Anh hỏi:
— Công tác của chị ra sao ? Bây giờ chị ở đâu ?
Gla-sa nóng điên ruột muốn được biết vài tin tức về Ve-xen-tra-cốp, nhưng chị hỏi tin Lu-ben-xốp trước đã.
Ga-rin lắc đầu:
— Anh ấy cầm cờ trắng đến gặp chúng nó để thuyết phục. Hình như anh ấy đã hy sinh. Tôi chưa về phòng tham mưu sư đoàn ? Suốt tháng ở dưới các đơn vị. Vâng... Thật không phải là chiến tranh nữa mà là một hành động hoàn toàn phát xít! Thật đáng tiếc là không bắt được bọn chúng, những thằng đã bắn anh ấy. Bọn chúng đã trốn thoát! Thôi, rồi thế nào cũng tóm cổ được chúng nó!
Quen tay, anh đưa cho Cla-sa một tờ truyền đơn rồi bỏ đi.
Gla-sa chạy vổi theo :
— Thế phòng tham mưu sư đoàn bây giờ ở chỗ nào ?
— Đã chuyền đi rồi. Chúng tôi tiến về sông En-bơ. Chắc bây giờ thiếu tướng sư đoàn trưởng đang ở Ét- xanh... cách đây chừng hai mươi ki-lô-mét về phía tay bắc.
Gla-sa quay lại xe và chị chỉ nói về hướng đi. Còn mọi chuyện khác, chi không đả động tới. Xe mở máy, Gla-sa lướt qua tờ truyền đơn. Đó là một bản nhật lệnh của Xta-lin khen ngợi các đơn vi đã chiếm được thủ đô Đức.
Gla-sa nói:
— Khen cả chúng mình đấy.
Ta-nhi-a bảo:
— Chị đọc to lêu.
Gla-sa làm theo. Chị đọc thong thả, rành rọt tên các tướng tá chỉ huy các đơn vị đã tham dự trận đánh chiếm Béc-lin. Và, ngày càng hạ thấp giọng, chị kết thúc bằng một giọng thì thào những câu nói nổi tiếng của đồng chí Xta-lin, vang lên như tiếng chuông đồng:
— "Vinh quang của các anh hùng hy sinh trong cuộc đấu tranh cho tự do và độc lập của Tổ quốc chúng ta bất diệt!”
Hai người dừng lại bên chiếc cầu bắc qua kênh đào ; ở đó khá nhiều xe cộ đang ứ lại. Ta-nhi-a ngồi im trước tay lái, không nhúc nhích, đợi cho đến lúc qua được cầu. Chị nhìn những chiếc lốp khía răng cưa khổng lồ của chiếc xe vận tải đỗ trước mặt. Chiếc xe vận tải nổ máy. Bánh xe quay đi quay lại khá vất vả. Cuối cùng chúng lăn đi. Ta-nhi-a theo sau, rồi bánh xe vận tải lại dừng lại, Ta-nhi-a lại dừng theo. Chị nhìn mấy chiếc bánh xe cho tới khi thấy căm ghét chúng đến cực độ. Mấy bánh xe ngoan cố đứng im, máy nồ ầm ì.
Cuối cùng lại tiếp tục đi. Qua cầu và tới bờ kênh phía tây. Cách đó chừng hai ki-lô-mét, Ta-nhi-a nhìn thấy một đám người đứng trước một nấm mộ đất mới đắp trên một gò đất phía bên trái đường cái.
Đây hẳn là nấm mồ người chiến sĩ Nga xa nhất về phía tây. Trên nấm mồ cắm một tấm bia gỗ với một ngôi sao đỏ. Các chiến sĩ yên lặng, mũ cầm tay, mấy cành cây cổ thụ lay động phía trên cao. Ta-nhi-a dừng xe, tắt máy.
Động cơ ngắt tiếng như vĩnh viễn im tiếng. Ta-nhi-a bước xuống. Chị bước vội mãi tới chân gò mới đi chậm lại. Những người đứng trước mộ nghe tiếng bước chân của chị, từ từ quay lại.
Chi trèo lên gò, dừng lại một phút rồi tới sát bên tấm bia. Trên một tấm bảng gỗ, dưới ngôi sao đỏ, đọc được dòng chữ :
Xéc-gây I-va-nốp — Chiến sĩ
Sinh năm 1925.
Bị bọn phát xít sát hại dã man Ngày 2 tháng 5 năm 1945
Vinh quang thuộc về người anh hùng !
Ta-nhi-a đọc đi đọc lại mãi mấy dòng chữ ngắn ngủi ấy. Cuối cùng chị định thần lại. Gla-sa đang gọi chị.
Gần chỗ ô tô có ba người cưỡi ngựa. Họ mặc áo choàng ngụy trang xanh, chăm chú nhìn người phụ nữ từ trên gò chậm chạp bước xuống.
Một trong ba người là một thanh niên có đôi mắt nghiêm nghị. Người thứ hai lực lưỡng, đôi mắt nhỏ, khuôn mặt màu gạch lạnh lùng. Người thứ ba nhỏ bé, nhanh nhẹn, khuôn mặt thanh thanh lúc .nào cũng chực cười. Cả ba nhìn Ta-nhi-a thầm khen ngợi, hơi ngạc nhiên và có lẽ rất tán thành.
Ngay từ xa, Gla-sa đã hổn hển nói ngay :
— Còn sống ! — Rồi chị thấp giọng nhắc lại gần như khóc : — Còn sống !
Người thanh niên tư giới thiệu :
— Tôi là đại úy Me-séc-xki, — và anh nói thêm : Thiếu tá cận vệ ở gần đây, trong làng kia kìa.
Đến trước ngôi nhà trong đó Lu-ben-xốp bị thương nằm, Ta-nhi-a được bác sĩ Mứt-skin ra tiếp. Bác sĩ không hiểu vì sao chị tới đây ; bác sĩ tưởng là chị được gọi tới góp ý kiến. Vì vậy, bác sĩ nói lại cho chi rõ rất tỉ mỉ tình hình sức khỏe của đồng chí trinh sát. Lu-ben-xốp bị một viên đạn trúng ngực, phía dưới tim và một viên khác chỉ sượt qua sườn phải.
Mứt-skin nói:
— Vết thương của anh ấy trầm trọng, nhưng không thể chết được. Vả lại, cơ thể anh ấy rất khỏe, có thể qua được cơn thử thách. Anh ấy là một ngưừi có khẳ năng chịu đựng mọi thử thách.
Mứt-skin ngạc nhiên thấy Ta-nhi-a tiến đến bên Lu-ben-xốp đang nhắm nghiền mắt, và không hề xem xét lại vết thương. Chị ngồi sụp xuống chân giường, áp má mình vào bàn tay cứng đờ của người trinh sát.
Rồi ngước mắt lên, chị nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc và chị chưa nhớ ra là ai: chị đã gặp đồng chí đại úy này ở đâu nhỉ. Cuối cùng chị nhớ ra: đó là "chủ nhân” cỗ xe tứ mã, trên cỗ xe ấy chi đã gặp lại Lu-ben-xốp.
Gla-sa theo Ta-nhi-a vào sau, cũng đã nhận ra Trô- khốp. Chị vẫy tay ra hiệu cho Trô-khốp và cùng anh ra ngoài để cuối cùng hỏi tin tức về Ve-xen-tra-cốp! Ve-xen- tra-cốp ở ngay gần đây, trong làng bên, thế là Gla-sa chạy vội tới đó.
Nhưng kìa Lu-ben-xốp mở mắt, nhận ra Ta-nhi-a.
Các chiến sĩ đi qua ngoài cửa sổ. Bóng họ làm cho gian phòng lúc sáng lúc tối. Lu-ben-xốp có cảm tưởng như đang đi trên chuyến xe lửa và nhìn thấy bóng cây diễu qua trước khung cửa sổ ?
Lu-ben-xốp nghĩ thầm:
"Thì ra cuối cùng mình quay về Tổ quốc, và cùng với Ta-nhi-a. Ồ, sung sướng biết may!...” Anh mỉm cười với chị và trong gian phòng như trong toa xe lửa, ánh sáng tối đi rồi lại bừng lên. Đó là các chiến sĩ đang đi qua phía ngoài cửa sổ, và hạnh phúc mãi mãi ghi sâu vào trong trí nhớ: khuôn mặt người yêu, ý nghĩ: "Mình quay về tồ quốc”, và các chiến sĩ xô-viết chiến thắng đang tiến bước về miền tây, vẫn tiến bước mãi về miền tây.