Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 07:02:10 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Cuộc chiến tranh Đông Dương  (Đọc 84879 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #260 vào lúc: 17 Tháng Giêng, 2019, 03:16:06 pm »


Không phải trường hợp với Hougron, nhà viết tiểu thuyết người Pháp. Đây là quan hệ tình dục mãnh liệt, say mê, sỗ sàng. Và B... có những dằn vặt ghen tuông u ám. Một hôm nhà văn ôm cô bạn ông trong một chiếc xe con dừng lại trên con đường nhỏ, B... xuất hiện từ bóng tối, thong thả, dữ dội như một con ma gầy gò, tay run run cầm súng ngắn nhắm vào - nhưng không bắn. Tiểu thuyết gia bị quấy rối phóng xe đi với người đẹp để đến làm việc cách đấy mấy trăm mét. Nhưng B... lại xuất hiện, vẫn như mơ nhưng cũng với khẩu súng. Tiểu thuyết gia bực bội, giải thích với ông và bảo: "Việc đùa vui ấy, anh biết không, tôi sẽ trả tiền”, và B... bỗng cảm động, ôm lấy anh nói: "Anh hào phóng lắm, đúng là một người bạn”.

Vả lại, ít lâu sau cô M... kỳ diệu mà B... tạo ra rời bỏ văn chương đi buôn bán. Cô lại rơi xuống khi không còn ở trong tay ông nữa - số phận của cô trở thành bình thường. Kết thúc thời kỳ những tình yêu xuất chúng, kết thúc mọi vinh quang. Chỉ còn là cô gái phiêu lưu đơn độc, thả mình cho những người giàu có, những ông vua đồng bạc, để có tiền. Dần dần cô biến mất không nuối tiếc gì, vào sang trọng và bóng tối. Người ta không biết sau đó cô ra sao. Bây giờ cô ở Pháp, làm thợ tô móng hoặc uốn tóc.

Thế mà cô gái ấy có sức quyến rũ. Không phải vì sự trong trắng - còn rất xa thiên sứ mà những tác giả hay nhất mô tả. Cũng là một loại tự hào. Khi đùa vui, cô kêu lên như cô gái điếm nhưng triết lý, đưa sự vật, người, toàn nhân loại về đúng chỗ của họ: "Tôi là gì? Chẳng là gì cả. Vốn liếng của tôi là đôi mông: đó cũng là niềm vui của tôi. Còn lại chỉ là chuyện tầm phào. Các vị tài cao, các vị đưa tôi ra làm trò vui. Sự thật chỉ là cái mông đít nhưng than ôi! Chẳng kéo dài mãi được".

B... cũng còn lại một mình. Cô M... phản bội ông đúng lúc tất cả rời bỏ ông khi ông chỉ còn là một người bị đào thải, bị nghi vấn. Vì đồng thời với người đàn bà, các sự kiện tàn nhẫn quay lại chống ông. Tông đồ đáng ngờ, ông vẫn rao giảng về sự hòa giải, thỏa hiệp, hòa bình. Việc ấy còn có thể khi Pignon và Nguyễn Bình, hai kẻ thù đấu tranh giữa những khốc liệt, khi đang là thời kỳ đường lối chính trị với công cuộc bình định, hợp tác không dám thú nhận, sự mục ruỗng và chống mục ruỗng, khủng bố, chiến tranh du kích, chạy theo đồng bạc. Điều đó dù sao cũng có một bên lề nào đó cho những người nhu B... Họ sẽ quá thừa khi mọi việc đơn giản hơn, khi trước hết là chiến tranh, đánh nhau và máu. Đã đến lúc lịch sử tiến lên không lay chuyển được. Quân đội Mao xáp lại gần Đông Dương. Tất cả từ đó phát sinh - việc hoàn thiện lực lượng tấn công của ông Giáp, sức mạnh, sự ào ạt, những chiến thắng của họ, việc cố gắng vô vọng của người Pháp chống trả quân chính quy và du kích trong rừng và rồi chiến trường Điện Biên Phủ. Cũng từ đấy phát sinh - hậu quả nhỏ nhặt và không dự kiến được giữa bi kịch mênh mông ấy - sự thất bại không cứu chữa được của B... Vì giữa tiếng va chạm của vũ khí ông ta bị lên án thảm hại.

René khốn khổ. Đối với de Lattre ông là "nhà văn tồi" bị khinh rẻ; thậm chí ông ta không thèm trục xuất mà để sa lầy trong nghèo khổ, tàn tạ và bệnh tật. Sẽ như một cơn hấp hối không kết thúc. Vì B... từ đó kiệt quệ và mệt mỏi thật sự cố vùng vẫy lâu dài, không kết thúc. Ông sống như một kẻ tử vì đạo, luôn luôn sôi sục ý nghĩ ra một số của tạp chí, đôi khi cũng có ra được. Ông không chết nhưng thật tệ hại. Cuối cùng về sau này, mười năm cuộc đời mất đi, ông chỉ còn là một chiếc bóng, nghèo, không có gì trên đời - không một Tổ quốc thực sự, không một gia đình thực sự - ông rời bỏ xứ Đông Dương vô ơn đã từ chối thông tin của ông.

Vả lại sau đó cả giới trí thức cũng phân tán, "người có tính cách "cũng biến mất. Câu lạc bộ báo chí sau cảnh sa sút từ từ, cuối cùng phải đóng cửa. Thay vào đó ở Hà Nội thủ đô của "mặt trận", có một Trại báo chí do de Lattre sáng lập. Một ngôi nhà nghiêm chỉnh, nửa tu viện nửa trại lính cho những "phóng viên chiến tranh" thực thụ, những kỳ cựu quốc tế của tất cả các phe thu thập tin tức, những người chuyên nghiệp nhẫn tâm - không hề là những trí thức. Đây là chiến trường của những máy chữ, những tiếng lách cách truyền đi trên thế giới những tiếng súng và ca nông của những đội quân hoạt động cách đấy mấy chục cây số.

Khi cuộc chiến nổ ra Sài Gòn vẫn vui vẻ. Vẫn luôn luôn có đồng bạc và tình yêu nhưng không còn hoàn toàn như trước. Trong mọi thú vui, mọi lợi lộc lẫn vào một nỗi buồn thầm kín. Hơn bao giờ hết các sĩ quan từ các trận đánh trở về tổ chức tiệc tùng; nhưng hơn cả các cô gái, rượu champagne là đáng kể: niềm vui đầu tiên là quên đi.

Chưa đến lúc đó. Năm 1949 khi Bảo Đại trở về, dân chúng cần cù ở Sài Gòn chỉ quan tâm đến lựu đạn. Không ai lo ngại người Trung Hoa và ông Giáp. Thế nhưng chẳng ai biết đã bắt đầu thời kỳ khó khăn. Đấy là cuộc "chạy đua tốc độ": người Pháp có bóp ngạt được Việt Minh trước khi ông Giáp, tổ chức tổng tấn công? Việc chạy đua đầy những biến cố lạ lùng nhất và những tình tiết phức tạp nhất kéo dài một năm - cho đến phán quyết, sự thất bại đầu tiên của người Pháp.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #261 vào lúc: 23 Tháng Giêng, 2019, 10:38:16 pm »


Chương II
ẢO TƯỞNG CHIẾN THẮNG

Mùa thu năm 1949, quân đội Mao Trạch Đông tới biên giới - và không ai biết việc ấy sẽ đánh dấu số phận của Đông Dương. Lúc đó người ta có nhiều ảo tưởng! Đó là thời kỳ người ta tin vào những người cộng sản Trung Hoa "tốt", cả tướng Alessandri chỉ huy lực lượng Bắc Kỳ cũng nói với tôi:

- Tôi hài lòng vì những người cộng sản Trung Hoa bố trí bên cạnh chúng ta. Như vậy sẽ đưa lại trật tự.

Tướng Alessandri là một trong những người "già đời" ở Châu Á. Đối với họ những người Trung Hoa, mầm mống hàng nghìn năm vô chính phủ, không bao giờ có thể thực sự cộng sản.

Vậy là nước Trung Hoa của Quốc dân đảng sụp đổ như một lâu đài cát. Các sư đoàn của Lâm Bưu, tướng Napoléon đỏ bắt tay với các sư đoàn của ông Giáp. Từ nay sáu trăm triệu người "nhà trời" là đồng minh của kẻ địch, của Hồ Chí Minh và Tổng bộ Việt Minh. Nhưng có ai hình dung tương lai gần ra sao - sức nặng ngày càng tăng của Châu Á sẽ đập nát Đội quân viễn chinh. Ý nghĩa của sự gần gũi ghê gớm ấy ít nhân vật quan trọng nhận thức được đầy đủ. Pignon băn khoăn, thậm chí lo lắng. Nhưng phần đông các nhà lãnh đạo dân và quân sự cao giọng tuyên bố: "Trung Hoa vẫn luôn luôn là Trung Hoa. Dù là đỏ vẫn vô cùng yếu kém, mục ruỗng. Chúng ta sẽ mua "các đồng chí" của Mao cũng như mấy năm trước đây chúng ta đã mua những người quốc dân của Tưởng Giới Thạch. Cho dù những người cộng sản Trung Hoa có những ý đồ xấu họ cũng không bao giờ có thể giúp đỡ Việt Minh một cách hệ thống, đủ và kịp thời. Bất kể Mao! Ở Đông Dương, chiến thắng đang trong tầm tay chúng ta."

Mù quáng ghê gớm! Lạc quan tràn đầy. Mọi việc có vẻ tốt đẹp đến nỗi ở Paris Chính phủ muốn đưa các đơn vị Pháp về nước, sẽ an ủi được dân chúng, trong chiến dịch bầu cử. Đấy là dấu hiệu cuộc chiến tranh sắp kết thúc thắng lợi. Ở Đông Dương các tướng lĩnh đồng ý.

Đúng là từ mùa khô năm 1949 đến mùa khô năm 1950, hầu hết tin tức đều tốt lành. Người ta đang hoàn thành bình định Nam Kỳ, chinh phục lại toàn bộ châu thổ Bắc Kỳ. Việt Minh đói, đã phải nêu khẩu hiệu: "Một hạt gạo là một giọt máu". Người Mỹ, những người “trầm lặng" ấy, những người chống thực dân kịch liệt ấy, mới đây còn thù ghét Đông Dương thuộc Pháp, từ nay cho hàng khối đô-la và khí cụ - cuộc chiến tranh như vậy càng ngày càng là "công việc tốt". Cuối cùng cuộc chiến tranh Triều Tiên nổ ra làm cho Trung Hoa trở thành kẻ thù của cả nhân loại văn minh. Và người Việt cũng được đặt vào một rọ.

Đội quân viễn chinh có ý thức tốt đến mức thanh thản che giấu những thất bại đẫm máu đang có. Con đường số 4 bị cắt đứt phải tiếp tế bằng hàng không cho Cao Bằng. Những một lần nữa việc ấy xảy ra trong rừng rậm vùng cao Bắc Kỳ, xa tất cả và không người nào hoặc hầu như thế, biết điều đó. Ban chỉ huy nói dối nhưng với lý do chính đáng, để không ảnh hưởng đến chiến thắng đã tới gần.

Sau một năm im lặng, ông Giáp đã có thể tuyên bố từ nay ông đã có một đội quân tập kích thật sự, ông sẽ tổng "phản công", tràn ngập biên giới, nhấn chìm tất cả quân đội Pháp. Nhưng người ta cho ông là kẻ khoác lác. Thế nhưng người ta biết được thông tin đầy đủ ông đã tăng số lượng quân chính quy trong những trại tập dượt ở Trung Hoa đã trang bị ghê gớm về vũ khí. Quân lính Việt rất nhiều trong rừng, có hỏa lực mạnh, có phương tiện để đập nát những công sự Pháp lẻ loi. Phòng Nhì đánh giá quân Việt có hơn ba mươi sư đoàn xung quanh đường số 4, có ca-nông, móc-chi-ê ba-dô-ka. Người Pháp chỉ không đến mười lăm sư đoàn và đáng lẽ tăng cường quân số ở biên giới, họ càng rút bớt đi.

Một năm kỳ lạ! Giữa những thành công, người ta tập hợp mọi điều kiện của tai họa. Người ta đi thẳng đến định mệnh, bước tới một số phận logic, không tránh khỏi, thấy rõ trước nhưng không ai dự kiến. Sự vô ý thức của con người, nhất là trong quân đội, là một hiện tượng đáng sợ hơn bản thân quân địch.

Đấy là thời kỳ ảo tưởng sung sướng. Hố sâu ở trước mặt những người ta không thấy. Tất cả đẹp đẽ hơn bao giờ hết. Lúc ấy tại sao phải bận tâm? Trên bề mặt thật yên tĩnh nhưng phía dưới, thời kỳ giờ chót này đã "mục ruỗng" chưa bao giờ người ta xuống thấp đến thế trong xu hướng tranh cãi viển vông về quân sự. Những giận dữ của các tướng xoay sang điên rồ lấn át cả những kế hoạch. Các chỉ huy có sao che giấu nhau, lừa gạt nhau trong những cãi cọ bẩn thỉu, những ganh đua thô bạo. Tất cả được nhìn nhận, được làm trong hoảng loạn mất trật tự, giữa sự rối ren về thứ bậc không ngờ được. Thêm vào đó là những mưu mô, tính toán từ khắp nơi dội đến, nhất là từ Paris. Trong tất cả có những lý do không thú nhận được về chính trị. Những gì xấu xa ở các bộ, các tiền sảnh ở Paris, các ban tham mưu của Pháp và của Đông Dương xuất xứ từ "vụ Revers". Tuy đã kết thúc, nó để lại cả một gia tài tinh thần mâu thuẫn, kình địch, nghi ngại, ngu dốt tự giác hay không tự giác, bi quan bất cần và nhất là lạc quan. Chính sự lộn xộn ấy dẫn đến sự thất bại trong vùng núi đá vôi Đông Khê.

Ít nhất cũng ngoạn mục. Vì giữa máu, đồng bạc, sự đam mê vô độ; những tra tấn, tính chất anh hùng và những ý đồ đen tối, người thấy một loạt nhân vật, tất cả được số phận hướng dẫn như trong một bi kịch của Shakespear. Tất cả là tập hợp mẫu người, từ hèn nhát đến cuồng tín, từ tội lỗi đến trong trắng. Người ta thấy trong vai trò của họ, Nguyễn Bình đi đến cái chết, tướng Chanson bị nổ tan thành mảnh, Bảo Đại suy nhược thần kinh vì khoái lạc, Nguyễn Đệ mưu sĩ bất lực, tướng Carpentier khép kín trong gian phòng có máy điều hòa, Tâm, mệnh danh "con hổ Cai Lậy", tướng trung thực Alessandri hơi nghĩ mình là Jeane d'Are của Đông Dương, Pignon xuất sắc luôn đem lại cho mình nhiều điều dở, Đức cha Lê Hữu Từ giám mục thời Trung cổ, nhà tư sản sợ lựu đạn và học sinh, tướng Marchand sáng tác những câu ví von, tướng Xuân táo tợn rất muốn thế chân Bảo Đại, tướng Revers chính thức mưu phản, đại tá Constant chỉ huy vùng biên giới không bao giờ đi máy bay vì yếu tim. Cũng có Hồ Chí Minh và ông Giáp, vô hình và ít hiện diện, ẩn trong lòng rừng rậm để chuẩn bị lực lượng.

Và kết thúc những cái đó là nỗi nhục nhã, sự thất bại cay đắng, sửng sốt, không ngờ trên biên giới Trung Hoa. Sau đó người ta tưởng sẽ vượt qua được. Nhưng thực tế chẳng bao giờ người ta hồi sức, cho đến Điện Biên Phủ. Vì người ta phát hiện ra Châu Á mới mà người ta đã không tin. Luôn luôn người ta biết Châu Á hiện đại, ghê gớm, về sau quá mạnh đối với một đội quân viễn chinh cô độc, xa tất cả. Sau căn bệnh tự kiêu sẽ là căn bệnh lo sợ, ít nhất là không ý thức.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #262 vào lúc: 23 Tháng Giêng, 2019, 10:41:35 pm »


Cuộc "trường chinh"

Mùa thu năm 1949, bốn quân đoàn của Mao tiến xuống biên giới Bắc Kỳ. Họ có tiếp tục đi xa hơn, chiếm lấy Đông Dương trên đà tiến - hoặc cuối cùng dừng lại, kết thúc cuộc "Trường chinh” kéo dài đã hai mươi năm?

Vì bản anh hùng ca của cộng sản Trung Hoa đã bắt đầu hơn hai mươi năm. Đấy là công cuộc thần kỳ nhất trong những cuộc phiêu lưu của loài người: xưa kia ai có thể ngờ Mao sẽ thắng? Ông bắt đầu quá khổ sở, rất ít phương tiện, có những kẻ thù, những lực lượng vượt rất xa lực lượng của ông, của Quốc dân đảng, vương quốc mặt trời mọc, Mỹ, lần lượt hoặc xen kẽ. Thế mà ông, người nông dân nổi dậy, đơn độc, nghi ngờ tất cả, kể cả Moscow, cuối cùng chinh phục nước Trung Hoa bao la. Ông có nuốt luôn Đông Dương không?

Làm sao không thán phục, không khiếp đảm được? Một lực lượng vật chất và tinh thần hoàn toàn mới sinh ra trên thế giới. Nhưng thật ghê gớm! Tất cả những gì tôi biết về vấn đề này không thể tin được. Thế mà đấy là sự thật.

Lịch sử của Mao, những tháng trước, trong không khí nặng nề của gió mùa, tôi viết lại tại chỗ. Ở Hồng Kông, nhất là tôi đã ở Trung Hoa, trong Quảng Đông bị bao vây và xa hơn trên một chiến trường thực sự lộn xộn của thảm bại Quốc dân đảng. Và tôi đã hiểu chủ nghĩa Mao là quyền lực tuyệt đối, không đo được, như siêu hình về ý muốn, căm thù, che đậy. Đấy là một nghị lực quá kỳ lạ, máy móc ghê gớm mà người ta - ít ra là như tôi trông thấy và sờ được - không thể rõ được là cái gì. Thật không hình dung được.

Sự quyết liệt kinh hoàng! Tinh thần ấy bắt đầu khi cuộc Cách mạng Trung Hoa phát động nhân dân đô thị nổi dậy kỷ niệm những ngày tháng Mười bị Tưởng Giới Thạch tắm trong máu. Malraux tả, những vụ tàn sát, hành hình ấy là giai cấp vô sản bị đánh bật gốc từng đống người vứt vào lò cháy bỏng của đầu máy xe lửa, xác người chặt khúc đầy đường. Lúc ấy một kẻ gây náo loạn lạ mắt tên họ là Mao, có đường lối khác đã tuyên bố cuộc Cách mạng Trung Hoa thực sự là của những người nông dân. Ông thét lên với sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản, hàng trăm triệu nông dân sẽ đứng lên như một cơn gió xoáy.

Những bước đầu thật kinh khủng. Đấy là thời kỳ một Mao còn trẻ để tóc dài, chỉ đạo dựa vào tinh thần và sự kinh hoàng. Ở miền Nam Trung Hoa, trong núi rừng Giang Tây, ông xây dựng nền Cộng hòa nông dân và quân đội nhân dân sau nhiều năm chống cự quyết liệt, nền Cộng hòa tan rã dưới sự tấn công của một triệu lính đánh thuê của Tưởng Giới Thạch. Nhưng không phải là tất cả đã hết vì bắt đầu cuộc "Trường chinh", một công sức vô vọng và hư ảo, một cuộc đi, về, kéo dài hai mươi năm vượt nhiều chục, nhiều trăm nghìn cây số.

Đó là một cuộc chạy trốn. Ngày 16 tháng tám năm 1934, một trăm nghìn đàn ông, đàn bà, trẻ con chọc thủng vòng vây của Quốc dân đảng xung quanh Juling. Họ phải đi qua toàn nước Trung Hoa do những đoàn quân đông đúc của Tưởng Giới Thạch và các "chúa chiến tranh" chiếm giữ, lên phương Bắc xa xôi lẩn trốn ở Diên An đất hoàng thổ, trơ trụi không cây cối với cái rét miền Siberi. Ở đấy có một căn cứ đỏ phụ tới nơi sẽ thoát được. Để tránh các toán quân đuổi theo, họ phải đi vào các vùng hoang vắng ở biên giới Tây Tạng, vừa tiến vừa chiến đấu ở những chỗ chỉ có núi cao vực sâu, thác nước không qua được, rừng và đầm lầy, chết nhiều vì sốt rét. Cuộc "Trường chinh" kéo dài mười tám tháng, mỗi ngày đi năm mười cây số. Hàng ngày nhiều người chết nhưng những người sống sót vẫn tiến lên với những chiến công, hy sinh và đau khổ. Những người cộng sản mười quân đoàn, vượt qua mười tám dãy núi và hai mươi bốn con sông lớn, chiếm sáu mươi hai thành phố khi đi qua. Nhưng đến Diên An họ chỉ còn lại hơn ba mươi nghìn người. Chính họ hơn mười năm sau chinh phục toàn bộ nước Trung Hoa.

Vì ở Diên An, Mao sáng tạo ra "cuộc chiến tranh nhân dân". Ông ở trong một hang động, ban đêm làm việc dưới một ngọn đèn dầu. Ông Mao trưởng thành ấy đã tự phê bình: sự tàn bạo không đủ, cũng phải thuyết phục để nắm lấy tinh thần. Nhân danh lòng yêu nước ông kêu gọi toàn dân vào quân đội, tung ra chống một kẻ địch mới ghê gớm hơn nhiều quân Quốc dân đảng. Nhật xâm chiếm Trung Hoa. Tưởng Giới Thạch cũng chống Nhật nhưng theo cách cổ điển nhất: dàn quân chính quy đối mặt với quân đội Thiên Hoàng và bao giờ cũng bị đập tan. Mao đối đầu với bộ máy quân sự kinh khủng của Nhật bằng dân chúng. Dưới sự bảo trợ của cộng sản, ông gợi ý, tổ chức họ, làm thành một khối. Ông là nhà lý luận thiên tài của cuộc chiến tranh nhân dân, xây dựng bốn nguyên tắc của chiến tranh du kích.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #263 vào lúc: 23 Tháng Giêng, 2019, 10:43:58 pm »


Dần dần các sư đoàn quân Nhật trở thành bất lực. Họ không còn mục tiêu Trung Hoa bao la, luôn luôn khép kín trước họ. Hàng triệu đàn ông đàn bà, hàng chục triệu bị những người lính cục cằn Nhật Bản giết hại tàn ác hoặc chết hàng loạt vì đói khát, bệnh tật, vì mọi tai họa của chiến tranh. Nhưng những điều đó ít quan trọng và thậm chí sự đau khổ còn "tốt" vì nó tôi luyện lòng quyết tâm của nhân dân, làm nên nhân dân. Đồng thời với chịu đựng những kinh hoàng và tội ác, du kích đỏ nẩy nở, phát triển rất nhiều. Quân nhân thô bạo Nhật Bản không giết được hết người Trung Hoa, bị mòn mỏi đi. Do mải đuổi theo quân du kích không nắm được lẫn lộn với dân chúng, và thiên nhiên, bản thân họ trở nên bị thương tổn. Cuối cùng sau nhiều năm đánh, giết, quân đội tự hào, mạnh mẽ của Thiên Hoàng biến thành mồi của các chiến sĩ ma của Mao.

Sau đó chung cuộc thật nhanh chóng! Từ nay lại là cuộc "Trường chinh" trở về, xuống lại phía Nam, nơi Mao và quân lính bị săn đuổi đã thoát khỏi hai mươi năm trước. Nhưng cuộc "Trường chinh" bây giờ là thiên anh hùng ca.

Tất cả diễn ra chỉ trong mấy tháng. Trong thời gian chống Nhật, Mao đã ký kết hợp tác với Tưởng Giới Thạch để toàn Trung Hoa chiến đấu chống kẻ thù chung. Sau Hiroshima, quân Nhật sụp đổ và đầu hàng, trước con mắt thế giới, chiến thắng thuộc về Tổng tư lệnh. Nước Mỹ hoa mắt có muốn xây dựng Trung Hoa của Quốc dân đảng thành "cường quốc" thứ năm trên thế giới không? Họ không muốn nhận thấy việc thử thách đã quá khó khăn đối với chủ nghĩa dân tộc tư sản của Quốc dân đảng, rơi vào đủ loại âm mưu hối lộ, cám dỗ, xuống đến mức suy sụp. Họ không biết đối với tầng lớp thanh niên Trung Hoa, với toàn dân chúng đông đảo, Mao - người cộng sản thầm kín là hiện thân của cuộc Kháng chiến, là người Anh hùng, vả lại cho đến lúc Nhật thất bại, ngoài các đội quân nhân dân, ông đã có một triệu quân lính thực thụ, những người cuồng tín. Có ai biết rõ những điều ấy? Kể cả Staline khuyên Mao hãy khôn ngoan: "Hãy kiên trì. Chờ thời cơ. Các đồng chí còn yếu chưa nắm lấy vũ khí và chinh phục lại đất nước được". Và Staline thỏa hiệp với Tưởng Giới Thạch.

Tuy vậy mọi việc được thanh toán nhanh chóng kỳ lạ. Mao không quan tâm đến gì hết, Staline, Mỹ, toàn thế giới, Quốc dân đảng cũng thế: thời cơ đã đến, phải kết thúc. Đối với ông, nước Trung Hoa của Quốc dân đảng, dưới niềm hãnh diện, chỉ là một sự yếu kém vô biên, sự thối nát mưng mủ chỉ hưởng thụ và lạm phát, tuy có nhiều quân lính, cảnh sát nhẫn tâm, tuy có cả hệ thống nhà nước, có sự liên minh và giúp đỡ của Mỹ. Những người cộng sản, họ trong sạch hơn, đạo đức hơn bao giờ hết. Không thấy rõ nhưng tương quan lực lượng đã đảo ngược nhưng Mao biết rõ sức mạnh của mình.

Đây là bước ngoặt lớn của lịch sử: thời điểm sét đánh. Mao đã phân tích đúng. Sau bao năm dài, bao cố gắng bi thảm và thất vọng, bướng bỉnh ghê gớm bao thử thách, cái chết và máu, ông đánh một đòn quyết định thật dễ dàng, cả thế giới kinh ngạc vì các sư đoàn đỏ trưởng thành từ quân du kích đập nát vụn quân đội bao la, trang bị tối ưu của Tưởng Giới Thạch ở Mandchouria. Mao chỉ còn gặt hái nước Trung Hoa như một quả chín.

Và như vậy cuộc "trường chinh" mới - không còn khổ sở mà vinh quang, không còn từ Nam lên Bắc mà từ Bắc xuống Nam - trên ba nghìn cây số, chiếm giữ thắng lợi nước Trung Hoa mênh mông với sáu trăm triệu dân. Các nơi hạ vũ khí, đầu hàng. Vào Bắc Kinh, thủ đô cổ kính và tráng lệ, những người chiến thắng tuyên bố thành lập nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, Mao trở thành "Hoàng đế Đỏ" kế tục bao nhiêu "Con Trời". Vào Thượng Hải, độc quyền to lớn và thần kỳ của chủ nghĩa tư bản và đế quốc, Mao sẽ giáo dục lại để biến thành một thành phố của dân chúng. Cuối cùng, mùa hè năm 1949 tiến vào Quảng Đông, ở thành phố này của nước Trung Hoa, của tất cả đã được đẩy lên đến cực điểm, những thú vui của cảnh khổ cực, những tinh tế và những ti tiện giữa sự lúc nhúc không tưởng được của con người, hàng hóa và xác chết. Ở đây xưa kia phát sinh cuộc Cách mạng, đã bị phản bội và khốc liệt đập tan. Hai mươi năm sau Mao đến đây như một người trả thù.

Có thể nói không có kháng cự. Là sự cuồng nhiệt, niềm kích thích cao độ của những đám đông, đợt sóng thần những lá cờ năm ngôi sao đỏ, ngày hội anh hùng của nhân dân. Quần chúng chưa bao giờ xuất hiện đông đến thế. Hàng triệu đàn ông, đàn bà, bước theo chân quân lính trong niềm vui sau đó nghiêm túc vào trong các phòng, rạp chiếu bóng, nhà kho, những nhà nuôi lợn, bất kể ra sao - để tham dự những buổi mít tinh đầu tiên. Ở đây các uỷ viên chính trị lạ mặt mảnh dẻ, nhẵn nhụi, mặc quần áo lao động xanh lơ, vừa đáng sợ vừa hiền lành, phổ biến những lời nói của Mao. Đây là những người như người ta chưa từng thấy, những lớp mới đầy nhiệt huyết, đơn giản khác thường. Tất cả những kẻ thù của nhân dân, những kẻ "phản động", cả những chúa tể chiến tranh, những tư sản lớn bóc lột cầu xin được tha thứ. Chỉ những đội quân Quốc dân đảng cuối cùng còn chạy trốn được cuộc "Trường chinh" cuối cùng, không lay chuyển được của những người cộng sản.

Những người bị đuổi và những người đuổi theo, những người thua chạy trước những người thắng một ít, tôi đã thấy họ ở gần Quảng Đông. Những đoàn quân lính bao la! Tất cả đi như ảo giác, cả ngày đêm không dừng lại, những người cộng sản chạy theo tiêu diệt nốt, những người dân tộc cuối cùng cố gắng thoát nạn. Một tháng sau, xuống dưới một nghìn cây số nữa, tôi lại gặp họ, tất cả sẽ vấp phải Đông Dương. Và tôi không ngớt tự hỏi: Việc xấu đi, mấy sư đoàn quân Pháp, đã vất vả đánh nhau với người Việt, có thể làm gì trước vô vàn những đoàn quân ấy? Quân số của Đội viễn chinh chỉ là một tấm màn mỏng manh đối mặt với những khối lượng sẽ xuất hiện, hàng chục, hàng trăm nghìn, có lẽ hàng triệu người với những ý đồ không rõ, nhưng sẽ quét sạch tất cả những cọng rơm nếu họ muốn.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #264 vào lúc: 23 Tháng Giêng, 2019, 10:45:30 pm »


Tôi lo lắng nhiều vì tôi biết chủ nghĩa Mao là thế nào: bí hiểm không lường được ở thời hiện đại. Đấy là lòng tự hào không giới hạn của dòng giống Trung Hoa, bị lệ thuộc gần một thế kỷ và muốn trả thù tất cả. Đuổi ra khỏi đất nước họ tất cả những đế quốc, thực dân, tất cả những kẻ bóc lột, những người da trắng không đủ - phải trừng phạt, vì chúng tự thân là cái xấu. Phải tiêu diệt chúng hoặc đúng hơn là đưa chúng về sự hối hận và về cái tốt - bất cứ chúng ở khắp nơi, trên cả toàn cầu.

Vậy là cuộc thập tự chinh, vừa chỉ mới bắt đầu. Nhiệm vụ của nước Trung Hoa là chinh phục thế giới để đảm bảo cái tốt thắng vĩnh viễn cái xấu như một tội lỗi từ gốc ở mỗi con người, mỗi dân tộc, cho dù trong sạch nhất. Cái xấu không thể tha thứ được và chủ nghĩa Mao phải đánh cho, đến lúc nó được đánh bật khỏi hành tinh, khỏi con người cuối cùng. Chiến thắng là chắc chắn, không tuột khỏi tay dân chúng. Quần chúng đông đảo "thổi như một trận cuồng phong trên mặt đất" quét sạch mọi lâu đài sâu mọt của quá khứ và sẽ xây dựng thay vào đó những công trình tuyệt vời của chủ nghĩa xã hội.

Thật điên rồ. Đối với Mao nếu cần thiết, nửa dân số trên quả đất bị tiêu diệt cũng không hề gì. Một tai họa nguyên tử cũng không quan trọng. Sau đó những người sống sót sẽ tới thời kỳ vàng, thiên đường mà "gió đông thổi bạt gió tây", những người da vàng sẽ thống trị những người da trắng.

Tôi sợ vì lò tiêm nhiễm đầu tiên cần quét sạch là xứ Đông Dương này mà Đội quân viễn chinh chiến đấu cho những gì Trung Hoa căm ghét. Nhấn chìm nó rất dễ. Quân lính Mao chỉ tiếp tục đi mấy trăm cây số sau khi đã qua hàng trăm nghìn cây số. Hệ tư tưởng chỉ đạo là như thế. Nhưng phải chăng đấy là "giải pháp đúng"?

Trong mùa hè 1949 này, may mắn duy nhất của Đông Dương là Mao đã kết luận chưa đến lúc Trung Hoa đỏ của ông "lộ diện" về sự thật, về hệ thống kinh hồn những căm hờn tham vọng, bài ngoại trước một thế giới không biết rõ họ, không nghi ngờ gì. Phải chăng tốt nhất là lợi dụng sự không biết gì, sự thật thà này để "thanh lọc" không phiền phức nước Trung Hoa đã khuất phục nhưng cơ bản vẫn là tiểu tư sản và không hề nghi ngờ chủ nghĩa Mao thực sự ra sao? Bước đầu phải thanh toán hai mươi đến ba mươi triệu người Trung Hoa một cách khoa học, giáo dục lại đầy đủ hàng trăm triệu người khác - nghĩa là tra tấn tinh thần, đầu óc trong thân thể họ trước khi chủ nghĩa Mao, được xây dựng vững chắc, đối mặt bằng mọi cách với toàn thế giới nhân danh cái tốt.

Đấy là giả thuyết thuận lợi. Có lẽ cuộc "Trường chinh" sẽ dừng lại ở ranh giới Đông Dương dù chỉ là việc làm chứ không dứt về tinh thần. Chỉ là một đợt nghỉ mấy tuần, mấy tháng, mấy năm, là một án treo. Trong lúc đó Mao có biết bao cách gián tiếp để đè nặng lên cuộc chiến tranh Đông Dương, làm cho nó trở thành cửa tử đối với người Pháp!

Nhưng cấp trên cao không biết đến điều ấy! Người ta chỉ đề phòng những gì người ta gọi là "sự cố kỹ thuật". Người ta lo ngại không phải những người cộng sản mà những người dân tộc Trung Hoa. Nỗi lo sợ là tàn quân Quốc dân đảng quay trở lại Đông Dương từ chối để người Pháp giải giáp vũ khí. Họ tự biến thành du kích chống quân đỏ trong núi rừng Bắc Kỳ, quân đội Mao có thể đuổi theo đến đấy. Và xung quanh đường số 4 và núi rừng sẽ có sự trộn lẫn liên miên giữa những sư đoàn Mao Trạch Đông, tàn quân Quốc dân đảng, Việt Minh, Đội quân viễn chinh, mọi người ít nhiều là kẻ thù của mọi người.

Mặc dù vậy, bộ máy chính quyền vẫn hoạt động. Những tiểu đoàn biên giới bố trí ở những điểm qua lại chính. Người ta hình thành ba nhóm, một sự bố trí mà tướng Alessandri rất hài lòng. Trông rất mạnh - có đội lê dương, lính dù, lính thuỷ đánh bộ, kỵ binh, một số ca-nông, lô-cốt, cả mấy máy bay ném bom không ngừng quay vòng trên bầu trời. Trong những đồn bốt giữa núi đá vôi và rừng rậm, thế giới nhỏ ấy nhìn về phía nước Trung Hoa chờ không biết những gì từ đó ra, sẽ kết cục thế nào. Tướng Carpentier chịu phiền phức lên thăm các đội quân của ông ở biên giới. Bao giờ cũng thế, có những nếp nhăn, những cơ bắp tin tưởng. Nhưng bao giờ cũng thế ông có những nghi ngại, sợ có "rắc rối". Vì thế ông đành nói với các sĩ quan có trách nhiệm ngăn chặn làn sóng vàng: "Có lẽ sẽ là khối tuyết lở. Có thể có một triệu, hai triệu người Trung Hoa. Chưa biết được. Trường hợp ấy thì phải có lực lượng bổ sung".

Rồi vị tướng suy nghĩ, thanh thản nói thêm: "Tôi có thể gửi lên cho các anh một đại đội."
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #265 vào lúc: 25 Tháng Giêng, 2019, 11:17:20 pm »


Chờ đợi ở Móng Cái

Tôi đi trước ngọn thủy triều Trung Hoa - làn sóng có thể đến hàng trăm nghìn người. Tôi đến Móng Cái, thị trấn cuối cùng của Đông Dương, trên bờ biển, để trải qua một cuộc phiêu lưu.

Phải theo đường thủy từ Hải Phòng, trên chiếc xà lúp Trung Hoa - một chiếc ca-nô lớn mái tre đan quét hắc ín, giữa đám đông người Châu Á, trong sự đơn sơ tệ hại. Bên trong như một chiếc hộp chật ních người với trẻ con, lợn gà và những gói kỳ lạ. Trần mái thấp đến nỗi không đứng lên được. Trong gian nhà tù bằng gỗ này nóng đến ngột ngạt. Nhưng mọi người cười nói vui vẻ. Tôi cũng tham gia một nhóm rất nhộn. Hai, ba chàng trai còn trẻ nhưng đã làm nhiều điều – kiểu những kẻ khờ dại của Câu lạc bộ báo chí Sài Gòn: ăn ở đấy nhiều, họ trở thành nhà báo một ít. Nhất là có hai ba nữ mưu sĩ của Sài Gòn. Lẽ tự nhiên họ là những "bà chúa" - chính họ chọn những người đàn ông, những "ông chúa". Để được công nhận là "một người đáng mặt" ở Đông Dương, phải có sự nhìn nhận của những người đẹp ấy. Họ tôn vinh hoặc lên án theo một triết lý sâu sắc và cuộc đấu loại vừa đáng sợ, tinh tế và không xác định được. Trước hết họ chấp nhận "nam tính", không như của một con vật mà của "anh hùng" biết làm mọi việc thật tốt, giết người cũng như yêu đương, lao vào cái chết cũng như hưởng thụ cuộc sống. Việc ấy trở thành đạo đức, thậm chí là đạo lý - tất cả đều được phép, từ sự tôn trọng nguyên tắc đến dâm đãng. Lúc đó là cuộc sống mê ly, sự điên rồ mà tất cả dễ dàng, vui vẻ, đỉnh cao của hoan lạc: họ là phần thưởng xứng đáng.

Từ Hải Phòng, trai gái chúng tôi đi Móng Cái như một "trò đùa". Chúng tôi ra đi ban đêm, nêm chặt trên mái như nằm ở hạng sang. Sau một ván bài dưới áng sáng nến, chúng tôi ngủ thiếp đi. Tôi tỉnh giấc vì tiếng ken két của gỗ và ròng rọc. Bình minh lên. Chúng tôi vẫn ở trong một con ngòi buồn tẻ của vùng châu thổ Bắc Kỳ không dứt này. Xà-lúp của chúng tôi nép vào bờ nhường chỗ cho một đoàn thuyền lớn. Chúng đi hàng một, những cánh buồm nặng nề trải rộng bất động, không có gió. Thuyền trưởng của chúng tôi lướt lại gần bảo:

- Các ông vào trong nhanh lên. Đấy là đoàn thuyền Việt Minh mua lậu vũ khí Trung Hoa đưa về.

Rồi suốt hai ngày liền cuộc hành trình tiếp tục trên cảnh trí diệu kỳ của vịnh Hạ Long. Chúng tôi để lại phía sau Hòn Gai và cảng Cẩm Phả có những đồi than xuống đến biển rồi Tiên Yên, bến cảng của đường số 4. Chúng tôi vượt qua cả cảng Wallut cơ sở tiền tiêu của Hải quân. Xa hơn là biển Trung Hoa với những hải tặc, tàu cướp biển và các băng tổ chức áp mạn tàu; bây giờ có cả tàu thuyền của Mao nữa. Chặng đường kết thúc, chúng tôi đến gần một bãi biển thấp đầy bùn, mương lạch và mùi hôi hám. Chúng tôi bước chân lên Móng Cái.

Mấy giờ sau tôi ở trên một đỉnh đồi cách biên giới mười mét. Hai lính lê dương ở đây, thường xuyên cảnh giác và sẵn sàng, một ngồi sau khẩu đại liên đã lên đạn, người kia đứng nâng ống nhòm theo dõi quang cảnh. Tôi cũng nhìn nước Trung Hoa, gần dưới chân tôi giữa một con sông có chiếc cầu bắc qua - chính thức người ta gọi là "Cầu quốc tế". Bên kia bờ là Đông Hưng, thành phố Trung Hoa chị em với Móng Cái. Xa xa là đồng ruộng, những mảnh xanh vàng lên theo bậc thang. Chân trời khép lại do một gọng kìm đồi núi, có tên Một trăm nghìn ngọn núi.

Tất cả thật trong suốt và tĩnh lặng đến vĩnh cửu! Trên Cầu quốc tế cu-li mang vác qua lại chẳng thủ tục gì. Bên kia, đối diện với lô cốt Pháp, bay phấp phới lá cờ Quốc dân đảng với hình mặt trời. Một lính Quốc dân đảng đứng gác. Một đám đông thường ngày đi lại đầy những con đường nhỏ của Đông Hưng có các quán hàng mở cửa. Tôi không hề thấy dấu hiệu của sự kiện.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #266 vào lúc: 25 Tháng Giêng, 2019, 11:21:16 pm »


Thế nhưng lần đầu tiên ở Đông Dương tôi thực sự bị đè nát vì cảm giác bất lực. Bên cạnh tôi, đại uý G... trưởng đồn, tất cả có một đại đội, còn bị ngột ngạt hơn tôi. Ngắm mãi dãy núi, bình lặng, màu tươi dịu, những trăm nghìn ngọn núi, ông nói với tôi:

- Ông đừng lầm vì vẻ bất động bên ngoài của người và vật - dân chúng Đông Hưng như chẳng làm gì và những dãy núi đẹp và thanh trong ấy. Trong mấy ngày, mấy tuần, mảnh đất không di dịch ấy sẽ lúc nhúc quân lính Trung Hoa đủ loại. Và với số ít người của mình, tôi sẽ phải nói với họ: "Xin các ông nhẹ tay cho".

Những khối lượng người sẽ từ những ngọn núi ấy đổ ra. Số phận đến không tránh khỏi được. Dù sao tôi nghĩ còn một ít thời gian nữa, ít nhất mấy tuần lễ. Vì trước đây một tháng sư đoàn Quốc dân đảng còn giữ Quảng Châu Loan, "nhượng địa" cũ của Pháp trên bờ biển Quảng Đông, cách khoảng bốn, năm trăm cây số. Tướng Quốc dân đảng cho lính treo lên cây những hộp bít-quy rỗng có khe hở rồi kêu gọi lòng yêu nước của dân chúng bỏ giấy vào đấy tố cáo những người cộng sản ẩn nấp. Hàng ngày quân tuần tra đi thu thập những lời tố cáo. Người ta chẳng xác minh gì. Ai được nêu tên là tội phạm. Nếu nghèo người ta bắn ngay. Nếu giàu phải nộp tiền chuộc tội.

Nhưng bây giờ ở Quảng Châu Loan phải là một sư đoàn đỏ, cũng đề nghị dân cư còn lại, với lòng yêu nước tố cáo những kẻ chống đối và phản bội, giao cho nhân dân xử tội. Người ta tiếp tục bắn giết...

Đại uý G... lo lắng nhưng trong thâm tâm ông "thích thú" - ông thích kỳ lạ tất cả những cái đó, những "trò chơi" của Phương Đông. Vui đùa, hay nói, kín đáo, lối sống thoải mái, không bao giờ người ta biết thực tế ông nghĩ gì. Ông quan hệ lịch sự nhất với phó thị trưởng Quốc dân đảng ở Đông Hưng, quân du kích đỏ trong núi, những băng nhóm Việt Minh, nhà tỷ phú Chong, người đàn bà đẹp và nổi tiếng "Milady" và thủ lĩnh người Nùng, đại tá Vòng A Sáng. Tất cả những cái đó giữa tình trạng lộn xộn kỳ lạ nhất bởi phản trắc, tiền bạc, máu, buôn bán, tống tiền. Dĩ nhiên những sư đoàn chính quy của Mao sắp đến sẽ phá vỡ thế cân bằng ông đã giữ từ lâu vì ông ta, vì thú vui, vì nước Pháp, một cách vô sỉ nhưng hoàn toàn không vụ lợi.

Lẽ tự nhiên viên sĩ quan này cũng có "tình báo viên". Ông đều đặn cử những mật thám, đồng bọn cũ sang Trung Hoa. Một trong bọn họ vừa về từ rất xa kể lại những chuyện kinh hãi. Đoàn quân của Pai Chung-si, viên tướng ở lại cuối cùng trên lục địa của Tưởng Giới Thạch rút lui, trở thành cuộc tháo chạy tán loạn đánh giết lẫn nhau. Trong một số tiểu đoàn, lính giết các chỉ huy muốn hàng; trong khi một số khác giết các chỉ huy không muốn hàng. Sĩ quan bắn vào những kẻ nổi dậy, nhưng vô ích. Không có gì ăn. Trong sự tan vỡ ấy quân du kích đỏ trên núi phục kích - và cán bộ của Mao Trạch Đông xuất hiện khắp nơi - những "người tuyên truyền". Một số bị xử cực hình. Những số khác cho người mình xử cực hình các sĩ quan. Làng xóm bốc cháy, dân chúng chạy vào rừng, trên đường đầy xác chết - lính bị giết và nông dân chết đói. Sự hỗn độn ấy càng tăng vì cuộc tấn công kết thúc của các đoàn quân Lâm Bưu xuất phát từ Mandchouria cách đây một năm. Ba đoàn quân đỏ, tiến về phía trăm nghìn ngọn núi, cũng đói nhưng trong trật tự hoàn hảo.

Một nhân viên khác trở về từ Nam Ninh, nơi lẩn trốn của Pai Chung-si, và Ban tham mưu, cách biên giới khoảng hai trăm cây số. Anh ta tả sự kết cuộc xứng đáng của Trung Hoa cổ điển, trong hệ thống những phản bội, tha hóa và chém giết. Bản thân Pai Chung-si cố thử "bán mình" cho cộng sản: họ không muốn cho ông ta tiền. Ông chúa chiến tranh bèn điện cho Washington đòi những triệu đô-la đã dành cho Quốc dân đảng: "Tưởng Giới Thạch chỉ là một tên đào ngũ lẩn trốn ở đảo Đài Loan. Tôi còn chiến đấu. Số tiền ấy là của tôi. Tôi thề chiến đấu cho đến chết."
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #267 vào lúc: 25 Tháng Giêng, 2019, 11:23:44 pm »


Tuy vậy xung quanh Pai Chung-si hiến thân cho chủ nghĩa anh hùng, những ai có thể, từ các tướng đến các tá từng người một quy phục cộng sản. Họ đầu hàng với cả sư đoàn, trung đoàn của họ. Một số sĩ quan cao cấp không thể đầu hàng - tên tuổi họ đã được ghi vào sổ đen của chế độ đỏ. Những người này với một số đội quân nòng cốt, luôn chạy trốn xa hơn, ra biển hoặc xuống biên giới Bắc Kỳ. Họ vô vọng chạy vòng quanh trong núi, chém giết.

Được những tin tức ấy, đại uý G... buồn rầu nói với tôi:

- Đôi khi tôi cũng hèn. Mềm lòng, tôi mong những con người ấy bị tiêu diệt hết đi! Như vậy mọi việc đơn giản ngay được! Thật nhẹ nhàng! Thế nhưng họ là cơ may cuối cùng của Đông Dương - họ trụ vững càng lâu càng tốt. Nếu họ sụp đổ hoàn toàn và không gượng dậy được nữa, quân lính Mao sẽ áp sát biên giới. Họ có lệnh - tôi biết - hoàn toàn hòa giải với người Pháp. Rồi sau một năm đường lối "mềm dẻo" ấy khi công việc đã ổn định thì sẽ là sự kinh ngạc, tai họa khủng khiếp trên con đường quốc lộ 4.

Nhưng chẳng làm gì được. Ngày đêm người ta chờ đợi trước khung cảnh không di dịch, nơi lính gác Quốc dân đảng vẫn ở đấy. Bổ sung lực lượng là hai đại tá Pháp đưa đến những chỉ thị còn cương quyết hơn: hơn bao giờ hết phải giải giáp và tập trung.

Đại uý là chuyên gia về "đường lối chính trị lớn" đã hai, ba năm nay. Kế hoạch của ông tiến hành rất tốt. Phó thị trưởng Đông Hưng là bạn thân. Dĩ nhiên ông này để Việt Minh Liên khu - vùng quân sự - tự trang cấp bằng mọi cách trong thị trấn của ông, có báo trước. Hàng hóa đến từ Móng Cái, chính thức đưa qua cầu quốc tế hoặc lội sông, theo con đường buôn lậu. Chẳng có gì dễ dàng hơn. Mọi sản phẩm được đưa đến từ Hải Phòng do ông Chong, nhà tỷ phú Trung Hoa, chủ một lò gốm và đại diện một công ty dầu hỏa. Ông đều đặn chiêu đãi các sĩ quan Pháp đồn trú những bữa ăn bốn mươi món. Cũng là một người bạn và là người thông tin của đại uý. Nhờ việc buôn bán thịnh vượng mọi người đều hài lòng. Đại tá Vòng A Sáng, chủ lãnh địa và thủ lĩnh người Nùng liên minh với Pháp làm giàu bằng đánh bạc theo công thức cũ. Từ một hành lang trên cao thả xuống những chiếc giỏ nhỏ để người chơi đặt cược. Sau khi đổ xúc xắc, những chiếc giỏ được kéo lên cùng tiền những người thua. Theo truyền thống cũ mỗi lần đại uý tham gia đưa lại vinh dự cho cuộc chơi, ông được thắng trong ba lần đặt tiền đầu - sau đó tùy vào may rủi. Sau cùng trong tiệm hút - nhà chứa, "Milady" sống sung sướng, ban phát hạnh phúc và thỉnh thoảng cho những ý kiến quý báu.

Đại uý vừa kể lại những việc ấy vừa nhếch mép hơi độc địa - một nụ cười đặc biệt, vui và có một ít thê thảm:

- Đừng cho tôi là một người tốt. Nghề nghiệp của tôi là chiến tranh. Tôi yêu mến nó dù không suôn sẻ. Còn buồn cười hơn nếu tôi là một tên lính đánh thuê. Dù sao trong ba năm tôi đã hầu như tiêu diệt hết người Việt ở đây, bằng cách thương lượng, vũ khí ở đất nước này. Trước hết tôi "sờ". Ông Chong không mang gì đến Đông Hưng mà không có giấy phép và hoa hồng cho tôi. Quỹ đen dồi dào nên tôi muốn có bao nhiêu nhân viên, mật thám và kẻ giết người cũng có. Đấy là những người biết việc, có thể làm mọi việc. Trong nghề cướp bóc họ thuộc lớp quốc tế - có truyền thống từ bố đến con. Cướp là công nghiệp lâu đời ở vịnh Bắc Kỳ. Từ xa xưa những vùng ấy là nơi ẩn nấp các đội tàu nhỏ của hải tặc da vàng, những làng xóm ở đấy là hang ổ các băng cướp. Trong phố có những ông "lớn" chỉ huy mọi việc - trong đó có cả giặc cướp và bọn vô lại. Nhưng tôi đã thành đồng loã với những kẻ chuyên chế ấy. Đó là những nhân vật xuất chúng như phó thị trưởng Quốc dân đảng, chỉ huy đồn trú quốc gia. Qua họ tôi nắm được mọi tin tức, bên này bên kia biên giới. Tất nhiên họ cũng thông tin cho người Việt nhưng ít hơn tôi. Đối với họ, người Việt là khách mua còn tôi là người cung cấp, người đại diện cho đồng bạc và cho phép đưa từ Hải Phòng đến những thực phẩm quý nhất.

Cứ thế ngày này qua ngày khác viên đại uý lần ra những kỷ niệm, ý thức được hoàn toàn thời kỳ tốt đẹp đã hết và tương lai thật đáng sợ. Có lẽ là bi kịch không ngừng - có lẽ về sau này. Nhưng bận tâm làm gì? Người ta tiếp tục cuộc sống thoải mái.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #268 vào lúc: 26 Tháng Giêng, 2019, 08:11:40 am »


Cuộc trốn chạy của Pai Chung-si

Thế nhưng ở Móng Cái nhân dân bắt đầu kín đáo di cư đến Hải Phòng. Một người đến từ Pakhoi, một cảng Trung Hoa còn ở thời Trung cổ, một trăm nghìn dân, đẹp, khốn khổ, lúc nhúc trong thuyền dùng vào tất cả - buôn bán, chở lậu, câu cá hoạt động phức tạp, cướp bóc. Rất gần đây, chỉ mấy ngày đi bộ. Qua người này người ta biết Pai Chung-si và quân lính chưa hoàn toàn bị tiêu diệt. Ngược lại ông chúa chiến tranh này, xung quanh có năm mươi nghìn quân lính trung thành, lùi vào trong thị trấn. Quân đội Lâm Bưu kéo đến - sẽ đánh nhau to. Và tất cả sẽ dồn về Móng Cái, lúc ấy việc gì sẽ xảy ra?

Những người biết điều nhất, khôn nhất ra đi! Người đầu tiên lên "xà-lúp" đi Hải Phòng chính là ông Chong, nhân vật nắm tin tức biên giới rõ nhất, trung lập và dính vào tất cả. Ông mang theo các con trai và những người vợ lẽ. Trước khi đi ông đến thăm xã giao các sĩ quan Pháp: "Tôi đi vắng mấy ngày vì công việc". Không thể khai thác ở ông một lý do nào khác. Việc ra đi này là một dấu hiệu đáng lo ngại. Có nghĩa lần này ông Chong cảm thấy quá sức mình: những sự kiện vượt ra ngoài nghệ thuật khác thường của ông, dàn xếp thỏa hiệp và môi giới.

Sự xúc động còn lớn hơn khi "Milady" lên tàu cùng các “con gái", đồ trang sức, các khoản tiết kiệm, những con gà còn sống, thúng trái cây, những bức ảnh của những người yêu - trong đó có trung uý Salan, người trước đây phát hiện ra cô còn là một bé gái vùng núi và gây dựng cô. Sau này rất lâu, trở thành tướng có uy thế ông trở lại kiểm tra Móng Cái. Cô xếp hàng đầu cùng dân chúng nhưng ông đi qua không nhận ra! Đáng buồn!

Chuyện này báo trước điều gì? Vì không phải chủ một tiệm bình thường. Khoảng năm mươi, xương xẩu, dáng cứng cát, thể hiện mọi tư cách của thuốc phiện, bà đã trở thành một biểu tượng - sự hiện diện liên tục của Pháp ở Móng Cái. Bà đặc biệt dành cuộc đời mình cho quân đội Pháp, hết lòng.

Gần bốn mươi năm bà đặc quyền là tình nhân của chỉ huy đồn trú và sĩ quan nào không theo truyền thống ấy sẽ là thô lỗ và cũng là một lỗi nặng về chính trị. Vì "Milady" được cả Móng Cái kính nể, ảnh hưởng của bà nổi trội. Và khi từ chiếc xà-lúp Trung Hoa, một "Milady" khóc lóc vĩnh biệt, người nào cũng biết có nghĩa đã kết thúc một thời kỳ - thời kỳ của chúng ta.

Riêng đại tá Vòng A Sáng giữ vững lòng tin. Ông ta chỉ huy 200.000 người Nùng bố trí ven bờ biển. Đây là một nòi giống đặc biệt, từ bọn cướp Trung Hoa cũ ở lại đây, phát triển về dân số và thịnh vượng lên. Vòng A Sáng bản thân nguyên là một tên cướp. Nhưng trong mùa xuân 1944 thê thảm ông ta đã cứu một số người Pháp bị Nhật săn đuổi. Gia tài của ông nổi lên từ đó. Trừ lần ông để cho băng người chú tàn sát khu đồn trú Móng Cái vì lòng kính trọng chú, ông tuyệt đối trung thành với người Pháp. Sáng tin tưởng vào nước Pháp đến mức từ chối cấp tướng của Quốc dân đảng và của Việt Minh - cả hai đề nghị với ông gần như đồng thời. Biểu tượng của ông, của dân tộc ông là lá cờ tam tài có chiếc thuyền. Hơn thế ông đưa quân lính của mình vào một cuộc chiến toàn diện bên cạnh và trong lòng Đội quân viễn chinh. Ban chỉ huy thực tế cũng hoàn toàn tin tưởng vào lính Nùng.
Logged
chuongxedap
Đại tá
*
Bài viết: 13138



« Trả lời #269 vào lúc: 26 Tháng Giêng, 2019, 08:12:46 am »


Không dân tộc nào ở Đông Dương làm tổn hại thanh danh mình như thế bên cạnh người Pháp. Kết quả, sau Điện Biên Phủ là sự di cư toàn bộ: người Nùng rời bỏ biển, bờ biển, chỗ ở của mình để phiêu bạt về phía nam sống trong nghèo khổ.

Nhưng trong mùa thu 1949 Vòng A Sáng vẫn rất tin chắc vào lực lượng Pháp - và lực lượng của mình. Tôi đến gặp ông ta trong chỉ huy sở. Đây là một người lực lưỡng bụng to, đôi tay của người bóp cổ và khuôn mặt phì nộn. Ông nói với tôi một cách bí ẩn:

- Cộng sản không bao giờ tấn công Móng Cái đâu. Họ biết những người Nùng không thể bị đánh bại.

Lòng tin ấy không cản trở ông cho chuyển ngay trong ngày đó một số đồ vật đặc biệt quý đến Hải Phòng.

Và chính Vòng A Sáng có lý. Vì đầu tháng chạp việc di chuyển chấm dứt hẳn. Tiếng đồn ông Chong và "Milady" sẽ trở lại. Móng Cái biết được một kết luận của "thỏa thuận" ở Pakhoi giữa Pai Chung-si và quân đội Lâm Bưu. Ông chúa chiến tranh từ bỏ chủ nghĩa anh hùng và mọi hành động thù địch ở Trung Hoa và Đông Dương. Đổi lại, những người cộng sản để ông tiến xuống đóng quân ở đảo Hải Nam, kiểm soát vịnh Bắc Bộ. Như vậy, các sư đoàn đỏ dừng lại ở ngưỡng cửa Pakhoi, để các đội quân của Pai Chung-si có thì giờ lên hàng nhiều nghìn chiếc thuyền, thậm chí cho mượn cả phương tiện vận chuyển của họ. Pai Chung-si muốn di chuyển theo đường hàng không. Tướng Chenault - tướng đánh thuê Mỹ, chủ bài cũ của những "Cọp bay"- tổ chức cho ông ta một cầu hàng không với đại đội đặc biệt. Bằng lối con thoi không dứt ngày đêm, máy bay của Chenault chở Pai Chung-si, các bà vợ, tài sản, ban tham mưu và đội bảo vệ sắt năm nghìn người của ông ta.

Dù sao, đại uý G... cũng rất hài lòng, nói với tôi:

- Những người cộng sản Trung Hoa sẽ không bao giờ tha cho kẻ thù muốn làm gì thì làm. Phải có những lý do đặc biệt nào đấy. Tôi chỉ thấy có một. Đấy là Mao đã quyết định không nên làm gì có nguy cơ gây lộn xộn ở biên giới Bắc Kỳ. Trong lúc này chúng ta yên ổn. Ở Móng Cái những gì người ta chờ đợi đã không xảy ra, không giải thích được: cộng sản Trung Quốc vẫn không tới. Tiếp tục chờ đợi, có phần lo âu, nhất là đã bắt đầu buồn nản. Các nhà báo lê la, các bà cũng thế. Báo chí đã mất đi lòng mong chờ.

Bỗng nhiên một bức điện tối mật và quan trọng từ Bộ chỉ huy đến Móng Cái đang chập chờn ngủ - lệnh báo động trên suốt tuyến biên giới. Gần Lạng Sơn có nguy cơ bị vỡ, hàng nghìn, có lẽ hàng chục nghìn quân Quốc dân đảng đang tập trung. Họ muốn dùng lực lượng xâm nhập vào Đông Dương và theo chân họ là nhiều sư đoàn cộng sản. Tình hình có thể "nổ ra" bất cứ lúc nào.

Tôi có được một chiếc jeep và lệnh đi làm nhiệm vụ. Mờ sáng hôm sau tôi lao trên đường số 4 đến Tiên Yên- đi Lạng Sơn.
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM