*
* *
Cu-bít đang mải mê làm giàu. Hắn vô cùng say sưa vói ngôi nhà riêng sáu phòng, đầy đủ tiện nghi và bài trí lịch sự, thỏa mãn với những bữa cơm ngon lành do vợ hắn lúi húi nấu nướng. Hơn nữa, Lê-rô cáng đáng tất cả các khoản chi phí ăn uống trong gia đình và Cu-bít hầu như chả phải đụng tới số lương sĩ quan của mình. Tuy vậy, Cu-bít vẫn cảm thấy chưa yên tâm, và tương lai đối với hắn đã bớt vẻ tươi hồng như trước kia.
Hen-rích không nhầm khi đánh giá khoản hồi môn của Sô- phi-a ước chừng hai mươi nhăm vạn mác. Nhưng mãi sau Cu- bít mới hiểu rằng sở dĩ giá cừu lên cao như vậy là vì bây giờ đang thời buổi chiến tranh thành thử các loại thực phẩm đặc biệt là thịt, đều rất đắt. Cu-bít đã tìm hiểu tình hình giá thịt và len trưốc chiến tranh. Hắn đi đến kết luận đáng sợ rằng trong hoàn cảnh hòa bình khoản hồi môn của bà vợ sẽ giảm xuống ba lần. Rồi hắn đâm hoảng sợ, phải vội vàng đi hỏi ý kiến Hen-rích là có nên bán quách trại nuôi cừu ngay bây giờ không?
- Ông Hen-rích, ông nên hiểu là tôi rất lo lắng cho tương lai. Bây giờ ông bố vợ còn sống thì còn đàng hoàng. Ông ấy làm ra khá tiền cho nên gánh hết các khoản chi tiêu trong nhà. Nhưng ông ấy chả còn trẻ trung gì nữa, lại ốm đau quặt quẹo luôn. Chắc chắn là tôi sắp trở thành chủ nhân toàn quyền của cái gia tài này. Và điều đó chẳng những không làm cho tình hình sáng sủa thêm mà còn làm cho nó đen tối thêm nữa là khác.
Thậm chí cách ăn nói của Cu-bít cũng đã thay đổi. Mỗi một lời hắn thốt ra đều đượm giọng lo xa, tính đếm chi li.
- Thế ông cũng nên biết là chính tôi đã nghĩ đến điều này từ lâu - Hen-rích thú thực.
- Ông làm tôi cảm động quá.
- Bởi vì dù sao tôi cũng có lỗi phần nào về tình hình thay đổi trong gia đình ông và đối với ông tôi vẫn nhận thấy... Biết nói sao bây giờ nhỉ... cảm thấy trách nhiệm tinh thần của mình, ừ... Có lẽ ông lo ngại cho tương lai cũng đúng thôi.
- Hay bây giờ ta cứ bán tuốt tất cả bất động sản và bỏ vốn vào một xí nghiệp kinh doanh nào đó? Hay đem mua vàng?
- Biết nói thế nào với ông được? Phải sành sỏi về những vấn đề này mới không bị "hố".
- Khi chiến tranh chấm dứt, chúng tôi sẽ cùng Lê-rô mở...
- Hãy khoan, tôi xin phép ngắt lòi ông. Tôi định hỏi ông một việc. Và không phải hỏi chàng rể của kỹ sư Lê-rô đâu nhé, mà là hỏi một sĩ quan Giét-ta-pô lâu năm và giàu kinh nghiệm kia. Lạy giời, nếu chẳng may nước Đức ta thua trận thì ông cho rằng ông nhạc của anh sẽ ra sao khi chiến tranh kết thúc.
- Nước Đức đang thua rồi đấy... Nhưng tôi chả hiểu câu ông hỏi.
- Chẳng cần nhìn xa trông rộng lắm cũng có thể hiểu rằng kỹ sư Lê-rô đang làm việc trong một nhà máy không phải là sản xuất ô đầm hay đồ chơi trẻ con.
- Nhà máy này chế tạo...
- Ấy chớ! Chớ! Tôi không muốn biết những bí mật mà mình không có quyền biết...! Nhưng tôi dám chắc, nếu cá nhân ông Lê-rô được chú trọng và bảo vệ cẩn thận như thế thì công việc của ông ta tất có liên quan tới thứ vũ khí tối tân mà báo chí đã bàn cãi khá nhiều.
- Ông đoán đúng quá!
- Ông Cu-bít, xin ông nghe tôi! Đừng đẩy tôi vào nước hớ! Tôi vốn không thích đụng chạm vào bí mật quốc gia, cho nên tôi không để tai đến những điều ông nói đâu. Tôi đã quên khuấy đi ngay! Tôi chỉ muốn trình bày một ý kiến suy luận...
- Xin lỗi! Tôi xin câm như hến.
- Với tư cách là một sĩ quan phụ trách sở Giét-ta-pô, ông sẽ làm thế nào nếu biết rằng nước Đức đã bại trận và những thành tựu mới nhất của nền kỹ thuật chiến tranh Đức sẽ lọt vào tay quân thù, vào tay kẻ chiến thắng?
- Tôi ấy à?... Tôi sẽ thủ tiêu tất cả những gì có giá trị nhất... ừ, nói chung là cốt làm sao cho tài liệu khỏi rơi vào tay kẻ thù.
- Hết sức chí lý! Bất cứ người sĩ quan tình báo thông minh nào cũng đều làm như vậy. Còn đối với kẻ đã sáng chế ra thứ vũ khí cực kỳ lợi hại ấy thì ông tính sao? Bởi vì hôm nay hắn đang phục vụ Quốc trưởng nhưng ngày mai biết đâu hắn chả lóa mắt vì đồng tiền vàng đô-la hoặc stéc-linh
1 , hay có thể là đồng rúp của Nga, chẳng hạn? Là một sĩ quan Giét-ta-pô, ông sẽ xử trí ra sao với kẻ phát minh ấy?
Đôi mắt của Cu-bít vẫn không rời khỏi khuôn mặt của Hen- rích, hắn từ từ chồm hẳn người ra phía trước:
- Ông quả quyết rằng...
- Điều dự đoán chưa phải là sự quả quyết... Chúng ta thử luyện cho nhau cách suy luận lô gích... Chỉ có thế thôi. Tuy vậy tôi cũng thấy là câu chuyện tầm phơ này đã khiến anh hoang mang. Thôi, ta nói sang chuyện khác đi!
- Ổ, không, không. Đây chính là câu chuyện mà... Đã khơi chuyện ra thì phải nói cho đến đầu đến đũa chứ. Theo ý ông thì tôi phải làm thế nào?
- Trong trường hợp này thật khó nói... Mỗi người xử sự theo một cách riêng, ông Cu-bít ạ.
- Nhưng ở vào địa vị tôi thì ông sẽ làm thế nào chứ?
- Tôi sẽ... Cho nghĩ tý đã ! - Hen-rích đi dạo mấy lượt quanh phòng - Tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho khả năng xấu nhất.
- Nói rõ ra là cái gì nào?
- Đối với khoa học, sự phát minh thiên tài của ông Lê-rô không thể mai một được! Và ông phải chịu trách nhiệm trước các thế hệ tương lai về việc này. Thậm chí nêu ông ta có chết về bom đạn hay đau ốm, ông vẫn có bổn phận bảo toàn sự phát minh này.
- Nhưng tôi hiểu biết về kỹ thuật cũng chả hơn gì việc chơi tem cổ. Tôi ghét nó như ghét bệnh hủi ấy!
- Tôi thừa biết là ông chả hiểu gì về kỹ thuật... Nhưng chẳng đáng lo lắm đâu. Bởi vì ông nhạc của ông có nhét sự phát minh ấy vào trong óc của ông ta đâu. Phải có công thức, có bản vẽ...
- Lão chẳng hở ra cho ai xem đâu...
- Ông ta làm thế là đúng lắm! Nhưng có thể bí mật chụp ảnh tài liệu mà đừng cho ông ta biết. Vì tương lai!... Ừ, nếu giả thiết là không kịp phá huỷ nhà máy, thủ tiêu tài liệu... và nó lọt vào tay một cường quốc nào đó... Và lúc ấy để đền bù lại cái công lao chăm lo cho số phận thứ vũ khí này, ông có thể đem bán cuốn phim ảnh ấy cho một cường quốc khác. Không phải là chuyện đùa nữa. Nếu thế thì vị tất ông còn thèm lo lắng tới giá thịt, giá len làm gì nữa! Len, thịt đối với khoản tiền ông sẽ thu được chỉ ví như hòn than đối với một kho vàng. Hơn nữa bọn chiến thắng còn tha cho ông cái tội làm mật thám, chúng sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Hen-rích im hẳn và cầm lấy bình nước rót vào cốc vừa nhấp từng ngụm nhỏ vừa nhòm qua kẽ tay liếc trộm Cu-bít. Tên này đang ngồi trầm ngâm, có vẻ suy nghĩ lung lắm.
Ai đoán nổi là lúc đó những ý nghĩ gì đang quay cuồng trong đầu óc của Cu-bít? Bởi vì hắn đã lột xác bao nhiêu lần rồi. Tu hành chưa đắc đạo, hắn đã vội phá giới nhảy sang nghề mật thám để rồi sau đó đâm ra chán ghét nghề này. Hiện nay hắn lại ước mơ cuộc sống an nhàn nếu không phải là của một anh tư sản thì cũng là của một anh cho vay lãi. Có lẽ bây giờ hắn đang lột xác lần thứ tư.
------------------
1. Đô-la: tiền Mỹ, stéc-linh: tiền Anh (N.D).