32
CHIẾN TRƯỜNG MONG ĐỢI
Trời trong xanh, nắng vàng rực. Oanh nhìn dòng sông Vạc đang cuộn chảy, nhìn phố phường Phát Diệm, tất cả đều như tươi rói lên trong nắng đông ấm áp. vẫn là những dãy nhà lộn xộn tạm bợ, những ngõ hẹp rác rưởi và những tháp chuông nhọn hoắt, vẫn đầy cảnh đói rách màn trời chiếu đất và bọn lính tráng các loại cầm súng đi nghênh ngang. Những tên vệ sĩ khăn vàng bẩn thỉu xoắn vào cổ như bện thừng, hằm hằm sát khí. Chúng đứng chặn các ngả phố, lối xóm xoi mói nhìn người qua lại. Nhưng trong cặp mắt tự tin của người biết trước những biến động sắp xảy ra, Oanh say sưa với một Phát Diệm đang bùng nổ và giải phóng.
Dọc theo Đường 10, Oanh đi suốt qua các phố thân thuộc. Oanh liếc qua khu Xéc-tơ, bốt Hai Vỡi, khu vực trại pháo, các bốt canh bên cầu Trì Chính, Tòa tỉnh trưởng, trại Bảo chính đoàn, Ty công an ngụy, trại Cảnh binh, khu Nhà Chung và sân bay... Cặp mắt thông thuộc của anh kiểm tra lại những chi tiết cần thiết như ụ súng, điếm canh, hàng rào, cạm bẫy... Anh rất vui mừng thấy tất cả vẫn y nguyên, đúng như những tài liệu anh đã nắm chắc và sẽ báo cáo với cấp trên. Giặc Pháp và tay sai của chúng vẫn yên chí, sống lúc nhúc với nhau tự lừa dối để trấn an tinh thần trong cái trật tự “khu bất khả xâm phạm”. Chúng tưởng bom súng, tàn ác và những vành đai trắng “đã đẩy Việt Minh lên rừng”. Những cuộc càn quét khủng bố chà đi xát lại “diệt du, trừ cán, càn thanh” đã “phá tận gốc cơ sở kháng chiến trong các vùng nội ngoại Phát Diệm”.
Trong mắt Oanh lúc này, số phận của bọn giặc dường như đã được định đoạt. Cơn bão táp đang lơ lửng trên đầu chúng.
Càng nghĩ Oanh càng rộn vui. Thật bõ công những ngày gian khổ lặn lội điều tra nắm tình hình và chiến đấu trước những mưu đồ, cạm bẫy và mũi súng quân thù.
Được lệnh lên gặp một đồng chí Trung ương để chuẩn bị chiến dịch, Oanh rất vui mừng và hồi hộp. Hai tiếng “Trung ương” đối với người cán bộ hoạt động sâu trong lòng địch nghe sao thiêng liêng và thân thương thế? Oanh linh cảm ngay được những gì đồng bào Phát Diệm đang mong đợi sắp đến!
Trong khi Oanh đi gặp các đồng chí chỉ huy Đại đoàn Đồng bằng tại một địa điểm ở đồn điền cà phê Mác-Tanh để báo cáo tình hình địch trong Phát Diệm thì các đội viên Đội Công an số 6 đã tỏa đi khắp địa bàn để cùng chính quyền cách mạng và đồng bào địa phương chuẩn bị chiến trường.
Mới năm giờ chiều, mặt trời mùa đông xuống nhanh, những ánh vàng yếu ớt còn lắng đọng trên ruộng cói, bờ kênh. Mọi hôm vào giờ này, anh em công an xung phong chưa vào làng hoạt động. Bây giờ thì khác, anh em về các xóm hầu như không phân biệt ngày đêm. Chỉ những nơi sát đồn bốt địch họ mới phải thận trọng chờ trời tối.
Tổ của các anh Dụ, Tuyến đã đi hầu hết các địa bàn được phân công. Cùng với cán bộ địa phương và đồng bào cơ sở, các anh gấp rút chuẩn bị chỗ trú quân, trạm cứu thương dã chiến, dân công và lương thực, thực phẩm. Bộ đội ta sẽ từ xa hành quân vào đánh tiêu diệt sinh lực địch. Họ không thể mang vác được nhiều. Địa phương phải đảm bảo hậu cần tại chỗ.
Cán bộ và đồng bào được biết tin bộ đội về, vui mừng khôn xiết. Nơi này mượn nhà cửa, chỗ kia xay thóc, giã gạo. Những người được chọn đi dân công thì chuẩn bị cáng thương, quang gánh hay bồ, sọt. Vì bí mật, không được nói nhiều, chưa phổ biến cụ thể nhưng trong ánh mắt nụ cười, bà con ta cũng hiểu ngày mong đợi đã đến. Không khí chiến dịch thật náo nức sôi nổi.
Đe những công việc chuẩn bị không làm cho quân địch phát hiện được mà đề phòng, anh em công an còn phải tích cực quét đẩy hết bọn tề điệp trên đường bộ đội hành quân.
Hôm qua Dụ đã vào nhà chánh Lạng. Tên này lên thay chánh Vọng, biết trông gương chánh Vọng nên không dám nghiệt ngã tàn ác với đồng bào. Hắn có ý giữ phận không dám va chạm với Việt Minh. Trông thấy Dụ, hắn có vẻ nghi ngờ. Dụ nói:
- Thưa ông chánh, tôi là người tản cư, chạy tránh càn bị rơi mất giấy. Nay thấy đất lành chim đậu, xin về ở đây. Mong ông cấp cho tôi cái thẻ?
Chánh Lạng gật đầu vẻ lưỡng lự:
- Ông muốn được cấp thẻ thì cũng phải làm giấy tờ rõ ràng để chúng tôi làm cho đúng thủ tục.
Vừa lúc đó có hai linh mục vào. Chánh Lạng bảo Dụ ngồi chờ. Thật khó xử, Dụ ngồi một lúc có ý theo dõi thái độ chánh Lạng. Chánh Lạng chăm chú bàn chuyện với hai linh mục như không để ý có Dụ ở trong nhà. Đợi lâu quá, sốt ruột, Dụ ra về.
Hôm nay Dụ đến vào chập tối, có ý đề phòng, nếu chánh Lạng trở mặt có thể đối phó và rút được. Chánh Lạng sắp ăn cơm. Thấy Dụ vào, hắn vội đứng dậy ra tiếp.
Lần này Dụ nói thẳng:
- Nói thật với ông, tôi là Việt Minh. Tôi có một việc cần nhờ đến ông.
- Dạ, ông cứ nói, nếu có việc gì chúng tôi giúp được chúng tôi xin giúp.
- Bây giờ ngụy quyền các ông đang bày trò bắt dân kê khai cấp thẻ kiểm soát, ông hãy cấp cho chúng tôi mấy cái thẻ để anh em tiện đi về?
Chánh Lạng ngập ngừng, nhưng rồi hắn ta lặng lẽ đi lấy tập thẻ để viết.
Dụ cầm tập thẻ trong tay, cười bảo chánh Lạng:
- Chúng tôi còn có những cơ sở cao hơn ông để cấp giấy tờ. Nhưng đây muốn thử lòng ông. Như vậy là tốt. Bây giờ ông cần nhớ cho một điều: Lúc này ông phải biết làm ngơ trước những điều ông biết.
- Dạ vâng ạ! Tôi hiểu ạ!
(Sau ngày Phát Diệm giải phóng, chánh Lạng đã trở thành cơ sở chống cưỡng ép di cư, có một số đóng góp cho công an Kim Sơn).
Dụ ra đến xóm ngoài, gặp một tốp người đi thẳng đến phía mình. Anh tưởng là lính dõng, vội tìm đường tránh. Nhưng đến gần, anh chợt nhận ra trong số đó có Nhởn. Nhởn đưa các đồng chí trinh sát bộ đội đi xem xét các đồn bốt, vị trí đóng quân của giặc. Nhởn vui mừng hỏi Dụ:
- Mình còn đưa các đồng chí bộ đội đến gặp một số bà con trước đây bị địch bắt xây bốt, xây đồn để hỏi chi tiết về xây dựng bên trong. Không biết đường sang Phú Vinh vào giờ này đi được chưa?
Dụ cười, bắt tay từng đồng chí trinh sát bộ đội, nói:
- Đi tự nhiên thôi. Bên ấy có thằng Vinh “dơ bê” là nguy hiểm nhất thì anh em công an xung phong đã “quét” đi từ hôm kia rồi! Còn chánh Lạng ở đây thì chẳng dám ho he.
- Thế thì yên chí. - Nhởn nói với mấy đồng chí trinh sát bộ đội, rồi bắt tay Dụ.
Đến mười hai giờ đêm, Dụ trở về nhà đồng chí cán bộ xã, vừa lúc gặp Tuyến. Tuyến cùng các đồng chí cán bộ huyện đi chuẩn bị bắc cầu Kiến Thái. Công việc được sắp đặt chu đáo. Bà con chuẩn bị sẵn tre, gỗ, khi có lệnh là đem ra lắp thành cầu ngay. Chỉ mất độ hai giờ đồng hồ là có cầu. Nghe Dụ nói việc chuẩn bị nhà ở, lương thực đã gần xong, Tuyến bèn gọi một số anh em công an xung phong đi kiểm tra lại địa bàn.
Gần hai giờ sáng, các anh đến một làng công giáo toàn tòng. Ở đây việc canh phòng của địch nghiêm mật, cơ sở của ta chưa có mấy. Nhân dân còn sợ hãi uy thế cha Quỳnh, cha Đệ chưa dám chứa chấp cán bộ. Dụ đưa Tuyến vào nghỉ ở một nhà đồng bào để chờ Thông đi nghiên cứu tình hình.
Suốt từ lúc các anh vào nhà cho đến đêm hôm sau các anh ra đi, vợ con người chủ nhà sợ hãi không còn làm được việc gì. Họ quỳ mọp trước tượng Chúa đọc kinh cầu nguyện. Thế nhưng khi có tên tay sai chỉ điểm nào đến, họ liền báo ngay cho các anh. Họ còn báo cho các anh biết nhà những tên nguy hiểm trong làng để các anh đối phó. Tình hình như vậy là rất tốt.
Đêm hôm sau, các anh được lệnh của Huyện ủy đi đón và dẫn đường cho bộ đội vào!