Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 03:41:29 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Những nẻo đường chinh chiến  (Đọc 49008 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #60 vào lúc: 25 Tháng Mười, 2017, 08:13:12 pm »


        Đại đội 1 làm lực lượng phục kích chốt chặn ngay trên tuyến đường 1, cách Lò Súc khoảng 1.000 mét về hướng Trung Liên 1 và 2.

        Đại đội 3 và Đại đội 4 tổ chức trận địa phục kích về phía Đông cách Lò Súc khoảng 1.500 mét, cách đường 1 về phía Tây khoảng 1.000 mét, chặn đánh quân địch tháo chạy.

        Tiểu đoàn xác định, địch tháo chạy theo đường 1 nên Đại đội 1 vẫn là lực lượng chủ yếu.

        Đêm 18 tháng 4 năm 1972, các đơn vị của Trung đoàn hành quân chiếm lĩnh trận địa theo nhiệm vụ được giao.

        Đại đội 4 của tôi phải chia làm 3 bộ phận. Một khẩu đại liên, hai khẩu B41 đi phối thuộc với Đại đội 2, đồng chi Huệ chi huy. Một khẩu cối 82 nằm ở Sở Chi huy Tiểu đoàn để bắn trực tiếp chi viện cho Đại đội 2 đồng chí Hứa chi huy. Lực lượng còn lại gồm một khẩu cối 82, hai khẩu B41 do tôi chỉ huy đi với Đại đội 3.

        Theo phương án tác chiến Đại đội đặc công và Đại đội 2 đánh chiếm Lò Súc phía Tây đường 1 buộc địch tháo chạy về hướng Trung Liên 1 và 2. Chúng sẽ gặp Đại đội 1 phục kích, tiêu diệt. Nếu nó tạt sang hướng Đông thì bị Đại đội 3 và Đại đội 4 đánh chặn tiêu diệt.

        Khoảng 5 giờ sáng ngày 19 tháng 4 năm 1972, Đại đội đặc công nổ súng, chi trong chớp nhoáng anh em đã tiêu diệt và làm chủ phần phía Tây đường 1. Đại đội 2 nhanh chóng chiếm lĩnh. Đồng chí Tống Cao Miên, Đại đội trưởng đặc công đứng trên hầm bàn giao trận địa cho đồng chí Thông đại đội trưởng đại đội 2 bộ binh. Đồng chí Miên nói:

        -  Khu vực này toàn bộ quân địch đã bị chúng tôi tiêu diệt!

        Vừa dứt lời, một loạt đạn từ phía bên kia đường bắn sang làm đồng chí Miên hi sinh tại chỗ. Do thời gian quá gấp, anh em đi điều nghiên xác định địch ở phía Tây đường là chính. Đại đội đặc công mới tiêu diệt được mươi cái hầm, vài chục tên địch, còn đại bộ phận binh lực, hỏa lực của chúng vẫn nằm phía Đông đường.

        Sau khi tạm thời im tiếng súng, địch lấy lại tinh thần bắt đầu phản kích. Đại đội đặc công rút ra. Đại đội 2 và lực lượng phối thuộc lợi dụng địa hình địa vật, chiến hào, công sự của địch trụ lại chống địch phản kích. Anh em ta công sự chưa có địch lại dùng hỏa lực cối 81, cối 61 và M79, trung liên, đại liên bắn như vãi đạn vào trận địa ta.

        Đồng chí Đàm Kháng, Chính trị viên phó Tiểu đoàn và hai chiến sỹ thông tin đi với Đại đội 2 chui vào một ống sát dẫn nước. Tưởng là an toàn, không ngờ, bị một quả cối 81 nổ ngay trên ống sắt làm ba đồng chí bị sức ép hi sinh.

        Đồng chí thông tin 2W hi sinh, Đại đội 2 đã nhanh chỏng cho anh em chạy về Tiểu đoàn báo cáo tình hình. Tiểu đoàn tăng cường một máy 2W cho Đại đội 2 để trực tiếp chỉ huy. Tiểu đoàn đã cho cối 82 bắn cấp tập vào đội hình địch để Đại đội 2 có điều kiện củng cố hầm hào chống phản kích.

        Khoảng 8 giờ sáng, cả hai bên tạm yên tiếng súng. Trận địa phục kích của chúng tôi vẫn bình an. Chúng tôi ém quân trong một phum Căm Pu Chia, dân vừa sơ tán lúc chúng tôi tới. Trước mặt về hướng địch và hướng Đông là một cánh đồng bàng phăng, rộng mênh mông chạy dài tới Lò Súc.

        Trận địa cùa chúng tôi cách Lò Súc khoảng 2 km. Chúng tôi trèo lên cây me to cao nhìn rõ khu vực tác chiến của Đại đội 2 ở Lò Súc, nhất là khi pháo cối bắn vào đất cát, khói bụi tung lên mù mịt.

        Từ Lò Súc có một con suối nhỏ chạy xuôi về hướng Đông, cây cối hai bên bờ rậm rạp. Chúng tôi dự kiến nếu địch không rút theo đường 1 thì nhất định nó sẽ lần theo con suối này và sẽ đi về phum chúng tôi đang phục kích. Từ đây nhìn thẳng về phía Đông là đất Việt Nam nhưng là một cánh đồng bằng phăng có lẽ phải đến cả chục cây số, chi nhìn thấy phía bên kia lờ mờ không phân biệt được cây cối và xóm làng.

        Trận địa chúng tôi vẫn im lìm. Dân đã sơ tán, bộ đội tự do đi lại, nấu nướng, ăn uống thoải mải. Tuy Đại đội đã quán triệt và kiểm tra chu đáo về công tác dân vận, nhưng vẫn có cậu láu cá lấy trứng gà của dân dùng ấm nấu nước để luộc ăn và bị bắt quả tang.

        Ban Chi huy Đại đội 3 và tôi thật cỏ duyên nợ. Mới cùng nhau chiến đấu trong trận phục kích ở đoạn đường từ Thiện Ngôn đi Tà Xia, nay tôi lại cùng nhau tổ chức trận mai phục ở đây. Anh em chúng tôi qua lại trao đổi bàn bạc phương án tác chiến. Tôi nghĩ nếu địch đi đúng phương án dự kiến của ta thì chắc là chảng có đứa nào chạy thoát.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #61 vào lúc: 26 Tháng Mười, 2017, 11:01:32 pm »


        Khoảng 4 giờ chiều, tôi thấy pháo cối của địch gồm tất cả các loại dồn dập, xối xả bắn vào trận địa Đại đội 2 kể cả súng bắn thẳng (đại liên và AR15).

        Tiểu đoàn thông báo và nhận định địch có thể tập trung lực lượng để đánh bật trận địa chốt của Đại đội 2. Tiểu đoàn đã cho bắn mấy chục quả đạn cối 82 vào chốt địch. Sau một đợt đấu súng, đấu pháo, tự nhiên cả hai bên ngừng bặt. Đại đội 2 tranh thủ củng cố công sự. Tiểu đoàn, tổ chức tiếp đạn cho Đại đội 2 và khiêng cáng anh em bị hi sinh, bị thương ra.

        Khoảng hơn 5 giờ chiều, đồng chí cảnh giới của tôi ngồi trên cây me cao hốt hoảng nhảy xuống gọi to:

        - Địch! Địch! Địch bỏ chạy đỏ cả đồng.

        Tôi vội nhìn ra phía Đông, đúng địch chạy tán loạn đỏ cả đồng cách chúng tôi khoảng 1.000 mét. Địa hình đồng ruộng trống trải, bằng phẳng nhìn rất rõ. Tôi và anh Thái, Đại đội trường Đại đội 3 trao đổi thống nhất nhanh chóng cho bộ đội vận động. Đại đội 3 chặn đầu, Đại đội 4 khóa đuôi kiên quyết không cho địch chạy thoát.

        Tôi gọi đồng chí cối 82 cự ly 1.000 mét, đồng chí cho bắn cấp tập ngay 5 quả rồi không cần đế, cần chân gì hết nhanh chóng vận động với bộ binh bán ứng dụng. Anh em pháo thù nhanh chóng thả đạn, đạn nổ ngay gần đội hình địch. Tôi hô:

        - Bắn tăng tầm lên chặn đầu nó lại không cho chúng chạy thoát.

        Thế rồi cả Đại đội tôi và Đại đội 3 anh em đồng loạt hô xung phong. Anh em cối vừa chạy vừa dừng lại bẳn ứng dụng. Vì cự ly quá gần, bắn liều không nên viên đạn bay lên rất chậm. Bộ đội chạy nhanh quá, đạn cối nổ sát trước mặt bộ binh.

        Địch đã mất tinh thần rút chạy, không ngờ bị chúng tôi phục kích đánh phủ đầu nên chúng không sao chống cự nổi. Tụi lính quăng súng nằm sát bờ ruộng giơ tay đầu hàng.

        Chúng tôi nhanh chóng thu súng và giải tù binh về. Những tên bị thương không đi được thì anh em chỉ băng bó rồi để lại đó vì chúng tôi không có sức mà khiêng. Tôi biết đến tối dân về, thế nào tụi lính bị thương cũng sẽ được cứu. Để kèm cặp bộ đội Căm Pu Chia (bộ đội K), trong trận chiến đấu này có một Đại đội đi theo chúng tôi. Nhưng lúc này họ đang ở phía sau Tiểu đoàn.

        Trong khi vận động, tôi không kịp báo cáo về Tiểu đoàn nhưng anh em thông tin họ rất sáng tạo và nhanh nhạy đã báo cáo. Tiểu đoàn đã cho đại đội K vận động xuống để hỗ trợ chúng tôi giải quyết công tác tù binh và chiến lợi phẩm.

        Đại đội tôi và Đại đội 3 đã bắt sống 120 tên và thu hàng trăm khẩu súng, có hàng chục tên chết và bị thương chúng tôi chỉ thu súng rồi bỏ lại ở chiến trường. Cũng may, có Đại đội bộ đội K không thì chúng tôi không thể mang nổi số súng đạn thu được và giải 120 tên tù binh về phía sau.

        Tối hôm đó cả Tiểu đoàn lui quân về tuyến sau để nhận nhiệm vụ mới. Vì vận động quá sức, hò hét nhiều nên tôi không nói được nữa. Ngồi hội ý, tôi chỉ nghe anh em báo cáo và ra hiệu chứ không thể nói được một lời nào và phải viết ra giấy. Cái cổ họng tôi vừa đau vừa rát. Tôi nghĩ có lẽ mình đã bể họng. Tiểu đoàn cho đồng chí Bản, quân y sỹ xuống kiểm tra cho thuốc và truyền dịch cả đêm, sáng ra tôi thấy nhẹ hơn. Hai ba ngày sau tôi mới nói được bình thường.

        Qua hai trận chiến đấu, Đại đội tôi là đơn vị hỏa lực được đi tăng cường xuống các Đại đội bộ binh. Cả hai trận chúng tôi đều nổ súng và hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Nhưng thật đáng tiếc, Đại đội bộ của tôi bị tổn thất lớn quá. Trận đầu ngày 1 tháng 4 có Đại đội trưởng Vu, Tiểu đội trưởng B41 Tịnh và liên lạc Sơn hi sinh. Trận 19 tháng 4   đánh Lò Súc bộ phận đi tăng cường cho Đại đội 2 có ba đồng chí hi sinh. Trong đó có đồng chí Tào quản lý đại đội.

        Tào làm quản lý mà cứ xin đi đánh nhau. Tôi nói:

        - Cậu làm quản lý hậu cần biết gì súng đạn mà đi đánh nhau.


        - Trước lúc làm quản lý em là xả thủ đại liên.

        Tào nói vậy tôi mới cho đi cùng với khẩu đại liên và Tào đã hi sinh. Rồi cậu Phú làm văn thư, quân khí quê ở Diễn Châu cùng với anh em vận tải tiếp đạn ra cho Đại đội 2 và khẩu đại liên cũng bị hi sinh.

        Hai trận đánh Đại đội tôi hi sinh 6 người, trong đó có 5 ở Đại đội bộ. Những anh em này, từ Bắc vào tới đây đều ăn chung với tôi một nồi, ngủ chung một chỗ và là những cộng sự đắc lực. Mới chiến đấu có nửa thảng mà các anh ấy đã ra đi để lại trong tôi một sự trống vắng.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #62 vào lúc: 27 Tháng Mười, 2017, 06:17:28 pm »


        Thật thương tiếc anh Đoàn Hồng Vu, Đại đội trưởng sinh năm 1940, nhập ngũ năm 1962, người cao to, đẹp trai, da trắng. Anh đã có vợ và hai con gái, anh được đào tạo qua trường sỹ quan pháo binh, trường thành ở miền Bắc, chưa qua chiến đấu nhiều nên bước đầu thiếu kinh nghiệm. Anh rất nhiệt tình và có tinh thần chiến đấu dũng cảm. Khi hi sinh, anh còn mặc nguyên bộ quần áo của tôi. Điều này người Việt mình kiêng lắm, nhưng chúng tôi là lính nên cũng thấy bình thường.

        Trong chiến dịch giải phóng đường 1, Trung đoàn 271 đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Tiểu đoàn 9 đã tiêu diệt, bắt sổng toàn bộ quân địch ở Trung Liên 1 và 2. Tiểu đoàn 7 đã giải phóng Ba Vách. Tiểu đoàn 8 giải phóng Lò Súc.

        Cả Trung đoàn nhận lệnh hành quân về vây ép và cùng với lực lượng Sư đoàn giải phóng thị xã Xoài Riêng thuộc tinh Xoài Riêng.

        Thị xã Xoài Riêng nằm ngay trên đường 1, xung quanh đã bị ta cô lập hoàn toàn, mọi sinh hoạt cùa địch và nhân dân trong thị xã đều do máy bay vận tải C130 thả dù. Địch hết sức hoang mang, dao động. Bộ đội ta đã ém quân xong. Do bất đồng giữa ta và bạn (bạn sợ ta giải phóng lấy hét chiến lợi phẩm) nên họ ngăn cản. Họ nói họ có 6 tiểu đoàn bộ binh cộng với hỏa lực có khả năng giải phóng thị xã. Khi ta rút ra, bạn nổ súng chiến đấu bị thất bại và thị xã Xoài Riêng mãi tới tháng 4 năm 1975 mới được giải phóng.

        Trên đường đi đánh Xoài Riêng, tôi được Trung đoàn điều động về làm chính trị viên Đại đội 1, Tiểu đoàn 8 -  Đại đội chù công của tiểu đoàn.

        Tôi đi dọc hàng quân, bát tay tạm biệt anh em để về Đại đội 1. Cả Đại đội ai cũng lưu luyến và nuối tiếc vì qua hai trận chiến đấu tôi cũng đã thể hiện là một người có bản lĩnh, có kinh nghiệm trong chỉ huy chiến đấu.

        Cách đây 6 tháng tôi từ Đại đội 1 ra đi làm chính trị viên Đại đội 4 nay về lại làm chính trị viên. Đại đội 1 được thông báo tôi về, ai cũng vui mừng.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #63 vào lúc: 28 Tháng Mười, 2017, 05:07:51 am »


TRẬN GÒ DẦU

        Cả Trung đoàn hành quân quay lại vùng Ba Vách, Mộc Bài. Đến đây, chúng tôi mới được phổ biến nhiệm vụ là Trung đoàn tập trung lực lượng giải phóng vùng Bến Cầu, Tây Ninh. Tiểu đoàn 8 được giao nhiệm vụ đánh và giải phóng ấp Gò Dầu. Tiểu đoàn 7 và Tiểu đoàn 9 đánh giải phóng khu vực Bến Cầu.

        Toàn bộ khu vực tác chiến của Trung đoàn nằm ở phía Tây sông Vàm Cỏ Đông huyện Bến cầu, Tây Ninh. Đại đội tôi được giao nhiệm vụ đánh đồn Gò Dầu. Đại đội 3 đánh phía bên trái tức là đánh vào ấp Gò Dầu. Đồn Gò Dầu nằm ở đầu về phía trái của ấp Gò Dầu.

        Tiểu đoàn phổ biến và giao nhiệm vụ. Địch ở đồn Gò Dầu có một đại đội bảo an xây dựng đồn bốt kiên cố có nhiều lớp hàng rào dây thép gai, có hệ thống mìn các loại, có các trận địa pháo và máy bay chi viện khi bị tấn công.

        Nghe tiểu đoàn phổ biến và giao nhiệm vụ, tôi chẳng yên tâm tý nào. Tôi nói:

        - Đánh đồn mà không được đi điều nghiên, chẳng biết địch bố trí binh lực, hỏa lực thế nào? Đồn to nhỏ, dài ngắn, cấu trúc vật cản ra sao? Không biết thì làm sao đánh được. Hơn nữa Đại đội không có bộc phá sào để phá hàng rào và kéo cắt dây thép gai thì làm sao vào được.

        Đồng chí Hiêu, Tiểu đoàn trường nói:

        - Bây giờ ta đánh địch theo thời cơ chiến dịch. Địch đã hoang mang, dao động cực độ. Quân ta đang chiến thắng trên khắp các chiến trường, nếu chúng ta không nhanh sẽ mất thời cơ. Thời gian đâu mà đi điều nghiên. Thực ra, cả Trung đoàn chấp hành mệnh lệnh của cấp trên, xuống đánh vùng này chẳng ai biết địch bổ trí thế nào.

        Tối ngày 28 tháng 4 năm 1972, Tiểu đoàn 8 được một số du kích địa phương dẫn đường chiếm lĩnh trận địa.

        Chúng tôi đi từ Ba Vách, Căm Pu Chia xuống. Bộ đội đi qua địa hình trống trải, lác đác có các cây tràm cao ngang thắt lưng xen kẽ là nương rẫy cùa dân trồng dưa hấu. Đơn vị đã được quán triệt phải chấp hành tốt công tác dân vận, nhưng không sao quản lý nổi. Anh em vẫn lấy dưa ăn vứt vỏ bên đường.

        Đốn một gò đất tương đối cao có nhiều cây tràm mọc lưa thưa, cao không quá đầu người, cả Tiểu đoàn dừng lại. Đồng chí Tiểu đoàn trường nói :“Sở Chi huy Tiểu đoàn đặt ở đây. Đại đội 1 đi theo đường xe bò này khoảng 1.500 mét nữa là sẽ thấy đồn địch. Đại đội 3 đi phía trái cùng khoảng 1.500 mét là tới bìa ấp, nhanh chóng đánh chiếm đồn Gò Dầu”.

        Đại đội 2 nằm cạnh Tiểu đoàn bộ. Đại đội tôi được tăng cường một khẩu cối 82 của Đại đội 4. Chúng tôi hành quân chiếm lĩnh trận địa. Đi được khoảng 1.000 mét, gặp một gò đất cạnh con suối cạn, chúng tôi cho đặt trận địa cối 82 và giao nhiệm vụ hiệp đồng tác chiến giữa bộ binh và pháo binh. Đi hết một cánh đồng trống trải, bằng phăng, thì gặp các đồi nương đất cao dần bậc thang về phía ấp.

        Thinh thoảng, dọc theo bờ nương có các bụi cây gai thấp lè tè, to bằng cái rổ úp. Đến đây chúng tôi đã nhìn rõ tháp canh nằm giữa đồn địch cao khoảng 15 mét. Đại đội dừng lại, giao nhiệm vụ cho các Trung đội và thống nhất hiệu lệnh tấn công, phân công chi huy đi các hướng.

        Tôi và đồng chí Xuyên, Đại đội trưởng đi ở mũi chủ công, đánh chính diện. Hai đồng chí cấp phó đi với hai Trung đội đánh hai mũi hai bên.

        Triển khai nhiệm vụ xong, các mũi bắt đầu tiền nhập. Mũi của tôi bò qua lớp hàng rào thứ hai. Trời sáng như ban ngày, có đồng chí chủ quan đứng dậy mà địch vẫn không biết. Đồng chí Ngọc trung đội trường đã bò vào tới hàng rào thứ ba, hàng rào cuối cùng. Tôi đang nằm ở hàng rào thứ hai đã nhìn rõ lô cốt địch mà tại sao địch không phát hiện được anh em mình.

        Một đồng chí bò ra báo cáo địch chi có ba hàng rào nhưng lớp trong cùng nó rào bằng lưới B40, cao khoảng gần 2m. Bộ đội không vào được. Tôi nói với đồng chí Ngọc trung đội trưởng: “Đồng chí cho cột 2 quả bộc phá ( loại 0,5kg ) lại với nhau đặt vào hàng rào mà đánh, phá được hàng rào rồi nhanh chóng cho bộ đội nhảy vào”.

        Đồng chí Ngọc chưa kịp giật nụ xòe cho bộc phá nổ thì ở ngoài có một đơn vị vây ép nã mấy quả cối 82 vào đồn. Anh em chúng tôi tưởng lệnh nổ súng nên vội nổ súng và quăng lựu đạn vào đồn. Có đồng chí đạp phải mìn sáng làm cho khu vực mũi chính diện của tôi sáng như ban ngày.

        Địch hốt hoảng, nhảy ra công sự, lô cốt chống trà quyết liệt. Bị kẹt ở lớp rào B40, không sao vào được, chúng tôi nằm trơ giữa bãi trống, ra không được mà vào cũng không xong.

        Tôi cho anh em lui ra hàng rào thứ hai, lợi dụng bờ ruộng bậc thang đào hầm trụ lại. Đại đội trưởng Xuyên đi sau nhanh chân hơn nhảy được ra hàng rào ngoài cùng, còn tôi và hai đồng chí thông tin 2W kẹt lại ở giữa hàng rào thứ hai.

        Lợi dụng bờ ruộng và đất mềm, tôi cũng khoét được một cái hầm sát bờ ruộng sâu khoảng 50 phân, gần với hai chiến sĩ thông tin. Trước hầm tôi là một bụi gai nhỏ, bằng một bó chè. Tôi ghé mắt vào đó nhìn về phía trước thấy ba chiến sỹ đã hi sinh, cách tôi khoảng 5 mét. Tôi nhìn rõ lô cốt địch, từng tên địch đi lại, cách hàng rào B40 khoảng 30 mét.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #64 vào lúc: 29 Tháng Mười, 2017, 10:47:42 pm »


        Thấy anh em hi sinh, nhưng địch không dám ra lấy sủng vi nó sợ bị đạn cối của đơn vị vây ép bắn. Chúng cũng không dám trèo lên tháp canh để quan sát, đi lại trong khu vực đồn.

        Từ sáng, chúng tôi liên tục bị địch dùng các loại đạn bắn ra nên bộ đội chỉ nằm yên không nhúc nhích. Khoảng 9 giờ sáng, tôi thấy một thằng chi huy đứng lên lô cốt nói với thăng lính cầm khẩu súng M79. Nó chỉ tay và nói:

        “Theo các bụi cây kia, mày bắn cho tao mỗi chỗ vài quả”. Tên lính cầm súng bán khắp lượt. Tôi theo dõi, chờ đợi nó bắn vào chỗ mình. Bỗng tên địch chĩa nòng súng vào ngay chỗ tôi. Tôi vội nhắm mắt lại, áp sát người xuống đất. Một quả đạn nổ ngay miệng hầm tôi và hầm của hai chiến sỹ thông tin 2W, đất cát, khói bụi mù mịt.

        Có đến năm, sáu mảnh đạn găm vào lưng tôi, có một mảnh ờ hông khá to. Máu chảy đầm đìa ướt cả áo. Tôi vội lấy hai chéo dù hoa quấn chặt lưng và ép sát vào thành hầm cho đỡ chảy máu. Đồng chí thông tin nằm sát tôi, tưởng tôi đã chết cứ ghé miệng gọi nhẹ: “Thủ trưởng ơi! Cỏ can chi không?”.

        Vì đang cố quấn chéo dù hoa vào người, nên tôi chưa trả lời ngay được. Một chiến sỹ nói: “Có lẽ thủ trưởng chết rồi”. Tôi sợ anh em bò sang nên vội nói nhỏ: “Tôi chỉ bị thương nhẹ, không chết đâu. Cứ ngồi yên đó, ngóc đầu dậy là chết đấy”. Vì vướng bờ ruộng nên địch không bắn thẳng ra được. Chúng gọi pháo, máy bay đến đánh liên tục.

        Máy bay bay sát ngọn cây, bắn đại liên xuống như mưa. Các trận địa pháo xung quanh cũng liên tục bắn vào đội hình của chúng tôi. Bị kẹt trong hàng rào thứ hai, không làm gì được, tôi sợ tụi địch ra lấy súng của mấy đồng chí hi sinh, sẽ phát hiện được chúng tôi.

        Tôi nói với đồng chí thông tin: “Liên lạc với Tiểu đoàn báo Đại đội 1 đang gặp khó khó khăn. Đề nghị cho 12,7 ly nổ súng để kéo máy bay ra không thì Đại đội 1 sẽ bị nó hủy diệt và cho khẩu cối 82 đi cùng Đại đội 1 bắn vào đồn để địch không dám mò ra, vì tôi hiện nay không nẳm được cối 82”. Đồng chí Tiểu đoàn trưởng điện lại:

        “Anh cố gắng giữ vững trận địa, Tiểu đoàn cũng đang gặp khó khăn”.

        Bom pháo cả ngày, tôi đoán chắc là Đại đội đã hi sinh rất nhiều. Tôi mong trời mưa hoặc mau tối. 5 giờ chiều, có một trận mưa đám mây. Tôi nhìn ra phía sau thấy Đại đội trường Xuyên chắp tay vái, làm hiệu cho tôi. Tôi giơ tay làm hiệu không ra được vì trời còn sáng.

        Mưa mỗi lúc một to, tôi tranh thủ há miệng để hứng những giọt mưa quý hiếm vì cả ngày nhịn khát lại bị thương, máu ra nhiều. Tôi giơ hai bàn tay, toàn đất và máu xoa xoa cho bớt đất rồi giơ ra hứng nước mưa để uống. Lợi dụng trời mưa, địch chui vào lô cốt, tôi và hai chiến sỹ thông tin bò ra. Gặp được anh Xuyên hai anh em mừng lắm. Như vậy cả ngày anh Xuyên chi nằm cách tôi khoảng 20 mét ở cái bờ ruộng phía sau. Xuyên nói:

        - Tôi vẫn thấy anh.

        - Anh có can gì không? - Tôi hỏi.

        - Tôi bị thương ở vai vì hầm cạn quá.

        - Tôi suýt nữa bị quả đạn M79 rơi trúng lưng, đạn nổ sát mép hầm, tôi bị mảnh găm ở lưng không biết bao nhiêu mảnh.

        Trời mưa nhẹ và tối dần, tôi trao đổi với anh Xuyên : “Ta sẽ đi nắm lại tình hình đơn vị chứ cả ngày ta có nắm được ai đâu. Riêng Trung đội chủ công đi chính diện anh em có lẽ bị hi sinh gần hết, có ba bốn đồng chí hi sinh nằm cả ngày cách tôi chỉ 6m”. Trời tối hẳn, các Trung đội về báo cáo.

        Hai Trung đội đánh hai bên sườn vì đi chậm nên khi nổ súng còn nằm ngoài hàng rào. Riêng trung đội anh Dư thì vào được trong ấp, lợi dụng công sự của dân trú ẩn nên an toàn. Trung đội anh Tình đánh bên phải chi hi sinh một đồng chí và mấy đồng chí bị thương nhẹ. Trung đội anh Ngọc đánh chính diện, 5 đồng chí hi sinh và mấy đồng chí bị thương nặng.

        Ngọc chui vào hố xí của địch để ẩn nấp cả ngày. May mà chúng sợ, không thằng nào dám đi ngoài. Ngọc cho biết hố xí này nằm ngoài hàng rào, có cửa để hàng ngày đi ra đi vào. Ngọc nói: “Tụi lính này hoang mang cực độ chi chui dưới hầm hào. Nếu có tên nào trèo lên chòi canh hoặc chỉ cần đứng trên lô cốt cao thì cả Đại đội ta ngày hôm nay chẳng còn ai sống sót”.

        Sau khi nắm lại tình hình đơn vị, tôi với anh Xuyên thống nhất kế hoạch như sau: "Đại đội có 6 đồng chí hi sinh nằm trong hàng rào thứ ba Ta tổ chức vào đưa anh em ra rất khó khăn, địch sẽ bắn, ta lại thương vong tiếp. Do vậy, ta báo về Tiểu đoàn xin tổ chức tấn công ngay. Ta tập trung lực lượng tấn công hướng mà đồng chí Ngọc đã biết được cái cửa vào ra của chúng".

        Tôi nói cách đánh, dùng hỏa lực cối 82, cối 60 cấp tập bắn vào đồn. Đồng chí Ngọc biết đường đi, dẫn đầu đội hình. Đại đội tấn công vào, chiếm ngay cửa mở. Sau đó dùng lựu đạn thủ pháo đảnh lô cốt, nhanh chóng làm chủ trận địa vì địch hiện nay vẫn rất chủ quan. Chúng cho rằng ta không tấn công mà chỉ vây ép. Đánh kiểu này thì địch bị bất ngờ, chống cự không được, nhất định sẽ tháo chạy. Ta có giải phóng đồn thì mới đưa được anh em thương binh tử sỹ ra.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #65 vào lúc: 30 Tháng Mười, 2017, 10:19:30 pm »


        Phương án tác chiến của Ban Chi huy Đại đội được anh em đồng tình và quyết tâm thực hiện. Tôi nói: “Càng nhanh càng tốt, càng bất ngờ. Anh Thụ, Chính trị viên phó Đại đội trực tiếp chỉ huy khẩu cối 82. Tôi và anh Xuyên đi ở mũi chính diện, sau 20 phút nữa cho nổ súng”.

        Gần 8 giờ tối, chúng tôi cho tổ chức tấn công. Sau khi pháo cối cấp tập bắn vào trận địa, chủng tôi cho bộ đội dịch lên bám sát cửa mở. Pháo vừa dứt, Ngọc đạp tung cửa nhảy vào chiếm ngay lô cốt đầu cầu. Anh em lần lượt bám theo nhanh chóng dùng lựu đạn thủ pháo đánh thẳng vào trung tâm. Địch bị đánh bất ngờ, mấy hầm hào lô cốt đầu cầu bị chúng tôi tiêu diệt, số còn lại hô nhau chạy ra cổng chính.

        Nhà cửa, đồ đoàn, bị đạn B40 bốc cháy sáng rực sáng cả một vùng. Anh em dùng hỏa lực bắn, đuổi theo và nhanh chóng tảo trừ những tên lính còn nằm lại dưới hầm, thu chiến lợi phẩm. Tôi hô bộ đội chi lấy xẻng Mỹ và đèn pin thôi, chú ý đề phòng địch cho bắn pháo vào hủy diệt. Tôi nói đồ đoàn, súng đạn đập gãy và đốt hết. Nhanh chóng tìm đòn để khiêng cáng anh em tử sỹ, thương binh về.

        Tôi báo điện về Tiểu đoàn. Tiểu đoàn vui mừng và lệnh cho anh em nhanh chóng đưa thương binh, tử sỹ về Sở Chỉ huy Tiểu đoàn. Vị trí đó sẽ cỏ một đơn vị bộ đội địa phương tiếp quản, bám trụ.

        Cả Đại đội ai cùng vui mừng với chiến thắng vừa rồi và cũng lấy được nhiều chiến lợi phẩm. Tuy vậy, khi nhìn 6 anh em của mình bị hi sinh, ai cũng đau lòng. Các anh cả ngày phơi nắng, phơi mưa, nằm nhiều tư thế khác nhau, đen như cột nhà cháy, nhận không ra ai với ai nữa.

        Lực lượng quá ít, có mấy chục người, trong đó có nhiều người còn bị thương mà phải khiêng 6 đồng chí liệt sỹ, 4 đồng chí bị thương nặng. Tôi bị thương cả người nhưng vẫn nhận vác hai khẩu AK, một khẩu trung liên vì thấy anh em khiêng vác nặng quá.

        Ra tới vị trí chỉ huy Tiểu đoàn, chúng tôi được Tiểu đoàn bộ giúp đỡ chôn cất tử sỹ chu đáo. Tiểu đoàn lệnh lui quân về Ba Vách. Từ đây ra tới đó, đường đi an toàn nhưng cự ly quá xa. Đã hai giờ rồi, nếu đi không kịp ra đó trước lúc trời sáng thì cực kỳ nguy hiểm vì đường bằng, trống trải chỉ làm mồi cho trực thăng địch.

        Tôi động viên anh em cố gắng đi thật nhanh tạo điều kiện giúp đỡ nhau nhất là việc khiêng cáng 4 đồng chí thương binh phải tuyệt đối an toàn. Tất cả cứ thẳng hướng tây mà đi cố gắng bám kịp đội hình để còn hỗ trợ nhau. Tôi nói: “Anh Xuyên cùng với số anh em bị thương nhẹ cố gắng bám đội hình Tiểu đoàn đi trước. Tôi và anh Thụ đi sau, cùng với số anh em khiêng 4 đồng chí bị thương, cố gắng vét hết đội hình trước lúc trời sáng”.

        Bộ đội quá mệt vì cả ngày nhịn đói, chịu bao bom pháo nay lại khiêng cáng anh em thương binh, mang vác nặng. May mà cỏ mấy quả dưa hấu của dân trồng dọc đường không thì có lẽ không thể đi nổi.

        Đồng chí Thụ, chính trị viên phó cột chặt 4 khẩu AK vác ưên vai như vác củi. Tôi đùa:

        - Thụ ơi! Gặp địch bắn làm sao được?

        - Tôi bắn cả 4 khẩu một lúc, có khi địch nó lại tưởng Việt cộng có súng 4 nòng.

        Tôi vác hai khẩu AK và một khẩu trung liên. Mình có vác khẩu trung liên mới biết thương chiến sỹ xạ thủ trung liên. Súng vừa dài vừa nặng, toàn là sắt chạm đâu cũng đau.

        Chúng tôi cắm cụi đi không dám nghi, chi sợ trời sáng. Tròi vừa hửng đông, chúng tôi đã nhìn thấy những cây bạch đàn cao ngút trời ở phía tây. Tôi hô: “Anh em cố lên sắp tới rồi, đã nhìn thấy cây thốt nốt rồi”. Thấy đó rồi chi hơn 1.000 mét thôi mà cứ đi mãi chẳng tới. Anh em chúng tôi lê từng bước, có anh gục xuống rồi lại gượng dậy đi tiếp.

        Hai chân tôi như đeo đá, hai vai tê không có cảm giác nữa vì bị hai cáỉ quai súng AK chéo qua rồi lại bị khẩu trung liên đè lên. Chân bước không qua ngọn cỏ, khi bước qua cái bờ ruộng cao không quá 20 phân mà lê cái chân không nổi, phải khịu xuống lấy sức mới vượt qua được.

        Tôi mừng khi cậu liên lạc đi trước với anh Xuyên quay lại đón. Đồng chí vác giúp tôi mấy khẩu súng. Tôi hỏi:

        - Có xa nữa không?

        - Còn khoảng 4 trăm mét nữa, thủ trường ạ!

        Lúc này một mét cũng cảm thấy như cả cây số. Ra tới đây anh em đã có tư tưởng chủ quan có anh vì kiệt sức bị ngã rồi nằm lăn ra ngủ thiếp đi mà không biết. Tôi nhìn thấy, lấy chân thúc mạnh mấy cái vào chân mới tỉnh. Nếu không ai thúc nằm ngủ quên sẽ chẳng ai biết vì cỏ rất tốt. Tôi động viên: “Cố gắng lên! Chỉ còn vài ba trăm mét nữa thôi”. Tôi đi sau cùng để nhắc nhờ và vét hết đội hình Đại đội trước lúc trời sáng.

        Ra tới Ba Vách, tôi rất mừng vì thấy các Trung đội báo cáo anh em đã về đầy đủ. Tôi nói với liên lạc cho mời Ban Chỉ huy và các Trung đội về hội ý. Khi các thành phần triệu tập đã đủ tôi nói:

        - Các đơn vị kiểm tra quân số thật chắc nếu thiếu ai phải tim về ngay.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #66 vào lúc: 31 Tháng Mười, 2017, 04:39:02 pm »


        Đồng chí Đại đội trưởng nói:

        - Các đơn vị cho bộ đội lợi dụng công sự của địch để trú ẳn và nghi ngoi vì đây là vùng mới được Tiểu đoàn 7 giải phóng cách đây mấy ngày, dân đi sơ tán vẫn chưa về hết. Các Trung đội trưởng sau khi hội ý xong sẽ cùng với Đại đội đi kiểm tra địa hình thống nhất phương án tác chiến tại chỗ đề phòng địch tập kích.

        Tôi nói tiêp:

        - Các đồng chí về tắm rửa, băng bó lại cho anh em thương binh, nhất là số anh em bị thương nặng, nấu cơm cháo cho anh em ăn. Cơm nước xong, tôi sẽ báo với Tiểu đoàn chuyển số anh em bị thương nặng ra tuyến sau. Ai bị thương nhẹ thì động viên ở lại chiến đấu vì quân số chẳng còn được mấy nữa. Anh Xuyên bị thương, hãy đi viện điều trị. Đại đội phó Thập sẽ thay vị trí anh Xuyên duy trì đơn vị.

        Vừa triển khai xong công việc của Đại đội thì tôi được liên lạc Tiểu đoàn gọi lên báo cáo tình hình. Người tôi còn dính bê bết đất, bùn và máu, tôi chưa kịp rửa nhưng đồng chí liên lạc nói: “Thủ trưởng lên ngay, Tiểu đoàn mong lắm, về tắm sau cũng được”. Tôi biết từ ngày qua đến giờ Tiểu đoàn lo lắng, cả ngày qua tôi nằm trong hàng rào thứ hai.

        Thấy tôi, Chính trị viên Mười và Tiểu đoàn trưởng Hiêu mừng lắm. Ông Mười nói:

        - Ngày qua bọn mình cứ nghĩ Đại đội 1 bị xóa sổ. Biết mà không cứu được vì Tiểu đoàn cũng bị địch tấn công. Tuy bị thương vong một số nhưng ta đã giải phóng được đồn Gò Dầu và làm tốt chính sách thương binh, tử sỹ. Các đồng chí đã chủ động xử lý rất tốt khi có thời cơ. Tổ chức đánh vào đồn, giải phóng làm chủ trận địa tạo điều kiện làm tốt công tác chính sách, đưa bộ đội ra tới đây an toàn.

        Tiểu đoàn trưởng Hiêu nhắc lại:

        - Số anh em bị thương nặng Tiểu đoàn sẽ cho vận tải khiêng về ưạm phẫu Trung đoàn, số nhẹ thì tự đi. Anh về củng cố đơn vị để chuẩn bị nhận nhiệm vụ mới.

        Tôi về đơn vị, thay quần áo, tám rửa mới biết trên lưng có tới 4 mảnh đạn, có một vết thương ở hông to bằng đồng xu và hơi sâu. Tất cả các vết thương miệng đã khô và đóng vảy. Anh Phán, y tá kiểm tra, băng bó lại các vết thương cho tôi và nói:

        - Thủ trưởng nên đi viện vì vết thương to và sâu. Một tý nữa là thấu bụng, may mà nằm sát đất nên mảnh đạn chỉ xẹt qua.

        Tôi bảo Phán : “ Xin thuốc tiêm cho tôi chứ làm sao đi viện được. Đại đội trưởng bị thương đi rồi. Nếu tôi đi lúc này thì đơn vị sẽ gặp khó khăn”. Tôi quyết định ở lại với anh em.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #67 vào lúc: 01 Tháng Mười Một, 2017, 08:09:01 pm »

     
       VỀ ĐỨC HÒA - LONG AN

        Ngày 2 tháng 5 năm 1972, đơn vị được lệnh hành quân về chi khu Thóc Nóc, thuộc tinh Xoài Riêng, tiếp giáp với huyện Gò Dầu Tây Ninh, huyện Đức Huệ, huyện Đức Hoà, Long An. Trung đoàn 271 được giao nhiệm vụ tấn công giải phóng, mở vùng, mở mảng một số xã thuộc huyện Đức Hoà.

        Từ Thóc Nóc đi Đức Hoà phải đi qua ấp Tà Nôi, ấp Tà Cao huyện Gò Dầu, Tây Ninh. Phía bên phải đường là chi khu Đức Huệ thuộc huyện Đức Huệ. Các mục tiêu nhiệm vụ trên giao đều nằm bên kia Vàm Cỏ Đông. Địa hình từ Thóc Nóc xuống Đức Hòa rất trống trải. Gần bờ sông Vàm Cỏ là kênh rạch, bưng biền lau lách, cây sú, cây chàm mọc lưa thưa.

        Sông Vàm Cỏ rộng đến năm trăm mét, nước sâu đến bốn, năm mét. Mùa mưa, vùng này nước ngập sâu đến thắt lưng, bộ đội hành quân phải ngâm mình dưới nước sáu, bảy tiếng đồng hồ. Trong quá trình hành quân chi cần một sơ suất nhỏ làm lộ bí mật là ngay lập tức ba trận địa pháo của địch có thể bắn hủy diệt.

        Tiểu đoàn 8 được giao nhiệm vụ cùng với Đại đội đặc công và một số đơn vị hỏa lực phổi thuộc đánh chiếm và giải phóng ngã ba Lộc Giang.

        Ngày 5 tháng 5 năm 1972, tất các đơn vị phối thuộc đã có mặt tại Tiểu đoàn để họp quân chính nghe phổ biến nhiệm vụ và bàn luận quyết tâm chiến đấu. Trong hội nghị anh em cán bộ tranh luận nhiều nhất là tổ chức hành quân.

        Đường chưa biết, lại đi qua nhiều khu vực địch còn đang chốt giữ. Quân số quá đông đến gần 500 người. Tổ chức vượt sông Vàm Cỏ Đông thuyền bè ra sao? - Chưa ai biết.

        Bộ đội qua sông là tổ chức đi ngay vì cả Trung đoàn đều tập kết ở bờ sông rất đông, không có chỗ để mà dừng lại. Chiến đấu theo thời cơ chiến dịch, đơn vị nhận nhiệm vụ trên bản đồ và thông tin do cán bộ địa phương cung cấp.

        5 giờ chiều ngày 7 tháng 5, các đơn vị của Tiểu đoàn 8 hành quân ra tới bìa rừng, chờ trời tối mới đi ấp Tà Nôi. Anh em trinh sát vừa bám địch vừa đi. Trên đoạn đường này địch từ ấp Tà Cao và ở chi khu Đức Huệ, thường thay nhau ra đây phục kích. Vừa sợ địch phục kích lại vừa sợ bị lạc vì chỉ cần đi chệch một chút là sẽ đi vào đồn địch.

        Khi đi đến gần ấp Tà Cao anh em trinh sát phát hiện dịch phục kích, phải tìm đường tránh về bên phải. Trời tối như mực, bộ đội đông, mang vác nặng cứ bám theo nhau nhích từng bước. Đội hình loàng ngoằng mãi tới 3 giờ sáng vẫn chưa tới được sông Vàm Cỏ. Bộ đội đứng giữa cánh đồng trống, phía trước chưa biết mà quay lại thì không kịp vì trời sắp sáng rồi.

        Trước tình hình đó Tiểu đoàn cho bộ đội dạt về bên phải có một ấp cũ địch đã dồn dân về ấp Tà Cao dừng chân. Áp cũ này tuy dân không được ở nhưng có nhiều cây trái như xoài, mít, nhãn, mãng cầu và còn bao nhiêu loại cây hoang dã như cây me, cây dới, cây tre, cây hóp. Một số dân hàng ngày vẫn ra đây canh tác và thu hoạch cây trái, chặt cây, đốn củi. Ẩp nằm trên một gò đất cao. Tiểu đoàn bố trí các Đại đội bộ binh đào hầm nằm ở rìa ấp.

        Đại đội tôi được bố trí phía ngoài tiếp giáp với nghĩa địa, phía trung tâm cây cối kín đáo ưu tiên Tiểu đoàn bộ, Đại đội đặc công, khẩu đội 12,7 ly và khẩu ĐKZ 75. Bộ đội đào công sự xong, tôi và cán bộ Trung đội trường đi kiểm tra, thông qua phương án tác chiến thì trời vừa sáng.

        Tôi và Thụ tìm được rành nước sát bụi tre, sâu khoảng 40 phân, rộng khoảng 50 phân. Chúng tôi đào sâu thêm được mấy lớp xẻng, chẳng có cái gì làm nấp, đào mấy lớp cỏ ngụy trang kín đáo. Sát cạnh tôi là Đại đội đặc công, khẩu 12,7 tăng cường cùng Đại đội tôi đánh vào ngả ba Lộc Giang.

        Khoảng hơn 7 giờ sáng, có ba người dân đánh một chiếc xe bò đi từ ấp Tà Cao vào ngay chính diện với Đại đội ba. Tiểu đoàn cho bắt giữ và hỏi thì họ nói họ đi lấy cây trái trong ấp cũ. Đồng chí Dư, trợ lý tham mưu Tiểu đoàn giải thích rồi cho họ quay về Tà Cao.

        Mọi chuyện tưởng bình yên. Ngờ đâu, vài giờ sau, một Đại đội địch lần theo đường xe bò, bí mật đột nhập nơi trú quân của ta. Chúng đụng Đại đội 2. Bộ đội đồng loạt nổ súng tiêu diệt được một số tên. Địch dạt sang bên phải đụng Đại đội tôi. Anh em nổ súng, buộc địch dạt ra trước nghĩa địa, co cụm lại gọi pháo bắn.

        Cả ba trận địa pháo của địch ở Gò Dầu, Đức Huệ, Lộc Giang đều dồn dập nã pháo vào đội hình Tiểu đoàn. Địch bắn hàng trăm quả pháo, L19 quần lượn bắn pháo khói để phản lực đến thay nhau thả bom. Hết bom lại pháo bắn phá hàng tiếng đồng hồ. Một cái ấp cũ cây cối tương đối kín đáo có nhiều cây to như xoài, me, bụi tre thế mà nay bị bom pháo phạt sạch trơn.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #68 vào lúc: 02 Tháng Mười Một, 2017, 09:58:23 pm »


        Khoảng 2 giờ chiều, một quả bom trúng hầm chỉ huy của Đại đội đặc công. Chính trị viên Đại đội hi sinh tại chỗ, Đại đội trưởng bị thương nặng. Anh em đặc công hoảng hốt nhào sang hầm tôi. Họ đè lên người tôi muốn chết. Tôi hô thế nào họ cũng không chịu về hầm mà cứ ở lỳ hầm tôi.

        Vì địa hình bằng phăng, trống trải, nhìn ra phía nghĩa địa thấy địch từng tốp đi đi lại lại, anh em nói: “Thủ trưởng ơi! Địch vào bắt sống tụi em mất”. Tôi bảo: “Phía trước các đồng chí anh em Đại đội tôi còn đó địch làm sao vào được đây, các đồng chí về hầm đi”. Thấy anh em chạy nhốn nháo địch gọi pháo bắn tiếp.

        Bụi tre cạnh tôi là mục tiêu cho địch cắt bom, bắn pháo. Tuy đã có nhiều quả bom và pháo nổ gần nhưng cắt chưa hết nên cứ mỗi khi LI9 vòng lượn là nó bắn hỏa mù vào bụi tre.

        Tôi bàn với Thụ lấy quả bộc phá sào đánh tan bụi tre đi. Thụ nhất trí ngay. Lợi dụng pháo địch đang bẩn, Thụ giật nụ xòe tung quả bộc phá vào bụi tre. Tiếng nổ to như quả bom làm đất đá, cành ừe, thân ừe bị xé tung bay tả tơi. Anh em tưởng bom nổ trúng hầm tôi nên một số bò lại hỏi anh có can gì không. Tôi bảo họ cứ về vị trí chiến đấu.

        Gần 4 giờ chiều, địch tưởng bom pháo cả ngày, đơn vị tôi đã bị tiêu diệt nên chúng cho một Đại đội lần theo nghĩa địa bò vào. Chúng không ngờ anh em Đại đội tôi đã chờ sẵn để nện cho chúng một trận. Tròi sắp tối, tôi nói với Thụ: “Ta nện cho nó mấy quả đạn cối 60 để cho nó cút đi”. Tôi cho bắn cấp tập 20 quả đạn cối 60 vào đội hình địch.

        Địch chạy nháo nhào lợi dụng lăng mộ để tránh đạn không thì chết hết và chúng nó chạy về Tà Cao luôn.

        Lợi dụng địch chưa gọi pháo tôi bàn với Thụ: “Bây giờ anh em ta, mỗi người xuống một Trung đội vừa để chi huy vừa để tránh bom pháo vì ở phía trước từ sáng đến giờ có bị quả bom nào đâu. Ở đây ta ưu tiên anh em đặc công ngồi đội bom pháo. Vừa rồi ta chọc tức nó chắc nó sẽ hủy diệt chỗ này”. Thống nhất xong tôi và cậu liên lạc nhanh chóng chạy xuống Trung đội 3 ngay sát nghĩa địa ngồi chung hầm với anh em và cũng từ đó cho tới tối địch chi cho pháo bắn mấy chục quả rồi im luôn.

        Tối đến Tiểu đoàn nhanh chóng cho thông tin rải dây xuống Ban Chi huy các Đại đội. Từ khoảng 10 giờ sáng đến tối Tiểu đoàn không nắm được các Đại đội. Tôi cả ngày cũng không báo cáo được với Tiểu đoàn vì máy 2W bị pháo bắn đứt dây ăng ten. Tôi báo cáo tình hình đơn vị tôi và hai đơn vị phối thuộc là Đại đội đặc công và khẩu 12,71y.

        Đại đội tôi không ai hi sinh, chi bị sức ép mấy đồng chí. Đại đội đặc công thì thương vong lớn, có 8 đồng chí hi sinh và hơn chục đồng chí bị thương. Trong đó có đồng chí Bay, Chính trị viên. Vũ khí, thuốc nổ bị phá hủy gần hết. khẩu đội 12,7 cũng tổn thất quá nặng, có hai đồng chí hi sinh. Trong đó có đồng chí Anh, Trung đội trường và 6 đồng chí bị thương, súng bị hư hỏng nặng. Đại đội đặc công và khẩu 12,7 mất sức chiến đấu, không còn người để khắc phục hậu quả và làm công tác chính sách.

        Tiểu đoàn lệnh cho Đại đội tôi và Đại đội 3 trực tiếp giúp Đại đội đặc công và Trung đội 12,7 khắc phục hậu quả chôn cất tử sỹ và khiêng cáng anh em thương binh về tuyến sau. Đêm đó, mãi tới gần 2 giờ sáng Trung đoàn mới cho lui quân về Thóc Nóc để củng cố lực lượng và sẵn sàng nhận nhiệm vụ.

        Qua một ngày chịu đựng bom pháo như vậy nhưng Tiểu đoàn 8 chỉ có 3 đồng chí của Đại đội 2 hi sinh vì bị hai quả pháo bắn trúng hầm và hơn chục đồng chí bị thương. Trong khi đó các Đại đội đi phối thuộc lại tổn thất lớn.

        Chiến sỹ bộ binh khi máy bay và pháo đánh vào đội hình là nhanh chóng năm sát dưới hầm. Ngớt pháo bom là ngóc dậy đánh bộ binh phản kích. Bộ đội binh chủng phối thuộc thì bom pháo nổ họ vẫn chạy đi, chạy lại. Họ sợ bộ binh địch tấn công vào. Vì lúc đó có một Đại đội địch đứng ngoài nghĩa địa chỉ điểm cho pháo bắn. Bộ đội đặc công chuyên đánh đêm, nay thấy địch ban ngày họ cũng chưa có kinh nghiệm.

        Một ngày chịu đựng bom pháo, hai đêm thức trắng, bộ đội hốc hác, người gầy sọp đi, anh nào mắt cũng trắng dã. Từ đầu tháng 4 đến nay, bộ đội liên tục hành quân chiến đấu, ăn uống, ngủ nghỉ thất thường, chủ yếu là cơm nắm, gạo rang, uống nước lã.

        Nhiệm vụ của Trung đoàn giao không thay đổi nhưng lực lượng và phương thức tác chiến thay đổi vì Đại đội đặc công đã mất sức chiến đấu. Đến ngày 10 tháng 5, Tiểu đoàn 8 tiếp tục hành quân, vẫn phải đi theo đường cũ nhưng nay đã có một đơn vị của Trung đoàn 14 chốt chặn gần ấp Tà Cao nên đường hành quân thuận lợi hơn. Khoảng 12 giờ đêm, cả đơn vị đã tới được bờ sông Vàm Cỏ Đông.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #69 vào lúc: 03 Tháng Mười Một, 2017, 10:44:15 pm »


        Hai bên bờ sông, cây tràm, cây mua mọc khá dày và có nhiều kênh rạch chảy ra sông, địa hình trú quân kín đáo. Đến đây chúng tôi được bộ đội địa phương, cán bộ và anh em du kích huyện Đức Hòa đón tiếp, hướng dẫn đường đi, lối lại và lần lượt tổ chức cho bộ đội vượt sông.

        Sông sâu, rộng hơn 300 mét, nước trong xanh, chảy lờ đờ. Chúng tôi được thông báo du kích xã An Ninh đã chuẩn bị sẵn 10 chiếc thuyền sẽ đưa Tiểu đoàn qua sông. Yêu cầu bộ đội phải tuyệt đối giữ bí mật và tuân theo hướng dẫn của anh em địa phương. Đoạn sông này địch thường hay cho Bo Bo đi tuần tiễu và bắn pháo sáng.

        Khoảng 3 giờ sáng, Tiểu đoàn 8 đã vượt hết qua sông sang tới Gò Nổi xã An Ninh, huyện Đức Hòa. Tất cả các đơn vị của Trung đoàn đều tập kết ở đây rồi mới tỏa ra đi các điểm đã phân công nên quân sổ dồn về đây quá đông. Tiểu đoàn 8 chỉ tạm dừng để thu quân sang hết sông là tổ chức hành quân đi chiếm lĩnh trận địa theo mệnh lệnh chiến đấu của Trung đoàn.

        Tiểu đoàn 8 được giao nhiệm vụ đánh chiếm ngã ba Lộc Giang. Đại đội tôi được tăng cường một khẩu ĐKZ 75, tấn công trên hướng chủ yếu vào ngã ba Lộc Giang. Đại đội 2 và Đại đội 3 thì tấn công hai bên sườn của Đại đội tôi.

        Ngã ba Lộc Giang, tôi cũng chi biết trên bản đồ. Thực tế đồn, bốt của địch đứng chân ờ chỗ nào, lực lượng binh khí kỹ thuật cấu trúc ra sao thì chưa ai biết.

        Đơn vị tôi được một du kích dẫn đường. Cách ngã ba Lộc Giang khoảng gần 1 km. Người du kích nói: “Ngã ba Lộc Giang trước mắt các anh cứ đánh mà vào”.

        Tôi cho bộ đội đào hầm, cán bộ thì tranh thủ đi lên phía trước xem xét địa hình để nắm địch và giao nhiệm vụ cụ thể cho các Trung đội sẵn sàng tấn công khi có lệnh của Tiểu đoàn. Gần sáng, bộ đội dịch lên cách ngã ba khoảng 100 mét. Khi vào ấp chiến lược thì dân đã đi sơ tán hết, chỉ còn lại vườn không, nhà trống. Tôi báo về Tiểu đoàn chăng thấy địch đâu cả. Tiểu đoàn lệnh: "Đến giờ G, nổ súng tấn công, đánh chiếm ngã ba Lộc Giang. Phối hợp với Tiểu đoàn 9, giải phóng chi khu Lộc Giang".

        Khoảng hơn 5 giờ sáng, lệnh của Tiểu đoàn cho nổ súng, tấn công. Tôi cho bắn ba quả đạn ĐKZ 75. Bộ đội vận động qua ấp chiến lược thì gặp một cánh đồng trống, tiếp đến mới nhìn thấy con đường lớn chạy từ Đức Hòa đi Lộc Giang. Tôi đã nhìn rõ tháp canh của địch. Tôi lệnh cho ĐKZ bắn ngay vào mục tiêu. Đạn vừa nổ, khói đen xả ra cả một vùng. Tôi hô: "Xung phong!". Cả Đại đội vận động ra giữa bãi trống thì địch phản kích. Như vậy, địch sợ không ở trong đồn mà ra đào hầm nằm ngoài hàng rào.

        Bị đánh bất ngờ, lại ngay giữa bãi trống nên một số anh em bị thương vong. Tôi cho bộ đội chạy quay lại ấp chiến lược, lợi dụng hầm hào của dân trụ lại. Địch không dám tấn công mà gọi pháo bắn vào đội hình Đại đội tôi. Sau đó chúng cho mấy chiếc AD6 lên đánh bom.

        Ban Chi huy Đại đội ở trong một căn nhà dân, có một cái hầm sâu khoảng 50 phân, không có nắp. Xung quanh nhà trát bàng phên đất, ở giữa có một bức ngăn cũng bằng phên đất. Một quà bom rơi đúng một đầu nhà cắt đứt ngôi nhà, gian tôi nằm thì vẫn còn nguyên. Cả Ban Chi huy Đại đội và hai chiến sỹ thông tin ờ trong hầm. Tôi và Thập, quyền đại đội trường bị thương nhiều mảnh vào lưng.

        Các đợt bom pháo đánh tan nát cái ấp chiến lược có nhiều nhà dân. Địch tường chủng tôi hi sinh hết nên cho bộ binh xông lên, liền bị chúng tôi đánh bật lại.

        11 giờ trưa, một quả cối 81 nổ sát cạnh làm tôi và Thập tiếp tục bị nhiều mảnh vào người. Thập bị nặng hơn, một mảnh khá to găm vào mông. Trước tình thế đó, tôi điện về Tiểu đoàn xin lui quân về tuyến 2, ở đó có hầm hào chứ ờ đây trống trải quá. Việc lợi dụng hầm trong nhà dân, địch đã biết nên chúng cho máy bay và pháo đặc biệt là cối 81 bắn phá dữ dội. Chúng đã đánh sập từng căn nhà làm cho bộ đội thương vong nhiều.

        Được sự nhất trí của Tiểu đoàn, tôi bàn trong Ban Chi huy: Anh Thập chỉ huy mấy đồng chí bị thương, lợi dụng địa hình, địa vật lui quân trước. Đồng chí Thụ xuống trực tiếp chỉ huy Trung đội 3, cảnh giới rút sau cùng đề phòng địch đánh phản kích phía sau.

        Quá trình lui quân, khó nhất là mấy thương binh nặng và khẩu đội súng ĐKZ. Phía sau là những trảng lớn, địa hình trống trải, không thể khiêng cáng thương binh nặng ra tuyến sau được. Đồng chí Yên quê ở Đức Thọ, Hà Tĩnh bị một viên đạn AR15 bắn xuyên bụng, đau vật vã ngay trong hầm tôi. Mặc nguy hiểm, tôi cho 2 người thay nhau cõng Yên ra phía sau để vận tải Tiểu đoàn đưa về trạm phẩu thuật. Do vết thương quá nặng, lại để lâu nên Yên đã hi sinh khi đang phẫu thuật.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM