Trong một giây, Béc-gôn trông theo bóng anh bằng đôi mắt đờ đẫn. Cái ý nghĩ bị mất đứt hơn hai triệu mác mà lão định cướp đoạt để an hưởng nốt cuộc đời đầy tội ác của mình làm cho lão hóa dại. Nhưng bỗng nhiên lão sực tỉnh và hiểu rằng vấn đề lúc này không phải là đồng tiền mà tính mạng của bản thân.
- A.. a... a!- Lão lại điên cuồng hú lên một hồi nữa và như một con thú dữ, lão vùng thoát khỏi tay Men-ta-rốt-si.
- Coi chừng đấy! - Men-ta-rốt-si thét to cho Hen-rích nghe tiếng.
Hen-rích ngoái nhìn lại.
Tên Béc-gôn hung dữ, mồm sùi bọt mép đang lao thẳng về phía anh. Vừa chạy lão vừa rút phăng khẩu súng lục ra. Hen- rích cũng vội nâng khẩu súng ngắn của anh lên, nhưng ngay giây phút-ấy một phát súng đã nổ vang...
... Béc-gôn còn theo đà chạy thêm được vài bước nữa rồi ngã gục xuống, đập mặt vào chiếc xà chắn. Viên đạn của người chỉ huy du kích Ga-ri-ban-đi đã chọc thủng gáy lão.
- Anh đi đâu bây giờ?- Khi Hen-rích đã ngồi yên trên xe, Men-ta-rốt-si tò mò hỏi.
- Tôi về quê - Hen-rích cười tươi tắn - Chúc các anh may mắn nhé! Chắc là không có tôi, các anh vẫn đủ sức tiêu diệt đội quân của Lem-ke và cứu sống anh em nghĩa quân trong nhà máy chứ?
- Anh chưa đi tới dãy núi kia thì có lẽ anh em đã ca khúc khải hoàn với chúng tôi rồi. Thôi, anh đi bình yên nhé! Xin cảm ơn anh đã giúp chúng tôi rất nhiều việc.
Người chỉ huy đội du kích Ý cùng chàng sĩ quan tình báo Liên Xô siết chặt tay nhau, bùi ngùi. Chiếc xe hòm mở hết máy bon trên con đường thẳng tắp, chạy ngược chiều Cát- sten La Phông.
*
* *
Ngày mồng 2 tháng 5 năm 1945, một chàng thanh niên mặc bộ quần áo màu ghi nhạt, đeo băng tang trên tay áo và cầm một bó hoa hồng bạch bước vào nghĩa trang của thành phố Xanh Rê-mi.
Cụ già gác cổng nghĩa trang đang lúi húi làm đồ chơi cho thằng cháu trai tò mò nhìn theo bóng người khách lạ. Cụ đã quen mặt tất cả mọi người dân Xanh Rê-mi, nhưng quả thật cụ mới trông thấy chàng trai trẻ này lần đầu. Chốc chốc cụ lại dừng tay, trông về phía hai ngôi mộ có hàng rào bao quanh mà người khách lạ vừa bước đến. Anh ta ngồi yên, không nhúc nhích trên chiếc ghế đá nhỏ, chỉ thỉnh thoảng mới cúi xuống loay hoay nâng vuốt những cánh hoa trên nấm mộ sát chỗ anh ngồi.
- Đau khổ! Tất cả đều đau khổ, cả trẻ lẫn già! Chiến tranh là thế đó! - Cụ già lắc đầu, chép miệng và tiếp tục đẽo nốt khúc gỗ.
Lại một người khách nữa đến khiến ông lão gác cổng phải dừng tay. Đây cũng là một chàng trai trẻ, nhưng rõ ràng ông cụ quen biết anh ta lắm. Sau khi chào hỏi xong, ông cụ liền báo tin:
- Có người nào đang ngồi bên hai ngôi mộ của gia đình ấy. Không phải là dân địa phương đâu. Lão mới trông thấy anh ta lần đầu.
Chàng thanh niên vội vàng đi về phía người lạ mặt đang ngồi. Từ xa, anh đã trông thấy mái tóc nâu sẫm xoã tung trước gió và cái thân hình hơi cúi xuống.
- Xin lỗi ông - Người thanh niên mới đến vừa cất tiếng, rồi bỗng im bặt - Ô, té ra anh!
- Bonjour
1 - Hen-rích nói khẽ và nắm lấy bàn tay của anh cô Mô-níc. Hen-rích mới trông thấy người ấy lần thứ hai trong đời, nhưng cặp mắt của anh ta giống hệt cặp mắt của Mô-níc, cặp mắt rất quen thuộc và vô cùng thân yêu đối với Hen-rích. Cho nên chả cần phải hỏi họ tên ngưòi đang nói chuyện với mình, Hen-rích vẫn nhận ra người ấy là ai rồi.
- Mẹ tôi vừa mất cách đây ít lâu thôi... Mẹ tôi nhắc đến anh luôn...
- Đừng nói những chuyện ấy nữa, anh Giăng!- Hen-rích đứng đậy, đôi mắt anh rớm lệ - Nhờ anh chuyển hộ lời thăm hỏi của tôi cho tất cả những người quen biết, nhất là anh Phơ-răng-xoa.
- Cảm ơn anh. Anh Phơ-răng-xoa cũng thường nhắc đến anh luôn.
- Còn cô Lút-vin dạo này ra sao?
Nét mặt Giăng tối sầm lại.
- Chúng giết chị ấy rồi!- Anh trả lời cụt lủn và quay mặt đi.
- Chắc bác Ảng-đò-rây còn sống chứ? Anh có gặp bác ấy không?
- Bác Ăng-đờ-rây vẫn ở đây, nhưng vừa đi Pa-ri rồi.
- Bao giờ anh viết thư cho bác ấy thì thể nào anh cũng nói hộ là tôi kính gửi bác những lời chúc mừng chân thành nhất nhé.
- Nếu biết là tôi đã gặp anh thì bác tôi rất vui mừng nhưng có lẽ bác cũng rất buồn vì không được gặp mặt anh.
Một phút im lặng bồi hồi. Trên môi hai người đều mấp máy một cái tên chung, nhưng họ đều sợ không dám thốt lên vì quá cảm động trước cuộc gặp gõ đột ngột gợi lại biết bao kỷ niệm xưa.
- Thôi, từ biệt anh Giăng nhé - Hen-rích không chịu nổi giây phút căng thẳng. Anh cảm thấy như có vật gì chẹn lấy cổ họng mình - Anh hãy chăm nom ngôi mộ của cô ấy. Tất cả tâm hồn và trí óc của tôi sẽ luôn luôn hướng về nấm đất này.
Hen-rích nghiêng đầu chào rồi hấp tấp bước ra cổng.
-----------------
1. Bong-jua: lòi chào buổi sáng của người Pháp.