Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 29 Tháng Ba, 2024, 01:38:51 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Chiến dịch "Cặp bài trùng"  (Đọc 17648 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #10 vào lúc: 30 Tháng Bảy, 2017, 09:24:32 pm »

Cửa mở, một người đàn ông cao lớn, đẫy đà bước vào. Đó là Thomas Phoster, chính tay sĩ quan tình báo trước kia đã từng chở Robert Haber trên chiếc xe Jeep của mình đi tới Áo. Phoster cầm trong tay tấm ảnh, cái có hình của Nora và Balint Rona.
-   Anh có nhận ra điều gì không?
-   Có, thưa ngài. Có điều là tôi chỉ sợ những tin tức không được hoàn hảo lắm.
-   Anh cứ nói!
Phoster đặt tấm hình trước mặt sếp.
-   Người này là trung tá Balint Rona, làm việc tại cơ quan phản gián. Trong năm qua chính y đã làm cho chúng ta bị thất bại trong chiến dịch “Buton”, phăng ra đường dây liên lạc, mặc dù chiến dịch ấy được xem là… tuyệt đối chắc chắn.
Sự im lặng có vẻ khó xử bao trùm cả gian phòng.
Cuối cùng, Benks phá tan bầu không khí im lặng bằng cái giọng khàn khàn của mình:
-   Không sao, – lão nói. – Giờ thì chúng ta sẽ phục thù được và với một món lời khá cao nữa.
Benks tiếp tục cuộc họp theo cung cách quen thuộc của mình.
-   Chúng ta kết thúc ở đây. Còn anh, Phoster, hãy giới thiệu cho các ngài đây biết toàn bộ chi tiết về kế hoạch của chúng ta. Chúng ta còn rất ít thời gian. Hôm nay là ngày 14 tháng 6. Ngày 20, con gái của Imre cùng với chồng sẽ đến Munich. Đến kỳ hạn ấy, chúng ta cần hoạt động một cách có kết quả tại Budapest. Ngài Mills và ngài Saad, trách nhiệm đặt trước các ngài như nhau. Hai người nhưng là một mục đích, một ý tưởng và cũng nhất trí trong hành động. Nếu một người hoạt động bị sút kém đi thì người kia lập tức phải hỗ trợ ngay. Vì thế, chúng ta gọi chiến dịch đặc biệt này bằng mật danh là “Cặp bài trùng”. Tôi tin rằng các ngài đã hiểu ý tôi, phải không các ngài?
-   Chúng tôi hiểu, thưa ngài. – Tiếng trả lời nhất loạt vang lên.
-   Trước khi các ngài lên đường, chúng ta sẽ gặp nhau. Các ngài nên nhớ: thời gian rất gấp. Ngày 16, tức là ngày kia, các ngài phải có mặt ở Budapest! Còn bây giờ thì các ngài có thể đi được rồi.
Buổi chiều, Benks lại gọi Phoster đến phòng mình. Benks ngồi ở ghế bành, mời whisky người cùng cộng tác với mình đã hơn 30 năm nay và chính sự cộng tác này là nguyên nhân làm cho họ cảm thấy gần gũi nhau hơn, cách cư xử cũng vì thế mà tỏ ra thân mật, giản dị hơn. Nốc một ngụm rượu trong chiếc ly của mình, Benks nói:
-   Tôi giao phó công việc cho Mills và cả gã kia nữa nhưng dù sao tôi vẫn muốn nắm những hoạt động của họ bằng cách kiểm tra thường xuyên. Bởi vậy, cùng lúc với “Cặp bài trùng” anh cũng lên đường đi Hungary nhưng họ sẽ không cần và không được biết chuyện này. Tôi nhắc lại là tôi hy vọng vào hai người ấy, nhưng với anh, Phoster ạ, tôi hoàn toàn tin tưởng ở anh. Chắc không cần phải giải thích cho anh biết về sự khác biệt này. Tôi đã ra lệnh dành cho anh một chiếc xe tốt nhất. Trong xe có bố trí một máy thu, bắt được tần sóng định vị. Anh sẽ nghe và hiểu tất cả những gì đang xảy ra và họ nói với nhau chuyện gì ngay trong xe.
Cả hai cùng im lặng. Sau đó Benks lại nói:
-   Phoster ạ, cái chính là anh phải thật thận trọng. Thận trọng là yếu tố trước hết. Anh biết cho rằng, điệp viên của chúng ta dưới mật hiệu “Thứ sáu” sẽ không biết gì về chiến dịch “Cặp bài trùng”, không biết những người tham gia vào chiến dịch đó và không biết cả mục đích của nó. Tin tức mà chúng tôi sẽ nhận được qua điệp viên này, nếu cần phải chuyển thì anh ta sẽ chuyển. Trong mọi trường hợp, “Thứ sáu” sẽ yểm trợ và sẵn sàng hành động. Nếu tôi thấy cần thiết cho y hoạt động, y sẽ nhận được lệnh tại đây và tự y sẽ liên hệ với anh.  
Chương V
Ba người ngồi chung quanh chiếc bàn dành để hội họp kê trong phòng làm việc của viện trưởng Imre. Ngoài viện trưởng còn có kỹ sư trưởng Ianos Klonga và Pan Lisca, phụ trách phòng thí nghiệm.
Klonga béo phị, thở phì phò, người đầm đìa mồ hôi vì nóng nực. Bàn tay lông lá mập ú đặt trên bàn, anh ta ngã người trong ghế bành, thỉnh thoảng phà ra một làn khói xì –gà.
Gầy gò và lanh lợi, Lisca khoác chiếc áo blouse trắng rất tương xứng với chức vụ mà ông đang giữ. Ông đem đến cuộc họp những ý kiến đánh giá của cấp trên, báo cáo lại một cách tỉ mỉ về tiến độ của công việc thí nghiệm và bây giờ đang ngồi kiên nhẫn chờ đợi ý kiến phán xét của đồng nghiệp. Các biểu đồ cùng với những cột chữ số dài tận cuối trang của các phép tính cũng như các bản vẽ đã được đặt cẩn thận trên bàn, ngay trước mặt ông, như sẵn sàng giúp ông giải đáp bất cứ câu hỏi nào.
-   Thôi được rồi, các kết quả thu được hoàn toàn có sức thuyết phục. – Cuối cùng Imre nói. – Tôi cho rằng những công trình nghiên cứu theo chương trình “Mặt trời 13” và “Mặt trời 14” trong phòng thí nghiệm đã kết thúc. Có thể bắt đầu cho sản xuất hàng loạt. – Ông đưa mắt nhìn kỹ sư trưởng.
-   Tôi tán thành, – Klonga sốt sắng hưởng ứng bằng giọng khàn khàn của người nghiện thuốc. – Nhưng với điều kiện là chúng ta có những bình ắc –quy đảm bảo được chất lượng.
-   Chúng ta đã nói về chuyện đó rồi, – Imre gạt đi.
-   Nhưng hiện chưa có những tấm tích điện!
-   Sẽ có. Những bạn hàng của chúng ta không thể nào không tính toán đến điều mà trưởng phòng thí nghiệm Lisca cùng toàn bộ anh em trong phòng hàng năm nay đã thực hiện được qua quá trình thí nghiệm. Chính anh cũng đã có mặt trong những cuộc thương nghị kia mà, chẳng lẽ lại không phải như thế hay sao?
-   Quả là màu nhiệm biết bao! Có mùi thơm giống như đang ở giữa rừng ấy! – Con người béo phị hay mơ mộng thở phào.
-   Hãy dẹp bớt ba cái thứ linh tinh để giữ lại những cái gì đáng nhớ, –Imre phì cười. – Đang nói về những tấm tích điện trong ắc –quy chứ không phải đang nói về bữa tiệc. Đấy là những điều tôi nói cho anh, anh Lisca ạ. Còn Klonga hôm nay chắc là do thời tiết nóng nực quá nên mất hết khả năng hoạt động. Lisca, anh rất am hiểu về cuộc thương thảo của chúng ta với công ty Stamblex của Tây Đức. Hãng này hiện giờ đã sản xuất được những tấm tích điện, loại mà chúng ta cũng có thể sản xuất được nhưng không thể sớm hơn sau đây vài ba năm, ấy là chưa tính đến các cuộc thí nghiệm mà phí tổn có thể lên đến vài triệu… - Cái hãng ấy hẹn khi nào thì trả lời? – Lisca hỏi.
-   Tôi đã chuyển cho bên ấy những thông số cần thiết của chúng ta. Các kỹ sư công nghệ của họ sẽ nghiên cứu những tài liệu ấy. Tôi đang đợi câu trả lời vào đúng hôm nay. Hãy nghe đây, Klonga! Cố mà thức dậy một lúc đi. Sáng hôm nay tôi đã bàn với bên ngân hàng quốc gia. Phía bên ấy họ đã đồng ý sang đây gặp chúng ta.. Bởi vì nguồn điện của mặt trời ở những tấm tích điện với chất mạ của chúng ta có hiệu quả cực kỳ cao, nó đã có thị trường bảo đảm của riêng nó. Đánh giá một cách tỉnh táo rằng mặt hàng của chúng ta có khả năng xuất khẩu, ngân hàng tỏ ý sẵn sàng cho chúng ta vay 500 triệu forint Với số tiền đó, chúng ta có thể xây dựng hoàn chỉnh một phân xưởng chuyên môn hóa.
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #11 vào lúc: 30 Tháng Bảy, 2017, 09:25:50 pm »

Cuối cùng Klonga cũng đã chịu gẩy tàn điếu xì –gà của mình:
-   Bela, anh là một con người vĩ đại! – Anh ta kêu lên khiến phòng họp rộn rã ngay.
-   Xin mời cứ chuẩn bị sẵn sàng văn bản và những tính troán sơ bộ. Thứ ba tới, chúng tôi sẽ báo cáo vấn đề tại Ủy ban phát triển kỹ thuật trực thuộc Hội đồng Bộ trưởng.
-   Xin viện trưởng cho phép. Nhưng để làm được việc đó chúng ta cần có sự trả lời của hãng Stamblex! – Lisca đứng lên.
-   Anh nói đúng. Thực ra thì tình hình trên thị trường có thuận lợi cho chúng ta, nhưng chúng ta vẫn cần sự trả lời chính thức của bên kia. – Imre đến gần chỗ bàn giấy và ấn nút đài điều khiển. – Teri, làm ơn ghé vào đây chốc lát. Có tin tức gì từ hãng Stamblex không? – Ông hỏi, trong khi cô nữ thư ký xuất hiện ở ngưỡng cửa.
-   Hiện giờ thì chưa có gì cả.
-   Phải thúc giục họ mới được. Hãy chất vấn họ qua máy telex. Cô có thể làm ngay được không?
-   Được, thưa viện trưởng.
Tereza quay người định đi ra nhưng Imre đã giữ lại.
-   Chờ một chút! – Ông bước đến gần những người cùng dự họp. – Như vậy, nếu các anh không có ý kiến gì đáng chú ý hơn, tôi có thể nói rằng cuộc họp của chúng ta kết thúc tại đây. Đề xuất về một phân xưởng mới thì…Klonga, anh hãy ngồi xuống đi, đừng có chần chừ nữa. Còn sự trả lời của hãng thì chúng ta sẽ đề nghị sau.
Bắt chặt tay những người cùng dự họp, trong một thoáng Imre giữ chặt tay kỹ sư trưởng trong bàn tay của mình. “Trong thời gian gần đây, anh chàng béo phì của chúng ta có phần uống hơi nhiều. Thậm chí trong khi đang thương thảo với hãng Stamblex cũng nghe thấy mùi rượu ở anh ta. Chẳng đáng hãnh diện gì về chuyện này cả!”. Imre đưa mắt nhìn theo kỹ sư trưởng đi ra cửa.
Trong phòng chỉ còn lại viện trưởng và Tereza.
-   Teri, hãy nói xem nào, chẳng lẽ không có tin tức gì về con gái tôi và chồng nó hay sao?
Cô thư ký rút bức điện tín từ trong túi chiếc áo khoác ra, đưa cho viện trưởng.
Imre mở bức điện và đọc thành tiếng:
“Tất cả đều tuyệt diệu. Ngày mai chúng con sẽ đến Roma. Chỉ thiếu có bố thôi.Nora, Habor”.
Imre phì cười:
-   Những đứa trẻ đáng thương! Tôi hy vọng dù thế nào đi nữa thì chúng cũng chịu đựng được sự vắng mặt của tôi. Cô nghĩ thế nào, Teri?
-   Cần phải hy vọng, – Tereza mỉm cười, trả lời.
Imre nhìn lên tấm lịch tờ:
-   Đã 17 rồi. Thì giờ trôi qua mới nhanh làm sao! Hai đứa đi thế là gần một tuần rồi, – ông nén tiếng thở dài và hỏi. – Có ai gọi dây nói cho tôi không?
-   Có. Trung tá Rona. Anh ấy yêu cầu tôi viết cho đúng từng chữ nội dung cuộc gọi của anh ấy cho anh. Đây là những dòng anh ấy bảo tôi viết: “Ông cụ khốn khổ, sau khi trơ lại một mình, những người bạn quyết định tổ chức một cuộc tiêu khiển nho nhỏ cùng với ông ta. Với mục đích đó, hôm nay vào lúc 5 giờ chiều những người bạn ấy sẽ tiến thẳng vào khu rừng, nơi mà Istvan Dodek sinh sống và họ hy vọng rằng ngài viện trưởng sẽ không phản đối nếu họ nhét vào trong xe của ngài thêm ba người nữa. Như vậy là hoàn toàn yên ổn đối với sinh mạng của những người tham dự cuộc tiến chiếm khu rừng. Chấm”.
-   Chúa là hay pha trò! Lần trước khi tôi đang ngồi sau tay lái, anh ta đã phê phán về việc tôi điều khiển chiếc xe giống y như cô vậy, Tereza ạ: “Anh chàng lái ẩu, người đua xe Rangli, cậu lại bắt chước cô thư ký trứ danh của cậu rồi!”.
-   Thật thế sao? Thế mà trong mắt anh ta lại như nói với tôi những lời khen tặng.
-   Đồ giả dối! Cô làm ơn gọi dây nói và báo cho anh ta và nói cho anh ta biết về những dự tính riêng của mình, nhân tiện cô thông báo là tôi đợi họ đến 4 giờ. Bởi tôi là người dị đoan, chỉ có tôi mới cả gan ngồi trong xe của họ vì hôm nay không phải là ngày 13 mà là ngày 17.
Mills và Saad đã vượt qua biên giới một cách yên ổn.. Ngay từ lúc còn trên đường thâm nhập, Mills – sau một thoáng suy nghĩ – đã dứt khoát quyết định rằng hắn là người chỉ huy chiến dịch.
Tại Budapest, chúng tìm kiếm văn phòng cho thuê xe của hãng Volan và Saad đã đưa trình hộ chiếu với cái tên Amadeo Dekso, công dân của nước cộng hòa Argentina, mướn một chiếc Juyguli màu Bordeaux. Chạy đến một chỗ vắng, chúng khéo léo lắp đài vô tuyến điện và dùng tay đeo găng ấn thật chặt vào thanh chắn phía trước. Chiếc xe riêng của chúng mang nhãn hiệu Volkswagen, chạy từ Vienna đến đã thấy đậu ở chỗ để xe bên cạnh khách sạn trang nhã có tên là Hinton ở Budapest.
Nhờ tấm bản đồ và tờ chỉ dẫn do gã Carrini cung cấp, chúng tìm ra con đường rừng dẫn đến ngôi nhà nhỏ của Dodek không gặp trở ngại nào đáng kể. Tách khỏi đường nhựa, chúng đút xe vào một bụi cây ven đường và tiếp tục cuốc bộ xuyên qua rừng.
Bọn chúng đã nhìn thấy mái ngói căn nhà của người gác rừng lộ ra giữa đám cây. Mills rút từ trong túi ra tấm ảnh mà gã người Ý đã chụp dạo trước.
-   Dường như đây rồi, – hắn nói.
Saad cũng nhìn vào tấm ảnh.
-   Đến gần chút nữa xem sao.
Tới bên rìa một khoảng trống cạnh ngôi nhà, bọn chúng dừng lại, đứng sững. Trên hàng hiên nho nhỏ đồng thời cũng là lối vào nhà, đã thấy có một người đứng đấy, ngay chỗ tay vịn của lan can.
-   Đúng là Dodek, – Saad thì thào.
Quả thật, đó chính là Dodek. Ông già đứng bất động, nhìn đâu đó về phía thung lũng. Trông ông cứ như được đẽo gọt từ một cây sồi hoặc tựa như một cây cột gỗ đang chống đỡ mái nhà. Dường như cuộc sống đã từ bỏ ông…
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #12 vào lúc: 30 Tháng Bảy, 2017, 09:28:49 pm »

Mills rút khẩu súng ngắn. Saad thì sửa lại chiếc túi đang đeo bên hông. Từ trong bụi cây chúng theo nhau đi ra, từ từ tiến đến gần ngôi nhà. Dodek vẫn không hề nhúc nhích. Khi hai kẻ lạ mặt đã đứng trước Dodek, ông vẫn tiếp tục nhìn ra phía xa xa, mãi một lúc sau ông mới hỏi:
-   Các anh tìm đường phải không? Chỗ này không có đường đi tiếp đâu.
Không có câu trả lời đáp lại. Dodek chuyển ánh mắt về phía hai người.
-   Các anh cần gì? – Giọng của ông vang lên một cách điềm tĩnh. Nhìn thấy khẩu súng trong tay Mills, ông chỉ nhún vai. – Các anh sẽ không tìm thấy tiền ở đây đâu vì tôi không có thứ đó.
Mills nhảy một bước lên đến hàng hiên, chụp lấy vai ông già và xô ông về phía cửa.
-   Đi vào nhà! – Hắn ra lệnh cụt ngủn.
Đôi đồng tử của Dodek mở rộng. Ông từ từ quay người bước vào phòng. Mills đi tiếp ngay sau ông. Saad dừng lại chỗ ngưỡng cửa, soi mói nhìn quanh rồi cũng bước vào nhà. Nhanh nhẹn cài then cửa, hắn bước lại bên cửa sổ, đặt chiếc túi của mình lên bệ và đứng nép mình sau rèm cửa để quan sát khoảng trống trước ngôi nhà.
Ông già dừng lại ở giữa phòng, nặng nhọc tựa người vào bàn.
-   Các anh cần gì? – Ông lặp lại. – Tôi đã nói là tôi không có tiền.
-   Điều đó chúng tôi đã nghe rồi! – Mills nạt ông già và quay về phía Saad. – Đem chiếc máy chữ ngoài hành lang vào đây.
Saad chấp hành mệnh lệnh.
-   Coi lão đang làm gì này! – Saad kêu lên, cúi xuống trang giấy còn đặt trong máy. – Lão ta đang viết hồi ký. Đây là trang thứ 180 và căn cứ theo nội dung thì lão ta chỉ viết cho đến năm 1942.
Mills không đáp.
-   Đánh thứ cần thiết đi. – Sau cùng hắn nói nhát gừng và lạnh nhạt.
Saad ngồi vào bàn, lắp giấy vào máy và bắt đầu gõ các phím chữ. Dodek định ngoái cổ lại nhìn nhưng Mills đã giận dữ quát lên:
-   Đừng có mà ngoái lại! Rồi cũng sẽ đến lúc lão được biết mọi chuyện thôi!
Mills rời khỏi cửa ra vào để tiện quan sát xem có gì diễn ra bên ngoài cửa sổ và đồng thời theo dõi Dodek từ phía sau.
-   Tôi hỏi lại một lần nữa, các anh cần gì ở tôi?
-   Chốc nữa rồi ông sẽ biết, Istvan Dodek!
-   Các anh biết cả tên của tôi kia à? Nhưng chúng ta chưa bao giờ gặp nhau kia mà. Vậy các anh là ai?
Saad lắp mấy tờ giấy nữa vào máy và lại gõ liên hồi trên các phím chữ.
-   Thế nào? – Mills sốt ruột.
Kẻ tòng phạm đưa tay ra hiệu cho hắn biết là đã đánh máy xong.
-   Bây giờ hãy đưa cho ông ta đọc!
Saad chìa bản đánh máy vào tận mắt ông già trong tư thế để ông không thể giật được tờ giấy ở tay hắn. Mills cầm tờ giấy thứ nhất trên bàn lên, không thèm đọc và đặt ngay lên bệ cửa sổ, bên cạnh chiếc túi.
Dodek rút kính ra, đặt lên sống mũi và đọc tờ giấy mà kẻ lạ mặt đứng đối diện đang cầm. Khi đã hiểu được ý nghĩa của những câu trong tờ giấy, nét mặt ông đỏ bừng lên vì căm giận. Đôi môi của ông run lên, nơi thái dương hằn lên đường gân máu đang co giật liên tục.
-   Không bao giờ tôi ký tên để thừa nhận điều ghê tởm này! – Da mặt ông như căng ra, cằm nhô hẳn về phía trước. – Tôi không biết các anh là ai và ai đã sai khiến các anh nhưng tôi biết chắc một điều, các anh là những thằng đểu.
-   Có nghĩa là ông không chịu ký? – Mills cố nén giận.
-   Tôi đã nói rồi! – Dodek trả lời. Ông điềm tĩnh và lặng lẽ tháo kính cho vào túi áo.
Mills từ từ đưa khẩu súng ngắn lên. Ông già nhìn vào kẻ lạ mặt một cách hết sức thờ ơ.
-   Anh có thể giết chết tôi, – ông lạnh lùng nói. – Trong suốt cả cuộc đời mình, tôi đã sống và nhìn cũng đã đủ để khỏi phải sợ cái chết.
Saad nhếch mép cười.
-   Xem này, cái lão khọm già này cũng ngạo mạn gớm nhỉ!
-   Đưa cái túi đây, nhanh lên! – Mills ra lệnh cho hắn.
“Hắn ta tự đề cao mình như thế có quá đáng không, cái thằng chó đẻ gọi là Mills này? Tại sao hắn cứ ra lệnh cho mình? – Saad nghĩ thầm. – Một thằng người máy không có chút mơ mộng nào”. Chính hắn cũng tỏ ra ngạo mạn trước ông lão bướng bỉnh, đầy kiêu hãnh này. Thử coi lão sẽ còn “hát” ra sao nếu đập tan được niềm kiêu hãnh của lão? Nhưng không có thời gian để làm việc này. Và hoàn cảnh nói chung cũng chưa thật thích hợp để đặt Mills vào đúng vị trí của hắn.
Saad đến gần cửa sổ, rút từ trong túi ra chiếc hộp thon thon bằng kim loại và để lên bàn.
Dodek xem tất cả trò chuẩn bị này với vẻ hết sức thờ ơ.
-   Nếu như ông không tự nguyện ký vào đây, chúng tôi sẽ có cách bắt buộc ông phải làm điều đó, – Mills nói.
Thấy ông già lắc đầu và không hề thay đổi sắc mặt, Saad không còn giữ được tính hài hước của mình nữa. Hắn chụp vai Dodek, ấn ông ngồi xuống ghế bành và xắn tay áo bên trái của ông lên đến tận vai.
Mills rút ra một chiếc ống tiêm sáng chói và ống thuốc gì đó chứa đầy chất lỏng màu vàng. Rút thuốc tới phân nửa ống tiêm, hắn đưa đến chỗ cánh tay của Dodek mà Saad đã kéo căng ra và đè chặt xuống mặt bàn.
-   Việc chích thuốc này không gây ra đau đớn gì hết nên tôi khuyên ông đừng có dẫy dụa. – Mills thản nhiên nói, đưa mắt tìm chỗ thích hợp rồi đâm kim, bơm vào mạch máu hết cả số thuốc trong ống tiêm. – Tuy nhiên, tác dụng của loại thuốc này rất dai dẳng, gần như không bao giờ chấm dứt.
Mặc dù mũi kim tiêm qua bàn tay thô bạo của Mills đã làm cho Dodek đau đớn không ít nhưng ông vẫn không hề run sợ, thậm chí ông còn không hề nhăn mặt.
Saad buông cánh tay ông già ra.
-   Đây là thuốc Pcilocibin. Nó có tác dụng làm tê liệt sự đau đớn và làm cho những kẻ cứng đầu ngoan ngoãn hơn, – Saad nói. – Ở châu Âu, loại chế phẩm này chưa có ai biết đến. Người ta đã chế ra thứ thuốc này từ một loại nấm đặc biệt. Loại nấm này chỉ sinh trưởng ở Mexico. – Hắn gần như không đè nén được cảm hứng của mình. – Trong rừng của ông thì không thể tìm ra được loại nấm này đâu. Ở chỗ ông đặt chân tới thì chỉ còn sinh trưởng mỗi một loại nấm độc dùng để giết ruồi được thôi!
Dodek giương đôi mắt mờ đục của mình nhìn thẳng vào Saad và bất ngờ nhổ vào mặt hắn.
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #13 vào lúc: 30 Tháng Bảy, 2017, 09:39:13 pm »

Saad tái mặt và nhảy lùi lại phía sau vì quá đột ngột. Hắn đã giơ nắm đấm định nện cho ông già một trận nhưng đúng vào lúc ấy hắn bỗng nhớ ra: mắt của Dodek đã quá kém. Tên gián điệp lau mặt bằng chiếc khăn tay và lại thì thầm vào tai Dodek:
-   Ông sẽ không đủ thì giờ, thậm chí chỉ để ân hận vì điều đó! Còn những tờ giấy này ông nên ký ngay đi bởi vì chúng tôi muốn như vậy. Ống thuốc sẽ phát huy tác dụng của nó. Ông sẽ nói và làm tất cả mọi điều mà chúng tôi ra lệnh cho ông. Chúng tôi cần hai chữ ký của ông, tự tay ông ký kia, hiểu không? Chúng tôi sẽ có những chữ ký đó!
Dodek kiệt sức, lặng lẽ nhìn về phía trước.
Bằng một cử chỉ thô bạo, Mills đẩy Saad sang một bên và đứng thay vào chỗ Saad vừa đứng.
-   Dỗ dành thế đủ rồi! – Hắn cúi xuống ông già bất lực và khi nhìn vào đôi đồng tử mờ đục của ông, hắn thấy trong đôi mắt của ông biểu lộ sự đau đớn. Phải nắm lấy thời cơ này. Là phái viên của Benks, hắn rất có kinh nghiệm trong những công việc đại loại như thế này. Mills bèn đưa ra hết câu hỏi này đến câu hỏi khác một cách ngắn ngọn, gay gắt và cục cằn. – Tên ông là Istvan Dodek phải không?
Dodek nhìn hắn và miễn cưỡng gật đầu.
-Ông giấu tiền ở đâu?
-   Dưới ngăn tủ.
-   Bao nhiêu?
-   Tám chục ngàn forint.
-   Ai biết chuyện này?
-   Các bạn tôi…Không còn ai khác.
-   Bạn của ông tên gì?
Nét mặt của Dodek biểu hiện một sự đau khổ đến tuyệt vọng trước sức ép của Mills. Ông muốn khép kín mình lại, muốn câm nín hoàn toàn nhưng đã không còn đủ sức để làm việc đó.
-   Bela Imre… - Còn ai nữa?
-   Balint Rona.
Mills và Saad đưa mắt nhìn nhau. Saad nháy mắt ra ý bảo đấy chính là điều mà bọn chúng đang cần phải dò la cho được.
-   Balint Rona là ai, đang làm nhiệm vụ gì? – Mills tiếp tục thẩm vấn theo kiểu của mình.
Dodek muốn dốc toàn lực để chống lại ý muốn của kẻ xa lạ nên nén chặt tiếng nói của mình vào bên trong, không cho thoát ra ngoài. Im lặng, chỉ có im lặng! Nhưng kẻ tra tấn ông tỏ ra kiên tâm một cách tàn nhẫn, cứ lặp đi lặp lại câu hỏi của mình, hết câu này đến câu khác.
-   Balint Rona là ai? Là ai?
Dodek rũ người, giọng đã bắt đầu thấy có vẻ khó nghe:
-   Trung tá phản gián…
Mills ưỡn thẳng người và xác nhận một cách mãn nguyện:
-   Rất khớp với tài liệu của chúng ta!
Saad gật đầu và nhanh như chớp lao đến chỗ kê chiếc tủ. Đẩy ngăn kéo phía trên ra, hắn lập tức chúi đầu vào tìm kiếm thứ mà hắn cần tìm – vũ khí. Khẩu súng ngắn của Dodek được đặt bên cạnh chiếc túi ở bệ cửa sổ. Trong khi đó, Mills đặt trước mặt ông già tờ giấy đã được đánh máy trước tiên.
-   Ký đi! – Hắn ra lệnh.
Dodek không nhúc nhích.
Saad vội vàng đến bên bàn và nhét chiếc bút bi vào tay con người bất hạnh.
-   Ký đi, ký vào đây này! – Nhắc lại lệnh của Mills, Saad trỏ ngón tay vào cuối trang giấy.
Toàn thân Dodek run lên bởi sự căng thẳng bản năng. Không, ông hoàn toàn không muốn. Nhưng tay ông bắt đầu giơ lên, giơ lên cao nữa…Cuối cùng ông đã ký xong.
Mills gấp ngay tờ giấy lại và cất vào trong túi. Cùng lúc đó, tên đồng mưu với hắn đặt xuống dưới tay của Dodek tờ giấy thứ hai, trong đó chỉ có vỏn vẹn mấy dòng chữ. Hắn cẩn thận cầm lấy tay ông già, đặt cây bút vào chỗ các ngón tay đã rời ra và hướng đầu bút vào chỗ cần thiết phải có chữ ký. Lần này Dodek ký một cách vô thức, hoàn toàn không có chút phản ứng lại. Cây bút rời khỏi các ngón tay, lăn trên bàn. Mí mắt khép lại và thân hình mềm oặt, ông ngã vào lưng ghế, bất động.
-   Lau dấu tay! – Mills ra lệnh.
Cả hai tên gián điệp hấp tấp lau chùi những dấu vết mà chúng vừa để lại ở tủ, trên các phím của chiếc máy chữ, trên bệ cửa sổ và trên các đồ vật khác mà chúng đã đụng đến. Chúng cũng làm như vậy với hai tờ giấy có chữ ký của Dodek. Chúng làm rất nhanh và phối hợp rất ăn khớp với nhau. Kết thúc công đoạn lau xóa toàn bộ các dấu vết, Mills lôi từ trong túi ra một đôi găng, xỏ tay vào, dùng tay trái cầm lấy khẩu súng ngắn của Dodek. Chùi khẩu súng một cách đặc biệt cẩn thận, hắn đi đến bên cạnh nạn nhân.
Ở chỗ mũi kim đã cắm vào, một tia máu mỏng manh từ từ chảy theo cánh tay trần của Dodek. Lúc này Saad chỉ còn chú ý đến chỗ đó. Lấy từ trong túi ra một miếng bông, hắn thấm vào đấy một chất nước và thận trọng lau chùi khu vực đã chích thuốc. Sau đó hắn kéo ống tay áo sơ –mi của Dodek xuống và cài khuy măng –sét lại.
-   Giờ thì ổn rồi, – hắn nói.
Thay cho câu trả lời, Mills đặt khẩu súng vào tay của ông già bất lực và từ từ giơ cánh tay của ông lên cho đến khi nòng súng tới ngang tầm mắt ông. Lúc ấy hắn ép chặt khẩu súng vào thái dương ông rồi nhấn vào cò súng.
Trong khu rừng yên tĩnh, tiếng súng vang lên chẳng khác gì một tiếng sét. Saad nhảy bổ đến bên cửa sổ kinh hãi vươn cổ ra ngoài quan sát chung quanh. Nhưng bốn phía vẫn im ắng như cũ, thậm chí không một nhánh cây nào lay động.
Mills thả tay Dodek. Đầu ông già đổ gục trên bàn. Khẩu súng rớt xuống bàn gỗ nghe đánh cộp một tiếng. Trên mặt bàn, những giọt máu loang phủ lên tờ giấy có vài dòng chữ mà nạn nhân đã ký tên trước khi bị sát hại.
Nấn ná thêm một lúc, hai tên gián điệp cùng nhìn lại gian phòng lần nữa để kiểm tra các dấu vết còn lại. Mills lượm từ dưới sàn nhà lên miếng bông hấp đã dính máu do lau chỗ chích thuốc bỏ vào trong túi và bước về phía cửa. Saad vội vàng chụp chiếc túi của mình trên bệ cửa sổ, nối gót theo sau.
Ra đến hàng hiên, chúng dừng lại một vài giây để quan sát và nghe ngóng động tĩnh, sau đó cả hai băng qua khoảng đất trống và mất hút trong khu rừng rậm. Đây đó chỉ còn nghe thấy những tiếng kêu xao xác của đám chim sắp đậu xuống khu rừng. Đẩy chiếc xe đã giấu ra khỏi bụi rậm, chúng nổ máy, chạy đến chỗ vắng vẻ nhất của ngày hôm đó và phóng thẳng một mạch về Budapest.
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #14 vào lúc: 30 Tháng Bảy, 2017, 10:06:15 pm »

Tiếng động cơ của chiếc juyguli vừa mới im bặt ở đằng xa, từ trong một bụi cây nhỏ đối diện với hành lang của nhà Dodek bỗng lách ra một người đàn ông. Đó là Thomas Phoster. Thận trọng từng bước, hắn dò dẫm quanh nhà, sau đó bước lên hàng hiên và lắng tai nghe. Tất cả vẫn im lặng. Đến lúc ấy, Phoster mới mở cửa và bước vào phòng.
Dodek vẫn gục mặt trên bàn. Không có vẻ gì là vội vàng, hắn chăm chú nhìn khắp gian phòng và ánh mắtdừng lại trên thi thể người chết trong chốc lát. Sau đó hắn đột ngột quay phắt lại và biến mất vào trong bụi cây – cũng lặng lẽ và đột ngột như lúc hắn xuất hiện.
Nora và Habor ở Venice những ngày cuối cùng. Chi nhánh du lịch Ibus đã tổ chức chuyến đi khá thành công. Đã bắt đầu vào hè, vì tất cả các khách sạn ở cái thành phố tuyệt diệu này đều đã đầy ắp người nên họ được bố trí ở một khách sạn nhỏ nhưng tiện nghi, trông ra một cái vịnh nhỏ êm đềm. Căn phòng được bày biện mhững thứ đồ gỗ loại cổ và có mùi thơm thoang thoảng giống như mùi lá chanh.
Habor đang bận rộn với chiếc máy quay phim 8 ly, vừa lắp xong phim đúng vào lúc cô vợ trẻ của anh ta hiện ra ở ngưỡng cửa phòng tắm.
-   Em chỉ chuẩn bị một phút nữa là xong thôi, anh thân yêu ạ, – cô nói cho chồng yên tâm. Rồi cô ta biến mất sau cánh cửa tủ đựng quần áo, nhẹ nhàng rút chiếc áo dài mỏng để mặc.
-   Hôm nay anh muốn quay cung điện trứ danh này với những vòm cửa sổ có kiến trúc uốn cong theo kiểu lưng lừa, nhưng điều chủ yếu là để quay con lừa ở cạnh cửa ra vào ấy.
-   Hừm. Do đâu mà anh biết ở đấy có một con lừa?
-   Chẳng lẽ chúng ta chưa thống nhất với nhau là em cũng sẽ tới đó hay sao?
Từ sau cánh cửa tủ một đôi giày phụ nữ bay ra như hai viên đạn đại bác. Habor lật đật chụp lấy đôi giày lúc chúng còn đang bay.
-   Nhân tiện đến đấy, chúng ta cần phải gửi bưu thiếp cho bố em, – Habor nói, chuyển sang giọng nghiêm trang. – Hiện thời ai mà biết được là chúng ta còn có thể đến Venice lần nữa hay không. Buổi trưa ngày mai chúng ta phải đến Roma rồi.
-   Được anh quan tâm như vậy, em rất cảm ơn, anh Habor ạ! Điện tín của chúng ta, tất nhiên là bố đã nhận được rồi. Nhưng nếu như có cả bưu ảnh phong cảnh cung điện của các vị vua thời Trung cổ này, theo em nghĩ, bố cũng rất vui. Tội nghiệp, bố rất cô đơn, chúng ta phải tạo cho bố những niềm vui nho nhỏ như thế.
-   Xin lỗi, nhưng tại sao bố lại không lấy vợ nhỉ?
-   Bố không muốn. Bố có nói rằng mẹ em đối với bố, như bố đã từng bày tỏ, là đạt yêu cầu một trăm phần trăm. Còn nếu như muốn tạo lại một cơ hội như vậy trong đời thì quả là bố không có khả năng…
-   Đúng rồi. Bố em quả là một con người phi thường. Đó là một sự thật.
Tính chân thật trong những câu nói của Habor đã làm Nora xúc động. Cô luồn mấy ngón tay vào mái tóc của Habor và âu yếm kéo anh vào lòng.
-   Anh biết không, Habor, dù sao anh cũng là một chàng trai tuyệt diệu. Em đã không lầm.
Cô gái nhanh nhẹn cúi xuống, nhấc chiếc túi đan bằng những cộng rơm để trên chiếc bàn ở đầu giường của mình lên và chỉ một thoáng sau, cô ta xoay người trên đôi giày cao gót, ngay bên cạnh cửa ra vào.
-   Ông hoàng tốt bụng ơi, sao bắt người ta chờ lâu quá thế! Ông không thấy ngượng hay sao?
Họ khóa cửa. Ổ khóa đã cũ kỹ cứ kêu lên ken két trong khi họ vặn chìa khóa.
Phía sau cánh cửa ngăn cách căn phòng của đôi vợ chồng mới cưới với căn phòng kề sát đó bỗng như có tiếng sột soạt, sau đó không hề nghe thấy tiếng xoay tay cầm nhưng lại thấy Carrini xuất hiện ngay trên ngưỡng cửa. Nhanh nhẹn tiến đến bên cửa sổ và vẫn để nguyên màn che, gã nhìn ra đường phố: hai người trẻ tuổi đang âu yếm dìu nhau vượt qua chiếc cầu nhỏ dẫn tới Hoàng cung.
Carrini đi về phía tủ, kéo chiếc va –li đi đường của Habor ra.Trong tay gã suất hiện con dao mổ bằng thép sáng chói. Nhanh nhẹn và khéo léo, gã rạch lớp vải lót. Khe hở vừa lộ ra, gã liền đặt vào đấy một chiếc ống nhỏ dẹt bằng thép đã được bôi một chất keo tổng hợp. Ép chặt chiếc ống ấy vào thành va –li, Carrini cẩn thận ngụy trang những dấu tích của vết rạch. Và khi đã tin chắc rằng chiếc ống mà gã vừa nhét vào không bị cộm cả ở bên ngoài lẫn bên trong, gã bèn lấy từ trong túi ra chiếc ống nhỏ có đựng chất keo đặc biệt và thận trọng dán kín lại chỗ đã bị rạch.
Đưa máy ảnh lên, gã chụp chiếc va –li hai kiểu: kiểu đầu là toàn bộ chiếc va –ly và kiểu thứ hai, quan trọng hơn, gã chụp chỗ đã bị rạch có chiếc ống ở bên trong lớp vải lót.
Cẩn thận đặt va –li vào vị trí cũ, Carrini rón rén bước đến chỗ cửa mà trước đó hắn đã xuất hiện và biến mất sau cánh cửa. Một tiếng động nhỏ vang lên, nắm tay cầm lại quay về vị trí cũ.
Chương VI
Theo con đường rừng đẹp như tranh vẽ, chiếc xe Juyguli màu trắng bon bon chạy về hướng ngôi nhà kiểu của người gác rừng đứng lẻ loi trên khoảnh đất trống. Trung tá Rona ngồi sau tay lái. Người ngồi ở chiếc ghế bên cạnh là Bela Imre.
-   Tuyệt diệu, tôi chưa lần nào phải nắm lấy tay vịn, ngay cả ở những chỗ rẽ, – Imre trêu chọc. – Cả tốc độ cũng không làm cho đầu óc tôi bị choáng váng, thật là quý hóa!
-   Rất sung sướng, – Rona đáp cụt ngủn. – Đối với cậu thì vòng quay của con ngựa gỗ cũng đã quá đủ, còn đối với công việc thì cậu cũng nên giữ gìn.
-   Thôi đi, với sự quan tâm của cậu thì tôi xin kiếu. Chẳng ở chỗ nào có thể yên được với cậu. – Imre phì cười, đáp lại.
Đại úy Kuty và thượng úy Shalai ngồi ở băng sau đang lắc lư người nhè nhẹ theo nhịp lắc của xe.
Cả hai cũng im lặng, trầm ngâm nhìn ra ngoài. Kuty hình như đang say sưa tự mình phân tích về kịch của Shakespeare, còn Shalai thì tiêu khiển bằng cách lắng nghe cuộc đấu khẩu giữa thủ trưởng và viện trưởng Imre.
Rona đột ngột dừng xe lại.
-   Cái gì thế? – Imre nhìn bạn, ra ý hỏi. – Cậu làm mất bàn đạp ga? Có lẽ chúng ta bò ra và cùng nhau đẩy đít xe chăng?
-   Không, tôi lại muốn phục ngay bên cạnh nhà. Chúng ta sẽ dành cho ông già săn trộm này một bất ngờ nho nhỏ. – Ngoái cổ nhìn ra sau, Rona nói. – Nào, các chú bé! Tất cả theo đúng kế hoạch đã dự tính. Lên đường!
Hai anh bạn trẻ dường như chỉ chờ đợi mệnh lệnh này, lập tức giơ lên bốn chai, mỗi tay cầm một chai.
-   Hai chai vang đỏ và hai chai champagne, như thế là chúng ta đã khiêm tốn đóng góp một cách xứng đáng vào dịp long trọng tiễn đưa ông già Dodek về hưu rồi.
-   Thôi được, cậu vẫn chưa từ bỏ được lối chơi ngông của cậu, – Imre thú nhận. – Bây giờ tôi mới thật hiểu vì sao hai ông bạn nhỏ của cậu đã im lặng trên suốt quãng đường đến đây.
-   Họ là những thám tử chứ không phải là những kỹ sư, – Rona chống chế. – Bởi thế họ tiết kiệm sức lực và không quan tâm đến những chuyện vớ vẩn.
Đúng lúc ấy chiếc xe hơi của họ đã chạy hết khoảng trống cuối cùng trong rừng và dừng lại cạnh ngôi nhà gác rừng. Rona nhấn còi báo hiệu và ngồi trong xe nhìn ra nhưng không hề thấy sự hoạt động nào của con người ở quanh đó.
-   Có lẽ Dodek vắng nhà chăng? – Trung tá nghi hoặc.
-   Đây là ngoại lệ, – Imre trả lời. – Ban ngày thì ông già hoặc là ngồi ở hàng hiên hoặc là ngồi đánh máy chữ.
 
Kỳ quặc thật, cửa nẻo đều đóng hết, – Rona bước ra khỏi xe và chạy lên bậc thang. Những người khác cũng vội vàng chạy theo ông. Sau khi đã gõ cửa theo thường lệ, trung tá cố sức đẩy tay cầm và mở tung cánh cửa ra. Vừa bước qua ngưỡng cửa, ông chợt đứng sững và chăm chú nhìn thẳng vào gian phòng tranh tối tranh sáng.
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #15 vào lúc: 30 Tháng Bảy, 2017, 10:07:48 pm »

Mãi mấy phút sau ông mới nhìn thấy Dodek đang ngồi rũ trong ghế bành, đầu gục trên bàn. Trên mặt bàn loang lỗ nhiều vết máu đã thâm đen lại. Hai cánh tay Dodek như hai sợi dây cứng đờ rũ xuôi theo thân mình, một tay chạm vào lai áo.
-   Kuty, Shalai lại chỗ tôi!
Cả hai viên sĩ quan chỉ nhảy một bước đã ở ngay bên cạnh thủ trưởng. Lặng người vì kinh ngạc, họ im lặng quan sát quang cảnh vô cùng bi thảm. Imre cũng vừa đến nơi. Nhìn thấy người bạn già đã chết, ông định chạy lao đến nhưng một tiếng quát dữ dội đã giữ chân ông lại.
-   Đứng lại, không được đến gần!
Đúng ra lúc đó Rona chỉ hành động theo thói quen hơn là theo ý thức của người cán bộ công an đã từng có nhiều kinh nghiệm trong nghề khi nội tâm bị chấn động mạnh.
-   Shalai! – Ông ra lệnh một cách nhát gừng. – Tìm bác sĩ đến đây ngay và gọi nhóm hàng động để khám xét hiện trường.
Viên thượng úy chạy trở lại chỗ chiếc xe và chụp lấy ống nói của máy điện thoại vô tuyến, phát tín hiệu đã được quy định.
Rona, với tính thận trọng của nghề nghiệp, không làm mất một dấu vết nhỏ nào ở xung quanh, tiến lại gần chỗ thi thể của Dodek và cúi xuống, nhấc cánh tay của người tử nạn giữ lại trong tay mình một lúc.
-   Ông ấy đã chết. – Trung tá nói, khó khăn lắm mới nghe được.
Imre và Kuty đứng bất động.
Shalai đã trở lại.
-   Mọi việc đã xong. Nhóm hành động đã lên đường. – Anh ta báo cáo.
Rona đáp lại bằng cái gật đầu. Nhìn xuống sàn nhà, ông trông thấy một khẩu súng ngắn.
-   Khẩu súng của Dodek, – ông nói. – Dù sao tôi cũng nghĩ như thế.
Cái nhìn của trung tá tập trung vào tờ giấy được đặt ở bên cạnh đầu của ông già. Cúi người trên bàn, trung tá lướt mắt qua những dòng chữ được viết bằng cách đánh máy. Ông đọc to thành tiếng:
-   “Tôi không thể sống trong sự dối trá. Tôi cần phải làm điều này, mặc dù chỉ cho chính bản thân mình. Tôi có để lại một bức thư. Bức thư ấy sẽ mở hết những gì còn bí mật và sẽ được công bố. Bức thư ấy cũng sẽ nói rõ tại sao tôi quyết định từ giã cõi đời. Hãy chôn cất tôi một cách lặng lẽ và giản dị – Istvan Dodek”.
-   Anh đọc cái gì thế? – Imre kêu lên, không muốn tin vào đôi tai của mình.
Tôi đọc cái gì thì chính anh cũng đã nghe rồi. Đó là bức thư viết trước khi chết của ông bạn già của chúng ta. – Rona trả lời và lại một lần nữa cúi xuống tờ giấy, nói thêm: – Chữ ký của Dodek, chính tôi cũng nhận ra.
-   Thế còn lá thư thứ hai ở đâu? – Kuty hỏi, đưa mắt quan sát khắp gian phòng .
Trung tá khoát tay:
-   Ở đây không tìm thấy được đâu. Có lẽ ông ta đã gửi nó ở bưu điện hoặc là chuyển cho một người nào đó chăng? Trong lúc này thì tôi không thể biết đích xác được.
-   Có cái gì đó khiến tôi không được thích lắm, – Shalai nhận xét.
Rona thở dài một cách nặng nhọc:
-   Có cái gì đó à? Ở đây tôi không thích tất cả, không thích toàn bộ từ đầu đến cuối.
Imre ngẩng đầu lên.
-   Anh muốn nói điều gì?
Rona nhìm chằm chằm vào bạn rồi cúi xuống.
-   Cậu biết Dodek và gần gũi ông ấy không khác gì tôi. Lẽ nào ông ấy lại tính đến chuyện tự sát? Nhất là vào lúc này, khi đời sống của ông ấy đã được ổn định, khi ông ấy đã hoàn thành việc cất ngôi nhà nhỏ của mình ở trong làng, ở đấy ông già lại có thể sống giữa mọi người, tìm được công việc trong xã hội, nếu như ông ta chỉ mong ước như vậy.
-   Nhưng cũng có thể là, trong một phút thất vọng nào đó chăng? Một trạng thái ý thức ảm đạm nhất thời, sự vẩn đục của ý chí, do đó thường xảy ra …
Rona ngước mắt lên. Trong đôi mắt của ông chất chứa một nỗi xót thương vô hạn:
-   Bela thân mến, cậu về nhà đi. – Ông nói bằng thứ giọng trầm ấm. – Cảnh tượng ở đây không thích hợp với cậu. Tôi hiểu và hoàn toàn cảm thông với cậu. – Ông ra dấu ngăn cản sự cau có của bạn. – Cậu là một người cương nghị. Tôi không muốn cậu bị vướng bận vào chuyện này, mặc dù Dodek là người bạn gần gũi của chúng ta.
-   Thế còn cậu?
-   Tôi ư? Đấy lại là chuyện hoàn toàn khác, ông bạn cố tri ạ. Tôi là dân chuyên nghiệp. Vả lại chuyện này liên quan trực tiếp đến nghề nghiệp của tôi. – Rona cao giọng nói ngắt quãng và gay gắt. – Và tôi biết, chắc chắn là sẽ biết cái gì đã xảy ra ở đây, cũng như vì sao ông bạn Dodek của chúng ta bị giết chết. Buổi chiều tôi sẽ gọi dây nói về nhà cho cậu. Hy vọng rằng cậu không bực mình vì tôi chứ?
-   Xin cậu đừng nói nữa! Tôi chỉ muốn giúp đỡ…
Rona rời khỏi chỗ người chết, bước đến Imre, cầm lấy tay bạn, dắt ra hiên.
-   Bây giờ chiếc xe nghiệp vụ sắp đến. Tôi sẽ cho xe của tôi quay về thành phố, cậu cùng đi với chiếc xe này. Chắc chắn chúng tôi sẽ còn ở lại đây khá lâu.
Trung tá Rona bắt dầu công việc của mình.
Hãy xem xét bãi cỏ xung quanh nhà, các bụi cây và bìa rừng. – Ông ra lệnh cho những người cộng sự.
-   Chúng tôi đã xem xét bãi cỏ rồi. Không có dấu vết nào cả. – Kuty trả lời.
-   Thế thì vào rừng. Có thể dấu vết ở đấy sẽ cho chúng ta biết được nhiều điều.
Hai chàng trai chạy vào con đường rừng, sau đó phân tán thành những hướng khác nhau. Shalai đi về bên phải, Kuty về bên trái, sục vào những chỗ sâu nhất trong khu rừng rậm. Imre đứng ở hàng hiên quan sát hành động của hai người từ phía sau lưng họ. Rồi ông xoay lại phía Rona:
-   Không biết Dodek đã nói về một người bí mật nào trong bức thư của mình? Ông ấy chưa bao giờ nói với chúng ta điều gì tương tự như thế cả. Vả lại còn bức thư thứ hai nữa. Nó ở đâu? Kỳ lạ thật.
-   Ở đây thì nhiều chuyện kỳ lạ thật đấy, cậu ạ. – Rona đồng tình. – Đúng là tình bạn thân thiết đã gắn chặt chúng ta hơn 30 năm nay… Và tôi không nghĩ là Dodek quá cố đã mang trong mình một nỗi bất hạnh bí ẩn nào đó mà chúng ta không thể hiểu được. Vì bị đè nặng bởi điều bí mật này mà ông ta đã kết liễu đời mình sao? Khó tin thật.
Từ trong rừng Shalai đã hiện ra. Anh ta đang cắm cổ chạy.
-   Thưa thủ trưởng, – vất vả lắm anh ta mới giữ được nhịp thở để báo cáo, – trong bụi rậm cách đây không xa tôi đã nhìn thấy vệt bánh xe hơi. Dấu tích còn mới, thậm chí cỏ ở đấy bị cán bẹp chưa kịp uốn thẳng lên.
Trung tá nhìn Imre.
-   Cậu nghĩ gì về chuyện này? – Ông hỏi.
-   Tôi nghĩ, đây có thể là dấu vết của những người thích đi dạo trong rừng, và đấy là xe hơi riêng của họ. Nhưng kìa, Kuty đang chạy từ đằng kia lại kìa. Nào, thế cậu đã khám phá được gì, anh bạn trẻ?
Đại úy chỉ tay vào rừng nhưng lại ở một hướng khác với Shalai.
-   Ở đằng kia có dấu tích của một chiếc xe hơi đã đậu. Căn cứ vào một số dấu hiệu nào đó, có thể kết luận chiếc xe đã đậu ở đó cách đây không lâu. Các dấu vết hãy còn mới. Và còn một điều nữa là…
-   Sao? Trình bày tiếp xem nào.
-   Bên cạnh vết hằn của rãnh bánh xe tôi còn nhận thấy có tàn thuốc lá rơi trên cỏ. Hình như là khi hút thuốc người lái xe đã không ra khỏi xe nên thò tay gạt tàn qua cửa kính. Thế đấy. – Đại úy mở chiếc hộp nhỏ bằng giấy. – Tôi đã lượm một ít.
-   Cả hai dấu bánh xe đó các anh hãy đưa ngay lập tức cho bộ phận kỹ thuật trong nhóm nghiệp vụ, – Rona ra lệnh. – Tàn thuốc đựng trong hộp giấy cũng phải chuyển cho họ. Trong phòng thí nghiệm, họ sẽ dễ dàng xác định được loại thuốc mà người lạ đã hút. Sáng ngày mai xin họ cho biết kết quả phân tích.
Yên lặng bao trùm. Rồi Shalai lên tiếng trước:
Thưa trung tá, nếu tôi hiểu đúng ý trung tá thì công việc này chính chúng ta phải làm.
-   Đúng thế. Khi về đến thành phố tôi sẽ yêu cầu làm việc này. – Giọng trả lời của Rona vang lên một cách khô khan, hầu như chỉ nói cho lấy có.
-   Đấy là điều tất nhiên, – Imre giải thích thêm cho hai chàng trai. – Dù sao Dodek cũng là bạn của chúng ta.
-   Không chỉ là vì vậy, ông bạn Bela thân mến của tôi ạ. Không phải chỉ có thế! – Trung tá thân mật khoác vai Imre.
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #16 vào lúc: 30 Tháng Bảy, 2017, 10:09:49 pm »

Tại một khu dân cư mới của vùng Obudar, cạnh một trong những vườn hoa có một chiếc xe hơi mang nhãn hiệu Juyguli màu Bordeaux đang đậu. Ngồi trong xe là Mills và Saad.
-   Ở đây này, – Saat nói, – phía bên phải ngôi nhà này, là cổng vào thứ nhất.
Mải mê quan sát phía sau cổng ra vào, cả hai tên không để ý là cùng lúc với chúng tại một đường hẻm hơi chếch về bên cạnh một chút cũng có một chiếc xe nhãn hiệu Ostin màu xám đen mang biển số nước ngoài ghé vào hè phố mà người ngồi đằng sau tay lái chính là Phoster. Hắn mở đài vô tuyến, lấy tờ họa báo ra và chúi mắt vào đấy, làm ra vẻ đang say mê đọc.
Từ chiếc loa của máy nghe rõ giọng nói của Saad.
-   Anh thấy không, trạm điện thoại ở góc đường ấy? Tôi đang gọi điện thoại từ một máy tự động mà thình lình lại có một kẻ nào đó ở trong phòng của Imre. Thế là thế nào? Cần phải kiểm tra lại. Tôi không khoái ba cái vụ bất ngờ.
-   Cứ đi kiểm tra đi! – Mills quát cộc lốc. Phoster nhếch mép cười.
Bằng những bước chân nhanh nhẹn, Saad đi về phía trạm điện thoại, đóng chặt cửa lại và quay số. Trong phòng của Imre nghe có tiếng chuông điện thoại reo rất lâu nhưng không hề có ai cầm lấy ống nghe. Saad gác ống nghe lên cần máy, đợi một lúc, sau đó gọi lại một lần nữa. Qua cánh cửa sổ đang mở vẫn nghe có tiếng chuông báo. Và lại chẳng có ma nào bước đến máy. Saad lấy làm đắc ý. Hắn gác ống nghe, quay về chỗ xe hơi đậu và lấy ra một phong thư hình chữ nhật hơi dài đã có dấu niêm phong từ trong chiếc samsonite vẫn đặt nằm ở chỗ ngồi phía sau. Chiếc samsonite này giống y chiếc cặp mà Bela Imre bao giờ cũng xách kè kè một bên, giống cứ như hai giọt nước.
-   Bây giờ tôi sẽ chuyển bức thư nhỏ này theo địa chỉ, sau đó sẽ về ngồi trong chiếc xe hơi kia. – Hắn hất đầu về phía chiếc xe hơi mà chúng đã dùng để vượt biên giới đang đậu bên kia đường.
-   Cách đây hai tiếng đồng hồ, tôi đã đến xem xét và đậu xe ở đấy. Từ chỗ đó, tôi thấy rất rõ cửa sổ căn phòng…
-   Làm đi! – Mills làu bàu.
Saad băng qua vườn hoa, bước vào cổng ngôi nhà số 14.
 
Bây giờ ở khoảng trống phía trước ngôi nhà gác rừng không chỉ có một mà tới sáu chiếc xe hơi đang đậu. Tất cả các con đường dẫn tới ngôi nhà đều đã bị phong tỏa. Cảnh sát và những người cộng sự lùng sục khắp mọi ngõ ngách của khu rừng.
Trung tá Rona ngồi ở góc phòng gõ ngón tay liên hồi lên chỗ tay vịn của chiếc ghế bành. Trong khi các nhân viên kỹ thuật và chuyên viên mải làm nhiệm vụ, ông chỉ ngồi quan sát họ làm việc như một người rảnh rỗi.
Thiếu tá bác sĩ y khoa bước vào.
-   Thế nào, bác sĩ? – Rona hỏi.
Họ đã nhiều lần tiếp xúc với nhau trong những trường hợp tương tự. Họ hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau. Đôi khi nhờ tính kiên trì và say mê công việc mà bác sĩ đã giúp đỡ Rona bằng cách đưa ra những kết luận vô cùng quý giá.
-   Tôi nghĩ rằng tử thần đã tấn công bằng một viên đạn xuyên vào hộp sọ và làm tổn hại đến bộ não. Viên đạn vào đúng thái dương, chiều cao có thể ước đoán như thế này, – bác sĩ đưa ngón tay đánh dấu ở chỗ cao hơn vành tai độ 1,5 đến 2 phân. – Và xuyên qua bên kia đầu nhưng thấp hơn một chút. Các chàng trai của chúng ta đã gửi đầu đạn đi rồi. Căn cứ vào cỡ đạn, viên đạn được bắn ra từ một khẩu súng ngắn. Đó chính là khẩu súng đã nằm lăn lóc ngay chỗ vạt áo bên cạnh xác chết.
-   Khoan đã, khoan đã! – Rona vội vàng kêu lên và để ngón tay của cả hai tay lên trên đầu của mình ở chỗ cần phải đánh dấu. – Nghĩa là, viên đạn vào đây mà lại đi ra ở chỗ này? – Suy nghĩ một lúc, ông nói khẽ – Tôi không hiểu.
-   Ở đây có gì mà không hiểu? – Bác sĩ ngạc nhiên. – Viên đạn đi qua chiếc xương lớn của đầu lâu và rồi xuyên thủng qua bên kia.
-   Phải, phải, thế là rõ rồi! – Trung tá trầm ngâm trả lời. – Nhưng vấn đề là ở chỗ mới cách đây vài ba ngày, ông già than phiền với tôi rằng ông ấy đang trong tình trạng không nhấc tay lên được, thậm chí chỉ là giơ tay lên đến ngang ngực. Thế thì làm thế nào mà lúc ấy, ông ta lại có thể dí khẩu súng vào sát thái dương, lại còn theo lối xuyên góc, từ trên xuống? Lạ thật. Nếu quả như vậy thì lúc bấy giờ ông ta phải chống được khuỷu tay lên cao hơn so với vai rất nhiều.
-   Rất đáng tiếc lần này ông ta lại làm được.
-   Đừng tàn nhẫn như vậy, bác sĩ ạ.
-   Xin lỗi, ông bạn cố tri. Nhưng tôi chỉ có thể cho anh câu trả lời chính xác khi đã khám phá ra sự thật. Còn bây giờ thì anh không nên trông chờ ở tôi một giả thuyết nào cả, biết đâu có thể có một giả thuyết nào đó dẫn anh đến con đường sai lạc.
Rona im lặng. Suy nghĩ một lát, ông lại đưa mắt nhìn bác sĩ.
-   Trên tay trái của người chết, không xa khuỷu tay, ngay bên cạnh tĩnh mạch người ta phát hiện ra dấu vết của sự chích thuốc.
-   Đúng là dấu của kim chích phải không?
-   Rất có thể. Hơn nữa việc chích thuốc được tiến hành mới đây. Trong số giấy tờ của ông già đã phát hiện ra những đơn từ y học, hay nói chính xác là những bản sao của đơn thuốc. Từ những loại hóa đơn thuốc men này có thể biết được rằng, chắc chắn là người quá cố đã chịu nhiều đau đớn của bệnh đái tháo đường. Không loại trừ khả năng là ông ta tự sử dụng insulin.
-   Vào tĩnh mạch ư? Tiêm Insulin vào tĩnh mạch! Bác sĩ ạ, tôi bắt đầu nghi ngờ tấm bằng tốt nghiệp của anh đấy.
Bác sĩ tỏ ra lúng túng.
-   Thật thế à? Xin lỗi, tất nhiên là anh có lý. Đừng giận nhé, trong những trường hợp như thế này, đầu óc con người ta thường rối như bớ bòng bong.
Cân nhắc một lúc, bác sĩ bổ sung.
-   Có thể là insulin, cũng có thể là loại thuốc nào đó mà chúng ta chưa phát hiện ra được.
Trung sĩ làm nhiệm vụ canh gác lối vào báo cáo có một nhân vật mới đến. Một người bụng phệ, đeo kính, hình dạng xấu xí, thấp lùn bước vào. Ông ta tự giới thiệu:
-   Thầy thuốc khu vực, bác sĩ Herling. – Nhận ra đồng nghiệp của mình mặc quân phục thiếu tá, ông ta bước lại gần và chìa tay ra. – Xin chào ông bạn đồng nghiệp.
Quay lại phía trung tá, ông ta nói tiếp:
-   Theo nhận xét của ông ấy thì tôi là nhân vật chủ yếu ở đây, nhưng ta sẽ làm sáng tỏ mọi điều ngay bây giờ, không có gì phải nghi ngờ nữa. Tôi đã được thông báo rồi. Suicidium, nếu tôi không lầm.
-   Đúng, tự sát! Thoạt nhìn thì như vậy. Tuy vậy, để cho bức tranh được hoàn chỉnh, chúng tôi còn thiếu một vài chi tiết nào đấy. Hy vọng là anh sẽ giúp chúng tôi. Để bắt đầu, cho phép tôi được giới thiệu: tôi là trung tá Rona, còn đây là thiếu tá y khoa, bác sĩ Stano.
-   Tôi thuộc quyền chỉ huy của ông, thưa trung tá.
-   Isvant Dodek là bệnh nhân của anh? – Thiếu tá hỏi.
-   Phải, tôi thường xuyên thăm bệnh cho ông ta. Triệu chứng bệnh đái tháo đường của bệnh nhân có dấu hiệu ngày càng tăng. Mức đường trong máu đôi khi lên đến mười chấm. Ngoài ra ông ta còn bị bệnh tê thấp mạn tính. Ông ta cử động một cách nặng nề, chân tay thường bị đau nhức nên thường gặp rất nhiều khó khăn mỗi khi cử động.
-   Anh hãy nói cho biết, anh bạn đồng nghiệp, thuốc insulin xâm nhập vào cơ thể ông ta là do anh hay ông ta tự tiêm lấy?
-   Bao giờ cũng là tôi và chỉ có tôi làm việc đó mà thôi. Người xấu số không thể…Nhưng biết đâu ông ấy lại không còn muốn chữa bệnh nữa.
Nãy giờ vẫn im lặng để nghe cuộc trao đổi giữa hai bác sĩ, bất ngờ trung tá Rona xen vào:
-   Bác sĩ Herling, xin anh cho biết: ngày hôm qua hoặc sáng nay anh có tiêm insulin cho Dodek không?
-   Không. Cả ngày hôm qua lẫn hôm nay tôi không đến thăm bệnh cho ông ta.
-   Vậy thì xin phép được mời các anh qua phòng bên.
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #17 vào lúc: 30 Tháng Bảy, 2017, 10:14:47 pm »

Trong căn phòng nhỏ được dùng làm phòng ngủ, thi thể của người quá cố được đặt nằm ngay trên sàn gỗ, phủ kín bằng tấm vải trải giường. Roma vén mép vải trải giường cho tới lúc để lộ ra một cánh tay.
-   Hãy nhìn vào đây. – Ông chỉ vào vết kim tiêm. – Đây chẳng phải là anh đã chích vào tĩnh mạch của ông ấy hay sao?
-   Rất tiếc, thưa ngài trung tá, cả tuần nay tôi không đến thăm bệnh cho người quá cố. Còn nếu như ông ấy tự đến trạm y tế của làng, chúng tôi cũng biết cách tiếp nhận bệnh nhân. Trong lần cuối cùng nói chuyện với tôi, ông ấy bảo rằng chờ cho đến lúc ông ấy dọn về ở trong làng xong xuôi rồi chúng tôi hẵng tiến hành chỉnh lại những xộc xệch trong cơ thể ông ấy cũng chưa muộn. Cứ thử mà tranh cãi với ông ấy xem!
-   Cảm ơn! – Roma nói một cách lạnh lùng, sau đó quay nhìn chỗ mép chăn đã lật ra. Ông ưỡn người, nhìn thẳng vào mắt của vị bác sĩ khu vực.
-   Tôi không có quyền nhắc anh nhớ tới lời thề Hippocrat[12] , nhưng về trường hợp Dodek thì cần chữa bệnh cho ông ta chứ không cần cãi vã với ông ta. Đó là ý kiến của tôi.
Vẻ yếu đuối và nhu nhược của bác sĩ khu vực đột nhiên biến mất. Ông ta bỗng cứng rắn như một cây lim già. Câu nói thô bạo của trung tá không hề làm cho ông ta sợ hãi.
-   Tôi chẳng chú ý đến ba cái ý kiến ý cò gì của anh hết! Ba làng, chín nghìn con người, thêm vào đó là khu lâm nghiệp dồn hết vào một mình tôi. Khi thì sinh đẻ, khi thì tai nạn, lúc lại là cơn đau tim. Thưa ngài trung tá, tôi không hiểu ngài làm việc thế nào nhưng đối với tôi, nếu như người ta không nhấc tôi ra khỏi chiếc giường ngủ vào lúc nửa đêm thì đó là niềm vui lớn nhất. Và cứ như thế, hết ngày này sang ngày khác. Còn Istvan Dodek hoàn toàn có khả năng vào làng để đến bệnh xá, nếu không đi bộ thì đi nhờ xe của sở kiểm lâm hoặc của những người bạn. Đó là lời nói danh dự.
Bác sĩ quay gót bước ra ngoài. Kuty bước nhẹ đến chỗ Rona.
-   Thưa trung tá, trung tá không công bằng rồi.
Trung tá nhìn theo lưng bác sĩ Herling đang đi mỗi lúc một xa. Phải rồi, trong chừng mực nào đó con người thấp lùn này đã nói đúng. Đừng có mà phiền trách gì vị thầy thuốc nông thôn này nữa. Đáng lý ra thì ông và Imre có thể luân phiên chở Dodek tới bác sĩ mỗi tuần cơ đấy! Muốn thoát khỏi sự cắn rứt của lương tâm, Rona cố tập trung tư tưởng của mình vào hướng khác.
-   Kuty, hãy ra lệnh cho họ lấy dấu tay ở các phím trên máy chữ. Còn cậu, Shalai, đừng quên thu lấy mẫu chữ và so sánh mẫu chữ viết ấy với mẫu chữ viết trước lúc ông già qua đời. Ngoài ra, hãy dùng chính chiếc máy chữ này đánh máy lại một vài trang của tập hồi ký và đem đi một vài trang trong bản thảo hồi ký của Dodek đến phòng giám định khoa học hình sự càng sớm càng tốt. Hãy bảo các chuyên viên ở phòng xét nghiệm so sánh tất cả những thứ đó. Và đây là điều cuối cùng: phải tìm giữa đống giấy tờ của người đã khuất một vài tài liệu viết tay có chữ ký của người đó, tất nhiên là vào thời gian gần đây. Nhân viên tự dạng sẽ đối chiếu chúng với chữ ký ở mẫu thư cuối cùng gần đây nhất. Và hãy nhanh lên, các chàng trai, phải nhanh lên nữa mới kịp!
Người lãnh đạo nhóm kỹ thuật nghiệp vụ báo cáo:
-   Tất cả những gì có thể làm được đều đã được tiến hành, thưa trung tá.
-   Thế các phím của máy chữ?
-   Chúng tôi đã xem xét. Cùng tiến hành với đại úy Kuty…
-   Nếu không nhắc thì các anh đã quên rồi đấy. Nào, đằng ấy thế nào? Có gì không? – Trung tá hỏi đại úy.
-   Không có gì. Các phím chữ đều sạch sẽ như thể chiếc máy vừa được lấy ra trong hộp xốp của nhà máy sản xuất, – Kuty ngừng giây lát. – Cứ như chưa bao giờ có người đụng tay vào đó vậy.
-   Tuyệt, có thật như thế không? – Rona nhìn bác sĩ. – Người tự sát đánh máy bức thư vĩnh biệt xong trước khi tự bắn vào thái dương mình lại lau chùi chiếc máy chữ kỹ lưỡng tới mức chẳng còn lưu lại dấu vân tay nào dù là nhỏ nhất.. Thiếu tá, anh nghĩ gì về chuyện này?
-   Để làm gì? Thật khó hiểu vô cùng, – bác sĩ ngạc nhiên nói.
-   Ngược lại, rất là dễ hiểu. Ở đây đã không hề xảy ra vụ tự sát nào cả mà là một vụ ám sát được dự tính và sắp đặt kỹ lưỡng từ trước. Tôi đã dự đoán như thế mà!
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #18 vào lúc: 30 Tháng Bảy, 2017, 10:15:25 pm »

Chương VII
Hoàng hôn buông xuống trên thành phố.
Chiếc Juyguli màu Bordeaux vẫn đậu ở chỗ cũ, ngay bên cạnh vườn hoa nhỏ của tiểu khu dân cư tại Obudar. Chỉ có một điều khác là bây giờ Saad đã qua ngồi bên chiếc Volkswagen mang biển số của Vienna và đậu ở bên kia đường phố.
Hai cặp mắt cùng quan sát chiếc cổng ra vào của ngôi nhà số 14, đồng thời quan sát cả chiếc cửa sổ ở tầng hai. Đó là chiếc cửa sổ trong căn hộ của Bela Imrie. Bên trong cửa sổ, bóng tối vẫn tràn ngập cả gian phòng, chứng tỏ chủ nhân chưa về nhà.
Từ một hướng nào đó trong thành phố người ta đã nghe thấy tiếng động cơ của xe hơi mỗi lúc một gần và cuối cùng chiếc xe dừng lại trước cổng. Từ trong xe một người đàn ông bước ra và đi vào cổng. Trong bóng hoàng hôn chập choạng, Saat vẫn nhận ra người đó là Bela imrie. Chiếc xe hơi vừa đưa Imrie về lập tức lăn bánh.
Saad đưa microphone lên miệng:
-   Lão ta đi về bằng xe hơi của công an. Điều này có nghĩa là gì?
Mills từ chiếc xe Juyguli trả lời:
-   Yên tâm đi, chẳng có gì đặc biệt hết. Chắc người ta đã tìm thấy ông ta ở chỗ ngôi nhà gác rừng của người bạn rồi chở ông ta đi tiếp. Cũng có thể ông ta tới thăm tay trung tá, họ say sưa thù tạc ở đấy rồi chủ nhà quyết định chở ông bạn của mình về bằng phương tiện đáng tin cậy nhất – xe có còi hụ của công an. Hãy chuẩn bị cho cuộc nói chuyện bằng điện thoại. Tôi sẽ quan sát chỗ cửa sổ.
Phoster ở trong chiếc xe Ostin của mình đã nghe được toàn bộ cuộc trao đổi giữa hai người. Khi cuộc đàm thoại đó vừa kết thúc, Phoster nổ máy cho xe chạy ra khỏi vỉa hè và dừng lại cách hai chiếc xe kia chừng trăm thước để tiện xem xét mọi việc sắp xảy ra.
Bước vào nhà, Imrie bật đèn phòng ngoài và thấy ngay trên sàn, cạnh cửa ra vào, có một chiếc bì thư. Ông lượm nó lên và ngạc nhiên đọc dòng chữ đánh máy “Gửi Viện trưởng Bela Imre. Khẩn”.
Imre bước đến bàn giấy, bật đèn và mở bì thư. Từ đó rơi ra mấy bức ảnh. Ông đặt chúng lên bàn, tấm này cạnh tấm khác. Tất cả đều là ảnh màu và cùng một khuôn khổ. Ba tấm đầu tiên chụp ông với ba kiểu khác nhau tại đám cưới của con gái, tấm thứ tư là ông trước cửa ra vào của Bộ và tấm thứ năm chụp ông đang ngồi ở bàn trong buổi lễ ký kết hiệp định.
Thoạt đầu Imre không hiểu, thậm chí không hề nghĩ gì. Có thể toàn bộ sản phẩm này là của một gã thợ ảnh láu cá nào đó, một gã làm nghề thủ công cá thể, định kiếm ăn và nhanh chóng làm cách này để đòi tiền nhuận ảnh chăng? Hay là bộ phận quảng cáo của Viện muốn làm cho Viện trưởng hài lòng bằng cách thức lố bịch như thế này? Đâu phải chỉ mới một lần tay lãnh đạo bộ phận quảng cáo bày ra cái trò ma mãnh tương tự thế này. Phải stop hắn lại mới được!
Nhưng rồi những tấm ảnh sau đó đã làm cho Imrie sầm mặt lại. Không còn là chuyện đùa cợt được: chúng ghi lại hết những cảnh ông tới văn phòng du lịch Ibus. Điều này có nghĩa là gì? Như vậy là đã có người mang máy ảnh bám theo sát gót ông?
Ông lật đi lật lại bì thư trong tay. Trên đó không hề dán tem, không có cả địa chỉ người gửi. Thậm chí ngay cả thư viết kèm theo cũng không. Một linh cảm về sự không may xâm chiếm Imre.
Tiếp theo là hai tấm ảnh càng làm tăng thêm cảm giác ấy trong ông: trên nền của ngôi nhà kiểu gác rừng, ông đang chuyện trò cùng với Dodek và trung tá Rona. Không, đây không phải là ý muốn làm ăn hay một trò đùa nghịch ngớ ngẩn mà là một ý đồ gì hoàn toàn khác.
“Bất cứ kẻ nào cũng là đồ ngốc khi định gửi những chiếc ảnh này để đòi trả công cho hắn”. – Viện trưởng xác định. Đúng lúc đó, cái nhìn của ông đặt vào tấm ảnh đen trắng, bất ngờ nổi bật trên cái nền chung của những tấm khác.
Imre bất giác ớn lạnh.
Bức ảnh ghi lại cảnh ông đi giữa hai người lính áp giải có vũ trang dọc theo hành lang tòa nhà của tòa án nhân dân trên đường phố Marko. Trên tay ông, thấy rất rõ chiếc còng bằng thép.
Ông không thể nào rời mắt khỏi bức ảnh. Bức ảnh này đã chụp cách đây 32 năm! Phải, vào tháng 3 năm 1946. Kẻ nào đã giữ bức ảnh này cho đến ngày hôm nay? Với mục đích gì? Và bây giờ ai là người đã gửi nó đến đây cùng với những tấm ảnh khác?
Imrie ngẩng đầu lên. Hẳn là chiếc phong bì ông thấy trên sàn nhà này đã được ném qua khe cửa ra vào. Mà cũng có thể “người đưa thư” chưa chịu đi ngay, thậm chí ngay lúc này vẫn còn đang có mặt tại chính căn nhà này thì sao. Imrie đi quanh khắp các phòng, xem xét cả trong nhà bếp, nhà tắm. Không, chẳng chỗ nào có người cả. Ông trở lại phòng làm việc, đầu óc căng thẳng hết mức.
Đúng vào lúc ấy tiếng chuông điện thoại reo lên.
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
bodoibienphong
Thành viên
*
Bài viết: 828



« Trả lời #19 vào lúc: 30 Tháng Bảy, 2017, 10:17:58 pm »

Imrie cố kìm mình để không cầm ngay lấy ống nghe. Ông không muốn để lộ sự hồi hộp của mình. Ai có thể gọi dây nói cho ông vào giờ này? Từ chỗ làm việc ư? Hay Rona đã quay về thành phố và gọi đến cho ông? Nhưng cũng có thể là gã thợ chụp hình không quen biết?
Ông cố trấn tĩnh và cầm lấy ống nghe.
-   Imre nghe đây!
-   Một người quen cũ của anh đang nói đây, – đã nghe rõ giọng của Saad quay dây nói từ một trạm điện thoại.
-   Xin sẵn sàng nghe anh, – Imre thận trọng trả lời.
-   Tôi xin lặp lại: một người quen cũ của anh đang nói.
-   Hãy xưng danh đi.
-   Không được ngắt lời tôi. Anh chỉ nên trả lời những câu hỏi của tôi.
Imre cúp điện thoại. Biết trước thế nào kẻ khiêu khích không quen biết cũng gọi lại một lần nữa, ông đứng đợi ngay bên máy. Quả nhiên, một vài giây sau, chuông điện thoại lại réo vang. Imre không vội gì. Ông ngồi vào ghế bành, sắp xếp những ý nghĩ của mình cho thật ổn định và chỉ đến lúc ấy ông mới lại nhấc ống nghe.
-   Anh không được cắt đứt cuộc nói chuyện của chúng ta một lần nữa, nghe rõ chưa? Nếu không, anh sẽ chịu một số phận vô cùng cay đắng! – Trong giọng nói của kẻ xa lạ báo hiệu một sự đe dọa công khai, và Imre khoái trá thầm nhận xét rằng thằng cha xấc láo mà phát khùng lên không phải là chuyện đùa.
-   Khi anh mới bắt đầu câu chuyện, tôi đã biết ngay rằng người ta đã dạy anh chơi cái trò nặc danh ngay từ nhỏ.
-   Tên của tôi không có ý nghĩa gì với anh, – người lạ hậm hực trả lời.
-   Cũng như với chính anh, – Imre lạnh lùng gạt đi. Tốt hơn hết là cứ đi thẳng vào việc.
Saad cũng biết rằng đã đến lúc nên thay đổi cách nói chuyện với Imre, hay nói một cách khác, hắn tạm thời không dám “hỗn” với đối phương.
-   Anh đã nhận được các bức ảnh rồi chứ? – Hắn hỏi, giọng đã ôn hòa hơn.
-   Anh gửi chúng đến đấy à?
-   Đúng thế. Anh đã không lầm. Nhưng tôi còn vài thứ nữa đáng cho anh quan tâm hơn.
-   Cứ nói đi!
-   Trong tay tôi có lá đơn kiện do chính tay ông bạn Istvan Dodek của anh viết. Trong lá thư này ông ta thú nhận là trước đây ông ta đã lên tiếng trong vụ án của anh. Vì bị cưỡng ép, ông ta đã đưa ra những lời khai giả dối có lợi cho anh và anh đã được xử trắng án.
-   Không thể thế được! Dối trá!
-   Than ôi, nhưng lời lẽ trong lá đơn lại đúng như thế. – Saad lại nói bằng giọng nghiêm trọng. – Còn đó là sự thật hay lời dối trá thì tòa án sẽ quyết định. Tôi hy vọng rằng anh đã hiểu rõ điều này. Istvan Dodek viết trong lá thư cuối cùng của mình rằng ông ta không còn đủ sức để chịu đựng sự dối trá đã đè nặng tâm hồn ông ta suốt bao năm nay rồi, vì thế ông ta quyết định dứt bỏ nó khỏi đời sống của mình. Hôm nay ông ta đã tự sát. Anh biết chuyện này rồi chứ?
-   Biết rồi. – Imre trả lời.
“Mình đã biết, nhưng do đâu thằng cha đê tiện này lại rành rẽ tất cả mọi chuyện như vậy? – Imre chợt nghĩ. – Theo như kết luận của bác sĩ, ông già đã chết trước khi bọn mình đến nơi chừng một giờ rưỡi. Nghĩa là gã này cũng có mặt ở ngôi nhà của Dodek? Khi nào và để làm gì? Hay là gã có liên quan trực tiếp đến sự việc xảy ra?”.
-   Nhận được đơn của Dodek, các cơ quan pháp luật sẽ nhanh chóng bới trong kho lưu trữ ra hồ sơ vụ án trước kia của anh, nhưng xin anh cứ yên chí, – trong khi đó giọng nói vẫn tiếp tục vang lên trong ống điện thoại.
“Rõ rồi: lá đơn này chính là bức thư thứ hai, cái bức thư được Dodek nhắc đến trong mẩu giấy để lại trước khi chết”. – Imre nghĩ bụng, – “Bức thư dường như đã được chính con người đáng thương viết ra”. Imre căng óc ra mà nghĩ.
“Thế nhưng Dodek có thể viết lá đơn như vậy trong hoàn cảnh thế nào nào? Họ đã ép buộc ông ta, điều ấy thì rõ rồi. Nhưng rồi sao nữa? Và bằng con đường nào tờ giấy này lại lọt đúng vào tay cái gã đang nói chuyện bằng điện thoại với mình? Có bao nhiêu là câu hỏi mà bất cứ câu nào trong số đó Imre này cũng không biết cách trả lời ra sao”.
“Người quen cũ” ở đầu dây đằng kia lại tiếp tục:
-   Hai nhân chứng buộc tội bất thình lình biến mất hồi đó, năm 46 ấy, vẫn sống và vẫn khỏe mạnh. Họ sẵn sàng lên tiếng trước tòa vào bất cứ lúc nào. Tôi thiết tưởng tất cả những bằng cớ tội lỗi này của anh đã quá đầy đủ với một bản án.
-   Tôi chẳng quan tâm đến chuyện đó.
Saad đắc chí cười hềnh hệch trong ống nghe.
-   Người ta nói với tôi rằng anh không phải là loại nhút nhát. Nhưng, tôi nghĩ rằng sự dũng cảm của anh sẽ bị giảm sút nếu như tôi thông báo sơ qua cho anh biết: Nora, con gái của anh, hiện đang thực hiện chuyến du ngoạn trăng mật …
Điện thoại kêu lốp đốp rồi im hẳn. Toàn thân Imre run lên, mặt ông tái mét như gà bị cắt tiết. Ông sửng sốt nhìn vào máy điện thoại và hồi hộp chờ đợi. Đến lúc chuông điện thoại lại réo lên, ông chụp lấy ống nghe, vội vàng nói đến nỗi nuốt mất những âm cuối.
-   Mất sáu phút rồi. Chúng ta đang nói thì máy tự nhiên …
-   Tôi hiểu. Thế này nhé, hôm nay là 17 tháng 6. Đôi vợ chồng trẻ hiện giờ đang ở Roma. Anh không thể báo trước cho họ được bởi vì anh không biết tên của khách sạn mà hai người đã nghỉ ở đó. Đến khi anh tìm ra được cái khách sạn này thì con gái anh và chồng của cô ta đã ở tại Munich rồi. Họ sẽ đến đấy vào ngày 20. Ở đấy, chúng tôi sẽ sử dụng tất cả mọi khả năng để trước tiên làm mất thanh danh của họ, sau đó sẽ giải thích lý do vì sao họ không thể quay về tổ quốc được nữa.
Imre có cảm giác dường như trái tim của ông ngưng đập.
-   Anh làm sao thế, đờ người ra rồi phải không? Chà, chà! – Trong giọng nói của người lạ nghe đã có vẻ đắc thắng.
-   Các anh muốn gì? – Imre nói, đúng hơn là đang rên rỉ. – Tiền phải không?
-   Hiện giờ thì chỉ cần gặp anh. Ngay bây giờ, gặp riêng anh và không được chậm trễ!
-   Anh đang nói từ đâu đấy?
-   Từ một máy điện thoại công cộng cách nhà anh không bao xa.
-   Hãy lên chỗ tôi đi.
-   Không. Anh phải xuống chỗ chúng tôi. Và ngay bây giờ, không được chậm trễ một phút. Ra khỏi cổng, anh băng qua vườn hoa và hãy đi dọc theo đường phố, hướng về phía cầu Arpadar. Tôi sẽ đuổi theo anh bằng xe hơi, đậu lại, mở cửa và anh ngồi vào cạnh tôi trong xe!…
-   Tôi đi ngay! – Imre hầu như hét lên. – Tôi thay áo sơ mi và xuống ngay bây giờ.
-   Anh chẳng cần phải thay đổi áo sống gì hết! – Giọng trong ống nghe lại trở nên thô bỉ. – Và cũng không được gọi cho ông bạn của anh ở cơ quan phản gián, nhớ đấy. Tôi cho anh một phút. Nếu một phút trôi qua tôi không nhìn thấy anh bước ra khỏi cổng, anh sẽ chẳng bao giờ còn gặp được đứa con gái của anh, và bức thư của Dodek ngay hôm nay sẽ được bỏ vào hộp thư. Sáng ngày mai lá thư ấy sẽ nằm trên bàn của ủy viên công tố. Anh hiểu rồi chứ? Tôi đã cho anh mấy giây suy nghĩ rồi đấy. Anh phải nhanh lên mới được!
Cuộc nói chuyện chấm dứt. Saad không mắc ống nghe để cắt đứt đường dây và tước đoạt mọi khả năng Imre có thể gọi số máy khác.
Logged

Người Việt Nam không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM