Đăng, Thiện Ngôn, Đồng Pan, Bà Chiêm, Thành Long, lập các tuyến ngăn chặn ở liên tỉnh lộ 13 (Dương Minh Châu), Bàu Trường (Bến Củi), lộ 2 Suối ông Hùng, lộ 19 Bến Câu, chốt Ngụy ở Chà Rầy, sư 25 Ngụy ở Gia Lộc, Tịnh Phong. Địch còn đánh phá Thanh Điền, khoanh vùng các ấp chiến lược, đóng trên 14 bót, tua bao bọc bên trong chúng thành lập Khu “tị nạn cộng sản” Phước Điền.

Trước tình hình đó, Tỉnh ủy và Ban Chỉ huy Tỉnh đội chỉ đạo các lực lượng vũ trang hoạt động mở rộng vùng ven.

Ngày 3-9-1967, Tỉnh đội điều đại đội 2 tiểu đoàn 14 về xã Phước Thạnh phục kích đánh đoàn xe cơ giới địch trên lộ 22 khu vực Bàu Chè Hai xã Hiệp Thạnh diệt 9 xe M113 và M41. Qua trận thắng này, đã mở ra khả năng tiểu đoàn đứng trụ được sát địch ở vùng ven.

Ngày 10-10-1967, vào lúc 8 giờ địch dùng 6 trực thăng đổ một đại đội biệt kích xuống bao vây tấn công và căn cứ du kích tại ấp Long Cường xã Long Khánh. Lúc đó, phần lớn đội du kích đã đi công tác chỉ còn 2 đồng chi giữ căn cứ: đ/c Nguyễn Văn Ẩn xã đội phó và đ/c Nguyễn Văn A đội viên. Địch có lực lượng đông, chia 2 mũi, đồng loạt đánh vào, trên có trực thăng chiến đấu yểm trợ. Địch liên tiếp mở nhiều đợt xung phong, nhưng bị đánh bật ra, lúc này đồng chí Nguyễn Văn A đã anh dũng hy sinh. Còn lại 1 đ/c Ẩn, anh vẫn linh hoạt và di chuyển nhanh nhẹn, lúc thì dựa vào hầm hào ném lựu đạn, khi thì dựa vào ụ chiến đấu quét từng loạt đạn ngắn ngăn chặn các đợt xung phong của địch và còn bắn rơi 1 trực thăng. Địch không rõ lực lượng ta đông hay ít mà mỗi lần xông vào đều bị tiêu hao, từ đó sinh ra uể hoải, sa sút tinh thần chiến đấu.

Suốt một ngày chiến đấu, đồng chí Ẩn dù bị thương nặng đã anh dũng chiến đấu đánh bật 11 đợt xung phong của địch diệt 30 tên, bắn rơi 1 trực thăng. Sau chiến công này, đồng chí Ẩn được truy tặng một Huân chương chiến công hạng nhất.

Ngày 20-10-1967, C33 Gò dầu phối hợp với D14 tập kích diệt gọn 52 tên bình định tại ấp chiến lược Bàu Nâu.

Theo yêu cầu tổ chức lại chiến trường chuẩn bị tổng tấn công tổng khởi nghĩa, tháng 10 năm 1967, thực hiện được chỉ đạo của Trung ương Cục và Bộ chỉ huy Miền thành lập vùng trọng điểm Sài Gòn gồm 6 phân khu, Tây Ninh có sự đổi mới: Tây Ninh không còn trực thuộc quân khu 7 (vì quân khu 7 giải thể để thành lập các phân khu) mà trực thuộc R. Cắt huyện Tràng Bàng cùng Củ chi, Hóc Môn tổ chức thành phân khu 1. Đồng chí Ba Dữ Thường vụ tỉnh ủy cùng một số cán bộ tăng cường cho phân khu 1. Điều tiểu đoàn 16 cho phân khu 2 Long An, Tây Ninh nhanh chóng tổ chức lại tiểu đoàn 16 khác với khung tiểu đoàn 16 cũ.

Về tổ chức cán bộ, đồng chí Nguyễn Văn Tốt (Hai Bình) Bí thư Tỉnh ủy được điều lên công tác ở Trung ương Cục, đồng chí Nguyễn Văn Hải (Bảy Hải) Phó Bí thư thay làm Bí thư Tỉnh ủy.



Đồng chí NGUYỄN VĂN HẢI (Bảy Hải)
Bí thư Tỉnh ủy (1967 đến 1975)

Tỉnh ủy họp lên kế hoạch chuẩn bị mọi mặt cho nhiệm vụ mới, phát động quần chúng ủng hộ vật chất, chuẩn bị cơ sở hậu cần (lương thực, vũ khí) cho quân sự và sẵn sàng khởi nghĩa. Tổ chức điều cán bộ chỉ huy cho các vùng trọng điểm.

Vừa ổn định kiện toàn bộ máy lãnh đạo, chỉ huy các cấp, Tỉnh ủy vẫn chỉ đạo quân sự điều nghiên chuẩn bị chiến trường, tiếp tục điều lực lượng vũ trang đánh vào vùng ven để tạo thế và thăm dò mức phản ứng của địch.

Đêm 20-11-1967, tiểu đoàn 16 sau 4 tháng ổn định củng cố đã ra quân cùng bộ đội Bến Cầu và du kích Lợi Thuận tổ chức cường tập bót Mộc Bài ở lộ 1 tiêu diệt đại đội bảo an 388.

Ngày 28-11-1967, C12 của d14 chống càn vùng ven xã Thạnh Đức (Gò Dầu) diệt 1 đại đội cơ giới bộ binh Mỹ.

Ngày 29-11-1967, tiểu đoàn 14 chống càn vùng ven xã Trường Hòa (Nam Tòa Thánh) tiêu diệt gọn 1 đại đội bảo an và đánh thiệt hại đại đội bảo an 766 của tiểu khu Tây Ninh nống ra.

Ngày 28-12-1967, tiểu đoàn 14 cường tập đồn Lò Than, đây là mặt án ngữ nam Tòa Thánh của ngụy. Sau 25 phút chiến đấu, ta diệt gọn đại đội bảo an 267.
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
macbupda
Trung tá
*
Bài viết: 11970


Lính của PTL


« Trả lời #109 vào lúc: 28 Tháng Hai, 2018, 07:15:20 pm »

Các trận đánh điển hình trên đây đã góp phần mở rộng địa bàn trọng điểm Nam Tòa Thánh, Bắc Gò Dầu theo yêu cầu chỉ đạo của Tỉnh ủy để làm bàn đạp đứng chân tấn công vào Thị xã.

Mặc dù phải bị động đối phó với các cuộc tiến công của quân dân ta trên khắp chiến trường, nhưng với bản chất chủ quan và ngoan cố, tháng 12-1967 Mỹ - Ngụy mở tiếp cuộc hành quân lớn thứ 3 mang tên “Hòn đá Vàng” đánh vào Đông Bắc Dương Minh Châu hòng gỡ gạc danh dự cho những lần thất bại trước. Cái chính là củng cố tinh thần ngụy quân ngụy quyền đang sa sút nhằm tạo lại thế lực cho bọn địch nhưng chúng đã bị bộ đội chủ lực kết hợp với du kích chặn đánh liên tục, loại khỏi vòng chiến 2.000 tên Mỹ, 500 tên Ngụy, bắn cháy 184 xe và bắn rơi 60 máy bay. Cuộc hành quân đang tiếp tục, Mỹ Ngụy phát hiện lực lượng võ trang của ta đang điều quân áp sát Sài Gòn, chúng buộc phải kết thúc giữa chừng, cấp bách điều quân về phòng thủ Sài Gòn, đồng thời, tăng cường hoạt động B52 đánh phá ngăn chặn ta, bọn địa phương cũng tăng cường phòng thủ thị trấn, thị xã, giữ các trục lộ giao thông huyết mạch.

Trước những thắng lợi tầm cỡ chiến lược, tháng 1-1968, Ban Chấp hành Trung ương Đảng họp hội nghị lần thứ 14 đã nhận định: những cố gắng của Mỹ ở Việt Nam đã tới đỉnh cao. Xu thế của tình hình địch năm 1968 là sẽ càng chuyển vào thế phòng ngự một cách bị động hơn trước. Về phía ta, chúng ta đã đánh thắng địch cả về chiến lược và chiến thuật. Diễn biến cơ bản của tình hình là ta đang ở thế thắng, thế chủ động và thuận lợi, địch đang ở thế thua, thế bị động và khó khăn. Chúng ta đang đứng trước những triển vọng và thời cơ chiến lược lớn. Tình hình cho phép ta có thể chuyển chuyển cuộc chiến tranh cách mạng ang một thời kỳ mới – đưa cuộc chiến tranh cách mạng của ta lên một bước phát triển cao hơn. Hội nghị chủ trương mở cuộc tổng tiến công và nổi dậy đồng loạt, Tết Mậu Thân nhằm giáng một đòn quyết liệt vào ý chí xâm lược của Mỹ(1).

Quán triệt Nghị quyết của Ban Chấp hành Trung ương Đảng lần thứ 14, Tây Ninh nhanh chóng chuẩn bị mọi mặt để bước vào tổng tiến công và nổi dậy xuân 1968.

Về lực lượng quân sự, Tỉnh có 2 tiểu đoàn 14 và 16 mới thành lập (quân số thiếu), đại đội 5, đại đội đặc công, công binh, biệt động. Xây dựng mỗi huyện có từ 1 đến 2 trung đội bộ binh, công binh, đặc công.

Về vũ khí, được trên trang bị thêm súng AK, B40, B41. Công binh xưởng tỉnh, huyện gấp rút chế mìn, bộc phá, thủ pháo, lựu đạn phục vụ cho tổng tiến công và nổi dậy.

Tổ chức lực lượng chính trị, binh vận bung ra móc ráp và xây dựng cơ sở phục vụ tổng tiến công và nổi dậy.

Cùng với việc chuẩn bị thực lực, trong một thời gian hết sức khẩn trương, nhân dân Tây Ninh đã thực hiện một khối lượng công việc rất lớn về tổ chức đảm bảo cho phía trước mở hành lang, dân công vận chuyển chiến lược hình thành tổ chức và địa bàn tiếp nhận chiến thương, tử sĩ… Như ở Trảng Bàng, liên hoàn căn cứ lõm An Tịnh, Gia Lộc, Lộc Hưng được chọn làm căn cứ hậu cần, quân y phục vụ cho chiến trường phân khu 1, số lượng lương thực vũ khí đủ cho một chiến dịch lớn đã được vận chuyển và cất giấu an toàn, lực lượng quân y, hầm hố, gia đình cơ sở chuẩn bị đảm bảo tiếp nhận 200 chiến thương…

Để động viên phong trào của quần chúng bước vào trận quyết chiến mới, Tỉnh ủy tổ chức học tập Nghị quyết Trung ương Đảng, và của Tỉnh ủy về nhiệm vụ cụ thể của từng đơn vị nhằm thực hiện mục tiêu yêu cầu của đấu tranh sắp tới. Trước khi bước vào tổng tiến công và nổi dậy, các đơn vị đều được sinh hoạt, mệnh lệnh động viên của Quân ủy, Bộ chỉ huy Miền, “Trường Sơn chuyển mình, Cửu Long dậy sóng”, “thời cơ ngàn năm có một, hãy hăng hái xông lên đập tan sào huyệt địch”.

Phối hợp với kế hoạch chung của toàn Miền, quân dân Tây Ninh thực hiện 3 đợt tiến công và nổi dậy.


(1) (50 năm hoạt động của Đảng cộng sản Việt Nam, Ban Nghiên cứ lịch sử Đảng Trung ương, NXB Sự Thật Hà Nội năm 1979 trang 206)
Logged

Tự hào thay, mác búp đa
Khởi đầu những bản hùng ca lẫy lừng.
Thô sơ, gian khổ đã từng
Chính quy, hiện đại, không ngừng tiến lên.
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM