*
* *
Chiếc tàu hỏa quân y chở Deutscbmann về Bá-Linh đi băng qua xứ Ba-Lan. Trên đường đi anh nghe thấy những thương binh khác nhắc tên các ga và tiếng những người nữ y tá Hồng Thập Tự đứng bên ngoài cửa tàu tặng cà phê, nước trà bánh trái.
Những thương binh khác hỏi anh :
— Cậu có khát không ? Cậu có muốn uống trà không ? Anh gật đầu không nói. Anh suy nghĩ : “Mình đã mù, mình đã mất một chân... sống để làm gì” ?
Một người hỏi :
— Ngày mai bọn mình sẽ tới Bá-Linh. Cậu có thích khỏng ?
Tại sao anh lại thích được ? Tuy nhiên anh cũng phác một cử chỉ tán đồng.
Mình sẽ làm gì khi ở nhà thương ra ? Người ta sẽ cho minh một số lương hưu bổng chết đói. Người ta sẽ đẩy mình trên chiếc xe lăn trong khi mình chẳng thấy ngày mà cũng chẳng thấy đêm... Nếu Julia còn sống, mình còn có thể đọc cho nàng biết, còn có thể suy nghĩ, vẫn còn làm việc được !
Nhưng, không ! Làm sao mình có thể buộc nàng phải sống cạnh một kẻ tàn tật như mình. Mà nghĩ đến chuyện đó làm gì ? Nàng chết rồi. Tania cũng chết rồi. Schwanecke thì theo như thực tế, chắc cũng đã chết, cả Trung úy Obermeier, Bartlitz, Wiedeck nữa... Tại sao mình còn sống sót làm gì ?
Bá-Linh,
Bây giờ anh nằm trong bệnh viện. Đã bao lâu rồi ? Các nữ y tá nói rằng đã 4 tuần. Nhưng chắc hẳn phải lâu hơn nhiều... 4 năm... 40 năm... Thời gian như một nguồn nước chảy vô tận mà anh đang sống trong đó, gần như nắm được trên đầu ngón tay. Và anh vẫn cứ ở mãi mãi trong đó, giữa nguồn nước chảy hững hờ làm anh muốn phát điên.
Hôm nay là thứ năm, theo lời cô y tá. Và còn gì nữa? Cái đó để làm gỉ nhỉ ? Thứ năm, thứ sáu, thứ bảy... ngày nào thì cũng như ngày nào ! Anh nghe đồng hồ điểm 4 giờ chiều. Chung quanh anh là ban ngày nhưng anh chỉ nhìn thấy đêm đen. Với anh, ba giờ chiều hay ba giờ đêm thì cũng vậy. Anh sống trong bóng tối với những suy tư, những kỷ niệm... A, nếu chỉ cần làm sao cho tư tưởng, kỷ niệm đó tan biến được ! Anh nghe tiếng cửa khẽ mở lách cách. Ai vào giờ này ? Cô nữ y tá Erna, bác sĩ Bolz... hay là ông bạn cũ, bác sĩ Wissek, người đã tới thăm anh ngay sau hôm anh về tới bệnh viện ?
Anh lắng tai nghe. Không có tiếng chân bước, không có tiếng đồ vật hay ly tách kêu mỗi khi cô y tá vào, cũng không có lời nói thường lệ của bà giám thị khi tới thăm : "Chào ! bệnh nhân của chúng ta ra sao ? Dà này tên là Hyaziutba, tên gì mà kỳ cục" !
Anh hởi :
— Ai đó ? Có ai đó không ?
Bác sĩ Wissek, bác sĩ Kukill và... Julia đang đứng ngoài cửa.
Gần như sửng sờ, kinh ngạc, họ nhìn hình thù nằm dài trên giường, đầu quấn băng lớn, đôi môi xám ngoét trên chiếc cằm nhọn, đôi bàn tay da trắng bệnh như da người chết, ngón tay đang sờ lần trên chiếc mền.
Bác sĩ Kukill cúi đầu. Ông suy nghĩ :" Một người mù... một người tàn tật... một phế nhân mù lòa... Tội nghiệp. Nhưng bà ta đã gặp được chồng, còn trong tình trạng nào thì đối với bà ta không đáng kể ! Ồng quay đi ra, chậm rãi, kéo lê từng bước, lưng gù xuống.
Ông chẳng còn gì để tìm kiếm ở nơi này. Tất hy vọng của ông đã tan biến vĩnh viễn. Ông đã thấy ánh mắt của Julia nhìn người nằm trên giường và đã cảm thấy hết sức rõ ràng rằng mình là một người thừa,
Deutschmann lập lại : "Ai đó" ? Lầu nầy, giọng anh run run lo ngại.
— Em đây... em đây... (Julia vừa nói vừa bám vào khung cửa)... Em... Julia đây, anh Einst.
Đến lượt Bác sĩ Wissek cũng đi ra. Ông khép cửa thật khẽ và đứng sau cửa lắng nghe cho tới khi ông thấy tiếng bước chân chạy nhanh về phía giường. Ông mỉm cười.
Cuộc đời hai người đó rồi sẽ ra sao ? Cuộc thử thách có quá sức của họ không ? Liệu họ có đủ sức bền bỉ để chịu đựng và chiến thắng được những cảnh ghê gớm khủng khiếp của hiện tại, từng giờ, từng phút ? Và cả những nỗi khủng khiếp của dĩ vãng ?... Tương lai đòi hỏi họ phải có những hy sinh vĩ đại, nhất là riêng phần Julia ! Vậy mà...
Họ vẫn sống. Cuộc sống phải chăng là điều quan trọng nhất trên trái đất này ? Tình yêu liệu có thể vượt được mọi trở ngại không ? Kể cả những trở ngại có vẻ như không bao giờ vượt nổi ?
Có thể có với điều kiện tình yêu đó phải đủ mức cao cả, nồng nhiệt để sẵn sàng cho đi hết, cho đi hoài mà khi nhận lại dù là nhỏ nhặt hết sức cũng coi như nhận được một ân huệ. Với điều kiện đó, tình yêu có thể vượt được hết.
Và Bác sĩ Wissek, trước khi đi ra, đã nhìn thấy đôi mắt Julia rực rỡ một tình yêu như vậy.