Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 16 Tháng Tư, 2024, 05:40:41 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Nam tước Phôn Gôn-rinh  (Đọc 54545 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #110 vào lúc: 29 Tháng Giêng, 2018, 06:09:13 am »


        Mô-níc bước về phía trước và vấp phải một cái nhìn cảnh cáo nghiêm khắc. Mấy tên Giét-ta-pô dẫn Lút-vin đi mất hút vào một cửa phụ.

        Mô-níc chỉ còn đủ sức để tự nén lòng khỏi kêu lên và khỏi run bần bật khi chúng đưa Lút-vin qua mặt nàng. Trưóc mắt nàng mọi vật đều quay cuồng. Nàng tựa người vào bức vách của quán sách cho khỏi ngã.

        - Về nhà đi và đừng giở trò dại dột ra đây! - Hình như từ xa vẳng lại tiếng thì thầm giận dữ của Phơ-răng-xoa.

        Mô-níc quay ra và thẫn thờ bước đi.

        Đến khách sạn, Phơ-răng-xoa mới đuổi kịp nàng.

        - Anh vào cổng sau nhé - Phơ-răng-xoa chạy đi và khuất sau cửa lớn.

        Sự việc vừa xảy ra như một giấc mơ khủng khiếp đối với Mô-níc. Nàng sẽ bước vào phòng riêng, vào cái pháo đài bé nhỏ của nàng, và ảo ảnh ghê rợn chắc sẽ biến mất hết. Không, đây là sự thật, Phơ-răng-xoa đang ngồi trên ghế, mặt anh tái nhợt, nhớn nhác.

        - Anh Phơ-răng-xoa, chúng ta có thể giải thoát cho chị Lút- vin được không? Vì chúng ta cũng khá đông cơ mà. Cứ lọt vào sở Giét-ta-pô, đánh tháo cho chị ấy!

        Phơ-răng-xoa mỉm cười chua chát:

        - Chính anh đến đây để dặn trước em điều đó đấy: Không được để lộ cái gì ra trong khóe mắt, trong thái độ, trong dáng điệu! Việc bắt Lút-vin có thể là đột ngột, nhưng chưa chắc chúng đã mò đúng dấu vết. cần phải luôn luôn sẵn sàng. Em hãy xem lại tất cả giấy má, đồ đạc đi. Nên nhớ rằng mỗi một chi tiết nhỏ nhặt đều có thể dẫn đến những hậu quả vô cùng tai hại đấy nhé. Em đã huỷ vé tàu đi Bông-vin chưa? Dốc hết mọi thứ trong ví ra và kiểm tra lại lần nữa đi. Bây giờ làm thế nào để tìm anh: Em đã biết sau này chúng ta sẽ giữ mối liên lạc với nhau qua người chào hàng của một cửa hiệu tạp hóa. Nếu chúng tóm cả anh thì người chào hàng kia sẽ biết đường ĩôi để tiếp tục hoạt động, anh sẽ giao chỉ thị lại cho anh ta. Còn đối với em, bọn Giét-ta-pô chỉ có hai lý do để buộc tội: việc đi Bông-vin và những cuộc gặp gỡ giữa em với anh. Những điều gặp gỡ với anh là điều tự nhiên thôi vi anh là chồng chưa cưới của em. Còn chuyến đi Bông-vin thì... À, em có thể vin vào anh, em bảo: vì ánh hãy ghen bóng ghen gió nên em bực mình bỏ đi Bông-vin để hẹn hò với Hen-rích. Chắc chắn Hen-rích cũng đồng ý nhận lấy điều đó. Theo anh thì Hen-rích là một người tốt bụng. Nhưng trước hết cần phải giữ bình tĩnh! Hãy nằm xuống nghỉ đi, và quên hết mọi việc vừa xảy ra, Mô-níc nhé!

        - Nhưng còn bọn mật thám đang hành hạ chị Lút-vin!

        - Chúng có thể hành hạ Lút-vin, hành hạ anh, em, và bất cứ một ai. Nhưng chúng không thể giết chết hết mọi người. Và chúng ta đã biết rằng chúng ta đang đi trên con đường như thế nào, đúng không, hở em? Nhưng dù sao anh vẫn phải đề phòng bất trắc. Anh tin rằng mọi việc sẽ tốt lành. Và anh sẽ về đây dự lễ cưới của em, anh sẽ khiêu vũ nữa.

        Mô-níc ôm lấy Phơ-răng-xoa và hôn anh.

        - Em cũng phải đề phòng bất trắc. Anh đã vì em mà làm tất cả. Và... và em mong anh hiểu rằng anh có thể đặt mọi hy vọng vào em!

        - Anh hiểu... - Giọng Phơ-răng-xoa run run vì cảm động.

        Nhưng khi Mô-níc còn lại một mình, thì lòng dũng cảm của nàng cũng biến mất. Trước mắt nàng lởn vởn nét mặt của Lút- vin, thân hình thon thắn của chị trong tấm áo choàng rực rỡ, và cạnh đó là những thằng Giét-ta-pô hung ác. Có thật là không thể cứu thoát nổi Lút-vin không, có thật là Lút-vin sẽ bị bàn tay của bọn tàn bạo giết hại không?

        Mô-níc cảm thấy lạnh buốt sau sống lưng. Không, không thể ngồi yên được, phải hành động ngay. Trước tiên phải huỷ hết thư từ, xem lại ảnh một lần nữa, kiểm soát các thứ trong ví. Đây là mấy chiếc trâm cài đầu bằng sừng mà nàng mua ở Bông-vin được gói lại trong mảnh giấy quảng cáo của hiệu tạp hóa. Phơ-răng-xoa nói đúng thật: mỗi một chi tiết nhỏ nhặt đều có thể dẫn đến những hậu quả vô cùng tai hại. Vé tàu đi Bông-vin thì Mô-níc đã thủ tiêu rồi. Mà nàng giấu giếm việc đó làm gì cơ chứ? Tất nhiên là người ta đã gặp nàng trên xe lửa rồi. Và phải trả lời thế nào, nếu chúng hỏi nàng đã ghé qua đâu? Trong phòng riêng của Hen-rích thôi. Vì gã gác cửa khách sạn ngắm nàng kỹ lắm, nên chắc chắn là gã hãy còn nhớ. Có thể sẽ vin vào Hen-rích. cần phải báo trước cho anh biết để anh đừng lộ ra là đã gặp Mô-níc và "bà chị họ" đi với nhau. Nàng sẽ không giải thích cho Hen-rích rõ nguyên nhân mà chỉ nói giản đơn là "bà chị họ" đã bị bắt khi chị đi xe lửa đến thăm Mô-níc,và đó chỉ là một sự nhầm lẫn... Và vấn đề sẽ ra sao, nếu nàng nhờ Hen- rích hỏi tên Mi-le về tin tức của Lút-vin? Đó chỉ là chuyện tự nhiên, vì số phận của người chị họ khiến nàng phải lo lắng...
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #111 vào lúc: 29 Tháng Giêng, 2018, 06:10:55 am »


        Như một cơn gió lốc, Mô-níc đâm bổ ra nhà ngoài, cắm cổ chạy lên gác hai, dừng lại trước căn phòng của Hen-rích, và đánh bạo gõ cửa.

        - Việc gì thế, cô Mô-níc? Sao mặt mày tái nhợt, chân tay lại run lẩy bẩy thế kia.

        Thấy Mô-níc như vậy, mặt Hen-rích cũng biến sắc. Mô-níc không trả lời, ngã vật xuống ghế. Bàn tay nóng hổi của Hen- rích nắm chặt lấy mấy ngón tay giá lạnh của nàng. Hình như bàn tay rắn chắc đã truyền lại niềm tin cho nàng. Thật ra thì Hen-rích đã thấy mình có bổn phận giúp nàng để giải thoát cho Lút-vin rồi!

        - Anh Hen-rích, câu chuyện mà anh sắp nghe đây đáng lẽ tôi không có quyền nói ra với anh. Nhưng tôi đang ở trong tình trạng bế tắc. "Bà chị họ" mà anh đã gặp ở Bông-vin đã bị bắt rồi, ngay trên sân ga Xanh Rê-mi. Chị ấy đến gặp chúng ta... gặp tôi. Người ta sắp hành hạ chị ấy. Anh chớ hỏi vì sao và thế nào nhé! Giá mà đó là điều bí mật của riêng tôi thì tôi sẽ nói cho anh rõ. Nhưng tôi không thể nói được. Làm sao bây giờ? Anh có thể giúp tôi không?

        Hen-rích bóp mạnh bàn tay của Mô-níc đến nỗi nàng suýt bật kêu lên.

        - Tôi xin làm hết mọi việc mà mình có thể làm nổi, Mô-níc ạ. Và tôi sẽ không hỏi cô điều gì cả, ngoài cái điều sẽ giúp cô tiến hành công việc này. Nhưng... bọn Giét-ta-pô có nghi ngờ gì cô không đã?

        - Có, chúng có thể nghi ngờ cuộc gặp gỡ giữa tôi với "bà chị họ" nếu chúng đã biết được chuyên đi Bông-vin của tôi.

        - Chuyến đi của cô thì chúng nắm được rồi. Nhưng tôi đã lừa tên Mi-le để hắn tin là cô đi để gặp tôi, và dường như hắn cũng tin là thật thì phải. Mong cô tha cho cái lỗi nhận xằng ấy nhé. Nhưng Mi-le đã nghi chuyến đi của cô có dính líu tới việc du kích lật đổ đoàn xe lửa chở vũ khí, nên tôi phải...

        Mặt Mô-níc bỗng đỏ ửng.

        - Tôi hiểu anh lắm. Cảm ơn anh, Hen-rích! Nếu có chuyện gì tôi có thể bảo là tôi đã vào phòng riêng của anh có được không?

        - Nhất định là được. Nhưng trong lúc Cuốc báo cáo lại cho tôi lời dặn của Phen-ne thì cô không có mặt trong phòng tôi đấy nhé. Nhớ chưa?... Bây giờ đến chuyện "bà chị họ"... Chị ấy có thể làm liên lụy đến cô không?

        - Có chứ, vì chị ấy đến thăm tôi cơ mà.

        - Được, hiểu rồi... tên chị ấy là gì nhỉ?

        - Tôi cũng không biết chị ấy đến đây với tên gì nữa, nhưng... Mô-níc do dự giây lát - Hen-rích, tôi tin anh đấy, tên thật của chị ấy là Lút-vin. Nhưng nếu chị ấy mang tên khác thì anh phải quên ngay tên này đi nhé!

        - Có thể dựa vào cảm tình với mẹ cô mà tôi đặt vấn đề chú ý đến số phận cô cháu gái của bà không?

        - Không, chị Lút-vin không có họ hàng với chúng tôi đâu.

        - Thế mới rắc rối. Nhưng tôi vẫn cố lần đến mọi đầu mối. Dù chả dám tin rằng mình sẽ thành công.

        - Trời ơi chị ấy có thể bị hãm hại và không còn chút hy vọng nào nữa sao? Giá mà công việc chỉ liên quan đến mình tôi thôi, tôi sẽ tự mình đến sở Giét-ta-pô đấu tranh, đòi hỏi...

        - Cô không được hành động thế đâu, Mô-níc! Chúng ta hãy giao hẹn với nhau thế này nhé: Cô về nhà đi và cố mà đợi. Tuyệt đối không được đi đâu một bước đấy, ngay cả xuống tiệm ăn cũng không được. Tôi sẽ thử đi tìm hiểu xem tình hình của Lút-vin thế nào, rồi quay về báo cho cô biết ngay lập tức. Nhưng cô hãy cố nhẫn nại nhé, tôi với Mi-le dù sao cũng có ít nhiều quan hệ mật thiết, nên phải gặp hắn hơi lâu, và xong việc này thì có thể vừa vặn hết một buổi tối đấy. Đồng ý không nào?

        Mô-níc gật đầu ra vẻ bằng lòng rồi lặng lẽ chìa bàn tay mảnh dẻ, hơi sù sì ra. Hen-rích cúi xuống áp sát má vào bàn tay.

        - Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể và cả những cái không thể làm được nữa, cốt sao cho mấy ngón tay bé nhỏ này khỏi phải run lên vì lo sợ?

        Mô-níc đi rồi, Hen-rích liền gọi Cuốc vào và bảo gã chạy xuống chỗ bà Tác-van đặt trước sáu chai cô-nhắc, một tí chanh và đường để mang theo.

        - Thưa Thượng úy, thầy trò ta sắp đi đâu đấy ạ?

        - Tớ đi một mình thôi. Bây giờ tớ chợp mắt một lát, vì trong người thấy hơi khó chịu. Nếu bọn lính kéo ra đây mà không có chuyện gì lôi thôi thì đừng đánh, thức tớ trước tám giờ nhé. Khi tớ đi rồi, cậu có thể đến trại lính, tớ về muộn đấy.

        -  Xin tuân lệnh!

        Hen-rích đi ngủ, mong sao gần tối đầu óc mình sẽ tỉnh táo hơn, nhưng anh không thể nào chợp mắt được. Anh lo cho Mô- níc nên chẳng buồn ngủ nữa.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #112 vào lúc: 29 Tháng Giêng, 2018, 06:11:07 am »


        "Mình có quyền làm việc này không? Anh lại tự hỏi lòng mình như vậy không biết đã bao nhiêu lần rồi.

        Sau vụ gài mìn ở Bông-vin, Hen-rích đã nhận được chỉ thị dặn anh không nên làm liều. Thế mà bây giờ anh toan cưỡng lại mệnh lệnh ấy hay sao? Nhưng có phải chỉ nên hành động theo mệnh lệnh mà thôi đâu? Chính anh cũng thừa biết rằng: anh mà càng lâu bị lộ thì anh càng làm lợi cho Tổ quốc được nhiều hơn, nhiều vô kể, nhiều hơn bất cứ người nào khác, vì Nam tước Hen-rích đã hoàn toàn chiếm được lòng tin của kẻ thù. Chỉ trong trường hợp vạn bất đắc dĩ anh mới phải đi vào con đường liều mạng. Nhưng dửng dưng sao được khi mối nguy cơ đang treo trên đầu những người chính trực! Vì nếu Lút-vin không chịu nổi tra tấn và thú nhận là cô ta đến thăm Mô-níc... đúng cô Mô-níc mà Mi-le đã nghi ngờ thì...

        Hen-rích cảm thấy như toàn thân anh bị tê dại trước ý nghĩ: Mô-níc có thể sa vào nanh vuốt bọn Giét-ta-pô. Không, anh không để cho tấn bi kịch ấy xảy ra. Hơn nữa, chính anh đã đưa nàng vào con đường này cơ mà. Giá anh không bảo cho nàng biết tin chuyến xe lửa chở vũ khí, thì nàng đâu có đi Bông-vin, đâu có gặp "bà chị họ", và bây giờ có phải mọi việc đều êm đẹp không. Nhưng vì anh muốn rằng số vũ khí sẽ lọt vào tay du kích, và chỉ có qua Mô-níc anh mới báo được tin đó cho du kích thôi. Mà nếu thế thì...

        Hen-rích nhảy phắt ra khỏi giường. Phải! Sao anh lại không nghĩ đến điều này ngay lập tức! Nguồn tin độc nhất là Hen-rích, từ đó mà Mô-níc mới có thể biết được chuyến xe lửa kia chứ! Ngay sau khi Mô-níc bị bắt thì anh cần phải cung khai chính thức, và lúc ấy anh sẽ bị mất đứt tín nhiệm, mọi người sẽ bắt đầu chú ý theo dõi tất cả những hành vi của anh hơn. Và anh nhất định không tránh khỏi bại lộ.

        Có lẽ, đây là lần đầu tiên trong đời, Hen-rích cảm thấy vui mừng vì nguy hiểm đang đe doạ bản thân anh. Vậy anh phải can thiệp vào để giải thoát cho Lút-vin! Đúng tám giờ tối, Cuốc gõ cửa. Hen-rích đã chỉnh tề từ bao giờ, tưởng chừng như anh sắp đi dự tiệc.

        Biết chắc trên xe đã xếp sẵn rượu cô-nhắc, anh liền ngồi vào chỗ tay lái và chỉ một loáng đã tới sân biệt thự của Mi-le. Bọn lính gác cho xe vào thẳng, ngay đến giấy tờ cũng không cần xem qua vì chúng đinh ninh rằng thượng úy là người của chúng. Hôm nay trong phòng riêng không phải chỉ có một mình Mi-le: một sĩ quan trẻ, rất đẹp trai, vận quân phục trung úy đang ngồi đối diện với hắn.

        - Làm quen nhau đi, ông Hen-rích thân mến, đây là ông chỉ huy phó SS, trung úy Dô-ghen, vừa đi phép về. Tôi đã nói chuyện ông ấy cho ông nghe cả rồi.

        - Và, tôi cần thêm là nói rất nhiều điều tốt. Tiếc rằng trước đây tôi chưa có dịp được gặp ông, ông Dô-ghen ạ.

        Hai bên má hồng hồng của trung úy, vụt ửng lên như má của các thiếu nữ. Với món tóc vàng uốn quăn, đôi mắt bồ câu mỏ to và cái mồm mủm mỉm y như của trẻ con, nhìn chung gã giống con gái hơn là con trai; chỉ có cái cằm nhọn hoắt và quá dài phá mất hết nét cân đối toàn diện và làm cho bộ mặt gã, dù có đẹp, cũng trở thành khó coi.

        - Ngọn gió lành nào đã đưa vị khách quý đến với chúng tôi vậy? - Mi-le bô bô cái mồm, hai tay nắm chặt lấy tay Hen-rich - Không đâu, chắc là ý định cầu may đã xui ông ghé qua đây thôi chứ gì?

        - Tôi quen cái lệ lân la tới nhà bè bạn hàng ngày rồi, cùng lắm thì cách một ngày, nhưng hôm nay đã là ngày thứ ba không gặp ông ngay cả lúc ăn trưa ỏ câu lạc bộ nữa. Thế là chứng tỏ ông rất hờ hững với cái khác thường của tôi.

        - Nam tước yêu quý ơi, ông lại giận tôi rồi! Ông đã biết tôi đối với ông như thế nào rồi cơ mà. Nhưng công việc của tôi đang bù đầu ra đầy! Thật là tôi phờ cả râu, chẳng có thời giờ đi đên đâu nữa.

        - Thế nghĩa là tôi đang quấy rầy ông chứ gì?- Gương mặt Hen-rích lộ rõ vẻ thất vọng - Vậy mà tôi cứ hy vọng là chúng ta sẽ ngồi bên nhau, chuyện trò, nên tôi đã mang theo mấy chai cô-nhắc.

        - Nam tước thân mến! Chắc là tôi không nên nói thẳng điều này! Chúng ta là bạn bè với nhau, mà giữa tình bạn bè thì lễ nghi đều vứt hết. Ông Dô-ghen, đóng cửa lại đi và ông cho phép tôi sống cảnh thần tiên một chốc vậy. Này, những chai nưóc thánh kia ông để ở đâu?

        - Trên xe ấy. Ông cho người mang vào đi, và nhớ bảo lấy cả gói chanh và đường nữa đấy...
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #113 vào lúc: 29 Tháng Giêng, 2018, 06:13:59 am »


        - Ông tính toán chu đáo quá! Bây giờ tôi sẽ giao cho tên lính hầu... mà không, không tiện. Ông Dô-ghen, tự ông ra mang hết mọi thứ vào đây đi. Còn tôi sẽ chuẩn bị tất cả. Ông Hen-rích, vào trong này!

        Mi-le mở cánh cửa thông sang phòng bên cạnh vừa dùng làm phòng ngủ vừa dùng làm phòng ăn cho hắn trong những ngày hắn phải ở lại sở. Ngoài chiếc đi-văng rộng ra, trong đó còn kê thêm một cái bàn nhỏ và một tủ chè.

        - Chúng ta xoay xở lấy, không cần gọi lính hầu thế sẽ thân mật hơn - Mi-le vừa nói vừa bày cốc, đĩa lên bàn.

        - Không có người lạ thì tốt lắm, chắc là hôm nay tôi sẽ say. Chả mấy khi cá gặp nước, rồng gặp mây.

        - Biết làm sao bây giò, buồn chết người đi được.

        - Họ nhét mình vào cái đất đèo heo hút gió này! Chẳng có quái gì tiêu khiển cả. U tì lắm - Hen-rích than thở.

        Mi-le mỉm cười hoài nghi:

        - Thế còn đào Mô-níc đâu? Chán rồi à?

        - Ăn thua gì? Cũng như bọn con gái đứng đắn khác cô ấy nhìn vào chúng ta bằng con mắt nghiêm nghị, nghiêm hơn ý muốn của mình nhiều. Cô ta không hay lèm nhèm đâu, khó chơi lắm. Mà tôi cũng chả buồn để ý tán tỉnh làm gì nữa! Chắc ông chưa biết tôi đã có người yêu rồi, một ngày gần đây chúng tôi sẽ trao nhẫn cưới cho nhau đấy.

        Dô-ghen mang rượu vào đặt lên bàn. Mi-le hí hửng tán:

        - Thế thì cốc đầu tiên hôm nay tôi sẽ uống mừng người yêu của ông! Nhưng, ông Hen-rích này, Nam tước phu nhân tương lai là ai vậy?

        - Nàng Lô-ra Béc-gôn yêu quí1.

        - Con gái của thiếu tướng Béc-gôn ư?- Dô-ghen hỏi lại - Thật là một mĩ nhân - Đôi mắt bồ câu của Dô-ghen sáng lên, tưởng chừng như chính gã được cưới Lô-ra vậy.

        Mi-le chúc mừng Hen-rích một cách kính cẩn, đúng mực. Hắn nâng cao cốc:

        - Xin mừng cho Nam tước phu nhân tương lai - Nàng Lô-ra Phôn Gôn-rinh1!

        Cả ba cùng cạn chén thân mật. Hen-rích rót ngay thêm một lượt nữa.

        - Bây giờ thì tôi cầu chúa cho ông, ông Hen-rích, được chuyển sang bộ phận của chúng tôi vì ông và Thiếu tướng gắn bó nhau bằng hai thứ tình cảm, cho nên Thiếu tướng sẽ vì ông mà làm hết tất cả. Đó là lời nói của người bạn ông - một tay phản gián già dặn, đã biết ít nhiều mánh khóe để thăng quan tiến chức đấy!

        - Ông Mi-le nói đúng lắm - Dô-ghen phụ họa - Cứ tưởng tượng mà xem, chúng ta làm việc tay ba với nhau thì tuyệt lắm!

        - Tôi với ông Mi-le đã bàn đến việc đó rồi... thong thả tôi rót rượu thêm lượt nữa đã. Cốc mà khô thì còn gì chán bằng... Ấy, tôi với ông Mi-le đã bàn đến việc đó rồi, và tôi cũng có thổ lộ với ông ấy nỗi lo lắng của mình. Tôi sợ mình không đủ tài năng. Mà làm việc ở sở Giét-ta-pô thì đòi hỏi nhiều khả năng, tôi dám nói là tài hoa nữa cơ.

        - Đúng thế - Mi-le gật đầu ra vẻ đắc ý - Nhưng tôi nghĩ, khó mà tìm ra một sĩ quan toàn diện, tự nguyện nhận công tác trong sở của chúng tôi lắm. Ngoài ra, vì cha nuôi và là ông nhạc tương lai của ông có thể giúp ông được nhiều mặt. Đấy, xem như đại úy Lút của chúng tôi kia, đối với công việc này, ông ta là một người hoàn toàn xa lạ, ông ta còn lỏng tay quá...

        - Nam tước ạ, ông Mi-le khuyên ông như vậy đúng quá đấy! Tôi làm việc ở sở Giét-ta-pô đã ba năm nay, nhưng tôi không thể tưởng tượng được là tôi sẽ sống như thế nào, nếu trên điều động tôi sang công tác khác - Dô-ghen đã chếnh choáng hơi men, giọng nói lè nhè.

        Rượu cô-nhắc bắt đầu ngấm. Màu hồng hồng trên đôi má phình của Dô-ghen đã ngả màu sẫm hơn, cặp mắt bồ câu sắc xanh lơ, trở nên đục ngầu, Mi-le còn tỉnh táo hơn, nhưng hắn cũng phải cởi tung cổ áo ra và dùng khăn tay lau cái trán mướt mồ hôi. Hắn khoe:

        - Ông Dô-ghen thật là một viên dự thẩm thiên tài. Ông ta có thể hỏi cung từ sáng đến chiều, và mọi vấn đề đều tuôn ra tuồn tuột. Ông ta là một thi sĩ hỏi cung, nếu có thể gọi được như thế.

        - Nhưng thi sĩ cần có cảm hứng, mà như người ta thường nói, có phải lúc nào cũng hứng được đâu.

        - Ồ, thế thì ông chưa hiểu cái cảm giác làm việc của chúng tôi rồi, khoái lắm! Chính nó đẻ ra cảm hứng đấy! Nó làm tôi say sưa, như thứ cô-nhắc này vậy. Không, tôi nói bậy đấy! Có thể nào so sánh sự say sưa thông thường với khoái lạc tinh vi do cảm giác về quyền lực ưu thế của mình đối với con người được? Giả vờ ngây thơ, độ lượng, làm cho kẻ bị tra khảo cảm thấy họ đã vượt ra được khỏi cạm bẫy rồi, và bất thình lình, bằng một quả đấm, đóng sập cửa bẫy xuống ngay trước mũi họ! Thỉnh thoảng lại thay đổi chiến lược; làm cho họ ngây người ra, đừng để họ kịp tỉnh lại, buộc họ quỳ gối trước mặt ta cầu khẩn kêu la, nâng tay lên hôn hít. Chà, những giây phút ấy thì quả thực tôi cảm thấy mình như một đấng siêu nhân!

-----------------
        1,2. Theo phong tục các nước châu Âu, người con gái khi chưa chồng thì mang họ của bố, nhưng sau khi lấy chồng thì phảr mang họ nhà chổng (N.D)
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #114 vào lúc: 30 Tháng Giêng, 2018, 08:23:59 pm »


        - Con thú tóc vàng!- Mi-le cười hề hề.

        - Ôi, lạy chúa! Nó đã chữa cho người Đức chúng tôi khỏi cái tư tưởng duy tâm đấy. Vì danh nghĩa của đấng siêu nhân, hãy giết người đi, hàng trăm, hàng nghìn, hàng triệu người! Tại sao ông nhìn tôi như thế, Nam tước? Hà-hà-hà! Ông sợ sẽ vượt quá những nét phân biệt con người với đấng siêu nhân thì phải... Một hai lần hỏi cung thôi -, ông sẽ tin chắc điều đó không có gì là khó, nếu ông là người mang một tâm hồn quý tộc thực sự, chứ không phải một tâm hồn nô lệ đáng khinh!

        Dô-ghen càng say khướt. Mớ tóc vàng của gã bù rối, đôi mắt đỏ ngầu, mấy ngón tay búp măng run rẩy nắm chặt lại rồi lại từ từ xoè ra.

        Hen-rích cố nén mãi cho tên "quý tộc tâm hồn" này lảm nhảm trong cơn cuồng loạn.

        - Hen-rích, ông có chấp nhận lời đê nghị của tôi không đấy? - Mi-le phát ngấy câu chuyện không đầu đuôi của tên Dô-ghen say mềm, liền quay sang Hen-rích.

        - Tôi cần hỏi ý kiến ba tôi đã. Và nếu ba tôi đồng ý, thì tôi nghĩ rằng bộ ba chúng ta sẽ rỉ tai với tướng E-véc thì chắc là xong xuôi ngay.

        - Tôi tin thế nào ngài Thiếu tướng cũng tán thành, mà còn cầu mong nữa là đằng khác! Vậy chúng ta hãy cùng nhau cạn chén để chúc cho ông được sự đồng ý của Thiếu tướng! Và mong rằng một ngày gần đây chúng ta sẽ gặp Nam tước phu nhân Lô- ra Phôn Gôn-rinh tại Xanh Rê-mi này! - Mi-le nâng cốc.

        - Tôi e rằng diễm phúc đó không đến sớm với tôi như thế đâu! Chúng tôi giao hẹn đính hôn thì vào đầu tháng hai, đúng ngày sinh nhật của người yêu tôi.

        - Ông muốn thuyết phục để tôi tin là lúc nào ông cũng tỏ ra như đấng Ăng-tôn thiêng liêng đấy à? - Mi-le mỉm cười.

        - Lạy chúa, ông đừng hiểu lầm tôi như thế! Cần phải thật sự thiêng liêng để đứng vững trước bọn mỹ nữ. Nhưng vai trò của một người chồng chưa cưới buộc tôi phải thận trọng và, nói nhỏ với ông thôi đấy, phải che giấu những trò ấm ớ của mình đi! Mặc dù, thực ra, chẳng có gì để giấu cả: tại Xanh Rê-mi này, tôi bị bắt buộc phải cam chịu cái chế độ như thế...

        Dô-ghen nhoai người về phía Mi-le thì thầm câu gì vào tai hắn, hắn cười ngất.

        Bất thình lình Dô-ghen hỏi:

        - Ông có muốn tiêu khiển đôi chút không, đấng Ăng-tôn thiêng liêng?

        - Món ấy thì...

        - Ông Dô-ghen, ông đã hỏi cung xong con bé người Pháp từ Bông-vin đến rồi à?

        - Mới có giai đoạn thứ nhì thôi- Gã vừa nốc cạn vừa trả lòi.

        - Tôi không hiểu các ông muôn nói gì?

        - Ông Dô-ghen thực nghiệm phương pháp hỏi cung của ông ấy đấy mà. Phương pháp này có ba giai đoạn: Giai đoạn thứ nhất như ông đã được nghe rồi- tức là khảo bên trong, giai đoạn thứ nhì là khảo bên ngoài, và giai đoạn thứ ba - phốỉ hợp cả hai giai đoạn trước.

        - Thế cái việc khảo nghiệm của ông có mang lại kết quả gì không? Con bé đã khai ra chưa?- Hen-rích cảm thấy giọng mình hơi run, bèn dăng hắng.

        Dô-ghen nhăn mặt không vừa lòng.

        - Bây giờ thì chưa, nhưng điều đó không làm tôi phải lo lắng vì chúng tôi mới bắt tay vào giai đoạn thứ nhì thôi! Hôm nay... thế nào nhỉ, phải nói thế nào nhỉ? A ha? Hôm nay con bé chỉ mới trông thấy hoa thôi, rồi ngày mai nó sẽ nếm thử quả! Ông hãy tin rằng nó sẽ cảm thấy được vị ngon và ngay lập tức phải phun ra hết: đi gặp ai, với mục đích gì.

        - Nhưng nhỡ ra con bé không có tội thì sao?

        - Ông Hen-rích thân mến! -Mi-le xen vào - Ông là một đồng nghiệp tương lai của chúng tôi thì nên biết rằng: Kẻ nào ở sở Giét-ta-pô ra chỉ có thể sang bên kia thế giới hoặc rơi vào trại tập trung thôi. Trại tập trung thì gần đây không có, vì vậy chỉ còn lại một con đường: sang bên kia thế giới! Giá tôi ở vào địa vị ông Dô-ghen thì tôi đã ăn gỏi con bé rồi. Tôi lúc nào cũng giữ vững nguyên tắc này: Dân Pháp càng ít, càng bớt kẻ thù. Đúng vậy, tiếc là phải bỏ mất con bé, chẳng chấm mút gì được cả, nó đẹp tuyệt trần.

        - Một đứa con gái đẹp, vậy mà ông không cho tôi ngắm một tí!

        - Ông Dô-ghen, cho Nam tước giải trí đi!

        Dô-ghen lảo đảo ra khỏi phòng, mở cửa phòng giấy quát bảo tên trực ban:

        - Lôi cổ con Lút-vin lên đây!

        Hen-rích cảm thấy sự bối rối của mình lên đến tột bậc. Khối óc anh làm việc ráo riết: Giả vờ bị sắc đẹp phụ nữ làm mê hồn, gạ gẫm chúng bỏ hai người lại với nhau, rồi về sau thì tùy hoàn cảnh mà hành động... Nhưng hành động thế nào bây giờ? Giả vờ chạy trốn khỏi nơi này thì không được rồi. Gạ hai tên đầu trâu mặt ngựa kia cho chở Lút-vin đi dạo chơi với mình y như để tiêu khiển có được chăng? Cố nhiên, đó là lối thoát độc nhất. Nhưng phải làm cho chúng mềm người ra hơn nữa để chúng không thể nhớ được là chúng đang ở trong cái thế giới nào! Dô- ghen thì gần đến mức độ đó rồi, còn Mi-le...

        Hen-rích làm bộ lảo đảo, lấy cùi tay hất đổ ly rượu xuống bàn, rồi văng tục ầm ĩ và đòi mang cốc to đến để cả ba phải cùng uống cốc to. Chỉ có những sinh viên mồm còn hơi sữa mối uống cô-nhắc bằng loại cốc bé tí này. Chân Mi-le cũng đã xiêu vẹo, hắn mang đến ba chiếc cốc vại to tướng và đổ rượu gần đầy cốc. Dô-ghen nốc một hơi cạn. Mi-le cười hềnh hệch và cũng chỉ một loáng đã ừng ực dốc hết cốc rượu, nhưng hắn ho sặc sụa đến nỗi suýt ngạt thở.

        - Con khỉ, mọi vật cứ lộn tùng phèo trước mắt tôi thế này!- Mi rên ri và hai tay ôm chặt lấy đầu.

        - Còn trước mắt tôi toàn vòng tròn là vòng tròn - Hen-rích vờ say, cười sằng sặc. Biết chắc không đứa nào trông thấy, anh chẳng thèm nhấp nháp tí rượu nào mà cứ bí mật đổ nó xuống gậm bàn.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #115 vào lúc: 30 Tháng Giêng, 2018, 08:24:44 pm »


        Có tiếng chân bước, rồi một thằng mang tiểu liên dẫn người thiếu phụ vào phòng. Trên người chị chỉ còn độc mỗi chiếc áo cánh rách mướp nên chị run lên vì lạnh. Một vết vạch rớm máu chạy từ vai trái qua ngang ngực. Thoạt trông thấy Dô-ghen, Lút-vin lùi về phía cửa, và toàn thân chị cứng đờ. Nhưng trên khuôn mặt rắn rỏi của chị không một thớ thịt nào run lên cả. Tinh thần điềm tĩnh đợi chết hiện rõ trong đôi mắt to màu hạt dẻ.

        Dô-ghen toan đứng dậy, nhưng gã lảo đảo ngã phịch xuống ghế. Cặp mắt đục ngầu của gã lờ đờ nhìn Lút-vin, rồi chợt long lên:

        - B...à...à... có thể ngồi được đấy! Tôi mời bà lên không phải để hỏi cung, mà... mà để dự một bữa tiệc tang. Bà hãy nhận lời đi, chúng tôi rất nhã nhặn và chiếu cố mới mời bà dự bữa tiệc tang của mình đấy.

        Lút-vin không nhúc nhích. Hình như chị không nghe lời nói của Dô-ghen, chị chẳng thèm nhìn những ngưòi đang có mặt trong gian phòng.

        - À, mày to gan nhỉ!- Dô-ghen lại toan đứng lên, gã bước tới, nhưng lại ngã xiêu ngã vẹo, và cùi tay của gã va phải góc tủ chè sắc cạnh.

        - Ô... ô... i... !- Gã the thé rên rỉ, và sắc mặt vốn đỏ ửng của gã tái nhợt đến nỗi hình như gã sắp ngất đi. Mi-le chạy đến gần và ôm lấy hai vai gã.

        - Tôi đã bảo với ông rồi - thịt mẹ nó đi cho rảnh! Lôi cổ nó ra ngoài vực ấy! - Rồi Mi-le bẻ ngón tay kêu răng rắc giả làm tiếng súng nổ.

        - Đúng, đúng, lôi ra vực, lôi ra vực, lôi ra vực! - Dô-ghen đấm tay xuống bàn và gào lên.

        Mi-le chếnh choáng đi sang phòng giấy và một phút sau quay vào, tay cầm cuốn sổ.

        - Sổ danh sách đây, ký vào!

        Dô-ghen nhanh nhẹn rút lấy bút máy rồi cúi xuống quyển sổ. Hen-rích trông thấy hắn viết bên cạnh tên Lút-vin: "Ra lệnh chấp hành bản phán quyết - Dô-ghen".

        - Ông Mi-le!- Hen-rích vỗ vai Mi-le - Có thể gặp riêng ông một chút được không?

        Mi-le và Hen-rích rời xa chiếc bàn một quãng.

        - Tôi yêu cầu ông một việc nhỏ thôi. Mi-le, ông để tôi thi hành bản phán quyết này cho! Dô-ghen của ông không đủ khả năng làm cái trò đó đâu. Mà thú thật với ông, con bé làm tôi mê mẩn cả tâm thần... ông hiểu tôi chứ?

        - A, đấng Ăng-tôn thiêng liêng không đứng vững nổi trước mồi ngon rồi! Mòi cậu! Cứ thưởng thức đến bao giờ cũng được!- Mi-le đổi giọng xưng hô cậu cậu tớ tớ - Cậu muốn ở tại đây hay thích mang cô ả về phòng riêng đấy? Này, nhớ đừng hở ra cho ai biết nhé!

        - Cậu cứ yên trí, mình có cả chìa khóa cửa sau đây rồi.

        - Cố gói ghém mà giải quyết xong trước sáng đi nhé! Dô-ghen, ông chỉ Nam tước địa điểm hành hình của ông đi! Gớm đã ngủ lăn ra rồi! Thôi, thế tớ hướng dẫn cho cậu vậy. Từ trong phố nhỏ của chúng mình có một đường chạy thẳng lên núi cao, phía trên dòng suối. Cậu đặt con bé trên bờ vực thẳm, rồi bắn hoặc đẩy nó xuống, có ma nào biết được ai bị thả xuống dòng suối này, nước sẽ cuốn xác về tít tận phương Nam thế là yên chuyện...

        - Hiểu rồi. Thôi, cậu cho người đưa tiên nữ ra ô-tô đi và bảo lấy cái gì quấn nó lại. Mặc cho tên xạ thủ tiểu liên kia muốn xoay con bé ra ra sao thì xoay, mình vối cậu làm thêm cốc nữa đã. Nào cậu rót đi, tay mình run lên bần bật rồi đây này... đúng là chưa quen.

        - Ổ, lần đầu tiên ai mà chả thế!- Mi-le xoa vai Hen-rích ra điều kẻ cả - Không việc gì, rồi sẽ quen dần!

        Đã ba giờ khuya, trong khách sạn mọi người đang yên giấc. Hen-rích bí mật mang Lút-vin về phòng riêng của mình. Suốt dọc đường chị im lặng và khi trèo lên bậc thang, như một người nằm ngủ bị bóng đè, chị chẳng nhìn xuống chân, mà cũng chẳng đưa tay lên vịn lan can. Khi vào đến phòng rồi, tựa hồ như chị mới tỉnh giấc. Suốt cả buổi tối, lần đầu tiên Hen-rích được nghe tiếng chị nói.

        - Thằng đểu giả!- Lút-vin thét lên - Mày còn ghê tởm hơn một tên quỷ sa-tăng!

        Bị kiệt sức vì tiếng thét giận dữ và căm hờn, Lút-vin loạng choạng, nhưng khi Hen-rích tiến lại gần để đỡ chị ngồi xuống, chị liền đấm anh văng ra bằng một sức mạnh bất ngờ.

        - Đừng đến gần tao, tao không để mày làm nhục khi tao còn sống.

        - Được rồi, tôi không đến gần nữa. Nhưng chị ngồi xuống đi, Lút-vin! Tôi sẽ gọi cô Mô-níc đến đây ngay bây giờ và cô ấy...

        - Tao không biết Mô-níc nào hết!

        - ... và cô ấy sẽ nói cho chị rõ mọi việc.

        - Đã bảo tao không biết cô Mô-níc nào hết kia mà!

        - Thế thì tôi nhắc lại cho chị nhớ: Đó là người con gái đã truyền cho chị cái tin về chuyến xe lửa ở Bông-vin và ngày hôm nay chính cô ấy đã ra đón "bà chị họ" của mình trên sân ga.

        - Tao chẳng quen biết ai ở cái đất này cả, và cũng chẳng ai ra đón tao cả.

        - Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ kiểm tra vậy...

        Hen-rích đến bên máy điện thoại và quay số. Rõ ràng có người đang đợi tiếng chuông reo, vì ngay tức khắc ống nghe được nhấc lên.

        - Mô-níc, đề nghị cô sang phòng riêng tôi ngay bây giờ.

        Nghe giọng nói bình tĩnh của Hen-rích, lập tức đôi mắt Lút-vin như bị một màn xương mù che phủ, và chị cảm thấy mình đang rơi xuống vực thẳm.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #116 vào lúc: 30 Tháng Giêng, 2018, 08:26:34 pm »


LỄ ĐÍNH HÔN GIỐNG NHƯ MỘT ĐÁM TANG

        "Ba đã được nghỉ phép mười hôm, kể từ ngày 25 tháng giêng. Đúng ngày 24 tháng giêng con phải về đến Mu-khen. Hôn con. Ba của con".

        Giọng đó giống một mệnh lệnh hơn là lời mời. Hen-rích nhận được bức điện của Béc-gôn ở phòng tham mưu và anh tức tốc đi tìm E-véc.

        Nhưng E-véc không đọc qua bức điện.

        - Tôi biết rồi, biết hết cả rồi! Hôm kia thiếu tướng Béc-gôn có gọi dây nói cho tôi, và tôi cũng đã hứa cho anh về rồi. Nhưng tôi không thể nào cho anh về quá năm ngày. Anh báo lại cho ba anh biết hoàn cảnh của chúng ta để ông ấy đừng có ấn tượng là tôi quá khắt khe với sĩ quan, vả lại, tôi tin rằng ba anh thông hiểu tình hình ở đây chẳng kém gì chúng ta đâu. Giá mà lúc khác thì tôi sẵn sàng để cho anh nghỉ đến hàng tháng cũng được, nhưng bây giờ thì...

        - Thưa Trung tướng, xin cảm ơn ngài!

        Thê là lại phải đi Mu-khen.

        Chỉ còn một mình Mi-le biết được mục đích của chuyến đi này mà thôi. Ngay đối với đại úy Lút, Hen-rích cũng quyết định chưa nói cho gã biết vội về quan hệ giữa anh và con gái tướng Béc-gôn. Biết tin Hen-rích sắp đi phép, Lút dặn dò:

        - Thôi, cậu sắm sửa mà lên đường, Hen-rích nhé - Lút vừa nói vừa thở dài - Tớ hy vọng cậu sẽ moi được ở ba cậu những tin tức mà ngay cả báo chí và đài phát thanh cũng không thấy nói đến. Tớ muốn hiểu biết cái thế giới bên ngoài vô cùng. Chán cuộc đời sên ốc này lắm rồi: người ta chôn vùi mình trong cái xó u tì này, rồi ngồi đây, chẳng thấy, mà cũng chẳng nghe cóc khô gì hết.

        Những ngày sửa soạn nghỉ phép trôi qua vùn vụt. Phải xuống Pôn-chây một lần nữa để xem xét lại việc xây công sự, mang tập công văn về Sam-bê-ri, hoàn thành vài công việc lặt vặt, nhưng khá phức tạp.

        Vì bù đầu trong công việc nên Hen-rích chỉ gặp Mô-níc một lần: nàng đến để báo cho anh biết Lút-vin đã bình yên vô sự. Nàng quá lo cho số phận của Lút-vin và Hen-rích đến nỗi bây giờ gương mặt nàng sáng ngời lên vì sung sưống, cho nên Hen- rích không muốn nói cho nàng biết chuyến đi Mu-khen của mình. Nhưng Hen-rích không thể giấu mãi được nữa.

        Trước hôm lên đường anh xuống tiệm ăn báo tin là buổi chiều anh sẽ đến để từ biệt.

        Bà Tác-van trách anh:

        - Ông Hen-rích, mới đó mà đã ba ngày ông không bước chân qua ngưỡng cửa hiệu này rồi! Tôi biết là chúng tôi đã làm ông phải lo nghĩ nhiều!...

        - Lạy chúa. Quả thật tôi không muốn phiền bà nhiều. Vì hiện nay phải chật vật lắm mới tìm ra cái ăn. Ông chủ câu lạc bộ, nơi chúng tôi ăn trưa, thường phàn nàn như vậy, mà ông ta thì lúc nào cũng được mua trước và mua tha hồ.

        - Nhưng tôi có mở thêm hàng cơm nữa đâu! Đối với ông thì lúc nào chúng tôi cũng cố xoay ra cái ăn cho đủ, khó khăn gì cái ấy.

        - Thưa bà, tôi vô cùng cảm động trước lòng tốt của bà. Mỗi một bước chân đi, tôi đều cảm thấy thế. Và bây giờ tôi rất buồn vì phải xa bà và cô Mô-níc trong vài hôm.

        - Thế nào, anh lại đi à? Bao giờ, đi đâu?- Mô-níc cố giấu nỗi lo lắng, nhưng mặt nàng bỗng buồn thỉu.

        - Sáng mai tôi đi Mu-khen.

        - Ô, lại đi Mu-khen!

        - Lần này nghỉ vẻn vẹn có năm hôm thôi. Trung tướng không cho phép tôi đi lâu hơn nữa.

        - Vậy mà anh rẽ sang đây từ giã thế đấy, chỉ được một tẹo!- Mô-níc nói dỗi.

        - Tôi đến để xin phép được gặp cô chiều hôm nay. Đã lâu chúng ta không gặp nhau!

        Nhưng đến chiều Hen-rích không gặp Mô-níc được. Lút ở đâu bỗng mò đến.

        - Thế nào mà cậu phá cả tập quán vậy, Hen-rích? Buổi chiều trước khi ra đi phải bù khú vói anh em trong đơn vị chứ.

        - Tất nhiên, giá mà tổ chức được buổi liên hoan chia tay nho nhỏ thì hay quá, nhưng cái món ấy bây giờ không hợp thời đâu Lút ạ, thậm chí còn có vẻ bất tiện nữa. Tình hình chiến sự không được tươi lắm...

        - Cứ nói trắng ra là rất bi đát.

        - Nếu cứ nói toạc móng heo thì bi đát vô cùng!

        - Vì vậy mà ngót tháng nay tổ phải chạy như một thằng rồ - Lút than vãn mệt mỏi - Tớ có cảm tưởng y như lúc nào người ta cũng lừa dối tớ, như phỉnh một thằng ngốc, rồi độp một cái tất cả đều lòi đuôi: hết thảy những gì tớ tin tưởng đều đúng cả, còn những gì mà người ta buộc tớ phải tin đều là ảo tưởng, là trò hề, không hơn không kém.

        - Tình hình chiến sự ở Sta-lin-gơ-rát ảnh hưởng đến cậu ghê thế à?

        - Cái ấy chỉ giúp tớ nhận thấy vấn đề nhanh hơn mà thôi. Nước Đức, như trước kia người ta vẫn khoe với chúng mình, cần phải chinh phục cả hoàn cầu, cần bắt cả châu Âu phải quỳ gối trước mặt nó, bây giờ nó không thể nào giải vây nổi cho ba chục vạn quân tinh nhuệ của mình nữa! Bộ tư lệnh của chúng ta cử viện binh đến cứu bọn bị vây, y như ném củi vào lò vậy, chúng ta đang dốc vào Sta-lin-gò-rát tất cả những sư đoàn, quân đoàn mới, và thực ra chúng cũng đang cháy sạch ra tro. Tốt hơn hết là rút béng những đội quân đã mất hồn, đã tơi tả kia ra khỏi cái đất ấy đi! Chao ôi, sao lòng tớ thấy đau xót đến thế!
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #117 vào lúc: 31 Tháng Giêng, 2018, 04:46:41 pm »


        Hen-rích và Lút đã nhiều lần bàn tán về tình hình chiến sự, nhưng chưa khi nào Hen-rích thấy bạn mình có một tâm trạng nặng nề như lần này.

        - Thôi, Lút ạ, cậu ngủ lại đây một đêm vậy. Chúng mình sẽ ăn cơm, tri kỷ vụn với nhau... Mình cũng chưa từ giã cô Mô-níc nữa, ta mời cả cô ấy nhé.

        - Tổ ở lại đây không làm phiền gì cậu chứ?

        - Nếu cậu đồng ý, mình sẽ gọi dây nói mời cô ấy và đặt vài món ăn.

        Hen-rích với lấy ông nói, nhưng những ông khách bất ngờ là Mi-le và Dộ-ghen lại tới gõ cửa.

        - À, ra thế! Ông định cuốn gói về Mu-khen mà không từ biệt anh em đấy phỏng?- Mi-le đứng trên ngưỡng cửa nói vào.

        - Ông xem này, tôi còn đứng bên cạnh máy nói và đang định gọi ông đây- Hen-rích nói dối.

        - Dô-ghen, vậy mà tôi bảo chúng mình vác mặt đến chưa được một lời mời nào là không tiện đấy! Còn ông Lút, ông cũng ở đây à? Thật là anh hùng tương ngộ! Ngày 24 còn vui hơn nữa đấy. Mà có lẽ chúng mình mời cô ả sang chứ? Trong cái thế giới đàn bà, các ông biết không...

        Hen-rích liếc nhanh đôi mắt nhìn Lút, và gã hiểu ý.

        -  Được sự ủy quyền của thượng úy Hen-rích trong khi ông ta bận mặc quần áo, tôi đã có lời mời cô ả rồi. Nhưng cô ả đang mệt. Thế là buổi liên hoan của chúng ta hoàn toàn chỉ có mấy thằng đực rựa chưa vợ.

        Hen-rích không còn cách nào khác, đành lôi mấy ông khách trâng tráo của mình ra hiệu.

        Dù Hen-rích cố dứt ra khỏi hai tên Mi-le và Dô-ghen thật sớm, nhưng bữa cơm tối cũng kéo đến khuya. Chẳng còn cách gì để nghĩ đến cuộc gặp gỡ với Mô-níc nữa. Thật vậy, mãi gần sáng Hen-rích mới kịp tranh thủ tạt qua chỗ nàng vài phút. Anh đinh ninh là mọi việc sẽ tốt đẹp, nhưng Mô-níc không tin là khách khứa bất ngờ kéo đến phòng Hen-rích khiến anh không đến được với nàng.

        Hen-rích vế với vợ chưa cưới của mình, lòng nặng trĩu. Và trước khi đi cũng như lúc vừa lên tàu anh cố không nghĩ đến ả, thậm chí cố quên là mình đi Mu-khen với mục đích gì. Thoạt tiên anh đã xua đuổi được những ý nghĩ đó. Rồi hình như nét mặt buồn bã thoáng vẻ giận dỗi của Mô-níc hiện ra trước mắt anh che lấp hết mọi vật chung quanh. Phải, nàng có quyền giận anh. Mà không phải vì lý do anh không giữ đúng lời hứa và không đến để từ giã nàng đâu. Hen-rích đau khổ vì chuyến đi của anh như một việc làm vụng trộm, vì anh không nói rõ cho Mô-níc biết trò chơi bất đắc dĩ của anh đối với Lô-ra. Nhưng làm thế nào để giải thích được mối quan hệ của mình với ả kia? Không rõ nguyên nhân, Mô-níc không sao bỏ qua được câu chuyện đó. Mà trình bày nguyên nhân ra thì không thể được.

        Mọi việc trở nên rắc rối... chỉ vì trên đường đi của anh có thêm Mô-níc và anh không phát hiện được đúng lúc mối nguy cơ đang đe dọa anh và Mô-níc. "Bây giờ muộn rồi... bây giờ muộn rồi... bây giờ muộn rồi"- bánh xe kêu sình sịch đều đều như nhắc nhở. Lúc này không nên nghĩ vớ vẩn nữa.

        Hen-rích cố xua đuổi những ý nghĩ vương vấn. Tốt hơn hết là nghĩ đến Lô-ra, đến những cô gái bất hạnh bị ả hành hạ. ít ra ý nghĩ đó cũng gây nên sự giận dữ mà giận dữ căm phẫn bao giờ cũng đi liền nhau. Thực ra thì anh thiết gì vợ chưa cưới của mình, thiết gì đến mọi thứ của nhà vợ, nhưng anh giả vờ say mê, và tán tỉnh Lô-ra, cần nghe những câu châm ngôn dài lê thê của Béc-gôn, cần hôn tay mụ En-da. Và cuối cùng anh còn phải đeo chiếc nhẫn cưới vào ngón tay của Lô-ra nữa. Cái ngón tay đã từng cầm roi da vụt vào đầu chị em tù nhân.

        Không được, bây giò ngủ một giấc còn tốt hơn nghĩ đến chuyện ấy. Giúi cho người nhân viên hỏa xa món tiền để anh ta không xếp thêm người vào buồng mới hòng yên giấc được đến sáng.

        Tảng sáng Hen-rích tỉnh dậy tại Mun-ga, một thị trấn Đức nhỏ bé ở miền biên giói. Anh phải tạm nghỉ lại đây đến chiều mới chuyển sang chuyến tàu đi Mu-khen.

        Sau khi gửi va-li vào phòng hành lý, Hen-rích đi dạo phố. Bị om mãi trong bầu không khí oi bức trên toa khiến đầu óc trở nên nặng nề, nên khi lững thững bước trên hè phố hít thở làn không khí lành lạnh anh cảm thấy khoan khoái vô cùng. Tuy vậy chỉ được một chốc Hen-rích đã thấy chán. Anh không mệt, nhưng anh nhìn thị trấn bằng con mắt dửng dưng, buồn bã. Phố xá trông trải yên lặng khác thường. Khách qua đường nhiều nhất là phụ nữ và trẻ con lủi thủi im lặng, lo âu rảo bước vội vàng thỉnh thoảng vừa đi vừa thì thầm với nhau vài câu cụt lủn gay gắt. Ngay đến đám học sinh cũng giống hệt như các cụ non, không hề cười đùa, nô nghịch, kêu la như thường lệ.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #118 vào lúc: 31 Tháng Giêng, 2018, 04:48:45 pm »


        Khoảng mười một giờ, Hen-rích đã đói, nên vừa trông thấy tấm biển của một hàng cơm, anh liền rẽ vào ăn trưa.

        Trong phòng cũng vắng ngắt. Một người khách độc nhất rầu rầu gục đầu trên cốc bia thiu thiu ngủ và cô hầu bàn đang lúi húi bên quầy hàng. Trông thấy khách mới vào, cô vội vàng bước lại gần và trước tiên cô hỏi xem Hen-rích có phiếu thực phẩm không. Rồi cô chậm chạp xé phiếu, và sau đó mới hỏi anh dùng những thức gì. Cô chỉ hỏi theo thói quen nhà nghề, bởi vì sau một lúc hỏi thăm mới rõ là những thức anh chọn, trong quán đều không có. Cả bữa ăn vẻn vẹn có hai quả trứng, ít cá hộp, một cốc bia và một tách cà-phê.

        Ăn xong, Hen-rích mới ân hận vì anh không nghe lời bà Tác- van nên đã không mang theo thức ăn dọc đường. Trong cá hộp thấy có vật gì đáng nghi nên Hen-rích không dám đụng đến, bia thì rót trong thùng tô nô ra có mùi đăng đắng, còn cà-phê, như cô hầu bàn đã báo trước, là cà-phê giả. Ăn hết hai quả trứng, Hen-rích lại thấy đói hơn. Lúc dùng cà-phê, đôi mắt anh dừng lại chỗ ông khách độc nhất trong quán. Đó là một ông già trạc sáu mươi nhăm. Ông ta đang say mềm. Thời xưa chắc cặp mắt ông cũng xanh, nhưng bây giờ ông đang nhìn Hen-rích với con mắt tàn héo của tuổi già, trong đó lóe lên sự căm thù, và đôi môi ông cong vênh lên trong nụ cười kháy khinh bỉ:

        - Thế nào, thưa quan lớn, ngấy lắm phải không? - Ông giễu cợt hỏi và hất hàm về phía cốc bia và hộp cá bị gạt sang bên - Ngài tưởng rằng ngài đáng được hưởng hơn thế nữa ư? Tôi bảo là không! Ngài không đáng được hưởng hơn thế nữa.

        Ông già cầm lấy cốc bia uống dở và ngồi lại gần Hen-rích. Bây giờ họ ngồi sau dãy bàn bên cạnh, gần như ngang đấy, Hen-rích nghe rõ cả hơi thở khò khè của ông già.

        - Cõi thiên đàng mà các ngài định xây trên nước Đức giờ ở đâu vậy, thưa ngài? Đã hơn mười năm nay tôi chờ đợi cõi thiên đàng đó. Từ ngày mà tôi tin theo các ngài và cùng với các ngài hò hét: "Nước Đức, nước Đức trên hết!". Chao ôi, tôi không khỏi xấu hổ khi nhớ lại hành vi ngu ngốc tai hại kia! Tin tưởng các ngài! Để cho các ngài lừa bịp như thế! Tôi xin hỏi ngài, tất cả những gì các ngài đã hứa với tôi, một người dân Đức bình thường, ngoài hai bàn tay trắng ra không có một vật gì khác, ở đâu!

        Hen-rích ngả người trên ghế, lấy làm thú vị nghe ông già thuyết.

        -  Đấy, ngài đã nếm mùi một bữa ăn sáng và ngài phải gạt ra! Cái mùi khó ngửi quá nhỉ. Ngài không quen với nó ư? Ngài có biết rằng tôi không mua nổi hai quả trứng về nhà cho mụ vợ đang ốm của tôi không? Các ngài hứa cho tôi toàn thế giới, mà bây giờ tôi sắp chết đói, tôi không có một thứ gì để nuôi gia đình tôi nữa... Các ngài chiếm nước Áo, cái khoản ấy thì vừa vặn cho vài đội lính cảnh sát. Các ngài chiếm đóng nước Tiệp Khắc bị bán rẻ, nhưng đất nước ấy đã làm cho các ngài quay đầu lại. Các ngài lại rơi vào nước Nga! Các ngài muốn cướp đồng ruộng và lúa mì của nước ấy phỏng? Thế thằng Hen-mút của tôi đâu? Tôi hỏi ngài thằng con duy nhất của tôi đâu? Quỷ thần ơi tôi cần cái đất Sta-lin-gờ-rát đó làm đếch gì kia chứ? Ai sẽ trả con cho tôi? Ai? Hả, sao ngài nhìn tôi chòng chọc thế kia? Ngài tưởng tôi sợ à? Tôi muốn nhổ toẹt vào mặt ngài ấy! Các ngài đã bắt mất đứa con trai độc nhất của tôi, vợ tôi hiện nay đang ngắc ngoải, thế mà các ngài muốn tôi tự an ủi mình bằng cái giọng lừa phỉnh: rồi con em của các bậc cha mẹ khác cũng sẽ anh dũng hy sinh trên bờ sông Vôn-ga thôi! Ngài nhìn gì tôi? Nào, ngài bắt tôi đi! Bắt đi, xích tay lại đi! Người ta sẽ gắn lên bụng ngài thêm một "chữ thập sắt"1 nữa vì công thanh trừ một kẻ thù bên trong của nước Đức. Nhưng tôi không phải là kẻ thù đâu! Kẻ thù chính là các ngài đấy! Tôi mến nước Đức! Tôi yêu nước Đức; chứ không phải như các ngài!

        - Ông nói hết chưa?- Hen-rích bình tĩnh hỏi, đưa mắt nhìn về phía quầy hàng. Nhìn cả cô hầu bàn và tên chủ quán từ phòng sau ló đầu nhòm ra, hình như họ vừa nghe lỏm được những lời phản nghịch quá trớn của ông già.

        - Chưa, tôi chưa nói hết! Tôi còn chưa nói điều này: tôi không phải là cộng sản, nhưng bây giờ, khi nào tôi được gặp lại bạn bè của ông Ten-lơ-man2, tôi sẽ đứng cách ba bước và ngả mũ trước mặt họ, tôi sẽ xin lỗi vì đã không nghe lời họ, mà đi tìm các ngài, cả một phường lừa đảo!

-------------------
        1. Một loại huân chương thưởng cho các sĩ quan có công với chế độ phát xít Hít-le (N.D)

        2. Tổng bí thư Đảng cộng sản Đức (N.D)
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #119 vào lúc: 31 Tháng Giêng, 2018, 04:49:14 pm »


        Hen-rích cầm con dao ăn gõ vào đĩa, trả tiền cho cô hầu bàn rồi bỏ ra.

        "Lại chén chú chén anh rồi!- Hen-rích thầm nghĩ - Đấy, những hậu quả đầu tiên của trận Sta-lin-gờ-rát đấy. Mặc cho say sưa, mặc cho đau khổ, vì con trai của ông ta đã chết gục ở một nơi nào đó trên đồng cỏ vùng Vôn-ga, nhưng người dân Đức bình thường kia đã mở được mắt ra, ông thét vào mặt một sĩ quan Đức những ý nghĩ, mà hồi đầu chiến tranh ông không hề nghĩ đến!".

        Hen-rích lên xe lửa đi Mu-khen với một cảm giác nhẹ nhõm. Lần này anh không chiếm được một buồng riêng nữa. Bọn sĩ quan tràn lên tàu đầy quá mức. Đơn vị của chúng đang kéo sang mặt trận phía Đông. Suốt đêm chúng chè chén trong toa, gào thét bài ca "Li-li Ma-rơ-len". Nhưng chúng không tìm được nguồn vui, mà chỉ có độc một ước mơ tuyệt vọng là xua đuổi sự sợ hãi đối với mặt trận phía Đông, nơi họ đang đổ xô về, khác nào về chốn âm ti địa ngục...
 
        Đúng bốn giờ sáng xe lửa đỗ lại Mu-khen. Hen-rích rẽ vào hiệu, cạo qua bộ râu và quyết định đáp xe về nhà Béc-gôn ngay tức khắc, vì anh còn nhớ lần trước mụ En-da đã không bằng lòng về việc anh ngủ trọ trong khách sạn nhà ga.

        Sau lần nghỉ phép trước của anh, vợ chồng Béc-gôn bắt đầu chiều theo mọi ý muốn của con gái. Dù muốn hay không, Lô-ra cũng đã sắp thành Nam tước phu nhân rồi! Mặc dầu chưa tổ chức lễ đính hôn chính thức, nhưng Béc-gôn đã thủ thỉ với vợ, với con gái từng lời một trong câu chuyện giữa lão với Hen-rích, rồi lần lượt hai cái mồm đàn bà kia lại mang đi tung ra trong đám bạn bè và những người quen biết. Tiếng đồn vợ chồng Béc- gôn khéo chọn chỗ danh giá cho con gái đã bay đi khắp.

        Những cánh cửa mà trước kia bất đắc dĩ mới chịu mở ra trước mặt mụ En-da và Lô-ra thì nay lại sẵn sàng mở rộng đón mời. Sự chú ý đó làm cho lòng tự ái của Lô-ra khuây khoả rất nhiều, hơn nữa còn làm nguôi lòng ghen ghét của đám bạn gái. Bây giờ ả tỏ ra đứng đắn hơn, nhìn những người quen cũ bằng con mắt nghiêm trang, còn đối với Bét-ti-na, một người mà cách đây không lâu ả cho là tấm gương sáng đối với mình, nay ả hoàn toàn cắt đứt. Chính mụ En-da đã bắt buộc Lô-ra làm như thế. Phải, Lô-ra hí hửng vì chẳng mấy chốc nữa ả sẽ trở thành Nam tước phu nhân, ả sốt ruột chờ đợi cái danh vọng này, cố sắm sửa cho ngày vui sắp tới. Tất cả thời giờ rỗi ả đều dành để chuẩn bị của hồi môn. Những áo quần đồ đạc theo mốt cũ mà mụ En-da cất kỹ trong các tủ đứng, hòm, tủ ngăn hoàn toàn không làm vừa ý ả. Lô-ra lại thèm trải lên giường ngủ trong căn phòng tân hôn của mình những tấm khăn dệt bằng thứ sợi gai thô sơ kia sao? Hay ả phải mặc chiếc áo ngủ với những đường thêu xiêu vẹo đó? Có thể lấy tấm lụa nhét tận đáy hòm đã ngót nửa thế kỷ nay để may một chiếc áo dài lịch sự chăng? Vậy thì các loại vải thanh nhã của Hòa-lan, các hàng đăng ten của Bỉ, những tấm lụa nổi của Pháp để làm gì kia chứ? Thế là Lô-ga chạy vù ra các hiệu mà ả có thể mua được những thứ hàng ấy bằng lối chợ đen, rồi ả còn trách ông bố Béc-gôn không mang những tấm lông thú từ bên Nga về thay cho mấy bức tượng kinh tởm mà ngày nào ả cũng phải cầm phất trần phất qua một lượt. Lô-ra vòi tiền mụ En-da, hết món này đến món khác, để ả khỏi phải bẽ mặt với Hen-rích, trước vị Nam tước yêu quí của ả, người thừa kế quang vinh của dòng họ Phôn Gôn-rinh.

        Trong phần của hồi môn lại có cả cái ấp trại đen tối kia. Cho nên bây giờ bà chúa trại tương lai đến đó không phải để giải trí, mà để kiểm tra từng chi tiết lặt vặt, từng mệnh lệnh của ả nhằm phát triển và làm thịnh vượng cái dinh cơ nhỏ bé này bằng con mắt của một bà chủ. Và ngọn roi da nặng chịch, cong tếu mà Béc-ti-na tặng ả ngày nào đang treo trên tường lại được lôi xuống. Lô-ra khoe với mụ En-da là ả đã may thêm một bộ quần áo đi làm tuyệt đẹp. Việc trang điểm đó do Béc-ti-na bày vẽ cho. Cứ mỗi lần đến trại là ả vận ngay bộ cánh ấy vào: chiếc áo da ngắn đến thắt lưng, cái quần ống tuýp với những đường thêu tinh vi đến nỗi chúng làm mờ cả mấy bộ trang phục rất lộng lẫy của Nam tưốc phu nhân tương lai, đôi giày ống đánh xi bóng lộn, chiếc mũ lông nhỏ xíu chụp trên đầu. Mụ En-da cũng phải thừa nhận rằng ngọn roi da đã làm nổi bật nét độc đáo của bộ y phục thể thao nửa mùa kia. Những cuộc giải trí ngày trước của cô con gái không làm cho mụ lo lắng nữa - vì Lô-ra đã thực sự trở thành một con người điểm đạm rồi. Và bây giò thì ả bận túi bụi với công việc tề gia nội trợ. Vì một người phụ nữ Đức đảm đang không những chỉ quan tâm đến tổ ấm của mình, mà còn phải làm thế nào để cái nguồn nuôi sống tổ ấm đó không bị kiệt quệ nữa.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM