Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 19 Tháng Tư, 2024, 08:22:15 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Chiến dịch "Cặp bài trùng"  (Đọc 17712 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #60 vào lúc: 31 Tháng Bảy, 2017, 01:19:28 am »

-   Tôi nói tiếp, – Imre cao giọng, nói rành rẽ các điều kiện của mình. – Vào lúc 9 giờ sáng, tôi cho xe vượt biên giới. Lúc 9 giờ 30 tôi có mặt ở Bruck. Gần đến thị trấn có một quán trọ bên đường, phía trước là bến xe. Tôi dừng lại ở đấy và các anh phải chở các con của tôi đến.
-   Tôi hiểu.
-   Anh hãy nói với các con tôi rằng anh không làm điều gì phương hại đến chúng để tôi có thể tiếp tục cuộc hành trình, nhung cũng chỉ đến Vienna mà thôi. Tôi sẽ không đi tiếp nữa!
-   Thế còn hãng Stanblex? Ngài cũng có công việc với họ kia mà, ngài Imre.
“Ngài Imre”! Sự thay đổi trong lối xưng hô này đã không tránh khỏi sự chú ý của viện trưởng. Bỏ ngoài tai những từ ngữ lạ lùng đó, Imre tiếp tục:
-   Nếu tôi không thấy Nora và Habor ở Bruck, tôi sẽ đi tiếp đến Vienna và vào thẳng Đại sứ quán Hungary. Ở đấy tôi sẽ trình bày tất cả và yêu cầu bảo vệ tôi và các thành viên của gia đình tôi.
-   Ngài đe dọa đấy à? – Mills thoáng có ý nghĩ: cần phải khử thằng cha Imre này, chỉ bằng cách đó hắn mới có thể tự cứu mình được. Còn khi về nhà, ở Munich, hắn sẽ phịa chuyện báo cáo với Benks, giả như về sự phản trắc của Saad, kẻ đã thông đồng với Imre để minh oan cho bản thân trước chính quyền Hung. Chỉ có điều hắn chưa biết cụ thể hắn sẽ nói với sếp thế nào nhưng rõ ràng là cần phải chuồn khỏi đây, chuồn ngay lập tức.
-   Hãy báo cáo những điều kiện của tôi cho sếp của anh. – Hắn nghe dường như giọng của Imre nói từ một nơi rất xa. – Ngày mai cũng vào giờ này tôi đợi chuông điện thoại của anh.
-   Tôi không liên lạc kịp, còn quá ít thời gian. – Mills lắp bắp trong ống nói.
-   Đấy là việc của anh! – Imre chấm dứt và đặt ống nghe xuống.
Từng giọt mồ hôi lăn trên gò má Imre. Ông thả người xuống ghế bành và đưa hai tay bưng mặt.
Mills cảm thấy bối rối.
“ Nhất thiết phải kết liễu Saad, hắn đã lôi ta vào chỗ thất bại”, – Mills tự phân tích để bào chữa cho hành động của mình. – “Nhưng, xử sự như thế nào với những điều kiện của con quỷ Imre này?”. Hắn đã gặp phải bước ngoặt của sự kiện. Ở đây, Saad hiển nhiên là có ích.
Hắn ngồi vào chiếc Volkswagen. Sau chuyến đi vào thung lũng Sói với Saad, hắn quyết định không sử dụng chiếc Juyguli. Mills lao xe ra khỏi vỉa hè và suýt đụng phải chiếc taxi từ phía sau chạy đến. Người lái xe, bằng kỹ thuật lái điêu luyện khó tưởng tượng nổi, đã tránh được sự va chạm và quay quay ngón tay bên cạnh thái dương, theo ngôn ngữ quốc tế của những người lái xe, giải thích rằng ông nghĩ nguyên do chính là vì trạng thái tâm lý của Mills. Tên gián điệp tiếp tục phóng xe đến một vỉa hè và đậu lại. “Làm thế nào bây giờ?”.
Đột nhiên hắn nhớ lại địa điểm liên lạc dự trữ trong trường hợp “vạn bất đắc dĩ”. Trường hợp “vạn bất đắc dĩ” này đã đến. “ Phải, cố nhiên là như thế!”. – Mills bình tĩnh trở lại sau cơn sốc thần kinh và lấy làm xấu hổ vì tình trạng luống cuống vừa rồi của mình. Khi còn ở Munich quả là người ta đã chỉ cho hắn cần phải xử sự như thế nào trong tình huống đột xuất, hoặc vào thời điểm nguy kịch: ngay lập tức báo cáo tình hình qua hòm thư mật dự trữ.
Tên gián điệp rút chiếc băng ghi âm cuộc nói chuyện bằng điện thoại với Imre từ trong hộp ra, đặt nó vào bao nylon nhỏ gói lại và dính các mép bằng keo lại với nhau.
Đã bình tâm trở lại, và như thường lệ, hắn quan sát bốn phía rồi cho xe chạy về hướng quảng trường Anh hùng, sau đó lại sang đại lộ Cộng hòa, rẽ vào một con đường nhỏ hẹp và bắt đầu nhìn biển số các ngôi nhà. Hắn dừng xe lại bên cạnh ngôi nhà số 100, chui ra khỏi xe. Đi thêm một đoạn hắn bước vào cổng một chung cư cất theo kiểu để cho thuê. Ở đây có rất nhiều gia đình cư trú: trên tường chất đống hàng dãy thùng thư, chiếc này gối lên chiếc kia.
Chờ một vài phút, thấy không có gì khả nghi, Mills nhón mũi chân, gắn bưu kiện vào sau thành gờ của thùng thư ở dãy trên cùng. Bước lui lại phía sau một vài bước, hắn tin chắc rằng khách đi đường không thể nhìn thấy cái gói nhỏ được. Tuy thế hắn vẫn cẩn thận nhìn lại một lần nữa và quay về chiếc Volkswagen của mình.
“ Ai sẽ đến lấy cái gói ? – Mills suy nghĩ nát óc. – Và lấy vào lúc nào? Thế nếu không có ai đến thì sao?”. Hắn leo vào trong xe. “ Mặc xác chúng nó, việc ấy chẳng can gì đến ta”. – Hắn nghĩ và tự lấy làm lạ là hắn đã bàng quan với kết quả của công việc biết chừng nào.
Mills cảm thấy sợ hãi, sợ hãi cho chính mình.
Chương XIX
-   Cái chết xảy ra ở khoảng giữa 6 đến 8 giờ sáng. – Kuty báo cáo cho trung tá kết quả khám nghiệm xác chết của nhóm nghiệp vụ. – Người lái tàu lượn đang tập dượt, bay ngang qua đã nhìn thấy xác chết từ trên cao. Anh ta đã báo cho công an khu vực. Khám xét xác chết, người ta đã tìm thấy hai hộ chiếu. Hộ chiếu thứ nhất của Venezuela, cấp cho hắn bằng tên riêng, còn chiếc thứ hai, của Argentina, mang tên Amadeo Zecko. Những bức ảnh trong cả hai hộ chiếu đều giống nhau mà cả hai hộ chiếu đều là thứ giả mạo nhưng đúng là sự giả mạo theo lối cổ điển! Từ chỗ đó họ đã báo cho chúng ta biết như vậy.
Rona cất cả hai tấm hộ chiếu vào hộc bàn.
-   Chúng đang bắt đầu làm những trò xuẩn ngốc. – Shalai đăm chiêu nói.
-   Cậu kết luận từ nguyên nhân nào thế ? – Kuty liếc nhìn bạn đồng nghiệp.
-   Ở lần này chúng cũng cố dựng lên hình thức tự sát. Nhưng so với cách sắp xếp ở ngôi nhà trong rừng thì rõ ràng ở đây có vẻ thô thiển hơn nhiều. Nếu xét đoán theo những dấu vết để lại, “ứng cử viên cái chết” đã đi đến bằng xe hơi, sau đó tự kết liễu cuộc đời mình và lại ngồi vào sau tay lái vọt đi, đồng thời cũng lại tắt thở trong khe núi.
-   Cậu giải thích thật quá rắc rối, nhưng nếu muốn hiểu thì cũng có thể hiểu nổi. – Đại úy vỗ vai Shalai. – Nhân tiện nói thêm, ban kỹ thuật nghiệp vụ vừa mới gọi dây nói. Họ xác nhận rằng những dấu vết của vỏ xe hơi, chiếc xe mà cậu đang nói ấy, trùng với những dấu vết của chiếc juyguli từng đậu trong rừng, cách ngôi nhà của Dodek không xa, lúc xảy ra vụ án mạng.
-   Chúng ta đã biết ba tên điệp viên của chúng đang có mặt ở Budapest. – Rona nói thành lời những suy nghĩ của mình. – Saad thì đã chết. Phoster đang bị chúng ta theo dõi thường xuyên, điều này có nghĩa là không phải hắn. Nhưng tại sao hắn ta lại làm việc này? Theo lệnh của trung tâm hay vì một nguyên nhân nào khác?
-   Cũng có thể Saad không muốn thực hiện một mệnh lệnh nào đó chăng? – Shalai nêu giả thiết.
-   Hoặc hắn ta sợ thất bại? – Kuty bổ sung.
-   Có thể cả hai cậu đều nói đúng cả, – Rona gật đầu. – Không muốn thực hiện mệnh lệnh vì sợ hãi. Nhưng mà mệnh lệnh có mức độ khẩn cấp như thế chứng tỏ trong mối quan hệ với Imre có thể đã nảy sinh chuyện nghiêm trọng nào đó rồi.
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #61 vào lúc: 31 Tháng Bảy, 2017, 01:19:57 am »

Rona không thể hiểu được nguyên nhân thực sự đã thúc đẩy Mills bắn chết Saad, nhưng kết luận của ông về sự đe dọa sinh mạng của Imre là đúng. Chính những suy nghĩ của Shalai đã khiến ông đưa ra những kết luận đó.
-   Anh muốn nói rằng sinh mạng của Imre hiện đang bị nguy hiểm?
-   Phải, hiện thời là như vậy. Cho đến bây giờ tôi vẫn tưởng rằng sự đợi chờ trong suốt 32 năm, toàn bộ công việc chuẩn bị quy mô và các khoản chi phí lớn lao cũng như mọi thứ khác đã là một sự bảo đảm rằng chúng cần một “Imre sống” kia. Nhưng lúc này hình như đã có một cái gì đó làm cho bộ máy vốn đã hoàn chỉnh bị dừng lại, dường như một chiếc đinh vít đã bị hư và mọi chuyển động dường như đã mất thăng bằng. Hiện thời rất khó có thể nói trước được rằng bọn chúng đang tập trung hành động.
-   Chúng ta đã tăng cường lực lượng bảo vệ cho Imre từ hôm qua rồi.
-   Tôi biết. – Rona chuyển đề tài câu chuyện. – Đã biết được gì về họ hàng thân quyến của những tên gián điệp đang sống tại đất nước ta chưa?
-   Hiện thời chỉ biết được mỗi người. – Shalai sôi nổi. – Bà này là bà dì của Robert Haber hiện sống ở đường Vallenberg ngay tại Budapest này.. – Dừng lại một lát để gây ấn tượng, anh ta báo cáo tiếp. – Thomas Phoster hiện đang trú ngụ ở chỗ bà ta.
-   Tin tức quả là không tồi! – Kuty đánh giá việc làm của anh bạn đồng nghiệp bằng cách reo lên.
-   Bà ấy bao nhiêu tuổi rồi? – Rona hỏi với vẻ quan tâm.
-   Tám mươi tuổi.
-   Quá cao.
-   Chúng ta phải làm gì tiếp đây? – Đại úy hỏi.
-   Bảo vệ và giữ gìn cho Imre như con ngươi của tròng mắt vậy! – Im lặng khoảng một phút, trung tá thở dài. – Tôi có thể nói sơ qua rằng tôi đã chuẩn bị một trận đấu lớn, nhưng sợ rằng nói đến chuyện ấy bây giờ thì còn quá sớm.
Tòa nhà xây cất để cho thuê màu xám xịt, loại nhà quen thuộc đối với nhiều người có từ đầu thế kỷ, kiểu như tòa nhà Phượng hoàng này, cho đến nay vẫn cứ nhô lên lù lù một khối trông rất dị hợm chen giữa những ngôi nhà nhỏ một tầng ở quận Lipotvaros của thủ đô.
Mãi tận tầng bốn, trên một cánh cửa dẫn vào trong phòng có treo một tấm biển nhỏ bằng đồng đã ngả màu: “Kerekes Balintner, quả phụ”.
Thomas Phoster bước đến đúng chiếc cửa này, mở khóa rồi khóa cửa lại bằng chìa khóa riêng. Hắn buộc sợi xích bằng thép và quay người lại – một bà già khô đét vừa bước từ nhà bếp ra đang đứng trước mặt hắn.
-   Anh đấy ư, anh bạn thân mến? Cuối cùng rồi anh bạn cũng đã về. – Bà già nói giọng đớt. – Thế mà tôi cứ đợi mãi. Anh nhìn xem, tôi đã nhìn thấy cái gì ở dưới cửa này. – Bà già rút từ trong túi tạp –dề ra một chiếc phong bì. – Tôi đã định bóc nó ra nhưng bỗng nhận ra rằng bức thư không phải gửi cho tôi mà là gửi cho anh bạn. May mà tôi có kính để đọc. Tôi cũng thường hay nhận được những bức thư từ dưới khe cửa. Thằng cháu Robert của tôi bao giờ cũng gửi tiền cho tôi theo cách thức ấy. Còn ai đem chúng đến thì hình như nó không muốn để lộ ra cho tôi biết, mà tôi thấy như vậy có lẽ lại tiện hơn. Tôi khỏi cần phải chầu chực ở ngân hàng làm thủ tục chuyển tiền. Mong sao Chúa trời giữ trọn cái thói quen tốt này của nó.
Bà già vung vẩy chiếc phong bì trong tay, quên hẳn mình cần phải trao nó cho người nhận.
 
Rốt cuộc, tôi có thể nhận bức thư ấy chứ? – Hắn trâng tráo giật chiếc phong bì trên tay bà lão và đi thẳng vào phòng riêng của mình.
-   Lúc nào anh bạn cũng cáu kỉnh như thế. – Bà già phật ý. – Hãy coi chừng, tính khí như vậy dễ chết sớm lắm đấy. – Bà già khịt mũi, quay lưng trở vào nhà bếp.
Phoster mở phong bì. Bên trong chiếc phong bì này lại có một chiếc phong bì khác nhỏ hơn đã được dán kín và một mẩu thư đánh máy.
“Hãy cất kỹ chiếc phong bì này, không được mở ra và hãy lên đường ngay lập tức”. – Hắn bắt đầu đọc từ dòng cuối cùng rồi đưa mắt liếc nhìn phía trên, chỗ đầu tiên của bản mệnh lệnh. Mệnh lệnh chỉ rõ: “Trong chiếc phong bì dán kín là thông báo về việc B.I đã chấp thuận ra đi đúng kỳ hạn, nhưng lão ta có đưa ra một số điều kiện. Hãy thỏa thuận những việc ấy với sếp. B.I đang lo lắng đến cực độ. Nếu chúng ta muốn đạt được nhiều kết quả, nên nhượng bộ lão một vài điều thích hợp. Chiều ngày mai anh cần phải có mặt ở đây. Tôi bố trí như vậy để anh nhận được câu trả lời của B.I không phải vào sáng ngày mai mà là vào buổi chiều, nếu như chúng ta chấp nhận điều kiện của lão. Tôi sẽ gọi dây nói cho anh sau khi đi về. Mật hiệu – hai tiếng chuông. Mật hiệu này cũng sẽ là quy ước để tôi nhận ra anh ở chỗ gặp. Thứ Sáu”.
Phoster nhìn đồng hồ: 17 giờ 40 phút. Để kịp trở về sau một ngày một đêm, phải vắt giò lên cổ mới được. Vớ lấy chiếc túi nhỏ dùng đi đường, hắn rời khỏi căn hộ của bà quả phụ Kerekes Balintner, không kịp tìm chủ nhà để từ biệt.
Tại một nơi trên đường Vallenberg cách cổng của tòa nhà Phượng hoàng không bao xa có một chiếc xe hơi mang biển số nước ngoài nhãn hiệu Audi đang đậu. Cả hai người đi trên xe đều tỏ vẻ đang chăm chú đọc tạp chí Ventvose của Tây Đức.
Phoster hiện ra ở vòm cổng. Đảo mắt nhìn một vòng, hắn nhận thấy không có gì đáng để nghi vấn, liền rảo bước đi về chiếc Ostin của mình và nổ máy, rời khỏi chỗ đậu.
Một trong hai người ngồi trên chiếc Audi đặt tờ báo xuống đầu gối.
-   Hãy ra lệnh cho người của chúng ta theo dõi hắn. – Người đó nói với Shalai đang ngồi bên cạnh. – Và hãy bảo họ lưu lại trên KPP tại Kedieshalum và ở đấy đợi hắn quay trở về. Ngày mai, lúc hừng đông, hắn sẽ trở lại. Ngay sau khi hắn xuất hiện, báo cáo cho tôi biết.
Shalai cúi xuống chiếc microphone:
-   “Chim sẻ” chú ý! Hãy tiếp nhận nhiệm vụ… – Truyền đạt xong nhiệm vụ, anh ta quay về phía trung tá. – Do đâu mà trung tá có thể biết hắn ra đi và ngày mai sẽ quay trở lại?
Rona không có thói quen che giấu bất cứ việc gì đối với các nhân viên thân cận của mình. Nhưng lần này ông bắt buộc phải né tránh, không muốn trả lời thẳng vào câu hỏi.
-   Tôi đã nói rằng một cuộc đấu lớn đang được dự tính. Nhưng bây giờ quả thật tôi chưa được phép nói về nó.
Shalai gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #62 vào lúc: 31 Tháng Bảy, 2017, 01:21:44 am »

-   Thế bây giờ trung tá đi đâu? Hay là về nhà chăng? – Anh ta hỏi, cố tránh làm trung tá phật lòng.
Không. Tôi cần phải đến gặp Kuty. Tôi muốn cậu liên lạc với cậu ấy để cậu ấy thu xếp thì giờ gặp tôi. Đi nào…
-   Chúng ta cần phải biết chiếc xe hơi mà Mills đã đi.
-   Có lẽ, đó chính là chiếc Juyguli, – Kuty vội vàng trả lời. – Những dấu vết của vỏ xe ở chỗ ngôi nhà gác rừng và ở phía mặt đường tại thung lũng Sói – nơi Saad đã bị giết chết – đều là của chiếc Juyguli.
-   Phải, có thể lắm. – Rona thận trọng. – Nhưng chúng ta không có những bằng chứng cụ thể xác nhận rằng chính Mills là tên đã cùng đi với Saad đến chỗ mà Saad đã bị giết chết.
-   Có chứ! – Kuty đặt trước mặt trung tá bản kết luận của ban kỹ thuật nghiệp vụ. – Đây là một. Các nhân viên bên ban kỹ thuật đã xác minh rằng những dấu chân của người “thứ ba” ở bên cạnh ngôi nhà gác rừng và ở cạnh xác chết của Saad chỉ là một.
-   Một tang chứng quan trọng, nhưng hẵng để đấy đã. Hiện giờ chúng ta cần phải biết chiếc xe Mills đang sử dụng và chỗ ở của hắn. – Rona đột ngột nhân nhượng. – Thôi được, tôi đồng ý, hãy tìm chiếc Juyguli đi. Hãy để mắt đến hãng Volan , chắc là xe thuê ở đó đấy.
-   Cố nhiên, thưa thủ trưởng.
-   Con đường chắc chắn nhất để phát hiện ra chiếc xe hơi này là căn cứ vào chiếc máy phát sóng trong chiếc samsonite của Imre. Theo ý kiến của Ladani, nó hoạt động trong phạm vi 400 mét, trong những điều kiện đặc biệt thuận tiện có thể lên đến 1000 mét. Nhưng tất cả những cuộc nói chuyện của Imre đều đã được ghi âm một cách tuyệt vời, vì vậy cần phải nghĩ rằng máy hoạt động ở khoảng cách gần hơn trong giới hạn 400 mét này.
-   Điều ấy có nghĩa là tên gián điệp đã tiến hành công việc ở ngay trên xe hơi?
-   Chắc chắn kết luận rút ra phải là như vậy. Việc phát hiện ra chiếc đài vô tuyến giấu trong chiếc Ostin nói lên rằng cách thức ấy được bọn chúng cho là chắc chắn và đáng tin cậy.
Đại úy thở dài buồn bã:
-   Thôi đành, cuộc hẹn ngày hôm nay của tôi thế là đi tong. Tuy nhiên cũng chẳng có gì đặc biệt: một cô gái nhỏ nhắn và mũm mĩm. Thôi để lần sau vậy. Bây giờ tôi đem theo một người nào đấy để giúp ghi chép bảng số của tất cả xe hơi đậu trong phạm vi chung quanh căn hộ của Imre. Còn ngày mai, ngay từ sáng là chung quanh khu vực của Viện năng lượng. Nếu hai số xe trùng với số xe chiếc Juyguli, vấn đề kể như đã được giải quyết.
-   Tôi không hiểu. Tại sao đối với cậu thì đó chính là chiếc Juyguli?
-   Thứ nhất, đó là loại xe hơi ngon lành. Và thứ hai, chính người lái tàu lượn từ bên trên đã nhìn thấy chiếc Juyguli màu Bordeaux lúc phát hiện ra xác chết của Saad.
-   Hãy xuất phát đi! Chỉ có điều đây hoàn toàn không phải là kịch nghệ, rõ chưa? – Đại úy đã đi ra đến cửa trong khi Rona còn dặn với: – Hãy bảo Klara đến chỗ tôi.
Đúng lúc ấy, người nữ thư ký ló đầu ra ngay bên cửa.
-   Anh sẽ đọc cho tôi viết chứ? Lấy quyển sổ để ghi tốc ký phải không?
Sao lại thế? Ai lại đi sử dụng một nhân viên có nghiệp vụ như một nữ tốc ký kia chứ!
-   Thế nào, lại sắm vai một lần nữa à? Nhưng mà tôi trả chiếc khăn choàng đen và các thứ dụng cụ dùng để làm vườn rồi.
-   Nhưng lần này không đòi hỏi chị phải có quần áo hóa trang cũng như ba cái thứ đạo cụ của nhà hát. – Rona ra dấu mời Klara lại đứng gần bên bàn làm việc của mình. – Chỉ cần một chiếc cặp, mà chị cứ cầm luôn chiếc cặp của tôi đây cũng được. Một chiếc bút bi và giấy đựng trong đó…
Klara nhìn thủ trưởng tỏ vẻ hoài nghi, sau đó phì cười:
-   Anh biết không, tôi đã gặp may khi anh giao cho tôi đóng vai một người đi thăm nghĩa trang. Còn bây giờ thì tim tôi đã đập rộn lên rồi…Nhiệm vụ mới phải không?
Rona nhìn người nữ thư ký và mỉm cười:
-   Chị là một người tuyệt diệu, Klara ạ! Chị hãy ngồi xuống đi…
Tại tòa nhà của Viện năng lượng chỉ có hai cửa sổ là còn ánh sáng đèn – một ở văn phòng của viện trưởng và một ở phòng tiếp khách.
Tài liệu về chương trình “Mặt trời” mà Imre đang nghiên cứu được bố trí bên cạnh chiếc bàn dài dùng để hội họp, trên đó bày ra các bản vẽ, đồ án, biểu đồ và các loại tài liệu khác, liên quan đến biện pháp thực hiện của những cuộc thí nghiệm.
Tereza Kintres, với quyển sổ ghi chép trong tay, ngồi ở phía đối diện để ghi tốc ký và ghi chép những điều chỉ dẫn của trưởng ban kỹ thuật, đồng thời chuẩn bị các tài liệu.
-…Cần chú ý rằng hình tam giác OAC không phải được chế tạo từ tấm kim loại cùng loại, bởi vậy tọa độ được tính toán không đúng trọng tâm của toàn bộ cấu trúc. Những vận tốc của từng phần nhỏ được tính toán trong bản phụ lục số 12 không ăn khớp với dẫn liệu thí nghệm trong máy gia tốc đã nêu rõ ở bảng phụ lục trước đó. Xuống dòng, Tereza! Trên cơ sở này tôi yêu cầu từ nay về sau chỉ được trình lên cho tôi những số liệu đã được kiểm tra đầy đủ, và tôi cũng xin báo trước rằng các anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về những lỗi lầm đã phạm phải này. Độ sai lệch nhỏ nhất của thiết kế sơ bộ sẽ được đặt dưới vấn đề doanh lợi và hiệu quả của toàn bộ công trình. Soát xét lại và xác định thêm toàn bộ các tài liệu, trình cho tôi lần nữa vào lúc 16 giờ ngày 26 tháng 6. Ngày tháng, chữ ký của tôi.
-   Tôi giải mã và đánh máy lại ngay bây giờ. – Tereza nói, gấp cuốn sổ ghi chép lại.
Imre nhìn đồng hồ trên tường.
-   Tôi lấy làm tiếc vì đã giữ cô ở lại khá muộn, nhưng chiều ngày mai tôi đã cần đến tài liệu này rồi. Và điều này rất quan trọng !
-   Sáng mai, đích thân tôi sẽ trao phong bì tài liệu cho viện trưởng. Còn sau đó viện trưởng có thể giải quyết cho tôi tạm vắng một lúc được không? – Cô gái hỏi, hơi đỏ mặt.
-   Xin cứ tự nhiên, tôi không hề phản đối.
-   Mong anh hiểu cho, ở chỗ bán phụ tùng xe hơi vừa bán một loại tấm chắn để bảo vệ hai bên hông xe. Tôi muốn mua chúng ngay kẻo hết…
Không cần phải giải thích gì cả, Teri ạ. Chỉ có điều tôi sợ rằng tất cả những cuộc đua xe này của cô sẽ không dẫn tới điều gì tốt đẹp đâu.
Trong phòng tiếp khách vang lên tiếng chuông điện thoại thành phố. Tereza chạy đến máy điện thoại nhưng sau đó ra hiệu cho viện trưởng để ông nhấc ống nghe ngay trên bàn làm việc của ông.
-   Không cần, tôi sẽ đến chỗ anh. – Trước khi khép cửa phòng làm việc lại, ông đưa mắt nhìn chiếc samsonite vẫn được để ở chỗ cũ.
-   Xin chào, Balint! – Ông nói vào ống nghe. – Phải, từ phòng tiếp khách, như chúng ta đã quy định…Hiểu rồi, tôi sẽ cố để tỏ ra không ngạc nhiên. Thời gian gần đây cậu đã tập cho tôi quen với những chuyện bất ngờ. Trong tôi sức dẻo dai cũng đã bắt đầu xuất hiện. – Qua lại mấy câu nữa, Imre chợt hất đôi kính lên trán và nắm chặt lấy ống nghe: – Cái gì thế ?…Tôi hiểu rồi…Nhưng để làm gì tất cả những chuyện ấy cơ chứ ? Được, tôi sẽ thận trọng…Phải, cố nhiên rồi…Nếu như có tin tức, hãy gọi điện thoại! – Như rơi vào trạng thái mê man, ông đánh rơi ống nghe và bần thần đứng mãi bên máy điện thoại của Tereza. Chừng một phút sau, phản ứng mới xuất hiện. Đầu óc choáng váng, mặt tái đi và ông lảo đảo dựa vào mép bàn.
Tereza kinh hãi giương mắt lên:
-   Viện trưởng không được khỏe phải không? – Cô bưng ly nước đưa cho viện trưởng.
-   Ngoài sức tưởng tượng… – Imre thì thầm và uống cạn ly nước.
-   Có chuyện gì thế ?
-   Một người quen cũ của tôi đã chết. Tên anh ta là Naldor Saad! Cô không biết anh ta đâu.
-   Đúng là tôi không biết thật. – Thấy giây phút yếu đuối của viện trưởng đã trôi qua, Tereza lại ngồi vào bàn máy chữ và bắt đầu gõ lách cách trên các phím.
Imre quay về phòng làm việc của mình.
Ladani không còn ở trong nhà của Imre, thay thế nhiệm vụ của thiếu tá bây giờ là Shalai. Trong phòng khách chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, các cửa sổ được che kín bằng những tấm mành rất dày.
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #63 vào lúc: 31 Tháng Bảy, 2017, 01:22:23 am »

Imre lấy chai rượu vang trắng nhãn hiệu “Người tu sĩ áo xám” và hai chiếc ly đặt lên bàn. Lặng lẽ, ông rót đầy chất nước giải khát tao nhã vào hai chiếc ly khéo léo tới mức không hề phát ra một tiếng động nhỏ. Ông nâng ly của mình lên và đưa mắt ra hiệu mời Shalai. Hai người uống một cách lặng lẽ, không ai chạm ly với ai.
Chiếc samsonite được đặt bên cạnh, trên chiếc bàn nước ở bộ salon.
Shalai nhìn chiếc cặp một cách bực tức. Nó đã làm cho hai người chán đến tận cổ vì phải im lặng cũng như phải dùng dấu hiệu mỗi khi muốn trao đổi với nhau. Imre nhìn Shalai ngụ ý muốn hỏi: hay là đem vất quách đi? Với nỗi bực bội hiện rõ trên nét mặt, thượng úy phẩy tay: không nên.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Bela Imre đây! – Viện trưởng nói vào ống nghe.
Ngay lúc ấy Shalai nhón chân đến đứng ngay bên cạnh ông để nghe điều mà người ở đầu dây bên kia đang nói.
-   Chúng tôi không chịu để anh nói điện thoại từ văn phòng của anh mà nói từ một nơi khác, anh nghe chưa?
-   Quỷ bắt các anh đi! – Imre quát lên. Shalai nắm chặt khuỷu tay của ông, tỏ dấu hiệu đồng tình. – Ngoài ra, tôi đã nói với các anh là ngày mai hãy gọi cho tôi. Hôm nay tôi không có hứng thú để chuyện trò, nhất là đối với anh.
-   Không được đặt ống nghe xuống!
Shalai ra dấu cho viện trưởng hãy nghe tiếp.
-   Được, tôi nghe đây.
-   Chúng tôi đã nhận được tin báo là anh đã chuẩn bị tài liệu cho chúng tôi và yêu cầu cấp dưới về mặt chất lượng của những tài liệu ấy, nhưng tôi không muốn để anh nói qua điện thoại vào lúc khác và ấn định kỳ hạn cho tôi.
-   Tôi không cần biết anh có chịu hay không chịu! – Imre lại nổi khùng.
-   Ngài lên mặt quá rồi đấy, ngài viện trưởng ạ. Nếu không tỉnh ngộ, ngài có thể chịu số phận như ông bạn Saad của ngài.
Shalai đưa ngón tay lên môi, tỏ cho Imre biết chớ nên sa đà vào câu chuyện về Saad.
-   Số phận về Saad ư? Tôi không biết điều gì đã xảy ra với ông ấy và hiện thời ông ấy ở đâu. – Imre điềm tĩnh nói.
-   Saad đã chết sáng hôm nay! Chuyện ấy cũng rất có thể sẽ xảy ra đối với anh.
-   Nghĩa là anh đã giết Saad và bây giờ sắp đến lượt tôi?
-   Bây giờ thì chưa đến lượt, nhưng cũng sắp có thể đấy! Đặc biệt là nếu anh vi phạm những quy định của chúng tôi. Còn bây giờ anh hãy đi tắm nước lạnh và nằm ngủ để xả hơi đi. Còn về những điều kiện của anh, tôi sẽ gọi dây nói vào ngày mai nhưng không phải vào buổi sáng mà vào buổi chiều. Trong mọi trường hợp anh hãy chuẩn bị lên đường! – Trong ống nghe kêu lục bục và họ nghe thấy những tiếng tít tít ngắn ngủi.
Shalai nắm lấy chiếc samsonite đáng nguyền rủa và xách nó vào nhà tắm, mở vòi nước, vặn cho nước từ vòi tắm hoa sen chảy xuống và xoa xoa tay một cách khoái trá, quay trở vào phòng khách.
-   Thằng cha đê tiện ấy đã cho chúng ta một cơ hội thuận tiện! – Anh ta nói một cách vui vẻ. – Chúng ta có thể điềm nhiên chuyện trò, ít nhất cũng được nửa giờ… Lúc này anh nên nhận lời đi tắm theo sự chỉ dẫn của hắn đi. Vì sức khỏe của Anh! – Anh ta nâng ly của mình và uống cạn đến tận đáy.
Lo lắng và hồi hộp như một nữ diễn viên mới vào nghề, Klara ấn nút chuông bên cạnh cánh cửa có tấm bảng đề dòng chữ “Kerekes Balintner, góa phụ” trong tòa nhà mà chúng ta
 
đã có dịp làm quen ở phố Vallenberg. Klara đã biết trước có một bà già sống ở đây, chân tay không còn cử động nhanh nhẹn được nữa nhưng cô vẫn không chịu chờ đợi mà lại đưa tay ấn nút chuông gọi cửa một lần nữa.
-   Tôi ra đây, ra đây! Ra ngay bây giờ! – Klara đã nghe thấy giọng nói yếu ớt ở phía sau cánh cửa, và tại cái cửa bé tí tẹo dành cho khách đến thăm, hiện ra bộ mặt nhăn nheo của bà góa.
-   Xin chào bà Kerekesner! – Klara cố nói với giọng thật nhã nhặn. – Tôi đến bà vì một công việc quan trọng!
-   Chắc là cô ở chỗ Robert đến? Về việc tạm trú phải không? – Bà già sốt sắng. – Đáng tiếc là không còn chỗ. Cô lại đến bất ngờ thế này. Người thuê nhà của tôi vẫn chưa dời chỗ.
-   Tôi ở công ty bảo hiểm, bảo hiểm tài sản. – Klara giải thích. – Bà mời tôi vào nhà chứ? Tôi có thể cho bà biết vài điều thú vị…
Bà già do dự. Qua cái cửa tò vò, bà lại nhìn người khách lạ từ đầu đến chân một lần nữa và nhận thấy có thiện cảm với người phụ nữ đứng trước cửa này. Bà già bèn mở khóa và mời Klara vào phòng khách.
Vừa mới bước qua ngưỡng cửa, người khách đã tỏ vẻ tán dương sự bài trí của căn phòng.
-   Đồ đạc ở chỗ bà mới tuyệt diệu làm sao! – Klara nói. – Ví như các loại đồ gỗ này, toàn là đồ cổ cả. Bây giờ thì không thể nào tìm mua được loại đồ gỗ như thế!
-   Đúng đấy, cô bạn đáng yêu, đúng đấy! – Bà già lúc lắc đầu.
-   Những người thợ lành nghề như vậy hiện nay không còn nữa. Tất cả họ đều đã qua đời. – Klara tiếp tục bốc thơm bà chủ nhà. Thực ra những thứ đồ gỗ ở đây đã cũ nát và thô kệch, không có một chút giá trị nào. Hơn nữa, sự bày biện vừa thiếu thẩm mỹ vừa chẳng theo một phong cách nào. – Tôi thấy cần phải nói với bà, đây đúng là một cơ ngơi hoàn chỉnh.
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #64 vào lúc: 31 Tháng Bảy, 2017, 01:23:08 am »

Bà già tám mươi tuổi Kerekesner cảm thấy sung sướng đến cực điểm.
-   Ông chồng quá cố của tôi đã giữ lại được toàn bộ số đồ gỗ này trong thời gian chiến tranh. Tôi rất quý chúng và giữ gìn cho đến ngày nay.
-   Còn bao nhiêu thứ khác nữa này! Chỗ của bà đây đúng là một viện bảo tàng thật sự, là báu vật của mọi báu vật. – Đi vòng quanh căn phòng, Klara xem xét các giá để đồ, dán mắt vào nồi niu bát đĩa và các thứ đồ trang sức, những bức tranh của các họa sĩ không tên tuổi bám đầy bụi, những chiếc bình hoa sứt mẻ và những thứ đồ cũ kỹ khác. – Đúng! Đúng, đây quả thật là một tài sản! Đã có lúc nào bà bảo hiểm cho tài sản của bà chưa? Chúng ta ký kết hợp đồng chứ?
-   Tôi ký kết cái gì? – Không nghe rõ, bà lão hỏi lại.
-   Tôi hỏi, bà có đồng ý ký giấy bảo hiểm không? Một tài sản quý giá đến như vậy cơ mà! Sẽ rất đáng tiếc nếu như đột nhiên xảy ra chuyện gì đó đối với số tài sản ấy.
Lời nói của Klara giáng xuống người tiếp chuyện như một tiếng sét.
-   Bốn mươi năm tôi sống ở đây, chưa hề thấy xảy ra chuyện gì cả. – Bà già cam đoan với Klara. – Vì vậy cô chớ nên lo lắng gì cho tôi cả, cô bạn đáng yêu ạ.
-   Hiện giờ, bà biết không, tất cả mọi người thuê nhà đều phải ký hợp đồng. Tất cả mọi người, không trừ một ai hết! – Klara càng ngày càng nhập sâu vào vai của mình. – Và chuyện này tốn rất ít tiền. Với giá 24 forint mỗi tháng, chúng tôi sẵn sàng bảo trợ cho 10 món đồ khác nhau.
Sau đó cuộc nói chuyện của hai người đang từ phòng khách được chuyển vào phòng ngủ của bà già.
-   Các bảng mẫu tôi có đem theo đây, chúng ta có thể ký hợp đồng ngay bây giờ, – Klara tiếp tục bao vây.
-   Bao nhiêu, cô nói cần phải trả bao nhiêu một tháng?
-   Cả thảy chỉ có 24 forint, rẻ bỏ! – Klara gần như hét vào tai bà già.
-   Thôi được, vậy thì chúng ta ký nào. – Bà lão vui vẻ vỗ vỗ vào tay khách. – Tôi thì chẳng bao giờ tính đến chuyện hợp đồng hợp điếc gì sất. Thế mà cô bạn nhỏ đáng yêu ạ, cô đã làm cho tôi không còn đủ can đảm để từ chối nữa. Tôi chỉ có một điều kiện: hàng tháng đích thân cô sẽ đến đây thu tiền. Chuyện trò với cô quả là thú vị. Cô hứa chứ?
-   Tôi xin hứa! – Klara kêu lên, cảm thấy hơi mắc cỡ và lấy làm thương hại cho bà góa cô đơn. – Vậy xin bà hãy cho phép tôi lập sơ đồ căn hộ và ghi chép các món đồ để kê khai chúng trong hợp đồng.
Klara ngồi ghé vào bàn, nhanh nhẹn phác thảo sơ đồ hành lang, phòng khách và phòng ngủ, kê khai những món đồ gỗ, v.v và v.v…Xong việc ở đây, Klara tiến về phía cửa của căn phòng thứ hai và xoay nắm đấm cánh cửa. Cửa bị khóa.
-   Cô thử nghĩ xem, ông khách mới kỳ lạ làm sao! – Bà lão phàn nàn. – Lúc nào cũng khóa.
-   Thật đáng tiếc! Quả là tôi cần phải xem xét căn phòng và ghi chép các thứ đồ gỗ trong đó.
-   Thằng cháu Robert gửi gắm người thuê nhà cho tôi, trước đây nó đã từng làm việc này rồi. Nhưng chưa từng có ai như cái nhà ông này, lúc nào cũng cau cau có có, lầm lầm lì lì và hơi một chút là lại nổi sùng lên. Hôm nay tôi đã nói với hắn: càng sùng cho lắm thì càng chóng xuống mồ đấy!
-   Ái chà, bà ơi là bà! – Klara phì cười. – Bà đã nói đến thế kia ư?
-   Tôi đã nói như thế. Lại còn hay nghi nghi hoặc hoặc nữa chứ. Bao giờ hắn cũng khóa cửa lại, thậm chí ngay cả khi hắn ngồi ở nhà.. Khóa cửa rồi cứ ngồi thu lu một mình như con cú mèo ấy. Đến việc dọn dẹp cho có ngăn có nắp hắn cũng không làm, kể cả cái máy điện thoại của hắn trong đó. – Bà lão nói, không ra ý đùa cợt.
-   Thế thì chúng ta làm thế nào? – Nỗi thất vọng hiện lên trên nét mặt Klara.
-   Làm thế nào ấy à? Cứ xông vào, thế là xong. – Láu lỉnh nháy mắt ra hiệu cho Klara, bà lão thò tay vào túi. – Đây là chiếc chìa khóa thứ hai. Chỉ có điều ta phải nhanh lên, cô bạn đáng yêu ạ! Hắn ta có thể sắp quay về đấy.
Klara vội vàng vẽ phác sơ đồ căn phòng, cách bố trí các cửa sổ, các loại đồ đạc, tất nhiên là cả những đồ đạc bằng gỗ, khoảng cách giữa chúng với nhau.
Xong xuôi, Klara nhét quyển sổ ghi chép vào trong cặp và nhìn đồng hồ:
-   Lạy Chúa tôi! Chúng ta mải tán gẫu một chút mà đã đến lúc tôi phải đi rồi. – Klara nói một cách dịu dàng. – Tôi đem về làm lại tất cả cho thật sạch sẽ và một ngày gần đây tôi sẽ lại đem đến chỗ bà. Lúc ấy chúng ta sẽ ký, được không ạ?
-   Được, cô bạn đáng yêu ạ. Được. Tôi sẽ chờ cô đấy nhé !
Bà lão gật đầu bằng lòng, tiễn khách ra tận ngoài hành lang. Khi cánh cửa sau lưng Klara đóng sầm một tiếng, bà già đáng kính khẽ thở dài. – Cô ấy mới đáng yêu làm sao! – Bà lẩm bẩm một mình và lập cập bước vào phòng.
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #65 vào lúc: 31 Tháng Bảy, 2017, 01:23:56 am »

Chương XX
Nhận xong bức điện vừa được đánh qua máy telex, Tereza Kintres liền giật rời băng giấy và đóng máy lại.
Gõ gõ mấy tiếng vào cánh cửa phòng làm việc của viện trưởng, cô liền mở toang ra và bước vào.
-   Tôi vừa nhận được điện tín của hãng Stanblex. Ngày 27 tháng 6 họ lại đợi anh. Họ bảo rằng đơn đặt hàng đã hoàn thành phù hợp với những yêu cầu của anh. Các thí nghiệm đã được tiến hành một cách hoàn hảo.
Imre gật đầu tỏ ý đồng tình.
-   Bây giờ tôi đi thu xếp để họ chuẩn bị giấy tờ xuất cảnh cho anh. – Tuy miệng nói nhưng chân Tereza vẫn không rời khỏi chỗ.
-   Còn điều gì nữa không? – Imre tò mò hỏi.
-   Sáng nay tôi chưa kịp mua tấm chắn bảo vệ cho xe hơi, viện trưởng còn nhớ không? Nếu anh cho phép, tôi sẽ mua chúng trên đường đi.
-   Cố nhiên. – Viện trưởng đáp lại. – Nghĩa vụ của tôi là phải trả nợ cho cô buổi chiều hôm qua kia mà!
-   Chuyện vặt ấy mà. – Tereza mỉm cười và chạy đi. Tuy vậy một phút sau đã lại nghe tiếng cô vang lên, nhưng lần này lại ở trong máy điện thoại nội bộ.
-   Xin viện trưởng cầm lấy ống nghe! Trung tá Rona đang ở đầu dây.
Trung tá mở lớn loa điện động máy bộ đàm để Kuty cũng có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa ông và Imre.
-   Xin chào! Ngày mai tôi sẽ đến nhà nghỉ mát, – Rona mở đầu. – Anh đào đã đến lúc phải chín. Nếu cậu cùng đi với tôi đến đấy thì hay lắm.
-   Thật đáng tiếc, tôi không thể đi được. – Imre trả lời. – Tôi cần phải tham dự vào cuộc thí nghiệm của phòng thí nghiệm. Còn ngày 27 tôi lại phải lên đường rồi. Lúc nào tôi cũng phải rong ruổi trên đường, sắp thành gã hát rong rồi đấy.
-   Cậu có nghe tin gì về vợ chồng Nora không? Chúng sống ở đấy thế nào? – Giọng Rona vang lên thật thà và tự nhiên đến nỗi làm cho đại úy phải bụm miệng cười.
-   Hôm qua tôi vừa nhận được bưu thiếp. Nói chung bọn chúng đều khỏe cả.
-   Tôi cũng hình dung được như vậy. – Rona đáp lại và ý tứ nhìn vào Kuty.
-   Lần trước tôi quên hỏi: có tin tức gì liên quan đến cái chết của Dodek không? Tội nghiệp ông ấy quá…
-   Không có gì mới cả! Tôi định là đành phải dứt khoát xếp vụ án này lại. Những cuộc điều tra sau khi mổ xác không đem lại một chút kết quả nào hết. Tôi đang đợi giấy phép để mai táng.
Cuộc nói chuyện kết thúc. Vẻ hài lòng, Rona quay sang Kuty.
-   Tôi hy vọng là chúng đã nghe và ghi âm lại cuộc nói chuyện này. – Im lặng một lúc, ông nói thêm: – Quả thật Imre là một người rất cừ, vững vàng biết bao! Thế còn cậu? Cậu đã đánh hơi được gì qua vụ chiếc xe hơi của Mills chưa? Hãy báo cáo đi xem nào. Nhưng mà nói ngắn thôi, tôi còn phải đợi một người khác.
-   Chiếc Juyguli màu Bordeaux mất tất cả dấu vết, không tìm thấy cả ở trong khu vực xung quanh căn hộ của Imre lẫn ở khu vực bên cạnh toà nhà “Viện năng lượng”.
-   Kể cũng thú vị đấy chứ! – Rona làm ra vẻ ngạc nhiên.
-   Tuy nhiên, chúng ta đã tìm thấy một chiếc Volkswagen loại mới nhất mang biển số nước ngoài là SUH – 4817. Căn cứ theo ký hiệu thì đó là một gã người Anh.
-   Người Anh, giống như tôi! – Rona cười mỉa.
-   Ban đêm chiếc xe đậu cách tòa nhà của Imre một quãng không xa. Từ 12 giờ hôm nay, sau khi chiếc Juyguli biến mất, chúng tôi tìm thấy nó ở chỗ đậu xe trước tòa nhà “Viện năng lượng”. Ý kiến của tôi: chúng có hai chiếc xe. Bọn chúng đã không còn sử dụng chiếc Juyguli bởi vì trên chiếc xe này chúng đã dắt Saad đến chỗ chết.
-   Và hiện nay chúng quẳng chiếc xe vào một xó nào đó. Có chuyện gì ở chỗ hãng Volan không? Ai đã thuê chiếc xe giống chiếc Juyguli của chúng?
-   Bây giờ thì chưa thể trả lời được.
-   Cậu hoàn toàn không được phép chỉ giải thích như vậy ở một cơ quan hình sự của nước cộng hòa! – Rona nhắc nhở. – Chờ đấy, tên giết người có thể lại sử dụng chiếc xe hơi này. Và nếu như nó bị giữ ở một nơi nào thì toàn bộ kế hoạch của chúng ta sụp đổ hết. Cậu hiểu chưa?
Shalai bước vào.
-   Có khách đến tìm, thưa trung tá. – Anh ta nói và mở rộng cửa ra trước Tereza Kintres.
Kuty nín thở: Tereza vẫn xinh đẹp như bữa nàng đến dự đám cưới Nora, lúc đại úy mới nhìn thấy nàng lần đầu tiên.
Tuy nhiên Rona không để cho anh ta có thời gian chiêm ngưỡng người đẹp.
-   Nào các cậu, bắt tay vào việc đi thôi! Phải, phải, cả hai. Phải truy tìm hai chiếc xe, phải bám riết chúng. Xác định cho được mọi chuyện về chiếc Volkswagen và chủ nhân của nó. Hiện giờ, đó là mắt xích chủ yếu. Bước đều, bước !
Lúc đi xuống cầu thang, Kuty nói với Shalai, vẻ trách móc:
-   Thế mà cậu không thèm nói cho tôi biết rằng cậu cũng đang theo đuổi Tereza!
-   Chúng tôi không hề gặp nhau, đồ ngốc ạ!
-   Chắc hẳn là cậu đã tán tỉnh cô ta trên đường đi?
-   Đồ ngu! Tôi đã là bố của hai đứa trẻ, hiểu chưa?
Cũng vào thời gian đó, Rona dẫn Tereza đến một góc phòng, mời cô ngồi vào ghế bành, còn mình thì ngồi ở chiếc ghế đối diện, đặt tay lên chiếc bàn nhỏ.
-   Chúng tôi bắt cóc và chở cô về đây một cách bất ngờ như vậy bởi có một nhiệm vụ mà tôi định trao cho cô. Nhiệm vụ lần này phức tạp hơn so với lần trước.
-   Tôi sẽ làm tất cả những gì mà tôi có thể làm được. – Tereza nói, kiên quyết và dứt khoát.
-   Chúng ta có khả năng giật Nora và chồng của cô ấy thoát khỏi tay bọn tội phạm hay không là tùy thuộc vào kết quả của ý đồ này. Cô biết rồi đấy, Tereza ạ, Nora là thế nào đối với Imre.
-   Tôi biết. Và tôi rất lấy làm ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của viện trưởng Imre. Dường như chỉ có ông ấy mới chịu đựng được nỗi đau này.
-   Lần trước tôi đã kể cho cô nghe hết mọi chuyện, vì vậy chắc chắn là cô nắm được vấn đề đang được nói đến. Như cô thấy đấy, canh bạc đang được tiến hành với quy mô lớn, tiền đặt cửa khá nhiều. Vì thế, kế hoạch của tôi được sắp xếp như sau: cô sẽ là một nữ vận động viên đua xe, người thắng cuộc trong môn đua xe Ranli …
Bà góa Kerekesner, cho dù có lãng tai cách mấy đi nữa cũng nghe thấy tiếng lách cách mở khóa ở cửa ra vào. Bà gặp gã thuê nhà đang đứng giữa phòng khách.
-   Thế nào? Anh có gặp thằng cháu tôi không?
-   Không! – Phoster càu nhàu. Nom hắn có vẻ rất mệt mỏi, nhưng bà già không mảy may để ý đến điều đó.
-   Tại sao lại không? – Bà già vẫn tiếp tục hỏi tới.
-   Bởi vì tôi không đi. – Gã thuê nhà đáp lại một cách cộc cằn và bước về phía cửa phòng của mình, cầm chiếc chìa khóa trong tay.
Tuy nhiên, bà góa tinh nhanh đã kịp đi đến sát bên hắn và giật lấy từ trong túi áo khoác tờ tạp chí Stern số mới tinh. Bà vung vẩy nó trên đầu.
-   Anh không đi đến đấy à? Thế anh lấy ở đâu ra tờ tạp chí này? Chỗ chúng ta không có bán những tạp chí loại này.
-   Tôi tìm thấy ở ngoài phố! – Phoster hằn học đáp, bước nhanh vào phòng mình và xoay chìa trong ổ khóa.
Bà già nhìn một lúc vào cái cửa đã khóa kín.
-   Nó lại giận giữ chẳng khác gì một con quỷ. Nó sẽ chết, nói có trời chứng giám, nó sẽ chết. Chọc cho nó nổi xung như vậy là quá đủ.
Phoster ném chiếc áo khoác lên ghế bành, cởi áo veston và nới lỏng cà –vạt. Không còn chút thời gian rảnh nào nữa. Chuông điện thoại reo vang: bốn hồi, sau khi ngừng một tý, thêm hai hồi nữa. Phoster đếm tiếng chuông.
-   Năm, sáu… Đấy là “Thứ sáu”! – Hắn cầm lấy ống nghe.
-   Phải. Sếp đã chấp thuận điều kiện. Cái chính là để cho tài liệu vượt sang được bên kia biên giới. Họ sẽ đưa đôi vợ chồng mới cưới đến Bruck. Dĩ nhiên là có sự bảo vệ. Số người hộ tống sẽ là hai… Phải, tất nhiên… Tôi hiểu rồi… Cái gì, ngay bây giờ ấy à? Chỗ cây số “thứ chín” phải không?…May mà nó cũng gần, tôi mệt không thể tả được… Tôi hiểu… Ngay chiều nay viện trưởng sẽ biết tất cả. Đích thân tôi sẽ liên lạc với lão ta. Hiểu cả rồi. Tôi đi đây.
Đặt ống nghe xuống máy, Phoster lại choàng áo veston lên vai và bước ra khỏi cửa.
Bước qua ngưỡng cửa căn hộ của mình, Imre nhìn thấy dưới sàn nhà, ngay trước mặt, một chiếc phong bì nổi bật trên tấm thảm lót sàn màu tối. Viện trưởng nhặt nó lên và sau đó mới ghé soi vào chỗ sáng của ngọn đèn tường bé nhỏ. Ông lật qua lật lại chiếc phong bì trong tay: không có địa chỉ người nhận lẫn địa chỉ người gửi.
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #66 vào lúc: 31 Tháng Bảy, 2017, 01:25:43 am »

Một tia sáng mỏng manh xuyên ra ngoài từ phía dưới cửa phòng khách. Ông mở cửa và bước vào: Kuty ngồi ngay bên cạnh cửa sổ đã được kéo kín rèm, chất chồng bên cạnh anh ta là sáu tác phẩm của William Shakespeare. Đại úy đang dí sát vào cây đèn chân đế để đọc vở “Sesar và Cleopard” mà mình yêu thích không biết tới lần thứ mấy.
Họ chào nhau một cách lặng lẽ. Imre đặt chiếc cặp của mình lên chỗ thường lệ và từ xa đã đưa chiếc phong bì ra dấu cho Kuty. Anh chàng nhún vai tỏ dấu hiệu rằng mình không hề biết gì về chiếc phong bì ấy hết.
Viện trưởng bèn xách chiếc cặp đem vào nhà tắm, dồng thời mở vòi nước.
Kuty vội vàng đi theo ông và đóng vòi nước lại, ra dấu để tỏ cho Imre biết rằng, theo anh ta, căn cứ vào logic của trường hợp này thì đầu tiên hãy đọc bức thư trước đã, sau đó mới nên mở nước.
Họ mở phong bì và cùng lúc cả hai dán mắt vào các dòng chữ, lẳng lặng đọc bức thư.
“ Những điều kiện của anh đã được chấp nhận. Họ sẽ đợi anh tại chỗ đã quy định với anh. Anh không được mưu toan dở dói bất cứ điều gì, vì trong trường hợp đó anh không bao giờ còn được nhìn thấy đứa con gái của mình nữa. Người đại diện của hãng Stanblex sẽ đợi anh ở Viện. Sang ngày hôm sau anh có thể lên đường về nhà”. Bức thư không có chữ ký.
Kuty vặn vòi hoa sen cho nước chảy xuống và bước ra khỏi phòng tắm, Imre nối gót theo sau.
-   Hừ, cái lũ này! – Viện trưởng nói cùng với tiếng thở dài. – Cậu ngồi trong phòng còn bọn chúng lại nhét bức thư xuống dưới cửa. Bọn chúng lại dám đùa giỡn như vậy sao? Bọn này táo tợn thật.
-   Xin lỗi, giá mà chúng biết có tôi đang ở đây! – Đại úy nhếch mép cười. – Trò này chứng tỏ chúng chẳng còn điều gì nghi ngờ nữa cả. Còn bức thư là một chứng cớ thừa đối với luận điểm này.
-   Cậu nghĩ như thế à?
-   Có thể tin như vậy. – Kuty nhìn quanh. – Shalai đã tán dương hết lời rằng hôm qua ở đây rượu vang mới dễ thương làm sao.
Imre tủm tỉm cười.
-   “Tu sĩ áo xám” hết nhẵn, cậu chịu uống “Toltvai” thì lại đây.
-   Thế anh không trữ bia ở nhà à?
-   Có “Roki”, “Stela”…
-   Thế bia “Kiobalhi” của chúng ta?
-   Hình như còn hai chai.
-   Chừng ấy là đủ. Sau đấy chúng ta sẽ uống loại nhập khẩu.
-   Hôm nay cậu ở lại chỗ tôi phải không? – Imre hỏi, khi chất lỏng đựng trong chai đầu tiên đã chuyển vị trí vào nằm trong dạ dày của khách.
-   Tôi với Shalai thay phiên nhau. – Đại úy đáp. – Trung tá của chúng tôi còn yêu cầu nhắn với anh là ngày mai ông ấy sẽ đến thăm anh tại phòng giấy của Viện.
-   Chẳng lẽ anh ấy không đến nhà nghỉ mát sao?
-   Không, đó chẳng qua là “ tung hỏa mù”. Một món dành cho bọn chúng. – Kuty dùng ngón tay cái trỏ về phía cửa sổ phía sau lưng.
-   Bồn tắm đầy rồi. Bây giờ tôi đi tắm, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu bằng bữa ăn tối lặng lẽ của chúng ta.Chúng ta cũng phải im lặng nghỉ ngơi. – Ông mỉm cười nói thêm.
Phoster rảo chân bước trên hè một con phố ở khu vực trung tâm thành phố dưới ánh đèn đường lờ mờ. Đến ngang tủ kính của một cửa hàng thuộc hãng Keravill, hắn làm ra vẻ như đang buộc lại dây giày. Cúi xuống trước tấm bảng quảng cáo dựng ở bên, hắn khéo léo và kín đáo lấy ra một chiếc bì thư nhỏ giấu phía sau tấm bảng. Đứng thẳng người lên, hắn khoan thai đi tiếp, dừng chân ở một số tủ kính bày hàng khác nữa. Rẽ khuất vào một góc phố, hắn dừng lại ngay bên cạnh một tủ bày hàng có ánh đèn rực rỡ, mở mẩu giấy ra và nhìn hút vào đó để ghi nhớ nội dung bức thư:
“ Chỉ thị của B. Trong khi I.B ra khỏi biên giới, tất cả hãy giữ nguyên vị trí. Sau khi I.B quay về, chúng ta sẽ gặp nhau trong căn phòng của anh, vào đúng buổi chiều trong ngày. Sau hai tiếng đồng hồ, tôi sẽ báo tin cho anh biết bằng điện thoại. Quyết định đã được B chấp nhận sau chuyến đi của anh. Ông ta chỉ quyết định có thế. Thứ Sáu”.
Từ hè phố đối diện phía sau Phoster, một chiếc xe hơi rời khỏi chỗ đậu. Shalai ngồi trên xe. Cầm microphone trên tay, anh ta báo cáo:
-   Đối tượng lấy ra mẩu giấy từ sau tấm bảng quảng cáo của hãng Keravill. Hắn cầm mẩu giấy trong tay. Rẽ qua phố Dilla Hegedius, hắn đến chỗ bùng binh. Hắn dừng lại ở bên cạnh một tủ kính bày hàng và đứng đọc. – Nghỉ lấy hơi, anh ta nói tiếp. – Đã có đủ bằng cớ nếu muốn bắt giữ hắn ngay bây giờ.
-   Không được đụng đến hắn! – Giọng của Rona dằn xuống.
-   Tôi hiểu. Chỉ có điều là hơi ngứa ngáy chân tay! – Shalai đáp lại ngay lập tức.
Trong lúc đó Phoster vẫn điềm nhiên đi theo con đường của mình. Hắn lấy điếu thuốc từ trong hộp đựng và đem luôn tờ giấy vốn là mẩu thư, quấn xung quanh điếu thuốc, rồi châm lửa hút.
-   Đối tượng đang đốt mẩu giấy để phi tang bằng cách hút thuốc. – Shalai rên lên.
-   Mặc kệ hắn. Vì trong đời hắn chưa được hút thứ thuốc nào tuyệt diệu như thế! – Rona phì cười. – Hãy tiếp tục theo dõi.
Sáng hôm sau Balint Rona đến gặp viện trưởng, nhưng không phải ở văn phòng như đã nói mà là tại một phòng thí nghiệm xa nơi làm việc nhất của ông.
Trung tá đến trước tiên. Mục đích của ông là để đề phòng có kẻ nào đó bám sau Imre. Lỡ có chuyện như thế này xảy ra ở nhà máy thì sao, có quỷ mới biết được.
Tìm thấy chỗ trống trên cái hộp đựng máy nào đó, Rona trải ra một bản sơ đồ nhỏ.
-   Hãy nhớ đầy đủ mọi thứ đã được đánh dấu ở đây. – Trung tá nói. – Cậu là kỹ sư, phân biệt cũng dễ thôi. Nhưng hãy nhớ: chỉ một sai lầm nhỏ là có thể dẫn đến hậu quả vô cùng tai hại.
Imre dán mắt vào bản vẽ và lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đó đến mấy phút. Bộ óc ông như đang chụp ảnh bản sơ đồ với tất cả mọi chi tiết. Cuối cùng Rona phá tan bầu không khí im lặng giữa hai người.
-   Cậu đến đây bằng chiếc Mercedes đấy à? – Rona hỏi.
-   Như thường lệ. Đã có lúc nào đấy tôi cảm thấy thích thú với những chuyến đi như thế này. Còn lần này, xin thú thực, tôi ra đi với một tâm trạng khá nặng nề.
-   Không sao đâu. Con đường trở về sẽ đem lại cho cậu sự thích thú.
Ánh mắt của Imre lại hướng vào bản sơ đồ.
-   Cậu nói đúng. – Ông nói. – Tất cả mọi thứ ở đây đều lệ thuộc vào độ chính xác của sự xếp đặt.
-   Đúng.
-   Nhưng còn sau này? Sau này sẽ xảy ra chuyện gì?
-   Ngay bây giờ thì tôi không thể nói điều này cho cậu được. Nhưng tôi hiểu cậu và biết cậu có khả năng giải quyết và hành động trong những hoàn cảnh thích hợp.
-   Có người nào trao chỉ thị cho tôi ở đấy, ở phía bên kia không?
-   Chỉ có trong trường hợp hết sức cần thiết. Cậu chỉ có mỗi một nhiệm vụ: Hãy chăm sóc hai đứa trẻ và bảo vệ chúng ! – Rona nhìn quanh và đùa. – Tôi hy vọng là lần này cậu không xách theo chiếc samsonite đấy chứ?
-   Tôi không thể nhìn nó được nữa ! – Imre kêu lên. – Chỉ có điều là lúc toàn bộ câu chuyện này kết thúc, tôi sẽ đem nó ra băm vằm thành từng mảnh ngay lập tức.
-   Dù thế nào cũng không nên làm thế ! – Trung tá phản đối. – Nó đã được hứa để dành cho Ladani rồi. Thiếu tá cũng nóng lòng phá chiếc samsonite của cậu thành từng mảnh, mặc dù rất khoái dỏng tai nghe trong đó nói cái gì.
-   Sở thích của những người khác nhau thường không giống nhau. – Imre giả vờ nhăn nhó.
-   Phải, để cho cậu được an tâm: chúng tôi đã tìm ra tên thứ ba, kẻ đã có mặt ở ngôi nhà trong rừng. Hắn tên là Mills. Hắn ta tạm trú, nhân thể tôi nói luôn, đối diện với ngôi nhà của cậu. Sắp tới đây tôi có thể biếu cậu bức chân dung của hắn.
-   Anh đã tìm ra dấu vết của hắn như thế nào?
-   Tôi chắc là cậu sẽ cười: nhờ ở sự giúp đỡ của chiếc samsonite quái quỷ của cậu đấy. Mills phải tìm mọi cách để thường xuyên được ở gần bên cậu, vì cái máy phát sóng ở “con rệp” cường độ không được mạnh lắm. Thế là chúng tôi chú ý đến những chiếc xe hơi nào thường la cà đậu chỗ này chỗ nọ trong khu vực Obudar. Giờ thì tên kẻ cướp này cũng không thoát khỏi tay chúng ta được. – Đôi mắt Rona ánh lên vui vẻ: – Cậu thấy đấy, chính vì chuyện đó mà mọi người đều khoái chiếc samsonite của cậu, thế thôi.
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #67 vào lúc: 31 Tháng Bảy, 2017, 01:27:02 am »

Chương XXI
Ngày 27 tháng 6 đã tới.
Từ sáng sớm, tại nhà ga biên giới Hedieshan, hoạt động của xe hơi có vẻ ít nhộn nhịp so với thường ngày. Bên cạnh ô cửa sổ đã mở của một căn phòng trong tòa nhà có vị trí thích hợp, Rona và hai nhân viên thân cận của ông đang đứng theo dõi việc làm của các chiến sĩ biên phòng và nhân viên hải quan.
-   Nhìn kìa! – Shalai đưa mắt chỉ chiếc Volga – M21 màu xám trắng đang lao vun vút tới chỗ vạch trắng. – Anh chàng quyết định đi dạo ở châu Âu.
-   Chàng trai đã không lầm, – Kuty phát biểu. – Những chiếc xe loại này rất bền.
-   Ở phương Tây người ta khoái kiểu xe cũ như thế không phải là không có nguyên cớ. – Shalai đế tiếp.
Rona cũng tham gia vào cuộc tranh luận:
-   Chiếc Volga cũ kỹ này là một vật tuyệt vời. thân xe làm bằng những tấm thép dày, tha hồ mà chắc chắn.
-   Thưa thủ trưởng, – Kuty nhận xét có vẻ châm chọc. – Thủ trưởng bắt đầu quan tâm đến xe hơi từ lúc nào thế ?
-   Thế thì sao? Độc quyền của cậu đấy à? – Rona phản ứng.
-   Không phải Pista quan tâm đến những chiếc xe hơi mà quan tâm ai là người lái kìa. – Shalai châm chọc. – Điều này lại càng đúng, nếu như những người lái xe lại thuộc về “phái đẹp”.
-   Xin lỗi, nhưng anh ta thì lại không đủ can đảm thừa nhận điều này. – Trung tá yểm trợ Shalai một cách hiền lành.
-   Hãy nhìn chàng trai ngồi trong chiếc Volga cũ này. Anh ấy đang nhìn chúng ta và mỉm cười! – Shalai kêu lên.
-   Chắc anh ta nhầm. – Rona đáp lại một cách thờ ơ, nhưng vẫn kín đáo hướng cái nhìn chăm chú của mình về phía người lái xe.
Cùng lúc ấy, chàng trẻ tuổi đã nhận được tín hiệu “có thể đi tiếp”. Chàng trai lại nhìn về phía các sĩ quan đứng bên cửa sổ một lần nữa và theo cách của các vận động viên đua xe trước khi xuất phát, anh ta giơ hai ngón tay lên cao theo hình chữ V: “Victoria”, có nghĩa là “chiến thắng”. Rona nhìn hút theo chiếc Volga cũ cho đến khi chiếc xe như “chui tọt” vào trong lòng đất.
Kuty khẽ huých huých vào khuỷu tay của thủ trưởng một cách tế nhị.
-   Hãy nhìn xem kìa! Viện trưởng Imre đang đứng trên vạch đường!
Rona đưa mắt nhìn về phía bàn kiểm soát của đồn biên phòng. Đằng sau tay lái của chiếc Mercedes, Imre trông vẫn bình tĩnh và chững chạc. Thủ tục xuất cảnh mất tất cả chừng vài ba phút. Khi thanh chắn tự động trước đầu chiếc Mercedes từ từ nâng lên cho phép chiếc xe rời khỏi chỗ, Imre thoáng ngoái nhìn lại và Rona bất giác giơ tay như đang chào tiễn biệt một người bạn.
-   Lúc 9 giờ 30 anh ấy sẽ đến nơi, – trung tá nhìn đồng hồ. – Nếu mọi chuyện tiến hành theo đúng kế hoạch, khoảng từ 10 giờ đến 11 giờ 15, anh ấy nhất nhiết đã phải quay về chỗ cũ rồi.
-   Bây giờ mới có 8 giờ thiếu 15, – Kuty nói. – Chúng ta phải chịu đựng cả tiếng rưỡi đồng hồ chẳng thoải mái gì. Chờ đợi trong tình trạng…chẳng có gì để làm.
Một đại úy biên phòng bước đến chỗ Rona, tự giới thiệu.
-   Lúc chiếc Mercedes quay trở về, anh hãy cho qua luôn, đừng kiểm soát, – Rona hạ lệnh. – Có một chiếc xe hơi của chúng tôi sẽ chạy ở phía trước, còn chúng tôỉ ở phía sau chặn hậu.
-   Tôi hiểu, thưa trung tá! Trung tá cho phép tôi đi chứ ạ? – Đại úy đưa tay chào và đi ra.
-   Thế nào, các chàng trai trẻ ? Các cậu chưa uống cà –phê hả? – Rona hỏi thăm một cách khoan khoái. – Chúng ta đi nào, tôi chiêu đãi.
Kuty không nhúc nhích. Dường như anh chàng không nghe thấy lời mời.
-   Đi thôi, đi thôi nào, nhà viết kịch. – Trung tá động viên anh ta. – Tôi cho rằng chúng ta có thể tìm thấy ở đấy một vài chai bia.
Đã có thời, ở ngoại ô Bruck có một tiệm ăn, hay nói một cách giản đơn là quán rượu, được xây cất một cách bình thường bằng những cây gỗ tròn, nơi mà từ dưới chiếc máy nén tuôn ra nước nho ép. Bây giờ thì quán này đã hoàn toàn được hiện đại hóa: người ta mở rộng quán, làm mới lại, kiểu cách nguyên vẹn thôn dã. Dưới cổng ra vào người ta treo một biểu tượng rất dễ thấy và dễ thương: một con gấu. Người ta xây một cái hàng hiên rất khoáng đãng, trên đó có căng một tấm bạt bằng vải kẻ sọc.
Vì chưa đến giờ nên quán vẫn còn đóng cửa kín mít. Xung quanh ngôi nhà, một cậu bé trạc 12 tuổi đang sử dụng cây chổi một cách cần mẫn. Những chiếc ghế chổng ngược bốn chân được chất trên những chiếc bàn nhỏ đang chờ đợi đến lượt mình được bày ra.
Phía xa, trên con đường nhựa từ hướng Vienna xuất hiện một chiếc xe hơi hiệu Ostin màu xám đen đang lao đến với tốc độ cực lớn. Người lái xe giảm ga rẽ vào bãi đậu xe và đột ngột phanh lại vì đuôi xe không lọt qua được hết. Một người đàn ông bụng phệ trông khá lực lưỡng ngồi sau tay lái đang nắm cần thắng tay và ra lệnh:
-   Đi ra đi!
Mệnh lệnh này có liên quan đến Nora và Habor, cả hai đang ngồi co rúm ở băng sau. Carrini ngồi bên cạnh người lái xe, nhổm lên trước hai người một chút. Sau đó gã người Ý tự nhận trách nhiệm chỉ huy.
-   Hãy đứng ra phía trước xe hơi, chỗ này này, – hắn đưa tay chỉ chỉ vào một chỗ nào đó, – để cho người ở trên đường có thể nhìn thấy rõ được hai người. Nhưng đừng có mà giở trò! Hiểu chưa, anh bạn trẻ ? – Hé mở áo veston, hắn chỉ khẩu súng ngắn nhét trong bao cho Habor thấy – khẩu súng đã làm cho anh cảm thấy hơi rờn rợn sau cuộc gặp gỡ đáng ghi nhớ đối với hai người tại cái nhà trọ ở Munich ấy: cái bạt tai đã gây ấn tượng khá mạnh.
Nora và Habor ngoan ngoãn đi vòng theo chiếc Ostin dài đứng trước đầu xe, nhìn theo những chiếc xe hơi đang lao vun vút trên đường nhựa. Mùa hè, vào thời kỳ này khách du lịch chiếm ưu thế trên đường với những chiếc lều vải cuộn tròn chất trên mui xe hoặc để ở đằng sau chiếc rơ –mooc nhỏ. Không có một chiếc nào trong số xe chạy trên dường dừng lại: những tấm bảng treo hai bên đường cho thấy đúng giữa trưa quán rượu mới mở cửa.
Đột nhiên họ nhìn thấy một chiếc Mercedes màu đen từ hướng Bruck chạy gần lại. Imre cũng đã nhìn thấy Nora và Habor. Ông nín thở và tập trung mọi sự chú ý vào chỗ hai người con. Chiếc xe từ từ rẽ vào chỗ đậu và ngừng lại, cố ý bịt kín lối ra của chiếc Ostin đậu cách đó khoảng 5 mét. Viện trưởng vừa mới kịp ra khỏi xe thì Nora đã lao đến và đu người vào cổ ông. Ông ôm chầm lấy con, hôn và khẽ nói vào tai con gái:
-   Không có chuyện gì xảy ra nữa đâu, con đừng sợ. Con hãy hành động đúng theo cách mà ba sẽ hành động sau đây! Hãy truyền đạt cho Habor…
Carrini đã không nhạy bén đối với màn kịch hạnh phúc gia đình do Nora và Imre biểu diễn. Hắn truyền lệnh:
-   Gặp gỡ thế đủ rồi. Chúng ta đi tiếp!
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #68 vào lúc: 31 Tháng Bảy, 2017, 01:29:49 am »

Đúng lúc ấy, tại khúc quanh của con đường mà phía sau lại là lối vào của bãi đậu xe trước quán rượu hiện ra một chiếc Volga cũ. Chiếc xe phóng với tốc độ khủng khiếp và ngoặt vào chỗ quán rượu nhưng vẫn không chịu giảm tốc độ. Đứng lặng tại chỗ, mọi người chờ đợi người lái chiếc Volga – vào phút cuối cùng – sẽ vặn tay lái sang một bên để tránh họ. Nhưng điều mong đợi đó của mọi người đã không xảy ra: hệt như một chiếc xe tăng theo chiến thuật đâm nhào vào xe của đối phương, chiếc Volga lao thẳng vào sườn chiếc Ostin với sức mạnh của một viên đạn đại bác. Nhưng trước khi đâm vào chiếc Ostin, bên chiếc Volga cửa xe đột ngột mở và người lái xe phóng người ra ngoài cực kỳ chính xác. Bằng động tác của một diễn viên nhào lộn, anh ta lộn mấy vòng trên mặt đất và đứng phắt lên ngay trước mũi chiếc Mercedes.
Gã lái chiếc Ostin bật ngửa ra phía sau, đầu đẫm máu. Carrini tựa người vào thành xe, bị một đòn trời giáng như thế, bay ra xa mấy mét, ngã sấp mặt xuống đất và bất tỉnh nhân sự. Thoạt đầu người lái chiếc Volga lao đến chỗ gã lái xe mặc dù trán bị toạc một đường và vẫn đang còn chảy máu nhưng gã đã bắt đầu hồi tỉnh. Chàng thanh niên lôi từ trong túi ra một cái lọ có vòi phun xịt thẳng tia nước vào mặt hắn. Gã lái xe rũ xuống và ngã vật trên tay lái. Người lái chiếc Volga chạy thẳng đến chỗ gã người Ý, nâng cổ tay hắn lên xem mạch. “Còn sống”. – anh ta lẩm bẩm trong miệng. Thấy khẩu súng ngắn cộm dưới áo veston, anh ta bèn rút ra và nhét vào túi mình. Sau đó anh ta lại rút cái lọ ban nãy xịt nước vào “vị khách hàng” thứ hai.
-   Ngủ đi, anh bạn, đây là thứ mà cậu đang cần nhất đấy! – Anh ta nói một cách vui vẻ.
Cậu bé đang quét sân liền chạy đến và dừng lại, há miệng sững sờ vì những điều nhìn thấy.
-   Còn đứng đấy làm gì? Hãy chạy đi gọi điện thoại “cấp cứu”! – Người trẻ tuổi ra lệnh bằng tiếng Đức.
Cậu bé đã hiểu, ba chân bốn cẳng chạy về phía quán rượu. Người lái xe mở toang cửa chiếc Mercedes.
-   Bây giờ chúng ta sẽ phóng hết ga! – Anh ta ngồi vào sau tay lái, nói với Imre. – Hiện thời anh chỉ làm một hành khách ngồi trong xe thôi, chúng ta không có thời gian đâu!
-   Anh là ai thế ? – Imre hỏi, hoảng hồn vì những việc đã xảy ra trước mắt ông.
-   Tôi xin chuyển đến anh lời chào của trung tá Rona. Hãy ngồi vào xe nhanh lên! – Anh ta ra lệnh cho cặp vợ chồng trẻ. – Nếu như cảnh sát chặn chúng ta lại, tôi nói tôi đưa bà vào bệnh viện.Thưa phu nhân, bà đang lên cơn sốt!
-   Nhưng dù sao đi nữa cũng cần phải biết chúng ta đi đâu chứ ? – Vừa nghe xong, Nora vội hỏi.
-   Đi đâu là thế nào? Đi về nhà, về Hungary chứ còn đi đâu nữa! – Người trẻ tuổi phì cười và tăng tốc độ một cách nhẹ nhàng.
-   Họ sẽ không cho chúng tôi qua đâu. Những thằng đểu ấy đã lấy hết hộ chiếu của chúng tôi rồi. – Habor kêu lên.
Người trẻ tuổi lôi từ túi áo trong ra một chiếc phong bì màu trắng và đưa lại phía sau, mắt vẫn không rời con đường nhựa.
-   Xin mời! Quà cưới của trung tá Rona. Trung tá yêu cầu trao…
Ba vị khách ngồi im lặng hồi lâu, mắt nhìn xuống khoảng tối mặt đường. Chiếc xe hơi “cấp cứu” với lá cờ đuôi nheo màu đỏ bay phấp phới, hụ còi inh ỏi, vượt qua xe họ, phóng thẳng tới Bruck.
-   Chúng ta còn 15 phút nữa. – Người lái xe nhìn đồng hồ. – Như vậy cũng đủ thời gian để qua biên giới. – Nói xong, anh ta nhấn bàn đạp ga đến nấc cuối cùng.
Chiếc kim chỉ tốc độ vượt qua con số 150.
Trong sân sau của tòa nhà KPP ở Hedeshalum có hai chiếc xe hơi đang đứng chờ sẵn, một chiếc là Peugeot của Pháp và chiếc kia là BMW của Đức. Chiếc xe thứ nhất có ba người ngồi, chiếc thứ hai chỉ có mỗi người lái xe.
Rona cùng với các nhân viên và viên đại úy biên phòng đã chiếm lĩnh vị trí, từ đó có thể quan sát rõ được khu đệm giữa hai thanh chắn. Đột nhiên từ trong chiếc máy bộ đàm nhỏ mà người sĩ quan biên phòng đang cầm trong tay vang lên giọng nói của một người đàn ông. - Một chiếc Mercedes từ phía nước Áo đang chạy đến.
Chiếc xe hơi màu đen đang lao đến với tốc độ cực nhanh. Hai ba phút sau, chính giọng nói ấy lại thốt lên:
-   Chiếc Mercedes đang cách biên giới 100 mét. Có bốn hành khách trên xe. Xin kết thúc việc truyền tin.
Rona hết sức sung sướng nhìn những nhân viên thuộc quyền. Đại úy ra lệnh vào máy bộ đàm:
-   Cho chiếc Mercedes đi qua, không kiểm tra hộ chiếu. Không được khám xét hành khách trên xe. Hết!
Trung tá bắt tay viên sĩ quan biên phòng.
-   Xin cản ơn! – Ông chạy đến chiếc BMW. Kuty và Shalai theo sau.
Chiếc Mercedes chạy vụt qua dưới thanh chắn đã được nâng lên và không giảm tốc độ, lao vun vút theo đường trục xe hơi, vượt qua thị trấn Hedeshalum. Cả hai chiếc xe hơi bám theo nhau lao như điên trên đường.
Qua khỏi Hedeshalum, chiếc BMW vượt lên trên chiếc Mercedes màu đen. Khi hai chiếc xe đã chạy song song nhau, Rona hạ cửa kính xe xuống:
-   Thế nào, về bên nhà rồi, tốt chứ hả ? – Ông hét lên.
Những người ngồi trong chiếc Mercedes vẫy tay lia lịa chào ông.
Trung tá quay về phía các nhân viên của mình:
-   Tình thế này chúng ta chưa thể đưa họ về sống trong căn hộ của Imre ở Obudar được. Hiện thời bọn chúng đang làm tất cả những việc có thể làm được để xóa sạch mọi dấu vết, cố sức ám hại Imre cũng như cặp vợ chồng trẻ. Họ đã biết quá nhiều việc diễn ra ở phía sau lưng của đội lính phòng vệ.
-   Chúng ta đến “Ngôi nhà lớn” chứ ? – Người lái xe hỏi.
Rona gật đầu:
-   Được đấy!
-   Không thể nào lại như thế được!
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #69 vào lúc: 31 Tháng Bảy, 2017, 01:31:36 am »

Phoster nói trong ống nghe bằng giọng nghẹn ngào. Hắn dùng bàn tay bịt chặt ống nghe, không muốn để cho bà già Kerekesner có thể nghe thấy, thậm chí chỉ một từ trong câu chuyện. Hắn đưa bàn tay còn lại giật mạnh chiếc cà vạt trên cổ và dùng ống tay áo quệt mồ hôi trên trán.
-   Tất nhiên, tôi sẽ gọi…Thế nào cũng được. Đến 9 giờ hắn sẽ có mặt ở đây.
Hắn đặt ống nghe xuống cần máy rồi lại nhấc ống nghe lên để gọi số máy khác.
-   Lúc 9 giờ tối anh cần phải có mặt ở chỗ tôi, – hắn nói, không cần phải mào đầu hoặc chào hỏi gì hết. – Phải, chỗ tôi!…Anh không được xưng tên tuổi, địa chỉ thì anh biết rồi…Vì sao tôi có mặt ở đây không có gì quan trọng…Có một chuyện hơi bất ngờ đã xảy ra. Ông ấy muốn đích thân gặp gỡ chúng ta…Anh hãy sẵn sàng hành động…Anh phải đến đúng giờ…Thậm chí đến sớm hơn một ít càng tốt.
Đặt ống nghe xuống, Phoster thả người xuống chiếc đi –văng kê ngay bên cạnh. Chiếc đồng hồ lớn kiểu cổ xưa có quả lắc đánh 6 tiếng rền rền. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng tối từ các ngôi nhà và cây cối lan rộng ra, không gian đột ngột tối sầm lại. Phoster nhổm phắt dậy, bước vào phòng tắm , cởi quần áo và đứng dưới những tia nước lạnh từ chiếc vòi hoa sen đang xối xuống.
Hoàng hôn đã buông xuống thành phố.
Klara bước vào phòng làm việc của Rona.
-   Bộ phận theo dõi báo cáo rằng, mọi người đã được phân bổ về đúng vị trí, bắt đầu làm nhiệm vụ.
-   Thế còn Imre và cặp vợ chồng trẻ ?
-   Họ ngủ! Tội nghiệp, họ mệt đến cực độ rồi.
-   Họ ngủ ở đâu ? Trên ghế ấy à ? – Rona kinh ngạc ngước mắt lên.
-   Trên giường! – Klara mỉm cười đáp lại.
-   Chị kiếm ở đâu ra những chiếc giường cho họ ngủ thế ? Ngủ ở đây, chỗ chúng ta đây ư ?
-   Sao lại ở chỗ chúng ta ? – Klara lắc đầu. – Cố nhiên là không phải rồi. Họ đang ở ngay bên cạnh chúng ta, tại khách sạn Intercontinantal. Tôi đã đặt phòng cho họ ở đấy.
-   Ai chỉ thị cho chị làm như thế ?
-   Chẳng có ai cả. Chính tôi quyết định làm như vậy. Sau khi tinh thần bị căng thẳng như thế, con người ta cần phải ngủ trong chăn nệm.
-   Nếu như vậy thì chúng ta chưa phải là con người. Chưa bao giờ chị đặt phòng ở khách sạn cho tôi ngủ mỗi khi căng thẳng tinh thần. Tiện thể nói thêm, ngay cả bản thân chị cũng thế!
-   Chúng ta thì lại là chuyện khác, – Klara nói. – Chúng ta là những người chuyên nghiệp.
Chiếc loa điện động được mắc vào đầu mối liên lạc mới đầu nghe những tiếng lốp bốp nho nhỏ, sau đó nghe rõ dần.
-   “Chim ưng” báo cáo! – Shalai đã kịp thay đổi các tín hiệu. – Mills đã đi ra khỏi căn phòng của mình. Hắn đi về hướng thành phố.
-   Hãy bám theo hắn! – Rona ra lệnh.
Kuty xuất hiện.
-   Tôi đã nói chuyện với lãnh đạo công ty điện lực. Theo yêu cầu của chúng ta, điện thế trong hệ thống mạng lưới điện ở khu phố cần thiết sẽ bị giảm bớt, đèn đường trong khu vực đó sẽ bị tối lại.
Trung tá gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
-   Tôi hy vọng là trong hoàn cảnh đó chúng ta vẫn nhận ra nhau, phải không? Và ngay cả những kẻ chúng ta đang tìm kiếm cũng thế. – Sau khi ngừng một lúc, ông nói thêm.
Lại nghe giọng của Shalai:
-   “Chim ưng” xin thông báo! Mills đi về hướng Vallenberg…
 
Đúng hướng! – Rona nói vào microphone. – Chúng ta cũng sẽ đến đấy! Đã đến lúc hành động.
Đến gần cửa, Mills bấm một hồi chuông dài, sau đó bấm hai hồi chuông dài nữa. Một lúc sau nghe tiếng chìa khóa khua lách cách trong ổ khóa. Cửa mở, một người đứng lù lù ngay ở ngưỡng cửa, đó là Phoster.
Khi họ đi ngang qua phòng khách, từ trong phòng ngủ bà góa Kerekesner ló đầu ra.
-   Tại sao bà lại nhìn trộm thế ? – Phoster cao giọng cộc cằn với bà lão.
-   Không phải tôi nhìn trộm mà là xem xét. – Bà lão nói lầm bầm tỏ vẻ phật ý. – Đây là nhà của tôi và tôi là chủ. Tôi có quyền trông nom canh giữ, không cho anh dẫn phụ nữ vào cái nhà đoan chính này. Cái nhà này bao giờ cũng đoan chính, hãy nhớ lấy điều đó. – Với sức lực bất ngờ, bà góa đóng sập cửa, mạnh đến nỗi các cửa kính trong căn phòng rung bần bật.
-   Anh ở Budapest đã lâu chưa ? – Mills hỏi thẳng, rõ ràng có ý muốn gây gổ.
-   Anh thì dính dáng gì đến chuyện ấy kia chứ ?
-   Hiện giờ tôi không thể cùng làm việc với những đồ ba que xỏ lá và những kẻ hám danh được. – Khách giận dữ. – Bao giờ anh cũng ngồi trên đầu trên cổ chúng tôi, hớt tin tức trên tay chúng tôi, lật đật chuyển những tin tức ấy về cho sếp sớm hơn chúng tôi…
-   Thôi đủ rồi! – Phoster ngắt lời hắn. – Không phải tôi báo cáo trước anh mà chính anh báo cáo trước tôi! Ở bên nhà, anh có thể thưa kiện bao nhiêu tùy ý. Nhưng còn ở đây anh phải phục tùng tôi và thi hành những mệnh lệnh của tôi. Anh hiểu chưa ?
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM