Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 08:32:03 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Sự thật về X.30 (Tập 1+2)  (Đọc 55569 lần)
0 Thành viên và 2 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #150 vào lúc: 25 Tháng Tư, 2018, 03:19:35 am »


        Một điều thật kinh hoàng đối với em. Có thể thế dược chăng? Em có thể tin vào những điều em đã phát hiện ra không ? "Người ta" vẫn thường nói với em : Việt Cộng là con người tàn bạo, vô học, là con người không tình cảm. không gia đình, là bọn người giết cả đàn bà, trẻ con v.v!.. Tóm lại, tất cả những gì tàn ác nhất, dã man nhất tức là Việt Cộng. Trước đây, thời kỳ kháng chiến chống Pháp, khi em ra tìm Lê Mậu Thành, em có tiếp xúc với một số cán bộ kháng chiến - "Người ta" bảo em rằng : Trong hàng ngũ kháng chiến chống Pháp có rất nhiều những người quốc gia và những người đó đã về phụng sự Chính nghĩa quốc gia" rồi, còn toàn bọn "Cộng sản khát máu" mới chống lại "Chính nghĩa quốc gia". Nhưng bay giờ Việt Cộng lại là ... anh, người mà em chỉ thấy ngời lên sự tốt dẹp và trong sáng người đã từng chắp cánh cho tâm hồn và kiến thức của em, người bất cứ ai được gần gũi cũng thấy yêu mến về cách đối xử, kính trọng về hiểu biết. Việt Cộng là anh. Đó là một sự thực. Nếu anh là Việt Cộng thì Việt Cộng là thế nào ? Những người như anh mà là kẻ thù của em ư ? Kẻ thù của loài người ư ? Tất cả những điều "người ta" nói với em về Việt Cộng đổ sụp.

        Em giấu kín sự phát hiện và những nỗi suy nghĩ riêng tư của em ở trong lòng. Chính những điều ấy dằn vặt em, gây giông bão trong tâm hồn em.

        Em biết anh có quan hệ với Thúy Hằng cô gái nhảy ở tiệm Liberty, Sài Gòn. Em có tìm hiểu cô ấy cũng như gặp cô ấy mà không cho anh biết. Cô gái thật đáng yêu như một bông sen mọc giữa bùn "mà chằng hôi tanh mùi bùn". Anh có biết không khi anh rời Sài Gòn, em biết, vâng chỉ mình em biết thôi, cô ấy cũng trở thành một cơ sở bí mật của kháng chiến. Cô gái nhảy đáng yêu ấy cũng là Việt Cộng ư ?

        Em biết anh tiếp xúc với Rơ-nê. Em biết anh có trong tay bản danh sách "Việt Cộng Sài gòn Chợ Lớn nằm vùng". Em đã im lặng.

        Có một lần em hối hận đến bây giờ. Đó là cái lần C.IA. bố trí em đón anh ở cửa tiệm Liberty để đưa anh vào một cái bẫy :Giả làm các “đồng chí" của anh, truy anh. Em không thể không thực hiện lệnh của họ được, vì em đã từng hiểu là đối với C.IA. chỉ khác ý một chút, là họ thể thủ tiêu ngay. Tuy phải thi hành lệnh ấy nhưng anh có nhớ không suốt từ lúc gặp anh ở cửa tiệm Liberty,lúc nào em cũng đi sát anh. Vì ngay lúc ấy đã có C.IA. theo dõi chúng ta. Em sẵn sàng dùng tấm thân yếu đuối của em để che cho anh ngay nếu chúng định ám hại anh. Nếu anh để ý thì thấy ngay trong câu chuyện trao đổi, em để lộ cho anh biết rằng em muốn dò hỏi anh để anh đề phòng. Và anh có nhớ không, khi bọn chúng bắt anh rời chiếc xe để vào căn nhà đó, em đã nắm chặt tay anh không muốn rời, em muốn báo cho anh, muốn ra hiệu cho anh, anh đã gỡ tay em ra... Sau đó, em hối hận mãi, hối hận về nỗi bất lực của em, về sự yếu hèn của em, hối hận vì nhỡ xảy ra chuyện gì không hay cho anh thì lương tâm em bao giờ có thể tha thứ cho em được !

        Em theo anh ra Huề. Em biết anh thường vào hiệu sách không phải để mua sách báo. Em cũng đã phát hiện ra cái điều Phương Lan đã nhầm tưởng anh là vị hôn phu của cô ta. Nhờ chiếc máy ghi âm em cài vào một chỗ bí mật, em theo dõi dược cuộc trò chuyện của hai người... Và, anh đã tỏ ra một người đàn ông rất mực cao thượng. Rồi sau đó, em biết anh gặp Tố Loan và Tố Loan đổi khác. Em cũng biết về mối quan hệ của anh với Mai Lan, và hoàn cảnh đáng thương tâm của chị ấy... Em biết tất cả những điều đó và em đã im lặng. Không những im lặng em lại còn trao cho anh những tấm ảnh và giữ kín những tấm ảnh khác mà đáng lẽ em phải nộp cho C.IA. Riêng việc ấy cũng đã đủ làm cho tính mạng em bị đe dọa. Riêng việc ấy cũng đủ để nói lên tấm lòng của em đối với anh.

        Anh yêu quí ! Ở Huế, cũng như ở Sài Gòn, em đã tiếp xúc với nhiều hạng người, đã "lăn" vào phong trào thanh niên, sinh viên, đã gập gỡ các giới trí thức, đã chuyện trò với các tín đồ Phật giáo. Ở đâu, em cũng thấy mọi người bất mãn, không công nhận chính quyền quốc gia. Ở đâu em cũng nghe người ta nói đến truyền thống anh hùng yêu nước của dân tộc, người ta cũng ca ngợi những người kháng chiến, ca ngợi cụ Hồ Chí Minh... Ở đâu, người ta cũng nói đến chuyện đấu tranh cho độc lập, tự do, cho một xã hội công bằng và hạnh phúc... Càng tiếp xúc, em càng thấy em lạc lõng em càng thấy run sợ. Mọi người như một làn sóng vĩ đại, đang dâng lên, mạnh mẽ, to lớn, có thể cuốn phăng đi, nhận chìm hết tất cả những trở ngại. Em cảm thấy em bé bỏng quá, chống lại làm sao được cả một sức mạnh phi thường của làn sóng vĩ đại đó.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #151 vào lúc: 26 Tháng Tư, 2018, 04:09:44 am »


        Chỉ lộ hình tích ra một chút, em cũng sẽ bị cuốn phăng đi, nhận chìm đi ngay lập tức.

        Em thường xuyên phải tiếp xúc với bọn Mỹ, bọn C.IA. Chúng chỉ bàn với em những việc dò xét, thủ tiêu, giăng bẫy. Chúng chỉ nói đến chuyện tiền bạc, địa vị, lối sống Mỹ để nhử em, và đem chuyện chết chóc để dọa em. Em tiếp xúc với những người trong chính quyền quốc gia. Họ cũng như chú em, chỉ bận tâm lo mua nhà, sắm ô-tô, gửi vốn ra nước ngoài, giữ ghế này, tranh chức nọ.

        Thì ra tất cả những điều bọn Mỹ nói với em về một “quốc gia hùng cường tự do”, "một chính quyền chống Cộng sản hữu hiệu" là như thế,những điều họ nói với em về làm việc cho Thế giới tự do, cho “tương lai của nước Việt Nam tự do“ thực ra chỉ làm chỉ điểm cho họ, giúp họ thực hiện những âm mưu đen tối. Càng ngày em càng hiểu rõ điều đó. Càng hiểu rõ điều đó, em càng thấy những việc em làm thực là vô nghĩa, là xấu xa. Cả tuổi trẻ đẹp đẽ của em, bao nhiêu công sức ăn học của em không phải để làm những việc như vậy. Càng ngày, em càng ghê sợ những việc em làm.

        Anh yêu quí !Bao nhiêu lần em nghĩ đến anh, anh có biết không ?Giữa một cái xã hội rối ren, lúc nào em thấy anh cũng thật trong sáng. Anh không màng đến địa vị, không bị quyến rũ bởi giàu sang, không sợ hiểm nghèo. Không như em, anh đã hiểu rõ con đường anh đi, anh dã có một lý tưởng để anh theo. Và em cảm thấy con đường anh đi, lý tưởng anh theo là đúng. Bởi em thấy nhân dân đi theo con đường ấy, lý tưởng ấy đã làm chuyển biến cả những người như Thúy Hằng, Tố Loan. Bởi vì em tin anh, anh yêu quí, em tin anh không bao giờ làm điều gì xấu xa, không bao giờ nhầm lẫn trong việc chọn đường đi. Em tin anh như tin ở điều lành, tin ở lương tâm.

        Không phải chỉ tin anh. Dần dần, em thấy ngoài anh ra, em không còn nghĩ đến ai nữa. Em đã yêu anh. Vâng em đã yêu anh, một tình yêu tuyệt vọng vì em biết rằng không bao giờ anh yêu em cả, một tình yêu đầy mâu thuẫn, vì anh và em ở hai trận tuyến đối lập nhau.

        Anh yêu quí ! Bây giờ thì anh hiểu em rồi chứ ! Anh đã hiểu nỗi đau khổ của em rồi chứ ! Em như đứng giữa một cơn lốc cuồng bạo, dữ dội mà không tìm thấy đường ra. Tất cà những gì đẹp đẽ của thuở thiếu thời của em đều tan vỡ. Tất cả những gì em nhận thức ra được thì sức em không thể theo được. Em không thể thoát khỏi sự khống chế chặt chẽ của C.IA. được vì em biết chúng rất tàn nhẫn, chúng sẽ khử em một cách không thương tiếc. Em cũng không thể đi theo Cách mạng được vì em biết do hoàn cảnh gia đình, do quá trình sinh trưởng của em, do lối sống và những việc làm của em. Em chỉ còn có anh nhưng anh thật là xa vời với em, em biết sẽ chẳng bao giờ anh yêu em cả ? Anh yêu quí, em có còn gì nữa dâu ? Tất cả thế là hết !

        Viên thuốc nhỏ em đang cầm ở tay đây sẽ giải quyết tất cả nỗi bế tắc của cuộc đời em. Ngay cả trong lúc này, em cũng chỉ hoàn toàn nghĩ đến anh. Em muốn làm một việc gì để sửa lại một phần lỗi lầm để cái chết của em được phần nào thanh thản. Em xin gửi theo đây toàn bộ những cuộn phim, những tài liệu chỉ do mình em thu thập, mình em giữ, không hề một người thứ hai nào có hoặc biết được. Gửi cho anh để làm gì, chắc anh biết cho tấm lòng em.

        Chỉ có một điều em muốn nói thêm với anh nữa, xin anh hãy tin em, hãy tin ở lời trối trăn của một người sắp từ giã cõi đời : bọn C.IA. đã "đánh hơi" thấy ở anh một vấn đề gì. Chúng sắp cử Uy-li-am Ăng-déc-xơn ra. Em xin anh hãy giữ mình, xin anh hãy thận trọng. Em chẳng biết nói gì hơn nữa.

        Anh yêu quí ! ''Người ta" trao cho em một khẩu súng lục nhỏ nhắn bắn không có tiếng nổ và một viên thuốc. Khi trao cho em việc theo dõi anh, "người ta" bảo với em khẩu súng ấy không những dùng để tự vệ mà lúc cần, phát hiện thấy ở anh có vấn đề gì nguy hiểm cho người Mỹ, cho "Chính quyền quốc gia" thì cứ khử đi. Em chưa dùng đến khẩu súng ấy. Thay bằng viên đạn của khẩu súng em gửi bức thư này. Còn em, phần dành cho em là viên thuốc !

        Anh yêu quí ! Em mong anh lúc này nghĩ về em hãy nghĩ đến hình ảnh cô em gái nhỏ, cô bạn sinh viên hồn nhiên từng sống với anh những ngày đẹp đẽ, từng có với anh những kỷ niệm vui buồn. Một lần nữa, xin anh hãy giữ mình, anh hãy thận trọng. Vĩnh biệt anh ! Vĩnh biệt anh yêu quí !”


VÂN ANH       
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #152 vào lúc: 27 Tháng Tư, 2018, 07:02:21 am »


38. TẤN BI KỊCH Ở KI-LÔ-MÉT 13 + 500.

        LÊN-SĐÊN dựa lan can, đăm đăm nhìn về phía cổng, nóng ruột, lẩm bẩm một mình :"Quái lạ ! Quá nửa giờ rồi mà hắn vẫn chưa vác mặt đến. Lại bị đệ nhất phu nhân níu áo rồi chăng ? Hắn trở vào phòng, đi đi lại lại như đếm từng viên gạch, rồi lững thững đến tủ sách, ngắm nhìn dãy bìa sách bọc da, bọc simili, gáy chữ vàng óng ánh : toàn một loại truyện trinh thám, tình báo, án mạng... của các tác giả Mỹ, Anh trong đó có nhiều kẻ là người của F.B.I.1, của C.I.A., của D.I.A., của Intelligence service2- Có cả những tác phẩm mà "tác giả" là những tù nhân can tội hiếp dám, giết người, đang ngồi trong nhà lao viết về đời mình. Xen vào đó, có một sổ tiểu thuyết phiêu lưu, mạo hiểm, một số tiểu thuyết về dục tính. Đọc lướt những tên sách "Vụ bắt cóc Ai-sơ-man", "Tôi giết bốn mươi bảy người", "Tên tướng cướp đáng yêu", "Người đàn bà dâm đãng" v.v...Lên-sđên không thấy hấp dẫn như mọi khi. Hắn quay phắt lại, đến một chiếc ghế cạnh cửa sổ, ngồi phịch xuống, dở một cuốn an- bom, dán mắt vào những tấm ảnh phụ nữ khỏa thân đủ các kiểu.

        Bỗng có tiếng gõ cửa :

        - Xin mời vào - Lên-sđên gập vội cuốn an-bom và nói.

        Cửa phòng mở. Một tên Mỹ dáng người chắc nịch, vội vã bước chân vào như bị ma đuổi.

        - A, giáo sư Phi-sin ! Chào ông bạn quí mến ! Tôi đợi ông lâu bằng một thế kỷ đã qua. Xin mời ông bạn ngồi.

        - Chào thiếu tướng. Xin thứ lỗi về sự chậm trễ của tôi. Sắp ra xe hơi thì bà cố vấn Nhu mời gặp hỏi ý kiến về một số vấn đề khẩn cấp - Phi-sin buông rơi tấm thân nặng nề xuống ghế bành, duỗi dài hai chân ra một cách mệt mỏi.

        Lên-sđên cười nhếch nửa miệng :

        - Rồi rút ra không được nữa phải không ? Như thế tuy tốt nhưng mà ông bạn thực hiện quốc sách của ta quá chậm đấy. Đáng lẽ ngay từ những ngày đầu tiên mới đến dinh Gia Long, ông bạn đã phải được ”mời đến gặp đế hỏi ý kiến riêng về một SỐ vấn đề khẩn cấp" luôn rồi mới phải.

        Phi-sin nhún vai :

        - Không phải tại tôi, mà do hoàn cảnh. Thiếu tướng còn lạ gì. Thằng chó chết Phan Thúc Định lúc ấy ở đây. Thằng ấy đẹp trai làm cho con đàn bà ấy mê tít.

        Lên-sđên mở hộp xì gà, mcd Phi-sin rồi khề khà :

        - Dù sao giáo sư cũng hơi kém đấy ! Kém bọn Pháp, kém những thằng Cô-nhi, Sa-lan trước đây. Mấy thằng ấy có "ảnh hưởng" rất lớn trong cái đám quí phu nhân ở nước này lắm đấy...

        Rồi hắn ngẫm nghĩ, suy tư và nói :

        - Từ chuyện đó, tôi liên hệ sang chuyện khác. Bọn Pháp tuy phải rút lui nhưng nền văn hóa của chúng vẫn còn ảnh hưởng khá sâu sắc trong đám trí thức ở cái xứ sở này.) Muốn nắm chắc được bọn bản xứ, chúng ta phải du nhập lối sống Mỹ vào đánh bạt ảnh hưởng của nền văn hóa Pháp, cả những nền nếp, thói tục cổ truyền của bọn bản xứ đi.

        Phi-sin bỏ điếu xì gà xuống bàn, nói :

        - Thiếu tướng cho rằng công việc Mỹ hóa ở đây, chưa có kết quả chăng ? Mỗi năm chúng ta đã du nhập vào miền Nam bé nhỏ này hàng trăm tán sách báo, tạp chí, phim ảnh Mỹ... Ngoài ra lại còn có sách báo và phim ảnh của các nước đồng minh như Tây Đức, Trung Hoa Dân Quốc, Nhật Bản... Chúng ta đã đỡ đầu cho hàng vạn đứa sang Hoa Kỳ học. Chúng ta đã đưa sang hàng chục đội nhạc kích động, thoát y vũ... từ Hoa Kỳ sang đây biểu diễn. Chỉ mới dăm năm thôi, đường phố Sài Gòn này ngập màu ka-ki và mũ cát-két Mỹ, các cửa hàng giải khát, tiệm nhảy ngập nhạc Mỹ, rượu Mỹ, nước cô-ca cô-la, các rạp chiếu bóng chiếu toàn phim Mỹ. Trí thức bản xứ thì thích nói tiếng Anh, uống rượu uýt-ky. Thanh niên thì thích vào hộp đêm, thích đi Mỹ... Thiếu tướng nghĩ xem, chúng ta có chạy nhanh hơn bọn Pháp trước kia không ?

        Nghe Phi-sin, Lên-sđên có vẻ khoái chí :

        - Đúng ! Đúng ! Giáo sư nói rất đúng ! Tôi có chê trách giáo sư đâu ! Trái lại, mọi người Hoa Kỳ kể cả tổng thống lẫn ngài giám đốc Cục Tình báo trung ương đều công nhận công lớn của giáo sư trong việc này. Nhưng chúng ta phải làm mạnh, làm nhanh hơn nữa.

        Lên-sđên đứng lên, bước đến gần Phi-sin, thân mật vỗ vai Phi-sin, nói tiếp :

        - Thôi, hãy xếp chuyện đó lại. Xin bàn công việc chính của chúng ta hôm nay : việc Phan Thúc Định.

        Hắn trở về chỗ ngồi, nốc một hơi cạn cốc uýt-ky, khà một tiếng, lau mép. Nhìn tập hồ sơ trước mặt, hắn nói :

                - Thằng Phan Thúc Định là người như thế nào ? Tại sao Diệm, Nhu, Cẩn đều tin hắn ? Trong lúc ấy, hắn vẫn là đối tượng nghi ngờ của ta. Bất cứ ai mà ta không nắm được, ta cũng phải đề phòng. Đối với tôi, cái dấu hỏi về thằng Phan Thúc Định bây giờ lại càng rõ rệt. Tôi cho rằng nó không phải là người của Pháp như ta nghĩ...

----------------
        1. Cơ quan mật vụ liên bang Mỹ.

        2. Cơ quan tình báo Anh.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #153 vào lúc: 28 Tháng Tư, 2018, 12:46:59 am »


        Lên-sđên ngừng lại, Phi-sin tò mò giương mắt nhìn Lên- sđên, hỏi :

        - Thế hắn là người của ai ?

        Lên-sđên thủng thẳng :

        - Dựa vào những sự việc đã xảy ra, theo sự phán đoán của tôi, có thế hắn là... Việt cộng.

        Phi-sin kinh hoàng. Hắn ồ ồ mấy tiếng ở cổ bọng và phải tựa lưng vào ghế, trân trân nhìn Lên-sđên. Lên-sđên vẫn lạnh lùng :

        - Vân Anh tự tử. Tôi xem kỹ lại những báo cáo của Vân Anh về Định thì   thấy nhiều cái rất chung chung. Cái chết của Vân Anh có nhiều điều bí mật mà chúng ta chưa hiểu rõ hết. Lục soát người Vân Anh và toàn bộ chỗ ở, đồ đạc không thấy một tài liệu gì liên quan đến thằng Định cả. Thế là thế nào ? Cái   chết của Vân Anh có liên quan đến

        thằng Định, bởi vì một trong những việc chính chúng ta giao cho Vân Anh là theo dõi Phan Thúc Định. Tại sao Vân Anh chết ? Xét kỹ thì đúng là chết vì viên thuốc độc đặc biệt của chúng ta. Nhưng tại sao cô ta chết ? Cô ta chết làm chúng ta mất một đầu mối về thằng Định. Tôi tiếp tục cho thẩm tra các đường dây, các việc khác về hắn. Kế hoạch "GIÓ ĐÃ XOAY CHIỀU" ngoài người của chúng ta, ngoài Ngô Đình Cẩn ra thì chỉ có hắn biết. Thế mà lúc thực hiện kế hoạch đó, tại sao chúng ta bị vấp hết thất bại này đến thất bại khác, cứ y như là bọn Việt Cộng nắm hoàn toàn được kế hoạch đó và biết trước từng bước đi của ta để mà đánh lại. Chẳng lẽ anh em Ngô Đình Thục, Ngô Đình Cẩn lộ ra? Chẳng lẽ Tô-ma và Trần Kim Tuyến lộ ra ? Vậy thì ai ?

        Phi-sin nghe như uống từng lời. Hắn chớp chớp mắt như chợt khám phá ra một đièu gì những vẫn ngồi im nghe Lên-sđên nói. Lên-sđên rót một cốc uýt-ky nữa, tợp một hơi, rồi tiếp :

        - Ngược lên nữa, mấy năm trước đây, bản danh sách Việt Cộng Sài Gòn - Chợ Lớn nằm vùng, ngoài chúng ta có thì Phan Thúc Định cũng có. Tại sao bọn Việt Cộng nằm vùng đó chạy thoát hết ? Chẳng lẽ tôi - Lên-sđên - hay giáo sư Phi-sin báo tin cho Việt Cộng ? Chẳng lẽ Ngô Đình Diệm hay ông cố vấn Ngô Đình Nhu báo tin cho Việt Cộng ? Vậy ai báo tin ?

        Phi-sin đứng bật dậy :

        - Thế thì đúng thằng Định là Việt Cộng rồi !

        Lên-sđên giơ tay ra hiệu cho Phi-sin ngồi xuống.

        - Xin giáo sư cứ bình tĩnh. Lúc nãy tôi nói có thể hắn là Việt Cộng, bởi vì tội còn băn khoăn ở mấy điểm này : Ông Ngô Đình Diệm cứ cam đoan hắn là ân nhân, đã cứu sống ông ta thoát khỏi bàn tay của bọn Cộng sản hồi năm 1946. Gia đình hắn ông Diệm biết rất rõ là một gia đình chống Cộng sản từ gốc và bị Cộng sản sát hại ; trong một cuộc thử thách, thấy hắn tỏ ra trung thành với ông Diệm và bọn chống Cộng ở xứ này. Vì vậy, gia đình họ Ngô tín nhiệm, bảo vệ hắn.

        Phi-sin đã ngồi xuống nhưng vẫn cựa quậy ở trong chiếc ghế bành như cảm thấy không yên ổn.

        -  Theo ý tôi, cứ cho bắt hắn nhốt lại hoặc đánh cho một trận, hoặc cho một liều thuốc "Xô-đi-ôm Pen-ta-hôn" 1 rồi đem thử bằng "máy nói sự thật" thì ra hết. Việc gì mà thiếu tướng phải quan tâm nhiều.

        Lên-sđên lắc đầu, không tán thành ý kiến của Phi-sin :

        -  Không được ! Bắt nó, tra tấn nó, không khó khăn. Nhưng bắt nó đế mọi người biết, là một điều thất sách vì tai tiếng sẽ ầm lên, báo chí sẽ rêu rao là ta bị lừa, là ta để Việt Cộng lọt vào những chức vụ cao mà không biết. Như thế chẳng khác nào ta công khai tuyên truyền cho sự hoạt động của Việt Cộng, công khai thừa nhận sự thất bại của ta. Ngài Đa-lét sẽ khiển trách chúng ta. Nguyên tắc của C.I.A. là chỗ nào chúng ta cũng phải nhúng tay vào nhưng không chỗ nào chúng ta được để lộ bàn tay chúng ta ra. Vả lại, ông bạn thân mến ạ, Phan Thúc Định đúng là người của Việt Cộng thì dù có trời đánh, hắn cũng không phun ra điều gì đâu. Bắt cóc, tra tấn cũng vô ích mà thôi...

        Phi-sin gật đầu :

        -  Thiếu tướng nói rất đúng ! Làm như vậy là mình thụ động. Hay nhất là "khử" hắn đi. Đối với chúng ta, tất cả những kẻ nào nghi vấn, chúng ta đều "khử". Dùng xong rồi cũng khử đi ! Vướng đến công việc của chúng ta, cũng "khử". Trót lộ ra cũng "khử' ! Đối với thằng Phan Thúc Định "khử" đi là xong chuyện, khỏi bận tâm, đỡ hậu hoạn. Nhưng một mũi tên không nên chỉ hạ một con mồi, tôi nghĩ có một cách như thế này...

        Phi-sin ngừng lại, thong thả hít một hơi xì gà như để nhấm nháp, tự thưởng thức cái ý kiến hay ho của mình. Lên-sđên vội xua tay nói rất nhanh :

        - Khoan ! Khoan ! Ông bạn thân mến ! Đừng nói cái kế ấy ra vội. Tôi cũng vừa có một ý kiến nẩy ra trong đầu. Chúng ta hãy viết những ý nghĩ của mình ra một mảnh giấy riêng xem có giống nhau không.

        - Ô-kê !

        Phi-sin reo lên chấp nhận một trò chơi lý thú. Lên-sđên đưa cho Phi-sin một mảnh giấy. Hai tên cùng rút bút ra, cúi xuống hý hoáy viết. Sau vài phút, hai tên trao đổi mảnh giấy với nhau. Đọc xong, cả hai cùng phá ra cười.

        Phi-sin nốc một lúc hai cốc uýt-ky, quẳng qua cửa sổ điếu xì-gà hút dở, vội vã bắt tay Lên-sđên :

        - Đúng như châm ngôn "những tư tưởng lớn thường gặp nhau". Thôi cứ thế nhé... Bây giờ, tôi xin phép vì...

        Hắn nháy một bên mắt :

        - "Đệ nhất phu nhân"... còn hẹn gặp để bàn công việc.

        Lên-sdên đưa hắn ra đến cửa, chìa tay ra :

        - Chúc ông bạn thân mến gặp nhiều may mắn !

        - Rất cảm ơn thiếu tướng !

----------------
        1. Sodium Pentahom : Một thứ thuốc của cơ quan tình báo C.IA đặt làm để dùng lúc cần muốn khai thác ai điều gì.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #154 vào lúc: 29 Tháng Tư, 2018, 02:42:44 am »


*

*       *

        Phòng họp chỉ huy sở "lực lượng đặc biệt Mỹ" ở Huế hôm nay được trang hoàng lộng lẫy. Hơn bốn chục nhà báo đủ các màu da được mời đến. Đông nhất và nhộn nhất vẫn là các ký giả phương Tây. Người thì đứng ngắm chân dung Tổng thống Ken-nơ-đi được lồng trong chiếc khung gỗ chạm trổ, sơn son thếp vàng kiểu Á Đông. Người thì ngồi bắt chân chữ ngũ trên chiếc ghế bành ở góc phòng, miệng phì phèo xì gà, rồi ngửa cổ thả khói, trầm tư mặc tưởng. Người thì đang tán mấy cô chiêu đãi viên mặc áo dài ni-lông trắng toát, đang đi lại mời nước giải khát. Có những người tưởng chừng như lâu năm mới gặp nhau, đứng túm tụm, cười nói vui vẻ. Ngoài hành lang, một tốp khác đứng ngắm cảnh sông Hương.

        Chủ trì cuộc họp là Xmít. Xmít hớn hở trong bộ quần áo phẳng nếp, bông hoa mai vàng chóe trên cổ, đi lăng xăng từ góc này sang góc khác, bắt tay từng người khách.

        Chiếc đồng hò lớn treo trên tường thong thả điểm 9 tiếng. Các nhà báo lục tục vào chỗ ngồi. Một trung úy Mỹ tiến lên chiếc mi-crô, đặt trước một chiếc bản đồ lớn treo choán hết cả bức tường, cúi đầu chào các nhà báo, lấy giọng trịnh trọng :

        - Thưa quý vị thân mến ! Chiều qua nhiều tiếng nổ đã làm chấn động thành phổ Huế cổ kính này. Trước đây, mấy phút thôi, nhiều vị có mặt trong phòng này cũng bàn tán và còn thắc mắc về những tiếng nổ đó. Xin tiết lộ với quý vị điều bí mật : những tiếng nổ đó lúc đầu là của bọn Việt Cộng và lúc sau là của lực lượng đặc biệt chúng tôi. Việt Cộng đã hoạt động như thế nào ? Nhằm mục đích gì ? Chúng tôi đã trừng trị bọn chúng ra sao ? Quý vị nắm giữ các cơ quan ngôn luận, có nhiệm vụ thông tin cho dân chúng rõ, chúng tôi rất hân hạnh được mời quý vị đến đây để trình bày với quý vị chi tiết của sự việc. Xin trân trọng giới thiệu Thiếu tá Xmít của chúng tôi lên nói chuyện với quý vị về chiến thắng thần kỳ của chúng tôi. Đó là lý do cuộc họp báo hôm nay.

        Hắn mỉm cười, nghiêng đầu, một tràng pháo tay lẹt dẹt. Thiếu tá Xmít đã đứng sẵn phía sau, tiến lên, ngực ưỡn ra để mọi người nhìn thấy hai hàng mề đay sặc sỡ trên nắp túi áo ka-ki. Hắn cố lấy giọng êm dịu, hấp dẫn :

        - Thưa quý vị thân mén ! Để quý vị khỏi nóng lòng chờ đợi, tôi xin phép quý vị cho đi thẳng vào câu chuyện... vè trận chiẽn thắng của lực lượng đặc biệt Mỹ chiều qua, đã đánh tan một trận phục kích của Việt Cộng và tiêu diệt hoàn toàn lực lượng của Việt Cộng.

        Xmít tiến tới chiếc bản đồ lớn. Tiếng gót giày hắn vang lên trong phòng họp hoàn toàn im lặng. Hắn cầm lấy chiếc gậy chỉ bản đồ :

        - Thưa quý vị ! Đây là bản đồ vùng chiến thuật I (Xmít đưa gậy khoanh tròn chiếc bản đồ và chỉ vào một điểm) và đây là địa điểm đã xảy ra cuộc phục kích của Việt Cộng chiều hôm qua : ki-lô-mét 13 + 500 đường hàng tỉnh tây bắc thành phố Huế. Để quý vị biết tường tận hơn, xin mời quý vị xem tấm bảng này...

        Tên trung úy Mỹ khiêng ra một tấm bảng nhựa đặt trên giá. Trên bản có vẽ phấn màu ngang dọc.

        - Chúng tôi cho phóng đại một trăm phần lớn hơn trên tấm bảng này. Trên đường hàng tỉnh này, đến đây có mấy chỗ ngoặt, cây cối xum xuê, rậm rạp. Đó là một điểm thuận lợi cho bọn du kích Việt Cộng phục kích. Lần này, chúng chủ mưu giết hại một nhân vật trọng yếu của chính quyền quốc gia, một nguời đã có công lớn với Ngô Tổng thống và rát có uy tín trong giới trí thức...

        Xmít ngừng lại một chút bắt mọi người chờ đợi để câu chuyện của mình thêm hấp dẫn. Quả nhiên, có mấy tiếng xì xào : "Ai ? Ai vậy ?". Xmít nói tiếp :

        - Chắc quý vị có mặt ở đây không ai là không biết ông... Phan Thúc Định (trong hàng ngũ ký giả có tiếng "ồ", có tiếng hỏi lại kinh ngạc "Phan Thúc Định ?"). Vâng, ông Phan Thúc Định là một nhà trí thức yêu nước, cố vấn thân cận của tổng thống Ngô Đình Diệm, đã từng theo tổng thống từ những ngày tổng thống sống lưu vong ở Hoa Kỳ, đã từng có nhiều cống hiến lớn lao đối với tổng thố ng, từ những ngày tổng thống mới về nước, được tổng thống cử ra đây giúp việc ngài Ngô Đình Cẩn. (Cả phòng họp lắng đi, theo dõi từng lời của Xmít). Qua những tin tức tình báo và qua nghiên cứu hiện trường sau khi cuộc đọ súng kết thúc, chúng tôi có thể trình bày với quý vị diễn biến cụ thể như sau : Cố vấn Phan Thúc Định có thói quen cứ chiều thứ bảy đi dạo chơi uých-ken1 phía Kim Long, vào khoảng 18, 19 giờ sẩm tối, ông trở về nội thành. Nắm được quy luật đó, bọn Việt Cộng tìm cách hại ông. Cũng như gần đây, chúng đã giết nhà trí thức quốc gia đi theo chúng từ ngày đầu kháng chiến là giáo sư Lê Mậu Thành, bây giờ đến việc ám hại ông Phan Thúc Định, một nhân vật trọng yếu của chính quyền quốc gia, Việt Cộng định khủng bố những trí thức yêu nước, đe dọa những người trung thành với quốc gia và hoạt động cho tình thân hữu Việt- Mỹ. Chúng định đánh một đòn vào chính phủ Việt Nam cộng hòa, kích động những kẻ chống đối lại tổng thống Ngô Đình Diệm, tạo nên một tiếng vang về chiến công của chúng trong đám dân chúng dễ bị lừa gạt. Chúng định đánh một đòn quân sụ nhỏ nhưng có ý nghĩa chính trị lớn.

--------------
        1. "Uỷch-ken" (week-end) : Cuộc giải trí nghỉ ngơi cuối tuần.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #155 vào lúc: 30 Tháng Tư, 2018, 05:52:09 am »


        Chúng bố trí hai tiểu đội, phục kích ở quãng ki-lô-mét 13+500 này. Chúng dò biết, ông Phan Thúc Định theo thường lệ sang chơi phía Kim Long. Lúc 18 giờ 30, ông Phan Thúc Định lái chiếc Méc-xê-đét trở về thì sa vào cạm bẫy và bị chúng hạ sát. (Giọng Xmít rầu rĩ). Chiếc xe Méc-xê-đét của ông Định bị bắn cháy và ông đã bị thiêu chết trong xe. Gây xong tội ác, bọn Việt Cộng tìm cách rút lui... (Xmít lại ngừng lại một phút trước khi đổi giọng). Tuy nhiên, chúng không thoát được sự trừng phạt. Chúng tôi được tin mật báo về cuộc phục kích của Việt cộng. Lực lượng đặc biệt chúng tôi đã kịp thời triển khai theo hai ngã đường, khép vòng cung đến tìm cách cứu ông Định và tiêu diệt Việt cộng. Chúng tôi hành quân đến nơi thì chúng đã giết mất ông Định rồi. Lực lượng đặc biệt của chúng tôi lập tức bao vây bọn sát nhân. Bị bao vây bất ngờ, rút lui không kịp, mấy ngả đường đều bị chặn, toàn thể tiểu đội Việt Cộng bị chúng tôi tiêu diệt hết.

        Tên trung úy Mỹ lại xuất hiện, đưa cho Xmít máy tẫm ảnh phóng to. Xmít giơ từng chiếc lên trước mắt các nhà báo :

                - Xe cùa ông Định bị bán cháy và ông bị chết thiêu trong xe

        - Đây là cố vấn Phan Thúc Định với chiếc Méc-xê-đét màu nâu... Đây là bức ảnh chụp chiếc xe sau khi bị du kích Việt Cộng bắn cháy. Đây là bức ảnh của ông cố vấn bị chết trong xe... Đây là ảnh xác các du kích Việt cộng ngay trên địa điểm chúng gây ra tội ác... Và đây, là những tang chứng cụ thể...

        Xmít quay vào phía trong ra hiệu cho mấy tên lính Mỹ khệ nệ khiêng ra mấy khẩu tiểu liên, trung liên, một số lựu đạn. Xmít chỉ những thứ đó, nói :

        - Những vũ khí đạn dược của bọn Việt Cộng mà chúng tôi bắt được tại trận, đều mang nhãn hiệu Nga Sô và Trung Cộng.

        Xmít cao giọng hãnh diện như một diễn viên thấy vai mình đóng đã thành công. Một số nhà báo vỗ tay. Những chiếc máy ảnh, máy quay phim giơ lên. Ánh đèn nháy lóa mắt. Tiếng máy quay sè sè.

        Xmít đợi cho cản phòng trở lại im lặng rồi mới nói tiếp giọng bùi ngùi :

        - Cố vấn Phan Thúc Định là người bạn thân thiết của cá nhân tôi. Tôi hiểu rõ ông ấy. Đây là một người tài giỏi, thông minh, chịu ảnh hưởng sâu sắc của văn hóa phương Tây, người có tinh thần quốc gia và có lý tưởng chống Cộng. Ông mất đi là một thiệt thòi lớn cho chính phủ Việt Nam Cộng hòa, cho thế giới tự do. Xin quý vị để một phút mặc niệm ông, người bạn thân mến của chúng ta, người đã suốt đời đấu tranh cho sự nghiệp chống Cộng cao cả...

        Mấy chục cái đầu cúi xuống và khi những cái đầu ấy ngửng lên thì cả phòng lại nhộn nhịp với những tên lính Mỹ quân phục chỉnh tề, những nữ chiêu đãi viên Việt Nam ăn mặc diêm dúa, lăng xăng đi từng bàn rót rượu. Xmít mời mọi người chúc mừng chiến thắng vang dội của lực lượng đặc biệt Mỹ.

        Cuộc họp kết thúc. Một nhà báo bắt tay Xmít, nói :

        - Xin chúc mừng thắng lợi của thiếu tá. Mong mỏi rằng cuộc họp sau, tôi sẽ có hân hạnh được bắt tay ngài trung tá Xmít.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #156 vào lúc: 01 Tháng Năm, 2018, 03:44:28 pm »

        
*

*       *

        Buổi họp báo của Xmíl đưực truyền đi rất nhanh vói những đầu đề giật gân "Một tội ác của Việt Cộng bị trừng trị", "Cuộc phản công phục kích trên đường 13 + 500 Huế”, ”Một nhân tài bị giết” v.v... Ngay trong ngày hôm đó, tin Phan Thúc Định bị giết cùng một lúc được tiếp nhận ở mỗi nơi một khác.

        ... Ở dinh Gia Long, Ngô Đình Diệm và Ngô Đình Nhu đang họp với Trần Kim Tuyến thì cửa phòng đột ngột mở không có tiếng gõ báo trước. Ba người giật minh, Trần Kim Tuyến sờ nhanh vào khẩu súng ngắn. Giữa khung cửa mở rộng, hiện ra trước mắt họ là Trần Lệ Xuân mặt mày hớt hải. Ngô Đinh Nhu đứng bật dậy :

        - Cái gì thế !

        - Các anh chưa được tin gì à ?

        - Sao ? - Máy người lo lắng hỏi, óc nghĩ đến một cuộc đảo chính, một cuộc nổi dậy nào đó hoặc một tin tức về người Mỹ thay đổi thái độ với anh em họ Ngô.

        Trần Lệ Xuân đưa một tay lên giữ ngực :

        - Phan Thúc Định chết rồi !

        Ngô Đình Diệm sửng sốt :

        - Làm sao ?

        - Việt Cộng giết !

        - Sao thím biết ?

        - Các ký giả vừa truyền tin cuộc họp báo của lực lượng đặc biệt Mỹ ở Huế, kèm theo các bức anh chụp tại chỗ.

        Không khí nặng nề. Trần Kim Tuyến cố giấu vẻ thản nhiên, tò mò nhìn hai anh em họ Ngô. Ngô Đình Diệm chống tay bên má, ngồi im, vẻ buồn bã, choáng -váng hiện trên khuôn mặt bừ bự. Ngô Đình Nhu rít một hơi thuốc lá dài. Hắn từ từ nhả khói ra cả mũi lẫn miệng. Mắt hắn lờ đờ. Nhìn hắn người ta không biết hắn vui hay hắn buồn khi nhận được tin đó.

        Tràn Lệ Xuân có ý trách móc :

        - Định cứ ở trong này với chúng ta thì đâu đến nông nỗi này !

        Ngộ Đình Nhu gạt đi :

        - Việc cần thiết thì mới để anh ta ra ngoài ấy chứ. Cái anh này cũng hay sơ xuất lắm...

        Trần Lệ Xuân nhìn chồng :

        - Em ra Huế đưa ma Định ! Dù sao anh ta cũng chẳng còn ai thân thích ở đây, chỉ có chúng ta.

        Ngô Đình Nhu không trả lời thẳng vào lời của vợ :

        - Đợi một chút nghe tôi dặn đã.

        Trần Lệ Xuân quay ra, khép cửa lại. Ngô Đình Diệm thở dài:

        - Cha bị Việt Minh giết, bây giờ đến con bị Việt Cộng giết. Chú Cẩn làm ăn thế nào lại để chúng nó loạn thế ! Tụi cảnh sát, tụi mật vụ Trung phần toàn là đồ án hại cả sao ? Tôi là bạn của thầy anh ấy. Thầy anh ấy đã gửi tôi, tôi để anh ấy chết thế này là tôi có lỗi. Chú Nhu ra hỏi trực tiếp chú Cẩn xem tình hình ra sao. Ông Tuyến ! (Trần Kim Tuyến "Dạ") Ông hạ lệnh ngay cho bọn cảnh sát Trung phần phải báo cáo đầy đủ vè cai chốt của Định cho tôi rõ, đứa nào không làm tròn trách nhiệm, ông tổng cổ nó đi. Bắt được thằng nào dính líu đến vụ phục kích mày thì bắn ngay, không cần xét xử gì cả. Không mạnh tay thì một ngày kia chúng nó sẽ vào cả đây cắt cổ chúng ta.

        Đôi mắt trắng dã của Ngô Đình Diệm long lên dưới hàng lông mày rậm. Giọng hắn quả quyết :

        - Đồng thời tỏ rõ cho mọi người biết ta rất ưu ái với những người có công với quốc gia : sẽ tổ chức tang lễ thật to cho Định và truy tặng anh ta đệ nhất đảng Bảo quốc bội tinh.

        ...Ở Tòa đại diện chính phủ tại Trung phần, Ngô Đình Cẩn nói chuyện bằng dây nói với Xmít. Ở cửa ra vào phòng làm việc của Cẩn, Lý Lâm đứng khoanh tay sừng sững. Gã lúc nào cũng như con mèo lừ đừ, tất cả sự nhanh nhẹn thu giáu vào bên trong để bát thần có thể tung ra, vươn tới, vật đổ một cái gì đó. Gã đứng đấy, nét mặt hầu như bất động, toàn bộ giác quan của gã hướng ra bên ngoài như một con chó trung thành với chủ, luôn luôn đi bên chủ, cảnh giác hướng tất cả thị giác, thính giác, khứu giác ra chung quanh. Những tiếng nói của Ngô Đình Cẩn ở trong phòng, do gã không chú ý đến nên vào tai gã câu được, câu chảng. Nhưng bỗng nhiên, gá tập trung sự chú ý vào những lời nói của Ngô Đình Cẩn trong khi gã vẫn nhìn ra bên ngoài và mặt gã vẫn không hề thay đổi. Bởi vì, gã nghe thấy những lời bất thường của Cẩn nhắc đến Phan Thúc Định vào dây nói.

        - Các ông hãy cho chúng tôi biết đầy đủ chi tiết cụ thể... Xác ông Phan Thúc Định, các ông để đâu ?... Không, chúng tôi không thể đợi một sự trả lời đầy đủ của ông Lên-sđên được, chúng tôi muốn biết ngay bây giờ. Chúng tái phản kháng các ông vì những hành động đơn phương của các ông, không có sự phối hợp của chúng tôi. Tại sao ngay chiều qua các ông không báo cho chúng tôi biết để chúng tôi cùng phối hợp với các ông? Chúng tôi sẽ phản kháng... về Tòa đại sứ Hoa Kỳ ở Sài Gòn, sẽ phản kháng với Bộ trưởng ngoại giao, quốc phòng Hoa Kỳ. Các ông phải chịu một phần trách nhiệm về cái chết của cố vấn đặc biệt của chúng tôi... Sao ? Ông bảo gì ?..
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #157 vào lúc: 02 Tháng Năm, 2018, 12:18:38 am »


        Thấy giọng thất thanh của Ngô Đình Cẩn, Lý Lâm liếc nhanh mắt nhìn chủ. Gã thấy chủ gã buông rơi ống nghe. Ngô Đinh Cẩn sững sờ, để ống nghe xuổng ngực như không dám nghe tiếp nữa. Mắt hắn tròn xoe. Mặt hắn ngây ra. Cái gì ở bên kia ống nghe đã làm hắn choáng váng đến thế ? Như định thần lại, Ngô Đình Cẩn lại vội vã áp máy nghe vào tai thật chặt đế nghe cho rõ hơn. Hắn hỏi dồn :

        - ... là Việt cộng à ? Xin lỗi, ông nhắc lại cho. Sao lại có thể thế được ? Ỏng phải chịu trách nhiệm về lời nói của ông. Ồng đừng nên quên rằng đây là người của tổng thống gửi ra, người mà tổng thống hiểu rõ từ gia đình đến bản thân, người đã từng có ơn cứu tổng thống ! Sao ! Ông Lên-sđên có đầy đủ tài liệu à ? Không lẽ nào ? Tui không tin được điều đó. Tui không tin ! Các ông phải trực tiếp trình bay với tổng thống...

        Ngô Đình Cẩn buông rơi chiếc ống nghe. Hắn bấm chuông. Một tên thư ký riêng hiện ra trước cửa buồng. Cẩn nói hấp tấp, một giọng nói khác với thường lệ của hắn :

        - Gọi cho tui giám đốc Nha cảnh sát ngay lập tức.

        Tên thư ký cúi đầu "Dạ !" quay ra thì Cẩn đã gọi giật lại :

        - Này ! Thôi... Cho anh lui...

        Tên thư ký ngạc nhiên, cúi đầu quay gót.

        Bỗng nhiên Cẩn mở ngăn bàn, nhìn vội các giấy tờ bên trong. Hắn lật từng tờ một xem. Hắn lại vội vã mở cái tủ sắt gắn chìm đựng công văn tài liệu mật riêng của hắn, có hai lần cửa sắt và khóa riêng do hắn giữ. Hắn lục lọi bên trong, mở từng cái cặp các-tông, từng cái phong bì đựng giấy má ra xem. Hắn hốt hoảng khóa tủ lại, đi vội như chạy về phòng ngủ. Lý Lâm im lặng, rảo bước theo sau. Hắn chạy đến chiếc két sắt, cũng được gắn chìm vào trong tường phòng ngủ. Hắn mở két. Tay hắn run run làn trên những chữ số. Lý Lâm đứng lại ở cửa phòng. Cẩn cám tuyệt đối không ai được vào phòng ngủ của hắn.

        Cánh cửa két sắt mở ra, lộ ra ba ngăn : ngăn dưới cùng xếp đầy vàng lá, ngăn thứ hai óng ánh kim cương và ngọc đủ màu, ngăn thứ ba xếp giấy tờ, thư từ riêng. Mắt Cẩn nhìn ngăn vàng và kim cương. Xưa nay, hắn không đếm, không biết có bao nhiêu vàng và kim cương nữa nhưng hắn thấy đống vàng và kim cương ấy không suy xuyển. Hắn có vẻ hơi yên tâm. Hắn rút những tập giấy ở ngăn trên cùng ra. Hắn nhìn qua một lượt và bàng hoàng... Hắn đóng sập cánh cửa két lại. Mồ hôi lám tấm trên trán, hắn lẩm bẩm : "Cái kế hoạch... Tấm bản đồ... Tấm bản đồ...".

        Hắn lật đật chạy ra ngoài hành lang, nói với Lý Lâm :

        - Truyền lấy xe. Gọi thêm máy thằng ở đội vệ sĩ đặc biệt theo tao.

        Lý Lâm bật di như một cái máy được ấn nút. Chiếc xe hơi riêng của Cẩn có kính chống đạn chạy ra giữa sân. Đằng trước và đằng sau là hai chiếc Uy-lít chở đầy vệ sĩ. Lý Lâm mở cửa sau chiếc xe đen. Ngô Đình Cẩn bước lên. Lý Lâm đóng sập cửa, mở cửa trước lên ngồi cạnh lái xe. Ngô Đình Cẩn hạ lệnh.

        - Đến nhà Phan Thúc Định.

        Ba chiếc xe lao vút ra cổng Tòa đại diện. Nghe tiếng còi xe, trông thấy ba chiếc này, các xe hơi khác, các xe gắn máy, xe đạp, người bộ hành, đẽu tránh rạt sang bên.

        Đến nhà Phan Thúc Định, bọn vệ sĩ ào ào nhảy xuống, đứa đứng gác ờ cổng, đứa đứng gác ở sân. Lý Lâm đưa mắt nhìn quanh ròi mở cửa xe đón Ngô Đình cẩn bước xuống.

        Ngô Đình Cẩn hạ lệnh gọi tên vệ sĩ của Phan Thúc Định ra hỏi. Người giúp việc nấu ăn cho Định cho biết Mai-khém đã đi cùng Định từ chiều hôm trước. Ngô Đình cẩn vẫy mấy tên vê sĩ cùng Ly Lâm theo mình vào nhà. Hắn hạ lệnh lục soát. Hắn trực tiếp đứng quan sát, bắt mở từng cánh tủ, lật từng tấm thảm trải, dở từng cái mặt ghế, giũ từng trang sách. Cửa tủ nào khóa thì hắn bắt phá ngay không thương tiếc. Hắn gỏ từng góc tường, chú ý từng khe nứt của gạch, cứ lồng lộn như một con thú bị thương.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #158 vào lúc: 03 Tháng Năm, 2018, 07:39:10 pm »


39. THOÁT HIỂM

        Buổi trưa ấy, Lý Lâm lừ lừ đi vào nhà. Thấy Lý Lâm về, Mai Lan vẫy bọn trẻ ăn cơm. Hai người cùng bọn trẻ ngồi vào bàn ăn. Chỉ có bọn trẻ con nói chuyện vài ba câu. Còn Lý Lâm và Mai Lan, bao giờ cũng vậy, thường im lặng, người nào việc người ấy làm, đôi lúc, cần thiết lắm, mới trao đổi vài câu cộc lốc, trống không. Sau đó, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng, chảng ai nói với ai.

        Ẩn cơm xong, không nén nổi, Lý Lâm bảo vợ :

        - Ông Phan Thúc Định ấy mà ...

        Nói xong gã ngừng lại. Mai Lan đã quen với lối nói nhấm nhẳng, diễn đạt ý nhiều khi khó khăn ấy của Lý Lâm, hỏi :

        - Sao ?

        Lý Lâm buông một câu nặng nhọc :

        - Chết rồi !

        Mai Lan giật mình, tái mặt hỏi dồn gã :

        - Sao ? Sao lại chết ? Chết thực không ?

        Tháy Mai Lan hỏi dồn, gã bực mình :

        - Không biết.

        Mai Lan cố trấn tĩnh, hỏi lại với giọng nhẹ nhàng :

        - Ông Định chết rồi à ? Anh bảo không biết cái gì ?

        Lý Lâm thủng thẳng :

        - Không biết tại sao ông ấy chốt. Nghe nói Việt Cộng giết...

        Mai Lan chép miệng, thở dài, tự nhiên một nồi buồn choáng ngập tâm hồn. Chị nhớ đến cái buổi cho con đi cấp cứu gặp Định. Chị nhớ đến những buổi Định đi lại thăm nom, giúp đỡ chị và các con chị. Ở con người ấy toát lên một phẩm chất tốt đẹp, làm cho người ta có thể tin cậy được. Nhưng tại sao lại làm cố vấn cho anh em họ Ngô ? Tại sao lại có thể giữ một chức vụ cao và tin cẩn đối với bọn "quốc gia” như thế được ? Tại sao anh ta lại liên lạc với những thằng phản động ở chiến khu cửa "ta" ? Và nếu mà "ta" giết thì tất phải như thế nào "ta" mới giết ? Hay tất cả những cử chỉ tốt đẹp kia của anh ta chỉ là giả tạo, chỉ để che đậy một âm mưu gì đó. Chỉ để nhằm mua chuộc mình ? Thế này thì mình còn hiểu thế nào được nữa ? Óc mình mụ đi mất ! Nhưng tại sao mình vẫn thấy buồn ? Anh ta là người tốt hay người xấu ?

        Lý Lâm lại thủng thảng :

        - Nhưng lạ lắm !

        - Lạ cái gì cơ ?

        - Lạ lắm ! Hình như ông ấy là ... Việt Cộng.

        Mai Lan sững sờ nhìn Lý Lâm, không nói được câu nào nữa. Lý Lâm thấp giọng như nói cho một mình nghe, mắt không nhìn Mai Lan :

        - Người Mỹ ghét ông Định. Cậu bắt khám nhà ông Định suốt cả buổi sáng. Hình như cậu mất cái gì quý lắm !

        - Khám có thấy gì không ?

        - Không thấy gì cả !

        Mai Lan cũng không hiểu ra làm sao nữa. Chị nhớ đến lời "các anh ấy” dặn : có gì đặc biệt phải háo cho "các anh ấy" biết ngay. Phải báo cho "các anh ấy" ngay !...

*

*        *

        Chiều hôm đó, tại trụ sở của C.I.A. ở Sài Gòn, Lên-sdên đã có trong tay bản báo cáo tỉ mỉ của Xmít và những bức ảnh, những biên bản về vụ "Phan Thúc Định bị Việt Cộng phục kích chết".

        Đang đọc một cách bình thản bỗng hắn cau mày chú ý theo dõi từng chữ một. Hắn giở chiếc ảnh chụp xác Phan Thúc Định ra, lật vội giấy tờ trong tập báo cáo, tìm cái biên bán khám nghiệm pháp y. Hắn nắm bàn tay dấm mạnh xuống bàn, la lên :

        - Hỏng rồi ! Đồ lợn ! Làm hỏng hết rồi !

        Hắn bấm chuông điện. Một tên Mỹ chạy ra, rập gót giày dứng nghiêm. Lên-sdên nói như thét :

        - Gọi ngay cho tôi ông Uy-li-am Ăng-đéc-xcm.

        Tên Mỹ quay gót. Lên-sđên nới nút cra-vát, cởi khuy cổ áo sơ-mi. Người hắn nóng bừng mặc dầu máy điều hòa nhiệt độ trong phòng chi số 18°. Hắn đến tủ con trong phòng mở một chai nước hoa quả uống ừng ực. Mạch máu ở thái dương hắn căng ra, giần giật. Cơn giận dữ, tức tối cứ cuồn cuộn dồn lên đầu hắn. Hắn lồng lộn như con thú dữ bị nhốt trong chuồng. Hắn muốn dập phá, bóp nát một cái gì. Thực là xấu hổ ! Thực là nhục nhã ! Ngài Đa-lét biết thì trả lời ngài ấy sao bây giờ ? Bọn Việt cộng sẽ cười vào mũi. Tại sao ? Tại sao ? Ở Phi Luật Tân, ở mấy nước Nam Mỹ, mình có bao giờ gặp những chuyện như thế này !

        Hắn buông thân mình nặng nề xuống chiếc ghế bành.

        Có tiếng giày đi đến gần. Ăng-đéc-xơn bảnh bao, bước vào. Nhìn tháy dáng điệu và nét mặt Lên-sđên, Ăng-đéc-xơn biết có điều gì không ổn nên nụ cười duyên dáng trên môi hắn vừa mới hé đã tắt ngay. Hắn vừa nói vừa thăm dò Lên-sđẽn :

        - Thưa Thiếu tướng, ngài cho gọi tôi.

        Lên-sđên cười gằn :

        - Vâng, tôi cho mời ông đến có việc. Tôi muốn biết : nhiệm vụ tôi trao cho ông ra Huế phối hợp với ông Xmít thủ tiêu Phan Thúc Định, ông có để lộ cho ai biết không ?

        Ăng-đéc-xơn ngơ ngác :

        - Thưa Thiếu tướng, ngoài ông Xmít ra, tôi không cho ai biết cả. Có việc gì xảy ra ?

        Lên-sđên gằn giọng :

        - Ông có trao đổi với ông Xmít những ý kiến, như tôi đã dặn ông không ?
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #159 vào lúc: 04 Tháng Năm, 2018, 02:37:13 am »


        Ăng-đéc-xơn quả quyết :

        - Thưa Thiếu tướng, bằng trí nhớ của người tình báo, tôi đã nhắc lại đúng nguyên văn với ông Xmít tất cả những điều thiếu tướng dặn. Tôi rất lấy làm ngạc nhiên thấy Thiếu tướng hỏi tôi như vậy.

        Lên-sđên mỉa mai :

        - Thưa ông Ăng-đéc-xơn, tôi cũng ngạc nhiên, khi thấy sư việc diễn ra hoàn toàn trái với ý đồ của chúng ta.

        - Thưa Thiếu tướng, tôi thiết tưởng mọi việc diễn ra như vậy là tuyệt đẹp, chẳng khác gì dưới bàn tay một người đạo diễn tài tình. Người đạo diễn tài tình ấy chính là Thiếu tướng. Thiếu tá Xmít đã có báo cáo đầy đủ. Những tình tiết ấy đủ làm tài liệu để sau này tôi có thể viết một kịch bàn phim.

        Không nén nổi tức giận, Lên-sđên gầm lên :

        - Ném cái kịch bản ấy của ông xuống Thái Bình Dương. Đây là Việt Nam chứ không phải là Hô-Iy-út và tôi là Lên-sđên chứ không phải là chủ hãng Mê-tơ-rô. Chúng ta đã bị lừa !

        Hắn quẳng cái biên bản khám nghiệm pháp y và tập ảnh chụp của Xmít gửi đến nói :

        - Xác chết có hai chiếc răng vàng. Ông đã từng gặp Phan Thúc Định, ông thấy nó có răng vàng không ? Và người có hai răng vàng như biên bản này, theo chỗ tôi biết, là vệ sĩ của Định.

        Ảng-đéc-xơn tái mặt đọc nhanh cái biên bản pháp y về việc khám xét tử thi Phan Thúc Định. Hắn ngửng lên, ngơ ngác hỏi Lên-sđèn :

        - Vậy người chết không phải là Phan Thúc Định :

        - Thưa "ngài" Ăng-đéc-xơn : "vâng !". Đấy mới là "tuyệt đẹp”. "Ngài" không xứng đáng là người tình báo một chút nào !

        Rồi Lên-sdên đổi giọng :

        - Chiếc Méc-xê-đét đúng là của thằng Phan Thúc Định, nhưng nó đã thoát chết. Đây là một thất bại cay đắng, một điều sỉ nhục đối với chúng ta !

        Tại sao nó lại thoát chết ? Tại sao nó lại biết trước được mưu kế của chúng ta ? "Lỗ hở ấy ở đâu ? Chỉ có ông và ông Xmít chịu trách nhiệm. Thằng Phan Thúc Định bây giờ ở đâu? Đang làm gì ? Chúng ta phải biết ! Chúng ta phải tìm cho ra! Rất tiếc là tôi vừa mới đề nghị khen thưởng cho Xmít. Và ông, thì tôi rất kính trọng ông cụ thân sinh ra ông là một nhà đại tư bản quyền thế quen biết nhiều nghị sĩ quốc hội, nếu không thì tôi sẽ phải làm đến nơi đến chốn...

        Ăng-đéc-xơn lắp bắp :

        - Thưa thiéu tướng, tôi thực không ngờ... tôi chỉ biết điều tra và truyền lệnh của thiếu tướng.

        Một tên Mỹ đứng nghiêm ở cửa, tay càm tờ giấy nhỏ :

        - Báo cáo thiếu tướng, có điện khẩn của Vùng chiến thuật I.

        Lên-sđên đưa tay đón tờ giấy. Tên Mỹ rập gót giày chào rồi quay ra. Lên-sdên đọc. Mắt hắn căng ra. Làn này, giọng hắn lạc hẳn đi, hốt hoảng :

        - Lạy chúa ! Cẩn để mất cái kế hoạch ấy à ? (về cái bản đồ bí mật thì Lên-sđên không biết). Ông Ăng-déc-xơn ! Ông hạ lệnh cho Trần Kim Tuyến và tất cả các người của ta ở các nơi phải bắt cho bằng được Phan Thúc Định. Không bắt sống được thì phải giết chết. Ai bắt được Định thưởng năm vạn đô-la, giết chết được nó : thưởng ba vạn đô-la. Cho mời ông Phi-sin và ông Tô-ma đến gặp tôi ngay. Báo cho ông Ngô Đình Diệm biết tối nay tôi sẽ đến gặp ông ta có việc khẩn cấp. Ông chuẩn bị đi cùng ông Tô-ma ra Huế...

        Chưa hình dung được viộc gì đã xảy ra nhưng qua giọng nói và thái độ của Lên-sdên, Ăng-đéc-xơn biết là tình hình hệ trọng. Hắn "Yét sơ" một tiếng thật to rồi chạy vội sang phòng bên.

        Chuông điện thoại của cơ quan chỉ huy C.I.A. ở Sài Gòn réo gọi các nơi liên tiếp ...
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM