Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 08:34:53 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Những nẻo đường chinh chiến  (Đọc 49014 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #110 vào lúc: 15 Tháng Mười Một, 2017, 06:20:04 am »


        Bám địch về, theo nhiệm vụ phân công: Đại đội 1 được tăng cường một khẩu DKZ82 có nhiệm vụ tiêu diệt chốt nhỏ bên trái đường 1, sau đó xây dựng trận địa chốt chặn, đánh địch phản kích. Đồn An Thạnh nằm ở phía phải đường 1, cuối ấp An Thạnh do Đại đội 3, Đại đội 2 và một số đơn vị như DKZ, 12,7 ly đảm nhiệm. Đại đội 3 đánh địch trên hướng chủ yếu. Đại đội 2 đánh một mũi cặp theo đường 1 vào. Đơn vị công binh và B72 cắt vòng qua đường một đi về phía sông Vàm Cỏ Đông để chặn đánh tàu địch, đoạn thượng nguồn cầu Gò Dầu.

        Vì dân cư trong ấp đông để đảm bảo bí mật, chúng tôi cho các Đại đội bộ binh hành quân tiền nhập, còn các đơn vị như cối 82, A72, Tiểu đoàn bộ vẫn ở ngoài chờ bộ đội nổ súng mới vận động vào ấp. Hầm hào của bộ đội chủ yếu dựa vào bờ ruộng, bờ mương để ẩn tránh, vừa tác chiến, vừa đào hầm.

        Để trực tiếp chi huy Tiểu đoàn hành quân, thông tin của Quân đoàn, Sư đoàn, Trung đoàn rải dây đi theo nên đơn vị chúng tôi tới đâu là phải báo cáo về trên cả ba cấp.

        Khi đơn vị hành quân về Trại Bí, tôi được cấp trên bổ nhiệm giữ chức Chính trị viên phó Tiểu đoàn, đồng chí Dũng, Đại đội trường được bổ nhiệm lên Tiểu đoàn phó. Do vậy Ban Chi huy Đại đội 1 hoàn toàn mới, đồng chí Thọ, Trung đội trưởng trinh sát được bổ nhiệm Đại đội trưởng. Đồng chí Thành, Trung đội trưởng được bổ nhiệm làm chính trị viên vì đồng chí Minh, Đại đội phó và đồng chí Chính, Chính trị viên phó bị thương đi viện chưa về.

        Ban Chi huy Tiểu đoàn phân công tôi xuống trực tiếp chỉ huy Đại đội 1. Được sự chi đạo của cấp trên, theo hợp đồng, mờ sáng ngày 13 tháng 3, Tiểu đoàn 2 nổ súng tấn công. Chỉ khoảng 10 phút nổ súng, Đại đội 1 đã tiêu diệt và làm chủ chốt đầu cầu phía trái đường một. Đồng chí Mơ đại đội phó vướng mìn hi sinh tại chỗ. Hướng Đại đội 2 và 3, địch phản kích quyết liệt, đặc biệt là Đại đội 2 đánh cặp đường 1 trống trải không có vật che khuất, bộ đội không thể lên được. Đại đội 3 đã chiếm được 1 phần 3 đồn nhưng không sao dứt điểm được vì mũi của Đại đội 2 bị địch đánh quằn lại.

        Tiểu đoàn đã nhanh chóng điều khẩu DKZ75 và một khẩu 12,7 ly cùng với 2 khẩu cối 82 đến sát cạnh đồn, tổ chức tấn công. Pháo cối các loại của ta cấp tập bắn vào trung tâm đồn. Lợi dụng thời cơ địch đang chúi đầu xuống hầm tránh pháo, Đại đội 3 đã nhanh chóng đánh thẳng vào trung tâm. Đến hơn 7 giờ sáng, thì quân ta làm chủ trận địa. Một số địch bị tiêu diệt, một số bỏ chạy về phía Gò Dầu. Như vậy chi sau 2 giờ nổ súng tấn công, Tiểu đoàn 2 đã tiêu diệt và làm chủ đồn An Thạnh, ấp An Thạnh.

        Địch bị đánh bất ngờ trở tay không kịp. Chúng tôi nhanh chóng điều chỉnh lại lực lượng, xây dựng lại trận địa chốt liên hoàn.

        Địch cho máy bay lên quần lượn rồi gọi pháo Gò Dầu bắn vào trận địa. Bộ đội ta vừa cảnh giới, vừa đào hầm giữa ban ngày. Chúng tôi báo cáo kết quả về cấp trên, Quân đoàn, Sư đoàn và Trung đoàn đều biểu dương khen ngợi và Sư đoàn thông báo pháo 122 ly của ta sẵn sàng chi viện cho chúng tôi để đánh địch phản kích, quyết tâm giữ vững trận địa.

        Hướng tiểu đoàn 9 đánh đồn Mộc Bài không dứt điểm được, bị địch phản kích, bộ đội thương vong khá lớn, nhưng cán bộ chiến sĩ Tiểu đoàn 9 kiên quyết không lùi ra chờ hỏa lực cấp trên chi viện để nhổ bằng được đồn Mộc Bài. Lính Lon Non chống cự đến cùng vì không có con đường nào chạy nữa, duy nhất chỉ có con đường 1 chạy về An Thạnh, Gò Dầu để ngụy quân Sài Gòn cưu mang trở về Nông Pênh, nhưng hiện nay đường 1 đã bị chặn.

        Khoảng hơn 4 giờ chiều ngày 13 tháng 3, Tiểu đoàn 9 được cấp trên tăng viện, pháo binh xe tăng đã tổ chức tấn công. Địch chống cự không nổi đã bỏ chạy về hướng chúng tôi. Chúng tưởng chúng tôi chi chốt chặn trên đường 1 nên lợi dụng gò đất bậc thang sát mép sình chạy về Gò Dầu. Chúng không ngờ phía sau của Tiểu đoàn tôi lại đào hầm nằm sát bìa sình, bao gồm thông tin, trinh sát, vận tải, 12,7 ly, A72. Thực ra Tiểu đoàn 9 tấn công địch bỏ chạy về đây Trung đoàn cũng như Tiểu đoàn 9 không biết. Địch có hàng trăm thằng chạy thẳng vào trận địa 12,7 ly. Anh em 12,7 ly hoảng hốt, điện về báo Tiểu đoàn địch đông lắm đang chạy về hướng ta.

        Tôi và anh Chúc, Tiểu đoàn trưởng lên khỏi hầm nhìn thấy địch chạy đỏ đồng. Chúng tôi điện cho Đại đội 1 dùng một lực lượng bịt địch phía sau không cho nó quay lại, tôi gọi sang trận địa cối 82

        - Các anh có nhìn thấy địch không?

        - Có.

        - Chờ 12,7 ly nổ súng, mới được bắn. Chú ý Đại đội 1 vận động chặn phía sau, khéo bắn nhầm vào Đại đội 1 nhé.

        Chỉ trong nháy mắt, bộ đội đồng loạt nổ súng, cối 82 bắn vào giữa đội hình địch.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #111 vào lúc: 15 Tháng Mười Một, 2017, 06:20:37 am »


        Địch lợi dụng bờ ruộng giơ tay hàng. Tiểu đoàn điện các đơn vị không bắn nữa, nhanh chóng ra bắt tù binh, thu hồi vũ khí.

        Chúng tôi bắt được 120 tên, thu toàn bộ vũ khí. Thật kỳ lạ, đánh nhau đơn vị phía sau bắt tù binh, thu vũ khí. Đồn Mộc Bài giải phóng tạo thành hành lang thuận tiện từ phía sau cho đơn vị chúng tôi.

        Tiểu đoàn 2 chốt ở đây liên tục 20 ngày. Trận địa chốt này vô cùng ác liệt. Địch tập trung lực lượng lớn bộ binh xe tăng, pháo binh để nhổ bằng được chốt của ta.

        Trong khi địch tập trung lực lượng tấn công ở đây thì các đơn vị của Quân đoàn đã tiêu diệt và giải phóng một mảng lớn như Bển Cầu, Trà Cao, Đức Huệ. Địch tập trung lực lượng để ngăn chặn hướng tấn công của ta theo tuyến đường 1 về Tây Ninh và Sài Gòn. Chúng điều về đây 3 trận địa pháo từ 105 đến 155 ly. Có ngày địch bắn hàng nghìn quả vào trận địa và liên tục cho máy bay các loại đến đánh bom bắn phá.

        Một tiểu đội A72 của cấp trên xuống tăng cường, chi mang theo 4 quả đạn đã bắn rơi 3 máy bay: Một Ll9, một chiếc 2 thân bắn đạn 20 ly ban đêm và một chiếc phản lực. B72 bắn 2 quả nhưng không cháy xe tăng nào.

        Ngày nào cũng vậy, cứ sau các đợt bom pháo địch lại cho bộ binh và xe tăng tấn công vào nhưng đều bị ta đánh bật ra. Mỗi lần địch tấn công vào chúng tôi lại gọi pháo 122 ly bắn chi viện nên bộ đội hoàn toàn yên tâm. Tiểu đoàn 2 chốt chịu đựng gian khổ ác liệt, nhưng các đơn vị trực thuộc của Trung đoàn làm công tác phục vụ cũng rất ác liệt và gian khổ.

        Đêm nào Trung đoàn cũng tổ chức các đơn vị vận tải mang lương thực, thực phẩm, thuốc men, đạn dược xuống cho chúng tôi rồi khiêng cáng thương binh về phía sau. Dọc đường anh em thường bị pháo địch bắn chặn gây thương vong. Các đồng chí hi sinh, anh em Tiểu đoàn tổ chức chôn cất tại chỗ.

        Hơn 20 ngày chốt chặn, Tiểu đoàn 2 có 36 đồng chí hi sinh, gần 100 đồng chí bị thương phải đưa ra tuyến sau. Trong khi ngày đầu đánh chiếm An Thạnh, cả Tiểu đoàn chỉ có 3 đồng chí hi sinh.

        Cuối tháng 3, đầu tháng 4 tình hình hoạt động của địch giảm dần. Trung đoàn đã cho Tiểu đoàn 3 xuống thay thế để Tiểu đoàn 2 đi nhận nhiệm vụ mới. Tôi và một số cán bộ Đại đội, thông tin, trinh sát lên Trung đoàn nhận nhiệm vụ.

        Tới Trung đoàn, chúng tôi được phổ biến kế hoạch nhiệm vụ như sau:

        Bộ Chi huy Đoàn 232 quyết định tập trung lực lượng của Đoàn đánh tiêu diệt và giải phóng thị xã Kiến Tường. Lực lượng của ta tham gia gồm có Sư đoàn 5, tăng cường Trung đoàn bộ binh 271 và toàn bộ pháo binh của Trung đoàn, trong đó có cả pháo 130 ly.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #112 vào lúc: 15 Tháng Mười Một, 2017, 06:21:22 am »


        QUA KIẾN TƯỜNG VỀ MỸ THO TẤN CÔNG ĐỒN AN HIỆP VÀ CHỐNG CÀN Ở TÂN LÝ

        Trung đoàn giao nhiệm vụ cho Tiểu đoàn 2 làm nhiệm vụ đặc biệt quan trọng là đánh và tiêu diệt Bộ Chỉ huy tiểu khu, Bộ Chỉ huy Sư đoàn 7 ngụy ngay giữa trung tâm thị xã Kiến Tường. Tiểu đoàn do Sư đoàn chỉ huy trực tiếp.

        Quân địch ở đây rất mạnh, ngoài lực lượng địa phương còn có 1 Trung đoàn bộ binh của Sư đoàn 7, một Lữ đoàn xe tăng thiết giáp và hàng chục khẩu pháo các loại.

        Đánh vào thị xã có nhiều mục tiêu và diện rộng, quân ta có nhiều đon vị tham gia nên các đon vị được giao nhiệm vụ tác chiến ở mục tiêu nào thì tổ chức đi điều nghiên mục tiêu đó. Đoàn điều nghiên của đon vị tôi gồm có 4 đồng chí cán bộ Đại đội, 5 trinh sát của Tiểu đoàn, 5 binh sát của Sư đoàn, thông tin liên lạc. Tham mưu trưởng Sư đoàn, Ba Tam trực tiếp chỉ huy.

        Được anh em du kích và bộ đội địa phương dẫn đường. Qua mấy đêm hành quân đến kênh Dương Văn Dương thì đồng chí tỉnh đội phó tỉnh Kiến Tường đón tiếp. Đồng chí thông báo về tình hình địch trong thị xã Kiến Tường và quy luật hoạt động của nó. Đồng chí nói:

        - Từ đây vào thị xã không xa nhưng phải đi 2 đêm mới vào trinh sát được. Đêm thứ nhất vượt kênh phải chờ tới khuya con nước xuống mới vượt được vì kênh sâu quá đầu người, ở đây không cỏ thuyền vì gần đồn địch quá, vượt bằng thuyền sẽ bị lộ. Vượt sông xong, đi thêm mấy tiếng đồng hồ thì cho bộ đội ém vào mấy rãnh cỏ, chờ cho trời tối sẽ vào thị xã. Khi đi ra, ta cố gắng vượt kênh luôn, sang bên này bờ kênh thì mới an toàn có cây cối rậm rạp dễ ẩn náu. Từ đây trở đi sẽ có du kích và cơ sở dẫn đường. Đường đi phải đi qua ấp chiến lược, qua khu dân cư nên yêu cầu các đồng chí vượt kênh xong là đi chân đất hoặc đi dép tông, không được đi giày hoặc dép râu.

        Một ngày nằm chờ đợi ở bờ kênh Dương Văn Dương hết sức căng thẳng. Địa hình mới lạ, xung quanh toàn kênh rạch. Hai bên bờ kênh chỉ có cây mua, móc, sậy, dưới mép kênh thì cây dừa nước. Phía bên kia bờ kênh có con đường đất rải đá chạy về Mộc Hóa. Đường lớn xe cơ giới chạy được. Trên kênh thỉnh thoảng có đôi chiếc thuyền của dân qua lại. Tối đến chúng tôi được du kích hướng dẫn vượt kênh, vượt đường và tiếp tục đi sâu vào gần thị xã. Từ đây bộ đồng chí Ba Tam không đi với chúng tôi nữa.

        Vượt đường xong, đoàn chúng tôi vừa đi, vừa bám địch nên đi rất chậm. Gần sáng, anh du kích địa phương nói: “Bây giờ bộ đội ém quân ở đây, tối mai đi tiếp”. Ở đây đã nhìn thấy ánh điện trong thị xã. Anh du kích tiếp: “Ngày mai, có điều kiện quan sát địa hình, nắm địch, tôi vào ấp để bắt liên lạc với cơ sở trong đó mới có thể đưa các đồng chí đến các mục tiêu”.

        Giữa trời đất mênh mông, chúng tôi dựa vào mấy bờ kênh lơ thơ đôi chùm cây tràm cao quá đầu người. Dưới bưng cỏ năn, cỏ lác mọc dày đặc, cao đến bụng, anh em ngụy trang nằm tại chỗ. Cán bộ cơ sở nói: “Các anh yên tâm, cố gắng giữ bí mật, địch ít đi càn vùng này vì đây là hậu phương, địa hình lại trống trải”.

        Sáng ra, chúng tôi có điều kiện quan sát địa hình, địa vật nhìn vào hướng thị xã, hình dung và dự kiến đường hành quân chiếm lĩnh của đơn vị. Tôi thấy nhiệm vụ trên giao quá nặng nề. Với địa hình này, nếu các đơn vị bạn hiệp đồng tác chiến không tốt, hoặc họ gặp khó khăn không vào được thì đơn vị tôi sẽ khó khăn khôn lường. Vì chúng tôi là đơn vị thọc sâu, vào tới đây coi như đã vào sâu trong lòng địch. Xung quanh có nhiều đồn bốt địch, địa hình bằng phẳng, trống trải. Song mình cũng tin các đơn vị tác chiến trong chiến dịch tổng hợp, hợp đồng binh chủng của Quân đoàn.

        Có lẽ Quân đoàn cũng đã dự kiến nhiều tình huống xảy ra kể cả thuận lợi và khó khăn. Vì thời gian quá gấp, Sư đoàn giao nhiệm vụ cho chúng tôi đi trước phải chuẩn bị và dự kiến các tình huống, các phương án tối ưu nhất để bộ đội hành quân vào chiếm lĩnh và chiến đấu ngay. Không có điều kiện họp hành gì nữa, đánh theo chiến dịch thời cơ.

        Ban Chỉ huy Tiểu đoàn chỉ có một mình tôi không có ai mà bàn bạc chia sẻ. Tôi cho mời các đồng chí cán bộ Đại đội lại bàn bạc, xác định quyết tâm, anh em cơ bản nhất trí với các phương án tôi đưa ra. Tôi là người chỉ huy cao nhất ở đây nên tôi phải chịu hoàn toàn trách nhiệm trước đơn vị với những quyết định của mình.

        Khoảng gần 5 giờ chiều, tôi nhận điện của Sư đoàn thông báo nhiệm vụ thay đổi, ta không tập trung giải phóng thị xã Kiến Tường nữa. Ngay đêm nay, cho bộ đội hành quân về kênh Nguyễn Văn Tiếp nhận nhiệm vụ mới. Tôi thật sự nhẹ nhõm như trút được gánh nặng vì trận đánh này cấp trên giao nhiệm vụ cho đơn vị quá nặng. Tôi tin chắc đơn vị sẽ chiến thắng nhưng thương vong thì rất lớn.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #113 vào lúc: 15 Tháng Mười Một, 2017, 06:22:03 am »


        Chúng tôi xuống đây, mọi hoạt động đều do cán bộ địa phương hướng dẫn. Kênh Nguyễn Văn Tiếp rộng và sâu, thượng nguồn giáp với kênh Dương Văn Dương, hạ lưu thông với sông Vàm Cỏ Tây, nước lên xuống theo thủy triều. Khi thủy triều lên nước lợ. Mặt kênh ở giữa rộng khoảng 30 mét. Hai bên bờ kênh cây dừa nước chen chúc, có nhiều đoạn chẳng thấy bờ kênh ở đâu cả. Trên bờ kênh cây cối rậm rạp, nhiều cây cao. Nhiều chỗ, dân trồng thành từng bãi tràm và bạch đàn để lấy gỗ.

        Dân làm ruộng, làm nương ra tận bờ kênh, dựng nhiều chòi lán tạm để trông coi vườn tược, nghỉ ngơi khi làm mùa. Quá trưa, tôi nhận điện của Sư đoàn là tối nay, đưa đoàn cán bộ về Thủ Thừa, Long An để nhận nhiệm vụ. Nhận điện xong tôi lo lắng vô cùng, vì từ đây về tới Thủ Thừa hơn 40 km toàn là bưng biền, kênh rạch lại còn giặc giã nữa, có ai nắm được gì đâu, làm sao mà đi được.

        Tôi điện về Sư đoàn báo cáo tình hình về địa hình, địa vật và đề nghị Sư đoàn có kế hoạch giúp đỡ. Một lát sau điện của Sư đoàn trả lời khoảng 1 giờ nữa đồng chí Ba Tam và đồng chí Tỉnh đội phó tỉnh Kiến Tường sẽ đến gặp tôi và các đồng chí ấy sẽ tạo điều kiện để chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ.

        Khoảng 3 giờ chiều, ông Ba Tam và ông Tỉnh đội phó đi một chiếc xuồng đến chỗ chúng tôi. Tôi mừng quá hỏi: “Từ đây tới Thủ Thừa hơn 40 km đi làm sao được?”.Tinh đội phó trả lời: “Từ đây tới đó hơn 40 km ta phải đi qua đất 3 tỉnh, đây là Kiến Tường, đi qua đất Mỹ Tho sau đó về Thủ Thừa, Long An. Nếu đi bộ phải mất hai đêm. Nhưng các anh yên tâm, chúng tôi sẽ giúp các anh đi bằng thuyền. Chờ trời tối địa phương sẽ cho hai chiếc thuyền chở đi. Tranh thủ trời chưa tối, các anh đi các chòi của dân mua lại ít xăng. Ở đây, nhà nào cũng có vài lít để bơm nước tưới rau, chứ trời tối rồi tìm không ra đâu”.

        Sau khi ông Tỉnh đội phó trao đổi và thống nhất kế hoạch đi đêm nay xong, ông Ba Tam đưa cho tôi mấy ngàn bạc nói: “Cậu cố gắng đi mua ít xăng”. Tôi và cậu liên lạc lần mò ra gặp mấy ông già đang bơm nước tưới đậu, tôi nói: “Chúng cháu cần ít xăng các bác cho chúng cháu mua lại ngày mai các bác tưới đậu tiếp chứ chúng cháu cần lắm” Nhà nào cũng ngần ngại một lúc rồi họ nói: “Các chú cứ lấy đi, tụi tôi ngày mai tưới tiếp cũng được, đậu có chết đâu mà sợ”. Chúng tôi đi mấy nhà mà cũng chi gom được 10 lít xăng.

        Gần tối, ông cán bộ xã đội dẫn 4 cô gái tới gặp chúng tôi, ông nói: “Bốn cô gái này với hai chiếc thuyền sẽ chở các anh tới Thủ Thừa. Từ đây tới đó, địch thường xuyên đi tuần, nhất là đoạn ngã ba đi vào chợ An Định, nó thường bắn pháo sáng. Ban đêm nhân dân đi lại trên kênh khá đông, họ đi chợ, đi buôn bán, đi thả câu, thả lưới. Các anh cho bộ đội ngụy trang giả làm dân mà đi. Nếu gặp địch thì cố gắng tránh né”. Qua trao đổi của cán bộ địa phương, tôi hoàn toàn yên tâm. Đoàn chúng tôi có 14 người chia làm hai thuyền. Tôi phân công mỗi thuyền đi cách nhau từ 30 đến 50 mét, vừa đi, vừa đi vừa nắm địch. Nếu gặp địch thì tránh né, tự tác chiến không thể chi viện cho nhau được vì mình thì thuyền nhỏ nó thì bo bo tốc độ lớn.

        Thuyền của tôi do hai chị em ruột một gia đình chở, hai chị em ngoài hai mươi tuổi, lầm lì ít nói. Tôi hỏi gì thì trả lời còn họ không hỏi lại chúng tôi một điều gì. Bộ đội chặt cây dừa nước ngụy trang không đội mũ tai bèo, mỗi người quấn lên đầu một chiếc khăn ràn, súng giấu dưới đáy thuyền.

        Tôi nghĩ chuyến đi này cũng cực kỳ nguy hiểm vì đi trên sông nước, đi trong lòng địch. Tôi hoàn toàn tin ở bốn cô gái là người địa phương. Họ làm gì không ai biết nhưng được giao nhiệm vụ đưa chúng tôi đi như vậy mà họ hoàn toàn không có ý kiến gì, cũng không hề sợ hãi. Họ và chúng tôi cùng trên một con thuyền, họ tay không, chúng tôi có súng sao mà họ tin tưởng và lạc quan đến thế. Chính thái độ của bốn cô gái đã làm cho chúng tôi yên tâm.

        Trời tối, bộ đội lên thuyền để bốn cô gái chở đi. Trên đường đi chúng tôi thấy rất vui có nhiều thuyền dân buôn bán chở hoa quả, rồi thuyền câu cá, thuyền thả lưới, họ chong đèn sáng trưng. Thuyền chúng tôi đi chẳng ai hỏi gì, họ cũng đâu có biết chúng tôi là quân giải phóng.

        Khoảng gần một giờ sáng, các cô gái đã đưa chúng tôi đến Thủ Thừa. Theo ám hiệu, đoàn chúng tôi được trinh sát Trung đoàn ra đón cho thuyền cập bến. Lúc này cô bé lái thuyền của tôi mới hỏi các anh ở đơn vị nào, tôi nói đùa và cũng để giữ bí mật: “Vài ngày nữa các em theo dõi trên Đài phát thanh giải phóng là sẽ biết đơn vị anh ngay”, tôi hỏi tên tuổi các cô nhưng họ chỉ cười không nói.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #114 vào lúc: 15 Tháng Mười Một, 2017, 06:22:37 am »


        Thuyền cập bến an toàn, tôi mừng quá cảm ơn bốn cô gái và nói trời cũng sắp sáng rồi các cô tấp vào đâu đó nghỉ sáng mai đi tiếp. Đi vào lúc này gặp địch sẽ khó dễ cho các cô. Các cô cười và nói: “Các anh cứ yên tâm tụi em đi khi nào hết xăng thỉ nghỉ, không thì đi về nhà luôn”.

        Tôi đưa cho mỗi cô một miếng lương khô và nói: “Còn ít tiền đây các cô cầm lấy có hết xăng thì mua”. Cuộc chia tay cảm động và nhanh quá, vì tôi phải đi cho kịp vào Trung đoàn nhận nhiêm vụ. Bốn cô gái giúp đỡ chúng tôi như vậy mà chẳng biết tên tuổi, quê quán ở đâu cả.

        Sau giải phóng mấy ngày, tôi có quay lại vùng này làm công tác tử sĩ. Tôi kể lại với các đồng chí cán bộ địa phương về trường hợp bốn cô gái chèo thuyền và nhờ họ tìm giúp để đến tạ ơn. Một đồng chí nói: “Ở địa phương chúng tôi, những việc làm như bốn cô gái là chuyện thường. Giúp bộ đội, giúp cách mạng đó là nhiệm vụ của mỗi người dân. Các anh còn hi sinh nhiều hơn chúng tôi. Các anh không tìm được đâu”. Mãi tới bây giờ mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn thấy ân hận, vẫn mong muốn được gặp lại những người con gái ấy.

        Gần hai giờ sáng, tôi lên Trung đoàn nhận nhiêm vụ. Đến đây tôi gặp được anh Chúc, Tiểu đoàn trưởng và bộ phận cán bộ đi trước của Tiểu đoàn vừa mới tới. Đơn vị đang hành quân đêm mai mới tới.

        Trung đoàn giao nhiệm vụ cho Tiểu đoàn 2 tối mai (12/4/1975) vào điều nghiên đồn An Hiệp tại ấp An Hiệp, xã Tam Hiệp, huyện Châu Thành, Mỹ Tho. Để phối hợp với các đơn vị bạn, ngày 14 tháng 4 năm 1975, tấn công tiêu diệt đồn An Hiệp và chốt chặn bám trụ tại đó. Cùng giờ, Tiểu đoàn 9 đánh chiếm đồn Tân Lý Đông, chốt chặn bám trụ tại chỗ.

        Ngày 12 tháng 4 năm 1975, các đồng chí cán bộ cơ sở cung cấp cho chúng tôi về địa hình xung quanh, tình hình hoạt động của địch ở khu vực này và đồn An Hiệp.

        Buổi tối, chúng tôi được du kích dẫn đường đột nhập vào ấp An Hiệp. Sau khi bố trí lực lượng cảnh giới xong, du kích dẫn tôi và Chúc vào gặp má Sáng.

        Má Sáng đã ngoài 60 tuổi, cao, gầy, nhưng rất nhanh nhẹn tiếp chúng tôi. Vì thời gian quá gấp, chúng tôi đặt vấn đề ngay nhờ má giúp đỡ, tìm hiểu về địch đóng ở đồn An Hiệp. Má cười: “Ừ! Cái gì tụi bay cứ nói, tao giúp được tới đâu, tao sẽ giúp, tụi bay về đây là tao mừng lắm rồi. Đồn An Hiệp ngày nào tao chẳng vào trong đó. Tao thường xuyên xin tụi lính vào cắt cỏ cho bò, nên tụi lính trong đồn tao quen mặt hết. Bây giờ tụi bay ở đây, để tao đến nhà chị Tư bán quán cạnh đồn hỏi xem lính nó có ra vô gì không”.

        Tồi và Chúc vui vẻ, chờ đợi. Khoảng vài chục phút sau má quay lại cho biết : “Chị Tư nói chiều nay, tụi lính ra chơi đầy sân nhậu nhẹt tại nhà chị, chập tối mới về nằm im trong đồn. Ban đêm tụi lính này ít ra ngoài phục, toàn lính địa phương nhát như thỏ đế. Thôi! Bây giờ tao dẫn tụi bay đi”. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã tới nhà chị Tư. Chị Tư đón chúng tôi trước cửa và dẫn chúng tôi đến một góc vườn. Ở đây có thể nhìn vào thấy rõ toàn bộ khu vực đóng quân của địch. Chị nói: “Tụi địch ở đây có khoảng 40 đến 50 tên. Chi có vài lớp hàng rào đơn ngăn cách với dân. Bên kia đồn là con đường đất chạy về Tam Hiệp”. Chị Tư còn chỉ cho chúng tôi các hướng có thể tiếp cận dễ dàng, giữ được bí mật.

        Chúng tôi giao nhiệm vụ trực tiếp cho Đại đội 2 và Đại đội 3 tấn công tiêu diệt mục tiêu này rồi triển khai lực lượng đánh địch phản kích của Tiểu đoàn. Giao nhiệm vụ xong, chúng tôi cảm ơn má Sáng, chị Tư rồi rút.

        Theo kế hoạch, Tiểu đoàn trưởng Chúc và một số cán bộ quay về để dẫn bộ đội. Tôi và một số cán bộ ở lại để bám địch, tối mai đón bộ đội vào vị trí chiếm lĩnh.

        Bộ phận ở lại, được cán bộ địa phương dẫn ra bưng ém quân. Đến đây chúng tôi mới biết đây là vùng Ấp Bắc - Nơi đã từng diễn ra trận đánh Ấp Bắc năm 1963, nay là hậu cứ của Tỉnh đội, Tỉnh ủy Mỹ Tho. Như vậy Tỉnh ủy, Tỉnh đội Mỹ Tho ở và làm việc chỉ cách trung tâm huyện lỵ Tam Hiệp khoảng 3 đến 4 km.

        Ở đây kênh rạch chằng chịt, bạch đàn, tràm, mua mọc dày kín như rừng. Trời tối, các đồng chí địa phương dẫn chúng tôi trở lại nhà má Sáng.

        Bố trí cho bộ đội mai phục ngoài vườn, ngoài bụi, tôi vào nhà thấy chỉ có má và một cô con gái khoảng ngoài 20 tuổi. Cô gái bẽn lẽn ra tiếp nước chúng tôi. Hai má con vui vẻ, cởi mở hỏi đủ chuyện.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #115 vào lúc: 15 Tháng Mười Một, 2017, 06:23:54 am »


        Theo hiệp đồng, khoảng 10 giờ đêm là bộ đội có thể đến đây mà mãi tới hơn 11 giờ vẫn chưa thấy đâu. Tôi sốt ruột và lo lắng vô cùng. Thông tin không bắt được liên lạc. Gần 12 giờ đêm, tôi gặp má Sáng và nói: “Theo hiệp đồng, đáng lẽ đơn vị con đã tới từ lâu, không biết có vấn đề gì không mà vẫn chưa tới. Bây giờ con nhờ má đến nhà chị Tư xem sao, địch có ra phục không và có thấy anh em chúng con đến đó không”. Má Sáng ngần ngại một lúc rồi nói: “Bây giờ đã quá khuya rồi! Nhưng thôi, để tao đi cho”. Tôi thấy má gọi cô con gái lại nói: “Có mấy ngàn bạc đây con cầm lấy có gì mà lo liệu để má đến nhà chị Tư xem sao”. Tôi vội cầm lấy tay má nói: “Thôi má ạ! Má đừng đi nữa, để tụi con tự đi, má đi nếu có bề chi tụi con ân hận lắm”. Má nói: “Tụi bay yên tâm, tao đi gặp địch tao còn có cái nói”. Tôi hỏi lại: “Má đi gặp địch thì má nói sao?” - “Tao nói, tao đi mua thuốc đau bụng. Ở đây tụi địch nó quy định ban đêm đi đâu phải có đèn có đuốc tao đi có đèn”. Tôi xúc động cảm ơn má.

        Má xách đèn, khơi cho cái bấc thật cao để ngọn đèn sáng hơn và cầm đèn ra đi. Tôi theo dõi bóng má lòng dạ bồn chồn không yên. Tôi liên tưởng tới hồi cuối năm 1972 ở xã Tân Phú, Đức Hòa, Long An, má Sáu, Bí thư chi bộ cũng dẫn chúng tôi vào ấp lấy gạo bị dính mìn. Má, ông chủ nhà và hai chiến sỹ đơn vị tôi đã hi sinh. Tôi lo má có chuyện gì thì mình ân hận vô cùng. Thật mừng mọi chuyện đều tốt lành, má quay trở lại an toàn. Má bảo:

-           Không có chuyện gì cả địch vẫn như mọi ngày, bộ đội chưa ai đến.

        Gần hai giờ sáng, hai chiến sĩ trinh sát của Tiểu đoàn vào gặp tôi. Tôi mừng quá hỏi:

        - Tại sao bộ đội tới chậm thế?

        - Đơn vị đi giữa đường thì gặp địch phục ở đoạn mương nước. May mà anh em du kích đi trước phát hiện được, không thì lộ hết. Sau đó du kích phải dẫn đơn vị quay lại đi đường vòng, vừa đi vừa bám địch.

        - Thể là tốt rồi, ta đưa ngay bộ đội vào chiếm lĩnh trận địa.

        Khoảng hơn 4 giờ sáng, bộ đội chiếm lĩnh trận địa xong. Hướng tấn công của Đại đội 3 từ vườn nhà chị Tư qua. Hướng tấn công của Đại đội 2 theo đường dân sinh.

        Chúng tôi cứ băn khoăn lo lắng. Khi ta tấn công, chắc chắn địch phản kích sẽ trúng nhà chị Tư, liệu chị Tư và mấy đứa nhỏ ra sao? Nếu báo trước cho chị Tư đi sơ tán thì dễ bị lộ. Tôi bàn với các đồng chí trong Ban Chỉ huy, khi bộ đội chuẩn bị nổ súng sẽ vào báo cho chị Tư biết để mấy mẹ con nhanh chóng sơ tán. Một việc làm bất đắc dĩ nhưng các anh trong Ban Chỉ huy đều nhất trí chứ để gia đình cơ sở thiệt mạng thì ân hận vô cùng.

        Mờ sáng, chúng tôi cho bộ đội nổ súng tấn công. Cả hai mũi đều đánh trên một hướng, tụi địch chống cự yếu ớt rồi bỏ chạy về Tam Hiệp. Chi trong mấy phút, các đơn vị đã làm chủ trận địa. Chúng tôi nhanh chóng vào kiểm tra trận địa và điều chỉnh đội hình Tiểu đoàn thành trận địa liên hoàn đánh địch phản kích.

        Quân địch có mấy tên chết tại chỗ và mấy tên bị thương đang nằm dúi trong hầm. Tôi lệnh các đơn vị phóng thích cho chúng đi, không bắt làm gì. Giục chúng chạy nhanh ra khỏi chốt không sẽ bị pháo bắn hủy diệt. Mấy tên địch được tha chết mừng quá. Tuy bị thương nặng, nhưng chúng cố dìu nhau nhanh chóng rời chốt để thoát thân.

        Khu vực này, mấy năm nay không có bộ đội chủ lực của ta hoạt động nên chúng tôi đã chiếm và làm chủ đồn An Hiệp từ 5 giờ sáng mà mãi hơn 8 giờ địch vẫn chưa có phản ứng gì ngoài mấy quả pháo bắn vu vơ. Vào thời điểm này, Tiểu đoàn 9 đã nổ súng tấn công đồn Tân Lý Đông, một số đơn vị của Sư 5 nổ súng tấn công các bốt địch gần đường số 4.

        Địch đang thăm dò và phán đoán chưa biết hướng tấn công nào của ta là hướng chính. Chúng tôi liên tục nhắc bộ đội cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu và củng cố thêm công sự.

        Khoảng hơn 9 giờ, một Trung đội thám báo địch bám theo rìa ấp vừa đi vừa thăm dò. Chúng đi thẳng vào hướng Đại đội 3. Đội hình đi rất thưa, mỗi đứa cách nhau cả chục mét. Tên đi đầu chi cách hầm của ta khoảng 10 mét, bộ đội nổ súng tiêu diệt tên này. Bọn còn lại bỏ chạy về phía sau.

        Ta chỉ có 2 hầm nổ súng, nên địch vẫn chưa phát hiện được lực lượng của ta là bao nhiêu, bố trí thế nào. Sau khi địch rút chạy mấy phút, bốn khẩu pháo 105 ly của địch từ Tam Hiệp thay nhau bắn phá vào trận địa Tiểu đoàn, làm nhiều nhà dân bốc cháy, cây cối đổ ngổn ngang. Pháo bắn đã làm một hầm của Đại đội 3 bị sập, một chiến sỹ hi sinh và một bị thương nặng.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #116 vào lúc: 15 Tháng Mười Một, 2017, 06:24:39 am »


        Chúng tôi nhận định, địch bị căng kéo, đối phó nhiều nơi. Nhưng khu vực tác chiến của Tiểu đoàn là điểm sâu nhất, gần trung tâm huyện lị nên địch sẽ tập trung lực lượng để đánh bật ta ra. Chúng ta phải sẵn sàng đánh địch trên tất cả các hướng không có trước có sau. Vì đây là vùng sâu, vùng kiểm soát của địch.

        Buổi chiều địch lại tiếp tục bắn 1 đợt pháo nữa. Lần này, có nhiều quả đạn pháo khoan để phá hầm. Nghe tiếng pháo nổ ục, ục rất ghê rợn. Pháo bắn diện rộng nên Đại đội nào cũng dính, nhiều nhất là khu vực Tiểu đoàn bộ.

        Chúng tôi nhận định hết đợt pháo, địch sẽ cho bộ binh tấn công, nên nhắc các đơn vị sẵn sàng chiến đấu. Đúng như chúng tôi nhận định, địch đã tổ chức 2 mũi tấn công, quân số khá đông. Cả 2 mũi địch đều đi đúng hướng vào Đại đội 3 và Đại đội 2 nên Tiểu đoàn hoàn toàn yên tâm.

        Chờ địch vào thật gần, bộ đội đồng loạt nổ súng. Cối 82 bắn cấp tập vào giữa đội hình địch làm cho nhiều tên chết và bị thương, số còn lại tháo chạy về phía sau. Pháo địch lại tiếp tục bắn.

        Một lát sau, một chiếc LI9 lên quần lượn trinh sát nhưng chẳng phát hiện được gì vì cả trận địa đã bị pháo bắn tan hoang. Đâu đâu cũng chi thấy đất cát bị cày xới. Trời đã tối nên địch không cho máy bay lên đánh bom.

        Một ngày chiến đấu căng thẳng, bộ đội phải chịu 3 lần pháo kích nhưng thật may chỉ bị sập một hầm, một chiến sỹ hi sinh. Tối đến, chúng tôi cho bộ đội tiếp tục củng cố thêm công sự, sẵn sàng chiến đấu đánh bại mọi âm mưu thủ đoạn của địch, giữ vững trận địa chốt.

        Khoảng 10 giờ đêm, Trung đoàn cho chúng tôi lui quân ra kênh Nguyễn Văn Tiếp nhận nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ của chúng tôi là phối hợp với đơn vị đặc công nước đánh sập cầu Tân An, sau đó tổ chức chốt chặn không cho địch hành quân về ứng cứu Sài Gòn. Trước mắt, trong đêm Tiểu đoàn cho 1 Đại đội bộ binh được tăng cường hỏa lực chốt chặn tại Áp Phụng, xã Tân Lý Đông để tác chiến chia lửa với các đơn vị của Sư 5.

        Các đơn vị của Sư 5 sẽ tổ chức nhiều trận địa phục kích, đánh địch trên quốc lộ 4 để hỗ trợ cho chúng tôi và cắt đứt con đường lưu thông giữa Sài Gòn với miền Tây Nam Bộ.

        Tiểu đoàn quyết định đưa Đại đội 1 vào tác chiến ở Ấp Phụng. Đại đội được tăng cường 1 khẩu ĐKZ75 và một khẩu cối 82. Tôi được Ban Chì huy Tiểu đoàn phân công đi chỉ huy trực tiếp bộ phận này. Ẩp Phụng nằm sâu trong hậu phương của địch, xung quanh còn nhiều đồn bốt.

        Khoảng 2 giờ sáng, chúng tôi mới hành quân tới ấp Phụng, được một đồng chí du kích chi qua loa địa hình và tình hình địch.

        Ẩp Phụng dài đến cả cây số, rộng chi khoảng 100 mét, có 1 trục đường nhỏ giữa ấp, hai bên có hai dãy nhà dân. Do địa hình bằng và thấp nên nhà nào cũng đào ao, đào mương để lấy đất vượt nền nhà, làm vườn, làm đường đi lại. Vì vậy nhà dân ở rất thưa, nhà nọ cách nhà kia đến cà trăm mét. Hai bên bờ kênh được trồng dừa và nhiều loại cây dại mọc dày.

        Chúng tôi xác định hướng chính diện là hướng đường số 4 nên cho bộ đội lợi dụng bờ ruộng đào hầm để phục kích địch từ hướng đường số 4 vào. Khi chúng tôi vào đây, nhân dân đã sơ tán hết nên chẳng biết hỏi ai. Hầm bộ đội đào cách rìa ấp khoảng 100 mét, chỉ có Ban Chỉ huy và khẩu ĐKZ75, khẩu cối 82 ở đầu ấp.

        Mờ sáng, tôi và Đại đội trưởng Thọ đi dạo một vòng quanh trận địa. Vào sâu trong ấp mới thấy rằng lực lượng của mình ở đây quá mỏng. Ấp này quá dài, có nhiều cây cối kênh rạch liên kết với các ấp khác.

        Sau khi đi khảo sát về, chúng tôi xác định trận địa của chúng ta chưa thể biết đâu là hướng chính, hướng phụ, vì hướng nào cũng có đồn bốt địch. Hơn nữa mùa khô đồng ruộng nứt nẻ, đi đường nào cũng cỏ thể vào ấp được, nên tất cả đều phải sẵn sàng chiến đấu và sẵn sàng chi viện cho nhau để bảo vệ trận địa

        Vì trời sáng rồi, không thể điều chinh đội hình được và cũng chưa biết được địch vào hướng nào. Tôi điện về Tiểu đoàn báo cáo tình hình của đon vị như vậy, đề nghị Tiểu đoàn tạo điều kiện giúp đỡ. Đồng chí Tiểu đoàn trường Chúc điện lại. Vì trận địa các anh quá xa, địa hình trống trải, các anh hãy động viên bộ đội chiến đấu giữ vững trận địa.

        Tôi báo cáo để Tiểu đoàn biết thế thôi, chứ cái chiến trường đồng bằng này ban ngày thì ở đâu phải ở đấy chứ lộ ra là làm mồi cho pháo và máy bay địch.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #117 vào lúc: 15 Tháng Mười Một, 2017, 06:25:12 am »


        Quá trưa, chúng tôi phát hiện 1 lực lượng địch đi vào trận địa. Chúng đi thẳng đối diện vào Ban Chỉ huy và trước khẩu ĐKZ75. Tôi bàn với Thọ điều 2 chiến sỹ bộ binh trong đó có 1 khẩu B40 tăng cường lên chỗ pháo ĐKZ để chiến đấu bảo vệ pháo. Địch đến cách ấp khoảng 300 mét triển khai đội hình ngồi dọc theo bờ ruộng. Không hiểu chúng có biết chúng tôi không mà án binh bất động. Địch có khoảng 30 tên, có lẽ do bắt buộc nên chúng đi chiếu lệ. Trận địa vẫn tiếp tục im lìm.

        Khoảng gần 3 giờ chiều, tôi, Thọ và Phố liên lạc đi dọc ấp xem sao. Ba anh em chúng tôi bám theo bờ kênh đi dọc trong ấp đến sát cái hầm cuối cùng của đơn vị, tôi nghe tiếng chửi bới tục. Tôi nói với Thọ: “Có lẽ địch vào tới đây rồi”.

        Tôi ép mình vào gốc cây để quan sát thì thấy địch đứng đầy sân chi cách cái hầm của Hùng và Hòa khoảng hơn chục mét. Sao mà các cậu này không nổ súng? Hầm đào để đánh địch phía ngoài vào nay địch ở phía sau có lẽ anh em mình đã ngủ quên.

        Tôi nhìn ra phía ngoài đồng, thấy địch cũng có một mũi đang đi vào, đồng chí Vận đang giương khẩu B40 lên để ngắm. Trong khi đó địch ở trong ấp thì vẫn không biết. Tôi nói với Thọ:

        - Có thể bộ đội mệt quá, căng thẳng quá đã ngủ quên hết dưới hầm rồi. Thôi, ta chạy ngay về vị trí chỉ huy điều 1 khẩu B40 và đồng chí Phố liên lạc lên tại chỗ này lợi dụng bờ ao nổ súng chặn địch lại. Anh Thọ sang hầm cối 82, nói anh em sẵn sàng bắn chi viện cho bộ đội.

        Tôi thấy tình hình quá căng thẳng làm sao đánh thức được bộ đội dậy. Tôi vào nhà dân lấy một bộ quần áo trắng, một cái ô và 1 cái gậy. Đây là áo quần của một ông già theo đạo tin lành. Tôi mặc quần áo, đội ô, cầm gậy đi dọc đội hình đơn vị. Tới đâu tôi gõ cửa hầm và nói cho anh em biết địch cả phía trước và cả trong ấp. Hầm của Vận và Hòa quá gần địch, không thể tới được. Có một số hầm anh em còn thức thì cứ tưởng tôi là ông sư. Anh em ai cũng nói: “Sao anh liều thế, bọn em thấy địch rồi”.

        Tôi về tới hầm, đồng chí cán bộ ĐKZ chạy đến phàn nàn: “Tại sao anh điều khẩu B40 đi để địch nó vào lấy pháo à”. Tôi nói: “Địch tấn công ta nhiều hướng, anh sẵn sàng hạ nòng pháo xuống bẳn bộ binh, bắn cả trong ấp vì địch đã chiếm phía dưới ấp rồi”. Tôi nhảy sang hầm cối 82 và nói: “Các đồng chí chuẩn bị phần tử bắn phía trái trận địa và vào giữa ấp cự ly khoảng 300 mét. Chúng ta chiến đấu đến cùng. Trời cũng sắp tối rồi không sợ hết đạn đâu”.

        Đồng chí Thọ vừa bố trí xong lực lượng đánh chặn địch ở giữa ấp về thì địch nổ súng tấn công.

        Hòa và Hùng có lẽ ngủ quên nên bị địch ném lựu đạn xuống hầm. Lựu đạn nổ, cả hai đã hi sinh.

        Địch ở trong ấp nổ súng, đồng thời địch ở trước hầm đồng chí Vận cũng tấn công vào. Tôi thấy Vận bắn mấy quả B40 khiến địch dạt ra.

        Bọn địch ở trong ấp đã nhìn thấy Vận nên tập trung câu đạn M79 vào hầm. Vận và Nhội đã anh dũng hi sinh. Các chiến sỹ ngăn chặn địch tấn công ở phía dưới ấp lên, không có hầm đã lợi dụng bờ ao, mương nước nổ súng liên tục, không cho địch tấn công tới Ban Chi huy.

        Tôi hô cối 82: “Các đồng chí bắn cấp tập vào giữa ấp và tụi địch ở phía trước hầm đồng chí Vận”.

        Tụi địch nằm đối diện với chúng tôi và khẩu ĐKZ vẫn không nổ súng tấn công, mà cứ ngồi yên tại chỗ. Đồng chí cán bộ ĐKZ chạy đến hầm tôi: “Đề nghị anh cho lực lượng bảo vệ, tụi địch tấn công vào sẽ lấy mất pháo”. Tôi quát lớn: “ Anh hãy hạ nòng pháo để bắn bộ binh. Tụi địch ở trước đó không nổ súng kệ xác nó. Anh bẳn cho tôi 2 quả ra trước hầm đồng chí Vận để địch dạt ra và sẵn sàng đánh địch phía sau, phía dưới của ấp. Các anh hãy tự bảo vệ mình, bảo vệ vũ khí. Tất cả chúng ta ai cũng chiến đấu”.

        Địch có ý định đánh bọc từ phía sau lên đã bị ta tấn công và bị các loại hỏa lực cối 82, ĐKZ của ta bắn. Chúng đã phán đoán được lực lượng của ta ở đây là cấp Tiểu đoàn, chúng không dám tấn công tiếp mà gọi pháo bắn liên tục đến tối mới thôi. Địch đã bắn vào đây hàng trăm quả pháo các loại làm đất cát, cây cối đổ ngổn ngang, khói bụi mù mịt, có nhiều quả rơi xuống ao làm cá chết nổi trắng ao.

        Trời tối tiếng pháo im dần, tôi bàn với Chính trị viên Đại đội: “Đồng chí bò đi kiểm tra bộ đội xem có ai bị thương, đưa ngay về đây để băng bó cứu chữa”. Chính trị viên Thành và liên lạc đi một lúc thì quay về báo cáo: “Hầm Hòa và Hùng, hầm Vận và Nhội, cả 4 đồng chí đã hi sinh. Vài đồng chí bị thương nhẹ, còn chiến đấu được”.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #118 vào lúc: 16 Tháng Mười Một, 2017, 06:18:03 am »


        Đại đội trường Thọ báo cáo, địch ở phía trước mặt ta nay đã quay về đồn. Địch phía cuối ấp tổ chức chốt tại đó, đang nấu cơm ăn.

        Tôi báo cáo về Tiểu đoàn tình hình, kết quả chiến đấu và thương vong của đơn vị. Tôi đề nghị được biết kế hoạch ngày mai. Tiểu đoàn trưởng Chúc điện lại: “Các đồng chí cho bộ đội củng cố công sự, giải quyết tốt công tác thương binh, từ sĩ, sẵn sàng chờ lệnh của Trung đoàn”. Tôi mời các đồng chí trong Ban Chỉ huy Đại đội 1, Đại đội ĐKZ, Đại đội cối 82 đến hội ý.

        Tôi đánh giá trận chiến đấu trong ngày, nói rõ những nguyên nhân, tổn thất sau đó xác định nhiệm vụ cho ngày mai. Tôi nói: “Bộ đội ngày hôm nay chiến đấu rất tốt. Do quá mệt, có hầm anh em đã ngủ quên để địch vào ném lựu đạn xuống hầm. Nếu tôi và đồng chí Thọ không đi kiểm tra thì chắc địch nó đi thẳng tới Ban Chi huy mà chẳng ai biết. Ta ở đây, không phân biệt được hướng nào là hướng chính, chi lợi dụng địa hình, địa vật để bố trí đội hình tác chiến. Vậy bây giờ ta điều chỉnh lại đội hình cho phù hợp”. Tôi nói tiếp: “Không hiểu tại sao một đơn vị địch đêm nay không về đồn mà chốt lại trong ấp. Có thể chúng nghĩ tối nay ta rút quân. Chúng sẽ cho lực lượng phục kích con đường tối qua ta tới đây. Các đồng chí về triển khai cho bộ đội ngay. Đồng chí Thành tổ chức đưa tử sĩ về chôn cất chu đáo”.

        Thành tổ chức đi lấy từ sĩ, khi đến hầm của Hòa và Hùng thì thấy địch đã ngồi đầy sân không sao vào lấy được. Đại đội trường Thọ giục tôi báo cáo Tiểu đoàn cho đơn vị rút ra. Tôi không đồng ý: “Ta phải chờ lệnh của Trung đoàn. Nếu rút ra, Trung đoàn lệnh quay vào bám trụ thì làm sao? Hơn nữa hiện nay tình hình xung quanh địch như thế nào chưa nắm được. Phía sau chúng ta địch cũng đã bịt đường rồi”.

        Từ 10 giờ đêm, điện máy 2W không thể làm việc được. Địch đã gây nhiễu, nhấc ống nghe lên chi nghe tiếng ào ào như ô tô chạy. Đàm thoại, làm tín đều không được, chúng tôi vô cùng lo lắng. Đồng chí Thọ cuống cuồng lên: “Anh làm kiểu này cả đơn vị chết hết” - “Anh đừng có nói bậy! Tất cả vì nhiệm vụ. Phải bình tĩnh chờ ý kiến của cấp trên”.

        Khoảng 12 giờ đêm, Trung đoàn lệnh cho chúng tôi lui quân về đội hình Tiểu đoàn để nhận nhiệm vụ ngay. Tiểu đoàn điện cho tôi: “Đường cũ, tối qua các anh vào đã bị địch phục kích. Hãy cắt đường tránh, đi về phía phải khoảng 1.000 mét. Chúng tôi cho trinh sát đón ở bờ mương. Chú ý nhớ ám hiệu để bắt liên lạc với nhau”.

        Tôi nói với Thọ: “Bây giờ ta tổ chức hành quân ra. Anh cho bộ đội đi về hướng tụi địch chiều nay ngồi trước khẩu ĐKZ, sau đó vòng ra rồi mới cắt về phía sau”. Thọ hốt hoảng nói: “Anh định dẫn đơn vị vào đồn địch à?” - “Đó là con đường an toàn nhất vì địch đã phục chặn con đường tối qua ta vào rồi. Ta đi gần đồn địch nên tuyệt đối giữ bí mật, bám sát đội hình kẻo lạc, lưu ý ĐKZ và cối 82 mang vác nặng”.

        Chủng tôi tổ chức lui quân ra tới bờ mương thì trinh sát đón và dẫn về Tiểu đoàn an toàn. Tới bờ kênh Nguyễn Văn Tiếp, Tiểu đoàn trưởng Chúc bàn với tôi:

        - Bây giờ cho bộ đội hành quân luôn cùng đội hình Tiểu đoàn. Ban Chi huy Tiểu đoàn vừa hành quân, vừa trao đổi nhiệm vụ trên giao và phân công nhau xuống các đơn vị để chỉ đạo. Nhiệm vụ cùa Trung đoàn thay đổi, đơn vị không phối hợp với đặc công nước phá cầu Tân An và chốt tại đó nữa mà ngay đêm nay vào tổ chức trận địa chống càn ở ấp Tân Lý, xã Tân Hiệp, Mỹ Tho.

        Đêm 15 tháng 4, Tiểu đoàn vào chiếm lĩnh trận địa. Chúng tôi bố trí phục kích ngay giữa cánh đồng đất trắng, lúa đã thu hoạch từ lâu. Đồng ruộng khô nứt nẻ, kênh mương cũng không còn một giọt nước. Đại đội 2 và Đại đội 3 bố trí chếch lên phía trước. Đại đội 1 và Đại đội 4 bố trí bên phải sát với rừng tràm, rừng bạch đàn thông ra tận bờ kênh. Ban Chi huy Tiểu đoàn dựa vào một mương nước đã khô, hai bên bờ mương có nhiều cây dứa dại chi cách Đại đội 3 và Đại đội 2 khoảng hơn 100 mét về phía sau để bố trí Sở Chi huy. Hầm chỉ huy Tiểu đoàn đào cạnh một bụi dứa để anh em thông tin lợi dụng vào mà kéo cần ăng ten máy 2W.

        Ban Chi huy Tiểu đoàn chia ra hai hầm, tôi và Tiểu đoàn trưởng Chúc ngồi với nhau. Chính trị viên Thái ngồi cùng Tiểu đoàn phó Dũng. Bộ đội triển khai xong hầm hào thì trời cũng sáng.

        Ban ngày, quan sát xung quanh, chúng tồi thấy đơn vị bố trí phục kích ở đây hết sức lợi hại. Từ đây vào tới ấp Tân Lý và các ấp xung quanh đều ở cự ly rất xa nên địch đi vào hướng nào ta cũng đều nhìn thấy rất rõ và hỏa lực của đơn vị có thể chi viện cho nhau khá dễ dàng. Đáng tiếc là Đại đội 1, Đại đội 4 và Tiểu đoàn bộ bố trí gần rừng tràm quá sẽ làm mục tiêu cho phi pháo đánh phá.

        Khoảng 9 giờ sáng, một đơn vị địch triển khai đội hình hành quân về hướng chúng tôi để đánh vào Tiểu đoàn 9. Trận địa phục kích của chúng tôi ở đây địch còn chưa hề hay biết. Tuy vậy địch rất cẩn thận, vừa đi, vừa thăm dò.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #119 vào lúc: 16 Tháng Mười Một, 2017, 06:18:43 am »

         
        Một mũi địch đi đúng hướng Đại đội 3, anh em đã nổ súng diệt được mấy tên. Chúng lùi ra gọi pháo bắn hàng trăm quả vào đội hình Tiểu đoàn. Có một số hầm trúng pháo đã bị sập, một số anh em hi sinh.

        Hết đợt pháo, địch cho 3 mũi tấn công vào. Cả 3 mũi đều đi đúng vào hướng của 3 Đại đội bộ binh. Cả Tiểu đoàn đã nổ súng, địch không vào được đành lùi ra gọi pháo bắn tiếp.

        Pháo địch chủ yếu là pháo 155, nhiều quả pháo đào hố sâu và to như hố bom. Một số đầu đạn không nổ to như quả dưa hấu nằm lăn lóc ngay giữa ruộng. Đặc biệt khu rừng tràm và bạch đàn bị pháo bắn tan hoang. Anh em Đại đội 4 và cơ quan Tiểu đoàn bộ bị thương vong khá lớn do sập hầm.

        Hết đợt pháo, 2 chiếc phản lực lên quần lượn, cắt mấy loạt bom vào đội hình Đại đội 3.

        Ba giờ chiều, địch lại tiếp tục bắn hàng trăm quả pháo vào Tiểu đoàn. Chúng quyết tâm nhổ bằng được trận địa chốt của chúng tôi. Năm, sáu chiếc xe tăng, cùng đội hình bộ binh triển khai tấn công vào. Tôi và Chúc trao đổi với nhau, lần này địch sẽ tập trung lực lượng cả pháo binh, xe tăng và bộ binh tấn công vào để nhằm xóa sổ đơn vị ta.

        Chúng tôi điện xuống các đơn vị tập trung hỏa lực bắn cháy xe tăng địch. Trời sắp tối rồi, phải kiên quyết chiến đấu giữ vững trận địa. Tập trung hỏa lực 3 đến 4 khẩu B40 và B41 bắn vào từng chiếc xe tăng một, không đánh dàn trải.

        Xe tăng địch xuất hiện, đồng chí V - một cán bộ chi huy Đại đội 3, sợ quá liền lần theo đường dây chạy về Tiểu đoàn. Đồng chí Thu, Chính trị viên Đại đội 3 điện cho tôi: "Anh V đi đâu không biết?".

        Tôi và Chúc thấy V bỏ vị trí chiến đấu chạy về phía sau thì rất tức giận. Chúc quát: “Chúng tôi với anh, chi cách nhau vài trăm mét, Đại đội 3 bỏ trận địa thì địch sẽ chọc thẳng vào Tiểu đoàn. Sở Chỉ huy Tiểu đoàn mất, cả Tiểu đoàn sẽ như rắn mất đầu, hậu quả sẽ như thế nào anh có biết không?”. Tôi bình tĩnh hơn: “Anh quay trở lại đơn vị ngay! Xe tăng địch đang vào anh lại bỏ chạy, nếu bộ đội nhìn thấy anh thì sẽ thế nào?” V lầm lì không nói miệng cứ lắp bắp: “Tôi mệt quá! Tôi mệt quá!”. Tôi nhắc: “Mệt cũng phải về vị trí!”. Nhìn thấy V đã quá mất tinh thần tôi nói với Chúc: “Thôi anh à! Cho cậu ta ở lại đây.” Chúc quát: “ Sang hầm anh Thái mà ngồi”.

        Tôi biết V sang hầm anh Thái sẽ bị quát một trận nữa. Tôi điện động viên Lịch: “V đi đâu kệ anh ấy! Anh gọi anh Minh, Đại đội phó về cùng hầm để hai anh em chi huy đơn vị chiến đấu giữ vững trận địa. Địch chi có 5 đến 6 chiếc xe tăng thôi, hỏa lực của Tiểu đoàn rất mạnh, chi cần bắn cháy 1 đến 2 chiếc là nó chùn ngay”. Tiểu đoàn trưởng

        Chúc liên tục cầm máy để nghe các đơn vị báo cáo về cự ly, tốc độ, số lượng xe tăng địch đang tổ chức tấn công vào. Nhắc nhở các đơn vị bình tĩnh chiến đấu, diệt xe tăng địch ngay từ những loạt đạn đầu.

        Hơn 4 giờ chiều, bốn chiếc M41 dẫn đầu đi thẳng vào trận địa Tiểu đoàn, vừa đi vừa bắn đạn 12,7 ly, pháo l00ly vào trận địa Đại đội 2. Bộ binh có hàng trăm thằng lúc nhúc theo sau. Nghe tiếng nổ của các loại đạn mà rợn người, điếc tai. Khói thuốc pháo, khói đạn khét lẹt, đất cát mù mịt. Tôi và Chúc liên tục bám cửa hầm để theo dõi địch, đầu ngẩng lên cúi xuống để tránh đạn.

        Tuy khói thuốc, súng đạn, đất cát mù mịt nhưng chúng tôi vẫn nhìn thấy chiếc xe tăng đi đầu đang tấn công thẳng vào trận địa Tiểu đoàn. Hầm của chúng tôi chỉ cách hầm của anh em Đại đội 2, Đại đội 3 hơn 100 mét. Với địa hình trống trải, bằng phăng thế này, mắt thường cũng có thể nhìn về phía trước được cả ngàn mét.

        Nếu bộ đội chúi đầu xuống hầm tránh đạn, chỉ cần thiếu theo dõi quan sát một tí thôi, là xe tăng của địch lao tới dằn sập hầm. Tuyến Đại đội 2, Đại đội 3 chỉ cần thủng một vài hầm, địch chọc thẳng vào Sở Chỉ huy Tiểu đoàn thì cực kì nguy hiểm. Lúc này cả ba Đại đội bộ binh đã dàn ra phía trước, Sở Chỉ huy Tiểu đoàn chi có mấy chiến sĩ trinh sát mà trong tay anh em chi có một khẩu B40.

        Chính trị viên Thái ngồi hầm sát cạnh cũng đã nhìn thấy xe tăng địch. Tưởng chúng tôi không biết nên anh hốt hoảng gọi sang: “Các anh điện xuống các đơn vị chú ý quan sát và cho nổ súng đi, chúng vào quá gần rồi”. Tôi nói vọng sang: “Anh yên tâm bộ đội biết cả rồi”.

        Thực ra lúc này tôi và Chúc rất lo, chỉ hy vọng ở phẩm chất của người lính chiến mà thôi. Bom đạn địch bắn như mưa, ai dám rời khỏi hầm vào lúc này. Chiến tranh, bom đạn đã dạy cho người lính bộ binh chúng tôi khi đã vào trận thì mọi hoạt động phải phản xạ giống như hoạt động theo bản năng để tồn tại, để sống. Vì cái chết, cái sống chi trong nháy mắt.

        Địch chỉ có 5 đến 6 chiếc xe tăng. Tiểu đoàn có tất cả 24 khẩu súng chống tăng, 3 Đại đội bộ binh đã có tới 20 khẩu B40, B41, ngoài ra C4 còn có 2 khẩu DKZ82, rồi cối 82, tuy ở cự li hoi xa nhưng đều có thể tham gia bắn xe tăng địch, nên chúng ta có thể hoàn toàn tin tường sẽ giành chiến thắng.

        Chiếc M41 đi đầu đang hung hăng tiến thẳng vào trận địa Đại đội 2. Khi cách Đại đội 2 khoảng 100 mét thì nó rẽ chếch phải đi thẳng vào trận địa Đại đội 3. Ba, bốn khẩu B40, B41 của cả hai Đại đội liên tiếp phóng vào chiếc xe đi đầu. Chiếc xe trúng đạn, đứng khựng lại rồi bốc cháy.

        Chiếc đi sau vòng phải để tránh đạn, liền bị đồng chí Thủy của đại đội 3 bắn 1 quả B41 làm nó trọng thương. Nó cố chạy chếch về bên phải để chuồn nhưng đã bị hỏa lực của Đại đội 1 bắn chặn, bốc cháy, khói đen ngòm. Hai chiếc xe tăng đi đầu bị bắn cháy, lũ bộ binh chạy toán loạn về phía sau.

        Hai chiếc xe còn lại vừa lùi, vừa bắn. Tiểu đoàn lệnh cho Đại đội 4 bắn cấp tập mấy chục quả đạn cối vào đội hình địch, buộc cả bộ binh và xe tăng chạy thẳng về ấp Tân Lý Đông.

        Địch lùi ra, tôi điện xuống các đơn vị biểu dương tinh thần chiến đấu của bộ đội và sự hiệp đồng chặt chẽ của các đơn vị đã đánh lùi đợt tấn công quy mô của địch. Ta bắn cháy 2 xe tăng và tiêu diệt được hàng chục tên địch đang nằm ngổn ngang trước trận địa của Tiểu đoàn.

        Một ngày chiến đấu ác liệt, hố pháo chồng lên hố pháo. Tuy hầm hào chu đáo nhưng mật độ pháo bắn dày đặc đã làm sập nhiều hầm, đơn vị thương vong lớn. Trong ngày cỏ 19 đồng chí hi sinh, hàng chục đồng chí bị thương. Trong số hi sinh có đồng chí Minh Đại đội phó Đại đội 3. Tuy đơn vị bị tổn thất lớn nhưng cũng có niềm vui. Lần đầu tiên, Tiểu đoàn bắn cháy hai chiếc xe tăng tại chỗ.

        Riêng đồng chí cán bộ chi huy Đại đội 3 rất ân hận với sai lầm, khuyết điểm của mình đã lên Ban Chỉ huy Tiểu đoàn nhận lỗi và xin quay về đơn vị tiếp tục chiến đấu.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM