Thế nhưng tôi cũng biết rằng, sau cái vẻ ngoài của cuộc sống thanh bình có phần quá phẳng lặng này là cả một mùa đông đói khồ đang dần dần đến với những căn nhà không lò sưởi, thiếu bánh mì,
Mùa thu năm 1945 tôi giải ngũ về nhà. Không còn nữa những chiếc xe nhà bếp tỏa khói trên các đường phố Béc- lin. Và cũng trên các đường phố này, bên cạnh các chiến sĩ gái điều hành giao thông giờ đây có thêm những chàng trai cảnh sát Đức với chiếc áo choàng màu trắng.
Lá cờ Xô-viết đỏ thắm lỗ chỗ vết đạn đã trải qua những chặng đường chiến đấu từ lâu nay vẫn phấp phới bay trên nóc tòa nhà quốc hội Đức nay được thay bằng lá cờ mới, còn lá cờ cũ được coi là một báu vật vô cùng quý giá đã được chuyển về Mát-xcơ-va. •
Nắng vàng chiếu sáng trên các đống đổ nát.. Và nếu lắng nghe, ta có cảm giác như những viên gạch ngói vỡ kia cũng đang khẽ nở ra, kêu tí tách. Những cảnh điêu tàn...
Người dân Béc-lin đang dần dần dọn sạch các đường phố. Trên các đống đổ nát điêu tàn ấy, xuất hiện các khẩu hiệu giống nhau mà khi đọc lên ta thấy như một tiếng thở dài nhẹ nhõm: "Hít-le đã chết"
Hít-le đã chết. Hít-le không còn nữa. Nước Đức không thể chấp nhận cuộc sống cũ nữa. Cần phải tìm một con đường mới cho đất nước này. Nhưng khó khăn nhất vẫn là tầng lớp thanh niên Đức. Dưới thời Hít-le, thế hệ thanh niên này đã biết những gì? Chúng chỉ biết: "Hai-lơ quốc trưởng!" hoặc học thuộc lòng nhưng bài thơ sặc mùi quốc xã được in vào sách giáo khoa: "Này ơi nước Pháp, ta gửi mi lời chào khinh bỉ! Mi phải chết để cho ta sống mãi;" Rồi những cuốn tiểu sử, những bài kinh về Hít-le và những kẻ đẻ ra nó! Rồi kinh thánh "Đời tôi" - tặng phẩm dành cho những cặp vợ chồng mới cưới. Rồi những chiếc mũ sắt trên đầu. Và bài hát chính thức của đoàn thanh niên quốc xã với những câu kêu to: "tiêu diệt thế giới này. "Hôm nay chúng ta nắm toàn nước Đức, ngày mai chúng ta làm chủ toàn thế giới! Hãy làm cho toàn thế giới này biến thành cảnh điêu tàn...".
Giờ đây cái thế hệ thanh niên đó đang phải nhớ lại; suy nghĩ lại, run sợ và làm lại cuộc sống mới cho chính mình.
Dân chúng đã đi lại nhiều hơn ngoài đường phố. Đây đó đã có những nhà hát mở cửa và dân chúng sẵn sàng lại đi xem kịch dù hay dù dở cũng được, miễn là không có hình ảnh Hít-le, không nói đến chiến tranh. Khi xem xong trên đường về nhà, họ cũng khe khẽ nhẩm hát với nhau những đoạn hát hay trong vở ca kịch nào đó mà họ ưa thích.
Những bài hát mới, những vở kịch mới, những buổi trình diễn mới đang hình thành và dần dần xuất hiện. Bên cạnh những cái bình thường: "Menin Friseurist und blei- totto Bauer" - "Hiệu cắt tóc của tôi đã và vẫn là hiệu Ôl-tô Bau-ơ", người ta thấy xuất hiện thêm một biểu ngữ mới: "Wer...schlanđ liebt, muB den Fashismus hassen" - "Ai yêu nước Đức, phải căm thù chủ nghĩa phát xít".
Từ giã Béc-lin vào mùa thu năm ấy, mãi hai mươi năm sau tôi mới có dịp trở lại và khi viết cuốn sách này nhân kỷ niệm hai mươi năm chiến thắng phát xít Đức tôi mói có dịp lục lại đống hồ sơ tư liệu về Hít le, về cái chế độ phát xít tàn bạo do hắn dựng nên, mà chúng tôi đã đoạt được vào tháng năm năm ấy, có dịp đọc kỹ hơn những tư liệu về hắn, về những tên đồng bọn, với hắn một cách kỹ càng hơn. Trong đây chứa đựng những tư liệu từ trước tới nay chưa được công bố và có lẽ cũng chưa ai đụng tới vì còn bao công việc khác quau trọng hơn phải làm.
Tôi đã có dịp trở lại nước Đức, một nước khỏe khoắn đang vững bước đi lên vì dân tộc Đức cũng như các dân tộc khác đều có khát vọng sống trong hòa bình và dựng xây đất nước. Cái nước Đức cũ do Hin-den-bua chuyển giao cho Hít-le ngày 30 tháng giêng năm 1933 với tư cách thủ tướng. Ngày 30 tháng giêng cũng được coi là ngày của chế độ quốc xã "lên ngôi”. Và ngày 9 tháng 5 năm 1945 được coi là vĩnh viễn kết liễụ cái chế độ tàn bạo và đầy nhục nhã này.
Kinh nghiệm bi thảm của cái nước Đức cũ ấy không thể nào được lăng quên. Tất cả các dân tộc dù trong giờ phút vinh quang nhất của lịch sử mình, dù trong những giờ phút bất hạnh nhất của dân tộc cũng phải luôn tĩnh táo không được để cho cái tư tường "cường quyền, bả chủ thế giới" cám dỗ.
Cái tư tưởng đó có thể dẫn cả một dân tộc tới thảm họa và nhất là trong thời đại văn minh của chúng ta ngày nay nó càng có khả năng phá hoại to lớn hơn, kinh khủng hơn. Bởi vì cái lý tưởng "dựa vào sức mạnh" vũ khí, sự "tuyệt vời của súng đạn" sự "kỳ diệu của vũ khí" mà Hít-le đã cổ vũ dân tộc Đức cho đến giờ tận số của hắn nếu hắn không thất bại thì có lẽ hắn đã dùng để tiêu diệt toàn thể loài người chúng ta và ngày nay cái học thuyết này lại càng nguy hiểm hơn.
Hà Nội, dịch xong 19-8-1984
ĐỨC THUẦN
HẾT